NGẪU TƯỢNG – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

NGẪU TƯỢNG 

Thứ Hai Tuần V – Mùa Phục Sinh

Ngày 29 tháng 4

Thánh Ca-ta-ri-na Xi-ê-na, trinh nữ, tiến sĩ Hội Thánh

 (Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

“Thần linh mặc lốt người phàm đã xuống với chúng ta!”.

“Tội thờ ngẫu tượng là tội tôn thờ bất cứ thứ gì chỉ nên được sử dụng, hoặc sử dụng Bất Cứ Thứ Gì chỉ nên được tôn thờ!”. Những lời của thánh Augustinô đưa J. McMath đến kết luận, “Điều mà tôi sẽ cho đi bất cứ thứ gì để có, và không nhận bất cứ thứ gì để mất; đó là Thiên Chúa của tôi. Tôi không bao giờ tôn thờ một thứ gì đó ít hơn Ngài!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Lời Chúa hôm nay tiết lộ một sự thật thú vị, rất hiển nhiên và khá bất ngờ. Rằng, con người luôn có xu hướng thờ ‘một thứ gì đó ít hơn Chúa!’, thờ ‘ngẫu tượng!’.

Tại Lystra, sau khi Phaolô chữa lành một người bại, một số người Lycaonia kết luận, “Thần linh mặc lốt người phàm đã xuống với chúng ta!”. Họ gọi Phaolô và Barnaba là thần; đồng thời, định đem bò và hoa để tế hai ngài. Phaolô xé áo mình ra và nói, “Chúng tôi đây cũng chỉ là người phàm!” – bài đọc một. Thấy được xu hướng ‘ngẫu tượng’ nơi họ, Phaolô chỉ cho họ biết phải tôn thờ ai! Phải tôn thờ Chúa là Thiên Chúa và chỉ một mình Ngài, đừng thờ ‘một thứ gì đó ít hơn Chúa!’. Nói thay Phaolô, Thánh Vịnh đáp ca reo lên, “Xin đừng làm rạng rỡ chúng con, lạy Chúa, nhưng xin cho Danh Ngài rạng rỡ!”.

Phải, con người luôn bị cám dỗ tôn thờ một thứ gì đó ít hơn Chúa! Một chủ nghĩa, một hệ tư tưởng, một thần tượng… có thể có một địa vị ‘gần như thần thánh’; và đôi khi, nó nhận được một lòng sùng bái lệch lạc vốn chỉ Thiên Chúa mới đáng có. Thờ ‘ngẫu tượng’ là tội căn bản, cội rễ mọi tội lỗi. Chính sức hấp dẫn của một thực thể nào đó, một con người nào đó, có thể là chất xúc tác để con người mọi thời coi nó như thần thánh. Theo lẽ thường, người Lycaonia sùng bái Phaolô và Barnaba. Họ chưa được soi sáng để điều chỉnh về các quan niệm đang có và các hành vi đang làm.

Trong Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu thừa nhận một nhu cầu cấp thiết mà các môn đệ của Ngài phải có. Đó là sự trợ giúp của Thánh Thần! Ngài nói, “Đấng Bảo Trợ sẽ dạy các con mọi điều và sẽ làm cho các con nhớ lại tất cả những gì Thầy đã nói với các con”. Chính Thánh Thần sẽ dẫn dắt để ngăn ngừa chúng ta khỏi rơi vào ‘ngẫu tượng’; giúp chúng ta đánh giá sâu sắc hơn về tương quan mỗi người phải có đối với Chúa Giêsu, đối với Thiên Chúa, trên hành trình mỗi người cùng Ngài tiến về ‘Nhà của Cha’.

Anh Chị em,

“Thần linh mặc lốt người phàm đã xuống với chúng ta!”. Dẫu không la lên như người Lycaonia; nhưng khuynh hướng tự nhiên của chúng ta là thần thánh hoá những gì làm vui thoả, dễ chịu. Nó dẫn chúng ta đến một lối sống buông thả khi thoả hiệp với các giá trị thế tục; đó là những ‘ngẫu tượng’ khiến chúng ta tròn xoe đôi mắt, thán phục, mê mải; mụ mẫm và ngơ khờ chạy theo. Thuyết tương đối và chủ nghĩa tiêu thụ đang âm thầm hoặc công khai quyến rũ. Nó đầy hấp lực và tinh tế khiến chúng ta buông mình dõi theo mà không hay biết; từ đó, vô tình phá đổ các giá trị cao đẹp và linh thánh. Thấy trước điều đó, Chúa Giêsu đã ban Thánh Thần, Thầy Dạy tâm linh. Ước gì bạn và tôi biết đón nhận và yêu quý Quà Tặng vô giá này; đồng thời, ngoan nguỳ với Ngài, hầu không dễ buông mình cho việc tôn thờ một thứ gì đó ít hơn Chúa!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, ‘ngẫu tượng’ thường làm con hao tổn, mệt mỏi và lầm lạc. Cho con ‘dễ dạy’ với Thánh Thần hầu chỉ tôn thờ một “Giêsu”, ‘Một Ai đó’ nhiều Chúa nhất!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

From: KimBang Nguyen

*****

Tin Mng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Gio-an.

 21 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : “Ai có và giữ các điều răn của Thầy, người ấy mới là kẻ yêu mến Thầy. Mà ai yêu mến Thầy, thì sẽ được Cha của Thầy yêu mến. Thầy sẽ yêu mến người ấy, và sẽ tỏ mình ra cho người ấy.”

22 Ông Giu-đa, không phải Giu-đa Ít-ca-ri-ốt, nói với Đức Giê-su : “Thưa Thầy, tại sao Thầy phải tỏ mình ra cho chúng con, mà không tỏ mình ra cho thế gian ?” 23 Đức Giê-su đáp : “Ai yêu mến Thầy, thì sẽ giữ lời Thầy. Cha Thầy sẽ yêu mến người ấy. Cha Thầy và Thầy sẽ đến và ở lại với người ấy. 24 Ai không yêu mến Thầy, thì không giữ lời Thầy. Và lời anh em nghe đây không phải là của Thầy, nhưng là của Chúa Cha, Đấng đã sai Thầy. 25 Các điều đó, Thầy đã nói với anh em, đang khi còn ở với anh em. 26 Nhưng Đấng Bảo Trợ là Thánh Thần Chúa Cha sẽ sai đến nhân danh Thầy, Đấng đó sẽ dạy anh em mọi điều và sẽ làm cho anh em nhớ lại mọi điều Thầy đã nói với anh em.”


 

Xe Vinfast cháy ở Mỹ, chết 4 người

Ba’o Dan Chim Viet

Tác Giả: Đàn Chim Việt

Gia đình 4 người bị tử nạn

Vinfast làm thinh – Báo VN không được đăng

Gia đình 4 nguời chết hết vì đi xe Vinfast đụng vào cây sồi bốc cháy khoảng 9:00 tối Thứ Tư 24/4 ở Pleasanton, bắc California.

Tốc độ cho phép lái trên đường Stoneridge Drive của thành phố này là 40 dặm một giờ, có nghĩa là tốc độ tương đối chậm, có thể thắng kịp khi gặp sự cố.

Cảnh sát cho biết việc xe chạy quá tốc độ có góp một phần vào tai nạn và không có chỉ dấu gì là do rượu, ma túy hay dằn co gây gỗ.

Xe va vào trụ lề đường rồi lạc tay lái đụng vào cây, bốc cháy dữ dội ngay sau đó mà ông Larry Lai, sống gần nơi đây cho biết ông đang ở bên ngoài thì nghe thấy tiếng nổ vào thời điểm xảy ra tai nạn. Ông nói: “Cứ 5 đến 10 giây lại có một tiếng nổ lớn, có thể khoảng 5 đến 8 lần”.

Ba nguời chết đã được nhận diện là
-Tarun Cherukara George, 41 tuổi
-Rowan George, 13 tuổi
-Aaron George, 9 tuổi
Nguời thứ tư do bị cháy quá tệ nên chưa thể nhận diện sớm được, chỉ biết là phái nữ.

VinFast từ chối sự tiếp xúc để xin ý kiến của hãng tin NBC Bay Area. Cho tới thời điểm này, Vinfast vẫn còn làm thinh về tai nạn.

Trong nước các báo loan tin thì bị gỡ bài.

Vinfast không thể và không nên ứng xử thờ ơ trước một tai nạn kinh khủng như vậy ở Mỹ, không nên đem cung cách ứng xử với nguời tiêu dùng ở Việt Nam để áp dụng ở Mỹ, vì sẽ thất bại ê chề!

Việc xe chạy quá tốc lực của con đường cho phép, vẫn còn chưa rõ là lỗi từ nguời lái – một kỹ sư làm việc cho Google và được láng giềng quý mến – hay từ phần mềm.

Dù cuộc điều tra đang tiến hành để biết chính xác nguyên nhân xảy ra tai nạn, nhưng cháy và nổ liên tục khi xe vừa đụng vào cây cho thấy nguời trong xe không có những phút giây cần thiết để tẩu thoát, nguời cứu hộ không có thời gian và điều kiện để tiếp cận giải cứu – đây là những điều mà Tesla đã cẩn thận làm và test tới test lui trước khi đưa ra thị trường.
Vinfast bán xe nhưng nên hiểu là mạng nguời không rẻ rúng.

Thử phân tích tai nạn xe VinFast

Tài xế lái chiếc VinFast VF8 là một người Ấn. Làm giám đốc hãng ChargePoint, một hãng chuyên đặt các trạm sạc cho xe điện. Vì vậy, sự việc nhân viên này lái chiếc VinFast có thể là hai bên đang trong vòng thử nghiệm. Tuần rồi, chiếc xe VF8 đang chạy trên đường Thành phố Pleasanton, California đã bị lệch tay lái, ông Giám đốc người Ấn và Vợ Con đã bị mất mạng.

Theo báo cáo của cảnh sát, chiếc xe có dấu hiệu bị mất kiểm soát. Nguyên nhân vì sao thì vẫn còn trong vòng điều tra. Tuy nhiên, giả thuyết người lái xe khúc đường này gia tăng tốc độ, lái ẩu không đứng vững vì người lái đang chở 3 người thân trong gia đình; người lái xe không có dấu hiệu uống rượu theo xác nhận của cảnh sát.

Vậy thì giả thuyết thứ hai có thể là chiếc VF8 VinFast có vấn đề về kỹ thuật, đột nhiên làm lệch tay lái, tông vào cột điện, rồi tông tiếp vào gốc cây, xe bốc cháy làm cả 4 người đều thiệt mạng. Hình chụp tại nơi gây tai nạn cho thấy túi an toàn ở phiá trước có bung ra, nhưng không hiểu vì lý do gì, khi xe cháy thì cả hai Vợ Chồng đều không ra khỏi xe kịp. Có thể lý giải là chiếc xe đã tông quá mạnh, hai lần va chạm làm cho hai Vợ Chồng đã bị ngất xỉu ngay lập tức. Khi xe cháy thì có thể hai Vợ Chồng đã bất tỉnh rồi.

