Hãy tin tưởng vào Chúa khi đối mặt với dịch bệnh (VOA)
VOA Tiếng Việt
Tuy nhiên, đã có người thứ sáu nhiễm virus corona trong số hơn 170 nhân viên làm việc tại Tòa thánh và những cư dân sống ở nhà khách Santa Marta đã được xét nghiệm, giám đốc văn phòng báo chí Tòa thánh, ông Matteo Bruni, cho biết trong thông cáo gửi đến cho các nhà báo. Nhà khách Santa Marta là nơi ở của Đức Giáo hoàng.
Vatican nằm trong lòng thủ đô Rome của nước Ý, nơi đang bị dịch Covid-19 hoành hành dữ dội với gần 100.000 ca nhiễm và hơn 10.000 người chết cho đến nay.
Trong ảnh là Đức Giáo hoàng Francis ban Phép Lành “Urbi et Orbi”, vốn chỉ được ban vào những dịp đặc biệt, trong buổi cầu nguyện hôm 27/03 trên Quảng trường thánh Peter trống vắng không một bóng người. Ngài đã kêu gọi các tín đồ trên khắp thế giới ‘hãy tin tưởng vào Chúa khi đối mặt với dịch bệnh’.

Newt Gingrich: Đại dịch đến từ sự dối trá và bất lương của ĐCSTQ
Chứng kiến chính quyền độc tài cộng sản Trung Quốc hành động sai kém trong thời gian đầu của dịch bệnh virus corona, che giấu rồi nói dối về nó
Hàng nghìn lọ tro cốt ở Vũ Hán, 21 triệu thuê bao điện thoại biến mất, tin Trung Quốc được không ?
Hàng nghìn lọ tro cốt ở Vũ Hán, 21 triệu thuê bao điện thoại biến mất, tin Trung Quốc được không ?
Trên mạng xã hội Trung Quốc đang lan truyền các hình ảnh đoàn người xếp hàng dài bên ngoài các nhà tang lễ ở Vũ Hán, thủ phủ tỉnh Hồ Bắc, để chờ nhận tro cốt thân nhân. Số liệu chính thức của chính phủ Trung Quốc cho biết 2.535 người đã tử vong ở Vũ Hán vì Coronavirus. Nhưng hình ảnh hàng nghìn lọ tro cốt đang xếp cao ở các nhà tang lễ Vũ Hán làm cho chính người dân Trung Quốc nghi ngờ các lời tuyên bố của nhà cầm quyền.
Caixin, một tạp chí về tài chính ở Bắc Kinh, đăng vài bức ảnh về vụ này. Một bức ảnh cho thấy đoàn xe tải chở khoảng 2.500 lọ đựng tro cốt đến một nhà tang lễ ở thành phố Vũ Hán hôm 25 và 26/3. Một bức ảnh khác cho thấy khoảng 3.500 chiếc lọ xếp chồng lên nhau trong nhà tang lễ, dù không rõ bao nhiêu bình đã đựng tro cốt.
Mạng xã hội Trung Quốc chuyển tải lại các ảnh này, với làn sóng hoài nghi về con số người chết thật ở Vũ Hán. Các nhà tang lễ Vũ Hán từ chối cung cấp thông tin về số người được hỏa táng. Một số gia đình cho biết họ đã chờ hàng giờ để nhận tro cốt của người thân. Caixin mô tả dòng người xếp hàng dài khoảng 200 mét chờ đợi bên ngoài nhà tang lễ.
Cách đây không lâu, theo báo cáo của các công ty viễn thông Trung Quốc thì họ đã mất khoảng 21 triệu thuê bao điện thoại di động trong 3 tháng đấu năm 2020. China Mobile mất 8 triệu, China Union Hong Kong mất 7,8 triệu, còn China Telecom thì mất trên 5 triệu. Chưa có lời giải thích thỏa đáng nào của các công ty này, khi số thuê bao của họ tiếp tục sụt giảm một cách đáng ngại. Trung Quốc là nước khá nghiêm khắc trong việc thuê bao số điện thoại di động. Do đó rất ít sim rác. Vậy tại sao 21 triệu người thuê bao đột nhiên biến mất ?
Bắc Kinh báo cáo với thế giới là ở Trung Quốc có khoảng 81 ngàn người nhiễm Covid-19. Số tử vong khoảng 3295 người. Ai tin, bán lúa giống ráng chịu.
