LẠI BẮT NGƯỜI BẤT ĐỒNG CHÍNH KIẾN

Huynh Ngoc Chenh 

Ông Huỳnh Ngọc Tuấn sinh năm 1959 tại Quảng Nam, viết văn.

Năm 1992 ông bị bắt vì có ý định gởi một bản thảo do ông sáng tác ra nước ngoài. Ông bị xử 10 năm tù và 4 năm quản thúc. Ông để lại ba đứa con còn bé (mồ côi mẹ) cho bà nội và các cô nuôi dưỡng.

Ra tù ông thỉnh thoảng viết bài phản biện một cách ôn hòa. Tuy nhiên gia đình ông bị cô lập, bị gây khó dễ, ông và ba con sinh sống tại địa phương Quảng Nam rất khó khăn.

Sau đó ông phải di chuyển lên Gia Lai để sinh sống.

Ba đứa con ông đã trưởng thành, nhiều lần tham gia biểu tình chống Trung Quốc gây sự ở biển Đông nên lại bị chính quyền gây khó khăn.

Cô con gái út của ông trốn qua Pháp và xin tỵ nạn chính trị. Con trai ông bị cấm xuất cảnh. Còn cô con gái đầu của ông là Huỳnh Thục Vy là nhân vật tích cực đấu tranh nhân quyền bị bắt đi tù 3 năm, vừa được mãn hạn tù, sinh sống tại Gia Lai.

Ông Huỳnh Ngọc Tuấn là người bất đồng chính kiến ôn hòa, thỉnh thoảng viết ý kiến của mình trên mạng xã hội qua Facebook. ( tài khoản Huỳnh Ngọc Tuấn được cho là của ông hiện nay vẫn còn trên mạng)

Thời gian gần đây thấy trên tài khoản đó tập trung bình luận các vấn đề quốc tế.

Thế nhưng vào ngày 7/10/ 2025, cơ quan công an đã vào nhà riêng bắt ông đi mà gia đình không biết lý do.

Đến nay con gái của ông là Huỳnh Thục Vy vẫn chưa nhận được thông báo của công an nên chưa biết ông bị giam giữ tại đâu và bị bắt vì tội gì.

Ảnh lấy trên mạng:

Ông Huỳnh Ngọc Tuấn lúc bị bắt


 

KINH HOÀNG! HÌNH ẢNH CỦA ĐẠI LỤT HỒNG THUỶ

Chính TrựcGiáo điểm Tin Mừng

KINH HOÀNG! HÌNH ẢNH CỦA ĐẠI LỤT HỒNG THUỶ

Thái Nguyên sáng 08.10.2025

Khung cảnh trời mây bình minh đẹp quá… nhưng nhìn xuống chỉ thấy một Thái Nguyên chìm trong nước lũ.

Giữa mây trời rực rỡ là nỗi đau của bao người mất trắng.

Một khung cảnh ám ảnh đến nhói lòng.

Ảnh: Trần Duy Tiệp


 

CÁI GIÁ CỦA TUYÊN TRUYỀN NHỒI SỌ – Dương Quốc Chính

THÔNG LUẬN

Dương Quốc Chính

Trước đến giờ đảng ta vẫn có bài tuyên truyền nhồi sọ. Chơi kiểu ấy là chơi dao 2 lưỡi. Bởi vì đến ngày nào đó, vì sự phát triển, vì ngoại giao hay vì lý do nào đó, muốn cho nhân dân được biết sự thật trái ngược với nội dung đã tuyên truyền thì cực kỳ khó, cần có 1 độ trễ rất lâu, có thể đến hàng chục năm, để tuyên truyền ngược trở lại. Nó giống như cái cành cây bị uốn cong từ bé cho “đẹp” bởi “nghệ nhân cây cảnh”, muốn uốn thẳng lại cho tự nhiên rất mất công, vớ vẩn là gẫy cành.

Ví dụ như ngày thành lập đảng ban đầu là 6/1, sau 30 năm mới đổi sang 3/2. Chuyện đó không đến nỗi nhạy cảm nhưng cũng phải chờ cho thế hệ lãnh đạo đảng đầu tiên chết vãn rồi mới dám thay đổi. Không lẽ 30 năm mới biết là nhầm ngày, trong khi chính bác mình chủ trì việc thành lập đảng chứ ai?!

Hay chuyện anh Tám Lê, giờ cũng chả dám công bố sự thật, cứ lẳng lặng kệ mẹ bọn PĐ tuyên truyền cho dân biết. Đảng im, sợ dân sốc.

Rồi chuyện xe tăng nào vào dinh Độc lập đầu tiên nữa. Trót chỉ đạo cho lãnh đạo có công to nhất rồi, giờ đổi công lại cho ông lính thì phức tạp quá. Hóa ra lãnh đạo cướp công của lính? Thôi đành vùi sâu chôn chặt. Ai ngờ bọn nhà báo cứ chọc thối, nên đành công bố sự thật.

Hay như việc công bố ngày bác Hồ chết, nó không hề nhạy cảm khi nói ra sự thật. Nhưng cũng phải mất 20 năm mới dám công bố sự thật, đó cũng là sau đổi mới, tư tưởng cũng đã cởi mở hơn.

Chuyện phức tạp hơn nhiều lần là duy trì việc ướp xác. Bao năm nay đã tuyên truyền về việc PHẢI ướp xác rồi, giờ muốn thiêu là cực kỳ khó, bởi đồng bào quen với việc đi viếng lăng rồi, lại càng quen với việc sùng bái cá nhân bác. Nên giờ đố ông quan đương chức nào dám mở mồm đòi thực hiện đúng di nguyện của CT HCM. Thế nên chắc các ông đương mới phải xúi các ông cựu/hưu trí nói ra chuyện đó. Vừa rồi có ông Bin (cựu thứ trưởng) và ông Nghị (cựu bí thư HN). Nhưng mà các báo chính thống cũng ko dám đăng tin. Như kiến nghị của ông Nghị chỉ có tạp chí Xưa và Nay của Hội KH Lịch sử dám đăng. Mà TC đó có mấy ai đọc đâu. Bần nông và mấy ông CCB vào sinh ra tử mà đọc được thì sẽ đào cả mả bố tổng biên tập lên.

Tương tự vậy, về danh xưng “Ngụy”. Mình đoán thực tâm thì đảng và Tuyên giáo cũng muốn bỏ từ đó lâu rồi, thực tế báo chí CM mấy năm nay không còn dùng phổ biến nữa. Thể hiện rõ nhất khi viết về đám tang ông Nguyễn Hữu Hạnh vừa rồi, KHÔNG 1 tờ báo nào dám dùng từ Ngụy nữa. Kể cả báo đảng từ TƯ đến địa phương.

Nhưng đảng cũng chả dám ra 1 văn bản chính thức nào về việc từ bỏ danh xưng “Ngụy” để chỉ VNCH. Vì trót nhồi sọ nhân dân lâu quá rồi, bây giờ mà ra văn bản đấy, khéo bò đỏ nó biểu tình chứ chả phải mít tinh nữa đâu. Thế nên đảng mới chơi bài lẳng lặng xúi anh em sử gia sửa lại quốc sử, xóa chữ Ngụy đi. Vụ đấy chăm chăm là có chỉ đạo từ BCT, chứ bố các anh sử gia dám tự tiện. Nhưng mà đảng chơi thế cũng hèn, dám chơi mà không dám chịu, đảng ăn ốc mấy chục năm, giờ đẩy anh em sử gia đổ vỏ, làm cờ đỏ cho bò đỏ húc! Khổ thân anh em, cũng không dám nói ra với bò là bọn tao cũng đã được chỉ đạo rồi, đành đấu khẩu với bỏn. Mà gì thì gì, người húc nhau với bò thì chỉ có thiệt thân.

Việc bỏ khái niệm Ngụy là tất yếu phải làm, lý do cơ bản nhất là để có lý lẽ mà đòi HS TS (mình đã trích dẫn bài viết của Tạp chí Lý luận chính trị, cơ quan ngôn luận của HV Chính trị quốc gia HCM, chỗ đào tạo ra cả TBT và các UV BCT). Bài viết này ngang nhiên công nhận chế độ QGVN và VNCH, cũng ngang nhiên tồn tại mấy năm nay, không bị gỡ, đó chính là sự khẳng định về nhận định bên trên của mình.

Thực tế là thế nhưng tẩy não bò là vô cùng khó, chính đảng cũng phải sợ lũ này, nhất là mấy bố tướng tá, cậy dây tý máu giờ vỗ ngực công thần, nhận mình có chính nghĩa hơn cả đảng!

Mình có xem clip mấy ông tướng và 1 ông TS bò đỏ đòi gặp cả TBT để kiến nghị, bức xúc về việc bỏ từ Ngụy. TBT cáo bận, trưởng ban Tuyên giáo cáo bận, đẩy cmn cho anh Đam phó thủ ra tiếp bò! Đấy là đảng sợ mà đẩy chú phỉnh ra làm cao bồi. Xem clip đó buồn cười phết. Anh Đam dĩ nhiên không tự tin về lịch sử nên phải ngồi với anh gì GS TS Lịch sử, các anh vuốt ve xoa dịu, vuốt mông đàn bò. Đại khái là: “Mình bỏ từ Ngụy đi thôi, để còn dễ ăn nói với bạn bè quốc tế, chứ bản chất bọn kia vẫn là Ngụy mà, anh em cứ yên tâm, chỉ thay đổi cái danh xưng thôi.”

Anh em bò hỉ hả ra về ca khúc khải hoàn. Nhưng mà anh em sử gia vẫn kệ cm bỏn, vẫn chém oang oang là đéo có Ngụy ngiếc gì cả sất, báo chí CM vẫn cứ “quân lực VNCH” với “chính quyền VNCH”, coi bọn bò đúng là bọn bò.

Vừa rồi, chương trình Đối diện của VTV lúc lên sóng cho ông tướng chém gió chửi Ngụy, được đúng 1 hôm là xóa cmn luôn khỏi clip online. Đấy minh chứng của Tuyên giáo có coi bò ra gì đâu. Nhưng mà hèn, đếch dám ra mặt, chơi kiểu vừa đấm vừa xoa. Anh em bò đỏ lại lên cơn bức xúc làm đơn từ kiến nghị với anh Minh VTV, đòi phục hồi clip, mà có ăn thua đâu, bố anh Minh cũng chả dám phục hồi, khéo còn bị kiểm điểm rồi ý!

