THÍCH MINH TUỆ” là Ai trong Giáo Hội Công Giáo?

 Gieo Mầm Ơn Gọi

Khi nêu lên một câu hỏi như thế, không ít người nghĩ ngay đến Đức Giêsu. NHƯNG, xin thưa: “KHÔNG PHẢI”. Không ai trên thế gian này có thể so sánh được với Đức Giêsu, sự khác biệt giữa con người (ngay cả “sư” Thích Minh Tuệ) với Đức Giêsu là quá lớn.

Chúa Giêsu Kitô là một gương mặt “độc nhất vô nhị”. Người vốn dĩ là Thiên Chúa nhưng lại hạ mình xuống, nhận lấy một bản tính con người và đã chịu đau khổ, chịu chết trên cây Thập Giá vì chúng ta. Người là Thiên Chúa nhưng lại chấp nhận để con người đóng đinh. Nên một lần nữa chúng ta phải khẳng định lại rằng “KHÔNG AI CÓ THỂ SO SÁNH ĐƯỢC VỚI CHÚA GIÊSU KITÔ”.

Vậy THÍCH MINH TUỆ là Ai trong Giáo Hội Công Giáo?

Xét trên một phương diện nào đó, Giáo Hội Công Giáo có rất nhiều người đã chọn lối sống “TỪ BỎ” hơn cả sư Minh Tuệ. Ở đây, ta chỉ đưa ra một số ví dụ mà thôi.

Trong quá khứ:

1,Thánh Antôn ẨN TU (251): Ngài sinh ra trong một gia đình quý tộc nhưng đã từ bỏ tất cả và sống đời sống ẩn tu trong sa mạc. Mà trong sa mạc thì hết thảy mọi người đều biết: ngày nắng nóng lên đến 45 độ C, đêm lạnh rét xuống tận 20 độ C. Đấy là chưa kể đến phải tìm nguồn nước, thức ăn ở đâu?

Ngày 17.01: kính thánh Antôn Ẩn tu Thánh Antôn tu rừng và câu chuyện ...

2, Thánh Biển Đức (480): Ngài cũng sinh ra trong một gia đình rất giàu có. Ngài đã bỏ trốn khỏi thành Rôma giàu sang sung túc, mà tìm đến một nơi thanh vắng, sống đời ẩn tu tịch mạc. Ngài sống trong một cái hang, hãm mình phạt xác bằng nhiều cách khác nhau, nhằm giải thoát mình khỏi sự nô lệ của thân xác yếu đuối mà tiến gần đến Thiên Chúa hơn.

See the source image

3, Thánh Phanxicô Asisi (1182): Gia đình của ngài là một gia đình thương nhân giàu có nhất nhị tại thành phố Asisi. Ngài được gia đình nuông chiều từ nhỏ nên cậu mặc sức ăn chơi phung phí, hào hoa. Nhưng khi nhận ra tiếng Chúa mời gọi, cậu thanh niên đã từ bỏ tất cả, ngay cả cha mẹ và gia đình; cậu lột bỏ bộ quần áo quý tộc mà khoác trên mình tấm vải rách của người ăn xin. Nơi ngài ở là đầu đường xó chợ, nay đây mai đó. Ngài phó thác mọi sự vào sự quan phòng của Thiên Chúa. Ngài sống như Lời Chúa dạy: “Đừng kiếm vàng bạc hay tiền giắt lưng. Đi đường, đừng mang bao bị, đừng mặc hai áo, đừng đi dép hay cầm gậy” (Mt 10,10). Lối sống của ngài đã thu hút được hàng ngàn môn sinh bước theo ngài.

Молитвы Святого Франциска

  1. Thánh Gioan Vianey: nếu nói đến đời sống khổ hạnh thì chúng ta không thể không nhắc đến thánh Gioan Vianey. Ngài thường xuyên hãm mình, hy sinh và phạt xác. Trong suốt 30 năm linh mục, mỗi ngày ngài chỉ ngủ từ 2 đến 3 tiếng đồng hồ, ngồi toà giải tội 10 tiếng và thời gian còn lại là cầu nguyện, thăm viếng, dạy giáo lý. Thức ăn đơn giản chỉ là vài củ khoan hay bột mì. Gường ngủ là mấy thanh gỗ ghép lại với nhau. Chính vì thế, chúng ta không ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt của thánh nhân gầy gò và tiều tuỵ.

Tại sao Thánh Gioan Vianney lại ký tên vào bản kiến nghị để chịu “loại ...

Ngày nay:

Hiện nay, có không ít người Công Giáo đã từ bỏ mọi sự để bước theo Thầy Giêsu Kitô. Vì không có thời gian để nói đến tất cả. Nên ở đây, con chỉ muốn đề cập đến đời sống của các tu sĩ Dòng kín (đan sĩ). Ở Việt Nam, chúng ta thường nghe đến Dòng Cát Minh và Dòng Clara. Cuộc sống của các đan sĩ đòi hỏi sự từ bỏ triệt để, nhiều khi còn hơn cả sự Minh Tuệ nữa. Các đan sĩ rời bỏ gia đình, quê hương và mãi sẽ không trở về nhà nữa. Thay vì được đi đây đi đó, các đan sĩ tự nguyện sống suốt đời trong bốn bức tường của đan viện. Các đan sĩ giữ thinh lặng tuyệt đối, chỉ nói chuyện những khi thật cần thiết, thực hiện ăn chay nghiêm ngặt. Có những đan viện, các đan sĩ chỉ được nói và ăn thịt hai lần trong năm (Lễ Phục Sinh và Giáng Sinh). Và những hình thức khổ hạnh khác nữa.

Như vậy, Sư Minh Tuệ có thể là thần tượng trong trái tim của các Phật tử nhưng không phải là thần tượng cho các Kitô hữu. Thật thế, các Kitô hữu hãy luôn tự hào vì chúng ta có một Vị Thầy Chân Thật, là Đức Giêsu Kitô. Chúng ta hãy bước theo Người qua mẫu gương của các thánh.

ST


 

Trung Quốc vừa hạ cánh phi thuyền không người lái trên vùng tối của mặt trăng lần thứ hai

Cuộc chạy đua không gian của thế kỷ 21 đang nóng lên.

Trung Quốc tuyên bố rằng, đây là lần thứ hai, họ đã hạ cánh một tàu vũ trụ không người lái ở phía xa của mặt trăng. Tàu thăm dò Mặt trăng Chang’e-6 của nước này đã hạ cánh xuống lưu vực Nam Cực-Aitken, lưu vực va chạm lớn nhất trên mặt trăng

Vào ngày 2/6. Cơ quan Vũ trụ Quốc gia Trung Quốc cho biết đã hạ cánh lần hai xuống mặt trăng, trước đây Trung Quốc đã hạ cánh xuống khu vực này vào năm 2020 và có kế hoạch đầy tham vọng để đưa con người lên bề mặt Mặt trăng vào năm 2030. 

“Sứ mệnh Chang’e-6 là sứ mệnh lấy mẫu và trở về đầu tiên của con người từ phía xa của mặt trăng”, Cơ quan Vũ trụ Quốc gia Trung Quốc cho biết trong một tuyên bố.

Cơ quan vũ trụ Trung Quốc đã công bố đoạn video về cuộc hạ cánh thành công mới nhất, mà bạn có thể thấy trong video dưới đây.

Cảnh quay mặt trăng bắt đầu gần đầu video ngắn, xảy ra trong khoảng từ 7 đến 45 giây. Các khung tăng tốc cho thấy tàu vũ trụ lơ lửng 100 mét (gần 110 thước) trên bề mặt, nơi nó tự động sử dụng tia laser để xác định vị trí các chướng ngại vật mặt trăng (như đá hoặc hố), trước khi cuối cùng hạ xuống.