(Ảnh của Caixin)




Loài người rúng động, xã hội suy sụp vì thứ xoàng xĩnh nhỏ nhoi
Loài người rúng động, xã hội suy sụp vì thứ xoàng xĩnh nhỏ nhoi
Moustapha Dahleb
-
- Chúng ta là ai? Giá trị của chúng ta là bao? Chúng ta làm gì được trước con virus này? Hãy nhìn thẳng vào sự thật trong khi chờ hồng ân của Thượng Đế. Hãy tự vấn về bản chất người trong bối cảnh “toàn cầu hóa” đang bị corona virus thách thức. Hãy ngồi nhà và suy nghĩ về đại dịch này. Hãy yêu nhau khi đang còn sống! #MoustaphaDahleb
- • 1.2k Lượt Xem
Một thứ xoàng xĩnh nhỏ nhoi, kích thước siêu nhỏ, tên là corona virus đang xáo trộn hành tinh. Một thứ gì đó, không nhìn thấy được, đã đến đây đặt ra luật của nó. Nó đặt lại mọi thứ thành vấn đề và đảo lộn mọi trật tự đã được thiết lập. Mọi thứ đang bị sắp xếp lại theo kiểu khác, cách khác.
Bỗng nhiên, trong thinh lặng, chúng ta quay về với nội tâm của mình và thông hiểu giá trị của các từ đoàn kết và sự dễ tổn thương. Bỗng nhiên, chúng ta nhận ra tất cả đang trên cùng một chiếc thuyền, giàu nghèo gì cũng thế. Chúng ta biết chúng ta đã cùng nhau vét sạch ngăn kệ trong các cửa hàng và bệnh viện đang đầy ắp người và tiền không còn mảy may quan trọng.
Rằng chúng ta đều có cùng căn cước là con người đối mặt với corona virus. Chúng ta nhận ra trong nhà để xe, những chiếc ôtô cao cấp đang phải nằm im vì không còn ai được ra đường nữa. Chỉ cần một vài ngày để vũ trụ này xây dựng được bình đẳng xã hội, điều mà trước đây không thể hình dung được. Nỗi sợ đã xâm chiếm mọi người. Nỗi sợ đã đổi phe. Nó đã bỏ rơi người nghèo để sang ở với người giàu có và quyền lực. Nó đã làm cho những người này nhớ lại bản chất con người và tính nhân văn của họ. Mong rằng điều này sẽ giúp hiểu ra sự dễ tổn thương của con người, vốn vẫn tìm cách lên Sao Hỏa mà ở và vốn vẫn cho rằng mình đủ giỏi để nhân bản con người với mong mỏi được trường sinh bất tử. Mong rằng điều này sẽ giúp nhìn ra được giới hạn của sự thông minh của con người khi đối mặt với sức mạnh của thiên nhiên.
Chỉ cần vài ngày để điều xác tín trở thành điều bất định, sức mạnh trở thành sự yếu kém và quyền lực biến thành tình đoàn kết và sự phối hợp ý chí. Chỉ cần vài ngày để châu Phi trở thành châu lục an toàn. Điều tự huyễn hoặc trở thành điều dối trá. Chỉ cần vài ngày để nhân loại ý thức được rằng mình chỉ là làn hơi và hạt bụi.
Chúng ta là ai? Giá trị của chúng ta là bao? Chúng ta làm gì được trước con virus này? Hãy nhìn thẳng vào sự thật trong khi chờ hồng ân của Thượng Đế. Hãy tự vấn về bản chất người trong bối cảnh “toàn cầu hóa” đang bị corona virus thách thức. Hãy ngồi nhà và suy nghĩ về đại dịch này.
Hãy yêu nhau khi đang còn sống!
Tác giả: Moustapha Dahleb (nhà văn Cộng hòa Chad)
Bản gốc xem tại đây
Người dịch: Có nguồn ghi Lương Văn Lý, có nguồn ghi Ngô Thị Phương Thiện. Mong được độc giả xác minh.
Tính hẹp hòi và cố chấp của người Việt
Tính hẹp hòi và cố chấp của người Việt
- Nguyễn Thị Bích Ngà
- • 308 Lượt Xem
Hẹp hòi và cố chấp là hai tính cách thường đi đôi với nhau, nó trái ngược với bao dung, vị tha. Trong rất nhiều bài viết về giáo dục, tôi luôn nói cha mẹ đừng trách phạt khi con nhận lỗi với mình. Hãy bao dung với lỗi của trẻ, hướng dẫn thêm cho trẻ để trẻ học bài học kinh nghiệm từ lỗi sai của mình, và khen trẻ khi trẻ làm sai mà biết tự nhận ra và tự thú nhận, xin lỗi. Đó là một hành động dũng cảm.
