https://www.youtube.com/watch?v=sCNzFv_jays
Bài Giảng Thánh Lễ Hôn Phối Cực Hay Của Đức Cha Đaminh Đặng Văn Cầu Tại Giáo Xứ Lương Điền
https://www.youtube.com/watch?v=sCNzFv_jays
Bài Giảng Thánh Lễ Hôn Phối Cực Hay Của Đức Cha Đaminh Đặng Văn Cầu Tại Giáo Xứ Lương Điền
Lạy Chúa Giêsu, xin tha tội cho chúng con, xin cứu chúng con khỏi sa hỏa ngục, xin đem các linh hồn lên thiên đàng, nhất là những linh hồn cần đến lòng Chúa thương xót hơn. Amen
Các Bạn thân mến
Tục ngữ Việt Nam có câu: Con người có cố có ông, như cây có cội như sông có nguồn. Hay: con ai chẳng là con cha, cháu ai là chẳng cháu bà cháu ông. Hai chữ cội nguồn đã mang lại toàn bộ ý nghĩa của đạo làm con đối với các bậc sinh thành mà bất cứ ai sinh ra trong cuộc đời đều có bổn phận phải ghi nhớ và gìn giữ. Theo tháng năm, từ đông sang tây, từ bắc chí nam, đâu đâu cũng vang lên giai điệu về chữ hiếu như là lời báo đáp và ghi ơn tổ tiên mình.
Chính vì thế, hàng năm Giáo Hội công giáo đã dành trọn tháng 11 để tưởng nhớ những người quá cố, để sống lại đạo làm con. Người công giáo vẫn có thói quen tốt lành xin lễ cho ông bà tổ tiên, viếng nghĩa trang cùng với việc tảo mộ. Ngoài ra, trong ba ngày đầu năm, Giáo Hội Việt Nam đã dành ngày mồng hai tết để kính nhớ tổ tiên ông bà cha mẹ. Hòa lẫn với chủ đề kính nhớ tổ tiên, Giáo Hội cũng đã nhắn gửi tới từng người con phải biết yêu chuộng ý nghĩa thiêng liêng cao cả: con ơi giữ lấy lời cha, chớ quên lời mẹ nhớ mà ghi tâm.
Cũng thế, anh em Phật giáo hàng năm vào ngày rằm tháng bảy âm lịch cũng có mùa vu lan để báo hiếu. Vào dịp này, mỗi người đều xướng lên tám lòng biết ơn của mình. Có người không quen ăn chay trường, song vào thời điểm này, người ta thể hiện lòng hiếu đó bằng việc ăn chay trọn tháng bảy âm lịch, hay có những người bận rộn công việc đời thường vào dịp này họ cố gắng thu xếp thời gian để đến một ngôi chùa quen thuộc dự lễ cầu siêu cho linh hồn ông bà cha mẹ đã qua đời. Họ tin rằng nhờ đó, bổn phận của họ được chu toàn. Với truyền thống lâu đời của người phật tử là cầu mong để được đáp đền ơn tam bảo, báo hiếu cha mẹ sinh thành dưỡng dục…
Còn ở Mỹ, người ta không có tục thờ cúng tổ tiên bởi vì chữ hiếu nơi họ không được nâng lên thành đạo. Thế nhưng họ có những ngày mà người Việt Nam chúng ta chưa có. Họ đã chọn ra hai ngày trong năm để tưởng nhớ công ơn sinh thành của cha mẹ. Đó là ngày của mẹ (mother’s day) vào ngày chúa nhật thứ hai trong tháng năm và ngày của cha (father’s day) vào ngày chúa nhật thứ ba trong tháng sáu.
Quả là đã mang trong mình dòng máu linh thiêng của tổ tiên, dù là người công giáo, phật giáo hay bất cứ ai cũng đều thể hiện lòng biết ơn một cách trân trọng đối với các bậc sinh thành. Trở về cội nguồn tổ tiên, chúng ta một lần nữa nói lên lòng biết ơn sâu sắc, đối với cácbậc tiền nhân.
Vì thế, chúng ta cùng nhau thắp lên một nén nhang để cùng nhớ ơn, ca ngợi công ơn tổ tiên và cầu nguyện cho tất cả những ai đã từng một lần chắp cánh cho chúng ta buớc vào cuộc đời và sống trọn vẹn ý nghĩa của con người.
Hạnh phúc là gì đây?
Đây chính là câu trả lời hay nhất mà tôi từng đọc được:
Thiện Sinh
CHỌN CHỒNG
Làm gì có đàn ông nào vừa ngoan, vừa hiền, biết vâng lời, ở nhà quanh quẩn với gia đình, không biết ăn nhậu, không có bạn bè mà kiếm được nhiều tiền về cho gia đình vợ con ở nhà hưởng thụ sung sướng ? …
…. Miễn là đừng gặp phải ĐÀN ÔNG VÔ DỤNG là được !
Cái gì cũng có giá của nó !
Hãy vì hai chữ HẠNH PHÚC mà CHẤP NHẬN sự TƯƠNG ĐỐI.
Hạnh phúc ở tại tâm của ta mà có… đừng suy diễn và tự làm khổ nhau.
Chỉ cần một người ĐÀN ÔNG TỬ TẾ và CÓ TRÁCH NHIỆM là đủ.
(Từ fb của Nguyễn Học)
NGẪM…!!!!
Ước Mơ Của Con
Sau bữa tối, một cô giáo tiểu học bắt đầu chấm bài cho học sinh. Chồng cô ngồi bên cạnh, dán mắt vào màn hình điện thoại di động, cố gắng phá vỡ kỷ lục trò Candy Crush Saga anh đã dày công nghiên cứu cả tháng trời. Bỗng nhiên, bầu không khí yên lặng bị phá vỡ bởi tiếng sụt sịt của người vợ. Thấy mắt cô đang rơm rớm, anh vội quay sang vợ hỏi nhỏ:
“Này em, sao tự dưng lại khóc? Có chuyện gì à?”