Các hệ thống xe điện hiện nay, đều trang bị một hệ thống tự động gọi là Advanced Driver Assistance System, “ADAS”. Tạm dịch là hệ thống cảnh báo tự động. Không riêng gì Tesla, Mercedes, BMW mà cả VF8 của VinFast cũng đều có trang bị hệ thống này. Nói một cách dễ hiểu, ADAS là con mắt thứ ba của người lái xe, nó có tác dụng giúp đỡ người lái trong một số tình huống. Thí dụ, khi chạy lạc sang đường, hay cán đường thì xe sẽ tự động bẻ tay lái về lại. Khi xe cua, bẻ tay lái hay vượt qua các xe khác, bộ phận cảm tính sẽ báo động cho biết có an toàn không? Trong một số tình huống bất thường, ADAS sẽ tự động điều khiển, chiếm lấy vô lăng xe. Tóm lại, đây là trường hợp ADAS làm việc có hiệu quả, không có vấn đề. Nếu trường hợp ADAS bị “hỏng”, nó “trông gà hóa cuốc”, thì tai hoạ sẽ đến với chủ nhân chiếc xe.

ADAS của VF8 VinFast từng có vấn đề. Nói cách khác, xe “Tàu nhãn Việt” thì không thể nào cạnh tranh với độ an toàn của xe Tesla, BMW, Mercedes về tính hữu dụng của ADAS. Do đó, trường hợp chiếc VF8 VinFast của người tài xế Ấn đang chạy đột nhiên dở chứng, lệch tay lái và tự động bẻ lái, làm xe tông vô cột đèn, tông tiếp vô cây cổ thụ làm thiệt mạng cả 4 người Ấn là một giả thuyết có thể xảy ra. Liệu cảnh sát và giới chuyên gia về an toàn có thể phân tích ra không? liệu các dữ kiện lưu trữ từ hệ thống nhớ của ADAS có thể giúp cho cảnh sát tìm ra manh mối không? Cũng xin nhắc lại, năm ngoái gần 1000 chiếc VF8 đã bị Sở An Toàn Giao Thông Mỹ yêu cầu VinFast đem về lại Việt Nam để sửa lỗi về phần mềm kỹ thuật.

Vẫn còn quá sớm để trả lời. Dù sao thì vì vấn đề an toàn, từ nay ai đi xe VinFast thì tốt nhất nên “Turn Off” hệ thống điều khiển tự động của ADAS cho yên tâm.

Từ FB Lê Minh Nguyên và Đỗ Thành Công

Dai RFA


 

Từ bị nhồi sọ đến tự giải ảo về Hồ Chí Minh

Ba’o Dat Viet

April 29, 2024

Tượng Hồ Chí Minh là nỗi ám ảnh với nhiều người dân

Đa số, nếu không nói là tất cả người dân miền Bắc, nhất là thế hệ sinh sau năm 1975 như tôi, đều được nhồi sọ là phải tôn thờ Hồ Chí Minh, phải tin tuyệt đối vào “sự lãnh đạo tài tình của đảng.” Cho nên, khi tôi hòa mình vào đám đông im lặng – sản phẩm của sự nhồi sọ ấy, tôi là bạn. Ngược lại, khi tôi đứng lên cùng với sự thật, chính những con người đó đã kết án, đã chửi rủa tôi không chỉ riêng vì tội thôi sùng bái ông Hồ, mà là tội dám từ bỏ niềm tin cộng sản.

Một ngày nọ đi làm về, khi vừa bước vào nhà, tôi đã phát hiện cái bàn thờ ông Hồ Chí Minh không còn ở vị trí cũ. Chắc là bố tôi đã chuyển nó sang chỗ khác. Tôi ngó nghiêng tất cả những vị trí trang trọng nhất mà tôi nghĩ bố tôi sẽ đặt bàn thờ, hoặc chí ít là treo được tấm hình cho xứng tầm với sự “vĩ đại” của ông. Nhưng không, giờ đây nó nằm chềnh ềnh trong thùng rác. Bát nhang và những tấm gỗ nằm ngổn ngang, lẫn với đủ loại gốc rau, vỏ trái cây, ruột cá – thứ mà mẹ tôi vừa vứt vào khi chuẩn bị bữa tối cho cả nhà.

Trên chiếc chiếu bố tôi hay ngồi uống trà, ảnh ông Hồ đã bị lột khỏi tấm khung gỗ, nằm vật vờ, méo mó. Tôi lặng lẽ nhặt bức ảnh lên, kín đáo kẹp vào cuốn sổ tay, cất trong ngăn bàn. Tôi sốc, và cả sợ hãi. Một nỗi buồn vô cớ ập đến, bám riết lấy tâm hồn tôi. Hai mươi bảy năm sau cái ngày được gọi là “giải phóng” ấy, bố tôi đã đoạn tuyệt với ông Hồ, với chủ nghĩa Cộng Sản, theo một cách bất ngờ như thế.

Ngày ấy tôi không hiểu vì sao ông lại làm như thế. Bố tôi không bao giờ giải thích, chỉ nói cộc lốc một câu “Đừng bao giờ nhắc đến ông ta nữa.” Nhưng từ đó, mấy mẹ con tôi phải nghe những lời chửi rủa nhiều hơn, nhất là khi xem chương trình thời sự của đài truyền hình nhà nước, với những câu như “Đ.m. cộng sản” hay “Đ.m. quân lừa đảo.”

Nhưng vào lúc ấy, tôi vẫn là một thanh niên yêu ông Hồ và tin vào đảng CSVN, dù lý trí không tự giải thích được vì sao lại thế. Nếu hồi đó có người hoạnh họe về niềm tin của tôi, chắc chắn là tôi sẽ không trả lời được. Hoặc nếu có, thì sẽ lại nói như con vẹt, nói cùn như bọn dư luận viên bây giờ.

Đồng nghĩa với sự sùng bái Hồ Chí Minh và đảng CSVN của tôi lúc đó là sự căm ghét đối với chế độ VNCH, với các nhân vật lãnh đạo miền Nam như Tổng Thống Ngô Đình Diệm hay Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu. Tôi từng tin rằng, ông Diệm đã lê máy chém đi khắp miền Nam để giết hại đồng bào mình. Tôi từng tin những người lính phục vụ trong chế độ VNCH đều là những người ăn thịt trẻ con, giết phu hiếp phụ. Tôi đã tin, và phải tin, vì ở trường và ở nhà, tôi đều được ấn vào đầu những điều như thế.

Hai năm sau ngày đập bỏ bàn thờ ông Hồ, bố tôi qua đời. Đó là một sớm mùa Đông Tháng Mười Một Âm Lịch năm 2004 với cái lạnh tê tái, ngọt tận đến xương.

Tôi dại. Khi bố tôi nhồi nhét đủ thứ mang danh những điều “tốt đẹp, kỳ diệu, vĩ đại” gắn với ông Hồ và đảng CSVN vào đầu óc non nớt của tôi, tôi tiếp thu rất nhanh. Tôi cứ tưởng bố tôi cũng phải dạy con cách từ bỏ Hồ Chí Minh và đảng CSVN giống như cách ông dứt khoát vứt xuống đất, để giúp tôi thôi trở thành kẻ sùng bái họ. Lẽ ra, tôi phải nhận thức được ngay, từ cái ngày ông đập bỏ bàn thờ Hồ Chí Minh với lời tuyên bố “Đừng bao giờ nhắc đến ông ta nữa,” hay những câu chửi tục “Đ.m. cộng sản,” “Đ.m. quân lừa đảo” khi nhìn thấy những lời tuyên truyền trên TV.

Tôi vẫn tiếp tục yêu ông Hồ như thế, cho đến một ngày, tôi lôi tấm hình ông Hồ ra, tự tay xé nát thành từng mảnh vụn. Lúc ấy cũng vào một ngày mùa Đông năm 2006. Khi ấy, tôi vừa tròn 29 tuổi.

Mọi thứ, đến chầm chậm với tôi, nhưng dứt khoát và mãnh liệt, qua những trang tin điện tử từ hải ngoại mà tôi phải vượt tường lửa mới tiếp cận được. Có một sự thật rất khác với cái được gọi là “sự thật” mà người ta muốn tôi, muốn cả dân tộc này phải tin.

Tôi như trải qua một cơn bạo bệnh. Lần đầu tiên trong đời tôi cảm nhận một cách trọn vẹn dư vị của nỗi đắng cay khi biết, và nhận rõ mình bị lừa dối. Và cả sự xấu hổ, ê chề. Tôi chưa bao giờ thấy xấu hổ như thế cho dù không ai nhận ra cơn chấn động tinh thần của mình.

Đa số, nếu không nói là tất cả người dân miền Bắc, nhất là thế hệ sinh sau năm 1975 như tôi, đều được nhồi sọ là phải tôn thờ Hồ Chí Minh, phải tin tuyệt đối vào “sự lãnh đạo tài tình của đảng.” Cho nên, khi tôi hòa mình vào đám đông im lặng – sản phẩm của sự nhồi sọ ấy, tôi là bạn. Ngược lại, khi tôi đứng lên cùng với sự thật, chính những con người đó đã kết án, đã chửi rủa tôi không chỉ riêng vì tội thôi sùng bái ông Hồ, mà là tội dám từ bỏ niềm tin cộng sản.

Tôi thấy mình cần phải có một thái độ dứt khoát trước thời cuộc dù tôi chỉ là một đứa con gái còi cọc, nhát gan, nặng chưa đầy 36 kg và nhất là chữ nghĩa chẳng được bao nhiêu. Nếu tôi không làm gì, có lẽ thời cuộc cũng chẳng thèm giận hờn gì tôi cả. Tôi chỉ là một kẻ vô danh trên cõi đời này, thêm hay bớt thì nhân gian này vẫn thế.

Nhưng tôi cần sám hối, cần xét đoán lại mình, đơn giản để được là chính tôi. Tôi phải tự thoát khỏi cơn mê, chui ra khỏi cái vỏ trứng để làm một sinh linh dù yếu ớt, nhưng nhìn thấy ánh sáng của sự thật và làm chứng cho sự thật. Quyết định ấy không phải sản phẩm của một cơn bốc đồng thời cuộc, sự nổi loạn của tuổi trẻ hay lòng tự ái bị tổn thương, đến ào ạt rồi tan biến để rồi chỉ còn sự tiếc nuối và sợ hãi. Bày tỏ thái độ trước thời cuộc đồng nghĩa với việc bị liệt vào danh sách “kẻ thù của chế độ,” để bước vào một cuộc đời khác đầy bão tố, chông gai và tù đày. Nhưng tôi được là chính mình.

Tôi không bao giờ quên lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy những chú thương phế binh VNCH bằng xương bằng thịt tại nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế, Sài Gòn, vào cuối năm 2015. Đêm hôm trước, tôi rất hồi hộp vì sắp được gặp những con người mà mình từng nghĩ oan, từng được giáo dục là phải căm ghét và coi họ như những tội đồ của dân tộc. Lần thứ hai sau gần chục năm, ý nghĩ sám hối lại trở về với tôi.

Tôi đứng lặng lẽ ở một góc của sân Hiệp Nhất trong nhà thờ, nơi tổ chức các buổi “Tri ân thương phế binh VNCH,” và khóc. Đầu tiên, tôi còn kìm được. Càng về sau, nước mắt càng tuôn ra, với những tiếng nấc cứ lớn dần lên. Một người bạn, là con của một cựu quân nhân VNCH chạy đến, ôm tôi. Cả hai chúng tôi cùng khóc. Chúng tôi khóc, không chỉ xót thương cho “những con người bị bỏ rơi hơn cả” trong chế độ cộng sản tàn ác này. Khóc, để xót thương cho một nửa đất nước từng phồn thịnh, tự do, đẹp đẽ đã bị bức tử bởi những kẻ man rợ nhân danh đủ thứ chủ nghĩa bệnh hoạn. Khóc cho sự ngu dại một thời của tôi, của biết bao người dân miền Bắc vẫn chưa có cơ may, hoặc chưa đủ dũng khí để làm một cuộc gột rửa bản thân đặng góp phần cứu nguy cho dân tộc.

