CẬP NHẬT diễn biến dịch viêm phổi Vũ Hán (sáng 10/3)

Những tin tức cập nhật mới nhất về diễn biến dịch viêm phổi Vũ Hán tại Trung Quốc, Việt Nam và thế giới.

Trung Quốc Đại lục (*)

  • Uỷ ban Y tế Quốc gia Trung Quốc (NHC) sáng 10/3 tiếp tục công bố số ca nhiễm chỉ tăng rất ít, thêm 19 trường hợp, lên 80.754 ca; số ca tử vong tăng thêm 17 trường hợp, lên 3.136 người.
  • Một nghiên cứu của các nhà khoa học Trung Quốc đăng trên tạp chí Practical Preventive Medicine mới đây đã giả thuyết rằng virus corona Vũ Hán có thể tồn tại nhiều ngày trên các bề mặt (ở nhiệt độ 37 độ C, virus có thể tồn tại 2-3 ngày trên bề mặt kính, vải, kim loại, nhựa và giấy), lơ lửng trong không khí, lan xa tới 4,5m và  có thể tồn tại hơn 5 ngày trong phân người và dịch cơ thể. Các nhà khoa học khuyến cáo cần đeo khẩu trang liên tục khi ra ngoài ở những vùng có dịch.
  • Thời báo Hoàn Cầu hôm 9/3 đưa tin một đồng nghiệp của bác sĩ Lý Văn Lượng là bác sĩ Zhu Heping – bác sĩ nhãn khoa của Bệnh viện Trung ương Vũ Hán – đã qua đời vì virus corona.
  • Trung Quốc đã đóng cửa 11 trong số 14 bệnh viện dã chiến tạm thời được chuyển đổi từ các cơ sở công cộng ở Vũ Hán để điều trị bệnh nhân nhiễm COVID-19. Trong ngày hôm nay 10/3, dự kiến các bệnh viện còn lại cũng sẽ đóng cửa.
  • Trong xu thế giảm của dịch bệnh tại Trung Quốc và nhiều nơi đã được nới lỏng, hoạt động bình thường trở lại, Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình vẫn cho biết hiện hai khu vực vẫn phải được ưu tiên kiểm soát là tâm dịch Hồ Bắc và thủ đô Bắc Kinh.
  • Ít nhất 10 người thiệt mạng và 23 người khác mất tích trong vụ sập khách sạn là nơi cách ly người nghi nhiễm virus corona tại thành phố Tuyền Châu, tỉnh Phúc Kiến hôm 7/3. Tại thời điểm tòa nhà bị sập, có 71 người bên trong. Nguyên nhân của vụ việc hiện chưa được làm rõ.

(*) Lưu ý: Tất cả những số liệu cập nhật tại Đại lục về số ca nhiễm, số ca tử vong, số ca bình phục … đều chỉ đến từ 1 nguồn là Uỷ ban Y tế Nhà nước Trung Quốc. Hiện chưa có nguồn độc lập nào khác có thể kiểm chứng số liệu, ngoài 1 vài mô hình nghiên cứu giả định con số thực tế có thể cao hơn con số được chính quyền Trung Quốc công bố. 

BIẾT SỐNG!

BIẾT SỐNG!

Người “biết sống” là người biết suy nghĩ và làm những điều khiến mình được hạnh phúc, thành công và được yêu thương, kính trọng.

Chiến thắng bản thân còn hơn là chiến thắng cả ngàn trận đánh. Đó là một bài học sâu sắc mà ai cũng cần biết. Tự chinh phục tâm chính mình chính là ải lớn nhất mà con người phải trải qua. 

Hãy cùng tìm hiểu thái độ của người biết sống:

Suy nghĩ sẽ định hình con người bạn

 

 Chúng ta nghĩ thế nào thì con người chúng ta như thế ấy. (What you think you become – Buddha). Bạn nghĩ bạn vô dụng, chắc chắn bạn sẽ không bao giờ làm nên trò trống gì vì bạn chẳng thèm hành động. Bạn nghĩ bạn thông minh, dĩ nhiên bạn sẽ thông mình vì tự bản thân sẽ biết cách tạo nên điều đó. Chỉ cần suy nghĩ tích cực thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi! Do đó, cuộc sống cũng sẽ ít buồn phiền, vì lúc nào bạn cũng cố biến mọi thứ bạn gặp phải trong cuộc sống thành niềm vui riêng cho mình. 

Thay thế đố kị bằng ngưỡng mộ 

Còn đố kị thì tâm bạn sẽ còn buồn phiền. Thay vào đó, chúng ta nên đón nhận sự thành công của người khác bằng sự ngưỡng mộ. Tâm bình thản rồi lấy cái tốt của người khác để làm gương sẽ khiến bạn dễ dàng phấn đấu mà không có sự căm phẫn. Đố kị chỉ làm lòng người thêm nhơ bẩn, thậm chí vì đố kị con người có thể biến chất, trở thành người chuyên làm những hành động xấu xa mà đôi khi chính bản thân mình cũng không ngờ tới.

     Sự thanh tịnh nằm ở trong tâm                     

Cả đời làm việc, đến cuối cùng chỉ muốn bản thân được an nhàn để hưởng thụ cuộc sống. 

Bạn luôn muốn tìm kiếm sự thanh tịnh ở bên ngoài trong khi bạn không phát hiện rằng nó là cái mà ai cũng có thể đạt được mà chỉ cần lấy ra từ trong tâm. Nếu tâm của bạn bớt tham sân si, bớt ganh đua, ghen ghét… thì tự khắc bản thân sẽ thấy thật thanh thản và thấy đời bỗng nhẹ nhàng làm sao.

                 Nhân từ với tất cả mọi người

 Luôn luôn nhẹ nhàng với trẻ con, yêu thương người già, đồng cảm với người cùng khổ, nhân từ với kẻ yếu thế và người lầm lỗi. Một lúc nào đó trong đời, bạn sẽ rơi vào những hoàn cảnh đó. Động lòng trắc ẩn với mọi người, kẻ giàu cũng như người nghèo; ai cũng có nỗi khổ. Có người chịu khổ nhiều, có người chịu khổ ít. Nhân từ để yêu thương và đồng cảm với họ. Vì mỗi người có một nỗi khổ riêng chỉ có họ mới thấu. Bởi vì bạn luôn nhìn người bằng con mắt nhân từ nên đời bạn sẽ luôn đẹp. Mọi thứ đều hoàn hảo. Tâm can được thanh lọc bởi những hành động mà bạn dành cho người khác.     

Bạn có hiểu “Biết Sống” là gì không?
Làm sao biết là bạn còn Đang Sống?
Hay dường như là bạn đang dần chết,
Khi cuộc đời đếm ngược với thời gian?

 “Biết Sống” đâu chỉ là cảm xúc,
Đâu chỉ là, lý trí nhiều suy tư,
“Biết Sống” dường như là “Biết Chết”,
Biết chết đi trong Thức Tỉnh Phận Người?

 Hãy cùng suy gẫm những câu nói khiến bạn thay đổi cách nhìn, thay đổi cuộc đời và giúp mình “biết sống” hơn, bạn nhé! 

Mời click vào hàng chữ xanh dưới đây để cùng nhau nghe nhé!

   BIẾT SỐNG

From: Michelle Bui & Kim Bằng Nguyễn

Sinh ra để chia rẽ!

Sinh ra để chia rẽ!

Tết Canh Tý 2020, lần đầu tiên ở Little Saigon có hai diễn hành Tết. Trong hình là diễn hành Tết trong ngày Mùng Một do Little Saigon Westminster Tết Parade tổ chức. (Hình: Văn Lan/Người Việt)

Huy Phương

Tôi xin mượn thành ngữ “Born to…” để nói về chuyện người ta sinh ra đã có tài năng thiên bẩm ở một điều gì đó, và sinh ra chỉ để làm điều đó như “Born to Kill,” “Born to Rap,” “Born To Die…” thì người Việt vốn sinh ra để… chia rẽ (Born to Divide) cũng không lấy gì làm lạ.