Người vợ thổn thức trong nước mắt: “Hôm qua em giao bài tập làm văn cho tụi nhỏ lớp 1, viết về chủ đề “Điều ước của con”… ”
“Anh hiểu rồi, nhưng vì sao em khóc?” – Người chồng tiếp tục gặng hỏi trong khi mắt vẫn không rời khỏi trò chơi đang đến hồi gay cấn.
“Bài văn cuối cùng này đã làm em khóc”.
Không giấu nổi sự tò mò, anh chồng bèn ngẩng mặt lên hỏi đầy ái ngại: “Bài văn của một đứa trẻ con cũng khiến em khóc được sao?”
“Anh nghe này…” – Người vợ chậm rãi đọc, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
“Ước mơ của con là trở thành một chiếc điện thoại di động. Bố mẹ con yêu điện thoại di động lắm. Đến mức con cảm thấy bố mẹ quan tâm đến điện thoại còn hơn quan tâm đến con. Khi bố đi làm về, dù rất mệt mỏi nhưng bố vẫn chỉ ngồi bấm điện thoại di động chứ chẳng nhớ gì đến con. Khi bận bịu việc gì quan trọng, nếu bất chợt có chuông điện thoại reo, bố mẹ sẽ ngay lập tức nhấc máy nghe. Thế nhưng lúc con khóc thì bố mẹ lại chẳng sốt sắng đến thế. Bố mẹ thích chơi trò chơi trên điện thoại di động chứ chẳng muốn chơi cùng con. Khi nói chuyện với ai đó trên điện thoại, bố mẹ cũng chẳng bao giờ thèm nghe con nói gì, cho dù con có chuyện rất quan trọng muốn chia sẻ. Vì thế, con chỉ ước được làm một chiếc điện thoại di động”.
Sững lại vài giây khi nghe xong bài văn, người chồng rụt rè hỏi vợ:
“Trò nào viết bài này vậy em?”
Ngước cặp mắt dâng đầy nước lên nhìn chồng, cô nghẹn ngào:
“Con trai của chúng ta”.
From: Tham Nguyen & KimBang Nguyen
Duy trì hạnh phúc gia đình
Một tối nọ tôi và cha đi xem phim, bộ phim không hấp dẫn lắm nên hai cha con đã quyết định về sớm. Khi đến ngã rẽ gần nhà, cha tôi đột nhiên dừng lại, trông nét mặt ông rất khác, rồi ngay sau đó ông lấy tay che kín mắt tôi. Ông nói với tôi: “Con đừng nói, đừng nhìn nhé”. Tôi nghĩ cha đang đùa và muốn bỏ tay ông ra khỏi mặt mình, tuy nhiên cha vẫn cố lấy tay che hết mắt tôi và ông nói rất nghiêm: “Có một con quỷ rất đáng sợ, cha con mình ra ngay khỏi đây thôi!”.
Nghe đến quỷ là tôi đã sởn gai ốc rồi! Ma quỷ rất đáng sợ, quỷ sẽ bay tới và ăn thịt trẻ con như mấy câu chuyện tôi được nghe kể…, sợ quá nên tôi cứ để tay cha che hết mắt mình từ lúc đó tới khi về nhà. Về nhà rồi tôi vẫn còn run rẩy vì sợ.
Sau khi đã bình tĩnh lại, tôi hỏi cha: “Con quỷ cha nhìn thấy trên đường ban nãy trông nó như thế nào?”. Cha im lặng một lát rồi nói: “Con đừng hỏi, nếu biết con sẽ không thể thoát khỏi nó đâu”. Tôi về phòng nhưng vẫn thấy tò mò về con quỷ vừa rồi. Tôi gặp mẹ và kể cho bà nghe chuyện đó. Mặt mẹ tự dưng tái nhợt, bà mãi mới cất lời: “Cha con nói đúng đấy, không nên hỏi về chuyện này, nếu không con không thể thoát khỏi nó đâu”.
Sau lần ấy mỗi khi ra đoạn rẽ đó, tôi luôn nhìn xung quanh để xem có con quỷ nào xuất hiện hay không. Tuy nhiên tôi chưa bao giờ đối diện bất kỳ một con quỷ nào như tối hôm hai cha con bỏ bộ phim về nhà sớm. Cũng thật kỳ lạ, có đôi chút thay đổi trong gia đình tôi kể từ hôm ấy…
Trước đó cha mẹ hay cãi cọ và mẹ muốn ly hôn, sau hôm đó cha lại nói đồng ý li dị, nhưng mẹ không chấp nhận. Và lập tức không khí trong gia đình thay đổi đến kỳ lạ, hai người không còn cãi cọ nữa và tỏ ra hạnh phúc bên nhau, để cho chúng tôi trưởng thành trong mái ấm thực sự.
30 năm sau kể từ hôm ấy, cha mẹ tôi không còn cảnh mặt tưng bừng lớn tiếng quát tháo nhau….
Người cha 70 tuổi của tôi đã qua đời trong vòng tay yêu thương của vợ. Khuôn mặt ông nở nụ cười nhẹ nhàng. Lo an táng ông xong, tôi thu dọn di vật của cha và nhìn thấy cuốn nhật ký. Trong đó ông viết về cái đêm khi chúng tôi gặp “con quỷ”…, câu đố cuối cùng đã được giải đáp …
Trong nhật ký ông viết:
“Xem phim xong dắt con trai về nhà, bất chợt đến ngã rẽ vào hẻm nhìn thấy vợ mình cùng một người đàn ông lạ đang âu yếm nhau. Tôi cảm thấy như rơi xuống vực thẳm vì linh cảm của mình đã đúng. Tôi đã hết mực yêu thương vợ mình và cô ấy ngấm ngầm phản bội lại tôi và gia đình. Tôi thấy thương con trai, sự thật này quá tàn nhẫn với nó, có thể là bóng đêm ám ảnh suốt cuộc đời con trẻ. Con liệu có thể chấp nhận việc người mẹ yêu dấu của mình có hành vi như vậy!