Quê hương Việt Nam quá dư thừa những nỗi đau. Còn nỗi đớn đau nào đau hơn khi phải chứng kiến cảnh triệu triệu đồng bào ăn mừng trên nỗi đau thương, bất hạnh của triệu triệu đồng bào khác cũng mang tên Việt Nam, vào mỗi dịp Tháng Tư về.

Thanh Nghiên


 

Khủng Hoảng trong Đảng đã hết thuốc chữa chưa?

Theo Đài BBC và Báo Chí Quốc Tế

Hãng tin Reuters: Chủ tịch nước Việt Nam từ chức, đặt ra câu hỏi về sự ổn định

Hãng tin NBC: Các nhà đầu tư và nhà ngoại giao nước ngoài đã nhiều lần đổ lỗi cho chiến dịch này đã làm chậm lại các quyết định ở một đất nước vốn đang phải vật lộn với bộ máy quan liêu cồng kềnh.

Viện Chiến Lược Úc: Cuộc loại bỏ Thương đã diễn ra sau hai tháng đồn đoán – một số đã được truyền thông nước ngoài đăng tải – về tình trạng hỗn loạn trong giới lãnh đạo (Hà Nội).

 

Nikkei Á Châu: Những người lãnh đạo hàng đầu của Việt Nam bị lật đổ khiến Hà Nội mất phương hướng về kinh tế. ‘Tứ trụ’ của chính phủ giảm xuống còn hai trong (cái gọi là) nỗ lực chống tham nhũng. 

… Sự thay đổi mới nhất trong giới lãnh đạo cấp cao của Việt Nam có thể làm dấy lên mối lo ngại mới về sự ổn định chính trị ở trung tâm sản xuất Đông Nam Á, nơi phụ thuộc nhiều vào đầu tư và thương mại nước ngoài.

 

Hãng tin CNN: Tuyên bố của Chính phủ không nói rõ những khuyết điểm của (chủ tịch nước) Thương, nhưng những thay đổi lãnh đạo lớn ở nhà nước độc đảng gần đây đều liên quan đến chiến dịch chống hối lộ “đốt lò” trên diện rộng. Nó nhằm mục đích dập tắt nạn tham nhũng tràn lan nhưng cũng bị các nhà phê bình nghi ngờ là một công cụ để đấu đá chính trị.

Nikkei Châu Á: Việt Nam đang mất dần sức hấp dẫn là mảnh đất có sự lãnh đạo ổn định, đủ năng lực.

Thời Báo Nữu Ước:Việc Chủ tịch Quốc hội Việt Nam từ chức gây ra sự hỗn loạn chính trị mới.

Báo Gazette: Nguyễn Khắc Giang, nhà phân tích tại Viện ISEAS-Yusof Ishak của Singapore, cho biết: “Nó cũng làm nổi bật sự bất ổn cực độ trong một môi trường chính trị thường được ca ngợi về sự ổn định của nó, khi ba nhà lãnh đạo hàng đầu đã bị sa thải chỉ trong một năm”. Nhà phân tích Giang cho biết Huệ trước đây được coi là người có khả năng kế nhiệm Trọng. Ông nói: “Sự sụp đổ của ông ấy sẽ chỉ làm trầm trọng thêm cuộc khủng hoảng kế nhiệm ở Việt Nam”.

Kỹ thuật đầu tuần: Phi thuyền thám hiểm mặt trăng loại mới của NASA

Tổng hợp báo chí khoa học

NASA vẫn hy vọng sẽ cẩn thận hạ các phi hành gia xuống bề mặt mặt trăng từ tàu Starship của SpaceX, đánh dấu sự trở lại thành công của con người trên bề mặt của nguyệt tinh sau hơn nửa thế kỷ. Đó là theo kế hoạch hiện tại, với sứ mệnh Artemis 3, NASA đang tìm cách phóng một phi hành đoàn bốn người lên Mặt trăng sớm nhất là vào năm 2026 trên tàu Orion và sau đó hạ cánh xuống bề mặt trên một Starship.

NASA công bố kết xuất mới về tàu vũ trụ của SpaceX hạ cánh trên bề mặt Mặt trăng

NASA đã chọn trong các giải pháp cho Hệ thống Hạ cánh Con người (HLS) của hai hãng chế tạo Blue Origin và SpaceX để bắt đầu công việc thiết kế và phát triển ban đầu các phiên bản tàu chở hàng đổ bộ (mặt trăng) của họ, chúng có thể chở một lượng lớn hàng hóa lên bề mặt mặt trăng.

Tàu đổ bộ Blue Origin Blue Moon

Tàu đổ bộ Mặt trăng  của Blue Origin sẽ chở các phi hành gia đáp xuống, trong sứ mệnh Artemis 5. ảnh minh họa của hãng Blue Origin. NASA đã đề cập đến công việc này trong một thông báo ngày 9 tháng 1.

NASA cho biết,  “NASA hy vọng những tàu đổ bộ chở hàng lớn này có tính tương đồng cao với các hệ thống hạ cánh của con người đang hoạt động với những điều chỉnh về giao diện tải trọng và cơ chế triển khai”. “Các yêu cầu thiết kế sơ bộ bao gồm việc vận chuyển 12 đến 15 tấn lên bề mặt mặt trăng.”

… Tàu đổ bộ chở hàng sớm nhất sẽ được sử dụng là Artemis 7, một sứ mệnh dự kiến ​​​​không sớm hơn đầu những năm 2030.

Cơ quan Vũ trụ Châu Âu đang trong giai đoạn đầu phát triển Argonaut, tàu đổ bộ chở hàng mà ESA đang đề xuất cung cấp cho các sứ mệnh Artemis trong tương lai. Argonaut, theo thiết kế hiện tại, sẽ chở khoảng hai tấn hàng hóa, ít hơn nhiều so với những gì NASA đang đề xuất với các biến thể HLS chở hàng.

ESA - Argonaut

Tàu vận chuyển hàng Argonaut của ESA, cơ quan vũ trụ Âu Châu

Tàu vũ trụ Argonaut có ba thành phần chính: bộ phận hạ cánh mặt trăng đảm nhiệm việc bay lên Mặt trăng và hạ cánh xuống mục tiêu, bộ phận bệ chở hàng là giao diện giữa tàu đổ bộ và trọng tải của nó, và cuối cùng là bộ phận mà các nhà thiết kế sứ mệnh muốn có gửi lên Mặt Trăng.

yếu tố Argonaut

Tổng kết các lần phóng lên mặt trăng của các nước trên thế giới

Tên
Quốc gia
Phóng
Đến
Kiểu      
Kết quả
Trường Nga 5
Trung Quốc
23/11/2020
1/12/2020
Đem mẫu về trái đất
Thành công
Danuri (Tàu quỹ đạo mặt trăng tìm đường của Hàn Quốc)
Hàn Quốc
04/8/2022
16/12/2022
Tàu quỹ đạo
Thành công
Hoa Kỳ
16/11/2022
21/11/2022
Bay tiếp cận
Thành công; chuyến bay thử nghiệm đầu tiên của tên lửa Hệ thống Phóng Không gian và Phi thuyền Orion
Nhiệm vụ Hakuto-R 1
Nhật Bản (ispace)
11/12/2022
21/3/2023
tàu đổ bộ
không thành công
Sứ mệnh mặt trăng của Emirates
các Tiểu Vương Quốc Ả Rập Thống Nhất
11/12/2022
21/3/2023
xe thám hiểm
không thành công
Chandrayaan-3
Ấn Độ
14/07/2023
23/08/2023
Lander và Rover
Thành công; Tàu vũ trụ đầu tiên hạ cánh mềm gần Nam Cực mặt trăng.
Mặt Trăng 25
Nga
10/08/2023
19/08/2023
tàu đổ bộ
không thành công
MẢNH KHẢNH
Nhật Bản
06/09/2023
25/12/2023
Lander và Rover
Hạ cánh nhẹ nhàng nhưng hạn chế sử dụng các tấm pin mặt trời.
Nhiệm vụ Peregrine 1
Hoa Kỳ (Astrobotic)
08/01/2024
không áp dụng
tàu đổ bộ
Không thành công; Lần phóng đầu tiên trong chương trình Dịch vụ Tải trọng Mặt trăng Thương mại của NASA
IM-1
Hoa Kỳ (Máy trực quan)
15/02/2024
22/02/2024
tàu đổ bộ
Cuộc đổ bộ mặt trăng mềm bằng tàu thương mại đầu tiên. Tàu đổ bộ bị lật làm cản trở liên lạc.

“TRỘM SÁCH”-Bài viết của Trần Gia Huy

“TRỘM SÁCH” SAU 1975.

Mấy ngày nay trên Facebook có chia sẻ lại câu chuyện (nghe nói là xảy ra năm 2014) về cô bé đã “ăn cắp” 2 cuốn sách tại một nhà sách ở Gia Lai. Thay vì cảm thông cho cô bé ham đọc sách, người ta đã bắt cô bé lại, trói 2 tay vào thành lan can, đeo tấm bảng ghi chữ “Tôi là người ăn trộm” trước ngực, rồi chụp hình và bêu rếu lên mạng xã hội. Hành động bất nhân, không chút tình người của những người quản lý ở đây khiến ta nhớ lại câu chuyện đã xảy ra cách đây rất lâu.

TRỘM SÁCH THỜI VNCH TRƯỚC 1975.

Một cậu bé khoảng 14-15 tuổi cũng ăn cắp sách trong tiệm sách Khai Trí của bác Nguyễn Hùng Trương, mà người đời hay gọi là ông Khai Trí. Khi thấy lùm xùm, do nhân viên nhà sách định làm dữ với cậu bé, một vị khách ôn tồn hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện, tỏ vẻ khâm phục cậu bé vì học giỏi mà không tiền mua sách nên phải ăn cắp, ông đã ngỏ lời xin tha và trả tiền sách cho cậu.

Ngay lúc đó thì ông Khai Trí bước vào…

Thấy ồn ào, ông dừng lại hỏi chuyện gì. Cô thâu ngân viên thuật lại sự việc và ông khách cũng đề nghị trả tiền như ông đã nói với cô thâu ngân. Ông Khai Trí cầm cuốn sách lên coi sơ qua rồi nói:

– Phải là học trò giỏi mới dùng tới cuốn sách này chứ học kém thì không dùng tới. Cám ơn lòng tốt của ông nhưng để tôi tặng cậu ta, không lấy tiền và sẽ còn giúp cậu ta thêm nữa…

Ông trao cuốn sách cho cậu bé, thân mật vỗ vai khuyên cậu cố gắng học hành rồi móc bóp lấy tấm danh thiếp, viết vài chữ, ký tên và đưa cho cậu:

– Từ nay hễ cần sách gì cháu cứ đem danh thiếp này đến đưa cho ông quản lý hay cô thâu ngân, họ sẽ lấy sách cho cháu. Ngày trước bác cũng là học sinh trường Pétrus Ký mà…

Ông bắt tay, cám ơn ông khách lần nữa rồi đi vào trong.

Ba năm sau, nghe nói cậu bé đậu xong Tú tài phần II, được học bổng du học nước ngoài, hình như sang Canada.

