50 NĂM CHỊU ĐỰNG

50 NĂM CHỊU ĐỰNG

Elisabeth Nguyễn

Vợ chồng là sự kết hợp hai con người xa lạ, hai thể lý, tâm lý, tâm tính khác nhau. Qua quen biết, tìm hiểu nhau một thời gian, đi đến yêu thương và gắn bó với nhau bằng hôn nhân. Nhiều cặp vợ chồng lấy nhau do mai mối, do gia đình hai bên sắp đặt, nhưng cũng có những cặp dính nhau chớp nhoáng nhờ “coup de foudre” do con tim bị tiếng “sét tình yêu” đánh trọng thương… Biết nói sao đây? số Trời mà !!!

 Thằng tôi đã mấy chục năm “Verheiratet“ (có gia đình) rồi mà vẫn chưa hiểu hết được tính nết của “bà xã xệ”, bà cụ thân sinh của lũ trẻ con nhà tôi (nay thì trẻ con cũng thành người lớn và thật sự bả càng xệ hơn lúc nào).

Hyppolite Taine đã nói một câu nổi tiếng về đời sống hôn nhân: 

Biết nhau ba ngày, quen nhau ba tháng, tìm hiểu yêu nhau ba năm, chịu đựng nhau trong ba chục năm và tha thứ nhau suốt đời”.

Ấy thế mà tôi đây đã chịu đựng đến 50 năm rồi, thế mới có khổ cho cái thân tôi không cơ chứ!.. Cứ theo như ngài Hippolite thì ông ta là người hạnh phúc hơn tôi nhiều đấy nhỉ. Thế thì cái thằng tôi từ nay sẽ tha hồ thênh thang mà tung hê mọi sự, chả phải chịu đựng gì nữa cả, vì chịu đựng tới mức “li huyền” rồi các bạn ạ!

Thằng tôi đây đã rất hân hoan mà chịu đựng! mà đã hân hoan thì sự chịu đựng nó nhẹ tênh như lông hồng ấy!!!

Bí quyết này của chàng Paul Xardal. “người ta sẽ không tin bạn nói nhiều, nhưng vì bạn thinh lặng để biết lắng nghe”.

Thằng tôi sẽ cho các bạn biết thằng tôi thực hành bí quyết này ra sao nhé. Cách tốt nhất bằng chính thân xác của mình, bạn làm mọi sự không nề hà, không ý kiến, không so đo, không nói năng, im lặng thi hành triệt để lệnh, để đạt kết quả cao theo chỉ thị ý muốn của đối tượng, song mình có làm lạc thì cũng là do lệnh lạc thôi. Mình cười hề hề là xong hết mọi chuyện, yên cửa yên nhà, tôi đã làm họ hài lòng, hết lẫy, hết hờn các đấng ạ

Số là… ngày xưa, ngày xưa… cái thời hoàng kim ấy mà… khi chúng tôi cưới nhau thì cũng như các đấng, đương nhiên, là có tình yêu hiện diện.

Tình yêu là dầu nhớt pha chế vào bộ phận xe hơi, cho trơn máy mà chạy. Lúc đầu thì máy móc, dầu nhớt, các bộ phận nào cũng mới tinh xảo, hàng original nên cứ bon bon mà chạy, thiệt là lả lướt, biểu diễn toàn những chiêu đẹp tuyệt vời, nhưng lâu dần rồi máy móc trở nên mòn vẹt, dầu mỡ khô cạn, trơ ra những khuyết điểm…

Thế là cứ lúc nào sắp sửa hết dầu mỡ là vợ chồng cắng đắng nhau, tháp Babel tự ái cứ tự động, không thổi cũng phồng to như khinh khí cầu. Chả đứa nào nhường đứa nào, đứa nào cũng muốn tháp Babel của mình cao hơn để đè bẹp tháp Babel của đứa khác, thế là cái gia đình trở thành cái bãi tha ma, mặt ai nấy cứ như mặt đưa đám… mà đã đưa đám thì chắc chắn là có khóc lóc, có kể lể, có nước mắt ngắn nước mắt dài… có sầu buồn thảm thiết…  và thế là thằng tôi bèn đưa chính cái thân xác ra mà chịu trận, mà lãnh đủ. Thằng tôi oai hùng phải vội vàng xì hơi khinh khí của mình, hạ tháp Babel của mình xuống để năn nỉ, ỉ ôi không thì có nguy cơ Lụt Hồng Thủy  các cụ a!

Những lúc như vậy thằng tôi lại nhớ đến cái ngày… cái ngày mà thằng tôi trẻ trung, đẹp trai, hoạt bát… đã chiến thắng biết bao nhiêu chàng trai khác. Ôi, cái ngày xa xưa ấy… các cụ biết không, thằng tôi chỉ là một thằng công chức quèn thôi, thế mà thằng tôi đã chiến thắng biết bao nhiêu anh chàng đẹp trai trong Trường Quân Sự Chiến Tranh Chính Trị Dalat và những anh chàng sinh viên oai phong lẫm liệt Trường Đại Học Quân Sự Võ Bị Dalat. Những chàng trai của hai cái trường quân sự này nhan nhản đầy thành phố Dalat vào những ngày cuối tuần, họ diện bộ quân phục sinh viên sĩ quan, hãnh diện đeo hai cái Alfa mầu đỏ trên hai vai diễu quanh Khu Hòa Bình, diễu quanh bờ Hồ Xuân Hương, lượn quanh những hàng thông xanh biêng biếc trên Đồi Sân Cù… bên cạnh những tà áo dài đủ mầu tha thướt làm choáng ngợp không những dân chúng thành phố mà còn choáng ngợp biết bao cô gái xứ Hoa Đào của tôi, rồi kéo nhau vào nghỉ chân bên vườn hoa Bích Câu để mong kỳ ngộ các nàng.

Mà thật các cụ ạ, các chàng ấy sáng giá quá sức lẽ mình ấy chứ, làm thằng tôi những lúc ấy chẳng dám ló mặt ra. Thằng tôi thì chả có cái kilô gì…. Ậy! ậy… vậy mà chưa hết đâu các cụ! còn cái đám sinh viên nhí nha nhí nhô ở Viện Đại Học Thụ Nhân Dalat nữa chứ, các chàng này được có lợi thế là viện DH này ở gần ngôi trường Nữ Bùi Thị Xuân nên chúng nó dụ dỗ nhiều nàng xuân xuất sắc của Dalat chúng tôi. Thế có tức anh ách không cơ chứ!!! Cứ giờ tan trường là ngày nào các chàng ấy cũng đứng đầy cổng trường làm nghẽn cả lối đi… rồi thì „ … anh theo Ngọ về…“

Kể các cụ nghe nha. Cái thằng tôi chết tiệt này mới “lần đầu gặp em là tinh tú quay cuồng…” mới chết chứ, vì nàng chính là người tôi đã nhắm nhe từ khi nhìn thấy nàng trong tiệc sinh nhật của cô em họ tôi, học cùng lớp với nàng tại ngôi trường Bùi Thị Xuân mái đỏ tường hồng. Thằng tôi đem lòng say mê đến độ trí nhớ của tôi thường hướng đến nàng, lúc nào cũng nghĩ đến, song chỉ là nhắm nhe thôi, cứ đơn phương như vậy chứ chưa biết làm thế nào mà thắng nổi cái đám SVSQ Võ Bị và CTCT Dalat vây quanh nàng.

Các cụ ơi, các cụ có biết không? Ở đời có những cái may mình không thể ngờ các cụ ạ, “thánh nhân đãi kẻ khù khờ” nên thằng khờ tôi “ớng rên mé đìu hiu” hi …hi… Thánh nhân đãi một chiêu thật “tuyệt cú mèo”,  người đẹp của tôi tự nhiên đem xác tới nạp mạng. Số là, tự dưng một hôm “trời hồng hồng sáng trong trong” tôi đang thảnh thơi với một tâm trạng rất vui vẻ yêu đời, cô thư ký vui vẻ cho biết hôm nay có người đến văn phòng để phỏng vấn, hồ sơ đã để sẵn trên bàn làm việc.

Người bước chân vào văn phòng tôi chính là người trong mộng… Tôi tươi cười bắt tay mời nàng ngồi mà trái tim tôi nó nhảy tưng tưng thế nào thì các cụ chắc hẳn đã từng… Tôi thăm hỏi nàng về gia đình, về việc học, về sở thích, về bạn bè v.v… và v.v… rồi sau đó tôi mới giở hồ sơ của nàng liếc sơ cái đơn xin việc và lý lịch các thứ… Tôi tiễn nàng ra cửa, bắt tay nàng, chúc nàng ra về bằng an và mỉm cười với một cái nheo mắt từ biệt. Khỏi phải nói các cụ cũng biết là khờ tôi sung sướng đến tột độ như thế nào!!!