Tôi không thể tưởng tượng nổi con trai mình sẽ như thế nào nếu biết việc này. Mặc dù cô ấy đã xử tệ với tôi, nhưng tôi cũng phải ghi nhận rằng cô ấy từng tốt với mình, và còn con trai yêu dấu của tôi nữa. Vì vậy tôi đành phải nói dối con về con quỷ đó …”
Sau khi đọc nhật ký của người cha quá cố, mắt tôi đẫm lệ. Cha đã che giấu sự thật để gìn giữ hình ảnh hoàn mỹ về mẹ trong trái tim con trai bà, cũng bởi vì vậy mà cha mẹ tái hợp để cứu vãn cuộc hôn nhân đang trên bờ vực sụp đổ của họ.
Tôi đi vào phòng, trìu mến ôm người vợ đang mang bầu của mình, tiếp đó tôi xóa sạch mọi thông tin về người bạn gái cũ cũng như những thông tin khác … Bởi vì tôi đã học được một điều thật quý giá qua câu chuyện “con quỷ”, lĩnh hội bài học làm người cha tốt.
Cha đã vì tình yêu thương với tôi mà dẹp bỏ nỗi giận dữ và tự ái nhẽ ra nên trút lên đầu mẹ để duy trì hạnh phúc gia đình. Bất kỳ ai trong hoàn cảnh gia đình có nguy cơ đổ vỡ cần phải xem xét lại bản thân và thông cảm cho đối phương với tấm lòng vị tha.
Không ai muốn chuốc lấy tổn thương về mình, nhưng cha đã làm vậy để cho tôi một cuộc sống hạnh phúc trong mái ấm gia đình. Xin hãy chia sẻ câu chuyện này tới mọi người để trên thế gian sẽ còn nhiều người cha tốt như thế, để các bậc phụ huynh luôn tìm cách giải quyết xung đột và cho những đứa con thơ một mái ấm hạnh phúc bên mẹ cha.
S.T.
httpv://www.youtube.com/watch?v=bDJdLCSJNRo
NHỮNG NGƯỜI KHÔNG NÊN LẤY LÀM CHỒNG
(Tâm lý hôn nhân)
Trần Mỹ Duyệt
Tục ngữ Việt Nam có câu: “Con gái mười hai bến nước” ám chỉ con đường hôn nhân tương lai “trong nhờ đục chịu” của nữ giới. Nhưng nếu ứng dụng vào hoàn cảnh hôm nay, con thuyền hôn nhân của người con gái Việt Nam có thể sẽ trôi vào một bến khác nữa, đó là bến “chồng nước ngoài”. Riêng ở bến này, với kinh nghiệm nghề nghiệp, theo tôi, có lẽ đục nhiều hơn trong. Tại sao? Tại vì ở đây, tình yêu và hôn nhân sẽ gặp những thử thách rất lớn do ảnh hưởng đến nhiều khía cạnh từ giáo dục, văn hóa, lịch sử, ngôn ngữ và xã hội.
Nhớ lại trong một buổi gặp gỡ, anh chị em đang vui vẻ trao đổi về tình yêu, hôn nhân và gia đình, tự nhiên có anh nêu thắc mắc: “Có ai biết tại sao gái Việt Nam bây giờ đổ xô đi lấy ngoại quốc không vậy? Bộ trai Việt Nam tệ lắm sao?” Câu hỏi hơi thiếu tế nhị, động chạm đến cảm thức của giới phụ nữ, nên một chị đã đối đáp thẳng thừng: “Không chỉ là tệ mà còn hơn tệ nữa. Cờ bạc, cá độ, đá gà, say xỉn. Không cờ bạc, say xỉn thì lười biếng, gia trưởng, độc đoán, vô tâm, vô trách nhiệm. Còn vài đứa ỷ có tiền, có bạc của cha mẹ lại ăn chơi, xa xỉ, gái gú. Những thứ đàn ông, con trai ấy thì ở giá còn hơn lấy làm chồng.” Thấy câu chuyện có phần không vui, mọi người im lặng và chuyển đề tài.
Thật ra không phải đàn ông, con trai Việt Nam ở trong hay ngoài nước, mà mọi đàn ông, con trai trên thế giới nếu mắc phải những khuyết điểm như trên đều không nên lấy làm chồng. “Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời!” Hôn nhân dựa trên những yếu tố như vậy không phải là một hôn nhân lành mạnh đem lại hạnh phúc.
Cứ cho rằng con gái Việt Nam thời nay không còn bị ràng buộc bởi những tục lệ phong kiến như “cha mẹ đặt đâu, con ngồi đó”, mà tự do chọn lựa người mình yêu thì thời gian hẹn hò được cho là những khoảnh khắc đẹp, lãng mạn, tình tứ, và hấp dẫn nhất. Thời gian tìm hiểu của hai người. Thời gian của lựa chọn và quyết định. Nhưng đây cũng là thời gian mà nhiều người con gái dễ bị nhầm lẫn, và đã có những quyết định sai lầm nhất!
Tục ngữ ca dao Việt Nam đã có câu: “Gái tham tài, trai tham sắc.” Hoặc “con trai yêu bằng mắt, con gái yêu bằng tai”. Bắt được tâm lý này, những chàng sở khanh thường dùng khí giới “đẹp trai không bằng chai mặt” để chinh phục. Kết quả là nhiều phụ nữ đã ngậm đắng nuốt cay, ân hận cả đời. Họ không tránh khỏi quyết định sai lầm, vì tránh được cái bẫy đẹp trai thì lại vướng vào cái bẫy có tài; và tránh được cái bẫy có tài thì lại khó tránh cái bẫy “chai mặt”.