Một buổi chiều (sau 1975 khá lâu), người ta thấy một “ông già” khoảng ngoài 70 tuổi, ăn mặc theo lối Việt kiều, đứng ngắm trước cửa nhà sách Sài Gòn với nét mặt buồn buồn rồi bước vào hỏi thăm các cô bán sách về ông Khai Trí, các cô nói hình như ông đã mất cách đây đến hàng chục năm.

“Ông già Việt kiều” lại ra đứng ngắm trước cửa tiệm sách hồi lâu, lấy khăn giấy lau nước mắt, chắp tay hướng lên trên trời khẽ vái ba vái rồi đi. Không ai biết ông ta là ai cả…

Đọc chuyện xưa rồi ngẫm chuyện nay…”

Bài viết của Trần Gia Huy


 

 Không phải chỉ tham và dốt, mà là cố tình phá hoại

Ba’o Tieng Dan

Song Chi

27-4-2024

Lãnh đạo Sài Gòn tham, dốt nên chặt bỏ những hàng cây rợp bóng mát khiến Sài Gòn đã nóng càng thêm nóng, hay đây chỉ là một trong những sự cố tình phá hoại thành phố này?

Vì như nhiều người cũng nhận xét, trước kia tại những con đường có bóng mát việc kinh doanh cũng sầm uất hơn, người đi lại nhộn nhịp hơn, khách du lịch cũng thích thú đi dạo. Còn bây giờ, ngay cả những đại lộ khu trung tâm như Nguyễn Huệ, Tôn Đức Thắng… cứ vào những giờ nắng lên cao là vắng ngắt.

Về kinh tế thì xem Sài Gòn như con bò để vắt sữa, làm ra bao nhiêu tiền phải đóng vào ngân sách tới 82% rồi 79% (trong khi có những thành phố chả đóng góp hoặc đóng góp rất ít vào ngân sách quốc gia thì tối ngày xây cổng chào, tượng đài tiền tỷ để “ăn”); hạ tầng cơ sở thì không xây dựng, không những thế còn phá. Phá nát tất cả những gì thuộc Sài Gòn xưa, từ kiến trúc cũ, những địa điểm, địa danh lịch sử cho tới phi trường quốc tế Tân Sơn Nhứt cũng bị biến thành phi trường nội địa, rồi những hàng cây rợp bóng mát một thời lãng mạn của Sài Gòn… Không phải cố tình phá hoại thì là gì?

Cộng sản ở đâu cũng tâm địa nhỏ nhen giống nhau. Cứ nhìn Hong Kong, từ một làng chài nghèo qua tay người Anh đã trở thành một trung tâm tài chính thương mại quốc tế, một thành phố tự do, dân chủ, văn minh, hiện đại, âm nhạc, phim ảnh gì cũng đều phát triển (thập niên 50, 60, 70, 80 của thế kỷ trước các nước láng giềng trong đó có Việt Nam đều mê phim Hong Kong, diễn viên tài tử ca sĩ Hong Kong, hồi đó phim Hàn, nhạc Hàn làm gì đã “xuất hiện” đình đám như bây giờ). Vậy mà, chỉ về với “đất mẹ” chưa tới 3 thập niên, toàn bộ sự tự do dân chủ của Hong Kong bị triệt tiêu, Hong Kong xuống về mọi mặt, bởi vì sau khi học hỏi những cái hay của Hong Kong một thời gian là Bắc Kinh siết lại, và chỉ tập trung đầu tư cho những thành phố lớn của đại lục như Thượng Hải, Thẩm Quyến…

Không chỉ Sài Gòn, miền Tây Nam Bộ, vùng đồng bằng sông Cửu Long từng một thời trù phú, làm chơi ăn thật, không bao giờ biết đến hạn hán là cái gì, người nông dân Nam Bộ thông minh biết thuận theo thiên nhiên, mùa nào thì trồng cây gì, nuôi con gì. Vào tay các lãnh đạo duy ý chí, dốt nát, đem những bài học xử lý đê điều các thứ của vùng đồng bằng sông Hồng áp dụng vào miền Tây, làm đảo lộn hệ sinh thái sông Mekong và đồng bằng sông Cửu Long gây bao nhiêu thiệt hại, hạn hán ngập mặn bắt đầu xảy ra, cộng thêm việc Trung Cộng, Lào, Campuchia xây các đập thủy điện gây tác hại thêm mà không thấy Việt Nam có những động thái mạnh mẽ gì hoặc lo có kế hoạch đối phó; đến vụ kênh đào Funan Techo đã rập rình từ mấy năm nay rồi bây giờ mới thấy Việt Nam bắt đầu chính thức lên tiếng, liệu có quá trễ?

Quan chức lãnh đạo từ trên xuống dưới chỉ lo vơ vét cho đầy túi tham, rồi lo đánh nhau giành ghế, có quan tâm đến chuyện gì khác đâu?


 

THÁNH TÊRÊSA AVILA

Thánh nữ Têrêsa sinh ngày 28 tháng Ba năm 1515 tại thành Avila, nước Tây Ban Nha.  Từ khi còn là cô gái nhỏ trong gia đình giàu có, Têrêsa và người anh trai là Rôđrigô đã ham thích đọc truyện các thánh và các đấng tử đạo.  Dường như đối với hai trẻ, các vị thánh tử đạo vào nước trời thật là dễ dàng!  Rồi hai trẻ bí mật trẩy tới một miền đất xa lạ, hy vọng ở đây có thể được chết cho Đức Chúa Giêsu.

Nhưng may thay, chưa đi được bao xa thì hai trẻ đã gặp người cậu!  Lập tức, ông đem các trẻ về cho bà mẹ đang lo lắng của chúng..  Rồi hai trẻ lại quyết định làm hai vị ẩn sĩ trong khu vườn của mình, nhưng việc này cũng chẳng thành công.  Các trẻ không có đủ đá để xây các túp lều cho mình.

Chính Thánh nữ Têrêsa Avila đã viết lại các mẩu chuyện vui này khi kể về cuộc đời thơ ấu của ngài.  Và sự việc là khi bước vào tuổi hoa niên, Têrêsa đã thay đổi hoàn toàn!  Têrêsa Avila ham thích đọc quá nhiều truyện tiểu thuyết và các truyện lãng mạn ngốc nghếch đến nỗi ngài đã giảm lòng ham ước cầu nguyện.  Têrêsa bắt đầu để ý nhiều về cách trang điểm để làm đẹp.  Nhưng sau khi trải qua một cơn bạo bệnh, Têrêsa Avila đọc truyện thánh Giêrônimô.  Và lập tức, Têrêsa Avila quyết định sẽ trở nên hiền thê của Đức Chúa Giêsu.  Têrêsa Avila gia nhập dòng Cátminh năm 1536.

Cả khi đã khấn dòng, Têrêsa Avila vẫn thường cảm thấy khó cầu nguyện.  Thêm vào đó, sức khỏe của Thánh nữ rất yếu kém.  Mỗi ngày, Têrêsa phung phí thời giờ vào những cuộc trò chuyện vô bổ.  Thế rồi một ngày kia, khi đứng trước bức ảnh của Đức Chúa Giêsu, Têrêsa cảm thấy hết sức đau buồn vì đã chưa yêu mến Người cho đủ.  Và thánh nữ bắt đầu tập sống cho riêng một mình Đức Chúa Giêsu dù phải hy sinh khó nhọc đến mức độ nào.  Đáp lại tình yêu của Têrêsa, Chúa Giêsu đã ban cho Thánh nữ đặc ân được nghe tiếng Chúa nói trong tâm hồn.  Têrêsa Avila cũng học biết cầu nguyện cách tuyệt diệu.  Thánh nữ nổi danh vì đã thiết lập thêm mười sáu tu viện Cátminh mới.  Các tu viện này chứa đầy các nữ tu ham ước sống cuộc đời thánh thiện.  Họ làm nhiều việc hy sinh vì lòng yêu mến Đức Chúa Giêsu.  Chính Têrêsa Avila đã nêu gương sáng cho các nữ tu này.  Thánh nữ cầu nguyện với rất nhiều tình yêu và thi hành các nhiệm vụ hằng ngày cách chăm chỉ.

Thánh nữ Têrêsa Avila là nhà lãnh đạo đại tài cũng như là một người rất mực yêu mến Đức Chúa Giêsu và Giáo hội.  Têrêsa Avila về trời năm 1582 và được Đức Thánh Cha Grêgôriô XV phong thánh năm 1622.  Đến năm 1970, Đức Thánh Cha Phaolô VI đã tôn nhận Têrêsa Avila làm nữ Tiến sĩ Hội Thánh đầu tiên của Giáo hội Công giáo.

Bất cứ khi nào cần một chút “sức đẩy tinh thần” để cầu nguyện cách tập trung và yêu mến hơn, chúng ta có thể cầu xin với thánh Têrêsa Avila.  Chúng ta hãy nài xin thánh nữ giúp chúng ta biết tìm những phương thế thực tiễn để có thể trung thành cầu nguyện mỗi ngày.

****************************

CÁC CÂU CHÂM NGÔN THÁNH TÊRÊSA AVILA 

–          “Tất cả tội lỗi đều do thiếu đức tin mà ra.”

–          “Khi ta chỉ có một tham vọng làm đẹp lòng Chúa, thì chính Chúa sẽ ban cho ta sức mạnh để thắng mọi tình cảm khoe khoang..”

–          “Cái gì ngăn cản chúng ta dùng con mắt của tâm hồn để nhìn về Chúa?  Ngài chỉ chờ đợi cái nhìn của chúng ta mà thôi.

–          “Đừng để gì làm bạn xao động, và làm bạn sợ hãi.  Mọi sự đều đang qua đi; Thiên Chúa không bao giờ thay đổi.  Sự nhẫn nại chịu đựng đem lại tất cả.  Ai có Thiên Chúa thì không thiếu thốn gì.  Một mình Thiên Chúa đã đủ.”

–          “Kẻ kiên nhẫn sẽ đạt được tất cả.”

–          “Cho dù đang mắc tội trọng đi nữa, anh em cũng cứ cầu nguyện.  Tôi xin đảm bảo với anh em rằng anh em sẽ đạt đến bến cảng phần rỗi.”

–          “Trong quãng thời gian hai mươi tám năm, tôi đã mất hơn mười tám năm trời trong cuộc chiến giằng co vì tôi đã cố sức dung hoà Thiên Chúa với thế gian.”

–          “Đừng bao giờ ngoan cố, nhất là trong những điều quan trọng.  Chúa Kitô không cưỡng ép ý chí chúng ta, Người chỉ nhận những gì chúng ta dâng hiến cho Người mà thôi.  Nhưng Chúa cũng không ban mình hoàn toàn cho chúng ta cho đến khi nào Người thấy chúng ta phó mình trọn vẹn cho Người.”

–          Thánh Têrêsa Avila, một hôm chịu quá nhiều đau khổ nên trách với Chúa rằng, “Tại sao Chúa lại để cho con nhiều thánh giá thế này.”  Chúa liền hiện ra với chị Thánh và nói, “Vì Cha yêu thương con, nên Cha mới gửi đến cho con nhiều đau khổ, thánh giá, ngõ hầu con làm vinh danh Cha và cứu các linh hồn.”

–          Trên đường đi thành lập một đan viện Carmelite, thánh nữ Têrêsa Avila đã bị lật xe và người ta nghe ngài kêu lên: “Thảo nào Chúa chẳng có bao nhiêu bạn hữu, vì Chúa đối xử với họ như thế này đây.”

