Thiếu niên am hiểu công nghệ trở thành vị thánh đầu tiên của Giáo hội Công giáo thế hệ Thiên niên kỷ
Theo báo WSJ
ASSISI, Ý—Mỗi ngày trong mùa hè này, hàng ngàn tín đồ Công giáo đã đổ về một nhà thờ thế kỷ 12 ở thị trấn thời trung cổ này để tỏ lòng thành kính với một thiếu niên am hiểu công nghệ được một số người coi là vị thánh bảo trợ của Internet.
Carlo Acutis, người qua đời năm 2006 vì bệnh bạch cầu ở tuổi 15, đã được Giáo hoàng Leo XIV chính thức công nhận là thánh vào Chủ Nhật, lần đầu tiên trao tặng danh hiệu cao quý nhất của Giáo hội Công giáo cho một người thuộc thế hệ thiên niên kỷ.
Đôi khi còn được gọi là “Người có ảnh hưởng của Chúa”, biểu tượng mới nổi của Thánh Carlo thường mô tả ngài cầm một chiếc máy tính xách tay. Điều này gợi nhớ đến sở thích của ngài – lập trình máy tính – một kỹ năng mà ngài đã sử dụng để truyền bá Phúc Âm, thiết kế trang web cho các tổ chức tôn giáo và một trang web cá nhân ghi lại các phép lạ.
Vào Chủ Nhật, Đức Giáo hoàng Leo cũng vinh danh một vị thánh khác: Pier Giorgio Frassati, một nhà từ thiện người Ý và nhà hoạt động xã hội Công giáo, qua đời năm 1925 ở tuổi 24. Nhưng đám đông ở Vatican chủ yếu đến để tưởng nhớ Thánh Carlo, vị thánh đầu tiên của thế hệ ông.
“Thánh Pier Giorgio Frassati và Carlo Acutis là lời mời gọi tất cả chúng ta, đặc biệt là những người trẻ, đừng lãng phí cuộc sống của mình, nhưng hãy hướng cuộc sống lên cao và biến chúng thành những kiệt tác”, Đức Leo phát biểu với đám đông tín hữu tại Quảng trường Thánh Phêrô vào Chủ Nhật.
Copilot AI nói về chân phước Carlo Acutis,
1. Lòng sùng kính Thánh Thể
Cuộc sống của Carlo xoay quanh Bí tích Thánh Thể. Cậu gọi đó là “con đường cao tốc lên Thiên Đàng” và tham dự Thánh lễ hằng ngày từ năm lên bảy. Carlo từng nói:
“Khi ta đứng dưới ánh mặt trời, ta sẽ rám nắng… nhưng khi ta đứng trước Chúa Giêsu trong Bí tích Thánh Thể, ta trở nên thánh thiện.”
2. Truyền giáo qua công nghệ
Carlo là một lập trình viên tự học, đã tạo ra một trang web ghi lại 187 phép lạ Thánh Thể trên khắp thế giới. Cậu sử dụng kỹ năng công nghệ để loan báo Tin Mừng, chứng minh rằng công cụ kỹ thuật số có thể phục vụ cho mục đích thiêng liêng.
3. Dâng hiến đau khổ
Khi được chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu ở tuổi 15, Carlo đã dâng đau khổ của mình cho Đức Giáo Hoàng và Giáo Hội, nói rằng:
“Con dâng tất cả đau khổ của con lên Chúa cho Đức Giáo Hoàng và Giáo Hội, để không phải vào luyện ngục mà được lên thẳng Thiên Đàng.”
4. Một vị thánh mang giày thể thao
Carlo là một thiếu niên bình thường — yêu thích bóng đá, trò chơi điện tử và bạn bè — nhưng sống với sự thánh thiện sâu sắc. Cuộc sống của cậu chứng minh rằng sự thánh thiện có thể hiện diện trong đời sống thường nhật, ngay cả trong thời đại kỹ thuật số.
✨ 5. Phép lạ và phong thánh
Hai trường hợp chữa lành không thể giải thích bằng y học đã được ghi nhận nhờ lời cầu bầu của Carlo, dẫn đến việc cậu được phong thánh vào ngày 7 tháng 9 năm 2025, trở thành vị thánh thiên niên kỷ đầu tiên.
️ Thông điệp của Carlo gửi đến thế giới:
“Buồn bã là khi ta nhìn vào chính mình, hạnh phúc là khi ta hướng về Thiên Chúa.”