Giờ đây, sau khi triển khai các tấm pin mặt trời, tàu sẽ sử dụng máy khoan và cánh tay robot để thu thập đá và đất. Sau đó, một phương tiện phóng, hiện đang nằm trên tàu đổ bộ, sẽ phóng lên khỏi mặt trăng, chở những mẫu đất đá quý giá này tới một quỹ đạo đang chờ sẵn trong không gian. Cuối cùng, các mẫu sẽ quay trở lại Trái đất trong một viên nang được bảo vệ – tương tự như chuyến trở lại mặt trăng thành công của Trung Quốc vào năm 2020.

KÍNH CHIẾU YÊU! – Tiến sĩ Tô Văn Trường

✍️Tiến sĩ Tô Văn Trường

 Nhiều người hỏi, tôi cứ lần khân mãi không bình luận về nhà sư Thích Minh Tuệ, vì mình không am hiểu về đạo Phật. Nhưng để phúc đáp bạn bè, thôi thì tôi cứ xin nói theo thiển ý dưới góc nhìn đơn giản như sau:

Một người tu hành theo Phật pháp, lẽ thường xuất gia thì danh từ chung gọi là nhà sư như sư thầy, sư ông, tại gia gọi là cư sỹ, tu sỹ. Các từ đại đức (Bhadanta), thượng tọa (Sthavira – Thera), hoà thượng (Upadhyaya – Upajjhaya) vốn được dùng để tôn xưng một vị tu hành theo Phật giáo đã đạt thành quả nhất định. Về sau, những từ này trở thành tên các cấp bậc (giáo phẩm) khác nhau, do Giáo hội Phật giáo phong. 

Khi các vị đại đức, thượng tọa học qua trường thì cũng được cấp học vị cử nhân, thạc sỹ, tiến sỹ. Như vậy, có thể hiểu, “sư”, “nhà sư” là cách nói dân gian chỉ người tu hành. Còn đại đức, thượng toạ, hoà thượng là giáo phẩm do Giáo hội Phật giáo phong.

 Công dân Lê Anh Tú (Thích Minh Tuệ) không nhận mình là sư mặc dù trên thực tế có thời gian ông đã ở chùa, lấy pháp danh Thích Minh Tuệ và trên thực tế đang tu tập theo Đạo Phật. Nhưng người nói tiếng Việt dùng từ “sư” gọi ông là đúng nghĩa. Không nhất thiết cứ phải thuộc “biên chế” của một chùa nào mới là sư. Tục ngữ chẳng đã có câu “Thứ nhất là tu tại gia, thứ nhì tu chợ, thứ ba tu chùa” là gì?

 

Nhà sư Minh Tuệ chọn cách tu khổ hạnh (hạnh đầu đà), âm thầm miệt mài 6 năm qua đầu trần, chân đất, đi khắp mọi miền của đất nước chỉ ăn 1 bữa cơm chay vào buổi trưa , ngủ ngoài trời, không nhận tiền bạc, khiêm tốn xưng “con” với mọi người. Thích Minh Tuệ xuất hiện như một luồng ánh sáng chiếu kỳ lạ, đã soi thấu những hào quang giả tạo của giới tu “thích cúng dường”, “thích tí khí ” của một bộ phận không nhỏ Phật giáo hiện nay.

 Trong Phật giáo Việt Nam thời hiện đại có thiền sư Thích Nhất Hạnh nổi tiếng toàn thế giới. Nhưng tăng đoàn của Ngài không thuộc Giáo hội phật giáo Việt Nam. Nói theo công văn của Ban trị sự Giáo hội thì cả thiền sư Thích Nhất Hạnh và các đệ tử của Ngài cũng không phải là “tu sỹ phật giáo” vì không có trong danh sách tăng ni do Giáo hội quản lý.

 Thầy Minh Tuệ là một hiện tượng, một năng lực, một nhân cách không tầm thường. Tuy nhiên, câu chuyện chính ở đây không phải là về sư Minh Tuệ, mà là về những bức xúc của dư luận lâu nay trước quá nhiều nhiễu nhương, tiêu cực trong giới tu hành buôn chùa bán Phật. Những nỗi niềm, khát khao của dân chúng về các vị chân tu và về đạo đức xã hội đã tích tụ đủ lớn để thành một kho xăng.

 Nhưng ngọn lửa châm vào kho xăng ấy không phải là ngài Minh Tuệ mà lại chính là cái công văn tai hại của Ban trị sự Giáo hội Phật giáo Việt Nam “quốc doanh”.

(20+) Facebook          

Nói tóm lại: Ngài Thích Minh Tuệ quá đơn giản, quá chất phác, thậm chí còn hơi ngây ngô nhưng lại trở thành một loại thuốc thử khiến cho các loại bệnh tật, các loại “ma tăng” hiện nguyên hình và cả hệ thống “Phật giáo quốc doanh” rung chuyển. Hay nói cách khác, dư luận gọi Ngài là “kính chiếu yêu” cũng là điều dễ hiểu.


 

THẦY MINH TUỆ TRONG MẮT TÔI-Phêrô Nguyễn Văn Khải

Phêrô Nguyễn Văn Khải

THẦY MINH TUỆ TRONG MẮT TÔI

Tôi không gọi nhà tu Thích Minh Tuệ bằng “ông” với cung giọng rẻ rúng, kinh thường và bất kính như báo đài vô đạo của chế độ cộng sản.

Tôi gọi là nhà tu Thích Minh Tuệ là “thầy” với tất cả ý nghĩa tốt đẹp của từ này, dù biết thầy không thuộc về một giáo hội và không được ai “chứng giám”.

Gọi như vậy không có nghĩa là tôi nhận thầy Minh Tuệ là thầy của tôi. Không! Tôi chỉ có một thầy là Chúa Giêsu Kitô, Đấng Cứu Độ duy nhất của tôi và tôi tin Ngài là đấng cứu độ duy nhất của thế giới này hôm qua, hôm nay và mãi mãi.

Tôi thấy con người không thể tự mình cứu được mình. Con người đã bị tội lỗi và sự chết thống trị, trở nên rất yếu đuối và giới hạn, giới hạn như thân phận phải chết của con người.

Chỉ nhờ Chúa con người mới đủ sức để vượt thắng tội lỗi và sự chết, trở thành nghĩa của của Đức Chúa Trời và trở nên hoàn thiện như Ngài.

Tôi tôn trọng các tôn giáo chân chính và tôn trọng mọi cá nhân. Tôi đặc biệt tôn trọng những nhà tu chân chính, bất kể họ tu theo pháp môn nào.

Theo giáo lý Công giáo, tôi tin tất cả các tôn giáo chân chính đều là những bước chuẩn bị cho người ta đón nhận Chúa Kitô, tất cả những gì tốt lành, thánh thiện, chân thật, bình an, đức hạnh đều là hoa trái của Chúa Thánh Thần.

Tôi thấy thầy Thích Minh Tuệ là một nhà tu chân chính. Thầy tìm hạnh phúc qua cửa của “địa ngục”, nghĩa là thầy tìm sự giải thoát, hoặc ít ra là thầy rèn luyện thể xác và tinh thần trong một nếp sống khổ hạnh triệt để bằng cách chỉ đáp ứng nhu cầu vật chất tối thiểu của sự sống thể xác.

Ngược lại, những kẻ giả tu thì “tìm đường xuống địa ngục qua cửa của thiên đàng” (Victor Hugo). Họ tìm cách làm tiền tín đồ. Họ trở nên giàu có cách bất chính và bất công. Họ theo đuổi lối sống tiện nghi và vội vàng hưởng thụ vật chất.

