TRUYỆN MỘT TÂM HỒN – THÁNH TÊRÊSA HÀI ĐỒNG GIÊSU-Thầy Giuse Nguyễn Đình Trường – Học Viện Ngôi Lời

Thầy Giuse Nguyễn Đình Trường – Học Viện Ngôi Lời

 Chị thánh Têrêsa nổi bật lên như là một trong những khuôn mặt tiêu biểu của sự thánh thiện Kitô giáo.  Nơi Chị, sự thánh thiện Kitô giáo không còn là một điều mơ hồ, trừu tượng hay xa vời với đời sống con người, trái lại, được biểu lộ thật cụ thể và rõ nét.  Để làm sáng tỏ điều đó, tôi muốn trình bày đôi nét về đời sống thiêng liêng độc đáo của thánh nhân.  Những điều đó được khởi đi từ một tác phẩm hết sức gần gũi khi nhắc đến thánh nữ, tác phẩm “Truyện Một Tâm Hồn.”

 Chị thâm thuý một cách dịu dàng và dịu dàng một cách thâm thuý

 Như có tác giả đã nói rằng: “Chị thánh rất sành sỏi về đời sống nội tâm của mình.”  Tuy ở một độ tuổi còn khá trẻ nhưng Chị đã có một đời sống nội tâm sâu sắc.  Chị cảm nếm được điều mà bao thánh nhân hằng tìm kiếm“Sự thánh thiện của người Kitô hữu hệ tại ở đâu?”  Têrêsa nói rằng: “Sự thánh thiện hệ tại chỗ thực hiện ý của Chúa và sống sao cho vừa ý Ngài…”[1].

 Thánh nhân đã khám phá được thế đứng của con người trong tương quan với Thiên Chúa, dẫu những con người đó có là thánh nhân đi chăng nữa.  Dù là những vị thánh lớn hay những vị thánh nhỏ đều ví tựa như những bông hoa trước mặt Thiên Chúa trong vườn hoa của Người.  Tất cả những bông hoa đó đều chẳng làm nhiệm vụ gì khác hơn là “được dựng nên để làm vui cái nhìn của Thiên Chúa nhân lành khi Người đặt họ xuống dưới chân Người”[2], còn giữa những con người ấy có khác chăng là mỗi người – một loài hoa.  Nếu như các vị thánh lớn có thể sánh ví với các bông huệ và bông hồng thì các vị thánh kia cũng bằng lòng làm những bông cúc mùa xuân hay những bông hoa tím.

 Một cái nhìn đức tin đầy sự dịu dàng trong chiều kích tương quan với Thiên Chúa, thánh nhân đã cảm nhận được trong vườn hoa ấy, Thiên Chúa đã “cúi xuống” để vun xới mảnh đất, để chăm tỉa… để rồi những bông hoa ấy mới được triển nở và trở nên “những bông hoa đơn sơ làm Người say đắm.”  Một sự hạ mình để biểu lộ tình yêu của Người.  Thánh nhân đã thốt lên rằng: “Bởi lẽ đặc tính của tình yêu là hạ mình xuống.”  Tình yêu vô biên của Thiên Chúa nhân lành được thánh nữ cảm nghiệm và diễn tả qua những cử chỉ yêu thương đầy dịu dàng nhưng không kém phần sâu sắc.  Trong kinh nghiệm thần bí của mình, thánh Gioan Thánh Giá cũng đồng ý với cảm nghiệm đó khi Ngài viết: “Tình yêu muốn hoàn toàn thoả mãn thì phải hạ mình xuống, hạ mình tới tận hư vô.”[3]  Thật chẳng dễ gì để có được một kinh nghiệm tâm linh như vậy, hơn hết, đó là “quả ngọt” của một đời sống gắn bó mật thiết trong Đức Kitô của thánh nữ.

 Chị tinh tế một cách ngây thơ và ngây thơ một cách tinh tế

 Chị thánh say sưa và cảm thấy chẳng có chút ngần ngại nào khi thưa chuyện cùng Chúa Giêsu.  Chị thân thưa với Chúa tất cả, từ những niềm vui khi được nhận những món quà hay lúc Rước Lễ lần đầu… cho đến những nỗi buồn của sự mất mát, xa rời những người thân yêu; chị thân thưa với Chúa những khoảnh khắc ân sủng trong tình Chúa và cả những lúc thấy mình yếu đuối, bị cám dỗ bủa vây; chị chia sẻ với Chúa những cảm nếm trong đời sống thiêng liêng nhưng cũng không giấu giếm những kinh nghiệm đời thường nơi tu viện, dẫu đó là những kinh nghiệm bị chị em, Bề Trên hiểu lầm…  Tất cả những điều đó chị đã nói với Chúa bằng một sự đơn sơ lạ kỳ, một sự đơn sơ đến mức “tinh tế.”

 Trái lại, những điều mà chị thưa chuyện hay “thỉnh ý” Chúa lại tế nhị làm sao. “A!  Tại sao Chúa Nhân Lành lại cho con ánh sáng này?  Tại sao Người đã cho một đứa trẻ còn quá nhỏ thấy được một điều mà nó không thể hiểu…  Đây là một trong các mầu nhiệm mà chúng ta chắc chắn sẽ hiểu khi ở trên Trời để đời đời làm chúng ta thán phục vĩnh viễn!…[4].  Thánh nhân trình bày với tất cả niềm đơn sơ, đơn sơ của một tâm hồn biết chân nhận“Mọi thứ con có là do Chúa.”

 Chị táo bạo một cách tế nhị và tế nhị một cách táo bạo

 Thánh nhân đã chọn Đức Kitô làm tất cả, làm đối tượng duy nhất và rồi Đức Kitô trở thành điểm quy chiếu cho đời sống của Ngài.  Như trên đã nói, thánh nữ ý thức được sự thánh thiện, sự trọn lành của đời mình hệ tại ở đâu.  Thế nên, lời mời gọi của Thầy Chí Thánh: “Vậy các ngươi hãy nên trọn lành, như Cha các ngươi trên trời là Ðấng trọn lành” (Mt 5,48) có lẽ đã được Ngài suy gẫm rất nhiều.  Thánh nhân cũng nói trong tự thuật của Ngài: “Con hiểu rằng muốn làm thánh thì phải chịu đau khổ nhiều, luôn tìm kiếm điều hoàn hảo nhất và quên mình; con hiểu rằng sự trọn lành có nhiều cấp độ và mỗi linh hồn được tự do đáp lại các đề nghị của Chúa… tóm lại là chọn lựa giữa những hy sinh mà Người đòi hỏi”[5].  Thánh nữ dường như hiểu rõ được hành trình nên trọn lành sẽ như thế nào.

 Thế nhưng, ở độ tuổi của mình, thánh nữ đã không ngần ngại thân thưa cùng Chúa Giêsu: “Lạy Chúa, con chọn tất cả những gì Chúa muốn… con không muốn làm thánh nửa vời”[6].  Điều đó thực sự quá sức tưởng tượng.  Một sự táo bạo của một người trẻ.  Dĩ nhiên, sự táo bạo đó không khởi đi từ một sự bồng bột, nóng vội hay bộc phát nhưng là “tuyên ngôn” sau một hành trình dài ấp ủ ngay từ thuở ấu thơ cho đến lúc bấy giờ.  Điều đó có lẽ cũng là hợp lý, bởi đó là điều đến sau một thời gian đắm chìm trong tình yêu của Thiên Chúa, nhưng cũng phải thừa nhận đó là một sự táo bạo của thánh nhân. 

 Một sự táo bạo cần thiết cho tình yêu, như Ngài đã viết trong tự thuật: “…Nhất là con bắt chước thái độ của Madalena (x. Lc 7, 36-38), sự táo bạo đáng ngạc nhiên hay đúng hơn đầy tình yêu của bà làm rung động Trái Tim của Giêsu[7].  Với Ngài, Ngài bị lôi cuốn bởi điều đó và Ngài cảm nhận được điều đó.

 “Sau khi chết, con sẽ làm mưa hoa hồng.  Từ thiên đàng, con sẽ tiếp tục làm phúc xuống cho trần gian!”[8] tâm tình trước khi lìa đời của thánh nữ sau những ngày tháng chống chọi với căn bệnh hiểm nghèo cũng toát lên sự táo bạo của một tình yêu dành cho con người.  Sự táo bạo ấy được diễn tả không “rầm rộ” hay “ồn ào” nhưng được thỏ thẻ tâm tình với Thầy Giêsu trong những lời cầu nguyện của thánh nhân.  Thế rồi, điều đó được Chúa Giêsu vui lòng đón nhận.  Sự táo bạo của một thiếu nữ nhưng đã trở nên phương thế hữu hiệu cho những ai muốn chạy đến cùng Chúa Giêsu.  Ở trên trời, thánh nhân chắc hẳn vẫn hằng chuyển cầu cùng Chúa cho Giáo hội, cho các linh mục, cho công cuộc truyền giáo của Giáo Hội cũng như cho những người muốn bước theo Chúa như thánh nhân đã nhắc đến nhiều lần trong các bức thư của mình.