Để giúp chị em phụ nữ có những chọn lựa sáng suốt trong lãnh vực tình cảm và hôn nhân, gầy đây trong một khảo cứu được phổ biến trên https://www.india.com › Lifestyle, ít nhất 6 loại đàn ông con trai được khuyên là “có ế cũng đừng lấy”. [1]
Người bạo hành (abusive):
Người có máu bạo hành thường không biết tự kiềm chế cảm xúc, sự nóng giận và bực tức. Con người ai cũng có những lúc mất bình tĩnh và không tự kiểm soát được bản thân, cảm tình, lời nói hay việc làm, nhưng không nên lấy một người mà người ấy luôn tỏ ra nóng nảy, bực bội, và bất mãn mọi chuyện từ nhỏ đến lớn, từ bình thường đến quan trọng. Nhất là vì do thiếu tự chế, thiếu bản lãnh mà dẫn đến cãi vã, “thượng cẳng chân, hạ cẳng tay” với người khác.
Nếu trong thời gian tìm hiểu, hẹn hò mà bạn may mắn nhận ra người yêu của bạn có những hành xử lỗ mãng, chửi thề, văng tục, nóng nảy, và tệ hơn là có lần đã lớn tiếng với bạn hoặc “tặng” bạn một bạt tai. Lời khuyên tốt nhất dành cho bạn trong trường hợp này là hãy: “Bỏ của chạy lấy người”.
Người tham công tiếc việc (work is life):
Chăm chỉ, siêng năng, chịu khó, và có chí cầu tiến là tốt, nhưng nếu lúc nào cũng coi công việc là chính, “làm ngày không đủ, tranh thủ làm đêm”, thì theo tâm lý, những người này mang hội chứng “nghiện việc”. Họ luôn dành thời giờ cho công việc và sẽ không có giờ cho gia đình, cho vợ con. Tình yêu, hôn nhân, gia đình, con cái đối với họ là thứ yếu, hoặc không cần thiết. Theo một khảo cứu 26% những người này thường xuyên có cảm tưởng bị “vắt sạch cảm xúc” do công việc.
Ngoài ra, trong đời sống vợ chồng, những người này sẽ không bao giờ để ý lắng nghe bạn, nếu bất quá thì chỉ trả lời “có” hoặc “không” cho qua chuyện. Họ cũng rất ít khi trao đổi hoặc bàn thảo gì với bạn. Bạn sẽ cảm thấy rất cô đơn trong căn nhà dù lớn hay nhỏ của mình. Ngoài việc chú tâm vào công việc, họ chỉ là một người đàn ông vô cảm.
Người tình tiền kiếp:
Bạn có tin là mình đã yêu một ai đó từ kiếp trước không? Một người mà chỉ vài lần chào hỏi xã giao, hoặc vài cuộc hẹn hò cùng nhau đi xinê hay uống càphê là đã tỏ ra như “hai ta đã gặp nhau ở tiền kiếp”. Điều đáng lưu ý ở con người này là họ cứ nằng nặc đòi cưới bạn cho bằng được. Đối với những đàn ông này, thành ngữ tiếng Anh có câu: “Easy come easy go” – cái gì đến dễ thì ra đi cũng dễ. Bạn đừng lầm tưởng đây là “tiếng sét ái tình” (coup de foudre).
Tính cách vội vàng, thiếu kiên nhẫn chờ đợi, cũng là một vấn nạn mà bạn cần đặt ra: Liệu có gì gài bẫy trong cuộc tình này không? Quá khứ người này có điều gì đáng nghi ngờ không? Tại sao lại quá vội vàng? Người này có trưởng thành về tình yêu và tâm lý không? Quan trọng hơn vẫn là người ấy sẽ không có đủ nhẫn nại và chung thủy để sống đời với bạn! Tiền kiếp thì không biết, nhưng nếu vội vàng tiến tới hôn nhân với những người như vậy sẽ dễ đi đến “tàn kiếp”!
Người áp đặt (over possessive):
Đây là lớp người đàn ông đáng sợ nhất mà phụ nữ thông minh không nên lấy làm chồng. Họ rất đa nghi nhưng cũng rất độc đoán và chiếm hữu. Họ sẽ bắt bẻ bạn, sẽ nghi ngờ bạn, và sẽ tra vấn bạn về tất cả những gì bạn làm. Thí dụ, các kiểu áo quần thời trang bạn mặc, bạn bè bạn giao tiếp, những phương tiện thông tin bạn dùng. Tất cả họ đều muốn kiểm soát và áp đặt theo ý họ. Với một người như vậy, bạn rất khó có thể sống một cách vui vẻ, thoải mái và hạnh phúc.
Trong văn hóa Việt Nam, những người như vậy được xếp vào hạng gia trưởng, chủ quan, và độc tài. Bạn sẽ không bao giờ là bạn, vì tất cả đều lệ thuộc vào một người mà người đó luôn luôn muốn bạn phải theo ý họ.
Người trăng hoa (Casanova):
Do điển tích Casanova là người có 5 vợ và hàng tá tình nhân. Điểm chính của loại người trăng hoa là không chung tình. Đối với họ, phụ nữ chỉ là món hàng, món đồ chơi mà họ hãnh diện có trong bộ sưu tập của họ. Họ tỏ ra rất khéo léo, đào hoa, lãng mạn khi chinh phục phụ nữ. Nhưng nếu để mình bị thu hút bởi cái nét đào hoa, và tin tưởng vào những lời hứa hẹn đường mật của những người này là một đại họa.
Bạn có thể tin vào lời hứa của những đàn ông, con trai này không? Sau đây là lời tự thú của một khách làng chơi đã đi vào văn học sử:
“Một trà, một rượu, một đàn bà,
Ba cái lăng nhăng nó quấy ta,
Chừa được thứ nào hay thứ nấy,
Có chăng chừa rượu với chừa trà.” [2]
Người bám áo mẹ (mama’s boy):
Yêu mẹ, lắng nghe và tôn trọng ý kiến của mẹ hoàn toàn khác với thái độ một người mà lúc nào cũng hành xử như một đứa trẻ bám áo mẹ.