Sưu tầm

From: ngocnga_12 & NguyenNThu


 

Những ngày cuối của thủ đô yêu dấu – Lâm Nguyễn

Lâm Nguyễn –
22 tháng 4, 2024
Sáng 28 Tháng Ba, ba cứ dẫn cả nhà đi tới đi lui. Tàu mỗi lúc mỗi ít mà người thì mỗi lúc mỗi đông. Mình không nhớ rõ ràng từng chi tiết lắm nhưng cái hình ảnh mấy trăm ngàn con người ứ đọng lại trên bến tàu để giành giựt 1 chỗ trên tàu và thỉnh thoảng lại có những tiếng rơi nặng nề xuống biển thì không làm sao mình quên được.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, bối rối, kinh hoàng, cùng quẫn. Kẻ đi tới, người đi lui, khóc lóc, kêu réo dội lên nghe thật dễ sợ. Mấy bao gạo sấy cứng như đá nhưng cũng được tụi mình chiếu cố tận tình. Suốt một ngày vất vả, lang thang khắp các xó xỉnh của bến cảng, đợi chờ, hy vọng rồi tuyệt vọng, cả nhà mệt lả. Mình tưởng như không thể nào đi nổi nữa (Lúc đó mình là đứa con lớn nhất trong nhà chỉ mới 11 tuổi).
Đêm đến. Người đến mỗi lúc một đông. Cả nhà đứng trên bến. Mình còn nhớ rõ lúc đó có một chiếc tàu đậu ở ngoài xa. Nhũng người đứng trên bến kêu la í ới nhưng chiếc tàu không vào được. Nếu lúc đó chiếc tàu tiến vào, mấy chục ngàn người mà ùa xuống, chắc chắn sẽ chết mấy trăm lần so với những ngày qua vì điều chắc chắn là chiếc tàu sẽ chìm lỉm.
Lúc đó có một người lính có lẽ vì hoảng quá đâm ra liều lĩnh nên nhảy đại xuống biển và cố gắng bơi ra chiếc tàu. Mặt biển tối sẫm nhưng cũng thấy đầu ông lúc trồi lên lúc chìm lỉm. Mọi người trên bờ hồi hộp theo dõi, thỉnh thoảng lại cổ vũ: “Gắng lên, gắng lên, gần tới rồi” và hàng trăm tiếng “Ồ” bật lên mỗi khi thấy ông ta bị chìm có lẽ vì đuối sức. Cứ thế mọi người kể cả tụi mình hồi hộp theo dõi nhưng cuối cùng ông ta mất tăm. Mọi người cũng chẳng còn hơi sức, tâm trí đâu để mà than thở, hay tỏ một câu thương xót cho cái chết bi thảm của ông. Hình ảnh ấy cứ bám riết tâm trí, ám ảnh mình suốt chuyến đi.
Ba dẫn cả nhà ra ngay giữa bến. Ngoài khơi có một chiếc tàu to đang tiến vào. Nhưng rồi nó cũng không dám vào sâu hơn nữa vì mỗi lần tiến lên được chút ít là “họ” từ trên núi pháo xuống mặt biển ầm ầm. Có một ông lính to cao mặc đồ bộ binh, mũ giáp đàng hoàng cầm đèn pin chớp chớp 3 cái một, hình như là để ra hiệu cho tàu vào. Thình lình ở phía bên phải bỗng chớp lên một vệt sáng dài như sấm chớp. Mình nghe tiếng ông ta hét to: “Pháo, nằm xuống”.
Ba dúi đầu tụi mình xuống. Cả nhà vừa kịp nằm dài ra là :”Ầm, ầm”. Lúc đó mình mới thật sự thấy khiếp sợ. Ngày hôm qua, tuy bị nhưng họ pháo rải ra, thưa thớt hơn và cả nhà ở trong một phòng kín. Còn bây giờ thì liên tiếp không ngớt. Tưởng chừng như bao nhiêu tiếng động kinh khiếp của trái đất đều đổ dồn vào đây. “Ầm ầm” liên tục làm mọi người không ngóc đầu dậy được. Tụi mình nằm im thin thít.
Người tỵ nạn cộng sản từ Đà Nẵng, Huế và các thành phố thất thủ khác của miền Nam Việt Nam, chen chúc hành lý trên xe buýt, cố gắng kiếm thức ăn và nước uống khi họ từ Thành phố Cam Ranh hướng về Sài Gòn (Bettmann / Getty Images)
Sau này nghe ba nói lại mình mới biết là lúc đó ba đã cố ý cho cả nhà nằm túm tụm vào nhau để lỡ có rủi quả nào rớt trúng thì bị hết cả nhà còn hơn là người còn người mất. Pháo cứ trên núi dội xuống trên đầu mọi người. Giữa bến không có một tàng cây hay một túp nhà nào. Mọi người buông xuôi, mặc cho may rủi. Nằm lồng lộng giữa trời để hứng những quả pháo không có mồm có mắt. Nghĩ lại mình còn thấy ghê sợ. Pháo vừa ngớt, ba kéo hết ra một cái hầm dầu ca-dôn. Nói là hầm nhưng thật ra đó là một đường ống giống như những cái cống chứa đầy dầu trơn nhẫy. Tụi mình phải nửa ngồi nửa đứng, hai tay bấu vào vách đá, lưng dựng vào vách này, chân bíu vào vách kia. Láng quáng sảy chân rơi xuống cũng chết. Mình không hiếu lúc đó hai cu Kỳ và Tí (5 và 3 tuổi) lấy sức đâu mà bíu vào vách đá như vậy. Tê dại cả chân tay đầu óc. Pháo gần khoảng 1 tiếng thì ngớt dần và ngưng hẳn. Lúc đó trời đã rạng sáng. Sáng 29/3.
Lúc này soát xét lại thì đồ đạc lẫn lộn đâu hết, chỉ còn một xách gạo sấy, 1 xách quần áo trong có cái radio cassette. Còn cái xách Boeing của nhà trong đựng những bộ quần áo quý của má thì mất tiêu. Nhưng cũng chẳng ai có vẻ tiếc rẻ (khi cả nhà mình vừa thoát khỏi cái chết). Còn hơi sức đâu mà nghĩ tới những chuyện vớ vẩn nữa.
Mặt trời lên. Một cảnh tượng hiếm có đập vào mắt mình. Trên bến la liệt những đồ vật, xe cộ, người bị thương, bị chết nằm ngổn ngang. Xe cộ nhiều không biết bao nhiêu mà kể. Xen giữa những hàng xe cộ là đồ vật. Quần áo, ti vi, máy quạt, va-ly, túi xách, kể cả những đồ vật đắt tiền và thậm chí mình còn thấy cả những đôi hài, sandale, hoặc đôi giày cao gót của đoàn người di tản cởi bỏ và vất lại.
Ba má lại thất thểu kéo tụi mình ra đi. Dọc đường, mình thấy máu me và tiếng rên rỉ xin cứu vớt, xin nước của người bị thương vang lên không ngừng. Có một người đàn bà bị thương nặng, 4 đứa con vây quanh bà ta khóc lóc nhưng bà xua đi và nặng nhọc nói:
– Thôi mẹ gần chết rồi, mấy đứa con đi đi. Chạy theo họ chứ không là bị pháo kích nữa đó.
Bốn đứa nhỏ vùa chạy theo sau đoàn người nhà mình vừa quay lại nhìn bà mẹ và khóc nức nở. (Cảnh tượng này suốt đời mình không bao giờ quên được). Không biết máu của ai văng lên cái xách đồ mà dính be bét trên quần áo. Vào đến Cam Ranh, nhà mình mới hay.
Có người chết rồi mà mắt mở trừng trừng. Có người bị thương đau quá rên siết thật thê thảm. Có người nuốt nước mắt bỏ thân nhân bị chết ở đó và ra đi. Chưa bao giờ mình thấy đồ đạc nhiều như vậy. Đồ đạc nằm chỏng chơ trên cảng, lăn lóc ngoài đường. Giá lúc ấy có ai mà chụp được cảnh đó hẳn bức ảnh đáng giá ngàn vàng.
Khung cảnh cảng ngổn ngang, bừa bãi và vắng lặng vì bây giờ, sau trận pháo kinh thiên động địa, mọi người lại hoảng hốt ra đi. Đi về đâu? Cũng chẳng ai biết chắc họ sẽ đi về đâu. Nhưng thấy người khác đi, mình cũng đi. Cứ như những con kiến hoảng hốt bò quanh miệng chén nước sôi. Cùng quẫn, tuyệt vọng, bơ phờ, kinh hoàng, ngần ấy thứ in hằn lên từng khuôn mặt già cũng như trẻ.
Cứ đi, dù không có cái đích cuối cùng, kéo nhau đi hoài, đi hủy dù không có phương tiện. Cả nhà cùng đoàn người chạy loạn lại kéo nhau về Sơn Chà – Chợ Chiều. Từ Cảng Tiên Sa đi ra Chợ Chiều cũng 9, 10 cây số. Đi ngang dãy nhà ở Tiên Sa mà hồi xưa gia dình mình ở, mình thấy ở đó đã bi pháo dội đổ nát hết.
Lúc đó mình mới 11 tuổi, QG 9, Bé Ba 7, Bé Tư 6, cu Kỳ 5, cu Tí 3 và Bé Tí 2. Lại thêm bà Tuyên cùng hai đứa con: đứa 1 tuổi, đứa hai ngày tuổi. Thật là nheo nhóc. Ba thì xách đồ, chị Lụa bồng bé Tí, má bồng đứa con lớn của bà Tuyên, bà Tuyên bồng đứa mới sinh.
Ba dặn mình phải níu tay Bé Tư. Bé Ba đi với QG. Còn Kỳ và Tí thì đi sát bên ba. Lên đường, không phấn khởi, không tin tưởng, không có đích như những chuyến đi chơi. Tới đâu hay tới đó. Cả nhà mình như trôi đi trong một khối biển người khổng lồ, cuồn cuộn, nối tiếp nhau tưởng chừng như không bao giờ hết được.
Dọc đường đi, nhiều cảnh tượng kinh khủng đã đập vào mắt mình. Và người! Người từ Sơn Chà, từ Đà Nẵng lại đổ trở ra Tiên Sa.
Người vô kẻ ra. Đúng là môt bầy kiến vĩ đại đang bò quanh miệng chén nước sôi. Thật là bế tắc. Mọi người lại nhìn nhau bàng hoàng, ngơ ngác. Bây giờ phải đi đâu, đến đâu. Đứng im một chỗ cũng không thể bình tĩnh được nên phải chạy tứ tung ngoài đường. Rốt cuốc hàng đoàn người dài dằng dặc đi ngược chiều nhau, nhìn ngó nhau, thắc mắc, lo sợ và tuyệt vọng.
Có những cái đã in sâu trong óc mình. Mình đã gặp dọc theo con đường (ngay trước cổng vào khu hải quân ở Sơn Chà) một người đàn ông mặc bộ đồ thủy quân lục chiến nằm vắt tay lên trán, bên cạnh là chiếc xe Honda chất đầy đồ đạc. Trông ông ta có vẻ thản nhiên quá. Lại ngủ nữa à? Không ai biết được là ông ta đã chết rồi, người chạy loạn thương tình xếp lại tư thế nằm của ông cho ngay ngắn. Có thể giờ này vợ con ông đang đi tìm ông. Trông tư thế nằm của ông có vẻ vô tư quá. Trông như 1 bác nông dân đang say sưa đánh giấc sau khi làm những đường cày.
Tái bút:
Hành trình chuyến đi còn kéo dài đến hơn 10 ngày mới đến được Sài Gòn nhưng không hiểu sao lúc đó mình chỉ viết đến đây thì dừng. Tuy nhiên, cách đây vài năm, mình có nhớ lại nên viết kể tiếp về chuyến đi với đích đến cuối cùng là Sài Gòn. Chuyện cá Ông cứu thuyền là có thật. Năm 2018, mình đã đưa ba má ra đảo Bình Ba (ba má sau khi lục lọi trí nhớ đã xác định tên đảo) để thắp hương tại Lăng Cá Ông, cảm tạ Ông đã cứu chiếc ghe không bị lật chìm giữa biển.
Cuối cùng, điều mình muốn nói là qua chuyến đi chết chóc này, mình muôn vàn cảm tạ, biết ơn ông bà Tổ Tiên phúc đức đã che chở cho cả nhà toàn vẹn cho đến khi đặt chân lên đất Sài Gòn dù thân hình xơ xác, tiều tuỵ đúng nghĩa đen đầu trần chân đất.