Anh em bò đỏ hiện đang lập team đấu tố bọn GS lật sử, đòi đốt Ngụy sử mới hài, mấy năm nay CM vẫn chưa thành công!

Điều nguy hiểm nữa khi nuôi bò đỏ, đó là 1 ngày đẹp trời bỏn giác ngộ CM, biết được sự thật. Thế là bỏn chạy từ thái cực này sang thái cực khác, quay ra chửi đảng như chó, vì đảng bịt mắt bịt tai, lừa bịp nó mấy chục năm! Bọn ấy mới manh động, dám giết đảng luôn, vì vẫn còn bầu nhiệt huyết trong người, ưa bạo lực CM.

Tóm lại là đảng nên bỏ cái kiểu tuyên truyền nhồi sọ đi được rồi, có bẻ lái thì cũng bẻ độ 90 độ thôi, chứ cua tay áo nó nguy hiểm lắm. Rồi lộng giả thành chân. Đảng có muốn tuyên truyền lại cho đúng sự thật cũng đếch ai tin đảng nữa. Rồi chính lũ bò do đảng tạo ra sẽ quay lại húc đảng, nếu đảng muốn đổi mới, muốn hòa hợp dân tộc, muốn bắt tay với Mỹ để phát triển đất nước và bảo vệ lãnh thổ (chính là để bảo vệ đảng).

Chính anh em bò đỏ đang là lực cản lớn nhất để đảng thay đổi. Mà cản trở thế chính là chống đảng, chống lại sự phát triển, mà đảng cũng sợ, đếch dám làm thịt bỏn, vì chính mình tạo ra bỏn. Giờ đi mắc núi về mắc sông, nên cải cách rất chi là từ từ, còn chờ bò chết già.

https://www.facebook.com/chinh.duong.quoc.kts


 

Kỷ nguyên vươn mình của Tù Nhân Lương Tâm

Ba’o Dan Chim Viet

Tác Giả: Hồ Phú Bông

07/10/2025

Cấn Thị Thêu cùng 2 con trai

Người nông dân sống trong thời phong kiến bị địa chủ bóc lột cũng chỉ trong phạm vi thôn, làng. Địa chủ không thể bỏ tù hay giết họ, vì trên địa chủ có luật pháp. Địa chủ chỉ có thể mua chuộc, hối lộ quan chức địa phương để tránh bị xét xử. Vì thế đạo lý Cái Đình Làng sau lũy tre xanh dù gì thì thôn, xóm cũng giữ được yên bình. Khoan dung, tha thứ và thương yêu là cốt lõi đời sống.

Bản chất nông dân hiền lành, chân thật. Hạnh phúc là giúp nhau lo mùa màng, cày, cấy, vườn tược, đình, chùa. Câu chuyện giữa họ với nhau chỉ trong phạm vi sinh hoạt hàng ngày. Chẳng mấy ai dùng chữ “chính trị” nói gì đến phê phán hay chống đối chính phủ.

Địa chủ bóc lột thì cũng chỉ trong một khu vực nhỏ hẹp. Điều ác gây ra tự nó bị giới hạn vì chính gia đình con cháu người gây ác bị điều tiếng, khi vẫn phải sống chung ở đó.

Ngày nay Hiến pháp do đảng cộng sản viết “đất đai là sở hữu của toàn dân do nhà nước quản lý” thì đất đai ngàn đời của dân bỗng dưng trở thành của đảng. Đảng là Đại địa chủ cả nước và đang cầm quyền. Điển hình là quan chức chóp bu được tự ý chọn nơi chôn cất hoành tráng, đã thế còn được tổ chức quốc tang nữa.

Đại địa chủ cầm quyền nên quan chức của họ từ chóp bu Tứ trụ trở xuống đều tham nhũng. Hàng hàng lớp lớp tham nhũng không chừa bất cứ ban ngành nào. Đã thế họ có quyền bỏ tù, quyền giết người dám chống đối họ, cái gọi là “âm mưu lật đổ chính quyền nhân dân”. “Vặt lông vịt thật sạch mà không để vịt kêu to” như Vũ Đình Ánh, Tiến sĩ, một quan chức tiêu biểu (?) từng nói về việc đánh thuế trước đây, hẳn nhiều người còn nhớ. Nghĩ rộng ra thì luật pháp của Việt Nam đúng là như thế.

Tức nước, vỡ bờ. Tiếng súng của anh em nông dân Đoàn Văn Vươn khởi đầu. Tiếp theo là tiếng súng của Đặng Ngọc Viết, bắn cán bộ ngay tại văn phòng tỉnh Thái Bình. Rồi đến việc đảng trực tiếp xử tử đảng viên Lê Đình Kình và tuyên án tử hình, chung thân con cháu ông vì họ quyết bảo vệ đất đồng Sênh của dân làng, đi ngược lại lợi ích nhóm, phe phái của đảng.

Tiêu biểu sức mạnh của Đại địa chủ cầm quyền là Đỗ Hữu Ca, Giám đốc công an Hải Phòng, người dùng công an và quân đội đánh cướp đất đầm Cống Rộc, công sức quai đê lấn biển của gia đình nông dân Đoàn Văn Vươn. Chiếm xong còn tự hào “là trận đánh đẹp có thể viết thành sách”. Anh em nông dân Đoàn Văn Vươn thì đi tù còn Đỗ Hữu Ca thăng lên cấp Tướng.

Hiện tại 4 lao động chính trong gia đình nông dân Trịnh Bá Khiêm đã và đang bị tù nhiều lần, tổng cộng 40 năm, vì họ cương quyết bảo vệ đất ở Dương Nội. Vợ là bà Cấn Thị Thêu và con trai Trịnh Bá Tư mỗi người đang bị tù 8 năm. Con trai lớn là Trịnh Bá Phương thì 10 năm vì có thêm tội tuyên truyền chống nhà nước. Ngày 27 tháng Chín vừa qua anh bị thêm án chồng án 11 năm, tổng cộng là 21 năm tù, vì viết hai câu “Đả đảo cộng sản vi phạm nhân quyền” và “Đả đảo tòa án kết án oan cho tôi” trên giấy A-4.

Hai câu viết trên cất trong phòng giam, hoàn toàn cách ly xã hội bên ngoài, thì “tuyên truyền chống phá nhà nước” với ai? Do đó phiên tòa là phi pháp, bản án là phi lý, phi nhân.

Vì thế có thể hiểu là đảng CSVN muốn dùng bản án kỳ quái đó vì mục đích khác.

– Trước hết là họ răn đe, tạo thêm tâm lý sợ hãi vốn đã có sẵn trong xã hội. Điều này cho thấy hiện tượng âm thầm chống đảng của người dân là có thật, đang phát triển mạnh và nhanh, chế độ có thể bị nguy hiểm nên họ cần phải ra tay. Dứt khoát, không khoan nhượng.

– Mâu thuẫn trong nội bộ đảng giữa phe bảo thủ và phe đổi mới họ cần phải giải quyết. Xử thêm 11 năm tù với anh Trịnh Bá Phương phe đổi mới muốn chứng tỏ họ dứt khoát với “bọn phản động”. Không có chuyện vì đổi mới sẽ giảm án hay trả tự do sớm cho Tù Nhân Lương Tâm như công luận đòi hỏi, điều phe bảo thủ đang lo ngại. “Ân xá” tù nhân nổi tiếng Trần Huỳnh Duy Thức và vài cá nhân chỉ là cá biệt để hình ảnh Tô Lâm bớt lem luốc khi lần đầu tiên xuất hiện tại diễn đàn Liên hiệp quốc. Hiểu như vậy thì dù phe bảo thủ của Nguyễn Phú Trọng đã bị cho ra rìa nhưng, phần chắc, còn mạnh và đang chống đối phe của Tô Lâm.

Thế nhưng, Án Chồng Án với anh Trịnh Bá Phương lại đưa tinh thần tranh đấu anh dũng, kiên cường, bất khuất với độc tài cộng sản của Tù Nhân Lương Tâm từ trong bóng tối ra ánh sáng. Tinh thần yêu nước, chính nghĩa vì hạnh phúc, vì tự do, dân chủ của dân tộc sáng ngời của Tù Nhân Lương Tâm lại thêm một lần nữa đánh thức lương tâm con người trong thế giới văn minh.

“Kỷ nguyên vươn mình” của Tô Lâm còn xa và mơ hồ nhưng, sự thật, là Tù Nhân Lương Tâm đang viết từng trang lịch sử của kỷ nguyên vươn mình chống độc tài cộng sản của người Việt Nam thời hiện tại, ngay trong ngục tù.

Thế sự xoay vần, ai dám bảo bản án chồng án của anh Trịnh Bá Phương hôm nay không phải là bản án chồng án của chế độ CSVN tự xử chính họ trong ngày tháng năm sắp tới?

29/9/2025


 

Tìm đâu ra những người biết đau và biết nhục

Ba’o Tieng Dan

Trần Trung Đạo

7-10-2025

Milovan Djilas là nhà nghiên cứu lý thuyết Cộng sản và từng là ủy viên Bộ Chính trị đảng Cộng sản Nam Tư, Phó Chủ tịch Nhà nước Cộng sản Nam Tư, Chủ tịch Quốc hội Cộng sản Nam Tư. Sau khi phản tỉnh ông viết trong tác phẩm Giai Cấp Mới: Một phân tích về hệ thống Cộng sản, xuất bản năm 1957 như sau:

Trong một thời gian dài, đảng Cộng sản cố tình che giấu bản chất của mình. Quá trình hình thành của giai cấp mới không chỉ được che đậy bằng những thuật ngữ xã hội chủ nghĩa mà quan trọng hơn bằng hình thức sở hữu mới, sở hữu tập thể … Bản chất giai cấp của hình thức sở hữu này được che đậy bằng bình phong quyền lợi của toàn dân tộc“. (Giai Cấp Mới, Phạm Minh Ngọc dịch theo bản tiếng Nga, Talawas, 2005).

Cũng trong tác phẩm Giai Cấp Mới, Milovan Djilas viết: “Năm 1936, nhân dịp công bố Hiến pháp mới, Stalin tuyên bố rằng ở Liên Xô đã không còn giai cấp bóc lột, nhưng trên thực tế người ta không chỉ thực hiện xong quá trình thủ tiêu các nhà tư sản và các giai cấp khác của chế độ cũ mà còn thiết lập một giai cấp hoàn toàn mới, chưa từng có trong lịch sử”.

