MỘT BUỔI NÓI CHUYỆN LÝ THÚ VỀ CHÚA THÁNH LINH CỦA CHA AN TÔN NGUYỄN NGỌC SƠN – Phần 2.

MỘT BUỔI NÓI CHUYỆN LÝ THÚ VỀ CHÚA THÁNH LINH CỦA CHA AN TÔN NGUYỄN NGỌC SƠN – Phần 2.

Phan Sinh Trần

Ở trong nước thì có lẽ Tín hữu đều biết đến Cha An Tôn Nguyễn ngọc Sơn, tuy nhiên ở hải ngoại có nhiều người chưa được biết về Cha.

Ngài tốt nghiệp Giáo Hoàng Học Viện Thánh Pio X Đà Lạt, từng làm thư ký thường trực của Hội Đồng Giám Mục Việt Nam trong mười năm (1999-2009). Nguyên giám đốc Caritas Việt Nam nhiệm kỳ 2008-2010. Nguyên Giảng viên các đại học Sư Phạm kỹ thuật, Đại học Tổng hợp, Kiến trúc tại Sài Gòn. Hiện nay Cha là cố vấn của Ủy Ban Công Lý và Hòa Bình, trực thuộc Hội Đồng Giám Mục Việt Nam. Ngài cũng là phó chủ tịch Hội Bảo trợ người khuyết tật và trẻ mồ côi thành phố Sài Gòn. Cùng với các sinh hoạt bác ái từ thiện, hiện Cha đang giảng dạy về Ki Tô học, tại các chủng viện và dòng tu, học viện.

Kiến thức thực hành uyên bác của Ngài luôn đắc dụng cho Đạo và Đời nhưng điều làm cho tôi phải suy nghĩ là đức Tin sống động hoàn toàn tín thác vào Thiên Chúa và Mẹ Maria của Ngài làm cho Ngài trở nên một nhân chứng sống động của Lòng Thương Xót Chúa, trở thành một Tông Đồ của Chúa Giê Su, có thể đem Tin Mừng giải thoát cứu độ cho các tội nhân, nạn nhân của Ma Quỉ theo cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen.

Dịp Tháng Ba 2016, tôi đã có dịp lần đầu tiên được gặp mặt Cha, chúng tôi đã có thiện cảm về dáng đi nhanh nhẹn của Cha với nụ cười tươi tắn trẻ trung trên môi, Ngài có sức sống, mang đầy ắp tinh thần hy vọng, tỏ ra qua tác phong hăng hái của một Linh Mục trẻ, giống như những ngày tháng vừa mới lên đường rao giảng. Đến khi tìm hiểu tiểu sử của Cha, được biết Ngài đã gần bẩy mươi tuổi thì sự thích thú lại càng tăng lên nhiều, tôi nghiệm ra được điều này, “sống trong Chúa thì tinh thần con người sẽ trẻ mãi ra thay vì già cỗi đi theo gánh nặng của ngày tháng”.

Chúng tôi xin được trích đăng lại một bài làm chứng đặc sắc của Cha cách đây mười hai năm :

(nguồn http://www.chungnhanduckito.net/doithoai/dacsanCNDK.02.htm)

RAO GIẢNG TIN MỪNG CHO NGƯỜI ĐÃ KHUẤT

Nói đến truyền giáo, chúng ta thường nghĩ ngay đến những người còn sống chưa được biết Đức Kitô và đến sứ mạng loan báo Tin Mừng cho họ. Ít có ai nghĩ đến việc rao giảng Tin Mừng cho người đã khuất. Nhưng Tân Ước dạy rằng: “Chính Đức Kitô đã chịu chết một lần vì tội lỗi, Đấng Công Chính đã chết cho kẻ bất lương, hầu dẫn đưa chúng ta đến cùng Thiên Chúa. Thân xác Người đã bị giết chết, nhưng nhờ Thần Khí, Người đã được phục sinh. Người đã đến rao giảng cho các vong linh bị giam cầm, tức là những người xưa đã không vâng phục Thiên Chúa, trong thời Thiên Chúa kiên nhẫn chờ đợi…” (1Pr 3,18-20). Năm Thánh Truyền giáo và tháng tưởng nhớ các linh hồn như mời gọi chúng ta thử suy nghĩ xem liệu chúng ta có thể rao giảng Tin Mừng cho những người đã khuất hay không?
Tôi xin kể lại một vài sự kiện đã gặp trong cuộc sống thường ngày để chúng ta cùng suy nghĩ về vấn đề này.

Câu chuyện mới nhất xảy ra vào ngày 5-9-2004 vừa qua. Sáng Chúa nhật, như thường lệ, sau khi dâng Thánh lễ tại nhà thờ Huyện Sĩ, một phụ nữ gặp tôi ngay trước cửa Thánh đường và xin tôi chữa cho một người bệnh sẽ được đưa từ Phan Rang vào TP. Hồ Chí Minh. Tôi đồng ý và nói sẵn sàng cầu nguyện cho bệnh nhân. Buổi chiều, vừa về đến nhà sau thánh lễ tại Nhà thờ Bàn Cờ (Q. 3), tôi gặp lại người phụ nữ ban sáng. Chị báo tin gia đình người bệnh đang nóng lòng chờ và đang cầu nguyện tại Đài Thánh Giuse bên nhà thờ Huyện Sĩ.

Vừa lên đến phòng, tôi đã thấy một đoàn rước, người cầm nến, kẻ cầm hoa, người khác cầm những lọ nước thánh… vừa hát thánh ca vừa đẩy một cô gái vào phòng. Trên cổ cô đang mang nào là dây ảnh Áo Đức Bà, tràng chuỗi Mân Côi, kèm thêm một tượng Đức Mẹ Lộ Đức có đựng nước thánh. Nhìn thấy họ, thoạt tiên, tôi cảm thấy buồn cười và quên đi những dự tính ban đầu: tôi định mặc áo dòng, đeo dây các phép (stola) và nhân Danh Chúa để trừ tà theo yêu cầu của gia đình bệnh nhân. Ông chú của bệnh nhân, cũng là người lái xe, kể với tôi:

– Con nhỏ này bị ma ám, nên la hét, vùng vẫy trên suốt quãng đường hơn 300 cây số về đến đây. Chúng con đã phải vất vả lắm mới đưa được nó lên đây.
Cô gái nhìn tôi, nét mặt hiền từ, lộ vẻ mệt mỏi.
– Con tên gì, tôi hỏi?
– Con là Maria Trần Thuỵ Phương Quỳnh, 26 tuổi, đã lập gia đình và có 1 cháu gái.
Người mẹ thêm vào:
– Từ hơn 3 tháng nay, cháu nó không ăn ngủ gì được. Chỉ cần một chút thịt, cá là nôn thốc nôn tháo. Ép lắm nó mới có thể ăn được một vài muỗng cơm trắng hay chút sữa. Lúc nào cũng kêu nhức đầu kinh khủng. Xin cha cứu con của con với!
Tôi bắt đầu cầu nguyện và xin toàn thể gia đình cùng hợp ý với tôi. Cô gái bắt đầu quằn quại, thở dốc, mắt nhắm nghiền. Cổ cứ rướn lên và nấc từng cơn như bị nghẹt thở. Thỉnh thoảng mở mắt lén nhìn tôi với ánh mắt sợ hãi, nghi ngờ. Tôi thầm xin Chúa thương cứu cô. Cô gái lại mở mắt nhìn tôi lâu hơn, ánh mắt bớt nghi ngại. Tôi nói thầm bằng ý nghĩ của mình:
– Con ơi, cha rất thương con. Cha muốn cứu con. Hãy nói cho cha biết về con. Cô gái mở mắt nhìn thẳng vào tôi, người vẫn quằn quại, thở dốc. Tôi hỏi:
– Con là ai?
– Con là Trần Đình Sang, 63 tuổi. Con chết ngày 13-12-1973.
– Con làm nghề gì và chết như thế nào?
– Con đi lính, làm trung đội trưởng, đánh trận và chết trên mảnh đất mà gia đình cô Quỳnh đang thuê để làm các bếp gaz. Con thương nó nên nhập vào nó.
– Nhưng con là người đã chết, còn Quỳnh là người đang sống, lại có chồng, có con. Khi con nhập vào cô ấy là con gây hoạ cho mình và làm khổ cho người. Càng làm khổ Quỳnh con càng mang tội và càng không thể siêu thoát. Cha rất thương con. Thứ Hai nào trong tuần, cha cũng dâng lễ cầu cho các linh hồn mồ côi. Cha xin giới thiệu với con Chúa Giêsu Kitô. Chỉ có Người mới cứu con thoát khỏi trầm luân và mang lại cho con hạnh phúc đời đời. Cha đã từng gặp những trường hợp như con và cha thấy rằng những ai tin vào Chúa Kitô đều được Người cứu thoát.
Người bệnh lắng nghe tôi nói về Đức Giêsu Kitô. Sau đó, tôi làm phép Xức dầu Bệnh nhân cho cô gái.
Theo lời kể của gia đình cô Quỳnh, họ là bổn đạo gốc, ở ngay bên cạnh nhà thờ Mẫu Tâm, hạt Xóm Chiếu. Cô gái này đã nhuốm bệnh được một năm. Gia đình đã đưa cô đi nhiều bác sĩ và nằm bệnh viện nhưng cũng không tìm ra bệnh. Có người mách bảo bệnh này do hồn ma ám ảnh nên gia đình đưa cô vào chùa Tân Long (gần nhà thờ Mẫu Tâm) để cho các vị sư cầu siêu trong 2 tuần (tuần 9 và tuần 7). Bệnh không thuyên giảm nên gia đình quyết định đưa cô ra Phan Rang theo sự mách bảo của người sui gia để gặp một thầy pháp, rồi đến cầu cứu với vị trụ trì ở am Bà Chung suốt 17 ngày, sau đó mới đến thầy pháp 75 tuổi, người Chăm, ở Phan Rang, Ninh Thuận.
Ông này đã bày cỗ bàn trong một cánh rừng vào giữa trưa, ếm bùa và đeo đầy bùa vào người cô Quỳnh, cả người chồng và đứa con. Chưa hết, thầy pháp lại vào TP.HCM để cúng tại căn nhà cô Quỳnh đang thuê. Sau đó, cả gia đình ra lại Phan Rang. Trưa thứ Bảy, ông lập bàn cúng, chém đứt đôi cây chuối và nói rằng tà ma đã bị chém đầu rồi. Tiếng la hét của người bệnh vang động núi rừng, nhưng ông Sang vẫn nói, qua miệng cô Quỳnh là ông không thể ra được, nên buổi chiều gia đình đã bỏ về Sài Gòn. Trên đường về, cô Quỳnh lại quậy phá dữ hơn nên mẹ cô đã đưa cô trở lại nhà của thầy pháp để làm phép thêm một lần nữa vào đêm hôm đó. Suốt đêm, cô Quỳnh quậy phá, la hét nên người chú đã gọi điện cho vợ mình ở Sài Gòn để xin tôi giúp đỡ vì không còn tin vào những bùa phép nữa.
– Sáng thứ Ba, ngày 7-9-2004, ngay từ lúc 6g00, cả gia đình lại kéo đến để xin tôi cầu nguyện. Sau vài phút thinh lặng, cô gái bắt đầu thở dốc và ông Sang lại hiện lên. Ông xin tôi đến làm phép nhà vì chỗ ông đang ở có nhiều linh hồn tụ về. Chỗ này trước đây là trận địa nên có nhiều người chết ở đó. Ông cho tôi biết từ 3 năm nay, gia đình cô Quỳnh thuê căn nhà này để kinh doanh. Các thợ làm công tại đây ăn nói tục tĩu, chửi thề luôn miệng nên ông muốn gia đình cô gái dọn đi nơi khác. Tôi giải thích cho ông một khi đã tin vào Chúa thì không cần ở cố định vào một nơi chốn nào. Ông hứa với tôi sẽ để yên cho cô gái và không quấy phá cô nữa. Sau khi cầu nguyện cho cô, tôi theo gia đình đến căn nhà ở số 46/5C Chu Văn An, Q. Bình Thạnh.

 MIENG BUA
Mỗi dây bùa đều có miếng chì cuốn tròn,trên ghi tên người đeo, có cuốn lá ngải bên trong

Căn nhà đầy những người thợ đang lắp ráp hàng trăm chiếc bếp gaz Rinai. Gia đình đưa tôi vào văn phòng làm việc. Tôi cầu nguyện cho cô gái. Cô lại bắt đầu thở dốc và ông Sang hiện lên và nói ông muốn ra khỏi cô gái nhưng không thể được. Tôi liền hỏi xem cô Quỳnh có đeo bùa gì không. Người nhà cho biết đã cất đi sợi dây bùa đeo ở cổ cô ngay từ sáng nay, nhưng khi tôi gặng hỏi thì người chị tháo ra thêm 5 sợi dây bùa ở 2 tay, 2 chân và bụng của bệnh nhân. Lúc này ông Sang cho biết ông cảm thấy dễ chịu hơn nhưng vẫn chưa thể xuất ra khỏi cô Quỳnh được. Ông nói với tôi: “Con đang ở lầu 3, tầng trên”. Tôi lên lầu và thấy ở trên cao có 3 hũ nhỏ, 3 bát nhang. Tôi rảy nước thánh cho tất cả các phòng. Trong khi làm phép, người chồng của cô Quỳnh, tên Tuấn, chỉ thỉnh thoảng đến ngó một chút, rồi lại bận bịu với việc buôn bán, giao hàng.