Họ lợi dụng tôn giáo để thao túng dân lành ít hiểu biết. Họ lấy ý riêng của họ làm ý Trời Phật để giảng dạy cho dân, bất chấp những nguyên tắc đạo đức, bất chấp quy luật khách quan của vũ trụ, bất chấp cả giáo lý và giáo luật của tôn giáo họ mang danh.

Thông tấn xã Việt Nam nói thầy Thích Minh Tuệ đã “tự nguyện dừng đi bộ khất thực”.

Tôi tin đó là lời nói láo của chế độ cộng sản Việt Nam, giống như họ đã và đang nói láo về bao nhiêu chuyện lớn nhỏ liên quan đến vận mệnh dân nước, đến chính tổ chức Đảng và các lãnh đạo Đảng của họ và đến thế giới.

Tôi thấy những ngày vừa qua, có những cái loa của chế độ và của tôn giáo quốc doanh, chính thức lẫn không chính thức, trực tiếp lẫn gián tiếp, cứ đặt điều, chụp mũ, xuyên tạc, bôi nhọ thầy Minh Tuệ đủ chuyện bằng những lời lẽ nguỵ biện ti tiện, điên cuồng, chẳng khác ma quỷ đang gào thét, như họ đã làm và đang làm đối với nhiều cá nhân và tập thể công chính xưa nay.

Tôi thấy báo chí cộng sản cứ cố tình gắn cái chữ “khất thực” với cái chữ “đi bộ” của thầy”. Cứ làm như là mục đích đi bộ là để khất thực, trong khi thầy đâu có lấy đó làm mục đích? Ngay cả cái việc “bộ hành” từ sáu năm nay của thầy cũng chỉ là một “phương tiện” một cách thức “tập học” để giác ngộ mà thôi.

Karl Max, ông tổ của cộng sản đã tuyên bố: “chế độ nào tôn giáo nấy”. Chế độ cộng sản là ma quỷ, (tôi nói chế độ chứ không nói con người), vì vậy chế độ sẽ cố biến tôn giáo thành ma giáo, biến các tu sĩ thành các ma tăng. Cộng sản rất hồ hỏi khi thấy các chức sắc tôn giáo đi theo đường lối của họ.

“Chế độ nào tôn giáo nấy”. Chế độ cộng sản là ma quỷ. Ma quỷ làm sao chịu được thánh nhân! Ma quỷ và các đồ đệ của chúng sẽ hiệp đồng để loại trừ và tiêu diệt thánh nhân.

Tôi tin cộng sản đã dùng và sẽ còn dùng bạo lực để khống chế thầy Minh Tuệ. Số phận hiện nay của thầy ra sao? Thầy còn sống hay đã chết? Thầy còn tỉnh táo hay đã bị đánh thuốc làm cho tâm thần? Thầy còn khoẻ mạnh hay đã bị và sẽ bị đầu độc để sớm đổ bệnh và qua đời?

Việc chế độ cộng sản dùng bạo lực để chấm dứt lối tu hành độc đáo và tốt lành của thầy Minh Tuệ chứng tỏ rằng Việt Nam không có tự do tôn giáo và nhà cầm quyền không tôn trọng các quyền căn bản của con người.

Thật là đau đớn thay khi một công dân không vi phạm luật pháp quốc gia, không vi phạm giáo luật, không làm gì hại đến người khác, nhưng không được sống theo lối sống tốt lành và thánh thiện mình đã ước mơ và đang thực hành.

Sự kiện nhà cầm quyền và giáo hội quốc doanh dùng bạo lực để đàn áp thầy Minh Tuệ cũng cho thấy chế độ chỉ chấp nhận người dân sống theo bầy đàn, không chấp nhận được các cá nhân sống theo nhân vị, theo phẩm giá và ý muốn tự do của mình.

Việc đàn áp thầy còn là dấu chứng tỏ: cơ chế không chấp nhận được phi cơ chế, nô lệ không chấp nhận được tự do, lừa đảo không chấp nhận được trung thực, bóng tối không chấp nhận được ánh sáng, bất chính không chịu được công chính.

Họ không muốn đón nhận ánh sáng, nhưng cũng không muốn người khác nhận được ánh sáng. Họ sống trong tối tăm và họ cũng muốn giam hãm người khác trong bóng tối. Nói như Chúa Giêsu: họ không muốn vào thiên đàng và họ tìm cách ngăn cản người khác vào thiên đàng.

Quan niệm duy vật- một quan niệm mê lầm của cộng sản- mà cụ thể là coi vật chất quyết định tất cả, coi kinh tế là thước đo mọi giá trị khiến cho người dân, kể cả nhiều người tu, điên cuồng làm giầu bằng mọi giá, bất chấp đạo lý, khiến cả xã hội ngập tràn trong dối trá, bất công và bạo lực, vì thế xã hội Việt Nam ngày nay rất cần có những con người như thầy Minh Tuệ.

Sự hiện diện của thầy, lối sống của thầy Minh Tuệ là một luồng gió mát làm thức tỉnh và hoản cải nhiều tâm hồn, cả tín đồ lẫn tu sĩ thuộc mọi tôn giáo và thậm chí cả người không có niềm tin tôn giáo, giúp người ta giác ngộ, hoặc ít ra cũng hiểu ra thế nào là chân tu và thế nào là ma tăng.

Trong tư cách là một linh mục Công giáo, tôi tin vinh quang Thiên Chúa là con người sống, mọi người đều là hình ảnh của Ngài, tất cả các tôn giáo chân chính đều là bước chuẩn bị cho tâm hồn cho người ta đón Chúa Kitô, tất cả những gì tốt lành, thánh thiện, chân thật, bình an đều là hoa quả của Chúa Thánh Thần.

Tôi không sợ Phật giáo có những tu sĩ và tín đồ tốt. Một Phật tử tốt thì hơn một kitô hữu xấu. Một đại đức tốt thì hơn một linh mục xấu. Nếu các tu sĩ và tín đồ Phật giáo đạo hạnh và hiểu biết thì Công giáo Việt Nam cũng tự nhiên sẽ tốt lên theo. Nước nổi thì bèo nổi. Thân phận chúng ta gắn chặt với nhau.

Ngược lại sẽ là mối nguy hiểm và một sự áp lực to lớn đối với Công giáo, nếu Giáo hội Phật giáo và các chức sắc của Giáo Hội này trở thành những cái loa tuyên truyền, hoặc những cánh tay nối dài cho cộng sản để chế độ này tiếp tục bịt mắt, bịt tai, bịt miệng, trói chân, trói tay và móc túi người dân, hoặc biến dân thành con tin để làm tiền.

Kinh Thánh nói “khi nền móng cương thường đổ nát, thì người công chính làm được chuyện gì?”

Tôi tin thầy Minh Tuệ làm được nhiều chuyện, không phải thầy làm được ông nọ bà kia chức cao quyền trọng, hoặc xây được chùa cao nhà lớn, nhưng thầy gây được cảm hứng hướng thiện trong lòng người.

Với tôi, vị thầy vĩ đại là vị thầy gây được cảm hứng hướng thiện và siệt việt cho tha nhân. Cái cảm hứng ấy sẽ thay đổi cá nhân và xã hội theo chiều hướng tốt. Chúa Giêsu là như vậy và vì vậy ngày nay Kitô giáo trở thành tôn giáo đông tín hữu nhất.

Các môn đệ của Chúa Giêsu như Thánh Phanxicô Assisi thời Trung Cổ và Thánh nữ Têrêsa Calcutta thời hiện đại và bao nhiêu vị thánh khác cũng là những con người gây được nhiều cảm hứng như vậy cho rất nhiều người trong thế giới bất phân biệt dân tộc, quốc gia và tôn giáo.

