Sao nhà cầm quyền sợ sư Thích Minh Tuệ?-Hiếu Chân/Người Việt

Ba’o nguoi-Viet

June 11, 2024

Hiếu Chân/Người Việt

Cuối cùng, sau nhiều thủ đoạn trấn áp và lường gạt của nhà cầm quyền, sư Minh Tuệ  – vị hành giả đầu trần chân đất đã gây bão dư luận Việt Nam hơn một tháng qua – đã được (hay bị) an trí trong một túp lều ở tỉnh Gia Lai, quê hương ông.

Sư Thích Minh Tuệ trong một căn chòi tạm ở huyện Ia Grai, tỉnh Gia Lai. (Hình: Tiền Lê/Tiền Phong)

Nhiều video trên mạng xã hội cho thấy ông xuất hiện, đi lại, ngồi thiền trong một túp lều lợp tôn dựng vội vàng, nền đất còn gồ ghề, vương vãi cây gỗ. Không rõ túp lều tôn – mà Phật tử hâm mộ ông gọi là “cốc” – được dựng trong rừng hay trong rẫy cà phê nhưng chắc là gần đường cái để ông tiện đi khất thực và cũng tiện cho nhà cầm quyền “quản lý” ông.

Trên Facebook Võ Hồng Ly ngày 11 Tháng Sáu có một đoạn video ngắn cảnh vài người đàn ông, có người mặc áo quần cảnh sát, đang dựng một chiếc lều bạt ngay ngã ba đường, với dòng tin: “Lập chốt trên lối vào cốc của Thầy.”

Người hâm mộ tạm yên lòng khi thấy vị hành giả yêu kính của họ đã không đột ngột biến mất như các vị tiền bối giáo chủ Huỳnh Phú Sổ hoặc tôn sư Minh Đăng Quang.

Về phía nhà cầm quyền, sau vài màn trấn áp và lường gạt trên truyền thông, họ đã yên tâm là sư Minh Tuệ đã nằm trong vòng kiểm soát, nhất cử nhất động của ông đều được công an chìm nổi và dân quân túc trực theo dõi. Từ nay, các Facebooker, TikToker khó mà đến gần ông để quay phim chụp ảnh làm sôi sục hàng triệu trái tim trên mạng xã hội, người đi theo ông “tòng tu” hoặc lấy phước sẽ không thể tụ tập thành đám đông “gây rối trật tự trị an,” làm chính quyền khó xử. Họ nghĩ rằng, theo thời gian, hình ảnh của vị hành giả mà nhiều người coi như hiện thân của Đức Phật sẽ phôi pha, sẽ phai mờ trong ký ức cộng đồng, và do đó nhà cầm quyền trút được một gánh lo âu.

***

Tại sao nhà cầm quyền phải sợ? Một vị hành giả đầu trần chân đất đội nắng đội mưa bộ hành trên đường thiên lý, mỗi ngày chỉ ăn một bữa, ai cho gì ăn nấy, y phục chỉ là những mảnh vải bỏ đi ghép lại, một xu cũng không dính túi, buông bỏ mọi tiện nghi vật chất của trần gian thì có gì đáng sợ?

Sư Minh Tuệ không phải là nhà bất đồng chính kiến hay nhà đấu tranh dân chủ, nhân quyền. Sư không truyền bá một ý thức hệ nào đối lập với chủ nghĩa cộng sản. Trên đường vân du, ai thắc mắc gì thì ông trả lời bằng những câu nói giản dị, mộc mạc, chủ yếu khuyên người ta làm lành lánh dữ, ai nghe cũng hiểu, chẳng có gì cao siêu vì đã có sẵn trong đạo xử thế hàng ngàn năm của dân tộc Việt.

Sư không phải là nhà truyền giáo mà là một hành giả – người thực hành – một phép tu đã có hàng ngàn năm tuổi với mục tiêu diệt trừ tham-sân-si, chấm dứt khổ đau, ra khỏi vòng luân hồi sinh tử. Ông có đạt đến cảnh giới “chánh đẳng chánh giác” như đức Phật Thích Ca xưa kia hay không là chuyện không biết trước được, và cũng chỉ là chuyện riêng của ông, không ảnh hưởng đến bất kỳ người nào khác.

Sư Minh Tuệ là một hành giả cô độc. Tuy là người tu theo Phật, ông không thuộc giáo phái, chùa, tự viện nào, không phải là thành viên cái gọi là Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam có tới 5 triệu tín đồ do nhà nước dựng lên và quản lý. Khi có người cạo đầu ôm nồi cơm điện đi theo thì sư Minh Tuệ nói ông mới chỉ là người “học Phật,” chưa có thành tựu gì nên không thu nhận đệ tử, ai muốn đi theo thì cứ đi, không theo nữa thì về nhà ông cũng không cản. Khi có quá nhiều người đi theo sư, tràn cả xuống lòng đường gây trở ngại giao thông thì ông ôn tồn khuyên họ trở về lo việc làm ăn, không nên tụ tập.

Sư Minh Tuệ không có gì đáng sợ cả. Vậy tại sao nhà cầm quyền phải lao tâm khổ tứ bày ra trăm phương ngàn kế để làm khó ông như đang đêm xông vào nơi nghỉ, bắt người, trói tay tống lên xe thùng chở đi rồi sau đó trâng tráo tuyên bố sư Minh Tuệ “tự nguyện dừng khất thực, ẩn tu.” Thậm chí, nhà cầm quyền còn đưa cả đài truyền hình quốc gia (VTV) vào cuộc, đăng những đoạn phim lắp ghép, dàn dựng một cách thô thiển để đánh lạc hướng sự quan tâm của công chúng, một lần nữa VTV bị dán nhãn “vua tin vịt.”

***

Nhà cầm quyền sợ vì sư Minh Tuệ là một trường hợp rất đặc biệt về một người tay không tấc sắc lại có sức mạnh vô biên. Bằng tấm gương từ bi hỷ xả, kiên cường và buông bỏ hoàn toàn những dục vọng trần thế, kể cả sinh mạng, tận tâm tận ý cho một mục tiêu duy nhất là giải thoát, sư Minh Tuệ đã cảm hóa được hàng triệu người. Không chỉ đám đông đi theo ông và tiếp xúc trực tiếp với vị hành giả mà cả hàng triệu người theo dõi bước chân ông qua mạng truyền thông đều như được rọi chiếu một thứ ánh sáng nhân ái giữa vô minh của cuộc đời.

Tấm gương của sư Minh Tuệ làm cho nhiều người bất giác tự nhìn lại mình, tự suy nghĩ kỹ trước khi buông ra một lời nói, thực hành một hành động nào đó sao cho bớt tham-sân-si vì nhận ra trong đời này, hạnh phúc an lạc đâu nằm ở sự hơn kém nhau, ở tiền tài hay danh vọng.

Tuy không có điều tra xã hội học hay thống kê chính thức về tác động của tấm gương Minh Tuệ nhưng qua những lời bộc bạch trên các mạng truyền thông, chúng tôi cảm nhận người dân mình đang dần tốt lên, hòa ái hơn, bớt hung dữ và sân hận kể từ khi bước chân khất thực của sư Minh Tuệ bắt đầu được chú ý và theo dõi. Giống như bóng tối sợ ánh sáng, chế độ cai trị dựa trên sự lường gạt, gian dối và bạo lực tự nhiên phải lo âu trước sức mạnh của sự thật và lòng từ ái.

Ánh sáng của sư Minh Tuệ chiếu vào bóng tối của giới tu hành Phật Giáo, làm rớt những chiếc mặt nạ mà giáo hội quốc doanh này đã dày công xây dựng từ năm 1981 đến nay, soi rõ sự khác biệt như đêm và ngày giữa một bậc chân tu với những kẻ “miệng nam mô, bụng đầy bồ dao găm.”

Chưa bao giờ những vị chức sắc của giáo hội Phật Giáo lại bị công chúng lôi ra công kích dữ dội như vậy. Từ chiếc áo cà sa lộng lẫy như hoàng bào của vua chúa của vị Pháp Chủ Thích Trí Quảng, đến các thủ đoạn lường gạt tín đồ qua các bài giảng đầy mê tín dị đoan và phản bội triết lý Phật Giáo của các sư quốc doanh Thích Thanh Quyết, Thích Trúc Thái Minh, Thích Chân Quang, Thích Nhật Từ… đều bị vạch trần trước công chúng. Số tín đồ đến với các ngôi chùa bề thế của giáo hội này giảm mạnh, đe dọa làm “bể nồi cơm” của những kẻ khoác áo cà sa để mưu cầu danh lợi.

Bước chân trần của sư Minh Tuệ bỗng chốc làm người ta nhận ra rằng, Phật không có nơi chùa to tượng lớn mà ở nơi giới luật được tuân thủ, tính thiện được tôn sùng; không thể tìm hạnh phúc an lạc nơi việc cúng dường mà ở nơi buông bỏ tham-sân-si trần thế.

Nhiều người cho rằng, đã đến lúc Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam phải “thanh lọc” hàng ngũ, loại bỏ những sư sãi biến chất, nhưng chúng tôi e rằng, ước vọng này sẽ không thực hiện được chừng nào giáo hội vẫn còn là một công cụ trong tay nhà nước đảng trị, quyền tự do tín ngưỡng chưa được bảo đảm. Sư Thích Minh Đạo, trụ trì tu viện Minh Đạo ở Bà Rịa, chỉ vì mấy câu tán thán (khen ngợi) sư Minh Tuệ đã bị giáo hội buộc phải quỳ sám hối, bị coi như một kẻ phản trắc. Như vậy đủ thấy, Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam không có cơ may hướng thiện và tự do tôn giáo hãy còn xa.