Ông cha ta có câu, “đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại.” Đó là một câu triết lý thấm đẫm tư tưởng bao dung và đầy tinh thần hòa giải hòa hợp của dân tộc. Nhưng, thực tế, cách hành xử của ông bà cha mẹ trong gia đình xưa nay, cách con người ứng xử trong xã hội, cách chúng ta đang ứng xử với nhau có được như thế chưa? Hay chúng ta vẫn đã và đang ứng xử rất hẹp hòi với nhau, với cả người thân, thậm chí con cái mà không nghĩ đó là hẹp hòi, cứ lầm tưởng đó là nghiêm khắc?
Trong đời, ai không có lỗi? Ai không một lần sai? Ai cũng có. Có cái lỗi lớn, có cái sai nhỏ, có cái nhẹ hều nhưng cũng có cái làm tổn hại, tổn thương rất lớn. Khi phạm lỗi, ai cũng muốn được người khác thấu hiểu nguyên nhân, thông cảm và tha lỗi cho mình. Nhưng khi người khác phạm lỗi thì ta lại khắt khe, chỉ trích, không chấp nhận giải thích, không bỏ qua, không tha thứ, hoặc dèm pha kể cả dạy đời, thậm chí xúc phạm họ, xa lánh họ. Ta trách người không hiểu ta nhưng ta cũng không hiểu người. Cách giáo dục hà khắc của ông bà mình, theo Nho giáo, mà cũng chỉ nửa vời hời hợt, cộng với nền giáo dục hiện tại đã làm cho người Việt chúng ta ngày càng mâu thuẫn nội tại kinh khủng và nó bộc lộ hết ra mỗi khi có chuyện.
Tôi hiếm thấy người dám dũng cảm nhận mình sai. Khi gặp được những người như vậy, tôi lập tức kết bạn và mặc định có sự tin tưởng nhất định. Vì sao vậy? Vì họ là những người chịu học, chịu xét lại bản thân, dám chịu trách nhiệm cho hậu quả do lỗi của mình gây ra. Đó là người tốt. Chúng ta thường thấy nhất cảnh khi ai đó làm sai, bị “đánh,” dồn ép đến mức không thể chạy được nữa thì mới buộc phải nhận lỗi, nhận sai. Bọn trẻ con ngay trong nhà, làm vỡ cái lọ quý, nó giấu tiệt, bạn phải tra hỏi, đánh hoặc dọa đánh đã đời cuối cùng nó mới khai thật. Vì sao vậy? Có bao giờ bạn nghĩ đó là do lỗi của chính mình, của chúng ta chưa? Khi người ta thấy trước đó bạn hẹp hòi cố chấp không tha thứ bỏ qua cho lỗi của người khác thì họ sẽ không tin bạn sẽ bỏ qua cho họ nếu họ nhận lỗi với bạn. Ngược lại, người ta sợ.
Khi người ta không bao dung cho người khác thì sẽ không tin có kẻ khác bao dung mình. Có lỗi thì… thôi thôi giấu nhẹm. Người làm gì sai, phát ngôn gì chưa chuẩn, khi được nhắc, không dám nhận mình sai vì sợ cái đứa nhắc và đám đông xúm lại chỉ trỏ bàn tán thêm mắm dặm muối “đừng tin nó nữa”, “trời ơi giờ mới biết cái bộ mặt”, và nhiều lời lẽ móc máy cay nghiệt khác, người thực lòng tha thứ rất hiếm hoi. Nỗi sợ này làm người ta dù biết mình sai cũng vẫn sẽ cố phòng thủ, phản ứng tới cùng bởi biết không có đường lui. Ta gặp phản ứng này rất nhiều trên mạng. Hãy hiểu, họ không được bao dung, họ đang phản ứng trong di chứng tổn thương, và chính sự hẹp hòi, cố chấp của ta đẩy họ tới bước bất chấp. Khi ta làm gì sai, xu hướng lặp lại y chang người ta chửi mắng trước đó. Vô thức.
Sự hẹp hòi, cố chấp trong mỗi chúng ta làm cho chúng ta không thể yêu thương nhau và ghét bỏ nhau rất dữ tợn mỗi khi có ai đó phạm lỗi hoặc ta nghĩ họ có lỗi. Lỗi của người ta dù nhỏ cũng thành lớn. Rồi phản ứng qua lại. Dùng xăng cứu lửa. Rồi thì, chúng ta thấy, người Việt mình mồm thì nói yêu nhau nhưng thể hiện thì lại trái ngược hoàn toàn. Không thể làm việc cùng. Không thể đoàn kết. Không thể hàn gắn. Không thể sẻ chia. Không thể có thành công.