 Nhiều tác giả lớn không ngần ngại gọi thánh nhân với những danh xưng thật đẹp.  John Wu[9], một tác giả nổi tiếng đã trình bày về thánh nhân như là một trong những gương mặt tiêu biểu của sự thánh thiện Kitô giáo.  Sự thánh thiện mà John Wu trình bày thật đẹp biết bao.  Sự thánh thiện nơi thánh nữ đã được John Wu trình bày từ những cảm nghiệm riêng tư của ông, bởi chính cuốn sách “Truyện Một tâm hồn” đã đưa John Wu gia nhập đạo Công giáo.  Ông bị lôi cuốn bởi sự thánh thiện của Kitô giáo được toát lên qua gương mẫu của thánh nữ.  Ông bị chinh phục bởi một cuộc sống hoàn toàn thống nhất nhờ gắn bó với Đức Kitô nơi thánh nữ: “Sự quan tâm đến những điều nhỏ bé nhất, với một sự tự do nội tâm lớn nhất, với sự thoát ly triệt để nhất”[10].  Trong một tác phẩm của mình, ông viết:

 “Nếu Kitô giáo đã làm thoả mãn lý trí tôi chính là vì đã giới thiệu cho tôi một Thượng đế vừa rộng rãi, vừa có ngôi vị.  Còn chị Têrêsa đã củng cố niềm tin tôn giáo của tôi bằng tâm hồn thanh khiết, thoát tục của chị…[11]

 “Đối với tôi, Thánh Têrêsa là một tiêu biểu rõ nét về đời sống thiêng liêng trong thời đại chúng ta, bởi chị rất sành sỏi về đời sống nội tâm của mình…  Ngày mai dù chị đã làm những phép lạ phi thường, nhưng chị vẫn giữ tâm hồn bé nhỏ như một mầm non.  Vì thế, chúng ta biết rằng, trong đời sống thiêng liêng, không gì quan trọng bằng lòng chân thành[12]

 Sau cùng, xin mượn lời của Đức giáo hoàng Piô XII, lúc còn là Hồng y Pacelli, đã nói năm 1925 khi ngài là đại diện Tòa Thánh sang Pháp nhân dịp phong Thánh cho Chị Têrêsa và làm phép đền thờ Lisieux người ta xây cất kính Thánh nữ, làm lời cầu nguyện và cũng là lời kết cho bài viết:

 “Hỡi Thánh nhỏ, Người lớn lắm, ngay lúc này đây, từ đầu thế giới này sang đầu thế giới kia, con cái của Người nhiều như cát biển sao trời.  Bốn vị Giáo hoàng đã quỳ cầu khẩn dưới chân Người…  Xin Người hãy mưa hoa hồng xuống nữa, xuống thế giới chúng tôi…  Hỡi Thánh nhỏ, Người lớn lắm”[13].

 Thầy Giuse Nguyễn Đình Trường – Học Viện Ngôi Lời

 Nguồn: https://ngoiloivn.net

[1] Hoa Trắng Cát Minh, Truyện Một Tâm Hồn, nxb Tôn giáo (2016), tr. 40.

[2] Sđd, tr. 40

[3] Sđd, tr. 40

[4] Sđd, tr. 87.

[5] Sđd, tr. 59.

[6] Sđd, tr. 59.

[7] Sđd, tr 461.

[8] “When I die, I will send down a shower of roses. From the heavens, I will spend my heaven by doing good on earth.”

[9] John Wu (Gioan Trịnh Xuân Vũ) (1899 – 1986), một trong những nhân vật nổi bật của Công giáo Trung Hoa ở thế kỷ XX. Ông du học Hoa Kỳ và trở thành một nhà luật học danh tiếng, được mời đi giảng thuyết nhiều nơi trên thế giới. Ông đã dịch Đạo Đức Kinh ra tiếng Anh. Ông trở lại Công giáo năm 1937. Năm 1947, ông được cử làm Đại sứ của Trung Hoa tại Toà Thánh.

[10] Lm Phêrô Trần Ngọc Anh, Nhân học Kitô giáo, Tập Một, nxb Đồng Nai (2018), tr. 369.

[11] Sđd, tr. 371.

[12] Sđd, tr. 370.

[13] http://www.vietcatholicnews.net/News/html/246885.htm


 

 

 Kính các vị tổng lãnh thiên thần—Mi-ca-en, Gáp-ri-en, và Ra-pha-en, – Cha Vương 

 Chúc bạn và gia đình ngày đầu tuần  bình an tràn đầy Hồng Ân  không quên cầu nguyện cho nhau  

Cha Vương 

Thứ 2: 29/09/2025. T6-23

Hôm nay ngày 29/9, Giáo Hội mừng kính các vị tổng lãnh thiên thần—Mi-ca-en, Gáp-ri-en, và Ra-pha-en, nhưng đồng thời cũng mừng tất cả các thiên sứ được nhắc tới từ sách Sáng thế cho tới sách Khải huyền. Các vị hiện diện cách vô hình để hướng dẫn dòng lịch sử cứu độ. Tuy các vị là những sứ giả của Chúa, nhưng chỉ có các thiên thần Mi-ca-en, Gáp-ri-en, và Ra-pha-en là có tên. Các vị có nhiệm vụ bộc lộ cho con người biết các kế hoạch của Chúa và mang tới lệnh Người truyền, nhưng trước hết các vị là cộng đoàn đông đảo những vị thờ lạy Thiên Chúa hằng sống. Có rất nhiều loại Thiên Thần khác nhau được đề cập đến trong Thánh Kinh theo từng cấp bậc, đó là: angels (Thiên Thần), archangels (các Tổng Lãnh Thiên Thần), cherubim (Tiểu Thiên Sứ), seraphim (Thiên Thần Tối Cao), thrones (các Thần Cung), choirs (các tập hợp Thiên Thần), dominions (các Quyền Chi Phối), principalities (các Chức Vương, Công Quốc), và powers (Các Quyền Bính).

THÁNH MI-CA-EN—danh từ Hebrew có nghĩa là “Ai bằng Thiên Chúa?” ám chỉ sự siêu việt của Thiên Chúa được nói đến trong sách Daniel (10, 13-21) thánh Mi-ca-en xuất hiện trong thị kiến của tiên tri Daniel như “hoàng tử vĩ đại” bảo vệ Israel chống lại quân thù và trong sách Khải Huyền của thánh Gioan (12-7) ngài dẫn đầu đạo binh Thiên Chúa chiến đấu với ma quỷ trong trận chiến vẻ vang sau cùng để bênh vực quyền tối cao của Thiên Chúa. Giáo Hội tôn kính người như Đấng Bảo Trợ và tin rằng Người vẫn dâng lời cầu nguyện của chúng ta lên ngài tòa Chúa. Thánh Mi-ca-en là quan thầy của những người phải dùng đến lò nung như làm bánh. Thánh Mi-ca-en cũng là quan thầy đoàn lính dù. Nhiều thành phố mang tên Người. Thánh Mi-ca-en cũng được cầu khi giúp bệnh nhân sắp qua đời.

THÁNH GÁP-RI-EN—theo danh xưng Hebrew có nghĩa là “Uy lực của Thiên Chúa” cũng còn gọi là “Sứ Thần Truyền Tin”. Ngài luôn can thiệp vào những sứ mạng liên quan đến việc cứu rỗi loài người. Chính Ngài đã báo cho tiên tri Daniel (Dn 8, 16; 9, 21-27) thời đại xuất hiện của Đấng Cứu Thế với ông Zachariah.  Sự xuất hiện của Thánh Gáp-ri-en mà nhiều người biết đến là sứ giả được phái đến cùng trinh nữ Maria (Lc 1, 11-38; 8, 16-27; 9, 21-27) để loan báo ý định của Thiên Chúa, và cũng chính là người đã nhiều lần hiện ra với thánh Giuse. Năm 1951 Đức Giáo Hoàng Pius XII đặt Ngài làm quan thầy các chuyên viên truyền thông, truyền thanh và điện thoại.