Trong lịch sử Việt Nam, xưa nay không một tu sĩ nào chủ trương và thực hành được một nếp sống khổ hạnh độc đáo như thầy Minh Tuệ. Cũng không có tu sĩ nào sớm gây được cảm hứng rộng rãi như thầy, cả trong tôn giáo lẫn nghệ thuật.

Chế độ cộng sản có thể tiêu diệt thầy, nhưng tôi tin tinh thần và bóng dáng của thầy sẽ còn in dấu trong ký ức của muôn đời và ngày mai có thể người ta sẽ lại “phong thánh” cho thầy!

Phũ phàng thay có thể chính những kẻ đàn áp và loại trừ thầy hôm nay vì lợi ích bẩn thỉu của họ, thì ngày mai, một khi thầy đã qua đời, lại cũng vì lợi ích bẩn thỉu của họ, họ sẽ lại là những kẻ “phong thánh” sớm cho thầy.

Cầu xin Chúa ban cho xã hội có thêm nhiều người có tinh thần tu hành chân chính. Đặc biệt cầu xin Chúa ban cho thầy Minh Tuệ được bình an và luôn nâng đỡ bước đường tu của thầy. Thầy không sợ chết nhưng tôi mong thầy đừng bị chết sớm!./.

Roma, ngày 4 tháng 6 năm 2024

Linh mục Phêrô Nguyễn Văn Khải DCCT


 

Tại sao Huy Đức bị bắt?-Kim Ngữ

Ba’o Nguoi-Viet

June 3, 2024

Kim Ngữ

Tin tức từ nguồn thông tin khả tín Lê Nguyễn Hương Trà cho biết nhà báo Huy Đức, Trương Huy San bị bắt và khám xét nhà đã làm những người biết đến ông ngạc nhiên và ngay lập tức tin tức này loan truyền trên mạng xã hội không thua gì vụ Thầy Thích Minh Tuệ bị ngưng tu hạnh đầu đà và những người theo chân thầy bị đuổi về nguyên quán.

Nhà báo Huy Đức, hình chụp tại California, năm 2013. (Hình: Triết Trần/Người Việt)

Hai sự kiện song song tuy tính chất khác nhau nhưng sự quan tâm lại giống nhau đó là chính quyền Việt Nam đang hành xử một cách quyết đoán bất kể nhân vật mà họ nhắm tới là thầy tu hay nhà báo, nếu họ được đông đảo quần chúng mến mộ, theo dõi với số lượng đông đảo.

Nhà báo Huy Đức nổi tiếng khi tác phẩm Bên Thắng Cuộc của ông trở thành một “Icon” khi người ta nói về chế độ mới tại Việt Nam sau khi miền Nam hoàn toàn sụp đổ.

Tác phẩm Bên Thắng Cuộc ra đời như một tài liệu lịch sử được nhà báo Huy Đức bỏ ra nhiều năm tập hợp những cuộc phỏng vấn nhiều khuôn mặt nổi tiếng trong và ngoài nước về diễn biến trong thời gian từ 30 tháng Tư năm 1975 tới cuối thập niên 1990.

Cuốn sách tường thuật lại những sự kiện tại Việt Nam theo góc nhìn của tác giả, đặc biệt là về mặt chính trị và lãnh đạo của đảng CSVN. Sau khi sách được nhật báo Người Việt phát hành tại Mỹ báo chí trong nước phản đối bằng nhiều bài báo trên các tờ báo lớn, tuy nhiên rất nhiều nhà bất đồng chính kiến cho rằng cuốn sách là một tác phẩm trung thực phản ánh lại khuôn mặt thật của nhà cầm quyền sau khi chiến thắng. Bên Thắng Cuộc từ đó được xem như cuốn sách duy nhất được trình bày dưới cái nhìn của một nhà báo chứ không phải là một người viết sử.

Trong lời giới thiệu, Huy Đức viết: “Cuốn sách bắt đầu từ ngày 30-4-1975, ngày nhiều người tin là miền Bắc đã giải phóng miền Nam. Nhiều người thận trọng nhìn lại suốt hơn ba mươi năm, giật mình với cảm giác bên được giải phóng hóa ra lại là miền Bắc. Hãy để cho các nhà kinh tế chính trị học và các nhà xã hội học nghiên cứu kỹ hơn hiện tượng lịch sử này. Cuốn sách của tôi đơn giản chỉ bắt đầu kể những gì đã xảy ra ở Sài Gòn,Việt Nam sau ngày 30-4: cải tạo; đánh tư sản; đổi tiền… Cuốn sách của tôi cũng nói về hai cuộc chiến tranh cuối thập niên 1970, một với Khmer Đỏ và một với người Trung Quốc. Cuốn sách của tôi cũng nói về làn sóng vượt biên sau năm 1975, nói về sự “đồng khởi” của nông dân, của các tiểu chủ, tiểu thương để giành lấy cái quyền được tự lo lấy cơm ăn áo mặc.”

Huy Đức từng nổi tiếng lúc đang làm việc cho tờ Tuổi Trẻ điều tra phanh phui vụ Đường Sơn Quán, một địa điểm ăn chơi nổi tiếng của nhiều cán bộ cấp cao ở Thành Phố Hồ Chí Minh. Với những bài báo khác sau đó đã hình thành nên tên tuổi của ông, đặc biệt ông rất can đảm khi viết bài “Ba Khâu Đột Phá Của Thủ Tướng” viết về những sai trái của Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng nói về chuyện ông Dũng thâu tóm quyền lực cho nhiệm kỳ hai.

Từ bài báo này Huy Đức được độc giả cho rằng ông chống Thủ Tướng Nguyễn tấn Dũng tới cùng khi tiếp tục phanh phui những nhân vật nổi tiếng dưới thời ông Dũng.

Với trào lưu viết Blog càng ngày càng phổ biến, Huy Đức lại một lần nữa nổi tiếng vì trang Blog Osin của ông có số truy cập hạng nhất Việt Nam qua những bài viết độc lập với nội dung thời cuộc và chính kiến. Vì những bài viết của ông trong đó có bài “Biên Giới Tháng Hai” ghi lại những gì thu thập ở biên giới Việt-Trung nhân kỷ niệm 30 chiến tranh biên giới Việt-Trung năm 1979 ông bị báo Sài Gòn Tiếp thị sa thải vào Tháng Tám năm 2009, đồng thời với việc thu hồi thẻ ký giả.

Tuy nhiên ba năm sau, vào Tháng Năm năm 2012, Huy Đức nhận học bổng của Nieman Foundation tại Đại Học Harvard. Trong dịp này ông hoàn tất cuốn sách đã chuẩn bị từ lâu là Bên Thắng Cuộc và phát hành nó tại Mỹ, mở ra một thời kỳ mới cho cả người Việt trong và ngoài nước lẫn giới nghiên cứu lịch sử Việt Nam có cơ hội nhìn lại sự thật mà họ từng bị bưng bít thông tin sau năm 1975.

Sau khi cuốn sách xuất bản và gây tiếng vang lớn, Huy Đức trở về Việt Nam bất chấp những hiểm nguy mà cuốn sách gây ra cho ông, nhưng đáng ngạc nhiên là từ đó đến nay ông hoàn toàn bình thường và tổ chức các hoạt động xã hội như chương trình Nhịp Cầu Hoàng Sa hay Trồng Cây Gây rừng rất thành công cho tới khi bị bắt vào ngày 1 Tháng Sáu, 2024.