Làm sao để sửa tâm thức hẹp hòi, cố chấp?
Về mặt logic, xin hãy tìm hiểu và tập thói quen suy đoán vô tội. Không vội nhận định khi chưa có đủ chứng cứ để chứng minh cho lập luận của mình, chưa bao quát các góc nhìn. Cái này thiên về mặt lý trí, loại bỏ cảm xúc yêu ghét. Khi có lối tư duy này, ta dễ dàng nhìn nhận sự việc, con người, những lỗi sai phạm một cách rõ ràng, chính xác và có tính công bằng. Khi người có lỗi nhìn thấy ở bạn sự công bằng, họ sẽ dễ nhận lỗi với bạn hơn. Bạn cũng sẽ không thể hẹp hòi và cố chấp được bởi lý trí và tính thực tế bắt bạn phải bỏ qua vì bạn đặt mục đích, lý tưởng lên trên.
Về mặt tình cảm, xin hãy nghĩ về những điều người có lỗi đã từng làm được tốt, hãy tìm hiểu nguyên nhân, tâm lý của họ, hãy nghĩ đến những gì đã có với nhau, và chậm rãi trong việc buông lời phán xét, chỉ trích, xúc phạm. Hãy dùng sự chân thành để nói nhau nghe và tỏ lòng bao dung ra trước với niềm tin người có lỗi sẽ thay đổi, cũng như ta vững tin là ta sẽ thay đổi khi ta phạm sai lầm.
Tôi biết là khó. Tôi vẫn đang trong quá trình học và tự tập cho mình, vẫn có lúc va vấp, nhưng phải tập bởi chỉ có vậy mới bỏ được sự hẹp hòi cố chấp ra khỏi đầu mình.
Dân tộc mình chịu nhiều tổn thương lắm rồi. Cày xéo thêm nhau làm chi? Chúng ta phải sửa, cho mình, cho con cháu, cho việc chung.
Theo facebook Nguyễn Thị Bích Ngà
Cả thế giới nguyện cầu cho đại dịch Covid-19 mau chấm dứt
Cả thế giới nguyện cầu cho đại dịch Covid-19 mau chấm dứt
Có người nhận xét rằng: “Chúng ta đang sống trong chiến tranh thế giới thứ 3!” Cuộc chiến này không có súng đạn, không có chanh chấp chủ quyền quốc gia. Đối thủ duy nhất mà nhân loại phải đối đầu là con virus cực nhỏ Covid-19. Tổ chức y tế thế giới (WHO), xác nhận đây là đại dịch, nghĩa là toàn dân, mọi quốc gia phải phòng chống dịch. Lời hiệu triệu toàn dân phòng chống dịch sẽ không thừa trong thời gian này: Nào là ở nhà hạn chế tiếp xúc, nào là vệ sinh rửa tay sạch sẽ, tránh tâm lý hoang mang hoảng loạn. Những tín hữu, cụ thể người Công Giáo còn có một vũ khí hữu hiệu khác để bám vào: cầu nguyện.
Cầu nguyện là trò chuyện, thưa lên Thiên Chúa những tâm tình: ngợi khen, tạ ơn và van xin:
- Tâm tình ngợi khen
Người Công giáo ngợi khen Thiên Chúa vì muôn ngàn đời Ngài vẫn trọn tình thương. Thiên Chúa không bỏ con người. Ngược lại, lời hứa cứu độ của Thiên Chúa tồn tại muôn năm. Giáo Hội nhận thấy mọi biến cố xảy ra trên mặt đất này đều trong bàn tay quan phòng của Thiên Chúa. Giáo Hội luôn mời gọi mỗi người chạy đến với Thiên Chúa để nhận ra điều này: Thiên Chúa yêu thương con người, và con người có khả năng đáp lại tình yêu ấy.
Chính tâm tình ngợi khen tán dương là nguồn sức mạnh để con người có thể sống còn trong cuộc chiến này. Thiên Chúa vẫn ở đó, hiện diện với mỗi người chúng ta. Nhất là chúng ta có lý do tán dương Thiên Chúa, giống như Mẹ Maria, chúng ta xin vâng để Chúa cứ làm cho chúng ta như điều Chúa muốn. (Lc 1,38)
- Tạ ơn
Trong cuộc chiến này, thật khó để diễn tả tâm tình tạ ơn trước hậu quả khủng khiếp mà Covid-19 gây ra. Chắc chắn chúng ta không đơn thuần tạ ơn Chúa vì có con virus này. Chúa không làm ra sự dữ. Ngài cũng không tạo ra con virus quái ác này. Dù sao cuộc chiến với nó đang diễn ra. Chúng ta đang sống chung với dịch bệnh.