Thế rồi ngày qua ngày, tôi cứ ngâm cái hồ sơ thân yêu ấy trong ngăn bàn, sáng sáng đều giở ra ngắm tấm hình nhỏ gắn ở góc tờ đơn xin việc. Ngắm nhìn mái tóc đen dài ôm lấy khuôn mặt trái xoan xinh xắn, đôi măt long lanh sáng tươi trên khuôn măt ngây thơ, miệng chúm chím xinh xinh và nhớ lại những trao đổi của nàng vừa qua và mỉm cười xoa tay sung sướng… Chỉ vì ngâm tôm hồ sơ mà nàng nóng ruột cứ đến thăm hỏi hoài và tôi cứ hẹn lần hẹn lữa và mỗi lần hẹn là thêm chút hy vọng cho nàng…

Nàng được chỉ định làm việc trong văn phòng bên cạnh nên chúng tôi luôn luôn có cơ hội gặp gỡ nhau, khi thì rủ nàng đi ăn trưa, khi thì rủ nàng đi uống cà phê hay đi ăn chè vào giờ tan sở v.v… và trái tim nàng chắc chắn xiêu xiêu theo cái thằng tôi. Và cứ như thế…  như thế… rồi thì tôi đến nhà thăm hai cụ thân sinh nàng, nhà nàng chẳng ở cạnh nhà tôi nên cũng khá vất vả vì “yêu nhau mấy núi cũng trèo, mấy sông cũng lội, mấy đèo cũng qua”. Hai cụ lần đầu gặp tôi đã rất ưu ái…  vì cái thằng tôi có ưu điểm số một rất hiếm hoi trong thời buổi này là „hòn đạn mũi tên“ nó chê, nó hổng thèm bén mảng…

Đấy, các cụ thấy khờ tôi có duyên không cơ chứ! Và thế là sau một năm, khờ tôi đem  xe hoa rước nàng về dinh. Và từ đó, ôi! từ đó… cái hạnh phúc trăm năm đầu đời sao mà nó ngọt ngào như mật ong, hấp dẫn, duyên dáng và đẹp làm sao…hai tôi cứ dịu dàng nếm hưởng trọn vẹn hương vị tình yêu nồng thắm lan tỏa từ chính người mình yêu… ngụp lặn trong mối tình nồng ấm mà Thiên Chúa trao ban cho chúng tôi…  như những giọt rượu quý đã được lưu giữ cả trăm năm, nó ngọt và thơm lừng cả nhà, cả phố, cả tỉnh các cụ ạ.

Và rồi… chả hiểu sao mà những năm kế tiếp khi có vài cu tí ra đời thì rượu nồng bớt ngọt, bớt thơm, bớt duyên dáng, tình yêu bớt nồng thắm, cơm canh bớt ngon… và… thế là nắng mưa gió bão bắt đầu len lỏi chiếm ngự. Mọi vấn đề bất đồng ý kiến cứ đều đều lên ngôi dài dài liên miên, đủ thứ chuyện…. nào là về sở thích, về cách nhìn sự việc, về văn hóa, chính trị… về việc quan trọng giáo dục con cái, sự giao thiệp v.v… và v.v…Đôi khi ý kiến về một cuốn phim vừa xem hay thảo luận về một mầu áo mà hai đứa cũng cãi nhau … giận nhau  và  người  cau mày, nhăn mặt, bĩu môi hờn dỗi, nước mắt ngắn nước mắt dài là ai thì các cụ biết chắc chắn rồi, thì cái người “liễu yếu đào tơ” của khờ tôi chứ còn “ai trồng khoai đất này”. 

Giờ đây liễu không còn yếu và đào chẳng còn tơ nữa… thế mà khờ tôi vẫn là cái thằng phải đưa lưng ra chịu trận, phải đưa tim ra chịu đựng, phải lấy trí óc ra đầu hàng vô điều kiện…phải mở miệng năn nỉ ỉ ôi… phải đền bồi thiệt hại nọ kia, phảiđưa tất cả trí tâm thân ra mà chịu đựng.

 Phải… phải… phải… các cụ thấy thằng khờ tôi chịu bao nhiêu cái phải, sóng mới lặng, gió mới im. Thằng khờ tôi bây giờ cũng được ngậm mật mà mật gấu các cụ ạ. Mật gấu nó rất độc và đắng thấu trời xanh như thế nào các cụ đã hiểu!?

Ôi! Thằng khờ tôi chỉ biết thở một hơi dài hằng chục cây số ngàn…

Có lúc xuống tinh thần quá và trong lúc nóng giận không kiềm hãm được, thằng khờ tôi đã xách xe chạy lòng vòng mà không biết chạy đi đâu???

Và đã có nhiều ý nghĩ xấu xa chợt thoáng hiện trong đầuóc, đôi lúc liều lĩnh nghĩ suy không chín chắn, tôi muốn trả thù “con m” cho bõ “ghét”. Thiệt thằng tôi vừa khờ vừa hiền lành như con cừu non, chỉ tội nghiệp gặp phải con mẻ “Hà Đông Hà Bá” gì đâu bây giờ biến hình thành sư tử thò móng vuốt của gấu, cọp…??!!

Chả biết „thánh nhân đãi kẻ khù kh“ chỗ nào mà thân tôi khốn khổ thế này!.

Lúc này tôi cảm thấy Chúa cho tôi vác cây thánh giá xương sườn nặng quá, cứng quá, nhưng nghĩ đến Chúa an bài vì “Người đã liên kết đôi bên… thành một. Người đã hy sinh thân mình để phá đổ bức tường ngăn cách là sự ganh ghét”.(Êp, 14).

Lòng tôi dịu lại; mềm nhũn như con chi chi, tôi mỉm cười cám ơn Chúa rồi bình an, bình tĩnh, bình tâm lái xe quay về nhà.

Thời gian này kéo dài cũng khá lâu trong đời, chắc Chúa muốn tập cho tôi biết nhẫn nhịn, biết chịu khó bằng lòng vì nàng, vì miệng tôi đã thề hứa với nàng khi nhận Bí Tích Hôn Phối trước mặt Chúa Từ Nhân:  “Con xin nhận em (…) làm vợ và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với em khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như khi khỏe mạnh, để yêu thương và tôn trọng em mọi ngày suốt đời tôi”.

Triết gia Hylạp, ông Socrate tha thiết nói với mọi người: “Hỡi người, hãy tự biết mình…”, thế là chúng tôi phải tìm cách hâm nóng lại tình yêu, phải đến Garage Chúa mà cầu cứu ông thợ là cha Linh Hướng sửa sang, vô dầu mỡ cho trơn láng…

Ấy… bí quyết đấy, các cụ ạ … chúng tôi rủ nhau cùng đi dự khóa Linh Thao gia đình và trong khóa này hai chúng tôi đều được hướng dẫn có những giờ huấn đức, có giờ thinh lặng tự mình suy niệm Lời Chúa, lắng nghe Lời Chúa, êm ả sâu sắc vô cùng, trong thinh lặng mình mới có thể nhìn rõ lòng mình ra sao?

Bao nhiêu là giận hờn nhau vì cái cớ cỏn con chắng đáng gì, chỉ vì cái tự ái, lòng tự kỷ đã sinh ra bao nhiêu là thứ tội lỗi vấp phạm mà không biết, không cho đó là tội, đã bao nhiêu lần gieo cỏ lùng  vào cuộc sống hôn nhân, và cái tội to nhất của hai chúng tôi là gieo cỏ lùng vào tâm hồn trong trắng của con cái…

Thật vậy, bây giờ chúng tôi mới nhìn thấy cái tai hại ai làm cớ cho người khác vấp phạm thì cột vào cối đá mà ném xuống song”. Chúa Giêsu đã thì thầm với riêng với tôi như thế đó.

Buổi tối đến giờ hồi tâm, giây phút nầy là trọng tâm và là cái chìa khóa quan trọng nhất để thay dầu, đổi mỡ cho linh hồn đấy, các cụ ạ. Giờ linh thiêng và cảm động thế nào ấy… (ít ra là đối với tôi, các cụ không tin thì cứ tới thử một lần xem sao).

Với lại cha Linh Hướng trong giờ bàn hỏi đã chịu khó ngồi lắng tai nghe chúng tôi tâm sự, kể tội nhau. Cha dựa vào Lời Chúa tìm ra giải pháp khuyên lơn chúng tôi cân bằng cuộc sống hạnh phúc gia đình.

Trong không khí thiêng liêng đó tôi đã nắm tay nàng và xin nàng tha thứ… Chúng tôi cùng ôm nhau, tha thứ cho nhau trong nước mắt chan hòa niềm vui và hạnh phúc vô cùng.

Từ đó mỗi năm chúng tôi đều rủ nhau đi Linh Thao để nhìn lại mình dưới ánh sáng Chúa mà giữ gìn hạnh phúc. Chúng tôi học được kinh nghiệm của Thánh Augustino: “Thiên Chúa muốn đổ đầy mật ngọt cho anh em, nhưng lòng anh em đầy dấm chua, thì anh em sẽ đựng mật ngọt vào đâu. Anh em phải đổ hết, phải xúc sạch và lau rửa toàn bộ để xứng đáng nhận quà mầu nhiệm”.

 Những năm dài sống bên nhau, chúng tôi đã từng mỗi ngày thêm vào cuộc sống chút ít yêu thương, chút ít can đảm, chút ít kiên nhẫn, chút ít vị tha, chút ít dí dỏm, chút ít bao dung, chút ít cười giỡn v.v… và v.v… thế mà hiệu nghiệm ra phết các cụ ạ.

Nhờ những chút chút ấy mà nắng mưa sóng gió gì cũng bớt bớt cả. Chúng tôi biết ơn Giáo Hội Công Giáo đã có những linh mục tổ chức các khóa tĩnh tâm giúp cho chúng tôi biết sống hạnh phúc, sống dồi dào, biết bao dung tha thứ cho nhau, biết nhìn vào những yếu đuối và thiếu sót của nhau để vươn tới ý nghĩa Chân Thiện Mỹ của con người.