Và cộng đồng mạng bắt đầu bàn tán nguyên do khiến ông bị bắt trong đó bài viết mới nhất của ông được lấy ra để chứng minh do ông phản biện Bộ Trưởng Tô Lâm, trước khi nhậm chức chủ tịch nước qua bài ‘Một quốc gia không thể phát triển dựa trên sự sợ hãi’ và bài ‘Những suy nghĩ không rời rạc’ đăng liên tiếp trên trang facebook của ông đã khiến ông Tô Lâm nổi giận và đưa ra quyết định mà hàng chục năm qua ông Lâm không có cơ hội ra tay.

Trong bài “Không có quốc gia nào có thể phát triển bền vững dựa trên sự sợ hãi” Huy Đức viết: “Cơ chế quản lý, đặc biệt là quản lý đất đai, dự án của ta hiện nay rất khó làm đúng. Rất ít ai ở trong hệ thống này đã từng ký tá mà dám tin rằng mình chưa làm gì sai. Hiện thực ấy, đã khiến cho chỉ có rất ít người đang vận hành hệ thống này không phải sống trong sợ hãi. Không chỉ quan chức. Nên tránh những điều luật khiến cho gần như mọi gia đình và phần lớn người dân đều có thể vi phạm. Đừng để thường dân cũng phải luôn nơm nớp, bất an.

Không có quốc gia nào có thể phát bền vững dựa trên sự sợ hãi. Tôi tin là giờ đây, Đại Tướng Tô Lâm sẽ tư duy như một nguyên thủ chứ không phải tư duy như một người nắm chắc Bộ Công An, đặt quyền lợi quốc gia lên trên lợi ích của ngành.”

Ở bài thứ hai ông viết rõ hơn: “… quản trị quốc gia (trong đó có chống tham nhũng) phải bằng thể chế chứ không thể trông chờ vào ‘tấm gương đạo đức’ của một vài cá nhân hay việc bắt bớ, loại bỏ một vài con sâu chúa…” hay “… Những gì ta đang chứng kiến cho thấy, hồn ma ‘pháp luật là ý chí của giai cấp cầm quyền’ đang dần hiện về…”

Người nào theo dõi Huy Đức cặn kẽ sẽ kết luận ông là thân tín của ông Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng qua nhiều bài viết bênh vực chính sách đốt lò hay những hoạt động mà ông Trong thực hiện trong nhiệm kỳ của mình. Từ ý tưởng đó người theo dõi Huy Đức sẽ kết luận sở dĩ ông bị bắt vì thế lực của ông Trọng ngày một suy yếu và phe của ông Tô Lâm đang chiếm từng vị thế một trong bộ chính trị và nhân dịp này họ chặt hẳn tay chân của ông Trọng trước khi bước lên chiếc ghế cuối cùng mà ông Tô Lâm nhắm tới.

Dù nhìn ông dưới lăng kính nào đi nữa thì người ta khó khước từ tài năng làm báo của ông. Ngôn ngữ báo chí của Huy Đức đáng xem là vượt trội nhất Việt Nam hiện nay. Những vấn đề ông đề cập tới luôn thiết thực và quan trọng nhất trong đời sống, nó ảnh hưởng trực tiếp đến người dân bất kẻ vấn đề đó nằm ở lĩnh vực nào. Đáng nói nhất là ông không tránh né, luôn nói lên sự thật cho dù sự thật ấy dẫn ông vào tù ngày hôm nay.


 

NỊNH BỢ

Những câu chuyện ý nghĩa

Con mèo dí súng vào đầu con chuột rồi hỏi:

– Một cộng một bằng mấy?

– Dạ! Bằng hai ạ!

– ‘Pằng’, con mèo thổi khói súng: Mày đã biết quá nhiều.

Vẫn câu hỏi đó, con chuột thứ hai suy nghĩ rồi run rẩy trả lời:

– Dạ! em không biết ạ!

– ‘Pằng’, con mèo lại thổi khói: Loại dốt nát như mày không nên sống.

Đến con chuột thứ ba, mèo vẫn hỏi lại câu hỏi đó. Con này suy nghĩ rồi trả lời:

– Biết thì sao mà không biết thì sao?

– ‘Pằng’! Nguy hiểm như mày thì càng phải chết.

Tiếp tục con chuột thứ tư, lại là câu hỏi đó, con này suy nghĩ rồi trả lời:

– Trả lời anh giết, không trả lời anh giết, trả lời sai anh giết, trả lời đúng cũng giết luôn, thì em biết phải làm sao?

– ‘Pằng’! Mày phải chết vì mày nói quá nhiều.

Đến con chuột cuối cùng, vẫn câu hỏi cũ, con này nhanh nhảu trả lời:

– Dạ thưa anh! Với những câu hỏi hóc búa như vậy, thì chỉ có những người cao siêu như anh mới có đáp án chính xác ạ!

Con mèo khoái chí bảo:

– Mày được, theo tao!


 

ĐỪNG NÓI NỮA VỢ ƠI !

 Thành phố Hồ Chí Minh

Làm vợ làm dâu cần suy ngẫm!!! Khi đọc bài thơ này.

Ngồi xuống đây anh nói vợ nghe.

Đừng cãi nữa để mình mang thêm tội.

Sống ở đời phải biết đâu nguồn cội.

Kính ông bà là để đức cho con.

 

Rồi mai đây khi cha mẹ chẳng còn.

Lấy ai để sớm hôm mình chăm sóc.

Nhìn di ảnh thương mẹ rồi bật khóc.

Hối hận vì chẳng trọn đạo dâu con.

 

Mẹ già rồi đâu còn thuở vàng son.

Đừng chấp mẹ mà tội thêm em nhé.

Đừng để bụng những lời nói của mẹ.

Tuổi già thường lẩm cẩm lắm em ơi.

 

Mẹ giờ đây đã gần đất xa trời.

Còn trẻ đâu để mà minh mẫn nữa.

Cả một đời mẹ chạy ăn từng bữa.

Củ sắn củ khoai anh khôn lớn nên người.

 

Giờ đây mẹ đã gần tuổi mười mươi.

Thường người già có phần hơi dơ bẩn.

Phận làm con chúng mình nên kiên nhẫn.

Chớ buông lời nói mẹ mà sai thêm.

 

Mắt mẹ mờ vì mất ngủ hằng đêm.

Nếu vụng về em nên cầm tay mẹ.

Sao đứng nhìn rồi buông lời nặng nhẹ.

Con chúng mình có học được gì không ?

 

Em đã yêu và lấy anh làm chồng.

Thì mẹ của anh cũng là mẹ em em nhé.

Mẹ không sinh và nuôi em từ tấm bé.

Nhưng là mẹ anh và bà nội con em !!!

 

Hãy tịnh tâm ngồi suy nghĩ lại xem.

Rồi mai đây mình cũng già như mẹ.

Nếu con mình chúng buông lời nặng nhẹ.

Mình có buồn có tủi lắm hay không ?

 

Bởi cuộc đời tựa như một dòng sông.

Chảy quanh co rồi ra dòng biển cả.

Đừng để khi mẹ nằm trong đất đá.

Mới thấy mình có tội với mẹ cha !!!

Sưu tầm

#LXT

 


 

 Nạn “kiêu binh” dưới triều đại Nguyễn Phú Trọng-Thu Hà

 Ba’o Tieng Dan

Thu Hà

2-6-2024

Từ vua Lê, chúa Trịnh

Sử Việt chép rằng, thời Lê Trung Hưng, vua Lê chỉ là bù nhìn, quyền lực thật sự nằm trong tay chúa Trịnh. Tuy nhiên còn có một lực lượng khác từng thao túng cả vua Lê lẫn chúa Trịnh, thậm chí thế lực này còn quyết định chọn người lên ngôi, hoàn toàn thao túng Triều đình, đó chính là lực lượng kiêu binh.

