“Ngày mai đi nhận xác chồng”- Tác giả: Lê Thị Ý

 Nghệ Lâm Hồng

Lê Thị Ý: Tác giả “Ngày mai đi nhận xác chồng”

Cuối thập niên 70, trong bối cảnh chiến tranh lên cao điểm, ca khúc “Tưởng như còn người yêu” do Phạm Duy phổ nhạc từ thơ của Lê Thị Ý gây xúc động lớn lao cho người nghe. Nhà thơ Lê Thị Ý xuất thân trong một gia đình văn nghệ. Người anh lớn là nhà thơ Vương Ðức Lệ, người chị lớn là nhà văn Phượng Kiều và cô em gái là nhà văn Lê Thị Nhị.

Lê Thị Ý làm thơ rất sớm, từ lúc còn học trung học và viết đều hơn khi theo gia đình vào Nam năm 1954.

Nhân dịp từ Virginia đến California ra mắt tác phẩm mới tại phòng sinh hoạt Lê Ðình Ðiểu của nhật báo Người Việt, bà đã dành cho biên tập viên Ðinh Quang Anh Thái cuộc nói chuyện thân mật sau đây.

-ÐQAThái: Tình khúc “Tưởng Như Còn Người Yêu”, thơ của bà, Phạm Duy phổ nhạc; tựa đề khởi thủy của bài thơ là gì ạ?

-Nhà thơ Lê Thị Ý: Lúc bấy giờ vào năm 1970, tôi viết 10 bài thơ trong tập thơ “Mười Bài Thương Ca”; bài mà Phạm Duy phổ thành ca khúc là “Thương Ca 1”.

-ÐQAThái: Phải chăng chính bà là người góa phụ đi nhận xác chồng trong bài thơ?

-Nhà thơ Lê Thị Ý: (cười thoải mái) Không. Cho tới bây giờ tôi vẫn độc thân.

-ÐQAThái: Vậy, bà lấy cảm xúc từ đâu để viết nên bài thơ bất hủ này?

-Nhà thơ Lê Thị Ý: Lúc đó là năm 1970, tôi sống tại Pleiku. Thành phố nhỏ bé này vào giai đoạn chiến tranh khốc liệt, chỉ thấy lính, vợ lính, xe tăng, xe Jeep; hầu như không thấy gì khác nữa. Nhà tôi ở gần nhà xác của quân đội. Tôi chứng kiến cảnh biết bao các bà đi nhận xác chồng. Tôi thấy đàn bà, con nít đến lật cái poncho quấn xác để nhìn mặt người thân, cảnh đó khiến tôi đau đớn không chịu nổi. Rõ ràng nỗi đau của những người có chồng chết trận là nỗi đau của chính mình. Thành thật, tôi vô cùng xúc động và chính tôi sống bằng hình ảnh những người vợ lính, vợ sĩ quan khóc bên xác chồng. Nỗi buồn đau đó là nỗi buồn đau của mình.

-ÐQAThái: Bài “Thương Ca 1”, Phạm Duy phổ nhạc, ngay khi được phổ biến, đã chiếm tâm hồn người nghe. Nhưng cũng có người lên án bài này “phản chiến”; bà nghĩ sao ạ?

-Nhà thơ Lê Thị Ý: Khi tôi làm thơ, tôi xúc cảm thế nào thì tôi viết ra như thế. Thế thôi. Tôi không nghĩ gì khác cả. Bài thơ được phổ biến cũng là một sự ngẫu nhiên.

Một người bạn của anh Vương Ðức Lệ tôi đến nhà chơi, thấy bài thơ bèn đưa cho cụ Nguyễn Ðức Quỳnh – người trụ trì sinh hoạt “Ðàm Trường Viễn Kiến” ở nhà cụ tại Sài Gòn quy tụ rất nhiều văn nghệ sĩ, trí thức, nhà văn, nhà báo – Cụ Quỳnh đọc, thấy hay bèn đưa cho ông Phạm Duy phổ nhạc. Cho nên, bài thơ của tôi được mọi người thương hoặc cho là phản chiến thì cũng là việc tình cờ thôi, may mắn thôi, chứ tôi không chủ ý trước việc phổ biến bài thơ.

-ÐQAThái: Khi phổ thành ca khúc, hình như Phạm Duy có sửa vài lời trong bài thơ?

-Nhà thơ Lê Thị Ý: Ðúng vậy. Có lẽ ông Phạm Duy sửa vài chữ cho nó hòa hợp với âm điệu bài nhạc hơn. Có câu ông Phạm Duy cắt bớt. Thí dụ câu tôi viết, “Chiếc quan tài phủ cờ màu, hằn lên ba vạch đỏ au phũ phàng” thì Phạm Duy sửa thành “Bây giờ anh phủ mầu cờ” và cắt đi câu thơ kế tiếp.

-ÐQAThái: “Hằn lên ba vạch đỏ au phũ phàng”, tại sao lại phũ phàng ạ?

-Nhà thơ Lê Thị Ý: Khi đau đớn thì cái gì cũng phũ phàng cả. Phũ phàng là hình ảnh đau đớn, quằn quại.

-ÐQAThái: Khi nhạc sĩ Phạm Duy đổi chữ và cắt bớt câu thơ như vậy, là tác giả, bà có thấy mất đi nguyên ý khi cảm xúc sáng tác không?

-Nhà thơ Lê Thị Ý: Tôi không nghĩ gì và cũng không thắc mắc, không để ý chuyện đó, vì khi tôi làm thơ, tôi theo vần điệu của thơ, còn ông Phạm Duy làm nhạc thì ông cảm hứng theo nốt nhạc.

-ÐQAThái: Hỏi câu này bà thứ lỗi cho, bà có người yêu là lính không?

-Nhà thơ Lê Thị Ý: (ngập ngừng…, cười) Chắc cũng phải có chứ ạ!

-ÐQAThái: Bài thơ “Thương Ca 1” do bà sáng tác và Phạm Duy phổ nhạc, đã từ lâu trở thành của quần chúng. Nghĩa là, người ta hát say sưa mà không còn nhớ tới tên tác giả. Nếu tình cờ, ở một nơi chốn nào đó, bỗng nhiên nghe có người hát, có người nói tới bài thơ này, tâm trạng của bà sẽ ra sao?

-Nhà thơ Lê Thị Ý: Tôi vui chứ ạ. Vì tôi thấy tôi may mắn có người biết đến thơ của mình; mà thực sự khi làm thơ, tôi làm vì tôi thấy cần làm thôi, chứ không mang ước vọng có con mắt nào đó để ý đến thơ mình (cười).

-ÐQAThái: Bà có thể đọc cho nghe nguyên văn bài “Thương Ca 1”.

-Nhà thơ Lê Thị Ý:

“Ngày mai đi nhận xác chồng

Say đi để thấy mình không là mình

Say đi cho rõ người tình

Cuồng si độ ấy hiển linh bây giờ

Cao nguyên hoang lạnh ơ hờ

Như môi thiếu phụ nhạt mờ dấu son

Tình ta không thể vuông tròn

Say đi mà tưởng như còn người yêu

Phi cơ đáp xuống một chiều

Khung mây bàng bạc mang nhiều xót xa

Dài hơi hát khúc thương ca

Thân côi khép kín trong tà áo đen

Chao ơi thèm nụ hôn quen

Ðêm đêm hẹn sẽ chong đèn chờ nhau

Chiếc quan tài phủ cờ màu

Hằn lên ba vạch đỏ au phũ phàng

Em không thấy được xác chàng

Ai thêm lon giữa hai hàng nến trong?

Mùi hương cứ tưởng hơi chồng

Nghĩa trang mà ngỡ như phòng riêng ai.”

-ÐQAThái: Nếu dùng thơ để kết thúc cuộc phỏng vấn này, bà sẽ chọn những câu thơ nào?

-Nhà thơ Lê Thị Ý: Tôi muốn dùng hai câu thơ cuối của bài “Thương Ca 1” là “Mùi hương cứ tưởng hơi chồng, nghĩa trang mà ngỡ như phòng riêng ai”, để nói lên tâm trạng người góa phụ trong chiến tranh, trong nỗi đau tận cùng, cảm xúc như mình vẫn còn người mình yêu.

-ÐQAThái: Cám ơn bà đã nhắc nhớ lại một bài thơ bất hủ nói lên nỗi đau của con người và đất nước Việt Nam thời còn chinh chiến.

Theo dactrung.com


 

 

TÔI RẤT THÍCH NHỮNG NGƯỜI ĐIỀM TĨNH-Tác giả : Loan Ngẫn

Thuha T. Tran

Tác giả : Loan Ngẫn

( Những câu chuyện Nhân văn )

Người điềm tĩnh luôn được người khác vị nể và mến mộ. Cung cách đối nhân xử thế của họ hẳn hơn người. Rất hiếm khi bộc lộ cảm xúc trước hành động, sự việc xảy ra trong cuộc sống. Mọi điều đến với họ đều được đón nhận bằng phong thái bình tĩnh và thản nhiên.

Người điềm tĩnh ắt hẳn là người thông tuệ, họ biết cách cân bằng và gạt bỏ những điều nhỏ nhặt bon chen đời thường sang một bên để tự thẩm và giải quyết trình tự.

Vui không quá lộ, đau không quá bi lụy, buồn chỉ thoảng như gió bay, bình thản và chậm rãi, thông tuệ và đạo đức.

Điềm tĩnh cũng cần phải học và chịu va đập rất nhiều, nhưng trước hết, là người có khí chất trí dũng. Ở họ trí tuệ và dũng cảm đan xen nhau, họ biết điều gì nên và không nên, lường được mọi điều và kiểm soát được cảm xúc của mình.

Bài & ảnh sưu tầm.

 Truyền thông Hoa Kỳ trong mùa bầu cử tổng thống Mỹ 2024

Ba’o Tieng Dan

11/07/2024

Nhã Duy

11-7-2024

Bất luận bị truyền thông tấn công, phanh phui biết bao tin tức bất lợi như thế nào và những cuộc thăm dò cho thấy Hillary Clinton nắm chắc phần thắng, cuối cùng thì Donald Trump vẫn chiến thắng trong cuộc bầu cử tổng thống Mỹ vào năm 2016. Thắng phiếu cử tri đoàn cho dù phổ thông đầu phiếu có ít hơn.

Rốt lại, dù có ảnh hưởng ở mức độ nào thì chính lá phiếu cử tri hay cử tri đoàn đã quyết định chiến thắng hay thất bại của các ứng viên tổng thống tại Mỹ chứ không phải truyền thông.