Một người đàn ông, con trai trung bình ở tuổi 30 được cho là đã trưởng thành đầy đủ về mặt tâm lý. Với sự trưởng thành này, anh ta có thể tự mình giải quyết và tự lập được cuộc sống. Ngược lại, một người đàn ông, con trai mà lúc nào cũng mẹ, cái gì cũng mẹ, đi đâu cũng mẹ, không có mẹ không nấu được tô mì, luộc được quả trứng, giặt được cái áo, thì sau khi kết hôn, những “cậu ấm”, những “công tử” này làm sao có đủ khả năng bao bọc, lo lắng và nuôi được gia đình nhỏ của mình.
“Bởi thế người đàn ông sẽ bỏ cha mẹ mình mà luyến ái với vợ mình, và cả hai trở nên một.” (Genesis 2:24) Phụ nữ có thể mến, và kính trọng một người bạn trai biết hiếu kính cha mẹ, nhưng không nên lấy một người chỉ biết bám gấu áo mẹ. Nếu lấy người này, bạn sẽ chẳng khác gì thay thế cho người mẹ đẻ để chiều chuộng, săn sóc, và lo lắng cho một thằng con trai lớn nhưng vô tích sự.
Người ông thầy bảo cưới:
Đây là loại đàn ông thứ 7, loại mà theo văn hóa và phong tục Á Đông, đặc biệt là Việt Nam, là những người mà mấy ông, mấy bà thầy bói, tử vi hay tướng số bảo lấy.
Bạn lấy chồng, sinh con, đẻ cái là chọn lựa và quyết định hoàn toàn của bạn. Không có một thầy bói, thầy tử vi hay tướng số nào có thể làm điều này thay bạn. Những gì họ nói chỉ mang tính cách tư vấn, tham khảo chứ không phải là định mệnh. Trong thực tế, họ không sống thay cho bạn để chịu hậu quả do những lời khuyên ấy.
Với cái nhìn tâm lý và sự phát triển về kiến thức, khoa học ngày nay, quyết định yêu hay cưới dựa vào ngày lành, tháng tốt, dựa vào hợp tuổi là những gì mê tín, nhảm nhí. Hạnh phúc là do tự bạn. Bạn mới là người làm chủ những quyết định của mình. Ý thức này sẽ giúp bạn sáng suốt hơn trong những lựa chọn có liên quan đến tương lai, đến hạnh phúc hôn nhân của đời mình:
“Thừa tiền thì đem mà cho
Đừng dại xem bói rước lo vào mình.” [3]
Trần Mỹ Duyệt
From: TU-PHUNG
Bỏ vợ và Bố vợ …
Hôm qua nhà vợ có đám giỗ, vợ bảo nhà không làm cỗ, chỉ bày chút hoa quả cúng tổ tiên thôi. Anh về cũng được, nếu bận thì thôi. Vợ nói thì nói vậy, tôi tự thấy vẫn nên về.
Vợ chồng tôi sắp ly hôn, sau 2 năm yêu nhau và 16 năm chung sống. Chúng tôi đến với nhau từ thời tôi còn hai bàn tay trắng. Hai vợ chồng trầy trật tạo dựng sự nghiệp, cuối cùng rồi cũng có ngày phát triển như hôm nay. Nhưng khi kinh tế đã đủ đầy thì tình yêu cũng thay đổi.
Thực ra là do tôi đã nguôi dần cảm xúc với vợ. Tôi ngoại tình và tự thấy cuộc sống hôn nhân quá tẻ nhạt. Sống chung thực ra chỉ làm vợ tôi thêm đau khổ, vậy nên tôi nghĩ ly hôn là giải pháp. Vợ tôi ngày xưa rất cá tính và ương bướng, giờ làm ăn nên cũng trở nên khá gan lì. Cô ấy tất nhiên không chịu, nhưng sự im lặng kéo dài cũng khiến cô ấy ngột ngạt. Phụ nữ thực ra không giỏi chịu đựng như người ta tưởng, nhất là về phương diện tình cảm, nếu không níu được họ vẫn biết sẵn sàng buông.
Bố mẹ vợ đón tôi vẫn bằng nụ cười như mọi khi nhưng có vẻ hơi khách khí. Có lẽ vì biết chúng tôi sắp chia tay nên họ đón tôi như khách, không cho tôi động tay động chân việc gì. Mẹ vợ nhìn tôi lạnh nhạt, còn bố vợ đối với tôi vẫn thân tình niềm nở.
Bố vợ tôi là người ít nói. Từ ngày làm rể ông, chưa bao giờ tôi thấy ông can thiệp vào chuyện gia đình con cái. Nhưng lần này có vẻ như ông muốn nói. Ông bảo: Từ trước giờ bố vẫn đối với tôi như hai người đàn ông với nhau. Nhưng hôm nay bố muốn nói chuyện với tôi là tư cách bố vợ. Giọng ông chậm rãi, đều đều, nhỏ đủ để tôi nghe:
“Ngày xưa hồi cái Bống nó yêu con, bố mẹ không đồng ý. Bố mẹ chỉ có mình nó là con, bao yêu thương chăm sóc dồn cho nó cả. Tính nó từ bé đã ương bướng vì được bố mẹ nuông chiêu, cưng như hoa như trứng. Bố vẫn nghĩ nó lớn lên trong đủ đầy sẽ không thể nào chịu được khốn khó. Ngày nó nói yêu con và muốn lấy con, bố đã cản ngăn, không phải vì chê con mà vì sợ con gái bố nông nổi. Nó quen ăn sung mặc sướng, con thì thiếu thốn khổ nghèo. Nó vốn quen đón đưa, con thì một mái nhà để ở cũng không có. Nó yêu con, tưởng tình yêu là vĩ đại lắm, tưởng phong ba gì cũng vượt được, nhưng khi đối mặt với thực tại cơm tiền có chịu nổi không? Bố chỉ sợ nó lấy con rồi, được dăm bữa nửa tháng sẽ chạy về nhà than rằng con không quen chịu khổ, như vậy sẽ rất thiệt thòi cho con.
Dù vậy nó vẫn kiên quyết lấy, nó khóc lóc suốt ngày, nó quỳ lạy van xin. Làm cha mẹ, không thể thấy con mình yêu sống yêu chết mà nỡ can ngăn. Thôi thì nó lớn rồi, tự làm tự chịu.