Xã hội Việt Nam đang trong thời kỳ đạo đức suy vong, quyền lực và tiền tài lên ngôi; cái tốt, cái chân thật bị vùi dập, bạo lực và gian trá trở thành lẽ sống. Tuy vậy, với căn tính bẩm sinh, người Việt Nam vẫn khao khát chân thiện mỹ, khao khát một nền tảng đạo đức lành mạnh trong một xã hội mà con người đối đãi với nhau bằng tình cảm chân thật. Sư Minh Tuệ là tấm gương chân thiện mỹ như vậy nên khi ông xuất hiện thì hàng triệu người, dù theo đức tin nào, đã chấp nhận, yêu mến và noi gương ông.

Trong một tháng bộ hành từ Nghệ An vào Huế, đã có đến 72 người tự nguyện cạo đầu, mặc y phấn tảo, ôm ruột nồi cơm điện đi theo con đường tu hành gian khổ, hàng ngàn người ngưỡng mộ đi theo và hàng triệu người theo dõi từng bước chân ông. Ai biết chắc, từ nay, nếu sư Minh Tuệ được tự do vân du Nam Bắc như ông đã từng thực hiện sáu năm qua, số người đi theo sẽ lên đến bao nhiêu, hàng ngàn hay hàng vạn, và một “tăng đoàn nồi cơm điện” liệu có ra đời, trở thành một “tổ chức” cạnh tranh với giáo hội quốc doanh và đảng cộng sản vô thần hay không.

Nhà cầm quyền không sợ sư Minh Tuệ, nhưng họ sợ dân chúng tập hợp lại ngoài sự kiểm soát mà họ không thể xử lý bằng súng đạn, còng số tám, nhà tù. “Trật tự trị an” chỉ là cái cớ để họ giam lỏng nhà sư, cái mà họ sợ chính là đám đông thức tỉnh theo bước chân của vị hành giả, một ngày nào đó sẽ thách thức quyền cai trị độc tôn của họ.

***

Bây giờ thì sư Minh Tuệ đã bị an trí tại một góc rừng, bên ngoài có “lực lượng chức năng” canh gác. Nhiều người nói câu chuyện thầy Thích Minh Tuệ đã kết thúc có hậu, “là giải pháp tốt nhất trong tình huống này.” Có thể như vậy, song ẩn tu không phải là hạnh nguyện của sư. Sư Minh Tuệ từng nói: “Sau thời gian ở một chỗ, con thấy mình không có cơ hội xúc chạm để thử thách tham-sân-si, nên con quyết định bộ hành từ Nam ra Bắc, rồi ngược lại. Con không dám nói trước cho đến lúc nào thì con dừng.”

Với ý chí sắt đá không gì lay chuyển nổi, chắc chắn sư Minh Tuệ sẽ quay lại với cuộc vân du trên đường thiên lý. Vì đó là hạnh nguyện, là lẽ sống của ông. Nhưng cho dù ông không thể tiếp tục bộ hành thì ánh sáng (Minh) hiểu biết (Tuệ) của ông cũng đã soi chiếu khắp nước, ra cả nước ngoài sẽ tiếp tục cảm hóa con người mà không ai dập tắt được. [qd]


 

 Hãy đừng thần thánh hóa ngài Minh Tuệ

Ba’o Tieng Dan

Võ Xuân Sơn

11-6-2024

Ngài Minh Tuệ là một người tu theo 13 hạnh đầu đà. Theo rất nhiều người am hiểu thì đây là cách tu rất khó, và rất hiếm người có thể thực hiện được. Ngài Minh Tuệ đã tu và giữ giới được suốt 6 năm qua. Điều đó cho thấy Ngài là người phi thường.

Nhưng như vậy không có nghĩa Ngài là Thần, Thánh. Mấy hôm nay, bắt đầu có những câu chuyện, ngầm cho rằng, Ngài có năng lực siêu phàm, đoán trước, cảm nhận được những điều bí ẩn, mang màu sắc mê tín, dị đoan. Tôi thì thấy Ngài có năng lực đoán trước việc mình sẽ bị phiền phức, nên ngay từ đầu Ngài đã khẳng định đi khẳng định lại, rằng Ngài không phải tu sĩ, rằng Ngài chỉ đang học đạo thôi, đồng thời, Ngài cũng không thu nhận ai, và không đuổi ai.

Tuy nhiên, cá nhân tôi cho rằng, khả năng dự đoán chuyện không hay của Ngài là do Ngài đã từng là con dân, từng có mấy năm trong bộ đội, rồi lại kinh qua trường học, và làm công việc của một nhân viên văn phòng, thực địa… Nói chung là Ngài có kinh nghiệm sống. Người có trí thông minh, đĩnh ngộ được kinh sách, giáo lý đủ để thực hành như Ngài, thì không khó để dự đoán những việc mà gần như tất yếu sẽ xảy ra.

Tôi cho rằng, nếu cứ dùng các hình ảnh thần thánh, dị đoan để ghép vô cho Ngài, thì điều đó chỉ hạ thấp Ngài, và làm cho Ngài xa rời với hình ảnh Đức Phật. Nếu cứ gán ghép Ngài vô những chuyện thần bí, thì vô hình trung xếp Ngài ngang hàng với bọn thích giải vong, lấy vong ra để hù dọa, kiếm tiền.

Ngoài ra, nhân đây tôi cũng muốn nói về những người từng đi theo Ngài Minh Tuệ. Hiện nay, có một số người đang tiếp bước Ngài, tu theo cách của Ngài. Không biết họ có thể làm được như Ngài hay không. Nếu làm được như Ngài, thì họ là những con người phi thường. Và đất nước ta sẽ vô cùng vinh dự vì có được nhiều hơn một người có khả năng thực hành được phép tu hạnh đầu đà.

Tuy nhiên, trong nhóm từng đi với Ngài Minh Tuệ, sẽ có những người không đủ kiên nhẫn, không đủ sức khỏe, hay gọi theo kiểu nhà Phật, là không đủ duyên. Họ quay về với đời sống thường ngày, thì đó là điều hết sức bình thường. Không có gì cần phải công kích hay chê bai họ cả.

Bản thân chúng ta cũng cần phải thể hiện tâm từ bi và buông bỏ nhiều hơn.


 

BÀI THƠ LẤY NƯỚC MẮT NHIỀU NGƯỜI

Tôi đi trước nhé, bà ơi!

Chuyến tàu tôi đã đến nơi trạm dừng…

Hứa rằng sống chết cùng chung,

Vậy mà tôi lại giữa chừng rời đi.

 

Bà đừng có khóc nhoà mi,

Kiếp sau mình gặp, lo gì, bà ha!

Bao nhiêu năm tháng đã qua,

Tôi – bà có cặp vào ra sớm chiều.

 

Ân tình sâu đậm bao nhiêu,

Dù chưa từng nói tiếng yêu lần nào…

Vui buồn, sướng khổ cùng nhau,

Sơn hào hải vị không đâu bằng nhà.

 

Bát canh với mấy quả cà,

Nhường qua gắp lại đến già còn thương…

Tôi nay tạm tới thiên đường,

Trong lòng chỉ có vấn vương mình bà.

 

Lần này đằng đẵng cách xa,

Nhớ tôi bà biết gắp cà cho ai?

Bà ơi, năm tháng dẫu dài,

Dù tôi chẳng thể bên tai càm ràm…

 

Nhưng bà phải nhớ lạc quan,

Sống vui, sống khoẻ vì đàn cháu con!

Kiếp sau mình gặp sớm hơn,

Rồi tôi sẽ lại ăn cơm cùng bà.

 

Bát canh với mấy quả cà,

Mấy mươi năm ấy lại là một đôi.

Tôi đi trước nhé, bà ơi!

Cảm ơn vì đã một đời cùng nhau…

(Lm Jos Chính Trực sưu tầm)


 

Nhìn lại những xáo trộn trên thượng tầng Ba Đình: Việt Nam sẽ đi về đâu?

Ba’o Tieng Dan

11/06/2024

Blog VOA

Hoàng Trường

Ông Tô Lâm tuyên thệ nhậm chức Chủ tịch nước Việt Nam, Hà Nội, ngày 22/5/2024. Nguồn: Pham Trung Kien/ VNA via AP

Dích dắc ‘xây thành đắp lũy’

Một cuộc ngã giá vô tiền khoáng hậu. Theo nguồn tin nội bộ, chấp nhận ghế Chủ tịch nước (CTN) ngày 22/5/2024, Tướng Tô Lâm đã đặt điều kiện với Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng (TBT) và Trung ương đảng (TƯ), phải bầu bổ sung hai tướng ba sao của ông là Lương Tam Quang và Nguyễn Duy Ngọc, đều là dân gốc Hưng Yên, vào Bộ Chính trị (BCT). Nhưng rồi ‘mộng đẹp không thành’, Tô Lâm ‘đành cài số lùi’.

Hôm 6/6, khi Quốc hội bấm nút chấp thuận tướng Quang vào ghế Bộ trưởng Công an (BTCA), cũng là lúc Tô Lâm cho CO3 ra tuyên bố công khai: Cơ quan An ninh BCA chấm dứt điều tra giai đoạn 2 vụ án hình sự Vạn Thịnh Phát (1). Vậy là, Lê Minh Hưng, tân Chánh Văn phòng Trung ương Đảng (CVPTƯ) – người từng đứng đầu Ngân hàng Nhà nước vào những năm Trương Mỹ Lan ‘múa gậy vườn hoang’ giữa Đô thành, gây thiệt hại cho người dân khoảng 30.869 tỷ VND – có khả năng sẽ thoát nạn.