Nguyễn Phú Trọng, người cô đơn trên đỉnh cao quyền lực

Ba’o Tieng Dan

Thu Hà

27-4-2024

Ngai vàng, quyền lực, vàng son, nhung lụa chưa chắc làm cho người ta hạnh phúc. Trong giấc mơ, dù là lãnh tụ tối cao hay dân cày, niềm vui và nỗi buồn gặp phải, tất cả đều giống nhau.

Chinh phục vương quyền

Nguyễn Phú Trọng sinh ngày 14-4-1944 tại Hà Nội. Ông vừa trải qua sinh nhật lần thứ 80. Ông là sinh viên khoa Ngữ văn Trường đại học Tổng hợp Hà Nội, gia nhập Đảng Cộng sản Việt Nam năm 1967. Ông có bằng Tiến sĩ chuyên ngành xây dựng đảng khi học tập ở Liên Xô, giai đoạn 1981-1983.

Ảnh: Khoảnh khắc vô tư của ông Nguyễn Phú Trọng khi gặp lại người đồng môn thời đại học Nguồn: Tác giả Thu Hà gửi riêng cho Tiếng Dân

Cuộc đời ông Trọng kiên định, theo đuổi chủ nghĩa Mác – Lenin đến mê muội, cũng như giấc mơ vô định về “thiên đường XHCN”.

Ông Trọng sống chết với lý luận, điều lệ, nghị quyết, quy chế và vô số thứ “hầm bà lằng” khác, gọi chung là văn kiện. Ông từng công tác tại Tạp chí Cộng sản và rồi trở thành Tổng Biên tập TCCS giai đoạn 1991-1996.

Năm 1997, ông Trọng được bầu bổ sung vào Bộ Chính trị khoá 8 và trở thành người đứng đầu Quốc hội năm 2006, sau đó ngoi lên ghế Tổng bí thư khoá 11 vào năm 2011.

Từ đầu năm 2012, ông Trọng bắt đầu đấu với Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, để giành quyền lực về phe đảng, khi mà chính phủ của ông Dũng thâu tóm rất nhiều quyền hành thời đó.

Cuối năm 2012, ông Trọng thành công trong việc cho tái lập Ban Nội chính Trung ương và Ban Kinh tế Trung ương, nhằm đối trọng với phe Nguyễn Tấn Dũng.

Nguyễn Bá Thanh, bí thư Đà Nẵng, được ông Trọng kéo ra Ba Đình, cho ngồi ghế Trưởng ban Nội chính. Vương Đình Huệ, bộ trưởng Bộ Tài chính, được điều sang nắm vị trí Trưởng ban Kinh tế.

Ông Trọng có tham vọng đưa Nguyễn Bá Thanh và Vương Đình Huệ bầu bổ sung vào Bộ Chính trị tại Hội nghị Trung ương 7, khoá 11. Thế nhưng phe của ông thất bại thảm hại, khi cả Thanh và Huệ đều rơi đài. Mong muốn quy hoạch Huệ ngồi vào ghế Chủ tịch Quốc hội và Thanh vào ghế Thủ tướng chính phủ trong khoá 12, nhiệm kỳ 2016-2021 của ông Trọng đã bị “cuốn theo chiều gió”.

Tháng 1-2016, Nguyễn Phú Trọng loại được Nguyễn Tấn Dũng, để giành suất “nhân sự đặc biệt”, ung dung ngồi lại cái ghế tổng bí thư nhiệm kỳ 2. Sau đó, dưới sự chỉ đạo của ông Trọng, các cơ quan của Đảng trở thành công cụ chính trong chiến dịch “đốt lò”, chống tham nhũng. Uỷ ban Kiểm tra Trung ương và Ban Nội chính trở nên quyền lực song hành, phối hợp với Bộ Công an.

Phe ông Trọng gia tăng sức mạnh của bộ máy Đảng, tương quan với bộ máy nhà nước và bắt đầu thanh trừng diện rộng.

Mở màn là Đinh La Thăng, Trịnh Xuân Thanh, sau đó đến Nguyễn Bắc Son, Trương Minh Tuấn, Vũ Huy Hoàng, Hoàng Trung Hải, Nguyễn Văn Bình… cùng vô số sĩ quan cấp tướng công an, quân đội, từng là đồ đệ gắn bó trung thành với Nguyễn Tấn Dũng, đều bị Nguyễn Phú Trọng “ném vào lò” hoặc kỷ luật đảng, phế bỏ chức tước, đuổi về vườn…

Cả hệ thống chính trị “lên đồng”, tung hô ông Trọng là “người đốt lò vĩ đại”. Ban chỉ đạo phòng, chống tham nhũng và tiêu cực cấp tỉnh, một sáng kiến khác của Nguyễn Phú Trọng, được thiếp lập ở tất cả các địa phương. Nhưng ông Trọng đặt niềm tin không đúng chỗ, bởi đứng đầu các Ban chỉ đạo này lại là các bí thư tỉnh, thành; chúng là các “ông trùm” tham nhũng!

Khôi hài ở chỗ, “ông trùm” lại giám sát các cuộc điều tra chống tham nhũng ở cấp địa phương và báo cáo về trung ương. Họ giám sát “hay” đến nỗi, các bí thư tỉnh uỷ, kiêm Trưởng ban này ,lại biến thành “củi”, chui vào “lò của ông Trọng”, như bí thư các tỉnh Bình Dương, Hải Dương, Quảng Nam, Lâm Đồng, Vĩnh Phúc, Bến Tre…

Hai vũ khí chính của ông Trọng là giáo dục đạo đức cho cán bộ, kể cả cán bộ đảng viên cấp cao và … bỏ tù. Có gì đó sai khi đi dạy nhân cách lẫn tư tưởng cho những kẻ 30 đến 40 năm tuổi đảng. Càng sai hơn, khi đem nhà tù ra doạ, nhưng cho phép án tù tỷ lệ nghịch với số tiền mà quan tham nôn ra.

Các văn bản giáo huấn của đảng càng dài ra, theo chiến dịch “học tập tấm gương” của thầy Trọng, chứ không phải Hồ Chí Minh. Nguyễn Phú Trọng “say máu”, hả hê trong chiến thắng. Ông ngồi rung đùi, cho xuất bản sách “Kim chỉ nam” của Nguyễn Phú Trọng và nhặt “củi” ném “vào lò”. Ông quên mất rằng, những cao thủ chính trị vẫn miệt mài trong bóng đêm, chờ cơ hội phản công.

Vào tháng 4-2019, ông Trọng bất ngờ bị đột quỵ trong chuyến đi kinh lý Kiên Giang. Trong những ngày ông Trọng vắng mặt dài hạn trên chính trường, đã dấy lên những đồn đoán về sức khỏe của ông, cũng như khả năng tranh giành quyền lực trong Đảng.

Thoát chết khỏi bạo bệnh, đi không vững, người run bần bật, nhưng ông Trọng vẫn không hề nghĩ đến chuyện rời bỏ và chuyển giao quyền lực. Lúc nào cũng hô hào “ngăn chặn tham vọng quyền lực” nhưng bản thân ông Trọng lại là người khư khư ôm cái ghế cao nhất, không chịu buông ra.

Điều lệ Đảng quy định “Tổng Bí thư giữ chức vụ không quá hai nhiệm kỳ liên tiếp”, nhưng ông Trọng lờ đi. Các ứng viên Đinh Thế Huynh, Trần Quốc Vượng lần lượt ra đi vì lý do này, lý do kia. Riêng ông Trọng vẫn ngồi ghế tổng bí thư nhiệm kỳ 3. Bỏ ngoài tai mọi đàm tiếu, chỉ trích trong đảng và dư luận xã hội, có lẽ ông Trọng cho rằng chỉ có ông “tiêu biểu nhất về đạo đức, trí tuệ của toàn Đảng”.

Cô đơn trên đỉnh cao quyền lực

Cho đến thời điểm này ông Trọng vẫn không có “đồ đệ chân truyền”. Sở dĩ hai nhân vật Vương Đình Huệ và Võ Văn Thưởng được ông nâng đỡ và dìu dắt, chẳng qua ông nhìn thấy ở họ có “tố chất cộng sản” hơn những kẻ khác mà thôi.

Huệ và Thưởng kiên định chủ nghĩa Mác- Lenin, có trình độ học vấn, trình độ lý luận rõ ràng, chắc chắn hơn các đồng chí “chuyên tu – tại chức”, các anh “tiến sĩ tội phạm học”, “tiến sĩ hình sự học” và giáo sư… “tra tấn học”. Huệ và Thưởng cũng có bộ dạng sáng sủa, ăn nói lưu loát và nhất là một lòng theo… ông Trọng.

Ông Trọng “đốt lò” giỏi, lý luận hay, nhưng “chơi cờ” trong bàn cờ chính trị rất dở. Ông hoàn toàn có thể chuẩn bị người kế nhiệm và chọn thời điểm thích hợp để ra đi trong thế ngẩng cao đầu, nhưng ông đã không làm.

Nhiều chính trị gia lão thành đã cảnh báo, việc ông Trọng không quy hoạch, sắp xếp nhanh người kế vị, là sai lầm chết người. Tình huống này có thể dẫn đến tình trạng tranh giành quyền lực một mất một còn, ảnh hưởng đến sự ổn định chính trị của đất nước. Khi thiếu vắng các cơ chế kiểm soát và cân bằng, di sản chiến dịch chống tham nhũng của Tổng Bí thư Trọng có thể bị đe dọa.

Hai nhân vật Vương Đình Huệ và Võ Văn Thưởng mà Nguyễn Phú Trọng dành niềm tin tuyệt đối để quy hoạch vào ghế A1 và A2 của vương triều cộng sản cho hai nhiệm kỳ liên tiếp là 2026-2031 và 2031-2036 đã bị bật gốc.

Cú “ngã ngựa” của Thưởng và Huệ đau hơn của ba Uỷ viên Bộ Chính trị khác trong khoá 13 như Phạm Bình Minh, Nguyễn Xuân Phúc, Trần Tuấn Anh rất nhiều. Cả Thưởng và Huệ đều bị bêu réo trên báo đảng là “vi phạm quy định về những điều đảng viên không được làm” và “đã gây dư luận xấu, làm ảnh hưởng đến uy tín của Đảng, Nhà nước và cá nhân”.