Các con về với nhau, nhà phải đi thuê. Ba lần bảy lượt bố nói các con về sống chung, nó bảo không về. Nó không muốn con cảm thấy xấu hổ vì cậy nhờ nhà vợ, ăn không dám ăn, nói không dám nói. Rồi trong lúc khốn khó, con tập tành kinh doanh. Nó cũng nghỉ việc nhà nước hỗ trợ con. Nó mang bầu trong thời gian làm ăn nhiều thất bại. Đôi bận nó về nhà, người lả đi vì suy nhược, nhưng nó giấu con, không muốn con nghĩ ngợi mông lung.
Cuối cùng thì có công trồng cây cũng đến ngày hái quả. Các con dần có của ăn của để. Đứa trước lớn lên, đứa sau ra đời. Bố mẹ nhìn vào, cảm thấy hạnh phúc vì con mình đã trưởng thành, cứng cáp.
Lâu rồi nó về nhà, mấy lần trốn trong nhà tắm khóc. Mẹ con biết mới cố tra hỏi, nó bảo chồng con ngoại tình. Nó bảo nó không khóc trước mặt chồng, không muốn tỏ ra yếu đuối. Bố cũng không ngờ đứa con gái cá tính và bướng bỉnh ngày xưa nay lại trở nên yếu mềm như vậy. Từ bé tới lớn, người có thể làm nó khóc cũng chỉ có con.
Người ta nói, khó khăn thử thách lòng chung thủy của đàn bà. Giàu có thử thách lòng chung thủy của đàn ông. Khó khăn không làm lung lạc ý chí và tình yêu của vợ con, nhưng tiền bạc đã làm con thay đổi.
Bố không biết rốt cuộc là con gái bố đã làm sai điều gì với con, nó không biết ăn ở hay đối nhân xử thế tệ bạc? Nó ăn chơi trác táng hay bỏ bê chồng con? Là nó không tốt ở chỗ nào, hay chỉ vì đơn giản là con khát thèm sự mới mẻ?
Con nhìn xem, người phụ nữ đầu ấp tay gối với con 16 năm qua. 16 năm tuổi thanh xuân đẹp nhất cuộc đời nó dành để cùng con mưu sinh bươn chải. 16 năm nó bận bịu cho chồng cho con đến quên cả đòi hỏi. Giờ đến khi kinh tế đủ đầy rồi thì lại đối diện với cảnh chia ly. Người phụ nữ đã vì con mà từ bỏ đầy đủ ấm êm. Vì con mà cam tâm chịu khổ. Vì con mà mạnh mẽ, cũng vì con mà yếu đuối. Cuối cùng con lại làm khổ nó chỉ vì một người phụ nữ chưa một ngày vì con mà hao tâm tổn sức.
Người phụ nữ con đang yêu hiện tại, bố nghĩ nó chẳng có gì hơn vợ con, ngoại trừ tuổi trẻ. Tuổi trẻ vợ con cũng đã từng có, nhưng nó đã dành hết cho con rồi. Tiền bạc mà người phụ nữ kia đang được hưởng từ con, cũng có một phần mồ hôi và nước mắt của vợ con trong đó.
Là đàn ông bố biết, bản năng chinh phục ẩn giấu trong mỗi người. Nhiều khi chúng ta nhìn con mồi nằm gọn trong hang của mình rồi thì thèm khát những con mồi đang tung tăng ngoài kia. Ta thường đứng bên này đồi rồi ngó sang bên kia đồi xuýt xoa “ở bên kia cỏ sao mà xanh thế”. Thực tế thì đứng núi này chắc chắn sẽ thấy núi khác cao hơn.
Bố không muốn trách móc con. Nhưng bố là bố, cũng như con đối với con của mình. Làm bố, không thể thấy con mình khổ đau mà làm ngơ, không thể thấy con mình chịu ấm ức mà không lên tiếng. Làm bố của một cô con gái, ngay cả khi thấy nó cười vẫn cảm thấy bất an”.
Chưa bao giờ tôi thấy bố vợ tôi nói nhiều như vậy, cũng chưa bao giờ ông uống nhiều như vậy. Cả buổi tôi không nói một lời nào, chỉ sợ mỗi câu mình nói ra sẽ trở nên vô duyên vô dụng.
Vợ tôi từ đâu chạy ra, giật chén rượu trên tay bố: “Bố ạ, bố đừng uống nữa, đừng nói những chuyện vô nghĩa như thế nữa. Con đã giữ đúng lời hứa với bố ngày xưa, dù khổ cực đến đâu cũng không phụ anh ấy. Bố xem con gái bố mạnh mẽ thế này, con có khóc đâu mà bố lại khóc”.
Trong giây phút ấy theo lời kể của ông, bao nhiêu ký ức hiện về trong trí nhớ như một cuộn phim quay chậm lại từng chi tiết. Người ta vẫn thường nói “khi bình yên, người ta thường quên đi những lời thề trong giông bão”, quả không sai.
Dù sao thì ngày mai tôi vẫn phải đến tòa án. Đến tòa để rút lại đơn ly hôn.
From: Do Tan Hung & KimBang Nguyen
Đàn ông thắng ai cũng tốt chứ đừng cố chiến thắng vợ mình
Phụ nữ lấy chồng, thiệt thòi đủ đường, chồng có thấu?
Phụ nữ lấy chồng, trước tiên là một thân một mình rời xa cha mẹ, anh chị em, rời xa căn nhà thân yêu để đến với một thế giới hoàn toàn xa lạ, chỉ có một điểm tựa duy nhất, ấy là chồng. Cuộc sống hơn 20 năm, bỗng chốc bị thay đổi trong nháy mắt.
Ở đó, cô ấy phải cố gắng làm hài lòng người khác, phải miễn cưỡng gượng cười, miễn cưỡng vui vẻ. Từ một cô gái tự do vô ưu vô lo, được bố mẹ chiều chuộng như công chúa nay lại phải nhìn sắc mặt người khác mà sống.