‘Bánh ú trao đi bánh chì trao lại’. Người của Tô Lâm ‘ấm ghế’ ở TƯ để hy vọng vào BCT nay mai, thì ngay lập tức Lê Minh Hưng, trong cùng ngày 6/6 ‘gần như khỏi lo’ bị điều tra ngược. Không cần trở thành Ủy viên BCT, chỉ là ‘phó thường dân dự khuyết’ cũng biết được, cựu Cục trưởng Đỗ Thị Nhàn một mình không thể nuốt trôi 5,2 triệu USD do Trương Mỹ Lan lại quả.

Lương Tam Quang và Nguyễn Duy Ngọc đã không gom đủ số phiếu tại Hội nghị Trung ương 9 (2). Tô Đại tướng đành quyền biến, ‘lùi một bước tiến hai bước’ khá ngoạn mục. Ngày 3/6, Tô Lâm tạm thỏa mãn ghế Chánh Văn phòng Trung ương Đảng (CVPTƯĐ) đối với Thượng tướng Nguyễn Duy Ngọc, để ngày 6/6 vừa qua, ông đạt được đòi hỏi thứ hai, tức là gần như 100% Quốc hội bầu Thượng tướng Lương Tam Quang vào ghế BTCA.

Trong Hội nghị TƯ-9, ‘tâm phúc’ của Tô Đại tướng chưa dành ngay được hai vị trí trong BCT, nhưng với ghế CVPTƯĐ và BTCA, tương lai Ngọc và Quang vào BCT vẫn chưa hết hy vọng. Chậm nhưng chắc, theo bước chân của người tiền nhiệm Lê Minh Hưng, trước mắt, tướng Ngọc sẽ được vào Ban bí thư. Cuộc ngã giá của tân CTN đã buộc TƯ và BCT phải chấp thuận cho các thủ túc của ông ‘gác cửa’ ở Trung ương Đảng và thay ông ‘trông coi’ BCA. Đối với tân CTN, đây là thành công bước đầu ngoạn mục, mặc dầu để cài tiếp hai ‘đệ tử của mình’ ở BCA leo tiếp trên các nấc thang quyền lực vẫn còn là một tương lai bất định.

BCT lúc đầu vốn quan ngại vây cánh của Tô Lâm quá mạnh trong TƯ và BCT nên chưa đồng thuận cho hai Thượng tướng Công an Nguyễn Duy Ngọc và Lương Tam Quang vào BCT ngay trong đợt bầu bổ sung tại Hội nghị TƯ-9. Nhưng với kế hoạch ‘bao vây’ và ‘đánh lấn’ của Tô Lâm, TBT Nguyễn Phú Trọng cuối cùng cũng đã thúc thủ. Tại phiên họp Quốc hội (QH) hôm 6/6, tân CTN Tô Lâm, đồng thời là Chủ tịch Hội đồng Quốc phòng và An ninh, đã đề nghị QH phê chuẩn cho tướng Lương Tam Quang làm thành viên Hội đồng. Và QH đã biểu quyết thông qua đề nghị này với tỷ lệ 100% đại biểu tán thành (3).

Trước mắt, tướng Quang và tướng Ngọc sẽ phục vụ hết nhiệm kỳ của ông Tô Lâm đến năm 2026. Nếu Quang không ‘leo’ được tiếp lên BCT, ông sẽ kết thúc cuộc đời binh nghiệp ở tuổi 61 vào tháng 1/2026. Dẫu sao Tô Đại tướng cũng đã ép được BCT và TƯ chấp thuận kế hoạch ‘xây thành, đắp lũy’ của mình. Bố trí xong hai ghế CVPTWĐ và Bộ trưởng BCA cho Ngọc và Quang, vốn là các thủ túc thân tín của ông. Ngay từ đầu, Đại tướng Tô Lâm không giấu giếm, đó là các điều kiện tiên quyết để ông chấp nhận rời ghế BCA sang ngồi vào ghế CTN.

Liệu có ‘cái chết trên chấm phạt đền’?

Giới bình luận quốc tế đánh giá, các điều kiện tiên quyết của Tô Lâm áp đặt lên BCT thực chất là một cuộc chính biến (coup d’etat) hoàn hảo (4). Tô Đại tướng đã hành động ‘tréo ngoe’ so với Hiến pháp, cũng như Đảng chế xưa nay. Mọi quyết sách lớn về nhân sự trên thượng tầng Ba Đình thường là do BCT thiết kế, sau đó TƯ và QH chỉ bấm nút triển khai thực hiện. Đằng này, vừa qua, bằng một Hội nghị bất thường để lấy phiếu tín nhiệm từ cơ sở cho điều gọi là ‘kiện toàn vị trí BTCA’, Tô Lâm trên thực tế đã vô hiệu hóa quyết định trước đó của Chính phủ để Trần Quốc Tỏ ‘điều hành BCA’, áp đặt luôn kết quả bỏ phiếu để đưa Quang vào vị trí làm ‘bàn đạp’ chuẩn bị ‘nhảy lên’ BCT về sau.

Điều này liệu có thể diễn ra, khi mà tân Bộ trưởng Lương Tam Quang chưa đủ điều kiện ‘trọn một khóa’ TƯ và cũng chưa từng qua một khóa công tác ở cấp tỉnh? Nhưng với ‘tả phù hữu bật’, với ‘thế chẻ tre’ trên bàn cờ chính trị Ba Đình (5), Tô lâm đã ‘xây thành đắp lũy’ thành công mà không sợ các thế lực khác ‘đánh úp’ khi ông buộc lòng phải ‘buông’ ghế BTCA để tính chuyện được ‘hưởng suất đặc biệt kéo dài tuổi hưu’ tại Đại hội 14 vào tháng 1/2026. Giới quan sát chính trị Hà Nội đang đặt vấn đề: Nếu một khi có ‘cái chết trên chậm phạt đền’, Tô Lâm có đủ quyền bính để gộp CTN với TBT làm một?

Trong một bài viết súc tích trước khi bị bắt hôm 1/6/2024, nhà báo Huy Đức đã mô tả về cái chết của Nhà nước pháp quyền XHCN ở Việt Nam. Huy Đức có ý đổ trách nhiệm cho TBT Trọng trong việc ông có vẻ lấn át bộ máy quản trị bên chính phủ, chỉ tập trung ‘gia cố’ hệ thống các Ban bên Đảng (6). Thật ra cuộc tranh giành lúc ngấm ngầm, lúc công khai giữa ‘cung Vua’ và ‘phủ Chúa’ ở Ba Đình khi nhân loại đã đi được một phần tư thế kỷ 21, có lẽ là một trong những chương đen tối của lịch sử ĐCSVN. Ở một đất nước ‘luật pháp có cũng như không’, gần một tuần lễ trôi qua, người dân và cả hệ thống truyền thông ‘lề đảng’ vẫn chưa biết, Huy Đức đã ‘bị bốc hơi’ cách nào. Mãi đến cách đây vài ngày mới có tin chính thức Huy Đức bị bắt về tội “lợi dụng tự do, dân chủ.”

Trong khi đó thì tình hình tham nhũng đã tồi tệ đến mức, như một bình luận trên RFA cũng vào ngày 6/6, giới lãnh đạo không thể công khai trước toàn dân về trách nhiệm giải trình. Người dân đứng ngoài ‘trò chơi cung đình’, trong đó sự tranh giành quyền lực và thanh trừng nội bộ ở thượng tầng đang diễn ra khốc liệt. Trong vòng hơn một năm tính từ đầu 2023 đến thời điểm hiện nay, hàng tá các Ủy viên BCT, các Phó thủ tướng, bộ trưởng và nhiều quan chức cao cấp khác bị ‘ngã ngựa’ dưới các hình thức khác nhau… (7)

Trong một nghiên cứu được trao giải quốc tế từ Viện nghiên cứu Đông Nam Á (ISEAS) của Singapore, các học giả về Việt Nam đã tiên đoán về sự ‘tắc tử’ của hệ thống pháp quyền XHCN và sự lên ngôi của chế độ độc tài công an trị. Có một số kịch bản phát triển khả dĩ cho Hà Nội như sau: Thứ nhất, ĐCSVN tiếp tục theo con đường hiện tại, từ chối thực hiện các cải cách chính trị và quản trị triệt để hơn và tránh xa thực hành đa nguyên chính trị. Trong trường hợp này, tham nhũng có thể sẽ trở nên lan tràn và gây tổn hại nghiêm trọng hơn và các phe phái cùng các nhóm lợi ích sẽ gây thêm nhiều tổn hại hơn nữa. Một sự phát triển như vậy sẽ dẫn đến sự mất hoàn toàn tính hợp pháp của Đảng Cộng sản.

Thứ hai, ĐCSVN bám giữ chế độ ‘đảng trị’ duy nhất bằng mọi giá và chỉ thực hiện các cải cách phi chính trị. Trong tình huống ấy, thời gian trước khi mất tính hợp pháp có thể kéo dài và Việt Nam sẽ trở thành một loại hình nhà nước cảnh sát toàn trị.

Thứ ba, Việt Nam tiến tới đa nguyên chính trị mà không có bất kỳ cải cách toàn diện nào. Trong trường hợp ấy, sự phát triển của Việt Nam sẽ càng khó dự đoán hơn và sẽ gặp nhiều hỗn loạn và bất định phía trước (8).

Tham khảo:

(1) https://www.vietnamplus.vn/giai-doan-2-vu-an-van-thinh-phat-de-nghi-truy-to-34-bi-can-ve-3-toi-danh-post957512.vnp

(2) https://www.voatiengviet.com/a/trung-uong-9-buoc-ngoat-hay-ngo-cut-/7617585.html

(3) https://xaydungchinhsach.chinhphu.vn/tan-bo-truong-bo-cong-an-luong-tam-quang-duoc-quoc-hoi-giao-trong-trach-moi-119240606165255555.htm


 

Mỹ phản đối vụ bắt Huy Đức- Ba’o Dat viet

Ba’o Dat viet

June 11, 2024

Nhà báo Huy Đức từng nhận học bổng của Bộ Ngoại giao Mỹ

Mỹ kêu gọi Việt Nam tôn trọng tự do ngôn luận của mọi người dân và tái khẳng định nhân quyền là trọng tâm trong chính sách đối ngoại của Hoa Kỳ sau khi Bộ Công an Việt Nam tuyên bố bắt giam nhà báo Trương Huy San vì những đăng tải trên mạng xã hội của ông.