THÁNH RA-PHA-EN—theo tiếng Hebrew có nghĩa là “Thiên Chúa chữa lành”. Chúng ta biết danh hiệu của vị Tổng Lãnh Thiên Thần này qua những trang sách Tobit thời Cựu Ước. Chính Ngài đã được Thiên Chúa sai đến giúp đỡ gia đình ông trong cơn hoạn nạn. Trong chuyện này ngài xuất hiện để dẫn dắt con ông Tobit là Tobia qua những cuộc mạo hiểm dị thường mà sau cùng dẫn đến một kết quả thật tốt đẹp: Tobia kết hôn với Sarah, ông Tobit được chữa khỏi mù mắt và tài sản của gia đình ông được hồi phục. Ngài cho hai cha con ông biết: “Ta là Ra-pha-en là một trong bảy khâm sai của Thiên Chúa, hằng ở bên cạnh Ngài trong huy hoàng của Ngài hiện diện”. Mục đích của câu chuyện này là để minh chứng sự Thiên Chúa quan phòng hằng hoạt động trong đời sống con người và hằng nghe lời cầu xin. Tổng lãnh Thiên Thần Raphael được cầu xin cho thể xác an khang và linh hồn khỏe mạnh. Ngài là quan thầy của người đi đường. (Tóm lược từ Nhóm Tinh Thần)

Lạy Chúa là Đấng thượng trí vô song, Chúa đã muốn cho thiên thần và người thế cộng tác vào chương trình cứu độ, xin cho các thiên thần đang phục vụ Chúa trên trời cũng luôn luôn phù hộ chúng con ở dưới đất. Chúng con cầu xin nhờ danh Chúa Ki-tô Chúa chúng con. Amen. (Lời nguyện đầu Lễ kính) 

From: Do Dzung

****************************

Tổng Lãnh Thiên Thần Micae – Thanh Lâm

CHIẾN LƯỢC NHU MÌ – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

 Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Người nhất quyết đi lên Giêrusalem!”.

Sau nội chiến Hoa Kỳ, miền Nam rơi vào thế “bên thua cuộc”; giữa khung cảnh ấy, Lincoln bất ngờ đề nghị đàm phán. Một vị tướng phẫn nộ đập bàn, “Kẻ thù nhất định phải bị tiêu diệt!”. Tổng thống điềm tĩnh đáp, “Kẻ thù bị tiêu diệt khi họ trở thành bạn của chúng ta!”. Và ông khép lại cuộc chiến bằng câu nói bất hủ, “Trong nội chiến, không có người thắng!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Hơn cả sự nhân từ nơi Lincoln, Tin Mừng hôm nay mở ra một chiều sâu thần học nơi Đức Kitô, Đấng “nhất quyết đi lên Giêrusalem” – “trận chiến” cuối cùng – không bằng gươm giáo, nhưng bằng thập giá. Ở đó, cuộc đối đầu giữa Tình Yêu Thiên Chúa và quyền lực tội lỗi đạt đỉnh điểm, và chiến lược để chiến thắng là con đường khiêm hạ – ‘chiến lược nhu mì!’.

Chúa Giêsu tiến về Giêrusalem như “Con Chiên bị dẫn đi làm thịt”; vũ khí của Ngài là khiêm tốn, mã giáp của Ngài là hiền lành. Ngài gieo vào thành thánh “quả bom Khiêm Tốn” để triệt hạ kiêu căng của Satan, “Mang thân phận phàm nhân, Người đã tự hạ mình, vâng lời cho đến chết, và chết trên thập giá” – Phaolô. Chính sự “tự hủy” này đã bẻ gãy sức mạnh của tội, mở đường cho Phục Sinh – chiến thắng tối hậu. “Chiên Con chiến thắng khi chịu thua, chinh phục bằng đầu hàng, và khải hoàn qua thất bại bề ngoài!” – G.K. Chesterton.

Trên con đường ấy, Giacôbê và Gioan nóng nảy muốn gọi lửa từ trời xuống trên người Samaria cứng lòng. Nhưng Chúa Giêsu khiển trách họ; lửa của Tin Mừng không phải là hận thù, mà là lửa Thánh Thần, lửa tình yêu. Ngài mặc khải một nguyên tắc thần học quan trọng: quyền năng Thiên Chúa không tỏ ra trong bạo lực, nhưng trong lòng thương xót. Ngài “đi sang làng khác”, một cử chỉ tưởng như lùi bước, nhưng thật ra là bước đi của Đấng toàn thắng. “Khi tình yêu dường như lùi bước, thật ra nó đang tiến lên bằng một con đường khác!” – Fulton Sheen.

Chiến thắng này đã được Zacharia báo trước, “Các nước hùng cường sẽ đến tìm kiếm Chúa các đạo binh ở Giêrusalem”; và còn hơn thế, “Chúng tôi muốn đi với anh em, vì chúng tôi đã nghe biết rằng, Thiên Chúa ở với anh em” – bài đọc một. Đúng thế, rõ nét nhất, chính nơi thập giá – ‘chiến lược nhu mì’ – Thiên Chúa tỏ mình là Emmanuel, Đấng kéo muôn dân về với Ngài, “Thiên Chúa ở cùng chúng ta!” – Thánh Vịnh đáp ca.

Anh Chị em,

“Người nhất quyết đi lên Giêrusalem!”. Là môn đệ Chúa Giêsu, chúng ta cũng được mời bước theo con đường ấy: chiến đấu không bằng bạo lực của thế gian, của xác thịt, nhưng bằng sức mạnh nhu mì của Thánh Thần; không nhằm tiêu diệt, nhưng để biến đổi. “Sức mạnh của Thiên Chúa không ở chỗ nghiền nát, nhưng ở chỗ biến đổi!” – Henri Nouwen. Vì thế, mỗi lần từ bỏ ý riêng, dẹp bỏ nóng giận, tha thứ cho kẻ làm khổ mình… chúng ta đang cùng Chúa Giêsu tiến vào Giêrusalem nội tâm, nơi thánh thiện và sự sống mới nảy mầm. “Sức mạnh của Thánh Thần thật dịu dàng, nhưng lại tái tạo tận cõi lòng con người!” – Yves Congar.

Chúng ta có thể cầu nguyện:

“Lạy Chúa, như Giacôbê và Gioan, con thường thích dùng ‘lửa’ để giải quyết các vấn đề, dạy con chiến đấu bằng vũ khí của Ngài: sự từ bỏ, lòng thương xót và thập giá!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

*********************************************

Lời Chúa Thứ Ba Tuần XXVI Thường Niên, Năm Lẻ

Đức Giê-su nhất quyết đi lên Giê-ru-sa-lem.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca. Lc 9,51-56

51 Khi đã tới ngày Đức Giê-su được rước lên trời, Người nhất quyết đi lên Giê-ru-sa-lem. 52 Người sai mấy sứ giả đi trước. Họ lên đường và vào một làng người Sa-ma-ri để chuẩn bị cho Người đến. 53 Nhưng dân làng không đón tiếp Người, vì Người đang đi về hướng Giê-ru-sa-lem. 54 Thấy thế, hai môn đệ Người là ông Gia-cô-bê và ông Gio-an nói rằng : “Thưa Thầy, Thầy có muốn chúng con khiến lửa từ trời xuống thiêu huỷ chúng nó không ?” 55 Nhưng Đức Giê-su quay lại quở mắng các ông. 56 Rồi Thầy trò đi sang làng khác.


 

Bị công an triệu tập, cựu chủ tịch thị trấn ở Cà Mau treo cổ chết

Ba’o Nguoi-Viet

September 28, 2025

CÀ MAU, Việt Nam (NV) – Nhà chức trách xác nhận ông Đặng Văn My, cựu chủ tịch thị trấn Cái Nước, huyện Cái Nước trước đây, tỉnh Cà Mau, treo cổ chết tại tư gia.

Theo tờ Thanh Niên hôm 28 Tháng Chín, thi thể ông My được con trai ông này phát giác phía sau căn nhà tọa lạc tại xã Cái Nước.

Cựu chủ tịch thị trấn Cái Nước, tỉnh Cà Mau, bị tố cáo biển thủ tại chợ Cái Nước. (Hình: Dân Việt)

Khi còn tại vị ghế chủ tịch Cái Nước, ông My bị nhiều tiểu thương chợ Cái Nước làm đơn tố cáo.

Hồi Tháng Tám năm ngoái, Công An Cà Mau khởi tố vụ án vi phạm về quy định đầu tư công trình xây dựng gây hậu quả nghiêm trọng, xảy ra tại Ủy Ban Nhân Dân Cái Nước trước đây, trong việc thực hiện xây dựng chợ Cái Nước.