Khi lần giở lại trang sử 4,000 năm văn hiến, chưa có một dân tộc nào có cái quá khứ phân ly chia rẽ “hào hùng” như dân tộc Việt. Dù là truyền thuyết đi nữa, thì cũng có cái căn nguyên “Born to Divide…” của nó!

Khởi đầu như thế, định mệnh dân tộc làm sao tránh khỏi cảnh phân ly. Đây chỉ là một sự chia rẽ trong thời kỳ phôi thai, lịch sử dân tộc về sau vì quyền lợi lãnh thổ, sự tranh giành quyền lực, ngai vàng, cho nên kẻ phù Vua, người theo Chúa, gây ra cảnh nồi da xáo thịt, không phải kẻ dưới châu thổ, người ở thượng du, mà phân tranh theo phương hướng Nam Bắc trong suốt những thời gian dài.

Trong lịch sử, sông Gianh thuộc tỉnh Quảng Bình là ranh giới phân chia Đàng Trong với Đàng Ngoài, thời Trịnh – Nguyễn phân tranh kéo dài hơn 200 năm (1570-1786).

Thời chiến tranh Quốc – Cộng, Hiệp Định Geneve năm 1954, đã lấy sông Bến Hải, thuộc tỉnh Quảng Trị, nằm ở vĩ tuyến 17 làm ranh giới chia đôi giữa miền Nam Việt Nam và miền Bắc Việt Nam.

Trở lại thời Pháp thuộc, Việt Nam chia ra thành ba Kỳ. Nam Kỳ là thuộc địa do người Pháp trực tiếp cai trị với một hệ thống luật pháp khác hệ thống được áp dụng tại Bắc Kỳ và Trung Kỳ.

Tại Nam Kỳ không tồn tại bộ máy hành chính của Triều Đình Huế như ở Bắc và Trung Kỳ. Giao thông đang còn khó khăn, sự đi lại, cảm thông, hiểu biết ngay giữa người Việt với nhau còn hạn chế. Chế độ chia để trị đã để trong đầu óc người dân Việt những thành kiến khó gột rửa.

Bản thân tôi cũng không thể tưởng tượng nỗi, đến năm 1956 khi bản Hiến Pháp Đệ Nhất Cộng Hòa ở miền Nam Việt Nam đã được thành hình, mà khi vào đến Sài Gòn, tôi đã được bà bác dâu người Nam, giới thiệu với bạn bè “đây là thằng cháu của ổng, mới ở nước Huế vô đây, đi học!” Thì ra, Sài Gòn là một nước khác.

Di tích cầu Hiền Lương bắc qua sông Bến Hải, vĩ tuyến 17 chia hai miền Nam – Bắc trong chiến tranh Việt Nam. (Hình: Khôi Nguyên/Người Việt)

Phải chăng vì “Sài Gòn là một nước khác,” mà cuộc di cư vĩ đại của người Bắc sau Hiệp Định Geneve, với hơn một triệu người, không phải ở đâu cũng được đón tiếp bằng đôi mắt thân thiện. Trong thời gian trường Petrus Ký chia sẻ trường ốc và ban giảng huấn cho Chu Văn An, người học sáng, kẻ học chiều, thỉnh thoảng vẫn xẩy ra những vụ đánh lộn giữ học sinh hai trường.

Một trong những chiến lược để đánh thắng kẻ thù là làm cho kẻ thù suy yếu, bằng cách gây chia rẽ trong lòng địch. Miền Nam từ vụ đảo chánh ngày 1 Tháng Mười Một năm 1963, cuộc thảm sát Thanh Bồ – Đức Lợi, Đà Nẵng năm 1964, rồi vụ bàn thờ xuống đường năm 1966 đã chia rẽ trầm trọng miền Nam trong bao nhiêu năm. Trong khi đó ở phía Bắc, phe thân Trung Cộng và phe thân Liên Xô cũng tranh giành, thanh trừng, xâu xé nhau.

Bắc Việt thường hô hào đoàn kết dân tộc, nhưng sau Tháng Tư, 1975, hận thù, chia rẽ càng ngày càng trầm trọng, dân chúng thì có “gia đình cách mạng” rồi “kẻ nợ máu với nhân dân,” quân thì có quân “cách mạng,” và “ngụy quân-ngụy quyền.” Đồng bào ruột thịt thì xếp hạng, kỳ thị, truy sát tận cùng tới ba đời cha, ông trong tất cả các sinh hoạt xã hội, công ăn việc làm làm, thi cử, học hành.

Những người Cộng Sản thường lên án thực dân Pháp ngày trước đã chia rẽ Bắc Nam, nhưng chính Nguyễn Phú Trọng cũng đã cho dân Bắc là “thành phần thượng đẳng” khi phát ngôn: “Tổng bí thư phải là người miền Bắc, phải là người có lý luận! ” Và Nguyễn Thiện Nhân năm 2018, cũng đã thuyết phục người dân mất đất tại Thủ Thiêm: “Tôi nói tiếng Bắc nhưng tôi là người Nam. Tôi không gạt bà con đâu!” Như vậy là nghĩa làm sao? Đó là những người Cộng Sản không cần che giấu sự kỳ thị địa phương kinh khủng như vậy!

Bây giờ thật sự trong hay ngoài nước đều có sự chia rẽ, phân biệt giữa một người “Bắc-54” và một người “Bắc-75,” không chỉ giọng nói thay đổi, khó nghe mà còn cách cư xử, nói chuyện, cách đi đứng, thẩm mỹ bao gồm trong chuyện trang điểm, ăn mặc, kể cả chuyện ăn uống dù trong các nhà hàng sang trọng hay trên những bàn nhậu ngoài vỉa hè…

Tất cả chuyện chia rẽ trên đây, tôi đều chấp nhận là chuyện bình thường, nhưng khi nói đến hoàn cảnh những người tị nạn, trước một kẻ thù chung là Cộng Sản, đã trăm nghìn gian khổ, hiểm nguy, liều chết đến đây mà còn chia năm xẻ bảy, đấm đá nhau thì thật không hiểu nỗi!

Bạn đọc thử nhìn đi. Ở đâu trong cái cộng đồng tị nạn này mà không thấy chia rẽ? Ai thành công mà không chịu sự chửi rủa, mạ lỵ? Chắc các bạn chưa quên chuyện ngụ ngôn “Giỏ Cua Cộng Đồng” cách đây khá lâu, không có nắp đậy, mà không sợ cua bò ra ngoài, vì trong giỏ cua này, con nào mới bò lên miệng giỏ, đã có những con cua khác kẹp càng kéo xuống! Nghe mà rớt nước mắt.

Đoàn thể, hội ái hữu, đồng hương, tổ chức cộng đồng tị nạn Việt Nam trên khắp nước Mỹ đều chia hai, chưa nói đến chuyện chia ba, chia bảy. Cứ nhìn hai nơi Nam và Bắc California là hai thủ phủ chống Cộng nhất của hải ngoại, thì đủ hiểu chuyện chia rẽ tệ hại tới mức nào!

Vui chia đã đành, tang tóc cũng chia.

Cách đây nhiều năm, nhân ngày 30 Tháng Tư, người ta đã có đến những hai, ba lễ tưởng niệm, giành giật nhau từ thời gian đến địa điểm tổ chức, ai cũng cho mình là chính thống, đầy đủ chính nghĩa.

Bây giờ vui, thì cũng “trăm hoa đua nở,” gọi là Xuân Đoàn Kết, nhưng có khi tới ba hội chợ, hai diễn hành.

Năm nay, thiên hạ nhăn mặt vì vùng Little Saigon có tới hai cuộc diễn hành, tổ chức tại hai thành phố, liên tiếp trong hai ngày, vì Mồng Một, Mồng Hai đều là ngày nghỉ cuối tuần của Dương Lịch. Tôi không biết và không có ý kiến về chuyện chính tà, phải trái, ai xứng đáng hơn ai. Không có ai có quyền lực đứng ra phân giải, – một ví dụ như là Hội Đồng Liên Tôn- mà cũng không ai muốn hòa giải, chuyện dã tràng xe cát.