Kể từ sau cuộc tranh luận đầu tiên giữa Joe Biden và Donald Trump trong mùa bầu cử năm nay, truyền thông Mỹ, kể cả những cơ quan truyền thông được xem là cánh tả bỗng tập trung vào chuyện tuổi tác và khả năng tiếp tục vai trò tổng thống nhiệm kỳ hai của Biden. Những tin tức đại loại như “tin nội bộ” trong đảng Dân Chủ kêu gọi Biden rút lui được khai thác, đăng tải hàng ngày, áp đảo tin tức bất lợi về Trump.

Tại sao vậy?

Biden đã có một đêm tranh luận không lấy gì thành công trong tư cách tổng thống và ứng viên tổng thống nhiệm kỳ hai. Dù trong diễn từ quốc dân tại Quốc Hội Hoa Kỳ chỉ mới vài tháng trước, thậm chí trong cuộc vận động tranh cử ngay trong ngày hôm sau, người ủng hộ ông đã thấy một Biden khác hẳn: Hoạt bát, dí dỏm và sung mãn.

Điều gì đã thật sự xảy ra với Biden trong đêm tranh luận? Ban tranh cử của ông đưa lý do ông bị cảm và di chuyển quá nhiều. Người khác đổ cho tuổi tác của ông, cho rằng đó là dấu hiệu sa sút về sức khỏe và trí tuệ. Còn Biden thì thẳng thắn nhận lỗi, “đó là lỗi của tôi”. Ông không đổ thừa cho người khác như Trump mỗi khi bị lỗi lầm hay thất bại.

Ngược lại, Trump đã có một đêm tranh luận mang lại sự hài lòng, phấn khích cho người ủng hộ ông ta khi dường như áp đảo được Biden. Và chỉ với nhóm ủng hộ Trump, vì với những cử tri còn lại, họ đủ khả năng và lý trí để nhận biết vô số thông tin sai lệch Trump đã nói một cách tự nhiên, vốn là bản chất cố hữu của Trump. Có thất vọng về Biden thì nhóm này cũng không thể quay ngược lại ủng hộ Trump.

Câu hỏi đặt ra là, với Fox News, Newsmax hay truyền thông cánh hữu ủng hộ Trump, nếu xem Biden đã già nua và hết còn minh mẫn thì Biden là ứng viên lý tưởng để Trump chiến thắng dễ dàng, cần gì phải khai thác, chỉ trích sự yếu kém của Biden? Nhưng những cơ quan truyền thông này vẫn ráng sức khai thác một hình ảnh Biden đã già và yếu sức, muốn phía Dân Chủ đưa ra ứng viên khác vào phút cuối này. Xem ra họ vẫn e ngại là Joe Biden đang là đối thủ đáng ngại của Donald Trump.

Còn truyền thông cánh tả, tại sao họ lại quay ngược chiều như vậy? Như một giới cấp tiến từng ủng hộ Biden, cánh truyền thông này dường như đã mệt mỏi trong cuộc chiến dai dẳng với Trump, mà kết quả chẳng như mong đợi khi các vụ án hình sự xét xử Trump đang bị chựng lại. Họ cầu toàn và mong đợi một sự hoàn hảo nơi ứng viên mình từng ủng hộ nên sự thất vọng càng cao. Mặt khác, ở vai trò gì thì các cơ quan truyền thông này cũng là các tập đoàn tư nhân, cần sống còn trước tình trạng giảm sút khán thính giả, độc giả, họ cần lôi kéo độc giả trở lại với những gì mà họ nghĩ có thể tạo ra sự tranh luận, mối quan tâm từ công chúng.

Xét về tuổi tác, trong cuộc bầu chọn tổng thống cho một Hiệp Chúng Quốc Hoa Kỳ ở vai trò lãnh đạo thế giới tự do, lẽ ra nước Mỹ đã phải có những ứng viên ở độ tuổi sung mãn hơn. Nhưng đến thời điểm này, cử tri Mỹ chỉ có thể chọn một trong hai ứng viên đã trên dưới 80: Hoặc Joe Biden hoặc Donald Trump, người cũng cách biệt Biden chỉ vài tuổi.

Đánh giá các ứng viên tổng thống hoặc bất cứ ai khác không chỉ trong một đêm, qua một thất bại nào đó mà cần nhìn lại cả con người cùng một quá trình phục vụ, cũng như các chính sách và hệ lụy khi ứng viên đó đắc cử. Với tâm thức này, cử tri sẽ có sự chọn lựa của mình, cho dù có phần đắn đo thế nào trong mùa bầu cử năm nay.

Kết quả cuộc bầu cử tại Pháp đã cho thấy người dân Pháp cuối cùng cũng nhận ra rằng, họ cần giữ một nước Pháp từng là cái nôi của những cuộc cách mạng dân chủ. Còn Hoa Kỳ, liệu nó có giữ được nền dân chủ mà các thế hệ đi trước đã từng đổ máu để tạo dựng và bảo vệ hay không, sẽ sớm có câu trả lời.

Và câu trả lời này đến nhanh hơn người ta nghĩ, khi cuộc bầu cử tổng thống Mỹ chỉ còn chưa đầy bốn tháng nữa.


 

 6 tài sản vô giá cha mẹ nên dành tặng con cái, không phải tiền

 Châu Yến (biên dịch)

Người làm cha làm mẹ đều muốn dành tặng cho con cái những gì tốt nhất. Đây là tình yêu cơ bản nhất của cha mẹ cho con cái. Nhưng ngoài những thứ vật chất bề ngoài này, cha mẹ cũng nên để lại cho con 6 loại của cải không thể mua được bằng tiền.

Vậy thì 6 loại của cải mà các bậc cha mẹ nên dành tặng cho con cái là những gì?

Thứ nhất: Tình thân

Đối với một đứa trẻ mà nói, sự gần gũi, yêu thương của cha mẹ, những người thân trong gia đình luôn là thứ tình cảm ấm áp nhất và sẽ trở thành những ký ức đẹp đẽ nhất trong tuổi thơ của mỗi đứa trẻ.

Có một tâm lý học gia đình từng phỏng vấn rất nhiều thanh thiếu niên từ 15-20 tuổi, hỏi, ấn tượng sâu sắc nhất của các bạn đối với cha mẹ mình là chuyện gì?

Có một người được phỏng vấn thích thú trả lời: “Vào năm 5 tuổi, có một lần tôi và em trai tan học ngồi trên bậc cầu thang, chờ mẹ đến đón chúng tôi. Mẹ tôi ngay từ khi bước vào cổng đã từ xa dang rộng hai cánh tay, mỉm cười chờ đón chúng tôi. Đó là một trong những khoảnh khắc hạnh phúc trong cuộc đời tôi!”

Nhưng cũng có người được phỏng vấn lại nói một cách lạnh lùng: “Ba mẹ tôi suốt ngày chỉ cắm đầu vào điện thoại, họ vốn dĩ không quan tâm đến tôi.”

Bạn có thể tưởng tượng được, hai loại trải nghiệm khác nhau đối với cha mẹ của 2 người nọ sẽ tác động đến cuộc đời họ như thế nào. Thế nên, ba mẹ ơi! Khi ba mẹ có thời gian ở bên cạnh con cái, đừng ngại tạm gác chuyện nhỏ nhặt để cùng với con cái tạo dựng ký ức đẹp đẽ, đừng để lại sự hối tiếc trong lòng đôi bên. Muốn con cái thông cảm với nỗi vất vả của mình, thương yêu gia đình, thì sự gần gũi của cha mẹ là cách làm duy nhất.

Thứ hai: Sự biết ơn

Trong thời hiện đại có rất nhiều người không cảm nhận được hạnh phúc của mình, chỉ hơi không như ý là oán trời oán đất, oán cha mẹ oán người khác, cho rằng tất cả mọi chuyện mà người khác làm cho mình đều là lẽ đương nhiên hết, nhưng thực ra, trên đời, chỉ có cha mẹ mới là người tốt với bạn vô điều kiện, cho bạn mọi thứ mà không đòi hỏi gì hết.

Thế nên, cha mẹ phải biết dạy con biết ơn và trân quý những gì đang có, có như vậy, đứa trẻ mới không trở nên ích kỷ, tư lợi và biết hài lòng với cuộc sống của mình.

Thứ ba: Gần gũi với thiên nhiên

Rất nhiều cha mẹ lo lắng con mình bị thương, luôn gò bó con mình ở trong nhà, nhưng chưa từng nghĩ đến thiên nhiên cũng là môi trường giáo dục tốt nhất. Chẳng thế mà nhà tâm lý học Lý Tử Huân từng nói rằng: “Học 100 tiết khóa học mầm mon không bằng đưa con đi gần gũi với thiên nhiên.”

Thiên nhiên là sân vận động tự nhiên của các trẻ nhỏ, không chỉ có thể mở mang tầm nhìn của trẻ, còn có thể bồi dưỡng tâm lý tò mò của con, nảy sinh lòng thương xót của con đối với sinh mạng của thực vật và động vật, ngoài ra còn giúp con có được trạng thái học tập tốt hơn. Nếu bạn để ý sẽ thấy những đứa trẻ chán học rất có thể là lúc nhỏ được chơi đùa rất ít.

Thứ tư: Yêu thích đọc sách

Đọc sách là một thói quen vô cùng tốt, giúp tăng thêm kiến thức, nuôi dưỡng tâm hồn. Thế nên để nuôi dưỡng thói quen đọc sách cho trẻ, cha mẹ nhất định phải cung cấp cho con không gian đọc sách tốt nhất, thường xuyên đưa con đi đến tiệm sách và thư viện, giúp con yêu thích việc đọc sách. Bản thân cha mẹ cũng phải làm gương cho con bằng cách tự mình rèn luyện thói quen đọc sách.

Nếu như đứa con có thể tìm được một vùng đất yên tĩnh của tâm hồn trong văn chương thì có thể xem đây chính là sự giàu có trong tinh thần mà hiếm ai có được.

Thứ năm: Hiểu biết lịch sử

Đừng ngại đưa con đi tham quan viện bảo tàng để con có thể cảm nhận được không khí lịch sử ở đó. Nhìn thấy những đồ vật, dụng cụ cũ kỹ có từ các niên đại khác nhau được gìn giữ trong khi thế giới không ngừng thay đổi sẽ khiến trẻ cảm nhận sức hấp dẫn của lịch sử. Điều này không chỉ giúp ích cho việc học của con, mà còn có thể làm phong phú trải nghiệm cuộc đời của chúng.

