Của cha và con giấc mơ ngày đoàn tụ-Tác Giả: Ngô Thế Vinh

Ba’o Dan Chim viet

Tác Giả: Ngô Thế Vinh

Trang Blog Trần Hoài Thư & Thư Quán Bản Thảo trên màn hình computer

Gửi BS Trần Quí Thoại, như một nén nhang tưởng nhớ người lính, nhà văn, nhà thơ Trần Hoài Thư.

 Thác là thể phách, còn là tinh anh.

                                  Nguyễn Du

 Những tấm hình chụp nhà văn Trần Hoài Thư trên giường bệnh là của BS Trần Quí Thoại, con trai Trần Hoài Thư gửi cho BS Ngô Thế Vinh với ghi chú: “để Bác Vinh viết về những ngày cuối cùng của Ba con.”

Căn nhà Ba Mẹ, 719 Coolidge Street, Plainfield, N.J. 07062 từ 1981, là nơi mà Thoại được nuôi dưỡng và lớn lên. Đây là một địa chỉ văn hóa, một dấu ấn có tính cách lịch sử của cộng đồng hơn 3 triệu người Việt tỵ nạn CS từ sau 1975 trên khắp thế giới. Đây cũng là “cái nôi” trong suốt bao nhiêu năm, hai vợ chồng Trần Hoài Thư – Ngọc Yến hoàn tất công trình Phục Hồi Di Sản Văn học của Miền Nam bị Bên Thắng Cuộc cố tình hủy diệt.

 MƠ MỘT NGÀY ĐOÀN TỤ CỦA CHA VÀ CON

Thoại vẫn luôn luôn nghĩ là không thể để Ba tiếp tục sống một mình trong căn nhà ấy, nhất là từ ngày Mẹ Yến mất (27.04.2024). Từ 2015, khi Mẹ không thể tiếp tục sống với Ba nơi căn nhà thân yêu trên đường Coolidge, do bác sĩ gia đình bảo phải đưa Mẹ vào Ashbrook Nursing Home vì nhu cầu cần được chăm sóc 24 giờ/ ngày và 7 ngày/ tuần. Thoại đã phải lắp cameras khắp nhà: từ phòng khách tới phòng ngủ, từ nhà bếp tới phòng tắm, và cả dưới basement nơi Ba Thoại nhiều khi mất ngủ, xuống đó loay hoay in ấn mấy cuốn sách suốt đêm cho tới sáng.

Thoại cũng chỉ tạm yên tâm là cho dù ở đâu và bao giờ, ngay cả khi đang trực gác trong bệnh viện, với chiếc màn hình Cell phone Thoại cũng có thể một thoáng theo dõi sinh hoạt của Ba trong ngôi nhà cách xa hơn hai tiếng đồng hồ lái xe ấy.

Từ ngày Mẹ Yến mất, Ba Thoại suy sụp thấy rõ với dáng đi liêu xiêu không vững, Thoại đã nhiều lần khuyên Ba về sống chung với con nhưng đều không được. Biết tính Ba rất cứng cỏi và độc lập, sẽ không bao giờ chịu về sống với gia đình đứa con trai cho dù ông rất mực yêu thương.

Và rồi, cuối cùng Thoại cũng thuyết phục được Ba, sau khi nghĩ ra một “diệu kế”, mua cho Ba một căn nhà riêng trên đường Bethel Church, Spring City, PA, chỉ cách nhà Thoại 10 phút lái xe, để mỗi ngày vợ chồng và cả hai con của Thoại có thể luân phiên tới thăm, đem tới cho Ba những bữa ăn nóng.

Thoại rất vui với viễn tượng những ngày được gần gũi Ba sắp đến. Sau khi tân trang các phòng ốc xong theo đúng ý Ba, Thoại sẽ đón Ba về căn nhà mới. Ba Thoại sẽ vẫn có một đời sống độc lập và cả riêng tư với không gian làm việc như nơi căn nhà trên đường Coolidge, thành phố Plainfield ngày nào, vẫn với những desktop, laptop, máy in, máy xén từ dưới basement sẽ được Thoại cho khuân về.

Căn nhà Thoại vừa mua cho Ba, 269 Bethel Church Road, Spring City, PA 19475; như vậy từ nay Thư Quán Bản Thảo, Thư Ấn Quán có một địa chỉ mới, vẫn không gian làm việc quen thuộc của Trần Hoài Thư như xưa, chỉ có khác là nay “Con được ở gần Ba”, chăm sóc cho Ba được tốt hơn.

 Thoại là người con chí hiếu và anh Trần Hoài Thư đã từng chia sẻ với cô em TT Nguyệt Mai là “quà tặng Văn Chương quý giá và lớn lao nhất, không phải là giải Nobel, mà với anh, đó là chị Yến & cháu Thoại”. Bấy lâu, mỗi tuần Thoại đều về New Jersey chở ba đi chơi, đi ăn, đi chợ, vào Costco mua giấy để Ba in sách, thậm chí dọn dẹp nhà cửa đổ rác cho Ba, không nề hà làm bất cứ công việc gì cho Ba dù tuổi cũng đã ngoài 50 và bản thân là một bác sĩ.

Sáng ngày thứ Sáu 17.05.2024, một ngày trước cuối tuần, như thường lệ Thoại từ Limerick, PA (Pennsylvania) về New Jersey thăm Ba, với hai giờ lái xe nếu không là ngày bị kẹt đường. Thoại đưa Ba tới Labs thử máu định kỳ, rồi hai cha con đi chơi dưới phố Plainfield, cùng đi ăn trưa với nhau. Buổi chiều, Thoại phải về lại PA để trực gác, Thoại là bác sĩ chuyên khoa trong khu ICU chăm sóc đặc biệt (intensivist) bệnh viện Bryn Mawr, nơi mà Thoại làm việc cũng đã 25 năm.

Sang sáng thứ Bảy 18.05.2024, từ bệnh viện Bryn Mawr, PA qua internet theo dõi kết quả thử máu của Ba ngày hôm qua, Thoại thấy Ba có những dấu hiệu không bình thường, có vấn đề về chức năng gan, do các diếu tố gan (liver enzymes) đột ngột tăng cao gấp đôi, nhưng chưa biết nguyên nhân.

Hình Thoại chụp selfie trong xe Cha và Con, trên đường tới Trung Tâm Y Khoa JFK, 65 James St., Edison, N.J. 08820

Buổi sáng cùng ngày, Thoại lái xe xuống Plainfield, NJ, để đưa Ba vào bệnh viện JFK, đó là một Bệnh viện Đại học (teaching hospital), nơi mà Ba Mẹ Thoại mỗi khi đau yếu đã ra vào nhiều lần. Và lần này, Ba Thoại vào bệnh viện không chỉ vì suy gan, viêm sưng ống mật, mà nghiêm trọng hơn khi các bác sĩ ở đây phát hiện Ba có cục máu đông trong phổi gây thuyên tắc mạch phổi / PE (pulmonary embolism) qua chụp hình cắt lớp CTPA  [CT pulmonary angiogram]. Ba Thoại được chuyển ngay vào ICU, truyền Heparin thuốc chống đông máu, đồng thời làm thêm những xét nghiệm chẩn đoán khác để có phương hướng điều trị bệnh gan và viêm ống mật đi kèm (comorbidities).

Trái, Trần Hoài Thư ngồi trên ghế lăn trong ER và chờ Thoại đang làm thủ tục nhập viện cho Ba; phải: Trần Hoài Thư sau hai lần bị tai biến mạch máu não trước đây, nay lại bị thuyên tắc mạch phổi được đưa ngay vào ICU / Phòng Chăm Sóc Đặc Biệt của bệnh viện.

Sang tới ngày Chủ nhật 19 và thứ Hai 20.05.2024, Trần Hoài Thư rất tỉnh táo và thoải mái trên giường bệnh. Giọng Thư vẫn rổn rảng, khi nói chuyện và cả cười giỡn qua phone với bạn cố tri Phạm Văn Nhàn bên Houston, Texas (hình trái). Trần Hoài Thư còn gửi cho tôi qua text message tấm hình Đức Phật đang ôm trên ngực, mà sau này Trần Quí Thoại nói: “Con vẽ tranh Phật để cho Ba có sự bình an” (hình phải)

Cũng thứ Tư hôm đó, Trần Hoài Thư phone cho tôi từ bệnh viện JFK, cho biết là đã nghe được chương trình YouTube Trước Đèn Đọc Sách “Trần Hoài Thư và Ngọc Yến với con chim chằng nghịch và nỗi nhớ quê” mà tôi đã gửi cho Thư.

Thư nói anh thích giọng đọc mạnh và biểu cảm của Đinh Quang Anh Thái, nhưng do thời lượng chương trình chỉ có 20 phút, ĐQ Anh Thái chỉ đọc một phần tóm lược bài viết. Trần Hoài Thư thì muốn có một YouTube Full đọc trọn bài viết vẫn với giọng của ĐQAT. Tôi nói chuyện đó với Thái, và do sẵn có lòng trân quý Trần Hoài Thư, Thái cho biết, “Em sẽ đọc toàn bộ bài viết để riêng tặng ông anh Trần Hoài Thư, cho dù đang rất bận nhưng em sẽ cố gắng.” 

Sang ngày thứ Tư 22.05.2024, Trần Hoài Thư vẫn hoàn toàn tỉnh táo, còn kể cho Thoại nghe về “đời sống ở Việt Nam”; từ những ngày trên Cao nguyên cho tới khi xuống đồng bằng, và thời gian sống hạnh phúc với hai mẹ con ở Cần Thơ. Đó là những ngày mà cả bố và con đều rất vui.

Rồi một YouTube [ Full ] với thời lượng hơn một tiếng đồng hồ trong mục Câu Chuyện Văn Học được Đinh Quang Anh Thái đọc xong vào chiều ngày thứ Tư 22.05.2024, sau đó Thái giao cho ban kỹ thuật edit và thêm phần hình ảnh vào ngày hôm sau. Tối thứ Năm 23.05.2024, tôi đã chuyển tới Trần Hoài Thư [Link] phiên bản YouTube [ Full ] để Thư có thể nghe qua iPhone trong mấy ngày còn nằm trong bệnh viện.

 Chiều thứ Năm 23.05.2024, Thoại lái xe về lại Pennsylvania vì đó là đêm trực trong bệnh viện. Sáng sớm thứ Sáu 24.05.2024, bất ngờ có một đồng nghiệp của Thoại từ ICU bệnh viện JFK phone báo tin là Ba Thoại bị bất tỉnh  trong đêm và sau đó là hôn mê (coma). Ngay sau một đêm trực gác, Thoại vẫn lái xe gấp xuống bệnh viện JFK thăm Ba.

 [ Và như vậy, tôi cũng hiểu ngay rằng Trần Hoài Thư đã hoàn toàn không biết gì về món quà Câu Chuyện Văn Học của Đinh Quang Anh Thái gửi tặng Anh. ]

 Tình hình bỗng biến chuyển xấu. CT Scan sọ não phát hiện Ba Thoại bị xuất huyết dưới màng cứng (subdural hemorrhage) lan rộng sang cả hai bên bán cầu não. Biết là nghiêm trọng, Thoại đã khóc và báo tin ngay cho tôi qua iPhone. Thật bất ngờ không chỉ cho Thoại mà cả với chính tôi nữa.

Trần Hoài Thư suy sụp rất nhanh, cô chuyên viên ngôn ngữ trị liệu (speech therapist) cho biết người bệnh mất khả năng nuốt, sẽ không thể tiếp thức ăn qua đường miệng. Mở một ống dẫn xuyên qua bao tử / G-Tube để bơm chất dinh dưỡng là một tương lai gần, giống như với Mẹ Yến. Nhưng Ba Thoại có dặn dò trước là sẽ không muốn như vậy.

 Rồi tình hình càng xấu hơn nữa, khi thử nghiệm máu trong ngày, tất cả các chỉ số đều không bình thường với số bạch huyết cầu vọt tăng cao (leukocytosis), X-quang lồng ngực là hai lá phổi trắng, do chất dịch và cả thức ăn từ dạ dày tràn vào phổi, như vậy Trần Hoài Thư bị thêm viêm phổi do hít (aspiration pneumonia), một biến chứng rất khó chữa.

Thứ Bảy 25.05.2024, Trần Hoài Thư vẫn hôn mê trong ICU, nhưng Thoại viết: “Ba con mở mắt khi con kêu Ba.” Cùng ngày, có hai cô con gái của nhà văn Doãn Dân là Quỳnh Như, Thúy Uyên và chồng tới thăm bác Trần Hoài Thư; tuy rất yếu không nói được nhưng Bác mở mắt và hình như nhận diện được ra từng người (hình trái). Gia đình Thoại, với vợ Thoại và hai con: con trai Trần Chung Danh và con gái Trần Thanh Thảo cùng có mặt trong phòng ICU bên giường với Ông nội (hình phải).

 Là bác sĩ đã hành nghề lâu năm, Thoại hiểu rằng Ba Thoại đã rơi vào tình trạng hiểm nghèo, “suy đa tạng / Multiple Organ Failure” (MOF), cùng một lúc cả 4 cơ quan thiết yếu (vital organs): não, phổi, gan, tim mạch…

 Hai bác sĩ Trần Mộng Lâm và Nguyễn Thanh Bình, bên Montréal Canada, trong Ban biên tập báo Sinh viên Y khoa Tình Thương thuở nào, đã được gặp và rất quý Trần Hoài Thư, người có công lớn phục hồi toàn bộ 29 số Báo Tình Thương [1963-1966].

Khi biết được diễn tiến mới về tình hình sức khỏe Trần Hoài Thư, anh Lâm và anh Bình đều có chung một nhận định: “Con ngựa về ngược ấy — biệt danh mà hai anh đặt cho Trần Hoài Thư, lần này chắc khó qua!”

 Sang ngày Chủ nhật 26.05.2024, Thoại và các đồng nghiệp trong ICU, đều có cùng một nhận định là hiện trạng của Ba Thoại đã quá nguy kịch, không còn chút hy vọng đảo nghịch, và sự sống chỉ là đếm từng giờ. Tuy vẫn còn nằm trong ICU nhưng nay với sự đồng ý của Thoại, Trần Hoài Thư được chuyển sang giai đoạn “chăm sóc cuối đời / hospice” – và đến lúc này Thoại thì chỉ mong sao cho Ba ra đi được bình an. Thoại còn nói với tôi: “Con đã để iPhone bên tai cho Ba được nghe bài viết của Bác về Ba Mẹ mà Ba con rất thích.” Thoại muốn nói tới Câu Chuyện Văn Học, một YouTube [Full] mà nhà báo Đinh Quang Anh Thái thực hiện để tặng ông anh Trần Hoài Thư.

Thoại nhớ và làm đúng lời Ba dặn: “Ba không muốn như mẹ, ra viện rồi phải vào nằm trong nursing home lâu dài và tàn tạ trong đó. Nếu không còn trí tuệ nữa, đừng bắt Ba phải kéo dài cuộc sống thực vật ấy.”

 THỨ HAI NGÀY 27.05.2024:

 Sáng sớm thứ Hai ngày 27.05.2024, từ bệnh viện JFK trong tiếng khóc qua iPhone, Thoại báo tin cho tôi: “Ba con đã ra đi lúc 6 giờ 35 phút sáng nay!” [giờ miền Đông Hoa Kỳ, 3 giờ 35 phút sáng giờ California], một trùng hợp kỳ lạ, đúng một tháng sau ngày Mẹ Ngọc Yến mất, 27.04.2024.

Như vậy là căn nhà mới mua cho Ba, cùng mơ ước những ngày hạnh phúc Ba và Con được sống gần nhau — đã không bao giờ tới nữa.
Trần Quí Thoại gửi cho tôi mấy tấm hình cuối cùng của Ba Thoại, với cả những chi tiết ghi chú.

Theo chiều kim đồng hồ: hình (1) góc trên trái là phần màn hình theo dõi các dấu sinh hiệu (vital signs) trong ICU, của bệnh nhân Trần Sách, với hướng dẫn chăm sóc: giữ bình an (comfort), thời điểm lúc đó là 6 giờ 16 phút sáng thứ Hai 27.05.2924; khung giữa: nhịp tim Zero, huyết áp suy sụp chỉ còn 27/11; hình (2) Thoại với tay phải đặt ống nghe áp trên ngực Ba, tay trái với iPhone có hình Mẹ Ngọc Yến trước mặt Ba. Trần Hoài Thư không còn nhịp mạch cổ, ngưng thở, được ghi nhận tử vong lúc 6 giờ 35 phút sáng; hình (3) Trần Quí Thoại hôn lên trán Ba lần cuối; hình (4) Trong nước mắt, Thoại cầm bàn tay Ba đang lạnh dần.

Tin Trần Hoài Thư mất, được cư sĩ Nguyên Giác Phan Tấn Hải, nguyên Chủ bút Việt Báo đăng ngay trên trang Việt Báo Online trong cùng ngày.