Tâm tình tạ ơn mà Giáo Hội mời gọi là trong cuộc chiến, chúng ta còn có Thiên Chúa. Chính Đức Giêsu là món quà cho nhân loại mà chúng ta cần mang tâm tình biết ơn. Giả sử trong cuộc chiến này: “Nếu không có Chúa, không có tôn giáo, thử hỏi con người biết bám víu vào điều gì, vào ai?”
Tạ ơn vì Thiên Chúa nói một cách chắc chắn là chúng ta có thể an toàn lao vào vòng tay của Cha trên trời, Đấng đã ban sự sống cho chúng ta, và tiếp tục ban nó cho chúng ta mọi lúc. Ngài sẽ kiên quyết nâng đỡ chúng ta; đồng thời, chúng ta sẽ cảm thấy rằng Ngài hoàn toàn tôn trọng sự tự do của chúng ta[1].
- Van xin
Đây là điều quá cần thiết đến nỗi các nhà thiêng liêng khuyên người cầu nguyện nên có lòng khao khát. Khao khát xin điều mình muốn. Đặc biệt trong đại dịch này, dĩ nhiên ai cũng xin Thiên Chúa cho nó mau chấm dứt. Nếu đọc những bình luận trên Internet, chúng ta có thể thấy hàng tỷ lời van xin như thế. Đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu van xin Thiên Chúa ra tay quyền lực dẹp tan virus này.
Là người Công Giáo, chúng ta không chỉ cầu nguyện, hoặc van xin một mình. Nếu để ý, chúng ta thấy lời van xin của hàng triệu, hàng tỷ người dâng về Thiên Chúa. Bằng cách nào? Số là các tín hữu đang hưởng ứng tích cực lời mời gọi của Đức Giáo Hoàng Phanxicô: cùng nhau đọc kinh Lạy Cha, cùng nhau chầu Thánh Thể, cùng nhau lần hạt mân côi. Tắt một lời, cùng với vị cha chung, vị đại diện của Chúa ở trần gian, chúng ta xin Thiên Chúa cho dịch Covid-19 mau chấm dứt!
Chúng ta thử tưởng tượng đã có bao ước nguyện dâng về Thiên Chúa vào buổi trưa hôm qua (25-03-2020). Số là như đã hẹn, tất cả các Kitô hữu trên toàn thế giới cùng đọc Kinh Lạy Cha, lời cầu nguyện mà Chúa Giêsu đã dạy chúng ta. Trong đó có biết bao lời van xin thật đẹp. Chúng ta hướng về Chúa Cha, như những người con đầy lòng tin tưởng. Giây phút đó chúng ta ước mong khẩn cầu lòng thương xót xuống trên toàn nhân loại trong cơn thử thách của đại dịch virus Corona này. Chúng ta cùng cầu nguyện với nhau, những Kitô hữu thuộc mọi Giáo Hội và Cộng đoàn, mọi truyền thống, thuộc mọi lứa tuổi, thuộc mọi ngôn ngữ và quốc gia.[2]
Trên đây chỉ là một ví dụ để chúng ta thấy hằng phút giây, Thiên Chúa đón nhận biết bao lời khẩn nài. Trong niềm tin yêu phó thác, chúng ta biết Thiên Chúa sẽ nhận lời. Bởi, “Có phụ nữ nào quên được đứa con thơ của mình, hay chẳng thương đứa con mình đã mang nặng đẻ đau? Cho dù nó có quên đi nữa, thì Ta, Ta cũng chẳng quên ngươi bao giờ.” (Is 49,15).
Trong cuộc chiến này, dẫu có đau đớn nhưng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi! Vì con virus này, dẫu cho mất mát tang thương, nhưng bình an sẽ đến. Đại dịch sẽ chấm dứt, cuộc chiến sẽ vào hồi kết, nếu chúng ta cùng nhau phòng chống dịch và tiếp tục nguyện cầu với Thiên Chúa.