Trước khi treo cổ, ông My từng bị triệu tập nhiều lần và có khả năng bị khởi tố.

Liên quan vụ này, báo Dân Việt hồi Tháng Chín năm ngoái cho hay, ông Đặng Văn My bị tố cáo thu 9.6 tỷ đồng ($363,498) tiền “dịch vụ sử dụng diện tích bán hàng tại chợ” của các tiểu thương nhưng không ra biên lai. Ngoài ra, ông ta còn được xác định có nhiều sai phạm khác trong việc xây chợ.

Do vụ này mà hồi Tháng Bảy, 2020, ông Đặng Văn My bị lột hết các chức vụ trong đảng và chính quyền.

Trước cái chết của ông My, nhiều quan chức các địa phương được ghi nhận tự sát hay tại cơ quan do đối mặt việc bị bắt hoặc bị mất ghế.

Theo báo Thanh Niên hồi năm ngoái, ông Lê Viết Thống, chủ tịch Ủy Ban Nhân Dân Xã Lộc Nga, thành phố Bảo Lộc, tỉnh Lâm Đồng, treo cổ chết ngay tại cơ quan vào hôm 14 Tháng Hai, tức Mùng Năm Tết Giáp Thìn 2024. Sự việc được một số công chức phát giác khi họ đến cơ quan trực Tết.

Trụ sở Ủy Ban Nhân Dân thị trấn Cái Nước. (Hình: Thanh Niên)

Bản tin cũng dẫn lời một cán bộ xã Lộc Nga rằng ông Thống “không có biểu hiện gì bất thường.”

Trước đó, theo báo Lao Động hồi trung tuần Tháng Mười Hai, 2023, ông Lê Văn Đây, 40 tuổi, phó trưởng Phòng Nội Chính, Văn Phòng Ủy Ban Nhân Dân Tỉnh Cà Mau, treo cổ chết ngay tại tầng bốn của cơ quan này.

Bản tin dẫn lời người nhà của ông Đây cho biết, trước khi sự việc xảy ra, ông này “có biểu hiện thường xuyên mất ngủ” nhưng không rõ liệu ông có bị trầm cảm hay không.

Người nhà đã tìm kiếm ông Lê Văn Đây từ ngày hôm trước cho đến khi được cơ quan gọi thông báo tin buồn. (N.H.K) [kn]


 

Nếu mắt anh làm cớ cho anh sa ngã, thì móc nó đi; thà chột mắt mà được vào Nước THIÊN CHÚA… – Cha Vương

Ngày Chúa Nhật tràn đầy sức mạnh và yêu thương của Chúa nhé.

Cha Vương

CN: 28/9/2025.  29-24

TIN MỪNG: Nếu mắt anh làm cớ cho anh sa ngã, thì móc nó đi; thà chột mắt mà được vào Nước THIÊN CHÚA còn hơn là có đủ hai mắt mà bị ném vào hoả ngục, nơi giòi bọ không hề chết và lửa không hề tắt. (Mc 9:47-48)

SUY NIỆM: Lời Chúa hôm nay lên án thẳng thắn đến người gây gương mù gương xấu cho người chung quanh. Việc làm cớ cho người khác vấp ngã là điều rất dễ xảy ra mà đôi khi chính đương sự lại không hề nhận biết. Vì có những việc làm sai trái mà đôi khi họ không biết, thế nhưng họ cứ nghĩ điều đó là bình thường, nhưng thật sự lại gây ảnh hưởng không tốt đến người khác. Cụ thể, có nhiều bậc cha mẹ vô tình làm cớ cho con cái mình vấp ngã mà không hề hay biết. Chẳng hạn như việc thờ ơ đọc kinh cầu nguyện, thờ ơ tham dự Thánh Lễ, ham mê ăn uống… Nên thiết nghĩ, ngày hôm nay, con cháu của mình không muốn đến nhà thờ, đức tin yếu kém và dần lạc xa đời sống đạo, đời sống xã hội thì hư hỏng… thì trách nhiệm đầu tiên phải là ông bà, cha mẹ trong gia đình. Ngoài vấn đề này ra còn nhiều các vấn đề khác nữa thí dụ như: tà dâm, trộm cắp, giết người, ngoại tình, tham lam, gian lận, độc ác, xảo trá, trác táng, ganh tỵ, phỉ báng, kiêu ngạo, ngông cuồng… Vậy hôm nay mời bạn hãy xin Chúa soi sáng cho mình biết nhận ra những gương mù gương xấu để đối phó với nó. Và nhờ ơn Chúa giúp bạn hãy tập sống tốt lành hơn nhé.

LẮNG NGHE: Những gì anh em đã học hỏi, đã lãnh nhận, đã nghe, đã thấy ở nơi tôi, thì hãy đem ra thực hành, và Thiên Chúa là nguồn bình an sẽ ở với anh em. (Pl 4:9)

CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa, hôm nay Chúa nhắc nhở con hãy nhìn lại chính mình. Vì thân phận yếu hèn có thể có những lần lời nói và hành động của con đã làm cớ cho người khác vấp ngã. Xin Chúa giúp con luôn biết sửa mình để sống tốt hơn và trở nên gương sáng cho những người đang sống xung quanh con. 

THỰC HÀNH: Cố gắng luyện tập một nhân đức để có lương tâm và lòng trí tốt.

From: Do Dzung

*************************

Sống Trong Niềm Vui | Hà Thanh Xuân

KHÔNG GIAN DỐI – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Đây đích thật là một người Israel, lòng dạ không có gì gian dối”.

Một em bé 5 tuổi có người bạn mới qua đời; suốt mấy ngày, em qua nhà bạn. Mẹ em bảo, “Họ đang buồn, con giúp được gì?”. Em đáp, “Đúng thế, con chỉ ngồi vào lòng mẹ bạn con”. Ôi, câu nói thánh thiện và trong sáng của một trái tim thiên thần!

Kính thưa Anh Chị em,

“Ngồi vào lòng mẹ bạn!”. Đó là lời của một trái tim ‘không gian dối’ biết nói. Lời Chúa kính các Tổng Lãnh Thiên Thần cho chúng ta mục kích một trái tim khác – trái tim Nathanael – người mà vừa thấy, Chúa Giêsu nhận ra một “lòng dạ không có gì gian dối”.

Phúc Âm cho biết, Chúa Giêsu đã thức suốt đêm để cầu nguyện trước khi chọn các tông đồ; Ngài tìm kiếm những con người trung thực, chân thành. Vừa thấy Nathanael, Ngài phát hiện ngay các phẩm chất đó. Và sau lời tuyên xưng lạ lùng của ông, Ngài tiết lộ, “Thật, tôi bảo thật các anh, các anh sẽ thấy trời rộng mở, và các thiên thần của Thiên Chúa lên lên xuống xuống trên Con Người!”.

Chính từ Nathanael, Chúa Giêsu cho chúng ta thấy tấm lòng của các Tổng Lãnh Thiên Thần: trung thực, chân thành, ‘không gian dối’. Thừa lệnh Chúa, Gabriel chuyển những thông điệp quan trọng nhất của lịch sử cho Zacharia và Maria; Michael đã vật lộn với Lucifer để bảo vệ thiên đàng và thế giới; và Raphael trợ giúp gia đình Tôbia trong mọi gian nan. “Các thiên thần là những sứ giả của Thiên Chúa, mang sự thật và tình yêu của Ngài đến thế giới!” – Gioan Damascene. Không vị nào trong các ngài có bất kỳ sự lừa dối nào. Thật tuyệt vời khi các ngài dùng tài năng và quà tặng Thiên Chúa trao để chu toàn thánh ý Ngài, trở nên công cụ trung thực của tình yêu vô hạn! Các ngài có mặt thường xuyên bên ngai toà Chúa – bài đọc một.

Chúa Giêsu nhìn chúng ta như đã nhìn Nathanael, Ngài biết rõ động cơ trái tim dù nó giấu kín với người khác. Nếu trung thành và chân thực với lương tâm dưới sự dẫn dắt của Thánh Thần – nơi riêng tư hay công cộng – chúng ta không cần che giấu, không cần sợ hãi. “Sự minh bạch trong lòng là bước đầu để đạt tự do tâm linh!” – Richard Rohr. Vì thế, mỗi khi mỏi mệt hay nhàm chán, chúng ta hãy cầu xin ơn đổi mới, để lòng cũng trở nên ‘không gian dối’ như Nathanael, như các thiên thần. “Can đảm sẽ đến khi bạn hành động với trái tim hoàn toàn trong sáng trước Chúa, như Nathanael!” – Henri Nouwen.