 SÁNG NAY NHÀ VĂN TRẦN HOÀI THƯ CẤT CÁNH THEO CON CHIM YẾN BAY VỀ TRỜI

Trần Hoài Thư trên giường bệnh, tay cầm bức họa Đức Phật do con trai Trần Quí Thoại vẽ, hình do Trần Hoài Thư gửi ra từ bệnh viện JFK Medical Center, New Jersey. [tư liệu Ngô Thế Vinh] 

Tin từ Trần Quí Thoại, con trai Nhà văn Trần Hoài Thư báo cho biết Ba của Thoại đã mất lúc 6 giờ 35 sáng nay [giờ miền Đông Hoa Kỳ], thứ Hai 27.05.2024 tại bệnh viện JFK, New Jersey, đúng một tháng sau ngày Chị Ngọc Yến mất [27.04.2024]. Đây là một tin buồn và cũng là một mất mát lớn lao cho nền Văn học Việt Nam. Xin phân ưu cùng BS Trần Quí Thoại và Hai Anh Trần Quí Phiệt, Trần Quí Trâm trước tin ra đi của Ba và người em Trần Hoài Thư.

 MỘT BÀI VIẾT RẤT NẶNG LÒNG

Sống và làm việc trong ngành y bấy lâu, tôi hiểu rất rõ rằng, những chi tiết về sức khỏe và cả những hình ảnh là thuộc quyền rất riêng tư của người bệnh và gia đình. Hơn một lần tôi đã hỏi Thoại, như với một đồng nghiệp và cũng là con của một người bạn thân thiết, “Thoại có đồng ý chia sẻ những thông tin và hình ảnh này tới các bạn thân thiết của Ba, và cả tới những độc giả của nhà văn Trần Hoài Thư bấy lâu không?” Không một chút dè dặt, Thoại trả lời tôi dứt khoát: “Ba con quý Bác, và những gì Bác làm cho Ba con, con hoàn toàn đồng ý và nghĩ rằng điều ấy là tốt cho Ba con.” 

Những bức tranh Trần Quí Thoại vẽ tặng Mẹ và Cha trong hai ngày tang lễ. Tuy không học trường lớp mỹ thuật nào, nhưng Thoại có năng khiếu hội họa, Thoại vẽ Phật, vẽ Mẹ, vẽ Ba, tất cả là những bức tranh giản dị nhưng đẹp và có cá tính. Hình phải,  “Con vẽ ba”, Trần Quí Thoại đang ôm bức chân dung Trần Hoài Thư vẽ ngày 30.05.2024. [hình do con gái Thoại, Trần Thanh Thảo chụp].Và bài viết rất nặng lòng này, trước hết được gửi tới BS Trần Quí Thoại, một đồng nghiệp, một người con chí hiếu rất đỗi yêu thương cha mẹ Trần Hoài Thư – Ngọc Yến, cùng gửi tới các bằng hữu của người lính, nhà văn, nhà thơ Trần Hoài Thư — như một nén nhang tưởng nhớ tới người bạn rất thân quý của chúng ta vừa đột ngột ra đi.

 LỜI NHẮN GỬI TỚI NGƯỜI LÍNH TƯỞNG NĂNG TIẾN

Trong mục Sổ Tay Thường Dân (18.01.2021) như một tạp ghi, khi viết về Người Lính Miền Nam, Tưởng Năng Tiến có nhắc tới ông anh Trần Hoài Thư. Anh Tư Tiến viết: “Bạn tôi, phần lớn đều là lính ráo. Chúng tôi không chỉ có chung những năm cầm súng, và một quãng đời tù, mà còn chia chung rất nhiều… cố tật! Hễ gặp nhau là uống, và câu chuyện trên bàn rượu trước sau gì rồi cũng xoay quanh kỷ niệm về đám chiến hữu hồi còn chinh chiến: những thằng đã chết, những đứa đang vất vưởng ở quê nhà, hay lưu lạc (đâu đó) nơi đất lạ xứ người. Thỉnh thoảng, khi (quá) vui, chúng tôi cũng hay mang những vị thượng cấp cũ ra làm đề tài giễu cợt. Ông huynh trưởng thường bị nhắc tới để cười chơi là Trần Hoài Thư, lý do là ông vẫn nhất định chưa chịu giải ngũ, dù cuộc chiến đã tàn tự lâu rồi! Trung úy Trần Hoài Thư vẫn thản nhiên đưa quân Qua Sông Mùa Mận Chín, dù hơn 40 năm đã lặng lẽ trôi, với cả đống nước sông – cùng nước suối, nước mưa, nước mắt… – đã ào ạt chảy qua cầu và qua cống. Sau khi cạn mấy ly đầy, rồi đầy mấy ly cạn (và sau màn trình diễn “một ngàn bài Bolero”) tôi hay xin “trân trọng tuyên bố cùng toàn thể các chiến hữu các cấp” rằng: ai viết cái gì tôi cũng đọc tuốt luốt, trừ vị thẩm quyền này thì khỏi! Sao vậy cà? Bởi vì thơ với văn của ổng có nhiều câu mà “lỡ” đọc cái là nó bị kẹt luôn trong đầu, gỡ không ra, nên tui không dám đọc thêm nữa:

 Trên đầu ta mũ rừng nhẹ hẫng
Trong túi ta một gói thuốc chuồn
Bắt tù binh mời điếu thuốc thơm
Để thấy miền Nam lính hiền ghê gớm 

Ta lính miền Nam hề, vận nước ngửa nghiêng
Ta cũng lênh đênh cùng cơn mạt kiếp
Ta trèo lên cây hỏi rừng cho biết
một nơi nào hơn ở Việt Nam?
Có người lính nào bi tráng hơn lính miền Nam? 

Trần Hoài Thư (“Ta Lính Miền Nam”)

Đây là tin nhắn gửi người lính Tưởng Năng Tiến: “Thẩm quyền của ông, Trung úy Trần Hoài Thư tuy vẫn chưa chịu giải ngũ, nhưng nay đã được chuyển qua Vùng V Chiến Thuật* vào lúc 6 giờ 35 phút [giờ Miền Đông] thứ Hai ngày 27 tháng 05 năm 2024. Tin để ông hay.

[*Trong chiến tranh, VNCH được chia ra làm 4 vùng chiến thuật, “Vùng V Chiến thuật” là một cách nói cho bớt vẻ bi thương, chỉ nơi an nghỉ của các đồng đội vừa mới hy sinh.]

 DI SẢN VĂN HỌC TRƯỜNG TỒN: TINH ANH LÀ ĐÂY

Ngay sau khi Ba mất, trong khi chờ ngày tang lễ, Thoại đã về ngôi nhà Ba ở. Với ngạc nhiên đầu tiên là các kệ sách của Ba hầu như trống trơn, Thoại cũng không biết tại sao. Chỉ còn dàn computers với chiếc laptop và desktop trên bàn làm việc của Ba.

Thoại quan tâm ngay tới chiếc Dell laptop mà Ba vẫn dùng trong bao nhiêu năm nay, với không biết bao nhiêu bài viết của Ba còn nằm trong đó. Tìm được mật khẩu (password) Ba ghi trong một cuốn sổ tay nhỏ, Thoại mừng rỡ vô cùng khi mở được chiếc laptop này. Đây là phần di sản trân quý đầu tiên Thoại phải giữ gìn và đem về ngay nhà mình. Qua đêm, Thoại đã download / save ngay tất cả các dữ liệu từ trong laptop vào USB sticks và cả thẻ nhớ (memory cards) để dự phòng trường hợp computer bị đánh sập (crashed). Thoại cho biết, “con sẽ làm thêm một số USB sticks để tặng các bạn văn của Ba” – nhà văn Trần Hoài Thư.

Hình trái, chiếc Dell laptop người bạn thiết thân đồng hành với Ba trong bao nhiêu năm; hình phải, Thoại đang ôm chiếc laptop của Ba mà Thoại đã đem ngay về nhà mình.

GIỚI THIỆU HAI BLOGS CỦA TRẦN HOÀI THƯ

Ngay sau khi Ba mất, Trần Quí Thoại đã mau chóng chuyển tên Trần Hoài Thư — người đang đứng tên sở hữu “miền” (domain name) của cả hai Blogs THT sắp hết hạn, sang tên Thoại, đồng thời cũng đóng trước tiền thuê “miền” trong nhiều năm để duy trì hoạt động lâu dài hai trang mạng này.

Một phần bộ sách Di Sản Văn Chương Miền Nam của Thư Ấn Quán, do nhà văn Trần Hoài Thư thực hiện hoàn toàn bằng kỹ thuật thủ công.

BLOG THT & THƯ QUÁN BẢN THẢO

https://tranhoaithu42.com

 Blog mới khai trương. Mời các bạn đến viếng

THT & Tạp25 chí văn học nghệ thuật miền Nam

https://trahoaithu.blogspot.com/

Đây là một kho tàng Di Sản Văn Học Miền Nam đã được Ba Mẹ Thoại hy sinh công khó bao năm để phục hồi. Mời các bạn đến viếng.

Bạn đọc khắp năm châu và dĩ nhiên cả trong nước đều có thể vào đọc những tác phẩm văn học và cả các sách báo miễn phí, và tiện hơn nữa là các sách và tạp chí đa phần đã được nhà văn Trần Hoài Thư cũng là một chuyên viên điện toán chuyển sang dạng flipbooks, loại sách tự động giở trang rất dễ đọc trên màn hình.

 Với những thư viện, trường học, và cả những độc giả có nhu cầu về các bộ sách in cho tủ sách gia đình – sau khi nhà văn Trần Hoài Thư mất là điều chưa thể đáp ứng được trong lúc này. Nhưng đó là điều khả thi trong một tương lai gần với kỹ thuật POD / Print On Demand tiên tiến như hiện nay.

New Jersey 27.05.2024

Little Saigon 19.06.2024 


 

Sử dụng Microsoft Copilot trên máy tính, iOS và Android

Ba’o Nguoi-Viet

June 27, 2024

Lê Hoàn/Người Việt

GARDEN GROVE, California (NV) – Microsoft Copilot không chỉ cho phép bạn nhận được câu trả lời cho những câu hỏi hóc búa nhất của mình, nó còn cho phép bạn tạo ra những hình ảnh tuyệt đẹp. Nó cũng cho phép bạn làm việc chuyên nghiệp hơn nữa nhờ tích hợp trong Microsoft 365.

Hãy tận dụng Copilot và bạn sẽ hoàn thành công việc một cách dễ dàng và tiết kiệm được nhiều thời gian.

Cách dễ nhất để bắt đầu với Microsoft Copilot là truy cập trang web tại copilot.microsoft.com để sử dụng trên máy điện toán hoặc nếu bạn thích sử dụng thiết bị iPhone hoặc Android của mình, hãy cài đặt app Copilot cho iOS và Android. (Hình 1, 2)

Mặc dù bạn không nhất thiết phải log in vào Copilot nhưng chúng tôi khuyên bạn nên log in vào Copilot bằng tài khoản Microsoft của mình (nếu bạn chưa có tài khoản thì hãy tạo một cái mới). Điều này sẽ cho phép bạn đặt nhiều câu hỏi hơn và trò chuyện lâu hơn.

Nó cũng sẽ cung cấp cho bạn tùy chọn dùng thử Copilot Pro và nó sẽ lưu các tương tác của bạn để bạn có thể theo dõi những gì bạn đã yêu cầu Copilot làm. (Hình 3)

Bạn sẽ thấy một hộp nhập liệu ở cuối màn hình. Điều này cho phép bạn hỏi Copilot bất cứ điều gì bạn có thể nghĩ ra, vì vậy hãy nhập yêu cầu của bạn hoặc chọn biểu tượng micrô và đọc yêu cầu đó. Trong cả hai trường hợp, bạn có thể sử dụng ngôn ngữ tự nhiên để đặt câu hỏi hoặc yêu cầu một nhiệm vụ cụ thể. Thí dụ, bạn có thể hỏi một câu hỏi đơn giản hoặc yêu cầu Copilot viết một tài liệu cho bạn, như một lá thư, bài luận… Bạn thậm chí có thể yêu cầu nó viết code cho bạn bằng nhiều ngôn ngữ lập trình khác nhau. (Hình 4)

Copilot rất thông minh nên bạn có thể đặt các câu hỏi tiếp theo, mở rộng yêu cầu ban đầu của mình hoặc đưa ra yêu cầu mới dựa trên chuỗi sự kiện đã có và nó sẽ đưa ra câu trả lời dựa trên bối cảnh bạn đã thiết lập trong cuộc trao đổi cho đến nay. Copilot cũng gợi ý các câu hỏi tiếp theo có liên quan. Bạn có thể chọn một gợi ý để tiếp tục cuộc trò chuyện. (Hình 5)

Mỗi khi Copilot phản hồi, bạn có thể cho biết mình thích hay không thích phản hồi đó – chỉ cần bấm chuột lên biểu tượng thích hoặc không thích. Bạn cũng có thể bấm chuột lên biểu tượng sao chép để lưu câu trả lời vào khay nhớ tạm của thiết bị và bấm chuột lên mũi tên xuống để xuất câu trả lời ở định dạng cụ thể (câu trả lời có thể được lưu dưới dạng tệp Word, PDF hoặc Text). (Hình 6)

Bạn cũng có thể bấm chuột lên biểu tượng mũi tên chuyển tiếp để chia sẻ câu trả lời hoặc bấm chuột lên biểu tượng loa để Copilot đọc to câu trả lời.

Copilot có thể đưa ra câu trả lời phù hợp và chính xác hơn nếu bạn chọn plugin hội thoại (trên trang web, chọn Plug-in ở góc bên phải. Trong app, hãy chạm lên dấu ba chấm ở góc bên phải và chọn Plug-in). Bạn có thể chọn tối đa ba plugin cùng một lúc. Thí dụ, đối với các đề nghị về nhà hàng, hãy bật OpenTable hoặc để tạo bài hát, hãy bật Suno (tương lai sẽ có nhiều plug-in hơn nữa). (Hình 7, 8)

Copilot cũng có các GPT khác nhau nhằm vào các nhiệm vụ cụ thể. Những thứ này được liệt kê trên trang web ở phía bên phải hoặc thông qua menu ba vạch ngang trên cùng bên trái trong app. Thí dụ, chọn Designer và bạn có thể yêu cầu Copilot tạo hình ảnh chỉ bằng cách mô tả những gì bạn muốn. (Hình 9, 10)

Bấm chuột lên Vacation planner để tận dụng tối đa chuyến đi của bạn (bạn có thể tạo hành trình hoặc giới thiệu các món ăn ngon). Bấm lên Cooking Assistant để yêu cầu công thức nấu ăn cụ thể và Fitness trainer để được trợ giúp và tư vấn về cách giữ gìn sức khỏe.

Bấm chuột lên tab Notebook ở đầu màn hình (nếu bạn đang sử dụng app, hãy chạm lên biểu tượng ba chấm và chọn Notebook) và bạn có thể viết câu hỏi lên tới 18,000 ký tự, gấp hơn bốn lần con số có sẵn trong Copilot. (Hình 11)

Trong Notebook, câu hỏi có thể được chỉnh sửa và tất cả nội dung trả lời được hiển thị ở cửa sổ bên dưới. (Lê Hoàn) [qd]


 

ĐAU KHỔ VÀ SỰ CHẾT – TGM Giu-se Vũ Văn Thiên

TGM Giu-se Vũ Văn Thiên

Những vấn nạn lớn nhất của con người mọi thời đại, đó là sự dữ và sự chết.  Kể từ khi hiện hữu, con người không ngừng tìm kiếm câu trả lời cho vấn nạn này.  Tại sao có sự dữ?  Tại sao con người phải đau khổ và phải chết?  Sau khi chết con người sẽ về đâu?  Bên kia sự chết là gì?  Người ta tìm mọi cách can thiệp cho con người thoát khỏi cái chết, nhưng vô hiệu.  Đối diện với đau khổ và sự dữ, nhiều người đã mất niềm tin vào Thiên Chúa, thậm chí phủ nhận sự hiện hữu của Ngài.

Thiên Chúa không làm ra cái chết.  Ngài chẳng vui gì khi sinh mạng tiêu vong.  Thiên Chúa cũng không là tác giả của sự dữ.  Sách Khôn Ngoan khẳng định với chúng ta như thế (Bài đọc I).  Sách Khôn Ngoan được viết khá muộn, khoảng thế kỷ thứ nhất trước Công nguyên, tức là rất gần với Chúa Giê-su.  Nội dung cuốn sách này là những suy tư về thân phận con người, khuyến khích lòng hiếu thảo và nhất là nhằm củng cố đức tin nơi người Do Thái.  Ngài luôn yêu thương con người, và đã thể hiện tình yêu ấy bằng công cuộc sáng tạo cũng như bằng những điềm thiêng dấu lạ trong lịch sử.  Khi khẳng định: Thiên Chúa không làm ra cái chết và sự dữ, tác giả nói với chúng ta: cái chết là nguyên nhân của quỷ dữ ghen tỵ; đau khổ nhiều khi đến từ chính con người.

