Bà ơi nắm lấy tay tôi
Cùng nhau đi hết đoạn đời ngày sau
Miễn là ta vẫn có nhau
Dẫu cho tóc có phai màu vẫn thương.
Bóng tôi đổ xuống con đường
Bóng bà nghiêng hẳn chiều vương cuối ngày
Nhớ xưa cũng khúc đường này
Dáng bà một thủa tóc dài thướt tha.
Bây giờ tay gậy chống ba
Lưng còng tôi vẫn dắt bà qua đây
Lối xưa hai đứa từng ngày
Dạt dào kỉ niệm mà nay xa rồi.
Từ ngày con cái có đôi
Đất lành chim đậu… Còn tôi với bà
Hai ta vẫn được chung nhà
Vườn rau hoa trái tuổi già nuôi nhau.
Thương bà những lúc ốm đau
Cứ nằm miệng hỏi con đâu ông à?
Bà ơi … đừng có so bì …
Như hồi con nó tập đi bên mình.
Bà nhìn, ông lại lặng thinh
Trông ra ngoài ngõ mong hình bóng con.
Bà ơi con nó còn son…
Còn lo bao việc, bà còn tôi đây.
Bà cười … tay nắm … bàn tay…
Cùng ông đi hết tháng ngày trần gian
Ông ơi … xích lại cho gần…
Tình già trăm tuổi vẫn cần có nhau.
Trong cuộc sống, nhất là khi về già, một trong những điều quan trọng nhất, đó là có cho mình một người bạn đời. Nếu người ta không may, vì mộ lý do nào đó, ví dụ như ly hôn, hay một trong hai người kia ra đi quá sớm, mà phải sống cuộc đời còn lại một mình đơn lẻ, thì quả là một điều bất hạnh.
Bởi vì, người bạn đời là một trong những yếu tố quan trọng, để quyết định cho bạn có một cuộc sống trong quãng thời gian còn lại, hạnh phúc và viên mãn kể cả khi bạn nghèo, thậm chí nó còn giúp cho bạn kéo dài thêm tuổi thọ.
Thật vậy, các bạn thử nghĩ xem, khi con người ta bắt đầu bước sang cái tuổi xế chiều, với những năm tháng của cuộc đời, mà phải sống trong cô đơn và im lặng, thì sẽ buồn như thế nào.
Đến bữa ngồi ăn một mình, và tối đến đi ngủ cũng một mình, đêm đêm khi tỉnh giấc, nhìn sang bên cạnh cũng chẳng có ai, sáng sáng tỉnh dậy, cũng vẫn chỉ một mình…thì đó là một điều đáng sợ và buồn tủi.
Cuộc đời này, người sống bên bạn lâu nhất, không phải là bố mẹ và con cái, cũng không phải anh em hay bạn bè, càng không phải là đồng nghiệp hay người yêu, mà chính là người bạn đời. Đấy mới thực sự là người duy nhất chung sống bên bạn suốt đời.
Bạn bè, dù có chân thành đến mấy, cũng không thể ở bên bạn mãi mãi. Bố mẹ, dù có tốt đến mấy, cũng không thể sống với bạn cả đời. Con cái, có thân thương là vậy, cũng không thể sống mãi bên cạnh bạn, rồi cũng có lúc chúng vỗ cánh bay đi, để có một cuộc sống riêng.
Anh em, dù có là máu mủ ruột thịt thân tình, cũng không thể ở bên bạn mỗi ngày, cũng không thể chăm sóc bạn những khi “Tối lửa tắt đèn”. Chỉ có vợ chồng, người mà ta vẫn thường gọi là bạn đời, mới có thể chung sống và bên bạn lúc sớm chiều.
Trong cuộc sống hằng ngày, mỗi khi nhìn thấy những cụ ông, cụ bà với mái tóc bạc phơ, dắt tay nhau từng bước đi bộ trên đường, tôi rất ngưỡng mộ.
Lúc đó, tôi mới hiểu được rằng, con người ta có được những khoảnh khắc hạnh phúc như vậy, họ đã phải cùng nhau trải qua không biết bao nhiêu những sóng gió gian truân của cuộc đời, để rồi, họ vẫn còn ở bên nhau, tay nắm tay, và cùng nhau đi nốt quãng đời còn lại, cho đến hết cuộc đời của mình.
Đừng vì một điều gì trong cuộc sống, mà đánh mất đi người vợ hay người chồng của mình, người mà hằng ngày vẫn hết mực yêu thương mình nhất. Vì suy cho cùng, họ mới chính là người sẽ ở lại bên bạn, và sống với bạn trong cuộc đời này.
Chính vì thế, hãy thật trân trọng người bạn đời của mình, và trân trọng những gì mình đang có khi còn có thể !!!
Ðức Hồng Y Cardjin, vị sáng lập của phong trào Thanh Lao Công, đã tự thuật như sau: “Tôi là con của giai cấp công nhân. Nếu tôi đã có thể trở thành linh mục, là cũng nhờ cha tôi.” Cha tôi là một công nhân nghèo, người đã phải hy sinh để nuôi dưỡng những đứa con mà hẳn người đã hãnh diện. Tôi còn nhớ, khi lên 13 tuổi, một buổi tối nọ, khi các anh chị của tôi đã lên giường đi ngủ, tôi rón rén bước xuống nhà bếp. Tôi đến gần cha tôi. Người đang ngồi trầm ngâm với chiếc ống điếu. Còn mẹ tôi thì đang khâu giày cho chúng tôi. Tôi rụt rè thưa với cha tôi: “Thưa ba, con có thể tiếp tục học không?” Cha tôi trả lời: “Con ơi, ở tuổi con ba đã phải đi làm rồi. Nay thì ba đã già và sức ba cũng đã mòn.”
Tôi lấy hết can đảm để thuyết phục cha tôi: “Ba ơi, con nghĩ là Chúa đã gọi con, con muốn trở thành linh mục.”
Bình thường cha tôi là một người ít biểu lộ tình cảm. Nhưng tối hôm đó, khi vừa nghe tôi cho biết ý định làm linh mục, nước mắt người bỗng từ từ lăn trên gò má… Và đôi tay của mẹ tôi cũng run lên vì xúc động.
Cuối cùng, khi làm chủ được cơn xúc động, cha tôi mới thốt lên với tất cả cương quyết: “Ba má đã hy sinh quá nhiều… Nhưng để cho một người con làm linh mục, ba má nguyện sẽ tiếp tục hy sinh.”
Mà quả thực, cha mẹ tôi đã tiếp tục làm việc nhiều hơn nữa để tôi có thể tiếp tục học. Vừa mãn trung học, 8 ngày trước khi lãnh thưởng cuối năm, tôi nhận được điện tín nhắn tin cha tôi đau nặng.
Trên giường hấp hối, cha tôi nhìn tôi mỉm cười: đó là chúc lành cuối cùng mà người dành cho tôi. Người cha đáng thương, hy sinh cho đến chết để người con được trở thành linh mục.
Sau khi vuốt mắt người, tôi đã thề hứa sẽ hy sinh để trở thành linh mục, nhất là linh mục cho giới công nhân.
Thiên Chúa muốn gọi ai tùy Ngài muốn. Nhưng tiếng gọi ấy luôn được ngỏ với con người trong một khung cảnh sống cụ thể. Khung cảnh ấy có thể là gia đình, là chợ búa, là trường học, là chỗ làm việc… Có những khung cảnh thuận tiện, mà cũng có những khung cảnh không thuận tiện. Có những nơi hạt giống ơn gọi được nảy mầm, vun xới. Có những nơi hạt giống ấy bị bóp nghẹt…
Thiên Chúa muốn gọi ai tùy Ngài muốn, nhưng kẻ được gọi luôn là người đang sống cùng, và sống với những người khác. Do đó, nếu không có sự nâng đỡ của những người xung quanh, hạt giống ơn gọi cũng sẽ mai một dễ dàng…
Chúng ta hãy cầu nguyện cho ơn thiên triệu linh mục và tu sĩ. Ý thức đầu tiên của chúng ta trong ngày hôm nay phải là: ơn gọi là vấn đề của mọi người Kitô. Từ gia đình, đến trường học, công sở… mọi người chúng ta đều có trách nhiệm nâng đỡ và bảo vệ hạt giống ơn gọi mà Chúa muốn gieo vào lòng những người anh chị em của chúng ta.
Thánh Gioan Bosco đã nói: phần thưởng quan trọng nhất mà Chúa có thể dành cho mọi gia đình Kitô, đó là kêu gọi một người con làm linh mục. Phần thưởng trọng đại ấy, Chúa dành cho các gia đình có con cái tận hiến cho Chúa, nhưng Ngài cũng dành cho tất cả những ai cách này hay cách khác biết cổ vũ, nâng đỡ và giúp phát triển ơn kêu gọi…
Xem tin tức ở Việt Nam chúng ta thường nghĩ đến lúc đạo lý đã suy đồi. Thời gian qua, số vụ án con cái giết cha mẹ đang có chiều hướng gia tăng. Trên báo chí, không thiếu tin tường thuật những vụ án mạng tàn bạo do những đứa con bất hiếu thẳng tay đâm chém cha mẹ dù chỉ với những bất bình nhỏ.