Thay lời kết
Thiên Chúa của chúng ta thì gần gũi. Ngài vẫn đang mời gọi chúng ta hãy gần gũi với nhau, đừng xa cách người khác.[3] Cùng nhau nguyện cầu, trở về và làm hòa với Thiên Chúa. Đừng quên, chúng ta “được dựng nên để ngợi khen, tôn kính và phụng sự Thiên Chúa, và nhờ đó cứu rỗi linh hồn mình. Mọi loài khác dưới đất cũng được tạo dựng cho con người, để giúp chúng ta đạt tới cùng đích Đấng Tạo Hóa đặt cho chúng ta.”[4]
Một khi dịch chấm dứt, chúng ta nhìn lại thời gian này quả là một kinh nghiệm đẹp. Không phân biệt chủng tộc, tôn giáo, quốc gia văn hóa, nhà nhà, người người ước mong, nguyện cầu cho thế giới được an bình, hết đại dịch. Là người Công Giáo, khi đó chúng ta cũng sẽ thấy được sức mạnh của lời cầu nguyện trong thời khắc nguy hiểm này.
Lạy Chúa Giêsu, vì Chúa yêu con người. Lúc này, xin giúp chúng con cố gắng ngừng lại trong giây lát, để chúng con được ở trong vòng tay yêu thương của Ngài, để nguyện cầu với Ngài thật nhiều. Amen
Giuse Phạm Đình Ngọc SJ
[1] Tôn Huấn Đức Kitô sống số 113
[2] Đức Thánh Cha chủ sự buổi cầu nguyện Kinh Lạy Cha
[3] X. Bài giảng của ĐTC tại Santa Marta (18.3.2020).
[4] Linh Thao số 23
Một bức ảnh sẽ đi vào lịch sử đau thương của đại dịch hôm nay.

Roy và Theresa là ông bà cụ đã 81 tuổi trong hình đang gặp 2 chắt qua cửa kính tại Norfolk, Anh. Hiện các cụ đang sống và tự cách ly trong nhà mình vì sợ lây bệnh. Các cụ có 2 con, 6 cháu và 8 chắt, tất cả chỉ liên lạc qua điện thoại. Tuy nhiên do cháu gái và 2 chắt nhớ 2 cụ quá đã cố ghé thăm dù chỉ được nhìn 2 cụ và chạm tay qua lớp cửa kính.
Một bức ảnh sẽ đi vào lịch sử đau thương của đại dịch hôm nay.
Hình từ The Sun
Nguyễn Thị Bích Hậu
Vì sao bạn luôn không vui? Chính là vì chưa vứt bỏ được 4 điều này
Vì sao bạn luôn không vui? Chính là vì chưa vứt bỏ được 4 điều này
Gánh vác quá nhiều trách nhiệm dẫn đến việc ta sống thật mệt mỏi và đau khổ. Vậy làm sao để có thể vừa đảm đương trách nhiệm mà vẫn có được vui vẻ?
LOÀI NGƯỜI RÚNG ĐỘNG VÀ XÃ HỘI SUY SỤP VÌ THỨ XOÀNG XỈNH NHỎ NHOI
Một bài viết nhẹ nhàng , hấp dẫn với cái nhìn đầy tính nhân văn !
LOÀI NGƯỜI RÚNG ĐỘNG VÀ XÃ HỘI SUY SỤP VÌ THỨ XOÀNG XỈNH NHỎ NHOI
(Moustapha Dahleb, Nhà văn CH Chad)
—————————-
Một thứ xoàng xỉnh nhỏ nhoi, kích thước siêu nhỏ, tên là coronavirus đang xáo trộn hành tinh. Một thứ gì đó, không nhìn thấy được, đã đến đây đặt ra luật của nó. Nó đặt lại mọi thứ thành vấn đề và đảo lộn mọi trât tự đã được thiết lâp. Moi thứ đang bi sắp xếp lai theo kiểu khác, cách khác.
Điều các cường quốc phương Tây không làm được ở Syria, Lybia, Yemen… thứ xoàng xỉnh nhỏ nhoi kia đã đạt được (ngưng bắn, đình chiến..)
Điều quân đội Algeria không làm được, thứ xoàng xỉnh nhỏ nhoi kia đã đạt được (Hirak đã chấm dứt….)
Điều các nhà đối lập chính trị không làm được, thứ xoàng xỉnh nhỏ nhoi kia đã đạt được (lùi ngày bầu cử)
Điều doanh nghiệp không làm được, thứ bé con xoàng xỉnh nhỏ nhoi kia đã đạt được (hoàn trả thuế, miễn thuế, cho vay lãi bằng không, quỹ đầu tư, giảm giá nguyên liệu chiến lược…)
Điều các chiếc áo vàng và công đoàn không làm được, thứ xoàng xỉnh nhỏ nhoi kia đã đạt được (giảm giá bán xăng dầu, tăng quyền lợi xã hội….)