Nhưng câu này của Milovan Djilas mới là chí lý: “Các lãnh đạo Cộng sản xử lý tài sản quốc gia như của riêng họ, nhưng đồng thời họ cũng lãng phí nó như thể nó là của người khác”.

Thời gian dài trôi qua từ khi tác phẩm ra đời nhưng bản chất của chế độ Cộng sản tại năm nước Cộng sản còn lại, trong đó có Việt Nam, vẫn đúng như Milovan Djilas nhận xét.

“Giai cấp mới” hình thành sau cuộc “đấu tranh giai cấp” tại các nước cộng sản, trong đó có Việt Nam. “Giai cấp mới” nắm giữ toàn bộ quyền lực. Tài sản xã hội trở thành tài sản của “giai cấp mới” này.

Sự tiêu pha và lãng phí của họ đã làm cho Việt Nam, một đất nước nhiều tiềm năng, thành là một nước nghèo so với tiêu chuẩn phát triển chung của thế giới. Các thế hệ Việt Nam đã đổ mồ hôi, nước mắt và cả máu để nuôi dưỡng “giai cấp mới” hoàn toàn không làm một việc gì hữu ích cho xã hội ngoài hút máu dân tộc Việt.

Khái niệm “nhân dân làm chủ” chỉ là một chiếc bình phong để “giai cấp mới” toàn quyền sử dụng tài sản của đất nước như của chính mình, cũng như có toàn quyền lãng phí tài sản đất nước như không phải của mình.

“Giai cấp mới” hình thành bằng phương tiện “bạo lực cách mạng”. Cha đẻ của phương tiện này là Lenin và Felix Dzerzhinsky. Lenin khai triển quan điểm “đấu tranh giai cấp” của Marx trong Tuyên ngôn Đảng Cộng sản nhưng Felix Dzerzhinsky mới là người áp dụng một cách tàn bạo để tiêu diệt mọi mầm mống đối kháng tại Nga sau 1917.

Sergei Melgunov, một sử gia Nga nổi tiếng, chủ bút của tạp chí Tiếng vọng từ Quá khứ (Voice of the Past) và tác giả của nghiên cứu Khủng Bố Đỏ tại Nga 1918-1923 (The Red Terror in Russia 1918-1923) được in lần đầu tại Đức năm 1924, cho biết, danh từ “Red Terror” không phải là tiếng để báo chí hay dân chúng ám chỉ tội ác của Felix Dzerzhinsky hay kết án y, mà danh từ do chính Dzerzhinsky thừa nhận và cơ quan an ninh Cheka đã dùng trong các tài liệu chính thức của tổ chức.

Trong tài liệu của Cheka, mục đích của tổ chức này là “tận diệt mọi kẻ thù của giai cấp vô sản”.

Không riêng đàn ông mà vợ con những người tình nghi là phản cách mạng cũng bị giết. Trong nhiều trường hợp, trẻ em bị xử bắn trước sự chứng kiến của cha mẹ nhưng cũng có khi cha mẹ bị xử bắn trước mắt con cái còn rất nhỏ của họ.

Dzerzhinsky công khai thừa nhận và ủng hộ phương pháp khủng bố: “Chúng ta ủng hộ khủng bố có tổ chức. Khủng bố là một điều cần thiết trong thời kỳ cách mạng. Mục tiêu của chúng ta là chiến đấu chống kẻ thù của Chính quyền Xô Viết và trật tự sống mới. Chúng ta kết án nhanh chóng. Trong hầu hết trường hợp, chỉ cần một ngày, giữa bắt giữ kẻ phạm tội và xử án”.

Do đó, không lạ gì tượng Dzerzhinsky được dựng tại Việt Nam.

Lễ khánh thành tượng Dzerzhinsky ở Hà Nội. Nguồn: Học viện Cảnh sát Nhân dân VN

Milovan Djilas viết về bản chất, nguồn gốc lịch sử hình thành nên “giai cấp mới” nhưng ông có thể đã sót một đặc điểm quan trọng, “giai cấp mới” còn gồm những con người ích kỷ, vô lương tâm và vô cảm.

Mấy năm trước, nhìn bức hình các bà cụ đứng trong cơn mưa tầm tã để nhận một “bằng khen” trong khi chiếc dù duy nhất được dùng để che cho Nguyễn Xuân Phúc để thấy sự băng hoại, thối rữa về đạo đức trong xã hội Việt Nam ngày nay trầm trọng đến mức độ nào.

Nguồn: Internet

Thời gian đó nếu ai phê bình ông Nguyễn Xuân Phúc, có thể bị kết án 15 năm tù dù hôm nay cả nước đều biết các ông Nguyễn Xuân Phúc, Võ Văn Thưởng, Vương Đình Huệ v.v.. là ai.

Tham nhũng dưới chế độ Cộng sản không phải phát xuất từ bản chất tham lam của một số người ở đâu cũng có thể có.

Tham nhũng tại Việt Nam có tính đảng vì chính đảng Cộng sản tạo môi trường cho tham nhũng sinh sôi, nuôi dưỡng tham nhũng lớn và tạo điều kiện để tham nhũng hoành hành.

Đối diện với tầng lớp cai trị, bộ máy tuyên truyền và bạo lực trấn áp khủng khiếp và thường trực của chế độ Cộng sản đã biến phần lớn người Việt thành một tầng lớp chỉ biết phục tùng vì mất hết khả năng chống đối.

Trời hành họ còn biết kêu trời nhưng đảng hành thì không ai dám kêu đảng. Nhà tù đang chờ họ. Trấn áp đang chờ họ. Chết đói, chết khát đang chờ họ. Bộ máy kìm kẹp của đảng Cộng sản siết chặt đến mức làm tê liệt ý thức phản kháng của con người. Họ lầm lũi như đoàn nô lệ da đen đi tìm một nơi để gọi quê hương.

Suốt thời gian chịu đựng Covid, hàng triệu người dân phải đã trở về trong căn nhà trơ trọi và bên ngoài mùa mưa đang đến, nước lụt đang dâng. Có tiếng than, tiếng khóc nửa đêm nhưng tuyệt nhiên không có tiếng trả lời hay an ủi.

Nhưng rồi đại dịch qua đi, những người dân bất hạnh lại sẽ vào thành phố tìm đường sống vì không còn gì để sống trên nơi chôn nhau cắt rốn. Và cứ thế, cuộc đời của tầng lớp người bị trị tại Việt Nam sẽ bị vùi dập trong trầm luân thống khổ cho đến chết.

Tìm ra những người biết đau và biết nhục tại Việt Nam rất khó nhưng phải tìm cho ra. Bởi vì, bài học từ các nước bị độc tài cai trị cho thấy, chính những người biết đau và biết nhục đã thay đổi vận mệnh đất nước họ.

Việt Nam có thể còn khá lâu nhưng nguyên lý không thay đổi, chỉ có những người biết đau, biết nhục mới thay đổi được vận mệnh Việt Nam.


 

 NHÂN VIÊN NHÀ XÁC (2)-Đỗ Trí Hùng

Chau Nguyen

Đỗ Trí Hùng

1 –  Tôi là kẻ sợ ma nhưng vẫn liều lĩnh xin việc làm nhân viên trực nhà xác ở bệnh viện N, rồi đêm đầu tiên tôi đã sợ thế nào và cô bạn gái tên Huyền đến thăm để giúp tôi vơi đi nỗi sợ ra sao…

Và, chúng tôi đã ôm nhau, rồi hôn nhau, cú ôm hôn chứa chan tình yêu đó, xảy ra ngay trong sân … nhà xác bệnh viện, trong ánh sáng nhá nhem, trước sự chứng kiến của các hồn ma, và tôi tin, họ cũng vui vẻ chúc phúc cho tôi!

2 – Quay lại đoạn dở dang, khi Huyền đã về và tôi trở lại phòng trực, ở đó đã tụ tập 6, 7 người, họ chờ tôi về mở cửa nhà xác, và họ rất tức giận vì phải chờ lâu

Họ chính là bố mẹ, anh chị, vài cô gái bạn thân và ông lỏi “ bạn trai”, tức người yêu của cô gái kia…

Tôi vội thanh minh rồi mở cửa cho họ.

Họ vào, lật tấm khăn đậy xác chết lên và tất cả khóc rú, rất thê thảm. Cô bé hotgirl mới 19 tuổi, rất xinh đẹp, trong đêm tưng bừng gì đó, họ phóng xe máy tốc độ cao, vừa hò hét “ tự hào quá… bu ôi, tự hào hát mãi … bu ôi!”, thì xe lao thẳng gốc cây, cô gái vỡ toác thủ cấp, người bạn ngồi sau chấn thương sọ não nặng…

Hai bác sĩ thực tập lúc này quay ra, bảo tôi đang đứng ngơ ngẩn ở cửa ra vào:

– Anh cứ về phòng đi, kệ họ, anh đừng vào! Lát nữa hết giờ thăm, chúng tôi sẽ đưa xác chết vào ngăn lạnh, rồi báo anh sang khóa cửa là xong!

Tôi gật đầu, quay về phòng trực, cắm ấm điện đun nước pha trà, bật tivi nghe thời sự, tin kinh tế phát triển, văn hóa thành công…. cho đỡ sợ cảnh nhà xác

3 – Nước sôi, vừa châm vào ấm trà, rồi tráng chén chuẩn bị thưởng thức, thì một gã đàn ông xộc vào. Gã này tuổi ngoài 40, đi cùng nhóm người nhà xác chết, chính là tay “ hóa trang cho tử thi” đến để gặp đối tượng mà mình sẽ trang điểm…

Anh ta vừa cười nhăn nhở vừa chào tôi:

– Xin chào, có thuốc lá tớ xin điếu, lúc đi vội quá quên mang thuốc, mà vào phòng lạnh, nhìn xác chết một lúc … là thèm thuốc không chịu nổi!

Tôi có thuốc, nhân tiện vừa pha trà nên mời anh ta uống chén trà luôn thể. Anh hào hứng rít thuốc, rồi nhấp ngụm trà, rồi khoe:

– Tớ vừa nhận thỏa thuận miệng thôi, mai ký hợp đồng, mười triệu!

Tôi hơi choáng, vì 10 triệu thời những năm 199x to lắm, bèn hỏi:

– Trang điểm xác chết … được trả cao thế à?

