TÌNH YÊU TRỌN HẢO

TÌNH YÊU TRỌN HẢO

Gm Giuse Vũ Văn Thiên

Với kinh Vinh Danh được long trọng xướng lên trong thánh lễ chiều nay, chúng ta cùng với Giáo Hội bước vào Tam nhật thánh.  Khởi đi từ căn nhà nay được gọi là “Nhà tiệc ly”, Chúa Giêsu bắt đầu bước vào cuộc khổ nạn.

Bức tranh do danh họa Leonardo Da Vinci, người Italia, mang tựa đề “Tiệc Ly” hay “Bữa tối cuối cùng – Last supper” là bức tranh sơn tường đầu tiên được khởi vẽ năm 1495 và hoàn thành năm 1498, trên bức tường của một phòng ăn tập thể ở Nữ tu viện Santa Maria delle Grazie, Milan, Ý.  Đây là một tác phẩm bất hủ đã góp phần đem lại danh tiếng cho nhà họa sĩ.  Các tông đồ được chia làm bốn nhóm, mỗi nhóm ba người.  Mỗi vị tông đồ đều được diễn tả trong tâm trạng ngỡ ngàng đến mức thất kinh, hoảng sợ.  Họ vừa nghe Chúa nói: “Có một kẻ trong anh em sẽ nộp Thày ”(Ga 13,22).  Riêng Giuđa, kẻ bán thày, thì vẫn thản nhiên.  Sự lạnh lùng được thể hiện rõ trên khuôn mặt.  Không những thế, họa sĩ còn thể hiện khuôn mặt Giuđa với màu sậm.  Phải chăng, ông muốn diễn tả, sự giảo quyệt gian dối hiện rõ cả nơi khuôn mặt của người tông đồ phản bội?

Trong bối cảnh đó, Đức Giêsu được diễn tả như một người bình thản.  Người điềm tĩnh giữa phong ba, như Người vẫn điềm tĩnh khi thuyền gặp bão trên biển hồ, khi phải đối diện với Philatô, với Hêrôđê, với những người biệt phái và dân chúng bị kích động đang căm ghét Chúa.

Chính trong bối cảnh này, Chúa Giêsu hiến mình làm của ăn của uống cho các môn đệ, và qua các môn đệ, Chúa Giêsu nuôi dưỡng ngàn thế hệ mai sau.  Người ta thường trao quà tặng trong lúc vui vẻ hạnh phúc và cho những người trung thành có công trạng.  Chúa Giêsu trao ban chính mình trong một bữa ăn mà mọi người tham dự đều có tâm trạng hoảng loạn và có người phản bội.  Chúa trao ban thân mình để bày tỏ tình yêu thương và giúp họ can đảm đón nhận mầu nhiệm thập giá gần kề.

Ngày hôm nay, hai mươi thế kỷ sau biến cố Tiệc ly, Chúa Giêsu vẫn tiếp tục trao ban thân mình cho nhân loại.  Mỗi khi linh mục dâng lễ, qua lời truyền phép, bánh trở nên Mình Chúa, rượu trở nên Máu Chúa.  Bức tranh “Tiệc ly” cũng vẫn đang thể hiện cuộc đời này.  Trước lời mời gọi đến đón nhận Mình Thánh Chúa Giêsu, có nhiều người nhiệt thành sốt sắng, nhưng cũng có những kẻ dửng dưng lạnh lùng, thậm chí có người lại lộng ngôn phạm thượng.  Tại “Bàn-tiệc-cuộc-đời” này, tôi mang khuôn mặt nào trong số các tông đồ?  Trong “cõi người ta” đầy bon chen bận rộn, Thánh Thể vẫn hiện diện, âm thầm và sâu lắng, như bằng chứng của một tình yêu tự hiến, yêu cho đến cùng, yêu hết mọi người dù gặp nhiều phản bội dối gian.

Thánh Thể là Bí tích của tình yêu thương.  Ai đón nhận bí tích này đều được mời gọi thực hành đức bác ái.  Người tín hữu không có đức bác ái sẽ đi ngược với ý nghĩa của bí tích này.  Trong khi các tông đồ hoảng loạn thất kinh, Chúa Giêsu đã làm một việc không ai ngờ tới: Người bưng chậu nước đi rửa chân cho từng người trong họ, kể cả chân Giuđa, người tông đồ phản bội.  Chúa không chỉ rửa chân cho những người luôn ở bên cạnh Chúa như Phêrô, Gioan và Giacôbê mà bỏ rơi những tông đồ khác.  Đó là cách hành xử của con người theo kiểu sòng phẳng có trao có nhận.  Chúa bao dung và nhân hậu với hết mọi người.  Cử chỉ rửa chân được chính Chúa lý giải liền sau đó: “Nếu Thày là Chúa, là Thày, mà còn rửa chân cho anh em, thì anh em cũng phải rửa chân cho nhau.  Thày đã nêu gương cho anh em, để anh em cũng làm như Thày đã làm cho anh em” (Ga 13,14-15).  Như thế là đã rõ, cử chỉ của Chúa Giêsu vừa là nghĩa cử khiêm nhường yêu thương, vừa là một bài học nêu gương và một lệnh truyền cho các tông đồ hãy bắt chước người.

Hãy thinh lặng âm thầm cầu nguyện bên Thánh Thể để học sống yêu thương và hy sinh cho người khác.  Chúa Giêsu hiến thân vì con người, nhưng con người lại quá so đo tính toán khi hiến thân cho Chúa.  Đức Thánh Cha Phanxicô, trong Sứ điệp Mùa Chay năm 2015, đã nói đến sự dửng dưng vô cảm của con người đối với Thiên Chúa và đối với đồng loại.  Thiên Chúa không bao giờ dửng dưng trước nỗi đau của con người.  Chúng ta hãy học nơi Thánh Thể tình yêu thương và sự hy sinh, phục vụ vì hạnh phúc của những người xung quanh.

Sống màu nhiệm Thánh Thể không dừng lại ở việc rước Mình Thánh Chúa, mà còn được thể hiện qua những nghĩa cử yêu thương, tha thứ, hài hòa trong cách đối xử với tha nhân.  Đó là tình yêu trọn hảo và là lời mời gọi của thánh lễ chiều thứ Năm Tuần thánh.

Gm Giuse Vũ Văn Thiên 

Langthangchieutim goi

Phải công nhận nhà cầm quyền này quyết cưa bom kích nổ thật.

From facebook: 

VTV1 đưa tin vu khống bà con Lộc Hà là gây rối và quyết định truy tố hình sự người dân ném đá và đánh người, ngăn cản không cho y tế cấp cứu.

Vậy cái bản cam kết của LĐ huyện đâu?

Bà con Lộc Hà đã nhìn thấy bộ mặt tráo trở của UBND huyện Lộc Hà – Hà Tĩnh chưa?
Phải công nhận nhà cầm quyền này quyết cưa bom kích nổ thật.

Cơ hội sống cuối cùng cho những người cộng sản cầm quyền Việt Nam.

Cơ hội sống cuối cùng cho những người cộng sản cầm quyền Việt Nam.

Nhóm Bà Đầm Xòe.

Các ông Cộng sản cầm quyền Việt Nam muốn sống, các ông phải thay đổi ngay và thay đổi tức thì từ chế độ độc tài sang chế độ dân chủ hạn chế trong vòng từ 3 đến 5 tháng tới. Đây là cơ hội sống cuối của các ông. Nếu sau từ 3 đến 5 tháng các ông không chuyển thế chế, cơ hội bảo vệ mạng sống, tiền của các ông sẽ không còn.

Vì tội to lớn nhất của các ông là tội bán nước hại dân bên cạnh tội tham lam vô độ, vơ vét, la liếm không từ một thứ gì của dân. Đất nước trong tay các ông chỉ có từ thua thiệt đến bại liệt.

Vì lòng tham, vì sự hèn hạ của các ông, mà các ông đã bỏ qua nhiều thời cơ thay đổi thể chế, như thời cơ của những năm 1990 hay năm 2006. Dân Việt Nam đã óan hận các ông ngút ngất trời cao, đầm đìa mặt đất rồi. Sự tha thứ cho tội ác của các ông hiện là vô cùng mong manh.

Nay thời cơ thay đổi thế chế cho các ông lại một lần nữa mở ra. Nước Mỹ và thế giới văn minh đã bắt đầu sát cánh bên nhau, quyết tâm tiêu diệt hết các chế độ độc tài, trong đó chế độ cộng sản, còn rơi rớt lại trên thế giới này, đó là Tàu Cộng, Việt Cộng và Triều Cộng.

Việc Tổng thống Mỹ Donad Trump vừa trò truyện với lãnh tụ cộng sản thế giới Tâp Cận Bình vừa ra lệnh cho Quân đội Mỹ bắn 59 qủa tên lửa tomahawk vào chế độ độc tài tàn ác Syria là một thông điệp hiện hữu  rất rõ ràng về quyết tâm tiêu diệt hết chế độ độc tài trên quy mô toàn thế giới. Thông điệp quan trọng bậc nhất là sự tiêu diệt hết chế độ độc tài lại được lãnh tụ thành trì nhóm cộng sản độc tài đương đại Tập Cận Bình đồng ý, tán thành. Bằng chứng, cuộc gặp bên “bàn trà lửa” đã kết thúc hơn một tuần mà lãnh tụ cộng sản thế giới đương đại Tập Cận Binh không đưa ra một tuyên bố phản đối, hay hé răng phàn nàn gì về cách chơi ngông, đã nói là làm, mang thương hiệu Mỹ mà tổng thống Donad Trump là một đại diện xuất sắc.

Cộng sản Việt Nam, Cộng sản Triều Tiên, lâu nay họ dựa vào bàn tay lông lá, dựa vào sự hà hơi tiếp sức của thành trì cộng sản Tàu Cộng mà còn. Nay Tàu Cộng chính thức buông bỏ, sự sụp đổ của chế độ cộng sản Việt Nam chỉ còn tính bằng giây bằng phút của lịch sử. Rõ ràng đó thôi. Tàu sân bay Carl Vinson của Mỹ và đoàn tàu hộ tống ngày, 08/04/2017, đã lên đường tiến về phía bán đảo Triều Tiên. Triều Tiên không thể tránh khỏi bị ăn tên lửa tomahawk, vì Triều Tiên có vũ khí hạt nhân mà nước Mỹ đồng tình đánh giá là mối nguy hiểm bậc nhất cho an ninh toàn cầu hiện nay. Triều Tiên không thể thoát được đòn trừng phạt này. Và nhất định, khi tên lửa tomahawk nổ tung trên đất Triều Tiên sẽ làm vỡ toác cái bọc thối nước Triều Tiên ra làm trăm mảnh và đó là cơ hội để nhân dân Triều Tiên vùng lên tiêu diệt chế độc tài cộng sản mang họ Kim đã cai trị, đày đọa dân Triều Tiên trong 70 năm qua, và đó cũng là cơ hội để nhân dân hai miền Triều Tiên thống nhất đất nước.