– Sáng thứ Tư, ngày 8-9-2004, lễ Sinh nhật Đức Maria. Ngay từ sớm, gia đình bệnh nhân lại đến và ông Sang hiện lên xin tôi cầu nguyện. Ông kể cho tôi mọi việc xảy ra nơi gia đình cô Quỳnh, khi họ đi cầu siêu, đến cầu cứu với các thầy pháp như thế nào và ông nói: “Tất cả những người đó không thể bắt được con, buộc con ra khỏi cô Quỳnh”. Tôi giải thích cho ông về công cuộc cứu độ của Đức Giêsu Kitô. Đột ngột, ông xin phép và quỳ mọp xuống đất, gập đầu lạy trước bức ảnh Đức Giêsu khổ lớn treo trên tường nhiều lần và nói: “Lạy Chúa, con tin Chúa. Con tin Chúa Ba Ngôi. Xin Chúa tha tội cho con. Xin Chúa cứu thoát con”.
Cùng lúc đó, ông xin phép ẩn đi và cô Quỳnh hồi tỉnh, nét mặt cô tươi tỉnh trở lại. Nhưng chưa đầy 5 phút sau, ông lại nhập vào cô Quỳnh, nhăn mặt lắc đầu và nói: “Con còn nhiều vướng mắc nên không đi được”. Và ông cứ nài nỉ tôi nhớ cầu nguyện luôn cho ông. Tôi hứa coi ông là người thân và sẽ cầu nguyện hằng ngày cho tới khi ông được giải thoát. Lúc đó, ông mới đứng dậy, bắt tay từ giã và ẩn đi.
Buổi tối, khi về đến nhà, tôi nghe gia đình cô Quỳnh nói qua máy nhắn tin: gia đình cám ơn tôi vì tâm thần cô đã ổn định, ăn được thịt cá bình thường. Tuy nhiên, lúc 20g30, tôi lại nhận được điện thoại khẩn cấp:
– Cha ơi, xin cha cứu con Quỳnh, nó đang bị hành hạ khổ sở lắm.
Tôi rất ngạc nhiên vì vừa nghe lời nhắn chỉ trước đó vài phút. Người chị tên Nguyệt giải thích:
– Thằng Tuấn, chồng con Quỳnh, đâu có tin. Trưa nay, nó thử cho con Quỳnh ăn gan chó để xem có phải con Quỳnh bị bùa ngải hay không. Thế là ông Sang vật con Quỳnh rất dữ tợn. Thằng Tuấn vội đưa vợ lên ông thầy pháp ở Bình Dương, nhưng chữa không được; rồi đưa về Đức Mẹ Bình Triệu để cầu nguyện cũng không xong. Xin cha cứu gia đình chúng con.
Tôi nén giận trả lời:
– Như thế là gia đình chưa hoàn toàn tin vào Chúa. Nếu gia đình muốn tôi cầu nguyện, xin đưa cả người chồng lên cùng với cô Quỳnh.
9g00 tối hôm đó, cả gia đình lại kéo đến. Mỗi người kể lại việc xảy ra. Ông Sang lại xuất hiện, chỉ thẳng vào mặt người chồng đang buồn bã với chiếc mũ đội trên đầu từ lúc vào đến giờ:
– Thằng Tuấn này, nó đâu có tin. Nó cho con Quỳnh ăn gan chó nên tôi hành hạ vợ nó cho nó biết mặt.
– Nhưng cô Quỳnh đâu có tội gì mà ông hành hạ người ta. Ai làm người nấy chịu, tôi nói lại.
– Cha biết không, bà mẹ con Quỳnh này cũng chẳng tin Chúa bao nhiêu. Có đạo mà đâu chịu đi lễ, đi nhà thờ. Còn ông chồng bà ta thì theo bè bạn uống rượu say xỉn, chơi bời…
Ông Sang lần lượt kể tội của những người đang hiện diện. Tôi an ủi họ:
– Tôi thật tình không biết những điều này. Tất cả chúng ta đều là những người bất toàn và tội lỗi. Có lẽ, Chúa ban cho ta dịp này để nhìn lại mình và thay đổi đời sống. Việc linh hồn ông Sang nhập vào cô Quỳnh, xét về một phương diện nào đó, là một ơn phúc cho gia đình để ăn năn trở lại và cảm nghiệm được tình thương của Chúa hơn. Đây cũng là một ân phúc cho ông Sang vì Chúa muốn cứu vớt ông.

Tôi đặt tay trên đầu cầu nguyện cho ông, cho cô Quỳnh. Sau đó, ông ẩn đi. Cô Quỳnh lại trở nên tươi tỉnh và âu yếm ôm hôn đứa con mình. Tôi nhận thấy khi ông Sang xuất hiện, đứa con gái 5 tuổi của cô Quỳnh đến cầm tay mẹ nó lôi kéo, nhưng cô Quỳnh lúc đó hoàn toàn lãnh đạm, coi như không có nó bên cạnh.

 DAY BUA
Các dây bùa trên người cô Quỳnh, chồng và em gái

Lúc này, anh Tuấn mới bỏ mũ ra. Tôi thấy đầu anh cạo trọc, anh hối hận và nói với gia đình rằng mình sẽ đi học giáo lý và theo đạo vì đã chứng kiến tận mắt quyền năng của Chúa nơi người vợ, khi cô Quỳnh lên gặp tôi. Dù quậy phá rất dữ tợn lúc ở nhà nhưng khi đến đây, cô lại là một người rất hiền lành. Còn ông Sang thì hiện lên nói chuyện rất lễ độ. Anh đã tự tay tháo sợi dây bùa do ông thầy người Chăm ban cho trước đây, kèm theo 3 sợi dây đeo ở cổ vợ, con và người em gái. Như thế, tổng cộng tất cả là 9 sợi dây bùa.
Gia đình xin tôi làm phép những chai nước cho cô Quỳnh uống, sau đó cả nhà ra về lúc 10g00 đêm.
Sáng ngày 9-9-2004, lúc 6g00, gia đình lại đến vì ông Sang ngỏ ý muốn tôi cầu nguyện cho ông mỗi ngày. Ông hiện lên, chào và lần đầu tiên cười với tôi. Tôi hỏi ông tại sao mỗi lần nói chuyện, ông như bị nghẹn ở cổ và cứ phải rướn người lên như vậy. Ông trả lời:
– Thưa cha, con bị bắn vào cổ nên khi thở hơi cuối cùng rất đau đớn và khó khăn.
– Hôm nay, ông muốn tôi làm gì cho ông?
– Xin cha đặt tên thánh cho con.
Nước mắt tôi chực trào ra khi nghe lời yêu cầu này. Tôi nhớ đến hình thức rửa tội bằng “lửa”, bằng lòng ao ước, bằng tình yêu và lời tuyên xưng đối với Đức Kitô của những người không biết Người, nhưng lại sống theo chân lý của Người vì Người là “Sự Thật và là Sự Sống”. Tôi giới thiệu với ông các vị thánh: Giuse, Phêrô, Phaolô và Antôn. Ông xin nhận tên Thánh Giuse.
– Vậy từ nay con là Giuse Trần Đình Sang.
– Vâng, cám ơn cha.
– Cha sẽ dâng lễ cầu cho con ngày mai. Cha sẽ nói với các nữ tu để cầu nguyện nhiều cho con.
– Cha ơi, xin cha chữa bệnh cho con Quỳnh vì con ở lâu trong đó nên nó đau và lạnh lắm.
– Được rồi, con yên tâm, cha sẽ chữa cho Quỳnh.
– Cha ơi, con muốn ra khỏi Quỳnh lắm nhưng chưa được, nhưng con không làm hại nó nữa đâu. Nó ăn được, ngủ được rồi. Cha bảo thằng Tuấn phải thương con Quỳnh, bảo cha mẹ nó phải biết thương yêu, hoà thuận với nhau vì con Quỳnh rất khổ tâm vì chuyện này…
– Bây giờ, cha sẽ cầu nguyện cho con.
Tôi đặt tay trên đầu, đọc mấy kinh quen thuộc như Kinh Xin ơn Chúa Thánh Thần, Lạy Cha, Kính mừng, Sáng danh. Ông Sang chào từ biệt tôi. Cô Quỳnh lắc nhẹ đầu và trở về lại con người bình thường. Cô tươi cười kể lại cho tôi nghe khi ông nhập vào cô, bắt cô hút thuốc liên miên, cứ vài phút một điếu, lại còn chửi thề luôn miệng. Buồn cười nhất là khi cô em ruột, tên Vi, thay mẹ canh chừng chị vẫn bị ông Sang gọi ra, bật quẹt đốt thuốc, dù cô đã trốn sau cánh cửa, cô run tay đến nỗi bật mãi không được. Khi ông bắt đầu đến với tôi, ngày Chủ nhật vừa qua, cô Quỳnh không còn bị ông thôi thúc hút thuốc và ăn nói tục tằn nữa.
Thứ Bảy, ngày 11-9-2004, 6g15, gia đình cô Quỳnh lại đến. Ông Sang hiện lên và lần này ông cho biết cuộc sống trước đây của ông: ông học xong lớp 12, đi lính. Tôi tiếp tục cầu nguyện cho ông. Ông xin tôi chữa lưng và ngực cho cô Quỳnh. Sau khi ông ẩn đi, tôi hỏi cô Quỳnh về bệnh trạng, cô cho biết lưng và ngực rất đau, cổ cứng nhắc. Tôi cầu nguyện, thoa dầu và cầm thánh giá áp vào chỗ đau. Cô cho biết như có một luồng khí nóng, rất dễ chịu truyền vào mình và cảm nhận được hình ảnh của Chúa Giêsu đầu đội mão gai ẩn hiện trong mình.

Hôm sau, Chủ nhật 24 Mùa Thường Niên, ngày 12-9-2004, cả gia đình cô Quỳnh cùng đến tham dự thánh lễ lúc 6g30 sáng tại Nhà thờ Chợ Đũi (Huyện Sĩ), Q.1. Bài đọc 1 của sách Xuất hành 32, 7-11 kể tội dân Israel thờ lạy con bò vàng và bài Tin mừng theo thánh Luca 15, 1-32 nói về lòng thương xót Chúa. Tôi đã kể chuyện xảy ra với gia đình cô Quỳnh cho cộng đồng dân Chúa trong bài giảng như một thí dụ về việc thờ lạy ngẫu tượng, tìm đến bùa ngải, phù phép và việc Chúa cứu chữa cô Quỳnh để biểu lộ lòng thương xót của Người. Kết thúc bài giảng, hai chị em Quỳnh và Nguyệt đứng lên chào cộng đoàn như những nhân chứng sống. Nhiều người trong thánh đường đã bật khóc vì cảm động.
Sau thánh lễ, cả gia đình cô Quỳnh tụ tập bên nhà tôi. Ông Sang lại hiện lên và lần đầu tiên ông nói với tôi là ông sẽ tự động ra đi mà Quỳnh không hay biết. Tôi hỏi ông tại sao lại ở trong cô Quỳnh mà không thể thoát ra được dù ông rất muốn. Ông cho biết lần ở Phan Rang khi ông thầy pháp người Chăm trừ tà, ông có lo sợ và la hét dữ lắm, nhưng nhất định không ra. Trước đây ông chỉ ám bên ngoài cô Quỳnh, nhưng chỉ từ chiều ngày thứ bảy, khi cô Quỳnh có một lúc đã thất vọng và mất niềm tin vào Chúa, cùng với bà mẹ, cô đã yêu cầu quay ngược đầu xe để trở lại nhà ông thầy người Chăm. Chính lúc đó, ông liền nhập sâu vào tâm hồn cô Quỳnh và không ra nổi. Tôi đã ghi nhận điểm này và nói riêng với cô Quỳnh để cô chuẩn bị xưng tội, hoà giải với Chúa.
Ngày thứ Tư, 15-9-2004, lúc 18g, cả gia đình cô Quỳnh lại đến. Ông Sang xin gặp riêng tôi để yêu cầu một số việc. Ông kể cho tôi nghe về tình trạng sống của cô Quỳnh, từ cha mẹ, các chị em, chồng Quỳnh đến cả bà cô đi theo và xin tôi lựa lời khuyên nhủ họ. Ông nói mình dạo này nhập vào Quỳnh khó lắm chứ không còn dễ như trước và báo rằng mình sắp ra khỏi Quỳnh thật sự. Tôi đã lựa lời khuyên nhủ từng người trong gia đình Quỳnh thay ông. Cũng chiều hôm đó, một bà cụ trong xóm Đạo họ Chợ Đũi dẫn người con trai (là công nhân tải điện) khoảng 36 tuổi đến xin chữa bệnh. Anh kể khi sang Nhà Bè chôn các cột điện, anh đã nhặt được xương của người chết. Anh vừa nói giỡn vừa lấy xương gõ vào cột điện mới trồng, rồi đem vứt xuống ao gần đó. Khi trở về nhà, anh có những triệu chứng bất thường, ban đêm không thể nào chợp mắt, luôn bị nỗi sợ ám ảnh và nhiều lần muốn tự tử. Tôi đã cho anh ngồi chung với gia đình Quỳnh. Khi mọi người ra khỏi phòng, tôi hỏi ông Sang về tình trạng bệnh tật của người thanh niên đó, ông nói anh này đang bị hồn người chết ám ảnh. Tôi đã cầu nguyện cho ông Sang, cô Quỳnh và cả người thanh niên này. Mọi người an tâm ra về và hẹn chiều hôm sau lên gặp tôi lần nữa.
18 giờ ngày thứ năm, 16-9-2004, cô Quỳnh cùng mẹ, chị và hai mẹ con cậu thanh niên hôm trước đến gặp tôi. Tôi đã nhắc Quỳnh về lý do tại sao ông Sang đã nhập sâu vào trái tim cô và kêu gọi mọi người ý thức về tội lỗi đã xúc phạm đến Chúa. Hai mẹ con Quỳnh và người thanh niên xin được xưng tội. Tôi mời tất cả vào nhà nguyện để giải tội, sau đó, tôi lấy sách nghi thức rửa tội cho người lớn, làm nghi thức xức dầu trừ tà cho họ sau khi họ tuyên xưng đức tin. Tất cả đều nhận thấy sức mạnh kỳ diệu của Chúa tác động lên thân xác và tâm hồn mình. Tôi để ý thấy hôm đó là ngày đầu tiên ông Sang không hiện lên nói chuyện với tôi, tất cả mọi hành động đều do Quỳnh thực hiện.
Anh thanh niên rơm rớm nước mắt nói với tôi: “Cha ơi, con cảm thấy mình hoàn toàn khoẻ mạnh và tỉnh táo. Sau khi con xưng tội và được xức dầu trừ tà, con thấy tâm trí mình sáng suốt, đầu óc nhẹ nhàng khác hẳn trước đây”. Bà mẹ già cám ơn tôi rối rít khiến tôi phải nhắc bà cám ơn Chúa và luôn nhớ cầu nguyện cho các linh hồn, nhất là các linh hồn mồ côi mà con bà cũng như nhiều người bằng cách này hay cách khác đã xúc phạm đến họ.