– Đâu có, nếu chỉ trang điểm, oánh tý phấn bôi tý son, thì giá 500 ngàn thôi! Nhưng cô bé này sọ vỡ toác, mặt nát bét biến dạng, thì trang điểm con khỉ gì, tớ phải làm lại mặt cho cô ấy, gọi là … phục hồi giao diện nên giá là 10 triệu.

Tôi tò mò hỏi thêm về chuyên môn, rằng anh phục hồi mặt cho xác chết bằng chất liệu gì, dựa trên ảnh của nạn nhân hay sự miêu tả của người thân

Đang cơn hào hứng vì có trà thuốc, anh khoe tôi, chả cần giấu diếm, rằng chất liệu thì bột mì trộn thạch cao, rồi dựa theo ảnh chân dung mà làm ra cái khuôn, rồi đổ thạch cao trộn bột mỳ vào khuôn, sẽ cho ra sản phẩm là cái “ mặt nạ”, mặt nạ đó sẽ lắp vào thủ cấp của xác chết…

– Tuy nhiên, làm thế thì mất công lắm, vì căn cứ theo ảnh để làm khuôn là việc rất khó, phải tỷ mẩn mất ít nhất vài hôm cho nên tôi cứ làm sẵn vài cái khuôn….

– Khuôn làm sẵn? – Tôi kinh ngạc – Khuôn làm sẵn thì giống làm sao được?

– Hầu hết, những người trẻ tuổi như cô hotgirl này, khi sống chỉ mơ ước mình giống Kim Chin Su, ngay cả ước mơ của họ cũng giống nhau. Họ cố ăn mặc, trang điểm y chang thần tượng, giờ họ chết rồi, người nhà họ cũng muốn giúp họ thực hiện giấc mơ mà lúc sống họ chưa làm được. Vậy là, tôi chỉ cần làm ra cái mặt nạ Kim Chin Su, rồi đắp vào cho họ, cho nên, cứ đúc sẵn một cái khuôn, mười cô chết trẻ thì cả mười cô muốn được giống Kim Chin Su…

Nhân tiện, Kim Chin Su là ai tôi chả biết đâu!

4 – Về giấc mơ được giống Kim Chin Su của các hotgirl  thời của tôi, họ chỉ có cách bắt chước lối trang điểm và ăn mặc thời trang thôi…

Ngày nay, các bạn biết rồi, giấc mơ đó dễ thực hiện hơn, chỉ cần sang Hàn quốc và đem theo chừng 300 triệu

Vậy là lúc đi, những bậc phụ huynh tiễn con là Lê Thị Thảo Toét để 1 tháng sau, đón về một Kim Tea Hee, Kim Chin Su, Pắc Giun Kim .v.v.. gì đó, đến nỗi chính bố mẹ họ cũng không nhận ra con mình…

Gần đây, trên newfeed của tôi hiện một bài viết, kèm bức ảnh 3 hotgirl ngồi bên nhau, trong một ks sang chảnh, quả tút ngắn đại ý “ Chỉ phụ nữ mới đem hạnh phúc cho nhau”. Mới nhìn tôi tưởng họ là chị em … sinh 3, vì họ giống nhau kinh hoàng, giống đến từng milimet. Xem kỹ hóa ra họ chả liên quan gì đến nhau, bố mẹ ông bà họ cũng chả quen nhau. Họ chỉ làm lại mặt cùng đợt, cùng lò, cùng xuất xứ … mà thôi!

5 – Quay lại với chuyện anh chuyên gia trang điểm tử thi, anh kể rằng anh làm sẵn mấy cái khuôn, rồi cứ mỗi đợt bóng đá quê mình chiến thắng, hoặc ngày kỷ niệm, ngày … chẳng ngày gì cả!

Lớp trẻ cứ vui lên là đua xe, mà đua xe thì thể nào cũng vài mạng về giời…

Thế là anh lại nhận hợp đồng tơi tới, kiểu “ Con tôi nó muốn giống Kim Chi Sun” “ Con tôi muốn thành Pắc Cu Xoăn…” là anh lại tha hồ mà kiếm xèng…

Chúng tôi trò chuyện một lúc, anh chuyên gia khuyên tôi nên học thêm nghề của anh, chứ lương trông nhà xác chả được bao nhiêu, tôi cười bảo, trước hết tôi phải học để không còn sợ ma nữa, rồi đủ can đảm nhìn xác chết mà không vãi đái, rồi cuối cùng mới đủ can đảm sờ mặt xác chết, rồi tô son điểm phấn cho nó….

Chừng 30 phút sau thì tiếng khóc bên nhà xác cũng ngừng, rồi hai ông bác sĩ thực tập sang phòng tôi bảo tôi sang khóa cửa nhà xác.

Anh chuyên gia trang điểm cũng chào tôi rồi về.

Đêm ấy, trong giấc ngủ chập chờn, tôi mơ giấc mơ kỳ dị. Cô bé hotgirl nằm bên phòng lạnh bỗng trở dậy, sang bên này, ngồi ngay cạnh giường ngủ của tôi, mặt cô chính là mặt Kim Chi Sun, cô nói rằng cô chưa muốn chết. Tôi bảo chẳng ai muốn chết cả, nhưng chết rồi thì phải chịu thôi.

Tôi hỏi cô rằng, vì sao cô từ chối gương mặt cũ cha sinh mẹ đẻ của mình để lắp gương mặt người khác vào làm gì, vì mặt cũ của cô cũng rất đẹp cơ mà

Cô gái lại giải thích:

– Con người, anh biết đấy, là sinh vật … không bằng lòng, đầu tiên là không bằng lòng với gương mặt của mình, rồi không bằng lòng với bố mẹ mình, tiếp theo là không bằng lòng với xã hội, với chính quyền, bởi vậy, con người mới sáng tác ra cả một học thuyết triết học về “ Cải tạo xã hội”, mà cải tạo xã hội luôn bắt đầu bằng việc cải tạo … chính khuôn mặt mình, đúng không? Nếu con người biết bằng lòng, thì đã không có ngành phẫu thuật thẩm mỹ, không có các lớp dạy làm giàu, không có khát vọng vươn lên, và chẳng có … cuộc cách mạng nào sinh ra cả!

Tôi sửng sốt, sao một hotgirl lại có thể nói như triết gia vậy?

Rồi tôi chợt hiểu, ai chết rồi, cũng thành triết gia cả!

Đỗ Trí Hùng


 

ĐIỆP VIÊN NHỊ TRÙNG VÕ VĂN BA- Tác giả: Tina Hà Giang

Câu chuyện về Võ Văn Ba, điệp viên hàng đầu của VNCH và CIA ở Nam Việt Nam

Tác giả: Tina Hà Giang

Nhân viên CIA Frank Snepp nhận huy chương của VNCH – ảnh tư liệuNGUỒN HÌNH ẢNH,FRANK SNEPP

Chỉ gần đây mới có tin chính thức về cái chết của Võ Văn Ba, người từng được coi là ‘điệp viên hàng đầu của CIA ở Nam VN’, khi báo chí Hà Nội gọi đây là ‘tên nội gián nguy hiểm’, bí số X92, Frank Snepp đã biết chắc về cái chết sẽ đến của điệp viên này từ ngày 17/4/1975.

“Lúc ấy tôi biết tính mệnh của Võ Văn Ba đang lâm nguy, và có đủ lý do để tin là một nhân viên CIA biết rõ về nhiệm vụ của ông đã bị phe cộng sản bắt tại Phan Rang, và ngờ rằng khi bị tra tấn, người này sẽ khiến ông bị lộ. Một trong những ác mộng kinh hoàng nhất của tôi trong những ngày cuối cuộc chiến – là người anh hùng này, người đã liều lĩnh làm mọi thứ để hỗ trợ đồng minh – và đảm bảo sự thành công của đợt không vận khẩn cấp cuối cùng đưa nhiều người Việt di tản khỏi VN – có thể đã không sống sót.

Thiếu tá Cảnh sát VNCH Phan Tấn Ngưu, trong một bài viết về Võ Văn Ba trên trang CanhsatQuocgia.org đã gọi ông là “điệp viên giỏi nhất của VNCH, và nhớ lại ông Võ Văn Ba hay nói ‘Nếu cộng sản chiếm được miền Nam, tôi sẽ tự tử!’ và đó chính là điều ông đã làm, khi bị bắt giữ chỉ vài ngày sau khi Sài Gòn thất thủ.”

“Giờ đây tôi nhiều lần tự trách là đã không khăng khăng bắt Võ Văn Ba phải cùng mình rời khỏi Việt Nam,” nhà phân tích chính của CIA (Cục Tình báo Trung ương Mỹ) trong cuộc chiến Việt Nam thổ lộ điều vẫn còn khiến ông bị dằn vặt.

Cùng là gián điệp hai mang, nhưng không như Phạm Xuân Ẩn, cái tên Võ Văn Ba chỉ trong mấy năm nay mới được nhắc đến.

Truyền thông Việt Nam sau 1975 nói ông “chui sâu, leo cao vào nội bộ ta” trong suốt 10 năm và “gây tổn thất đáng kể cho cách mạng” (báo Nhân Dân hồi 2015, và báo Công an Nhân dân về điệp viên X92).

Võ Văn Ba là ai? Ông đã làm gì trong cuộc chiến Việt Nam mà được mệnh danh là điệp viên hàng đầu của CIA, giỏi nhất của VNCH ở Nam Việt Nam?

Trong cuộc phỏng vấn chúng tôi thực hiện cho BBC, Frank Snepp, người từng nhận lệnh của CIA đưa ông Nguyễn Văn Thiệu ra sân bay để rời VN tháng 4/1975, nói điệp viên Võ Văn Ba là một trong những lý do ông đang viết thêm một cuốn sách nữa về cuộc chiến cho đến giờ vẫn còn ám ảnh tâm trí ông.

Frank Snepp: Võ Văn Ba là một người yêu nước, được CIA đặt cho biệt hiệu ‘TU Hackle’ và là điệp viên giỏi nhất của CIA hoạt động trong lòng địch.

Ông từng là một đảng viên cộng sản tận tụy vào cuối thập niên 1940, chuyên tuyển mộ thành viên trẻ tại một tỉnh phía Nam Sài Gòn. Ông làm việc với Việt Minh, rồi trở thành một kẻ khủng bố, nhưng nhanh chóng nhận ra rằng khủng bố không phải là cách thu phục trái tim con người. Chán ngán việc phe cộng sản dùng giết chóc và đe dọa như một chiến thuật chiêu mộ, Võ Văn Ba rời bỏ hàng ngũ.