Đáng lẽ ra, những người lâu nay được gọi là tổ chức cộng đồng hay những người có thẩm quyền cấp giấy phép tổ chức các cuộc diễn hành, sau kinh nghiệm xót xa năm nay (2029), nên ngồi lại để tìm phương hướng giải quyết cho năm sau, tránh một trường hợp chia rẽ trùng lặp trong cộng đồng người Việt tị nạn.

Nhưng không?

Vì vào Tết năm tới (2021) ngày Mồng Một Tết nhằm ngày Thứ Sáu (12 Tháng Hai, 2021) nên chỉ còn một ngày tổ chức được diễn hành là ngày Mồng Hai Tết nhằm ngày Thứ Bảy, 13 Tháng Hai, 2021, nên cả “hai phe diễn hành” năm nay đều dự liệu “lấy tài,”cho cuộc diễn hành của mình vào một ngày duy nhất sang năm.

Quả là chuyện lo xa! Không biết thiên thể nào sẽ va vào trái đất năm nay hay dịch bệnh COVID-19 sẽ đi về đâu, nhưng cứ lấy ngày đi cho nó chắc, không ai vào giành giật!

Hội Đồng Thành Phố Garden Grove chuẩn thuận tối Thứ Ba, 11 Tháng Hai, 2020, với số phiếu 7-0 cho cuộc diễn hành Tết 2021 do Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia, Nam California, tổ chức sẽ diễn ra lúc 9 giờ sáng đến 12 giờ trưa Thứ Bảy, 13 Tháng Hai, 2021, nhằm ngày Mùng Hai Tết Tân Sửu, trên đường Westminster, Garden Grove.

Trong khi đó, sau hai ngày, Little Saigon Westminster Tet Parade, nhóm tổ chức diễn hành Tết tại Westminster năm nay, vừa gởi ra thông báo cho biết họ sẽ xin Hội Đồng Thành Phố cho tổ chức diễn hành Tết trên đại lộ Bolsa Trần Hưng Đạo, từ 8 giờ sáng đến 11 giờ 15 sáng cùng ngày với cuộc diễn hành bên Garden Grove.

Như vậy là Úm Ba La hai ta cùng vui: Tết 2021 tại Little Saigon: sẽ “chắc chắn có,” chứ không phải “có thể có” hai cuộc diễn hành cùng ngày.

Năm nay 2020, chia rẽ nhưng là hai ngày, nên hôm nay ta tham dự cuộc diễn hành này, ngày mai ta đi dự cuộc diễn hành bên kia, nhưng sang năm, cả hai cuộc diễn hành đều diễn ra một thời gian, ở trên hai con đường song song, cách nhau chỉ hơn hai dặm, đồng bào khó có thể phân thân như Tôn Ngộ Không để tham dự hai bên cho đỡ mất lòng.

Thoạt đầu tôi muốn dấn thân “phục vụ cộng đồng,” đưa một đề nghị rất đoàn kết, là chúng ta liên kết hai cuộc diễn hành làm một, bắt đầu đi từ thành phố này sang thành phố nọ (tôi không nói tên thành phố nào trước, sợ bị kết án là thiên vị!) Nhưng cuối cùng tôi xin rút lui ý kiến, vì nghĩ lại chưa chắc ai đã chịu ai, ai đã hy sinh vì ai, ai cũng cho mình đàng hoàng, có chính nghĩa hơn phe kia!

Tôi chỉ xin có một đề nghị, năm nay (2020), cộng đồng tị nạn Cộng Sản Việt Nam có hai cuộc diễn hành trong hai ngày liền nhau, tạm đặt là Xuân Đoàn Kết. Sang năm (2021), có hai cuộc diễn hành chung một ngày, nghĩa là đã xích lại gần nhau, xin đặt là Xuân Đại Đoàn Kết!

Quý vị nào không vừa tai, xin cho biết ý kiến! (Huy Phương)

Sông Cạn

Sông Cạn

1 song can

Sông kia rày đã nên đồng
Chỗ làm nhà cửa, chỗ trồng ngô khoai.

Trần Tế Xương


Năm 1979, nhà văn Nguyên Ngọc được bè bạn ở Cambodia mời xuống thuyền đi dạo chơi và thưởng thức một bữa cháo cá no cành hông luôn. Ra về, ông nói chắc như bắp: “Cá Biển Hồ, cứ vục tay xuống nước, túm lên ngay được một con, to tướng, béo ngậy.”

– Bộ thiệt vậy sao?
– Vâng, quả là có đúng như thế thật!

Chả thế mà cái hồ nước ngọt mênh mông này đã từng nuôi sống mấy triệu ngư dân, và là nguồn cung cấp chất đạm chính cho hai phần ba người dân ở Cambodia. Sở dĩ được vậy là nhờ vào dòng Mê Kông, chứ không phải là gì khác.

Bắt đầu từ Tây Tạng nó chảy qua Trung Hoa, Miến, Lào, Thái rồi khi vào đến Xứ Chùa Tháp thì “đụng” Tonlé Sap. Vào mùa nước lớn, áp lực của Mê Kông khiến cho con sông nhỏ bé hơn phải chảy ngược dòng làm tăng thể tích lẫn diện tích Biển Hồ. Tonlé Sap Lake biến thành nơi sinh sống lý tưởng của rất nhiều loài cá nên “cứ vục tay xuống nước, túm lên ngay được một con, to tướng, béo ngậy” không phải là chuyện nói khi vui miệng.

Cách đây cũng chưa lâu lắm, vào hôm 1 tháng 5 năm 2005, một ngư dân ở Bắc Thái còn bắt được một con catfish nặng tới 292 ký ở sông Mê Kông. Tuy thế, dường như, cũng chả mấy ai coi đây là chuyện lạ lùng hay đáng để ngạc nhiên. Có ngạc nhiên chăng là tất cả những điều vừa kể đều nay đã trở thành huyền thoại.

Bây giờ thì mấy con giant catfish (và đủ loại cá “khủng” khác nữa) chỉ còn thấy ở … trên bờ. Chúng được người dân địa phương đúc hình bằng xi măng, rồi đặt dọc theo bờ sông  để (coi chơi) làm kỷ niệm – những kỷ niệm buồn!

2 song can

Bữa nay mà Nguyên Ngọc thò tay xuống Biển Hồ thì chỉ còn … bốc được nước thôi vì hằng trăm cái đập lớn/nhỏ xây trên dòng Mê Kong đã chận đường sinh sản của vô số chủng loại di ngư, và khiến chúng đang dần tuyệt chủng.

Năm 2014, lần đầu tiên vào Biển Hồ, tôi đã thấy đồng bào mình nuôi cá thay vì đi lưới. Cùng lúc, những lúc rảnh rỗi, họ cũng bắt ốc (mỗi ký bán được 4000 riels – cỡ một Mỹ Kim) để kiếm thêm thu nhập. Tết rồi, tôi trở lại nhưng không thấy ai chống ghe loanh quanh giữa những bè lục bình để tìm ốc nữa. Hỏi thăm thì nhận được câu trả lời ráo hoảnh: “Còn đâu nữa mà bắt!”

Tôi hay ra vô Biển Hồ nhưng ít khi ở “chơi” lâu lắm. Bia rượu rất hiếm, đã đành; điện cũng khỏi có luôn. Kiều Bào ở ngoài này dùng bình ắc quy là chủ yếu, và chưa ai từng nghe nói tới cái desktop hay labtop bao giờ. Còn tui mà thiếu internet thì chắc chết (chết chắc) nên mắt trước mắt sau là thế nào cũng lật đật giang ghe ra Pursat, rồi đón xe đò chạy về lại Phnom Penh tức khắc.

Vừa tới nơi đã nhận được hung tin (“Hành khách trên du thuyền cập cảng Campuchia nhiễm Covid-19”) nên tôi bay luôn qua Vientiane cho nó đỡ phiền hà. Lên đến thượng nguồn mới hay là tình trạng “sức khoẻ” của sông Mẹ (Mènam Khong, gọi theo tiếng Lào) cũng không được khả quan gì cho lắm!