Thiệt… bây giờ chúng tôi chả ai còn phải chịu đựng ai nữa vì „bà xã trưởng “ yêu quý của tôi mặc dầu vẫn xệ mà bả vẫn dễ thương dễ tính dễ yêu “như thuở ban đầu lưu luyến ấy”.

Vâng, bả thi thoảng cũng hờn hờn thằng tôi chút chút xong là quên ngay, bỏ qua ngay vì bả hiểu thông cảm “thằng già tôi hay giở chứng” lẩm cẩm….

Kinh nghiệm đời sống hôn nhân đã cho chúng tôi thấy mọi sư, mọi việc trên đời, chúng ta đặt tình thương yêu lên trên hết, chịu nhường nhịn, bao dung, tha thứ và vui chấp nhận mọi yếu đuối, mọi sự khác biệt của nhau thì mọi việc đều tốt đẹp cả, các bạn à.

Trong tiệc cưới ở Cana, miềm Galilê, Israel, Chúa Giêsu đã làm phép lạ biến nước lã thành rượu ngon. Vào dịp kỷ niệm Kim Khánh Hôn Phối vừa qua, chúng tôi noi gương Ngài, chúng tôi thánh hóa rượu nhạt nhẽo bao năm nay thành rượu ngon hảo hạng cho bà con và con cháu chúng tôi  thưởng thức…

Hy vọng các bậc “nam nhi chi chí”, các “đấng mày râu nhẵn nhụi, áo quần bảnh bao” và „các cụ ”vai năm thước rộng, thân mười thước cao” đầy kinh nghiệm sống đời hôn nhân chia sẻ tâm sự vụn của mình cho thằng khờ này biết với để “đồng bệnh tương lân” với nhau nhé.

From: Tamlinhvaodoi

GÓC SUY GẪM…

Image may contain: 2 people, people smiling
Image may contain: 2 people, people standing
Image may contain: 1 person, smiling, sitting and food

Van Pham

Liệu các ông lẫn các bà có thực hành được không đây? hihiiii

****************

GÓC SUY GẪM…

Vợ Chồng Yêu Thương Nhau: – Hãy Cứ Giả Khờ Mà Bao Dung Hết Thảy…

Vợ chồng tốt đều sẽ luôn giả ngu giả khờ với nhau, chính là bao dung cho nhau. Nếu như có thể bao dung hết thảy ưu điểm và khuyết điểm của người kia, thí đó mới là tình yêu thật sự!

Đã là vợ chồng thì chớ có làm khó dễ đối phương, chớ có bắt bẻ đối phương, chớ có chỉ trích đối phương! Hãy cứ làm vẻ ngốc nghếch mà đi cùng đường với nhau.

Ngốc nghếch, là bởi bản thân đã quyết định rồi, nhận định rồi, thì chính là không có gì cần phải tìm hiểu nữa, biết đến nữa, trau dồi nữa, hoàn thiện nữa! Có tiến bộ, thì ta hãy chấp nhận, còn nếu như không có, thì ta cũng nên chấp nhận! Tình yêu, chính là ở chỗ đó!

Suốt một đời nếu như có thể tìm được một người yêu thương chân thành, thì thật tốt đẹp biết mấy! Chớ có suy nghĩ hủy hoại, chuyện lớn đến đâu cũng đều không đáng để bạn làm như thế.

Đàn ông nổi nóng là chuyện bình thường, nhưng đàn ông có thể nổi nóng với bất cứ ai, chứ đừng nên nổi nóng với vợ. Bởi vì không kể tâm trạng bạn tốt xấu thế nào, người khác đều có thể quay lưng rời khỏi bạn, nhưng chỉ có người vợ sẽ luôn ở bên bạn, cùng bạn vượt qua những lúc tâm tàn ý lạnh.

Một đời này bạn có thể mất mát rất nhiều, nhưng người theo bạn đến cuối đời lại chỉ có một người. Trời lớn đất lớn, đều không vĩ đại bằng người phụ nữ bên cạnh bạn.

Mỗi một người chỉ có thể từ từ mà lĩnh ngộ thôi, bởi vì không có được mấy người có thể làm được tốt, vậy nên đừng có làm người chỉ biết nói mà không biết làm!

Vợ chồng đồng lòng tát biển Đông cũng cạn. Chuyện không có đúng sai, chỉ có hòa thuận hay không, gia đình hòa thuận mới có thể “vạn sự hưng”!

Gia đình là nơi nói những lời yêu thương, không phải là nơi nói lý. Nơi nói lý chính là ở chốn quan tòa.

Gia đình là nơi có gốc rễ và linh hồn, gốc rễ và linh hồn là do người phụ nữ nắm giữ.

Sức mạnh vĩ đại nhất trên đời này chính là tình yêu, vũ khí có sức mạnh nhất cũng chính là tình cảm thương yêu!

Lớn tiếng không rời bỏ, cãi vã không chia xa, mới là tình yêu thật sự!

Không phải mệt mỏi liền chia xa, không phải không hợp nhau liền rời bỏ. Mà là dẫu có mệt mỏi hơn nữa cũng muốn ở cùng nhau, dẫu có không hợp nhau cũng cũng cố gắng bên nhau. Mệt mỏi là bởi để mắt đến, không thích hợp là vì chưa đủ tình cảm yêu thương, tình yêu thật sự không có nhiều lý do như vậy.

Hai người ở cùng nhau thời gian lâu khó tránh khỏi cãi vã, người phụ nữ trong lúc giận dữ, lời nói ra đều mang tính sát thương, mà người đàn ông vẫn chịu ở lại và cãi nhau với bạn, cũng không muốn rời khỏi bạn nửa bước mới là người yêu thương bạn thật sự!

Khi bạn chê bai người phụ nữ bên cạnh không đủ xinh đẹp, bạn có từng nghĩ rằng có rất nhiều người đàn ông đều đang ngưỡng mộ tình cảm một lòng một dạ mà cô ấy dành cho bạn.

Khi một người phụ nữ trao cho bạn hết thảy mọi thứ, bạn nên biết rằng, điều cô ấy coi trọng không phải là vẻ ngoài đẹp trai của bạn, cũng không phải bạn có bao nhiêu tiền, mà là cô ấy đã chuẩn bị tinh thần đồng cam cộng khổ trọn đời với bạn.

Khi bạn chê bai người đàn ông bên cạnh bạn không được ưu tú, bạn có từng nghĩ rằng anh ấy làm việc không quản ngày đêm chính là vì để cho bạn (người mà anh ấy yêu thương hết mình) có được điều kiện sống khá hơn.

Khi một người đàn ông chịu gắng sức kiềm tiền vì bạn, thì bạn nên biết mãn nguyện, điều mà anh ấy coi trọng vốn không phải là vẻ đẹp của bạn, cá tính của bạn, mà là anh ấy không muốn làm khổ người phụ nữ bên cạnh mình.

Sống cùng nhau lâu rồi dần dần sẽ biến thành tình thân, cứ cho rằng hai người ở cùng nhau lâu rồi thì không còn mặn nồng như lúc ban đầu, vậy xin đừng quên rằng vẫn còn có cảm tình trong đó. Khi bạn muốn buông tay từ bỏ, thì có từng nghĩ rằng lúc đầu là điều gì đã khiến bạn cùng người ấy đi đến ngày hôm nay.

Ở bên nhau lâu rồi, cứ cho rằng không còn tình yêu thương như lúc ban đầu, thì cũng cần phải lựa chọn được ở gần nhau, điều này bạn đã làm được với đối phương chưa?

Phụ nữ biết yêu thương chăm sóc, đàn ông biết thông cảm quan tâm, mới là vợ chồng tốt luôn biết nghĩ cho nhau.

Vì người yêu thương bạn và người bạn yêu thương, hãy luôn nghĩ rằng cơ hội vụt đi thì cũng không nên nói những lời tổn thương nhau, cầu phải hiểu nhau hơn, chứ không nên luôn nghĩ đến chuyện từ bỏ!

Theo Secretlife

TRUYỀN THUYẾT VỀ NGƯỜI CHA

TRUYỀN THUYẾT VỀ NGƯỜI CHA

“Một cách bản năng, những đứa trẻ muốn được cảm nhận rằng cha chúng luôn ở phía sau chúng vững chãi như một quả núi, nhưng cũng vì người cha giống như ngọn núi, nên bọn trẻ phải ngước lên nhìn.”
Dorothy Thompson

 

Khi ông Trời bắt đầu tạo ra nguời cha đầu tiên trên thế gian, ngài chuẩn bị sẵn một cái khung thật cao.  Một nữ thần đi ngang qua ghé mắt coi và thắc mắc: “Thưa ngài, tại sao nguời cha lại cao đến như vậy? Nếu ông ta chơi bi với trẻ con thì phải quỳ gối, nếu ông ấy muốn hôn những đứa con mình lại phải cúi nguời.  Thật bất tiện!”  Trời trầm ngâm một chút rồi gật gù: “Ngươi nói có lý.  Thế nhưng nếu ta để cho nguời cha chỉ cao bằng những đứa con, thì lũ trẻ sẽ biết lấy ai làm tầm cao mà vươn tới?”

Thấy Trời nặn đôi bàn tay nguời cha to và thô ráp, vị nữ thần lại lắc đầu buồn rầu: “Ngài có biết đang làm gì không?  Những bàn tay to lớn thường vụng về.  Với đôi bàn tay ấy, nguời cha chật vật lắm mới có thể găm kim băng đóng tã, cài nút áo cho con trai, thắt chiếc nơ hồng cho con gái.  Bàn tay ấy không đủ khéo léo để lấy những mảnh dằm nằm sâu trong da thịt mềm mại của trẻ.”  Ông Trời mỉm cuời đáp: “Nhưng đôi bàn tay to lớn vững chãi đó sẽ dìu dắt bọn trẻ qua mọi sóng gió, cho tới lúc chúng trưởng thành.” 