Thứ sáu, ngày 17-9-2004, lúc 18 giờ, cả gia đình Quỳnh lên cám ơn tôi. Bà mẹ Quỳnh cho biết người con trai ông thầy pháp người Chăm ở Phan Rang vào Sài Gòn nói rằng “ông già” của anh đã cúng tổ và chắc sẽ bỏ nghề.
Ngày 21-9-2004, tôi đã gọi điện trực tiếp cho ông thầy người Chăm. Ông rất vui khi biết tin cô Quỳnh và gia đình được Chúa chữa lành. Ông ngỏ ý với tôi hãy cùng ông xin Chúa cứu đời.
Hiện nay, cuộc sống gia đình cô Quỳnh đã đổi khác. Cả gia đình sống đạo đức hơn và tối nào cũng cùng nhau đọc kinh chung. Anh Tuấn, chồng Quỳnh, dù chưa theo đạo cũng tích cực tham gia. Ông bố Quỳnh bớt nhậu hơn trước và luôn cố gắng về kịp giờ kinh tối của gia đình. Bà mẹ Quỳnh không dấu được niềm vui: “Gia đình chúng con tạ ơn Chúa vì Người đã thương cứu chúng con. Không có Người cứu chữa, chắc giờ này mộ con Quỳnh đã xanh cỏ rồi. Nhớ lại, chúng con thấy thời gian trước thật kinh hoàng. Suốt mấy tháng liền, cả nhà không ai dám bỏ riêng con Quỳnh lấy một giây cho dù là đêm hay ngày vì lúc nào ông Sang cũng giục nó chết để bắt hồn nó”. Người em tên Vi thì nhớ lại: “Bố con thương chị Quỳnh đến nỗi khi thấy chị ấy bị như vậy đã vào nhà tắm và khóc hu hu như một đứa trẻ. Con nhớ mãi cảnh bật lửa châm thuốc cho ông Sang, mặt chị con lúc đó ngầu lắm, lại luôn miệng nói tục và chửi thề”.

KẾT LUẬN:
Khi nghe câu chuyện này, có lẽ nhiều người sẽ cho rằng đây là câu chuyện hoang đường, mang dáng dấp của sự mê tín và có thể gây hiểu lầm. Tuy nhiên, đây chỉ một trong những câu chuyện có thật mà tôi muốn chia sẻ để bạn đọc và nhất là các nhà thần học giải đáp cho chúng tôi những thắc mắc xoay quanh những vấn đề như:
1. Trong xã hội Việt Nam hôm nay, bùa ngải, thư yểm là chuyện có thật, nhất là nơi những người buôn bán, như ta từng nghe nói: “ngậm ngải tìm trầm” hay “bùa yêu” của một vài người thỉnh về…
2. Theo niềm tin chung của người tín hữu Công giáo, các linh hồn sau khi chết sẽ ra trước toà Chúa phán xét để rồi hoặc sẽ lên thiên đàng, vào luyện ngục hay xuống hoả ngục. Vậy phải giải thích như thế nào về những linh hồn vất vưởng như ông Giuse Trần Đình Sang và các bạn bè của ông?
3. Ma quỷ có thể tác động vào những người vô tội và nhập vào họ để gây nên bệnh tật, đau đớn bất kể tự do và ý muốn của người bị nhập?…

Trong khi đó theo niềm tin Kitô giáo, “ma” có thể được hiểu là linh hồn người đã khuất, chưa được siêu thoát, cần lời cầu nguyện và sự hy sinh của người còn sống, còn “quỷ” là những thiên thần sa ngã hay linh hồn của những người chết đã hoàn toàn từ chối và cắt đứt sự thông hiệp với Thiên Chúa. Như thế, chúng ta vẫn có thể tiếp tục cứu thoát ma là những người đã khuất bằng việc rao giảng Tin Mừng Đức Giêsu cho họ như Người đã thể hiện trong cái chết của mình.
Thư 1Pr 3, 19-22 nói rõ: vì Đức Kitô chết cho mọi người, nên mọi người đều có thể được cứu độ bằng những cách thế không ai có thể ngờ được. Hơn nữa, vì Đức Kitô là Đấng “phán xét kẻ sống và kẻ chết”, mà tiêu chuẩn để phán xét là Tin Mừng, nên trước đó, kẻ chết cũng cần được nghe công bố Tin Mừng (x. 1Pr 4, 5-6; x. F. Gomez, Kitô học, Chương Đức Giêsu xuống ngục tổ tông, Tập II, tr. 135tt).
Đức Kitô rao giảng Tin Mừng cho cả kẻ chết có nghĩa là Người đã hoàn tất sứ mạng cứu độ đối với mọi người. Những người đã chết cũng cần được “rửa tội” bằng cách tuyên xưng lòng tin và tình yêu đối với Đức Kitô. Do đó, vào thời các Kitô hữu thế hệ đầu tiên, ở Côrintô chẳng hạn, người ta đã có nghi thức chịu phép rửa thay cho kẻ chết (x. 1 Cr 15, 29). Hành động của ông Sang hay những linh hồn khác đã khiến tôi nhớ đến sứ mạng phải truyền giáo cho cả những người đã khuất. Như thế có lẽ ta không nên nói trừ ma, diệt quỷ mà phải cứu ma, trừ quỷ theo nghĩa Kitô giáo chăng?

Nhưng sứ mạng này hiện nay thuộc về ai?
Bộ Giáo luật mới, năm 1983, điều 1172 xác định:
Tiết 1: “Không ai có thể trừ tà cách hợp pháp cho những người bị quỷ ám, nếu không được Bản Quyền địa phương ban phép đặc biệt và minh nhiên.
Tiết 2: Bản Quyền địa phương chỉ được ban phép này cho linh mục nào đạo đức, có kiến thức, khôn ngoan cũng như có đời sống vẹn toàn”.


Người Kitô hữu vượt qua thái độ mê tín như một sự tin tưởng mù quáng vào các thần thánh, ma quỷ để xác định rằng: việc ma nhập, quỷ ám là một sự kiện có thật được Kinh Thánh nhiều lần nhắc đến và chính Đức Giêsu đã nhiều lần trừ quỷ để cứu chữa những người bất hạnh ở Capharnaum (x. Mc 1, 21-28; Lc 4, 31-37), ở Gađara (x. Mt 8, 28-34; Mc 5, 1-20), ở Tyrô (x. Mc 7, 24-30). Hơn nữa, nhiều khi việc ma nhập quỷ ám tạo nên bệnh tật, nên khi xua được ma, trừ được quỷ thì người bệnh được khoẻ mạnh (x. Mt 9, 32-34; 12, 22-45; Mc 9, 14-29; Lc 13, 10-17…).
Đức Giêsu giao sứ vụ rao giảng Tin Mừng cứu độ cho Giáo Hội, cho tất cả các môn đệ của Người và việc trừ quỷ là một dấu hiệu chỉ quyền năng cứu độ của Đức Giêsu: “Anh em hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, loan báo Tin Mừng cho mọi loài thọ tạo. Ai tin và chịu phép rửa sẽ được cứu độ… Nhân danh Thầy, họ sẽ trừ được quỷ và nếu họ đặt tay trên những người bệnh thì những người này sẽ được mạnh khoẻ… Còn các tông đồ thì ra đi rao giảng khắp nơi, có Chúa cùng hoạt động với các ông và dùng những dấu lạ kèm theo mà xác nhận lời các ông rao giảng” (Mc 16, 15-20; x. Mt 28, 18-20).
Các tông đồ và các tín hữu thời Giáo hội sơ khai nói về tác động của ma quỷ, của Satan trong thế giới để nhắc nhở người tín hữu phải chiến thắng tội lỗi và quỷ dữ (x. Ep 2, 1-2; 6, 11-16; 2 Tx 2, 7.11; 2 Cr 4, 4; Gl 5, 17; Rm 7, 23-24; 16, 20)…

Xin Chúa cho chúng con biết tin nhận rằng, ngoài Chúa ra thì không thần nào, thánh nào có thể cứu rỗi chúng con. Xin Chúa mở mắt cho chúng con được thấy Tin Mừng cứu rỗi của Chúa quí giá dường nào cho đời sống chúng con. Tin mừng đó cần được minh chứng cho Anh Em Lương Dân qua niềm hy vọng tuyệt vời và vinh quang quyền năng mà Chúa tỏ ra trong chính đời sống, trong lời cầu nguyện của chúng con những người đã lãnh nhận bí tích làm con Chúa và được lưu lại, vui sống trong Thần Khí Chúa.

MỘT BUỔI NÓI CHUYỆN LÝ THÚ CỦA CHA NGUYỄN NGỌC SƠN.

 MỘT BUỔI NÓI CHUYỆN LÝ THÚ CỦA CHA NGUYỄN NGỌC SƠN.

 Phan Sinh Trần

Hôm Chúa Nhật ngày 20 tháng ba , 2016 Nhóm Cầu Nguyện chúng tôi được nghe vị khách diễn giảng về Chúa Thánh Linh, tôi cho rằng bài chia xẻ này thuộc loại kinh điển, tiêu biểu cho  gốc cổ thụ lớn trong khu vườn Thánh Linh. Điều có vẻ nghịch lý một cách thích thú khi mà Ngài chưa từng một ngày ở trong phong trào Canh Tân Đặc Sủng Công Giáo, chưa từng tham dự các buổi tĩnh tâm Thánh Linh, nhưng lại rất uyên bác về nguyên lý của đời sống trong Chúa Thánh Thần, và hơn thế nữa, luôn sống trong sự sinh động, yêu thương, hòa hợp tuyệt diệu của Chúa Thánh Thần trong đời sống của một người con được Chúa chọn và yêu mến.

Cha bắt đầu buổi chia xẻ bằng sự khiêm nhường cầu nguyện khi Ngài chấp nhận để cho cả nhóm chúng tôi giơ tay cầu xin ơn Thánh Thần tuôn đổ ơn xuống trên Ngài và rồi Ngài cất tiếng lên chia xẻ cho chúng tôi trong ơn biện giảng hùng hồn Chúa ban.

Cha đưa ra một dụng cụ y khoa nhỏ để đo dung lượng thở cho mọi người thử, có anh thanh niên mạnh khỏe thì có thể thở được với dung lượng đo trên máy, tới 2200 ml, trong khi đó có bác cao niên ốm yếu, chỉ thở vào máy được có 770 ml… một sự so sánh rất cụ thể và minh họa về vấn đề, thiếu không khí trong lúc thở. Cha giải thích:

⦁ Não của chúng ta có 16 tỷ nơron thần kinh, cần tối thiểu 2.000 lít khí/ngày trong 10.000 lít tối thiểu của cơ thể. Chính bộ não ấy phát ra những lệnh cho tất cả các cơ quan hoạt động. Nếu chúng ta tăng cường dung tích khí thở mỗi lần lên 1.500ml hoặc 2.000ml, 2.500ml, bộ não chúng ta sẽ phát ra lệnh gấp đôi cho các bộ phận hoạt động; chúng ta sẽ học hành, làm việc hiệu quả và thông minh hơn nhiều. Thân thể chúng ta sẽ khoẻ mạnh, xinh đẹp nhờ các bộ phận hoạt động hài hoà…Chỉ cần 4 phút không có dưỡng khí là bộ não chúng ta sẽ chết, trong khi chúng ta có thể nhịn ăn được 30 ngày, nhịn uống được 3,4 ngày. Nói như thế để từ nay chúng ta chú ý đến việc thở hít khí tự nhiên hơn và tập thở để tăng cường chất lượng sống.