Nếu kể chuyện nghịch nữ hoặc nghịch tử ở Việt Nam, hẳn phải mất hàng nghìn trang giấy: Tơ Đênh Triệu (Quảng Nam) say rượu giết cha. Đặng Hùng Phương (Vĩnh Long) giết cha rồi đem lên Sài Gòn phi tang. Trần Văn Kiệt (Tây Ninh) đâm cha sau một lần cãi vã. Lê Văn Lực (Thanh Hóa) chỉ vì lời mắng “đồ ăn hại” đã đoạt mạng cha mình. Nguyễn Xuân Hậu (Lào Cai) chỉ vì bị la không chịu lo sửa soạn Tết đã đâm chết cha. Nguyễn Khả Đ. (Rạch Giá) giết mẹ rồi giấu xác trong lu nước. Nguyễn Thị Phin (Tây Ninh) giết mẹ chiều 30 Tết để lấy tiền, vàng. Nông Văn Thùy (Bắc Giang) xin tiền không được, đã vung chày sát hại mẹ. Bùi Minh Đạt (Hà Nội) vì mâu thuẫn đất đai, đã dùng dao chém nhiều nhát vào cổ, đầu, tay mẹ khiến nạn nhân tử vong tại chỗ. Lê Văn Phước (Đồng Nai) trong lúc tắm rửa, vệ sinh cho người mẹ 82 tuổi bị tai biến, đã liên tục chửi bới và đánh đập khiến bà cụ tử vong…
Chúng ta những người Việt đang sinh sống ngoài Việt Nam, ở Hoa Kỳ hay các nước khác thường cho là mình may mắn không phải sống ở cái đất nước đạo lý suy đồi, luân thường bại hoại. Nước Mỹ có 320 triệu dân, nửa năm chưa xảy ra một vụ án mạng con giết cha mẹ, đất nước Việt Nam chỉ có 90 triệu dân, tuần nào cũng có chuyện cha mẹ bị con đâm chém. Nhưng như thế có phải cha mẹ người Việt sống ở Mỹ, đời sống được bảo vệ và có hạnh phúc hơn không? Sở dĩ chúng tôi trình bày như vậy, vì giữa văn hóa Việt và Mỹ có những phần khác biệt.
Nhà văn Lâm Ngữ Đường trong “Một Quan Niệm Về Sống Đẹp” (Nguyễn Hiến Lê dịch) đã cho rằng người cao niên ở Mỹ về già vẫn làm việc hăng hái, vì họ theo chủ nghĩa cá nhân một cách thái quá, tự đắc, muốn độc lập, cho sự nhờ vả con cái là tủi nhục. Trong các quyền của công dân không có cái quyền của cha mẹ được con cái phụng dưỡng. Tại phương Tây, ông già bà lão không muốn xen vào đời sống của con, lánh mặt trong một nơi nào đó, tự lo cho cái ăn ngủ của mình. Người Trung Hoa (và người Á Đông?) không có cái quan niệm cá nhân độc lập, mà cho rằng những người trong gia đình có bổn phận giúp nhau, nếu về già mà phải nhờ cậy con, có điều chi mà xấu hổ!
Bản năng của muôn loài là thương yêu và bảo vệ con. Con gà mẹ dùng đôi cánh che chở cho bầy gà con trước sự hung hiểm của diều hâu. Con chim bay xa tha mồi về mớm cho con non nớt yếu đuối bên bờ tổ. Hung dữ như cọp beo cũng không có loài nào ăn thịt con. Nhưng muôn loài cũng không có cái cảnh nào có đàn con đi kiếm thức ăn cho những người sinh nở ra chúng lúc họ về già, không còn khả năng săn nhặt, nằm chờ chết trong hang ổ. Nhà văn Lâm Ngữ Đường cho rằng, “Người nào cũng yêu con, nhưng người có văn hóa mới biết thương yêu cha mẹ!”
Ở Mỹ, trong giờ hành chánh mà một đứa con lang thang ngoài đường, thì cảnh sát lập tức kết tội cha mẹ của chúng, nhưng một cụ già bị bỏ ngoài đường thì người ta tìm đến sở xã hội, liệu có ai truy tìm và lên án những đứa con.
Chúng ta phải chờ vài ba thế hệ nữa may ra, chứ hiện nay, các bậc cha mẹ người Việt ở Mỹ, tâm lý vẫn chưa sẵn sàng, còn cảm thấy tổn thương và đau khổ, than trách khi bị con cái đẩy ra khỏi nhà. Những vị cao niên Mỹ không ai than phiền vì con cái không quan tâm hay “bỏ rơi” mình. Đối với họ, con trên 18 tuổi đã ra khỏi gia đình, vì muốn cho con tự lập, có khi muốn con đi học xa, thăm hỏi, quan tâm là điều tốt, nhưng cha mẹ không bao giờ kỳ vọng nơi con cái khi mình về già, trông đợi sự giúp đỡ của con. Cha mẹ và con cái từ đây hết còn bổn phận với nhau. Do đó, họ chuẩn bị để dành tiền, đầu tư, mua bảo hiểm nhân thọ, bảo hiểm “sức khỏe lâu dài,” chuẩn bị “hậu sự” cho mình.
Như vậy các bậc cha mẹ này không còn cảm thấy đau khổ vì những lý do về con cái.
Trái lại người Việt hay Á Đông luôn cho rằng trong trăm nết thì chữ hiếu đứng đầu (Bách hạnh hiếu vi tiên). Theo Phật Giáo thì “tâm hiếu là tâm Phật, hạnh hiếu là hạnh Phật.” Khi thấy con cái đối xử với mình tệ bạc thì đem lòng ai oán, nhất là vào buổi giao thời, vẫn thường so sánh lối sống của gia đình ngày xưa, với lối sống “Mỹ hóa” bây giờ của con cái, và cũng vì chính sự đổi thay quá nhanh chóng của con cái, sinh ra ở Mỹ, hay chịu lối sống Mỹ quá sớm, hoặc là dùng chữ gia đình “vô phước” như cách than phiền của nhiều vị.
Quý vị đã có dịp lui tới chuyện trò với các vị cao niên người Việt trong các nhà dưỡng lão, đã thường biết đến nỗi buồn của họ, không phải vì tiền, vì danh mà vì một nỗi cô đơn, chỉ vì con cái không ngó ngàng đến họ. Khi tôi muốn kể nỗi lòng của một vị cao niên buồn bã, cô đơn trong một nhà dưỡng lão, trên trang báo, thì ông cụ chấp tay vái tôi, “Thôi xin ông, con tôi mà biết tôi kể lể với ông thì chúng hành tôi đến chết mất!”
– Một gia đình, khi người cha qua đời, những đứa con thấy mẹ thui thủi một mình, khuyên mẹ bán ngôi nhà rồi về ở với chúng nó. Như một trái bóng, bà bị đưa qua đưa lại giữa những đứa con, và chỗ ở cuối cùng của bà bây giờ là nhà dưỡng lão!
– Một bà cụ khi bị đưa vào bệnh viện, rồi nhà hưu dưỡng, vì lo xa, bà làm thủ tục trao cho cô con gái duy nhất, ngôi mobile home của bà, nhưng chỉ ít lâu sau, cô này bán ngôi nhà lấy tiền bỏ túi. Khi khỏe mạnh được trở về nhà, bà phải đi “share” phòng cho đến lúc qua đời.
– Một gia đình lúc người cha mất, bà mẹ vội vã sang tên ngôi nhà cho hai cô con con gái. Cô chị trả cho em một nửa số tiền để lấy hẳn ngôi nhà, và mời bà mẹ ra khỏi nhà. Lý do: Hạnh phúc gia đình của riêng cô. Người mà cô chọn là chồng, chứ không phải mẹ!
– Nếu bạn đọc thấy một người phụ nữ luống tuổi thường đi xe đạp trong khu Little Saigon, đó là người mẹ có bốn đứa con, bà đang ở nhà “share” vì không đứa con nào chịu “nuôi” mẹ.
Hầu hết những nhân vật trong câu chuyện này là quý bà, vì trong buổi giao thời này, còn mang tâm lý “nội trợ,” không biết lái xe, không biết Anh ngữ, và tình thương con cái còn nhiều như thuở còn ở Việt Nam, còn các ông thì dễ sống hơn. Mặt khác là bậc cha mẹ người Việt ở Mỹ không biết là các con đổi thay quá nhanh.
Phần đông những bậc cha mẹ ở Mỹ lâm vào cảnh ngộ trên vì có con cái sinh ra ở Mỹ hay được đem đến Mỹ quá sớm, và con cái có bằng cấp càng cao, giàu có càng nhiều thì hình như càng không nghĩ đến chuyện mình phải có bổn phận phụng dưỡng cha mẹ già. Không những phụng dưỡng cha mẹ già mà còn như lường gạt, lừa đảo các bậc sinh thành như những câu chuyện thường xảy ra trong cộng đồng Việt Nam mà chúng tôi trình bày ở trên. Cái cảnh trong gia đình nghèo, anh chị em thương nhau, con cái hiếu với cha mẹ, hình như chúng ta vẫn thường thấy trong đời. Những đứa con lớn lên ở Việt Nam, đã qua cái cảnh thiếu ăn, cha tù đày, mẹ vất vả ngược xuôi, hẳn trong lòng chúng còn một chỗ tựa cho cha mẹ.
Những câu chuyện con, dâu, con rể mời cha mẹ ra khỏi nhà không thiếu ở đây, nhan nhản, chẳng khác gì những thảm cảnh con cái giết cha mẹ ở Việt Nam. Gia đình người Việt ở Mỹ chưa thấy cảnh cha mẹ chết dưới tay con, nhưng khổ đau u sầu do con cái gây nên thì không thiếu, “Giết nhau chẳng cái Lưu Cầu, giết nhau bằng cái u sầu độc chưa?”
Cuối cùng bài học chưa thuộc của tuổi già vẫn là: “…Người hiểu đời coi việc lo liệu cho con là nghĩa vụ, là niềm vui, không mong chờ báo đáp. Chờ báo đáp là tự làm khổ mình.” (Chu Dung Cơ).
Bài học thứ hai là đừng bao giờ “dốc túi” cho con quá sớm trước khi nhắm mắt.
Thực ra, “Nuôi con mới biết lòng cha mẹ, về già mới biết lòng con cái.”
Trong chúng ta ai thực sự đã chuẩn bị cho tuổi già như người bản xứ, thôi thì trăm sự, đường cùng phải nhờ đến ông nhà nước.
CON MUỖI Thân tặng quý Anh Chị trong Thăng Tiến Hôn Nhân Gia Đình. Ghi nhớ mười năm thành lập phong trào 1987-1997
Lần này tôi sẽ viết một bức thư lâm ly để lại cho vợ, rồi đi! Tôi đang giận vợ tôi ghê lắm, vừa bắt đầu thảo lá thư thì con muỗi vo ve bay đến. Cái tật ấy của nàng đã bao lần “chích’’ tôi cũng giống như con muỗi đang vo ve rình mồi kia. Không được đâu, tôi sẽ đập một cái cho nó chết !