Ở Việt Nam, Mỹ không có chủ trương bắn tên lửa vào Ba Bình. Vì Mỹ biết mỗi người dân Việt Nam đối với cộng sản cầm quyền đã là một quả tên lửa. Quả tên lửa này đã nộp đủ nhiện liệu và chỉ còn chờ thời cơ để phát nổ. Ngày đó đã đến rất gần. Đó là hàng loạt các chế tài, trong đó có cả chế tài cấm vận Việt Nam ( CPP), sẽ là thòng lòng xiết chặt vào cổ thể chế độc tài cộng sản Việt Nam. Khi Tàu Cộng buông bỏ, cộng sản Việt Nam cầm quyền chỉ còn có con đường chết. Mà trên “bàn tiệc lửa” giữa Tập và Trump cũng đã thống nhất rằng, Tàu Cộng cũng phải thay đổi thể chế, từ độc tài sang đa nguyên dân chủ. Việt Cộng có bám vào Tàu Cộng cũng chỉ như bám vào vỏ dừa (tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa) mà thôi.

Rõ ràng, ý chí xóa sổ chế độ độc tài của nước Mỹ đã, đang diễn ra cấp tập, nóng bỏng hiện nay, Cộng sản cầm quyền Việt Nam chỉ còn có lựa chọn duy nhất, đó là: Thay đổi thể chế hay là chết.

Sự thay đối thế chế đã là quá muộn quá trễ làm cho hồ sợ tội ác của cộng sản cầm quyền Việt Nam thêm chất chồng. Tuy vậy, với bản tính vị tha của người Việt Nam, những người cộng sản cầm quyền Việt Nam vẫn còn cửa để thay đổi thể chế vì những người ngu trung, bám đít các ông, ủng hộ các ông vẫn còn. Tôi chủ quan mà nhận định rằng, khi các ông quyết đình chấm dứt chế độ độc tài chuyển qua chế độ đa nguyên, dân chủ hạn chế, kiểu như Myanma, các ông vẫn còn cửa để bảo toàn mạng sống và của cải của các ông kiếm được.

Xưa nay, cơ hội thường chỉ xảy ra có một lần. Nay cộng sản đã đối mặt vơí cơ hội thay đổi thể chế lần thứ ba.

Những người cộng sản cần bỏ ngu, bỏ tham, nhanh tay, nhanh chân, chớp lấy cơ hội vàng này, trong vòng từ 3- 5 tháng tới đây phải tuyên bố thay đổi thế chế, thì cơ hội sống, bảo toàn tài sản của các ông vẫn còn. Sau 3 đến 5 tháng tới đây, các ông không tự chuyển biến để thay đổi thể chế thì cơ hội sống, bảo vệ tài sản của các ông mới chấm hết. Điều này có nghĩa là các ông chấp nhận án tử hình cho chính các ông cùng đảng cộng sản của các ông cùng với những của cải của các ông đã cướp được.

Ai cũng chỉ có một lần sống. Chỉ có những kẻ ngu mới từ bỏ cuộc sống và của cải của mình. Chẳng lẽ bọn cộng sản cầm quyền Việt Nam ngu đến mức tự tử hình và vứt của cải của chính minh đi?

Chưa biết được. Chưa biết được và hồi sau sẽ rõ.

Nhà cầm quyền Hà Tĩnh khởi tố vụ Lộc Hà là tự sát!

Nhà cầm quyền Hà Tĩnh khởi tố vụ Lộc Hà là tự sát!

Paulus Lê Sơn

12-4-2017

Hàng ngàn người dân biểu tình trước trụ sở UBND huyện Lộc Hà phản đối công an đánh dân. Ảnh: Facebook.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Công an tỉnh Hà Tĩnh trong quyết định khởi tố vụ án hình sự số 10/CSĐT-PC44 ra ngày 12.04.2017, đưa ra nhận định cho rằng, “đây là vụ việc rất nghiêm trọng, có sự tham gia đông người, tính chất phức tạp, ảnh hưởng lớn đến an ninh trật tự” ở địa phương.

Trước đó xảy ra tại xã Thạch Bằng, huyện Lộc Hà, hôm 03.04, những người biểu tình từ hai xã Thạch Bằng và Thạch Kim cũng như khu vực lân cận cầm băng rôn với khẩu hiệu “Phản đối Công an Lộc Hà nổ súng, đàn áp dân” và “Lẽ nào vì Formosa mà giết dân thật sao?”.

Đúng hơn các vụ biểu tình đã bắt đầu từ tuần trước đó, khi người dân Thạch Bằng đến UBND xã và nhà Chủ tịch UBND tỉnh Hà Tĩnh đòi tiền bồi thường đã được hứa sau vụ Formosa nhưng chưa nhận được.

Việc đưa ra quyết định khởi tố này tựa như giọt nước tràn ly làm căng thẳng thêm tình hình giữa người dân chịu thảm họa Formosa và nhà cầm quyền, khả năng sự việc leo thang là rất lớn nếu họ bắt bớ cầm tù một số ngư dân miền Trung.

Nói cụ thể hơn, nguyên nhân việc khởi tố này là do sự phẫn uất lớn mạnh dần trong dân từ đó khiến nhà cầm quyền không kiểm soát được tình hình, và cũng là một phép thử cho người dân miền Trung đang sục sôi trước thảm họa Formosa.

Không thể biết trước được người dân miền Trung sẽ làm gì nếu cứ dồn họ vào chân tường. Hơn một năm qua khi thảm họa Formosa xảy ra thì những biến động về nhận thức và cách thức đấu tranh của người dân miền Trung thay đổi mau lẹ. Từ nhu cầu được bồi thường thỏa đáng  đến yêu cầu đóng cửa Formosa với một quyết tâm lớn lao.

Yếu tố các Linh mục là những lãnh tụ tinh thần một lòng một ý đồng hành với người dân miền Trung kiện Formosa, đòi lại biển sạch, môi trường sống tốt đẹp cần phải coi trọng. Linh mục An Tôn Đặng Hữu Nam nói “sẽ tự trói mình đi kiện Formosa bất chấp đánh đập, gãy xương hay cả cái chết cũng quyết đi kiện Formosa đến cùng” chắc hẳn không phải lời nói đùa.

Sự nghi ngờ về vụ Formosa có thể là con cờ chủ chốt để hạ màn cuộc chơi chính trị đu dây trong bối cảnh đất nước  và Quốc tế  mà các phe cánh trong nội bộ đảng cộng sản toan tính cũng cần phải suy nghĩ kỹ lưỡng.

Chưa kể, từ những cái đầu toan tính  “bật đèn xanh” cho cuộc xung đột giữa dân và nhà nước từ phe hiếu chiến để dồn dân vào đường cùng thì người dân có thể sử dụng các phương cách chống trả quyết liệt để bảo vệ mình, từ đó họ nghiễm nhiên thành ngư ông đắc lợi không bị tai tiếng.

Nếu điều đó xảy ra, con số hàng trăm ngàn người dân miền Trung sẽ là một thách thức vô cùng lớn đối với nhà cầm quyền.

Vì vậy, cân phải cân nhắc được mất trong vụ việc này, đừng đùa với sức lửa miền Trung.

Người dân vùng miền Trung có nhiều điểm khác biệt so với nhiều vùng trên đất nước Việt Nam.

Cho nên nhà cầm quyền cần cẩn trọng, không nên hành động như con thiêu thân vì tấn công người dân miền Trung là tự sát.

Ngoài sức mạnh tự nhiên của người dân miền Trung, họ còn có những sự trợ lực từ nhân dân cả nước và quốc tế trước thảm họa Formosa đổ lên đầu họ. Vì thế, nhà cầm quyền cần nghiên cứu kỹ hơn về mọi mặt để đưa ra những quyết định hợp lý, đắc nhân tâm mới là tinh anh.

Khi quyền lực nhà nước vượt giới hạn đỏ mà quyền lực nhân dân cho phép thì đó là chỉ dấu cho thấy nhà cầm quyền đã hết thời, đã đến lúc nhân dân xây dựng quyền lực mới cho chính họ.

Những bộ óc khôn ngoan trong chính trị nằm lòng nguyên tắc “chủ thể quyền hành chính trị thuộc về người dân”. Cứ áp dụng những bài học chính trị bằng bạo lực và nhà tù đối với nhân dân thời nay, khác gì cầm dao đâm vào cổ mình vậy.

NỖI NIỀM SIMON MIỀN KYRENE

NỖI NIỀM SIMON MIỀN KYRENE 

(Mc 15:21-22)

Ông rón rén bước từng bước chân thô kệch lên kinh thành Giêrusalem tráng lệ trong một buổi sáng đẹp trời đầu Xuân.  Trong khuôn mặt chất phát rạm nắng là một cặp mặt ngơ ngác của người miền quê mới lên tỉnh, dáo dác hết nhìn ngang rồi nhìn dọc cảnh phố phường nhộn nhịp, tấp nập người qua kẻ lại trong những bộ cánh nhiều màu sắc.  Còn ông, với bộ quần áo thơm tho mới tinh hằn nhiều nếp gấp, không đủ để che giấu dáng bộ cục mịch vạm vỡ của một người nông dân chân lấm tay bùn khỏe mạnh.  Simon cảm thấy vui vẻ hân hoan như đứa con nít tung tăng trong bộ đồ mới dạo chơi phố phường.  Âm thanh của những người bán hàng rong rao hàng, tiếng chuông lắc, tiếng động vật bị nhốt trong chuồng bị mang bán, tiếng gọi nhau í ới của người mua kẻ bán…. tạo thành một thứ âm thanh hỗn loạn vui tai với ông.  Vậy mới là thành phố chứ!  Khác xa hẳn thôn làng bình yên của ông.  Đường phố Giêrusalem hôm nay tấp nập lạ thường, cũng như ông, thiên hạ đang nhộn nhịp đi mua sắm, đổi chác hàng hóa để chuẩn bị cho ngày đại lễ Vượt Qua ở Do Thái.