Theo truyền thông trong nước, cơ quan an ninh điều tra khởi tố ông Huy Đức tội “lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước” theo Điều 331 của Bộ luật Hình sự Việt Nam, một cáo buộc thường bị các tổ chức nhân quyền chỉ trích vì cho là vi phạm các nghĩa vụ nhân quyền quốc tế.

“Chúng tôi thường xuyên kêu gọi Việt Nam tôn trọng và bảo vệ nhân quyền và các quyền tự do cơ bản cho tất cả mọi người ở Việt Nam, phù hợp với các nghĩa vụ và cam kết quốc tế của mình, đồng thời trả tự do cho tất cả những người bị giam giữ oan uổng,” một người phát ngôn của Bộ Ngoại giao Mỹ nói trong email trả lời yêu cầu bình luận của VOA về việc Việt Nam bắt giữ nhà báo Huy Đức, người từng được Bộ Ngoại giao Mỹ trao học bổng Humphrey Fellowship để tu nghiệp tại Đại học Maryland từ 2005-2006.

Nhà báo Huy Đức, tác giả cuốn sách “Bên Thắng Cuộc” không được lưu hành chính thức ở Việt Nam, cũng là người nhận học bổng của Nieman Foundation tại Đại học Harvard ở Mỹ vào năm 2012-2013 và từng xuất hiện trong bộ phim tài liệu “Cuộc chiến tranh Việt Nam” của Đạo diễn Ken Burns ra mắt năm 2017 với tư cách một người được phỏng vấn.

Vụ bắt giữ nhà báo Huy Đức “thể hiện một cuộc tấn công đáng báo động vào quyền tự do báo chí và là vụ mới nhất trong một cuộc đàn áp đang diễn ra nhắm vào các nhà cải cách,” Dự án 88, nhóm giám sát đa quốc gia về nhân quyền ở Việt Nam, nói trong một tuyên bố được AP trích dẫn.

Tổ chức phi lợi nhuận đăng ký hoạt động tại Mỹ này đã kêu gọi chính phủ Hoa Kỳ trừng phạt Hà Nội vì đàn áp những người bất đồng chính kiến.

Người phát ngôn Bộ Ngoại giao Mỹ nói hôm 10/6 rằng “nhân quyền là trụ cột trung tâm trong chính sách đối ngoại của Hoa Kỳ và chúng tôi thường xuyên tham gia với các đối tác chính phủ Việt Nam trong các cuộc trò chuyện thẳng thắn về các mối quan ngại về nhân quyền ở mọi cấp độ, tìm kiếm tiến bộ trong các vấn đề như tự do ngôn luận, tự do hiệp hội và tự do tôn giáo hoặc tín ngưỡng.”

Trước khi bị bắt, ông Huy Đức đã đăng tải những bài viết trên trang Facebook cá nhân, hiện đã bị đóng kể từ khi có tin ông bị cơ quan chức năng đến khám nhà và đưa đi hôm 1/6, trong đó ông chỉ trích về sự tập trung quyền lực quá mức của Bộ Công an trước khi Bộ trưởng Tô Lâm lên làm chủ tịch nước và kết quả không như mong muốn của chiến dịch chống tham nhũng do Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng lãnh đạo.

Các tổ chức quốc tế, gồm Theo dõi Nhân quyền Quốc tế (HRW), Bảo vệ Ký giả (CPJ), Phóng viên Không Biên giới (RSF) và Văn bút Mỹ (PEN America) đã lên tiếng kêu gọi các nhà chức trách Việt Nam thả tự do cho nhà báo Huy Đức một cách vô điều kiện và hủy bỏ mọi cáo buộc đối với ông. Giám đốc Văn phòng châu Á của RSF nói trong thông cáo đưa ra hôm 7/6 rằng “các bài viết của nhà báo độc lập Huy Đức là nguồn thông tin vô giá giúp công chúng Việt Nam tiếp cận những thông tin bị chế độ Hà Nội kiểm duyệt.”

(Theo VOA)


 

ĐỪNG CHỈ MẢI LO KIẾM TIỀN!

Gieo Mầm Ơn Gọi

 

1.Sẽ đến lúc bạn nhận ra rằng vàng bạc châu báu trên đời này chẳng có thể mua được sức khỏe, sự tận hưởng hạnh phúc mỗi ngày.

2.Cuộc đời con người có thể vì TIỀN mà vào sinh ra tử, cả nửa cuộc đời ai cũng mong mình có nhiều tiền tài, vật chất để có cuộc sống sung sướng. Nhưng rồi tiền tài cũng tựa như xiềng xích, càng tham lam thì càng tự đào hố để chôn mình.

3.Chừng nào chúng ta càng để đồng TIỀN chi phối, trở thành nô lệ của đồng TIỀN thì chừng đó chúng ta chưa thể có được hạnh phúc.

4. Rất nhiều người dành cả tuổi trẻ, sức khỏe để kiếm TIỀN, lao vào con đường làm việc không ngừng nghỉ với quan điểm: “Còn trẻ là còn làm việc”. Nhưng tiền kiếm ra mà không biết tiêu xài cho bản thân thì đâu còn ý nghĩa gì nữa.

5. Trên đời này chiếc giường đắt giá nhất đó chính là giường bệnh. Kiếm TIỀN cả đời rồi về mang đốt hết vào nằm viện, TIỀN thuốc thang thì đâu còn gì là hạnh phúc nữa.

6. Người chết vì tiền tài là đau khổ nhất, đừng để danh vọng, tiền tài và vật chất che mờ đôi mắt, buông thả ham muốn vô độ, cuối cùng đánh mất chính mình.

ST

Sư Minh Tuệ – Ba’o Tieng Dan – Đỗ Duy Ngọc

Ba’o Tieng Dan

Đỗ Duy Ngọc

11-6-2024

Cho đến thời điểm này, sự kiện Sư Minh Tuệ không chỉ là hiện tượng tôn giáo mà còn là một hiện tượng xã hội và đã bắt đầu mang màu sắc chính trị. Đã có quá nhiều bài viết và ý kiến về việc hành đạo của Sư. Đồng tình ca ngợi có, phản đối, phỉ báng có. Nhưng không thể ngăn chận được sự quý trọng và tôn sùng của rất nhiều người. Người theo đạo Phật, người không tôn giáo kể cả những người theo các tôn giáo khác cũng tán thán và tôn thờ sự tu tập của Sư.

Trong bài viết ngắn này, không bàn đến phương pháp tu tập của Sư Minh Tuệ nữa mà chỉ nói thêm một chút về cách xử sự thông minh, bản lĩnh, trí tuệ, sự hoà nhã và tinh tế của Sư trước mọi tình huống trong quá trình hành đạo trên đường.

Trong những ngày đầu cách đây gần sáu năm, Sư chọn cách đi khất thực theo hạnh đầu đà. Những ngày đầu Sư vẫn còn mang áo vàng và xưng Thầy với mọi người. Nhưng chỉ thời gian ngắn sau đó, Sư tiên liệu được rằng vì Giáo hội không cho phép tu sĩ đi khất thực nên tiếp tục như thế sẽ bị phản ứng và kết tội. Do đó Sư mang bộ y phấn tảo, ôm bình bát là nồi cơm điện và không nhận mình là tu sĩ, không trực thuộc Giáo hội, xưng với mọi người là con. Bỏ chữ Thích mà chỉ gọi là Minh Tuệ. Đó là một cách chọn lựa khôn ngoan. Thế nhưng khi Sư nổi tiếng, Giáo hội lại ban hành công văn thông báo Sư Minh Tuệ không phải là tu sĩ, không trực thuộc Giáo hội. Đó là một việc làm thừa thãi và lộ bản chất sân si của kẻ mang danh đại diện cho Giáo hội. Bởi ngay từ đầu, Sư Minh Tuệ có nhận mình là tu sĩ đâu? Sư xưng mình là con của mọi người, xem mọi người là cha mẹ, anh em. Sư bảo Sư vẫn còn đang tu tập nên chưa thể làm thầy ai cả. Do vậy Giáo hội đã bị việt vị bởi công văn này. Và qua đó cho thấy Sư Minh Tuệ đã nhìn thấy trước sự việc sẽ diễn ra.

Khi đi bộ hành trên đường, khi đến bất cứ chỗ nghỉ nào, Sư đều ngồi kiết già. Trên khoảnh đất, dưới gốc cây, trên mỏm đá cheo leo hay chỉ là một thềm nhà, Sư luôn ngồi kiết già. Ngồi được như thế phải trải qua một thời gian tu tập mới có được, đó là chưa kể hằng đêm Sư vẫn ngồi với tư thế ấy để ngủ ngồi. Kiểu ngồi đấy chứng minh Sư đã là người tu tập rất lâu năm cùng với sự kiên trì. Không có bản lĩnh sẽ không làm được thế.

Bước chân Sư thoăn thoắt trên đường dù mưa hay nắng với nụ cười đầy bao dung. Khi có quá nhiều người cạo đầu theo Sư, Sư tuyên bố Sư chưa đủ điều kiện nên không thu nhận đệ tử, ai muốn thì cứ gia nhập, theo không được thì về. Không đồng tình và cũng chẳng từ chối ai. Thế nhưng Sư vẫn giữ một khoảng cách để không bị kết tội là tụ tập, rủ rê, tổ chức mọi người. Khi đoàn đã quá đông, Sư luôn đi cuối cùng, tách biệt với đoàn một khoảng cách. Đó là một chọn lựa khôn ngoan dù Sư vẫn giúp đỡ mọi người trong đoàn lúc nghỉ ngơi, dạy cho mọi người may y, giải thích những yêu cầu của người tu theo hạnh đầu đà.