Hà! Hà! Con muỗi kia, mày đến vo ve phá rối vào lúc tao đang viết “tuyệt mệnh thư’’ hả. Tao sẽ thanh toán mày ! Tôi chuẩn bị tiêu diệt kẻ thù thì nghe tiếng nó than thở. “Hôm nay đói quá, đói thế này thì chết mất”. A! Thì ra con muỗi biết nói! Thú vị quá, tôi cúi nhìn se sẽ. Cái bụng nó xẹp lép, trong như giấy bóng kiếng. Nó đứng run run. Tội nghiệp hết sức vậy đó. “ Hôm nay bị xua đuổi quá, hu… hu… Chúa ơi… hu… hu…” A! Thì ra con muỗi đang khóc, nó lại biết kêu cả Chúa ơi nữa. Ai mà không trắc ẩn trước tiếng khóc thê lương như thế, nhất là những người có tâm hồn nghệ sĩ như tôi!
Tôi liền nhẹ nhàng đưa cánh tay ra. Nó sáng mắt lên khi ngửi thấy da thịt tôi. Như tôi thèm một tô phở thơm hơi vào lúc đói. Rung đôi cánh, nhẹ một đường bay êm như thiên thần, con muỗi đáp xuống bãi đậu. “Xin Chúa cho chúng con hôm nay lương thực hàng ngày.’’ À, thì ra con muỗi đọc kinh trước bữa ăn. Con muỗi này lạ quá. Một tí xíu nữa là tôi gọi nàng đến mà xem rồi. Nhưng chợt nhớ ra là tôi đang viết tuyệt thư để lại cho vợ. Tôi lại thôi, hừ, đây cũng là cách tôi trả thù nàng, không cho nàng biết con muỗi kỳ lạ thế này trên cõi đời. Một mình tôi với con muỗi thôi!
Đậu trên cánh tay tôi, con muỗi thầm thì : “Tạ ơn Chúa, đã thương cho con bữa ăn hôm nay.’’ A! Thì ra nó còn tạ ơn Chúa trước bữa ăn. Tạ ơn Chúa xong, nó cong chiếc kim rồi chích vào cánh tay tôi. Chà! Cũng đau ghê. Nhưng tôi đã quyết định tặng cho nó bữa ăn chiều, cho lời nguyện kia của nó thành sự thật. Cứ cho là Chúa nhận lời cầu của nó mà gởi tôi đến cứu đói nó trong giây phút không vay nợ đâu được như thế này. Chiếc bụng nó bắt đầu hồng hào, bé tí à. So với tôi, nó chẳng khác gì một chấm nhỏ trong biển nước Thái Bình Dương mênh mông. Cho nó một tí máu thế kia có ăn thua gì.
Bất chợt, tôi nghĩ tới nàng, nàng cũng như con muỗi kia thôi, nàng cũng cần tôi để sống, vợ chồng với nhau ý mà. Một cái đau tí ti mà nuôi được con muỗi. Nàng cũng vậy thôi, chịu đựng khuyết điểm của nàng cũng giống như để cho nàng là loài muỗi “chích” một cái… Hay là mình chiều nàng một tí đi? Ái chà, thế thì hỏng mất lá thư đang viết dở mất rồi. Tôi bắt đầu nghĩ về nàng. Ừ, không ngờ cái con muỗi tí ti kia mà rắc rối. Có thể mày phá vỡ chương trình của tao, muỗi ơi. Đang lúc suy nghĩ như thế thì nó cất cánh bay lên. Cứ y như là nó đọc được hết ý nghĩ trong đầu tôi. Nó cất tiếng: “Một bài ca mới, hát lên một bài ca mới.” A! Thì ra con muỗi biết hát, nó hát tạ ơn Chúa đã cho nó bữa ăn.Cái bài hát giống y như của vợ tôi. Lắm lúc đang nhặt rau nàng hát thế. Có lần tôi đã phải quở nàng rằng , em không còn bài hát nào khác nữa hay sao. Nàng bảo, trong tình yêu thì lúc nào cũng là một bài ca mới! Hay là… con muỗi này là hồn của vợ tôi? Bỗng dưng tôi nghe tiếng nàng cười khanh khách ở nhà bếp. Chết, nàng đọc hết tư tưởng trong đầu tôi sao!
Con muỗi đã bay đi từ lúc nào. Ngồi một mình nghĩ lại câu chuyện vừa xẩy ra, thấy cũng thú vị thật. Cả chiều hôm ấy, tôi cứ miên man so sánh nàng với con muỗi. Nàng bé bỏng, tôi nghiệp, bỗng dưng tôi thấy thương nàng làm sao. Càng suy nghĩ, tôi càng muốn bỏ dỡ “tuyệt mệnh’’ thư kia. Nhưng tôi không nói ra, tôi cứ tỉnh bơ làm như còn giận nàng lắm. Chiều hôm ấy, tôi ăn cơm ít. Nàng đâu biết tâm trí tôi vẫn còn miên man nghĩ đến con muỗi. Cái cố tật ấy của nàng không bỏ được đâu. Tôi hướng ngoại, nàng hướng nội, tôi ôm đồm đủ chuyện, nàng dè dặt, tôi thích bạn bè, nàng chỉ thích quanh quẩn với gia đình. Cứ như nước với lửa, thế mà không biết sao chúng tôi lại thành vợ chồng. Tôi phải ráng mà chấp nhận. Để cho con muỗi chích hay là đập cho nó một cái? Ái chà! Khó xử ghê.
Thấy tôi không ăn hết chén cơm, nàng băn khoăn: “Mình vẫn giận em đấy à, thôi, mình cho em xin lỗi, lâu lâu em mới “chích’’ mình một cái mờ.’’ Chết chửa! Tôi giật mình, nàng nói cứ y như là hồn con muỗi đang ở trong đầu tôi,thì nàng cũng lại so sánh y như thế. Trời ơi! Điên cái đầu, chuyện gì đang xảy ra cho tôi đây. Đêm ấy, tôi thao thức không ngũ được. Tôi không dứt được hình ảnh con muỗi, tôi miên man suy nghĩ về cú chích hồi chiều tôi đã tặng nó. Thấy tôi trằn trọc, nàng tưởng tôi vẫn giận nàng lắm, nàng chúi đầu vào ngực tôi âu yếm. Á, à muốn làm hoà đấy hả. Tôi giả vờ quay mặt qua một bên. Tôi lại thấy vợ tôi giống y như con muỗi, đang lúc tôi suy tư một đề tài lớn như thế mà nàng cứ vo ve phá đám. Nhưng nàng đâu biết tôi thương nàng ghê gớm rồi.
Hôm sau, cũng đến giờ cơm chiều, con muỗi lại vo ve bay tới. Tôi im lặng theo dõi xem nó làm gì. Nó đậu xuống góc bàn, chỗ hôm qua, không thấy tô phở là mùi thơm trên cánh tay tôi nữa, nó dáo dác nhìn chung quanh. Tội nghiệp không kìa, cô đơn, lẽ bóng giống y như vợ tôi lúc đi chợ một mình. Chắc bạn đọc bảo đi chợ một mình thì có gì đâu. À, không đơn giản đâu nhé. Nàng đẩy chiếc xe đi hết vòng này qua vòng khác mua cho bằng được món nấu súp măng cua. Về đến nhà, có khi lại một mình bê đồ từ garage lên đầu. Bạn đọc ạ, chỉ tại một chiều hứng chí, tôi phán một câu bâng quơ: “Lâu ghê rồi nhỉ, mình không ăn súp măng cua.’’ Tôi nói chơi vậy thôi rồi quên bẵng, ấy thế mà nàng nhớ, nhất định nấu súp măng cua cho tôi.
Tôi đâu biết rằng đằng sau chén súp là cả một khung trời yêu thương nàng dành cho tôi. Làm sao nàng kể hết cho tôi nghe nàng đi chợ như thế nào được. À, mà tôi quên chưa kể cho bạn lúc vợ tôi chất đồ vào chiếc xe đẩy. Nàng lấy cái receipt dài lê thê như chiều mưa không biên giới, lấy cái bút chì gạch hết một lượt xem cô cashier có tính tiền lộn không. Trời ơi, phải tôi, thì tôi đã vất ngay đi rồi. Nàng cẩn thận từng đồng một, ấy thế mà có gì sơ suất một tí là tôi cho nàng một bài học ngay. Nghĩ lại thì tôi cũng “chích’’ nàng không thua gì con muỗi kia đâu. Nghĩ tới đay, tôi thương nàng, quá đỗi.
Thế còn tờ “tuyệt mệnh’’ thư tôi đang viết dở thi sao? Chả nhẽ tôi lại bỏ dở à? Chà, rắc rối, chỉ vì cái con muỗi này làm xáo trộn nền suy tư triết học của tôi. Tôi nhìn con muỗi đang dáo dác tìm bữa ăn chiều. “Lạy Chúa, xin cho chúng con hôm nay lương thực hàng ngày.’’ À, thì ra nó lại cầu nguyện. Cứ cái điệu này thì tôi phải nuôi nó suốt đời quá! Nhưng mà suy cho cùng, thì từ qua đến hôm nay nó đã cho tôi bao nhiêu suy tư thú vị, mà tôi mới cho nó một tí máu, chả nhằm nhò gì. Tính ra thì tôi vẫn có lời. Nghĩ vậy, tôi sẻ sàng đưa cánh tay cho nó đậu xuống. Bất chợt, tôi lo, nếu nó truyền bệnh sốt rét cho tôi thì sao đây. Chết chửa, tôi sợ lạnh toát cả người. “Thưa ông chủ, không sao đâu.’’ Aí chà, nó nói với tôi như đọc hết ý nghĩ trong đầu tôi bạn ạ. “Mày nói gì hả muỗi.’’ “Thưa ông chủ, tôi không có bệnh sốt rét đâu, những con muỗi ngoài vườn nó ăn uống lung tung với trâu bò, gà vịt nên mới có bệnh, còn tôi, ông chủ nuôi chính bằng máu của ông chủ mà, ông chủ lại sợ chính máu của mình sao, ngày nào ông chủ đuổi tôi ra vườn bấy giờ tôi mới giống những con muỗi khác, cũng như ngày nào ông chủ đuổi bà chủ vậy.’’ Ái chà chà, con muỗi này ghê thật. Nó dám đem chuyện vợ chồng tôi ra mà ví von. Nhưng, xem chiều nó cũng có lý đấy. Bất chợt, tôi nghe tiếng nàng cười khanh khách ở ngoài nhà bếp. Chết chữa, hôm qua nàng cũng cười đúng lúc mà tôi lý luận với con muỗi. Thế này nghĩa là sao. Nếu hồn nàng trong con muỗi này thì tôi mắc cỡ chết đi được, nàng đùa giỡn với suy tư triết học của tôi!