Bỗng Simon nghe những tiếng gào thét ở cuối con đường dắt ra ngoại ô Giêrusalem.  Tò mò ông tiến về phía những tiếng hò la đó, rồi len lỏi luồn mình lách vô giữa đám đông, để xem chuyện gì đang xảy ra mà thiên hạ phấn khích la thét rầm vang cả một góc trời đến thế.  Ở giữa hai hàng người hiếu kỳ là một người đàn ông mình mẩy bầm dập đầy thương tích, máu me be bét nhỏ giọt trên con đường đá sỏi, quần áo tả tơi, bê bết dính đầy máu và bùn đất.  Trên khuôn mặt hiền lành là những lằn roi chằng chịt ngang dọc, không còn chỗ trống nào lành lặn nữa.  Đôi mắt bầm đen sưng húp to như hai trái trứng gà như không thể mở ra được.  Đầu ông đội một mão gai thô kệch với những miếng gai dài, nhọn hoắc cắm sâu vào đầu, làm cho máu từ những lỗ gai nhọn đó chảy ri rỉ xuống mặt, xuống cổ, và xuống thân thể người đàn ông tội nghiệp.  Hỏi thăm những người xung quanh, Simon mới biết vì người này tự xưng là vua dân Do Thái, nên ông bị quân lính La Mã chế giễu đội cho một vòng mão gai trên đầu thay cho vương miệm Đức Vua.  Trên vai ông ta là một cây gỗ xần xùi, thô ráp được đóng chéo vào nhau thành hình thập tự.  Lưng ông khòm hẳn xuống dưới sức nặng của cây gỗ, bước chân ông loạng choạng ngả về bên phải, rồi đổ về bên trái, kéo lê cây thập tự trên cát thành đường mòn zích zắc.

Tìm hiểu thêm Simon được biết người đàn ông tội nghiệp kia tên Giêsu, người miền Nazaret, có thể là Đấng Messiah hay tiên tri gì đó, bị kết án tử hình, giờ đang phải vác cây thập giá của chính mình lên núi Sọ để bị đóng đinh ở đó.  Simon nghe những người phụ nữ rỉ tai nhau về những phép lạ ông Giêsu làm, mà phép lạ gần nhất là làm cho một người đã chết bốn ngày được sống lại, về huấn chương Nước Trời mà ông Giêsu rao giảng…  Simon nhíu mày bối rối, nếu thế thì có liên hệ gì đến tội chính trị đâu nhỉ?  Có thật ông ta xưng mình là Vua dân Do Thái không, hay bị chụp mũ vì những lý do nào khác?  Có thật ông ta nguy hiểm đến nỗi cần phải khai trừ khỏi xã hội loài người bằng án tử không?  Simon chăm chăm nhìn vào khuôn mặt người tử tù mong tìm ra dấu vết hung ác của một tên cướp, hay một nét tinh khôn sắc sảo của người làm chính trị.  Không, qua những lọn tóc dài be bét trộn lẫn với những giọt máu đóng cục, ông chỉ thấy một khuôn mặt hiền lành cam chịu, không một tiếng khóc, không tiếng rên la hay trách móc.  Cặp môi nứt nẻ sưng mọng đỏ bầm đang bặm vào nhau, như cố ghìm lại tiếng nấc nghẹn ngào trong tim, không cho thoát ra ngoài. 

Thỉnh thoảng Giêsu lại ngước cặp mắt lờ đờ ngơ ngác ngước nhìn lên đám đông, như muốn hỏi họ tại sao ông lại bị kết án thế này?  Chẳng ai đủ can đảm hay buồn trả lời người tử tội đáng thương đó.  Đám đông vẫn điên cuồng gào thét xung quanh, ngày càng hăng máu hơn, kẻ hả hê, người đấm ngực than khóc, con nít sợ hãi khóc rú lên quay mặt đi khi nhìn thấy cảnh tàn bạo này.  Những cặp mắt mãn nguyện ẩn trong những khuôn mặt đạo đức, những chòm râu bạc phơ không che nổi nụ cười đắc chí của các vị lãnh đạo tôn giáo Do Thái.  Đó đây túm tụm vài người phụ nữ vây quanh lấy Giêsu mà khóc lóc cho số phận nghiệt ngã của kẻ bại trận.  Trái tim một người dân quê hiền lành chân phác thổn thức trước cảnh người hành hạ người.  Ừ, nếu thật ông Giêsu này có tội thì cứ mang đi tử hình, nhưng hà cớ gì mà phải hành hạ, nhục mạ, phỉ nhổ người ta đến thế!  Ông không hiểu được khi nhìn thấy nét mặt hân hoan, thoả mãn của các các vị bô lão Do Thái, người Pharisêu trước cảnh quân lính ngoại quốc đánh đập dã man người cùng chung một giòng máu với mình như thế.

Bỗng người tử tội đáng thương như không chịu đựng nổi sức nặng của cây thập giá nữa té sấp mặt xuống đất, lăn quay mấy vòng rồi chổng vó lên trời, máu chảy chan hòa, cây thập giá văng ra ngay dưới chân Simon đang đứng.  Ông há hốc miệng kinh ngạc, đôi mắt mở to nhìn Giêsu đang lăn tròn trên con đường đá sỏi.  Những làn roi cá sấu của binh lính La Mã tới tấp vụt xuống lên thân thể Giêsu để giục ông mau mau đứng dậy đi tiếp.  Không ai dám tiến đến, đỡ ông đứng lên.  Người tử tội co rúm người lại trước làn mưa roi lồm cồm bò dậy, nhưng rồi lại loạng choạng khụy xuống lần nữa. 

Trong lúc Simon đang đăm đăm hút hồn nhìn thảm cảnh trước mắt, bỗng một bàn tay thô bạo túm lấy cổ áo ông, giọng nói một tên lính La Mã quát bên tai: “Đi, mau ra khiêng cây thập tự phụ nó!”  Theo phản ứng tự nhiên, Simon ghì người, lùi lại một bước lui vào đám đông để chống lại sức kéo của tên lính.  Không, dù có cảm thương cho số phận hẩm hiu của vị ngôn sứ này, nhưng Simon không muốn dính vào chuyện tai bay vạ gió bên đường.  Ông không liên quan gì đến ông Giêsu này cả, ông chỉ là người qua đường.  Ông còn vợ dại và hai đứa con trai bé bỏng ở nhà!  Tên lính dí dí mũi giáo sáng chói vào mặt Simon, trợn mắt gầm lên: “Có đi không, hay muốn chết?”  Nhìn khuôn mặt dữ dằn với binh khí trên tay của tên lính, ông thở dài sợ hãi, biết mình không thể không tuân lệnh.

Simon buông xuôi hai tay lững thững bước ra giữa đám đông.  Tự dưng ông cảm thấy ghét người tử tội đang nằm bất động trong đống máu giữa đường này.  Mới trước đây vài giây Simon còn cảm thấy tội nghiệp cho ông ta, vậy mà bây giờ.  Hừm, vì hắn mà ông bị vạ lây.  Dù bản chất là người nông dân chất phác, nhưng Simon cũng lanh trí để tính đường binh cho mình.  Lỡ rồi, không thoát được cây thập giá này thì thôi, cứ vác cho có vậy, cho đủ bổn phận thôi, đủ để qua mặt đám lính ác ôn này.  Lên tới đỉnh đồi rồi thì lo mà chuồn lẹ.  Nghĩ thế, Simon tiến lại dìu người tử tội đứng lên, rồi ông nâng cây thập tự đặt lên vai Giêsu.  Xong ông nhẹ nhàng bước ra phía sau khiêng phụ khúc đuôi.  Simon để ý tránh né, để cây thập giá sần sùi đen đủi không làm dơ, và rách bộ quần áo mới của mình. 

Lẽo đẽo đi theo phía sau nhưng Simon cứ ngó chăm chăm vào người tử tội phía trước.  Ông ta nhìn càng lúc càng kiệt sức hơn, bước chân chậm dần, lảo đảo xiêu vẹo như người say.  Mỗi lần người tù dừng bước để thở, thì những làn roi lại tới tấp tuôn xuống người Giêsu như mưa.  Cũng may mà Simon đứng phía sau, nên ông không bị dính nhiều cây roi lên người.  Dù đã có người phụ khiêng, nhưng chỉ là khiêng khúc đuôi của cây thập tự, phần nhẹ nhất, còn bao nhiêu sức nặng của cây gỗ vẫn đổ dồn về phía trước.  Simon chặc lưỡi, lòng thương xót khi nãy lại quay trở về với trái tim đa cảm của ông.  Ông cảm thấy nghèn nghẹn nơi cuống họng, tim như có ai bóp chặt. 

Ông Giêsu này trông thảm thương quá, nhìn không còn giống hình hài con người nữa, da thịt rách nát tả tơi, dính nhầy nhụa lên bộ quần áo, mà giờ chỉ còn là những tua vải quấn quanh người đang phất phơ trong gió.  Là Đấng Messiah mà dân Do Thái trông chờ đây ư?  Simon không biết gì về Đấng Messiah cả, ông cũng chẳng trông chờ Đấng nào đến trong cuộc đời ông.  Nhìn ông Giêsu như thế này, Simon không tin ông ta là Đấng Messiah.  Mà cho dù có là Đấng Messiah đi nữa thì cũng chẳng liên quan gì đến ông.  Thật khó xử!   Simon thở dài cúi đầu suy nghĩ, nên sống theo lý trí khôn ngoan, hay nghe theo tiếng mách bảo của con tim? 

Giêsu bỗng quay lại nhìn người phụ khiêng cây thập tự với mình, bốn ánh mắt chạm nhau nghẹn ngào trong hoàn cảnh ngang trái.  Cặp mắt sưng húp bầm đen nhìn Simon như muốn nói lời cám ơn, trong khi Simon ngại ngùng xấu hổ, né tránh tia nhìn dịu dàng đó.  Simon đỏ mặt bối rối:“Mình có làm gì to tát đâu mà ông ta lại cám ơn mình như thế nhỉ?  Ông có biết là mình đã né tránh phần nặng nhất của cây thập tự kia không?”  Simon nghĩ thầm như thế.  Nhưng cái nhìn tha thiết tri ân của người tử tù đáng thương, đã ban thêm sức mạnh cho ông.  Simon biết mình phải nên làm gì lúc này, phải nghe theo tiếng nói của con tim thôi, không thể khôn lỏi như vậy được.  Đang miên man suy nghĩ thì Simon lại bị kéo nhào về phía trước, ông Giêsu té kéo theo cả người bạn đồng hành phía sau, cả hai té chồng lên nhau, rồi cùng lăn quay ra trên những cục sỏi đá vô tình bên đường.  Lần này Simon nhanh chân đứng dậy, ông biết đứng dậy càng sớm, thì càng đỡ những roi đòn của quân lính.  Simon cúi xuống nâng cây thập tự rồi để lên chính đôi vai vạm vỡ của mình, sau khi xốc lại cây thập tự cho ngay ngắn trên vai, ông cúi xuống đưa cánh tay còn lại cho Giêsu dựa vào mình, rồi từ từ dìu Giêsu đứng lên đi tiếp đoạn đường còn lại.