Bởi họ đã đóng góp nhiều công lớn, nên được vua, chúa tin dùng làm quân túc vệ, lại được vua chúa nuông chiều, nên quân “Tam phủ” sinh ra thói kiêu căng, xem thường luật vua, phép nước, dẫn đến lũng đoạn triều chính, dân tình lầm than, khổ sở.

Nhiều lần kiêu binh xông vào triều, bắt sống, truy sát và bức tử đại thần, đến vua chúa cũng khiếp sợ. Đỉnh điểm vào năm 1782, kiêu binh vây phủ chúa, giết Quận huy Hoàng Đình Bảo, phế bỏ chúa Trịnh Cán và thân mẫu Tuyên phi Đặng Thị Huệ, lập Trịnh Khải lên làm chúa.

Trịnh Khải phong quan tước cho kiêu binh. Từ đó, quân ấy ngày một kiêu, đi cướp phá nhà dân, lộng hành, giết người không nương tay. Kiêu binh cũng tùy tiện mở cửa ngục, rước Lê Duy Khiêm (tức vua bán nước Lê Chiêu Thống sau này) về cung.

Sau này, hào kiệt các nơi cùng nổi dậy, mọi người đồng lòng tìm diệt kiêu binh. Kiêu binh hai xứ Thanh – Nghệ đóng ở các trấn đều phải bỏ trốn, lúc đi qua làng mạc, chúng không dám lên tiếng. Kẻ nào buộc miệng phát ra thổ âm Thanh – Nghệ, tức thì bị dân chúng bắt giết ngay.

Bọn chúng phải luôn giả cách làm người câm, ăn xin ở dọc đường, rồi lần mò về kinh. Mãi đến năm 1786, quân Tây Sơn đánh ra Bắc. Phe chúa Trịnh kháng cự không nổi, tan tác và sụp đổ, nạn kiêu binh chấm dứt.

Có thể thấy, kiêu binh chính là sản phẩm được sản sinh ra từ thể chế chính trị phong kiến chuyên chế thối nát Lê – Trịnh và hậu quả là chúng làm cho triều đại suy tàn.

Bàn về nạn kiêu binh, sách “Việt sử tân biên” (quyển 3), của sử gia Phạm Văn Sơn, có đoạn như sau: “Gia chính cũng như quốc chính, một khi có lũ con cưng đó, tất nhiên phải đưa thiên hạ đến chỗ đại loạn. Lịch sử không chỉ trách kiêu binh, mà còn phải quy trách nhiệm cho những người cầm đầu dân tộc đã vụng suy dại nghĩ”.

Đến nguồn cơn Nguyễn Phú Trọng

Hiện nay, dưới triều Nguyễn Phú Trọng, nạn “kiêu binh” từ Bộ Công an cũng tiếm quyền, thao túng quyền lực, bắt cả Bộ Chính trị, Ban Chấp hành Trung ương làm con tin. Khởi nguồn của nạn kiêu binh này là do ông Nguyễn Phú Trọng. Ba vụ việc sau đây, có thể thấy ông Trọng đã dung túng Bộ Công an ra sao:

– Để thoả mãn danh dự cá nhân, ông Trọng sẵn sàng bất chấp các quy tắc ngoại giao, thông lệ quốc tế, bật đèn xanh cho Tô Lâm đưa mật vụ sang Đức, bắt cóc Trịnh Xuân Thanh đem về nước. Chưa hết, vì tiêu diệt phe nhóm chính trị, củng cố quyền lực, ông Trọng cho bắt Uỷ viên Bộ Chính trị Đinh La Thăng, quản thúc (giam lỏng) Thường trực Ban Bí thư Đinh Thế Huynh mà không cần có ý kiến của Ban Chấp hành Trung ương hoặc Quốc hội.

– Ông Trọng biết rất rõ, “án tại hồ sơ” việc bộ trưởng Tô Lâm dính rất sâu trong vụ Mobifone mua AVG bằng các văn bản “Tối mật”, nhưng ông ta vẫn làm ngơ, bỏ qua. Phạm Nhật Vũ, kẻ hưởng lợi 5800 tỉ trong phi vụ này, đã đưa hối lộ cho các quan chức hơn 6 triệu Mỹ kim, lại được Bộ Công an của Tô Lâm đề nghị cho hưởng “chế độ hình sự đặc biệt” để Vũ chỉ phải nhận mức án 3 năm tù.

– Ông Trọng ủng hộ chủ trương của Tô Lâm và Bộ Công an, nửa đêm mang hàng ngàn quân đi tấn công thôn Hoành, Đồng Tâm, “tiêu diệt” đảng viên 58 tuổi đảng Lê Đình Kình, bắt hết con cháu ông Kình mà không cần bất kỳ một cuộc hòa giải, vận động, hay bản án xét xử của bất kỳ phiên tòa nào.

Nguyễn Phú Trọng và Tô Lâm. Nguồn: Internet

Từ tiền lệ đó, Bộ Công an núp dưới cờ “chống tham nhũng không có vùng cấm”, trở nên lộng quyền và bước qua mọi rào cản pháp lý.

Nếu như từ năm 2016 về trước, Bộ Công an luôn chờ hồ sơ chuyển từ Ủy Ban Kiểm tra Trung ương, Thanh tra Chính phủ để khởi tố điều tra, thì nay, Bộ Công an không cần kết luận của Ủy Ban Kiểm tra Trung ương hay đề nghị của Thanh tra Chính phủ.

Bộ Công an xem như không có hai cơ quan này, họ ngang nhiên xông vào trụ sở làm việc bắt Ủy viên Trung ương là bộ trưởng, bí thư các tỉnh thành, bắt chủ tịch Hội Đồng Nhân dân, chủ tịch UBND… mà không cần thông báo cho các tổ chức đảng ủy ở những nơi đó.

Ông Trọng đã xem Bộ Công an là thần bảo hộ của đảng, là công cụ bảo đảm sự tồn tại của đảng, nên o bế, dung túng lực lượng công an, biến họ trở thành kiêu binh hung hãn, côn đồ, coi thường nhân phẩm, mạng sống của dân.

Kiêu binh “thời đại Hồ Chí Minh” tham nhũng, hối lộ, mua sao vạch, bán phẩm hàm, mà không ai dám điều tra, tố cáo, chỉ trích. Công an đánh người, bắn người, bắt bớ, tra tấn khi giam cầm, dẫn đến những cái chết tức tưởi của dân, hoặc thương tích đầy người, thân tàn ma dại… nhưng luôn được bao che, không hề bị truy tố.

Những đại biểu nào chất vấn gay gắt bộ trưởng Bộ Công an, phê phán công an giữa nghị trường, không sớm thì muộn, cũng bị gài bẫy, bắt giam.

Ai dám đưa công an vào vòng tố tụng, khi đứng đầu cơ quan khởi tố điều tra là Bộ Công an (đại tướng CA Tô Lâm), cơ quan truy tố Viện Kiểm sát (thượng tá CA Lê Minh Trí) và cơ quan xét xử Toà án Tối cao (thiếu tướng CA Nguyễn Hoà Bình)?

Thời của kiêu binh

Kiêu binh thời nay đã không còn đứng canh cửa ngoài phủ, bảo vệ cấm cung, cảnh vệ mục tiêu… mà kiêu binh đang ngồi trong triều đình, luận bàn chuyện quốc gia, chính sự.