Tạm biệt chủ nghĩa cộng sản năm 1954 vào thời điểm Hiệp định Geneva, Võ Văn Ba trở thành người đốn cây trồng rẫy, và dọn về tỉnh Tây Ninh, phía tây bắc Sài Gòn. Tây Ninh là một tỉnh quan trọng, vì đó là địa bàn hoạt động của Trung ương Cục Miền Nam, từ một hang ở Núi Bà Đen.

Khi cán bộ Bắc Việt đi qua rẫy của Võ Văn Ba ở chân đồi, ngay bên dưới căn cứ chỉ huy Trung Ương Cục để tham dự các cuộc họp, ông dần dà quen biết họ. Cảnh sát VNCH trong khu vực này, biết lý lịch của Võ Văn Ba, nhận ra ông ở một vị trí lý tưởng. Họ tìm đến ông và nói: chúng tôi muốn ông giúp chúng tôi theo dõi cộng sản, và Võ Văn Ba trở thành gián điệp nhị trùng năm 1960.

Thoạt đầu Võ Văn Ba hợp tác với cảnh sát VNCH. Ông nhanh chóng là một điệp viên hiệu quả, làm việc với cấp chỉ huy cộng sản. Võ Văn Ba đóng vai người cộng sản lầm đường muốn trở lại Đảng, và mới đầu chỉ được tiếp cận với vòng ngoài của Trung ương Cục Miền Nam, nhưng sau đó đi hẳn vào trung tâm của Cục. Nhờ vậy, ông thu thập được mọi động tĩnh từ cơ quan này, biết hết các điệp viên hai mang của họ, và những điều họ đang làm.

Năm 1965, CIA bắt đầu bắt đầu đưa Võ Văn Ba vào quỹ đạo của mình sau khi nhận thấy ông là một nguồn tin có giá trị. Ông từ đó làm việc cho cả An ninh Cảnh sát VNCH lẫn CIA.

Năm 1968, Võ Văn Ba báo trước cho cảnh sát VNCH năm ngày về cuộc Tổng tấn công Tết Mậu Thân. Thông tin tương tự đến được Đại sứ quán Hoa Kỳ, người Mỹ không đánh giá cao tin này lắm, nhưng cảnh sát VNCH thì có. Và đó là lý do tại sao khi lực lượng cộng sản tấn công Sài Gòn vào Tết Mậu Thân 1968, cảnh sát VNCH đã chuẩn bị trước và có mặt để đối phó.

BBC:Ông có thể kể lại kinh nghiệm làm việc với Võ Văn Ba?

Frank Snepp: Năm 1969, tôi đến VN làm chuyên viên phân tích cho CIA. Một trong những điều đầu tiên tôi phải làm là phân tích tài liệu chúng tôi vừa tịch thu được, một tài liệu của Cộng sản quan trọng nhất mà chúng tôi từng có.

Tài liệu đó là Nghị quyết 9, phân tích của Bắc Việt về những gì xảy ra năm 1968, cũng như hoạt động quân sự sau đó. Bắc Việt nhận định rằng quá nhiều quân sĩ của họ đã tử trận, nhiều đến mức họ dự trù phải thúc thủ trong vòng hai năm. Nói cách khác, họ không thể có cuộc tấn công lớn nào nữa. Khi CIA tịch thu được toàn bộ tài liệu này, tôi được giao nhiệm vụ cùng với ba hoặc bốn đồng nghiệp, cũng thuộc CIA, phải tìm hiểu xem tài liệu có xác thực hay không.

Chúng tôi nghĩ tài liệu đó thật, nhưng không chắc 100%. Làm thế nào để xác định được là tài liệu đó có giúp chúng tôi biết ý định sự thật của phía cộng sản không rất quan trọng, vì chương trình Việt Nam hóa chiến tranh, chính sách mới của Nixon về việc rút lực lượng Mỹ và đưa lực lượng Việt Nam lên tuyến đầu, chỉ mới bắt đầu. Nếu tài liệu này đúng, có nghĩa là trong thời gian hai năm, khi Cộng sản không thể hoạt động mạnh trên chiến trường, chúng tôi sẽ rảnh tay thực hiện chính sách Việt Nam hóa.

Chúng tôi gặp Võ Văn Ba và được Võ Văn Ba xác nhận đó là tài liệu đúng. Đó là một đột phá tình báo lớn. Tôi biết Võ Văn Ba trong hoàn cảnh đó. Trong vòng hai năm, tôi bắt đầu gặp trực tiếp ông ta, không phải vì tôi giỏi, không phải vì tôi nói được tiếng Việt, tôi luôn phải có thông dịch viên khi làm việc với Võ Văn Ba, nhưng vì tôi đã nắm sẵn được nhiều bí mật. Là một nhà phân tích của CIA, tôi được truy cập vào những bí mật quan trọng và bạn phải biết bí mật thì mới có thêm được bí mật. Vì vậy CIA cử tôi đến nói chuyện với nhiều nguồn tin, trong đó có Võ Văn Ba, để lấy tin và xác minh xem những gì chúng tôi nhận được có chính xác không.

Tôi bị Võ Văn Ba mê hoặc. Ông có trí nhớ phi thường, có thể xem một tài liệu và nhớ nguyên văn mọi thứ cần nhớ về tài liệu đó. Không cần phải cầm tài liệu trong tay, chỉ cần đọc nó một lần, ông sẽ có thể mang tài liệu đó đến cho chúng tôi trong đầu của ông.

CIA huấn luyện cho ông tất cả những kỹ thuật căn bản trong nghề tình báo.

Phải nói rõ là Võ Văn Ba có người phụ trách trực tiếp tức ‘handler’ là Cảnh sát Đặc biệt của VNCH. Ông cũng có một ”handler” khác là một nhân viên CIA người Mỹ ở Tây Ninh. Nhưng người Mỹ này không thể trực tiếp gặp ông, bởi nếu Cộng sản nhìn thấy ông với một người da trắng, họ sẽ nghi ngờ.

Hai ông Frank Snepp và Phan Tấn Ngưu tại California, Hoa Kỳ NGUỒN HÌNH ẢNH,FRANK SNEPP

Vì vậy, để gặp ‘handler’ người Mỹ, Võ Văn Ba phải vào một bệnh viện ở Tây Ninh, trèo lên một băng ca, kéo tấm trải giường lên người, giả như người đã chết. Sau đó, các nhân viên phụ trách người Việt của ông sẽ chuyển băng ca ra ngoài, đưa lên máy bay. Máy bay sẽ đưa Võ Văn Ba vào Sài Gòn nơi ông cải trang để gặp tôi hoặc một người Mỹ khác. Ông sẽ mặc áo dài nam hay đội bộ tóc giả lớn khiến ông trông giống một phụ nữ và đeo cặp kính đen khổng lồ giống như Greta Garbo, rồi đến gặp chúng tôi tại một nơi an toàn.

BBC:Ngoài trí nhớ phi thường như ông nói, Võ Văn Ba là người như thế nào và có đặc điểm gì, thưa ông?

Frank Snepp: Võ Văn Ba có hai nhược điểm. Một là rất thích bia Budweiser. Ông được bảo là người Mỹ thả bia Budweiser dọc theo đường mòn Hồ Chí Minh để làm chậm tiến độ xâm nhập của Bắc Việt, vì đang di chuyển họ phải dừng lại uống bia (cười). Chẳng biết điều đó có đúng không, tôi cho rằng đó là sự thật, dù không bao giờ kiểm chứng được. Dẫu sao Võ Văn Ba rất mê Budweiser.

Nhược điểm thứ hai là rất thích thuốc Salem. Nghe nói ông Hồ Chí Minh cũng mê thuốc lá Salem, và thường bỏ thuốc Bastos hoặc thuốc lá Việt Nam trong túi áo, và mời những thứ này cho các đồng chí. Nhưng khi muốn hưởng chút lạc thú, ông sẽ lấy Salem ra hút. Vì vậy, Võ Văn Ba, người thích trò trớ trêu, luôn đòi chúng tôi cung cấp bia Budweiser và thuốc Salem trước khi trao cho chúng tôi những bí mật.

Và những bí mật ông có được thì thật tuyệt vời. Toàn những tin từ nội bộ. Ông được hàng ngũ cộng sản tín nhiệm đến nỗi được tham gia các cuộc họp bên trong Bộ chỉ huy ở Núi Bà Đen.

Võ Văn Ba ở vào vị trí lý tưởng để giúp chúng tôi, và để giúp ông đóng được vai trò một thành viên Cộng sản tốt, CIA và Cảnh sát Đặc biệt VNCH dàn dựng nhiều việc. Chúng tôi tấn công vào các trạm kiểm soát của cảnh sát VNCH, tất cả đều là giả, và sau đó loan tin là phe cộng sản đã làm điều đó, dĩ nhiên Võ Văn Ba kiếm được điểm, vì vậy, tín nhiệm của ông ngày càng tăng trong giới chỉ huy Bắc Việt. Họ cho rằng ông đã thi hành tất cả những điệp vụ kinh tởm cho họ, trong khi thực sự ông làm việc cho chúng tôi.

BBC:Những tường trình của Võ Văn Ba đã giúp công việc của ông ra sao?

Frank Snepp: Tôi dần dà ủng hộ tuyệt đối những tường trình của Võ Văn Ba. Lúc trở về trụ sở CIA ở Mỹ vào năm 1971, tôi là thành viên của một đơn vị phân tích lớn, chuyên viết bản tường trình hàng ngày (Daily Brief) cho Tổng thống. Tôi quảng bá báo cáo của Võ Văn Ba, vì là một trong số ít người trong ban phân tích của CIA đã gặp được ông, và vì tôi biết ông là vàng ròng.

Năm 1972, chúng tôi bắt đầu nhận được báo cáo lạ của Võ Văn Ba. Lạ vì nó cho thấy Cộng sản đang làm một điều mà chúng tôi không bao giờ nghĩ họ sẽ làm. Họ cho cán bộ biết là có thể sẽ có một hiệp định hòa bình mà không cần phải có điều kiện họ luôn coi là tiên quyết, đó là Nguyễn Văn Thiệu phải từ chức. Tôi sửng sốt khi đọc điều đó, vì tôi biết Võ Văn Ba là người đáng tin.