Sự chết cũng gắn liền với kiếp sống nhân sinh.  Con người đã có ngày sinh ắt có ngày tử.  Chẳng ai sống mãi trên thế gian này.  Nhìn theo khía cạnh nhân sinh, cái chết cũng là điều may mắn đối với con người.  Bởi lẽ nếu mọi người từ tạo thiên lập địa mà không chết thì không biết thế giới sẽ ra sao?

Đã là con người hiện hữu trên trần gian, không ai tránh khỏi đau khổ.  Con Thiên Chúa nhập thể làm người cũng đã trải qua đau khổ như chúng ta và đã phải chết.  Chúa Giê-su đón nhận đau khổ trong tình yêu thương nhân loại.  Tình yêu sẽ hóa giải đau khổ, hoặc ít ra sẽ giúp chúng ta nghị lực để vượt lên đau khổ.  Một số người đã tự tìm đến cái chết khi đối diện với đau khổ.  Họ đã không tìm được niềm hy vọng và ý nghĩa cuộc đời.

Đức Giê-su đến trần gian để khẳng định: Thiên Chúa làm chủ sự sống.  Ngài là Thiên Chúa của kẻ sống chứ không phải là của kẻ chết . Ngài tạo dựng con người không phải để trở về với cát bụi, nhưng để sống hạnh phúc mãi mãi.  Như thế, nếu quỷ dữ ghen tương gây nên cái chết, thì Thiên Chúa tình yêu sẽ ban cho con người được sống.  Để chứng minh Thiên Chúa có quyền năng trên sự chết, Chúa Giê-su đã làm cho bé gái 12 tuổi, con ông trưởng hội đường tên là Gai-ô, đã chết được sống lại.  Thân nhân gia đình và hàng xóm của ông khi thấy bé gái đã chết, liền khuyên can đừng mời Chúa Giê-su đến nữa, vì họ không tin một người đã chết có thể sống lại.  Đức Giê-su đã làm cho bé gái sống lại trước sự ngỡ ngàng của mọi người.

Thánh Mác-cô diễn tả ông trưởng hội đường như một người có đức tin vững vàng, qua lời van xin: “Con bé nhà tôi sắp chết rồi.  Xin Ngài đến đặt tay lên cháu, để nó được cứu chữa và được sống.”  Lời van xin này cho thấy, ông tin chắc vào quyền năng của Chúa Giê-su, và dù con ông có chết, cũng sẽ được hồi sinh.  Cùng một chủ đề đức tin, tác giả đan xen hai phép lạ trong một trình thuật.  Đó là người phụ nữ bị bệnh đã mười hai năm, các thầy thuốc đều đã bó tay.  Trong tình trạng đó, bà tin chắc rằng nếu bà chạm tới áo Chúa Giê-su, thì bà sẽ được chữa lành.  Sự thể đã xảy ra như vậy.  Bà đã được chữa lành ngay tức khắc.  Cả hai người – ông trưởng hội đường và người phụ nữ – đều là những gương mẫu về đức tin cho chúng ta.

“Lòng tin của con đã chữa con.”  Lời Chúa Giê-su cho thấy điều kiện duy nhất để đón nhận ơn Chúa là lòng tin.  Liền sau đó, Chúa cũng nói với ông trưởng hội đường, khi người ta báo tin con ông đã chết: “Ông đừng sợ, chỉ cần tin thôi.”  Đức tin luôn là điều kiện cần thiết để ta đón nhận ơn Chúa, kể cả trong những lúc gian nan nhất của cuộc đời.  Đức tin Ki-tô giáo khẳng định với chúng ta: sự chết thực ra chỉ là sự biến đổi trạng thái hiện hữu.  Sự chết cũng là cánh cửa mở ra để ta bước vào thế giới mới.  Những ai sống tốt lành thánh thiện, sau khi chết sẽ được hưởng vinh quang Chúa hứa cho những người công chính.  Chỉ có hạnh phúc đời sau mới lý giải được sự công bằng trong đời sống con người.  Như thế, dưới lăng kính Ki-tô giáo, sự dữ và sự chết bớt đi màu sắc ảm đạm thê lương, và bừng lên niềm hy vọng nơi tình thương nhiệm màu của Thiên Chúa.

Dù cắt nghĩa thế nào đi nữa, đau khổ và sự chết vẫn đè nặng trên mỗi chúng ta.  Sự chết đến từ ghen tương của quỷ dữ, nhưng sự chết cũng đến từ chính chúng ta, hoặc do chính bản thân hoặc do người khác gây ra.  Quả vậy, khi gieo rắc hận thù, bạo lực, chiến tranh là gieo rắc đau khổ sự chết.  Thánh Phao-lô đưa ra lời khuyên: mỗi người góp phần giảm thiểu đau khổ bằng những nghĩa cử chia sẻ bác ái (Bài đọc II).  Ngài khuyên giáo dân Cô-rin-tô, lúc đó khá ổn định về vật chất, hãy quan tâm đến những người đang lâm cảnh túng thiếu.  Khi cùng nhau cổ võ những việc thiện, chắc chắn cái ác sẽ bị đẩy lui.

TGM Giu-se Vũ Văn Thiên

From: Langthangchieutim

Những cảnh đời người Việt homeless tại Little Saigon

 Ðó là một thế giới bình thường, của một nhóm người bình thường, như tất cả chúng ta. Bởi vì, cái thực tế “homeless,” hay “vô gia cư,” chẳng phải là một điều gì bất bình thường. Ðiều duy nhất khác nhau, giữa những người ngủ ngoài đường, và những người ngủ trong nhà, là trong khi một nhóm người cứ cùng nhau thẳng tiến trong cuộc sống, nhóm kia bị mắc kẹt lại đâu đó trong cuộc đời họ.

Và gánh nặng sẽ đặt nặng trên vai họ. Chính họ, không phải ai khác, sẽ quyết định có “đi” tiếp hay không, và đi đến đâu, trong cuộc sống!

Ðối với chúng ta, họ sẽ là một thế giới rất “lạ,” cho đến khi chúng ta, những con người được xem là “bình thường,” bước vào thế giới ấy. Sự hiểu biết lẫn nhau khiến chúng ta giật mình: phản ứng và hành xử của con người trước và trong hoàn cảnh bao giờ cũng giống nhau. Phản ứng ấy không phân biệt một con người đang sống trong nhà hay một con người đang sống nơi lề đường.

Trước hết, hãy cùng nhau thừa nhận một điều: homeless không phải là một cái tội; homeless không phải là một tình trạng bất hợp pháp. Sẽ chẳng một ai bị bắt, bị truy tố, hay bị bỏ tù vì “tội homeless” cả.

Là người không có nơi cư trú cố định; hoặc sống trong motel; hoặc bị đuổi khỏi nơi đang cư trú và không thể tìm được một nơi cư trú mới; hoặc đang sống tại các địa điểm không được thiết kế cho một cuộc sống bình thường (như xe, garage, công viên, nhà bỏ hoang…) Một người được xem là homeless thường xuyên nếu người ấy bị tàn tật, hoặc tâm thần, hoặc nghiện ngập… và lâm vào tình trạng vô gia cư liên tiếp tối thiểu một năm; hoặc lâm vào tình trạng vô gia cư tối thiểu bốn lần trong ba năm.

Homeless, đơn giản là không có nhà!

Không có nhà, điều này không đồng nghĩa với việc một con người không đi ngủ. Chính cái chuyện ngủ nghê sinh ra lắm điều phiền toái. Và hệ quả pháp lý tất yếu của một homeless là… ngủ ngoài đường.

“Homeless là một tình trạng. Tình trạng không có nơi ở.” Sĩ Quan Cảnh Sát Dave Bridgewaters, thuộc Sở Cảnh Sát Westminster, nói với Người Việt. “Luật không cấm homeless, nhưng luật cấm cắm trại nơi công cộng.” Bridgewaters cho biết. “Mà homeless dựng lều, hay mang mền gối ngủ ngoài đường thì xem như phạm luật.”

Cứ mỗi một lần cảnh sát đi tuần, một homeless, nếu bị bắt gặp ngủ ngoài đường, tức nơi công cộng, sẽ bị cho một giấy phạt (ticket) trị giá khoảng trăm đồng. Mà cái định nghĩa “nơi công cộng” nhiều khi cũng rất oái oăm cho những cảnh đời homeless. Cùng Bridgewaters và Lance Lindgren, một nhân viên Sở Xã Hội Quận Cam, chúng tôi lê la khắp hang cùng ngõ hẻm Little Saigon trong một buổi tối đầu Tháng Bảy. Những “nơi công cộng” mà giới homeless Việt Nam chấm điểm là những lùm cây thấp trong các khu chợ búa hay phía sau các cơ sở làm ăn. Vào buổi tối, đi xe, thậm chí đi bộ, ngang các lùm cây ấy, sẽ chẳng một ai biết được phía bên trong là “nhà” của một homeless. Ðiều bất hạnh, cho dù ngủ trong lùm cây kín đáo ấy, cái lùm cây lại thuộc về nơi công cộng, người homeless đương nhiên bị xem là “cắm trại nơi đông người.”

Ngay phía sau một cơ sở làm ăn của người Việt Nam trên đường Dillow, đoạn cắt ngang Bolsa, chúng tôi gặp một nhóm homeless đang ngồi tụm năm tụm ba. “Hi guys!” Bridgewaters lên tiếng trước. Nhóm homeless chào lại. Hóa ra, họ “quen” nhau từ nhiều năm qua. Bridgewaters là một sĩ quan cảnh sát được giao nhiệm vụ đặc biệt lo về homeless tại địa phương từ nhiều năm nay. Ông nhẵn mặt và biết tên từng “partner” của mình.

Sơn Phan, 33 tuổi, qua Mỹ từ năm 1991, cho biết: “Tôi homeless sau một thời gian ở tù vì hút.” Sơn hút xì ke nhưng đã bỏ từ lâu. Là con lai duy nhất trong một gia đình 4 anh chị em, Sơn cho biết anh quê Sóc Trăng, và tìm đến nhóm homeless này vì “thấy anh em thì mình đến chơi, làm quen, rồi nhập bọn.” Sơn có nghề sửa xe. Anh cho biết sẽ cố gắng tìm việc làm, chứ “sống như vầy không khá.”

Một người khác, ngồi cùng nhóm, tự xưng tên Mike, cho biết anh “đến chơi chung với bạn bè chứ bản thân không phải homeless.Mike cho biết anh có nhà cửa, vợ con nhưng thích đi chơi. Quay sang Lance: “Rất có thể Mike không phải homeless. Nhìn anh ta xem: cạo râu sạch sẽ, mặc đồ và ăn nói… đàng hoàng.”
Bridgewaters cho biết cảnh sát không phải lúc nào cũng đi tuần để bắt homeless. “Cảnh sát ra quân khi City Counsel chỉ thị phải làm, hoặc khi các chủ doanh nghiệp phàn nàn nhiều quá.” Cảnh Sát Bridgewaters cho biết rằng đi tuần phạt ticket chỉ được thực hiện mỗi khi bị “pressure.” Ông nói thêm, mỗi homeless, sau khi nhận ticket, phải ra tòa để trả tiền. Thường thường, ít khi homeless trả tiền, đơn giản vì không có tiền. Trong trường hợp đó, “đương sự” sẽ vào tù chừng vài ngày đến một tuần. “Ra tù,” Bridgewaters tiết lộ, “đâu cũng vào đấy. Họ sẽ trở lại chỗ cũ.”

Lance, một chuyên viên tâm thần của Sở Y Tế, làm việc cho Psychiatric Emergency Response Team, cho biết anh được cơ quan cử xuống làm việc chung với Sở Cảnh Sát Westminster. Ðối với Lance, những người homeless là khách hàng của anh. Nhiệm vụ của Lance là tìm hiểu những người homeless bị tâm thần. Rất nhiều lần, anh vào trong tù, tìm những homeless tâm thần mang ra ngoài. Lance quan niệm Sở Y Tế như một doanh nghiệp mà khách hàng là homeless. “Nếu các bạn muốn chụp hình, các bạn phải xin phép những người homeless. Và tôi khuyên các bạn đừng chụp hình rõ mặt những khách hàng của tôi.”

Nhìn xung quanh “nơi ăn chốn ở” của nhóm người homeless sau đường Dillow, chúng tôi thấy một số chai bia đã uống xong được vất trong các lùm cây. Phía trên trần của mái hiên nhà là một số nồi niêu xoong chảo. Bridgewaters cho biết rằng các homeless Việt Nam thường “trang bị” đồ nấu nướng; và đặc biệt rất thích uống bia. Theo kinh nghiệm của mình, Bridgewaters nhận định: “Mỗi nhóm homeless có những đặc tính riêng. Homeless Spanish và da trắng rất thích hình khỏa thân và rượu. Trong khi đó, homeless Việt Nam thích thực phẩm, bia và… báo Việt ngữ.”

Trong bốn lần đi tìm homeless, gồm 3 buổi tại Little Saigon và 1 buổi trên đường Bolsa gần Hoover, nơi có đường xe lửa, được xem là ngoài Little Saigon, chúng tôi nhận ra rằng giới homeless không có khái niệm “lãnh địa,” tức là theo băng nhóm và khu vực riêng. Thường thường, mỗi homeless có một hoàn cảnh riêng. Bản chất của họ lương thiện. Do đó, cho dù tụm năm tụm ba theo nhóm, tính chất của họ không phải băng đảng. Bridgewaters cho biết vẫn có một số homeless Việt Nam buổi tối ngủ chung khu vực homeless không phải Việt Nam.

Một trong các lý do khiến Việt Nam về với Việt Nam, Mỹ về với Mỹ và Spanish về với Spanish là vì văn hóa chung. Những người cùng văn hóa, cùng hoàn cảnh thường dễ tìm về với nhau hơn.

Trong các chuyến tuần tiễu, Bridgewaters cho biết ông ít khi hỏi ID của homeless. “Ðiều đầu tiên mà họ muốn giấu là… ID. Ðơn giản vì ID tiết lộ nhiều điều về nhân thân.”

Về mặt tinh thần, giới homeless có thể được phân thành hai thành phần: những người tỉnh táo và những người mắc những triệu chứng tâm thần.

Lee Nguyễn, một homeless thường trực tại khu chợ ABC trên đường Bolsa, góc Magnolia, Westminster, California. Lee, gốc Nha Trang nhưng sinh tại Ðà Lạt năm 1963, qua Mỹ từ năm 1990.

Gặp Lee Nguyễn, một homeless lâu đời trong khu chợ ABC, Lee cho biết “Tôi đâu có thất nghiệp. Tôi làm việc cho… chính phủ.” Trong khi nói, Lee đưa tay chỉ lên trời, phát biểu: “Bây giờ chính phủ làm việc bằng computer không hà. Khi tôi ngồi đây, tôi đang làm việc, tôi làm việc bằng… voice.” Lee cho biết tháng này anh chưa được… lãnh lương. Thường thì, theo anh, chính phủ vẫn trả lương cho anh đều đặn bằng cách cho người mang đến đưa tận tay. Lee Nguyễn, gốc Nha Trang nhưng sinh tại Ðà Lạt năm 1963, qua Mỹ từ năm 1990. Lúc đầu anh ở tiểu bang Iowa, sau đó về California, để lại vợ ở Kansas City. Anh nói: “Từ hồi qua California đến giờ tôi chưa gặp lại vợ, vì “chương trình làm việc chưa… cho phép.” Lee không bao giờ tắm rửa, nhưng dùng “chemical để clean up.” Anh cho biết thêm, để trau giồi tiếng Việt, anh thường đọc kinh. Mặc dầu “làm việc cho chính phủ,” Lee vẫn bị “ticket” như thường. Anh cho biết đã bị giấy phạt vài lần nhưng không trả. Ngay trước mặt, Lee để một nhành hoa giả do chính tay anh nặn từ… giấy báo. “Tôi bán nhành hoa này giá $370. Ðể kiếm thêm, tôi làm hoa giả bán cho bà con.”

Joshua Hứa, tên Việt Nam là Quang, một homeless trong khu chợ ABC.

Chỉ cách Lee vài chục thước, cũng trong khu chợ ABC, là “điểm hẹn” của một homeless khác: Joshua Hứa. Có lẽ, Joshua là homeless sang nhất trong giới của mình. Joshua đi xe Jeep màu đỏ, đeo nhiều đồng hồ, thích bánh cuốn và đặc biệt, rất thích… ống dòm. Joshua nói rất nhiều, có khả năng nói không bao giờ ngưng và rất tự hào rằng mình… hát hay. Joshua cho biết tên Việt Nam của anh là Quang, và anh đã từng là một technician, đã từng làm nghề kế toán trong bốn năm. Anh qua Mỹ từ năm 1975, trạm dừng chân đầu tiên là trại Pendleton, nơi anh khẳng định rằng “ông Nguyễn Cao Kỳ cũng có ở đó và ngủ gần cái lều của ông anh tui.” Joshua bị ám ảnh bởi “một cây cung và một cục đá.” Không hiểu cây cung và cục đá có vai trò gì, nhưng chắc chắn, với Joshua, đó là những hình ảnh linh thiêng. Trong lúc nói rất nhanh, và không bao giờ muốn ngưng nói, Joshua đề cập đến nhiều tên gọi mà một người bạn đi cùng cho biết toàn là tên gọi trong Thánh Kinh. Khi chia tay Joshua lúc gần nửa đêm, anh nói nhỏ: “Hôm nay tôi có thể nói nhiều.” “Tại sao?” “Hôm nay trời không có sao. God không biết!”