Mặt trời lên cao ánh nắng gay gắt hơn, đường lên đồi Sọ ngắn dần nhưng lại cao dần, đường đi khúc khuỷu gập ghềnh hơn.  Máu ra ngày càng nhiều, sức lực của Giêsu ngày càng yếu đi, hơi thở dồn dập nặng nhọc vì thiếu nước, Giêsu như muốn gục xuống lết đi không nổi nữa.  Khi thấy bước chân người tử tù chậm lại, những làn roi lại tới tấp tuôn xuống rào rào như mưa.  Lần này vì đứng gần với người bạn đồng hành, nên những ngọn roi vô tình không buông tha cho Simon.  Chiếc áo mới của ông bắt đầu rách teng beng, máu me lấm lem, tay chân bẩn thỉu.  Simon liếm môi thấy mặn chát nơi đầu lưỡi, những giọt máu lăn dài trên khuôn mặt sạm nắng.  Simon cắn môi chịu đựng, không than thân trách phận mình tò mò, không tiếc chiếc áo mới tinh, không còn trách người tử tù đáng thương nữa.  Simon cũng chả biết mình đã học được đức tính đó từ người bạn đồng hành khi nào?  Ông im lặng nhẫn nhục chịu đựng như Giêsu.  Simon chỉ cầu xin sao cho lên đến đỉnh đồi càng sớm càng tốt, cho Giêsu đỡ bị hành hạ nhục mạ, và ông cũng đỡ gánh nặng dọc đường.

Rồi cả hai cũng từ từ lếch thếch leo lên đến đỉnh đồi, đám đông vẫn đi theo xung quanh, reo hò la hét ngày càng to hơn, như bị kích động bởi màn kịch đang tới hồi gây cấn nhất.  Simon thả cây thập tự xuống đất, thở phào nhẹ nhõm.  Thế là xong, ông đã hoàn tất phận sự của mình rồi, ông chỉ muốn về cho nhanh, ra khỏi Đồi Sọ đầy mùi tử khí này càng sớm càng tốt.  Ông không muốn nghe thêm những tiếng hò hét khoái chí, tiếng khóc than của những người phụ nữ, cũng chẳng muốn nhìn cảnh người bạn đồng hành của mình bị đóng đinh.  Nhưng lạ thay bước chân của ông lại không nỡ cất bước ra đi.  Chân ông không còn nghe theo sự điều khiển của lý trí nữa rồi. 

Simon tần ngần đứng lại, lòng ông xao xuyến bồi hồi cảm thương, dù chỉ một vài phút gặp gỡ ngắn ngủi trong hoàn cảnh bi đát, nhưng đong đầy bao nghĩa tình.  Dù chỉ vài phút bên nhau, dù chẳng biết gì về ông Giêsu đó có thật là Đấng Messiah hay tiên tri nào khác, nhưng con tim mách bảo cho ông biết người tử tù kia vô tội, và hơn nữa không phải là một người bình thường như những người khác.  Ông tin vào cảm nghiệm chân thật của mình.

Nghĩa tử là nghĩa tận, Simon đứng nán lại trên đồi Golgotha chờ cho đến khi Giêsu trút hơi thở cuối cùng, như tiễn đưa người thân trong gia đình.  Ông cúi đầu lặng yên, nước mắt lăn dài lên khuôn mặt sần sùi đầy vết roi oan nghiệt.  Simon không khóc khi bị những nhát roi chí tử vô tình của binh lính La Mã, không khóc khi bị nhục lây với cái nhục của người tử tội mà ông phải vác thập giá dùm, nhưng ông lại khóc cho thân phận người bạn mới quen đã chết trong tức tưởi ô nhục, chết trong sợ hãi cô đơn. 

Bóng tối bao trùm cả bầu trời, đất rung đá vỡ, đất trời rung chuyển, ai ai cũng sợ hãi trước cảnh tượng đó.  Đám đông giải tán dần, Simon lững thững thả bộ xuống đồi như người mất hồn, bên tai ông còn văng vẳng tiếng nói của viên đại đội trưởng La Mã: “Quả thật, người này là Con Thiên Chúa!”  Ông thẫn thờ lẩm bẩm:  “Là Con Thiên Chúa, là Con Thiên Chúa ư?  Mình được vác thập tự phụ với Con Thiên Chúa.”  Rồi ông lại ngạc nhiên lòng hỏi lòng:  “Là Con Thiên Chúa mà cần người nông dân ngu dốt, nghèo hèn như mình giúp đỡ sao?  Là Con Thiên Chúa mà cần một người không biết gì về Thiên Chúa như mình giúp sao?”  Ông lắc đầu không hiểu.  Điều đó dường như quá cao siêu với đầu óc đơn sơ giản dị của ông.

Người tử tội Giêsu chẳng nói riêng với Simon một lời nào, nhưng cái nhìn tri ân trong khuôn mặt máu me cam chịu, bước chân siêu vẹo ngả nghiêng trên cát dưới làn mưa roi, đã từng bước chầm chậm đi vào trái tim ông.  Buổi sáng định mệnh hôm ấy đã để lại một dấu ấn không bao giờ phai nhạt trong đời ông.  Cuộc gặp gỡ đó có là tình cờ không?  Sao không phải là ai khác mà lại chính là ông?  Giêsu miền Nazarét, ông là ai?  Là Đấng Messiah mà dân Do Thái đang trông chờ?  Là Con Thiên Chúa?  Là vị tiên tri?  Là một phàm nhân bình thường?  Hay chỉ là một tên cướp không gặp thời?  Simon bắt đầu lần mò từng bước tìm hiểu về Giêsu thành Nazarét.  Người ấy giờ đây đã trở nên quá gần gũi thân thương với ông.  Cuộc đời Simon giờ đã sang trang.  Ông bỗng thấy trân qúy cuộc sống.  Cảnh sống nghèo nàn ở thôn quê với người vợ dại, hai đứa con thơ, người mẹ già ốm đau rề rề, trước đây là một gánh nặng của ông thì giờ đây lại trở thành mái ấm được chúc phúc.  Là ông đã giúp Giêsu mang cây thập giá hay chính Giêsu đã đến trong cuộc đời ông, giúp ông tìm ra một ý nghĩa mới cho cuộc sống?  Lạ thay với Simon, người tử tội Giêsu đã không chết, nhưng lại bắt đầu bước vào cuộc sống mới của ông, thánh hóa cuộc đời ông.  Simon cúi đầu thầm tạ ơn cho một ngày hồng phúc đã thay đổi đời ông từ đó.

Lang Thang Chiều Tím

Tuần Thánh 2017

Xin hãy công bằng với nước Mỹ


Minh họa. Ảnh: VOA/Lam Thủy

Minh họa. Ảnh: VOA/Lam Thủy

Nếu định nghĩa “xâm lược” là cướp đoạt chủ quyền bằng vũ lực, quyền hành, thì không thể xem Hoa Kỳ là xâm lược như giọng điệu tuyên truyền của Hà Nội để kích động thanh niên miền Bắc, để Hồ Chí Minh có thể hoàn thành sứ mạng của một cán bộ Cộng Sản quốc tế, nhuộm đỏ toàn quốc Việt Nam, dưới danh nghĩa được gọi là “giải phóng dân tộc.”

Sau khi Hoa Kỳ đổ quân vào Việt Nam, giúp miền Nam chống lại sức tấn công hung hãn của Bắc Việt với sự yểm trợ tối đa vũ khí và tiền bạc của Liên Xô và Trung Cộng, trong vòng 10 năm, 58 nghìn thanh niên ưu tú của nước Mỹ đã chết hoặc mất tích tại đây. Nước Mỹ đã tốn phí trong cuộc chiến này 738 tỉ đô la, cuộc chiến tốn kém nhất trong lịch sử Hoa Kỳ. Nước Mỹ thu lợi gì trong cuộc chiến xa đất nước mình nửa vòng trái đất này, nếu không nói là một cuộc thua trận, “Không Hòa Bình, Chẳng Danh Dự” (No Peace, No Honor) như nhan đề cuốn sách của giáo sư Larry Berman (The Free Press, 2001.)

Sau khi Hoa Kỳ ký hiệp định Paris, chấp nhận rút quân khỏi miền Nam, năm 1973, Lê Đức Thọ từ chối nhận giải Nobel Hòa Bình cùng với Kissinger để xé hiệp định, tiến công miền Nam, hoàn thành mục tiêu của Bắc Việt, “đánh là đánh cho Trung Quốc, đánh cho Liên Xô.”

Và nước Mỹ đã làm gì cho người dân miền Nam sau ngày 30 tháng Tư khi xe tăng Bắc Việt vào dinh Độc Lập?

Trong những ngày cuối cùng của chiến tranh Việt Nam, hơn 7.000 người Việt Nam được di tản bằng trực thăng ra khỏi đất nước trong “Chiến Dịch Gió lốc” (Operation Frequent Wind) do Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ thực hiện.

Thời gian tiếp theo sau đó là những thuyền nhân vượt biên ra nước ngoài bằng đường biển, đã được Hoa Kỳ đón nhận nhiều nhất.

Thập niên 1990 bắt đầu các chương trình lớn, ODP, H.O., chương trình con lai…

Theo Sở Di Trú và Nhập Tịch Hoa Kỳ, từ năm 1950 đến 1974, chỉ có 650 người Việt ở Mỹ. Năm 1980 con số này lên đến 261.729 và theo US Census, năm 2015 đã có 1.980.344 người Việt định cư ở Hoa Kỳ.

Người Việt ở Mỹ thành công trong nhiều lãnh vực và mau chóng hội nhập vào xã hội mới. Hàng trăm ngàn chuyên viên kỹ thuật rất có khả năng đã và đang đóng góp tích cực vào quê hương thứ hai. Chính Người Việt tị nạn Cộng Sản – từng bị chính quyền Việt Nam gọi là “bọn ma cô, đĩ điếm chạy theo chân Đế Quốc để kiếm bơ thừa sữa cặn” – đã cứu nền kinh tế của Việt Nam khỏi sụp đổ vào những năm 80. Các “khúc ruột ngàn dặm” này gửi về Việt Nam hàng nhiều tỷ Mỹ Kim mỗi năm.

Nhưng thực sự chúng ta, người Việt trên đất Mỹ từ bao nhiêu năm nay, sinh sôi nảy nở, thành công, sống an bình và hạnh phúc, đã công bằng với nước Mỹ chưa?

Tôi tin rằng, chúng ta chưa công bằng với nước Mỹ, khi vẫn nói “nước Mỹ phản bội,” “Đồng Minh tháo chạy!”, hay những câu nói mỉa mai: “Bạn như thế thì đâu cần đến kẻ thù!,” “nước Mỹ là đất tạm dung”…

Chúng ta đã thật sự xem nước Mỹ là “nhà” của mình chưa?