Bổng nhiên, người ta thấy trong thế giới phương Tây nhiên liệu xuống giá, ô nhiễm giảm, mọi người bắt đầu có thời gian, nhiều đến mức không biết làm gì với nó. Cha mẹ bắt đầu tập tìm hiểu con cái, con cái tập sống nhiều hơn với gia đình, công việc không còn là ưu tiên, du lịch và thú vui không còn là chuẩn mực của một cuộc đời thành đạt.
Bổng nhiên, trong thinh lặng, chúng ta quay về với nội tâm của mình và thông hiểu giá trị của các từ đoàn kết và sự dễ tổn thương.
Bổng nhiên, chúng ta nhận ra tất cả đang trên cùng một chiếc thuyền, giàu nghèo gì cũng thế. Chúng ta biết chúng ta đã cùng nhau vét sạch ngăn kệ trong các cửa hàng và bệnh viện đang đầy ắp người và tiền không còn mảy may quan trọng. Rằng chúng ta đều có cùng căn cước là con người đối mặt với coronavirus.
Chúng ta nhận ra trong nhà để xe, những chiếc ô tô cao cấp đang phải nằm im vì không còn ai được ra đường nữa.
Chỉ cần một vài ngày để vũ trụ này xây dựng được bình đẳng xã hội, điều mà trước đây không thể hình dụng được.
Nỗi sợ đã xâm chiếm mọi người. Nỗi sợ đã đổi phe. Nó đã bỏ rơi người nghèo để sang ở với người giàu có và quyền lực. Nó đã làm cho những người này nhớ lại bản chất con người và tính nhân văn của họ.
Mong rằng điều này sẽ giúp hiểu ra sự dễ tổn thương của con người, vốn vẫn tìm cách lên Sao Hỏa mà ở và vốn vẫn cho rằng mình đủ giỏi để nhân bản con người với mong mỏi được trường sinh bất tử.
Mong rằng điều này sẽ giúp nhìn ra được giới hạn của sự thông minh của con người khi đối mặt với sức mạnh của thiên nhiên.
Chỉ cần vài ngày để điều xác tín trở thành điều bất định, sức mạnh trở thành sự yếu kém và quyền lực biến thành tình đoàn kết và sự phối hợp ý chí.
Chỉ cần vài ngày để châu Phi trở thành châu lục an toàn. Điều tự huyển hoặc trở thành điều dối trá.
(….)
Washington Post: Hãy gọi virus là “virus Trung Cộng”
THÔNG ĐIỆP TUYỆT VỜI TỪ BILL GATES…
THÔNG ĐIỆP TUYỆT VỜI TỪ BILL GATES…
Tính đến ngày 24/3, trên toàn thế giới đã có 16.495 người tử vong vì virus Covid-19 và khoảng 378.557 người nhiễm bệnh. Với nhiều người, đại dịch Covid-19 giống như một thảm họa cho toàn thế giới. Nhưng theo góc nhìn của tỷ phú Bill Gates, virus corona/Covid-19 đã nhắc nhở chúng ta rất nhiều điều.
Tỷ phú đã viết một bức thư mở gửi đến toàn bộ thế giới: Virus Corona thực sự dạy chúng ta điều gì?
Tôi là một người tin tưởng mạnh mẽ rằng có một mục đích tâm linh đằng sau mọi thứ đang xảy ra, cho dù đó chúng ta cho rằng điều đó tốt hay xấu. Khi suy ngẫm về điều này, tôi muốn chia sẻ với bạn những gì tôi cảm thấy virus Corona/Covid-19 thực sự đang tác động tới chúng ta:
1/ Nó nhắc nhở con người chúng ta đều bình đẳng, bất kể sự khác nhau về văn hóa, tôn giáo, nghề nghiệp, sự thành đạt cũng như danh tiếng. Căn bệnh này đối xử với con người một cách bình đẳng, và chúng ta có lẽ cũng nên đối với nhau như vậy. Nếu bạn không tin tôi thì hãy hỏi Tom Hanks.
2/ Nó nhắc nhở chúng ta rằng tất cả chúng ta cùng liên đới nhau – điều gì ảnh hưởng đến người này thì cũng sẽ ảnh hưởng đến người khác.
Nó nhắc nhở chúng ta rằng những biên giới không thật mà con người đã dựng lên mang giá trị rất thấp vì con vi khuẩn này không cần hộ chiếu.
Nó nhắc nhở chúng ta rằng chúng ta có thể bị áp bức bởi một gian đoạn ngắn, nhưng với nhiều người khác sự áp bức đó có thể trọn đời.