Rồi đến ngày vượt cạn, cam tâm tình nguyện đón nhận những cơn đau mà những người đàn ông mãi mãi không thể tưởng tượng ra nổi để sinh cho chồng một đứa con máu mủ. Để rồi sau đó như một điều hiển nhiên, thân hình cô ấy tàn tạ, ngực chảy xệ, bụng, đùi rạn nứt, phát tướng, mặt mũi phờ phạc…
Từ cô gái xinh đẹp, thon thả bao chàng trai si mê, theo đuổi, vì ai mà cô ấy phải hy sinh tất cả, nhan sắc ấy, kiêu hãnh ấy. Sau sinh, cô ấy tình nguyện bỏ đam mê, mơ ước, bỏ luôn những cuộc vui bạn bè để làm một người mẹ, người vợ chu toàn.
Cô ấy đã từng tiêu xài không cần suy nghĩ, chuyện gì cũng chẳng cần bận tâm. Nhưng giờ đây không có thu nhập, đến chi tiêu cũng phải lo nghĩ, sợ chồng chê tiêu xài hoang phí…
Những nỗi khổ này, đàn ông đã từng đặt mình vào để hiểu, để thấm, để thương vợ hơn chưa?
Vậy nên, đàn ông thắng ai cũng được đừng cố chiến thắng vợ mình
Phụ nữ bước vào hôn nhân, sinh con đẻ cái là đã lựa chọn đánh đổi tự do, đánh đổi nhan sắc và từ bỏ những cuộc vui để chấp nhận đứng sau, làm cái bóng cho một người đàn ông, chăm lo, săn sóc anh ấy.
Phụ nữ vốn chẳng ai muốn hơn thua với chồng, thậm chí còn luôn tình nguyện nhận thua chồng mọi thứ, từ việc kiếm tiền, đến trước mặt bạn bè, người thân cũng đều nói tốt cho người đàn ông ấy.
Vợ là người vì yêu thương chồng mà hy sinh mọi thứ, đừng xem vợ là kẻ thù, là đối tượng để nhất định phải chiến thắng, hơn thua!
Với đàn ông, có hai điều nhất định phải làm được, một là trách nhiệm làm trụ cột tài chính, mỗi tháng đều đưa tiền cho vợ, hai là trách nhiệm với cảm xúc của vợ mình. Nên nhớ, vợ là người vì yêu thương mình mà hy sinh cả thanh xuân, nhan sắc, tự do, tuyệt đối không phải đối thủ. Đàn ông hơn thua với ai cũng được nhưng tuyệt đối đừng bao giờ tìm cách hơn thua với vợ.
Vậy nên, đàn ông đừng hèn hạ đến mức muốn hơn thua, đố kỵ với vợ mình. Có tranh cãi, đừng nhất định phải có người thắng người thua. Nhường cô ấy một câu, cô ấy sẽ tự khắc cảm kích mà thay đổi. Đàn ông đừng tự cho mình cái quyền là trụ cột gia đình mà bắt vợ răm rắp nghe lời, làm theo ý.
Ở ngoài xã hội, hơn thua với người đời là điều bình thường. Nhưng khi ở nhà, đàn ông mà muốn sống chết hơn thua với vợ thì chỉ là người đàn ông thất bại. Suy cho cùng đàn ông tài giỏi đến mức nào cũng nên nhường nhịn vợ một chút. Trong hôn nhân, không có gì là mất mặt, không có gì là đáng xấu hổ khi nhẫn nhịn người bạn đời. Người đàn ông biết cách lấy lòng và yêu chiều vợ mới là người khôn ngoan.
Hoàng Bách | coocxe.com
From: TU-PHUNG
httpv://www.youtube.com/watch?v=ynhstVK17tg
BÍ QUYẾT GIỮ HẠNH PHÚC GIA ĐÌNH -Lm Matthew Nguyễn Khắc Hy
KHÁC BIỆT GIỮA ĐÀN ÔNG BẤT TÀI VÀ ĐÀN ÔNG CÓ BẢN LĨNH
So với việc gả cho một người đàn ông không có bản lĩnh, phải hạ thấp tiêu chuẩn cuộc sống của mình xuống, chi bằng cứ ở một mình, vui vẻ, tự do tự tại.
Nếu gả cho ai đó, vậy thì nhất định hãy “sáng mắt ra”, tìm lấy cho mình một người đàn ông có bản lĩnh để có thể dựa dẫm suốt đời.
Đàn ông, là trụ cột của một gia đình, đàn ông có bản lĩnh hay không, sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới tương lai của cả một gia đình.
Đàn ông càng bản lĩnh, gia đình càng hạnh phúc, hòa thuận; đàn ông càng vô dụng, không khí gia đình càng u ám, buồn bã.
Ông trùm xã hội đen một thời của Thượng Hải, Trung Quốc, Đỗ Nguyệt Sanh từng có một câu nói nổi tiếng như này: “Người thượng đẳng, có bản lĩnh, không nóng nảy; người trung đẳng, có bản lĩnh, hơi nóng nảy; người hạ đẳng, không có bản lĩnh, vô cùng nóng nảy.”
Càng là đàn ông bản lĩnh, đạo đức, tâm thái và sự nhẫn nại của họ càng lớn, họ có thể kiểm soát được cảm xúc của bản thân, đặc biệt là sẽ không mang sự bực tức hay nóng giận theo cùng về đến nhà.
Ở bên ngoài, họ có thể là những trùm khởi nghiệp đang không ngừng nỗ lực vất vả phấn đấu, là những tinh anh có chút thành tựu nhỏ hay là những lãnh đạo của cả một tập đoàn lớn, ngày thường phải trải qua không biết bao nhiêu mưa gió bão bùng, hay những bực dọc không đâu, nhưng chỉ cần bước chân vào nhà thôi, họ sẽ trở thành một người chồng, một người ba dịu dàng.