Khi còn ở Thái Lan, có bữa, đang ngồi lơ tơ mơ hút thuốc lá vặt trên ban công của một cái khách sạn ở Nông Khai thì tôi chợt thấy một con cò trắng giữa sông. Nó đang đứng trên dề lục bình chăng? Không, có thấy bình/bát gì đâu. Hoá ra đoạn sông trước mặt có chỗ cạn gần trơ đáy nên chú cò mới đứng được tỉnh queo trên cát như vậy đó.

Bên Lào cũng không khác. Trụ sở Ủy Ban Sông Mê Kông  (Mekong River Commission – MRC) của nước này nằm sát cạnh bờ. Mấy năm trước, mỗi khi đi ngang qua toà nhà này – vào mùa nước lớn – tôi vẫn nghĩ vui rằng: Nếu đứng từ đây mà quăng cần câu máy, dám bắt được cá lắm nha, gẩn xịt thôi mà. Bữa nay thì đất bồi đã xa ra cả cây số rồi, chiều ngang con sông (cũng là ranh giới thiên nhiên của Thái và Lào) đã thu hẹp lại chỉ còn khoảng còn đôi ba trăm mét là cùng. Giữa trưa, đứng bên bờ này nghe rõ tiếng gà gáy (xao xác) bên kia nước láng giềng mà không khỏi có thoáng chút cảm hoài.

3 song can

Thảo nào mà tổ chức Save the Mekong cảnh báo: “Chúng ta có lẽ là thế hệ cuối cùng có thể chèo thuyền trên dòng sông này,hoặc thậm chí là có thể tưởng nhớ về sự hùng vỹ và rộng lớn một thời của nó.”

Thượng điền tích thủy hạ điền khan! Lào, Thái mà còn khô hạn đến như vậy thì VN – tất nhiên – phải thê thảm hơn nhiều:

– Drought, saltwater intrusion loom in the Mekong Delta 

– Mekong Delta needs urgent measures to prevent drought

– Drought, saltwater intrusion double whammy for Mekong delta

– Mekong đang chết, Việt Nam “chọn” gì?      

– Hạn mặn và ô nhiễm 13 tỉnh miền Tây

– Đồng bằng sông Cửu Long: Kênh rạch cạn kiệt, ruộng đồng héo khô

– Quá đắng và quá chát đồng bằng ơi!

– Đồng bằng sông Cửu Long oằn mình từng ngày đối phó nguy cơ xoá sổ

Nhà nước VN “đối phó với nguy cơ xoá sổ” này bằng cách nào?

Bằng … nghị quyết, quyết định và chỉ thị!

N.Q 20/NQ-CP, ban hành ngày 17 tháng 11 năm 2017: “Đưa ra những chiến lược có tầm nhìn mới, định hướng chiến lược, các giải pháp toàn diện, căn cơ, đồng bộ, huy động tối đa các nguồn lực và sự tham gia của các thành phần kinh tế để phát triển bền vững ĐBSCL.”

Qua năm 2018, VTC NEWS (đọc được vào hôm 20 tháng 6) ái ngại cho hay: “1,7 triệu người đã rời khỏi đồng bằng Sông Cửu Long.” Thế là Thủ Tướng Nguyễn Xuân Phúc ký thêm cái Quyết Định 417/QĐ-TTg để ban hành chương trình hành động tổng thể thực hiện Nghị quyết số 120/NQ-CP của Chính phủ về phát triển bền vững đồng bằng sông Cửu Long (ĐBSCL) thích ứng với biến đổi khí hậu.”

Đến năm 2020, sau khi nghe báo cáo nhiều hồ chứa, hồ thủy điện, thủy lợi xuống mức tích trữ chỉ đạt được 20-40 phần trăm (so với mức dự tính) thì T.T Nguyễn Xuân Phúc ra “chỉ thị hỏa tốc về việc triển khai các giải pháp cấp bách phòng, chống hạn hán, thiếu nước, xâm nhập mặn.”

Nhà Nước quyền biến và linh động (tới) cỡ đó thì kể như là hết biết luôn rồi!

Chả những thế, sau N.Q 2017 và QĐ 2018, cả thế giới đều bàng hoàng khi biết: “Việt Nam trở thành đối tác với Lào trong dự án thủy điện Luang Prabang.” Bỉnh bút Phú Lộc của Tạp Chí Luật Khoa hốt hoảng đặt câu hỏi: “Đầu tư thuỷ điện ở Lào, Việt Nam chung tay huỷ hoại sông Mekong?”

Câu hỏi này được hồi đáp tức thì:

– S Lê Anh Tuấn, Phó Viện Trưởng Viện Nghiên Cứu Về Biến Đổi Khí Hậu: “Các quan chức Việt Nam đồng lõa với quyết định hợp tác xây dựng dự án thủy điện Luang Prabang phải chịu trách nhiệm lịch sử và chính trị với nhân dân Việt Nam.”

– S Ngô Thế Vinh, tác giả Cửu Long Cạn Dòng Biển Đông Dậy Sóng: “Từ nay Việt Nam sẽ chẳng thể còn một tiếng nói chính nghĩa và thuyết phục nào đối với cộng đồng 70 triệu cư dân sống trong lưu vực sông Mekong và trước cả thế giới.”

– Giám Đốc Chương Trình Đông Nam Á, Trung Tâm Nghiên Cứu Stimson, Brian Eyler: “Việc một công ty Việt Nam tìm cách xây dựng đập Luang Prabang trên dòng chính sông Me Kong ở Lào, theo tôi, Việt Nam đang phạm sai lầm lớn… làm điều đó chẳng khác nào Việt Nam tự bắn vào chân mình.”

Nói thế thì e rằng tác giả Brian Eyler đã vô tình đồng hoá đám cái lãnh đạo CSVN hiện nay với cả đất nước và dân tộc này rồi. Chúng tôi chả có lý do gì để “tự bắn vào chân mình” hết. Còn bọn họ thì có thể rót luôn súng đại bác vào di sản của tổ tiên, nếu ra tiền, chứ có quan tâm hay đếm xỉa gì đến vài ba (trăm) con đập ở thượng nguồn.

Tưởng Năng Tiến
3/2020

Quan chức Vũ Hán giáo dục người dân biết ơn Đảng, biết ơn ông Tập

Ông Vương Trung Lâm, Bí thư thành ủy Vũ Hán, yêu cầu người dân biết ơn Tổng Bí thư Tập Cận Bình, cảm ơn ĐCSTQ, cư dân mạng phản ứng gay gắt. (Ảnh chụp màn hình)

Kênh truyền thông tỉnh Hồ Bắc công bố: Tối ngày 6/3, trong cuộc họp online của Bộ Chỉ huy Phòng ngừa Dịch Viêm phổi corona mới của Đảng ủy thành phố Vũ Hán, ông Vương Trung Lâm chỉ đạo: Cần triển khai sâu rộng việc giáo dục lòng biết ơn của quảng đại cư dân toàn thành phố, biết ơn Tổng Bí thư (Tập Cận Bình), biết ơn Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Chử Triêu Tân, nhân viên truyền thông Đại Lục, đã đăng bài viết có tiêu đề: Nếu còn chút lương tâm, vào lúc này sẽ không yêu cầu người dân Vũ Hán đang hồn xiêu phách lạc phải cảm ơn”. Bài viết cho rằng, người dân Vũ Hán vừa trải qua một kiếp nạn. Hơn nữa hiện giờ đại nạn còn chưa qua, di họa vẫn còn, người dân Vũ Hán vẫn đang phải tiếp tục đối diện với sự đe dọa từ virus, vẫn đang sống trong nỗi hoảng loạn, hồn xiêu phách lạc. Những người có đôi chút cảm tình với người dân Vũ Hán, hiện giờ sẽ không nói ra những lời lẽ như thế này.