3/ Nó nhắc nhở chúng ta rằng chúng ta đã thờ ơ, không gìn giữ sức khỏe quý báu của mình bằng cách ăn những thức ăn được chế tạo kém dinh dưỡng và uống những nguồn nước đầy hóa chất. Nếu chúng ta không bảo vệ sức khỏe thì dĩ nhiên chúng ta sẽ ngã bệnh.
4/ Nó nhắc nhở chúng ta trong cuộc sống ngắn ngủi này, điều quan trọng cần làm là giúp đỡ nhau, nhất là đối với những người bệnh hoặc người cao tuổi. Mục đích của chúng ta không phải đi mua những cuộn giấy toilet.
5. Nó nhắc nhở rằng, xã hội vật chất của chúng ta đã phát triển ra sao và khi gặp khó khăn, chúng ta nhớ rằng đó là những thứ thiết yếu và giá trị mà chúng ta cần cho cuộc sống (thực phẩm, nước, thuốc…) trái ngược với những thứ xa xỉ không cần thiết mà đôi khi chúng ta chi quá nhiều tiền để mua.
6/ Nó nhắc nhở chúng ta về tầm quan trọng của đời sống gia đình mà chúng ta thường hay lãng quên. Nó hướng chúng ta trở về nhà để xây dựng và củng cố lại mái gia đình hòa thuận.
7/ Nó nhắc nhở chúng ta rằng công việc thực sự của chúng ta không phải những việc bị sai khiến để làm. Công việc thực sự chúng ta là quan tâm, chăm sóc, bảo vệ lẫn nhau hầu mang những lợi ích đến cho nhau.
8/ Nó nhắc nhở chúng ta biết điều tiết được bản ngã của chính mình. Nó nhắc nhở chúng ta rằng không cần biết bạn vĩ đại ra sao hoặc người khác đề cao bạn như thế nào, một con vi khuẩn có thể làm dừng lại cả một thế giới của chúng ta.
9/ Nó nhắc nhở chúng ta rằng sức mạnh của ý chí tự do nằm trong đôi tay của chúng ta.
Chúng ta có thể chọn để cùng hợp tác, cùng chia sẻ, cùng ban tặng, cùng nâng đỡ, cùng gánh vác cho nhau hoặc chúng ta có thể chọn sống ích kỷ, sống tích lũy, sống cho riêng bản thân mình. Quả thật, đó là những khó khăn để tạo nên những sắc màu trung thực.
10/ Nó nhắc nhở chúng ta có thể kiên nhẫn, hoặc có thể hoảng loạn. Chúng ta có thể hiểu tình trạng như thế này đã từng xảy ra trong lịch sử và sau đó cũng đã qua đi, hoặc chúng ta có thể sợ hãi và cảm thấy như sắp đến ngày tận thế và, vì vậy tự gây ra cho chính chúng ta những tác hại hơn là sự an lành.
11/ Nó nhắc nhở chúng ta rằng đây có thể sự chấm dứt hay một sự khởi đầu mới. Đây có thể là một giai đoạn của sự nhận xét và hiểu biết, khi chúng ta học được từ những lỗi lầm của chính mình, hoặc nó có thể là sự bắt đầu của một chu kỳ sẽ tiếp diễn cho đến khi chúng ta học được bài học bằng cách này hay cách khác.
12/ Nó nhắc nhở chúng ta rằng quả địa cầu này đang bị bệnh. Nó nhắc nhở chúng ta cần nhìn vào tốc độ của sự phá rừng một cách nhanh chóng như chúng ta thấy tốc độ hao đi của cuộn giấy vệ sinh trong toilet vậy. Chúng ta trở nên bệnh vì căn nhà của chúng ta đang bệnh.
13/ Nó nhắc nhở chúng ta rằng sau mỗi một nỗi khó khăn, luôn là một sự thanh thản. Đời sống là sự tuần hoàn, và đây chỉ là một thời kỳ của một tuần hoàn quy mô. Chúng ta không cần hoảng sợ, rồi nó cũng sẽ qua đi.
14/ Trong khi nhiều người nhìn con vi rút Corona/ Covid-19 như một cuộc “Thảm sát vĩ mô”, tôi chọn nhìn nó như một sự “Điều chỉnh vĩ mô”.
Nó được gửi đến để nhắc nhở chúng ta những bài học quan trọng mà dường như chúng ta đã lãng quên và giờ đây tùy vào chúng ta sẽ học hay không học.
LƯU LY/ DÂN SINH