Anh Chị em,

Trước khi là sứ giả, các thiên thần tán tụng Thiên Chúa, dâng lên Ngài lời cầu và khổ đau nhân thế. Từ ngai toà, các ngài đang dẫn dắt, bảo vệ và ‘ngồi’ vào lòng chúng ta để xoa dịu từng nỗi đau. Thế nhưng, Chúa Giêsu mới là “Thiên Thần của các thiên thần”, Ngài vừa ủi an, vừa cứu độ. Chiêm ngắm Chúa Giêsu là chiêm ngắm Thiên Chúa, chiêm ngắm thiên đàng. Từ Ngài, chúng ta được mời gọi hãy có một trái tim ‘không gian dối’ để yêu thương như Gabriel, chữa lành như Raphael, bảo vệ như Michael và ngày kia, có thể hát mừng, “Lạy Chúa, giữa chư vị thiên thần, này con xin đàn ca kính Chúa!” – Thánh Vịnh đáp ca.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy các thiên thần, mỗi khi con mệt mỏi và lạc lỏng, xin ngồi vào lòng con; dạy con yêu thương, chữa lành và bảo vệ anh chị em con với một lương tâm ‘không gian dối!’”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

*************************************************

Lời Chúa Kính Các Tổng Lãnh Thiên Thần MICAE, GABRIEL & RAPHAEL, Thứ Hai Tuần XXVI Thường Niên

Các anh sẽ thấy các thiên thần của Thiên Chúa lên lên xuống xuống trên Con Người.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Gio-an.  Ga 1,47-51

47 Khi ấy, Đức Giê-su thấy ông Na-tha-na-en tiến về phía mình, liền nói về ông rằng : “Đây đích thật là một người Ít-ra-en, lòng dạ không có gì gian dối.” 48 Ông Na-tha-na-en hỏi Người : “Làm sao Ngài lại biết tôi ?” Đức Giê-su trả lời : “Trước khi Phi-líp-phê gọi anh, lúc anh đang ở dưới cây vả, tôi đã thấy anh rồi.” 49 Ông Na-tha-na-en nói : “Thưa Thầy, chính Thầy là Con Thiên Chúa, chính Thầy là Vua Ít-ra-en !” 50 Đức Giê-su đáp : “Vì tôi nói với anh là tôi đã thấy anh ở dưới cây vả, nên anh tin ! Anh sẽ còn được thấy những điều lớn lao hơn thế nữa.” 51 Người lại nói : “Thật, tôi bảo thật các anh, các anh sẽ thấy trời rộng mở, và các thiên thần của Thiên Chúa lên lên xuống xuống trên Con Người.”


 

Lại suy nghĩ về sự chết – Phùng Văn Phụng

Phùng Văn Phụng

Đầu tháng 05 năm 2025, tin tức từ Việt Nam, ở quê nhà cho biết anh Tr mất, thọ 95, 96 tuổi. Nhưng khi nói đến anh Tr. chết, cháu trong nhà liền nói “đừng nói đến chuyện mất, chuyện chết, không tốt”. Cháu cũng đã 58 tuổi rồi nhưng vẫn sợ nói đến sự chết “vì cho rằng, nhắc đến sự chết là xui xẻo”. Không muốn nói, không muốn nghe nói đến sự CHẾT. Cháu không dám nghĩ rằng làm người ai ai cũng phải chết vì đó là qui luật của tạo hóa: Sinh Lão Bịnh Tử”. Không có ai thoát khỏi qui luật này.

Tần Thủy Hoàng (259 TCN-210 TCN) đã ra lịnh tìm thuốc trường sinh nhưng Tần Thủy Hoàng cũng phải chết.

******

Tôi đã in tất cả 15 tờ giấy có ghi chữ “Suy Ngẫm: Làm Sao Vui Để Đợi Chết”, tôi đã dán trong phòng ngủ cũng là phòng làm việc của tôi.

Ngồi đâu cũng thấy câu này, sáng thức dậy nhìn lên tường là thấy câu này để nhắc nhở tôi về SỰ CHẾT. Làm người ai cũng phải ra đi, sẽ CHẾT, nhưng làm sao trong lúc đang sống cho đến lúc chết, có cuộc sống VUI hơn là sống với tâm trạng buồn rầu.

Thánh Vịnh 90 câu 10 có viết: “Tính tuổi thọ trong ngoài bảy chục, mạnh giỏi chăng là được tám mươi, mà phần lớn chỉ là gian lao khốn khổ, cuộc đời thấm thoát, chúng con đã khuất rồi”.

1-      Nhờ thường xuyên suy niệm về sự CHẾT, nên khi bị người khác mắng chửi, khinh chê, nói xấu, bịa đặt, vu khống làm ta tổn thương, ta ít bị ảnh hưởng hơn, ít tức giận hơn?

2-      Nếu bị cự nự, công kích ta xem như không có và nên tội nghiệp, thương xót người đó vì phải có lý do nào đó họ mới chửi bới, nói xấu mình.

3-      Cầu nguyện cho họ vì họ đã hiểu lầm. Tại sao phải cầu nguyện cho họ? Nếu ta bỏ qua, đừng để ý đến, đó chỉ là hình thức tiêu cực mà thôi. Còn tích cực ta phải thương xót họ, phải cầu nguyện cho họ để cho họ sáng suốt, để họ phân định đúng, sai và có hành động đúng đắn hơn. Nhờ đó ta không bị ảnh hưởng bởi lời phê bình, chỉ trích vô lý của người khác.

4-       Sự giận hờn làm tim ta đau nhói, làm cho ta mất bình an, làm cho ta khó ngủ. Vậy ta có nên giận hờn không?

Vài suy nghĩ lan man:

-Nếu đau bịnh nặng không tự ăn uống, tắm rửa được thì làm sao?

-Vào sống ở Nursing home; thường có hai ý kiến trái ngược:

  1. a) không thích vì buồn, nhớ nhà, không quen, lạ chỗ
  2. b) đầy đủ tiện nghi có bác sĩ, y tá lo về sức khoẻ.

Vài tháng sau khi ta mất chẳng có ai còn nhớ đến ta. Những người bà con xa gần, thân nhân, con cháu có nhớ đến ta chỉ vài năm mà thôi. Mười năm, hai mươi năm chẳng còn ai biết đến ta chứ đừng nói cả trăm năm sau.

 Kết:

Đến tuổi này rồi, tuổi 83, tôi đã soát xét lại đời mình, thăng trầm quá nhiều, tù cải tạo, lăn lộn làm nhiều nghề khác nhau để sống.

Cho nên tôi luôn tự nhắc nhở cho chính mình:

Tạ ơn Trời mỗi sớm mai thức dậy,

Cho con còn ngày nữa để yêu thương.

Và làm sao phải “Yêu Mến Sự Chết” như lời nói của cố Đức Hồng Y Nguyễn Văn Thuận?

Tháng 05 năm 2025

*****

Xin được bổ túc nhân ngày sinh nhật 11 tháng 07

Có sinh thì phải có tử.

Sinh Lão Bịnh Tử đó là quy luật tất yếu ai cũng biết.

Mỗi một ngày trôi qua, ta gần đến cái chết nhiều hơn. Còn trẻ 50 tuổi trở xuống, không thấy hay không nghĩ đến sự chết, nhưng những người đã trên 60 tuổi rồi thường suy nghĩ về sự ra đi của mình.

Tuy nhiên, sự việc 8 người đã chết vì hoả hoạn tại khu cư xá Độc Lập, thuộc quận Tân Phú, Sài Gòn, sáng ngày 07 tháng 07 năm 2025, trong đó có gia đình 4 người, chồng 41 tuổi, vợ 39 tuổi và hai đứa con 11 tuổi và 8 tuổi.

Hàng trăm người đã chết vì lũ lụt ở Kerrville, Texas ngày 08 tháng 07 năm 2025 trong số đó có nhiều trẻ em từ 10 đến 14 tuổi.

Do đó, không ai có thể dám quả quyết rằng “ta hoàn toàn bình an vô sự” cho đến ngoài 90 tuổi??? 

Hôm nay, ngày 11 tháng 07, tôi bước vào đúng tuổi 83, quá thọ rồi phải không? Bây giờ nếu viết cáo phó mới được ghi là Hưởng Thọ 83 tuổi.