“Điều duy nhất ta cần xin Chúa trong lời cầu nguyện là ước muốn được nên thánh.”
10 điều bạn nên biết về Chân phước Carlo Acutis
Đức Thánh Cha Leo XIV sẽ tôn phong hiển thánh cho Carlo Acutis vào Chúa Nhật 07/09/2025. Cậu thiếu niên lập trình viên, mê trò chơi điện tử nhưng có tình yêu đặc biệt dành cho Thánh Thể, sẽ trở thành vị thánh thiên niên kỷ đầu tiên của Giáo hội.
Vậy Carlo là ai? Dưới đây là 10 điều bạn nên biết:
- Xuất thân
Carlo Acutis sinh ngày 3/5/1991 tại London, trong thời gian cha mẹ làm việc tại đây, rồi sớm chuyển về Milan (Ý).
- Cơn bệnh cuối đời
Carlo được chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu khi còn là thiếu niên. Trước khi qua đời năm 2006, cậu dâng những đau khổ của mình cho Đức Giáo hoàng Bênêđictô XVI và cho Giáo hội, với ước nguyện: “Con xin dâng tất cả để được lên thẳng thiên đàng, không phải qua luyện ngục.”
- Tình yêu Thánh Thể
Ngay từ nhỏ, Carlo đã yêu mến Thiên Chúa dù cha mẹ chưa sốt sắng. Sau lần rước lễ đầu đời, cậu đi lễ mỗi ngày, lôi kéo cả gia đình đến với Thánh Lễ và chầu Thánh Thể. Carlo thường nói: *“Có hàng dài người xếp hàng trước các buổi hòa nhạc hay trận bóng đá, nhưng con không thấy những hàng dài trước Thánh Thể.”*
- Gương sáng dẫn đưa người khác đến đức tin
Rajesh Mohur, người giúp việc trong gia đình, đã từ bỏ Ấn giáo để theo Công giáo nhờ chứng tá của Carlo – một thiếu niên biết chia sẻ thức ăn và tình thương cho người nghèo.
- Can đảm bảo vệ giáo huấn
Carlo mạnh mẽ bênh vực sự sống ngay từ lúc thụ thai khi bàn về phá thai trong lớp học, dù bị bạn bè phản đối.
- Người bạn trung tín
Cậu luôn đứng về phía những bạn nhỏ bị bắt nạt, đặc biệt là người khuyết tật, và nâng đỡ bạn bè gặp khủng hoảng gia đình.
- Tài năng công nghệ
Carlo tự học lập trình C, C++ và dùng khả năng ấy để thiết kế triển lãm về các phép lạ Thánh Thể, hiện đã được trưng bày tại hàng ngàn giáo xứ trên khắp năm châu.
- Niềm vui đơn sơ
Cậu thích Game Boy, PlayStation, Pokémon, Spider-Man… nhưng luôn giữ kỷ luật: chỉ chơi không quá 2 giờ mỗi tuần.
- Nơi an nghỉ
Carlo qua đời ngày 12/10/2006, được an táng tại Assisi. Thi hài cậu hiện được đặt trong lăng kính, mặc quần jean và giày thể thao, trở thành nơi hành hương của hàng ngàn tín hữu.
- Ngày hiển thánh
Ngày 23/05/2024, Đức Thánh Cha công nhận phép lạ thứ hai nhờ lời chuyển cầu của Carlo – việc chữa lành một thiếu nữ 21 tuổi ở Costa Rica sau tai nạn xe đạp nghiêm trọng. Phép lạ đầu tiên là việc chữa lành một bé trai 3 tuổi ở Brazil mắc dị tật tuyến tụy.
Vào thứ sáu, ngày 13 tháng 6, Đức Giáo hoàng Leo XIV đã chủ trì công nghị đầu tiên trong triều đại giáo hoàng của mình, phê chuẩn chính thức việc phong thánh cho Chân phước Carlo Acutis, được gọi là “tông đồ mạng của Bí tích Thánh Thể”.
Trong Công nghị, Đức Giáo hoàng đã sắc lệnh rằng Chân phước Pier Giorgio Frassati, cùng với Chân phước Carlo Acutis, sẽ được phong thánh vào Chúa Nhật, ngày 7 tháng 9 năm 2025.