Võ Văn Thưởng sang Bắc Kinh ra mắt Tập Cận Bình vào tháng 10-2023. Đến tháng 3-2024 thì em họ Thưởng bị bắt giam, ngay sau đó Thưởng bị các đồng chí của mình “cưa” ghế.

Vương Đình Huệ sang trình diện Tập Cập Bình vào tháng 4-2024. Kết thúc chuyến đi, vừa về đến sân bay thì Trợ lý Phạm Thái Hà bị bắt. Nửa tháng sau, Huệ bị truất phế.

Hai cánh tay đắc lực luôn xuất hiện cặp kè bên Nguyễn Phú Trọng, đã bị hạ gục. Đây không những là đòn chí mạng mà phe tấn công nhắm vào uy tín của ông Trọng, mà còn dội một gáo nước lạnh vào mặt Tập Cận Bình.

Những thuộc hạ một thời mà ông Trọng tự hào là “đội ngũ trẻ trung, ưu tú của đảng” đã rơi rụng gần hết. Ông Trọng giờ xem như đang cô đơn trên đỉnh cao quyền lực.

Nguyễn Phú Trọng bên cạnh hai đồ đệ Vương Đình Huệ và Võ Văn Thưởng. Ảnh cắt từ báo Lao Động

Hơn 30 năm trước, ông Trần Xuân Bách, Ủy viên Bộ Chính trị, thành viên Ban Bí thư khoá 6, đã đưa vấn đề “đa nguyên, đa đảng” ra trước trung ương. Ông Bách cho rằng “Dân chủ không phải là ban ơn, không phải là mở rộng dân chủ hay dân chủ mở rộng… Dân chủ là quyền của dân, với tư cách là người làm nên lịch sử…”.

Còn tướng Trần Độ, Ủy viên Trung ương khoá 6, Phó Chủ tịch Quốc hội khoá 7, tuyên bố: “Đảng Cộng sản phải tự mình từ bỏ chế độ độc đảng, toàn trị, khôi phục vai trò, vị trí vốn có của Quốc hội, Chính phủ. Phải thực hiện đúng Hiến pháp, tức là sửa chữa các đạo luật chưa đúng tinh thần Hiến pháp”.

Dân chúng muốn đảng Cộng sản chia sẻ quyền lực, cạnh tranh công bằng. Dân muốn nhân sự lãnh đạo, điều hành đất nước phải thật sự do dân bầu ra, bằng các cuộc bầu cử phổ thông đầu phiếu. Thế nhưng, người đứng đầu đảng chẳng cần đếm xỉa tới.

Để cứu vãn, ông Nguyễn Phú Trọng nên làm điều gì đó như các bậc tiền bối nêu trên đã làm. Ít ra họ cũng để lại chút tiếng thơm, lưu tên trong lịch sử như một người cộng sản chân chính. Còn nếu không, ông Trọng sẽ để lại “ngàn năm bia miệng”, qua hình ảnh đi vào thiên thu với sợi xích Huân chương Hữu nghị treo dài trên cổ của ông mà họ Tập đã tặng cho ông trong chuyến đi “khấu đầu” hồi tháng 10-2022!

TBT Nguyễn Phú Trọng đeo Huân chương Hữu nghị trên cổ do Tập Cận Bình tặng. Nguồn: Redian


 

Tô Lâm trở thành nhân vật trung tâm sau khi hai hạt giống đỏ Vương Đình Huệ và Võ văn Thưởng mất chức

27-4-2024, BBC tiếng Việt

Nghe đâu đom đóm sắp tàn

Chọi nhau sát ván tan hoang cửa nhà

(Đom đóm là biệt danh của ông Huệ, Thơ của Đông Lào)

Chính trường Việt Nam đang chứng kiến một thời kỳ xáo trộn khi Chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ được Trung ương Đảng Cộng sản cho thôi chức, chỉ hơn một tháng sau khi cựu Chủ tịch nước Võ Văn Thưởng bị miễn nhiệm.

Trong bối cảnh này, một số nhà phân tích cho rằng công cuộc đấu đá nội bộ trước Đại hội Đảng lần thứ 14 (dự kiến diễn ra vào tháng 1/2026) sẽ ngày càng tăng nhiệt, trong đó Bộ trưởng Công an Tô Lâm đã trở nên quyền lực hơn.

Ảnh chụp năm 2016 khi ông Tô Lâm (áo trắng) mới được bầu làm Ủy viên Bộ Chính trị

Chụp lại hình ảnh,Ảnh chụp năm 2016 khi ông Tô Lâm (áo trắng) mới được bầu làm Ủy viên Bộ Chính trị, ảnh của AFP và Getty Image do Hoang Dinh Nam soạn.

Việc ông Vương Đình Huệ bị mất chức đã khiến khả năng Bộ trưởng Công an Tô Lâm trở thành Tổng Bí thư càng cao hơn. Ông ta đã nhanh chóng sử dụng sức mạnh của Bộ Công An để nhắm vào các đối thủ chính trị của mình,” Giáo sư Zachary Abuza từ trường National War College, Đại học National Defense (Mỹ) nhận định với BBC News Tiếng Việt ngày 26/4.

Giữ chức Bộ trưởng Bộ Công an từ năm 2016, ông Tô Lâm, 66 tuổi, là người thực thi chính trong chiến dịch chống tham nhũng sâu rộng của Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng, 80 tuổi.

Chỉ tính riêng năm ngoái đã có ít nhất 459 đảng viên bị kỷ luật vì tham nhũng.

Tháng trước, ông Võ Văn Thưởng đã trở thành chủ tịch nước thứ hai từ chức trong vòng chưa đầy một năm sau khi người tiền nhiệm Nguyễn Xuân Phúc nhận “trách nhiệm chính trị” về “những vi phạm và thiếu sót” liên quan đến hai vụ án tham nhũng.

“Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào ông Lâm. Điều ông ta có mà các đối thủ không có là quyền điều tra rộng lớn của Bộ Công an.”

“Ông ta có thể đào sâu vào các giao dịch kinh doanh của bất kì ai, mà tất cả các lãnh đạo cấp cao đều có giao dịch kinh doanh. Ông ta có thể nhìn vào cuộc sống cá nhân của họ,” Giáo sư Abuza giải thích.

Ứng viên sáng giá?

Một bài phân tích mới đây của Bloomberg cho rằng ông Tô Lâm được đánh giá là ứng cử viên sáng giá kế nhiệm cho vị trí của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, người đang có vấn đề về sức khỏe.

Trả lời BBC, ông Carl Thayer, giáo sư danh dự của Đại học New South Wales (Úc), nhận định nếu ông Tô Lâm được bầu làm Chủ tịch nước, “một cánh cổng số hai sẽ phải mở ra, để ông ấy tiếp tục phục vụ thêm một nhiệm kì 5 năm nữa”.

“Trong cuộc bỏ phiếu tại Quốc hội, số phiếu bầu tín nhiệm cao cho ông Tô Lâm nếu so với những người nhận nhiều phiếu nhất trong gần 500 thành viên Quốc hội thì kém 100 phiếu. Và nếu xét những người nhận nhiều phiếu tín nhiệm thấp nhất, ông Tô Lâm xếp thứ 43,” ông dẫn chứng.

Theo chuyên gia này, kết quả phiếu bầu cho thấy có những người thực sự lo ngại về ông Tô Lâm, nên ông này là một ứng viên gây chia rẽ.

“Đảng Cộng sản Việt Nam thường muốn hướng tới sự ổn định và đồng thuận, điều này gây bất lợi cho ông ta,” Giáo sư Thayer nhận định.

Theo nhà quan sát lâu năm về chính trị Việt Nam, khả năng cao là Thường trực Ban bí thư Trương Thị Mai sẽ ngồi vào chiếc ghế chủ tịch nước thay ông Thưởng, phục vụ đến tháng 5/2026 rồi nghỉ hưu.

Bộ trưởng Tô Lâm trong một cuộc họp Hội nghị Giao ban tháng 4/2024 của Bộ Công an Việt Nam

NGUỒN HÌNH ẢNH,BỘ CÔNG AN VIỆT NAM. Bộ trưởng Tô Lâm trong một cuộc họp Hội nghị Giao ban tháng 4/2024 của Bộ Công an Việt Nam

Giáo sư Abuza cho rằng ông Tô Lâm “không sạch sẽ hơn các nhà lãnh đạo khác”.

Bộ trưởng Bộ Công an Việt Nam cũng từng dính vào vụ bê bối khi video ông ăn bò dát vàng do đích thân bếp nổi tiếng “Thánh rắc muối” Salt Bae phục vụ tại nhà hàng ở London (Anh) vào năm 2021.

Theo công bố của Chính phủ Việt Nam, lương bộ trưởng Công an tính tới năm 2020 là 16,64 triệu đồng/tháng, trong khi mỗi phần bò này có giá hơn 850 bảng Anh (gần 27 triệu đồng), chưa tính 15% phí phục vụ và các món ăn kèm. Cả ông Tô Lâm và Chính phủ Việt Nam đều chưa từng bình luận về video này.

Chụp lại video,Bộ trưởng Tô Lâm và tiệc steak dát vàng ‘vang danh’ thế giới

“Cách phòng thủ tốt nhất của ông ta là tấn công và rõ ràng là ông ta đã tham gia vào chiến dịch đốt lò của ông Trọng. Ông ấy đã hạ gục hết nhà lãnh đạo này tới nhà lãnh đạo khác, doanh nhân này nối tiếp doanh nhân khác, và ông ta thực sự đang ở một vị trí không thể bị tấn công,” Giáo sư Abuza nói với BBC.

Tuy nhiên, cũng theo Giáo sư Abuza, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng hiện nay vẫn là người có quyền lực và ảnh hưởng đáng kể. Nếu Ủy ban Kiểm tra Trung ương bắt đầu cuộc điều tra về ông Tô Lâm thì bản thân ông cũng không thể ngăn cản việc đó. Mặc dù vậy, chuyên gia này cho rằng một cuộc điều tra ông Lâm sẽ không xảy ra vào lúc này.

Ông Dương Quốc Chính, Báo Tiếng Dân nhận định

Trên lý thuyết, bây giờ chỉ có hai bộ trưởng cầm súng, viện trưởng VKS nhân dân tối cao, Chánh án Tòa án nhân dân tối cao, có thể thêm Chủ nhiệm Uỷ ban Kiểm tra Trung ương và “cụ” là khó bị sờ tới. Còn các đồng chí khác, về lý thuyết là đều có thể bị đụng tới! Vì cũng chỉ 6 tháng trước, không ai nghĩ có ngày hôm nay, gãy mất hai trụ. Một trụ nữa thì cũng chịu nhiều đồn đoán bấy lâu, thì lại êm! Chưa kể trước đó đã có một Chủ tịch nước phải nghỉ vì lý do tương tự.

Nhưng vụ bắt bớ ông Hưng Thuận An dẫn tới A4 (trong tứ trụ, ở vị trí chủ tịch quốc hội) rụng mới kịch tính hơn cả. Vì bắt đúng lúc A4 đi công du Trung Quốc. Thật sự như cái tát và đó là đòn tâm lý cực nặng. Đang họp hành đón tiến “bạn” mà đệ tử thông báo ở nhà bắt rồi. Chả són cả đái. Mà phía Trung Quốc chắc chắn cũng biết luôn, vì người của họ chắc ở Việt Nam cũng đông.

