Sự tiến hóa của chế độ thực dân-Dương Quốc Chính

Ba’o Tieng Dan

Dương Quốc Chính

29-2-2024

Cứ lần nào nhắc đến chuyện thực dân đô hộ là anh em thiện lành, bò đỏ nhảy dựng lên chửi phản động, tự hào dân tộc dâng lên cuồn cuộn. Đọc thấy buồn cười. Đấy là do anh em không có góc nhìn đủ rộng mà thôi.

Khi có nghiên cứu liên ngành đủ rộng, không còn thuần túy lịch sử nữa, mà combo sử, địa, văn, kinh tế, chính trị, triết học, thì phải thấy rằng chế độ thực dân nó là tất yếu lịch sử.

Thời tư bản hoang dã, người bóc lột người là chuyện đương nhiên, như động vật ăn thịt lẫn nhau trong chuỗi thức ăn. Anh em nhìn thực dân Anh, Pháp tàn sát, cai trị thổ dân phải thấy giống đàn sư tử truy đuổi hươu nai, linh dương, trâu rừng để ăn thịt. Loài người cũng là động vật ăn tạp và ăn nhiều thịt vậy thôi. Con khỏe mạnh hơn sẽ ăn thịt con già yếu. Quốc gia, dân tộc mạnh sẽ xâm lược, sáp nhập, tiêu diệt quốc gia yếu kém hơn.

Anh em bò đỏ não bất thường, nên tư duy cực đoan, nhưng lại tiêu chuẩn kép ở chỗ kêu gào chửi bọn Tây bóc lột, tàn ác với ta, nhưng khi ta đi xâm lược, đàn áp, bóc lột thậm chí xóa sổ quốc gia khác thì lại hoan hỉ, gọi là mang gươm đi mở cõi! Rất là lãng mạn và nhân văn.

Bằng chứng là nước Chiêm Thành và Thủy Chân Lạp chính là miền Trung và miền Nam nước ta. Khi mình đi thăm thánh địa Mỹ Sơn thì đã đặt câu hỏi: Tại sao dân tộc này chỉ có kiến trúc đền thờ? Vậy nhà cửa thành quách của họ đâu? Họ từng có một nền văn minh rực rỡ mà?

Câu trả lời là: Kinh tộc ta phá hủy con mẹ nó hết rồi còn đâu! Như thế có ác không? Còn ác gấp tỷ thằng Pháp. Vì Pháp nó không phá hủy toàn bộ, thậm chí còn góp phần bảo tồn di sản cho các dân tộc thuộc địa. Lưu ý là, Angkor Wat và Mỹ Sơn là do người Pháp tìm ra, khai quật và bảo tồn chứ có phải dân bản xứ đâu. Nó còn đẻ ra cái Viện Viễn đông bác cổ để làm việc này. Chả có nền văn hóa, dân tộc bản xứ nào ở Đông Dương bị nó xóa sổ cả.

Hay như người anh hùng dân tộc của chúng ta, hoàng đế Quang Trung, cụ ác lắm đó, tàn sát người Hoa rất dã man, khiến anh em Hoa tộc chạy té đái từ Biên Hòa vào Chợ Lớn. Tất nhiên lúc đó coi như cụ đi mở cõi đi, he he.

Cụ Huệ (tức Quang Trung) thành công được, một phần không nhỏ là nhờ vào cái sự ác đó. Thế nhưng anh em bò đỏ biết mẹ gì đâu! Từ quân dân đến tướng, sợ cụ như sợ hùm beo.

Rồi thời nhà Trần có danh tướng Trần Khánh Dư chém câu kinh điển mà mang tính triết học, vẫn được áp dụng đến giờ: “Tướng như chim ưng, dân như gà vịt. Lấy gà vịt để nuôi chim ưng có gì là lạ”.

Khi bọn Tây lông mới tìm ra châu Mỹ, chúng tàn sa’t người da đỏ mà chống lại chúng, nhiều bộ tộc bị diệt vong, nếu ngoan cố bất hợp tác. Bởi vì sự chênh lệch văn minh quá lớn, hòa thì sống, chống thì chết. Nên đừng có nói cứ ngoan cường chống ngoại xâm thì là thắng được nó đâu. Nếu không biết lượng sức mình thì sẽ vào họa diệt vong.

Trước đây, xứ An Nam ta chống Tàu mà tồn tại, thực ra là do sự chênh lệch văn minh không lớn lắm. Đội quân mạnh nhất trong lịch sử Trung Quốc là quân Nguyên, khi đánh nước ta thì chênh lệch văn minh với Đại Việt cũng không có gì là lớn. Nó có vũ khí, kỹ thuật chiến tranh nào vượt trội đâu. Nó có gì thì mình có cái đó. Khác nhau về độ thiện chiến mà thôi.

Hay việc Quang Trung đánh bại quân Thanh cũng vậy, thậm chí quân Tây Sơn còn có tượng binh vượt trội hơn Thanh, khác gì xe tăng đâu! Thanh làm gì có. Thế nên, quân đông và mưu mẹo tý là thắng trận, rồi thủ d*m hoan hỉ.

Nhưng từ khi phương Tây vượt trội, việc xâm lược thuộc địa của Tây là nhờ vào sự chênh lệch văn minh, hoàn toàn khác thời đế chế La Mã hay Mông Cổ chiếm cả châu Âu. Cứ nhìn một đại đội Pháp chiếm thành Hà Nội với 2000 quân, với “đại tướng tư lệnh” anh cả toàn quân Nguyễn Tri Phương chiến công lừng lẫy, là đủ hiểu. Sau đó 7 thằng Tây chiếm thành Ninh Bình. Sự chênh lệch đó còn hơn sư tử so với thỏ. Mà là súng máy đọ với dao găm.

Rất may mắn là dân Việt Nam tuy anh dũng kiên cường để kháng Pháp, nhưng đa số vẫn đủ hèn để hòa hoãn, không thì khó thoát nạn diệt vong. Lúc Tây mới sang, nếu chống nó quá là nó diệt tộc luôn đó. Không có nhân văn như sau này đâu. Đừng nói đảng ta là thần thánh nên thắng Pháp, nhìn Xô Viết Nghệ Tĩnh và khởi nghĩa Nam Kỳ đó, nó dẹp phút mốt.

Biếm họa: “Còn cái lai quần cũng đánh”. Bùi Giáng: “Đánh cho Mỹ cút ngụy nhào/ Đánh cho chết mẹ đồng bào miền Nam”. Nguồn: Tiếng Dân edit

Năm 1945-1954 ta thắng được là do có nước bạn hỗ trợ, lúc đó sự chênh lệch về văn minh, vũ khí không còn nhiều nữa. Giả sử bộ đội ta đánh Điện Biên Phủ mà không có pháo Tàu bơm, chỉ có bom ba càng và súng trường, thì có thắng được nó không? Thần thánh nó còn nằm ở sự tiến hóa đó. Cuốc thuổng gậy gộc không đánh thắng Tây được đâu.

Đấy là bàn chuyện thắng thua và diệt tộc. Còn chuyện bóc lột tàn tệ thì sao?

Nó cũng là chuyện tất yếu của lịch sử. Chế độ thực dân là một phần của tư bản hoang dã. Khi tốc độ phát triển quá nhanh thì bọn tư bản nhanh chóng tiêu thụ vãn cả tài nguyên, thiếu nhân công, thiếu thị trường, thiếu đất đai… Nên nó phải đi xâm lược, với mục đích đầu tiên là tích tụ tư bản cho giới chủ.

Anh em nên nhớ là, khởi thủy của chế độ thực dân phương Tây lại không bắt đầu bởi việc quốc gia xâm lược mà là các công ty đi xâm lược, cực kỳ tư bản nhé. Đó là các công ty Đông Ấn Anh, Đông Ấn Hà Lan, Đông Ấn Pháp đi mở thị trường rồi thuê lính đi theo để gây chiến với thổ dân. Hay như Colombus đi tìm châu Mỹ cũng có phải theo lệnh triều đình đâu. Anh em con buôn hùn vốn đầu tư cho chuyến thám hiểm thôi, “nhà nước” cũng chỉ hùn vốn.

Ấn Độ, Indonesia, Malaysia… bị xâm lược bởi các công ty Đông Ấn Anh và Hà Lan, sau đó triều đình mới tiếp quản. Đông Ấn Pháp thì không xâm lược Việt Nam, vì Pháp đi xâm lược muộn hơn Anh, nên lúc đó các công ty không còn nhiệm vụ đó, mà là quân triều đình.

Còn việc giới chủ bóc lột công nhân, nông dân, khiến anh em phẫn nộ, thực ra cũng là tất yếu. Bởi ở chính mẫu quốc, giới chủ nó cũng bóc lột y chang. Ở Anh, giai đoạn tiền Karl Marx thì bóc lột lao động trẻ em là bình thường. Còn ở Việt Nam ta bây giờ thì trẻ em vẫn đi đánh giày, bán báo, bán vé số, ăn mày ăn xin, kiếm tiền cho bọn chủ đó! Sao không đứa nào phẫn nộ.

Ở mẫu quốc nó còn bóc lột bỏ mẹ ra thì ở thuộc địa nó tha sao? Thế nên những chuyện kiểu “Cao su đi dễ khó về”… cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng phải nhìn nhận cho khách quan là, trước khi Tây vào thì bọn địa chủ phong kiến nó bóc lột kém dell gì, phỏng ạ?! Cứ có thằng chủ và làm thuê là có bóc lột. Sở dĩ sau này đỡ hơn, đó chính là sự tiến hóa của thực dân và thuộc địa.

Sự tiến hóa đó lại bắt nguồn từ chính trong lòng của Chủ nghĩa Tư bản (CNTB) ở Tây Âu, Anh, Đức… Đó là sự trỗi dậy của phong trào công nhân và sự hình thành của tổ chức công đoàn, sự hình thành phong trào cánh tả rồi cộng sản ở Tây Âu rồi lan qua Mỹ, đều là cái nôi của CNTB cũng chính là các mẫu quốc.

Khi đó, đám đông cần lao đấu tranh với giới chủ để giành quyền lợi, nền dân chủ phương Tây bắt nguồn từ sự đấu tranh của giới quý tộc với nhà vua, rồi lan ra giới trung lưu với quý tộc, rồi dần tới công nông với giới chủ. Khi cần lao mẫu quốc có quyền lợi rồi thì tư tưởng cánh tả, CS đó mới lan qua Nga, rồi sang các nước thuộc địa.

Anh em lãnh đạo Khmer đỏ, nhóm CS Nam Kỳ và nhiều đảng viên CS Việt Nam là tiếp cận tư tưởng CS từ chính nước Pháp chứ gì đâu. Chủ nghĩa dân tộc cũng từ Pháp lan qua Việt Nam rồi trở thành con dao đâm vào mẫu quốc để giải phóng dân tộc. Thời phong kiến làm gì có tư tưởng này. Bác Hồ tiếp cận tư tưởng cánh tả cũng từ đảng Xã hội Pháp, khi hoạt động bên đó.

Chế độ thực dân cũ thực sự cáo chung khi chiến tranh thế giới thứ 2 kết thúc, Việt Nam cũng được ké theo thôi. Do trâu bò đánh nhau thì ruồi muỗi hưởng lợi. Bọn thực dân, đế quốc đều hiểu rằng, nguyên nhân của hai cuộc thế chiến chính là sự tranh giành địa bàn, quyền lợi của các nước đế quốc mà thôi. Giống các đàn sư tử đánh nhau để tranh địa bàn. Nên chúng nó thống nhất là giật nước chế độ thực dân, mà vai trò chính là hai con đầu đàn là Mỹ và Liên Xô.

Thế là anh em bảo nhau đẻ ra cái Liên Hiệp quốc (LHQ) để cầm chịch, dàn xếp các cuộc chiến và các con to thắng trận kia được ngồi chiếu trên, gọi là Hội đồng Bảo an. Các nước đều bình đẳng trong LHQ nhưng mấy thằng trong HĐBA được bình đẳng hơn. Anh em cường quốc nhận thức được tư bản hoang dã và thực dân 1.0 nó tàn bạo quá, nên anh em đẻ ra khái niệm mới là chế độ thực dân mới, đại khái là nước này bảo kê nước kia hay bảo kê nguyên một nhóm các nước. Đầu tiên là Mỹ bảo kê Tây Âu, Liên Xô bảo kê Đông Âu và thế giới sinh lưỡng cực, chiến tranh lạnh bắt nguồn từ đó.