Sau đó, cha đề cập đến vấn đề sống đạo:

⦁ Vì sao các Bác, các Anh Chị có một đời sống Đạo rất chuyên cần, rất chăm chú đọc kinh mà vẫn thấy mình có một cái gì đó không được ổn, vẫn còn hoang mang cho tương lai cuộc đời, vẫn còn tìm đến cầu cơ, bói toán ?

Bởi vì, Tinh thần càng cần đến hơi thở Thần Khí hơn nữa, không biết tập thở Thần Khí thì linh hồn sẽ yếu rũ.

⦁ Vì sao chúng ta thực hành các việc đạo đức đều đặn đi lễ mỗi ngày mà vẫn không có được sự linh ứng của lời cầu nguyện?

⦁ Người tín hữu giáo dân Việt Nam rất tôn kính Mình Máu Thánh Chúa, 80% tín hữu giữ lễ Chúa Nhật và rước lễ trong những dịp lễ trọng, khoảng 15-20% đi lễ thường ngày. Nhưng chúng ta thấy rằng dù đi lễ và rước Mình Máu Thánh Chúa thường xuyên nhưng chúng ta lại chưa phát huy được sự sống kỳ diệu phi thường của Thiên Chúa trong con người của mình. Cuộc sống của người tín hữu chưa toát ra được niềm vui, bình an, hạnh phúc, ơn cứu độ cho mình cũng như cho người khác. Phép lạ trong đời sống người tín hữu là những gì hoạ hiếm chứ không phải là những chuyện thường ngày mà chúng ta phải thực hiện để mang lại ơn cứu độ cho những người nghèo khổ, tật bệnh, bị ma quỷ kiềm chế có mặt ở khắp nơi trên đất nước. (⦁ nguồn: hanhkhatkito.org)

Trong không khí im lặng chú ý của phòng họp, khi mà mọi người đều thấm thía về các yếu đuối, Cha tiếp tục đặt ra các vấn nạn của Ki tô hữu:

Vì sao chúng ta không có tâm tình biết ơn, không biết ơn khi ta ăn hạt cơm nóng sốt mà người nông dân đổ mồ hôi, công sức, dãi dầu mưa nắng, có khi còn phải đổ máu, hy sinh thân mình vì cày lên bom mìn sót lại từ thời chiến tranh … Còn trong gia đình mình thí sao,   Chúng ta có khi nào biết ơn người vợ đã mấy chục năm qua rửa hàng núi chén dĩa ngày qua tháng nọ dọn nhà sạch sẽ cho ta được thoải mái, … Trong đất nước thì mình ít khi nhớ ơn bao tiền nhân, chiến sĩ vô danh, đã tận tụy khai phá, đã hy sinh xương máu cho ta có được mảnh đất này để sinh sống.

Chúng ta thử đặt tình trạng mình như một người mù trong vài phút rờ rẫm, đi từ đây ra cửa thôi, sẽ thấy khổ sở thế nào, đụng chạm lủng củng ra sao, có khi còn vấp té nữa. Trong khi đó chúng ta được sáng mắt, được Chúa ban cho không khí để thở, ban cho cặp mắt để ngắm nhìn, … có bao giờ chúng ta hít sâu vào trong tâm tình biết ơn, vì Chúa ban cho mình không khí và biết bao nhiêu tạo vật, thiên nhiên mỹ miều, hữu dụng, xinh đẹp chung quanh ta.

Sau đó, Cha tóm tắt về căn nguyên của một đời sống Ki tô hữu, phong phú và tươi mát bao gồm trong hai yếu tố chính, kết hợp với Chúa Giê Su và sống trong Thần Khí của Thiên Chúa.

⦁ Một là kết hợp mật thiết với Chúa Giê Su như cành liền với cây trong cầu nguyện, đơn sơ thủ thỉ với Chúa một câu trong tâm tình yêu mến, hướng về Chúa ở mọi lúc, mọi nơi.

Cây nho, chính là Ta,các ngươi là nhánh. Ai lưu lại trong Ta và Ta trong kẻ ấy, thì nó sinh nhiều quả,vì ngoài Ta, các ngươi không thể làm gì.(Gioan 15:5)

⦁ Hai là, xin Chúa Giê Su thực hiện lời hứa “ban Thánh Thần” và xin cho bằng được ơn Chúa Thánh Thần, được tiếp nhận Thần Khí Chúa sống động trong mọi sinh hoạt của đời sống mình, cách xin được Chúa nhận lời là khi ta dám từ bỏ các quyến rũ của trần gian, ma quỉ và quyết tâm thuộc về Chúa một cách trọn vẹn, chấp nhận đi theo con đường do Chúa hoạch định.

Từ bỏ mình rất khó, từ bỏ cái tôi càng không dễ, tuy nhiên đã có nhiều người giống như ông Gia Kêu và Mát thêu, hành nghề thu thuế đã làm được, giống như cô Ma đa len na vốn sống buông thả nhưng sau, đã làm được, cũng như nhiều người khác đã làm được. Chúng ta, là Ki tô hữu có thể từ bỏ “cái Tôi” một khi ta dám chấp nhận sự dạy dỗ của Lời Chúa và kết hiệp với Chúa, được Chúa giúp sức cho.

Tập hít thở trong Thần khí Chúa:

⦁ Có lẽ chúng ta phải nhìn lại thái độ của chúng ta đối với Thần Khí, chúng ta cần phải gắn bó nhiều hơn với Chúa Thánh Thần và tập thở từng giây phút Thần Khí mà Chúa Giêsu thổi trên chúng ta khi Người hiện ra với chúng ta và nói rằng: “Anh em hãy nhận lấy Thánh Thần”.

⦁ Mỗi lần chúng ta nhớ đến Chúa Thánh Thần và cầu xin Ngài là mỗi lần chúng ta thở Thần Khí. Một ngày chúng ta dành chừng 5 phút, ngồi ở bàn làm việc hay nằm trên giường trước khi ngủ, chúng ta nói thầm với Chúa Giêsu khi chúng ta hít khí vào: “Lạy Chúa, xin ban Thần Khí cho con”. Thần khí là sức mạnh, niềm vui, tình yêu, bình an, ân sủng của Người được đưa vào trong ta để biến đổi ta. Rồi khi chúng ta thở ra bằng miệng từ từ, thân xác ta thở ra thán khí thì tinh thần cũng thở ra những uế khí, tà khí ra khỏi con người mình. Đó là: buồn phiền, chán nản, lo lắng, sợ hãi, thất vọng, ghen tương… Đang khi đẩy chúng ra khỏi tâm trí, chúng ta cũng nói thầm với Chúa Giêsu: “Lạy Chúa, xin xua đuổi tà khí ra khỏi lòng con”.

CHA SON

Đời sống được Chúa Thánh Thần dẫn dắt thì rất tuyệt vời, cho dù trong đời ta đi qua bao nhiêu truân chuyên hay thác ghềnh khó khăn. Tôi xin được trích từ trang mạng công giáo hiện đang có nhiều người đọc nhất ở Việt Nam, có tên là “hành khất  Ki Tô” để minh họa các kinh nghiệm sống động này của Cha Nguyễn ngọc Sơn:

Chúa mời gọi ta quên đi quá khứ tội lỗi của mình hay của người khác, để thông hiệp với Đức Kitô và phát huy những ân sủng lạ lùng của cuộc đời làm con Chúa Cha và cũng là người tình, là hiền thê của Đức Kitô

⦁ … Anh chị em cho phép tôi được chia sẻ một kinh nghiệm về việc Chúa Kitô chữa lành bệnh nhân để xác tín về đời sống siêu việt của con cái Chúa. Sáng Chúa Nhật hằng tuần tôi thường giúp các người bệnh từ nhiều nơi tìm đến. Hôm đó, có người con trai dẫn bà mẹ chừng 65 tuổi đến xin tôi cầu nguyện chữa lành vì bà bị đau toàn thân, nhất là ở tim gan ruột. Các bác sĩ ở Canada khám không ra bệnh sau khi xét nghiệm đủ thứ. Con cháu đưa sang Hoa Kỳ chữa cũng không khỏi nên đưa về Việt Nam. Nghe tiến trình chữa bệnh như thế nên tôi chỉ còn biết đặt tay trên đầu bà, đọc 4 kinh tôi thuộc là Kinh Xin Ơn Đức Chúa Thánh Thần, Lạy Cha, Kính Mừng, Sáng Danh, rồi tiễn bà về. Tuần sau, bà đến đưa tôi 1 vòng đeo tay bằng vàng, 1 răng nanh heo rừng cũng mạ vàng để đeo ở cổ và nói: “Thưa cha, hôm nay con đã khoẻ mạnh và hoàn toàn bình phục nên đến cảm ơn  cha và thú thực với cha về bệnh tật của con. Con là 1 bà già sống gần nhà thờ nên sáng nào cũng tản bộ đi dự lễ. Vì già yếu không nín được đường tiểu nên con thường chui vào bụi cây bên đường. Mọi khi không xảy ra chuyện gì, nhưng một hôm con thấy đôi cánh tay đen đủi ôm chân con. Con rất hoảng sợ và phát bệnh từ đó. Sau khi các bác sĩ chữa không khỏi, gia đình đưa con đến nhiều thầy pháp. Họ cho con 1 lá bùa và con đã bỏ chung với áo Đức Bà đeo ở cổ vì con là đạo gốc! Còn chiếc lắc vàng đeo tay và răng nanh đeo cổ đã được ếm bùa Lỗ Ban. Hôm nay con giao lại tất cả cho cha để làm kỷ niệm”. ( nguồn: hanhkhatkito.org)

Sự việc khiến tôi từ đó hiểu được rằng Chúa Giêsu vẫn còn tiếp tục chữa lành cho con người trong thời đại hôm nay.

⦁ Niềm vui và hạnh phúc đời ta chính là Đức Giêsu. Người sẽ chuyển thông cho chúng ta sự sống vĩnh hằng, quyền năng vô biên, hạnh phúc vô tận để ta cảm nghiệm được mình được là con cái của Thiên Chúa giống như Người. Tôi đã cảm nhận được niềm vui đó cách đây 2 tuần khi sang giảng tĩnh tâm cho cộng đồng người Việt thuộc Nhà thờ Thánh Polycarp, đường Chapman, California, Hoa Kỳ. Hôm đó có Ông Nguyễn Kỳ đến cám ơn vì Chúa đã chữa cho Ông khỏi bệnh ung thư tuyến tiền liệt. Cách đây 3 tháng, bác sĩ cho biết ông bị ung thư và nói không thể sống quá 6 tháng. Bây giờ Chúa cho ông khỏi hẳn, không còn thấy triệu chứng của ung thư. (nguồn:hanhkhatkito.org)

Thiên Chúa chúng ta sống động vô cùng, giàu sang vô tận, đẹp đẽ vô song. Nếu chúng ta gắn bó với Chúa thì chúng ta cũng sẽ tốt đẹp, mạnh mẽ, giàu sang như thế

⦁ Tôi xin chia sẻ một kinh nghiệm riêng tư: Trong dịp cứu trợ đồng bào lũ lụt năm 2010, người ta yêu cầu Caritas Việt Nam hãy làm dự án xin các tổ chức nước ngoài yểm trợ. Tôi nghĩ rằng: đất nước chúng ta có nhiều người đóng góp rộng rãi và rất quảng đại… Chúng tôi cầu nguyện, và chúng tôi nhận được số thuốc trị giá khoảng 2 tỷ đồng của Công ty Rohto Mentholatum. Chị giám đốc thương mại của công ty này không có đạo, đến gặp chúng tôi và cho chúng tôi rất nhiều thuốc cần cho đồng bào lũ lụt dù chúng tôi chưa làm một đơn xin nào. Ngoài ra, bao nhiêu nhà hảo tâm khác đã góp tiền và vật dụng cho đồng bào nghèo khổ. Tôi thầm cảm tạ Chúa và cảm nhận được quyền năng vô biên của Ngài.