Sai lầm của ông Trọng đã giúp Bộ Công an cài cắm người của mình vào tất cả cơ quan đầu não. Xin điểm danh sơ sơ, để biết thế lực của Tô Lâm “bày binh bố trận” như thế nào:

  1. Lương Tam Quang, sinh 1965, quê Kim Động, Hưng Yên; Ủy viên Trung ương khóa 13, Ủy viên Thường vụ Đảng ủy Công an Trung ương, Thứ trưởng Bộ Công an, Thủ trưởng Cơ quan An ninh điều tra BCA. Sắp tới, Quang sẽ nắm ghế bộ trưởng Bộ Công an.
  2. Nguyễn Duy Ngọc, sinh năm 1964, quê Kim Động, Hưng Yên. Ngọc là Ủy viên Trung ương khoá 13, Ủy viên Thường vụ Đảng ủy Công an Trung ương, Thứ trưởng Bộ Công an, Thủ trưởng Cơ quan Cảnh sát điều tra Bộ Công an. Ngày 3-6-2024, Ngọc sẽ nhậm chức Chánh Văn phòng Trung ương đảng.
  3. Tô Ân Xô, sinh năm 1963, quê Bắc Ninh. Xô là thiếu tướng, Ủy viên Đảng ủy Công an Trung ương và là Người phát ngôn của Bộ Công an.

Trước đó, Tô Ân Xô là Chánh Văn phòng Bộ Công an, Trợ lý Bộ trưởng Bộ Công an Tô Lâm. Ngày 3-6-2024, Xô sẽ được bổ nhiệm chức Trợ lý Chủ tịch nước Tô Lâm.

  1. Vũ Hồng Văn, sinh năm 1976, quê Yên Mỹ, Hưng Yên. Văn là Ủy viên Ủy Ban Kiểm tra Trung ương. Trước đó, Vũ Hồng Văn là thiếu tướng, cục trưởng Cục An ninh chính trị nội bộ.
  2. Phạm Thế Tùng, sinh năm 1972, quê Tiên Lữ, Hưng Yên. Tùng là thiếu tướng, Cục trưởng Cục An ninh chính trị nội bộ (A03).
  3. Mai Hoàng, sinh năm 1979, quê Yên Mỹ, Hưng Yên. Hoàng là thiếu tướng, thành uỷ viên, Phó Giám đốc, Thủ trưởng cơ quan Cảnh sát điều tra Công an TP.HCM.
  4. Nguyễn Thanh Tùng, sinh năm 1968, quê Long Hưng, Hưng Yên. Tùng là thiếu tướng, Ủy viên BTV Đảng ủy, Phó Giám đốc, Thủ trưởng cơ quan Cảnh sát điều tra CATP Hà Nội.
  5. Tô Anh Dũng, sinh năm 1978, quê Văn Giang, Hưng Yên. Dũng là đại tá, Ủy viên Ban Thường vụ tỉnh uỷ, Giám đốc Công an tỉnh Hà Nam.
  6. Cao Minh Huyền, sinh năm 1974, quê thành phố Hưng Yên, tỉnh Hưng Yên. Huyền là đại tá, Ủy viên Ban Thường vụ Tỉnh ủy, Giám đốc Công an tỉnh Lào Cai.
  7. Lê Việt Thắng sinh năm 1972, quê quán Văn Giang, Hưng Yên. Thắng là đại tá, Ủy viên Ban thường vụ tỉnh uỷ, Giám đốc Công an tỉnh Yên Bái.
  8. Nguyễn Ngọc Quang, sinh năm 1967 quê Hưng Yên. Quang là đại tá, Phó cục trưởng Cảnh sát điều tra tội phạm về ma tuý (C04)
  9. Nguyễn Văn Mừng, sinh năm 1967, quê Ân Thi, Hưng Yên. Mừng là thiếu tướng, Cục trưởng Cục Cảnh sát điều tra tội phạm về trật tự xã hội (C02).

Chỉ vì “còn đảng còn mình”, nên ông Trọng đã tạo điều kiện cho lực lượng Bộ Công an ngày càng đông đúc, hung hãn. Ông Trọng trao cho đám kiêu binh cái quyền “tiền trảm hậu tấu”, để nay họ quay sang tiếm quyền, khuynh loát, nắm thóp cả Ban Chấp hành Trung ương và hệ thống chính trị từ trung ương đến 63 tỉnh thành, hòng đưa ra yêu sách, sắp xếp nhân sự cấp cao.

Không cần kể dông dài, nhưng mọi người đều thấy Bộ Công an đang kiểm soát gần như tất cả các cơ quan hành pháp, lập pháp và tư pháp, mở đường cho việc Tô Lâm ngồi vào ghế tổng bí thư.

Lần lượt các nguyên thủ quốc gia, “ngũ trụ” triều đình như Nguyễn Xuân Phúc, Võ Văn Thưởng, Vương Đình Huệ, Trương Thị Mai đều bị đám kiêu binh “cưa ghế”, phế bỏ quyền lực, theo đúng một kiểu quy trình. Đến thời điểm này, có thể nói, “vua” Nguyễn Phú Trọng đã thật sự mất hết quyền lực.

Ảnh: “Hội đồng quân nhân” bao quanh Nguyễn Phú Trọng. Nguồn: Báo SGGP

Chiều ngày 1-6-2024, nhà báo Huy Đức, cây bút chính luận số 1 Việt Nam và là một KOLs hay nhất trên mạng xã hội, người nổi tiếng trên truyền thông cả trong và ngoài nước đã bị khởi tố, bắt giam với tội danh “lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước” theo điều 331, Bộ luật hình sự.

Nhà báo Huy Đức, là người vừa bị bắt, nhưng báo chí chính thống chưa đưa tin. Nguồn: FB Huy Đức

Sắp tới, sẽ có những cuộc thanh trừng, đàn áp khốc liệt. Các nhà hoạt động nhân quyền, những tiếng nói phản biện, những phản ứng trong dân chúng và ngay cả trong đảng cũng sẽ cùng chung số phận.

Kiêu binh đang lên ngôi. Vết nhơ thời vua Lê, chúa Trịnh đã, đang và sẽ lặp lại một lần nữa trong lịch sử hiện đại Việt Nam. Buồn thay! 


 

 Đừng ngây thơ, nhầm lẫn-Đặng Đình Mạnh

Ba’o Tieng Dan

Đặng Đình Mạnh

3-6-2024

Nhiều bạn đăng tải ảnh dưới đây và chú thích, cho rằng công an tỉnh Thừa Thiên Huế lấy dấu vân tay vị hành giả để lập thủ tục cấp căn cước công dân cho ông khi đang bị tạm giữ ở đấy.

Thật ra, người đăng tải đã chú thích nhầm lẫn hoặc cơ quan an ninh, khi chủ động tung ảnh ấy lên mạng xã hội đã muốn công chúng hiểu rằng họ đã tử tế đến như vậy.

Vì lẽ, theo quy định, thì căn cước công dân chỉ được cấp bởi cơ quan công an nơi đương sự thường trú mà thôi. Tỉnh Thừa Thiên Huế chỉ là nơi vị hành giả đi qua rồi bị tạm giữ, không phải là nơi thường trú thì không có thẩm quyền lập thủ tục cấp căn cước công dân được.

Quy định về cấp, quản lý thẻ căn cước công dân. Ảnh chụp màn hình từ TVPL

Vậy thì, lấy dấu vân tay của vị hành giả để làm gì?

Lấy dấu vân tay, tên gọi chính thức là thu thập danh chỉ bản. Nếu không phục vụ cho việc cấp căn cước công dân, thì sẽ là thủ tục ban đầu của cơ quan công an thực hiện đối với các “đối tượng” đang là nghi can vi phạm pháp luật bị tạm giữ, tạm giam tại trụ sở công an. Do đó, theo hình ảnh cho thấy, vị hành giả đang là “đối tượng” của cơ quan công an.

Chúng ta cần hiểu đúng bản chất sự việc để không nhầm lẫn hoặc bị lừa phỉnh.