Thứ sáu: Chịu được khổ

Nhà tâm lý học nổi tiếng Maslow từng nói: “Trắc trở đối với đứa con mà nói chưa chắc là chuyện xấu, mấu chốt nằm ở thái độ của nó đối với trắc trở.” Bạn phải biết là, cha mẹ nào cũng không thể cả đời đi theo con cái, càng không thể chăm sóc con cái cả đời. Cho nên nếu hôm nay bạn không nỡ để con phải chịu khổ, tri thức và kinh nghiệm mà con có được sẽ rất ít thì trong tương lai, khả năng chịu khổ của con sẽ càng kém.

Thời gian trước thời sự từng đưa tin, hai cha con ở Lạc Dương đi bộ hết 400 km đến Tây An, đứa con 10 tuổi đó vì có cha mình làm gương, hai người vừa lau mồ hôi vừa đi bộ, không ai kêu mệt, cuối cùng chinh phục hết toàn bộ hành trình. Mà đoạn trải nghiệm cuộc đời này sẽ làm mạnh tâm lý trắc trở của con, giúp nó sẽ không dễ dàng đầu hàng khi gặp khó khăn, trắc trở.

Vô số báu vật mỗi người chọn một món, mang về tặng cho con trai. Người cha thứ nhất chọn một cái chén bạc nạm đầy đá quý, người cha thứ hai chọn một chiếc xe ngựa nạm đầy vàng ròng, người cha thứ ba chọn một bộ cung tên bằng sắt.

Tài sản vô số không bằng một nghề trong tay!

Đứa con trai có được chén bạc đắm chìm vào ăn uống, đứa con có được xe ngựa thì thích đi nghênh ngang trên phố, còn đứa con có được cung tên thì suốt ngày ở trong núi săn bắn. Nhiều năm sau, ba người cha đều qua đời. Đứa con thích ăn chơi ngày nọ đem chiếc chén bạc đi bán, tiêu hết tiền, không biết làm gì đành đi ăn xin. Đứa con thích khoe khoang mỗi ngày đều cạo một chút vàng trên chiếc xe ngựa ra tiêu xài, đến khi xe ngựa hết vàng, đành đi làm thuê, làm mướn cho người ta, sống vất vả qua ngày. Còn đứa con được cha tặng cung tên đã luyện được công phu săn bắn tốt, thường xuyên vác con mồi trở về, cả nhà có cái ăn cái mặc.

Đọc xong câu chuyện này, có phải cũng làm bạn hiểu ra chút gì rồi không? 6 loại của cải ở trên, người làm cha làm mẹ, mau để lại cho con bạn đi! Hãy nhớ kỹ: “Tài sản vô số không bằng một nghề trong tay. Một bụng kinh luân, không bằng một ý nghĩ tốt trong tâm.”

Châu Yến (biên dịch)

From: NguyenNThu


 

CÁCH CÁC THÁNH DẠY CHÚNG TA KIỀM CHẾ CƠN GIẬN

  Tác giả: Fr. Joseph M. Esper – Người dịch: Kim Linh

“Anh em thân mến của tôi, anh em nên biết rằng: mỗi người phải mau nghe, đừng vội nói, và khoan giận, vì khi nóng giận, con người không thực thi đường lối công chính của Thiên Chúa” (Gc 1:19-20).

Bạn có nóng tính không?  Nếu thế thì bạn có đồng minh rồi.  Một số vị thánh cũng nóng tính như thế, một tính nết mà các ngài đã khắc phục được nhờ sự trợ giúp của Chúa.

Tin Mừng cho chúng ta biết rằng thánh Giacôbê và Gioan được gọi là “con của thiên lôi” (Mc 3,17) có lẽ vì bản tính nóng nảy của các ông, như khi các ông muốn Chúa Giêsu gọi lửa từ trời xuống để thiêu hủy một thị trấn không tiếp đón Chúa (Lc 9:51-56).  Các vị thánh nóng tính khác được biết đến bao gồm thánh Basil Cả, người có tính tình nóng nảy khiến ông không khéo léo trong cách cư xử với người khác.

Một ví dụ gần đây hơn là thánh Benildus, một tu sĩ người Pháp sống vào thế kỷ 19.  Ngài từng nhận xét về những khó khăn của mình khi làm giáo viên như sau: “Tôi tưởng tượng rằng nếu các thiên thần xuống làm giáo viên thì họ cũng sẽ khó kiềm chế được cơn giận của mình.”

Khi nói đến danh tiếng là người hay nổi giận, thánh Jerome xứng đáng ở vị trí đầu tiên.  Vị học giả Kinh Thánh vĩ đại này có một nhân cách xuất sắc nhưng hay cáu gắt và nổi tiếng vì những lập luận của ông với các nhân vật khác trong Giáo hội, bao gồm cả với thánh Augustinô.  Ngài thường viết những lá thư với sự gắt gỏng hoặc châm biếm thánh Augustinô.  Thánh Pammachius, một cựu thượng nghị sĩ La Mã, đã trao đổi thư từ với thánh Jerome và cố gắng thuyết phục ngài giảm tông giọng nói của mình nhưng không thành công đáng kể.  Thánh Marcella cũng trao đổi thư từ với thánh Jerome, đôi khi thách đố các ý tưởng của ông và từng than phiền về tính nóng nảy của ông.  Tuy nhiên, cần lưu ý rằng, thánh Jerome đối xử rất dịu dàng với những người nghèo khổ và bị áp bức.  Ngài nhận thức rõ những điểm yếu của mình và thực hiện những hành động sám hối lớn lao vì họ (chẳng hạn như sống trong hang động).

Một số vị thánh được chúng ta biết đến với bản tính hiền lành, ví dụ như thánh Giám mục Francis de Sales và thánh Vincent de Paul, vị linh mục thánh thiện người Pháp.  Họ đã phải rất cố gắng để vượt qua chiều hướng giận dữ và bất bình của mình.  Thánh Vincent nói rằng, nếu không có ân sủng của Thiên Chúa, ngài sẽ là một người “cứng nhắc và ghê tởm, thô bạo và ngang ngược.”  Còn thánh Francis de Sales từng tuyên bố rằng ngài phải mất hơn hai mươi năm để học cách kiềm chế tính khí nóng nảy của mình.

Chân phước John Colombini sống vào thế kỷ 14 là một thương gia khá tham lam, đặc biệt nổi tiếng với tính khí nóng nảy.  Một ngày nọ, ông ấy nổi cơn thịnh nộ vì bữa tối chưa sẵn sàng khi ông ấy trở về nhà.  Với hy vọng ông sẽ cư xử tốt hơn, vợ ông đưa cho ông một cuốn sách về các vị thánh.  John ném cuốn sách xuống sàn, nhưng rồi – xấu hổ vì tính nóng nảy của mình – ông nhặt nó lên và bắt đầu đọc.  Ông mải mê đọc đến nỗi quên mất bữa tối.  Thực sự, John đã hoàn toàn được biến đổi bởi kinh nghiệm này.  Sau đó, ông cho đi phần lớn tài sản của mình, biến ngôi nhà của mình thành bệnh viện và đích thân chăm sóc cho một người đang đau khổ vì bệnh phong.  Khi vợ khuyên ông nên thận trọng trong các việc bác ái của mình, John – người không còn dễ bị xúc phạm bởi những lời quở trách nữa – nhẹ nhàng nhắc nhở bà rằng bà là người đã cầu mong cho ông hoán cải (mà lẽ ra bà phải đáp lại là: “Tôi xin mưa, nhưng đây là lụt”).

Cần có thời gian và sự kiên nhẫn để học cách kiểm soát tính khí nóng nảy, và một số vị thánh đã sẵn sàng nỗ lực hết sức trong vấn đề này.  Chẳng hạn, khi một cơn bão cản trở mùa màng của thánh Nathalan, ngài đã giận dữ phàn nàn với Chúa.  Liền sau đó, ngài hối hận, thề sẽ kiềm chế cơn giận và đã có bước đi triệt để nhắc nhở bản thân về lời thề này.  Ngài trói tay phải vào chân bằng một ổ khóa sắt và ném chìa khóa xuống sông, hứa rằng sẽ không bao giờ mở cho đến khi ngài thực hiện một chuyến hành hương sám hối tới Rôma.  Nhiều năm sau, thánh Nathalan đến Rôma.  Ngài mua một con cá từ một cậu bé ở đó, và bên trong dạ dày của con cá là một chiếc chìa khóa.  Tất nhiên, nó có thể mở được ổ khóa.

Có lẽ Chúa không đòi hỏi chúng ta phải làm những nỗ lực phi thường như thánh Nathalan, nhưng Ngài muốn chúng ta kiểm soát cơn giận của mình, và Ngài ban cho chúng ta cơ hội để làm điều đó, đặc biệt là trong cuộc sống hàng ngày.  Kiên nhẫn chịu đựng những thói quen khó chịu của người khác, sửa chữa lỗi lầm của người khác với sự tử tế và lịch sự, không bấm còi nếu có người cản đường chúng ta khi tham gia giao thông, không chiều theo cám dỗ vội vàng phán xét động cơ của người khác.

Khi phải nói chuyện với người mà chúng ta đang giận, trước tiên chúng ta nên cầu nguyện xin Chúa hướng dẫn và giúp đỡ. Cầu xin Chúa Thánh Thần ban cho chúng ta những lời nói đúng đắn có thể làm dịu một tình huống có nguy cơ bùng nổ.

Thánh Thérèse Lisieux khuyên chúng ta: “Khi giận ai, cách tìm bình an là cầu nguyện cho người đó và xin Chúa thưởng ơn cho họ vì đã làm mình đau khổ.”  Chúng ta thường không nghĩ thế này, nhưng những người chọc giận chúng ta là đang vô tình giúp đỡ chúng ta bằng cách cho phép chúng ta phát huy tính kiên nhẫn, vì vậy chúng ta nên cố gắng cư xử nhẹ nhàng với họ.

Tương tự như thế, thánh Alphonsus Liguori nói: “Khi chúng ta phạm lỗi nào đó, chúng ta cũng phải nhẹ nhàng với chính mình.  Tự trách mình sau khi làm sai điều gì đó không phải là khiêm tốn mà là một hình thức kiêu ngạo tinh tế.  Tự tức giận với chính mình sau khi phạm lỗi là một lỗi lầm lớn hơn lỗi lầm vừa phạm, và sẽ dẫn đến nhiều lỗi lầm khác.”  Vì vậy, Chúa muốn chúng ta kiểm soát cơn nóng nảy của mình, ngay cả khi chính chúng ta là đối tượng của sự tức giận.  Lòng thương xót và sự bình an có tính chữa lành của Chúa được ban cho mọi người, nhưng chúng ta sẽ bỏ lỡ chúng nếu chúng ta để cho cơn giận của mình ngăn trở.