Vị nữ thần đứng bên cạnh nhìn Trời nặn người cha với một đôi vai rộng, lực luỡng. “Tại sao ngài phí thế?” nữ thần thắc mắc.  “Thế người cha sẽ đặt con ngồi đâu khi phải đưa nó đi xa?  Lấy chỗ đâu cho đứa con ngủ gật gối đầu, khi đi xem xiếc về khuya?”  “Quan trọng hơn, đôi vai đó sẽ gánh vác cả gia đình,” ông Trời đáp.

Ông Trời thức trắng đêm để nặn cho xong nguời cha đầu tiên.  Ngài cho tạo vật mới ít nói, nhưng mỗi lời phát ra là một lời quyết đoán.  Tuy đôi mắt của nguời cha nhìn thấu mọi việc trên đời, nhưng lại bình tĩnh và bao dung.  Cuối cùng khi đã gần như hoàn tất công việc, Trời thêm vào khóe mắt nguời cha vài giọt nuớc mắt.  Nhưng sau một thoáng tư lự, Ngài lại chùi chúng đi.  Thành ra người đời sau không mấy khi thấy được những giọt lệ hiếm hoi của nguời cha, mà chỉ có thể cảm và đoán được rằng ông ta đang khóc. 

Xong việc, ông Trời quay lại nói với nữ thần: “Ngươi thấy đó, người cha cũng đáng yêu như nguời mẹ mà ta đã dồn bao công sức để tạo ra.”

 Sưu tầm

****************************** ***********

 Lời cầu nguyện của một người cha

Ôi lạy Thiên Chúa là Cha của con ở trên trời,

thật là một điều kỳ diệu khi Ngài gọi con làm một ngươi cha giống như Ngài ở dưới đất.

Chúa ơi, con chỉ là một đứa bé thơ trong sự hiện hữu của Ngài.

Chúa thì mạnh mẽ, con lại yếu đuối.

Chúa thật thánh thiện, con lại tội lỗi.

Chúa thật khôn ngoan và đầy yêu thương, con thường hay u tối và đầy ích kỷ

Cho dù với tất cả những bất toàn của con như thế,

nhưng Chúa vẫn mời gọi con làm một người cha ở trần thế.

Xin Chúa ban ân sủng để con có thể hướng dẫn gia đình của con

theo con đường của Chúa qua Giáo Hội,

bằng những lời nói, việc làm, và đời sống cầu nguyện hàng ngày của con.

Xin Chúa ban ơn để con có can đảm dám đẩy hai chữ “GIA TRƯỞNG”

ra khỏi con người của con, ngõ hầu mang lại sự yêu thương, bình an trong gia đình.

Chúa ơi, Xin ban thêm sức mạnh để con luôn biết đặt vợ và các con,

lên trên những khát vọng và những thú vui của riêng mình,

nhờ đó con có thể quan tâm đến nhu cầu của những người trong gia đình,

giống như Chúa đã quan tâm đến từng người chúng con.

Và những khi cần đến sự cứng rắn và kỷ cương trong đời sống gia đình,

xin giúp sức để con không nóng nẩy và thiếu kiên nhẫn,

nhưng ngược lại biết bình tâm, kiên nhẫn và động viên mọi người bằng một con tim

tràn đầy yêu thương giống như Chúa.  Amen!

Phó Tế Giuse Nguyễn Xuân Văn

Ngày phụ mẫu – Father’s day

From: Langthangchieutim

CÁM ƠN MẸ

CÁM ƠN MẸ

 

Người ta nói rằng trẻ em là tặng phẩm quý giá nhất.  Tôi tin rằng những người mẹ cũng là tặng phẩm cao quý nhất.  Những người mẹ là tặng phẩm yêu thương, hạnh phúc, niềm vui, lòng can đảm, chăm sóc và nâng đỡ.  Chúng ta không thể tự chọn mẹ hoặc gia đình để chúng ta sinh ra, nhưng mẹ của chúng ta chọn cách quan tâm chăm sóc chúng ta.  Tôi may mắn có được người mẹ là mọi thứ mà đứa con có thể hy vọng.

 

Mẹ sinh tôi khi bà còn đang là sinh viên năm hai tại một trường đại học ở Nashville, Tennessee.  Bà có thể bỏ học để về nhà ở thành phố New York, nhưng bà không thể làm như vậy.  Có lần bà kể với tôi rằng tôi là nguồn cảm hứng và động lực thúc đẩy bà hoàn tất những gì bà đã khởi đầu.  Mẹ tôi vừa đi học vừa đi làm thêm để lo cho tương lai của tôi, và bà cũng muốn có tấm bằng đại học.  Khi tôi còn nhỏ, bà thường đem tôi theo đến lớp học cho tới lúc tôi lớn hơn để có thể vào nhà trẻ.  Tôi biết ơn mẹ vì mẹ đã quyết định làm gương cho tôi noi theo.

 

Hàng ngày tôi vẫn thắc mắc rằng nếu không có mẹ thì không biết đời tôi sẽ ra sao.  Đời tôi sẽ khốn khổ chăng?  Chắc hẳn vậy.  Và câu hỏi đó đã được trả lời vào một ngày hè.  Đó là ngày mẹ tôi đi làm khi đang mang thai em tôi.  Hôm đó tôi rất phấn khởi!  Thế nhưng mẹ bị sảy thai và em tôi chết.  Hôm đó tôi cũng có thể mất luôn mẹ, nhưng thật may là mẹ còn sống.  Điều này khiến tôi suy nghĩ nhiều và nhận biết mẹ thực sự có ý nghĩa thế nào đối với tôi.

 

Sau đó không lâu, cha mẹ tôi chia tay.  Đây là cú “sốc” đối với tôi.  Dù tôi mới 4 tuổi, nhưng tôi vẫn nhớ mãi ngày hôm đó, y như mới xảy ra hôm qua vậy.  Cảnh gia đình ly tan là cú “sốc” nặng đối với tôi, và tôi nguyền rủa em tôi, vì tôi cho rằng cái chết của em tôi đã khiến cha mẹ chia tay.  Giá mà nó còn sống, chúng tôi sẽ là một đại gia đình hạnh phúc!

 

Dù cha mẹ tôi chia tay, nhưng hai người vẫn cùng nhau nuôi dưỡng tôi.  Mẹ tôi trực tiếp và đích thân lo cho tôi mọi thứ.  Vì tôi mà mẹ tôi vẫn giữ mối quan hệ tốt với cha tôi.  Điều này khuyến khích tôi không coi mẹ là điều dĩ nhiên phải có.  Đó là lý do tôi biết ơn mẹ tôi. 

 

Mẹ ơi, qua bao gian nan khốn khó, mẹ vẫn như một người bạn tốt nhất của con.  Mẹ động viên con theo đuổi ước mơ của mẹ, và mẹ dạy con những bài học sống qua các hành động của mẹ.  Mẹ ơi, con cảm ơn mẹ là nguồn cảm hứng để con đi theo con đường đúng trong cuộc sống, mẹ cũng đã giúp con có những cách chọn lựa đúng, và để con va chạm với những thử thách xem chừng như mạo hiểm vậy.

 

Mẹ ơi, con chưa bao giờ hiểu được mẹ có ý nghĩa thế nào đối với con cho tới lúc con ngồi viết những dòng này.  Con muốn mẹ biết rằng con mãi mãi kính yêu mẹ.  Con hy vọng rằng khi con trưởng thành, con có thể là người mẹ tốt đối với con của con như mẹ đã là người mẹ tốt đối với con vậy.

 

Trầm Thiên Thu (chuyển ngữ từ Thank You Mom)

 

****************************** **********

Lạy Chúa, xin cho con trở thành những bậc cha mẹ tốt lành và hoàn hảo. 

Xin giúp con biết tìm hiểu con cái của con, biết nhẫn nại lắng nghe các cháu muốn nói gì, và thông cảm tìm hiểu những khúc mắc ưu tư tuổi trẻ của con mình.

Xin cho con biết lịch sự nhã nhặn với các con của con như con muốn các cháu luôn nhã nhặn lịch sự với con. 

Xin cho con can đảm thú nhận những lỗi lầm của mình, và xin các con của con tha thứ cho con khi con đã hành động sai quấy đối với các cháu.

Ước gì con không bao giờ vô tâm phi lý va chạm tự ái của các con của con. 

Xin cho hằng giờ hằng phút, bằng tất cả lời nói và việc làm, con chứng minh cho các con của con thấy sự thành thật và ngay thẳng sẽ phát sinh hạnh phúc.

Xin cho con biết trao tặng các con của con tất cả những điều mong ước phải lẽ, và giữ gìn con luôn luôn can đảm, biết từ chối bất cứ một đặc ân nào có thể làm hại các cháu sau này.

Xin cho con của con đừng bao giờ khinh khi bố mẹ vì thất học hoặc ngôn ngữ xứ người không thông, nhưng cho các cháu biết nhận ra cả cuộc đời của con vất vả khổ nhọc cũng chỉ vì để lo cho các các cháu có một cuộc đời tốt đẹp hơn của con.