Ảnh chụp bài viết bài viết “Nếu còn chút lương tâm, vào lúc này sẽ không yêu cầu người dân Vũ Hán đang hồn xiêu phách lạc phải cảm ơn”

Bài viết nói, những người Vũ Hán qua đời vì nhiễm virus “thi thể còn chưa lạnh, người nhà, bạn bè, bạn học của họ vẫn đang chìm trong đau khổ. Thậm chí còn đang nằm trong bệnh viện chờ được cấp cứu, quá đỗi đau thương. Lúc này lại có người muốn tăng cường giáo dục lòng biết ơn đối với họ, đây là hành vi vô nhân tính.”

Ảnh minh họa trong bài viết trên

Những nhân viên y tế ngã khụy nơi tuyến đầu, thi thể vẫn chưa lạnh. Ngoài ra, còn có vài ngàn bệnh nhân nguy kịch đang giành giật giữa ranh giới của tử thần. Trong bệnh viện container, trong những điểm cách ly được chỉ định còn có hàng vạn người có nhà mà không thể về, vẫn đang sống trong nỗi hoang mang cùng cực vì sự uy hiếp của virus. Người nhà họ cũng đang phấp phỏng lo âu.

Vũ Hán phong tỏa, vài triệu người dân nguy khốn trong thành phố, không thể bước chân ra khỏi cửa, ngay cả việc ăn uống cũng khó khăn. Cuộc sống vật chất thiếu thốn, giá thực phẩm tăng cao, những tiếng ai oán không ngớt bên tai. Bài viết cho rằng, gần chục triệu người dân Vũ Hán vẫn đang bị virus đe dọa, họ cần nhất là sự giúp đỡ, sự an ủi và đảm bảo về cuộc sống vật chất thực tế, chứ không phải cần được giáo dục lòng biết ơn.

Nhật báo “Apple Daily” cũng chất vấn, trong khi tình hình dịch bệnh trong nước vẫn chưa được kiểm soát, khi thi thể nạn nhân vẫn chưa lạnh, khi rất nhiều gia đình lâm vào cảnh người mất nhà tan vì dịch bệnh, lại triển khai giáo dục lòng biết ơn, quả là không hợp thời.

Báo cáo trích dẫn lời chỉ trích của các nhà phê bình rằng, ông Vương Trung Lâm muốn triển khai “giáo dục lòng biết ơn”, kỳ thực là đang phối hợp với cuộc tuyên truyền đối ngoại được phát động bởi ĐCSTQ những ngày gần đây. Bởi lẽ ĐCSTQ đang cố gắng xoay chuyển hình ảnh quốc tế đã bị phá hủy kể từ sau khi dịch bệnh bùng phát. Từ một quốc gia sinh ra dịch bệnh đe dọa tới sự an toàn của toàn nhân loại, trong phút chốc bỗng lắc mình trở thành nhà lãnh đạo với vai trò chống dịch toàn cầu. Hơn nữa, ông Vương Trung Lâm đón ý lãnh đạo cấp trên, tự nhiên sẽ hỗ trợ tuyên truyền với ngoại giới rằng ĐCSTQ đã kiểm soát tình hình dịch bệnh hiệu quả như thế nào, khiến người dân trong nước tin tưởng rằng không có ĐCSTQ, sẽ không thể phòng ngừa dịch thành công.

Báo cáo phân tích cho thấy, công tác triển khai “giáo dục lòng biết ơn”  của ông Vương Trung Lâm hiện nay căn bản khó có thể thực hiện tại thành phố Vũ Hán, chắc chắn sẽ mang lại hiệu ứng ngược. Vài ngày trước, Phó thủ tướng Tôn Xuân Lan đi thị sát một khu dân cư, cư dân tại đó không hề nể mặt các quan chức địa phương, hét lớn qua lớp cửa kính: “Giả dối, Giả dối, tất cả đều là giả dối”, trong khi ông Vương Trung Lâm lại là một trong những quan chức tháp tùng ngày hôm đó. Từ việc này có thể thấy rằng người dân tại địa phương vô cùng phản cảm bởi trước tình hình dịch bệnh còn rất nghiêm trọng, ĐCSTQ vẫn chỉ màng tới công trình tạo dựng hình tượng của mình, nên chắc chắn cũng sẽ không phục tùng ông Vương Trung Lâm.

Dịch ‘viêm phổi Vũ Hán’ đã bùng phát 3 tháng qua, các giới đều chỉ trích ĐCSTQ che giấu dịch bệnh, phòng dịch không hiệu quả, khiến toàn thế giới lây nhiễm. Ngày 13/2, trên sân khấu chính trị của ĐCSTQ đã triển khai một cuộc “đại thanh trừng”. Ông Tưởng Siêu Lương, Bí thư tỉnh ủy tỉnh Hồ Bắc, quan chức cấp cao nhất của tỉnh Hồ Bắc, cùng ông Mã Quốc Cường, Bí thư thành ủy thành phố Vũ Hán, đã bị cách chức. Ông Ứng Dũng, Thị trưởng thành phố Thượng Hải và ông Vương Trung Lâm, Bí thư thành ủy thành phố Tế Nam lần lượt lên thay. Ứng Dũng và Vương Trung Lâm xuất thân từ Ủy ban Chính trị và Pháp luật, lần này nhậm chức được cho là nhằm “duy trì ổn định phòng chống dịch”.

Ngôn luận của ông Vương Trung Lâm bị cư dân mạng phản đối gay gắt: “Thực không còn chút nhân tính!” Không ít cư dân mạng phẫn nộ chỉ trích ông Vương Trung Lâm lấy lòng ông Tập Cận Bình, khiến lòng người chán ghét.

“Nói thế nào nhỉ? Cảm ơn vì đã không giết chắc!”
“Ở Vũ Hán mà nói được lời này thực là không biết xấu hổ!”
“Tôi thay mặt 4 người gia đình Thường Khải cảm ơn các người!”
“Những người cả nhà thắt cổ thì sao? Cảm ơn trên thiên đường à? Cảm ơn ai đã khiến họ lên thiên đường sao?”
“Lửa còn chưa tắt, đã bắt người nhà những người bị chết cháy cảm ơn tư thế dập lửa đẹp đẽ của các người à? Đừng quên, kẻ để ngọn lửa bùng phát là ai!”
“Hãy nhìn những người phải lưu lạc tha hương, những người lâm vào cảnh người mất nhà tan, chuyện này không thể dùng để chúc tụng được.”
“Hai hôm trước còn có cuốn sách gọi là “Chiến dịch đại quốc” nữa mà, vô sỉ tới mức không thể tưởng tượng, không biết phải dùng từ nào để hình dung.”

Minh Tú

Virus Vũ Hán – WUHAN VIRUS

Hoang Le Thanh
Virus Vũ Hán – WUHAN VIRUS
Image may contain: 1 person, suit
Image may contain: sky, plant, cloud and outdoor
Image may contain: one or more people, people standing, text and outdoor
Nguyễn- Chương MtFollow

NGOẠI TRƯỞNG MIKE POMPEO MỞ ĐÒN TẤN CÔNG:
“CẦN GỌI CHO ĐÚNG TÊN: vi khuẩn VŨ HÁN (WUHAN virus)”

Suốt hơn hai tháng vừa qua, Bắc Kinh và WHO do Tedros làm tổng giám đốc cùng múa may chữ nghĩa, đổi tên xoành xoạch: Wuhan virus qua Corona virus, rồi nCoV-2, COVID-19. Nhưng, cả Washington lẫn Tokyo vẫn im lặng, quan sát, xem xét…Và rồi, NAY ĐÃ TỚI LÚC cần chấm dứt mọi trò múa may mà phải làm cho rõ trắng đen! Bằng cách, trước hết, gọi tên dịch bệnh cho có đầu có ngọn.
Ông Hiroshi Yamada bên Quốc hội Nhựt Bổn lên tiếng: “Hãy trở lại với tên gọi ban đầu là VIÊM PHỔI VŨ HÁN (Wuhan pneumonia), không thể để cho Bắc Kinh tiếp tục chiến dịch làm sai lệch thông tin”.