Nhân nói về lừa phỉnh, thì cả hệ thống truyền thông của chế độ đang ra rả tuyên truyền rằng, vị hành giả tự nguyện dừng bộ hành khất thực. Với đà này, vị hành giả sẽ còn TỰ NGUYỆN vào trại giam của công an, hoặc trại tâm thần để được bảo vệ, được ẩn tu, hoặc TỰ NGUYỆN hoàn tục. Thậm chí, TỰ NGUYỆN dừng thở cũng nên…

Dù không hề có chủ đích, nhưng vị hành giả đã là mối đe dọa, thách thức về an ninh đối với chế độ vì khả năng hiệu triệu công chúng một cách tự nhiên, nên sự lộ diện của ông ở nơi công cộng, hoặc ở bất kỳ nơi nào công chúng biết là điều không thể được chấp nhận.

Bài xem thêm, trong đó, cách nay 5 ngày thì tác giả đã xác định việc đàn áp của chính quyền đối với với vị hành giả. 


 

TÁ ĐIỀN KHU VƯỜN TÌNH YÊU – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

“Đến mùa, ông sai một đầy tớ đến gặp các tá điền để thu hoa lợi vườn nho”.

“Chúa Kitô đã gọi chúng ta bằng tình yêu, Ngài bảo vệ chúng ta. Tuy nhiên, sau đó, Ngài ban cho bạn và tôi tự do, giao cho mỗi người – các tá điền – tất cả tình yêu này. Như thể Ngài muốn nói rằng: ‘Hãy bảo vệ và giữ gìn tình yêu của ta như ta đã bảo vệ con!’. Đó là cuộc đối thoại giữa Thiên Chúa và mỗi ‘tá điền khu vườn tình yêu’ của Ngài!” – Phanxicô.

Kính thưa Anh Chị em,

Tin Mừng hôm nay mời chúng ta rảo bước dạo chơi trong vườn nho của Chúa, “Có người kia trồng được một vườn nho… Ông cho tá điền canh tác”. Tất cả chúng ta đều là những ‘tá điền khu vườn tình yêu’ của Ngài. Bạn và tôi là những người ‘bảo vệ tình yêu!’.

Vườn nho là linh hồn mỗi người, Giáo Hội và thế giới chờ đợi hoa trái từ chúng ta. Trước hết là sự thánh thiện cá nhân của bạn và tôi; sau đó là việc trở nên những tông đồ liên tục cho bạn bè, những người sẽ được gương sáng và lời nói tốt lành của chúng ta khuyến khích để đến gần Chúa Kitô. Và thế giới sẽ trở thành một nơi tốt hơn để sinh sống nếu chúng ta biết thánh hoá công việc chuyên môn, các mối quan hệ xã hội và bổn phận của mình đối với công ích. Phêrô nói, “Đức Kitô đã lấy thần lực của Người mà ban tặng chúng ta tất cả những gì giúp chúng ta được sống và sống đạo đức!” – bài đọc một.

Vậy bạn thuộc hạng tá điền nào? Những tá điền chăm chỉ hay là những tá điền cảm thấy khó chịu khi chủ sai đầy tớ đến thu hoa lợi? Chúng ta có thể chống đối những người chịu trách nhiệm giúp chúng ta mang lại hoa trái mà Chúa mong đợi. Chúng ta có thể phản đối những lời dạy của Giáo Hội, của Đức Thánh Cha, của các Giám mục; hoặc có lẽ, khiêm tốn hơn, của cha mẹ, những người dẫn dắt chúng ta; hoặc một người bạn tốt.

Chúng ta thậm chí có thể trở nên hung hăng và cố làm tổn thương họ, hoặc thậm chí giết chết họ bằng những lời chỉ trích và phê phán tiêu cực. Hãy xét xem bản thân về động cơ thực sự của những thái độ như vậy. Có lẽ chúng ta cần hiểu biết sâu sắc hơn về đức tin của mình; có lẽ cần hiểu biết sâu sắc hơn về bản thân, xét mình kỹ hơn để khám phá lý do tại sao chúng ta không muốn sinh hoa kết trái.

Dù ở trong đấng bậc nào, tất cả chúng ta đều có thể là “những mục tử tốt lành” và “những tay lưới người như lưới cá”. “Hãy cầu nguyện xin Chúa giúp chúng ta sinh hoa kết trái lâu dài. Chỉ bằng cách này, trái đất mới được biến đổi từ thung lũng nước mắt thành khu vườn tình yêu của Chúa” – Bênêđictô XVI. Bạn và tôi có thể mang tâm hồn mình, tâm hồn bạn bè, hoặc cả thế giới đến gần Chúa Kitô hơn, nếu chúng ta chăm chỉ đọc, suy niệm Lời Chúa và giáo huấn của Đức Thánh Cha hầu áp dụng chúng vào cuộc sống.

Anh Chị em,

“Đến mùa, ông sai một đầy tớ đến gặp các tá điền để thu hoa lợi vườn nho”. Không có Đấng Tạo Hoá thì tạo vật sẽ biến mất. Đó là lý do tại sao mỗi Kitô hữu ý thức rằng, tình yêu của Chúa Kitô thôi thúc họ – những ‘tá điền khu vườn tình yêu’ – mang ánh sáng của Chúa đến cho những ai không biết Ngài, chưa biết Ngài, hoặc khước từ Ngài.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, cho con ý thức rằng, thế giới – thung lũng nước mắt – có biến thành khu vườn tình yêu hay không, một phần cũng do những nỗ lực mỗi ngày của con!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

From : KimBang Nguyen

***********

Thứ Hai Tuần IX Mùa Thường Niên, Năm Chẵn

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mác-cô.

1 Khi ấy, Đức Giê-su bắt đầu dùng dụ ngôn mà nói với các thượng tế, kinh sư và kỳ mục. Người nói : “Có người kia trồng được một vườn nho ; ông rào giậu chung quanh, đào bồn đạp nho và xây một tháp canh. Ông cho tá điền canh tác, rồi trẩy đi xa. 2 Đến mùa, ông sai một đầy tớ đến gặp các tá điền để thu hoa lợi vườn nho mà họ phải nộp. 3 Nhưng họ bắt người đầy tớ, đánh đập và đuổi về tay không. 4 Ông lại sai một đầy tớ khác đến với họ. Họ đánh vào đầu anh ta và hạ nhục. 5 Ông sai một người khác nữa, họ cũng giết luôn. Rồi ông lại sai nhiều người khác : kẻ thì họ đánh, người thì họ giết. 6 Ông chỉ còn một người nữa là người con yêu dấu : người này là người cuối cùng ông sai đến gặp họ ; ông nói : ‘Chúng sẽ nể con ta.’ 7 Nhưng bọn tá điền ấy bảo nhau : ‘Đứa thừa tự đây rồi ! Nào ta giết quách nó đi, và gia tài sẽ về tay ta.’ 8 Thế là họ bắt cậu, giết chết rồi quăng ra bên ngoài vườn nho. 9 Vậy ông chủ vườn nho sẽ làm gì? Ông sẽ đến tiêu diệt các tá điền, rồi giao vườn nho cho người khác. 10 Các ông chưa đọc câu Kinh Thánh này sao ? Tảng đá thợ xây nhà loại bỏ lại trở nên đá tảng góc tường. 11 Đó chính là công trình của Chúa, công trình kỳ diệu trước mắt chúng ta !”

12 Họ tìm cách bắt Đức Giê-su, nhưng lại sợ dân chúng ; quả vậy, họ thừa hiểu Người đã nhắm vào họ mà kể dụ ngôn ấy. Thế là họ để Người lại đó mà đi.