Trong tâm lý của họ, nhà là nơi tránh gió, là chốn ấm áp và thoải mái nhất trong cuộc đời. Bất luận bên ngoài có phải chịu đựng bao nhiêu khổ sở vất vả, bao nhiêu mệt mỏi, chỉ cần về tới nhà, mọi thứ đều sẽ tan biến hết.
Đàn ông có bản lĩnh, mạnh ở bên ngoài
Còn người đàn ông vô dụng lại vừa hay ngược lại.
Ở bên ngoài, họ thấp cổ bé họng, làm gì cũng không xong. Khởi nghiệp không chịu được khổ, làm công thì không biết điều, sống kiểu cố gắng cho qua ngày.
Bản lĩnh của họ không lớn, nhưng sự nóng nảy thì vừa hay tỷ lệ nghịch. Đừng trông ở ngoài tỏ ra yếu đuối, thấp bé, một dạ hai vâng, một khi về tới nhà, họ sẽ trút hết những ấm ức và tức giận đó ra với vợ con.
Đàn ông đích thực là người che mưa chắn bão cho vợ con; đàn ông xấu xa chuyên tạo ra hỏa hoạn cho gia đình.
Đàn ông bản lĩnh thường có một gia đình hạnh phúc.
Họ có giáo dục, có lòng biết ơn, luôn ghi nhớ rằng đằng sau thành công của mình là những sự bỏ ra âm thầm của vợ, nó khiến họ phấn đấu vì vợ con và đồng thời yêu vợ con gấp bội.
“Gia hòa” mới có thể “vạn sự hưng”, đàn ông muốn thành công, gia đình trước tiên phải hạnh phúc, hòa thuận. Vì vậy, vị trí của gia đình trong lòng họ là vô cùng quan trọng.
Có bận rộn tới đâu, họ cũng sẽ dành thời gian ra để ở bên gia đình; có mệt mỏi tới đâu, họ cũng sẽ về nhà chia sẻ việc nhà với vợ con.
Họ hiếm khi tức giận với vợ, càng không tùy tiện đánh người ta, bởi lẽ họ biết, làm tổn thương tới người thân yêu, là biểu hiện của kẻ vô năng nhất.
Ngược lại, đàn ông vô dụng, họ luôn luôn chỉ biết yêu bản thân, bất kể là làm gì, họ đều sẽ nghĩ tới bản thân mình trước tiên.
Cãi nhau, trước giờ không bao giờ suy nghĩ tới cảm nhận của vợ, hai từ “nhượng bộ” không hề tồn tại, thay vào đó sẽ chỉ là những tiếng quát tháo cùng những hành động chân tay khiến người ta sợ hãi.
Công việc cũng không thấy bận rộn hơn vợ là bao, nhưng về tới nhà là như Phật sống, ngồi chềnh ềnh ra đó không biết làm gì. Không xem tivi thì chơi điện tử, không biết chia sẻ việc nhà với vợ, thậm chí tới con cái cũng lười quản.
Đối với mình thì rất hào phóng, lấy tiền hai vợ chồng tiết kiệm ra mua xe, thay đồng hồ, nhưng đối với vợ lại vô cùng keo kiệt, tới một chiếc váy đắt tiền một chút cũng không nỡ mua.
Đàn ông bất tài, yêu bản thân
Đàn ông bản lĩnh, yêu vợ nhất; đàn ông vô dụng, yêu mình nhất.
Đàn ông bản lĩnh, cầu tiến
Đàn ông bất tài, ca thán
Có câu nói rất đúng rằng, nghèo vật chất không đáng sợ, nghèo tinh thần mới là đòn chí mạng.
Đàn ông muốn có bản lĩnh, nội tâm nhất định phải kiên cường, phong phú.
Xuất thân không tốt, không sao hết; gia đình bình bình, cũng chẳng đáng lo, khó khăn là chuyện bình thường, nó cũng không phải là cái hố mà bạn không bao giờ nhảy qua được, việc cần thiết nhất đó là phải thay đổi quyết tâm và dũng khí ở hiện tại.
Đàn ông thành công, sẽ không bao giờ ca thán.
Họ lạc quan, tích cực hướng về phía trước, luôn luôn mang trong mình nguồn năng lượng nhiệt huyết, tích cực, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Ông trời trước giờ không bao giờ phụ lòng người, càng nỗ lực, nhất định sẽ càng may mắn.
Đàn ông bản lĩnh, cầu tiến
Nhưng còn đàn ông vô dụng thì lại đang làm cái gì?
Không ca thán thì cũng là oán than.
Hôm nay than mình mệnh khổ, không được đầu thai vào gia đình giàu có, ba mẹ không cho được chút vốn nào.
Ngày mai ca thán xã hội bất công, bao nhiêu thịt cũng dành hết cho người khác ăn, bản thân đến cơ hội húp canh cũng không có.
Ngày kia ca thán vợ không tốt, không biết chia sẻ khó khăn với mình, không kiếm được nhiều tiền một chút để chia sẻ gánh nặng với chồng.
Đàn ông bất tài chính là loài sinh vật yếu đuối và tàn tật về tinh thần như vậy, chốt lại là một câu nói thôi: không phải tôi sai, là xã hội sai, ba mẹ sai, vợ sai, đều là mọi người không giúp được gì cho tôi!
Ngày nay, vì sao ngày càng có nhiều phụ nữ không muốn kết hôn?
Nguyên nhân chí tử nhất, không phải vì họ không muốn kết hôn, mà là bởi họ sợ bị gả cho nhầm người.
Nếu phải gả cho một người đàn ông không có bản lĩnh, vậy thì thả rằng “ở vậy nuôi thân béo mầm”, vậy còn sung sướng hơn.
Tuyệt đối đừng để hôn nhân của bạn, trở thành nấm mồ chôn vùi thanh xuân và cả cuộc sống của bạn!
Điều hối hận nhất mà một người già nói với chúng ta: Việc lập kế hoạch là tốt nhưng cuộc sống nhiều “biến số”, quan trọng nhất là sống trọn vẹn từng ngày!
Theo internet