Jos Nguyen chuyển ngữ – CNA/EWTN Vatican
Thầy ở cùng anh em Phim tài liệu về thánh Carlo Acutis
Thánh Grêgôriô Cả (540-604), Tiến Sĩ Hội Thánh – Cha Vương
Thánh Gioan Tẩy Giả bị chém đầu, tử đạo-Cha Vương
Thánh Augustinô (354-430), Giám Mục Tiến Sĩ Hội Thánh- Cha Vương
MÔNICA BÀ MẸ suốt đời khóc vì chồng vì con
Khi viết về người Mẹ một nhà văn Pháp đã có những lời diễn tả như thế này: “Bà mẹ không phải như một họa sĩ vẽ cái đẹp lên tranh, không như một nhà điêu khắc chạm hình trong đá, không như nhà văn diễn đạt tư tưởng hay bằng những lời chọn lọc, cũng không như một nhạc sĩ ký thác tâm tình đẹp trong tiếng đàn. Phận sự của bà mẹ chính là nhờ ở sức Chúa giúp đỡ, hình thành nên trong linh hồn những người con hình ảnh của Chúa trên trời.”
Có lẽ không có lời nào hay hơn thế để mô tả về một người mẹ, một người mẹ rất nổi tiếng trong Giáo Hội sẽ mừng vào ngày 27/8 hằng năm: Đó là thánh nữ Monica.
Chúng ta chỉ biết Thánh Mônica qua quyển Tự Thuật của người con là Thánh Augustino. Bà sinh khoảng năm 332 ở Tagaste miền bắc Châu Phi, là con trong một gia đình có đạo. Lúc 18 tuổi, bà phải kết hôn với một người ngoại tên là Patricius theo ý của gia đình và sau đó sinh được 3 người con: người con cả là Augustinô.
Bà luôn theo dõi sự phát triển của con với niềm vui lẫn âu lo. Bà đã phải khóc lóc vì thấy nơi người con của bà có những dấu hiệu sai lạc về luân lý và tinh thần. Dầu vậy bà luôn luôn lấy tình thương khuyên nhủ con. Sau một thời gian quá dài nhưng chưa chinh phục được người con của mình, bà đã được một vị Giám mục, nói chính xác là thánh Ambrosiô, đã an ủi bà: “Không lẽ một người con đã làm cho bà rơi biết bao nhiêu nước mắt, lại phải hư mãi sao?”.
Như vậy là chúng ta thấy không những bà đã lo lắng cho chồng để ông được trở lại đạo một năm trước khi ông qua đời, khoảng năm 371. Rồi sau khi chồng mất, bà đã từ Roma theo người con cả Augustino lên tận Milan nơi ông dạy học để ở nơi đây Bà được chứng kiến cảnh con của mình từ bỏ lạc giáo trở về với Chúa, chịu rửa tội vào đêm Vọng Phục Sinh năm 387 dưới sự hướng dẫn và dìu dắt của Giám Mục Ambrôsiô. Sau khi trở lại, Augustinô, em và mẹ đã quyết định trở về Tagaste.
Mùa thu năm 387 cả ba mẹ con từ bỏ Rôma, lên đường về Châu Phi. Chúng ta hãy nghe chính Augustinô thuật lại những giờ sau hết của mẹ mình trên dương thế: “Con không nhớ rõ con đã trả lời làm sao. Nhưng phỏng năm ngày sau, hay hơn một chút, mẹ con ngã bệnh sốt rét. Đang khi nằm bệnh, thì ngày nọ ngài bất tỉnh, không còn nhận ra những người chung quanh. Chúng con chạy tới thì ngài tỉnh lại ngay, nhìn con và em con đang đứng đó; ngài có vẻ tìm kiếm cái gì đó và bảo chúng con : “Mẹ ở đâu thế này?”
Rồi thấy chúng con buồn sầu và lo sợ, ngài nói: “Các con hãy nhớ chôn mẹ ở nơi đây!’ Con thinh lặng và kìm hãm nước mắt. Nhưng em con nói mấy lời tỏ ý ước ao thấy ngài được chết tại quê nhà hơn là ở tha hương.