(nguồn: hanhkhatkito.org)

Sự kiện này nhắc nhở tôi quyền năng chữa lành kỳ diệu của Chúa Giêsu trong một số trường hợp khuyết tật vì lý do tâm linh

⦁ Tôi xin chia sẻ 1 trường hợp cụ thể. Cách đây 3 tuần một phụ nữ trung niên dẫn theo người con gái tên Hương, đang có thai hơn 7 tháng, đến xin tôi chữa cho con bà bị câm và điếc trên 2 tuần qua. Đi theo có cả người chồng, anh trai, cô và cậu của cô gái. Cô gái tỏ vẻ rất sợ hãi không muốn vào nhà nguyện, nên tôi đành tiếp tất cả trong phòng làm việc. Người mẹ cho tôi biết tình trạng của con, chạy thầy, chạy thuốc cũng đã nhiều mà bệnh không khỏi. Vì cô gái không nghe được nên tôi giải thích cho tất cả hiểu về sức khoẻ thể chất và tinh thần. Cô Hương cứ nhắm nghiền đôi mắt như ngủ.

Sau đó tôi mời mọi người có mặt vào nhà nguyện để ban bí tích Xức dầu Bệnh nhân và Xức dầu Trừ tà. Trong khi cử hành nghi thức, cô Hương không mở mắt và tỏ ra không biết gì. Nhưng cuối cùng, trước khi cho bệnh nhân rước lễ, tôi hỏi cô Hương; “Con có muốn rước Chúa không?”. Cô trả lời rõ ràng: “Con muốn”. Bà mẹ đứng bên cạnh buột miệng kêu lớn: “Con tôi nghe và nói được rồi!”..

(nguồn: hanhkhatkito.org)

CHUA

Cảm tạ Chúa, vì cho dù ở đâu, thời nào thì Thần Khí oai quyền của Thánh Phao lô, Thần Khí thiết tha,hy sinh của Thánh Tê pha nô (Stephano), Thần Khí chữa lành và an ủi ở trong Thánh An Tôn, thánh Mác ti nô xưa và Thần Khí tuôn đổ trong Cha Nguyễn ngọc Sơn hôm nay,… và rất có thể là ngay cả trong bạn và trong tôi nữa ở thời đại hôm nay, vẫn đang có một cách dồi dào từ một nguồn duy nhất.Tôi xin mượn lời chia xẻ của Ngài để kết thúc bài làm chứng này.

“Lời nói tự nhiên chỉ mang lại niềm vui bình thường, nhưng khi ta thở được Thần Khí của Chúa Giêsu thì những lời nói của chúng ta có thể soi sáng cho tâm trí mù tối của con người, vực họ dậy khỏi tình trạng tê liệt, bất động, thậm chí chết chóc, của tâm hồn. Hơn nữa, Chúa Giêsu sẵn sàng ban cả những ơn chữa bệnh thể xác cho tất cả những ai muốn làm tông đồ, làm chứng nhân cho Người. Cầu chúc anh chị em trở thành người môn đệ được Chúa Giêsu yêu mến vì được tràn đầy Thánh Thần tình yêu của Đấng Phục Sinh”

Phan Sinh Trần

CUỘC TĨNH TÂM TRONG MƯA BÃO. Bài 3

CUỘC TĨNH TÂM TRONG MƯA BÃO. Bài 3

 Phan Sinh Trần.

Như các bạn biết, nét son của các cuộc tĩnh tâm do đồng bào Việt Nam tổ chức trong các giáo xứ, đó là sự không thu tĩnh tâm phí, tiền chi trả cho việc thuê mướn, tổ chức, cũng như chỗ ở và thức ăn cho tham dự viên. Người Việt thường không thu vài trăm đô la cho ba ngày tĩnh tâm, thậm chí vài chục đô la cũng không, thế thì thiếu hụt ngân sách là điều không thể tránh khỏi phải không? Làm sao giải quyết? Đã có những Anh trong nhóm Thánh Linh lấy ra một phần trong số tiền khiêm tốn, vốn là tiền tiết kiệm về hưu 401K của mình để làm tĩnh tâm, cũng có những Chị trong Thánh Linh mà tôi biết rõ đã cà tới mấy cái thẻ tín dụng chi trả hơn năm ngàn đô cho một kỳ tĩnh tâm. Tấm lòng của họ thật là cao cả, cho dù họ rất lam lũ và nghèo hơn tôi, nghèo hơn chúng mình, họ nghèo hơn rất nhiều người… Tại sao họ làm điều có vẻ dại dột này? Vì họ thường có chung một nhận định là chỉ cần Chúa cho một hối nhân được ơn đổi mới, một bệnh nhân được chữa lành bệnh nan y thì cái giá chi phí cho một kỳ tĩnh tâm là rất rẻ rồi, thậm chí giá vô cùng rẻ.

Vấn đề là, Chúa có chịu thua lòng rộng rãi của họ không?

Chúa sẽ cho lại bao nhiêu trong một kỳ tĩnh tâm với các hy sinh, và chuẩn bị như thế?

Cuộc tĩnh tâm nào cũng có sự sắp đặt và an bài của Chúa Thánh Thần, cuộc tĩnh tâm trong mưa bão này lại càng có nhiều sự chuẩn bị của Chúa, Ngài như cùng tham gia, đồng hành với các Anh Chị.

Ngay từ trước đó 7,8 tuần công việc chuẩn bị thức ăn đã diễn ra sôi nổi rồi, cũng giống như những lần tĩnh tâm trước, các Chị tổ chức dứt khoát không thu tiền tĩnh tâm phí, nhưng mà sức lực, tài chánh khá cạn kiệt sau mấy năm liên tục với hai cuộc tĩnh tâm được tổ chức đều đặn trong mỗi năm, làm sao đủ sức làm? Tuy nhiên, các chị luôn tâm niệm là, nếu thực sự tĩnh tâm do ý Chúa muốn và đến từ Chúa thì Ngài sẽ có cách và sẽ cho ‘hôm nay lương thực hàng ngày” dùng đủ cho ba ngày tĩnh tâm…, và rồi … dấu lạ, kỳ công Chúa luôn lập lại, giống như những trường hợp đã diễn ra, trong suốt chiều dài lịch sử Giáo Hội, theo đúng triết lỳ : “công việc Chúa, cậy trông Chúa thì đã có …Chúa lo”.

Khi các chị đi vận động, Liễu gia trang, trang trại gia cầm, sẵn lòng tặng cho tĩnh tâm một trăm cân Anh gà đi bộ, rồi đến chợ Đông Hưng, chủ nhân vốn không cùng một tôn giáo, ân cần tặng mười mấy bao gạo loại 25 cân Anh, còn cá và tôm đã có các bác ngư phủ vùng Palasios, Freeport và Rockport cho, nhưng mà các Chị tổ chức rất ngại ngần vì các Bác mới cho cách đây chỉ có mấy tháng, không thể lạm dụng lòng tốt của các Bác, còn đang băn khoăn thì đã có phôn của các Bác gọi, nhắc nhở … “sắp tĩnh tâm rồi phải không? Có đủ thức ăn chưa?” và… Bác cho 200 cân Anh tôm thẻ loại lớn và cá… Quả đúng là Chúa có cách nhắc nhở các Bác về tĩnh tâm, Ngài cũng can thiệp động lòng người cho, ngay cả khi họ là người không có Đạo, ngay cả khi các chị lúng túng, rụt rè không biết cách vận động và “đi ăn xin” làm sao cho có kết quả, …

Có lẽ trong việc tổ chức tĩnh tâm, điều quan tâm hàng đầu là địa điểm họp mặt. Chúa an bài cho Nhóm Thánh Linh có được vị linh hướng và bảo trợ rất mạnh là Cha Lê Thu, Ngài luôn sẵn lòng và tích cực giúp đỡ một cách vô điều kiện cho các nhu cầu tốt đẹp của con cái Chúa từ mọi miền trên đất nước Hoa Kỳ muốn về họp mặt trong buổi tĩnh tâm Thánh Linh. Cha và Hội Đồng Giáo Xứ St. Christopher luôn mở rộng cửa đón chào các khóa Thánh Linh tại hội trường nhà Xứ.

NHA THO

Nhà thờ St. Christopher, Houston do Lm. Lê Thu, chánh xứ chăm sóc.

Chúng tôi còn nhớ cách đây mấy năm, có khi Ban Tổ chức phải trả năm bảy ngàn đô la cho tiền mướn hội trường ở một nhà thờ nọ, khi còn độ hơn một tuần trước ngày tĩnh tâm thì Chúa động lòng một cô gái trẻ tên H, cô chạy lại chị V trong ban tổ chức và nói, “ Em được ơn thay đổi nhờ các buổi tĩnh tâm, sinh hoạt này rất tốt. Em biết chị đang cần tiền lo tĩnh tâm phải không ? Em có cái này tặng chị” rồi cô chạy ra xe làm gì đó, một lúc sau, cô bước vào nơi chị V đang đứng với tấm chi phiếu một ngàn đồng. Về sau chúng tôi được người bạn gái thân nhất của cô H tâm sư, “ cám ơn Chúa, đây là một chuyện hi hữu vì từ xưa  tới nay, H rất cân nhắc và tiện tặn,  chưa bao giờ H cho ai số tiền nhỏ nào dù chỉ là mấy chục đô”. Thực ra điều đó có gì lạ đâu, sẽ chẳng có sự thay đổi đẹp đẽ trong lòng người nào mà Chúa không làm được. Cảm ơn Chúa đã ban ơn đổi mới cho chị H, và cho chúng ta nữa.

Điều kỳ diệu là Chúa làm cho mọi người trong ban tổ chức, vốn vỏn vẹn chỉ có dăm người, lại vừa cao niên, vừa ốm yếu, bệnh hoạn được một tình yêu dạt dào, họ luôn khao khát cho Anh Em mình được ơn đổi mới của Chúa, và họ không dừng ở đó mà làm cho ước ao thành hành động cụ thể, đó là tổ chức cho bằng được các buổi tĩnh tâm, hai lần trong một năm. Chị V trong ban tổ chức, người chủ xướng tĩnh tâm cho Houston đã mấy năm nay, vốn là người có tuổi, đã mổ tim, open-heart surgery, người ốm yếu, có lần đang rửa tôm đến quá nửa đêm chị choáng váng muốn xỉu, rồi các bác tuổi hạc gần bẩy mươi, đứng rang tôm đến hai giờ sáng, làm đến khuỵu chân, không đứng vững mà trong lòng họ vẫn vui, thật đúng là “đã có một tình yêu lớn hơn cả bệnh hoạn và sự yếu mệt, nhọc nhằn”…

Đã có một tình yêu lớn lạ bao phủ cả Cha và Con tham dự tĩnh tâm, tôi cho đây là phép lạ lớn nhất, vĩ đại nhất và có lẽ là mục đích chính của Chúa Thánh Linh cho các cuộc tĩnh tâm, khi Người đổ rượu say mến sốt sắng và lửa yêu thương ấm áp cho tham dự viên. Đó là thứ tình yêu mạnh mẽ, không sợ hãi, không ngại ngần trước các trở lực mà thánh Phao Lô đã diễn tả:

Ai có thể tách chúng ta ra khỏi tình yêu của Đức Kitô? Phải chăng là gian truân, bắt bớ, đói khát, trần truồng, nguy hiểm, gươm giáo?… Vì tôi thâm tín rằng sự chết hay sự sống, dù thiên thần hay thiên phủ, dù hiện tại hay tương lai, hay bất cứ sức mạnh nào, trời cao hay vực thẳm hay bất cứ tạo vật nào khác, không có gì có thể tách chúng ta ra khỏi tình yêu Thiên Chúa thể hiện cho chúng ta trong Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta” (Rm 8, 35-39).

–        Chúa Thánh Linh ơi, con xin cám ơn Ngài đã cho con được thấy các hoạt động dễ thương của “những lái buôn Nước Tròi”

Lòng rộng rãi của Chúa trong kỳ tĩnh tâm này rất lớn: Chúa cho nhiều ơn đổi mới cho hầu hết mọi người tham dự, Ngài chữa lành bệnh phần xác ngay tức khắc cho ba người bị bệnh nan y, mãn tính. Chúa ban ơn gọi cho một bạn trẻ, Chúa cứu một người khỏi tai nạn thảm khốc đang khi họ lái xe tham dự tĩnh tâm, Chúa nuôi trên ba trăm người ăn uống dư thừa trong ba ngày tĩnh tâm và còn nữa những ơn lành mà tôi không tiện kể hết…

Dư âm còn đọng lại trong lòng tôi sau kỳ Tĩnh Tâm thường là sự trong trẻo, thanh tịnh của tâm hồn và nhất là sự gia tăng nhịp đập tình yêu trong quan hệ mới mẻ của tôi với Chúa Giê Su kính yêu, lần này, nó kéo dài đến nay đã là tuần thứ 5 sau dịp tĩnh tâm. Tôi cần tĩnh tâm lắm các bạn ơi, vì trần thế này có đủ mọi níu kéo và vấy bụi vào tâm hồn làm cho tôi chao đảo, ghen tị, hiềm khích, cáu kỉnh và đam mê danh lợi, dục vọng. Tĩnh tâm trong Chúa thực sự thì nó hoàn toàn có thể làm cho ta nhận ra sự ố tạp của mình và được gặp gỡ Chúa. Khi đã được diễm phúc đón Chúa vào nhà tâm hồn, thì việc đầu tiên là Chúa tha thứ và tẩy rửa mọi tỗi lỗi cho sáng trắng như tuyết (Isaia 1:18). Rồi tiếp đến Chúa sửa bảo qua Lời Ngài,

–        còn nhành nào sinh trái thì Người tỉa sạch để nó sai trái hơn. Các con đã được tỉa sạch nhờ lời Thầy đã nói với các con. (Ga15:2).