Xin đừng để con của con quên giòng giống Lạc Hồng và quê hương Việt Nam, nơi tổ tiên bao đời gầy dựng, song cho các cháu luôn nhận thức được mình vẫn là người Việt Nam máu đỏ da vàng với bốn ngàn năm lịch sử dựng nước.

Cuối cùng, xin Chúa cất hết những mặc cảm đang đè nặng trong tâm hồn con vì dị biệt ngôn ngữ, vì mặc cảm phải luôn nhờ vả con cái, vì nhiều điều con còn ấm ức trong lòng không nói ra được.

Xin cho con biết xử sự công bình vô tư, ân cần và đồng hành với con cái để các cháu thực sự quý trọng con.

Xin cho con là bậc cha mẹ xứng đáng để các con của con yêu thương con và bắt chước con. 

Và lạy Chúa, xin cho con một tâm hồn thanh thản, an bình và nhận ra được cuộc sống gia đình nơi đây là quà tặng Chúa ban cho con.  Amen!

 

Sưu tầm

 TIN VUI CHO NHỮNG NGƯỜI SỢ VỢ

 TIN VUI CHO NHỮNG NGƯỜI SỢ VỢ

 

Trần Mỹ Duyệt

 

Trong đời sống hôn nhân vợ chồng “tương kính như tân”, có nghĩa là lúc nào cũng nên đối xử với nhau một cách tôn trọng, nhẹ nhàng và tế nhị như “thuở ban đầu”. Nhưng ngược lại, không hiểu tại sao sau khi đã thành vợ chồng, đã cưới nhau rồi phần đông đàn ông lại đổi cách sống, đổi thái độ, coi vợ như một thứ công dân hạng hai, một người mà phải lệ thuộc và coi chồng như chúa tể.

 

Quan niệm trọng nam khinh nữ, lối sống gia trưởng, và cung cách hành xử như thế hoàn toàn phản lại với vai trò, trách nhiệm và phẩm giá của người phụ nữ. Vì nam hay nữ, đàn ông hay đàn bà cũng đều do Thượng Đế tạo dựng: “Thiên Chúa đã tạo dựng con người theo hình ảnh Ngài. Ngài tạo dựng nên họ có nam và có nữ” (Sáng Thế Ký 1:27). Do đó, giá trị nhân bản, phẩm cách con người ngang nhau, bằng nhau và phải được tôn trọng như nhau.

 

Đối với những người hiểu biết, ý thức thì việc nhìn nhận bình quyền, việc tôn trọng nhau giữa vợ chồng là những gì cần và nên làm. Một số còn trào phúng hơn cho rằng: “Sợ vợ mới anh hùng”. Tại sao?

 

“Đàn ông sợ vợ, lẽ thường…

Vốn người quân tử nhún nhường vẫn hơn…

Đàn ông sợ vợ là khôn…

Nếu không ai sẽ nấu cơm quét nhà?”

 

Ít ra cũng phải là như vậy. Cứ tưởng tượng một ngày nào đó mở mắt ra mà thấy phụ nữ, đàn bà biến mất trên mặt đất, chắc chắn ngày đó sẽ là một ngày kinh hoàng nhất cho giới đàn ông con trai. Không chỉ là chuyện nấu cơm, rửa bát, quét nhà mà còn rất nhiều thứ khác mà thiếu bàn tay phụ nữ, thiếu người đàn bà, người đàn ông không làm được, hoặc có làm thì cũng chỉ là bất đắc dĩ.

 

Mặc dù người phụ nữ có bị nhiều thiệt thòi tại những nền văn hóa nơi mà vai trò người đàn ông được đề cao, nhưng không phải vì vậy mà hình ảnh của người phụ nữ hoàn toàn bị lu mờ.Socrates (469 BC – 399 BC), nhà triết học Hy Lạp đã có kinh nghiệm này khi ông phát biểu: “Hãy cứ lấy vợ đi. Nếu may mắn, bạn sẽ hạnh phúc; nếu không may, ít nhất bạn cũng là một triết gia” (By all means marry: If you get a good wife, you’ll become happy; if you get a bad one, you’ll become a philosopher.) Ai có dịp đọc Socrates thì đều biết, đây là câu nói diễn tả kinh nghiệm của chính bản thân ông.

 

Để khỏi bị cho là mất mặt hoặc mất giá qua những hành động quan tâm, lo lắng, và săn sóc vợ, giới đàn ông thường tự nhủ: Đàn ông ai lại sợ vợ, có sợ là sợ vợ buồn, sợ vợ yêu mình quá nên ghen tương tí thôi. Và sợ như vậy là cái sợ mà cả hai đều có lợi. Thí dụ, sợ vợ buồn, vợ quá lo lắng cho sức khỏe của mình mà chừa uống rượu, chừa hút thuốc, và chừa nhậu nhoẹt, la cà với người này người khác. Hoặc sợ vợ ghen mà hại cho sức khỏe, tàn phai nhan sắc nên mỗi khi ra đường, người chồng mắt nhìn nghiêm trang, không ngó ngang, liếc dọc, hoặc tối về không email, chat chít với em gái nuôi, em gái tinh thần hoặc cô bạn trong sở đang gặp khó khăn cần nhờ giúp đỡ… Cũng có thể sợ vợ la mắng làm gương xấu trước mặt con cháu trong nhà mà nhịn vợ, tập sống cho ngăn nắp, gọn gàng, sạch sẽ. Rồi vì lo lắng cho sức khỏe của vợ nên giúp vợ một tay thay tã, tắm rửa, cho con bú, ru con ngủ, làm việc vườn tược, hút bụi nhà, đổ thùng rác, giặt quần áo, lau dọn nhà cửa… Nhất là để chăm chút cho sắc đẹp của vợ, mà chồng đi làm được bao nhiêu tiền đều đem về cho vợ shopping, mua sắm để mỗi khi ra đường “không xấu thiếp hổ chàng”. Tóm lại, những hình thức sợ trên là những hình thức “sợ vợ sống lâu”, và sợ như thế là sợ vợ mình chứ không sợ vợ hàng xóm.

 

Cứ tưởng sợ vợ chỉ là đề tài được bàn tán cho vui. Nhưng nó đã được nghiên cứu dưới cái nhìn tâm lý học. Một cuộc khảo cứu về ích lợi của người sợ vợ được giáo sư David Vogel thuộc đại học Iowa thực hiện. 

 

Ông đã khảo sát 72 cặp vợ chồng trung bình ở độ tuổi 33 và đã kết hôn được khoảng 7 năm. Họ thuộc các chủng tộc khác nhau như Âu, Á, Mỹ, và Phi châu. Trong phần khảo cứu, họ phải trả lời cho biết là họ có hài lòng trong mối tương quan vợ chồng, cũng như khả năng quyết định công việc trong gia đình hay không? Ngoài ra, họ cũng được gợi ý ghi lại những vấn đề mà họ không thể giải quyết nếu như không có sự hợp tác của chồng. Và kết quả được ghi nhận như sau:

 

Phân tích thêm nội dung cuộc khảo cứu, khi quay lại cảnh các đôi thảo luận về từng vấn đề này trong vòng 10 phút. Thí dụ, tiền bạc, tự do quyết định, việc nhà, thời gian bên nhau, giao hảo giữa gia đình và bạn bè, sinh lý, xã giao, cảm xúc bên nhau, con cái… Kết quả của cuộc khảo cứu này đã có những kết luận hết sức ngạc nhiên, đó là hầu như mọi đòi hỏi, yêu sách của các bà vợ đều đạt được mục đích, mặc dù trong lúc thảo luận, trao đổi đôi bên đều dùng những từ ngữ mang tính tiêu cực như trách móc, buộc tội, chỉ trích, rầy la, ép buộc thay đổi, ra lệnh; hoặc những thái độ như lạnh lùng, miễn cưỡng. Ngoài ra, những phụ nữ trong cuộc khảo cứu này lại không hề lắm lời như người ta tưởng. Theo Vogel phân tích sở dĩ phụ nữ được lắng nghe bởi vì họ truyền đi những thông điệp tích cực, và cũng có thể là do sự “nhịn nhục” và không muốn bị rầy rà của phía đàn ông. Một câu ví von diễn tả mối tương qua và “quyền hành” của người vợ trong gia đình là: “Đàn ông làm đại tướng, nhưng đàn bà làm nội tướng”. Ở một nghĩa nào đó, nội tướng thắng đại tướng. Ca dao Việt Nam cũng có câu: “Lệnh ông không bằng cồng bà”. Và đó cũng là lý do tại sao vai trò người phụ nữ trong gia đình được cho là “nội tướng”.  

 

“Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm”. Nếu người chồng lắng nghe vợ, hoặc tỏ ra nể vợ cũng là vì muốn cho gia đình được êm ấm. Trong một nghiên cứu khác, Murphy cũng khẳng định rằng “dấu hiệu của một cuộc hôn nhân lành mạnh là người chồng biết cách chiều theo ý vợ.” Trong bài khảo cứu “Tại sao đàn ông sợ vợ?” (Why do Men Fear their Wives?), tác giả Richard Jungst đã ghi lại một vài câu nói rất ý nhị, đầy tính trào phúng về những lý do tại sao người đàn ông lại sợ vợ, và thích sợ vợ:

 

“Với vợ, tôi luôn luôn nói câu sau cùng, ‘có phải vậy không cưng?’” 

(With my wife I always have the last word, isn’t that right honey?)

Và:

“Tôi nghĩ điều này OK, nhưng để hỏi lại xếp lớn cái đã”.