Nghe thấy vậy, ngài tỏ vẻ không bằng lòng. Ngài quắc mắt nhìn em con, vì nó đã có những tư tưởng như vậy, rồi nhìn con mà nói: “Con xem, nó nói như vậy đó!” Đoạn ngài bảo hai chúng con: “Các con chôn xác này ở đâu cũng được; các con đừng quá lo về việc đó. Mẹ chỉ xin các con một điều, là bất cứ các con ở đâu, các con hãy nhớ đến mẹ trước bàn thờ Chúa”. Sau khi cố gắng nói được điều đó rồi, mẹ con ở lặng và cơn bệnh gia tăng, làm cho ngài càng đau đớn. Vậy, sau khi thụ bệnh được 9 ngày, thì linh hồn thánh thiện và đạo đức đó đã lìa khỏi xác: ngài được 56 tuổi còn con được 33 tuổi” đúng tuổi sống trên đời của Chúa Giêsu.
Augustinô đã chôn cất mẹ tại Ostia.
Sau này khi nhớ về cái chết của Mẹ mình Augustinô đã viết: “Con mất mẹ cách đột ngột, nhưng con cảm thấy an ủi khi dâng cho Chúa nước mắt con khóc mẹ. Con dâng nước mắt ấy cầu nguyện cho mẹ con. Nếu ai đoán xét con, phạm tội vì khóc thương một bà mẹ chết đi và tạm thời mắt con không còn trông thấy được nữa, thì con xin họ nhớ rằng chính bà đã khóc than biết bao năm trường để mắt bà được trông thấy con sống lại với Chúa, xin họ đừng nhạo cười con, nhưng xin họ cũng khóc lóc vì tội lỗi con đã phạm trước mặt Chúa. Chúa là cha của tất cả anh chị em chúng con trong Đức Kitô.
Ngày nay xác bà được dời về thánh đường kính Thánh Augustinô tại Rôma.
Nguồn: Giáo xứ Ba Thôn
Thánh Monica (322-387)- Cha Vương
THÁNH AUGUSTINO – GIÁM MỤC, TIẾN SĨ HỘI THÁNH – Enzo Lodi
Enzo Lodi
1.Ghi nhận lịch sử – phụng vụ
Việc kính nhớ thánh Augustin, một trong bốn tiến sỹ lớn của Giáo hội la tinh, qua đời tại Hippone ngày 28 tháng 8 năm 430, đã xuất hiện trong sách các phép thế kỷ thứ III, và ở Roma từ thế kỷ XI.
Aurelius Augustinus sinh ngày 13 tháng 11 năm 354 tại Thagaste (nay là Souk-Ahras, Algéric) ở Châu Phi thuộc Roma. Là công dân Roma, con một người cha không công giáo tên Patricius và một bà mẹ công giáo tên Mônica, Augustin trước học văn phạm ở Madanre, đến năm 371, đi sang Carthage thủ phủ châu Phi Roma để theo học triết lý – Mê say đọc Hortensius của Cicéron, Augustin khám phá triết học và đam mê đi tìm chân lý. Vì nhu cầu nuôi sống gia đình ông buộc lòng nhận dạy tu từ học ở Carthage. Thời gian đó ông theo lạc thuyết Manichée trong chín năm, mong tìm được chân lý nơi tôn giáo này. Trước tiên, ông bị mê hoặc bởi giáo thuyết này tưởng có thể giải thích sự tranh chấp giữa Thiện và Ác, cái đẹp và những điều lộn xộn nơi thế giới, nhưng rồi ông thất vọng. Năm 383, Augustin bỏ Carthage sang Roma trước khi đến Milan lúc đó là thủ phủ đế quốc Roma phương Tây, tại đây ông cũng dạy tu từ. Mẹ Ngài là bà Mônica đã đến tìm gặp ông ở đây, và cũng chính tại đây, đường chuyển biến tinh thần của Augustin kết thúc nhờ thánh giám mục Ambroise mở đường cho Ngài hiểu Kinh thánh và một thứ tân Platon thuyết có vẻ đáp ứng niềm khát mong chân lý nơi Ngài. Giờ đây Augustin đã sẵn sàng cho bước nhảy tới Chúa, tức là trở lại.