Cuối cùng, Chúa Thánh Linh đổ đầy, rượu mến,

–        Tình yêu của Thiên Chúa tuôn đổ trong tâm hồn chúng ta nhờ Thánh Thần đã ban cho chúng ta (Rô ma 5:5).

Thời đại tội lỗi đầy dẫy này, lại cũng là thời của các Bạn Trẻ tha thiết yêu mến Chúa ?

TINH TAM 1TINH TAM 2

Chúa Thánh Linh đã làm một cuộc giải phẫu cho tôi, theo như cách giải thích của Cha Nguyễn Thiện Lãm, Ngài thay cho một trái tim đôi mươi, hay một trái tim thơ trong sáng, mạnh mẽ, và nồng nào yêu Chúa Giê Su, sâu sắc biết ơn trước sự hy sinh của Chúa Giê Su khi Ngài chết thế cho mình. Không có Chúa Thánh Linh thì cuộc giải phẫu tim đó làm sao xảy ra được, vì sau ba mươi, bốn mươi, thậm chí bảy mươi năm ở Đời, thì tim ta đã hóa ra chai đá cỡ nào, tim ta vô cảm và vị lợi cỡ nào, thế mà Chúa Thánh Thần làm cho nó trở thành trái tim thơ dành riêng tôn vinh Cha và dành riêng cho sự say mến Chúa Giê Su kính yêu. Do đó, không lạ gì khi tôi và các Bạn cứ đi tham dự tĩnh tâm Thánh Linh một năm mấy lần, giống như là đi về nhà Mẹ trong trường hợp của các Bạn Trẻ ở Dallas, giống như đi gặp người yêu trong trường hợp của anh Hiếu, và của nhiều người, giống như là đến với Lời dậy dỗ rất mạnh mẽ đầy quyền năng thuyết phục của Chúa trong trường hợp của Tôi và mọi người. Đó là chưa kể,  vào lúc cuối tĩnh tâm, khi ta nhận lấy câu Lời Chúa mà ta tình cờ rút ra từ tay các Linh Mục, câu Lời Chúa lạ thay, bao giờ cũng liên quan trực tiếp đến vấn nạn mà mình đang gặp, nhu cầu mà mình đang cần…

Còn đang vấn vương với Tĩnh tâm Thánh Linh thì tôi đã nhận được text message của Anh bạn mới quen, Anh Quyên, một người tham dự tĩnh tâm Thánh Linh lần đầu tiên, tin nhắn trong phôn :

–        Tiếc quá Anh T ơi, tĩnh tâm đã xong mà vẫn muốn ở lại trong Chúa, mãi thôi.

Xin hẹn anh chị Quyên, anh chị Kỳ và các bạn trong kỳ tĩnh tâm tháng ba, 2016 cũng tại giáo xứ St. Christopher.

Cám ơn Chúa về tình yêu thương, tuyệt đẹp mà Chúa Thánh Thần đã gieo vào trong lòng những Anh Chị Em của con!

 Phan Sinh Trần.

CUỘC TĨNH TÂM TRONG MƯA BÃO. (Bài 2)

CUỘC TĨNH TÂM TRONG MƯA BÃO. (Bài 2)

Phan Sinh Trần.

Điểm nổi bật của kỳ tĩnh tâm được tổ chức vào ngày 22 tháng 10 năm 2015 dưới sự bảo trợ của Linh mục chánh xứ St. Christopher Lê Thu, tại thành phố Houston, tiểu bang Texas là sự ưu ái nổi trội mà Chúa dành riêng cho các bạn trẻ, khác với những gì chúng ta thường than phiền và lo lắng ở đất Mỹ này, là tình thần đạo đức của giới trẻ, cho dù sự lo lắng đó khá chí lý, khi mà các bạn trẻ lao vào con đường vật chất, tiền tài không ai thiết tha mấy với cái mà ta hay gọi là tâm linh và tình yêu vô điều kiện.

Vâng, một điều có thể khẳng định đó là Tình yêu và sự ưu ái của Chúa dành cho các Bạn trẻ, vốn là những người được ơn nhiều nhất trong kỳ tĩnh tâm này.

Trước hết xin được ghi lại lời chứng của anh Dominic, một người thất thần giống như là homeless, anh khá tiều tụy trong bộ áo xám đen, quần đen, cả áo và quần đều nhầu nát. Anh có mái tóc mọc dài đến vai, râu cũng tua tủa dài, người khô khan, tiều tụy như môt lão bối trong tiểu thuyết kiếm hiệp, trong đầu tôi nảy ra ý nghĩ dí dỏm, rồi sẽ có ngày biết đâu Chúa sẽ có môt “thần điêu đại hiệp” mới của Chúa, ngay trong thời buổi hiện đại chăng ?

TINH TAM 1

Anh Dominic kể:

  • Tôi bị suy nhược thần kinh đã nhiều năm và cảm thấy lúc nào cũng có người nhìn tôi, họ ghét tôi và không muốn thấy tôi. Lòng tôi luôn buồn sầu và đau khổ, không còn thiết tha muốn làm gì cả.

Nhưng Chúa hôm nay đã thay đổi tôi, cho tôi cảm nhận được là Ngài yêu tôi, Ngài đã chết cho tôi và mong mỏi được tôi biết về điều đó. Còn mọi người ở đây đều vui vẻ với tôi, tôi có thể nói chuyện với họ. Chúa cho tôi lấy lại niềm tin, yêu để sống, cảm ơn Chúa. Tôi cảm thấy vui.

Thực sự là anh Dominic đã ra nhảy múa với mọi người cùng hô vang bài hát về thành Giê ri cô kiên cố, vào thời xa xưa, thành Giê ri cô trên đồi cao bao bọc bởi hai lớp tường dày, nhưng khi con cái Chúa đi vòng quanh mà ca tôn Chúa thì nó tự động sụp đổ ở một góc cho con cái Chúa tiến vào chiếm lĩnh:

  • Chúa phán một lời thì Jerico phải tan tành
  • Chúa phán một lời thì bao nhiêu thành lũy che mất ánh sáng trong tim anh Dominic cũng tan ra tro bụi và sức ấm của tình yêu Chúa long lanh chiếu sáng trong ánh mắt và trong lòng anh.

Vâng anh Dominic là một kỳ công của Chúa trong kỳ tĩnh tâm này.

Chúa cứ tăng dần sức nặng của quà tặng cho kỳ tĩnh tâm này, đố bạn đoán được Chúa sẽ cho món quà bất ngờ nào, món quà không thể dò thấu, hay đoán biết?

Không để bạn chờ đợi lâu, xin được ghi lại về lời chứng của Cha Phansico Xavie Trần An, Linh mục đan sĩ dòng Biển Đức, Đan viện Thiên An Huế.

Nhưng trước hết, xin mời Bạn tìm hiểu đôi dòng về tiểu sử của Cha.

Ngày tháng xa xưa, chàng thanh niên hàng vàng Trần An, giầu có, biết đàn, biết hát, biết làm thơ, phong độ và phóng túng ăn chơi sa đọa, cuối cùng đã đi vào con đường nghiện ngập, tán gia bại sản vì nghiện. Sức khỏe cũng tiêu tán theo, kiệt quệ vì suyễn, vì chất độc ma túy phát tán trong gan, thận và các cơ quan trong cơ thể, cận kề cái chết sau nhiều lần cai nghiện không thành công, cuối cùng An đến dòng Biển Đức nhờ Chúa giúp cho mình được thoát chết, Chúa đã cứu anh An từ bỏ được xiềng xích của sự nghiện ngập và kêu gọi Anh.. Cuối cùng, anh đi tu, chuyên cần trau dồi và trở thành một linh mục đan sĩ của Chúa. Cha kể:

  • Ngày hạnh phúc nhất đời tôi là ngày mà Chúa xức dầu thánh trên tay tôi cho tôi một kẻ hoàn toàn bất xứng được làm môn đệ của Chúa, thật là quá sức tưởng tượng của tôi và cả gia đình Cha Mẹ, Chú Bác, Anh Chị Em, bạn bè của tôi.

TNH TAM 2

Cha An sẽ tạ ơn Chúa bằng cách nào đây, Ngài xin Đức viện phụ cho phép lập một nhà cai nghiện bằng liệu pháp tình yêu, Lời Chúa và lần hạt kinh mân côi kết hợp với lao động học nghề và sinh hoạt tinh thần, làm cho những con nghiện mà các phương pháp tâm lý và thuốc men tây y, đông y khác đã bó tay, không thể giúp họ về lâu về dài được khỏi bệnh. Một khóa viên, Simon Hà đã nói:

  • “Khi lần chuỗi Mân Côi tôi cảm nhận được sự bình an, ơn tha thứ và lòng thương xót của Thiên Chúa và Đức Mẹ. Trước đây, bàn tay tôi cầm dao đâm thuê chém mướn, trộm cắp để có tiền mua heroin, nay tôi quyết cầm tràng chuỗi để đền bù tội lỗi của mình”

Điểm độc đáo của trung tâm là, không thu chi phí cai nghiện khoảng từ một triệu rưỡi đến ba triệu đồng, tức là khoảng sáu mươi bảy đến một trăm ba mươi lăm đô một tháng kéo dài trong suốt từ một đến hai, ba năm. Đây là một số tiền không nhỏ ở Việt Nam. Trong số một trăm bệnh nhân đã thoát khỏi bệnh ra khỏi trung tâm cai nghiện này, hầu như chỉ có 3,4 người quay lại con đường cũ một khi đã vể nhà hội nhập vào xã hội, một con số làm các chuyên gia cai nghiện phải thán phục vì con nghiện cho dù đã khỏi bệnh, thường hay quay lại con đường cũ với tỉ lệ từ 40-60%.

Điều cao quí hơn đó là, đã có mấy trại viên sau khi ra trường, nay họ đi theo tiếng gọi của Chúa kính yêu và trở thành Đan Sĩ Biển Đức.

Tinh tam 3

                             Cha An cùng hát Thánh ca với những người cai nghiện tại nhà tĩnh tâm

Cha An chia xẻ:

  • Con đến Mỹ hai tuần, chưa được đi thăm viếng nơi nào thì Chúa an bài cho tham dự hai kỳ tĩnh tâm cuối tuần thật là tuyệt vời. Lòng con cũng reo vui, hợp tiếng ca ngợi Chúa vói các Bác, Anh Chị Em ở đây. Sự khác biệt là ở Nhà Tĩnh Tâm Thiên An thì các buổi thờ phượng thường tĩnh lặng, trầm lắng, còn ở đây thì việc thờ phượng Chúa lại phấn khởi, vui tươi, nhẹ nhàng mà cũng rất sốt sắng một cách sống động, lòng con lâng lâng trong sự cầu nguyện cảm ơn Chúa.

Chúa an bài cho Cha An đi dự tĩnh tâm vì Ngài đi sang Mỹ với cả một trời tâm sự mà cha gọi là 3 tảng đá khổng lồ đang đè nặng trên tâm tư và sức lực vốn rất cạn kiệt của Cha. Trong vòng một năm trời Cha phải chia tay cả Ông và Bà Cố về với Chúa, còn đang nuối tiếc thì nay Cha có thể sẽ phải chia lìa đứa con tinh thần là trung tâm cai nghiện vì bài sai đi phục vụ ở Trung Tâm Hướng Thiện Thiên An, tỉnh Quảng Trị, và sống bên ngoài Đan viện vốn ở Huế, gần đáo hạn ba năm mà Tòa Thánh cho phép. Cha không muốn xa lìa “Mẹ là Đan Dòng mà cũng không muốn xa Con là Trung Tâm Hướng Thiện Thiên An”. Cục đá to không kém là các món nợ tài chánh để duy trì trung tâm hoạt động sống còn vì trung tâm phục vụ cho lớp người ở cùng đáy xã hội hoàn toàn miễn phí theo lý tưởng Dòng. Tảng đá khổng lồ khác thì đè chẹn ngực Cha, đó là bệnh hen suyễn nặng phát tác mạnh mẽ làm cho cả đêm cha không thể thở và không ngủ được. Nó làm cho Cha cạn kiệt sinh lực và dần trỏ nên không còn chịu nổi.

Đến ngày Chúa Nhật, trong buổi tĩnh tâm cuối cùng, sau phần ca khen Chúa mạnh mẽ và thánh thoát, trong lúc cha An còn đang nhắm mắt cầu nguyện kết hợp vói Chúa và bị suyễn chèn ép trong ngực thì Cha chủ sự theo thứ tự đến cuối phòng, ở dãy ghế áp sát tường, đặt tay cầu nguyện cho Ngài, tiếp đến trong thánh lễ, khi được mời, Cha An đã làm chứng cho Chúa như sau:

  • …Khi được Cha đặt tay cầu nguyện cho con, con hơi bất ngờ nhưng con cũng hợp một ý với Cha, con chìm đắm trong sụ hiện diện của Chúa, tức thì như có một sức nóng, rất nóng bỏng ở trong ngực con, rồi sự đè chèn trong ngực như bị lôi ra cùng với sức nóng. Khi Chúa thăm viêng thì tâm hồn con không còn lo lắng, bồn chồn nữa.Nay con đã thở được cách nhẹ nhỏm, bình thường, không còn bị ngộp thở giống như tình trạng xảy ra cả đêm qua và sớm hôm nay, con nghĩ là Chúa đã chữa cho con khỏi bệnh. Gánh nặng trĩu trong tâm hồn con nay ở trong bàn tay quan phòng và yêu thương của Chúa, tâm hồn con nhẹ nhõm, vui mừng và thanh thản.