Nhiều người đi theo Sư cho biết Sư như có một hấp lực, một từ trường khiến khi cạnh Sư sẽ thấy tâm an lạc, thanh thản. Bởi Sư đã buông bỏ tất cả kể cả mạng sống của mình, do vậy lòng Sư an lạc và truyền được sự an nhiên đến được với người chung quanh. Giữa con đường thiên lý, Sư luôn nở nụ cười, nụ cười mang đến cho mọi người hạnh phúc. Đó chính là sức hấp dẫn của Sư.

Người ta đảnh lễ Sư, Sư bảo hãy đảnh lễ Phật, Pháp, Tăng chứ Sư đang tu học không dám nhận lễ. Để ý thấy rằng khi có người quỳ lạy, Sư đều ngoảnh mặt sang chỗ khác và không lạy hay vái trả. Hành động tế nhị đó cho thấy Sư không nhận sự vái lạy này. Theo dõi khi Sư bắt đầu nổi tiếng từ lúc đến Hà Tĩnh, có hai lần Sư vái lạy. Một lần Sư vái trả lễ khi một Sư cô đảnh lễ, đó là Sư vái trả một kẻ tu hành và một lần Sư và các đồng tu lạy một tượng Phật dưới trời mưa tầm tã ở Quảng Trị khi một đạo hữu vừa thỉnh một tượng Phật xin Sư Minh Tuệ chứng minh.

Khi đoàn bắt đầu đến Quảng Bình, người dân bắt đầu đi theo đoàn quá đông, Sư đã nhiều lần ôn tồn khuyên mọi người không nên tụ tập, nên về lo việc nhà. Kể cả khi Sư bị đám đông xô đẩy, đụng chạm, Sư vẫn không biểu lộ sự khó chịu hay phiền nhiễu mà chỉ nhỏ nhẹ với lời khuyên và lời chúc mọi người hạnh phúc. Như vậy Sư đã chẳng còn sân si, giận dữ nữa. Ngay khi ở Quảng Nam, Sư đã bị đánh gãy răng, toé máu, Sư vẫn bình thản mà chúc người ta hạnh phúc, bình an. Đấy cũng là một cách tu đấy.

Hai tay lãnh đạo xã ở Quảng Trị không cho phép đoàn của Sư nghỉ đêm ở nghĩa trang, Sư vẫn mỉm cười và chúc cho họ hạnh phúc, điềm tĩnh tiếp tục hành trình để tìm chổ nghỉ chân.

Khi chiều về, trong nghĩa trang hay bãi đất trống, Sư cũng luôn có một khoảng cách nhất định với những người đi theo đồng tu. Đó là cách để chứng minh Sư không chủ trương tụ tập, tổ chức, lập tăng đoàn để luật pháp không có lý do bắt bẻ.

Rất nhiều người chất vấn, trao đổi với Sư về kinh sách, tu tập. Sư luôn trả lời đơn giản, mộc mạc, dễ hiểu và ngắn gọn. Bởi sư không phải là người thuyết pháp mà Sư là người hành pháp. Hơn nữa nhiều người đặt câu hỏi theo kiểu hỏi đố để kiểm tra việc tu học của Sư. Sư biết điều đó nên không diễn giải dài dòng, Sư chỉ nói việc giữ giới, tu theo lời Phật đã dạy là đủ. Không đi sâu vào kinh sách, thuyết giảng giữa chộn rộn, ồn ào của hàng trăm con người cũng là lối xử sự khôn ngoan.

Lúc hàng trăm người chen chúc nhau cúng dường thức ăn, khi đoàn người đồng tu đã lên đến 70 người, việc trà trộn để mang lại nguy hiểm trong các thức ăn, nước uống có thể xảy ra. Sư chọn cách tự mỗi người hay nhóm nhỏ đến từng nhà bất kỳ để xin ăn, không nhận món ăn cúng giữa đường. Đó là cách hay nhất để tránh những hiểm nguy đầu độc có thể xảy đến.

Biết tin Thầy Minh Thiện qua đời vì sốc nhiệt, đột quỵ sau mấy ngày theo đoàn. Đôi mắt của Sư không còn vui, chất chứa niềm thương tiếc và kể từ hôm đó, trên vai của Sư Minh Tuệ xuất hiện một giải khăn tang trắng. Đó là sự tinh tế khiến người có chút suy nghĩ sẽ cảm thông. Hành động chia buồn và nối tiếc tuy lặng lẽ nhưng đầy cảm xúc.

Giờ đây trước những chộn rộn của truyền thông, của hàng trăm hàng ngàn người cứ theo Sư trên đường, Sư đành phải ẩn tu. Có lẽ đó là giải pháp tốt nhất trong thời điểm này. Mọi người đang lo cho sự an toàn của Sư, lo lắng cho sức khoẻ của Sư, đó là việc đương nhiên vì sức ảnh hưởng của Sư quá lớn. Đoàn của Sư giờ tan tác cả, mỗi người mỗi ngả. Lúc này mới rõ ai là người quyết tâm tu, người nào chỉ là kẻ lùa theo ngọn gió với mục đích riêng. Thầy Minh Tạng, Minh Trí, Chơn Trí, Như Ngộ và vài vị nữa không nhớ tên vẫn đang tiếp tục con đường tu học. Đó là những người đáng trân trọng. Xem đoạn Thầy Như Ngộ vẫn tiếp tục hành trình cô độc giữa đường với làn da rám nắng mới hiểu được quyết tâm của người trẻ tuổi này.

Cứ xem như Sư Minh Tuệ tạm yên một thời gian nhưng theo ý của Sư, Sư vẫn tiếp tục con đường đã chọn, nghĩa là Sư sẽ vẫn tiếp tục đi trên con đường của một người tu theo hạnh đầu đà. Không có gì có thể cản trở khát vọng của Sư. Mong mọi người đừng gán cho Sư là Phật sống, là Bồ Tát, là A La Hán rồi rồng rắn theo Sư như cũ nữa. Hãy để cho Sư yên tâm tu tập. Hãy xem Sư là bậc chân tu. Bậc chân tu đó như luồng ánh sáng soi rõ đám tà tăng, xàm tăng, ác tăng ở trong các chùa to, tượng lớn đang mê muội nhiều người. Ánh sáng của bậc chân tu Minh Tuệ cũng đã khiến nhiều người tỉnh thức, thay đổi tư duy, hiểu ra thế nào là chánh pháp, giác ngộ được thế nào là một cuộc sống an lạc và hạnh phúc. Nó không phải là tiền tài, danh vọng, cũng chẳng phải cứ cầu, cúng dường nhiều là được phước. Ánh sáng của Sư Minh Tuệ đã giúp người đời hiểu rõ hơn về Phật pháp. Đó là điều lớn nhất Sư Minh Tuệ đã mang đến cho đời.

Dưới đây là những hình ảnh theo tôi là đẹp nhất trong chuyến hành trình ngắn ngủi của Sư Minh Tuệ. Xin cảm ơn những người đã chụp những tấm ảnh này. Có lẽ tấm ảnh Sư Minh Tuệ và Thầy Minh Trạng đang song hành với nụ cười hoan lạc là tấm ảnh hay nhất.

Sư Minh Tuệ và Sư Minh Tạng (bên phải). Ảnh trên mạng


 

Cũng tại các anh chị VTV!

Lê Vi

Sẵn tư duy độc quyền, các anh chị vẽ hươu vẽ vượn vẽ đa vẽ đề.

Phật dạy: Chơn tánh thành Phật!

Một sự kiện cần sự chân phương tuyệt đối, các anh chị lại màu mè hoa lá hẹ cho lắm.

Các anh chị không tôn trọng nghề nghiệp và coi thường trí tuệ nhân dân. Đến khi bị bắt lỗi thì lại nói người ta… phản động.

Trong chiêm nghiệm của cá nhân tôi, cứ ai mắng người khác “phản động”, thường là tín hiệu của sự thiếu thông minh!

Nguyễn Tiến Tường


 

ĐIỀU GÌ ĐÃ LÀM RUNG ĐỘNG HÀNG TRIỆU TRÁI TIM BAO NGƯỜI…?

(Đinh Trực sưu tầm)

Là người đã từng làm nghề khâu vá (phẫu thuật viên), tôi bị cuốn vào những đường khâu trên bộ quần áo thầy mặc…!

Từng mũi khâu đều đặn, ngay ngắn, phẳng phiu…!

Điều mà các bộ khác tuy may bằng máy nhưng khó có được. Thầy đã ráp nối các miếng vải vào với nhau rất hài hoà, vừa vặn…!

Ôi như thể, cuộc đời này là những mảnh ghép, thái cực, chất liệu, hình dáng, kích cỡ… bao khác biệt…!

Nhưng nếu biết cân bằng, biết xoay xếp, biết kết hợp… thì lại tuyệt đẹp biết bao nhiêu…!

Những mũi khâu, những mảnh vải của thầy… sẽ nhắc con người về sự chánh niệm và bình tâm trong từng phút giây trong cuộc đời!

Đời đẹp hay không…? Do chính tay mỗi mình may lên thành chiếc áo để mặc trong cuộc sống…!

Thầy Minh Tuệ không nói Đạo lý, không Giảng pháp, không Xin tiền, Chỉ khuất thực Một bữa cơm, chỉ Đi bộ, không Sân si,… nên mỗi người nhìn vào trong tâm hồn Thầy và hoạt động của Thầy sẽ tự có suy tư và cảm nghĩ riêng…!