Ngày 6/3/2020, Ngoại trưởng Mỹ Mike Pompeo khi phát biểu trên Fox News và CNBC, đã gọi: “Vi khuẩn VŨ HÁN (Wuhan virus)”. Và ngay cả khi nói về loại vi khuẩn là loại Corona thì cũng phải rõ ràng nguồn gốc khởi đầu dịch bệnh: “Vi khuẩn corona VŨ HÁN” (Wuhan coronavirus).

Ông Mike Pompeo cho biết, “Vi khuẩn Vũ Hán không phải là từ ngữ do tôi đặt, mà chính nhà cầm quyền Bắc Kinh đã nói Vũ Hán là nơi khởi đầu của vi khuẩn”! Bắc Kinh không thể nói ra rồi nuốt lời, lấp liếm bằng cách thay đổi tên gọi để xóa đi chữ “Vũ Hán”!

Mỹ đưa ra gói viện trợ ban đầu 37 triệu USD để trợ giúp một số quốc gia bị nguy hiểm, ông Mike Pompeo nhấn mạnh, bởi “sự lây lan của vi khuẩn Vũ Hán” (Wuhan virus’s spread).

Bắc Kinh tím mặt, phản pháo bằng cách cho rằng nguồn gốc ban đầu không đến từ Vũ Hán. Vậy, từ đâu? Tàu muốn gì thì cứ làm, Mỹ sẵn sàng tiếp chiêu.

Đã qua hai tháng để giới TÌNH BÁO MỸ ĐIỀU TRA ngấm ngầm, nay đến lúc CHÍNH THỨC MỞ ĐÒN “TẤN CÔNG”!
Bắt đầu bằng cách nhẹ nhàng mà thấu tâm can của Bắc Kinh, rằng: trong tên gọi của dịch bệnh đang bùng phát hiện nay phải có tên địa danh khởi đầu là “VŨ HÁN” (Wuhan)!

Phải rõ ràng, không để cho Bắc Kinh làm mưa làm gió khiến cho thông tin bị nhiễu loạn. Phải nói cho đúng, là:
“Viêm phổi VŨ HÁN” (Wuhan pneumonia);
“Vi khuẩn VŨ HÁN” (Wuhan virus);
“Vi khuẩn corona VŨ HÁN” (Wuhan coronavirus) ./.
————————————————————————-
Hình ảnh: Ngoại trưởng Mike Pompeo (coi bộ ổng bị ngứa tai khi phải nghe mấy cái chữ Cô Vy, Cô Vịt COVID mắc dịch)
——————————————————————-
Nguồn tin: https://www.japantimes.co.jp/…/us-mike-pompeo-wuhan-coron…/…

Trung Quốc tràn lan thuyết âm mưu về COVID-19 và tình cảm chống Mỹ

(Ảnh chụp/video)

Theo Hãng Thông tấn Trung ương Đài Loan (CNA) đưa tin, trên mạng internet Trung Quốc Đại Lục gần đây xuất hiện lượng lớn thông tin liên quan đến “Mỹ che giấu các ca tử vong thực sự vì virus corona mới 2019”, “Mỹ cần học tập các biện pháp ứng phó của Trung Quốc”, “Nguy cơ toàn cầu tuyệt đối không phải là sai lầm của Trung Quốc”, v.v, trong một tuần qua các thuyết âm mưu và ngôn luận chống Mỹ tăng mạnh trên mạng tiếng Trung.

Tờ Washington Post đưa tin, ông Tiêu Cường, Giáo sư Học viện Thông tin Đại học California-Berkeley đồng thời cũng là người sáng lập Báo Thời Đại Số Trung Quốc (China Digital Times), khi phân tích những ngôn luận trên mạng bên trong Đại Lục cho thấy, từ WeChat, Weibo đến Baidu, đâu đâu cũng là thông tin giả hoặc tự nói của chính quyền, Chính phủ Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đang thông qua các kênh khác nhau để dày công sắp đặt các thuyết âm mưu, mục đích là để chuyển dịch chỉ trích. 

Bản tin chỉ ra, quan sát các trang mạng xã hội tại Trung Quốc trong thời gian gần đây, phương thức mà chính quyền mở rộng truyền thông mạng xã hội, kiểm duyệt tin tức, truyền thông thêu dệt, đều gây nghi ngờ, làm lý luận chống Mỹ ngày càng tăng mạnh. 

Hôm 27/2, trong tình huống không có bất cứ chứng cứ gì, nhưng chuyên gia nổi tiếng về virus của Trung Quốc là ông Chung Nam Sơn đã thông qua truyền thông nhà nước để nói rằng ‘viêm phổi Vũ Hán’ xuất hiện đầu tiên tại Trung Quốc, nhưng không nhất định là bắt nguồn từ Trung Quốc. Dù phát biểu này đã bị một chuyên gia khác là ông Trương Văn Hồng phản bác, nhưng những phát biểu của ông Trương Văn Hồng cũng nhanh chóng bị kiểm duyệt, còn cách nói của ông Chung Nam Sơn lại nhanh chóng lan truyền trên các kênh truyền thông. 

Trang nhất của truyền thông nhà nước Trung Quốc đăng bài viết nghi ngờ về vấn đề nguồn gốc virus, Mạng truyền hình Toàn cầu (CGTN) của Trung Quốc ở nước ngoài cũng đăng tải video nội dung phát biểu của ông Chung Nam Sơn lên YouTube; người phát ngôn Bộ Ngoại giao Trung Quốc Triệu Lập Kiên cũng công khai trích dẫn phát biểu của ông Chung Nam Sơn; Tân Hoa Xã cũng đăng bài ám chỉ nguồn gốc virus là từ nơi khác, và yêu cầu quan chức và truyền thông Mỹ xin lỗi. 

Điều khoa trương nhất là có người cố ý đăng bài viết trên Weibo, nói quân đội Mỹ lợi dụng virus làm vũ khí sinh học bí mật để tiến hành bố trí trong chuyến đi Vũ Hán vào tháng 10 năm ngoái. 

Ông Dương Đại Lợi (Dali Yang), chuyên gia về vấn đề Trung Quốc thuộc Đại học Chicago chỉ ra, ở Trung Quốc, các bài đăng và những bài viết của Chính phủ đều giống nhau, khiến người dân sinh nghi ngờ về cách nói Trung Quốc là đầu sỏ tai họa gây dịch bệnh, mục đích là để giảm thiểu chú ý của thế giới bên ngoài đến việc Trung Quốc thất bại như thế nào trong ứng phó dịch bệnh và “chuyển dịch chỉ trích”.

Ông Bill Bishop, người phát hành trang báo điện tử “Người nước ngoài nhìn vào Trung Quốc” (Sinocism China Newsletter) chỉ ra, luận thuật “ĐCSTQ chí cao vô thượng” đang được thúc đẩy một cách có hệ thống và có hiệu quả. Sau phong trào biểu tình phản đối Dự luật Dẫn độ tại Hồng Kông, ĐCSTQ đã quyết định tăng cường tuyên truyền giáo dục yêu Đảng, tâng bốc thể chế chuyên chế ưu việt hơn hình thức dân chủ đầy hỗn loạn ở phương Tây.

Ông cho biết, mẹ vợ của ông vẫn luôn thúc giục ông vì an toàn của người nhà hãy rời Mỹ trở về Trung Quốc, bởi vì ĐCSTQ đã chiến thắng virus, còn Mỹ sắp rơi vào hỗn loạn.

Tuyết Mai

TIN BẬT RỄ ĐẢNG CỘNG SẢN NGA ĐỒNG Ý ĐỂ PUTIN ĐƯA THƯỢNG ĐẾ VÀO HIẾN PHÁP

Image may contain: one or more people
Paul Nguyễn Hoàng Đức is with Nguyễn Văn Quân and 29 others.