Câu chuyện giữa tôi và con muỗi cứ tiếp tục, mỗi ngày nó cho tôi một đề tài, tôi thấy nhờ thế mà liên hệ giữa tôi và nàng khác xưa. Tôi thương vợ tôi nhiều, càng thương nàng tôi thấy như tôi thương chính tôi, cũng giống như con muỗi lý luận vậy, máu thịt tôi đó mà, có điều nó cũng quá quắt lắm, tôi phải nuôi nó hàng ngày. Một lần nọ, nó lý luận với tôi như thế này, thì hỏi rằng có ghê gớm không. Đó là sau một thời kỳ nuôi nó, tôi đâm nhàm chán. Tôi hỏi nó:
– “Muỗi này, mỗi lần mày chích đau quá, con người chúng tao ghét mày là vì thế”.
Nó trả lời:
– Thưa ông chủ, trong địa đàng cũng vậy thôi, chúng tôi cũng chích người như thế. Ngày xưa trong địa đàng chúng tôi cũng chích hai ông bà nguyên tổ. Ở đâu mà chả có những cái đau khổ nho nhỏ, đó là cuộc đời mà!
Tôi sửng sốt kêu lên:
– Ở địa đàng cũng có muỗi chích hay sao!
Nó thản nhiên trả lời:
– Thưa ông chủ, Thiên Chúa dựng nên chúng tôi trước khi dựng nên con người. Ông chủ không đọc Kinh thánh sao. Sau khi dựng nên vũ trụ, dựng nên tất cả chúng tôi, rồi bấy giờ Thiên Chúa mới dựng nên chúng tôi là phải chích người. Nếu ông chủ không muốn bị muỗi đốt thì đừng về địa đàng nữa, chúng tôi vẫn còn ở đấy. Cũng như ông chủ với bà chủ ấy, thỉnh thoảng tôi thấy hai ông bà cằn nhằn nhau mà tôi thấy tội nghiệp. Ông chủ với bà chủ cũng như muỗi chích nhau. Thưa ông chủ, cái chịu đựng của người này là sự sống của người kia đấy. Những đau khổ nho nhỏ như cú muỗi chích ấy làm sao mà tránh được, ngoại trừ đừng có nhau. Thưa ông chủ, vâng, địa đàng cũng có muỗi chích, tuỳ ông đáy, muốn vào thì vào, ông không thay đỗi được địa đàng đâu, hay là ông thay đổi chính ông đi để mà vào được địa đàng?
Thú thật với bạn đọc, tôi thấy đúng y như vậy. Làm sao tránh hết những cú “muỗi chích’’ trong đời sống hôn nhân. Nhưng, tôi là người chỉ muốn mình lý sự với người chứ không muốn ai lý sự với mình. Cho dù con muỗi nói đúng, nhưng sự thật khó nghe. Tôi phục nó đó, nhưng tôi không thương hại nó như ban đàu nữa. Tôi phải là người ban phát, chỉ bảo chứ không muốn kẻ khác lý sự với mình. Có khi kẻ khác nói đúng, nhưng tôi vẫn không muốn nghe, nó chạm tự ái tôi làm sao ấy, cũng như tôi đang ghét con muỗi kia. Nếu con muỗi năn nỉ tôi như vợ tôi thường năn nỉ tôi thì có lẽ dễ thuyết phục tôi hơn, chứ còn lý luận kiểu đó là hỏng với tôi rồi. Bây giờ tôi lại cứ phải để nó “chích’’ hàng ngày. Cho dù tôi biết, mất một tí máu chẳng nhằm nhò gì, đau một tí không thấm vào đâu, như tôi đã nói với bạn lúc nẫy, so sánh thì vẫn lợi nhiều vì nó như nhà hiền triết mỗi ngày cho tôi một suy tư, tôi thấy mình thâm trầm nhiều từ ngày nói chuyện với nó. Nhưng tôi khó chịu với ai dạy đời, nó chỉ là con muỗi bé nhắt, vậy mà lại đòi dạy tôi mới chết chứ. Thế là tôi âm mưu giết nó.
Một ngày kia, nó cũng đến như mọi ngày. Khốn cho nó, nó đâu biết hôm nay là ngày cuối đời của nó. Tôi không cần cái triết lý sống của nó nữa. Nó dạy đời tôi nhiều quá rồi. Hôm ấy, nó cũng lại đậu trên cánh tay tôi như thường lệ. Trước khi châm ngòi xuống tay tôi, nó nói:
– Thưa ông chủ, tôi biết , khi tôi “chích’’, ông chủ có hơi đau, ông chủ có mất một chút máu, nhưng tôi đã cho ông chủ bao nhiêu suy tư về cuộc đời.So sánh thì tôi cho ông chủ nhiều hơn ông chủ cho tôi đấy. Ông cho tôi chút vật chất, còn tôi, tôi cho ông những giá trị tinh thần!
Ái chà! Không ngờ nó dám lý sự vậy. Chẳng khác nào vợ tôi bảo, này anh, nhiều lúc em có làm cho anh tức mình, nhưng mà những gì em đem đến cho anh còn nhiều hơn thế bao nhiêu. Trời ơi! Giả sử vợ tôi mà nói thế thì… Vậy mà giờ đây con muỗi nhách này dám ăn nói vậy! Chưa hết, nó nhìn tôi tiếp tục nói thêm:
– Thưa ông chủ, nghĩ cho cùng, cái mà ông chủ khó chịu với tôi không phải là tiếc chút máu, cũng không phải là đau. Hồi sáng nay, ông chủ vấp chân vào cái bàn, đem so sánh thì một ngàn cái chích của tôi cộng lại cũng chưa đau bằng cái vấp ấy. Ông khó chịu không phải vì đau mà chỉ vì nhàm chán là cứ phải lập đi lập lại hàng ngày. Cũng như hồi đầu mới cưới nhau về, người ta đâu có kêu ca gì, ông hạnh phúc, bà hạnh phúc, ấy vậy mà những năm sau này, hơi chút là ông cằn nhằn, hơi chút là ông cạu cọ. Chẳng qua là vì nhàm chán nhau đó mà thôi. Tất cả hệ tại là thái độ suy tư trong tâm thức của mình.
Chết rồi nó lại dạy đời tôi nữa! Mà đúng quá, những gì nó nói cũng y như những gì tôi nghĩ thôi. Nhưng tôi nghĩ thì được chứ để nó dạy tôi thế này thì hỏng. Nhớ lại, có lần vợ tôi nói: “Những gì em nói thì cũng giống như anh thôi, có điều anh nói ra thì đúng, còn em nói là sai, tại sao vậy.’’ Hôm ấy tôi giận quá là giận, bỏ không ăn cơm chiều. Chà, con muỗi này sao giống vợ tôi thế. Không được, nếu cứ thế để thế này rồi đời tôi sẽ đi về đâu. Nó bắt đầu lèo lái cuộc đời tôi bằng lý luận của nó rồi. Không khéo thì một lúc nào đó, “tôi sống mà không phải tôi sống, nhưng là con muỗi sống trong tôi.’’
Không! Tôi không chấp nhận được. Không suy nghĩ gì nữa, tôi phải giết con muỗi này. Thế là cuộc âm mưu giết con muỗi bắt đầu. Tôi từ từ đưa bàn tay kia lên, rất sẻ sàng, con muỗi không hề biết gì, nó thản nhiên chích cái vòi vào cánh tay tôi. Từ trên cao tôi nhắm đúng hướng mà chụp bàn tay xuống. Trong tích tắc con muỗi không kịp nói một lời ăn năn. Bàn tay tôi phát đánh đét một cái, con muỗi chết tức tưởi.
Một chấm màu đỏ toé trên tay, đó, máu của tôi đó. Giữa lúc ấy, chiếc cầu thang sắt ngoài garage đổ ầm một cái, đồ đạc rơi loãng xoãng. Tôi chạy ra thì vợ tôi đang run lên đau đớn quằn quại. Chúa ơi, nàng sửa cái bóng đèn, bị điện giật ngã bất tỉnh nhân sự. Sao em không để đấy cho anh sửa, em sửa làm gì cho khổ vào thân. Tôi cuống quýt, thì chính nàng đã chẳng bảo tôi thay cái công tắc ấy mấy lần rồi đó hay sao. Cái tối nàng xuống garage giặt đồ, đã đánh bể cái bình thuỷ tinh nuôi cá vì không có đèn. “Anh thay cho em cái công tắc đèn đi, bảo anh mấy lần rồi.’’ Tối ấy tôi đã định thay, nhưng khốn nỗi lại và ngay tối có football. Tính ra có đến cả tháng nay rồi lúc nào tôi cũng bảo, để đấy anh sẽ làm. Trơi ơi, bây giờ cớ sự đã xảy ra. Lỗi tại tôi. Lỗi tại tôi. Bây giờ biết làm sao đây.
Xe cấp cứu vội đưa vợ tôi vào nhà thương, nhưng người ta không cứu được vợ tôi nữa, dến nhà thương thì vợ tôi chết!
Ngay chiều ấy, lúc tôi giết con muỗi cũng là lúc vợ tôi bỏ tôi mà đi. Thế là tôi mất luôn con muỗi lớn lẫn con muỗi nhỏ.
Từ ngày vợ tôi chết, căn nhà vắng làm sao. Tôi bắt đầu thao thức những khi đêm tối đổ về. Không còn con muỗi vo ve, cũng thấy trống trãi. Bây giờ tôi cô đơn. Chiếc giường rộng mênh mông, ngày xưa những lúc giận nhau tôi thường nằm quay mặt thế này, nàng hay năn nỉ tôi bằng đôi tay mềm mại xoa trên vai tôi. Bây giờ tôi muốn giận ai thì giận, chả còn ai năn nỉ tôi nữa. Nghĩ tới vợ, tôi thương nàng quá chừng. Nhưng nàng không còn nữa.