Cuốn sổ ghi chép và giải toán đại số của ông Phan Như, hay ngồi trước nhà hàng Hương Giang trên đường Brookhurst.

Vòng qua khu chợ có Phở 86 và nhà hàng Hương Giang trên đường Brookhurst, chúng tôi bắt gặp một người đàn ông vào độ trên 50 ngồi trước Hương Giang. Kế bên ông la liệt tàn thuốc lá, một ly cà phê sữa, và đặc biệt là một cuốn sách đại số. Ông tên Phan Như, sinh tại Quảng Ngãi, cho biết trước đây đã từng là homeless nhưng gần đây được tiền SSI nên đã “share” một phòng trong khu mobile home. “Tôi đi homeless được 49 tháng. Bây giờ được SSI một tháng $836 nên thuê nhà ở.” Ông Như cho biết đã từng là một công chức hồi còn ở Việt Nam. “Trước 1975, tôi làm tại Phòng Học Vụ của Cao Ðẳng Nông Lâm Súc.” Ông Như, sinh năm 1951, khi qua Mỹ đã làm nhiều việc khác nhau. Ông đã từng làm nghề điện tử, làm thợ cho một công ty sản xuất ống nhựa, làm cho một tiệm nữ trang. Sau nhiều lần bị sa thải, ông ly dị vợ, hiện đang sống tại Colorado, để về California.

Trường hợp của ông Như nhắc chúng tôi về giải thích của Bridgewaters và Lance: “Ðôi khi, những người bị đẩy vào hoàn cảnh homeless vì những điều rất bất chợt; một lần bị sa thải, một lần cãi nhau với vợ con. Một số khác, do hút xách mà lâm vào thế vô gia cư.”

Ông Như khẳng định một tổ chức quốc tế còn nợ mình một số tiền… $30 triệu. Ông vẫn còn đợi số tiền ấy, và trong khi chờ đợi, mỗi tối, ông ra trước nhà hàng Hương Giang giải toán qua ngày. Trên cuốn vở, chúng tôi thấy nét chữ rất đẹp. Ông Như đang giải những phương trình bậc 3, và cả bậc 4. Nhìn cách ông lấy đạo hàm, tôi đoán ông Như là người có căn bản về toán. Một lần, chiếc xe cũ kỹ của ông bị “tow” vì đậu qua đêm tại một parking lot. Sau 14 ngày không có tiền trả, chủ nhà hàng Hương Giang quyết định cho ông mượn tiền lấy xe ra. Sau khi trả hơn $800, ông Như lấy xe, ít hôm sau, người em của ông từ San José về trả lại số tiền nợ của anh mình.

Ông chủ nhà hàng Hương Giang, một người Huế tốt bụng, nói về ông Như: “Ông ấy chỉ hút thuốc, gạt tàn lung tung, ngoài ra chẳng phá phách gì.” Mỗi tối, trước khi đóng cửa nhà hàng ra về, ông “Hương Giang” thường tặng ít tiền cho ông Như. “Thỉnh thoảng có tiền, ông Như vào trong nhà hàng, ngồi đàng hoàng như mọi người. Ăn xong, ông nhất định trả tiền và lưu lại ít tiền tip.”

Ông Như là một trường hợp may mắn. Nhờ có ông Hương Giang và người em trai giúp tiền để có xe chạy. Ða số các homeless đều đi xe đạp. Từ xe hơi chuyển sang xe đạp là cả một quá trình! Lance giải thích rằng, đa số homeless, khởi thủy, đều có xe hơi. Nhưng dần dần về sau, do không có tiền đóng thuế, mua bảo hiểm, hoặc phạm luật bị thâu bằng lái nên bắt buộc chuyển sang xe đạp.

Cảnh sát không “đối đầu” homeless

WESTMINSTER, California – Sĩ Quan Bridgewaters cho biết ông đã trải qua nhiều khóa huấn luyện dành cho người làm việc với homeless, nhất là những homeless bị tâm thần. “Những người ấy thường nghe một thứ âm thanh mà chúng ta không nghe ra.” Bridgewaters giải thích.

Ông nói rằng ông không biết âm thanh ấy có tồn tại hay không, nhưng một thực tế là những người tâm thần khẳng định họ “nghe” được. Những người không có kinh nghiệm, khi gặp những người này, trong lúc nói chuyện lại thấy họ quay sang… không khí nói với một ai đó. “Lúc đầu tôi tưởng họ không tôn trọng mình. Về sau, khi được huấn luyện, các giáo sư cho biết việc nghe những “âm thanh vô thanh” là có thật.” Từ đó Bridgewaters có cái nhìn khác về nhóm người này.

Tuy nhiên, viên cảnh sát cảnh cáo chúng tôi phải cẩn thận khi đứng gần những người nghe “âm thanh vô thanh.” “Bạn sẽ không bao giờ ngờ được sự thay đổi trong suy nghĩ của những người này. Một phút trước, họ có thể là những người hiền nhất thế giới. Và chỉ phút sau đó, họ trở nên vô cùng nguy hiểm. Vì trong đầu họ và trong tai họ là những hình ảnh và âm thanh mà chúng ta không thấy và không nghe được.” Những khi họ đột nhiên trở nên hung dữ, nên hiểu là họ hung dữ với những âm thanh và hình ảnh ấy. Lance giải thích rằng những trường hợp như thế, những người trong nghề như anh, hiểu rằng khách hàng của mình là những người bị bệnh. Trong khi đa số những người khác nghĩ rằng cái con người đang la hét trước mặt mình là một người hung dữ, và vì vậy thường xem họ như một “criminal.”

Trở lại với nhóm homeless trên Dillow, Lance cho biết khi đi cùng cảnh sát, anh không tin những gì homeless nói là thật. “Rất nhiều lần tôi nổi nóng vì ‘khách hàng’ của tôi nói dối tôi.” Lance cho biết. Về sau, chính Lance rút ra kinh nghiệm: “Họ không nói dối tôi, họ nói dối với bộ đồng phục cảnh sát của cảnh sát viên đi cùng. Từ đó tôi không xem vấn đề nói dối là một vấn đề cá nhân nữa. Tôi hết giận!”

Một homeless Mỹ, trong tư thế nằm, trả lời những câu hỏi của sĩ quan cảnh sát Dave Bridgewaters và Lance Lindgren

Từ lời nhận xét của Lance, tôi quyết định sẽ làm những cuộc interview độc lập; có nghĩa là không đi cùng cảnh sát. Kết quả có khác thật. Những người homeless tâm sự nhiều hơn, và nói những điều khác với lần tôi đi cùng cảnh sát.

Trong một hẻm tối trên đường McFadden, chúng tôi gặp một homeless đang ngủ say. Lúc ấy đã hơn 10 giờ tối. Cùng Bridgewaters và Lance tiến vào, tôi bất ngờ: hóa ra một homeless… da trắng. Bridgewaters đánh thức ông ta, yêu cầu rút hai tay ra khỏi mền. Người homeless làm theo, nhưng vẫn điềm nhiên nằm tư thế cũ. Trao đổi qua lại, chúng tôi được biết người này có việc làm hẳn hoi. Giọng ngái ngủ, ông nói: “Ngày mai 5 giờ phải dậy đi làm.” Bridgewaters chúc “khách hàng” của mình ngủ ngon rồi đi ra. Tôi hỏi: “Sao ông ấy không ngồi dậy?” “Tại sao phải ngồi dậy?” “Vì ông là… cảnh sát!” Viên cảnh sát lão luyện cười cho biết “không nhất thiết phải bắt ông ta ngồi dậy.” Bridgewaters giải thích: “Phá giấc ngủ là điều không nên. Lại bắt ông ta lấy tay ra khỏi mền, bây giờ lại bắt ông ta ngồi dậy thì thật là không hay.” Bridgewaters kết luận “điều quan trọng là tránh tạo nên tình huống đối đầu. Rõ ràng chẳng cần thiết phải như vậy.” Ông nói thêm rằng mặc dầu vậy, một số cảnh sát viên vẫn chọn phương pháp yêu cầu người homeless ra khỏi… mền.

Dave Bridgewaters, vào Tháng Mười này, vừa tròn 23 năm kinh nghiệm làm cảnh sát. Là người được giao làm việc trực tiếp với homeless, ông tỏ ra rất hiểu biết về giới homeless Việt Nam. “Tôi biết từng lùm cây có homeless trong địa phương này.” Bridgewaters nói rằng trước đây Little Saigon không nhiều homeless, về sau, khi cộng đồng Việt Nam phát triển mạnh, homeless Việt Nam kéo về đông hơn. “Một phần vì văn hóa Việt Nam của quý vị.” Bridgewaters nói rằng vì “người Việt Nam hay cho (giving) nên sinh ra homeless. Hơn nữa, văn hóa Việt Nam là tự ‘take care’ nên mỗi khi va chạm trong gia đình, một người bỏ nhà ra đi và thành… homeless.” Ông kết luận: “Little Saigon là một thành phố trong một thành phố với một lối sống và văn hóa riêng của người Việt Nam. Những người có cùng văn hóa sẽ hội tụ về với nhau.”

Lance Lindgren, một “partner” gần gũi của Bridgewater, nói thêm rằng “đôi khi hoàn cảnh sinh ra vô gia cư. Một số người khác lại chọn kiếp sống vô gia cư.” Lance nói rằng Quận Cam có nhiều “shelter” dành cho homeless. Chính anh đã đưa nhiều homeless Việt Nam vào các shelter, nhưng chỉ ít hôm sau lại thấy họ xuất hiện chỗ cũ. “Vào shelter có nơi ăn, chốn ở nhưng người homeless không thích vì muốn tự do, và có thể… uống bia.” Bridgewaters nhận định rằng cuộc sống homeless có quán tính. Có nghĩa là, một khi một người đã “tạo dựng” được một nơi để ngủ và chứa đồ cá nhân, đối với người ấy, đó là nhà. “Nhìn vào đồ đạc, trang bị, có thể biết một người đã đi homeless bao lâu. Ðiều quan trọng là đừng để họ ‘established,’ tức là định cư quá lâu một chỗ, thành quen.” Ông cho biết một lần nọ cảnh sát tìm giúp gia đình một homeless ở mãi tận Georgia bên miền Ðông. Gia đình gởi một vé máy bay sang và nhờ cảnh sát đưa người homeless ấy lên máy bay về nhà. Mọi chuyện suôn sẻ. Một tuần sau,

Bridgewaters thấy người ấy xuất hiện đúng “ngôi nhà” cũ của mình. Hóa ra, người này chấp nhận lên máy bay, bay một mạch về Georgia. Vừa đến nơi, anh ta ra thẳng trạm xe bus Greyhound, đón xe về lại… California. “Nó như cái nhà của mình. Ở lâu, có cảm tình, đi thấy nhớ và nhất định trở lại.”

Trong vai trò cảnh sát, đôi khi, quan niệm của Bridgewaters khá “thoáng.” Vòng từ một khu thương mại Việt Nam ra đường Bolsa, đèn xe chúng tôi chiếu sang bên kia đường, có một quán nhậu. Một hình ảnh thật tức cười: một thanh niên sau khi ngà ngà say, đang đứng “câu cá” ngay trên lề đường, mặt xoay vào tường. Viên cảnh sát chĩa đèn pin vào người thanh niên, nói lớn: “Bring it in!” Anh chàng chạy vội vào trong. Tôi làm bộ ngây thơ, hỏi: “Câu cá ngoài đường có bị ticket không?” ông cười, trả lời: “Ðủ yếu tố cho ticket” nhưng ông quyết định thôi, vì “đôi khi những người tốt, rất tốt lại làm một điều xằng bậy!”

Trong khu vực thuộc chi nhánh Bưu Ðiện trên đường Bolsa, chúng tôi gặp một nữ homeless tên Phương Nguyễn. Thoạt đầu, Phương bỏ chạy vì thấy cảnh sát. Khi thấy có nhiều người mặc đồ dân sự đi cùng, Phương có cảm giác không phải một cuộc “ra quân” của cảnh sát nên dừng lại, dáng hơi ngại ngùng. Cô cho biết năm nay đã 27 tuổi. Qua Mỹ từ lúc 4 tuổi và “không biết gì, cũng không nhớ gì về Việt Nam.” Phương, dáng dong dỏng cao, sống với thân phụ. Một ngày nọ, cô cho biết “tham gia đánh lộn ngoài đường, vào tù. Sau khi ở vài tháng, ra tù, cha đã bỏ đi xuyên bang” tự bao giờ. Từ đó, cô đi vào con đường homeless. “Em ăn đồ của bà con cho. Tối ngủ lòng vòng không nhất định.” Phương kể thêm rằng cô đã từng có bạn trai, đã đi học đến lớp Bảy, đã từng làm nghề nhà hàng nhưng “chủ trả thấp quá nên thôi.” Phương cho biết cô đọc được tiếng Việt, hay đọc mục rao vặt Người Việt để kiếm việc làm.

Trước khi kết thúc câu chuyện, Bridgewaters nói với Phương: “Lần sau gặp cảnh sát, cô đừng bỏ chạy. Bởi vì cô không làm gì sai trái cả.” Phương lí nhí: “I am sorry, sir.” Bridgewaters nói với chúng tôi: “Những người homeless hay mặc cảm do bị đối xử không tốt.” Theo ông, đó là điều đáng buồn. Trường hợp của Phương Nguyễn cũng vậy, Bridgewaters cho rằng cô bỏ chạy, một cách không cần thiết, vì sợ.

Lúc hơn 9 giờ tối, trong bóng tối nhá nhem của dãy nhà kho trên đường Dillow, chúng tôi thấy lố nhố vài bóng người đang đẩy một chiếc xe dùng để đi chợ, hóa ra là nhóm homeless gặp ban chiều, có cả Sơn Phan và “Anh Ba,” một người đàn ông cao to, cũng là homeless. Họ đang hè nhau đẩy một chiếc xe đi chợ, bên trên chất đầy gỗ và mấy tấm ván lót đồ. Một người trong nhóm, ra dáng thích thú, cho biết: “Chúng tôi đang đi làm! Anh Dzũ cho mấy chục, nhờ dọn giùm mấy cái này.” Hóa ra, anh Dzũ tức doanh gia Trần Dũ, chủ nhân nhiều siêu thị tại Little Saigon. Lance có vẻ thích thú khi thấy những “khách hàng” của mình có việc làm. Ðiều này chứng minh điều anh nói với tôi hồi chiều: “Không có tiền, họ không thể thay đổi được cuộc sống.”

Công việc của Lance, ngoài việc tìm hiểu và giúp đỡ những homeless bị tâm thần, anh thường mang theo quần áo, giầy dép đến cho họ. Lance nói: “Homeless rất cần thẻ xe bus, thẻ thực phẩm, và đặc biệt là… vớ.”
Lance không hiểu tại sao homeless lại rất cần vớ. Anh tin rằng vì trời lạnh, và vì vớ dễ dơ nhất.

“Hãy đi thăm Người Nhìn Mặt Trời!”

Ông Lai Phan, biệt danh “Người Nhìn Mặt Trời,” một homeless lâu đời trước tiệm cơm chay Vạn Hạnh trên đường Bolsa

Bridgewaters nói với Lance. Cả hai giải thích với tôi rằng Người Nhìn Mặt Trời là một homeless Việt Nam, trụ trì quanh năm trong khu cơm chay Vạn Hạnh trên Bolsa. Lai Phan, với biệt danh Người Nhìn Mặt Trời, có lẽ là một trong những homeless im lặng nhất. Ông ngồi bên tiệm cơm chay Vạn Hạnh từ năm này qua năm khác, tai lúc nào cũng đeo một dây nghe radio. “Xưa giờ 10 năm rồi không có nhà.” Ông Lai cho biết. Trước 1975, ông Lai ở đường Kỳ Ðồng, Quận 3. Ông qua Mỹ từ năm 1975, lúc mới 21 tuổi. Lúc đầu ông ở Texas, làm nghề “Food To Go,” sau về Minnesota, cuối cùng dọn về California vì “nơi đây đông người Việt Nam.”