Tôi viết ngay bản tường trình hàng ngày cho tổng thống nói rằng tôi nghĩ một hiệp định hòa bình đang trong quá trình được thực hiện. Lúc ấy Henry Kissinger đang bí mật đàm phán ở Paris, nhưng không nói cho ai biết mình đang làm gì. Báo cáo của Võ Văn Ba là dấu hiệu đầu tiên cho chúng tôi thấy đã có bước đột phá trong cuộc đàm phán bí mật ở Paris giữa Kissinger và Lê Đức Thọ. CIA, dù ít nhất là ở cấp của tôi, không ai biết gì về điều này. Vì vậy, chúng tôi đã được điệp viên giỏi nhất của mình báo về tiến trình các cuộc đàm phán tại Paris.

Lê Đức Thọ nói chuyện với Henry Kissinger tại Paris năm 1972 NGUỒN HÌNH ẢNH,GETTY IMAGES

Sau đó tôi lại được cử về Sài Gòn vào mùa thu năm 1972 để thẩm vấn một tù binh Bắc Việt giỏi nhất mà chúng tôi bắt được. Vào tháng 10/1972, khi tôi đã có mặt ở Sài Gòn, chúng tôi nhận được một báo cáo hết sức sửng sốt của Võ Văn Ba. Báo cáo cho biết Kissinger đã có một thỏa thuận khủng khiếp với phe cộng sản, cho phép Bắc Việt giữ lực lượng của họ ở miền Nam.

Bản báo cáo của Võ Văn Ba không chỉ đến Tòa Đại sứ, mà còn đến tay Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu, khiến ông Thiệu vào tháng 10/1972 phản ứng mãnh liệt, hỏi chuyện gì đang xảy ra, Kissinger đang làm gì? Ông Thiệu nhất quyết phản đối, nói sẽ không chấp nhận thỏa thuận mà Kissinger đang đàm phán dù đó là thỏa thuận gì, vì ông không được tham dự vào việc thương lượng. Khi ông Thiệu nhất quyết phản đối thì đến phiên Bắc Việt hỏi chuyện gì đang xảy ra, người Mỹ chắc đang lừa chúng ta.

Khi thấy thỏa thuận có nguy cơ bị hỏng, vì Võ Văn Ba đã cho chúng tôi biết sự thật, Nixon quyết định dội bom Bắc Việt để chứng minh với ông Thiệu rằng Mỹ vẫn đứng về phía ông, và cũng để làm cho Bắc Việt phải tiếp tục thương lượng, và họ đã trở lại đàm phán.

Võ Văn Ba đã cung cấp cho tổng thống VNCH thông tin đầu tiên về những gì Kissinger đang làm, và quan trọng nhất là quyết định cho phép quân đội Bắc Việt ở lại miền Nam của Kissinger.

BBC: Ông có tiếp xúc với Võ Văn Ba thường xuyên không?

Frank Snepp: Trong thời kỳ ngừng bắn 1973 đến 1975, tôi thỉnh thoảng gặp ông để biết những kế hoạch mới nhất của cộng sản. Tôi cũng được trao một trọng trách mới, là giúp quản lý một đặc vụ mà chúng tôi đang có ở Hà Nội. Phải nói rõ rằng người phụ trách Võ Văn Ba là một nhân viên CIA khác rất giỏi, nhưng tôi được cử đến gặp ông định kỳ để kiểm chứng những phát hiện của ông với nguồn trực tiếp của chúng tôi ở Hà Nội. Tôi không giỏi gì, nhưng chỉ vì tình cờ mà tôi được liên lạc trực tiếp với điệp viên giỏi nhất của CIA và có dịp kiểm chứng những tin những điệp viên gửi về.

Khi Nixon từ chức, Võ Văn Ba cho chúng tôi những dấu chỉ đầu tiên về những gì Cộng sản sẽ làm vào cuối năm 1974. Ông nói Bắc Việt sẽ thử nghiệm để xem khả năng phòng thủ của VNCH lúc ấy yếu đến độ nào.

Ngày 8/4/1975, Võ Văn Ba cho chúng tôi báo cáo đầu tiên về những gì phe cộng sản sẽ làm để dứt điểm cuộc chiến. Tôi không được tin này trực tiếp, mà nhận qua người ‘handler” của ông. Tôi gửi ngay yêu cầu cho Võ Văn Ba thông qua người Mỹ này để hỏi thêm.

Sài Gòn hai hình ảnh năm 1975 và 2020NGUỒN HÌNH ẢNH,GETTY IMAGES

Sau đó, ngày 17/4, tôi trực tiếp gặp Võ Văn Ba và nhận được toàn bộ kế hoạch kết thúc chiến tranh của Cộng sản: Sẽ không có thỏa thuận nào, ông Thiệu từ chức hay không không thành vấn đề, cũng không thành vấn đề nếu chúng tôi muốn thành lập một chính phủ liên hiệp, Cộng sản nhất quyết tiến chiếm Sài Gòn kịp sinh nhật Hồ Chí Minh vào giữa tháng 5, và sẽ tấn công trước ngày 1/5, đúng y như những gì đã xảy ra.

Tin đó khiến các nhà hoạch định quân sự Hoa Kỳ đã bị sốc mà phải tức thời lập chương trình cho những chuyến trực thăng khẩn cấp đưa người di tản. Vì vậy, với những ai đã được đưa ra khỏi Việt Nam vào những ngày cuối cùng của cuộc chiến, Võ Văn Ba là người đã cứu họ…

Trong phần hai của cuộc phỏng vấn, ông Frank Snepp, năm nay 78 tuổi, so sánh hai điệp viên Võ Văn Ba và Phạm Xuân Ẩn. Cuộc nói chuyện do Tina Hà Giang thực hiện cùng cameraman Dân Huỳnh tại Nam California, Hoa Kỳ cuối tháng 10/2021.


 

THÂN TÌNH – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

 Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Lạy Cha chúng con!”.

Mọi người đều cần sự công nhận cho thành tích, nhưng ít ai nói rõ thất bại của mình! Một cậu bé thưa, “Ba ơi, chơi phi tiêu! Con ném tốt, ba sẽ la lên, ‘Tuyệt!’; và con thích nhất, mỗi khi con ném trật, ba cười rồi hét, ‘Gần trúng!’”.

Kính thưa Anh Chị em,

‘Gần trúng!’, thân tình làm sao! Lời Chúa hôm nay cho thấy điều Thiên Chúa muốn chúng ta có trong tương quan với Ngài – một sự ‘thân tình’ giữa Cha với con, giữa bạn với bạn!

Trước hết, cuộc tranh luận ‘thân tình’ giữa Thiên Chúa và Giôna, một kẻ vừa được cứu – và một lần nữa – được sai đi Ninivê. Đến nơi, thấy bao điều xấu xa, Giôna giận dữ và xin được chết đi nếu Chúa tha cho thành. “Lòng thương xót là sẵn sàng bước vào cơn hỗn loạn của người khác!” – James F. Keenan. Chúa phân trần, “Ngươi nổi giận như thế có lý không?”. Ngài cho một cây thầu dầu mọc lên, che nắng cho ông; sau đó, sai một con sâu cắn ngang, cây khô héo, “Ngươi thương hại cây thầu dầu mà ngươi đã không vất vả vì nó… Còn Ta, chẳng lẽ Ta lại không thương hại Ninivê?”. Giôna phải học biết Ngài, Đấng “chậm giận, lại giàu tình thương và lòng thành tín” – Thánh Vịnh đáp ca.

Với bài Tin Mừng, Chúa Giêsu cho thấy sự ‘thân tình’ đó khi dạy các môn đệ kinh Lạy Cha. “Khi bạn thưa lên ‘Lạy Cha’, tai của Thiên Chúa chạm xuống môi bạn!” – Anrê Bessette; “Nhiều điều đã xảy ra tức khắc, bây giờ và sau đó, chỉ bởi một lời ‘Lạy Cha’ cất lên từ trái tim!” – Têrêxa Ávila; “‘Lạy Cha’, một lời cầu nguyện khi linh hồn tôi cằn cỗi đến nỗi không có một suy nghĩ nào đáng giá!” – Têrêxa Lisieux. Trong Thánh Lễ, Linh mục mời dân Chúa đọc kinh Lạy Cha, “Chúng ta dám nguyện rằng”. Đó là một lời mời ‘khá liều lĩnh’ khi con người dám thưa lên với Chúa một danh xưng quá đỗi ‘thân tình!’.

Chúa Cha muốn chúng ta táo bạo như Giôna, mạnh dạn như Chúa Giêsu khi dám gọi Ngài là Cha, là bạn, hầu đến bên Ngài với sự tự tin của một em bé. Em bé không sợ; đúng hơn, nó có niềm tin rằng, cha mẹ yêu chúng dù chúng thế nào! Cả khi có lỗi, chúng biết, chúng vẫn được yêu. Đây phải là ý thức căn bản khởi đầu cho mọi giờ, mọi phút, mọi nơi khi chúng ta bắt đầu cầu nguyện! “Những lời cầu nguyện táo bạo làm vinh danh Thiên Chúa, và Thiên Chúa tôn vinh những lời cầu nguyện táo bạo!” – Mark Batterson.

Anh Chị em,

“Lạy Cha chúng con!”. Cầu nguyện không chỉ là nói cho đủ, mà là ở lại cho sâu với một Thiên Chúa không xa cách, nhưng ‘thân tình’ như người Cha chơi phi tiêu khen đứa con, như hai người bạn ngồi trách nhau. Đừng quên, trong cuộc sống, Chúa vẫn gieo những ‘cây thầu dầu’ – đôi khi là niềm vui, thử thách, mất mát. Chúng mọc lên rồi héo đi, không để làm khổ, mà để dạy chúng ta tin cậy hơn, yêu mến hơn, và bám vào Ngài hơn chứ không vào những bóng mát chóng qua. Ở đó, bạn và tôi học biết Ngài là Thiên Chúa, là Thầy, là bạn và là một người Cha muốn uốn nắn chúng ta theo cách của Ngài.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, con thường ‘ném trật’, Chúa thường vờ khen. Chúa biết, chính trong những trầy trật ấy, con mới chạm được vào lòng thương xót dịu dàng của Chúa!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế) 

****************************************************

Lời Chúa Thứ Tư Tuần XXVII Thường Niên, Năm Lẻ

Thưa Thầy, xin dạy chúng con cầu nguyện.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.    Lc 11,1-4

1 Khi ấy, Đức Giê-su cầu nguyện ở nơi kia. Người cầu nguyện xong, thì có một người trong nhóm môn đệ nói với Người : “Thưa Thầy, xin dạy chúng con cầu nguyện, cũng như ông Gio-an đã dạy môn đệ của ông.” 2 Người bảo các ông : “Khi cầu nguyện, anh em hãy nói :

“Lạy Cha, xin làm cho danh thánh Cha vinh hiển,

Triều Đại Cha mau đến,

3xin Cha cho chúng con

ngày nào có lương thực ngày ấy ;

4xin tha tội cho chúng con,

vì chính chúng con cũng tha

cho mọi người mắc lỗi với chúng con,

và xin đừng để chúng con sa chước cám dỗ.”