Mới có mấy tuần lễ không có nàng mà đời tôi xáo trộn nhiều quá, đến độ tôi không thể tưởng tượng nỗi. Ai có sống cảnh gà trống nuôi con, mới thông cảm được cho tôi. Chỉ nguyên chuyện hỏi thằng con xem nó muốn ăn gì mà tôi cũng đã điên lên. Bố lấy mì gói cho con nhé. Nó lắc đàu. Bố lấy hot dog nhé. Nó cũng lắc đầu. Thế có chết tôi không. Ngày xưa vợ tôi có phép màu gì mà bữa nào nó cũng ăn tì tì, thằng bé lớn như thổi. Mới có mấy tuần lễ không mẹ mà nó ốm hẳn đi. Nguyên tuần thứ nhất, đi chợ, tôi bỏ quên ví tiền ở cashier. Đoảng quá sức. Phải ngày xưa mà vợ tôi thế thì tôi đã cho bài học rồi.
Đến lúc cô thư ký làm chung hãng nhắc, tôi mới biết là áo mình rớt cái cúc từ bao giờ. Về nhà, tôi cặm cụi kim chỉ. Khâu xong xuôi, mặc vào, mới thấy cái cúc lệch cái khuy đến cả đốt ngón tay. Tôi lại cặm cụi tháo ra. Ôi! Cái cảnh gà trống nuôi con.
Những lúc như thế, tôi thương nàng da diết. Nhưng làm sao mà bù lại được nữa. Tôi mất nàng rồi. Còn lại hai bố con tôi thôi, thui thủi nói chuyện với nhau. Nhà vắng vẻ quá sức. Giá có nàng lúc này căn nhà ấm cúng biết bao. Chỗ này đây nàng vẫn đứng nhặt rau.Nàng hay nhắc tôi cái ống tăm thì để chỗ này. Mấy bao giấy thì cất chỗ kia. Không biết ngày xưa nàng làm thế nào mà hay thế. Bây giờ, tôi mới biết công lao của nàng. Tôi tưởng cứ mỗi hai tuần lễ đem cho nàng cái pay check là xong. Y như con muỗi nó nói, tôi cho nó ít mà nó cho tôi nhiều. Xét lại thì vợ tôi cũng thế. “Em ơi, bây giờ vắng em anh mới hiểu đời chúng ta cần nhau như thế nào.’’ Tôi khóc một mình trong chiều vắng.” Chúa ơi, có cách nào Chúa cho vợ con sống lại được không.’’
Tôi đang thổn thức, chợt có con muỗi vo ve. À, vẫn có tiếng vo ve của con muỗi sao? Tôi chìa tay cho nó đậu, nhưng nó lượn qua rồi bay vào góc tối. Thế là hết, ngày xưa tôi đã giết con muỗi, bây giờ không con muỗi nào cần tôi nữa. Hình ảnh ấy làm tôi tủi thêm, như Chúa nói rằng, tình yêu cũng thế, ai không biết gìn giữ tình yêu, sẽ mất tình yêu. “Không! Chúa ơi, xin cho nàng sống lại, một lần thôi trong đòi, con sẽ bù trừ lại tất cả ngày xưa tháng cũ cho nàng.’’ Tôi vừa nói xong như thế, thì, trời ơi, bạn có biết chuyện gì xảy ra không. Chúa nói với tôi thế này: “Ta cho con được lại người vợ năm xưa.’’ Chúa nói với tôi: “Nhưng con ạ, trong địa đàng cũng có muỗi, rồi vợ con cũng sẽ “chích’’ con như ngày xưa thì sao.’’ Tôi sợ Chúa đổi ý, vội thưa ngay: “Lạy Chúa, vâng, con biết rồi, trong địa đàng cũng có muỗi chích, Chúa cứ cho nàng về đây với con. Nhằm nhò gì ba cái lẻ tẻ.’’ Chúa nhìn tôi nói: “Nhớ nhé, ngày xưa trong hôn lễ ngươi cũng nói y như thế, con nhớ không? Hôm nay lại hứa một lần nữa, Ta chứng giám lời hứa, thương tình, Ta sẽ đem nàng về. Nhớ nha, trong địa đàng cũng có muỗi đốt đấy.’’
Con muỗi lúc này lại vo ve bay đến. Nó bay sát gần tôi, dùng đoi cánh đập vào nhau thành âm thanh nói với tôi: “Thấy Chúa nói chưa?’’ Lạ quá, sao tiếng nói giống y như tiếng vợ tôi ngày xưa. Chúa vẫn đứng đấy nhìn cả con muỗi và tôi. Tôi đưa cánh tay cho con muỗi, lần này, nó từ từ hạ cánh, Chúa ban phép lành và con muỗi biến mất. Có hương thơm người đàn bà dựa đầu trên cánh tay tôi. Trời ơi! Chúa đã đem vợ tôi trở về! Tôi kêu lên sung sướng. Nàng ôm lấy tôi rồi tát yêu vào má tôi rồi nói: “Chúa nào thèm nhận lời của anh, Chúa nhận lời của em đó! Em cầu xin Chúa cho em biến thành con muỗi để tìm cách yêu anh hơn.’’
Có Chúa biết! Tôi ôm nàng hạnh phúc. Nàng cắn yêu vào bàn tay tôi. Tôi lại sực nhớ, à thì ra con muỗi này sẽ tiếp tục chích tôi đây. Nhưng lần này tôi không đuổi nữa, đời tôi hoàn toàn thay đổi. Tôi giữ nàng trong tay ôm. Hương hạnh phúc lan toả ngập nhà. Hạnh phúc quá đổi. Tôi nghẹn ngào nghe giọng nàng cất lên se sẻ như ngày xưa: “Một bài ca mới, hát lên một bài ca mới…’’ Bất giác, tôi cũng hát theo. Nàng vẫn trong tay của tôi, và lần này thì cả hai người cùng hát chứ không còn một mình nàng hát như xưa.
Nàng rưng rưng lệ, nước mắt hạnh phúc của nàng rơi trên tay tôi. Tôi cũng thấy mắt mình cay từ bao giờ. Chúng tôi hạnh phúc quá, vì từ đây, cuộc đời chúng tôi lại có nhau như một bài ca mới của tình yêu. Và, từ đây, chúng tôi sẽ cùng nhau hát bài ca tình yêu mới ấy cho đến mãi mãi nghìn sau.
Như Hội Thánh phục tùng Chúa Ki tô thế nào thì vợ cũng phải phục tùng chồng như vậy. Người làm chồng phải yêu thương vợ như chính Đức Ki tô yêu thương Hội Thánh và hiến mình vì Hội Thánh. Chồng phải yêu vợ như chính thân thể mình. Yêu vợ là yêu chính mình. Quả vậy, có ai ghét thân xác mình bao giờ, trái lại người ta nuôi nấng và chăm sóc thân xác mình như Chúa Ki tô nuôi nấng và săn sóc Hội Thánh. Tôi muốn nói về Đức Ki tô và Hội Thánh. Mỗi người trong anh em hãy yêu vợ như chính mình.
(Êphêsô 5: 21-33).
Vợ chồng tôi ly hôn khi vợ phát hiện tôi ngoại tình và có con riêng 5 tuổi – ít hơn 1 tuổi K. – con trai út của vợ chồng tôi.
Vợ tôi cư xử rất có văn hóa và văn minh. Cô ấy không làm ầm ĩ cũng chẳng đáпh ghen mà cho tôi chọn lựa: hoặc về với gia đình, hoặc đến với nhân tình.
Trong lúc tôi đang đứng ở ngã ba đường thì cô bồ nhí trẻ đẹp, miệng ngọt ngào và luôn tâng bốc tôi tận trời xanh đòi tự tử, Còn đến tận nhà gặp gỡ vợ tôi với các con tôi ép bắt tôi phải ly hôn. Khi ấy, bé Mun – con gái đầu của tôi – 11 tuổi, con trai nhỏ vừa tròn 5 tuổi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ hậu ly hôn, cha con tôi có khoảng cách, vì tôi rất yêu thươпg con, và chúng cũng vậy. Thế nhưng, sau ly hôn, bồ nhí lên chức vợ, quản tôi như quản tù. Vợ hai luôn cản trở, ngăn cấm tôi về thăm con.
Tôi và vợ 2 làm chung cơ quan tình công sở, “may cho tôi vợ cũ không triệt đường công việc của hai chúng tôi, nhưng anh em cùng cơ quan thì mỉa mai “…Nên tôi không thể trốn đi thăm con được. Theo lệnh của vợ 2, mỗi tháng tôi chỉ được thăm con một lần, dù hai nhà cách nhau chỉ 5km. Và khi đi phải chở theo cậu con nhỏ.
Lần đầu sau ly hôn 2 tháng sau tôi mới được về thăm con. Khi đó, chị em Mun đang chơi ngoài sân. Tôi vừa đưa tay ngoắc, hai đứa định chạy về phía tôi, thì bất ngờ, con trai riêng ôm chặt lấy chân tôi và hét lên “ba của tao, không phải ba của mày”. Con vừa hét, vừa khóc nên tôi bồng con lên.
Lúc ấy, Mun và K. đứng nhìn tôi trân trối rồi chúng bước thụt lùi, cho đến khi khuất sau cổng nhà ngoài. Cái cảnh cha con ôm nhau mừng rỡ và tôi sẽ công kênh cậu con trai trên vai như mỗi lần tôi đi làm về, và nghe tiếng con cười hắc hắc, giọng đớt đát “Ba của Chèo” (tên ở nhà của con là Tèo) không còn nữa.
Sau đó, tôi cũng về thăm con, nhưng một là chúng chạy mất dạng khi thấy bóng tôi, hai là ngồi lì trên võng trước nhà ngoại, tôi kêu thế nào cũng không bước ra (tôi bị cha vợ cấm cửa sau khi ly hôn).
Tôi chỉ gần hai con nhất vào dịp giỗ ba tôi. Dịp này, vợ cũ đưa hai con về cúng ông nội, rồi cô ấy lánh ra quán ngồi chờ. Tôi chẳng biết trước khi tôi đến, hai con thế nào, nhưng từ lúc tôi và vợ 2 còn con xuất hiện thì hai con thu vào một góc, sụ mặt xuống, không cười giỡn với ai, tôi ngoắc cũng không chịu lại.