“Người Nhìn Mặt Trời” Lai Phan có một cuộc sống “vương giả:” ông, từ nhiều năm nay, chỉ tắm biển mà thôi. “Hai, ba tuần tôi đón xe bus một lần, đi thẳng ra Huntington Beach… tắm biển.” Những ngày không tắm, ông Lai dùng… dầu thơm. Lục trong túi xách, ông rút ra một chai dầu thơm, hiệu Jordache. “Mua ở chợ 99!” Ông Lai đã bị 10 giấy phạt vì ngủ nơi công cộng; cả 10 lần, ông đều không đóng tiền, vào tù 4 ngày lại ra. Thú vui duy nhất của ông bây giờ là “nghe radio để theo dõi tin tức.” Ông Lai là một trong những homeless có vẻ điềm tĩnh nhất khi cảnh sát lại gần. Một phần vì ông đã quen quá với Bridgewaters và Lance, phần khác vì ông tin cảnh sát ở Mỹ tốt hơn ở… Việt Nam. “Ở Việt Nam,” ông nói, chắc nói về Việt Nam trước 1975, “bắt homeless vào trại tế bần. Ở Mỹ ‘cao’ hơn, nói thôi, không bắt.” Ông quả quyết rằng ông không sợ cảnh sát.

Ðược hỏi vì sao, ông Lai nói chậm rãi: “Cảnh sát cũng… thường thôi.”
Mỗi ngày, nhu cầu của ông Lai là… một đồng. “Một đồng bạc là có cơm ăn.” Ông đưa tay chỉ tiệm Vạn Hạnh. Cũng như bao nhiêu người khác, ông mơ ước có tiền, làm giàu. Và ông mua vé số. “Con người trao đổi với nhau bằng tiền. Có tiền thì sẽ có tiền nhiều thêm.” Rồi ông nhìn lại ông, cười cười, nói: “Như tui,… khó giàu.” Thỉnh thoảng, ông Lai mua vé số, và ông tâm nguyện nếu trúng sẽ cúng chùa một ít, còn lại mang gởi vô bank. Thời giờ rảnh, ông dùng để sám hối vì tin rằng con người sống cần có đạo đức.

Hoàng Trọng Vũ, một “cựu” homeless, hiện nay rất thỏa mãn với cuộc sống bình thường của mình. (Hình: Thiện Giao/Người Việt)

Chui xuống gầm xa lộ thăm homeless

WESTMINSTER, California – Ðó là lần đầu tiên tôi được chui xuống gầm một xa lộ! Ngoài trời nắng chang chang, nóng kinh khủng. Nhưng vừa chui xuống bóng mát gầm xa lộ, nhiệt độ giảm hẳn, gió mát hiu hiu. Ðó là gầm xa lộ 405, đoạn song song Bolsa gần Hoover. Ðây là “nhà” của cả một đội quân homeless Mỹ.

Vào buổi tối, đi xe, thậm chí đi bộ, ngang các lùm cây này, sẽ chẳng một ai biết được phía bên trong là “nhà” của một homeless.

Một buổi sáng yên tĩnh, không một bóng người, nhưng có bóng dáng của sinh hoạt thường nhật. “Chắc đi làm hết rồi.” Bridgewaters nhận xét. Lance cho biết cuộc sống của homeless, về giờ giấc, cũng từa tựa người thường: tối về “nhà” ngủ, sáng… đi làm. Chúng tôi len lỏi trong các đám cây chạy dọc bức tường xa lộ 405. Lance chỉ một bụi rậm: “Trong đó có homeless.” Anh quả quyết như thế vì thấy đám cỏ xẹp xuống. Leo lên sát gầm cầu xa lộ, chúng tôi quan sát từng ngăn, được ngăn cách bởi các dầm bê tông đỡ xa lộ. Cứ cách vài ngăn lại có một “nhà.” Quan sát một căn nhà vắng chủ: quả có sự khác biệt với homeless Việt Nam. Trong “nhà,” chủ đã sắp xếp ngay ngắn các vật dụng: một cẩm nang đi xe bus, một cuốn sổ tay, một cây viết và một gói thuốc rê hiệu TOP. Có cả nước cam và thực phẩm! Trong góc nhà là một tự điển Webster. Nếu không có tiếng xe vọng từ trên xuống, có lẽ đây là một địa điểm lý tưởng để ngủ trưa vào mùa Hè.

Những đô thị nhiều homeless nhất Hoa Kỳ

Detroit: 1.65%
Orange County: 1.17%
Boston: 1.02%
Los Angeles County: 0.92%
San Francisco: 0.84%
King County (Seattle): 0.47%
Santa Clara County: 0.45%
(Tài liệu: Institute for the Study of Homeless and Poverty at the Weingart Center)

Trên con đường dẫn vào khu vực homeless, trên các vách tường, người ta có thể thấy đầy những hình vẽ “graffiti.” Bridgewaters cho biết các hình vẽ nguệch ngoạc này không phải là tác phẩm của homeless. “Mấy tay homeless thường chẳng bao giờ tham gia vào các trò vẽ bậy này.” Ông nói, như đinh đóng cột:

“Mấy tay phá phách và thích vẽ bậy vào mấy chỗ vắng vẻ này để… thi vẽ graffiti.”

Trên con đường về lại Little Saigon, chiếc xe đi ngang qua nhiều ngã tư có những người Mỹ đứng ôm bảng “Homeless” để xin tiền. Bridgewaters cho biết ôm bảng đứng giữa đường là phạm luật. Theo luật, một tấm bảng của một cơ sở làm ăn, muốn được trương ra nơi công cộng, phải có giấy phép thành phố.

Người homeless ôm bảng đứng ngoài đường thì chắc chắn không có giấy phép. Ðiều lạ, trong số những người xin tiền ở các ngã tư đường tại Little Saigon, không thấy một người Việt Nam nào cả; toàn là Mỹ. Có người tự xưng là… cựu giáo sư đại học Berkeley, một số khác là cựu chiến binh đã từng tham chiến tại Việt Nam. Nhiều ý kiến khác nhau, thậm chí trái ngược nhau về chuyện có nên cho tiền những homeless này. Có người cho rằng, đối với những homeless từng là cựu chiến binh tại Việt Nam, người Việt Nam nên giúp đỡ. Có lẽ, đó cũng là một trong những lý do có nhiều homeless Mỹ tại Little Saigon. Có người, ngược lại, phản đối việc cho homeless tiền, vì tin rằng họ không chịu đi làm.

Một người bạn, rất thường dừng xe nơi các ngã tư tại Little Saigon, để… cho tiền homeless, lại có một lý luận rất khác. Anh nói: “Mỗi lần đi ngang ngã tư hay ghé qua cây xăng, tôi hay cho homeless 1 đồng, có khi mua lon bia cho ông già lở lói ngồi cây xăng Shell góc Magnolia và Bolsa.” Anh bạn tôi không nghĩ mình là người tốt bụng, ngược lại, anh nói, “dù mới qua Mỹ hơn 3 năm, tôi luôn cảm thấy mắc nợ mấy người homeless này, đưa chút tiền cho họ là một bổn phận đương nhiên.” Anh bạn tôi giải thích rằng, mấy người homeless đó có khi đã từng đi làm, đóng thuế, chính phủ lấy tiền thuế đó vớt H.O. qua, cho trợ cấp, cho Medical, cho chữa bệnh “chùa,” cho đi học, cho housing, cho tiền già. Anh bạn này cưới con của một H.O. rồi cô vợ bảo lãnh anh qua hồi 2003, anh nghĩ rằng, về “nhân-quả,” sự hiện diện của anh nơi đất Mỹ này, có phần tiền, mồ hôi nước mắt của mấy anh homeless anh hay gặp.

Chỗ thân tình, anh than, có ý như trách:

“Một số người quen của anh, lớn tuổi, hưởng nhiều thứ của nước Mỹ, nhưng mỗi khi con cái chậm xe ở ngã tư để cho tiền homeless, thì cứ bực bội rầy rà.” Anh kết luận: “Nhiều người chỉ thích sự vẻ vang, trọng vọng trong cộng đồng mà không chú ý tới điều nhỏ nhặt; homeless không phải là nơi để thực hành sự tiếng tăm.”

Thành phần homeless tại Quận Cam (2005)

Người già: 14%

Nạn nhận bạo hành trong gia đình: 9%

Thanh, thiếu niên: 7%

Cựu chiến binh: 7%

Phụ nữ đang mang thai: 4%

Người nhiễm AIDS/HIV: 2%

(Tài liệu: InfoLink Orange County, County of Orange Housing and Community Services Department, OC Partnership)

Số lượng homeless đang ngày càng gia tăng tại Quận Cam. Theo một thống kê của Trung Tâm Weingart, chuyên nghiên cứu về homeless và nạn nghèo đói, Quận Cam là khu vực có số lượng homeless cao thứ nhì toàn quốc, chỉ sau Detroit, và đứng trên Boston. Riêng tại Little Saigon, theo lời Bridgewaters, “có khoảng 70 homeless, đa số là người Việt Nam.” Theo thống kê của Sở Cảnh Sát Westminster, cứ 307 cú điện thoại gọi vào cảnh sát, hết 186 cú liên quan đến homeless. Một chi tiết thú vị hơn nữa, thành phố Westminster, vào buổi tối, 80% người đi ngoài đường là cư dân đến từ các thành phố lân cận. Lance nói với Người Việt:

“Ðiều khó khăn của những người homeless là không có cơ hội. Ðiều chính yếu là cho họ cơ hội. Và chính họ phải biết tận dụng cơ hội để trở lại cuộc sống bình thường.”

Bridgewaters đồng ý với nhận định ấy, ông nói: “Vấn đề homeless không bao giờ có điểm kết thúc. Ðây là vấn đề muôn thuở.” Và ông thêm rằng, chẳng ai cho ai con cá, điều quan trọng là dạy người ta câu cá, và cho người ta cần câu. Ý Bridgewaters, và cả Lance, giống nhau: để trở lại cuộc sống bình thường, chính cá nhân mỗi homeless phải tu cố gắng. Sơn Phan, người homeless 33 tuổi đã được đề cập, cũng thừa nhận điều ấy: “Sống như vậy không khá!”

Sơn biết chắc chắn như vậy, và Sơn đã cố gắng để khá hơn. Chúng tôi trở lại gặp Sơn vào một ngày giữa Tháng Mười, trông anh có vẻ tươi tỉnh và tự tin hơn. Sơn, ngồi chung với 4 người bạn khác, cho biết anh vừa tìm được việc làm hôm qua, tại một tiệm sửa xe. “Tuần sau sẽ đi mướn nhà. Có nhà là có tất cả.” Sơn mãn nguyện.

Có nhà là có tất cả! Thật vậy, cái nguyên tắc căn ba?n để một người được xem là sống “bình thường,” là “Foods, Clothes, and Shelter:” đồ ăn, quần áo và nơi để ngủ. “Hồi tôi đi homeless lần đầu, người ta dạy tôi muốn thoát khỏi homeless phải biết tự lo liệu ba điều: đồ ăn, quần áo và nơi ngủ.” Anh Hoàng Trọng Vũ, 48 tuổi, một “cựu” homeless giải thích. Anh Vũ, trông dáng rất đẹp so với tuổi 48, nụ cười rất hiền, ngồi trước quán Kang Lạc trên đường Bolsa, nói chuyện với chúng tôi về khoảng thời gian 2 năm vô gia cư của anh.

Hoàng Trọng Vũ không uống bia, chỉ hút thuốc lá. Nhớ về những ngày đi lang thang, Vũ nói, rất chững chạc và rất đàn anh:

“Không bao giờ nên ra đường sống. Mất hết tuổi trẻ thôi.”

Vũ hiện đang phải uống thuốc an thần, anh cho biết. “Hồi trước, lúc nào cũng nghe tiếng o, o, o… trong đầu.” Khi được bác sĩ chứng nhận tình trạng sức khỏe, Vũ được cho vào “bording house,” và được chu cấp thuốc uống liên tục. Uống thuốc đều, Vũ thấy người trở lại bình thường, từ đó sinh ra “đi chơi liên tục. Mà bác sĩ và quản lý bording house cũng chẳng phàn nàn chuyện tôi đi sớm về trễ. Chắc họ nghĩ Hoàng Trọng Vũ còn đi chơi được là… còn khỏe.” Anh cười thật tươi. Mỗi ngày Vũ hít đất 200 cái. Khi khỏe, tăng lên 300. Vũ không uống bia, chỉ hút thuốc lá. Nhớ về những ngày đi lang thang, Vũ nói, rất chững chạc và rất đàn anh: “Không bao giờ nên ra đường sống. Mất hết tuổi trẻ thôi.”

Theo Vũ, ra đường là điều chẳng đặng đừng, một số người trẻ tuổi ỷ lại vào sức khỏe, cứ sống lang thang. “Ðến khi giật mình nhìn lại thì đã già.”
Bây giờ, Vũ ra nhà hàng Kang Lạc là để tránh việc “ở nhà nhieu quá, ngủ nhiều sẽ bị sleeping disorder.” Anh đến ngồi trước Kang Lạc, làm quen với mấy người làm tại đây. Một thanh niên làm việc tại Kang Lạc, có vẻ thân với Vũ, cho biết “Anh ấy chỉ ngồi đó thôi, không phá phách gì hết.” Rồi anh chỉ tay vào bộ đồ Vũ đang mặc, chọc quê: “Chơi hàng hiệu hẳn hoi.”

Bao nhiêu người sẽ may mắn như Sơn Phan và Hoàng Trọng Vũ? Bao nhiêu người sẽ có nhà ở, hoặc có việc làm và sẽ đi mướn nhà? Câu chuyện của Sơn và Vũ cho thấy những may mắn ấy, thật ra, tùy thuộc vào chính người homeless.

Bridgewaters đã nói: “Ðừng để họ đi homeless lâu quá. Ðừng để họ established.”

Ngồi chung với Sơn Phan trong một con hẻm tối om om sau lưng tiệm “7-Eleven” ngay góc Magnolia và Bolsa, Trần Quang Bình, 33 tuổi, chỉ vừa “bước vào cuộc đời homeless được một tháng.” Trước khi mở đầu câu chuyện, Bình nói ngay:

“Em muốn đi rehab.” Hóa ra, Bình chơi xì ke. “Em chơi xì ke, có problems với vợ nên bỏ nhà ra đi. Bây giờ em muốn đi cai.”

Bình, qua Mỹ năm 1989, đã học trung học tại Mỹ, đã làm người bán furniture trong 5, 6 năm. Bình có vẻ hối hận về chuyện hút xách của mình. Anh cho biết anh không còn hy vọng về lại với vợ, nhưng chắc chắn sẽ đi cai. Khi Bình lâm vào cuộc sống homeless, bố mẹ anh ở tiểu bang khác chưa biết gì về việc này! Cuộc sống của Bình bây giờ, giống như tất cả các homeless khác: sống nhờ vào đồng hương, không có chỗ tắm rửa nên “ở dơ luôn,” ngủ ngoài đường, bị giấy phạt và chẳng bao giờ trả tiền phạt.

Bình trái ngược hẳn với Sơn. Trong khi Bình trông lúng túng, mang cái vẻ của người mới sa cơ, Sơn ngoi vắt vẻo trên một thùng rác, dáng tự tin: “Có việc làm, mướn được cái phòng là thoát!” Anh nhấn mạnh chữ “thoát.” Tức là thoát khỏi kiếp homeless. Tôi hỏi anh có happy không. Anh trả lời ngắn gọn: “Bắt buộc!”

Chỉ ba tháng trước đó, tâm trạng của Sơn giống hệt Bình. Ba tháng trước, Sơn ngồi bệt dưới đất trên vỉa hè đường Dillow, trông cũng “sa cơ” như Bình bây giờ. Lúc ấy, Sơn nói anh sẽ đi kiếm việc làm. Nhưng cái kẹt của Sơn, là “bộ vó.” Anh nói: “Trông tướng tá như thế này ai cho việc làm.” Cán sự xã hội Lance, lúc đó hỏi tôi: “Sơn mang giầy số mấy?” Hóa ra, Lance hiểu được hoàn cảnh của Sơn. Anh muốn Sơn trông tươm tất hơn, để dễ tìm việc làm hơn!

Thiện Giao & Nhơn Thành

From: Do Tan Hung & KimBang Nguyen 


 

TRÊN CÁT, TRÊN ĐÁ – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

 (Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

“Không phải bất cứ ai thưa với Thầy: ‘Lạy Chúa! Lạy Chúa!’ là sẽ được vào Nước Trời!”.

“Con đường dài nhất là con đường từ đôi tai đến đôi tay; không thể có niềm tin Kitô mà không có dấn thân. Không thể là môn đệ Chúa Kitô mà không đi con đường phục vụ Ngài đi. Không thể chỉ nói ‘Lạy Chúa, lạy Chúa là sẽ được vào Nước Trời!’” – Anon.

Kính thưa Anh Chị em,

“Con đường dài nhất là con đường từ đôi tai đến đôi tay!”. Lời Chúa hôm nay nói đến kẻ dại người khôn; đặc biệt với bài Tin Mừng, Chúa Giêsu so sánh hai hạng người xây nhà: người xây ‘trên cát’, kẻ xây ‘trên đá’ khi họ thực thi hay không thực thi lời Ngài.