Thầy không làm gì cả, không can dự vào đời tư riêng ai, mà sao lại gây rung động cảm xúc hàng triệu con tim…!

Thầy chỉ thực hiện Pháp Hành Niêm Mật rất khó thấy trong thời cách xa con người hiện hữu của Phật Tổ Cồ-Đàm hơn 2600 năm cổ xưa…!

Chưa bao giờ con người chúng ta chứng kiến một sự kiện kỳ lạ đến như vậy…!

 Một cá nhân, một con người nhỏ bé đã khiến cho hàng triệu ánh mắt dõi theo từng bước chân, hàng triệu khối óc suy tư lo lắng cho số phận, và hàng triệu con tim vỡ oà cảm xúc khi biết sư vẫn bình an…!

Nhìn lại, cuộc hành trình của Thầy Minh Tuệ cứ như một cuốn phim, nó bắt đầu im ắng, chậm rãi, rồi tăng dần, đẩy lên cao trào, và kết thúc một cách đột ngột…?

Tuy nhiên, cái kết thúc ấy chỉ lả sự chấm dứt cho những bước chân rong ruổi trên khắp các nẻo đường và kéo theo đó bao sự nhốn nháo, thị phi của trần thế…!

Điều quan trọng nhất, không phải sư sẽ bước đi nữa hay không, mà là những bước đi của sư đã làm nên một cuộc tỉnh thức kì vĩ…!


 

Những Điều Trông Thấy khi Tô Lâm thống soái chính trường Việt Nam

Bài nghiên cứu và tổng hợp của Kẻ Đi Tìm    

Những dấu hiệu rất bất thường trong nội bộ Đảng CSVN

  • Đảng Ủy và Ban Chỉ Đạo Bộ Công An chỉ  vừa mới ra nghị quyết đề nghị Bộ Chính Trị thăng chức bộ trưởng cho Lương Tam Quan là cả dàn BCT và Quốc Hội phải lập tức tán thành 96% trong vòng 9 ngày. (đề nghị ngày 28-5 và QH biểu quyết ngày 6-6-2024) Chưa hề có tiền lệ này trong vòng 50 năm qua ở Bộ Chính Trị Đảng CSVN. Tốc độ đề cử nhanh hơn tên lửa và khẩn cấp như đánh giặc thời chiến.
  • Có dấu hiệu loạn sứ quân và thao túng quyền lực trong Đảng? Trong vòng một tuần, thứ trưởng Công An vào làm chánh văn phòng Đảng, rồi quyền Bộ Trưởng CA Trần Quốc Tỏ ngồi chưa nóng ghế, mới có 14 ngày thì đã có bộ trưởng mới hôm 6-6-2024
  • Mọi bổ nhiệm đều hấp tấp và chóng vánh giống như trong một cuộc đảo chánh cung đình của CS.
  • Trong khi đó TBT Trọng đang rũ liệt và biệt tăm vì “vấn đề sức khỏe” mặc sức cho Tô Lâm thao túng trong ngoài chính trường.
  • Trong một thời gian quá ngắn ngủi Ông Tô Lâm đã làm chủ tình thế ở cả Bộ Chính Trị, Trung Ương lẫn Quốc Hội với 100% phiếu đại biểu,  bầu cho đàn em Lương Tam Quan lên làm siêu bộ trưởng  Công An mà không có một tiếng nói phản biện ở QH.
  • Lần đầu tiên trong lịch sử oai hùm của Đảng lại có cấp dưới ở Bộ Côn An ép ngược Bộ Chính Trị Ban Bí Thư phải chuẩn y đề nghị trong vòng 9 ngày.
 Thượng tướng Lương Tam Quang, tân Bộ trưởng Bộ Công an.

Với 468/469 đại biểu tham gia biểu quyết tán thành (bằng 96.1% tổng số ĐBQH), Quốc hội đã thông qua Nghị quyết phê chuẩn đề nghị của Thủ tướng Chính phủ về việc bổ nhiệm Thượng tướng Lương Tam Quang – Thứ trưởng Bộ Công an giữ chức Bộ trưởng Bộ Công an nhiệm kỳ 2021-2026.

Cũng tại phiên họp, với 455/455 đại biểu tham gia biểu quyết tán thành (100% đại biểu tham dự),  thông qua Nghị quyết phê chuẩn đề nghị của Chủ tịch nước về Ủy viên Hội đồng Quốc phòng và an ninh đối với ông Lương Tam Quang.

  • Sức mạnh của phe Tô Lâm nay được củng cố ở cấp Quân Lực với Bộ Trưởng Công An làm thành viên Hội Đồng Quốc Phòng ngoài quyền lực sinh sát toàn xã hội ở Bộ Công An.
  • Còn trong Bộ Chính Trị Đảng thì đã có Chánh Văn Phòng Trung Ương (Nguyễn Duy Ngọc nguyên thứ trưởng Công An) trấn giữ đề phòng mọi kiến nghị ngoài luồng nếu có và sắp xếp công tác văn kiện và tham gia vào các cuộc họp sắp xếp nhân sự.
  • Xem ra mọi mặt được kiểm soát khá  chu đáo. Tô Lâm có cố vấn Tô Ân Xô và các cộng sự đảm đang.
  • Chỉ còn một yếu tố hơi lợn cợn cho Tô Lâm đó là phe Quân Đội trong Bộ Chính Trị, phe này cho tới nay khá im hơi lặng tiếng, khó đoán sẽ có xê dịch nào đáng kể trong tương lai ở Đại Hội Đảng 2026. Từ nay tới ngày đó Lâm dư sức sắp xếp tình hình thuận lợi cho mình lên Tổng Bí Thư. 
  • Xem ra hoạn lộ của Tô Lâm đang xanh tốt, chờ xem chỉ tội nghiệp cho Dân tôi, Nước tôi tiếp tục càng thêm lầm than và vô hy vọng ở nền cộng hòa dân chủ và nhân quyền.

Có một điều lo lắng là liệu Tô Lâm có ngả hẳn vào vòng tay Trung Cộng và nhờ cậy Anh Cả TQ đến mức chấp nhận thà mất nước còn hơn mất Đảng tịch chăng?

Cho tới giờ Tô Lâm biết giao dịch ở cả hai thế giới Tự Do và Cộng Sản với sự trọng kính dành cho Bắc Kinh có phần cao hơn.

Các động thái ở Biển Đông sẽ có thể làm cho Việt Nam phải chọn bên, khi đó bàn cờ chính trị của Tô Lâm phải dịch chuyển về một phía, mọi sơ hở của Tô Lâm đều có thể là điểm yếu chí mạng cho phe Quân Ủy tung đòn hiểm nếu bên quân đội còn đủ hơi sức chiến đấu.

Trang Web Đại Ngu nhận định:

 Trong số các Bộ trưởng Công an qua các thời kỳ, Đại tướng Tô Lâm là người có tiếng là trùm bảo kê và tham nhũng. Rất nhiều các lão thành cách mạng có đơn thư gửi đến TBT Nguyễn Phú Trọng tố cáo về các sai phạm, hành vi phạm tội thậm chí gây nguy hại cho đất nước của Bộ trưởng Tô Lâm nhưng đáp lại là sự im lặng khó hiểu của ông Trọng và Bộ chính trị…

Nay thì đã quá trể cho họ phản ứng.

THỨ NHẤT, vai trò của Đại tướng Tô Lâm trong vụ đánh bạc qua mạng Internet liên quan đến Cục C50, Bộ công an. Vụ đánh bạc nghìn tỉ do Nguyễn Văn Dương (con rể của nguyên Bí thư thành  uỷ Hà Nội) cầm đầu xảy ra 02 năm dưới thời Tô Lâm làm Bộ trưởng. Tô Lâm có mối quan hệ rất mật thiết với Nguyễn Văn Dương và ủng hộ Dương tổ chức đánh bạc qua mạng Internet dưới hình thức trò chơi Rikvip để lấy lời chia nhau. Khi Công an Phú Thọ phát hiện ra đề xuất bắt Dương nhưng Tô Lâ.m không cho bắt. Trước khi bị bắt một tuần, Nguyễn Văn Dương còn đưa vợ của Tô Lâm đi Châu Âu thăm thú, mua sắm cả tuần lễ. 

THỨ HAI, vụ án Mobifone mua cổ phần  AVG: vụ án này chủ mưu là Nguyễn Bắc Son và Phạm Nhật Vũ nhưng Tô Lâm đã thể hiện rõ vai trò đồng phạm giúp sức bằng việc ký các công văn: công văn số 2889/BCA- A61, ngày 21/12/2015 khẳng định việc mua bán giữa Mobifone và AVG là đúng pháp luật đúng quy định, giá cả hợp lý. Chính nhờ công văn có đóng dấu “MẬT” này của Bộ Công an mà Nguyễn Bắc Son đã chỉ đạo Trương Minh Tuấn ký hợp đồng chuyển nhượng giữa Mobiphone và AVG. Công văn 2889/BCA- A61 hoàn toàn sai chức năng vì Bộ Công an không phải là cơ quan định giá tài sản cho doanh nghiệp. Tô Lâm cũng đã ký công văn 418/BCA-TCAN, ngày 09/3/2015 gửi Bộ Thông tin và Truyền thông đề nghị quản lý chặt chẽ thông tin, tài liệu liên quan đến việc chuyển nhượng giữa Mobifone và AVG và đưa vào danh mục tài liệu mật; chỉ đạo các cơ quan thông tấn, báo chí không đưa tin, bài viết về việc chuyển nhượng giữa hai doanh nghiệp.