Tôi bước đến định ôm con, thì cả ba cha con tôi đều thấy ánh mắt tóe lửa của vợ 2 tôi, còn con trai riêng thì mè nheo. Vậy là tôi chẳng thể ôm con trọn vẹn.
Tôi không biết mỗi lần gặp con ở đám giỗ đều để lại vết hằn trong tâm trí con. Vợ 2 tôi chẳng biết cố ý hay vô tình, cô ấy cứ quấn lấy tôi, miệng cứ “chồng ơi”, rồi nhờ tôi lấy thức ăn, nước uống cho cô ấy. Cô ấy còn bắt tôi đút con ăn, bồng con suốt – dù thằng bé có thể tự chơi. Thể hiện đủ mọi trò trước mặt các con tôi.
Thấy vậy, má tôi cùng các em kéo chị em Mun lại gần vỗ về. Nhưng có lẽ việc cha mình cưng nựng một đứa trẻ khác và chăm chút cho người đàn bà khác là điều khó có đứa trẻ nào chấp nhận.Cũng không chấp nhận nhìn ảnh cha nó chụp với gia đình mới của cha nó
Những năm sau, tôi về đám giỗ thì không gặp hai con. Tôi gặng hỏi thì vợ cũ mới nói:
“Hai đứa nhỏ không chịu về, vì không muốn gặp ba và vợ con của ba”.
Vừa bị vợ 2 ngăn cản thăm con, quyết không cho tôi gửi tiền nuôi chúng nó như toà xử, tôi sống như tù giam lỏng… Con cái lại lợt lạt nên sau khi bức bối và làm ăn đang tuột dốc thì tôi chia tay “tập 2”, tôi lên TPHCM sống với “tập 3” và cũng ít khi gặp con cái.
Sau này tôi bị bệпh tiểu đường, biến chứng qua tiм, khớp người yếu, đi lại khó khăn thì vợ 3 cũng dứt áo ra đi. Tôi không nghĩ, ở tuổi xế chiều tôi phải sống trong cô độc, bệпh tật dù có đến 3 đứa con. Tôi cũng không biết rằng, chị em Mun vĩnh viễn không thể bước tới với tôi sau những bước thụt lùi 20 năm về trước.
Ngày hai con cưới, vợ cũ cho tôi hay, nhưng tự ái vì hai con không gọi điện báo tin cho cha, và không mời cha dự nên tôi không về. Tôi nghĩ, sự vắng mặt của tôi sẽ làm con hối hận.
Cách đây 2 năm, tôi bị tai пạп gãy chân, gọi báo con. Tôi tin là con sẽ пóпg ruột chạy tới ngay và vì con làm ở côпg aп tỉnh nên có thể giúp tôi giải quyết nhanh vụ xe. Nhưng, đến gần sáng con mới tới, hỏi thăm mấy câu rồi về. Trong lúc vừa giận, vừa xỉn, tôi chửi:
“Đồ mất dạy, bất hiếu”.
Con trai trả lời:
“Tôi mất dạy vì không có ba và ông có trách nhiệm gì với tôi mà giờ đòi tôi báo hiếu, tôi được ngày hôm nay là sự hy siпh rất lớn của mẹ tôi “
Tôi cứng họng, không nói được câu nào.
-Có một điều đáng lưu tâm là phần lớn người thành đạt đều có những người mẹ tuyệt vời và những gì mà họ tiếp thu được từ người mẹ thì nhiều hơn rất nhiều từ người cha.
Mối quaп hệ tôi với con gái đỡ hơn, khi tôi nằm viện, con tới thăm. Nhưng, con cho tôi ít tiền rồi về như làm từ thiện. Cả hai đứa không hề đụng tay vào tôi xem tôi gày hay ốm, chỉ đứng nhìn như người bất đắc dĩ đi thăm bệпh. Tôi rất đau, nhưng đó là cái giá tôi phải trả cho những năm tháng bỏ bê, không có trách nhiệm với con.
Còn cậu con trai với vợ sau thì lông bông, lêu lổng, chỉ nhớ đến tôi khi cần tiền tiêu xài, ăn nhậu. Mẹ nó thì vẫn chứng nào tật đấy đong đưa với đàn ông có vợ để có tiền …
Giờ đây, ở tuổi xế chiều, bệпh tật và cô độc, tôi vô cùng thấm thía khi đọc bài
“Bỏ mặc con, đàn ông đầu tư cho tình nhân rồi về già ai chăm?”- Tôi chưa từng nghĩ đến điều đó khi lao theo những cơn say ái tình, để giờ phải trả giá.
Vì vậy, những ngày qua, khi đọc tin tức, xem hình ảnh vị doanh nhân và cô diễn viên công khai yêu nhau bất chấp chưa ly hôn, tự dưng tôi hình dung hơn chục năm nữa, anh ta cũng sẽ như tôi của hôm nay – bị con cái quay lưng, Chính tôi cũng là người thành đạt rồi cứ vì gái như con quỉ vận xấu cứ đeo bám mà làm ăn càng xuống dốc.
Không biết trân trọng người vợ sát cáпh bên mình khì khổ sở thì cuối đời chỉ cô độc mà thôi
Vợ là may mắn của người đàn ông, mất vợ là mất tất cả … Sau mỗi thành công của người chồng luôn có hình bóng người vợ kề bên..
Sau thất bại của đàn ông là kẻ thứ ba chiếm thị trường …
Và chúng ta không chỉ có tội bỏ rơi con, làm tổn thươпg con, mà còn gián tiếp biến con thành kẻ bất hiếu. Đó là tội lỗi lớn nhất của người cha ngoại tình.
Tôi tha thiết mong con tới thăm khi bệпh tật, nắm tay tôi một cái cũng đỡ tủi thân, nhưng… Điều ấy xa vời.
Hiện nay tôi đang sống với gia đình cô con gái út. Cháu có một gái đã trưởng thành sống ở tiểu bang khác và một cháu trai đang học năm cuối của trung học. Chồng cháu thỉnh thoảng phải đi làm xa. Hai vợ chồng tôi đã đến tuổi già gần đất xa trời, nên thời khắc biểu của những thành viên trong gia đình rất khác nhau, nên ít khi chúng tôi ngồi lại cạnh nhau cùng ăn chung một bữa cơm.
Buổi sáng thức dậy trễ, thì con cái đã đi làm, cháu đã đến trường, vợ thì luẩn quẩn ở sau khu vườn nhỏ, đành ngồi ăn sáng một mình. Buổi tối, thấy cơm canh đã sẵn sàng nhưng chưa thấy ai sẵn sàng cùng ăn với mình. Gọi vợ thì vợ bảo:
-“Ông cứ ăn đi, tôi mới ăn củ khoai, còn ngang bụng!” Gọi con thì con thưa: “Ba cứ dùng cơm đi, con đang bận tay!” Ðứa cháu thì khi hiện khi biến, chẳng mấy khi gặp mặt, có khi ăn ở trong bếp hay đem phần ăn lên phòng riêng để có sự tự do một mình.
Tôi muốn có những bữa ăn đông người, vui vẻ, có tiếng cười nói rộn ràng, nhưng thường là phải ăn những bữa ăn một mình. Bữa ăn một mình thì đâu cần đến mâm bàn dọn ra ngay ngắn, tươm tất, mà sao cũng cho xong một bữa ăn. Một tô cơm trộn thức ăn, và một cái muỗng, ngồi trước máy computer hay trước máy truyền hình. Bạn có nghĩ một bữa ăn như thế có dễ tiêu hoá, có lợi cho sức khoẻ hay không? Và một bữa ăn như thế có buồn không?
Tôi không bao giờ quên được những bữa ăn gia đình thời thơ ấu. Tất cả mọi người trong gia đình đều chờ nhau vào mâm cơm một lượt, dù là buổi sáng giờ trưa hay bữa chiều tối. Bữa cơm có cả ông bà nội, cha mẹ, cả anh chị cùng mấy đứa em nhỏ, kể cả thành viên nhỏ bé của đại gia đình là con mèo vàng luẩn quẩn chờ miếng ăn trong lòng bà nội tôi.
Rồi thời gian qua đi, kẻ còn, người mất, gia đình mỗi người một nơi. Tôi lớn lên, tạo lập một gia đình nhỏ, có những bữa ăn sum họp gia đình, nhưng không quên được những người đã đi xa, không còn hiện diện trên cuộc đời này nữa.
Rồi chiến tranh, tù đày, xô đẩy con người mỗi người đi mỗi hướng. Trong một trại tù nào đó, trên cái chõng tre tập thể, hay bữa trưa ngoài bìa rừng, tôi ngồi dùng đũa đếm những hạt ngô bung, xót xa nhớ đến những bữa cơm gia đình. Khi tôi từ nhà tù trở về, thì bữa cơm không còn là bữa cơm nữa. Con tản mát, vợ chạy gạo mỗi ngày, nồi cơm lạnh lẽo trên bếp, ai thấy thì ăn. Thời Cộng Sản vào nhà, không còn hai chữ “sum họp,” cũng chẳng còn câu “ngồi lại với nhau.”
Ra hải ngoại, thì cái văn hoá “bữa cơm gia đình” cũng đã mờ nhạt. Ly cà phê bữa sáng trên xe, cái hamburger cùng ly coke vào giờ lunch và những buổi tối về nhà trong giờ giấc trước sau không đồng nhất. Phải chờ đến những ngày Lễ Tết, sinh nhật, cha con, anh chị em họa hoằn mới có dịp ngồi lại trong những bữa tiệc cuối tuần.
Các bạn còn trẻ có lẽ chưa cảm nhận được nỗi buồn khi phải ngồi ăn một mình. Thức ăn có ngon đến đâu, bổ dưỡng đến đâu mà không “dịch vị” của tiếng cười, niềm vui, chỉ còn “gia vị” của cô đơn, buồn nản, thì bữa ăn ấy chỉ còn là bổn phận ăn để sống. Chính các vị y sĩ cũng đã khuyên người già “ăn uống phải có bạn, nên ăn chung với gia đình hay con cháu. Về phần con cháu, cũng không nên để cho cha mẹ mình ăn uống trong cô đơn buồn tẻ, vì khi ăn một mình, sẽ kém vui, và ăn ít đi, không tốt cho sức khoẻ. Sự cô đơn sẽ làm miếng ăn thêm cay đắng.”