Đến khi chiến tranh lạnh kết thúc khi Liên Xô, một thằng bảo kê, sụp đổ, nhưng cái gọi là chế độ thực dân mới không bao giờ sụp đổ, nó chỉ biến tướng sang dạng mới, có bề ngoài nhân văn hơn mà thôi. Đại khái, Việt Nam, Bắc Triều Tiên phải chịu sự bảo kê của Trung Quốc. Nhật, Hàn, Đài bảo kê bởi Mỹ… Ukraine lẽ ra do Nga bảo kê, nhưng mon men ngả qua Tây thì Nga nó đang tẩn đó. Nga đang quay lại cách hành xử của thế kỷ 19, là xâm lược thuộc địa. Trung Quốc thì khôn khéo hơn, dùng bẫy nợ để xâm lược Lào, Sri Lanka và các nước châu Phi.

Tóm lại là, cứ nghèo và ngu là mãi mãi làm thuộc địa, đừng tưởng có cái vỏ độc lập thì là độc lập thật được đâu. Thế giới này luôn là mạnh được, yếu thua, không bao giờ có sự bình đẳng giữa kẻ mạnh và kẻ yếu. Nếu muốn bình đẳng thì hãy phấn đấu mà giàu mạnh lên. Bề ngoài nhân văn đôi khi là để che giấu dã tâm bóc lột mềm, kiểu bẫy nợ, giống giới chủ cho cave và giang hồ vay tiền và cho chơi mai thúy ấy. Nô lệ kiểu mới đó. Ở tầm quốc gia thì chính là bẫy nợ và viện trợ, ODA.


 

Đàn ông Hàn Quốc đi tour, cưới vợ Việt trong ngày

Ba’o Nguoi-Viet

March 1, 2024

Mai Nguyễn

Ngày càng có nhiều đàn ông Hàn Quốc đi tìm vợ không phải tại quê nhà, mà ở các quốc gia Đông Nam Á, đặc biệt là Việt Nam.

Từ nhiều năm nay, câu chuyện lấy vợ Việt Nam đã truyền miệng với giới đàn ông ở mọi nơi. Các dịch vụ mai mối xuất hiện khắp nơi ở Hàn Quốc. Chuyện tìm vợ và cưới cấp tốc đã trở thành một ngành kinh doanh bùng nổ, đến mức có những đám cưới được tổ chức chỉ 24 giờ sau khi cặp đôi gặp nhau lần đầu.

Điều khó với nam giới trong xã hội Hàn Quốc là chuyện xét nét về giai cấp, khả năng tài chính và “mặt mũi” trong xã hội rất gắt gao. Hơn nữa, ngày nay phụ nữ Hàn Quốc đang lựa chọn tập trung vào sự nghiệp và hoàn toàn từ bỏ vai trò làm mẹ.

Có gia đình, phục vụ chồng và đột nhiên trở nên mang gánh nặng lễ nghĩa với gia đình chồng là điều khiến đa số phụ nữ Hàn Quốc mỏi mệt. Vì vậy, những người đàn ông muốn nuôi gia đình hoặc cần một người vợ giúp đỡ chăm sóc cha mẹ già, đang tìm đến các nước láng giềng. Đàn ông Hàn Quốc cũng đến nhiều nước khác, nhưng nhiều nhất vẫn là Việt Nam.

Việc tìm vợ này, còn ẩn chứa cả nạn buôn người. Chính vì vậy mà Campuchia đã ra lệnh cấm phụ nữ không được kết hôn mai mối với người Hàn Quốc.

Năm 2008, chính phủ Campuchia từng cấm phụ nữ Campuchia kết hôn với người nước ngoài để ngăn chặn nạn buôn người sau khi nhận thấy những cuộc hôn nhân đổ vỡ giữa phụ nữ Campuchia với người Hàn Quốc gia tăng nhanh chóng.

Lệnh cấm nói trên đã được ban hành sau khi cơ quan di trú quốc tế (IOM) của Liên Hiệp Quốc báo cáo rằng nhiều cô dâu Campuchia lấy chồng Hàn Quốc chớp nhoáng qua môi giới đã bị ngược đãi sau khi đến Hàn Quốc. Đồng thời chính phủ Hàn Quốc cũng ngưng cấp visa thường trú cho các cô dâu Campuchia.

Xem mắt nhanh và tổ chức lễ cưới ngay. (Koreaboo TV)

Tuy nhiên lệnh cấm hoàn toàn được bãi bỏ sau đó tám tháng, khi Campuchia thông qua những bộ luật mới ngăn ngừa phụ nữ Campuchia lấy chồng nước ngoài theo kiểu mua cô dâu qua bưu điện.

Những dịch vụ xem mắt và lấy vợ Việt Nam đang bùng nổ ở Đà Nẵng, Sài Gòn… Cả phụ nữ và nam giới đều được phép từ chối đối phương khi gặp nhau mà không vừa ý. Họ sử dụng sự trợ giúp của các dịch giả và ứng dụng dịch thuật trực tuyến để trò chuyện với nhau.

Mục tiêu của những cuộc gặp gỡ này là nhanh chóng tìm được bạn đời và tổ chức lễ cưới, đôi khi chỉ trong vòng một ngày.

Báo Koreaboo nhận định rằng đối với những phụ nữ Việt Nam tham gia các chương trình kết hôn cấp tốc này, họ được thúc đẩy bởi triển vọng bảo đảm tài chính cho bản thân và gia đình, và ngay cả khi có thể thì những phụ nữ đó cũng không bao giờ học được cách yêu chồng mình.

Những người trong ngành dịch vụ mai mối kết hôn cho rằng cả hai bên đều được hưởng lợi từ thỏa thuận này. Tuy nhiên, cũng có những lo ngại về khả năng bị bóc lột sức lao động của các cô dâu Việt.

Đã có những báo cáo về khó khăn của các cô dâu Việt vì rào cản ngôn ngữ, sự thay đổi môi trường văn hóa, nguy cơ bị lạm dụng và sự cô lập với những người thân yêu… là những thực tế mà họ có thể phải đối mặt, thậm chí hết sức bi thảm.


 

Bô Chính Trị Đảng Cộng Sản ra chỉ thị mật tuyên chiến chống Nhân Quyền

Dự án 88:  “tuyên chiến với nhân quyền”

Dự án 88: Bộ Chính trị Đảng CSVN rò rỉ Chỉ thị mật "tuyên chiến chống nhân quyền"Trang bìa của báo cáo ngày 1/3/2024 của Dự án 88
  Chỉ hai tháng trước khi Tổng thống Mỹ Joe Biden đến Việt Nam nâng cấp quan hệ ngoại giao lên mức Đối tác chiến lược toàn diện, Bộ Chính trị Đảng Cộng sản ra văn bản đóng dấu “Mật” chính thức tuyên bố cuộc chiến chống lại dân chủ và nhân quyền, theo tổ chức Dự án 88 (Project 88). Tổ chức chuyên vận động nhân quyền cho Việt Nam ngày 01/3 công bố báo cáo với tựa đề Vietnam’s leaders declare war on human rights as a matter of official policy” (tạm dịch Lãnh đạo Việt Nam tuyên chiến với nhân quyền như chính sách chính thức), phân tích về Chỉ thị 24. Chỉ thị do Bộ Chính trị của Đảng Cộng sản Việt Nam ban hành ngày 13/7/2023 về “bảo đảm an ninh quốc gia trong bối cảnh hội nhập quốc tế toàn diện, sâu rộng” trong đó cơ quan quyền lực nhất của đảng cầm quyền nêu bật những thách thức trong việc bảo vệ chế độ khi mở rộng bang giao quốc tế và yêu cầu toàn thể bộ máy thực hiện nhiều nhiệm vụ nhằm giữ vững thể chế. Truyền thông Nhà nước có một số lần đề cập tới văn bản này như trong bài viết của trang web chính thức của Bộ Công an về hội nghị tổ chức ngày 21/12/2023 về quán triệt, triển khai Chỉ thị số 24-CT/TW, trong đó Ủy viên Bộ Chính trị Trương Thị Mai đề nghị quán triệt thực hiện nghiêm quan điểm “Bảo vệ an ninh kinh tế là bảo vệ an ninh quốc gia,” “Giữ vững độc lập, tự chủ, an ninh, lợi ích quốc gia, thế chủ động chiến lược; bảo vệ đất nước từ sớm, từ xa, không để bị động, bất ngờ”… Dự án 88 trong báo cáo của mình cho rằng: Chỉ thị coi tất cả các hình thức thương mại và hợp tác quốc tế là mối đe dọa đối với an ninh quốc gia và đưa ra một kế hoạch đáng lo ngại nhằm đối phó với những mối đe dọa này bằng cách vi phạm một cách có hệ thống nhân quyền của 100 triệu công dân của đất nước, những người, do tính chất tuyệt mật của chỉ thị, hoàn toàn không biết nội dung của nó.” Theo nội dung bản sao của Chỉ thị 24 mà phóng viên RFA tiếp cận được nhưng không thể kiểm chứng tính xác thực, Bộ Chính trị yêu cầu nâng cao cảnh giác, phòng ngừa các mối đe doạ nghiêm trọng đến an ninh quốc gia như “tự diễn biến” và “tự chuyển hóa” nhất là trong xây dựng chính sách, pháp luật. Chỉ thị cũng cảnh báo khả năng lợi dụng các định chế, cam kết quốc tế Việt Nam tham gia, ký kết để vận động, hình thành tổ chức chính trị đối lập, thúc đẩy “cách mạng màu” hoặc “cách mạng đường phố.” Dự án 88 cho rằng với văn bản này, các nhà lãnh đạo Việt Nam “có quan điểm trái chiều sâu sắc về quá trình hội nhập của đất nước với thế giới và đưa ra một cái nhìn hiếm hoi về tâm trí hoang tưởng của họ.” Trong email gửi cho Đài Á Châu Tự Do về Chỉ thị 24, giáo sư Carl Thayer, cho rằng đây là dấu hiệu cho thấy chính phủ tiếp tục đàn áp xã hội dân sự và giới hoạt động dân chủ trong quá trình hội nhập quốc tế. Chỉ thị được ban hành sau khi Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng nói chuyện qua điện thoại với Tổng thống Hoa Kỳ Joe Biden (29/3/2023) và thảo luận giữa Cố vấn an ninh Quốc gia Nhà Trắng Jake Sullivan với Trưởng ban Đối ngoại Trung ương Đảng Việt Nam Lê Hoài Trung (29/6/2023) về nâng cấp quan hệ Việt-Mỹ lên đối tác chiến lược toàn diện. Ông cho rằng bằng văn bản này, ban lãnh đạo cao nhất của Việt Nam muốn trấn an những cá nhân bảo thủ trong Đảng khi mở rộng hội nhập quốc tế: “Chỉ thị 24 là phản ứng của ĐCSVN đối với các quan chức đảng và chính phủ- những người phản đối hoặc dè dặt trong việc nâng cấp quan hệ của Việt Nam với Hoa Kỳ và các nền kinh tế lớn khác lên tầm quan hệ đối tác chiến lược toàn diện. Quyền lực của Tổng Bí thư được viện dẫn để đảm bảo rằng việc nâng cao quan hệ với Hoa Kỳ sẽ không làm suy yếu chế độ độc đảng và nền kinh tế thị trường xã hội chủ nghĩa ở Việt Nam.”