Thứ ba là vụ sân sau của Tô Lâm. RITA VÕ là một tập đoàn đa ngành nghề trong lĩnh vực xuất nhập khẩu từ vật liệu xây dựng, nội thất cao cấp, ôtô, thời trang, hotel và resort…

Với quyền lực của Bộ trưởng Bộ Công an, Tô Lâm đã tạo điều kiện, bảo kê cho hoạt động buôn lậu, trốn thuế: Ôtô nhập khẩu từ Trung Quốc, thiết bị nội thất cao cấp 5 sao từ Mỹ, Châu Âu vào Việt Nam. Tô Lâm cũng đã từng nhận hối lộ một lô hàng nội thất cao cấp, thiết bị vệ sinh, tủ bếp… trị giá 01 triệu USD từ tập đoàn RITA VÕ; Tô Lâm không trực tiếp nhận mà cho người nhà nhận. Là người có nghiệp vụ CA, Tô Lâm biết rằng điện thoại có thể bị theo dõi, nghe trộm nên đã chỉ đạo RITA VÕ thực hiện phương thức liên lạc đưa, nhận hối lộ qua địa chỉ email ảo với “01 Quý bà” nhưng không được nêu tên. Sau đó cho xe tải chở thẳng về nhà công vụ của Tô Lâm trên phố Phan Đình Phùng – Hà Nội.

Còn nhiều vụ lùm xùm khác nữa nhưng vì nhu cầu đốt lò, Trọng cứ lờ đi cho Tô Lâm thao túng cho đến nông nỗi hôm nay, khi TBT Trọng bị cắt hết lông cánh từ Chủ Tich Nước Thưởng cho đến Lãnh Đạo tối cao ở Quốc Hội, thường trực Ban Bí Thư, … Thế lực của phái Tô Lâm nay cài cắm khắp nơi, Bộ Chính Trị, Văn Phòng Trung Ương, Đảng Ủy Công An, Tòa Nhà QH, … Trong tương lai chỉ cần cài cắm ở Đảng Ủy Quân Đội là trọn. Kế đến làm một chuyến khấu tấu Trung Nam Hải xin chuẩn y ngôi vua là hoàn thành kế hoạch đạt chức Tổng Bí Thư Đảng.

 Vương triều Phật Giáo: Hòa thượng như hoàng thượng

 Ba’o Nguoi–Viet

June 8, 2024

Trần Anh Quân/SGN

Sự xuất hiện của sư Minh Tuệ như tấm gương chiếu yêu đã soi rọi ra những gì xấu xa, suy đồi và vương giả nhất của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam (GHPGVN). Trong khi hình ảnh đối nghịch, là ông Minh Tuệ với bộ y phấn tảo chắp vá từ những mảnh vải vụn bỏ đi, tối ngủ nghĩa địa, ngày lang thang trên những con đường đầy nắng gió với đầu trần, tay ôm lõi nồi cơm điện, chân không mang dép.

Những hình ảnh này vô cùng đối lập với lối sống xa hoa của những người được phong là “sư,””thầy,” chức sắc trong GHPGVN. Sự xa hoa làm nhiều người liên tưởng đến triều đình và vua chúa thời phong kiến với đầy những cung phụng. Những hòa thượng mặc long bào se sua như hoàng thượng, có cả kẻ chầu chực hau bên, kể cả đám đông dân chúng dân quỳ lạy phía dưới.

Đơn cử như chiếc áo cà sa, thứ được coi là biểu tượng của những gì khiêm tốn, đơn sơ và tầm thường nhất mà ta có thể tưởng tượng được. Nhưng nhìn vào bộ sưu tập y phục của các “quan lại GHPGVN” thì nó lại chẳng thua gì long bào của vua chúa thời xưa.

Chẳng hạn như chiếc long bào mà hoà thượng Thích Lệ Trang, Trưởng Ban Nghi Lễ Phật Giáo quốc doanh, kiêm ủy viên thường trực Hội Đồng Trị Sự GHPGVN, thường mặc trong các buổi tế lễ. Bộ “cà sa” này có cả hình rồng năm móng, một biểu tượng cho quyền lực tối cao của nhà vua, chỉ được thêu trên các bộ long bào của hoàng đế Việt Nam.

Bộ long bào thêu hình rồng 5 móng của hoà thượng Thích Lệ Trang (Hình: Báo Giác Ngộ)

Theo Đại Nam Thực Lục Chính Biên, sau khi đức vua Gia Long thống nhất toàn cõi Việt Nam, lên ngôi hoàng đế, ngài ra chỉ dụ thêu hình rồng 5 móng trên long bào. Hình tượng này thể hiện tính độc lập của  triều đại Việt Nam, ngang với triều đình nhà Thanh (Trung Quốc). Ngoài trang phục thì các đồ dùng của vua đều được thêu, vẽ, đúc, khảm, chạm hình rồng 5 móng để đại diện cho uy quyền tuyệt đối của hoàng đế một quốc gia thống nhất và độc lập.

Liệu hoà thượng Thích Lệ Trang có ngầm xưng vương, khi mặc long bào hình rồng 5 móng, thể hiện quyền lực tối thượng? Hay ông ta quá ngu dốt, không biết gì kiến thức lịch sử dân tộc, cũng như hám của đẹp lộng lẫy, không hề là tâm tính của người tu hành?

Không chỉ ông Thích Lệ Trang, mà ngay cả Pháp chủ Giáo Hội quốc doanh Thích Trí Quảng, cũng có một bộ sưu tập long bào rất phong phú. Việc trình diễn trang phục và nghi lễ như một nhà nước thần quyền, những buổi tế lễ, hội họp có mặt vị pháp chủ này thường diễn ra vô cùng long trọng.

Long bào Hòa Thượng Thích Trí Quảng mặc năm 2012, khi còn là hó chủ tịch hội đồng trị sự GHPGVN, Trưởng ban Phật giáo Quốc tế Trung ương GHPGVN, trưởng ban trị sự thành hội Phật giáo TP.HCM, tổng biên tập Báo Giác Ngộ. (Hình: Báo Giác Ngộ)

Trên ngai thì pháp chủ mặc long bào, hai bên thì có quần thần chầu phục, bên dưới thì tín đồ quỳ lạy nghe thuyết giảng. Chẳng khác gì những buổi thiết, thậm chí có khi còn long trọng hơn. Nhưng hiện nay, không phải chỉ có pháp chủ được quyền “thiết triều,” mà các sư nhà nước, chỉ cần là trụ trì một chùa thì cũng đã như vua một cõi, như Thích Chân Quang, Thích Trúc Thái Minh, Thích Nhật Từ…

Người xưa lạy vua vì lòng cung kính của thần dân với người đứng đầu quốc gia, biết ơn công đức bảo vệ Tổ Quốc, bờ cõi nước nhà, giúp người dân an cư lạc nghiệp. Ngày nay thì khác, người dân có gặp chủ tịch nước không cần phải quỳ lạy, nhưng cứ vào chùa, hay đi đâu gặp các tăng ni thuyết pháp, ai nấy đều phải cúi đầu lạy.

Thích Trúc Thái Minh ngồi cho tín đồ quỳ lạy. (Hình: PG.org)

Hình ảnh mới đây làm chấn động lòng người, là trường hợp hoà thượng Thích Minh Đạo, trụ trì tu viện Minh Đạo, đã phải quỳ lạy các thành viên Ban Trị Sự giáo hội quốc doanh tỉnh Bà Rịa Vũng Tàu để sám hối vì lỡ khen ngợi công đức tu tập của sư Thích Minh Tuệ. Điều làm bất kỳ ai cũng phải sợ hãi, là hoà thượng Thích Minh Đạo phải quỳ lạy tạ tội với thành viên Ban Trị Sự Giáo Hội, chứ không quỳ lạy Phật.

Hoà Thượng Thích Minh Đạo quỳ lạy các thành viên ban trị sự GHPG để kiểm điểm (Hình: FB)

Ngồi để người ta lạy mình như lẽ thường, và ngày càng phổ biến, đang cho thấy sư sãi trong giáo hội quốc doanh càng ngày càng ngạo mạn, lạm quyền, bỏ qua những lời Phật dạy để mưu cầu lợi ích cá nhân của bản thân mình.

Trên đây chỉ nói về việc hòa thượng mặc long bào, để người dân quỳ lạy, chầu phục. Ngoài ra chưa kể tới cuộc sống xa hoa của các thầy tu này. Từ những chiếc đồng hồ hàng hiệu, tới việc mua xe hơi không cần trả giá.  Đi đâu cũng có vệ sĩ bảo vệ, tín đồ chụp hình, quay phim ca tụng. Sống trong những ngôi chùa nguy nga tráng lệ không khác gì cung điện hoàng gia của vua chúa phong kiến…

Nếu như các triều đại quân chủ ngày xưa buộc người dân phải trung thành với vua theo kiểu “quân xử thần tử, thần bất tử bất trung,” thì các hoà thượng trong giáo hội quốc doanh ngày nay cũng ép buộc tín đồ phải lập lời thề độc “tuyệt đối trung thành với sư phụ.” Như trường hợp ông Thích Chân Quang, trụ trì chùa Phật Quang. Ông này tự lập ra chín lời thề độc, yêu cầu tín đồ phải thề không phản bội sư phụ, nhất mực nghe lời sư phụ (Thích Chân Quang), nếu phản bội thì “chết làm chó không biết ngày lên, những người thân yêu cũng bị liên lụy khổ nạn.”

Rõ là giáo hội quốc doanh hiện nay chẳng khác nào một chế độ thần quyền chuyên chế, độc quyền quản lý tín đồ trong lãnh thổ Việt Nam. Bất cứ ai ủng hộ những người ngoài giáo hội thì đều bị coi là “tạo phản.” Còn các trụ trì theo chính quyền giống như những lãnh chúa ở địa phương, tha hồ nói nhăng nói cuội rồi ép tín đồ phải trung thành. Một xã hội đột nhiên từ hiện tượng sư Thích Minh Tuệ, đã soi rọi các loại ma tăng đỏ ngày nay.