Một ngôi nhà để chúng ta trú mưa, tránh nắng, có phên dậu để ngăn kẻ xấu xâm nhập làm tổn hại đến gia đình chúng ta, một ngôi nhà có khu vườn có bóng cây che mát cho chúng ta, có trái cây cho chúng ta dùng và những luống hoa đầy hương sắc cho chúng ta thưởng thức. Trong ngôi nhà ấy con cái chúng ta đã được sinh ra và lớn lên, được nuôi dạy và học hành để thành người đôn hậu tử tế, và chúng ta chưa hề nghĩ đến một ngày nào đó chúng ta sẽ từ giã ngôi nhà này để ra đi, tìm một nơi trú ngụ khác.

Có đôi lúc, tôi nghĩ chưa coi đây là ngôi nhà thực sự của chúng ta và không ít người vẫn coi đây là ngôi nhà trọ qua đường, và chúng ta là những người khách trọ vô tình và vô ơn.

Chúng ta đã chối bỏ căn cước tị nạn nhiều lần để về lại nơi chúng ta đã bỏ ra đi, nơi mà chúng ta gọi là tù đày, áp bức, nơi chúng ta không thể nào sống, đã bỏ quê hương, làng mạc và mồ mả ông cha để ra đi.

Chúng ta đã biểu tình lên án nước Mỹ bình thường hóa quan hệ, giao thương, thỏa hiệp với kẻ thù xưa, trong khi chúng ta vẫn nuôi sống, vỗ béo chế độ ấy với số đô la khổng lồ gửi về hàng năm.

Chúng ta đã cứu đói, xây cầu, vá đường gọi là làm từ thiện ở Việt Nam, ví như trong $10 cho Việt Nam, chúng ta đã dành được $1 cho nước Mỹ chưa?

Chúng tôi không nói đến người Việt ở đất nước khác, mà là người Việt trên đất Mỹ hôm nay. Cái đất nước đã được che chở chúng ta đêm qua, chỉ 15 phút khi chúng ta gọi 911 đã có xe cấp cứu đến nhà, cái đất nước mà con cái chúng ta đến trường được dạy dỗ, được che chở, cái đất nước mà trẻ con, người già được săn sóc, không bao giờ thiếu bánh mì, giọt sữa và viên thuốc!

Đã cạn lời, tôi xin trích vài dòng của một tác giả Việt Nam, tên Song Châu trên Facebook, mà tôi tin đây là một người Việt đang sống ở Mỹ, để làm lời kết của bài này: “…Ở đây, mục đích của bài viết này, người viết chỉ mong rằng, không cần phải yêu nước Mỹ, nhưng xin bạn đừng vô tình hay cố ý làm tổn thương nước Mỹ, một đất nước đã cưu mang bạn, giúp cho bạn mọi phương tiện, mọi cơ hội để bạn vươn lên sống cuộc đời tươi đẹp mà nhiều người trong nhiều quốc gia trên thế giới ước ao.”

Tôi cũng xin phụ hoạ thêm: “Xin hãy công bằng với nước Mỹ!”

Tỷ phú từ thiện 8 tỷ USD: Sinh ra tay trắng, cuối đời trắng tay

Tỷ phú từ thiện 8 tỷ USD: Sinh ra tay trắng, cuối đời trắng tay

Tỷ phú Chuck Feeney là người đầu tiên ở Mỹ bỏ ra số tiền lớn là tài sản của mình để làm từ thiện. Ông chính thức rỗng túi, đi ở thuê vào tuổi ngoài 80, nhưng đã hoàn thành khát vọng “cho đi khi còn đang sống”.

“James Bond” của giới từ thiện

Tỷ phú Charles F. Feeney (1931) là một người Mỹ gốc Ireland. Ông thường được gọi với cái tên thân mật Chuck Feeney, thời gian gần đây ông được giới truyền thông Mỹ đặt cho biệt danh “James Bond của giới từ thiện”.

Vị tỷ phú Mỹ này nói thông thạo 2 tiếng Pháp và Nhật, là người xây lên đế chế các cửa hàng miễn thuế. Từ nhỏ, ông đã nghỉ ra đủ mọi cách để kiếm tiền như: gõ cửa từng nhà để bán thiệp Giáng sinh, dọn tuyết trên đường hay nhặt bóng trên sân golf,…

Tỷ phú Charles F. Feeney năm 2007.

Charles F. Feeney bắt đầu sự nghiệp kinh doanh cùng với bạn học cùng đại học từ đầu thập niên 1950: bán rượu không thuế cho thủy thủ Mỹ. Sau đó, ông bán xe hơi cho cho lính Mỹ và lập nên chuỗi cửa hàng miến thuế (DFS) ở các cửa khẩu, với doanh thu đạt 3 tỷ USD/năm.

Vào những năm 60, khi Nhật Bản tổ chức thế vận hội và dỡ bỏ hạn chế du lịch nước ngoài, Chuck Feeney đã chộp cơ hội này để thu tiền của khách du lịch Nhật. Đó là những khoản tiết kiệm khổng lồ người Nhật bỏ ra mua sắm rượu, nước hoa, đồ trang sức miễn thuế,… tại các địa điểm nổi tiếng như Hawaii, Hong Kong, San Francisco, Saipan và Guam…

Mặc dù kiếm được rất nhiều tiền từ rất sớm, với tổng tài sản theo New York Times lên tới 8 tỷ USD, nhưng Chuck Feeney có cuộc sống riêng tư rất bình lặng và đơn giản, không xa hoa, không bao giờ thắt cà-vạt Hermes hay mang giày Gucci. 

New York Times tiết lộ, trong nhiều năm ở New York, bữa trưa của ông không phải ở các nhà hàng sang trọng mà là ở khu nhà Irish Pavillion Tommy Makem trên phố East 57th – nơi ông ăn bánh mì kẹp thịt.

Feeney kín tiếng tới mức, mãi tới 1988, thế giới mới biết đến sự giàu có của ông. Khi đó, lần đầu tiên Forbes ước tính Feeney có khoảng 1,3 tỷ và xếp thứ 31 tại Mỹ. Tuy nhiên, tài sản thực của ông vẫn là một ẩn số, chỉ sau những lần làm từ thiện, thế giới mới biết được.

Công chúng còn kinh ngạc về cuộc sống giản dị và tiết kiệm tới mức tối đa. Ông keo kiệt với bản thân, gia đình nhưng hào phóng với người dưng. Ông ghét sự phung phí, không muốn con cái trở thành con nhà giàu hư hỏng và bắt chúng làm hầu bàn, bồi phòng khách sạn, thu ngân trong các kỳ nghỉ hè ngay từ khi còn nhỏ.

Sự hà khắc của Feeney không làm cho con cái khó chịu, thậm chí con gái đầu của Feeney còn cho rằng, cách làm của người cha đã giúp họ sống như những người bình thường khác, làm được việc đáng làm và vẫn có đủ tiền để chi tiêu cho cuộc sống.

Làm từ thiện ở khắp 5 châu.

Theo quan điểm của vị tỷ phú này, “bạn chỉ có thể mặc một chiếc quần vào cùng một thời điểm”. Ông thích kiếm tiền nhưng không muốn sở hữu chúng, tiền quá nhiều cũng không thể đem ra tiêu xài hết. Một thời gian dài, ông sống trong căn hộ đi thuê và toàn bộ tài sản được dần hiến tặng cho các tổ chức từ thiện. Các con ông cũng phải tự lăn lộn kiếm sống khi đến tuổi trưởng thành. Feeney cho biết, đây chính là cách để ông giáo dục các con biết quý trọng giá trị của đồng tiền.

 “Sinh ra tay trắng thì khi trở về cũng phải trắng tay”

Suốt hơn 30 năm qua, Chuck Feeney đã đi khắp thế giới để làm từ thiện từ tài sản 8 tỷ USD của mình, tập trung và giáo dục, khoa học, chăm sóc y tế,… tại Mỹ, Úc,Việt Nam, Nam Phi và Ireland.

Quỹ từ thiện Atlantic Philanthropies do ông sáng lập đã rót khoản tiền cuối cùng trị giá 7 triệu

USD vào cuối 2016 cho Đại học Cornell nhằm hỗ trợ sinh viên làm công tác dịch vụ cộng đồng. Chuck Feeney đã hoàn thành khát vọng “cho đi khi còn đang sống” và chính thức rỗng túi.

Trả lời trên tờ New York Times, ông Feeney cho biết: “Bạn luôn lo lắng khi phải quản lý quá nhiều tiền như thế, nhưng chúng tôi dường như đã làm việc đó khá tốt”.

Tới đầu 2017, tổng giá trị tài sản còn lại của Feeney là hơn 2 triệu USD. Hiện ông và vợ (Helga) đang sống trong một căn hộ thuê ở San Francisco.

Tại Việt Nam, quỹ Atlantic bắt đầu rót tiền vào chỉ vài năm sau khi chiến tranh kết thúc, tài trợ bắt đầu từ miền Trung như xây dựng trường Đại học Đà Nẵng.

Cho đến nay, 2 người còn gái của ông là: Diane Feeney và Juliette Feeney cũng tiếp tục theo gót cha làm từ thiện. Họ làm chủ tịch của một số tổ chức từ thiện của gia đình và cộng đồng.

Quỹ Atlantic Philanthropies của Feeney bắt đầu sứ mệnh “làm rỗng túi” từ năm 1982 với ước mơ muốn tạo ra sự thay đổi lớn cho cuộc sống của những người gặp khó khăn. Ông ước mơ mang lại hòa bình cho Bắc Ireland, hiện đại hóa hệ thống chăm sóc y tế của Việt Nam hay biến Roosevelt Island của New York trở thành một trung tâm công nghệ.

Tỷ phú Chuck Feeney đã quyên tặng tổng cộng 8 tỷ USD tài sản và giờ chỉ còn lại 2 triệu USD.

Cho đến nay, Feeney đã xây cả ngàn tòa nhà khắp châu lục, nhưng tên của ông không hề xuất hiện trong bất cứ công trình nào, từ trên các viên đá ốp tòa nhà hay trong các văn bản. Trong nhiều năm, quỹ Atlantic Philanthropies của Feeney yêu cầu những người được hưởng lợi không được công khai sự tham gia giúp đỡ của họ.

“James Bond” của giới từ thiện cho biết, ông làm từ thiện và quyên tặng hết tài sản rất đơn giản là bởi vì, “vải liệm không có túi”, người chết ra đi không mang được gì. Con người “sinh ra tay trắng thì khi trở về cũng phải trắng tay”.

Khối tài sản lớn cuối cùng được Chuck Feeney quyên tặng vào cuối năm ngoái. Ông Feeney giờ 86 tuổi và quỹ Atlantic Philanthropies theo kế hoạch sẽ đóng cửa vào năm 2020.

Giàu có không lộ diện, nhiều tiền không tiêu xài sang, làm từ thiện không cần ghi danh nhưng những việc làm của ông được cả thế giới biết đến. Hành động cao cả của Feeney là động lực cho nhiều người, là nguồn cảm hứng cho cả những người rất giàu có và nổi tiếng, cũng hay làm từ thiện như Bill Gates và Warren Buffett.