 

Lễ Đức Mẹ Mân Côi – Cha Vương

Mến Chúc Bạn và gia đình một ngày bình an trong Chúa và Mẹ nhé. Hôm nay 7/10 Giáo Hội mừng lễ Đức Mẹ Mân Côi. Như Cha Thánh Pio khuyên: “Hãy yêu mến Đức Mẹ và hãy lần chuỗi Mân Côi, vì Kinh Mân Côi là vũ khí chống lại sự dữ của thế giới hôm nay.” Mời bạn hãy cầm lấy vũ khi’ để chống lại sự dữ nhé.

Cha Vương

Thứ 3: 07/10/2025.  t7 – 23

         Ngày 7 tháng 10  năm 1571 đạo binh Công Giáo đã chiến thắng quân Hồi, toan xông vào xâm chiếm nước Ý, tại vùng Lepante. Đức Giáo Hoàng Piô thứ V đã từ điện Vatican thị kiến trận chiến này. Để ghi nhớ ơn ấy Ngài đã lập lễ “Đức Bà Thắng Trận” ( Notre Dame de la victoire), sau đổi thành lễ Đức Bà Rất Thánh Mân Côi, và thêm vào kinh cầu Đức Bà câu: Đức bà phù hộ các giáo hữu. Cầu cho chúng con.”

         Hai năm sau , năm 1573, Đức Giêgôriô XIII muốn đặc biệt kính nhớ chiến thắng Lepane, đã truyền mừng lễ Mân Côi trọng thể vào Chúa Nhật đầu tháng 10, tại các nhà thờ có hội Mân Côi và bàn thờ kính dâng Đức Mẹ Mân Côi.

         Năm 1716, Đức Clêmentê XI truyền mừng lễ Đức Bà Mân Côi trọng thể trong khắp Giáo Hội, để kính nhớ ơn chiến thắng tại vịnh Belgrade nhờ việc giáo hữu lần hạt Mân Côi kính xin Đức Mẹ. Năm 1888, Đức Lêô XIII quyết định nâng lễ Mân Côi lên bậc “ kép hạng nhất” (Dup lex primae classis) mừng ngày 7 tháng 10 và kính trọng thể Chúa Nhật đầu tháng 10.

        Ngày 2-2-1974, Đức Phalô VI trong tông huấn “ Tôn Sùng Đức Maria” ( Marialis Cultus) vẫn nhìn nhận lễ Mân Côi mừng ngày 7 tháng 10 vì lý do chính lễ này là sự tham dự mật thiết của Đức Maria vào những mầu nhiệm Chúa Kitô, mà kinh Mân Côi là điển hình. (MC 8)

       Đến năm 1913, thì lễ này được đức Pio X định vào ngày 7-10 mỗi năm. Tước hiệu “Đức Mẹ phù hộ các giáo hữu” được thêm vào trong kinh cầu Đức Bà từ đó. ( Nguồn: mạng—mancoichihoa)

       Tôi tớ Chúa (tu sĩ) Joseph Kentenich nói: “Kinh Mân Côi là phương dược hiệu nghiệm cho thời hiện đại. Kinh Mân Côi sẽ ảnh hưởng lên những biến cố của thế giới hơn bất cứ những cố gắng ngoại giao, và cũng có tác động lên đời sống công cộng hơn tất cả mọi cố gắng của bất cứ tổ chức nào.” Vậy hôm nay mời Bạn cộng tác với mình hãy chạy đến Mẹ Maria qua Kinh Mân Côi nhé để cầu nguyện cho cho nền hòa bình trên trên thế giới.

   Sau đây là 15 điều Đức Mẹ đã hứa, qua thánh Dôminicô, cho những ai siêng năng đọc kinh Mân Côi

Mời bạn đọc và coi đây là một lời mời khẩn thiết “hãy chạy đến Mẹ!” trong thời gian sáo trộn này nhé:

1- Những ai đọc kinh Mân Côi sẽ nhận được những ơn cao cả.

2- Mẹ hứa sẽ phù trợ đặc biệt, và ban nhiều đặc ân cho những ai đọc kinh Mân Côi.

3- Kinh Mân Côi sẽ là áo mã giáp chống lại hỏa ngục, phá tan các ngụy thuyết.

4- Kinh Mân Côi là phương tiện thánh hóa các linh hồn.

5- Linh hồn nào đến với Đức Mẹ bằng kinh Mân Côi, sẽ không bị hư mất.

6- Ai đọc kinh Mân Côi sẽ không bị rủi ro, chết bất đắc kỳ tử.

7- Những ai tôn sùng Kinh Mân Côi sẽ được chịu các phép bí tích trong giờ

chết.

8- Ai mộ mền chuỗi Mân Côi, khi lâm tử sẽ được chia sản nghiệp trên thiên

đàng.

9- Mẹ sẽ cứu khỏi luyện ngục cho những ai siêng năng đọc kinh Mân Côi.

10- Con cái trung thành với kinh Mân Côi, sẽ được hưởng vinh quang trên trời.

11- Nhờ lần hạt Mân Côi, Mẹ sẽ ban cho hết những gì mình xin.

12- Những ai truyền bá chuỗi Mân Côi, được Mẹ giúp đỡ trong những lúc khó khăn.

13- Những ai truyền bá chuỗi Mân Côi, được cả thiên quốc cầu bầu khi sống và khi chết.

14- Những ai đọc kinh Mân Côi đều là con cái Mẹ và anh em với Chúa Giêsu.

15- Tôn sùng chuỗi Mân Côi là dấu chắc chắn được ơn cứu rỗi.

From: Do Dzung

**********************

Ave Maria Trăng Từ Bi

Nhân viên “ăn cắp” đồ ăn của công ty-Truyen ngan HAY

KimTrong Lam

Nhân viên “ăn cắp” đồ ăn của công ty

Một quyết định tưởng chừng đúng…

Tôi là giám đốc vận hành của chuỗi thức ăn nhanh Sabor Express ở trung tâm thành phố. Năm năm qua, tôi quản lý mọi thứ rất chặt chẽ: từ kho bãi, nhân viên cho đến từng con số thất thoát. Tất cả vận hành trơn tru như một chiếc đồng hồ Thụy Sĩ.

Cho đến một buổi sáng tháng Ba.

— Thưa ông Ramírez, tôi có chuyện phải nói, — Carlos, giám sát ca đêm bước vào, mặt nghiêm trọng. — Chuyện của Marta.

Marta Villanueva. 42 tuổi, mẹ đơn thân, làm việc năm năm không một sai sót, luôn đúng giờ.

— Marta thì sao? — tôi hỏi.

Carlos đặt điện thoại lên bàn. Trên màn hình là đoạn camera: Marta lén cho đồ ăn vào túi lớn, ánh mắt thấp thỏm nhìn quanh.

— Tôi thấy cô ấy làm ba đêm liền, — Carlos nói. — Toàn là gà rán, hamburger, khoai tây chiên… những đồ thừa của ca.

Một cơn thất vọng và tức giận trào lên trong tôi. Sự phản bội luôn đau hơn khi nó đến từ người mình tin tưởng.

— Gọi cô ấy đến gặp tôi trước ca ngày mai.

Hôm sau, Marta ngồi trước mặt tôi, hai bàn tay đặt lên đầu gối, mắt nhìn xuống. Chỉ một đêm mà trông cô ấy như già đi cả chục tuổi.

— Marta, cô biết vì sao mình ở đây chứ? — tôi cố giữ giọng lạnh lùng.

Cô khẽ gật đầu, mắt ướt.

— Chúng tôi đã kiểm tra, số liệu không khớp. Giờ thì rõ rồi.

— Thưa ông, tôi có thể giải thí—

— Không cần, — tôi cắt ngang. — Camera đã ghi lại. Cô biết rõ đây là hành vi ăn cắp.

Marta bật khóc:

— Tôi xin ông, tôi cần công việc này. Tôi còn các con…

— Ai mà chẳng cần làm việc, Marta. Nhưng thế không có nghĩa là được ăn cắp. Cô có biết công ty mất bao nhiêu vì những việc này không?

— Nhưng đó chỉ là đồ ăn sắp vứt đi mà…

— Điều đó không quan trọng! — tôi quát. — Đồ ăn còn ở đây là của công ty, cho đến khi bỏ thùng rác. Đây là lý do cho thôi việc ngay lập tức. Thu dọn đồ đi.

Marta đứng dậy, nước mắt chảy dài:

— Cầu Chúa phù hộ cho ông, — cô thì thào rồi bước ra.

Trong cuộc họp nhân viên, tôi tuyên bố:

— Marta Villanueva đã bị cho thôi việc vì ăn cắp hàng hóa.

Có tiếng xì xào, vài người gật gù.

— Làm đúng đấy sếp, — Roberto, bếp chính nói. — Phải nghiêm với loại chuyện này.

— Chuẩn, — Sandra, thu ngân tiếp lời. — Nếu bỏ qua một lần thì sẽ loạn hết.

Tôi cảm thấy yên tâm. Mình đã làm đúng.

Ba ngày sau, Rosa, một nhân viên ca đêm, tìm gặp tôi, mắt đỏ hoe:

— Ông Ramírez, tôi cần nói về Marta.

— Quyết định đã xong rồi, Rosa.

— Xin ông nghe tôi một lần.

Cô đưa điện thoại: một bức ảnh Marta trong bộ đồng phục, đang phát đồ ăn cho trẻ em ở một mái ấm.

— Marta làm tình nguyện ở nhà ăn San Francisco. Tất cả đồ ăn cô ấy mang đi đều là phần công ty định bỏ. Cô ấy đem cho trẻ em nghèo, những gia đình không có gì để ăn.

Tim tôi như chùng xuống.