 

 Lê Thanh Hải: Thách thức lương tri con người và pháp luật-Phạm Đình Trọng/SGN

Ba’o Nguoi-Viet

June 8, 2024

Phạm Đình Trọng/SGN

Hiện nay đang có rất nhiều lãnh đạo cao cấp trong đảng CSVN chen chúc trong trại giam. Từ Ủy Viên Bộ Chính Trị Đinh La Thăng đến hàng loạt uỷ viên Trung Ương đảng, bí thư đảng bộ nhiều tỉnh, thành: Trần Văn Minh, Trần Văn Nam, Nguyễn Nhân Chiến, Phạm Xuân Thăng, Hoàng Thị Thuý Lan, Trần Đức Quận, Lê Viết Chữ, Nguyễn Văn Vịnh, Dương Văn Thái,…

Ủy Viên Bộ Chính Trị Nguyễn Xuân Phúc mới vừa nghẹo cổ, vênh mặt, hơn hớn đi cửa trước vào tòa lâu đài chủ tịch nước, đã phải cúi mặt, lủi thủi, tủi nhục len lén đi cửa sau rời khỏi toà nhà quyền lực quốc gia. Rồi hàng loạt tỉnh trưởng, bộ trưởng thành viên chính phủ, tổng giám đốc tập đoàn kinh tế nhà nước như Dương Chí Dũng, Nguyễn Đức Chung, Cao Khoa, Đặng Văn Minh, Phạm Đình Cự, Lê Duy Thành, Vũ Huy Hoàng, Nguyễn Bắc Son, Trương Minh Tuấn, Nguyễn Thanh Long, Chu Ngọc Anh,… trở thành tội phạm.

Từ tướng quân đội, đô đốc-thượng tướng, tư lệnh quân chủng Hải Quân, Thứ Trưởng Bộ Quốc Phòng Nguyễn Văn Hiến, đến tướng ba sao Thứ Trưởng Bộ Công An Trần Việt Tân, đến tướng hai sao tư lệnh cảnh sát biển Nguyễn Văn Sơn lần lượt vào tù.

Trong những quan chức tội phạm gây tội ác với dân và gây nguy hại cho nước nhiều như lá rừng và lúc nhúc như dòi bọ ruồi nhặng ở bãi rác phế thải thì uỷ viên Bộ Chính Trị, bí thư thành ủy thành Hồ Lê Thanh Hải-tội phạm khủng khiếp nhất, ghê tởm nhất.

Những tội ác gây đau khổ, khốn cùng cho dân, gây thiệt hại, nguy nan cho nước của tất cả đám quan chức tội phạm cả nước cộng lại cũng không thấm gì so với tội ác và nguy hại mà Lê Thanh Hải đã gây ra trong hai nhiệm kỳ bí thư thành uỷ thành Hồ.

Hải tự cho mình quyền lãnh chúa cát cứ một vùng như thời trung cổ, coi chính quyền trung ương như không có. Tự cho mình quyền tối cao, quyền làm luật, quyền quyết định cuối cùng, Hải đã thản nhiên vứt bỏ bản đồ quy hoạch khu đô thị Thủ Thiêm của Bộ Xây Dựng mang số 367 đã được Thủ Tướng Võ Văn Kiệt ký duyệt, rồi Hải cho đàn em vẽ bản đồ quy hoạch khu đô thị Thủ Thiêm theo ý Hải mang số 6565, mở rộng diện tích quy hoạch Thủ Thiêm thêm 160 ha. Lấy danh nghĩa quy hoạch nhà nước, cướp thêm được 160 ha đất của dân để ăn chia với nhà đầu tư.

Những cái chết oan ức, tức tưởi, thảm khốc của người dân Thủ Thiêm giữ mảnh đất sống hợp pháp đều có bàn tay tội ác của Hải. Theo lệnh Hải, đám sai nha sầm sập đến cưỡng chế cướp đất sống hợp pháp của dân, dùng roi điện, dùi cui, cơ bắp lùa dân ra khỏi nhà, ném lên ô tô, chở đến nơi xa xôi hoang vắng. Bị đám sai nha túm hai chân, hai tay quăng lên thùng xe tải như quăng con heo, bà Trần Thị Chuốt bị dập gan chết trong đau đớn. Bị mất đất sống oan ức, kêu trời không thấy, ông Trần Văn Phúc thắt cổ chết mắt vẫn mở trừng trừng!

(DOTT)

Hải đã nhuộm đen, xô đẩy cả bộ máy chính quyền một thành phố lớn nhất nước, giàu nhất nước và có tiềm lực mạnh nhất nước vào vòng tội ác phản dân, hại nước. Từ ủy viên trung ương đảng, chủ tịch, phó chủ tịch thành phố. phó bí thư thành uỷ đến nhiều giám đốc sở đồng loạt phạm tội, đôn đáo cướp nhà, cướp đất của dân, đua nhau ăn cắp, ăn cướp tài sản của nước suốt hai nhiệm kỳ Hải đứng đầu đảng bộ thành Hồ.

Hối hả bòn rút của nước, cướp bóc của dân rồi kẻ nhanh chân thì ôm bọc tiền ăn cướp được chạy trốn ra nước ngoài sống cuộc đời tỷ phú đô la như giám đốc Sở Tài Chính Đào Hương Lan. Kẻ chậm chân thì lũ lượt kéo nhau vào tù như Tất Thành Cang, ủy viên Trung Ương đảng, phó bí thư thường trực Thành Ủy, Nguyễn Thành Tài, Nguyễn Hữu Tín, thành uỷ viên, phó chủ tịch thành phố, Đào Anh Kiệt, giám đốc sở Kế Hoạch Đầu Tư,…

Thời Lê Thanh Hải, những quan chức lương thiện, tử tế đều phải bật đi nơi khác, hoặc bị gạt ra rìa, ngồi chơi xơi nước và nín thở giữ mình. Chính quyền thành Hồ thời Hải như một băng nhóm lục lâm thảo khấu, như một tổ chức mafia.

Núp dưới chiếc bóng quyền uy của Hải và được sự o bế của Lê Thanh Hải, một thân xác Việt mang hồn cố quốc Đại Hán, Trương Mỹ Lan cũng là một thân xác Việt mang hồn Đại Hán đã thâu tóm hầu hết những khu đất vàng về kinh tế, những vùng đất hiểm yếu, then chốt trong thế trận an ninh quốc phòng ở dải đất phương Nam của tổ quốc Việt Nam. Có quyền lực lãnh chúa Lê Thanh Hải chống lưng, Trương Mỹ Lan không chỉ thao túng đất vàng, đất hiểm yếu mà còn thao túng, lũng đoạn, chi phối cả hệ thống ngân hàng, thao túng cả những dòng chảy ngầm của đồng tiền, xối xả và toả rộng trong nước, vươn xa ra nước ngoài.

Lãnh chúa Lê Thanh Hải đã mafia hóa cả bộ máy đảng và bộ máy nhà nước ở thành phố lớn nhất nước. Dù chỉ là trung tâm chính trị thứ hai sau thủ đô Hà Nội nhưng là trung tâm kinh tế và động lực kinh tế lớn nhất nước, mạnh nhất nước, có sức sống, sức tác động, kích thích lớn nhất với đời sống kinh tế và xã hội cả nước. Lê Thanh Hải đã triệt tiêu, đã dập tắt sức sống và động lực phát triển của vùng đất là kỳ vọng của cả nước.

Dự án khu đô thị Thủ Thiêm kỳ vọng sau mười năm khởi công xây dựng, thu hút đầu tư sẽ là khu đô thị hiện đại lung linh tráng lệ nhất Đông Nam Á, góp phần đưa Sài Gòn trở lại vị trí Hòn Ngọc Viễn Đông. Qua mười năm lãnh chúa Hải cướp đất của dân Thủ Thiêm, tàn phá không gian Thủ Thiêm, tàn phá cả sức sống của đời sống kinh tế Sài Gòn, tàn phá cả lý tưởng xã hội và lòng tin của người dân Sài Gòn, đến nay Thủ Thiêm vẫn là những đống gạch vụn do đám sai nha được lãnh chúa Hải điều đến phá nhà, cướp đất của dân để lại.

Sống trong những căn nhà sập xệ giữa bãi gạch vụn mênh mông hoang tàn, dân vẫn phải sống cuộc sống lay lắt, lầm than và mỏi mòn ôm đơn đi đòi công lý, đòi quyền được pháp luật bảo vệ. Tội ác của Hải ở Thủ Thiêm lớn hơn nhiều tội ác của Dương Chí Dũng, Nguyễn Bắc Son, Đinh La Thăng, Nguyễn Thanh Long,…

Chỉ một tội phạm cộm cán trong băng nhóm lục lâm thảo khấu của Hải như Tất Thành Cang cũng gây tội ác cho dân, cho nước tương đương như một cá thể tội phạm Nguyễn Bắc Son, Đinh La Thăng, Nguyễn Thanh Long,… Hải không thể trốn tránh trách nhiệm của người đứng đầu trước tội ác của Tất Thành Cang, Nguyễn Thành Tài, Nguyễn Hữu Tín, Đào Hương Lan,…

Một tay đẩy cả bộ máy quyền lực nhà nước thành Hồ vào vòng tội phạm, một tay ròng ròng máu dân Thủ Thiêm, tội ác của Hải là tội ác trời không dung, đất không tha nhưng Hải chỉ bị cách những chức vụ Hải đã hết nhiệm kỳ, đã bàn giao cho người kế tiếp là sự phỉ báng pháp luật, giễu cợt công lý!

Pháp luật không dám đụng đến tội phạm khủng khiếp và ghê tởm Lê Thanh Hải là sự thách thức lương tri con người và thách thức pháp luật của nhà nước văn minh.

(trích)