Lề luật thời Cựu Ước, Phúc Âm thời Tân Ước không chỉ để nghe, nhưng để sống; chân lý mặc khải không chỉ để hiểu, nhưng để thực hành; bác ái không chỉ để xúc động, nhưng để áp dụng bằng những việc làm cụ thể. Cũng thế, Thánh Lễ không chỉ ở trong nhà thờ nhưng phải kéo dài cả ngoài nhà thờ.

Israel đã ghi lại một giai đoạn lịch sử xám xịt của mình. Như vua cha Salomon, người đã xây đền thờ nguy nga, đem vào đó bao vật dụng quý báu, thì vua con – Giơhôgiakhin – coi vậy là đủ để rồi, dại dột buông mình cho thần ngoại. Thiên Chúa nổi giận, phó mặc vua cho Nabucodonosor. Vậy là Giêrusalem thất thủ, bình vàng chén bạc bị đập vỡ tan tành, vua tôi bị bắt đi lưu đày – bài đọc một. Cha con Salomon là hạng xây nhà ‘trên cát’.

Sống niềm vui Tin Mừng là sống điều Chúa Giêsu dạy trong đời sống hằng ngày. Ngài gọi đó là hạng khôn ngoan xây nhà ‘trên đá’, “Dù mưa sa, nước cuốn, hay bão táp ập vào, nhà ấy cũng không sụp đổ, vì đã xây trên nền đá”. Chính việc thực thi Lời Chúa bằng một đời sống yêu thương mới là nền tảng của một niềm tin không hề chuyển lay.

Chúng ta nghĩ thế nào khi đọc những lời dưới đây trên bia mộ của một người chưa biết Chúa, “Các người gọi Giêsu là Thầy, thế mà các người không học được gì nơi Ngài; các người gọi Ngài là ánh sáng, thế mà các người không thấy Ngài; các người gọi Ngài là sự thật, thế mà các người không tin Ngài; các người gọi Ngài là đường, thế mà các người không đi theo Ngài; các người gọi Ngài là sự sống, thế mà các người không ước muốn Ngài. Thật tiếc, tôi chưa kịp thấy Giêsu nơi các người!”.

Ngày kia, một hành khách than phiền, “Trời đất, người ta xây nhà ga cách làng đến ba cây số!”. Anh phu xe an ủi, “Chắc họ có ý để nhà ga gần mấy chiếc xe lửa!”. Vô lý, một nhà ga hiện đại cách xa con người đến ba cây số khác nào một nhà thờ lúc nào cũng nhộn nhịp. Oái ăm thay! Những con người đó cách xa cuộc sống ‘chỉ có ba phân!’.

Anh Chị em,

“Không thể chỉ nói ‘Lạy Chúa, lạy Chúa là sẽ được vào Nước Trời!’”. Trong và ngoài nhà thờ cách nhau ‘chỉ có ba phân!’. Sống Lời Chúa là làm khít lại khoảng cách ít ỏi đó – xây nhà ‘trên đá’; và như thế, bác ái chính là giấy thông hành để vào Nước Trời. Chúa Kitô bị che khuất bởi bao môn đệ nói về Ngài nhưng chưa sống như Ngài; người ta không phê bình Chúa Kitô, nhưng chỉ trích Kitô hữu vì họ không giống Ngài – xây nhà ‘trên cát’. Vì người ta chỉ tin Chúa Kitô khi có thể tin vào tình yêu của những kẻ loan báo Ngài, đá tảng của họ.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, cho con biết, ngày kia, Chúa chỉ hỏi con, ‘Giấy thông hành con đâu?’”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

From: KimBang Nguyen

*********************

Thứ Năm Tuần XII – Mùa Thường Niên, Năm Chẵn

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.

21 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : “Không phải bất cứ ai thưa với Thầy : ‘Lạy Chúa ! lạy Chúa !’ là sẽ được vào Nước Trời cả đâu ! Nhưng chỉ ai thi hành ý muốn của Cha Thầy là Đấng ngự trên trời, mới được vào mà thôi. 22 Trong ngày ấy, nhiều người sẽ thưa với Thầy rằng : ‘Lạy Chúa, lạy Chúa, nào chúng tôi đã chẳng từng nhân danh Chúa mà nói tiên tri, nhân danh Chúa mà trừ quỷ, nhân danh Chúa mà làm nhiều phép lạ đó sao ?’ 23 Và bấy giờ Thầy sẽ tuyên bố với họ : ‘Ta không hề biết các ngươi ; xéo đi cho khuất mắt Ta, hỡi bọn làm điều gian ác !’

24 “Vậy ai nghe những lời Thầy nói đây mà đem ra thực hành, thì ví được như người khôn xây nhà trên đá. 25 Dù mưa sa, nước cuốn, hay bão táp ập vào, nhà ấy cũng không sụp đổ, vì đã xây trên nền đá. 26 Còn ai nghe những lời Thầy nói đây, mà chẳng đem ra thực hành, thì ví được như người ngu dại xây nhà trên cát. 27 Gặp mưa sa, nước cuốn hay bão táp ập vào, nhà ấy sẽ sụp đổ, sụp đổ tan tành”.

28 Khi Đức Giê-su giảng dạy những điều ấy xong, dân chúng sửng sốt về lời giảng dạy của Người, 29 vì Người giảng dạy như một Đấng có uy quyền, chứ không như các kinh sư của họ.


 

Hồ Chí Minh nhận lệnh của Nga, Tàu để du nhập chủ thuyết ngoại lai vô thần

Ba’o Dat Viet

June 25, 2024

Cô Luyện Thụy Vy, điều khiển chương trình, giới thiệu ba diễn giả ông Phan Thanh Châu, Giáo Sư Phạm Thị Huê, và Tiến Sĩ Nguyễn Anh Tuấn

“Giới trẻ Việt Nam luôn nghĩ rằng Hồ Chí Minh là người chống Mỹ cứu nước, vì không biết ông là người của Cộng Sản Đệ Tam Quốc Tế, nhận lệnh của Nga, Tàu để du nhập một chủ thuyết ngoại lai vô thần vào cai trị đất nước Việt Nam.”

Buổi hội thảo với chủ đề “Bi Kịch Trong Chiến Tranh và Hòa Bình tại Việt Nam 1945-2024,” do VietLife TV, Westminster, tổ chức hôm Chủ Nhật, 23 Tháng Sáu, với nhiều nhân sĩ cộng đồng, sử gia, nhà nghiên cứu lịch sử về chiến tranh Việt Nam cùng đồng hương tham dự.

Tại sao là “bi kịch,” câu trả lời được ba diễn giả gồm Tiến Sĩ Nguyễn Anh Tuấn, Giáo Sư Phạm Thị Huê, và ông Phan Thanh Châu trình bày với những luận điểm, những chứng cứ mới được tiết lộ sau này, cùng với những nhân chứng lịch sử đã chứng minh được những góc khuất trong cuộc chiến Việt Nam.

Với sự khẳng định bản chất cách mạng của Cộng Sản Việt Nam (CSVN) chỉ là để tranh quyền cướp nước và tranh danh đoạt lợi, Tiến Sĩ Nguyễn Anh Tuấn cho hay có tất cả 1,200 cuốn sách viết về chiến tranh Việt Nam, gần 10,000 trang sử, và chỉ ra trong đó có 22 lỗi lầm, khi ông khám phá thấy rằng các sử gia Mỹ và cả thế giới đã thiếu ba điều căn bản.

Ông cho biết: “Thứ nhất họ ‘quên’ rằng chiến tranh Việt Nam khởi đi từ 1945 chứ không phải từ 1954 đến 1963 hay 1975. Thứ hai là từ cuối chiến tranh Việt Nam, từ 1975 cho đến hôm nay, là một nền hòa bình, nhưng như Tổng Thống Richard Nixon đã nói ‘Đó là một nền hòa bình trong những nấm mồ,’ và các sử gia đã không nói đến hòa bình đó trong 50 năm qua.”

“Thứ ba là khi nói về chiến tranh Việt Nam, phải bắt nguồn từ những trung tâm quyền lực trên thế giới gồm Washington, Mocow, và Bắc Kinh, tạo nên một tranh chấp lưỡng cực và trong chiến tranh lạnh, Việt Nam là điểm nóng nhất, vậy nên không thể hiểu được chiến tranh Việt Nam nếu như không hiểu được lịch sử tranh chấp của các trung tâm quyền lực đó trong suốt thế kỷ 20.”

Những lỗi lầm nghiêm trọng của Hoa Kỳ trong chiến tranh Việt Nam như thế nào, tại sao chiến tranh Việt Nam vẫn khó hiểu nhất, Hoa Kỳ là tân đế quốc thực dân hay là đại cứu tinh của nhân loại, tội ác của Cộng Sản như thế nào, chương trình “Giải Thực,” bắt đầu và kết thúc như thế nào, lương tâm mù lòa của thế giới đã giết một quốc gia vô tội như thế nào… tất cả câu hỏi làm nên buổi hội thảo sôi nổi. Đặc biệt nhất là những kết luận của các diễn giả đã để lại từ một quá khứ đen tối để hướng đến tương lai tươi sáng hơn, để giới trẻ biết nhiều hơn về cuộc chiến Việt Nam.

Trong phần thuyết trình của mình, ông Phan Thanh Châu chia sẻ hai vấn đề. Một là bi kịch trong chiến tranh Việt Nam từ 1945 đến 1975. Thứ hai là bi kịch trong hòa bình từ 1975 đến nay. Và ông ao ước được gởi gấm đến các bạn trẻ, nhất là giới trẻ hải ngoại và quốc nội, làm cho họ hiểu được sự thật cuộc chiến Việt Nam.

Ông cho hay truyền thông phản chiến của Hoa Kỳ và trên thế giới có dính dáng đến cuộc chiến Việt Nam, khi họ có một siêu quyền lực để bóp méo sự thật. Đó là thứ “Quyền lực đen,” để thao túng người dân, nhất là giới trẻ Hoa Kỳ lúc bấy giờ hiểu cuộc chiến Việt Nam hoàn toàn sai lạc, khiến miền Nam Việt Nam lúc bấy giờ chịu nhiều thảm họa từ truyền thông cánh tả của Hoa Kỳ. Và chính thành phần phản chiến Hoa Kỳ đã tạo cho người dân Mỹ thấy cuộc chiến Việt Nam là do Hoa Kỳ tiếp tay để chống lại Việt Nam, để CSVN có cớ rêu rao rằng đây là cuộc chiến chống Mỹ cứu nước.

“Nhất là giới trẻ Việt Nam luôn nghĩ rằng Hồ Chí Minh là người chống Mỹ cứu nước, vì không biết ông là người của Cộng Sản Đệ Tam Quốc Tế, nhận lệnh của Nga, Tàu để du nhập một chủ thuyết ngoại lai vô thần vào cai trị đất nước Việt Nam. Cộng Sản quốc tế quyết chiếm bằng được miền Nam Việt Nam, sau đó nhuộm đỏ cả Đông Nam Á, với mưu đồ chiếm cả toàn thế giới. Nhưng họ có thành công hay không hiện nay đã có câu trả lời,” ông nhận xét.

Tại Việt Nam, từ 1945 đến 2024, theo ông Châu, “cả hai miền Nam Bắc đã tiêu hao nhân lực khủng khiếp. Sau 1975, Cộng Sản vẫn tuyệt đối không học được bài học của Mỹ sau Nội Chiến Bắc Nam, họ biết trọng dụng nhân tài để đưa nước Mỹ đến ngày hôm nay. Trong khi đó Cộng Sản Bắc Việt đã giết chết biết bao nhân tài của đất nước trong ngục tù cải tạo. Tại sao lớp trẻ Việt Nam không biết tìm hiểu sự thật đó, là bi kịch khủng khiếp trong chiến tranh và hòa bình tại Việt Nam. Là những người trí thức, chúng ta phải có trách nhiệm giải thích cho giới trẻ trong và ngoài nước hiểu rõ cuộc chiến Việt Nam.”

Văn Lan/Người Việt


 

‘Theo Lâm thì sống, chống Lâm thì chết’- Trần Anh Quân/SGN

Ba’o Nguoi-Viet

June 23, 2024

Trần Anh Quân/SGN

“Theo Lâm thì sống, chống Lâm thì chết” là thông điệp ngầm của Chủ Tịch Nước Tô Lâm, gửi đến mọi thành phần trong nội bộ đảng CS.

Dằn mặt Phan Đình Trạc

Phó trưởng ban nội chính trung ương Nguyễn Văn Yên vừa bị cách hết tất cả các chức vụ từ ngày 19 Tháng Sáu do “thiếu tu dưỡng, suy thoái, và vi phạm điều lệ đảng.” Tuy những sai phạm bị phanh phui của ông Yên không tới mức phải bị phạt tù, nhưng việc cách chức phó trưởng ban nội chính cũng là một hành động tuyên chiến rõ ràng của phe ông Tô Lâm với phe ông Phan Đình Trạc, trưởng ban nội chính trung ương.

Có thể nói Nguyễn Văn Yên là cánh tay đắc lực của Phan Đình Trạc trong suốt thời gian hơn 10 năm ông Trạc nắm quyền điều hành tại ban nội chính trung ương. Năm 2013, khi ông Trạc bắt đầu làm phó trưởng ban nội chính thì ông Yên được “điều động” làm vụ phó phụ trách vụ theo dõi xử lý các vụ án của ban nội chính. Tới khi ông Trạc nắm “quyền trưởng ban nội chính” thay Nguyễn Bá Thanh (đầu năm 2015), ông Yên lên làm vụ trưởng.

Với quân hàm đại tá công an, uỷ viên bộ chính trị và có sự chống lưng của Nguyễn Phú Trọng, ông Trạc từng lăm le ghế bộ trưởng bộ công an mà ông Lâm để lại, khi lên làm chủ tịch nước. Tuy nhiên sau cuộc họp các giám đốc công an tỉnh hồi cuối Tháng Năm, phe ông Lâm lật ngược được ván cờ, vẫn giữ được ghế bộ trưởng bộ công an và bàn giao thành công cho Lương Tam Quang, đệ tử trung thành của tân chủ tịch nước.

Giờ đây, khi đã ổn định các vị trí trong bộ công an và xây chắc hệ thống cầm quyền của mình, ông Lâm và các thuộc cấp đang quyết tâm triệt hạ tận gốc các phe phái đối lập. Và Phan Đình Trạc có thể là uỷ viên bộ chính trị tiếp theo bị trừng trị vì dám âm mưu thay thế ông Lâm.

Để cho cấp dưới sai phạm, có thể ông Trạc phải từ chức để “chịu trách nhiệm của người đứng đầu” như Võ Văn Thưởng, Vương Đình Huệ đã từng. Hoặc nếu cố gắng cầm cự lại ghế trưởng ban nội chính thì ông Trạc buộc phải “nhân nhượng” với phe thắng thế trong cuộc chiến lần này.

Ông Vương Đình Huệ. (Hình: STR/AFP via Getty Images)

Triệt tận gốc phe Vương Đình Huệ

Ngoài phe ông Phan Đình Trạc, phe phái ông Vương Đình Huệ cũng chưa thoát khỏi chiến dịch trả đũa của ông Tô Lâm lần này. Vì dám âm mưu tranh giành ghế tổng bí thư, ông Huệ đã bị ông Lâm phế truất nhanh gọn ngay sau chuyến đi “vận động hành lang” từ Trung Quốc về. Tuy mất ghế, nhưng phe ông Huệ vẫn còn là một thế lực lớn tại Hà Nội mà ông Lâm phải triệt tiêu để đề phòng hậu họa. Nhất là Đinh Tiến Dũng, bí thư Hà Nội.

Nhìn lại sự nghiệp chính trị của ông Đinh Tiến Dũng, có thể thấy ông này “đệ tử ruột” của ông Huệ, khi liên tục “tiếp quản” các vị trí mà ông Huệ “để lại” trong quá trình tiến thân.

Năm 2011, ông Huệ rời ghế tổng kiểm toán nhà nước để lên chức bộ trưởng Bộ Tài Chính, thì ông Dũng được “trám” vào ghế tổng kiểm toán. Năm 2013, ông Huệ lên làm trưởng Ban Kinh Tế Trung Ương, ông Dũng cũng… lên theo, được chỉ định “lắp vào” ghế bộ trưởng Bộ Tài Chính. Năm 2021, ông Huệ làm bí thư Hà Nội được một năm rồi lên chủ tịch quốc hội, thì một lần nữa, ông Dũng được Huệ… nhường cho ghế bí thư Hà Nội.

Giờ đây, ông Huệ bị “phế truất,” ông Dũng cũng không thể nào yên vị được. Coi như phe ông Huệ bị triệt tiêu gần hết vây cánh. Đây cũng là một lời khẳng định của ông Lâm dành cho các thế lực chính trị trong nội bộ đảng cộng sản hiện nay: “theo Lâm thì sống, chống Lâm thì chết.”