Vài cách để kiểm soát cơn giận

Thánh Francis de Sales khuyên rằng, để tránh tội giận dữ, bạn phải nhanh chóng cầu xin Chúa ban bình an cho tâm hồn khi bạn đang tức giận, và sau đó hướng suy nghĩ của bạn sang việc khác.  Đừng bàn ngay vào vấn đề, đưa ra quyết định hoặc sửa sai người khác khi bạn đang tức giận.  Thánh Francis khuyên, khi một người chọc giận bạn, hãy xem xét những phẩm chất tốt của người đó, thay vì những lời nói hay hành động mà bạn thấy khó chịu.

Nếu bạn muốn kiểm soát tính khí nóng nảy của mình, hãy nhận biết những hoàn cảnh mà bạn có nhiều khả năng tức giận nhất, trong một số hoàn cảnh nhất định (chẳng hạn như giao thông vào giờ cao điểm), với một số người nhất định (có thể là một người hàng xóm hoặc người quen nào đó), hoặc vào những thời điểm nhất định trong ngày (có thể ngay trước khi kết thúc ngày làm việc, khi bạn đang cố gắng thu dọn bàn làm việc).  Một khi bạn đã học được từ kinh nghiệm về những điều có thể khiến bạn tức giận, bạn hãy chuẩn bị cho những khoảnh khắc đó bằng một lời cầu nguyện ngắn và thầm lặng, chẳng hạn: “Lạy Chúa, xin giúp con tránh nổi nóng” hoặc “Lạy Chúa Giêsu, xin cho con được bình tĩnh.”

Khi bạn đang ở trong tâm trạng bình an, việc nhớ lại một tình huống gần đây khiến bạn mất bình tĩnh cũng rất hữu ích.  Hãy tự hỏi bản thân: “Liệu sự tức giận của tôi có chính đáng không?  Tôi sẽ ứng phó thế nào với tình huống này trong tương lai?”  Bạn thậm chí có thể “thực hành” phản ứng đúng cách bằng cách giả vờ như tình huống này đang lặp lại; bằng cách để bản thân cảm thấy tức giận khi ở một mình, bạn có thể luyện tập những phản ứng có thể xảy ra và đánh giá xem phản ứng nào có thể giúp ích cho bạn.

Tác giả: Fr. Joseph M. Esper – Người dịch: Kim Linh
Nguồn: Catholic Exchange

From: Langthangchieutim 


 

Từ Thời Còn Trẻ… Đến Lúc Về Già

 

Lúc trẻ, tưởng yêu là tất cả, là mọi thứ trên đời… nhưng khi lớn tuổi, trải qua nhiều cuộc tình, mới biết sau yêu còn có… chia tay. Không phải chỉ một lần mà rất nhiều lần, cứ lập đi lập lại… Điều mà người trẻ tuổi không bao giờ hoặc ít khi nào nghĩ đến!     

Đời người thường được gói gọn trong một câu thật đơn giản: “Từ thời còn trẻ… đến lúc về già”. Nói như vậy nhưng không đơn giản chút nào vì những suy nghĩ phức tạp của từng thời kỳ, qua đó thể hiện quan niệm sống khác hẳn nhau, nhiều lúc đến độ mâu thuẫn, xung đột gay gắt.

Thời còn trẻ bao gồm các giai đoạn từ thơ ấu, tiến dần đến tuổi vị thành niên và rồi trở thành thanh niên vào lứa tuổi từ 19 đến 24. Đây là khái niệm của Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) nhưng chưa được thống nhất vì còn tùy thuộc vào từng khuôn khổ xã hội của từng quốc gia. Chẳng hạn như ở Trung Hoa, tuổi thanh niên là 29, trong khi tại Bangladesh là 34 và ở Malyasia thậm chí đến 40 tuổi!

Tuổi trẻ
Những người được gọi là “cao tuổi”, “cao niên” hay “người già” thường có độ tuổi từ 60 trở lên như tại Việt Nam. Tại một số nước quy định tuổi của người già được căn cứ vào những gì họ cống hiến cho gia đình và xã hội. Thuật ngữ “senior citizen” dùng tại Anh và Mỹ ám chỉ những người đã hưu trí (retiree), thường là những người từ 65 tuổi trở lên. Tại Mỹ, ngày 21/8 là ngày toàn quốc tôn vinh những công dân lớn tuổi, ngày đó được gọi là “National Senior Citizens Day”.

Tuổi già

Bài viết này không có ý tôn vinh tuổi già và cũng chẳng đề cao tuổi trẻ. Tôi chỉ có tham vọng đặt vấn đề về những cảm xúc của con người thay đổi theo tuổi tác. Những điều được nêu ra dưới đây có thể mang phần nào ý nghĩa chủ quan vì người viết thuộc về lứa tuổi “gần đất xa trời”, nhưng thiết nghĩ, người trẻ cũng như già nên đọc để chiêm nghiệm những cái đúng và cả những cái sai.

Đề tài từ cổ chí kim được nói đến nhiều nhất là “Tình yêu trai gái”. Một triết gia nào đó đã phân tích: Cảm xúc về Tâm hồn tạo ra Tình Bạn; Cảm xúc về Tri thức tạo ra lòng Kính Trọng và Cảm xúc về Thể xác tạo ra lòng Ham Muốn. Nếu cả ba cái này cộng lại, người ta sẽ có Tình Yêu (!). Cụ thể hơn, “Tình yêu Nam-Nữ” được thể hiện qua công thức:

Tình yêu Nam & Nữ = Tình bạn + Tôn trọng + Ham muốn

Lúc trẻ, tưởng yêu là tất cả, là mọi thứ trên đời… nhưng khi lớn tuổi, trải qua nhiều cuộc tình, mới biết sau yêu còn có… chia tay. Không phải chỉ một lần mà rất nhiều lần, cứ lập đi lập lại… Điều mà người trẻ tuổi không bao giờ hoặc ít khi nào nghĩ đến!

Lúc trẻ, vẫn nghĩ rằng tình yêu là mãi mãi, tình yêu là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời. Khi có tuổi mới biết tình yêu “đến đó rồi đi, có đó rồi mất”. Từ những cảm nghĩ lạc quan của tuổi trẻ người ta lại bước sang tư tưởng bi quan của người già!

Lúc trẻ, cứ tưởng “yêu một người thì dễ, quên một người mới khó”. Người trẻ khi yêu hình như đã mặc nhiên công nhận vị trí “khó quên” của người bạn tình. Đến khi tuổi tác ngày một cao đã chứng minh điều ngược lại: người lớn tuổi thấy mình đã quên đi nhiều người mình đã từng yêu, quên một cách dễ dàng!

Tình yêu có vĩnh cửu như “ổ khóa tình nhân” trên cầu?

Lúc trẻ cứ tưởng tình yêu luôn dựa theo nguyên tắc “bình đẳng” qua triết lý “yêu thương cho đi là yêu thương nhận lại”. Về già mới chợt nhận ra bài học kinh nghiệm đầy bất công của tình yêu: “có những yêu thương chỉ cho mà không nhận”. Nhà thơ người Anh, Abraham Cowley (1628-1667) đã phải thốt lên:

“Of all the pain, the greatest pain
It is to love, but love in vain”

Tạm dịch là:
“Trong mọi khổ đau, niềm đau vĩ đại,
Là trót yêu người… không hề yêu lại”

Lúc trẻ cứ tưởng rằng “yêu một người là sống chết vì người đó”, giờ mới biết “yêu một người là phải biết tự yêu lấy mình”. Đây không phải là lòng “tự ái” của con người khi về già mà là những điều mà nhiều người có tuổi rút ra được sau những cuộc tình “mù quáng” của thời thanh niên và thiếu nữ.

Lúc trẻ cứ nghĩ “sau tình yêu sẽ là hôn nhân”, đến khi về già mới nhận ra: “vẫn có những cuộc hôn nhân không cần tình yêu”. Ngạn ngữ Pháp có câu: “Tình yêu là Bình Minh của hôn nhân, hôn nhân là Hoàng Hôn của tình yêu” và với kinh nghiệm bản thân, Socrates khuyên nhủ mọi người:
“Bằng đủ mọi cách, hãy lập gia đình. Nếu lấy được người vợ tốt, bạn sẽ hạnh phúc. Nếu lấy phải người xấu bạn sẽ trở thành một triết gia” (By all means: marry. If you get a good wife: you’ll become happy. If you get a bad one: you’ll become a philosopher).

Ngay từ lúc còn trẻ nhiều người cũng đã trở thành “triết gia” vì yêu. Họ thích định nghĩa tình yêu với những mỹ từ, mỹ ý… Nào tình yêu là X, là Y, là A,B,C,D… khi lớn tuổi lại cuống cuồng vì hoang mang, không biết tình yêu thật sự là gì cả. Tại sao ư? Vì, “tình yêu thật khó định nghĩa: nó đến bất chợt, đi bất ngờ, và để lại một vết thương lòng muôn thuở”!

Tình yêu quả là… rắc rối

Lúc trẻ cứ tưởng hạnh phúc là điều gì đó xa xôi lắm, về già mới biết hạnh phúc chỉ đơn giản là những thứ bình dị xung quanh, có chăng là mình đã không nhận thấy. Người trẻ chỉ thấy hạnh phúc trong hôn nhân khi được sống bên người tình yêu mến, về già hạnh phúc đó lan tỏa đến con cháu qua một thứ không còn là tình yêu trai gái mà là tình ruột thịt, máu mủ.

Khi còn trẻ, phạm vi giao tiếp thường mở rộng, bạn bè giao thiệp rất đông. Đến lúc ở vào tuổi về hưu bỗng thấy mình cô đơn vì cuộc sống thu hẹp và người già thường “ẩn mình” trong phạm vi gia đình.

Tuy nhiên, cũng có người vẫn hăng say hoạt động xã hội để khỏa lấp sự trống rỗng, có người tìm một thú vui cho bản thân như chăm sóc cây cảnh, viết lách… Chỉ tội nghiệp những ai không tìm cho mình một hướng đi lúc về già trước khi bị bệnh tật tấn công để trở về với cát bụi.

Lúc trẻ tưởng “nói quên là có thể quên được”, giờ mới biết có những chuyện càng muốn quên thì nó lại càng ở mãi trong lòng. Điều này cho thấy người lớn tuổi hướng về cuộc sống “nội tâm” trong khi người trẻ giữa cuộc sống tất bật ngoài xã hội, luôn… “hướng ngoại”.