(I think that is OK, but let me check with the boss first.)

 

Người đàn ông, theo tâm lý có khuynh hướng giải quyết cấp thời, mạnh bạo những đe dọa, khó khăn trong cuộc sống. Người đàn bà, trái lại, thích hợp với khuynh hướng nhẹ nhàng, và dịu dàng hơn trong những căng thẳng. Điều này phù hợp với quan niệm sống cho rằng “trong biển trần của xung đột, đàn ông chìm, nhưng đàn bà bơi” – “in the sea of conflict, men sink and women swim” (John Gottman).

 

Như vậy thì phái mày râu từ nay có lý do để sợ vợ. Sợ vợ mới anh hùng! Nói cho cùng, vợ mình mình sợ, có sợ vợ ai đâu! Nhất là trong cái sợ ấy phảng phất chút yêu thương, nuông chiều, nhường nhịn và dễ dãi. Vợ là xương sườn của chồng, không thuận thảo, lo lắng cho nó, nó đau lên một cái chỉ còn nước vô nhà thương! Và lúc này mới là lúc ứng dụng câu: “Sợ vợ sống lâu.”!   

Luật không được ly dị là Luật bất khả phân ly của Thiên Chúa ngay từ đầu.

V Phung Phung
Trong Phúc Âm, những người Pharisees muốn thử xem Chúa Giêsu có dạy khác với luật của Moses về vấn đề ly dị. Chúa thẳng thắn trả lời họ Luật không được ly dị là Luật bất khả phân ly của Thiên Chúa ngay từ đầu. Lý do ông Moses cho phép ly dị là vì lòng chai dạ đá của con người, chứ không phải trong ý định của Thiên Chúa. Nếu con người biết kính sợ Thiên Chúa, họ không bao giờ dám làm chuyện này.

Thầy Bạch gởi

Đừng làm 3 điều ngu ngốc này khi về già

Đừng làm 3 điều ngu ngốc này khi về già

  1. Tuổi già đừng quá cô đơn

Người sống trong thế giới này cần phải nhộn nhịp, cuộc sống sau 60 tuổi phải sống vui vẻ và thú vị hơn. Đi ra ngoài nhiều hơn, đừng để mình ở nhà, đừng để mình cảm thấy quá cô đơn. Hãy nói chuyện với bạn bè, chơi bài, tụ tập đám bạn học cũ để nhớ lại quá khứ, hoặc chơi với các cháu, tất cả những hoạt động này đều rất tốt.

  1. Già rồi đừng can thiệp vào cuộc sống của con cháu

Con cháu tự do con cháu sẽ có phúc, con cái lớn rồi phải cho chúng có không gian riêng, phải tin rằng chúng ưu tú, và có khả năng để xử lý tốt cuộc sống của mình.

Đặc biệt là sau khi con cháu kết hôn, càng cần phải ít can thiệp vào công việc của chúng, như vậy có thể làm cho gia đình hài hòa hơn, và mối quan hệ của con cháu sẽ càng thân thiết hơn.

  1. Già rồi đừng quá tiết kiệm

Sau 60 tuổi còn không tốt với bản thân một chút, bạn còn có ý định khi nào mới đối tốt với bản thân?

Cơm canh thừa hãy đổ đi, nấu một số rau tươi ăn sẽ tốt cho sức khỏe hơn, quần áo mười năm trước đừng mặc nữa, mua một vài quần áo mới cho bản thân đi. Cũng đừng ở nhà cả ngày, hãy đi du lịch để ngắm nhìn vẻ đẹp thế giới bên ngoài, làm cho cuộc sống thêm phần tươi đẹp hơn

S.T.

Đoàn sủng của Chương Trình Thăng Tiến Hôn Nhân Gia Đình

Liên Gia La Vang

 Mục đích: Yêu thương gần gũi bằng việc làm.

Nền tảng: Khiêm Nhường: Biết lỗi, Nhận lỗi, Xin lỗi, Sửa lỗi và Tha lỗi.

 
V Phung Phung Đau bịnh thì phải uống thuốc. Yêu thương gần gũi bằng việc làm là thuốc. Còn uống thuốc rất đắng này là khiêm nhường biết lỗi, khiêm nhường nhận lỗi, khiêm nhường Xin lỗi, khiêm nhường sửa lỗi, tha lỗi. Đó là việc làm để xây dựng gia đình bình an và hạnh phúc. Khó lắm. Phải nhờ ơn Chúa mà thôi. Xin Thiên Chúa giúp sức, cầu nguyện thật nhiều, mới có thể làm được.
Kiêu ngạo là bản chất của con người, vì ông bà Adam và Eve kiêu ngạo ăn trái cấm để bằng Thiên Chu’a, rồi con người cũng đã xây tháp Baben để lên tận trời. Vì kiêu ngạo, vì cái tôi quá lớn gây không biết bao nhiêu đau khổ trong gia đình và ngoài xã hội.

CÁM ƠN MẸ

CÁM ƠN MẸ

Người ta nói rằng trẻ em là tặng phẩm quý giá nhất.  Tôi tin rằng những người mẹ cũng là tặng phẩm cao quý nhất.  Những người mẹ là tặng phẩm yêu thương, hạnh phúc, niềm vui, lòng can đảm, chăm sóc và nâng đỡ.  Chúng ta không thể tự chọn mẹ hoặc gia đình để chúng ta sinh ra, nhưng mẹ của chúng ta chọn cách quan tâm chăm sóc chúng ta.  Tôi may mắn có được người mẹ là mọi thứ mà đứa con có thể hy vọng. 

Mẹ sinh tôi khi bà còn đang là sinh viên năm hai tại một trường đại học ở Nashville, Tennessee.  Bà có thể bỏ học để về nhà ở thành phố New York, nhưng bà không thể làm như vậy.  Có lần bà kể với tôi rằng tôi là nguồn cảm hứng và động lực thúc đẩy bà hoàn tất những gì bà đã khởi đầu.  Mẹ tôi vừa đi học vừa đi làm thêm để lo cho tương lai của tôi, và bà cũng muốn có tấm bằng đại học.  Khi tôi còn nhỏ, bà thường đem tôi theo đến lớp học cho tới lúc tôi lớn hơn để có thể vào nhà trẻ.  Tôi biết ơn mẹ vì mẹ đã quyết định làm gương cho tôi noi theo. 

Hàng ngày tôi vẫn thắc mắc rằng nếu không có mẹ thì không biết đời tôi sẽ ra sao.  Đời tôi sẽ khốn khổ chăng?  Chắc hẳn vậy.  Và câu hỏi đó đã được trả lời vào một ngày hè.  Đó là ngày mẹ tôi đi làm khi đang mang thai em tôi.  Hôm đó tôi rất phấn khởi!  Thế nhưng mẹ bị sảy thai và em tôi chết.  Hôm đó tôi cũng có thể mất luôn mẹ, nhưng thật may là mẹ còn sống.  Điều này khiến tôi suy nghĩ nhiều và nhận biết mẹ thực sự có ý nghĩa thế nào đối với tôi. 

Sau đó không lâu, cha mẹ tôi chia tay.  Đây là cú “sốc” đối với tôi.  Dù tôi mới 4 tuổi, nhưng tôi vẫn nhớ mãi ngày hôm đó, y như mới xảy ra hôm qua vậy.  Cảnh gia đình ly tan là cú “sốc” nặng đối với tôi, và tôi nguyền rủa em tôi, vì tôi cho rằng cái chết của em tôi đã khiến cha mẹ chia tay.  Giá mà nó còn sống, chúng tôi sẽ là một đại gia đình hạnh phúc! 

Dù cha mẹ tôi chia tay, nhưng hai người vẫn cùng nhau nuôi dưỡng tôi.  Mẹ tôi trực tiếp và đích thân lo cho tôi mọi thứ.  Vì tôi mà mẹ tôi vẫn giữ mối quan hệ tốt với cha tôi.  Điều này khuyến khích tôi không coi mẹ là điều dĩ nhiên phải có.  Đó là lý do tôi biết ơn mẹ tôi.  

Mẹ ơi, qua bao gian nan khốn khó, mẹ vẫn như một người bạn tốt nhất của con.  Mẹ động viên con theo đuổi ước mơ của mẹ, và mẹ dạy con những bài học sống qua các hành động của mẹ.  Mẹ ơi, con cảm ơn mẹ là nguồn cảm hứng để con đi theo con đường đúng trong cuộc sống, mẹ cũng đã giúp con có những cách chọn lựa đúng, và để con va chạm với những thử thách xem chừng như mạo hiểm vậy.

Mẹ ơi, con chưa bao giờ hiểu được mẹ có ý nghĩa thế nào đối với con cho tới lúc con ngồi viết những dòng này.  Con muốn mẹ biết rằng con mãi mãi kính yêu mẹ.  Con hy vọng rằng khi con trưởng thành, con có thể là người mẹ tốt đối với con của con như mẹ đã là người mẹ tốt đối với con vậy. 

Trầm Thiên Thu 

(chuyển ngữ từ Thank You Mom)

Langthangchieutim gởi

 NÊN LÀM GÌ KHI VỀ HƯU

 NÊN LÀM GÌ KHI VỀ HƯU

Giai đoạn thứ nhứt

Sau khi đã về hưu, tuổi từ 60 đến 70, sức khoẻ cũng như điều kiện hãy còn tốt. Thích ăn gì thì ăn, thích mặc gì thì cứ mặc, thích chơi đùa gì thì cứ chơi đùa, chẳng nên tự bạc đãi mình, vì những ngày giờ này sẽ không còn là bao lâu nữa, cần phải nắm lấy (cơ hội). Nắm giữ một ít tiền, giữ lại căn nhà, biết tự an bài tốt cho con đường sau cùng của mình.