— Sao cô ấy không xin phép?

— Cô ấy đã xin, cách đây nửa năm. Ông đã từ chối. Ông nói nào là luật, nào là thủ tục…

Hình ảnh lờ mờ hiện lại trong đầu tôi: hôm ấy Marta nói chuyện, tôi vừa nghe vừa gõ máy tính, rồi buông một tiếng “không được đâu”.

— Nhưng cô ấy vẫn tiếp tục…

— Vì cô ấy nói: “Nếu phải chọn giữa tuân theo quy định và để một đứa trẻ đi ngủ với cái bụng đói, tôi sẽ chọn đứa trẻ.”

Đêm đó tôi trằn trọc. Ba giờ sáng, tôi tìm trang Facebook của San Francisco.

Ở đó, Marta cười tươi, phát thức ăn cho trẻ em và người già. Những lời cảm ơn viết dưới ảnh:

“Nhờ chị Marta mà chúng tôi không bao giờ thiếu bữa.”

“Chúa phù hộ người phụ nữ luôn đem cơm cho chúng tôi mỗi tối.”

Sáng hôm sau, tôi gọi ngay phòng Nhân sự:

— Tôi muốn hủy một quyết định sa thải.

Tôi đến tận nhà Marta. Căn hộ cũ, tầng năm không thang máy.

Marta mở cửa, ánh mắt hoảng sợ:

— Ông Ramírez, tôi không trở lại làm—

— Marta, tôi đến để xin lỗi. Và mời cô quay lại. Với mức lương cao hơn.

— Gì ạ?

— Tôi cũng đã bàn với giám đốc khu vực. Từ nay, Sabor Express sẽ chính thức quyên góp đồ ăn thừa cho mái ấm San Francisco. Hợp pháp, có giấy tờ đầy đủ. Và cô sẽ phụ trách chương trình này.

Marta ôm mặt khóc nấc:

— Tôi… tôi không biết nói gì.

— Cô chỉ cần nói đồng ý.

Thứ Hai, tôi lại họp nhân viên:

— Tuần trước tôi nói Marta bị đuổi vì ăn cắp. Hôm nay, tôi phải thú nhận: chính tôi mới là kẻ đã lấy mất của cô ấy. Lấy mất công việc, lấy mất phẩm giá, và suýt nữa là cả cơ hội giúp đỡ những người đói khổ.

Cả phòng im phăng phắc.

— Số đồ ăn mà cô ấy “lấy cắp” là để đem cho trẻ em, người già, những gia đình không có gì. Marta đã dám làm vì lương tâm mạnh mẽ hơn quy định của tôi.

Tôi dừng lại. Rồi nói rõ:

— Marta sẽ quay lại hôm nay. Và tôi mong mọi người chào đón cô ấy như cô ấy xứng đáng.

Cửa mở. Marta bước vào. Tràng pháo tay vang lên, ban đầu còn lác đác, rồi ngày càng lớn dần.

Sáu tháng sau. Chương trình quyên góp được nhân rộng sang nhiều chi nhánh. Công ty nhận giải thưởng về trách nhiệm xã hội. Nhưng quan trọng nhất: nhà ăn San Francisco nuôi được hơn 200 người mỗi ngày.

Còn tôi, tôi học được một bài học: làm lãnh đạo không chỉ là giữ luật, mà còn là biết khi nào phải đặt tình người lên trên luật.

Mỗi lần thấy Marta bước ra với những túi thức ăn nay in logo công ty, tôi lại nhớ tới sai lầm của mình. Và thầm cảm ơn vì đã kịp sửa chữa.

Bởi những gì chúng tôi định bỏ đi không chỉ là thức ăn.

Đó còn là cơ hội để thay đổi cuộc đời một ai đó.

St


 

“Ðối với tôi, sống là Ðức Kitô, còn chết là một mối lợi”

“Ðối với tôi, sống là Ðức Kitô, còn chết là một mối lợi”.

Bài trích thư Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Philípphê.

Anh em thân mến, miễn là Ðức Kitô vẫn được rao giảng, đó là điều làm tôi vui mừng, và tôi sẽ còn vui mừng mãi. Vì chưng tôi biết rằng nhờ lời cầu nguyện của anh em, và nhờ ơn Thánh Thần của Ðức Giêsu Kitô giúp sức, điều đó sẽ đưa tôi đến ơn cứu độ, theo sự tôi chờ đợi và hy vọng, tôi sẽ không hổ thẹn chút nào, trái lại tôi vẫn hoàn toàn tin tưởng như mọi khi, và giờ đây, dù tôi sống hay tôi chết, Ðức Kitô sẽ được vẻ vang trong thân xác tôi.

Vì đối với tôi, sống là Ðức Kitô, còn chết là một mối lợi. Nhưng nếu sống trong xác thịt này đem lại cho tôi kết quả trong việc làm, thì tôi không biết phải chọn đàng nào. Tôi đang lúng túng trong hai điều này: là ước ao chết để được ở với Ðức Kitô thì tốt hơn bội phần, nhưng cứ ở lại trong xác thịt thì cần thiết cho anh em.

Một khi tin tưởng điều đó, tôi biết rằng tôi sẽ còn ở lại và sẽ lưu lại với tất cả anh em, để anh em được tấn tới và được hân hoan trong niềm tin, ngõ hầu anh em vì tôi mà được tràn đầy hiên ngang trong Ðức Kitô, bởi tôi trở lại với anh em một lần nữa.

https://www.giaophanlongxuyen.org/TaiLieu/gkpv/2022.10/tn30%20t7bd.htm

21 tổ chức quốc tế thúc giục CSVN trả tự do cho Phạm Đoan Trang

Ba’o Nguoi-Viet

October 6, 2025

HÀ NỘI, Việt Nam (NV) – Hai mươi mốt tổ chức quốc tế thúc giục các chính phủ trên thế giới áp lực buộc chế độ Hà Nội trả tự do vô điều kiện cho nhà tranh đấu, blogger Phạm Đoan Trang.

Các tổ chức này cùng đứng tên chung trong một bản kêu gọi gửi cho cộng đồng thế giới, gồm cả các chính phủ, vận động họ cùng đòi hỏi nhà cầm quyền CSVN chấm dứt đàn áp bà Phạm Đoan Trang nhân dịp bà bị bỏ tù đã năm năm.

Logo của các tổ chức quốc tế thúc CSVN trả tự do cho bà Phạm Đoan Trang nhân dịp bà bị bỏ tù đã năm năm. (Hình: CPJ)

Bà Phạm Đoan Trang, 47 tuổi, bị Công An CSVN bắt ở Sài Gòn ngày 6 Tháng Mười, 2020, đưa về giam tại Hà Nội. Hơn một năm sau, ngày 14 Tháng Mười Hai, 2021, bà mới bị đưa ra tòa kết án chín năm tù. Bà bị giam tại nhà tù An Phước thuộc tỉnh Bình Dương, nay khu vực này bị sáp nhập vào thành phố Sài Gòn.

Trước khi bị bắt, bà là một trong những blogger, nhà báo độc lập nổi tiếng tại Việt Nam. Các bài viết, phân tích thời sự xã hội rất sắc sảo của bà trên mạng xã hội được hàng trăm ngàn người theo dõi. Bà cũng là tác giả của một số quyển sách nổi tiếng như “Chính Trị Bình Dân,” “Cẩm Nang Nuôi Tù,” “Phản Kháng Phi Bạo Lực,” “Báo Cáo Đồng Tâm,”…

Bà từng được chính phủ Mỹ qua Bộ Ngoại Giao vinh danh là một trong những “Phụ Nữ Can Đảm” trên thế giới năm 2022 vì bà cổ võ nhân quyền, sự bình đẳng pháp luật cũng như quyền tự do phát biểu chính kiến tại Việt Nam. Bà từng bị Công An CSVN hành hung, đánh đập rất dã man nhiều lần đến mang thương tật nhưng không hề sợ hãi hay chùn bước trước bạo lực cường quyền.

Bà là một trong những sáng lập viên của tờ Luật Khoa tạp chí. Báo này hiện vẫn xuất bản trên mạng dù bà đang ở tù. Nhờ dùng ngòi bút đấu tranh không ngừng nghỉ, bà được tổ chức Phóng Viên Không Biên Giới (RSF), Ủy Ban Bảo Vệ Ký Giả Quốc Tế (CPJ) và một số tổ chức quốc tế khác vinh danh và trao tặng giải thưởng vì vận động quyền tự do báo chí, phát biểu.

Người ta thấy trong số 21 tổ chức đứng ra vận động đòi trả tự do cho bà Phạm Đoan Trang có RSF, CPJ, PEN Ameriaca, PEN International, VCHR, AI (Amnesty International), Freedom House, Vietnam Human Rights Network…

“Bà Phạm Đoan Trang bị bỏ tù chỉ vì những gì bà làm trong tư cách của một nhà báo để rồi bị giam giữ tù đày trong những điều kiện sống tồi tệ,” lời kêu gọi của 21 tổ chức quốc tế viết.

Bà Phạm Đoan Trang tại phiên tòa sơ thẩm ngày 14 Tháng Mười Hai, 2021. (Hình: VNExpress)

Lời kêu gọi gửi cộng đồng quốc tế của 21 tổ chức viết rằng: “Bản án rất nặng mà CSVN áp đặt cho bà Phạm Đoan Trang cũng không thể xóa bỏ được cuộc đấu tranh cho tự do báo chí và quyền tự do thông tin tại Việt Nam.”

Bởi vậy “sau năm năm bị cầm tù, việc công nhận lòng can đảm phi thường và tinh thần làm báo nghiêm túc của bà quan trọng hơn bao giờ hết. Đã đến lúc cộng đồng quốc tế gia tăng áp lực để CSVN phải trả tự do cho bà.”

Trong khi bà còn bị giam giữ, họ kêu gọi cộng đồng quốc tế buộc CSVN phải bảo đảm sự an toàn, không được khủng bố tinh thần, đồng thời phải để bà được chữa trị đầy đủ các thứ bệnh và thương tật tại các cơ sở y khoa độc lập cũng như tham vấn với các luật sư riêng được bà lựa chọn.

Không những đòi trả tự do cho bà Phạm Đoan Trang, các tổ chức trên còn kêu gọi cộng đồng quốc tế áp lực đòi CSVN thả tất cả các tù nhân luông tâm hiện cũng đang bị cầm tù như bà tại Việt Nam. (NTB) [kn]