Lúc trẻ, tưởng cô đơn ở đâu xa lắm vì chung quanh toàn là người, về già mới hiểu những giây phút bên người thân quả là một sự ấm áp nhưng lại rất mong manh, trong khi đó, “nỗi cô đơn luôn ở bên cạnh”. Cũng vì thế cho nên khi còn trẻ cứ tưởng việc đóng một cây đinh vào tường thật đơn giản vì không thích thì có thể nhổ đi. Về già mới thấy: đinh có thể nhổ nhưng vết lõm trên tường vẫn còn đó.

“Hai mươi bốn năm sau. Tình cờ đất khách gặp nhau.
Đôi cái đầu đều bạc.
Nếu chẳng quen lung đố nhìn ra được.
Ôn chuyện cũ mà thôi. Liếc đưa nhau đi rồi,
Con mắt còn có đuôi”

Đó là những lời kết trong bài thơ Tình Già của Phan Khôi đăng trên báo Phụ nữ Tân văn năm 1932. Bài thơ này có thể coi như tác phẩm thơ tự do đầu tiên, mở đường cho phong trào Thơ Mới ở Việt Nam. Về phương diện tình cảm, bài thơ thể hiện “một vết lõm trên tường” sau khi cái đinh được nhổ từ thời trai trẻ.

Hạnh phúc tuổi già

Theo lẽ tự nhiên, người ta khóc khi buồn nhưng một khi có tuổi mới thấy điều buồn nhất là…“không thể khóc được”. Xem một cuốn phim, đọc một cuốn truyện người trẻ và người già thường có những cảm xúc khác hẳn nhau! Có thể vì đã từng trải nhiều nên tình cảm của người già đã trở nên… “chai lì”? Phải chăng tuyến lệ cũng đã bị “lão hóa” nên không còn hoạt động?

Giọt nước mắt

Ở một thái cực ngược lại, cười là vui nhưng nhiều khi người lớn tuổi lại thấy “có những giọt nước mắt còn vui hơn tiếng cười”, chẳng hạn như trường hợp gặp lại người thân sau một thời gian dài xa cách, “mừng mừng, tủi tủi”.
Những lúc tình cảm đạt đến “cực điểm”, người ta thường nhớ đến câu thơ đầy mâu thuẫn của Xuân Diệu:
“Cười là tiếng khóc khô không lệ
Người ta cười trong lúc quá chua cay”

Người ta cũng có thể “cười ra nước mắt” hay như Nguyễn Du trong Kiều đã vẽ nên cảnh oái ăm “Người ngoài cười nụ, người trong khóc thầm”. Suy cho cùng, chuyện Khóc-Cười là lẽ thường tình nhưng rõ ràng là mức độ Khóc-Cười thường bị ảnh hưởng phần nào vì tuổi tác.

Khóc & Cười

Lúc trẻ tưởng chỉ có kẹo là ngọt, giờ lớn mới biết có những thứ còn ngọt ngào hơn cả kẹo. Người cha già trên giường bệnh nhận từ con viên thuốc đắng nhưng sao vẫn thấy ngọt. Người mẹ già ăn bát canh khổ qua nhưng không cảm thấy đắng vì sự hiếu thảo của con. Ông cha ta thường nói: “Già được bát canh, trẻ được manh áo mới” là vậy.

Lúc trẻ tưởng tượng rất nhiều, về già mới nhận ra: “chuyện cổ tích không bao giờ có thật”. Lúc trẻ, tưởng mình có thể thay đổi cả thế giới, khi tuổi tác đã cao mới thấy thay đổi chỉ một người cũng khó, có chăng vẫn chỉ là tự thay đổi mình.

Lúc trẻ cứ tưởng một khi thành “người lớn” là lớn, bây giờ mới thấy có nhiều người đã lớn mà vẫn chưa thành người lớn. Đến khi thật sự thành người lớn thì người ta mới hiểu: “không bao giờ bé trở lại được”. Đó là sự thật khiến cho nhiều người lúc bé cứ mong mình chóng lớn, giờ đây lớn rồi lại ước gì mình bé lại.

Lúc trẻ cứ mơ ước lớn lên sẽ trở thành người này người kia. Về già mới biết: “được trở thành chính mình mới là hạnh phúc nhất”. Lúc trẻ tưởng rằng “những gì đến rồi sẽ đi”, giờ mới biết: “khi niềm vui đến thường qua mau, còn nỗi buồn đến thì cứ ở bên ta mãi mãi”.

Lúc trẻ cứ nghĩ: “Tiền bạc, Tình yêu rồi mới đến Sức khỏe”, về già mới khám phá sự đảo ngược: “Sức khỏe, Tiền bạc, Tình yêu”. Lúc trẻ rất sợ phải chết, nhưng về già “sự lãng quên còn đáng sợ hơn cái chết rất nhiều”.

Cuối cùng, lúc trẻ cứ tưởng sự sống và cái chết ở cách xa nhau lắm. Về già mới hiểu nó chỉ cách nhau một lằn chỉ mong manh. Johann Von Goethe đã từng nói: “Cái chết, ở một mức độ nào đó, là một điều vô lý bỗng trở thành hiện thực” (Death is, to a certain extent, an impossibility which suddenly becomes a reality).

Và lúc đó chúng ta thanh thản ra đi để khởi đầu một cuộc hành trình cuối cùng: Bước – Nhảy – Vọt – Vào – Bóng – Tối.

From: Truong Le


 

Kỹ thuật Xe tự lái lại nổi lên với hứa hẹn tiến bộ nhờ vào AI, trí thông minh nhân tạo

Theo Báo Phố Wall và các báo kỹ thuật

Trung Quốc đã thống trị công nghệ xe điện. Giờ đây, có vẻ như họ đã bắt kịp phương Tây trong cuộc đua gập ghềnh để tự động hóa việc lái xe.

Sau nhiều năm hy vọng thất vọng , sự phấn khích xung quanh việc tự động hóa tài xế đang tăng lên trở lại. Dự án taxi không người lái Waymo của Alphabet , chủ sở hữu Google, cũng đang phớt lờ đi những lo ngại do một vụ tai nạn nghiêm trọng xảy ra với đối thủ đang gặp khó khăn Cruise , do hãng xe General Motors kiểm soát. Waymo gần đây đã thể hiện sự tự tin của mình bằng cách mở cửa đón khách đi taxi tự lái tại San Francisco, nó dành cho bất kỳ ai tải ứng dụng xuống và đặt dịch vụ taxi tự lái.

Nhưng có thể nói Trung Quốc đã đạt được nhiều tiến bộ hơn, xét theo số lượng lớn các công ty có công nghệ tiên tiến hoặc gần tiên tiến. Tháng này, XPeng, một công ty tiên phong về công nghệ tại Trung Quốc, đang đẩy mạnh một bản nâng cấp qua mạng sẽ giúp gói tự lái hàng đầu của họ có mặt trên tất cả các tuyến đường công cộng tại Trung Quốc. Gã khổng lồ công nghệ bị trừng phạt Huawei, tích hợp hệ thống của mình vào các phương tiện do các thương hiệu khác sản xuất, được coi là một công ty dẫn đầu thị trường khác.

Tháng trước, Bộ Công nghiệp và Công nghệ thông tin Trung Quốc cho biết họ đã chấp thuận cho chín nhà sản xuất ô tô, bao gồm cả gã khổng lồ xe điện BYD, thử nghiệm lái xe tự động “Cấp độ 3” trên đường công cộng. Điều này có nghĩa là người lái xe không còn cần phải chú ý quan sát lưu thông trong một số điều kiện nhất định, thí dụ như khi xe quyết định qua mặt xe khác.

Trong một bước tiến đáng kể hướng tới tương lai của xe tự hành, BYD (Build Your Dreams) đã được giấy phép có điều kiện để tiến hành các bài kiểm tra (thử nghiệm) lái xe tự hành Cấp độ 3 (L3) trên đường cao tốc ở New Zealand và Trung Quốc. 

FSD, Tự lái đầy đủ của Tesla 

  • Dùng AI để phân định và lái
  • Không dùng hệ thống radar laser, lidar, vốn đắt tiền và mang lại ít kết quả.
  • Kỹ thuật tự lái Cấp độ 2, cần có tài xế quan sát tay lái.

XNGP, Tự lái đầy đủ của XPeng

  • Dùng AI để phân định và lái
  • Đang từ bỏ dùng lidar đắt tiền và mang lại ít kết quả.
  • Kỹ thuật tự lái Cấp độ 2, cần có tài xế quan sát tay lái.

Trong vài năm, hai trong số những hệ thống lái xe hàng đầu thúc đẩy giới hạn của xe tự lái là Full Self-Driving (FSD) của Tesla và Navigation Guided Pilot (XNGP) của XPeng Motors .  

XPeng Tesla FSD

Nhà sáng lập, chủ tịch và giám đốc điều hành của hãng sản xuất ô tô XPeng, He Xiaopeng, đã lên LinkedIn để chia sẻ kinh nghiệm của mình trong quá trình thử nghiệm Tesla FSD V12.3.6 tại Hoa Kỳ. Theo bài đăng:

Tôi thực sự ấn tượng với những tiến bộ đáng kể mà FSD đã đạt được chỉ trong vài tháng. Nó cung cấp các tính năng có giá trị và trải nghiệm người dùng mà chúng ta có thể học hỏi.

Tôi tin rằng năm 2025 sẽ là ‘khoảnh khắc ChatGPT’ quan trọng cho kỷ nguyên lái xe hoàn toàn tự động, cách mạng hóa cách chúng ta tương tác với công nghệ và chuyển đổi cơ bản cách chúng ta di chuyển.

Trong ngành công nghiệp lái xe tự động, mọi người đang học hỏi lẫn nhau và lặp lại nhanh chóng để tạo ra trải nghiệm di chuyển tốt hơn cho tất cả mọi người.

Tesla tiên phong trong công nghệ EV, nhưng các công ty Trung Quốc, dẫn đầu là BYD, hiện đang dẫn đầu trong việc thương mại hóa nó ở quy mô lớn với hệ thống tự lái cấp độ 3.

Một điều tương tự có thể đang xảy ra với tự động hóa cho tài xế. 

Đối mặt với cuộc chiến giá cả, các thương hiệu EV của Trung Quốc đang tuyệt vọng thu hút những người tiêu dùng giàu có hơn bằng những tiện ích mới nhất. Bắc Kinh quá vui mừng khi có dịp hội hỗ trợ cho sự phát triển của công nghệ tiên tiến này.