Tình trạng kính tế của con cái được tốt là của chính chúng, con cái hiếu thuận là phẩm hạnh tốt của chúng. Chúng ta chẳng nên cự tuyệt sự giúp đỡ của con cái, không nên cự tuyệt sự hiếu kính của chúng.

 Nhưng quan trọng nhứt là phải biết tự nương tựa vào chính mình, tự an bài tốt cho sinh hoạt của chính chúng ta.

Giai đoạn thứ hai

Qua hết đoạn tuổi bảy mươi (tức ở vào tuổi bát tuần) mà không có bệnh hoạn gì, cuộc sống hãy còn được tự do, đó là không có những vấn đề gì lớn xảy ra, nhưng phải nên nhớ rằng mình đúng là đã già rồi, thể lực và tinh lực sẽ không còn tốt nữa, các phản ứng tự nhiên của mình cũng sẽ từ từ xấu đi.

Nên ăn cơm chậm lại để đề phòng mắc nghẹn; đi đứng cần chậm lại để đề phòng bị té ngã.

Chẳng nên tranh hơn người, cần biết tự chăm sóc cho chính bản thân mình!

Đừng nên đi “quán xuyến” việc này việc kia, lo lắng sinh hoạt của con cái. Có người còn đi giữ cháu nội cháu ngoại nữa.

Cần phải biết “ích kỷ” một chút để, tự chăm sóc, trông coi chính mình.

Mọi việc phải biết để cho nó hòa theo tự nhiên, phải làm tí công việc quét dọn rác, phải biết cố gắng giữ gìn cho cái trạng thái sức khỏe của mình được lâu dài hơn.

Để cho cái năng lực tự chủ về cuộc sống của mình có thể kéo dài thêm, không phải nhờ vào sự chăm sóc của người khác, thì có phải là tốt hơn không?

Giai đoạn thứ ba

Sức khỏe đã suy yếu rồi, phải cần đến người giúp chăm sóc cho mình, việc này nhất định phải được chuẩn bị từ trước, tuyệt đại đa số con người ít ai tránh khỏi được cái cửa ải này.

Phải biết điều chỉnh tốt cho lòng mình, phải biết thích ứng với hoàn cảnh, sinh lão bịnh tử, với cái Tử là cái việc thường tình của đời người.

Ta cứ thản nhiên mà đối diện với nó, vì đó là cái đoạn cuối của đời người, chẳng có gì mà phải sợ nó, đã có chuẩn bị trước rồi, thì chẳng có chi mà cảm thấy phải khó chịu.

Hoặc là vào viện dưỡng lão, hoặc là mướn người đến nhà trông coi chăm sóc cho mình, lượng sức lượng tình mà làm, nhất định là phải có biện pháp.

Nguyên tắc là chẳng nên “làm khổ” con cái của mình, đừng để con cái mang nặng cái tâm lý không tốt, làm thêm nhiều công việc nhà, gánh nặng thêm sự tốn hao tài chánh hạn hẹp của gia đình.

Tự mình phải biết khắc phục thêm một chút, cái cuộc đời nầy của mình, cái gì khổ, cái gì khó khăn cũng đã qua rồi, hãy tin tưởng rằng cái đoạn đường nhân sinh cuối cùng cũng sẽ dễ dàng mà bước qua.

Giai đoạn thứ tư

Đầu óc ta minh mẫn, bệnh tật đeo mang không cách nào thoát khỏi, lúc mà cái phẩm chất của sinh mạng đến điểm tệ hại nhất, phải biết dám đối diện với cái chết, cương quyết không để người nhà phải lao khổ tái cứu sinh, không để bà con thân hữu phải chịu hứng chịu những hao tốn vô ích.

“Già rồi” trông cậy vào ai? Chính mình, chính mình, lại vẫn là chính mình.

Già rồi thì phải làm sao?

Tại sao lại có cái ý nghĩ nầy, đó là do bởi tôi luôn nhận thấy, người già trên 80, không cần phải hạn chế đồ ăn của họ phải thanh đạm, cũng không cần phải giảm cân, ăn được là quan trọng nhứt

Muốn ăn gì thì cứ ăn, có thể cho là ăn được những món ngon của thế gian nầy, để cho cuộc sống càng thêm vui sướng và thích thú. Hạn chế người già không được làm cái nầy, ăn cái kia là đi ngược lại cái nhân tính của con người, mà lại cũng chẳng có gì gọi là căn cứ khoa học cả.

Trên thực tế, càng ngày càng có nhiều hiển thị chứng cứ của khoa học là, người già cần ăn ngon thêm một chút, cần mập thêm một tí, để cho cơ thể họ có thêm năng lực để đối kháng bệnh tật, đối kháng tính trầm cảm.

Tôi mong ước là, các cụ lão niên đều có thể hưởng thụ được sự tốt đẹp của đoạn cuối con đường nhân sinh của chính mình, mà không phải lưu lại bất cứ một điều gì hối tiếc.

Có thể cũng đừng kỳ vọng chờ đợi để lại cho thế hệ kế tiếp.

Lời kết luận:

Câu nói đúng của tục ngữ: “biết lo về tài chánh thì không nghèo, có kế hoạch thì không rối rắm, có chuẩn bị thì không bận rộn”. Chúng ta với tư cách là lão niên “dự bị quân” đã có ý tốt chuẩn bị hay chưa?

Chỉ cần sự việc chưa xảy ra, phải có chuẩn bị cho tốt, sau nầy sẽ khỏi phải lo lắng cho cuộc sống ở tuổi xế chiều.

Thứ nhất: Lão Kiện

Sự chuẩn bị trước tiên là cái khả năng làm cho sức khỏe tốt ở tuổi già, ngày thường cần chú ý đến “tam dưỡng”:

1-ăn uống dinh dưỡng,
2-chú trọng bảo dưỡng,
3-phải biết tu dưỡng.

Thứ hai: Lão Cư

a/- Đối với sự việc cùng con cháu ở chung, phải rán nhẫn nhịn bằng cách im hơi lặng tiếng trong cuộc sống, chi bằng

b/- Vui sống hưởng thụ với cuộc sống đơn lẻ độc thân, bất luận là trong thành phố hay khu ngoại ô, những nơi thích hợp cho chính bản thân mình, đồng thời là nơi có những quán ăn gần nhà mà mình ưa thích nhứt.

Thứ ba: Lão Bổn

– Đã nuôi dưỡng được con cái, mà không thể có cách nào để dưỡng già. Là cha mẹ của người ta thì phải nhớ biết tự lập tự cường, chưa vào trong quan tài thì đừng bao giờ chia gia sản.

Thứ tư: Lão Hữu

– Có được một người bạn tốt, người hảo hữu cùng ăn chung và người bạn đời đều quan trọng như nhau, bình thường cần phải biết kết rộng thiện duyên, nhận thức nhiều về các loại bằng hữu, là để hưởng thụ được cái bí quyết của nhân sinh.

Nói tóm lại, dù bạn là một trường thọ lão ông hay lão phụ, cuối cùng, bạn cũng chỉ là một con người.

Cái câu nói nầy thật không bi thiết chút nào, lại cũng không có gì phải lo sợ, hoàn toàn do bạn tự an bài cách sống như thế nào, để coi bạn có hay không có cái tâm lý thành thục, có yêu thích cái gì đó thì rất đáng để bạn trực tiếp đi làm.

Có được cái sức khoẻ tốt hay hạnh phúc, cũng đừng hy vọng để lại cho con cái.

Các lão bằng hữu ơi, cần phải ghi nhớ là chúng ta đều là những con người của cái thế hệ cuối cùng hiếu thuận với cha mẹ, lại cũng là những con người của cái thế hệ thứ nhất bị con cái bỏ rơi.

Xin đừng có “nhân tại thiên đàng, tiền tại ngân hàng”, cái gọi là “một mình rất buồn tẻ”, “già rồi mà chẳng có ai phục dịch”, những tín hiệu phiến diện v.v và v.v… đã là những câu nói lỗi thời từ lâu rồi.

Hãy nhận thức cách rõ ràng là: tiền tài, giàu sang chỉ là những số tự mà thôi, danh lợi cũng chỉ là một đoản kỳ tạm hư vinh,cuộc sống mới đúng là cái toàn diện của đời người,

Hãy là cái người “vui sống hưởng thụ cái cảnh già độc thân”, thì cuộc đời mình sẽ có những mùa Xuân rực rỡ trở lại, với chính mình, điều kiện là: thân thể cường tráng, có tiền, có thì giờ, có bạn bè, lại cũng có cái không gian chuyên thuộc của riêng mình.

Có đủ sức độc lập tự chủ, có được cái lạc thú nhân sinh, chắc chắn là tự mình cung cấp cho mình cái công đức tối đại vậy.