Một giai thoại nhiều người biết xảy ra trong vườn nhà Ngài ở Milan đã được thánh nhân kể trong quyển Tự Thuật: “Tâm hồn đau đớn, con tim tan nát, tôi đang khóc, bỗng tôi nghe từ nhà bên cạnh tiếng hát của một người con trai hay con gái không rõ. Tiếng hát không rõ nhưng nghe lặp nhiều lần: Tolles, lege. Tolles, lege (Cầm lên, đọc đi! Cầm lên, đọc đi!). Vậy nên tôi vội vã đến chỗ Alypius ngồi, tôi cầm lấy cuốn sách của Thánh Tông đồ, mở ra và im lặng đọc khúc đầu tiên bắt gặp: Đừng chè chén say sưa, đừng chơi bời dâm đãng, cũng đừng cãi cọ ghen tuông. Trái lại hãy mặc lấy Chúa Giêsu Kitô và đừng chiều theo xác thịt mà thỏa mãn các dục vọng (Rm 13,13)…. Chính lúc này, như có một luồng sáng tỏa lan hồn tôi phá tan mọi bóng tối nghi ngờ” (XIIII,12). Tám tháng sau, thánh Ambroise rửa tội cho Ngài trong đêm Phục sinh đêm 24 rạng sáng ngày 25 tháng tư năm 387.
Năm 388 sau khi mẹ qua đời tại Ostie, Augustin trở về Thagaste ở châu Phi cùng với ông bạn Alypius và Adeodat con trai. Mong ước cuộc sống chuyên tu, Augustin tập hợp một số bạn hữu lại và cùng sống đời dòng tu, chuyên nghiên cứu và cầu nguyện trong ba năm (388-391), sau đó, thể theo đề nghị của giáo dân Hippone, Augustin thụ phong linh mục để giúp đỡ Đức giám mục Valère. Năm 395 Ngài thụ phong giám mục và một năm sau, kế vị Đức giám mục Valère làm giám mục Hippone, thành phố lớn thứ hai châu Phi. Từ đây, trong suốt ba mươi lăm năm trong đại thánh đường An Bình, Ngài chú giải Thánh vịnh và các Sách thánh, ngồi tòa xử án, theo dõi việc quản trị tài sản Hội thánh, trả lời các thư tín đến từ khắp phương Tây, biện luận đả kích lạc giáo, đặc biệt là phái Donatus và Pélagius.
Cùng với các giáo sỹ của mình sống đời tu trì, thánh Augustin cũng sáng tác một số tác phẩm rất quan trọng, như Confessions (397-401), Giáo lý dự tòng (400), Giáo lý công giáo (394-416). Đối với phái Donatus vẫn tự phụ là Giáo hội của những người Trong Trắng, thánh thiện, Ngài dùng nhiều thái độ khác nhau liên tục, khi diễn thuyết, lúc tranh luận cho đến một cuộc tranh luận phản biện tại Carthage năm 411 dưới sự chủ tọa của một đại diện hoàng đế đã đến kết luận rằng người công giáo mà Augustin là phát ngôn nhân, thắng. Từ đó những người theo phái Donatus bị cảnh sát hoàng đế truy đuổi. Với phe Pélagius (bị Roma kết án năm 417), Augustin chứng tỏ là một tiến sỹ lớn về ân sủng và tiền định. Cũng trong thời gian đó một số tác phẩm khác ra đời: Đô thành Thiên Chúa (413-424), Chúa Ba Ngôi (399-422). Cuốn những lời phản biện (Rétractations) viết vào những năm cuối đời (426-427) là chứng tá đức khiêm tốn thánh Augustin: “Tôi đọc lại các tác phẩm thô hèn của mình và nếu có đoạn nào gây cho tôi hoặc có thể gây cho người khác khó chịu thì lúc đó tôi lên án nó, có lúc phải giải thích ý nghĩa cần có để biện minh cho nó.”
Những năm cuối đời của thánh Augustin nhuốm màu ảm đạm vì châu Phi Roma và Hippone, thành phố có toà giám mục của Ngài bị người Vandales vây hãm và xâm chiếm; lúc này đã bảy mươi sáu tuổi, thánh Augustin giám mục vẫn cần mẫn chu toàn bổn phận giáo huấn và quản trị, đồng thời lo cho rất nhiều người di cư đến tìm trốn tránh tại thành phố. Tháng thứ ba kể từ ngày thành phố bị vây hãm, Người bị bệnh và qua đời ngày 28 tháng 8 năm 430, trối các sách vở của mình lại cho Giáo hội Hippone. Mười lăm tháng sau khi người Vandales chiếm thành phố, mộ và thư viện thánh Augustin vẫn được tôn trọng.
Các ảnh tượng về thánh Augustin rất nhiều chứng tỏ ảnh hưởng lan tỏa lạ thường của sự thánh thiện và giáo lý Người, đặc biệt là các tác phẩm của Fra Angelico và G.de Crayer (Louvre) và G.Coustou (Versailles).