Đàn áp tự do ngôn luận và hội họp

Chỉ thị 24 đặc biệt yêu cầu lực lượng công an và quân đội “Nắm chắc tình hình, chủ động phòng ngừa, phát hiện kịp thời, đấu tranh có hiệu quả với mọi âm mưu, hoạt động của các thể lực thù địch, phản động, đối tượng chống đối chính trị, các loại tội phạm, nhất là hoạt động cài cắm nội gián, kích động biểu tình, bạo loạn, xâm phạm lợi ích hợp pháp của Nhà nước, tổ chức, cá nhân; chủ động xây dựng phương án phòng ngừa, kiểm soát các tình huống phức tạp về an ninh, trật tự khi Việt Nam ban hành các quy định cụ thể thực hiện các cam kết quốc tế; bảo đảm vững chắc an ninh quốc gia trong mọi tình huống.” Chỉ thị cũng yêu cầu xử lý nghiêm hành vi lợi dụng hạ tầng thông tin liên lạc và mạng xã hội để “tuyên truyền sai sự thật nhằm phá hoại Đảng, Nhà nước, Nhân dân và chế độ xã hội chủ nghĩa”  đồng thời nỗ lực “chống tin giả, đặc biệt trên không gian mạng” trong khi đẩy mạnh công tác tuyên truyền. Trong ngày 29/2, Công an thành phố Hà Nội bắt giữ nhà hoạt động Nguyễn Chí Tuyến với cáo buộc “tuyên truyền chống nhà nước” theo Điều 117 của Bộ luật Hình sự, và cựu tù chính trị, nhà báo Nguyễn Vũ Bình, blogger của RFA. Cả hai dường như đều bị bắt vì các bài bình luận thời sự Việt Nam trên kênh Youtube từ nhiều năm trước. Nhà hoạt động Nguyễn Chí Tuyến                           Nhà Báo, Blogger Nguyễn Vũ Bình Trước đó, từ giữa tháng 7/2023, an ninh Việt Nam cũng bắt giữ 15 nhà hoạt động và Facebooker, đa số bị bắt tạm giam để điều tra về cáo buộc “tuyên truyền chống nhà nước” hoặc “lợi dụng quyền tự do dân chủ” vì đăng tải hoặc phát tán bài viết cổ suý dân chủ và nhân quyền và chống tham nhũng trên mạng xã hội. Bình luận về đàn áp tự do ngôn luận trong bối cảnh hội nhập quốc tế của Việt Nam, luật sư nhân quyền Lê Quốc Quân nói trong ngày 01/3: Đảng Cộng sản VN luôn luôn cho rằng có một thế lực thù địch rất lớn đang tìm cách tấn công hoặc lật đổ chính quyền hoặc làm suy giảm sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản. Do vậy, một mặt người ta sẽ vẫn tăng cường hợp tác với phương Tây nhưng mặt khác họ sẽ tìm ra các đối sách để chống lại (ảnh hưởng của) phương Tây, từ chuyện nguồn tài trợ đến các việc như thành lập các công đoàn rồi các vấn đề về xã hội dân sự hay là trực tiếp các cá nhân ở Việt Nam mà có liên quan đến yếu tố nước ngoài hoặc là hợp tác cùng với phương Tây như thế thì họ luôn luôn đề phòng và tìm cách bắt giữ.” Chỉ thị 24 yêu cầu kiểm soát chặt chẽ việc đi lại nước ngoài của công dân Việt Nam và ngăn chặn xã hội dân sự trong việc định hình chính sách của nhà nước và thành lập các nhóm đối lập chính trị. Chỉ thị cũng xác định việc thành lập các công đoàn độc lập là một vấn đề an ninh quốc gia cần phải được giải quyết, quán triệt không để thành lập tổ chức của người lao động dưới hình thức dân tộc, tôn giáo. Đáng chú ý, chỉ thị yêu cầu “tăng cường quản lý việc tiếp nhận tài trợ từ nước ngoài, nhất là các dự án liên quan đến xây dựng chính sách, pháp luật; không tiếp nhận tài trợ nước ngoài đối với các dự án xây dựng pháp luật có nội dung phức tạp, nhạy cảm và hạn chế tối đa đối với các trường hợp khác.” Dự án 88 nói Chỉ thị 24 là một sự vi phạm nhân quyền trầm trọng và kêu gọi Hoa Kỳ cấm các uỷ viên Bộ Chính trị ĐCSVN nhập cảnh, không cung cấp viện trợ quân sự và không bán vũ khí cho Việt Nam. Tổ chức này cũng kêu gọi Liên minh Châu Âu (EU) không ưu đãi cho hàng hoá Việt Nam vì các vi phạm nhân quyền mang tính hệ thống của Hà Nội. Mặt nạ đã rớt. Các nhà lãnh đạo Việt Nam đang nói rằng họ có ý định vi phạm nhân quyền như một vấn đề chính sách chính thức. Họ hiện đang trực tiếp dính líu đến sự lạm dụng của nhà nước và cần được cộng đồng quốc tế cô lập chứ không được đón nhận,” ông Ben Swanton, Đồng giám đốc Dự án 88 cho biết trong báo cáo.
 

Tổ chức chính quyền đã tạo ra những Đỗ Hữu Ca

Báo Tiếng Dân

Phạm Đình Trọng

24-2-2024

  1. Đứng đầu lực lượng công an thành phố lớn, thành phố cảng Hải Phòng, đại tá Đỗ Hữu Ca đã mang sức mạnh bạo lực nhà nước, cảnh sát vũ trang với đầy đủ súng đạn hiện đại, dàn thế trận, rải quân trên bộ, rải quân đường biển, vây chặt bốn hướng ngôi nhà dưới cả cấp bốn, nhỏ bé, mong manh, lẻ loi, chơ vơ trên bãi biển của gia đình người nông dân quả cảm khai hoang mở đất ở Cống Rộc, Tiên Lãng, Hải Phòng.

Thế trận bao vây đã khép chặt, con gà trên mặt đất, con chim trên trời cũng không thể lọt qua vòng vây, Đỗ Hữu Ca liền thúc quân nã đạn xối xả vào cuộc sống bình yên, nã đạn vào ngôi nhà nhỏ bé như cái chòi chăn vịt của gia đình người dân lương thiện Đoàn Văn Vươn.

Đổ mồ hôi, đổ cả máu, mất cả mạng sống của đứa con trong gia đình trong công cuộc khai hoang lấn biển, gia đình Đoàn Văn Vươn bền chí nối tiếp sự nghiệp mở cõi ngàn đời của ông cha, lam lũ làm tiếp công việc đầy khốn khó, gian nan nhưng vô cùng cần thiết, cao cả và vẻ vang mà Nguyễn Công Trứ đã làm và được lịch sử ghi công.

Không phải chỉ có công khai hoang, lấn biển, mở cõi, gia đình Đoàn Văn Vươn còn cần cù lao động sáng tạo phát triển kinh tế, làm giầu cho gia đình, đóng góp cho đất nước ngoài tiền thuế còn tạo ra của cải vật chất cho xã hội và nêu tấm gương sáng về đạo đức và tư thế hiên ngang của người lao động quả cảm và sáng tạo.

Lao động sáng tạo, gia đình Đoàn Văn Vươn đã thực hiện đúng tiêu chí phấn đấu của đảng và nhà nước được ghi rành rành trong mọi nghị quyết, mọi chương trình, mục tiêu phát triển kinh tế, xây dựng chủ nghĩa xã hội là phấn đấu xây dựng xã hội “dân giầu, nước mạnh”

  1. Khai hoang lấn biển và sản xuất kinh doanh trên bãi biển khai hoang của gia đình nông dân Đoàn Văn Vươn đều trong khuôn khổ pháp luật nhà nước về đất đai, được thể hiện bằng các hợp đồng giao diện tích khai hoang, hợp đồng sử dụng mặt đất, mặt biển khai hoang giữa gia đình nông  dân Đoàn Văn Vươn với chính quyền nhà nước quản lý lãnh thổ. Đó là mối quan hệ dân sự hết sức thông thường đang diễn ra trên khắp mọi miền đất nước.

Quá trình thực hiện hợp đồng giao đất và sử dụng đất không tránh khỏi nảy sinh khác biệt, mâu thuẫn giữa hai bên kí hợp đồng cũng là điểu bình thường, luôn luôn xảy ra như là điều tất yếu của cuộc sống và sự khác biệt, mâu thuẫn trong đời sống biến động đó chỉ là tranh chấp dân sự thường tình. Tranh chấp dân sự phải giải quyết bằng toà án dân sự và chỉ có toà án phân xử mới giải quyết được thoả đáng mọi tranh chấp dân sự. Toà án cấp nào cũng có lực lượng thi hành án dân sự bảo đảm thực thi phán quyết của toà án.

Nhà nước Việt Nam luôn tự hào khẳng định là nhà nước pháp quyền. Suốt mấy chục năm nay trên khắp đất nước, ở đâu người dân cũng thấy slogan ngạo nghễ như lời nhắc nhở người dân và lời cam kết của chính quyền nhà nước với người dân “Sống và làm việc theo hiến pháp và pháp luật”. Một xã hội có luật pháp, một nhà nước pháp quyền không cho phép sử dụng công cụ bạo lực nhà nước, sử dụng quân đội và công an, sử dụng súng đạn trong tranh chấp dân sự.

Người dân đổ mồ sôi sôi nước mắt làm ra của cải vật chất cho xã hội và đóng thuế nuôi nhà nước, nuôi quân đội, nuôi công an. Nhân dân trang bị súng đạn cho quân đội để quân đội đánh giặc ngoại xâm, bảo vệ đất nước. Nhân dân trang bị công cụ bạo lực hiện đại cho công an để công an trấn áp tội phạm, bảo vệ cuộc sống bình yên của người dân.

Dù phải chấp nhận cuộc sống đầy kham khổ, trăm bề thiếu thốn, người dân vẫn dành cho công an rất nhiều đãi ngộ, bảo đảm cho công an có đời sống vật chất và tinh thần cao hơn mặt bằng xã hội. Đó là ơn nghĩa lớn lao, cao cả người dân dành cho công an.

Dù chỉ là công cụ bạo lực nhà nước nhưng là con người, những người được người dân trao cho khẩu súng phải nhận thức được nghĩa vụ bảo vệ dân và càng phải khắc cốt ghi tâm một nguyên tắc, một chân lý và một đạo lý là nhân dân ở phía sau khẩu súng. Bất kì tình thế nào cũng không được chĩa nòng súng vào nhân dân. Không có luật pháp nhà nước, không có lương tâm con người và không có đạo lý xã hội nào đẩy người dân lương thiện ra trước nòng súng của công an nhân dân. Dù chỉ là công cụ bạo lực nhà nước nhưng là con người, những người cầm súng được người dân chăm bẵm nuôi dưỡng và ưu ái đãi ngộ phải đinh ninh trong dạ ơn nghĩa nhân dân.

Chỉ những kẻ mất trí, mất tính người mới nhận thức rằng “Công an nhân dân còn đảng còn mình”, mới coi công an chỉ là công cụ của đảng, chỉ biết có đảng, không biết đến nhân dân. Đó là nhận thức của kẻ lú lẫn, mê muội, cuồng tín, coi đảng, một tổ chức chính trị nhất thời như một tôn giáo của muôn đời, như một đức tin duy nhất và tuyệt đối. Sự thật trong thực tế và trong lịch sử, đảng chỉ là tổ chức chính trị của một số người trong một giai đoạn lịch sử nhất thời. Chỉ nhân dân mới vĩnh hằng.

Đảng chính trị có lúc đúng, lúc sai và đảng đương quyền đã để lại cho nhân dân, cho lịch sử đầy rẫy sai lầm, đầy rẫy tội ác đẫm máu. Chỉ có nhân dân muôn đời là chân lí, là lẽ phải. Đảng chính trị dù có tới vài triệu đảng viên, so với nhân dân cũng chỉ là một dúm người theo đuổi một lý tưởng chính trị nhất thời. Khi không còn phù hợp với thực tế, lý tưởng chính trị chỉ còn là mớ xác chữ chết khô, giáo điều. Chỉ có nhân dân là hiện thực, là cuộc sống xanh tươi, vô cùng, vô tận, Chỉ có nhân dân đồng nghĩa với dân tộc, với tổ quốc mới là mãi mãi.

Cựu Giám đốc Công an Hải Phòng - Thiếu tướng Đỗ Hữu Ca và hai vụ án đình đám!Tử tù Nguyễn Văn Chưởng, thiếu tướng Đỗ Hữu Ca và ông Đoàn Văn Vươn (từ trái qua).

  1. Khi giám đốc công an Hải Phòng, đại tá Đỗ Hữu Ca chỉ huy lực lượng cảnh sát trang bị vũ khí hiện đại xả đạn vào gia đình người nông dân Đoàn Văn Vươn là khi gia đình nông dân Đoàn Văn Vươn còn đang khiếu kiện, nhờ luật pháp bảo vệ quyền lợi chính đáng. Toà án chưa xét xử. Gia đình Đoàn Văn Vươn vẫn là những nông dân lương thiện, những người lao động chân chính có công mở cõi với đất nước và có công bằng lao động chính đáng làm ra của cải vật chất cho xã hội.

Chỉ huy công an xả đạn bắn vào người dân lương thiện, bắn vào cuộc sống bình yên, đại tá Đỗ Hữu Ca, giám đốc công an Hải Phòng cũng xả đạn bắn vào luật pháp, xả đạn bắn vào nhà nước pháp quyễn xã hội chủ nghĩa.