Không chỉ triệt hạ các phe nhóm tại trung ương, những lãnh đạo cấp tỉnh, người đứng đầu các sở ban ngành ở địa phương cũng bị “dằn mặt” trong đợt kỷ luật lần này của Ủy Ban Kiểm Tra Trung Ương. Những kỷ luật, khiển trách này chính là lời nhắn nhủ cho các “chức sắc” ở cơ sở rằng, phải trung thành tuyệt đối với một lãnh đạo duy nhất: Tô Lâm.

Ông Tô Lâm và Bộ Công An hiện nay không phải chỉ biến chế độ độc tài CSVN thành một nhà nước công an trị, mà sự độc tài này còn nặng nề hơn, khi các cán bộ đảng viên buộc phải đứng theo phe công an của ông Lâm, chứ không phải các phe công an khác.

Bất cứ ai lăm le muốn thay thế những vị trí trong phe nhóm của ông Lâm đều sẽ bị trừng trị mạnh tay.

Quyền lực của ông Tô Lâm hiện nay không khác gì đang bắt toàn bộ lãnh đạo cấp cao của Ba Đình làm “con tin” trong bước đường xưng vương sắp tới.


 

Khẩn trương báo cáo Bộ Giáo Dục về bằng tiến sĩ Luật cấp chớp nhoáng!

Theo Báo Lề Phải

Bộ GD-ĐT yêu cầu Trường ĐH Luật Hà Nội báo cáo khẩn trương về quá trình tuyển sinh, đào tạo với nghiên cứu sinh Vương Tấn Việt, tức thượng tọa Thích Chân Quang.

Hôm nay, 25.6, Bộ GD-ĐT đã có công văn số 3136/BGDĐT-GDĐH do Vụ trưởng Vụ Giáo dục ĐH Nguyễn Thu Thủy ký, gửi Trường ĐH Luật Hà Nội yêu cầu báo cáo về quá trình tuyển sinh, đào tạo với nghiên cứu sinh Vương Tấn Việt, tức thượng tọa Thích Chân Quang. Trên công văn đóng dấu hỏa tốc.

Bộ GD-ĐT yêu cầu báo cáo khẩn về bằng tiến sĩ của thượng tọa Thích Chân Quang- Ảnh 1.

Công văn đóng dấu hỏa tốc của Bộ GD-ĐT gửi Trường ĐH Luật Hà Nội yêu cầu báo cáo về quá trình tuyển sinh, đào tạo với nghiên cứu sinh Vương Tấn Việt. Ảnh của Báo Thanh Niên.

Công văn của Bộ GD-ĐT viết: “Hiện nay, có nhiều thông tin trái chiều về việc tuyển sinh, đào tạo và cấp bằng tiến sĩ đối với ông Vương Tấn Việt tại Trường ĐH Luật Hà Nội. Để có thông tin đầy đủ, Bộ GD-ĐT đề nghị Trường ĐH Luật Hà Nội khẩn trương báo cáo cụ thể về quá trình tuyển sinh, đào tạo tiến sĩ (bao gồm cả việc nộp hồ sơ phản biện, bảo vệ luận án…) và có minh chứng kèm theo đối với hồ sơ của ông Vương Tấn Việt”.

thích chân quang 1.pngThượng tọa Thích Chân Quang (Vương Tấn Việt) nhận bằng tiến sĩ tháng 4-2022. Ảnh: Website GHPG Việt Nam.

Bộ GD&ĐT yêu cầu Trường Đại học Luật Hà Nội gửi báo cáo về Bộ trong ngày 26-6-2024 để tổng hợp.

Trong đó, nhiều ý kiến thắc mắc không hiểu làm thế nào mà Thượng tọa Thích Chân Quang có thể bảo vệ luận án tiến sĩ vào tháng 12-2021, trong khi mới nhận bằng cử nhân luật tại chức vào tháng 1-2019.

Chiều 25-6, Trường Đại học Luật Hà Nội đã phát đi thông cáo báo chí chính thức về toàn bộ quá trình đào tạo tiến sĩ đối với Thượng tọa Thích Chân Quang.

Theo đó, tổng thời gian đào tạo của ông Thích Chân Quang kể từ khi được công nhận nghiên cứu sinh đến khi có quyết định công nhận học vị và cấp bằng tiến sĩ là 2 năm 3 tháng. Theo Trường Đại học Luật Hà Nội, điều này đáp ứng và tuân thủ tất cả các quy định liên quan.

Tháng 1-2019, ông Thích Chân Quang được công nhận tốt nghiệp và được cấp bằng Cử nhân ngành Luật văn bằng 2 hệ vừa làm vừa học theo Quyết định 140/QĐ-ĐHLHN ngày 15-01-2019 của Trường Đại học Luật Hà Nội, xếp hạng tốt nghiệp loại Giỏi.

Tháng 11-2019, vị này trúng tuyển nghiên cứu sinh khoá 25B (niên khoá 2019-2023) theo Quyết định 4567/QĐ-ĐHLHN ngày 26-11-2019 của Trường Đại học Luật Hà Nội.

Ngày 26-12-2019, học viên được công nhận nghiên cứu sinh theo Quyết định 5114/QĐ-ĐHLHN của Trường đại học Luật Hà Nội, ngành Luật Hiến pháp – Hành chính.

Ngày 9-12-2021, nghiên cứu sinh bảo vệ thành công Luận án tiến sĩ cấp Trường tại Trường Đại học Luật Hà Nội.

Ngày 17-3-2022, nghiên cứu sinh được cấp bằng Tiến sĩ luật ngành luật Hiến pháp – Hành chính theo Quyết định 1141/QĐ- ĐHLHN của Trường Đại học Luật Hà Nội.

thích chân quang 2.jpgNghiên cứu sinh Vương Tấn Việt (Thích Chân Quang) bảo vệ luận án tiến sĩ tháng 12-2021. Ảnh: Website GHPG Việt Nam.

Lời Bàn của Kẻ Đi Tìm

  • Xưa nay dân đại học trong nước thường có câu “Dốt như chuyên tu, Ngu như tại chức” tuy nhiên thông lệ này không áp dụng cho sinh viên Chân Quang, học chuyên tu nhưng lại đậu tiến sĩ trong vẻn vẹn chưa tới  2 năm (26-12-2019 tơi 9-12-2021). Tốc độ này có nhanh chóng mặt không?
  • Ông Chân Quang làm luận án khiếu nại “Nhân Quyền phải đi đôi với Nghĩa Vụ”. Thậm chí Nghĩa Vụ phải đi trước Nhân Quyền. Luận án tiến sĩ của Chân Quang nêu lên một vấn nạn mà tất cả các em học sinh lớp 9, hoặc đệ nhị cấp của giáo dục VNCH đều biết: “Nhân Quyền đương nhiên có từ lúc sinh ra”.
  • Ông Chân Quang quá can đảm, ông xổ toẹt cái nền tảng Nhân Quyền của Liên Hiệp Quốc. Cho rằng Liên Hiệp Quốc sai lầm khi nói Nhân Quyền đứng trên tất cả.
  • Chỉ có thể có hai trường hợp : một là ông Quang mất trí . Hai là ông Quang cần bạo lực cách mạng để dẹp bỏ Hội Đồng Nhân Quyền, Liên Hiệp Quốc, bởi vì các học sĩ ở đó đều sai cả chỉ có Quang duy nhất đúng.
  • Ông Quang là người duy nhất đúng trên hành tinh (của khỉ) chăng?

 

Tô Lâm Qủy Nhập Tràng Cộng Sản

Ba’o Dat Viet

June 25, 2024

=== Vi Anh ===

Quỷ nhập tràng là do cỗ tục lưu truyền trong dân gian Viêt Nam kể về hiện tượng người chết trong lúc khâm liệm thì sống dậy và có những hành động ghê gớm. Những câu chuyện về quỷ nhập tràng thường gắn liền với con mèo đen hay còn gọi là linh miêu, truyền thuyết kể rằng khi người chết chưa được khâm liệm mà một con mèo màu đen nhảy qua xác chết thì sẽ làm cái xác chết vùng dậy phá gia cang, xóm làng.

Tô Lâm qua thời cuộc Cộng Sản Việt Nam trong nước Việt Nam gần đây giết hại sinh mạng chánh trị của nhiều đại cán đồng đảng CS. Nhiều dấu chỉ cho thấy y có thể ám hại cả Tổng Bí Thư đảng Cộng Sản Việt Nam Nguyên phú Trọng vốn là người đã dùng Tô Lâm ám hải các đồng đảng CS làm cuỉ đột lò tham nhũng. Và mới đây con quỷ nhập tràng Tô Lâm đang manh nha ám hại chủ nhà của tang gia là Tổng Bí Thư Cộng Sản Việt Nam đã bát thập bịnh hoạn gần đất xa trời không biết ngày nào.

Tang gia Cộng Sản Việt Nam rối loạn, giết hai sinh mạng chanh trị lẫn nhau, giành giựt tranh ngôi, giành quyền thừa kế lôn xộn như bầm bầu. Từ khi 1975 của  gia đình Cộng Sản Việt Nam này, đây là một cuộc nội loạn, một biến động suy tàn sụp đổ lớn nhất, mà con quỷ nhâp tràng Tô Lâm là kẻ chủ động lợi hai nhất.

Phân tích của nhiều chuyên gia cho thấy Tô Lâm đã đã tước gần hết quyền lực của Tổng Bí Thư Trọng, biến ông chủ lò nắm quyền sinh sát nhiều năm qua thành một ông già bệnh hoạn và cô độc giữa chiến trường gió tanh mưa máu. Trong những ngày tới, không chỉ các thuộc hạ thân tín mà cả bản thân ông Trọng và ông Thủ Tướng Phạm Minh Chính – có thể lâm nguy khi ông Tô Lâm giật nốt chiếc ghế tổng bí thư. Hồ sơ mật về những vi phạm của ông Trọng khi còn làm bí thư Thành Ủy  Hà Nội với dự án khu đô thị Ciputra, của ông Chính khi làm bí thư Tỉnh Ủy Quảng Ninh bảo kê cho tập đoàn AIC của bà Nguyễn Thị Thanh Nhàn, vẫn đang được cất giữ trong két sắt của Bộ Công An, chưa biết lúc nào sẽ được ông Tô Lâm “khui ra” như ông ta đã làm với ông Võ Văn Thưởng, cựu chủ tịch nước, hoặc ông Vương Đình Huệ, cựu chủ tịch Quốc Hội.

Lãnh đạo đảng và nhà nước Cộng Sản Việt Nam vốn theo mô hình thể chế của Trung Cộng trong đó ông Tô Lâm sẽ là một bản sao thu nhỏ của ông Tập Cận Bình, tổng bí thư đảng kiêm chủ tịch nước Trung Quốc, quyền uy ngang ngửa với nhà độc tài Mao Trạch Đông sáng lập ra Trung Cộng.

Tổng bí Thư Đảng Cộng Sản Việt Nam Nguyễn Phú Trọng tám bó có thể sống nay chết mai, tuổi già sức yếu, bịnh hoạn như Lê Ngọa Triêu là ông vua phải nằm trên ngôi. Cộng Sản Việt Nam hai chức vụ đại diện ngoại giao và nội trị lúc này đều do hai đại cán CS đều xuất thân ngành công an cảnh sát, một là Chủ tịch Nước Tô Lâm gốc Bộ Trưởng Công an và Phạm minh Chính Thủ Tướng cũng gốc công an, Phó Cục Trưởng Tình báo.

Lương Tam Quang, đệ tử ruột của Tô Lâm, được Quốc Hội ‘đảng cử dân bầu’: chính thức “bầu” làm người thay thế ông này ở Bộ Công An Việt Nam. 455 trong số 455 đại biểu Quốc Hội có mặt tại nghị trường nhấn nút “tán thành” việc ông Quang làm bộ trưởng, tức 100%.

Việc ông Quang đại diện Bộ Công An tiếp giới chức cao cấp của Bộ Nội An Hoa Kỳ trước khi ngồi vào ghế bộ trưởng cho thấy ông này được ông Tô Lâm “tín nhiệm cao” để cho ngồi vào cái ghế “quyền lực nhất sau tứ trụ, nhưng thực tế quyền thế mạnh hơn tứ trụ. Ngoài ông Lương Tam Quang, hai “đệ tử ruột” khác cũng vừa được ông Tô Lâm “cài cắm” là ông Tô Ân Xô và ông Nguyễn Duy Ngọc. Ông Xô được điều động về phủ chủ tịch, trong lúc ông Ngọc, đồng hương Hưng Yên với ông Tô Lâm, sang làm chánh văn phòng trung ương đảng.

Tô Lâm đã lật đổ định chế của đảng Cộng Sản Việt Nam. Tô Lâm  nhân danh bí thư Đảng Ủy Công An Trung Ương triệu tập hội nghị đảng ủy và lãnh đạo công an 63 tỉnh thành, ra nghị quyết “đề nghị” Bộ Chính Trị bổ nhiệm Tướng Quang làm bộ trưởng Công An thay vì cử một ủy viên Bộ Chính Trị đảm nhiệm chức vụ này. Làm thế coi như lật đổ Bộ chính trị thời Tổng Trọng và cho Tổng Trọng ra rìa.

Cuộc tranh giành quyền lực ở thượng tầng chính trị Ba Đình vẫn tiếp tục và quyết liệt hơn nữa cho đến khi ông Tô Lâm kiêm luôn cả ghế tổng bí thư đảng Cộng Sản Việt Nam, thực hiện “nhất thể hóa” hai chức vụ lãnh đạo đảng và nhà nước, hoàn toàn theo mô hình thể chế của Trung Cộng trong đó ông Tô Lâm sẽ là một bản sao thu nhỏ của ông Tập Cận Bình, tổng bí thư đảng kiêm chủ tịch nước Trung Quốc, quyền uy ngang ngửa với nhà độc tài Mao Trạch Đông./.

Vi Anh


 

Chọn thiện lương đâu phải ta khờ khạo

Nguyễn Trường

Chọn thiện lương đâu phải ta khờ khạo

Bởi nguyên sơ bản chất mỗi con người

Ai cũng vậy khi cất tiếng chào đời

Đều lương thiện như nụ cười của mẹ

 

Chọn nhường nhịn đâu phải ta xem nhẹ

Một ai kia chưa hiểu nhẽ ở đời

Thì vội chi gây lên những rối bời

Để con sóng không yên bình phẳng lặng

 

Sống trên đời màng chi chuyện thua thắng

Để cho lòng được hưởng phút bình yên

Nhịn một chút thôi bớt những ưu phiền

Lùi một bước biển trời còn cao rộng

 

Ta tha thứ giữa dòng đời biến động

Có phải đâu nhu nhược hay yếu mềm

Mà ta muốn mọi việc được trôi êm

Sao cứ phải tuyệt tình câu ân nghĩa

 

Ta khạo khờ bởi người thương kẻ khịa

Làm sao mà đong đếm hết đúng sai

Cứ mỉm cười chào đón những sớm mai

Thật hay giả chẳng so đo tính toán

 

Ta chân thành để người không oán thán

Dối với lừa chỉ mệt mỏi lương tâm

Trao chân tình sẽ nhận lại tình thâm

Cứ thẳng thắn để đời không hối tiếc

 

Bởi ta biết giữa cuộc người sinh, diệt

Gieo thiện lành gặt quả ngọt bình yên..!


 

 Về trường hợp “thiên tài Thích Chân Quang”

Ba’o Tieng Dan

24/06/2024

Thái Hạo

24-6-2024

Trao đổi với VietNamNet chiều 24/6, PGS.TS Tô Văn Hòa, Phó Hiệu trưởng Trường ĐH Luật Hà Nội, Chủ tịch Hội đồng đánh giá luận án tiến sĩ của nghiên cứu sinh Vương Tấn Việt (Thượng tọa Thích Chân Quang) cho hay: Toàn bộ quá trình đào tạo, công nhận trình độ tiến sĩ đều được hội đồng đánh giá thực hiện nghiêm túc, đầy đủ các bước theo đúng quy định của Bộ GD-ĐT” (Báo VNN).

Đúng là theo quy định của Bộ GD-ĐT, người tốt nghiệp đại học loại giỏi có thể được học thẳng lên tiến sĩ nếu cơ sở đào tạo chấp nhận; và người đó cũng có thể hoàn thành chương trình đào tạo trước thời hạn một năm.

Về điều này, trường ĐH Luật Hà Nội quy định cụ thể ra sao? “Ngày 24-1-2019, hiệu trưởng Trường đại học Luật Hà Nội ban hành quy định chi tiết về tuyển sinh và đào tạo trình độ tiến sĩ.

Trong đó, thời gian đào tạo đối với người có bằng thạc sĩ là ba năm tập trung, với người có bằng đại học là bốn năm tập trung.