Rõ ràng là tâm lý đã tác dụng vào sinh lý. Dù đau yếu, suy kiệt, mòn mỏi nhưng tôi vẫn nghĩ rằng những người sống chung với con cháu, hay còn vợ chồng có khả năng sống lâu hơn là những ông bà cụ già hiện đang sống một mình trong những căn phòng lạnh lẽo của những căn “nursing home.”
Trong nhà dưỡng hưu, tôi đã thấy những bữa cơm gọn gàng trong những cái khay nhỏ do nhà bếp đưa đến tận giường, để cả giờ nguội lạnh mà các ông bà vẫn chưa muốn ăn. Tôi đã đến thăm nhà thơ Nguyễn Chí Thiện lẻ loi trong căn nhà già ở Santa Ana lúc ông chưa vào bệnh viện. Lúc ấy vào buổi xế trưa, mà từ sáng đến giờ, nồi cơm điện còn nguyên chưa được xới ra trên bếp, thức ăn còn để lạnh ngắt trong tủ lạnh. Ông thú nhận là ông không muốn ăn, mà chỉ ăn vì “nghĩa vụ,” một nghĩa vụ nặng nề! Chung quy cũng vì nỗi buồn cô đơn, thui thủi một mình.
Keith Ferrazzi, tác giả cuốn sách “Ðừng bao giờ đi ăn một mình (Never eat alone) không nói về sự cô đơn mà nói về sự giao tiếp đưa đến sự thành công và hạnh phúc cho cuộc sống. Chúng ta không bàn đến chuyện “ăn một mình” theo lối này.
Ðã đi hết một chặng đường dài, đã lo toan cho mọi thứ, nhưng cuối cùng tuổi già cô độc bên mâm cơm, lặng lẽ một mình. Những bậc cha mẹ già không mong con tặng quà, phải chi con ghé nhà thăm, ngồi ăn với cha hay mẹ một bữa cơm, nói cười như thuở ấu thơ.
LOS ANGELES, California (NV) – Cho dù bạn đang trong giai đoạn nào của cuộc sống lứa đôi, có thể là vừa mới đính hôn, kết hôn hay thành vợ chồng đã lâu năm, thì việc gặp gỡ các chuyên viên tâm lý về đời sống hôn nhân là điều cần thiết và duy trì.
Dưới đây là những dấu hiệu cho thấy đã đến lúc cả bạn và chàng nên đi tư vấn hôn nhân, để giúp cho mối quan hệ trở nên tốt hơn, giải quyết được mâu thuẫn len lỏi trong mối quan hệ và quan trọng nhất là cả hai đều có thể giải tỏa được tâm lý một cách tốt nhất, giúp giữ gìn được cuộc sống lứa đôi hạnh phúc, theo trang mạng Well+Good.
4 DẤU HIỆU NÊN ĐI TƯ VẤN HÔN NHÂN
Khi vấn đề càng lúc càng rõ ràng nhưng bạn không thể giải thích được
Ngay cả khi bạn cùng chồng đang rất hạnh phúc thì cũng sẽ có đôi lúc cả hai trải qua những tình huống căng thẳng.
“Các vấn đề sẽ luôn nảy sinh trong mối quan hệ của bạn, tuy nhiên, có những lúc các vấn đề đó nó tồn tại một cách tiềm ẩn và đó là khi cả hai không thể nào tìm ra giải pháp tốt nhất để thảo luận với nhau,” chuyên viên tâm lý Leslie Montanile, giám đốc trung tâm tâm lý Leslie The Lawyer, cho biết. “Lúc này, khi bạn tìm kiếm lời khuyên từ một bên thứ ba trung lập sẽ giúp tác động tích cực to lớn, giúp đưa ra những giải pháp chưa từng được nghĩ đến.”
Khi cả hai không kiên nhẫn khi lắng nghe nhau
Không chỉ có giao tiếp và đối thoại mà việc lắng nghe nhau một cách bình tâm, kiên nhẫn và thấu hiểu cũng rất quan trọng nhưng không phải lúc nào bạn cũng làm được điều đó.
Khi đi tư vấn hôn nhân, bạn không chỉ được học về cách trao đổi suy nghĩ, lo lắng và quan điểm như thế nào mà còn học cách lắng nghe và tiếp thu hoàn toàn. Khi chúng ta biết lắng nghe một cách kiên nhẫn và thật tâm, bạn sẽ thấu hiểu đối phương hơn mà không phải đưa mình vào thế đề phòng và chỉ trích đối phương.
Khi bạn nhận ra có điều gì đó không ổn nhưng không biết đó là điều gì
Một trong những điểm mạnh mà tư vấn hôn nhân giúp cho các cặp chính là giúp bạn và chàng nhận ra và xác định cảm xúc của mình.
Khi chúng ta xác định được cảm xúc của mình, bạn sẽ học được cách chia sẻ về những suy nghĩ và mong muốn của mình một cách lành mạnh nhất. Khi cảm giác cho bạn biết có điều gì đó không ổn nhưng lại không thể biết nó đến từ đâu, chuyên viên tâm lý sẽ giúp bạn khơi gợi lại câu chuyện và trải nghiệm hôn nhân của bạn từ trước đến nay để bạn có thể xác định được cảm xúc và suy nghĩ của mình.
Một khi chúng ta nắm rõ được chính bản thân, bạn sẽ dễ dàng nhận ra vấn đề tồn tại ở đâu.
Bạn cảm thấy bế tắc nhưng không muốn từ bỏ
Cả bạn và chàng đến đối diện với một vấn đề nào đó, nó có thể đến mức ảnh hưởng đến mối quan hệ của bạn nhưng lại không đến mức phải hủy bỏ đám cưới hay đệ đơn ly dị? Hãy tìm đến chuyên viên tư vấn hôn nhân để họ có thể giúp bạn giải quyết vấn đề.
Khi bạn đã cố gắng nói về vấn đề đó rồi hoặc đã cố gắng tiếp cận vấn đề theo một cách khác nhưng vẫn nhận lại kết quả tiêu cực thì việc tư vấn có thể giúp mở ra con đường giao tiếp giữa bạn và đối phương tốt hơn, dẫn đến giải pháp có lợi cho đôi bên.
Đôi khi nói chuyện với bên thứ ba trung lập sẽ giúp bạn giải quyết được vấn đề khúc mắc của mình. (Hình minh họa: Timothy A. Clary/AFP via Getty Images)
LÀM SAO ĐỂ THUYẾT PHỤC CHÀNG ĐI TƯ VẤN VỚI BẠN
Thông thường, nam giới sẽ có xu hướng tránh né việc đi gặp tư vấn vì họ ngại phải chia sẻ những điều riêng tư cho người thứ ba.
Để thuyết phục đối phương, bạn có thể bắt đầu câu chuyện bằng cách gợi mở như sau “Dạo gần đây em thấy có một số vấn đề giữa anh và em mà chưa được giải quyết cặn kẽ… Em cảm thấy sợ hãi, bất lực và buồn khi chúng ta gặp mâu thuẫn. Em lo lắng nếu như chúng ta không đi trị liệu tâm lý hôn nhân thì chúng ta dễ càng gây gổ hơn…”
Cuối cùng bạn hãy đưa ra giải pháp và hỏi chàng rằng liệu chàng sẽ cảm thấy như thế nào nếu như cùng nhau đặt hẹn tư vấn hôn nhân.
Trong trường hợp chàng từ chối, bạn vẫn có thể tự tham gia vào các liệu trình tư vấn một mình.
Khi tự mình đi tìm kiếm sự giúp đỡ từ chuyên gia tâm lý, bạn sẽ có các kỹ năng để đối phó với cảm xúc của mình, cũng như giúp bạn học được các phương pháp làm chủ cảm xúc và tình hình, cũng như cách bạn tìm lại bình yên, và sau đó chính là cách bày tỏ suy nghĩ của mình một cách tích cực và chân thật nhất.
Tóm lại, bạn nên biết rằng, mọi thứ đều cần thời gian và cả việc đi gặp chuyên gia tư vấn cũng thế. Không phải chỉ cần một hay hai buổi gặp gỡ là có thể giải quyết vấn đề mà nó có thể kéo dài hơn cả năm và còn nhiều hơn thế.
Đồng thời, cả hai còn phải cùng nhau nâng đỡ, quyết tâm, cải thiện, và đồng hành để hôn nhân có thể lâu bền và hạnh phúc. (UPK) [qd]
Trong Cựu ước Tobia nói với Sara rằng: “Chúng ta là con cháu các thánh, chúng ta không thể kết bạn như những người không nhận biết Thiên Chúa” (Tb 8:5). Điều này nhắc nhở các gia đình Công giáo một sứ điệp quan trọng trong ngày lễ hôn phối.
Hôn nhân là “ơn gọi” hiến dâng đời mình cho đối tượng tình yêu cao cả là gia đình. Một hôm người Pharisêu hỏi Đức Giêsu về việc rẫy vợ. Người đáp :”Các ông không đọc thấy lời này sao : “Thuở ban đầu, Đấng Tạo hoá đã làm ra con người có nam có nữ, và Người đã phán : Vì thế, người đàn ông sẽ lìa cha mẹ mà gắn bó với vợ mình, và cả hai sẽ thành một xương một thịt. Như vậy, họ không còn phải là hai, nhưng chỉ là một xương một thịt”(Mt 19,4-6) cuộc hôn phối đầu tiên đã diễn ra giữa Ađam và Evà.
Lập gia đình một thông lệ xưa nay việc lập gia đình là một việc tự nhiên, bình thường vì nam nữ hấp dẫn nhau, yêu nhau muốn kết hợp với nhau.
– Gia đình là một cộng đồng yêu thương.
– Gia đình là nơi nương tựa bởi không ai có thể sống một mình.
– Gia đình là nơi sinh sản lưu truyền nòi giống và giáo dục con cái.
– Gia đình còn là nền tảng của xã hội.