 V.Hà (tổng hợp)

Anh chị Thụ & Mai gởi

BỐ NÓ LÀ CÔNG AN

 
 
From facebook: Hằng Lê
BỐ NÓ LÀ CÔNG AN

Chuyện sáng nay, trước cổng một trường cấp 1. Thương cho những đứa trẻ, cổ còn đeo khăn quàng. Bố nó là công an.
– Bố mày độc ác!
– Bố mày mới ác độc. Bố tao làm cảnh sát giao thông, chỉ giữ gìn trật tự giao thông thôi!
– Nhưng hôm qua trên mạng đưa ảnh bố mày túm tóc lôi phụ nữ, đánh vỡ đầu người ta.
– Đó là tại bà bán hủ tiếu ấy lấn chiếm vỉa hè!
– Lấn chiếm vỉa hè thì nhắc nhở thôi, sao kéo đầu lôi tóc đánh người như du côn vậy?

– Bố mày đánh người biểu tình nữa. Hôm qua trên mạng tung ảnh bố mày đánh người biểu tình đấy.
– Có phải bố tao đâu. Người ta bảo đó là bọn du côn, lưu manh vô học nào đấy, chứ không phải bố tao.
– Du côn gì, tao nghe trên mạng bảo đó là bố mày. Bố mày giả dạng du côn. Giả mặc thường phục, che mắt bịt miệng nhưng người ta vẫn nhận ra đấy là bố mày.
– Thế bố mày thì sao? Bố mày làm quản giáo. Người ta bảo quản giáo đánh cả tù. Quản giáo là đồ ác độc. Trên mạng họ chửi thế đấy! Bố mày là quản giáo. Bố mày mới là đồ ác độc. Đồ con nhà ác độc!
– Mày ác độc, bố mày ác độc. Trên mạng nó bảo bố mày là du côn, một lũ du côn. Cảnh sát du côn, công an du côn. Bố mày là đồ du côn!
– Bố mày du côn. Mày ác độc. Bố mày ác độc. Hu hu hu…
Hai đứa lao vào nhau. Vừa chửi vừa lôi áo giật tóc, hu hu khóc. Chẳng hiểu vì chuyện gì.
Can xong, xoa đầu hai đứa, tôi hỏi:
– Bố cháu làm gì, cảnh sát giao thông à? Còn bố cháu, quản giáo thật à?
– Thôi, đừng đánh nhau nữa. Cảnh sát, hay quản giáo gì thì cũng là… công an. Bố các cháu là công an, nghe chưa.
Cả hai đứa đều gật. Miệng vẫn mếu. Trông đến tội nghiệp.
Mấy đứa nhỏ khác, dường như cùng lớp, đứng cạnh xì xào:
– Hai đứa con công an. Bố nó là công an.
Chuyện sáng nay, trước cổng một trường cấp 1. Thương cho những đứa trẻ, cổ còn đeo khăn quàng.

NHỮNG BƯỚC ĐI TÁO BẠO

 
 
From facebook: Hằng Lê with Mạnh Hùng Vũ and Xuan Nam Ho.
NHỮNG BƯỚC ĐI TÁO BẠO

Đến giờ cả Nga và Trung Quốc đều thấy e ngại Mỹ vì cái cách làm việc của bộ máy của Trump. Họ làm mà không thể đoán trước được đường đi nước bước của họ.

Ngay khi Tập Cận Bình đặt chân đến thủ phủ của Hoa Kỳ thì Mỹ đã nã tới 59 quả Tomahawk vào Syria để trừng trị nước này vì hành động dùng vũ khí hoá học để giết dân thường của chính quyền bạo tàn dưới thời tổng thống Bashar Al-Assad.

Đây vừa là một thông điệp gửi tới Bắc Kinh về hành động quân sự “không báo trước” và nó như cái tát vào mặt Trung Quốc nhằm cảnh báo tới chính nước này nếu muốn khởi động một hành vi quân sự nào đó hoặc bất chấp luật pháp mà hành xử. Nó cũng là cú đấm bất ngờ đối với Nga khi Hoa Kỳ hành động một cách độc lập và đột ngột, gần như xoá bỏ đi vai trò của Nga trên mặt trận Syria trong vấn đề khủng hoảng và khủng bố ở Trung Đông.

Hơn nữa, việc Trump sẵn sàng trừng trị bằng hành động quân sự đối với Syria cũng là đòn đánh để dằn mặt Triều Tiên về cùng một vấn đề mà Liên Hiệp quốc đã cấm, đó là vũ khí hạt nhân, và kèm theo cả việc trừng phạt đối với hành vi độc tài man rợ xâm hại nghiêm trọng nhân quyền đối với người dân của đất nước bị cô lập này của tên lãnh đạo khát máu Kim Jong Un.

Việc Trump bắt tay Tập Cận Bình và dành một vài lời có cánh cho mối quan hệ Trung – Mỹ chỉ là con bài bề mặt và nhằm đánh lạc hướng Trung Quốc trước các hành động thực sự ẩn phía sau của Hoa Kỳ.

Tôn Tử đã nói trong binh pháp, quân sự là hành động nguỵ trá, và chiến tranh là công cụ của chính trị, ngoại giao lại càng cần nghệ thuật. Nên việc họ tay bắt mặt mừng không có nghĩa khẳng định rằng mối quan hệ đó sẽ tốt đẹp hoặc được xác lập trên sự cam kết chắc chắn nào. Trump và chính quyền của Trump đang hành động khó đoán và vô cùng thực tế, dứt khoát. Thế nên cả Nga và Trung Quốc đều dè chừng và không biết sẽ ứng phó ra sao.

Riêng về việc Philippines nói rằng “Trung Quốc quá mạnh ở biển Đông” và “Chúng tôi không thể ngăn được Trung Quốc xây dựng các căn cứ quân sự hay bồi đắp đảo nhân tạo trên vùng biển đã được phán quyết của PCA”. Theo tôi đây là một tuyên bố nhằm dụ Bắc Kinh hành động “bất chấp luật pháp” để Mỹ và Liên Hiệp Quốc có cơ sở mà “ra đòn trừng phạt”, nếu một khi nước này tiếp tục bồi đắp đảo nhân tạo và tự ý xác lập chủ quyền đối với đảo Scarborough của Philippines mà đã được phân định rõ theo phán quyết của Toà án quốc tế ở Hague, Hà Lan vào tháng 07/2016. Đây là một cách “dụ dỗ” hay “thúc đẩy hành vi trái pháp luật diễn ra” để nhằm có căn cứ rõ ràng cho một hành động trừng phạt của quốc tế dành cho quốc gia nào đi ngược lại phán quyết có hiệu lực của Toà án quốc tế.

Hơn thế, đến Trung Quốc, Trump có rất nhiều con bài và cả nhiều thứ để đặt lên bàn cân mà mặc cả hay ra điều kiện với Trung Quốc.

Riêng ở Biển Đông, Bắc Kinh cũng không có cơ sở hợp pháp để tiếp tục bành trướng. Trong khi đó, Trump có trong tay Đài Loan, Hồng Kông, Tây Tạng, Tân Cương và cả Triều Tiên, để đưa ra yêu cầu đối với nước này ngay tại Bắc Kinh trong thời gian tới.

Những lời nói ngoại giao chỉ là nghệ thuật, nó là thứ bề mặt để che đậy những toan tính thật sự đằng sau của mỗi quốc gia, thậm chí những gì nói ra lại là thứ ngược lại với những kế hoạch mà họ đã dự tính và đang dần từng bước thực hiện. Giống như tay họ Tập này đến Việt Nam thì rất hoà nhã và dĩ hoà vi quý, nhưng ra khỏi lãnh thổ chúng ta thì hắn lập tức trở mặt tuyên bố Trường Sa và Hoàng Sa là của chúng và đường lưỡi bò (9 đoạn) là có giá trị trong tranh chấp với Việt Nam!

Chúng ta cũng thấy được rằng, trong thời gian gần đây, Trump gần như không còn Tweet hay đăng lên facebook những phát ngôn giật gân, nóng nảy và trực ngôn nữa. Ông ta đã dần trầm lắng và hành động âm thầm cùng với các cố vấn và bộ máy mà theo như nhận định, là bộ máy mạnh nhất kể từ thời của vị tổng thống thứ 16 của Hoa Kỳ, Abraham Lincoln.

Bàn cờ thế giới dần sẽ được sắp xếp lại theo một trật tự mới, nhưng vẫn với vị trí cũ, là Mỹ là cường quốc đứng đầu và định hình thế giới bằng những hành động mạnh mẽ. Trump đã giải quyết vấn đề việc làm cho chính nước Mỹ. Đã thu hút đầu tư và giảm nợ công của Mỹ xuống hàng ngàn tỷ đô chỉ trong vài tháng nắm quyền. Luật Magnitsky cũng đã có hiệu lực và lập tức được thực thi bằng một danh sách (đen) những cái tên đã có những hành vi vi phạm nhân quyền nghiêm trọng ở các quốc gia (độc tài, toàn trị) khác trên toàn thế giới.

EU và châu Âu, đều ủng hộ những hành động của Trump, của chính quyền mới của Đảng Cộng hoà. Họ không phàn nàn mặc dù chính các nước này đã phải đau đầu với những dự tính, chính sách mang tính mặc cả tiền bạc rất thực dụng từ Trump.

Trước một tên côn đồ, đương nhiên Mỹ sẽ phải mạnh mẽ, nhưng khác ở chỗ, Mỹ sẽ dùng luật pháp để chơi lại những tên ngông cuồng và bành trướng bất chấp luật pháp. Và hơn thế, thế giới cũng sẽ không bao giờ có thể được và bị dẫn dắt bởi một quốc gia, dù có to về diện tích hay nhiều về dân số, nhưng lại chưa bao giờ trở thành biểu tượng của trí tuệ, giá trị nhân văn và thượng tôn luật pháp của nhân loại như Trung Quốc hoặc Nga.

Vì một đất nước dung túng cho một chính quyền độc tài, toàn trị và dã man thì không bao giờ có thể có sự đồng thuận hoặc tôn trọng của thế giới văn minh.

Thế giới, vì thế vẫn cứ vận hành và rồi sẽ lại được định hình theo cái cách người Mỹ tính toán và đang từng bước thực thi nó.

(Luân Lê)

Image may contain: 3 people, fire
 
LikeShow more reactions

Comment

Ở Việt Nam, mỗi ngày, 315 người chết vì bịnh ung thư

From facebook: Hung Tran and 3 others shared Dương Tuấn Ngọc‘s post.
Image may contain: text

From facebook:  Dương Tuấn NgọcFollow

 

Giới trẻ nơi tôi sống – hôm nay – họ có thể kể cho bạn nghe rất rành về Ông Donald Trump, vợ con ông, scandals của ông. Giới trẻ bàn về 59 quả Tomahawk, thậm chí họ biết luôn chỉ có 23 quả trúng mục tiêu. Nhiều bạn còn mạnh mẽ bàn về Nhân Quyền trong việc Tổng thống Mỹ bắn tên lửa qua nước khác.