Xả đạn bắn người dân lương thiện mà Ca huênh hoang: Phải nói rằng trận đánh đẹp, hiệp đồng tác chiến cực kỳ hay. Tôi bảo, không có cuộc diễn tập nào thành công bằng trận đánh này. Một là, anh em cơ động dùng thuyền để tiếp cận là chưa có bao giờ trong giáo án, đã phải dùng thuyền nan để chèo vào, bí mật áp sát mục tiêu đấy. Đánh mũi trực diện nghi binh ra làm sao. Rồi là tác chiến vòng ngoài, vòng trong thế nào. Tôi nghĩ là rất hay, có thể viết thành sách. Có sự kết hợp giữa địa phương, giữa công an, quân đội, biên phòng, rất là đẹp.

  1. Từ việc làm đến lời nói của Ca đã bộc lộ đầy đủ, rõ ràng một nhận thức rất thấp kém, sai trái tệ hại, bộc lộ một nhân cách xấu xa, một con người bất nhân, thất đức, một công chức u mê, ngu xuẩn và ngông cuồng đến mức lùa quân xả súng bắn người dân lương thiện, bắn vào cuộc sống lao động bình yên, bắn vào luật pháp.

Tổ chức chính quyền quản lý Ca nhận thức được đầy đủ con người thấp hèn của Ca, nhận thức được tội trạng ghê tởm của Ca, phải loại Ca ra khỏi bộ máy quyền lực nhà nước, loại Ca ra khỏi đảng cầm quyền thì Ca không còn cơ hội phơi bày cái thấp hèn, cái khốn nạn ghê tởm của Ca. Nhưng tổ chức chính quyền quản lý Ca đã bao che, dung dưỡng cái thấp hèn của Ca bằng cách chạy cho Ca có được hàm tướng công an để với hàm tướng công an Ca lại làm điều thấp hèn lớn hơn, tệ hại hơn. Không có hàm tướng, Ca không thể nhận được 35 tỉ tiền chạy tội cho một tội phạm đang đục phá nền kinh tế đất nước.

Cạp cục tiền lớn hối lộ bị bại lộ, Ca bị khởi tố. Nhưng dung dưỡng con người thấp hèn, phong tướng công an cho con người thấp hèn để tướng công an thấp hèn Đỗ Hữu Ca có cơ hội tiếp tục bộc lộ cái thấp hèn, tồ chức chính quyền phong tướng cho cái thấp hèn thì vô can, sẽ còn nảy nòi thêm nhiều Đỗ Hữu Ca.


 

ĐỦ ĐỂ ĐÁNH CƯỢC – Lm. Minh Anh, Tgp Huế

Lm. Minh Anh, Tgp Huế

“Ông cho tá điền canh tác, rồi trẩy đi xa!”.

Pliny the Elder – nhà văn Rôma thời Chúa Giêsu – viết về việc xây một tháp cao hơn 30m: “Hai vạn công nhân kéo dây và cần cẩu. Trách nhiệm và rủi ro thật lớn! Chỉ một sai sót, tháp sẽ đổ, huỷ hoại hàng năm làm việc. Vì thế, nhà vua ra lệnh trói con trai của kỹ sư trưởng vào đỉnh tháp; vua nghĩ, nó ‘đủ để đánh cược’ cho trách nhiệm của viên kỹ sư!”.

Kính thưa Anh Chị em,

‘Đủ để đánh cược’, một trong những chủ đề của hai bài đọc hôm nay! Bài đọc Sáng Thế cho thấy tình yêu quan phòng của Thiên Chúa thật lớn lao, ‘đủ để đánh cược’ cậu út Giuse; qua cậu, Ngài cứu cả một dân tộc. Với bài Tin Mừng, ông chủ tự xây một vườn nho trước khi giao nó cho tá điền, ông đánh giá nó ‘đủ để đánh cược’ mạng sống của các đầy tớ và cả mạng sống của con trai mình!

Do lòng dạ xấu xa của những người anh, Giuse bị bán sang Ai Cập như một nô lệ; nhưng, chính Giuse, người được Thiên Chúa sai đi để chuẩn bị cho việc cứu sống dòng tộc Israel – bài đọc một. Thánh Vịnh đáp ca nhắc lại hồng ân bí nhiệm này, “Hãy nhớ lại những kỳ công Chúa thực hiện!”. Giuse là hình ảnh báo trước Đức Giêsu Kitô, Đấng mà Thiên Chúa sẽ đem đánh cược để cứu sống đời đời cả một nhân loại.

Tin Mừng nói đến vườn nho – hình ảnh của Hội Thánh – mà Thiên Chúa đang đặt vào tay bạn và tôi. Ngài không chỉ trao cho chúng ta một công việc để làm, nhưng còn trao sự cứu rỗi đời đời linh hồn của những người khác một cách bí ẩn! Với tất cả tình yêu, ông chủ đã dành cho khu vườn nhà mình những gì tốt đẹp nhất; dựng rào dậu bên ngoài, xây bồn đạp bên trong, đặt tháp canh ở giữa. Ông không ở lại để giám sát chặt chẽ các tá điền; thậm chí, không đặt các quy tắc hay chỉ định các phương pháp; ông để tá điền tự làm tất cả khi họ thấy phù hợp. Cũng thế, Thiên Chúa trao Hội Thánh cho chúng ta; ban Thánh Thần để trợ giúp. Ngài biết, làm việc vườn nho của Ngài là một việc vô cùng khó khăn, và Ngài kiên nhẫn đồng hành với những thất bại của mỗi người.

Và còn hơn thế, mỗi ngày, qua các Bí tích; đặc biệt, Bí tích Thánh Thể và Hoà Giải, nhờ Chúa Kitô và trong Chúa Kitô, Ngài làm mọi thứ có thể để chống lại chủ nghĩa ích kỷ; đồng thời, truyền cảm hứng bằng sự hiểu biết và lòng thương xót. Tình yêu của Thiên Chúa thật vô bờ, nó vĩ đại vô cùng, ‘đủ để đánh cược’ với tội lỗi của con người!

Anh Chị em,

“Ông cho tá điền canh tác”. Thiên Chúa trao vườn nho Hội Thánh cho bạn và tôi để chúng ta canh tác; Ngài biết ân sủng và Thánh Thần của Ngài đủ sức làm những gì còn lại. Hội Thánh là của Chúa; các cộng đoàn lớn nhỏ là của Chúa, cũng như thân xác và linh hồn mỗi người là của Chúa! Dù đó là một Hội Thánh địa phương, một cộng đoàn hay một gia đình… thì Thiên Chúa vẫn là chủ; không phải chúng ta! Đúng thế, những gì Ngài trao thật lớn lao và đầy trách nhiệm. Và Ngài đang rất kỳ vọng nơi mỗi người! Vì thế, bạn và tôi đừng làm Ngài thất vọng; trái lại, hãy cộng tác với ân sủng mà trổ sinh hoa trái thiêng liêng trong chính mình và giúp người khác trổ sinh hoa trái trong chính họ!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, trong mọi đấng bậc, đừng để con chểnh mảng với trách nhiệm và bổn phận. Cho con dám đánh cược ‘cả cuộc sống’ và ‘mọi ý riêng’ trước sứ mệnh Chúa uỷ thác!”, Amen.

Lm. Minh Anh, Tgp Huế

From: KimBang Nguyen


 

Chuẩn Bị Đi Thôi-Lại thị Mơ

Lại thị Mơ

Khi đưa bố mẹ già đi bác sĩ, tôi thấy tờ giấy để ở kệ sách, ghi tiêu đề hay quá:

How to be a parent to your parents.*

Tôi cầm tờ giấy đó, và cất ngay vào hồ sơ giấy tờ. Coi như của “gia bảo“.

Chúng ta khi phàn nàn, than phiền, quở trách, bắt lỗi, mắng chửi…tóm lại khi chúng ta ở vị trí người buộc tội, phê phán, quy trách… chúng ta luôn luôn chủ quan, nghĩ rằng những gì mình than phiền là đúng, gây “trở ngại cho mình”.

Có bao giờ bạn tự đặt mình vào vị trí của người khác. Chắc chẳng ai nghĩ đến điều đó. Chuẩn bị là vừaĐó là sự thật không ai nghĩ đến, khi trí nhớ bắt đầu có chuyện: nhớ nhớ quên quên.

Sinh trụ hoại diệt.  Phật đã nói: Tất cả muôn loài sinh vật đều phải trải qua 4 giai đoạn:

Sinh ra, lớn lên, bệnh tật, rồi chết.  Đó là lẽ tự nhiên. Ngay cả đồ vật dùng cũng phải mòn, hư, rồi bỏ.

Vậy thì, hãy chuẩn bị mọi thứ cũng sẽ đến với mình, chẳng chừa ai.

Khi nuôi con nít và chăm sóc cha mẹ già. Chúng ta dùng một “ cái cân “. Con nít hôm nay “không biết”  (chuyện gì đó), hôm sau sẽ “biết”. Người già hôm nay “biết “, ngày mai “quên“ luôn.

Nuôi trẻ con, càng ngày càng thấy nhẹ.
Nuôi cha mẹ già càng ngày càng nặng trĩu.

Người Mỹ rất khách quan, họ chuẩn bị điều đó rất bình thường. Chuẩn bị di chúc, lo cho hậu sự trong khả năng. Không muốn gánh nặng để con cái phải chịu.

Người Việt có câu “anh em kiến giả nhất phận“. Cha mẹ chung, nhưng anh em, người nào phận nấy. Chuyện giúp đỡ lẫn nhau, ít khi có.

Cha mẹ là người có kinh nghiệm, vì đã quan sát bao nhiêu chuyện chung quanh trong suốt cuộc đời.Cha mẹ lo cho con, người ta so sánh như chiều “tự nhiên”: nước mắt chảy xuôi. Một cha mẹ nuôi được mười con. Mười con không nuôi được một cha mẹ.

Khi cha mẹ già yếu, người nọ đổ cho người kia trách nhiệm chăm sóc nuôi dưỡng. Không ai nghĩ tới phiên mình, thì sao? Biết bao câu chuyện ngụ ngôn, từ chuyện cha bỏ ông nội vô cái xe gỗ, đẩy vô rừng, bỏ ông nội. Hay cha cho ông nội ăn cơm bằng cái chén gỗ, vì ông nội hay làm bể chén sành.

Đứa con chứng kiến, muốn giữ cái xe, cái chén. Để mai kia sẽ dùng cho cha khi tới lượt.

Chuyện ngụ ngôn là thế. Người Mỹ chỉ nói đơn giản:  Parenting your parents.

Còn tôi, bản thân tôi biết, khi nuôi cha mẹ già, nhiều lúc bực bội tôi đã có những lời nói, thái độ không đúng. Mặc dù sau đó tôi nhận ra ngay, hối hận cũng xảy ra rồi.

Thật tình, sau đó tôi rất dằn vặt. Có câu ngạn ngữ: Ai chế ngự được cơn nóng giận, người đó coi như bồ tát.

Tôi phạm lỗi chỉ một lần, nhưng chẳng bao giờ quên. Cho đến khi bố mất, cầm tay bố trong áo quan, tôi nghẹn ngào: Xin bố tha lỗi cho con, những lỗi lầm con đã xử sự không phải. Dù vậy, tôi vẫn không hề tha lỗi cho tôi.

Bố tôi là người rất hài hước, mỗi sáng mang điểm tâm vào phòng. Bố ngồi dậy, nghiêng đầu hỏi:

– Tao vẫn còn sống à?

Khi nhắc: Hôm nay bố có hẹn bác sĩ.

Bố tôi nhất định không đi. Bảo rằng hễ gặp BS, không bệnh này cũng tật kia. Thế nào BS cũng có cái moi ra. Tốt nhất không đi. Con nít “cứng đầu” còn dễ “dụ“. Người già mà cứng đầu là “bó tay”.

Chờ cho bố quên, tôi đánh lừa, dụ chở bố đi mua những thứ bố thích như báo Việt (hay vé số).

Dĩ nhiên bố chịu thay quần áo đi theo. Cho đến khi tới parking lot nơi văn phòng BS. Bãi đậu xe không còn chỗ trước cửa văn phòng. Tôi dỗ dành:

– Bố đứng đây chờ con.

Âm mưu bại lộ, bố tôi đã nhận ra nơi quen thuộc. Từ cuối chỗ đậu xe, tôi thấy mọi người chạy ào về phía bố. Tôi cũng hoảng hốt nhào tới, mọi người đòi gọi Ambulance cấp cứu.