“Hiệu trưởng sẽ xem xét, quyết định cho phép nghiên cứu sinh được gia hạn hoặc rút ngắn thời gian đào tạo so với thời gian quy định. Thời gian gia hạn không quá 24 tháng”, quy chế nêu rõ.

Đến ngày 16-8-2021, nhà trường ban hành quyết định về tuyển sinh và đào tạo trình độ tiến sĩ, thay thế quyết định ngày 24-1-2019. Theo đó, thời gian đào tạo tiêu chuẩn quy định đối với nghiên cứu sinh có bằng thạc sĩ cùng nhóm ngành là ba năm (36 tháng), thời gian đào tạo tiêu chuẩn đối với nghiên cứu sinh có bằng đại học nhưng chưa có bằng thạc sĩ cùng nhóm ngành là bốn năm (48 tháng)”. Cũng theo Quyết định này “nghiên cứu sinh được phép hoàn thành chương trình đào tạo sớm hơn so với kế hoạch học tập, nghiên cứu toàn khóa không quá một năm (12 tháng), hoặc chậm hơn không vượt quá 6 năm (72 tháng)”. (Báo Tuổi Trẻ)

***

Ông Vương Tấn Việt (Thích Chân Quang) là cử nhân học thẳng lên Tiến sĩ, vậy nếu hoàn thành chương trình trước thời hạn thì tối thiểu cũng phải 36 tháng.

Tuy nhiên, theo thông tin từ trang Tuyển sinh của Đại học Luật Hà Nội (xem hình), thì ông Thích Chân Quang được tuyển làm nghiên cứu sinh vào ngày 25 tháng 11 năm 2019. Và ông này đã bảo vệ luận án vào tháng 12 năm 2021, tức chỉ hai năm (24 đến 25 tháng) là hoàn thành chương trình tiến sĩ.

Ảnh chụp màn hình

Vậy ông này đã không những hoàn thành trước thời hạn (một năm) mà còn vượt quy định để hoàn thành trước khoảng hai năm!

Không còn nghi ngờ gì nữa, ông Thích Chân Quang đích thị là một thiên tài: Học đại học tại chức (hệ vừa học vừa làm) và tốt nghiệp loại giỏi; không cần học thạc sĩ và được tuyển thẳng lên làm tiến sĩ với điểm số “thủ khoa” trong danh sách (xem hình); bảo vệ luận án với điểm số tuyệt đối.

Xin chúc mừng Đại học Luật Hà Nội đã tìm ra và đào tạo thành công một nhân tài ngàn năm có một cho đất nước. Xin chúc mừng toàn thể ngành luật học và giới luật gia Việt Nam!

_____

Về nội dung luận án tiến sĩ của Thích Chân Quang, mời nghe NCS Nguyễn Quốc Tấn Trung phân tích, phản biện để thấy ông “tiến sĩ-thượng tọa” này đã “sáng tạo” ra những quan điểm có thể lật nhào thành tựu khoa học về pháp luật mà nhân loại đã xây dựng hàng trăm năm qua và đề xuất những ý tưởng có thể đưa loài người trở về thời kỳ đồ đá về luật pháp như thế nào:


 

 Thế lực nào ‘chống lưng’ cho Thích Chân Quang?-Trúc Phương/Người Việt

 Ba’o Nguoi-Viet

June 23, 2024

Trúc Phương/Người Việt

Ngày 19 Tháng Sáu 2024, Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam, cơ quan tôn giáo của nhà nước CSVN, đã xoa dịu dư luận khi công bố phạt “khóa miệng” Thích Chân Quang, (cấm “thuyết giảng” hai năm). Án phạt Chân Quang chỉ mang tính hình thức. Thực tế thì Chân Quang không hề gỡ bỏ các bài giảng nhảm nhí “có nội dung gây hoang mang xã hội” khỏi fanpage Thiền Tôn Phật Quang như được yêu cầu. Trong thực tế, Chân Quang, kẻ từng công khai tự nhận là “cháu” của Hồ Chí Minh, vẫn bình chân như vại.

Thượng tọa Thích Chân Quang, trụ trì Thiền Tôn Phật Quang, tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu. (Hình: Báo Giác Ngộ Online)

Chẳng ai biết chính xác con đường nào dẫn Thích Chân Quang đến… cửa chùa, “xuống tóc đi tu” và thậm chí trở thành thượng tọa. Thông tin ít ỏi trên mạng cho biết Chân Quang tên thật là Vương Tấn Việt, sinh ngày 9 Tháng Mười Hai, 1959. Năm 1992, khi mới 33 tuổi, Chân Quang-Vương Tấn Việt về núi Dinh (thôn Chu Hải, xã Tân Hải, thị xã Phú Mỹ, tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu) và bắt đầu xây Thiền Tôn Phật Quang. Thông tin chỉ có bấy nhiêu.

Trước 1992, Chân Quang-Vương Tấn Việt làm gì, ở đâu, “xuất gia” từ lúc nào, gia đình ra sao…, không ai biết. Tiền ở đâu mà Chân Quang-Vương Tấn Việt xây chùa, cũng chẳng ai biết. Năm 2009, tức 17 năm sau khi được thành lập, Thiền Tôn Phật Quang đã trở thành một “cơ sở Phật giáo” giàu sụ. Từ một vụ rắc rối liên quan pháp lý và được báo chí tường thuật, dư luận mới biết Thiền Tôn Phật Quang giàu có như thế nào. Tờ Pháp Luật Việt Nam ngày 26 Tháng Mười Hai, 2010 thuật:

“Sáng ngày 09/12/2009, ông Việt (tức Chân Quang-Vương Tấn Việt) đang làm việc tại công ty TNHH Văn Hóa Pháp Quang (một cơ sở của chùa tại 28 Hoàng Diệu, quận 10, TP.HCM) thì bốn đệ tử đã kéo theo khoảng 20 người xông vào lăng mạ và ép ông ký giấy bàn giao cho họ 8 hecta đất tại xã Tóc Tiên, hai căn hộ 600 m2 tại phường Kim Dinh, huyện Tân Thành, bốn chiếc ô tô…” Quá sợ hãi, ông Việt đã miễn cưỡng ký vào các giấy tờ do nhóm đệ tử soạn sẵn. Sự việc xảy ra, công an phường sở tại đến lập biên bản, rồi…thôi.

“Trong đơn tố cáo, ông Việt viết: ‘Sau đó, nhóm người này kéo về chùa Phổ Quang khống chế những đệ tử, tu sĩ trung thành của nhà chùa lấy đi hai két sắt chứa 2.8 tỷ đồng, 185 lượng vàng và nhiều ngoại tệ khác, 60 tấn sắt, một đầu máy kéo, hai máy trộn bê tông, ba máy tời, 30 tấn xi măng, sáu xe gắn máy, sáu vi tính để bàn, 20 vi tính xách tay, bảy máy quay phim, năm màn hình tinh thể lỏng, 10 tấn gạo, 14 máy may công nghiệp và vải vóc trị giá 800 triệu đồng; thậm chí, 5 triệu đồng của ông để trong túi áo cũng bị “móc” luôn và toàn bộ giường chiếu, bàn ghế, nồi niêu, bát đũa… cũng bị họ lấy đi…’”

***

Từ sau khi trở thành “quan chùa” (từng là phó trưởng Ban Kinh Tế Tài Chính Trung Ương Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam), tên tuổi Chân Quang-Vương Tấn Việt nổi như cồn. Bảng “thành tích” của Chân Quang rất ấn tượng: tiến sĩ luật học; từng thực hiện hơn 2,000 bài giảng về nhiều đề tài từ văn hóa, giáo dục, đạo đức, khoa học công nghệ, đến y học; là “giảng sư Phật giáo đầu tiên” thuyết pháp tại Nhà Hát Lớn Hà Nội và Văn Miếu Quốc Tử Giám; là tác giả của hơn 130 tựa sách: Kinh bộ, Nghiệp và kết quả, Luận về nhân quả, Giáo trình thiền học, Tâm lý đạo đức, Giáo trình Hoằng Pháp…

Ngoài ra, Chân Quang còn biết… chơi nhiều nhạc cụ như guitar, piano; và đã sáng tác gần 150 bài hát về Phật giáo. Chân Quang cũng gây dựng quỹ từ thiện Thiền Tôn Phật Quang từ năm 2013, kêu gọi đóng góp được ít nhất 307 tỷ đồng (hơn $12 triệu, tính đến năm 2023). Chân Quang còn thành lập môn phái Phật Quang Quyền, trực thuộc Liên Đoàn Võ Thuật Cổ Truyền Việt Nam. Ngày 14 Tháng Tám 2019, Chân Quang được trao bảng vàng với danh hiệu “Nhân tài đất Việt thời kỳ hội nhập quốc tế”!

Trong buổi bảo vệ luận án tiến sĩ Luật học với đề tài “Nghĩa vụ con người trong pháp luật quốc tế và pháp luật Việt Nam,” Chân Quang đã được “giáo sư tiến sĩ” Hoàng Chí Bảo, người luôn rao giảng “tư tưởng Hồ Chí Minh,” đích thân đến khen ngợi hết lời. Thiền Tôn Phật Quang cũng liên tiếp mở các khóa tu thiền tại nhiều chùa trong Nam ngoài Bắc, đặc biệt chùa được sự ủng hộ nhiệt tình của giới showbiz Việt Nam. Những người được Chân Quang nhận làm đệ tử gồm ca sĩ Tạ Minh Tâm chuyên hát nhạc đỏ; nghệ sĩ cải lương Kim Tử Long (người từng than thở khóc lóc về việc bị đánh rớt khỏi bảng xét duyệt “nghệ sĩ nhân dân”); diễn viên Angela Phương Trinh…

Các hoạt động của Thiền Tôn Phật Quang rất nhộn nhịp. Kênh YouTube “Truyền thông Thiền Tôn Phật Quang” cho biết, có hơn 33,000 người dự lễ Vu Lan 2023 tại Thiền Tôn Phật Quang… Tại lễ Vu Lan 2022, có khoảng 48,000 người dự, trong đó có đại tá Nguyễn Tâm Hùng – chỉ huy trưởng Bộ Chỉ Huy Quân Sự Tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu; Võ Văn Tư – trưởng Ban Tuyên Giáo Thị Ủy Thị Xã Phú Mỹ…

Dù ít ai biết chính xác về thân thế Chân Quang-Vương Tấn Việt nhưng có điều chắc chắn rằng nhân vật này hẳn được chống lưng bởi thế lực chính trị nào đó. Ở một đất nước mà việc mở miệng không được xem là quyền mặc định của công dân, Chân Quang-Vương Tấn Việt lại có thể nói nhăng nhít mà chưa bao giờ bị sờ gáy, ngay cả khi công khaphát ngôn bênh Trung Quốc.

Chân Quang-Vương Tấn Việt nói: “Về nguồn gốc, không chối cãi được Trung Quốc là anh, Việt Nam là em… Vì là em, theo tâm thức Á Đông, thì hễ là anh mình là em phải nhường nhịn. Mấy ngàn năm qua, người Việt Nam luôn có thái độ kính trọng người Trung Quốc đàng hoàng, không bao giờ mình mất cái lễ này, luôn kính trọng người anh. Chỉ một lần Lý Thường Kiệt hơi hỗn, đem quân đi đánh anh mình. Còn lại toàn bộ, tuyệt đối, đa số người Việt Nam đều bày tỏ lòng kính trọng đối với Trung Quốc…”

Với cương vị phó trưởng Ban Kinh Tế Tài Chính Trung Ương Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam, Thích Chân Quang cho thấy mình có tài buôn thần bán thánh. Ông ta thành lập công ty trách nhiệm hữu hạn Văn Hóa Pháp Quang, kinh doanh đủ thứ, từ sách báo, băng đĩa ca nhạc của chính Thích Chân Quang, trang phục Phật giáo, đến thậm chí dược phẩm Đông y… Công ty Pháp Quang có hẳn ứng dụng (app) cài trên điện thoại và người dân có thể mua vật phẩm Phật giáo bằng hình thức… thẻ cào.

Trên mạng, dưới những clip thuyết giảng của Chân Quang, thường có dòng chữ: “Nhằm đảm bảo tính trung thực về nội dung cho các ấn phẩm của Thượng tọa Tiến sĩ Thích Chân Quang như bài giảng, sáng tác nhạc, khí công… thuộc “Pháp Quang – Sen Hồng” – công ty TNHH Văn hóa Pháp Quang quản lý và phát hành. Xin vui lòng không đăng lại dưới mọi hình thức. Nếu chúng tôi phát hiện có thể dẫn đến khóa kênh của bạn vĩnh viễn.” Sự đe dọa rất xa lạ với tinh thần Phật giáo còn có thể thấy ngay trên fanpage chính thức của chùa Thiền Tôn Phật Quang, khi kêu gọi các tín đồ trình báo tài khoản mạng xã hội nào nói xấu thầy Chân Quang.

Bao nhiêu năm nay Thích Chân Quang vẫn ung dung tại vị, thậm chí còn làm được điều mà khó có sư tăng nào làm được, đó là giành miếng bánh đặc quyền trong sự tranh chấp dữ dội với các vị chức sắc khác. Cần nhắc lại, khi Hòa Thượng Thích Thanh Tứ trụ trì chùa Bái Đính viên tịch, Thích Chân Quang đã nhắm đến việc kế nhiệm trụ trì Bái Đính, nhưng khi ấy đại gia Xuân Trường không đồng ý và lobby đưa người của mình là Hòa Thượng Thích Thanh Nhiễu lên làm trụ trì. Để dàn xếp, Chân Quang được chia cho chức phó trưởng Ban Kinh Tế Tài Chính Trung Ương Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam. Phạm Nhật Vũ (em trai Phạm Nhật Vượng) là cố vấn của ban này.

Trở nên lộng hành và tác oai tác quái từ thời Nông Đức Mạnh làm tổng bí thư, Chân Quang-Vương Tấn Việt từng huy động hàng trăm tín đồ đi trên bốn chiếc xe bus, hộ tống đương sự về Nam Đàn… để “nhận họ” với… Hồ Chí Minh! Ông ta nói tên thật của mình là Hồ Chí Việt. Vụ việc ồn ào từng có clip đưa lên YouTube nhưng đã bị xóa. Chân Quang-Vương Tấn Việt kể rằng khi Nguyễn Sinh Sắc, thân sinh Hồ Chí Minh, lang thang vào Sa Đéc kiếm sống bằng nghề bốc thuốc, đã đổi thành họ Vương để tránh tai mắt chính quyền. Tại đây, Nguyễn Sinh Sắc chữa khỏi bệnh cho một người dân. Để đền cái ơn đấy, gia đình ông này đã gả cô con gái tên là Mai cho Sinh Sắc. Ít tuổi hơn cả Nguyễn Tất Thành, cô Mai này sau đó sinh ra một con trai, đặt tên là Vương Chí Nghĩa. Và Chân Quang-Vương Tấn Việt chính là con của Vương Chí Nghĩa!

Chuyện này được đích thân Chân Quang-Vương Tấn Việt tuyên bố khắp nơi. Quái lạ nhất là chẳng tờ báo nào dám đặt câu hỏi về vấn đề này, không công an nào mời Chân Quang “lên phường làm việc” về việc đương sự tự nhận là cháu của Hồ Chí Minh. Hay là chuyện này có thật?!

Trở lại với câu hỏi thế lực nào chống lưng Chân Quang-Vương Tấn Việt, có lẽ Chân Quang không nằm dưới sự điều khiển trực tiếp hoặc núp dưới ô dù của nhân vật cụ thể nào mà ông ta là sản phẩm của cơ quan tôn giáo cộng sản. Với chính sách “đỏ hóa” Phật giáo, từ sau 1975, đảng đã đào tạo hàng loạt “ma tăng” chuyên nghiệp để vừa lũng đoạn Phật giáo, thao túng những “Phật tử” ngây ngô lẫn thực hiện công tác tuyên truyền bảo vệ chế độ. Chân Quang-Vương Tấn Việt là một trong số đó.

Trong vai trò “tu sĩ,” Chân Quang-Vương Tấn Việt là một yêu tăng; nhưng trên cương vị “sĩ quan tuyên huấn,” Chân Quang là một “cán bộ giỏi.” Mù tịt giáo lý nhà Phật, Chân Quang-Vương Tấn Việt thường xuyên nói xàm. Tuy nhiên, đương sự lại thành thục việc thực hiện những “bài giảng” ca ngợi chính quyền, tôn vinh Hồ Chí Minh và tỏ ra trung thành với đảng.

Bài “Sức mạnh dân tộc đến từ đâu” mà Chân Quang đọc tại khu di tích nhà tù Lao Bảo, huyện Hướng Hóa, tỉnh Quảng Trị, ngày 25 Tháng Tư 2015 có những lời lẽ không khác gì bài báo tuyên truyền trên tờ Nhân Dân. Để cai trị Phật giáo, đảng, do vậy, đã dung túng và chống lưng cho những kẻ phá hoại tinh vi như Chân Quang-Vương Tấn Việt.