Tôi viết để tự nhắc nhở mình một lần nữa thân phận mỏng dòn, yếu đuối của bản thân mình.

Ngày 11 tháng 07 năm 2025

Phùng Văn Phụng

 


 

Duyên nợ với Bạc Liêu – Đoàn xuân Thu

 Đoàn xuân Thu

Chùa Quan Vân Trường của người Hoa tại Bạc Liêu xưa – Nghe cái tên thôi là đã thấy… nghèo! Một chữ “bạc” là đã lạt lẽo, nhạt nhẽo, lại thêm “liêu” nghe buồn hiu như quán rượu đầu sông vắng khách. Nói gì thì nói, ai đặt tên cho xứ này chắc lúc đó chưa trúng số. Ấy vậy mà lạ nha! Ở đời, có những cái tên nghe nghèo nhưng ở bên trong… giàu hết biết. Và Bạc Liêu chính là một trong những cái “giả bộ nghèo ”như vậy đó

  1. Cái tên nghe buồn… nhưng đầy duyên nợ.

Ai từng nghe câu này thì biết:

“Bạc Liêu là xứ quê mùa.

Dưới sông cá chốt, trên bờ Triều Châu.”

Nghe qua tưởng người Bạc Liêu tự chê mình quê mùa, nghèo xơ xác. Nhưng nếu bạn tin vậy, thì bạn bị người ta “gài độ” rồi đó nghen!

Câu này không phải tự ti, mà là một đòn “tự trào”, kiểu “giả ngu để thiên hạ tưởng thiệt”. Chứ thực ra, cái quê mùa đó là quê mùa sang chảnh, quê mùa có phong cách, quê mùa mà ăn cơm có người bưng, nước mắm riêng từng dĩa nhỏ

Bạc Liêu

2. Bạc Liêu – cái tên không có trong từ điển… tiếng Việt!

Nhiều người tưởng “Bạc Liêu” là chữ Hán Việt, kiểu như “Bạc” là bạc tiền, “Liêu” là nhà lều – nghĩa là nhà nghèo. Tưởng vậy thì… trật lất!

Sự thật là “Bạc Liêu” không có nghĩa gì trong tiếng Việt cả, mà là âm Việt hóa của tiếng Triều Châu (Chaozhou – người Hoa gốc ở miền Nam Trung Quốc). Gốc từ này là “Po-Liêu”, có nghĩa là dòng nước lớn, chảy xiết. Người Hoa đọc “Po-liêu”, người Việt nghe quen tai, đọc chệch thành… “Bạc Liêu”.

Chuyện đơn giản như đang giỡn vậy đó. Như kiểu ông Sáu nói “sà lang” thành “xà lạng”, hay bà Bảy gọi “champagne” là “chàm panh”. Miễn hiểu nhau là được.

 3. Dưới sông cá chốt.

Cá chốt – nhỏ xíu, mình tròn, da trơn, nhưng kho lên thì ngon bá chấy bù chét

Ở Bạc Liêu, cá chốt không chỉ là cá để ăn mà là ký ức, là chất mặn mòi của đồng, của ruộng!

Hồi đó, mưa xuống là cá chốt bầy kéo nhau lên đồng, bắt bằng tay không cũng được tuốt. Kho với me, kho tiêu, nấu canh chua, nướng mọi – ăn riết mà nhớ đời.

Vậy nên “dưới sông cá chốt” không phải chê nghèo, mà là tuyên ngôn mộc mạc của sự sống ngon, sống thật. Không cần yến sào, vi cá mập, tôm hùm gì ráo. Cá chốt kho tiêu ăn cơm nguội thôi cũng quá đã trong một buổi chiều mưa.

Bạc Liêu xưa.

4.Trên bờ Triều Châu.

Bạc Liêu là đất của người Triều Châu – dân buôn bán, làm ăn siêng năng, thức dậy lúc gà chưa gáy, đóng cửa lúc trăng đã nghiêng. Từ tiệm vàng đến quán tàu hủ, từ rạp chiếu bóng tới xưởng nước đá, đâu đâu cũng có người Triều Châu góp mặt.

Nhưng cái hay là họ giàu mà không khoe, ở nhà gạch bông, đội mũ cối, đi xe đạp sơn lại hai màu, nhưng trong túi có thể rút ra tờ giấy bộ lư như chơi.

Nói “trên bờ Triều Châu”! Tiều trên bờ đâu mà đông như cá chốt dưới sông vậy?

Có người còn nói giỡn “Bạc Liêu không có Triều Châu là… không còn Bạc!” Bạc là kim loại quý sau vàng.

5.Mưa, lý, và sự lâm râm của tâm hồn phương Nam**

Ở Bạc Liêu, trời mưa không phải để lạnh, mà để buồn. Mưa ở đây gọi bằng nhiều tên lắm: mưa lâm râm, mưa bong bóng, mưa dầm, mưa thúi đất, mưa gió chướng, mưa đầu mùa, mưa trái mùa… Nhưng dù tên gì thì mưa cũng ướt lòng chứ không chỉ là ướt áo.

Và mỗi lần mưa, người ta hát lý.

“Lý Con Sáo Bạc Liêu” bay ngang đồng vắng.”Lý Chiều Chiều” rớt vô quán cà phê đầu xóm. “Lý Bạc Liêu” ngân nga trong cải lương “Dạ cổ hoài lang”.

Mỗi điệu lý là một cách người ta nói chuyện tình mà không bị vợ ghen bóng, ghen gió. Vừa hát vừa tự nhiên như ngưòi “Hà Lội” ngó qua nhà vợ thằng hàng xóm. Gặp ai biết đàn guitar phím lõm cỡ con của Văn Vĩ thì thôi rồi Lượm ơi– lý tới sáng, lý tới khi trời mưa ngừng mà tim còn lâm râm không cho ai ngủ nghê gì hết ráo hè!

Bạc Liêu ngày nay không còn quê mùa như xưa cách nay nửa thế kỷ nữa, (dĩ nhiên). Đèn đường sáng, cầu bê tông bắc tới ruộng, công viên có nhạc nước, quán nhậu mở tới 2 giờ sáng cho mày xỉn chết cha mày luôn. Nhưng cái tình của đất, cái lý của người, cái duyên của giọng nói, cái âm của con sáo thì vẫn còn nguyên.

Tên gọi “Bạc Liêu” là một minh chứng tuyệt vời cho triết lý sống của người miền Tây:

**Nghe thì tưởng nghèo, nhưng chơi thì hết biết. Thấy thì tưởng lạt, nhưng ăn thì đậm đà. Nói thì tưởng chơi, nhưng nghe kỹ… là triết lý.

Cuối cùng bạn hỏi tui: “Bạc Liêu là gì?”

Tui trả lời: “Bạc Liêu là một cái tên không có nghĩa rõ ràng, nhưng nghĩa tình thì rõ ràng quá chừng.”

Bạn muốn tìm nghĩa? Mời xuống miền Tây một bữa, đứng dưới mưa ướt dầm bông sói, nghe con sáo nó lý thử coi!

“Lý con sáo bay xa, lý con sáo bay về…”*

Còn tui xa Bạc Liêu đã 30 năm và tui xin bắt chước nhà thơ Nguyễn Bính:

Nói ra sợ mất lòng em,

Van em! Em hãy giữ nguyên quê mùa.

 Tác giả: Đoàn Xuân Thu 

From: Tu- Phung

Châu Mỹ và Christopher Columbus – Trần Lý Lê

Trần Lý Lê

Christopher Columbus. (Hình: Wikipedia.org)

13 Tháng Mười năm nay, niên lịch không còn ghi nhận ngày Columbus và không còn là một dịp “nghỉ lễ” nữa.

Người địa phương (ngày trước bị miệt thị là “thổ dân da đỏ”) phản đối suốt mấy chục năm mới thành công. Tôn vinh ông Columbus và cuộc xâm lăng châu Mỹ là một sự sỉ nhục cho tổ tiên họ. Đang sinh sống trên đất nước thì bị đám người tay súng tay dao kéo đến tàn sát và tròng lên cổ người địa phương [thua trận] cái ách nô lệ. Họ phản đối vì lịch sử méo mó “làm đẹp” cho chuyện ngày xưa dù biết bao nhiêu chi tiết về cuộc xâm lăng [của người châu Âu] vẫn còn rành rành chưa mất hết dấu vết. Vì “yếu sức” nên “yểu mạng.” Người địa phương thủa ấy sống phây phây, đâu cần ai khai phá, dạy dỗ nếp sống văn minh kiểu Âu Châu!