Tôi ngăn lại: không, tôi biết cha tôi. Bố đã “ăn vạ“ bằng cách lăn quay nằm dài dưới đất. Đành phải đưa cụ về thôi. “Trứng không khôn hơn vịt “ đâu.

Chưa hết, bố không chịu ăn đồ Mỹ. Sau khi mổ tim, bố phải ở trong rehab một tháng. Chúng tôi chọn chỗ gần nhà, cổ tay bố có đeo tag ghi tel của tôi.

Buổi trưa tôi nghe điện thoại reng, bố kêu đói quá. Tôi vâng vâng dạ dạ, để con hâm cháo, mang vào ngay (15’).

Chưa được 5’, điện thoại lại reng. Bố nhắc nữa. Lần này có anh y tá (giọng đàn ông) tò mò hỏi ông cụ nói gì? Tôi nói lý do. Anh y tá nói nhỏ: ông đang ngồi, trước mặt là khay thức ăn lunch.

Người già “thông minh“ không như bạn tưởng. Bố tôi đã nhờ cô y tá gọi trước, sau đó đổi qua anh y tá.

Không chịu đeo răng giả, không chịu đeo hearing aids là chuyện bình thường trong mọi chuyện khó thuyết phục người già. Răng rụng chỉ còn vài cái, đòi nhổ hết. Nhưng khi có răng giả không chịu mang.

Bị tiểu đường, nhưng cứ đòi ăn cơm.

Huyết áp cao nhưng nhất định ăn cơm với mắm chưng, cá kho tộ.

Những thói quen, tập quán, khẩu vị đã ăn vào xương, vào máu, vào đầu không thể nào thay đổi.

Con cái biết nguy cơ của mọi rủi ro, thương cha thương mẹ chỉ biết khóc thầm.

Cho đến một ngày, bà cụ hàng xóm bị đột quỵ, mặc dù con là bác sĩ, cũng không thoát khỏi số phận.

Đành đổ thừa “nghiệp nặng”.

Bài đầu tiên khai giảng khóa học dưỡng sinh cho người cao tuổi.

Bác sĩ giám đốc 90 tuổi đã phân chia học viên thành 3 nhóm A, B, C.

–        Nhóm A, gồm những người có những bệnh nhiều rủi ro: huyết áp cao, tiểu đường, tim mạch.

–        Nhóm B, những bệnh thông thường: thấp khớp, bướu cổ…

–        Nhóm C, những bệnh phải mang theo suốt đời, nhưng vẫn có cách chữa trị.

Sau đó BS cho một ông vô cùng đẹp người, mặt đẹp, dáng đẹp, nhìn vào ai cũng trầm trồ. Ông đẹp người đó, được BS chỉ định lên phát biểu:

–  Tôi là một người có tài sản, có địa vị trong xã hội. Tôi có tất cả những gì thông thường mà người đời mong muốn. Mọi người nghĩ rằng tôi là người sung sướng.

Không, tôi không phải là người sung sướng, vì tôi mang trong người căn bệnh có nguy cơ cao. Tôi không được quá vui, hay quá buồn. Tôi không được ăn món mình ưa thích… Tôi phải nghe theo lời khuyên của BS. Vì.

Ông diễn giả ngừng lời, nhường cho BS.

Khi về già, chúng ta luôn luôn tâm niệm phải làm gì để ích lợi cho bản thân.

Ích lợi cho bản thân là: Tự đi tiêu đi tiểu tắm gội cho mình.

Tự mình ăn cơm, uống nước.
Đó là điều cơ bản giúp cho bản thân, tức là giúp cho người thân, con cái bớt gánh nặng.

Cá không ăn muối cá ươn.

Già cãi bác sĩ, là đành bó tay.

Khi thằng con học lái xe, tôi đã chỉ một cậu vô cùng đẹp trai (con của bà manager phòng gym), ngồi trong xe lăn. Khi có permit lái xe đã hào hứng rủ thêm 4 cậu nữa. Chất đầy xe rồi phóng điên cuồng, tai nạn xảy ra 4 cậu thiệt mạng, cậu còn lại bị paralyzed từ cổ trở xuống. Khốn nỗi chỉ có bộ não vẫn còn hoạt động. Bây giờ suốt đời phải ngồi xe lăn, vừa khổ bản thân, vừa khổ cho người thân.

Hãy nhớ, bất cứ cái gì xảy ra thì con là người phải gánh chịu mọi đau đớn. Mẹ không thể chia xẻ cơn đau, chỉ có thể nấu cháo giúp con thôi.

Trẻ con tuy vậy vẫn dễ thuyết phục hơn người già.

Nếu không thể kiếm người chăm sóc các cụ đến nhà, vì tài chính. Phải đưa vào Nursing home, cũng nên lui tới thăm viếng, đó là niềm an ủi cho ông bà cha mẹ.

Lại thị Mơ


 

ĐỜI NGƯỜI NGẮN NGỦI

Trang thơ Thái Bá Tân – Bài học cuộc sống

Thông điệp hôm nay

ĐỜI NGƯỜI NGẮN NGỦI

Cuộc đời người ngắn ngủi,

Như gió thoảng mây bay.

Chợt sinh rồi chợt chết,

Vùi sâu dưới đất dày.

 

Quãng thời gian ngắn ấy

Đáng lẽ ta, con người,

Sống đẹp và tận hưởng

Những niềm vui cuộc đời.

 

Ừ, đáng lẽ là thế,

Nhưng ta, vì vô minh,

Bon chen rồi đấu đá,

Tự mình làm khổ mình.

 

Bị cuốn vào cơn lốc

Của cái Tham Sân Si,

Ta sống như ma ám.

Chết mang theo được gì?

 

Người xưa đã từng dạy,

Với lương thực nghìn kho,

Ta ăn, ngày nhiều lắm,

Nửa đấu gạo là no.

 

Với hàng nghìn cung điện

Lộng lẫy, sáng như gương,

Trong khi ta, đơn giản

Chỉ cần một chiếc giường.

 

Ngày mưa và ngày nắng,

Đó là luật của trời.

Một chồng và một vợ,

Đó là luật của người.

 

Một khi đã là luật,

Thì hợp lý, hài hòa.

Sao đàn ông cứ thích

Ngủ với nhiều đàn bà?

 

Tiền cần lắm, hẳn thế.

Nhưng bao nhiêu là vừa.

Người có học, giác ngộ

Mới biết đủ và thừa.

 

Thế giới luôn sôi động.

Vất vả cuộc mưu sinh.

Ai cũng cố giành giật

Và vơ vét cho mình.

 

Cái vơ giành giật được

Tưởng nhiều mà không nhiều.

Tưởng sướng mà lại khổ,

Vì thiếu tình thương yêu.

 

Thiếu cái tâm tĩnh tại

Để hòa vào thiên nhiên.

Thiếu thời gian đọc sách

Để vươn tới cái thiền.

 

Trong khi, rất đơn giản,

Nên quan niệm thế này:

Tiền chỉ cần đủ sống

Và không phải đi vay.

 

Giàu nghèo không quan trọng.

Quan trọng là gia đình

Sống với nhau hòa thuận,

Có trách nhiệm, có tình.

 

Nhà to hay nhà nhỏ

Thì cũng thế mà thôi.

Chỉ cần có đủ chỗ

Để sống là tốt rồi.

 

Quần áo không quan trọng

Hàng hiệu hay hàng thường,

Miễn là đẹp, đủ ấm,

Lịch sự khi ra đường.

 

Con có là tiến sĩ

Hay đứa bán hàng rong,

Nếu biết sống tử tế,

Cha mẹ đã yên lòng.

 

Vợ xấu hay vợ đẹp,

Không đáng để bận lòng.

Quan trọng là đức hạnh

Biết thương con, yêu chồng.

 

Không quan trọng chức tước,

Danh vọng và tiền tài.

Quan trọng là sống thiện

An lạc và yên bài…

 

Vâng, đơn giản chỉ thế,

Khỏi giành giật làm gì.

Đời người quan trọng nhất

Là Hỉ Xả Từ Bi.

 

Las Vegas


 

Kẻ Đánh Mất Quốc Thể

Kimtrong Lam   Lương Văn Can 75.

CHUHONGQUY.

Xuất khẩu lao động (hình internet)

Năm mươi năm trước, lao động Nam Hàn sang Sài Gòn làm cửu vạn, bồi bàn.

Năm mươi năm sau, cũng người Hàn sang Việt Nam, nhưng là các chuyên gia cao cấp, nhà đầu tư tỷ đô. Dòng người ngược lại là culi Việt Nam ào ào chạy dạt đu càng sang Hàn Quốc làm nô lệ với đúng nghĩa của từ này. Không được hưởng quyền làm người tối thiểu là quyền chữa bệnh. Ốm đau không dám nằm viện vì sợ cảnh sát phát hiện lao động bất hợp pháp sẽ bị trục xuất về nước.

Trên quê hương của “người ra đi tìm đường cứu nước” Nguyễn Tất Thành, mới mấy ngày đầu năm nay đã có gần một vạn nam thanh nữ tú Nghệ An đội rét dưới mưa phùn gió Bấc để chen chúc nhau làm visa đu càng sang Hàn Quốc đi tỵ nạn lao động, làm culi trong các nông trại, nhà xưởng, hay dưới tàu cá với cuộc sống cùng cực. Mới cuối tháng trước, có người đã chết rét ở Đài Loan vì không dám bật lò sưởi khi thời tiết âm độ bởi không có tiền trả tiền điện.

Niềm tự hào Việt Nam – Quốc thể, nay còn gì?

Xin chia sẻ bài viết cũ của tiến sỹ Nguyễn Ngọc Chu, một người con xứ Nghệ, một bậc đại trí thức luôn đau đáu cho vận mệnh Dân tộc và quặn thắt nỗi đau vì Quê hương, Đất nước.

******

Kẻ đánh mất Quốc Thể chính là hàng chục cựu UVTƯ Đảng bị tống vào lò vì đã tàn phá tài sản nhà nước như Đinh La Thăng, Vũ Huy Hoàng, Trần Văn Minh, Nguyễn Văn Hiến…

Kẻ đánh mất Quốc Thể chính là các cựu UVTƯ Đảng hàng ngày rao giảng đạo đức, hàng đêm đếm tiền tham nhũng như Nguyễn Bắc Son, Trương Minh Tuấn…

Kẻ đánh mất Quốc Thể chính là các tướng lĩnh “thét ra lửa” lấy vỏ bọc chống tội phạm để phạm tội như Trần Việt Tân, Phan Văn Vĩnh, Bùi Văn Thành…

Kẻ đánh mất Quốc Thể chính là các quan phụ mẫu cướp đất của dân để làm giàu như Tất Thành Cang, Nguyễn Hữu Tín…

Kẻ đánh mất Quốc Thể chính là những Tư bản Cộng sản lợi dụng lỗ hổng cơ chế để biến sở hữu toàn dân thành sở hữu cá nhân như Vũ Nhôm, Út Trọc, Phạm Nhật Vũ…

Chính chúng đã đánh mất Quốc Thể. Chính chúng đã lũng đoạn quyền lực, làm khánh kiệt Quốc Gia, đẩy bao người dân vào cảnh khốn cùng phải bỏ quê hương ra nước ngoài kiếm sống.

Nhân tròn một năm (2018-2019), xin chia sẻ lại bài viết về Quốc Thể đăng ngày

29/12/2018.

___________________

Chiếc áo quốc thể duy nhất còn lại của họ là do tổ tiên truyền đời. Để mỗi lần đất nước lâm nguy, họ lại tự nguyện khoác lên mình hiến dâng cả tính mạng.

QUỐC THỂ – TRĂM ĐƯỜNG TRỐN CHẠY. CHUNG MỘT TỦI HỜN.

Chưa kịp giãi bày cuộc trốn chạy về phương Đông – nơi “Đất nước mặt trời mọc”, thì bàng hoàng nghe tin cuộc trốn chạy của 152 đồng bào đến Trung Hoa Dân Quốc.

Họ trốn chạy đến đó không phải để làm bộ trưởng, cũng không phải để làm giáo sư, giám đốc. Họ trốn chạy để làm những việc cơ cực, nặng nhọc, vì một đồng lương ngược đãi, cam chịu một thân phận rẻ rúng.

Thì vẫn biết hàng ngày hàng giờ, nhiều đồng bào phải rứt ruột bỏ quê hương mà đi. Nhưng vẫn nuốt nước mắt tự an ủi vì không nghe, không thấy. Điếc mù câm – đôi khi cũng có chút hữu dụng. Nhưng phải tự điếc, tự mù, tự câm, thì đó là khổ nạn.