Vì thế đối với người Công giáo hôn nhân còn là một bí tích cao trọng. Ai sống theo ơn gọi là sống theo ý Chúa. Ngài sắp đặt và kêu gọi ta vào một cuộc sống cụ thể với kế hoạch về con người, chỉ mong ta thực hiện đúng chương trình của Ngài. Chúa đã gọi ta vào cảnh sống nào thì Ngài ban ơn để ta có thể thực hiện một cách tốt đẹp, chỉ cần ta kiên nhẫn vì không ai bị buộc phải làm cái không có thể làm được.
Đây không chỉ là tiếng gọi của cuộc sống hôn nhân mà còn được hiểu là tiếng gọi của cuộc sống tu trì. Theo Chúa ngay trong những hẹn hò gặp gỡ với người yêu, theo Chúa trong ngày bước lên xe hoa, theo Chúa trong bổn phận gia đình, phục vụ cộng đoàn… ơn gọi là máng chuyển những ơn lành của Thiên Chúa xuống cho gia đình, cho cộng đoàn do đó cái máng cần phải sửa soạn chuẩn bị thật hoàn hảo chu đáo (không lủng) thì mới chuyển hết những ân phúc xuống đầy đủ được.
Ơn gọi không là lời mời gọi hưởng hạnh phúc, mà là một sự DẤN THÂN lãnh trách nhiệm,lao đầu vào những gian nan khó khăn để hoàn thành nhiệm vụ mà không cần đáp trả. Một danh nhân nói :” Những người anh hùng nhất là người dám lập gia đình, dám dấn thân trong đời sống tu trì”. Sở dĩ có câu nói này vì họkhông hề nắm vững được tương lai như thế nào, không thể đo lường được con đường phía trước với đầy gian nan, bất trắc có thể xẩy ra bất cứ lúc nào. Đôi khi có những nỗi buồn trên đường đời nhưng vẫn còn rất nhiều niềm vui. Chúng ta vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước ngay cả khi chúng ta đang bị tổn thương, vì chúng ta không bao giờ biết điều gì đang chờ đợi mình. Có lẽ vì thế mà người ta nóiHôn nhân là một cuộc xổ số!
Như vậy ơn gọi gia đình hay tận hiến cho Thiên Chúa, người được mời gọi đáp trả một cách tự nguyện, tự mình đón nhận những trách nhiệm một cách nhưng không.
Ben và tôi nhẹ nhàng cùng nhau chạm bàn tay phải lên cây thánh giá, sau khi tuyên bố lời ước nguyện trong Thánh lễ Hôn phối. Tôi biết lời hứa này thực sự sẽ tồn tại suốt đời, và trái tim tôi tràn ngập niềm vui chưa bao giờ có như lúc này.
Vài năm sau, tôi nhớ mình nói với mẹ tôi: “Con muốn khung cảnh thiên đường giống như ngày cưới của con, xung quanh là tất cả những người chúng ta yêu thương nhất khi cười và ăn mừng cùng nhau.” Có thể điều đó nghe có vẻ ngây thơ hoặc sáo rỗng, nhưng nó đúng với tôi như bất cứ điều gì đã từng xảy ra. Tôi chỉ không ngờ rằng hôn nhân sẽ thử thách chúng tôi theo những cách không thể hiểu nổi.
Ben và tôi kỷ niệm 14 năm ngày cưới vào ngày 30 tháng Sáu. Khi chúng ta trao nhau ánh mắt yêu thương, một cái nhìn cảm thông và nụ cười hạnh phúc. Có điều gì đó đã trải qua mà chúng tôi – những cặp vợ chồng trẻ trung, hạnh phúc mới cưới – không thể hiểu được. Tương tự như vậy, chúng tôi nhận thấy những cặp vợ chồng lớn tuổi đã kết hôn được vài chục năm và họ toát lên trong mắt sự khôn ngoan mà Ben và tôi chưa biết.
Gần đây, chúng tôi đã thảo luận về một số cách giúp vượt qua khó khăn trong cuộc hôn nhân của chính mình. Những gì chúng tôi đã học được là giá trị của sự chia sẻ.
Chịu đựng trong lúc khó khăn
Hầu hết các cặp vợ chồng trẻ đều sẵn sàng chuẩn bị khi cuộc cãi vã, thậm chí là bạo lực gia đình xảy đến thực sự trong cuộc sống hôn nhân của họ; nhưng những điều này luôn bao gồm cách làm lành và vượt qua. Thật khó để biết trước mỗi gia đình ban đầu của chúng ta đã hình thành thế giới quan như thế nào và cách giao tiếp cũng như tương quan với nhau như thế nào— cho đến khi chúng ta kết hôn được một thời gian và nhận ra những khuôn mẫu đang hình thành.
Ben và tôi đối mặt với chẩn đoán hội chứng Apert rất khác của con gái chúng tôi- Sarah. Tôi cần phải nói về mọi thứ: suy nghĩ, cảm xúc, những gì nếu như theo một cách cởi mở. Đó là cách tôi chia sẻ trải nghiệm này với Ben, cũng như giải quyết phức tạp. Mặt khác, Ben rút lui vào trong và đóng cửa. Anh không nhận ra nỗi đau của mình, cũng không hiểu làm thế nào để bày tỏ những cảm xúc rất lớn mà anh mang trong lòng.
Theo thời gian, chúng tôi bước vào giai đoạn mà chúng tôi gọi là “giai đoạn sa mạc” trong cuộc hôn nhân của mình. Chúng tôi nói chuyện hàng ngày, nhưng cuộc trò chuyện xoay quanh cuộc sống hàng ngày. Chúng tôi không tìm hiểu kỹ càng vì cả hai đều đang phải đối mặt với tình trạng kiệt sức và cảm xúc khó chịu mới xuất hiện. Kể từ đó, chúng tôi đã đi qua nhiều thung lũng hơn, nhưng chúng giống như những ngọn đồi thoai thoải hơn.
Một từ mà Chúa đã đặt vào trái tim của cả hai chúng tôi là: kiên nhẫn. Kiên Nhẫn có nghĩa là gì? Như một định nghĩa, kiên nhẫn bao gồm ngồi chịu đựng trong quá trình khó khăn hoặc đau đớn mà không nhường bước. Một số từ đồng nghĩa là khoan dung, nhẫn nhịn và dũng cảm.
Điều khiến cho việc chịu đựng những khó khăn trở nên đau đớn trong hôn nhân là việc chúng ta đang chia sẻ cuộc sống với một người mà cơ bản chúng ta không hề quen biết. Kiểu cô đơn và cô lập về cảm xúc này gây tổn thương tệ hơn nhiều so với khi chúng ta cắt đứt tình bạn hoặc bị đồng nghiệp phớt lờ. Làm thế nào để chúng ta chịu đựng? Bằng cách ngồi với những cảm xúc khó chịu và mạo hiểm với tổn thương cần thiết để mở lòng với nhau một cách chậm rãi nhưng nhất quán.
Kiên nhẫn trong các thử thách của chúng tôi
Cùng với sức chịu đựng, vốn tập trung chủ yếu vào việc chịu đựng nỗi đau, kiên nhẫn là cách chúng ta vượt qua nỗi đau. Về mặt tinh thần, sự kiên nhẫn cũng giống như chịu đựng lâu dài, khả năng chịu đựng từng bước phải thực hiện trên hành trình tiến về đồi Canvê. Hôn nhân phải gắn liền với Thập giá; không có cách nào khác để một cặp vợ chồng sống sót trước những thay đổi không thể tưởng tượng xảy ra với họ.
Và con đường dài, tẻ nhạt đến nơi bản thân chúng ta bị đóng đinh phải được thực hiện cùng nhau. Chính khi bản thân trở nên trống rỗng, chúng ta bắt đầu dành chỗ cho người khác, trước tiên là Thiên Chúa, sau đó là chồng/vợ. Và với cách này, việc cắt tỉa này, gây đau đớn khủng khiếp. Cảm thấy rất giống cái chết, và đúng là như vậy. Nhưng chỉ từ cái chết, sự sống mới có thể xuất hiện.
Kỷ luật trong cuộc sống hàng ngày
Cách đây vài năm, tôi đã đọc quy tắc sống của một người mẹ dựa trên lời giới thiệu của một người bạn. Khái niệm tạo ra nhịp điệu trong nhà thông qua thói quen hàng ngày đã thu hút khuynh hướng u sầu của tôi khi hướng tới điều gì có trật tự và tổ chức. Tuy nhiên, khi con cái còn nhỏ hoặc khi chúng có nhu cầu đặc biệt, thì cuộc sống có khuynh hướng hỗn loạn hơn là bình lặng.
Hầu hết các bà mẹ đều cảm thấy việc thiết lập một nhịp điệu như nhà tu là điều nằm ngoài tầm với của mình, và thực sự thì điều đó có thể xảy ra. Nhưng những gì chúng ta có thể làm, làm tốt là nơi tôi bắt đầu – với những bước nhỏ hướng tới thói quen. Đầu tiên, chúng tôi có giờ ăn với nhau, và chia sẻ với nhau thường xuyên. Tiếp theo, chúng tôi có khoảng hai giờ vào giữa ngày để nghỉ ngơi. Mọi người trong gia đình ngủ trưa hoặc có thời gian yên tĩnh đọc sách và chơi với thú nhồi bông.
Thói quen trở nên cực nhọc khi không được sống một cách vui vẻ và yêu thương. Cuộc sống hôn nhân và gia đình không phải lúc nào cũng viên mãn tràn tình cảm êm dịu, màu hồng. Thực tế, hầu hết thời gian, những điều này rất khó xảy ra. Vấn đề là chúng ta nhận ra món quà kỷ luật, trước tiên là trong lời cầu nguyện hàng ngày, sau đó là cho những người trong gia đình.
Khó khăn trong hôn nhân không nhất thiết luôn phải vượt qua. Thay vào đó, chúng được dệt thành tấm thảm phức tạp trong cuộc sống. Sự cám dỗ chạy trốn vào thứ hạnh phúc mơ hồ, khó nắm bắt sẽ luôn cố gắng lôi kéo chúng ta xa rời ơn gọi thực sự của mình, đó là tình yêu. Và tình yêu không bao giờ được nở hoa nếu một người không hướng tới sự thông cảm – kiên nhẫn – vô số cách mà chúng ta được mời để chết cho sự ích kỷ của mình và khám phá (hoặc khám phá lại) những hồi sinh nhỏ đang diễn ra xung quanh chúng ta.