2. Thông điệp và tính thời sự
Lời nguyện trong ngày van xin Thiên Chúa cho chúng ta được tràn đầy tinh thần của thánh Augustinô, chỉ khao khát mỗi mình Thiên Chúa và chỉ tìm Người vì Người là nguồn của sự khôn ngoan. Đề tài tìm kiếm chân lý là trọng tâm của đời sống thánh nhân; ngài nói với Cassiciacum: “Tâm hồn con xin nói Ngài: Con đã đi tìm nhan thánh Chúa! Lạy Chúa, cho đến bây giờ, con vẫn đi tìm nhan thánh Ngài !” (Tự thuật IX,3).
Trong bản văn Phụng vụ giờ kinh, vị thánh tiến sĩ thành Hippone ca tụng chân lý: “Chí có tình yêu mới có thể nhận ra chân lý. Ôi chân lý vĩnh hằng! Ôi tình yêu vĩnh cửu, Ôi sự đời đời đáng yêu! Ngài là Thiên Chúa của con, con khao khát Chúa đêm ngày… Cuối cùng con đã được ôm lấy Đấng Trung Gian giữa Thiên Chúa và loài người, Đức Giêsu Kitô!… Chính Người đã gọi chúng con và nói rằng: Ta là Đường, là sự Thật và là sự sống” (Tự thuật VII, 10.18). Bài đọc này trích đoạn nổi tiếng mà chúng ta gặp trong điệp ca Magnificat: “Ôi sự đẹp đẽ vừa cổ kính vừa mới lạ, Con đã yêu Người quá trễ! Nhưng bây giờ: Ngài ở trong con, trong khi con còn ở bên ngoài, và ở bên ngoài con lại đi tìm Chúa… Chúa luôn ở với con, còn con con không ở với Chúa… Ngài đã gọi con, đã kêu lớn tiếng, cuối cùng Chúa đã thắng sự điếc lát của con; Chúa tỏ sáng, Chúa bừng lên và Chúa đã xua đuổi sự tối mù của con…” (Tự thuật; Chúa tỏ sáng, Chúa bừng lên và Chúa đã xua đuổi sự tối mù của con…) (Tự thuật X,27).
Sự khôn ngoan của thánh Augustinô được nhận thấy trong Lề luật viện tư tưởng, xuất phát từ những giáo huấn trong một lá thư của thánh tiến sĩ, được phổ biến rộng rãi vào thời Trung Cổ. Bản Luật này cũng ảnh hưởng trên thánh Bênêđíctô, sau đó là các kinh sĩ của thánh Phanxicô và thánh Đaminh. “Từ một trái tim duy nhất và từ một tâm hồn duy nhất, hướng về Thiên Chúa” luôn là luật căn bản, như lý tưởng của chính cộng đoàn tiên khởi (x. Cv 2,42-47).
Lời nguyện Hiệp Lễ lấy cảm hứng từ các Bài giảng của thánh nhân (57,7) làm nổi bật một khía cạnh khác của giáo lý thánh Augustinô: bí tích Thánh Thể giúp chúng ta đồng hình đồng dạng với Đấng mà chúng ta rước lấy. Vì thế chúng ta cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin cho việc thông phần vào Bàn Tiệc thánh hóa chúng con, để một khi chúng con là chi thể của Nhiệm Thể của Người, chúng con thật sự trở thành điều chúng con đã lãnh nhận.”
Thánh Tiến sĩ Ân sủng, vì đã chống lại nhóm Pelagius, cũng là kẻ bảo vệ tự tự do của con người, vì sự tự do này không bị sự toàn năng của Thiên Chúa bóp nghẹt, nhưng ngược lại được nâng lên thật cao quí, vì Thiên Chúa một khi đội mão triều thiên cho công nghiệp của chúng ta (nhờ ân sủng) thì cũng đội triều thiên cho chính ân sủng của Người (sự tự do).
Đức Giáo Hoàng Phaolô VI đã tuyên bố về thánh Augustinô: “Tất cả phẩm chất của các Giáo phụ nổi bật trong thánh nhân ở mức độ tuyệt diệu nhất.” Thật vậy, không ai trình bày về Hội Thánh như ngài. Say mê Thiên Chúa và con người, ảnh hưởng của ngài có thể nói là nổi bật nhất trong phạm trù công giáo.
Enzo Lodi
From: Langthangchieutim