CỬA ẢI NHẬP CẢNH

Bước xuống phi trường Kansai, dẫu có Visa nhập cảnh, đã chụp ảnh, lăn tay, photocopy hộ chiếu, người Việt Nam vẫn phải qua một cuộc sát hạch tại trạm xuất nhập cảnh. Người có hộ chiếu nhiều lần xuất nhập cảnh, đặc biệt là Visa vào Nhật Bản và các nước Âu Mỹ, biết khá tiếng Anh thì cuộc sát hạch nhanh chóng kết thúc. Ngược lại là chuỗi dài những câu hỏi.

Ngay cả những doanh nhân, có tiền, đến để làm việc, hay tham quan, mà xuất ngoại ít, yếu tiếng Anh, đều bị phỏng vấn dài. Trước khi cho qua, cảnh sát biên phòng còn dặn dò, đừng làm điều gì để ảnh hưởng đến người Nhật viết thư mời xin Visa.

Không phải họ lo cho mình. Mà họ lo cho chính đồng bào của họ. Tính cách Nhật đã tỏa sáng ngay từ biên giới nước Nhật.

Chạnh lòng, tìm hiểu nguyên nhân, thì biết rằng trước đó đã có người Việt bỏ trốn. Vừa đến “ Đất nước mặt trời mọc” mà mặt trời đã lặn trong tâm. Ngoài trời thì mới bình minh, mà trong lòng thì đã hoàng hôn.

HỌC KHÔNG XUỂ

Muốn đánh giá đời sống và nhịp sống của một nước, hãy đến ga tàu điện ngầm. Tàu điện ngầm ở Tokyo có hơn 300 ga. Tàu đi đúng từng giây. Phục vụ ở ga tàu điện ngầm khá nhiều người đứng tuổi. Những dòng người hối hả xuôi ngược liên tục cho đến đêm khuya. Hàng triệu người đi lại mà nhà ga và trên tàu sạch bong. Người Nhật không để lại thứ gì nơi mình ngồi. Tất cả được gói gém trong túi nilon mang theo người khi rời khỏi chỗ. Điều mà ngay cả ở trên máy bay ở Việt Nam cũng chưa làm được.

Những tòa nhà cao tầng xây nhiều chục năm vẫn đẹp. Trong khi khu vực mới của Hà Nội ở đường Phạm Hùng không tìm thấy được một tòa nhà bắt mắt. Để thấy sự cách biệt không bắt kịp, ngoài tự sướng bằng những sáo từ.

Người Nhật không nói đến Công Nghiệp 4.0, mà đâu đâu cũng ngập tràn công nghệ. Ngay cả trên đồng ruộng vùng nông thôn bao la cũng đan chen những “cánh đồng” pin mặt trời. Sự sáng tạo có mặt khắp mọi nơi. Không phải chỉ ở trong các phòng sáng chế của các tập đoàn lớn. Không chỉ ở các trường đại học và các viện nghiên cứu. Mà từ người làm bánh đến người trồng rau, người Nhật không ngừng sáng chế. Ở đâu, sản phẩm của người Nhật cũng không ngừng được hoàn thiện.

Là kẻ bại chiến, thế mà người Nhật đã trở thành đối thủ của bất cứ cường quốc nào.

Tính kỷ luật của người Nhật cũng không kém tính nguyên tắc của người Đức. Có khác chăng là ở hình thức thể hiện.

Đến bố mẹ mà còn không trung lập được với con cái, còn cảm tình người con này, ưu tiên người con kia. Thì đối với người dưng làm sao mà trung lập như nhau? Làm sao mà chúng ta có thể không có bạn bè, người thân, đứng một mình trong một thế giới biến động không ngừng?

Người Nhật luôn tìm kiếm cơ hội, tìm kiếm bạn bè, tìm kiếm đồng minh. Họ tìm kiếm cơ hội, bạn bè, đồng minh ở cả nước giàu lẫn nước nghèo, ở cả nước lớn lẫn nước bé, bao gồm cả nước mạnh lẫn nước yếu. Người Nhật là bậc thầy về tìm kiếm cơ hội, bạn bè, đồng minh. Vì thế mà họ đã hùng cường lại còn hùng cường hơn.

Người Nhật chu đáo với khách, nhưng càng rất chu đáo với chính người Nhật. Không ai nói ra, càng không hô khẩu hiệu, nhưng máu giống nòi mãnh liệt cuộn chảy trong máu mỗi người Nhật.

Chữ Nhật nhiều chữ giống Trung Quốc. Nhiều nơi người Nhật đề cả tiếng Anh lẫn tiếngTrung Quốc. Có khá nhiều người Trung Quốc. Nhưng những người Trung Quốc ở Nhật đã cam chịu tính cách Nhật. Không lỗ mãng nghênh ngang, ồn ào, bẩn, trắng trợn đòi trả Nhân Dân Tệ như ở Đà Nẵng hay Nha Trang. Người Trung Quốc ở Nhật đã nhập gia tùy tục, nép mình trong khuôn mẫu của pháp luật và luân lý Nhật.

Đi đến đâu cũng thấy phải học. Học không xuể.

TRĂM ĐƯỜNG TRỐN CHẠY. CHUNG MỘT TỦI HỜN.

Trong chiến tranh, chúng ta có dòng người trốn chạy. Hòa bình vẫn tiếp tục trốn chạy.

Đến bây giờ vẫn không ngừng trốn chạy.

Trong chiến tranh, dòng người trốn chạy chủ yếu là do chính trị. Thì nay, không chỉ vì chính trị, mà còn những nguyên do khác.

Kẻ có tiền trốn chạy bằng thẻ xanh.

Kẻ ít tiền trốn chạy để bán sức lao động.

Kẻ vay tiền trốn chạy bằng mạo hiểm sinh mạng.

Kẻ trốn chạy cầu mong tình duyên.

Kẻ trốn chạy kiếp đời nô lệ tình dục.

Kẻ trốn chạy bán cả giọt máu đào nòi giống.

Kẻ trốn chạy bị cướp đi nội tạng.

Kẻ trốn chạy để tìm cơ hội hợp tác.

Kẻ trốn chạy để tìm kiếm kiến thức.

Kẻ trốn chạy vì đời sống an toàn…

Trăm đường trốn chạy.

Chung một tủi hờn.

BAO GIỜ THÌ ĐỒNG BÀO THÔI KHỎI PHẢI TRỐN CHẠY?

Khi mà xuất khẩu lao động còn là chỉ tiêu góp phần tăng GDP và ngoại tệ cho Chính phủ, thì chừng đó đồng bào còn mãi phải trốn chạy.

TRỐN CHẠY VỀ ĐÂU?

Trốn chạy về phương Tây.

Trốn chạy về phương Đông.

Nếu có thể, đã trốn chạy lên sao Kim, sao Hỏa.

QUỐC THỂ? TẠI SAO LẠI PHẢI TRỐN CHẠY?

Một Dân Tộc đã vượt qua những năm dài chiến tranh khốc liệt thì không thể không vượt qua được những khó khăn mưu sinh. Cái gốc, với nhiều người trốn chạy, là do môi trường mưu sinh chưa tốt, chưa tốt đến nỗi phải thúc ép họ đi tìm môi trường mưu sinh ở xứ người.

Từ đó để thấy được, cải thiện môi trường mưu sinh là cực kỳ quan trọng và cấp bách. Đừng tự ru ngủ bằng những bình chọn mơ hồ “thành phố đáng sống”, “đất nước đáng sống”, “con hổ”, “con rồng” – trong khi hàng ngàn đồng bào phải kéo nhau vượt biên xa xứ.

Chúng ta vui mừng vì lần đầu tiên tăng trưởng GDP vượt 7%. Chúng ta vui mừng vì GDP đạt 245 tỷ USD. Những điều đó không sai.

Nhưng một đất nước 95 triệu dân mà đạt GDP chỉ có 245 tỷ USD, trong khi Singapore chỉ có dân số 5 triệu 638 ngàn 700 người lại có GDP là 349 tỷ 659 triệu USD. Quốc thể chúng ta ở đâu?

Trong cuộc trốn chạy của hàng chục ngàn đồng bào có lỗi của mỗi chúng ta. Chúng ta đã không chung tay để thay đổi môi trường sống về hướng tốt hơn. Chúng ta cam chịu một môi trường sống ngày càng thêm ô nhiễm.

Môi trường mưu sinh trùm chứa nhiều bình diện của một kiếp người, không đơn thuần chỉ là miếng ăn, kiếm sống.

Nhìn đồng bào của mình bị còng tay dắt đi trong con mắt khinh rẻ của người, một nỗi xót thương quặn thắt trào dâng nghẹn họng. Cũng là cùng kiếp người, sao thân phận đồng bào mình bị đẩy trôi đến lớp đáy của xứ người? Ai đã buộc họ đến nông nỗi này?

Nhớ lại đoạn phim thời sự.Tổng thống Kennedy đã bỏ họp ra khỏi phòng khi nhìn thấy cảnh hòa thượng Thích Quảng Đức tự thiêu. Ông tự nói rằng, bên đó chính quyền phải làm những điều gì đó mới đẩy nhà sư đến hoàn cảnh tự thiêu như thế này.

Khi người Đông Đức vượt tường Berlin sang Tây Berlin bị phơi xác trên tường, nghĩa là có điều gì ở Đông Đức buộc họ phải mạo hiểm tính mạng sang Tây Đức.

Khi người Duy Ngô Nhĩ phải trốn sang Móng Cái để đến nước thứ ba, nghĩa là chính quyền Trung Quốc đã làm điều gì đó ở Tân Cương buộc họ phải rời bỏ quê hương.

Người có tầm nhìn là thấy nguyên nhân qua hiện tượng. Người Đài Loan và thế giới sẽ hỏi tại sao người Việt Nam phải vay mượn, bán tài sản để trốn sang Đài Loan làm những việc cặn đáy? Người đánh mất quốc thể không phải là những người bỏ trốn!

Mà chính chúng ta mới là người đánh mất quốc thể. Chính chúng ta, những kẻ có tiền, có quyền, có chữ – những kẻ uống chai rượu mười tấn thóc, đi chiếc xe trăm con trâu, lại may cho người dân chiếc áo quốc thể mạng nhện, chưa khoác đã tan biến trong gió mưa đói rét.

Chiếc áo quốc thể duy nhất còn lại của họ là do tổ tiên truyền đời. Để mỗi lần đất nước lâm nguy, họ lại tự nguyện khoác lên mình hiến dâng cả tính mạng.

Không yêu tư tưởng nào cả. Không yêu chủ nghĩa nào cả. Hãy yêu lấy đồng bào của mình.

Hãy yêu lấy giống nòi của mình. Chỉ khi người cầm quyền biết thở không khí của nhiều kiếp phận, không thở không khí của phòng họp nhiều ngàn tỷ, thì dòng người trốn chạy tất sẽ tự dừng, chiếc áo quốc thể tự nhiên sẽ chói sáng.

CHUHONGQUY

(TS. Nguyễn Ngọc Chu đăng ngày 29/12/2018)


 

Chỉ có ở VN – Đỗ Duy Ngọc

Đỗ Duy Ngọc

Nhiều bữa không ngủ được, nằm nghĩ toàn mấy chuyện tào lao. Ví dụ như những năm sau 1975, cơm không có ăn, toàn bo bo với bột mì, thức ăn toàn cá ươn và rau héo. Lúc đó chỉ mong có bát cơm trắng, bữa cơm có thịt. Giải trí thì chỉ quanh quẩn mấy bài ca cách mạng, thể thao thì chỉ loanh quanh bóng đá, bóng chuyền.

Thời mở cửa, tiền bạc khá hơn, đời sống được nâng cao, bắt đầu xuất hiện phong trào tennis. Thật ra trước 75 ở miền Nam, tennis cũng là bộ môn có khá người chơi, nhưng toàn tướng tá, nhà giàu, công chức cấp cao vì sân không nhiều mà dụng cụ thì giá rất đắt. Từ cuối thập niên 80, sân tennis mở ra nhiều, vợt, banh, giày, vớ, áo quần được nhập về, phong trào rầm rộ. Và tennis lúc đó là thú chơi của người có tiền, nhất là cán bộ. Ra đường mà mặc bộ đồ đánh tennis trắng, giày Adidas, Nike…với vợt Wilson, Head chính hãng là quý tộc rồi. Vẫn biết đó là môn thể thao để mang lại sức khoẻ. Thế nhưng lắm người đến với bộ môn này để khoe khoang. Thời đó là thú chơi trưởng giả, có level cao trong xã hội. Ngồi đâu cũng nghe bàn về tennis, thể hiện đẳng cấp.