 
Trên thực tế, Tesla có thể là một trong những công cụ mà chính phủ Trung Quốc sử dụng để hỗ trợ ngành công nghiệp trong nước. Bắc Kinh đã ra tín hiệu ủng hộ tạm thời cho việc triển khai FSD tại Trung Quốc khi Musk bất ngờ đến thăm nước này vào tháng 4. Cổ phiếu tăng vọt khi các nhà đầu tư dự đoán doanh số bán phần mềm tại thị trường lớn thứ hai của công ty, nơi hiện tại công ty chỉ bán một phiên bản giới hạn của gói hỗ trợ người lái hàng đầu. 

Nhưng Trung Quốc cũng có thể hưởng lợi. Tesla sẽ phải làm việc với các đối tác địa phương như Baidu để lập bản đồ. Công ty Hoa Kỳ này  sẽ phải lưu trữ dữ liệu lái xe của Trung Quốc để đào tạo hệ thống tự lái của mình ở Trung Quốc.

Việc xây dựng nhà máy Tesla tại Thượng Hải vào năm 2019 được cho là đã thúc đẩy chuỗi cung ứng xe điện của Trung Quốc, mở đường cho sự thống trị ngày nay. Một thỏa thuận giữa Bắc Kinh và Tesla về FSD cũng có thể giúp thu hẹp bất kỳ khoảng cách nào còn lại trong công nghệ tự lái và thậm chí thúc đẩy hệ sinh thái AI của Trung Quốc.

Taxi tự lái ở ChongQing, TQ và San Francisco, USA

NHÌN NHAU BẰNG TRÁI TIM

   Gần nhà ngoại tôi có một đôi vợ chồng già bị mù. Họ đã có với nhau một đàn con cháu đông đúc. Nghe ngoại nói, năm nay hai cụ đã ngót nghét tám mươi tuổi.
         Ngoại kể, ngày xưa, khi lấy nhau, người chồng ngồi xe bò đi đón vợ. Tuy cô dâu và chú rể đều không nhìn thấy gì, nhưng chú rể vẫn nhờ người cuốn đầy lụa điều lên chiếc xe và đầu con bò, như vậy cho giống đám cưới.
         Khi cô dâu vừa về nhà chồng, chú rể dắt tay vợ rà mò từ nhà trên xuống nhà bếp, khắp lượt các ngóc ngách trong gia đình. Rồi cũng từ đó, suốt hơn nửa thế kỷ, trong cái thôn nghèo chẳng mấy ai biết đến ấy, dù trời mưa hay nắng, người ta luôn nhìn thấy họ tay trong tay, lẳng lặng cùng nhau làm mọi việc.
         Có lẽ trong tất cả công việc thì khó nhất vẫn là múc nước từ giếng lên. Lần nào cũng thế, hai người họ đều dắt nhau đi. Người vợ sờ thấy cây gỗ ở cạnh giếng, một tay ôm chặt cây, còn tay kia níu chặt bàn tay chồng. Người chồng quỳ trên sàn giếng thả gầu xuống múc, kéo nước lên.
         Có người nhìn thấy họ múc nước khó khăn ngỏ ý muốn giúp nhưng hai vợ chồng đều cảm ơn rồi từ chối. Họ bảo: “Các ông bà giúp được chúng tôi một lần, nhưng không giúp được chúng tôi một đời”.
         Cứ như thế, hai vợ chồng luôn tay dắt tay nhau đi lấy nước cho đến khi đứa con đầu lòng có thể gánh được một gánh nước. Dân làng đều cảm thấy lạ lùng. Trong thôn cũng có nhiều trai gái trẻ từng vì đất trơn mà trượt chân ngã xuống giếng, nhưng đôi vợ chồng mù chưa lần nào té ngã. Càng lạ lùng hơn, dù không thể nhìn thấy nhưng vợ chồng họ vẫn có thể tìm ra nhau trong đám đông đang nói chuyện ồn ào.
         Người chồng là một người thổi kèn trong ban nhạc ở thôn quê. Ông thường đến các đám cưới thổi những bài: “trăm con chim phượng hoàng”“niềm vui đầy nhà” … Dù đi thổi kèn ở đâu, ông cũng có một yêu cầu, để người vợ mù của ông đi cùng. Ông nói, để vợ ở nhà một mình, ông không an tâm.
         Mỗi khi tiếng kèn của người chồng cất lên, người vợ ngồi bên rất chăm chú nghe. Dường như những giai điệu ấy đều là ông thổi riêng cho bà. Người ta bảo, những lúc ấy, khuôn mặt người vợ mù thường đỏ ửng lên, khiến ai nấy đều cảm thấy người phụ nữ đang ngồi lặng lẽ kia xinh đẹp biết nhường nào.
         Có lần, người chồng sơ ý bị ngã gãy chân. Những ngày chồng nằm bệnh viện, ba bốn hôm liền người vợ không ăn hột cơm nào vào bụng. Bà bảo, không có bàn tay quen thuộc kia, bà chẳng còn lòng dạ nào mà ăn.
         Sau này, khi hai vợ chồng đều đã già và không cần đi ra ngoài nữa, họ bắt đầu trồng hoa trong sân nhà. Dù chẳng thể nhìn thấy được những đóa  hoa tươi rực rỡ mình trồng lên, nhưng ông bà đều rất hạnh phúc mỗi khi đến mùa hoa nở.

         Những người con của ông bà từng hỏi bố mẹ: “Nếu ông trời dành cho bố mẹ một cơ hội, liệu bố mẹ có muốn nhìn nhau bằng mắt không?”
         Ông tự hào nói: “Dắt tay nhau một đời, có bao nhiêu đường vân trong lòng bàn tay mẹ con, đều đã in trong trái tim bố. Bố chưa từng trông thấy người đẹp nhất. Trong trái tim bố thì mẹ con là người đẹp hơn cả. Cần mắt để làm gì. Mắt là thứ tham lam nhất trần đời, nhìn cái gì cũng đánh giá tốt hay xấu, xinh hay không xinh; nhìn cái gì hay là muốn có cái đó. Trên mặt người ta có một vết sẹo cũng có thể để trong tim suốt đời.”
        Tim sáng hơn mắt. Nó là sáng nhất, thật nhất!.
         Còn bà thì trả lời: “Người ta nhìn người bằng mắt, bố mẹ nhìn người bằng trái tim. Tim sáng hơn mắt, thật.”
         Bởi chúng ta có mắt. Nên khi chúng ta nhìn người, chỉ dựa vào mắt mà quên dùng trái tim.
         Có lẽ người vợ mù đã nói đúng: Tim sáng hơn mắt. Nó là sáng nhất, thật nhất!

Sưu tầm

From: taberd-& NguyenNThu 


 

Châu Âu Lo Ngại Về Việc Bắt Và Giam Cầm Những Người Bảo Vệ Nhân Quyền Ở Việt Nam

Ba’o Dat Viet

July 6, 2024

Liên minh châu Âu (EU) đã bày tỏ lo ngại sâu sắc về việc chính quyền Việt Nam bắt giữ và kết án các nhà bảo vệ nhân quyền, nhà báo và các nhà hoạt động môi trường. Phát ngôn viên của EU nhấn mạnh rằng họ sẽ tiếp tục theo dõi tình hình nhân quyền tại Việt Nam và hợp tác với các quan chức nước này để thúc đẩy các tiêu chuẩn nhân quyền quốc tế.

Cuộc Đối thoại Nhân quyền thường niên lần thứ 12 giữa EU và Việt Nam diễn ra vào ngày 4 tháng 7 tại Brussels, Bỉ. Trong cuộc đối thoại này, EU đã nhấn mạnh tầm quan trọng của việc bảo vệ quyền con người và kêu gọi Việt Nam đảm bảo quyền tự do biểu đạt và quyền được xét xử công bằng cho mọi công dân. Các tổ chức nhân quyền như Human Rights Watch (HRW) và Article 19 đã kêu gọi EU gây áp lực lên chính phủ Việt Nam để chấm dứt các hành vi đàn áp.

Trong những năm gần đây, Việt Nam đã gia tăng các vụ bắt giữ và kết án đối với những người bảo vệ nhân quyền và nhà báo. Theo HRW, hiện tại có khoảng 160 người bị giam giữ vì lên tiếng phê phán chính quyền. Các vụ bắt giữ này thường liên quan đến việc sử dụng các điều luật mơ hồ về an ninh quốc gia để đàn áp tiếng nói bất đồng. Điều này đã dẫn đến nhiều phản ứng từ cộng đồng quốc tế, đặc biệt là từ EU, yêu cầu Việt Nam tôn trọng các cam kết quốc tế về nhân quyền.

Phát ngôn viên của EU cho biết, EU sẽ tiếp tục kêu gọi chính quyền Việt Nam trả tự do cho những người bị giam giữ một cách bất công và đảm bảo rằng mọi cá nhân đều có quyền được xét xử công bằng. Trong khi đó, người phát ngôn Bộ Ngoại giao Việt Nam chưa trả lời yêu cầu bình luận từ VOA về các cáo buộc vi phạm nhân quyền này. Trước đây, Việt Nam thường bác bỏ các cáo buộc này, cho rằng chỉ những người vi phạm pháp luật mới bị giam giữ.

EU cam kết tiếp tục theo dõi và làm việc với tất cả các bên liên quan để cải thiện tình hình nhân quyền ở Việt Nam. Họ cũng đang hỗ trợ các tổ chức phi chính phủ địa phương thông qua các chương trình hợp tác phát triển nhằm thúc đẩy nhân quyền. Mặc dù có nhiều lo ngại, EU vẫn tin rằng hợp tác với chính quyền Việt Nam là cần thiết để tạo ra thay đổi tích cực. Các diễn biến tiếp theo sẽ tiếp tục thu hút sự chú ý của công chúng và các nhà quan sát quốc tế về tình hình nhân quyền tại Việt Nam. (Dat Viet/KTT)


 

“Sống và chết hai bên song đấu cách diệu kỳ.”- LM Nguyen Tam Thuong

“Sống và chết hai bên song đấu cách diệu kỳ.”

Bài ca Tiếp Liên Lễ Chúa Nhật Phục Sinh nói tiếp: “Hỡi Maria, hãy kể cho chúng tôi nghe bà đã thấy gì trên quãng đường đi?”

Kính thưa Anh Chị Em,

Sau một tuần được xuất viện, tôi xin kể cho Anh Chị Em nghe những gì tôi đã thấy gì trên đường đi. Một số Anh Chị em gởi lời cầu nguyện cho tôi nhưng chưa biết rõ những gì xảy ra.