Nếu đúng lời anh Hiếu, trợ lý anh Huệ bị hốt ở ngay cửa máy bay sau chuyến công du, thì Bộ Công an ra đòn quá nặng, không còn chút nể nang. Như vậy là vụ ca sĩ HT chỉ là giương đông kích tây, để team anh Huệ chủ quan. Bây giờ thì em HT đã có thể có cuộc sống bình yên với bạn trai rồi.

Tầm này các đồng chí còn lại, mà nằm trong phạm vi bắt bớ thì cũng run lập cập, vì tội 10 năm trước người ta còn hồi tố được. Các cụ đảng viên có thể hoan hỉ về công cuộc đốt lò có nhiều thành tựu, nhưng chuyện này cũng đồng thời khiến toàn dân hiểu rằng tham nhũng đã không có vùng cấm!

Nhưng điều tai hại nhất, đó là nền kinh tế đã đình trệ, vì quan chức đều sợ sai, sợ vào lò, sợ phải nhảy lầu, nên thủ thế, không dám ký. Doanh nghiệp vì thế mà cũng thủ thế lấy lương khô ra ăn cầm hơi chờ lò tắt. FDI thì lẳng lặng đầu tư qua nước khác sau khi đến Việt Nam chém gió khen ngợi.

Tô Lâm là ai?

Ông Tô Lâm sinh ngày 10/7/1957 tại Xã Nghĩa Trụ, huyện Văn Giang, tỉnh Hưng Yên.

Sự nghiệp của ông Lâm trong ngành công an Việt Nam đến nay đã kéo dài 5 thập niên. Tháng 4/2016, ông giữ chức Bộ trưởng Bộ Công an Việt Nam cho đến nay.

Áp dụng mô hình an ninh của Trung Quốc. Năm 2017, ông Lâm xuất bản cuốn sách 471 trang nhan đề: Quần chúng nhân dân – Nhân tố quyết định thắng lợi cuộc đấu tranh bảo vệ an ninh, trật tự, trong đó nhấn mạnh sự cần thiết phải tăng cường hợp tác kinh tế quốc tế và áp dụng các bài học về mô hình an ninh quốc gia của Trung Quốc như phương tiện bảo vệ chủ nghĩa xã hội ở Việt Nam.

Bộ của ông cũng soạn thảo một nghị định an ninh mạng gây tranh cãi, khi yêu cầu các công ty nước ngoài lưu trữ dữ liệu và mở văn phòng ở Việt Nam để nắm chủ quyền trên dữ liệu của người Việt Nam và có quyền tài phán đối với các công ty này.

Dưới thời ông Lâm đứng đầu ngành công an, nhiều nhà hoạt động dân chủ, môi trường đã bị bắt. Hoạt động của các tổ chức phi chính phủ được đánh giá là bị siết chặt.

Đài Á Châu Tự Do 

Theo thông lệ, trước khi Đại hội Đảng diễn ra thì khâu bố trí nhân sự cho các chức danh cao cấp nhất, gồm các uỷ viên bộ chính trị, các thành viên tứ trụ – trong đó ghế Tổng bí thư là quan trọng nhất, cần phải được chuẩn bị kỹ càng. 

Điều này không có nghĩa mọi sự sắp đặt từ trước sẽ trở thành hiện thực, vì trong lịch sử đảng Cộng sản Việt Nam, việc bầu chọn chức danh Tổng bí thư luôn tiềm ẩn những bất định, mà theo ngôn ngữ dân gian, phải đến phút chót mới biết chiến thắng thuộc về ai.

Thế nhưng, để được trở thành ứng viên cho chức danh đảng trưởng, một người cần phải hội tụ những tiêu chuẩn nhất định, trong đó bao gồm việc phải giữ trọn một nhiệm kỳ uỷ viên Bộ chính trị, và từng kinh qua các chức vụ bí thư tỉnh uỷ, thành uỷ, trưởng ban, bộ, ngành của trung ương.

Nếu không ngã ngựa thì Võ Văn Thưởng đương nhiên sẽ là một ứng viên cho chức danh Tổng bí thư, bởi ông ta hội tụ đầy đủ mọi tiêu chuẩn do Đảng đề ra.

Từ việc đã từng nắm giữ chức Bí thư tỉnh uỷ Quảng Ngãi, đến phó Bí thư thành uỷ Tp. HCM, cho đến chức Trưởng ban Tuyên giáo trung ương, và Chủ tịch nước, cộng với việc đã là thành viên bộ chính trị hơn một nhiệm kỳ.

Do vậy, sự ra đi của vị chính trị gia quê Vĩnh Long đã dấy lên nghi vấn về một cuộc cạnh tranh quyền lực giữa những “tay đua” muốn trở thành người kế nhiệm ông Nguyễn Phú Trọng, vì dù sao, bớt đi một đối thủ ở thời điểm quan trọng này thì vẫn tốt hơn. Câu hỏi đặt ra ở đây là ai được lợi từ cú ngã của ông Võ Văn Thưởng?

Theo giáo sư Johnathan London, chuyên gia nghiên cứu chính trị Việt Nam, thì với việc ông Thưởng bị loại, cuộc đua chức Tổng bí thư giờ đây sẽ là cuộc đua song mã: 

Tuy rất khó để nhận định ai hưởng lợi nhiều nhất (từ việc ông Thưởng rớt đài), nhưng việc này tạo ra một cuộc cạnh tranh gay cấn giữa đương kim Thủ tướng Phạm Minh Chính – người thuộc bên chính phủ và có chuyên môn về phát triển kinh tế, với người đứng đầu lực lượng Công an, Tô Lâm, cả hai giờ đây là các ứng viên tiềm năng nhất cho vị trí lãnh đạo Đảng.”

Và giữa hai người này, mọi sự chú ý đổ dồn về ông Tô Lâm, người được cho là có động cơ lẫn năng lực để loại bỏ ông Võ Văn Thưởng.

Trao đổi với đài Á châu Tự do, tiến sĩ Lê Minh Nguyên – cựu chủ tịch đảng Tân Đại Việt, cho biết nhận định của ông:

“Ông Tô Lâm đã đến tuổi về hưu, nhưng hiện giờ đang có rất nhiều kẻ thù, nên nếu bước ra khỏi chức Bộ trưởng Bộ Công an thì sẽ rất nguy hiểm. Ngoài chức Tổng bí thư ra thì không còn chức danh nào có thể bảo vệ ông ta. Thành ra, con đường an toàn nhất và cũng là tham vọng của ông ta là trở thành Tổng bí thư.” 

Bộ Công an do ông Tô Lâm đứng đầu trong những năm qua đã điều tra hàng loạt vụ án dính dáng đến các quan chức cấp cao ở cả cấp địa phương và trung ương.

Dân chúng đã quen thuộc với những thông báo từ tướng Tô Ân Xô, người phát ngôn của Bộ Công an, mỗi khi có án tham nhũng mới.

Nhận chức Bộ trưởng Bộ Công an từ năm 2016, nếu tiếp tục giữ chức vụ này cho đến Đại hội Đảng năm 2026, thì ông Tô Lâm sẽ hoàn thành hai nhiệm kỳ, cộng với vấn đề tuổi tác (68 tuổi khi đại hội Đảng diễn ra), và sẽ phải về hưu theo thông lệ.

Do vậy, theo luật sư Nguyễn Văn Đài, đây là thời điểm quyết định đối với sự nghiệp chính trị của ông Tô Lâm:

“Ông Tô Lâm sẽ hoàn tất hai nhiệm kỳ trên cương vị Bộ trưởng, và theo quy định bất thành văn trong hệ thống chính trị, không người nào được giữ nhiệm kỳ Bộ trưởng thứ ba, đồng thời ở lứa tuổi của ông ấy, vào đầu năm 2026 thì đã quá 68 tuổi, cho nên cũng quá tuổi để ở lại. 

Vấn đề đối với Bộ trưởng Công an Tô Lâm trong trường hợp ông ta thực sự có tham vọng trở thành lãnh đạo tối cao của đảng Cộng sản, đó là việc chưa từng có tiền lệ một vị Bộ trưởng được bầu thẳng lên làm Tổng bí thư. 

Các đời tổng bí thư gần đây đều xuất thân từ các vị trí thuộc “tứ trụ” hoặc vị trí Thường trực Ban bí thư.

Do vậy, giới quan sát cho rằng rất có thể ông Tô Lâm sẽ chạy đua vào chức Chủ tịch nước thay thế ông Võ Văn Thưởng, để làm bàn đạp cho chức Tổng bí thư sau đó.

Rất có thể trong những tuần tới đây, khi chức danh Chủ tịch nước được công bố, thì cuộc đua vào chức Tổng bí thư cũng sẽ trở nên rõ ràng hơn, khi các ứng viên lộ diện.

Báo Người Việt

“Bộ Công An của ông Lâm đã trở thành một thứ kiêu binh, tác oai tác quái dữ dội, gây oán hận trùng trùng nhưng không ai dám hé răng phản đối. Quyền hành ở Việt Nam bây giờ thực sự nằm trong tay ông Tô Lâm…

Nếu ông Lâm thành công trong việc loại bỏ các đối thủ, độc chiếm chiếc ghế TBT, đất nước lại rơi vào một giai đoạn tối tăm hơn. Triển vọng một Việt Nam dân chủ, thịnh vượng và hòa đồng với thế giới văn minh xem ra còn xa xôi hơn nữa”

Nhà thơ Thái Bá Tân cảm thán

Đừng mơ chống tham nhũng

Ở chế độ độc tài…



Về Nguồn – Nguyễn Thế Giác

Nguyễn Thế Giác

Nghe mưa muốn trở về nguồn.

Thấy sương ta tưởng mắt tuôn lệ sầu.

Mù khơi rặng liễu ngàn dâu.

Tủi thân trí dũng bạc đầu nam nhi.

Ngửa tay còn lại chút gì.

Vút cao làm kiếp chim di tị hàn.

1001 thắc mắc: Sự thực có phải chim di cư là do chúng sợ lạnh?

 

Xin em dìu dặt cung đàn…

Cho ta mượn nốt tình, tang, liêu ,xừ…

Mím môi nghiền ngẫm kinh thư.

Thèm nôi Dân Tộc tương tư giống nòi.

Gọi thầm Đất Mẹ mồ côi.

Hồn xanh xao úa những lời nước non.

Dặm khuya ngựa nản chân bon.

Vó quân Mông Cổ lối mòn chưa xanh.

Hổ ngươi không chết theo thành.

Dẫu ăn năn cũng rêu xanh tuổi đời.

Đong đưa mấy cọng ru hời…

Theo dòng Đất Việt buồn chơi vơi buồn.

Như ta đánh mất Sài Gòn.

Giọt Ca Dao rót mỏi mòn thềm môi.

 

Khi về thầm nguyện trong tôi.

Dù sao chăng nữa, cuối đời đi hoang.

Còn đây nửa mảnh tình son.

Phủ lên Quê Mẹ héo hon tháng ngày.

Mê hồn với vẻ đẹp của những cánh đồng lúa miền Tây 2021

 

Khi về vun xới luống cày.

Ngủ vùi lòng đất thật say giấc nồng.

Chiều chiều ngửa mặt biển Đông.

Gió se muối mặn ấm lòng người đi. 

Biển Thanh Bình Đà Nẵng – Kinh nghiệm du lịch chi tiết 2024