Nhân tiện các bạn quan tâm về #Syria, mình xin bổ sung thêm tin này.
.
http://m.nguoiduatin.vn/bang-hoang-moi-ngay-co-315-nguoi-vi…
http://www.baogiaothong.vn/hon-280000-nguoi-da-thiet-mang-t

  •  

Đảng cộng sản – Một tổ chức tội phạm!

From facebook:   Tony Ton

Đảng cộng sản – Một tổ chức tội phạm!

Nguoiduatin – Nguyễn Đan Thanh

– Là thường dân lao động, người viết không am hiểu nhiều về chính trị, nhưng có đủ kiến thức để so sánh giữa đảng phái chính trị với tổ chức tội phạm. Tham khảo tài liệu, đối chứng với Hiến pháp CHXHCNVN, cho thấy sự mâu thuẫn trong HP của đảng cộng sản tại Việt Nam, luôn tiềm ẩn sự độc tài, từ ngày mới thành lập cho đến nay. Đó là lấy chủ nghĩa Marx-Lenin và cái gọi là “tư tưởng Hồ Chí Minh” làm kim chỉ Nam cho hầu như tất cả các chính sách đối nội, đối ngoại. Tất cả đều được thể hiện khá rõ trong điều 4HP.

Điều 4: “Đảng Cộng sản Việt Nam, đội tiên phong của giai cấp công nhân Việt Nam, đại biểu trung thành quyền lợi của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và của cả dân tộc, theo chủ nghĩa Marx-Lenin và tư tưởng Hồ Chí Minh, là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội.

Mọi tổ chức của Đảng hoạt động trong khuôn khổ Hiến pháp và pháp luật.”

Nghịch lý trong điều 4HP của đảng cộng sản, tự nhận là đội tiên phong của giai cấp công nhân Việt Nam, thực tế chứng minh đó chỉ là sự mạo nhận để giành quyền thống trị. Không riêng gì giai cấp công nhân mà toàn bộ người dân VN đều buộc phải chịu sự áp đặt từ phía nhóm cầm quyền cộng sản (NCQCS). Người dân không có quyền bầu chọn người đứng đầu chính phủ, chủ tịch nước, chủ tịch quốc hội, và cả những đại biểu quốc hội. Tất cả đều do Mặt trận Tổ quốc (MTTQ) cấp cơ sở theo lệnh đảng cộng sản và chọn lọc, sắp đặt trước, để người dân thực hiện “quyền đảng cử dân bầu”, nhằm hợp thức hóa chiếc bánh vẽ pháp quyền. Tất cả ứng viên đều bị loại ngay từ vòng đầu, nếu không là đảng viên cộng sản, hoặc MTTQ xét thấy không có lợi cho đảng, nếu để thường dân tham dự vào guồng máy chính trị của đảng cộng sản.

Điều đó cho thấy, người dân không có cơ hội thực hiện quyền công dân, hoặc tham dự vào bất cứ điều gì mà HP quy định, dù điều đó pháp luật cho phép, điển hình là luật biểu tình. Chưa kể sự kỳ thị lý lịch ba đời làm thui chột nhân tài, kể cả con cháu quan chức cộng sản cũng không muốn về nước, dù là về để tiếp nối sự nghiệp độc tài do cha ông chúng để lại, sau khi đã hoàn thành tín chỉ du học. Đó là một trong những nguyên nhân kìm hãm sự phát triển của đất nước, dẫn đến làn sóng tỵ nạn chính trị – kinh tế kéo dài từ sau Hiệp Định Genève 1954, cho đến tận ngày nay vẫn chưa chấm dứt việc người dân chạy trốn chế độ cộng sản.

Đối với thành phần đảng viên cộng sản, được ưu đãi nhiều quyền lợi nhưng không có nghĩa tiếng nói của họ có giá trị, nếu không là ủy viên bộ chính trị. Chính vì mù quáng tin tưởng vào đường lối chính sách của đảng cộng sản sẽ mang lại điều tốt đẹp, không ít người đã thất vọng và từ bỏ đảng vì ý kiến của họ không được xem trọng. Tuy nhiên, đi sâu vào vấn đề từ bỏ đảng, đa phần là những người không còn quyền lực, bị thất sủng, bị đào thải. Sự bất mãn của họ chỉ nhắm vào đảng cộng sản hiện tại xuất phát từ bất mãn cá nhân, họ cũng tham dự vào tiến trình đấu tranh dân chủ hóa đất nước bằng những bài viết, mong đảng cộng sản sẽ thay đổi, mà quên rằng tự bản chất CNCS là nguồn gốc tai họa, không thể sửa chữa, chỉ có xóa bỏ. Họ đấu tranh với phần ngọn (đảng cộng sản hiện tại) mà bỏ qua cái gốc của vấn nạn (cộng sản đời đầu). Họ không can đảm nhìn vào sự thật rằng, nguồn gốc của mọi tai họa hôm nay, đều xuất phát từ Hồ Chí Minh và thuộc hạ như Đồng. Chinh, Duẫn, Giáp v.v… Họ cố bám vào quá khứ, không đủ can đảm thừa nhận bản thân đã sai lầm, khi chọn con đường cách mạng lộn ngược, còn tồi tệ hơn thời thực dân Pháp.

Gần đây, ngoài sự kỳ thị lý lịch, Nguyễn Phú Trọng còn kỳ thị vùng miền ngay trong nội bộ đảng cộng sản. Trọng khẳng định người đứng đầu đảng cộng sản với chức danh tổng bí thư phải là người miền Bắc, có lý luận. Nhận định của Nguyễn Phú Trọng là cái tát thẳng vào mặt từng đảng viên cộng sản miền Nam. Đó cũng là sự sỉ nhục cộng sản miền Nam, có theo đảng cộng sản cả đời cũng không bao giờ có thể là tổng bí thư. Nói cách khác, cộng sản miền Nam chỉ là công cụ không hơn kém, tương tự số phận của Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam (MTDTGPMN) bị xóa sổ ngay sau tháng tư, 1975. Danh từ bình đẳng, dân chủ tập trung trong đảng cộng sản cũng chỉ là bánh vẽ.

Sự tương đồng giữa tổ chức tội phạm và đảng cộng sản VN

Tên đứng đầu tổ chức tội phạm, toàn quyền quyết định nhận hoặc sa thải đàn em. Thuộc hạ không có quyền cãi lệnh mà chỉ được phép thi hành. Thuộc hạ sẽ bị trừng phạt hoặc thủ tiêu nếu tiết lộ bí mật của tổ chức. Nguyễn Phú Trọng đứng đầu đảng cộng sản được bảo kê bởi Trung cộng cũng có quyền hành giống như vậy. Căn cứ vào tuyên bố của Nguyễn Phú Trọng “Hiến pháp phải sau cương lĩnh đảng”. Một quốc gia mà giới cầm quyền không xem HP là quan trọng, chỉ quan tâm đến quyền lực của đảng và để duy trì nó, Nguyễn Phú Trọng không ngần ngại triệt hạ đồng chí, đồng đảng, đồng bọn một thời tay bắt mặt cười trong các kỳ đại hội đảng. Điển hình như trường hợp Nguyễn Tấn Dũng và đàn em. Gần đây là Trịnh Xuân Thanh.

Trong các thể chế dân chủ đích thực, tam quyền phân lập là rào cản, ngăn sự lạm quyền của các đảng phái tham dự việc điều hành đất nước, tuy đối lập nhưng cùng chung mục tiêu xây dựng, chống lại sự đe dọa, xâm lược từ bên ngoài. Nhìn vào cuộc bầu cử vừa qua tại Mỹ, ngay sau khi nhậm chức, tổng thống Hoa Kỳ, người quyền lực nhất thế giới vẫn phải đối mặt với những vụ kiện, các thẩm phán liên bang có quyền chống lệnh tổng thống nếu xét thấy điều đó vi hiến. Tổng thống buộc phải tuân thủ Hiến pháp bởi đó là ý dân.

Ngược lại, tại VN, một quốc gia độc đảng bởi NCQCS, HP chỉ là hàng thứ yếu so với cương lĩnh đảng. Vì vậy đảng cộng sản tại Việt Nam không phải là một đảng phái chính trị, vì một đảng phái chính trị đúng nghĩa luôn đặt quyền lợi quốc gia trên hết. Hành động của Nguyễn Phú Trọng và bộ chính trị đảng cộng sản hoàn toàn đi ngược lại lợi ích của dân tộc và đất nước. Dân quyền bị tước đoạt, xã hội bị lũng đoạn bởi các quan chức từ địa phương cho tới trung ương. Vì lẽ đó, không thể gọi đảng cộng sản là một tổ chức chính trị. Nó là một tổ chức tội phạm.

Băng đảng cộng sản xưa và nay

Kể từ ngày Hồ Chí Minh và Việt Minh cướp chính quyền từ chính phủ Trần Trọng Kim, các đảng phái chính trị đối lập lần lượt bị Hồ thủ tiêu. Danh xưng đảng lao động được tháo xuống. Hồ và thuộc hạ lộ nguyên hình là những tên cộng sản, thừa sai của khối cộng sản quốc tế, thực hiện mưu đồ bành trướng, nhuộm đỏ Đông dương bằng CNCS. Hồ nhận chỉ thị từ Staline, Mao Trạch Đông để thực hiện cuộc cách mạng “long trời lỡ đất” 1954-1956. Kết quả, theo thống kê chính thức, có 172.008 người bị sát hại oan uổng trong chiến dịch CCRĐ. Cần nói thêm là chiến dịch “trăm hoa đua nở”, 1953 tại TQ do Mao Trạch Đông thực hiện khiến hàng triệu người chết, thì năm sau, Hồ sao y bản chánh. Thảm họa bắt đầu.

Cương lĩnh đảng cộng sản là do Hồ Chí Minh sao chép từ cương lĩnh đảng cộng sản Liên Sô. Hoàn toàn không có tính dân tộc như nhiều người ngộ nhận. Truyền thống ngàn đời chống ngoại xâm của dân tộc VN bị Hồ vứt bỏ. Thay vào đó là chủ nghĩa cộng sản. Hồ từng khẳng định Hồ không có tư tường gì ngoài chủ nghĩa Marx-Lenin. Thật ra, con người ai cũng có tư tưởng, nhưng tư tưởng của Hồ là tư tưởng của một tên nô lệ chủ nghĩa. Bản chất của Hồ là tên cộng sản vong bản. Hồ không có tư tưởng độc lập thì không thể mang đến độc lập cho ai, nói gì độc lập cho cả một dân tộc. Hồ cũng không có tính tự chủ, Hồ sẵn sàng lệ thuộc ý thức vào ai mà Hồ cho là giỏi hơn hắn, qua câu nói “Ai có thể sai, nhưng Mao và Staline không thể sai được”. Qua Hồ, ta có thể đánh giá được cộng sản đời đầu. Điển hình nhất là Trường Chinh (Đặng xuân Khu), từng viết thư kêu gọi đồng bào VN bỏ chữ quốc ngữ để học chữ Tàu, tung hê Trung cộng là “cái rốn” văn minh của nhân loại.