Trước hết, xin tạ ơn Chúa, sự phục hồi đang tiến triển rất tốt. Có thể nói đã được 80% sau có một tuần. ***

– Sau chuyến bay 14 tiếng về đến Denver tối thứ Bẩy June 22. Một buổi tối tuyệt vời, khỏe mạnh. – Sáng Chúa Nhật 23, ăn sáng, tuyệt vời đón một ngày mới với căn phòng thân thương của mình sau những ngày dài đi vắng.

– Khoảng 8 giờ sáng tôi uống 2 viên Bismol vì thấy hơi đầy bụng. Sau đó uống thêm 2 viên Alka-Seltzer. Đến trưa không thấy thuyên giảm. Khó hiểu vì không ăn gì lạ. Không ói mửa, chỉ đầy bụng. Đến sau 12 giờ trưa tôi nói với cha bạn trong nhà Dòng là khoảng 4 giờ mà không đỡ, nhờ cha chở đi gặp bác sĩ. Nhưng 2 giờ thì tôi quyết định đi.

– Vào Urgent care. Bác sĩ nói tôi cần vào nhà thương xét máu.
– Vào Emergency của St. Joseph Hospital khoảng 3 giờ.
– Hai tests đầu tiên CT scan và Ultra sound không thấy rõ kết quả.
– Tối Chúa Nhật, sau khi thảo luận với bác sĩ, hai bác sĩ trong nhóm giải phẫu gặp tôi, cho biết quyết đinh của của họ là không giải phẫu.
– Cả đêm Chúa Nhật họ liên tiếp lấy máu xét nghiệm.
– Sáng thứ Hai vì không thuyên giảm, họ đưa đi scan bằng Nuclear Medicine.

Nằm trong lòng máy một tiếng rưỡi. Tôi hỏi chuyên viên chay máy, họ nói không thấy gì trong túi mật.

– Khoảng 12 giờ trưa thứ Hai tôi bắt đầu chịu hết nổi. Tôi phàn nàn với các y tá là tôi biết cái gì đang xảy ra trong tôi. Cho dù các scan test không thấy rõ. Bây giờ tình trạng biến chuyển rất nhanh, từng phút chứ không như ban đầu từng giờ nữa. Tôi nói với y tá là cái gì đó đã bể hoặc đang hủy hoại trong tôi. Tôi chịu không nổi. Tôi đã phải kêu rên. Lúc đó là khoảng 12:35pm. Sau đó thì không biết gì nữa. Có thể tôi bất tỉnh. Đến khoảng 3 rưỡi chiều tôi tỉnh dạy. Có thể thấy tình trạng tôi như thế họ quyết định mổ.

NÓI CHUYỆN VỚI BÁC SĨ 

Question: Tại sao nhóm bác sĩ thứ nhất tối qua đã không giải phẫu cho tôi? Tại sao lại quyết định giải phẫu?

Doctor: Body người ta không là co máy. Phải xét toàn thể như một bức tranh tổng quát, dựa vào các yếu tố liên quan. Sau cùng chúng tôi quyết định giải phẫu. Đây là những trường hợp decide critical.

Question: Ông thấy gì trong túi mật vì không có sạn?
Doctor: Như cái ống nước, những viên đá làm kẹt nước. Nhưng có trường hợp không có sạn. Chất nhày nó phát triển cũng làm kẹt túi mật.
Question: Túi mật tôi thế nào? Làm sao đem nó ra?
Doctor: Nó đã thành đen, sưng phồng lên. Nó đang hủy hoại. Bình thường hết hai tiếng một cuộc cắt túi mật. Nhưng của ông thì hết ba tiếng. Chúng tôi phải làm cho nó xẹp lại, hốt nó vào cái bao rồi mới kéo ra.
Question: Có khi nào khi làm xẹp, nó rơi vãi những mẩu vụn ra trong body tôi không?
Doctor: Oh! No. Cuộc giải phẫu tốt đẹp. Chúng tôi bơm hơi vào cho bụng phồng lên, ép nó xuống. Đấy là lý do phải mất thêm một tiếng extra.

SAU CUỘC GIẢI PHẪU

Các bạn thân mến,

Bác sĩ bảo bệnh này gọi là Gangrenous Cholecystitis. Tôi không thấy một triệu chứng gì. Nó âm thầm hủy hoại không đau gì. Khi nó phát triệu chứng thì quá trễ. Trong vòng 24 tiếng. Và những những giây phút cuối nó tăng rất nhanh. Nếu tôi không về Mỹ sớm một ngày, hay chuyến bay của tôi bị thay đổi thì trưa ngày thu Hai, June 24 nhà Dòng bàng hoàng lo làm sao đem xác tôi về. Đấy là lý do nhiều người chết đột ngột. Đừng đợi chờ những triêu chứng rõ ràng.

Trong Bài Ca Tiếp Liên lễ Phúc Sinh:

“Sống và chết hai bên song đấu cách diệu kỳ.”

“Hỡi Maria, hãy kể cho chúng tôi nghe bà đã thấy gì trên quãng đường đi?”
Tôi xin kể cho các bạn cuộc nhập viện của tôi: Nghĩ lại tôi thấy sống chết quá mong manh. “Như bông hoa nở trong cánh đồng, một cơn gió thoảng đủ làm nó biến đi, nơi nó mọc cũng không còn mang vết tích.”

Lúc khỏe mạnh tham dự lễ cầu hồn tôi nghe hát thì biết vậy thôi, không cảm thấy “sống chết song đấu cách diệu kỳ”. Sau cuộc giải phẫu, ba tối nhà thương không ngủ được vì y tá vào hàng giờ lấy máu, truyền nước biển, đo áp huyết, đo nhiệt độ… tôi thấy bao ngày qua tôi giảng linh thao cho người khác, bây giờ trên giường bệnh mới là lúc linh thao cho chính mình.

Ngày xưa tôi viết trong bài suy niệm là trong cuộc sống, hai điều tôi trân quý là tình yêu và sự hiểu biết. Bây giờ tôi xin viết lại: Chỉ còn tình yêu.

Các bạn thân mến, Cuối tuần này July 4-7, 2024 tôi có 28 cặp vợ chồng tham dự khóa Linh Thao hôn nhân gia đình tại Houston. Tôi mong khóa này từ lâu. Mong gặp anh chị em. Tôi nói rất thật tình, vì khi về già người ta trân quý những lần gặp gỡ. Rất tiếc cuộc nhập viện bất ngờ xảy ra. Tôi còn yếu không thể đứng khóa ba ngày. Thay vì hủy bỏ khóa thì may có cha Nguyễn Cao Siêu, dòng Tên từ Việt Nam qua Mỹ đúng lúc. Ngài đã nhận giúp khóa thay tôi. Thật không ngờ, những kẻ tha thiết tìm ơn sủng thì Chúa ban. Thay vì Tầm Thường, Chúa cho Cao Siêu. Tôi nói với khóa sinh là anh chị em ở Mỹ gặp tôi hoài chẳng có gì đặc biệt, rất tầm thường. Làm sao về Vietnam gặp Cao Siêu được. Một kỷ niệm cho anh chị em. Rồi… biết đâu có ngày nào đó …về Viêt Nam với đồi thông hai mộ: Cao Siêu – Tầm Thường. Bấy giờ anh chị em có trọn bộ đường rầy xe lửa song hành!

Tôi xin gởi đến khóa cuối tuần này lời tâm sự:

– Qua cuộc nhập viện vừa rồi, nếu được giảng trong khóa tôi muốn nói với anh chị em 2 điều: Thứ nhất: CHỈ CÓ TÌNH YÊU THEO TA VỀ CÕI SAU. Xin hãy yêu thương. Không một lý do nào gây khổ đau cho nhau. Cuộc sống quá ngắn. Thứ hai: MỌI SỰ SẼ QUA ĐI. Chẳng có đáng để phiền não, sân si, con cái, tiền bạc, và khi sức khỏe qua đi là hết. Chủ đề tôi muốn tâm sự với anh chị em là: MỌI SỰ SẼ QUA ĐI, CHỈ CÓ TÌNH YÊU THEO TA VỀ CÕI SAU.

NÓI CHUYỆN VỚI BÁC SĨ

Sau khi bác sĩ quyết định cho tôi xuất viện.

Question: Sau khi giải phẫu, nhịp tim tôi xuống 50, nó không trở lại làm y tá rất quan tâm.

Doctor: Có nhiều nguyên nhân. Nhưng chính là khi chúng tôi bơm vào body nhiều thứ thuốc, nhất là thuốc gây mê, cơ thể phản ứng với các thứ lạ.

Question: Làm sao nó trở lại bình thường?
Doctor: Chúng tôi tiếp tục cho nước biển để tống khứ các thứ khác ra.

Question: Sau khi xuất viện chế độ ăn uống của tôi thế nào? Phải kiêng gì? Đồ mỡ, thức uống có chất cồn như rượu?
Doctor: Không kiêng gì ngay cả mỡ, rượu. Nhưng cần là phải moderate, rất điều độ. Người ta sống không cần túi mật. Có hai thứ không cần mà vẫn sống là túi mật và ruột dư.

Question: Tại sao không cần túi mật, có gì Tạo Hóa dựng nên lại dư thừa trong cơ thể người ta? Doctor: Haha.. để chúng tôi … make money!
Question: Rất cám ơn các bác sĩ đã cứu tôi. Tôi biết ơn các y tá, nhân viên của St. Joseph Hospital. Họ rất tuyệt vời. Tôi appreciate công việc của họ. Nhưng tôi không muốn nhìn thấy họ nữa.

Doctor: Chúng tôi cũng không muốn nhìn thấy ông trở lại đây nữa.
Question: Bye doctor!
Doctor: Bye!

NHỮNG LỜI CẦU NGUYỆN

Tôi xin cám ơn anh chi em đã cầu nguyện cho tôi. Tôi nói thật lòng. Tại sao? Chuyện xảy ra trong một chuyến hành hương Lòng Chúa Thương Xót tại Đức Mẹ Mễ Du. Taxi chở bốn người trong chuyến xe từ hotel Regina đến đồi Đức Mẹ hiện ra. Lúc trả tiền, ông tài xế không lấy tiền. Ai cũng ngạc nhiên, người ta hay có thành kiến khó mà tin mấy tài xế taxi. Bên đòi trả, bên không nhận: Ông nói:
– Hôm nay tôi đủ tiền sống rồi. Tôi chỉ xin khi lên Đồi Đức Mẹ, quý vị cầu nguyện cho tôi. Tôi không bao giờ quên chuyện này. Nếu không cảm nghiệm sức mạnh lời cầu nguyện không ai đánh đổi như thế. Tôi lấy cơ hội này cám ơn anh chị em cầu nguyện cho tôi. Chỉ trễ một ngày về Mỹ thì hôm nay thân tôi đang tan rữa trong lòng đất. Cám ơn lời cầu nguyện của anh chị em.