Dần dà, khi phong trào Golf du nhập vào, nhiều sân golf xây lên, 18, 36 lỗ đều có đủ. Người ta lấy luôn đất sân bay làm sân golf. Từ đó tennis thành trò chơi bình dân, ít vốn, không còn được nhắc nhiều nữa. Từ đấy golf mới là quý tộc, là đẳng cấp, là dân chơi thứ thiệt. Đi vào thế giới của trưởng giả, của trọc phú, của doanh nhân, của cán bộ đều bàn chuyện golf và giá cả của các món đồ phục vụ thú chơi này với giá cao ngất ngưỡng. Tennis xuống giá, golf trồi lên. Giá trị đã thay đổi.

**********

Một thời người ta mong có miếng thịt mỡ để có chất béo, để rán, để chiên. Mong có miếng thịt nạc để có thêm chất đạm. Đến khi mở cửa, thức ăn tràn trề, thích gì có đấy, chỉ sợ không có tiền thì lại rộ lên phong trào ăn chay. Doanh nhân bạc tỷ cũng ăn chay, nghệ sĩ, người mẫu cũng ăn chay, tu cũng chay mà không tu cũng chay. Tiệm cơm chay mở ra tràn ngập, bình dân có, sang chảnh có. Đi đâu cũng nghe bàn chuyện ăn rau cỏ. Vào nhà hàng sang trọng, giá cả trên trời cũng chỉ gọi món rau trộn. Ăn chay trở thành phong trào, trở thành mốt thời thượng.

Ngược với ăn chay lại có một xu hướng kiếm ăn thịt thú rừng. Thú càng quý, càng được săn đuổi. Thưởng thức thịt rừng là một thú vui quý tộc. Ăn những món ăn bình thường là tầm thường, phải tay gấu, óc khỉ, mật rắn, chồn hương, tê tê…rồi sừng tê, mật gấu, cao hổ, nhung hươu mới là dân chơi thứ thiệt. Cán bộ ta toàn là dân chơi.

**********

Từ chuyện ăn chay lại dẫn đến chuyện tu hành. Xã hội càng tàn bạo, khát máu, bạo lực, lừa lọc, dối trá, láo toét thì người nói chuyện tu hành, kinh kệ càng nhiều. Chùa chiền mọc lên như nấm. Thằng du đãng giết người cướp của, bà cho vay nặng lãi, chứa gái, buôn ma tuý, cán bộ tham nhũng, cướp đất của dân ngày rằm, mồng một, lễ, vọng… đều mang tiền, dâng hương, vàng mã cúng lạy Phật. Họ cầu chức, cầu tiền, làm ăn phát đạt. Họ cầu giàu càng giàu thêm, ghế càng cao thêm, chức tước bổng lộc càng nhiều hơn. Bởi có chức là có tiền, có nhà to, có đô la, hột xoàn, vàng kí.

**********

Chưa bao giờ mà câu A Di Đà Phật lại xuất hiện nhiều trên cửa miệng dân gian nhiều đến thế. Nó tràn đầy trong các mạng xã hội, đầy dẫy trong các comment. Tự hỏi họ có hiểu câu ấy muốn nói điều gì, ẩn chứa tư tưởng gì, chắc hẳn chẳng mấy người hiểu. Họ bắt con chim đang sống tự do trên trời, con cá đang sống hạnh phúc dưới nước nhốt vào lồng, vào chậu, giam đói, chết khát rồi đúng giờ, đúng ngày đem thả ra gọi là phóng sinh. Sát sinh chứ phóng sinh nỗi gì. Tu theo phong trào, đọc kinh ê a theo phong trào, dạy người khác đạo lý, tín điều cũng theo phong trào. Trở thành một xã hội cuồng tín và mê muội. Một thời loạn tăng. Một số không ít thầy tu thuyết pháp toàn nói chuyện vớ vẩn, phản khoa học, công kích, nói xấu các tôn giáo khác. Xu nịnh người giàu, coi thường kẻ nghèo, cứ bước vào chùa là thấy rõ. Chùa thành doanh nghiệp, thầy tu thành doanh nhân, loạn xà ngầu cả lên.

**********

Lại thêm phong trào từ thiện. Bản chất của việc từ thiện là tốt, là sự sẻ chia. Nhưng làm từ thiện mà khoe khoang cho tất thảy mọi người, mà tự hào xem đó là công trạng thì chưa hiểu hết nghĩa bố thí của nhà Phật. Đó chỉ là làm cho cái tôi của mình chứ chẳng phải vì tha nhân.

**********

Chơi lan, chơi bonsai là thú vui tao nhã. Nhưng rồi người ta không dừng lại đó, đưa tới chuyện phá rừng, cưa cây đem về trưng bày trong vườn nhà. Cây trăm năm trong rừng già biến thành chậu bonsai cho lớp người nhà giàu mới. Cây lan biến hoá thành giá cả trăm tỷ đồng. Những thú chơi thanh lịch ngàn năm biến thành những trò cờ bạc, lọc lừa.

**********

Có một hiện tượng khó mà cắt nghĩa được là hiện nay ở miền Bắc có phong trào mặc quân phục lính Mỹ, lính Việt Nam Cộng Hoà, hát nhạc lính miền Nam. Họ tụ tập thành hội đoàn rất đông, có tổ chức đàng hoàng dù ngày xưa chửi Mỹ, hô hào đánh cho Mỹ cút, Nguỵ nhào. Nam thanh, nữ tú đủ cả, mỗi lần họ tập họp nhìn như tiểu đoàn quân đội VNCH chuẩn bị hành quân. Nhìn mặt họ hân hoan, sung sướng, tự hào, thoả mãn. Thế là sao nhỉ?

Cũng một thời, người ta toàn nói chuyện yêu nước thương dân, tình ái quốc, nghĩa đồng bào. Những gia đình vượt biên bị niêm phong với dấu đỏ lòm là phản quốc. Giờ thì ngồi đâu cũng nói chuyện Mỹ, chuyện Pháp, Anh. Người Việt ngày xưa trốn chạy, vượt biên giờ trở thành khúc ruột ngàn dặm. Con cán bộ từ cấp trung đến cấp cao đều du học Mỹ. Nhiều cán bộ chưa về hưu đã có thẻ xanh lận túi, chờ đến giờ là out. Thế mới thấy trên đời này mọi giá trị chẳng có chi là vĩnh cửu.

**********

Trong tiếng Việt giàu đi với sang. Nhưng thời nay, giàu tiền thì nhiều nhưng mà sang thì không có mấy, đốt đuốc cũng khó tìm ra. Bởi sang nằm trong cốt cách, trong cách ứng xử, trong ngôn ngữ thể hiện, trong điệu đi, cách nói, cách cười. Chẳng phải chơi golf mà sang. Cũng chẳng phải có cây hoa quý đắt tiền mà sang. Cũng chẳng phải tiền muôn, bạc tỷ mà sang. Chẳng phải có chút sắc đẹp , có chút địa vị xã hội, có hột xoàn cả kí, có nhiều người xu nịnh tiền hô hậu ủng mà sang.

**********

Cũng không phải miệng toàn nói chuyện đạo, chuyện chay tịnh, kể lể, khoe khoang chuyện bỏ tiền làm từ thiện, miệng luôn nam mô mới là người có lòng nhân ái, sống có đạo lý. Chiếc áo không làm nên thầy tu thì những kẻ cứ suốt ngày mô Phật cũng chưa hẳn là người tốt. Phật tại tâm chứ không phải tại miệng.

DO DUY NGOC

From: Anh Dang & KimBang Nguyen

Đại án vỗ béo… chạy án! (Phần 1)

Ba’o Tieng Dan

Blog VOA

Trân Văn

27-2-2024

Một công trình ngay trung tâm Sài Gòn, tài sản của Vạn Thịnh Phát.

Các cơ quan tiến hành tố tụng tại Việt Nam đã bảo vệ và thực thi pháp luật như thế nào mà “chạy án” trở thành vấn nạn lưu cữu và chi phí chạy án không những càng ngày càng cao mà mức độ trắng trợn, tính chất càn rỡ còn hơn cả các đại án?

Lần trước, trong “Vụ án Vạn Thịnh Phát: Tòa án sẽ xử thế nào?”, người viết bài này đã đề cập đến sự bất nhất – khi cùng nhận tiền, quà để “bao che, bưng bít cho các sai phạm của Trương Mỹ Lan và Ngân hàng TMCP Sài Gòn (SCB); báo cáo các cấp không trung thực, không đầy đủ, sai lệch kết quả thanh tra theo hướng giảm nhẹ sai phạm để tạo điều kiện giúp cho SCB tiếp tục được tái cơ cấu, dẫn đến Ngân hàng Nhà nước (NHNN), chính phủ không có đủ thông tin, tài liệu để chỉ đạo xử lý các sai phạm của SCB, ngăn chặn hành vi phạm tội của Trương Mỹ Lan và đồng phạm xảy ra tại SCB”, cùng tạo ra hậu quả như đã biết nhưng cả ngành công an, lẫn kiểm sát lại nhận định, kết luận khác nhau về tội mỗi viên chức đã phạm.

Chẳng hạn chỉ có bà Đỗ Thị Nhàn – Cục trưởng Cục Thanh tra Giám sát Ngân hàng (TTGSNH) của NHNN (1) bị xem là “nhận hối lộ”, những người còn lại chỉ được xem là “lợi dụng chức vụ quyền hạn trong khi thi hành công vụ” như các ông, bà: Nguyễn Văn Dũng (Phó Giám đốc Chi nhánh TP.HCM của NHNN), Võ Văn Thuần (Phó Chánh Thanh tra phụ trách TTGSNH Chi nhánh TP.HCM của NHNN), Phan Tấn Trung (Phó Chánh Thanh tra phụ trách TTGSNH Chi nhánh TP.HCM của NHNN), Nguyễn Tín – (Phó phòng Thanh tra hành chính, Giải quyết khiếu nại, tố cáo và Phòng chống tham nhũng, Cục TTGSNH TP.HCM thuộc Cơ quan TTGSNH NHNN), Nguyễn Thị Phi Loan (Phó Chánh Thanh tra phụ trách TTGSNH Chi nhánh TP.HCM của NHNN)…

Đáng lưu ý là ngay cả ông Nguyễn Văn Hưng (Phó Chánh thanh tra của Cơ quan TTGSNH của NHNN) – nhân vật mà cả Kết luận Điều tra (KLĐT) lẫn Cáo trạng cùng xác định “vì vụ lợi, động cơ mục đích cá nhân đã chỉ đạo Đỗ Thị Nhàn – Trường đoàn thanh tra, Nguyễn Thị Phụng – Phó Trưởng đoàn, Tổ Tổng hợp (Nguyễn Tuấn Anh, Vũ Khánh Linh)…” làm sai chức trách và cho dù ông Hưng thừa nhận đã cầm 139.000 Mỹ kim của SCB song ông Hưng cũng được xem là không… “nhận hối lộ”. Bất chấp các tình tiết đã được ghi nhận trong KLĐT và Cáo trạng cho thấy ông Hưng giữ vai trò “chủ mưu”, công an và kiểm sát chỉ xác định ông Hưng đã “lợi dụng chức vụ quyền hạn trong khi thi hành công vụ”!

Có sự khác biệt rất lớn về hình phạt giữa “nhận hối lộ” với “lợi dụng chức vụ quyền hạn trong khi thi hành công vụ”. Nhận hối lộ” như bà Nhàn sẽ đối diện với khung hình phạt từ “20 năm tù, tù chung thân hoặc tử hình”, còn “lợi dụng chức vụ quyền hạn trong khi thi hành công vụ” như ông Hưng và các ông, bà khác, hình phạt chỉ dao động trong khoảng từ “10 năm đến 15 năm”. Khi các cơ quan tiến hành tố tụng (công an, kiểm sát, tòa án) bất chấp các qui định trong luật hình sự, tùy tiện diễn giải, vận dụng các qui định này và hoàn toàn vô sự, đó chính là khyến khích và dung dưỡng… “chạy án”! Thực tế cho thấy, giá “chạy án” tỉ lệ thuận với quy mô và tính chất vụ án, thiệt hại do hành vi phạm pháp gây ra càng cao, giá trị tài sản do phạm tội mà có càng lớn thì chi phí “chạy án” sẽ… thăng thiên!