Con cảm thấy hạnh phúc trong sự ca hát ngợi khen thờ phượng Chúa với tinh thần rất sốt sắng, vui tươi, và được Chúa ban ơn.

Quả thực, không có điều gì mà vua tình yêu, Chúa Giê su của chúng ta không thể làm được kể cả việc Ngài biến đổi và làm cho Cha An kính mến trở thành một khí cụ bình an của Chúa. Lời Chúa đã minh định rằng:

Vinh phúc thay người kính sợ Chúa và hằng đi trên đường quang minh minh Thiên Chúa…  (Thánh Vịnh 127, 1)

Nều bạn muốn nối dài tình yêu của Chúa trong việc giúp sức cho Cha An và trung tâm hướng thiện Thiên An, ở Việt Nam xin mời bạn viếng thăm nhà tĩnh tâm, tọa lại ngay bên cạnh trung tâm hành hương thánh địa Đức Mẹ La Vang,

Trang ghi lại sinh hoạt của trung tâm Hướng Thiện Thiên An:

https://www.facebook.com/nhatinhtamhuongthien

ĐT : 0973166860- Email : [email protected]

Sau đây là câu chuyện về anh thanh niên tên Hiếu khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, người đã tham dự kỳ tĩnh tâm tổ chức tại hội trường nhà xứ thánh Christopher, Houston. Anh Hiếu đeo kính trắng, dáng người trầm lắng, điềm đạm, Anh vốn là một con cái Chúa thuộc hội thánh Tin Lành, trong lúc tìm hiểu Kinh Thánh, anh có cơ may tham dự tĩnh tâm và sinh hoạt với nhóm Canh Tân Đặc Sủng Công Giáo, được Chúa Thánh Linh đổi mới, từ chỗ nghi ngờ đến tin tưởng, từ chỗ ưu tư đến an bình nay anh gia nhập và thuộc về Hội Thánh Công Giáo.

Anh kể:

  • Con đi dự tĩnh tâm với ý định xin Chúa cho con biết mình phải làm gì theo ý định của Chúa dành riêng cho cuộc đời mình. Và khi đến đây thì ngay lập tức con đã được cảm thấy có sự hiện diện của Chúa Thánh Linh cách mạnh mẽ, tuy nhiên có một điều là ngay từ hôm thứ Sáu, trong buổi chiều đầy tiên của kỳ tĩnh tâm, khi Cha hướng dẫn đi đến, đặt tay cho, thâm chí trong những lần sau đó, từ xa khi Cha mới vừa giơ tay thì con đã được ơn nghỉ an trong Chúa, con cứ té ngả ra đất đã mấy lần rồi, không muốn cảm xúc thái quá đó. Con xin với Chúa cho con đừng té nữa. Hễ Cha đi về hướng con thì con tìm cách né qua chỗ khác. Cho đến sáng nay thì con hết đường chạy trốn vì Cha đi đến từng hàng ghế, con hết đường chạy trốn Chúa, con để cho Chúa thăm viếng con và chìm trong sự hiện diện của Chúa, điều tuyệt vời, điều kỳ diệu mà Chúa đã làm cho con lúc đó là Ngài cài cấy một tình yêu Chúa và tình yêu anh em dịu dàng trong lòng con. Trước đây thì con đi tìm Chân lý và đi theo Chúa vì đó là điều đúng và tốt cho con. Còn nay thì có thêm một lý do nữa con đi theo Chúa vì Ngài là người yêu của con. Từ đáy lòng con, rất biết ơn đấng đã yêu con đến độ Ngài chết đau đớn, trên thập giá, đền thay tội lỗi cho con, rồi Con cảm thấy Chúa đáng cho con yêu kính, con biết yêu Chúa không phải là chỉ bằng lý trí như trước đây nhưng còn bằng con tim, thậm chí say sưa Chúa như là người yêu. Con quyết định sẽ dâng cuộc đời con cho Ngài, đáp lại tiếng gọi của Ngài.

Ôi chao! Anh thanh niên tên Hiếu thật là một con cá lớn trong mẻ chài của Chúa Thánh Linh. Chúa ơi, chúng con xin cảm tạ Ngài về quà tặng này. Ngài ban cho nhiều quá, ơn thánh nối tiếp ơn lành. Lòng thương xót Chúa nối tiếp xót thương.

Thật là tuyệt vời được làm con Chúa !

Thật là tuyệt vời được yêu mến Chúa !

Happy

CUỘC TĨNH TÂM TRONG MƯA BÃO. (Bài 1)

CUỘC TĨNH TÂM TRONG MƯA BÃO. (Bài 1)

Phan Sinh Trần.

 Bạn đã bao giờ đi dự tĩnh tâm trong cơn giông mưa ngập và gió bão giật mạnh như thế này bao giờ chưa?

Số là, Jessica và Kim, hai bạn trẻ lữ hành đến thành phố Houston từ hai nơi khác nhau của vùng phụ cận Dallas đã trải qua kinh nghiệm “đi tĩnh tâm trong mưa bão” vào ngày 23 tháng 10 năm 2015. Chặng đường từ Dallas về Houston dài khoảng 250 dặm, lái xe mất khoảng bốn tiếng đồng hồ trong điều kiện thời tiết bình thường.

CUOC TINH TAM 1
Corsicana Flooding: Interstate 45 Frontage Road

Frontage road at Interstate 45 in Corsicana is flooded with all the rain water.

(NBCDFW published Saturday, Oct. 24, 2015)

Vào buổi sáng ngày 23 tháng 10 năm 2015, Jessisa, 19 tuổi, thủ thỉ với Chúa như thế này,

  • Chúa ơi, con muốn đi gặp Chúa ở buổi tĩnh tâm lắm rồi, Chúa làm sao thì Chúa làm đi, chứ bà Chủ Hảng của con bả sẽ không cho con nghỉ sớm để lái xe đi đâu.

Chúa có nghe lời cầu nguyện ngộ nghĩnh này của bạn trẻ không? Điều xảy ra là trong lúc Jessica mong ngóng, bồn chồn, thì Chúa đã làm một điều lạ, đó là tác động đến thời tiết, radio thông báo sẽ có một rớt bão đến từ miến duyên hải phía tây của Mexico, thổi qua Dallas. Cơn bão Patricia vốn là một trận cuồng bão hurricane cấp 5 với sức gió mạnh trên 200 dặm một giờ, nhưng đã dịu tắt dần khi nó tiến đến tiểu bang Texas, tuy nhiên rớt bão sẽ làm ngập lụt các thành phố Austin, Dallas và Houston mà trong đó nặng nhất là Dallas với lượng nước mưa dự báo là 12 inches, khoảng 3 tấc nước.

Khi nghe các tin tức về thời tiết như vậy, Bà chủ của Jessica vốn xưa nay chưa bao giờ cho công nhân nghỉ sớm vì bất cứ lý do gì đã bồn chồn, và cuối cùng thì bà quyết định cho mọi người ra về sớm lúc 13 giờ trưa. Thế là Jessica phom phom lên Xe trực chỉ Houston, cô thưa với Chúa là:

  • Chúa ơi con cảm tạ Chúa đã cho bà Chủ của con đó, cho đổi ý để bây giờ mọi người đi về nhà…, bây giờ con thì đi Houston, vậy con trao chuyến đi này, cho vào tay của Chúa…
  • Con muốn đến với Chúa lắm rồi, Chúa mà không cho con đi thì con cũng cứ muốn … đi. Chúa làm sao thì Chúa làm cho con đi.

Chúa có lẽ phì cười vì nghe được một lởi cầu nguyện vừa ngây ngô vừa nhõng nhéo giống như một em nhỏ thơ ngây mè nheo Mẹ hiền của nó, Jessica giống như là một em bé ở vùng quê Việt Nam, nằng nặc đòi về thăm mẹ giữa mùa bão lũ. Chúa sẽ làm sao đây hay là Ngài lại nhiều lần nữa chiều ý Jessica.

Chiều ngày thứ sáu, mưa như thác lũ dồn dập, nhiều vùng ở Dallas ForthWorth bị ngập lụt, nhiều đoạn xa lộ 45 và 35 bị đóng lại, mực nước ở Corsica vùng phụ cận đông nam của Dallas dâng cao ở mức hơn 5 tấc nước, sáng sớm ngày thứ bẩy, xe lửa bị đổ vì nước cuốn trôi đường ray.

Cuoc TINH TAM 3

Cuoc tinh Tam 2

 

 

 

 

(NBCDFW Published Saturday, Oct. 24, 2015)       Foxnews, October 23, 2015

Trên xa lộ, cảnh sát đóng đường chặn xe ở các đoạn bị ngập lụt, Jessica phải tìm đường vòng mà đi, xa lộ 35 có đoạn nước ngập quá bánh xe tải mười tám bánh, Jessica vừa lái vừa run, xin Chúa cứu giúp. Xe đi qua vùng quê, qua cánh đồng, khắp nơi, nước bao phủ mặt đất, một màu xám xịt, hòa vào trong sự lờ mờ u ám của trời, đường trơn trợt như chạy xe trên mỡ, Jessica bắt đầu nao núng và không ngớt cầu nguyện. Cơn mưa lớn đến mức, nước tuôn ào ào ở kiếng trước, nước dồn lên tạo thành một màn dày hơn một phân ở kiếng trước mặt, hoàn toàn không còn thấy đường đi như bị mù trong hòm kín, như bị chìm trong nước, sợ quá, Jessica khóc và gọi phone cho Mẹ. Mẹ Jessica, đang ở Houston chờ con về, bà cũng lo, nhưng mạnh tin, nói với con:

  • Con hãy mạnh dạn ca ngợi Chúa và Chúa sẽ cứu con, không sao đâu!

Jessica cất tiếng hát ca ngợi Chúa, các bài hát vinh thắng của Chúa Giê su, rồi các bài tình yêu với Chúa Giê Su mà cô thích và hay hát nhất… lời ca vang vang trong xe như át cả tiếng mưa rơi. Bên ngoài xe, mưa như dịu lại và rồi kiếng xe chỉ còn lấm tấm phớt sương các hạt nước nhỏ li ti, Jessica có thể thấy rõ đường và lái xe đi, một đoạn mặt đường, dưới gầm xe, ngay phía trước cũng không còn ngập ngụa nước nữa, vừa đủ khoảng cách cho cô bé lái xe đi. Yên tâm, cô phone cho mẹ,

  • Chúa cho rồi, bây giờ con lái đi được rồi Mẹ, cảm ơn Chúa …

Vì Chúa thích nghe Jessica hát trong sự ca ngợi và yêu kính nên Ngài đã can thiệp với thiên nhiên, đến khi cô ngưng hát để gọi phôn, thì thiên nhiên chỉ chờ có thế, nó tiếp tục kéo đến, mưa dồn nặng hạt và cứ thế mà tăng lên dần,

  • Mẹ ơi, con phải ca ngợi Chúa tiếp, mưa nó lại đang đến nữa rồi.
  • Phải rồi, con tiếp tục ca ngợi Chúa, Mẹ cũng sẽ ca ngợi Chúa với con, đừng phôn cho Mẹ nữa.

Jessica cúp phôn và cất tiếng hát thánh thót, với lời nhạc tha thiết nhất trong tâm tư của mình, rồi mưa tan biến dần và xe lại phom phom tiến về phía trước. Hình như, Chúa tạo ra một cái dù vô hình lớn, đủ sức che cho cả chiếc xe, làm cho người lái có thể an toàn chạy giữa cơn mưa giông tầm tã, bên trong dù thì tạnh ráo, khô khan bên ngoài dù thì ào ào nước bao phủ, dâng ngập mọi nơi chung quanh bóng dù.

Kỳ diệu quá phải không, thưa bạn? Nhưng mà, điều còn kỳ diệu hơn nhiều là thực ra đã biết bao nhiêu lần, trong đời Jessica, cả trong cuộc đời của Bạn và Tôi nữa, Chúa cũng che ô, che dù cho chúng mình giống như là lọng ô của con Ông cháu Cha vậy mà ta nào hay biết !… Không phải thư gởi cho giáo đoàn Ga lat, chương 3, câu 26 đã minh xác về tình trạng của ta, vốn được là con cái Vua Cha trên trời sao:

  • Vì hết thảy anh em là con cái Thiên Chúa nhờ bởi lòng tin trong Ðức Kitô Yêsu. (Galat 3:26)

Còn thư Cô rin tô thứ hai thì dẫn chưng cựu ước để minh xác lời hứa của Chúa:

Ta sẽ là Cha của các ngươi và các ngươi sẽ là con trai con gái của Ta

Chúa toàn năng phán. (II Corinto 6:18)

Nếu thực sự ta là con cái của đấng quân vương giàu có hết mức và hào phóng hết độ thì tình trạng “ô dù” cho hoàng tử, công chúa âu cũng là lẽ thường tình, một tình trạng đương nhiên được thụ hưởng. Chính các bạn không phải là công giáo của tôi cũng có khi trầm trồ về điều này, họ nói, “người công giáo được may mắn, được thành công một cách lạ kỳ, họ được đấng bên trên là Chúa giúp cho họ”.