Chuyện ông Columbus “khám phá” ra châu Mỹ là chuyện khá cũ, lịch sử viết bởi kẻ chiếm đất. Ông ấy được xem như nhà thám hiểm hàng đầu trong sách vở Âu Mỹ. Thế rồi người đời sau cũng tìm ra ít nhiều chi tiết về chuyến vượt biển lạc đường của ông ấy và con cháu kẻ chiếm đất cũng phải nhìn nhận việc làm [bất nhân] của ông cha mà tạ lỗi với người địa phương. Đầu tiên là chấm dứt việc vinh danh kẻ dẫn đầu [dù hoàng gia Tây Ban Nha đứng sau tài trợ, cung cấp tiền bạc, binh lính, thuyền bè…] chuyến “thám hiểm.” Mãi đến năm nay, niên lịch Huê Kỳ mới vắng bóng chữ “Columbus Day” và một vài cuốn lịch đã dùng “Native American Day” để ghi nhận sự hiện diện của “chủ đất” dù rất muộn màng.

Tất nhiên tại quê nhà xứ Tây Ban Nha bên kia biển rộng, xứ sở ấy vẫn vinh danh ông Columbus. Ông qua đời năm 1506 tại Valladolid, Tây Ban Nha nhưng lại dặn dò con cháu là rinh hài cốt qua đảo Hispaniola, ngày nay là lãnh thổ chung của hai quốc gia Dominican Republic và Haiti.

Đến năm 1542 thì ông được như ý nguyện, nhưng rồi không hiểu tại sao mồ mả lại bị đào lên để chuyển sang Cuba năm 1975 và sau cùng năm 1898, lại đưa về Seville, Tây Ban Nha đặt trong nhà thờ chính tòa của thành phố. Có lẽ đây là thành phố đẹp nhất của Tây Ban Nha theo ý riêng, còn giữ được đầy đủ dấu vết của người xưa kể cả kẻ đã một thời chiếm giữ vùng đất ấy.

Hồi nẳm phe ta ghé qua Seville có đến nhà thờ và nhìn ngắm mộ nổi của Columbus, lần đầu thì vô cửa tự do nhưng lần thứ nhì ghé nhà thờ sau thánh lễ thì phải mua vé đàng hoàng!

Lăng mộ đặt trên bệ cao có những bức tượng “canh gác” chung quanh, cung cách lưu trữ hài cốt ngang hàng với vua chúa thì ta hiểu rằng người Tây Ban Nha nhớ công ơn ông.

Là người dẫn đầu các cuộc khám phá châu Mỹ của người Âu Châu nên cư dân ở bển có khuynh hướng nhận người sang làm họ. Kẻ nói rằng ông Columbus gốc gác từ Genoa, Ý; người lại cãi là ông là người Hy Lạp, Tây Ban Nha gốc Do Thái, gốc Bồ Đào Nha, hoặc gốc Anh?

Tranh luận mãi nên sau cùng, người ta lấy ra một mảnh xương từ quan tài tại Seville đem đi thử nghiệm di tính, DNS. Theo truyền thống Á Châu, ông Columbus là người bất hạnh, thân xác cứ bị đào xới, cắt cứa lu bù cả mấy trăm năm sau ngày qua đời. Mãi không yên. Nổi danh quá cũng … khổ?

Nhóm chuyên viên Tây Ban Nha, sau 22 năm nghiên cứu, Miguel Lorente, người dẫn đầu chương trình tìm kiếm, so sánh DNA từ hậu duệ, mới công bố kết quả qua chương trình truyền hình “Columbus DNA: The true origin.” Qua DNA của người con trai, ông  Hernando Colón, các di tính của họ tương đồng với nguồn gốc Do Thái.

Trong thế kỷ XV, khoảng 300,000 người Do Thái sinh sống tại Tây Ban Nha cho đến khi triều đại Isabella & Ferdinand ép buộc di dân Do Thái và tín đồ Hồi giáo cải đạo, phải theo Thiên Chúa giáo bằng không chịu trục xuất. Nhóm người “tân tòng” này được gọi “Reyes Catolicos.” Những người Do Thái [từ Tây Ban Nha] tản mát khắp nơi để duy trì đức tin và giòng dõi có tên “Sefarad” (Spain theo Hebrew); gốc của chữ “Sephardic,” Sephardic Jews.

Ông Lorente còn nói thêm rằng sau khi thẩm định kỹ lưỡng các chi tiết về nơi ra đời, khoảng 25 địa phương được cho là nơi sinh của nhà hàng hải, và cuối cùng, vùng Tây Âu được chọn, nghĩa là không gọi đích danh một nơi nào.

Sự say mê (hay tò mò?) về nhà thám hiểm không ngừng ở nơi sinh, gốc gác mà còn kéo theo nhiều thứ khác như thư từ của ông ấy cũng được sưu tầm, lưu trữ và buôn bán.

Năm 2020, cơ quan di trú và quan thuế (Immigration and Customs Enforcement – ICE) và bộ Tư Pháp Huê Kỳ công bố đã tịch thu được một lá thư (bản in) của ông Columbus gửi cho các chức sắc Ý trong thế kỷ XV. Lá thư này nằm trong bộ sưu tập của Biblioteca Nazionale Marciana tại Venice, Italy; bị đánh cắp trong thập niên 80 của thế kỷ trước. Lá thư qua tay nhiều người sưu tầm và cuối cùng trong tay của một nhà sưu tầm cổ thư tại Hoa Kỳ. Ông này mua lại lá thư vào năm 2003.

Tháng Bảy năm 2023, giám đốc ICE, ông Patrick J. Lechleitner, “khiêng” lá thư qua Rome, hoàn trả chính phủ Ý theo thỏa thuận quốc tế, không giữ vật bị đánh cắp. Của Cesar trở về với Cesar. Theo ông Lechleitner, trong mấy chục năm qua, đây là lần thứ tư Hoa Kỳ tịch thu được các bản in của lá thư đã bị đánh cắp. Các bản in khác đã được hoàn trả thư khố Vatican City năm 2018, thư viện của thành phố Florence, Ý và Library of Catalonia, Tây Ban Nha.

Lá thư viết bằng chữ La Tinh năm 1493, là một trong 30 lá thư còn sót lại của ông Columbus gửi vua Ferdinand và hoàng hậu Isabella (hoàng gia Tây Ban Nha) kể chuyện khám phá đất mới. Đây là bản in Plannck I edition, theo tên gọi của nhà in nổi danh Stephan Plannck người đã phát hành hai bản in của lá thư [gốc] trên 500 năm về trước. Cổ thư và phó bản rất quý hiếm, được sử gia và những người sưu tầm tìm kiếm nên thường bị đánh cắp [để bán buôn]. Bản in kể trên trị giá khoảng $1.3 triệu.

Những “cái quạt” xem ra bị thu hút mạnh mẽ bởi người nổi tiếng, bất kể tiếng thơm hay tiếng không thơm, rồi mày mò tìm kiếm cũng như thu nhặt di vật liên quan đến người nổi tiếng nọ. Ông cụ Columbus cũng không ngoại lệ, mồ mả bị đào xới, di hài bị cưa cắt săm soi, vật dụng cá nhân bị (được) truyền tay, con cháu được phỏng vấn (hay bị căn vặn?) đến nơi đến chốn để tìm ngọn ngành mà viết thành lịch sử và những câu chuyện bên lề.

Phe ta cũng là người khá tò mò, khách hàng của những câu chuyện lịch sử, đã tiếp tay phần nào cho những… đào xới kể trên nên có chút áy náy. Các câu chuyện lịch sử về thổ dân châu Mỹ từ những chuyến đi Peru, Guatemala, El Salvador, Berlitz, Honduras xem ra vẫn chưa đủ… cân bằng.

Trần Lý Lê

 – 21 tháng 9, 2025

From: taberd & NguyenNThu

Sức mạnh của im lặng và lòng nhân ái

 Gieo Mầm Ơn Gọi

Trong cuộc sống, ai cũng có lúc muốn lên tiếng, muốn thể hiện quan điểm, muốn chứng minh mình đúng. Nhưng đôi khi, sự thật đơn giản và sâu sắc nhất lại nằm ở chỗ: nếu không thể nói điều gì tốt đẹp, thì hãy im lặng.

  1. Lời nói – con dao hai lưỡi

Lời nói có thể nâng con người ta lên, cũng có thể kéo người ta xuống tận cùng đau khổ. Một lời động viên đúng lúc có thể vực dậy cả một trái tim đang tuyệt vọng. Ngược lại, một lời cay nghiệt, một câu châm chọc, có thể khiến ai đó gục ngã.