TIN BẬT RỄ ĐẢNG CỘNG SẢN NGA ĐỒNG Ý

ĐỂ PUTIN ĐƯA THƯỢNG ĐẾ VÀO HIẾN PHÁP

Paul Nguyễn Hoàng Đức

Theo BBC tiếng Việt, thì báo Nga đưa tin Đảng cộng sản Nga đã đồng ý để Tổng thống Putin đưa Thượng Đế vào hiến pháp (tôi định đưa tin cụ thể hơn nhưng bài bị xóa không lấy được tin). Đây thật là tin động trời, mà tôi gọi theo căn tính là “bật rễ”, đã bật rễ thì cây không sống được mà phải thay đổi hay trồng cây mới, bởi lẽ: đảng cộng sản Nga xưa nay vẫn được xem như theo chủ nghĩa duy vật (materialism), và vô thần (atheism), vậy mà giờ đây lại đưa Thượng Đế vào Hiến pháp thì thật kỳ lạ, đúng là “đổi trắng thay đen”?! Tại sao vậy? Nếu Thượng Đế không cần thiết thì làm sao một quốc gia lại phải đưa vào hiến pháp? Thực ra, Thượng Đế là đầu mối của mọi sự, mà không đưa Thượng Đế vào, mọi thứ đều không có khởi nguồn?! Nhưng chúng ta hãy mở to mắt quan sát, và nhìn kỹ đi, ngay cả những con tầu vũ trụ lên tận mặt trăng hay sao Hỏa, đâu cũng có thấy Thượng Đế mày ngang mũi dọc thế nào? Đúng thế! Nhưng chúng ta đâu cũng có nhìn thấy thời gian hay không gian diện mạo ra sao, nhưng chúng luôn tồn tại. Còn cái khởi đầu thuộc về Thượng Đế ư? Đó ít nhất là Lý Tưởng, mà thiếu lý tưởng con người sao ngưỡng vọng tới để làm những gì cao cả vĩ đại. Mà lý tưởng là gì? Theo gốc chữ Latin “Ideal” nó được mở rộng từ chữ Idea – tức Ý tưởng. Lý tưởng luôn luôn là ý tưởng để hướng đến, mà chưa bao giờ là hiện thực, bởi một khi ý tưởng trở thành hiện thực lập tức nó không còn là ý tưởng, cũng như lý tưởng nữa.

Việc quan niệm đến Thượng Đế như một khởi đầu của mọi sự, đã được nước Mỹ hùng cường, giầu mạnh và tiên tiến nhất thế giới quan niệm từ lâu, chính Tổng thống Donald Trump mới đây đã tuyên bố: Nước Mỹ hùng mạnh vì dân Mỹ tin tưởng vào Thiên Chúa! Trên đồng đô la của Mỹ trong nhiều thế kỷ đã ghi hàng chữ “In God we trust” – có nghĩa “Chúng ta tin cậy trong Chúa”. Vậy Chúa là gì? Trước hết giá trị của đồng tiền là gì? Giá trị của tiền là ý niệm, cao hay thấp đều do con người ý niệm cho nó, chứ nó không có trọng lượng như vàng, và để đảm bảo giá trị cho tiền, người ta còn phải dùng vàng làm bảo đảm. Và Chúa cũng là một ý niệm, nhưng là ý niệm tuyệt đối để người ta khởi nguồn mọi sự.

Nhân gian nói một câu không cãi được “Vật nhờ tâm mà thông, tâm nhờ vật mà hiện”. Một cây đàn là thân xác nếu không có bầu đàn để vang tiếng của âm thanh thì chỉ là cục gỗ vô tích sự! Một thân xác mà không có linh hồn cũng vậy, nó sẽ chết ngay tức thì chỉ còn là khúc thịt ôi! Mà linh hồn là gì? Nó lại là cái “không gì cả” giống như Thiên Chúa “không thấy gì cả”.

Người Mỹ ghi trên đồng tiền “Chúng ta tin cậy trong Chúa”, tin cậy là gì? Rồi chuẩn mực qui đổi của đồng tiền là gì, tất cả đều không phải là vật chất, giống hiến pháp của mỗi nước cũng chỉ là qui ước giữa người với người, mà không phải là vật chất, nhưng điều đó xác lập nên chuẩn mực đối xử giữa người với người. Mà những chuẩn mực đó đều khởi nguồn từ cái đẹp lý tưởng về sự thiện, và lý tưởng đó từ cội rễ và ánh sáng tối thượng của Thượng Đế mà đến.

Văn hào Dostoievski viết: “Nếu không có Chúa, người ta được phép làm mọi sự!” Không có Chúa, tức không có khởi nguồn và đích đến của lý tưởng, cũng như không có pháp luật mở màn như Mười điều răn của Thiên Chúa tặng cho tổ phụ Moise để nương theo, người ta dám làm bất kể cái gì không cần đạo đức?!

Khi người Việt đi xuất khẩu lao động ở I-rắc, Đại sứ quán Việt Nam tại đó có dặn: “nếu người bản xứ hỏi có đạo không, các vị nhớ trả lời là có đạo, hoặc ít nhất cứ nhận mình là Đạo Phật… nếu không mọi người ở đây sẽ xa lánh, vì với họ vô đạo, đồng nghĩa với vô đạo đức, quân lưu manh, phường trộm cắp…”

Vô thần, rồi đập phá đền chùa trong quá khứ, tranh cướp ấn Đền Trần, rồi trộm cắp như rươi với tỷ lệ bằng nửa thế giới cộng lại (theo số liệu có ảnh, tại Nhật Bản có một nhúm người Việt sang mà gây ra 40% các vụ ăn cắp so với toàn nước Nhật và những người nước ngoài sống tại Nhật) đó là do vấn nạn vô thần, vô đạo quá đông của chúng ta. Ở Việt Nam tỉ lệ theo đạo chỉ chiếm hơn 10%.

Văn chương là giá trị nhân văn hàng đầu của mỗi quốc gia, các nước Âu Mỹ văn chương hay chủ yếu do chủ nghĩa nhân văn của tôn giáo và Ki-tô giáo, trong khi đó các cây bút Việt chủ yếu thơ phú nhạt nhẽo, vô mục đích, yếu ớt, ham vui sinh hoạt lèo tèo do vấn nạn vô thần.

Trong các thành phố lớn luôn luôn có 4 ngôi nhà đẹp nhất. Đó cũng là giá trị của thành phố: 1- tòa thị chính để hành pháp, 2- trường đại học để giáo dục, 3- nhà thờ để đức tin tôn giáo, 4- nhà hát để sinh hoạt nghệ thuật. Nhưng người Việt chủ yếu chỉ có tòa thị chính và chợ… rõ ràng chúng ta mới chỉ loanh quanh quyền lực và gía áo túi cơm.

Hàn Quốc trong vài chục năm khi nhất quyết đưa quốc gia trở thành quốc đạo Ki-tô giáo, đã vọt lớn thành nước hùng cường trong tốp mười thế giới, đó là bài học của chúng ta.

Xin mọi người hãy quan tâm đến đời sống đức tin của mình, đó là đời sống của tinh thần liên kết với Thượng Đế là khởi nguồn của lý tưởng, chứ không phải đó là thứ vu vơ?! “Cờ vô phong” không thể kiêu hãnh bay trong gió. Và gió theo cách chúng ta nhìn không phải giá áo túi cơm đâu?!

Paul Đức 07/3/2020

Chú thích: Tôn giáo của dân tộc đông dân nhất hành tinh “miếu cô hồn”.

“Mỹ nợ TQ một lời xin lỗi, thế giới nợ TQ một lời cảm ơn”?

Le Tu Ngoc and 2 others shared a link.

 

 

Đáp lại lời kêu gọi TQ cần xin lỗi vì che giấu dịch COVID-19, Tân Hoa Xã đăng bài: “Mỹ nợ TQ một lời xin lỗi, thế giới nợ TQ một lời cảm ơn”.

  • Nhằm tẩy trắng việc che giấu dịch bệnh, Tân Hoa Xã đăng lại một bài viết nói: “Trung Quốc vì chống lại dịch viêm phổi corona mới đã hy sinh cự đại, chúng ta nên thản nhiên khí khái biểu thị rằng: ‘Mỹ nợ Trung Quốc một lời xin lỗi, thế giới nợ Trung Quốc một lời cảm ơn’.”