 VD

From: KimBằngNguyễn gởi

TÂM SỰ CỦA NGƯỜI CHA ĐẠO ĐỨC CÓ ĐỨA CON GÁI DUY NHẤT GIA NHẬP DÒNG KÍN

TÂM SỰ CỦA NGƯỜI CHA ĐẠO ĐỨC CÓ ĐỨA CON GÁI DUY NHẤT GIA NHẬP DÒNG KÍN

Ông Matthew Wenke là một tín hữu Công giáo đạo đức.  Ông thường cầu nguyện cho ơn gọi tu trì, nhưng ông không nghĩ chính Nora, người con gái duy nhất dễ thương của ông lại theo ơn gọi này.  Nora gia nhập đan viện thánh Giuse của các nữ tu Passionist ở Kentucky và tháng 8 năm 2015, cô đã được lãnh tu phục và bây giờ được gọi là sơ Frances Marie.  Ông Wenke  đã trải qua những giờ phút đau lòng từ khi con gái cưng bày tỏ quyết định đi tu.  Ông đã phấn đấu và cầu nguyện rất nhiều để can đảm dâng con lại cho Chúa và cuối cùng ông đã có được niềm vui khi nhìn thấy con mình hạnh phúc trong ơn gọi đời thánh hiến.  Ông đã chia sẻ những suy nghĩ của mình về câu chuyện này.  Ông bắt đầu:

“Nếu con gái của những người khác thích đi tu, tôi sẽ không đặt câu hỏi gì cả.  Tôi sẽ tôn trọng quyết định của họ và thật lòng vui mừng cho họ.  “Đó là một ơn gọi cao trọng và đẹp đẽ!”, “Thật là một cuộc sống có ý nghĩa với mục đích thánh thiện!”, tôi không nghi ngờ chút nào về điều này.  Nhưng khi tôi nghe biết ý định vào dòng kín của con gái tôi, ngay lập tức tôi nghĩ: “Trời ơi, ba hy vọng con có ơn gọi … làm sao con có thể về thăm nhà thường xuyên?”  Suy nghĩ đầu tiên của tôi không phải là về việc hoàn thành ơn gọi và đời sống thiêng liêng của Nora.  Ý nghĩ đầu tiên của tôi là tôi có thể sẽ thiếu vắng sự hiện diện của con gái tôi trong nhà của mình, và sự đồng hành dịu dàng và vui tươi của nó.  Tôi nghĩ những điều này vì tôi biết về đời sống đan tu khi tôi đọc cuốn “Nhật ký một tâm hồn của thánh Têrêsa,” trong đó chị thánh kể khi vào đan viện, chị phải nói lời tạm biệt với người cha đang đau đớn và chị Celine.  Tạm biệt luôn là thời khắc khó khăn đối với tôi. 

Tôi quan sát sự tự tin và an bình thiêng liêng của Nora trong chọn lựa ơn gọi của nó, khi Nora lần đầu thăm các nữ tu dòng Passionist trong tuần phân định “Đến và xem” trong tháng 11 đến 12 năm 2013, rồi 3 tháng như thỉnh sinh từ tháng 2 đến 5 năm 2014.  Tôi đã lo sợ rằng phải tạm biệt với đứa con gái duy nhất của tôi.  Trong khi chờ đợi và cầu nguyện trong thời gian này, tôi tự hỏi: Tôi có nên thử giữ nó ở lại nhà?  Tôi có nên làm cho nó thấy có lỗi với sự đau đớn và buồn sầu của tôi?…  Tôi nghĩ ngợi về sự ích kỷ đó, sự kiểm soát và làm dụng quyền lực của tôi.  Tôi nghĩ về tội lỗi mà tôi cảm thấy nếu tôi nhìn vào con gái của tôi, bị gài bẫy bởi sự ích kỷ của tôi.  Ý tưởng này làm tôi hoảng sợ!  Tôi cảm giác thế nào nếu ai đó đã gài bẫy tôi bằng tình cảm, không cho tôi tự do chọn ơn gọi và cách sống của tôi?  Tôi biết là tôi có thể tức giận với người đó và cảm thấy đau đớn vì không đáp lại tiếng gọi yêu thương thu hút của Chúa.  Tôi nhìn vào con gái tôi: một linh hồn trong trắng.  Một phụ nữ có đời sống thiêng liêng sâu sắc, muốn phân định tiếng Chúa gọi một cách tự do.  Nó ao ước hòa mình với ý muốn của Chúa mà tôi đã cầu nguyện, cho mọi con cái của tôi … trở thành những môn đệ đích thực, chúng tôi phải mở lòng với mọi chọn lựa, không chỉ cho chúng tôi, nhưng cho tất cả những người chúng tôi yêu quý.

Khi Nora trở về nhà sau 3 tháng thỉnh sinh ở Kentucky, nó không bao giờ trở về hoàn toàn.  Thân xác nó ở nhà nhưng lòng nó thuộc về đan viện ở Kentucky.  Nó yêu chúng tôi như trước và cố gắng để ở nhà.  Tuy vậy, sau một hay hai ngày, nó nói với tôi, đây không còn là cuộc sống của nó nữa.  Nó nói: “Con không có cuộc sống ở đây nữa; con cần đến với công việc mà Chúa dành cho con và nó không phải là ở đây nữa.  Tôi bị sốc và phần nào mềm lòng bởi những lời của nó.  Nhưng tận đáy sâu, tôi biết sự thật về chúng.  Tôi bắt đầu chuẩn bị cho lần ra đi cuối cùng của nó vào cuối tháng 7, khi mà Nora sẽ bắt đầu năm đệ tử.  Vào cuối thời gian này, nếu nó vẫn cảm thấy được gọi vào tu đan viện, nó sẽ không bao giờ trở về nhà ở Olean, New York nữa.

Những lời của Nora nhắc tôi nhớ đến lời Chúa Giêsu nói với Mẹ Maria và thánh Giuse: “Cha mẹ không biết là con phải lo chuyện của cha con sao?”  Chắc chắn những lời này làm họ đau đớn một ít, nhưng ho biết sự thật thiêng liêng sâu sắc.  Giống Chúa Giêsu, Nora vâng lời theo kế hoạch ở với chúng tôi cho đến cuối tháng 7.  Từ tháng 5 cho đến 26 tháng 7, khi chúng tôi trở lại Kentucky, tôi đã cầu xin sự can đảm, đức tin và tình yêu để cho con gái tôi đi, để dâng lại cho Chúa đứa con gái mà Ngài cho tôi mượn gần 19 năm nay.  Đứa con gái duy nhất của tôi.  Thiên Chúa đã trao con của Người cho tôi.  Tôi có thể trao lại Nora xinh đẹp của tôi vào cánh tay Người không?

Tôi không dối các bạn là tôi đã khóc, đã khóc, không biết bao nhiêu lần, khi tôi nhìn vào đứa con gái đáng yêu của tôi đang lần hạt Mân Côi bên cạnh tôi mỗi tối.  Nước mắt tôi trào ra khi tôi nhìn nó trong giờ Kinh sáng hay kinh Truyền tin vào ban trưa.  Tôi nhớ tiếng nói và thật sự tập trung vào sự thật là nó đang ngủ vào ban đêm, an toàn trong phòng của nó, dưới mái nhà tôi.  Không có ngày nào trong hai tháng này mà tôi không tranh thủ có sự hiện diện của nó.  Tôi trân trọng thời gian với con gái tôi. 

Tôi đã suy tư nhiều về cuộc sống chiêm niệm.  Trong khi tôi vẫn lo sợ nói lời chia tay với Nora, tôi có thể hiểu hứng thú và niềm vui của nó, và cả ghen tị với nó trong những lúc ồn ào hỗn loạn ở nhà hay khi làm việc.  Tôi nghĩ là một phần đời sống tinh thần của tôi sẽ liên kết với Nora khi nó đến ngôi nhà mới, và lời cầu nguyện của nó ở đan viện sẽ liên kết với lời cầu nguyện của chúng tôi ở nhà hay trong Thánh lễ.  Tôi cầu nguyện: “Chúa yêu quý, xin cho con can đảm, niềm an ủi và tình yêu sâu sa để chúng con thực hiện điều này.”

 Ngày 27 tháng 7 đã đến.  Tin mừng hôm đó thực thích hợp  – mọi người tìm kiếm những viên ngọc quý và mua thửa ruộng để sở hữu gia tài.  Nora đã tìm thấy tình yêu dành cho Chúa và ao ước cho Người tất cả và được Người sở hữu hoàn toàn!  Con gái tôi là kho tàng ít có… viên ngọc này sẽ được kết vào chuỗi của những viên ngọc quý.  Mỗi viên ngọc là duy nhất; không có viên nào đẹp hơn viên khác.  Tất cả làm thành sự hoàn hảo của chuỗi ngọc.  Tôi suy gẫm bài sách thánh này và quan sát nó với niềm vui, sự ngạc nhiên, niềm vui tỏa sáng của Nora khi trở lại đan viện.  Không có điều xấu nào có thể mang đến niềm vui, bình an và sự xuất thần rõ ràng mà Nora dường như đang cảm nghiệm.  Tôi cầu xin để cũng có thêm nhiều sự can đảm và niềm vui trong tôi.  Chúa đã ban cho tôi những điều này.  Tôi bị sốc vào buổi sáng Nora vào đan viện; niềm vui và tình yêu của nó lan truyền.  Tôi không thể nghĩ về chính tôi.  Tôi chỉ có thể nghĩ về niềm vui, sự vô vị lợi của con gái tôi và dâng nó cho  Chúa.  Không có điều gì buồn cả.  Nora vào nhà dòng với nụ cười và chúc lành của tôi và tôi vinh danh Chúa vì Người gọi con gái yêu quý của tôi.  Nó thuộc về Người.  Tôi và bạn cũng thế! (Aleteia  06/11/2016)

Hồng Thủy (VietVatican)

From: suyniemhangngay1 & Lucie 1937