Thế nên, im lặng không phải là yếu đuối. Im lặng là sự lựa chọn của người biết cân nhắc, biết rằng một lời nói sai có thể gây thương tổn lâu dài hơn cả một vết thương trên thân thể. Người trưởng thành không phải là người nói nhiều, mà là người biết khi nào nên nói, khi nào nên im lặng.

  1. Không giúp được thì ít nhất đừng hại

Trong hành trình đời, không ai bắt buộc chúng ta phải luôn giúp đỡ người khác, vì đâu phải lúc nào mình cũng có khả năng. Nhưng có một nguyên tắc cơ bản của nhân cách: nếu không thể giúp, thì đừng làm tổn hại.

Một người buôn bán, thấy hàng xóm khó khăn, nếu không chìa tay giúp, thì cũng đừng vì ganh ghét mà tìm cách chèn ép. Một người đồng nghiệp, nếu không thể nâng đỡ, thì chí ít cũng đừng đạp người ta ngã xuống.

Bởi vì, khi ta làm tổn thương người khác, cái ta gieo ra không chỉ là nỗi đau cho họ, mà còn là một hạt giống xấu trong tâm mình, đến lúc nào đó sẽ quay lại. Nhân quả vốn không bỏ sót một ai.

  1. Giá trị của sự tử tế giản đơn

Đừng nghĩ tử tế là những điều to tát. Đôi khi, chỉ cần im lặng đúng lúc cũng là một sự tử tế. Chỉ cần không làm tổn thương người khác, cũng đã là một dạng nhân đức.

Xã hội sẽ nhẹ nhàng hơn biết bao, nếu mỗi người kìm lại một câu nói xấu, một hành động gây hại. Bởi sống tử tế chưa chắc đã khiến mình giàu có, nhưng chắc chắn sẽ khiến mình thanh thản.

  1. Lời nhắn nhủ cuối cùng

Cuộc đời vốn ngắn ngủi, thời gian gặp gỡ nhau cũng chỉ là thoáng qua. Vậy thì thay vì gieo những vết thương, ta hãy để lại những kỷ niệm đẹp. Thay vì làm tổn hại nhau, ta hãy cùng nhau tạo nên một môi trường sống đầy nhân ái.

Nếu bạn có thể nói lời tử tế, hãy nói. Nếu bạn có thể giúp đỡ, hãy giúp. Còn nếu không, hãy chọn im lặng, và đừng làm tổn thương bất cứ ai. Đó đã là một sự cao quý.

Tú Tony


 

 Bác sĩ – bệnh nhân, mối quan hệ này chắc sắp hết thuốc chữa!

Chân Trời Mới Media

 Bác sĩ – bệnh nhân, mối quan hệ này chắc sắp hết thuốc chữa!

Không nói tới những bịnh nhân (hay người nhà) hung hăng, những bác sĩ dùng bạo lực, mình chỉ xét chung những người bình thường không quá khích, nóng nảy hoặc xấu tính.

Bác sĩ là người cung cấp dịch vụ, bịnh nhân là khách hàng, nhưng đây là dịch vụ đặc biệt liên quan đến sức khỏe, tính mạng nên nên đặc biệt hơn những dịch vụ khác, cả hai bên đều có mối quan tâm rất nhiều đến y đức, lương tâm nghề nghiệp, ơn nghĩa cứu mạng, “thiên chức” v.v…

Trong mối quan hệ này thì người bịnh là người bị động. Người bịnh không có chuyên môn, không có hiểu biết nên mọi việc đều phó thác cho bác sĩ: chẩn đoán, điều trị và kết quả.

Ngày xưa, nửa thế kỷ trước, thuở chưa quá độ lên XHCN thì ở miền Nam này bịnh nhân gần như tin tưởng tuyệt đối vào bác sĩ, cũng chính là tin vào tay nghề, vào lương tâm của bác sĩ. Bác sĩ tận nhân lực thì bịnh nhân tri thiên mạng, hiếm khi trách móc hay nghi ngờ bác sĩ.

Ngày nay sau nửa thế kỷ độc lập thống nhứt tiến lên XHCN thì mối quan hệ bác sĩ và bịnh nhân ngày càng tệ. Bịnh nhân  ngày càng mất lòng tin nơi bác sĩ và bác sĩ thì coi bịnh nhân là chỗ để kiếm tiền! (Dĩ nhiên bác sĩ và bịnh nhân đều có this có that)

Nói có sách mách có chứng. Năm ngoái, cách nay đúng một năm ba tui ngã bịnh. Gia đình đưa vô bv tư gần nhà thì bs KHÔNG chẩn đoán ra manh mối gì. Ông cụ tiểu ra máu mà bs cứ hỏi dồn là ông đi cầu ra máu phải không? Ông nhớ lại coi! Ông cụ lớn tuổi, lúc quên lúc nhớ nên bị dồn thì liền ừ theo bs. Thế là bs ghi bịnh án viêm tắc ruột.

Khi tui từ xa về tới nơi liền chuyển cụ vào bịnh viện tỉnh. Vô đó xét nghiệm, siêu âm, chụp CT suốt một buổi chiều thì bs chẩn đoán là có khối u ruột, phải mổ (bs có dựa vào chẩn đoán của bv tư khi chuyển viện). Tui không tin vì cụ không hề có triệu chứng gì về tiêu hóa trước đó, vẫn ăn ngon tiêu hóa tốt.

Cụ phát bịnh buổi sáng, cả ngày xét nghiệm chụp chiếu thì chiều tối có kết luận như trên. Tối tui lại thấy cụ tiểu ra máu và bàn tay chỗ ghim truyền dịch bị bầm đen nên báo bs, khi đó bs mới làm thêm xét nghiệm, hội chẩn và báo là cụ bị rối loạn đông máu (RLĐM). Thế nhưng bv vẫn đưa cụ lên khoa ung bướu để chữa RLĐM xong rồi mổ. Tui bèn xin chuyển viện lên Chợ Rẫy.

Lên bv CR, vô khoa cấp cứu. Các bs ở đây chỉ dựa vào các kết quả cận lâm sàng ở bv tỉnh đưa lên là chẩn đoán ngay bịnh RLĐM, hoàn toàn KHÔNG có u iếc gì ở ruột!

Điều trị ở khoa huyết học BVCR được đúng một tuần là ba tui hoàn toàn hết bịnh và hết luôn tới bây giờ. Từ ngày ra viện bs dặn không cần tái khám. Tui tâm phục khẩu phục bs phòng cấp cứu ở CR quá giỏi quá kinh nghiệm, chẩn đoán đúng cái “bụp” từ những dữ liệu mà bv tỉnh đã chẩn đoán không ra. Khi điều trị ở khoa huyết học thì bs cũng thường xuyên xét nghiệm để đánh giá kết quả điều trị.

Nhìn ngoài xã hội thì vừa rồi có vụ ở bv đa khoa Tây Nguyên, máy tán sỏi hư mà bv vẫn tán cho vài trăm bịnh nhân suốt hai năm. Vụ này rõ là bác sĩ nói trời bịnh nhân hay trời, nói đất bịnh nhân hay đất. Không có sỏi mà bác sĩ phán có để tán thì cũng đành phải chịu thôi!

Chuyện cũ thì có vụ bịnh viện Bạch Mai lấy một kết quả xét nghiệm rồi sao y ra cho hàng hà sa số bịnh nhân. Mày bịnh gì kệ mày, tao đưa kết quả ma vậy đó, mày đâu có trình độ về y khoa đâu mà biết, sống chết có số nghe con!

Và còn bao nhiêu vụ chưa bị khui? Dù khui hay chưa tui cũng không dám tin cái ngành y của xứ mình mà cứ phải tin khả tin phòng khả phòng!

Nằm bịnh ở bịnh viện Chợ Rẫy là một cơn ác mộng thật sự, có dịp tui kể sau. Thật thương cho bác sĩ và bịnh nhân ở CR, ai cũng khổ quá khổ. Muốn hiểu đời là bể khổ nghĩa là gì thì vô Chợ Rẫy!

Hình: may quá, tui mần thú y, đỡ nhức đầu hơn bác sĩ trong thời buổi nhiễu nhương này!

BS Hồ Phương Trinh

Hình: admin

May be an image of ‎one or more people and ‎text that says '‎ا" #chan l0 moi media THIẾU Y ĐỨC, BỆNH NHÂN NGHÈO LÀ NẠN NHÂN CHỊU KHỔ NHIỀU NHẤT‎'‎‎