KÍN ĐÁO ĂN CHAY VÀ CẦU NGUYỆN

  
KÍN ĐÁO ĂN CHAY VÀ CẦU NGUYỆN

 Rev. Ron Rolheiser, OMI

Triết gia David Hume từng phân biệt giữa cái ông gọi là đức hạnh chân thật, và cái ông đặt tên là đức hạnh giống tu sĩ.  Ông nói, đức hạnh chân thật là những phẩm chất bên trong chúng ta mà có ích cho người khác và bản thân chúng ta.  Còn các đức hạnh giống tu sĩ là những phẩm chất không nâng cao đời sống con người, đối với xã hội cũng như bản thân người thực hành những phẩm chất đó.  Ông liệt kê các đức hạnh giống tu sĩ như việc sống độc thân, ăn chay, sám hối, hành xác, tiết dục, nhún nhường, thinh lặng và cô tịch.  Ông chứng minh những điều đó chẳng đóng góp gì cho xã hội và thậm chí còn làm giảm đi sự tốt lành thịnh vượng của con người.  Do vậy, ông quả quyết rằng những điều đó bị chối bỏ bởi “những người hiểu biết.”  Điều này xem ra khó nghe đối với người có đạo.

Nhưng những gì tiếp theo đó còn khó nghe hơn.  Những người thực hành những đức hạnh giống tu sĩ phải trả một giá đắt, ông nói, sức khỏe của họ không tốt và họ bị loại ra khỏi cộng đồng con người: con người nhiệt tình nông nổi và ảm đạm đó, sau khi chết, có thể có tên ghi trong cuốn lịch, nhưng khi còn sống thì khó có thể được ai chấp nhận vào vòng thân thuộc và vào xã hội, trừ những người cũng mê sảng và chán ngắt như vậy.

Mặc dù điều này nghe tàn nhẫn, nhưng nó mang một lời cảnh cáo lành mạnh, nhắc lại rõ ràng điều Chúa Giê-su đã nói khi người cảnh cáo chúng ta phải kín đáo ăn chay, cầu nguyện, đừng có mang bộ mặt ảm đạm tu hành khổ hạnh, bảo đảm rằng lòng mộ đạo của chúng ta không quá lộ liễu trước đám đông.  Nếu Chúa Giê-su có nói rõ ràng về điều gì, thì đây chính là điều người đã nói rõ.

Tại sao?  Tại sao chúng ta phải tránh mọi việc phô diễn trước đám đông về việc ăn chay, tu hành khổ hạnh, và cầu nguyện riêng tư của chúng ta?

Một phần cảnh cáo của Chúa Giê-su là chống thói đạo đức giả và giả dối, nhưng còn hơn vậy nữa.  Vấn đề là việc bên ngoài chúng ta trông như thế nào và chúng ta được cảm nhận ra sao.  Khi chúng ta bộc lộ sự khổ hạnh và mộ đạo trước đám đông, dù có chân thành đi nữa, thì điều chúng ta muốn toát ra và điều người khác cảm nhận về chúng ta (mà không chỉ là những David Humes của thế giới này) là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.  Chúng ta có thể bày tỏ đức tin vào Chúa và sự trung tín đối với những gì vượt xa hơn kiếp sống này, nhưng những người khác dễ dàng diễn giải quan điểm và hành động của chúng ta như một tình trạng yếu đuối, u sầu, phiền muộn, khinh khi những chuyện thông thường, và là một sự bù đắp chẳng-đáng-kể-gì cho việc phải mất đi sức sống.

Và đó chính xác là điều ngược lại với những gì chúng ta cần tỏ ra.  Tất cả các đức hạnh giống tu sĩ (mà chúng là những đức hạnh thật sự) nhằm làm cho tâm hồn chúng ta mở ra để tiếp cận thân mật sâu sắc hơn với Chúa và vì vậy, nếu lời cầu nguyện và tu hành khổ hạnh là lành mạnh, thì những gì chúng ta sẽ tỏ ra chính là an mạnh, vui vẻ, thương yêu thế giới này, và cảm nhận những niềm vui bình thường của cuộc sống là phước lành Chúa ban.

Nhưng không dễ gì làm được điều đó.  Chúng ta không toát ra được đức tin của mình nơi Chúa và toát ra là đang an mạnh bằng cách chấp nhận một cách không suy xét hay hô hào cổ vũ mọi nỗ lực để vui vẻ của thế giới này, cũng không phải bằng cách gượng cười giả tạo trong khi sâu thẳm bên trong chúng ta đang khó lòng kiểm soát được trầm uất.  Chúng ta toát ra đức tin nơi Chúa và an mạnh qua việc toát ra tình thương, bình an và thanh thản.  Và chúng ta không thể làm điều đó nếu toát ra sự khinh khi đối với cuộc sống hay đối với cái cách những con người bình thường kiếm tìm hạnh phúc trong cuộc sống này.

Và đó là một thách thức khó khăn, đặc biệt ở thời buổi này.  Trong một nền văn hóa như nền văn hóa này, chúng ta dễ dàng nuông chiều bản thân mình, thếu hiểu biết sâu sắc về sự hy sinh, đắm chìm trong đời sống và bản thân đến mức đánh mất tất cả ý thức về cầu nguyện, và sống không hề tiết dục chút nào, đặc biệt về mặt tình cảm.  Bên cạnh những chuyện khác, chúng ta còn thấy điều đó trong căn bệnh bận rộn của mình, trong tình trạng mất khả năng duy trì đời sống cầu nguyện riêng tư, ngày càng mất đi năng lực trung tín với những gì mình cam kết, và với những nỗ lực gắng gỗ chống lại mọi thể loại nghiện ngập: thức ăn, rượu chè, tình dục, thú vui giải trí, công nghệ thông tin.  Khiêu dâm trên internet đã là bệnh nghiện lớn nhất của toàn thế giới.  Cầu nguyện và ăn chay (ít nhất trong tình cảm) đang thiếu hụt.  Những đức hạnh giống tu sĩ giờ đây đang cần có hơn bao giờ hết.

Nhưng chúng ta phải thực hành các đức hạnh đó mà không phô diễn trước đông người, không khinh khi tính chất tốt lành vốn được Chúa ban cho trong mọi thứ của thế giới này, không ám chỉ rằng sự thánh thiện riêng tư là quan trọng đối với chúng ta và với Chúa hơn những điều tốt lành thông thường của thế gian này, và không ngụ ý rằng Chúa không muốn chúng ta vui vẻ với tạo vật của người.  Thực hành khổ hạnh và cầu nguyện của chúng ta phải thực chất, nhưng chúng phải toát ra sự an mạnh, chứ không phải là sự bù đắp cho việc không an mạnh.

Và như vậy, một sự an mạnh chứng tỏ sự tốt lành của Chúa, chính xác là điều tôi thấy ở những ai thực hành các đức hạnh giống tu sĩ theo cách lành mạnh.  Cầu nguyện và ăn chay, nếu làm đúng đắn, sẽ toát lên sự an mạnh, không phải là khinh khi. Nếu David Hume đã chứng kiến sự an mạnh và tình thương yêu của Chúa Giê-su trong việc cầu nguyện và thực hành khổ hạnh của ông thì hẳn là, tôi nghĩ, ông đã viết khác đi về đức hạnh giống tu sĩ.

Vì vậy chúng ta cần xem xét nghiêm túc hơn lời dạy của Chúa Giê-su rằng việc thực hành khổ hạnh và cầu nguyện riêng tư phải được làm “trong kín đáo”, đằng sau cánh cửa đóng kín, để vẻ mặt chúng ta bộc lộ ra trước đông người toát lên an mạnh, vui vẻ, thanh thản và thương yêu những điều tốt lành Chúa đã tạo ra, người mà cầu nguyện và thực hành khổ hạnh đã đưa chúng ta đến gần hơn.

Rev. Ron Rolheiser, OMI

From: Langthangchieutim