Đâu phải tự nhiên mà ông Nguyễn Minh Quân (Giám đốc Bệnh viện Đa khoa Thủ Đức) chi khoảng 60 tỉ đồng để “chạy án” cho ông. Đâu phải tự nhiên mà tham gia dịch vụ “chạy án” có cả các doanh nhân, Thượng tọa Ủy viên Hội đồng Trị sự Giáo hội Phật giáo Việt Nam, lẫn các Điều tra viên cao cấp của Bộ Công an (Bùi Trung Kiên, Lê Thanh An) và riêng Bùi Trung Kiên ẵm 2,2 triệu Mỹ kim (2)! Không tin có thể chạy chọt được, ông Quân sẽ không mạnh tay chi nhiều tiền đến như vậy!

Chính sự “linh hoạt” của các cơ quan tiến hành tố tụng khi xem xét – xử lý trách nhiệm hình sự của các bị can, bị cáo đã nuôi dưỡng niềm tin và hỗ trợ dịch vụ “chạy án”… không ngừng phát triển. Hãy quay trở lại với KLĐT và Cáo trạng “vụ án xảy ra tại Tập đoàn Vạn Thịnh Phát, Ngân hàng SCB và các đơn vị, tổ chức liên quan”. Phải hiểu thế nào khi công an đã xác định được 25 cá nhân là viên chức có vai trò thừa hành đã nhận tiền, quà của SCB trong khi thi hành công vụ để làm sai chức trách hoặc bỏ qua không làm những chuyện phải làm nhưng có bảy người bỗng nhiên được công an bỏ qua “không xem xét trách nhiệm hình sự” bởi “không giữ chức vụ, vai trò thứ yếu, bị động, phụ thuộc theo ý kiến chỉ đạo, áp đặt của Trưởng đoàn trong quá trình thanh tra”?

Trong bảy người vừa kể, có ba nhận 100 triệu đồng, ba nhận 9.000 USD và 100 triệu đồng, một nhận 6.000 USD và 50 triệu đồng, thế thì tại sao 18 người còn lại cũng “không giữ chức vụ, vai trò thứ yếu, bị động, phụ thuộc theo ý kiến chỉ đạo, áp đặt của Trưởng đoàn trong quá trình thanh tra”, thậm chí một số người nhận ít tiền, quà hơn (chỉ khoảng 6.000 Mỹ kim và 40 triệu đồng), chưa kể trong “quá trình làm việc với cơ quan điều tra”, phần lớn trong số họ cũng được xác định là “thành khẩn, chủ động khai báo về sai phạm và việc nhận tiền trong quá trình thanh tra, đã nộp khắc phục toàn bộ số tiền đã nhận từ SCB, hợp tác tích cực giúp cơ quan điều tra nhanh chóng làm rõ vụ án” mà vẫn phải hầu tòa vì bị xem là… có tội (3)?

***

Hệ thống chính trị, hệ thống công quyền Việt Nam chưa bao giờ tự vấn: Các cơ quan tiến hành tố tụng tại Việt Nam đã bảo vệ và thực thi pháp luật như thế nào mà “chạy án” trở thành vấn nạn lưu cữu và chi phí chạy án không những càng ngày càng cao mà mức độ trắng trợn, tính chất càn rỡ còn hơn cả các đại án?

(Còn tiếp)

Chú thích

(1) https://www.voatiengviet.com/a/vu-an-van-thinh-phat-toa-an-se-xu-the-nao-phan-1-/7498150.html

(2) https://congan.com.vn/an-ninh-kinh-te/tuyen-an-vu-lua-37-trieu-usd-chay-an-cho-cuu-giam-doc-benh-vien-thu-duc_137095.html

(3) https://www.voatiengviet.com/a/vu-an-van-thinh-phat-toa-an-se-xu-the-nao-phan-2-/7498161.html


 

CHẶNG THỨ 12: Chúa Giêsu chết trên Thánh giá-Cha Vuong

Ước mong bạn có một ngày đủ can đảm để nói “không” với những cám dỗ làm cho Chúa và mọi người thân yêu buồn. Nhớ cầu nguyện cho nhau nhé.

Cha Vương

Thứ 3: 27/02/2024

CHẶNG THỨ 12: Chúa Giêsu chết trên Thánh giá

TIN MỪNG: Vào giờ thứ chín, Đức Giê-su kêu lớn tiếng: “Ê-lô-i, Ê-lô-i, la-ma xa-bác-tha-ni!” Nghĩa là: “Lạy Thiên Chúa, Thiên Chúa của con, sao Ngài bỏ rơi con?” (Mc 15:34)

SUY NIỆM: Trong lúc đau đớn của Chúa Giê-su lên đến tột cùng, mặc dù tiếng kêu lớn tiếng này trông có vẻ là một dấu hiệu của sự tuyệt vọng nhưng thực sự nó bộc lộ ra mầu nhiệm cứu độ của Thiên Chúa; đau khổ không còn là những phản kháng trần tục, nhưng là một phương tiện thần thiêng mà chính Chúa đã dùng để biểu lộ tình yêu tự hiến của Đấng đã yêu chúng ta, và cũng là một phương cách để tinh luyện và thánh hoá đời sống con người. Ngài phó thác hoàn toàn cho thánh ý Chúa Cha bằng lời kêu lớn—“Lạy Cha, con xin phó thác hồn con trong tay Cha.” Nói xong, Người tắt thở. (Lc 23:46) Bạn có thể noi gương Chúa Ki-tô, hãy tập phó thác linh hồn và xác mình trong tay Chúa trước khi đi ngủ vì giấc ngủ tượng trưng cho cái chết của chính mình đó.

XÉT MÌNH: Có bao giờ bạn không tin tưởng Chúa hay tin Lòng thương xót của Ngài không? Bao nhiêu người chết bất thình lình trong lúc ngủ, có bao giờ bạn đi ngủ mà quên xét mình và dâng mình cho Chúa không? Mời bạn bỏ ra đôi phút, trong thinh lặng hãy tự xét mình và xin ơn hoán cải trong lối suy nghĩ, trong cách cảm nhận, và trong hành động của mình.

CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa Giê-su! Chúa đã bằng lòng vâng lời Chúa Cha để vác lấy thánh giá nặng và bằng lòng chịu chết trên thánh giá để cứu độ nhân loại. Con thật là kẻ tội lỗi! Xin Chúa ban ơn giúp sức để con biết lánh xa dịp tội, biết chu toàn bổn phận, và biết trung thành-can đảm vác thánh giá hàng ngày theo Chúa suốt cuộc đời con. Amen.

From: Do Dzung

Ngài Vẫn Thứ Tha (Phút Giây Tử Nạn)- St: Phạm Tôn Tẫn – Th: Phạm Tôn Tẫn – Kiều Oanh – Đăng Khoa

 CANH PHÒNG TỬ HUYỆT- Linh mục Inhaxiô Trần Ngà

 Linh mục Inhaxiô Trần Ngà

(Suy niệm Tin mừng Mác-cô (1,12-15) Chúa nhật I mùa Chay)

Sói chết vì khát máu

Người Eskimo ở bắc cực nghĩ ra một cách bẫy chó sói rất độc đáo để lấy bộ da chúng làm y phục.

Người ta dùng một con dao cực bén và nhúng lưỡi dao ấy vào máu súc vật, rồi đem dang ra ngoài trời tuyết lạnh cho máu đông lại chung quanh. Họ lặp lại động tác đó nhiều lần cho đến khi con dao được bọc quanh bằng khối máu đông, lớn như quả xoài.

Đợi đến khi trời tối, thợ săn đem con dao bọc máu đó ra cắm giữa đồng hoang. Với tài đánh hơi bén nhạy, loài sói khát máu sẽ nhanh chóng phát hiện mùi máu tươi và sẽ chạy đến đua nhau liếm tới tấp vào cục máu đông đó cho đến khi lưỡi dao lộ ra cứa đứt lưỡi chúng. Một khi lưỡi của bầy sói bị cứa đứt nhiều đường, máu từ lưỡi ứa ra và chúng tiếp tục liếm cách điên cuồng hơn chính dòng máu của chính mình chảy ra mà không hay biết. Càng liếm hăng, lưỡi chúng càng bị cứa sâu hơn và nhiều hơn khiến máu chảy thành dòng… kết thúc cuộc đời lũ sói tham ăn.

Người chết vì cám dỗ

Có thể nói con người phải đương đầu với nhiều cơn cám dỗ nhất so với tất cả các loài thú khác. Cám dỗ của miếng ăn, cám dỗ của rượu bia, thuốc lá, ma tuý, cám dỗ của thú vui nhục dục, của tiền bạc, địa vị, công danh và vô vàn hình thức cám dỗ khác.

Người ta bị lôi cuốn vào các cơn cám dỗ như con sói tham lam lao vào liếm cục máu bọc lưỡi dao, như những con thiêu thân lao vào lửa và hậu quả là con người trở nên bạc nhược, bị lôi cuốn vào dòng thác dục vọng như cánh bèo nhỏ bé bị cuốn phăng phăng giữa dòng nước lũ hung tàn.

Không rõ con chó sói, một khi biết có lưỡi dao bén ẩn dấu trong cục máu đông, có còn dám tiếp tục liếm cục máu đó nữa không, nhưng đối với nhiều người thì dù biết chắc chắn rằng đằng sau những lạc thú đồi truỵ có ẩn dấu lưỡi dao thần chết thì họ vẫn cứ tiếp tục hưởng thụ những thứ đó đến cùng. Họ mượn lời thơ Xuân Diệu để tự biện minh rằng:

“Thà một phút huy hoàng rồi chợt tối,

còn hơn buồn le lói suốt trăm năm.”

Canh phòng tử huyệt

Trâu bò tuy to khoẻ nhưng dễ dàng bị chế ngự bởi một đứa bé cỏn con khi người ta xỏ mũi được chúng. Con người dù có hùng mạnh đến đâu, nhưng một khi bị “xỏ mũi” bởi các đam mê tội lỗi, thì cũng phải ngoan ngoãn lội xuống bùn, bị lôi xuống vực vì sức kéo của những đam mê và dục vọng đê hèn.

Mỗi người có một tử huyệt, một chỗ hiểm riêng. Nơi người nầy, tử huyệt có thể là lòng tham lam bạc tiền danh lợi, nơi người khác là khoé nhìn háo sắc, nơi người khác nữa có thể là lòng ích kỷ, kiêu căng…

Người đi câu luôn biết lựa mồi hợp sở thích của cá; cũng vậy, ma quỷ có thừa khôn ngoan để chọn những mồi bả phù hợp “khẩu vị” của từng người và nhắm tấn công vào đúng tử huyệt của chúng ta.

Trong mùa Chay, Chúa Giê-su và Giáo hội kêu mời chúng ta đi vào cõi thinh lặng của tâm hồn để nhìn lại lòng mình, rà soát tâm tư mình, xét xem những đam mê nào, những xu hướng tội lỗi nào đang chi phối đời ta mạnh nhất, đó là những tử huyệt cần canh phòng che chắn. Chính những đam mê và xu hướng nầy là động cơ xô đẩy con sói tham ăn lao vào chỗ chết; và cũng chính những động cơ đó đã huỷ hoại cuộc đời ta, làm mất thanh danh phẩm giá cũng như giá trị cao đẹp của đời ta.

Lạy Chúa Giê-su,

Mặc dù mang thân phận con người yếu đuối và phải chịu trăm bề cám dỗ như chúng con, nhưng Chúa đã kiên cường chiến đấu và không bao giờ bại trận; xin thương ban ơn tăng sức giúp chúng con chiến đấu kiên cường như Chúa để đạt tới những thắng lợi vẻ vang như Ngài. Amen.

Linh mục Inhaxiô Trần Ngà

Tin mừng: Mc 1:12-15

12 Thần Khí liền đẩy Người vào hoang địa.13 Người ở trong hoang địa bốn mươi ngày, chịu Xa-tan cám dỗ, sống giữa loài dã thú, và có các thiên sứ hầu hạ Người.

14 Sau khi ông Gio-an bị nộp, Đức Giê-su đến miền Ga-li-lê rao giảng Tin Mừng của Thiên Chúa.15 Người nói: “Thời kỳ đã mãn, và Triều Đại Thiên Chúa đã đến gần. Anh em hãy sám hối và tin vào Tin Mừng.”

From: NguyenNThu