 

CÂU CHUYỆN CHƯA KỂ 

Dự tính tháng 9 năm 2025 tôi qua Úc. Nhóm linh thao và hành hương cho biết cha Liêm ở Sydney gởi lời thăm sức khỏe tôi, lo không biết có qua Úc được không. Chúng bảo cha Liêm rằng chúng hát: Cha chưa chết đâu con…

Những “fan” nhạc của Nhật Trường – Trần Thiện Thanh thì biết chúng nhại bài hát huyền thoại từ lời ca: Anh, anh không chết đâu anh, anh chỉ về với mẹ mong con

… Không, anh, anh không chết đâu anh, anh chỉ vừa bỏ cuộc đêm qua Không, anh không chết đâu em Chưa, anh chưa chết đâu em… Tôi viết cho chúng rằng:

– Chưa, cha chưa chết đâu con…vì còn đêm dài Tình Thơ Thập Giá. Các bạn thân mến, Cuối tuần July 13, 2024 này, Vũ Học, người phổ nhạc những bài thơ cậu học trò Nguyễn Tầm Thường viết 50 năm về trước, được cùng các bạn yêu những tâm ca sáng tạo sẽ tổ chức đêm tâm ca Tình Thơ Thập Giá tại hội trường giáo xứ Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp Garland, Dallas. Xin mời các bạn tung cánh bay tìm về Dallas, đến cùng thả tiếng lòng với thơ và rủ nhau vào những chân trời sáng tạo mới cho tâm linh. Một đêm Tình Thơ Thập Giá như đã thực hiện ở Cali, với những bài mới như Người Khách Lạ, Chuyện Lòng Viết Trong Cung Thánh. Đấy nhé, nhóm Sydney ơi:  – Không, cha không chết đâu con…

– Chưa, cha chưa chết đâu con… vì còn đêm dài Tình Thơ Thập Giá…

*** Riêng các bạn trong các chuyến hành hương của tôi thì lấy cơ hội này tôi xin tâm sự và tiết lộ bí mật:

– Không, không, cha không khó tính đâu con…giả vờ một tí vậy thôi…
Chúc các bạn vào mùa hè sôi động với những chuyến đi hè tuyệt vời. Cầu chúc cho nhau sống trọn đường trần hạnh phúc.

Thân mến,

Denver July 4th ngày lễ Độc Lập Hoa Kỳ 2024
Cha Tước,
Greetings from Denver.

From: Joseph Nguyen


 

 Một số thông tin liên quan đến sư Minh Tuệ

Ba’o Tieng Dan

Mạc Văn Trang

6-7-2024

Bây giờ đưa tin về sư Minh Tuệ rất ngại, vì nhiễu loạn thông tin, ngay trong gia đình sư Minh Tuệ cũng không thống nhất. Nhưng tôi nghĩ dù sao có ý kiến vẫn tốt hơn.

  1. Hiện nay thông tin liên quan đến sư Minh Tuệ rất nhiễu loạn

– Một số người cố ý đưa tin sai sự thật: Thầy Minh Tuệ đã nhập Niết bàn, Đoàn sư Ấn Độ đã xuống sân bay Tân Sơn Nhất để đến đảnh lễ thầy Minh Tuệ, Sư Minh Tuệ bị chính quyền quản chế, sư Minh Tuệ tuyệt thực… Chính quyền cần xử phạt nặng những người cố tình đưa tin sai, làm dân hoang mang…

– Nhiều người vô tình đưa tin nhiễu loạn: Đưa hình ảnh cũ rồi bình luận “hôm nay…”, “Thầy đây rồi”; nhiều người đưa các clip sư Minh Tạng, Minh Trí, Minh Chiến, Tuệ Minh… mặc “y phấn tảo”, ôm bình bát như sư Minh Tuệ đi khất thực, hoặc ngồi thiền… rồi viết “Thầy đây rồi”!… Nếu không xem kỹ rất dễ nhầm lẫn.

  1. Có những thông tin có thể tin được nhưng cần phân tích, nhận định…

– Ngày 1/7 anh Thìn (em sư Minh Tuệ) gửi đơn đến cơ quan an ninh nhờ xác minh một công ty lấy tên Minh Tuệ có thể ảnh hưởng không hay đến gia đình và tìm sư Minh Tuệ đang ở đâu, ra sao, vì “mất tích 20 ngày rồi”… Thư này có sự nhất trí của cha mẹ anh, nhưng không nhắc đến anh Tuấn (anh cả của sư Minh Tuệ). Tôi nghĩ anh Thìn viết đơn này là phù hợp với tâm trạng của anh và hai cụ.

– Nhưng theo tôi, thực sự sư Minh Tuệ không “mất tích 20 ngày”…

Đêm 3/6 công an đưa sư Minh Tuệ từ Huế về, sư Minh Tuệ đã ở cái chòi (sau gọi là cốc, chùa) ở vườn sầu riêng của gia đình. Qua những câu chuyện hai người bạn, hàng xóm với sư Minh Tuệ trước đây, đã lên chòi thăm sư và trò chuyện mấy tối liền, rất thân mật, thì được biết: Sư Minh Tuệ ở đó 5 – 6 ngày, người nhà đưa cơm đến sư không ăn, nói là phải đi khất thực mới ăn. Vậy là sư đã nhịn ăn 5-6 ngày. Có clip một thanh niên hỏi, thầy nhịn ăn 5-6 ngày chỉ uống nước, vẫn được à? Sư bảo, nhịn 7 ngày vẫn bình thường…

Sau đó sư đi khất thực và nói, dăm ngày sẽ quay lại chòi. Nhưng không quay lại nữa. Bởi vì nhiều người quá nhiệt tình, đem “cải tạo”, “nâng cấp” cái chòi thành “cốc”, thành “chùa”, nên sư Minh Tuệ không thể ở trong một chỗ tiện nghi, an toàn như vậy được. Hơn nữa pháp tu của sư là thường xuyên di chuyển chỗ ở tự nhiên.

– Sư Minh Tuệ đã lên núi gần nhà và đã đi khất thực quanh xã mấy ngày, có tiếp xúc với dân một cách tự nhiên. Phải biết rằng, sư Minh Tuệ gặp dân là rất vui, coi đó là Duyên, và chuyện trò rất chân thành, sôi nổi, rất “hay chuyện”… (Trước đây có clip, sư dốc cả cái túi cho thanh niên xem trong có gì, một cách hồn nhiên vui vẻ).

Có mấy clip do người dân ghi rất nghiệp dư, lại đáng tin: Họ thường quay đứng điện thoại, không biết tập trung vào đối tượng, nói và viết theo ngôn ngữ địa phương, mắc nhiều lỗi chính tả… và bối cảnh thiên nhiên, con người, cảnh vật cho ta thấy rất thật. Nên ta phân tích, nhận định và có thể tin.

Các clips cho biết: Sư đã ở hang trên núi gần nhà, đã có người dân, cả 2 cán bộ địa phương đến thăm, hỏi chuyện. Nhưng mấy người đem bạt lên che chắn chống mưa gió cho sư… Vậy là sư bỏ hang ra nghĩa địa ngồi trong đêm mưa. Clip một người hỏi chuyện sư ở nghĩa địa, bên mấy ngôi mộ nhỏ bé, sơ sài vào sáng sớm. Sư ướt, nói khàn khàn chắc do cảm lạnh.

Một clip khác, một người hỏi chuyện trong đêm ở một hang, sư nói: Nếu đi bộ ra khất thực khó khăn (có thể có sự can thiệp gì đó chăng?) thì sẽ vào rừng, ăn lá cây, rễ cây, hoa quả sống, cũng không sao!… Từ đó “mất tích” đến chục ngày…

– Nhưng clip sáng ngày 3/7 do người dân quay, đưa lên, tôi tin là thật. Sư đã đi sâu vào khu vực ít người, tìm được chỗ thích hợp để tu đúng pháp tu của mình. Những người dân tộc này ít biết về sư nên hỏi tên, tu bao lâu rồi, đi chân đất có đau không… với giọng nói địa phương. Clip cho thấy sư Minh Tuệ vẫn khoẻ mạnh, vui vẻ, bình thường…

3.Nên ứng xử với sư Minh Tuệ thế nào cho phù hợp?

– Hãy để sư Minh Tuệ tự do tu tập theo đúng pháp tu của sư. Sư có đủ bản lĩnh, trí huệ để sống và tu sao cho phù hợp hoàn cảnh, như 8 năm đã qua. Chính quyền đừng can thiệp gì vào, người dân đừng tìm gặp sư. Có duyên thì gặp bố thí, trò chuyện. Vậy thôi.

– Có lẽ mỗi tháng, VTV nên phỏng vấn sư Minh Tuệ 1-2 phút, phỏng vấn thật, một cách trân trọng và đưa tin cho toàn dân biết ông đang ra sao, để tránh thông tin nhiễu loạn. Điều đó rất hợp lòng dân, vì sư Minh Tuệ đã trở thành mối quan tâm sâu sắc của đa số dân chúng trong, ngoài nước và cả quốc tế.

– Ý kiến anh Thìn rất đúng: Người dân từ khắp nơi, có người từ rất xa đến cốc để đảnh lễ hay thăm cha mẹ sư Minh Tuệ thì mình trân trọng. Họ muốn chụp tấm hình kỷ niệm cũng tôn trọng. Chỉ có điều đừng để tiền, nhiều lễ vật ở cốc, đừng thăm các cụ đông quá, lâu quá, ồn ào, đừng cho tiền, cho quà các cụ. Tôi nghĩ người đến đó sẽ thưa dần, không quá đông đúc như mấy ngày đầu. Mọi việc cứ để tự nhiên. Nhưng cần tổ chức có người trông coi cốc, chứ để mình anh Thìn, thấy anh vất vả, mệt quá.

  1. Ảnh hưởng của sư Minh Tuệ vẫn lan tỏa sâu rộng trong đời sống xã hội ta và lan ra cả thế giới. Đó là điều rất hay. Cứ để nó lan tỏa tự nhiên dưới mọi hình thức, vì biểu tượng Minh Tuệ đem lại sự tỉnh thức về những giá trị chân thật của đạo Phật và gợi ra bao điều suy ngẫm về lẽ sống ở đời.

Tóm lại, không có gì phải lo lắng cho sư Minh Tuệ cả. Chúng ta đừng quấy rầy ông. Cứ để ông tu tự nhiên như 8 năm trước. Vậy thôi.