Còn rất nhiều tài liệu cho thấy sự tàn ác của Hồ và đồng bọn cộng sản đời đầu. Và, như thượng dẫn, những người còn nuối tiếc quá khứ cộng sản, bám víu thứ lý tưởng loài người văn minh đã xem như cặn bã. Bới ở đâu ra tên cộng sản tốt, để ai đó với chức phận nhà văn, chữ nghĩa đầy mình buông lời nói, con cháu của cộng sản đời đầu là “giọt máu công thần”?

Cũng có người cho rằng với cộng sản phản tỉnh, họ như đứng giữa ngã ba đường. Cần giúp họ nhận chân sự thật để họ trở về với chính nghĩa quốc gia, dân tộc. Điều đó không sai và đáng khích lệ. Nhưng cách nào để biết họ “đứng giữa ngã ba đường” nếu không dùng phép thử Hồ Chí Minh? Xin được lập lại rằng, chống cộng sản là bứng cái gốc của nó. Nếu người phản tỉnh không dám vứt bỏ hình tượng giả trá Hồ Chí Minh với những bằng chứng không thể chối cãi, chỉ dám nói một nửa sự thật về cộng sản đời đầu, thì hành động đó không phải chống bản chất cộng sản, mà muốn xây dựng lại đảng cộng sản với hình thái mới. Tắc kè đổi màu vẫn là tắc kè. Hoặc chống cộng sản triệt để, hoặc không chống ai cả, để khỏi mang tiếng tát nước theo mưa, bắt cá hai tay, chờ sung rụng.

Băng đảng cộng sản ngày nay, có thể nói đó là di sản của Hồ Chí Minh. Người đứng đầu hiện nay là Nguyễn Phú Trọng. Để đánh giá một đảng phái, không ai nhìn thành viên, họ nhìn tư cách tên đảng trưởng, kẻ có quyền lực thực sự, dù công cụ của nó chỉ là bạo lực. Cách ứng xử của Nguyễn Phú Trọng sau thảm họa Formosa cho thấy Nguyễn Phú Trọng và bộ chính trị cũng vong bản không thua gì cộng sản đời đầu như thượng dẫn. Tội ác có biến tướng theo thời gian nhưng bản chất thì không thay đổi. Chúng vẫn đặt quyền lợi Formosa lên trên sự sống còn của ngư dân bốn tỉnh miền Trung. Vẫn đặt sự tồn tại của đảng cộng sản lên trên sự tồn vong của cả dân tộc. Vẫn cai trị bằng thủ đoạn lừa gạt qua độc quyền tuyên truyền, vẫn dùng bạo lực để bịt miệng và nếu cần thì thủ tiêu người đối lập như những thập niên của thế kỷ trước, lúc Hồ còn sinh thời. Băng đảng cộng sản là hiện thân của tội ác, không phải đảng phái chính trị. Nó là một tổ chức tội phạm mạo danh cách mạng.

Vì sao cộng sản đòi cấm vĩnh viễn bản nhạc cổ “Dạ cổ hoài lang”

Vì sao cộng sản đòi cấm vĩnh viễn bản nhạc cổ “Dạ cổ hoài lang”

 

Hải Âu (Danlambao) – Cục Nghệ thuật biểu diễn của nhà nước cộng sản đang tỏ ra thách thức công chúng khi liên tiếp cấm những bản nhạc bất hủ đã đi vào lòng khán thính giả Việt Nam. Câu chuyện về 5 ca khúc nổi tiếng (Cánh thiệp đầu xuân, Con đường xưa em đi, Chuyện buồn ngày xuân, Đừng gọi anh bằng chú, Rừng xưa) đã bị cộng sản cấm sử dụng vĩnh viễn vẫn đang làm cho dư luận phẫn nộ trong những ngày qua.
Lấy lý do ca từ trong những bản nhạc đã bị sửa lời so với bản gốc, nhưng thực chất thâm ý của cộng sản là muốn giết chết nền âm nhạc vốn dĩ được hình thành và phát triển từ nét văn hóa của thời Việt Nam Cộng Hòa. Mới đây nhiều thông tin cho thấy cộng sản có thể sẽ cấm vĩnh viễn lưu hành bản nhạc cổ “Dạ cổ hoài lang” của cố nhạc sĩ Cao Văn Lầu cũng với lý do ca từ của bản nhạc đã bị sửa lời.
Bản nhạc cổ “Dạ cổ hoài lang” có nội dung nói về nỗi niềm của một người vợ nhớ chồng mỗi khi đêm về. Bản nhạc cổ được chính nhạc sĩ Sáu Lầu (Cao Văn Lầu) sáng tác trong hoàn cảnh duyên nợ trái ngang của vợ chồng ông. Năm 28 tuổi, ông Sáu Lầu buộc phải nghe lệnh mẹ thôi vợ vì lý do “tam niên vô tự bất thành thê”, (hai vợ chồng ông không có con sau ba năm chung sống). Thời ấy nếu thôi vợ thì ông phải đem trả vợ về cho cha mẹ vợ, nhưng vì quá thương vợ, ông đã âm thầm chống lại lệnh của mẹ ông khi gửi vợ đến một gia đình có tấm lòng nhân hậu. Chiều chiều ông lại đem cây đàn Kìm ra làm bạn, khi màn đêm buông xuống, phu thê ông lại phải cam chịu cảnh “đêm đông gối chiếc cô phòng”… Chính từ những cảm xúc rất tự nhiên của đời người trong câu chuyện của ông Sáu Lầu mà từ đó bản nhạc cổ “Dạ cổ hoài lang” đã ra đời.
Cũng như bao tác phẩm âm nhạc nổi tiếng khác, người nhạc sĩ cần có và phải có hoàn cảnh sống hoặc những câu chuyện đầy cảm xúc mới có thể sáng tác những ca khúc đi vào lòng người cùng những áng văn nên thơ, lãng mạn và đẹp đẽ. Nhưng đó lại là những điều mà cộng sản ngày nay không muốn thừa nhận vì lẽ đó không phải là nhạc đỏ, nhạc cách mạng. Nó khác hẳn với dòng nhạc cổ vũ chiến tranh khi “bác cùng chúng cháu hành quân” hay cổ xúy cho sự chết chóc khi “đường vinh quang xây xác quân thù”. Hơn thế nữa, những bản nhạc bất hủ trước năm 1975 lại là của những người “bên thua cuộc” sáng tác.
Chuyện sửa lời bài hát mà cộng sản mượn cớ để cấm lưu hành những ca khúc trước năm 1975 chỉ là cách biện hộ cho thói hành xử vô lối của cộng sản. Có thể những ca từ ấy được chỉnh sửa, thay đổi ca từ âu cũng là làm cho những ca khúc ấy gần gũi với công chúng nghe nhạc hơn. Tuy nhiên sau khi sửa lời thì nội dung và ca từ của những bản nhạc ấy không hề làm mất đi ý nghĩa chính của bản nhạc, cũng không gây phản cảm cho người nghe. Những người lính hay những trận chiến trong bối cảnh sáng tác những ca khúc ấy không xuyên tạc sự thật, không kích động chiến tranh, cũng chẳng thù hằn Nam, Bắc. Thế thì sao phải cấm chúng lưu hành khi những bản nhạc ấy mang lại món ăn tinh thần cho hàng triệu người từ Bắc chí Nam.
Cũng vậy, bản nhạc cổ “Dạ cổ hoài lang” chỉ đơn thuần là một tác phẩm âm nhạc kể về sự trái ngang trong tình duyên của một xã hội còn nhiều giáo điều mang tâm thức phong kiến thời ấy. Một bản nhạc cổ đã làm rơi nước mắt của biết bao người yêu nhạc và đã tạo hứng khởi để từ đó Bạc Liêu trở thành cái nôi của dòng nhạc “Đờn ca tài tử”. Một thể loại âm nhạc được UNESCO chính thức công nhận là Di sản văn hóa phi vật thể đại diện của nhân loại vào ngày 5/12/2013. Đến cuối tháng 4/2014 chính nhà nước cộng sản đã long trọng tổ chức Festival Đờn ca tài tử lần thứ nhất tại Bạc Liêu. Hầu hết các quan chức cao cấp của đảng cộng sản đều có mặt trong dịp Festival này nhằm vinh danh dòng nhạc có âm hưởng gần gũi với văn hóa và tính cách con người miền Nam. Hàng tỷ đồng đã được nhà cầm quyền chi ra để xây nhà tưởng niệm, khu trưng bày di sản của cố nhạc sĩ Cao Văn Lầu cùng những hạ tầng cơ sở khác để tạo nên một Festival “Đờn ca tài tử” rất Nam bộ.
Thế nhưng chỉ ba năm sau, cũng chính những kẻ “làm văn hóa” của cộng sản đảng lại hăm he sẽ cấm vĩnh viễn bản nhạc cổ “Dạ cổ hoài lang”. Cục Biểu diễn nghệ thuật của nhà nước cộng sản đưa ra lý do “chưa xác định thời điểm sáng tác ca khúc này và cho rằng có nhiều dị bản đang được lưu hành trên thị trường”. Một bản nhạc đã tạo ra cái nôi của “Đờn ca tài tử” khiến UNESCO và thế giới công nhận là di sản của nhân loại đang đứng trước nguy cơ chịu án “tù chung thân” tại Việt Nam.
Nếu cộng sản cấm những bài hát trước năm 1975 vì “bị” sửa ca từ hay vì “dính” những hình ảnh người lính và chiến trận. Vậy thử hỏi những ca từ trong bài “đồng chí” hay “năm anh em trên một chiếc xe tăng” và vô số những bài hát liên quan đến cuộc chiến Bắc Nam của “bên thắng cuộc” tại sao lại không cấm. Đất nước không còn chiến tranh, cộng sản luôn mồm kêu gọi hòa hợp dân tộc nhưng tâm địa lại luôn thù hằn những gì gắn liền với Miền Nam Việt Nam. Phải chăng cộng sản lo sợ văn hóa nghệ thuật đầy tính nhân văn và tình dân tộc của Việt Nam Cộng Hòa hồi sinh và sẽ là bước đệm nhằm giải thể cộng sản đảng độc tài?
 
08.04.2017