Bây giờ, xin được trở lại với câu chuyện cũ, Jessica hân hoan vừa đi vừa ca ngợi Chúa, hạnh phúc ấm áp trong lòng dù ngoài trời, ngoại cảnh u ám và lạnh lẽo.

Một vấn đề mới đang xảy ra, cô đã lái xe và nhịn tiểu lâu rồi, bây giờ người bí bích quá không chịu nổi, cô phôn cầu cứu mẹ;

  • Mẹ ơi, con mắc tiểu quá, nhịn ba giờ rồi bi giờ làm sao. Nước dâng ở khắp nơi, con không đi ra ngoài được.

Mẹ Jessica nói liền, không chút do dự:

  • Không sao đâu, con tiếp tục ca ngợi Chúa rồi sẽ có lối ra exit khô ráo cho con.

Jessica yên tâm ca ngợi Chúa, cô tiếp tục lái xe đi mới có một quảng thì ngay lúc đó, có một lối ra khỏi xa lộ, đoạn đường cao ráo, có thể ra ngoài, cô bé vội dừng xe và đi xả “bầu tâm sự”.

Chúa của cô bé thật là chu đáo, người chăm sóc chuyện lớn, chuyện bé cho cô, còn Jessica thì nói:

  • Chúa yêu dấu ơi, con cảm ơn Chúa nhiều nhiều lắm đó !

Sau nhiều tiếng đồng hồ, Jessica đã lái xe đến nơi, nhà thờ thánh Christopher, trên đường Park Place, thành phố Houston, lúc sáu giờ hơn vừa kịp tham dự buổi khai mạc tĩnh tâm. Mẹ cô chào đón cô với tất cả sự vui mừng và hân hoan. Hai mẹ con cùng với người con cả đã tham dự ba ngày tĩnh tâm Thánh Linh.

Câu chuyện trên đây do chính Jessica đã lên làm chứng cho Chúa trong buổi tĩnh tâm tại giáo xứ thánh Christopher kể lại vào ngày Chúa Nhật, 25 tháng mười trước thánh lễ kết thúc.

Bây giờ tôi xin phép được ghi lại lời chứng của Anh Kim, khoảng 25 tuổi, cư dân Dallas Texas.

Khi con lái xe đi từ Dallas thì thời tiết bão đã xấu, mưa lớn như trút nước ào ào từ trên trời xuống vậy đó. Mẹ con ở Houston đâu có biết là mưa lớn quá như vậy, nếu biết thì không đời nào Mẹ cho phép con đi. Phần con, thì con đã dấu không dám nói cho Mẹ biết về thời tiết bão lụt vì con không thể nào không về Houston để được có mấy ngày, quay quần cùng các Bác, Anh Chị Em khác, cùng với Mẹ con bên Chúa, tung hô, hò reo trước nhan thánh Chúa Giê Su. Con mong mỏi buổi tĩnh tâm này đã lâu lắm rồi, không thể nào không lên đường, để về Houston tham dự tĩnh tâm.

Trên đường đi, có nhiều đoạn đường xa lộ 35, 45 bị đóng do nước ngập, con phải đi đường vòng, tình trạng rất nguy hiểm, gió như kéo chiếc xe ra khỏi mặt đất, con thì vùa đi vừa cầu nguyện và hát ca ngợi Chúa. Mặt đường bao phủ bởi một lớp nước dày, bánh xe trượt như đi trên lớp nhớt. Khi lái đến một đoạn cua, con không còn điều khiển được tay lái, xe ngoằn ngoèn chạy zic zac theo vết trượt của nó, rồi nó lao thẳng vào thanh chắn ở bên lề phải, con chỉ kịp hét lên:

  • Chúa ơi, cứu con, cứu…

Hồn phi phách tán, khi xe lao vào thanh nhôm chắn đường, bật tung ra, nó tiếp tục quay mấy vòng và lộn xuống hố. Con biết là phen này mình chết chắc khi có xe khác lao tới húc vào mình hay có may mắn lắm thì cũng nằm nhà thương lâu ngày. Con chỉ kịp thấy thanh chắn đường bung lên cao, nó bay vút qua đầu xe con, rồi con bồng bềnh, chao đảo như đang ở trên mây trong khi xe của con lao xuống rãnh bên đường, lộn mấy vòng và tiếp tục vọt lên bờ bên kia, quay đầu về hướng bắc, Dallas. Khi hoàn hồn, biết là mình chẳng hề hấn gì, không một vết trầy, không bị ê ẩm, con cảm ơn Chúa, rồi ra khỏi xe, coi xem xe có còn đi được nữa hay phải kêu xe kéo về, sau mấy lần va đập, tung lên, bật xuống, thật là ngạc nhiên về điều Chúa làm cho con, xe không hề bị một vết trầy xước nào cả, chỉ có cái cản bằng nhựa là có một vết xước vì va mạnh vào thanh chắn, còn ngoài ra xe không bị bể đèn, móp méo thân xe hay là bị bể kiếng. Giờ đây, con nhảy múa hoan hô Chúa và tung tăng như em bé vì con biết rằng bên mình Chúa ở gần con, và vui vẻ ngắm nhìn mọi người từ khắp các tiểu bang trên nước Mỹ về đây, tất cả đều nhảy múa, vui mừng ca khen Chúa hết lòng, hết sức và con biết là Chúa rất yêu thương con, Chúa vừa mới cứu con để cho con có dịp ở trước Chúa trong lúc này cùng với cả gia đình.

Ta biết rằng: Với những ai yêu mến Thiên Chúa, thì Người đồng công cộng tác biến mọi sự nên lành, tức là những ai đã được Người kêu gọi theo ý định của Người. (Thư Rô ma 8:28)

 *  *  *

Thưa Bạn, trong thời đại chúng ta, tội lỗi tràn lan, thù ghét giết chóc, bách hại lan tràn ở Trung Đông lan sang Tây Phương, thời đại của tội lỗi hủy hoại, các vụ phá thai giết hại hàng mấy trăm triệu thai nhi, vấn nạn đồng tính luyến ai ở nhiều quốc gia, kể cả ở những nơi cần đến sự thánh khiết nhất. Nhưng cũng chính trong thời kỳ này, chưa bao giờ ơn Thánh hóa của Chúa, ơn hộ phù của Chúa lại đầy dẫy cho những ai muốn tìm sự cứu giúp của Ngài.

Bạn ơi, phần tôi, thì mỗi kỳ tính tâm Thánh Linh nối tiếp sau, tôi lại được chứng kiến quyền năng, lòng thương xót Chúa ban cho mãnh liệt hơn kỳ tĩnh tâm trước. Tôi xin được làm chứng về cuộc tĩnh tâm này trong phần hai và ba của loạt bài phóng sự này.

Xin Chúa cho bạn một mùa Lễ Tạ Ơn chan chứa tâm tình biết ơn Cha Trời, Mẹ yêu.

CHÚA CHỮA LÀNH BỆNH UNG THƯ NÃO THỜI KỲ CUỐI.

CHÚA CHỮA LÀNH BỆNH UNG THƯ NÃO THỜI KỲ CUỐI.

MARIA NGUYỄN KỲ.

Hôm nay, tôi lại được hân hạnh gặp gỡ quí Bạn và làm chứng cho Chúa thêm một lần nữa.

Có một số trong các Bạn còn nhớ lần chia xẻ đầu của tôi về Lòng Thương Xót bao la của Chúa, Ngài đã ra tay vào tháng 10 năm 2014 cho Ba tôi, Chúa đã chữa cho Ba khỏi đốt xương sống bị trật,  bật ra khỏi khớp sống vì tai nạn xe cộ, vào dịp đó tôi đã có dịp làm chứng ở trang Web này:

http://thanhlinh.net/node/84301

Cũng như Bạn và nhiều người khác, tôi biết là Lòng Thương Xót của Chúa to lớn đến mức vô giới hạn. Lòng Thương Xót vốn đã có từ hơn hai ngàn năm rồi, trong lịch sử nhân loại, Chúa Giê Su luôn chạnh thương và vô cùng xót xa cho nạn nhân, tội nhân

“Các bệnh tật của ta Ngài đã gánh lấy, Ngài đã vác lấy các nỗi đau thương của ta.” (Mát thêu 8, 17).

Tôi biết là ai tìm đến Chúa với tâm tình tín thác đều lãnh nhận sự chữa lành của Chúa cách này hay cách khác sao cho có lợi ích nhất cho người đó. Chính Kinh Thánh đã nói rất rõ rồi phải không?

“Chiều đến, khi mặt trời đã lặn, người ta đem lại cho Ngài mọi kẻ ốm đau và những người bị quỉ ám; Tất cả thành tụ họp lại trước cửa và Ngài đã chữa nhiều người ốm đau mắc đủ chứng bệnh; Ngài trừ quỉ cũng nhiều, và cấm quỉ nói năng vì chúng biết Ngài.” (Mác cô 1, 32-34)

Ngay cả trong thời đại chúng ta, Chúa Giê Su vẫn hành xử giống như khi xưa, sự chữa lành của Chúa thật là tuyệt vời. Vào tháng 7 năm 2015 mới đây, Chị Xuân bạn mới quen mà tôi có dịp gặp trong một dich vụ bảo hiểm, chị rất buồn vì hoàn cảnh gia đình mình đang có nhiều trăn trở, số là anh Sang chồng của chị bị ung thư máu thời kỳ cuối, Bác sĩ cho biết Anh phải ghép tuỷ lại lần thứ hai vì lần đầu cách đây một năm, cách điều trị ghép tuỷ có dầu hiệu thất bại, Anh bị sốt cao độ, đau nhức trong đầu, trong xương khớp và tiêu chảy không ngưng, người hoàn toàn suy kiệt tới mức Anh Sang nghĩ rằng lần đi đến bệnh viện này sẽ là lần chót, anh hoàn toàn suy kiệt trong mọi cơ quan của thân thể và anh nghĩ rằng sẽ không bao giờ còn có cơ hội quay về căn nhà của mình thêm một lần nữa. Khi nghe biết hoàn cảnh của chị, tôi đã cảm thấy đau xót và thương cảm như chính mình đang trải qua các đau thương,khó khăn đó, tôi không thể cầm được nươc mắt, tôi cầu nguyện lòng thương  xót Chúa cho anh Sang, tôi ôm lấy tượng thánh giá với các thương tích loang lổ máu trên thân thể Chúa và dâng hoàn cảnh của Chị Xuân cho Lòng thương xót Chúa, Chị là một người mẹ với bốn con,chị nuôi Mẹ già tám mươi lăm tuổi, bịnh nặng, tài chính một tay chị phải xoay xở, chống chọi, anh Sang thì không thể đi làm nữa, sanh mạng Anh đang gần kề huyệt mộ, thậm chí gia đình đã mua xong phần đất để dành đó cho việc mai táng. Tôi cứ khóc và cầu nguyện, tình yêu thương cho Chị Xuân và cho Anh Sang một tân tòng cứ thấm vào trong tim tôi và làm tôi thao thức, Tôi biết là chỉ có Lòng Thương Xót của Chúa mới có thể cứu gia đình chị, những giọt nước mắt của tôi đã nhỏ trên tượng chuộc tội mà tôi ôm trong tay, có giọt nước mắt nào rơi trên những vết thương rỉ máu của Người? Tôi xin Chúa tỏ uy quyền và tình thương xót Chúa trong đời sống của Anh Sang, một người con mới biết sơ sài về Chúa mà thôi, xin Chúa cứu anh là một Tân Tòng… Còn đang cầu nguyện thì từ bệnh viện chị Xuân gọi phôn cho tôi biết ngay vào thời khắc đó Anh Sang đã tự nhiên ngưng sốt, và ngưng tiêu chảy. Các Bác sĩ ngạc nhiên và tiếp tục theo dỏi, hai mươi bảy tiếng đồng hồ sau khi chúng tôi cầu nguyện cho Anh Sang thì Bác sĩ cho phép Anh Sang xuất viện ngay đúng vào 3 giờ chiều, tức là giờ của Lòng Thương Xót Chúa, giờ mà Chúa Giê Su đã hứa cho bất kỳ ai biết tín thác và cầu nguyện với Lòng Thương Xót Chúa vào giờ đó thì sẽ được nhận lời.

Chúng tôi còn đang vui mừng và tiếp tục cầu nguyện cho anh Sang thì vào Chúa Nhật tuần trước, ngày 23 tháng 8, 2015 , Chúa gởi đến cho nhóm cầu nguyện chúng tôi một nhân chứng của Lòng Thương Xót khác thật là tuyệt vời, tôi xin ghi lại lời của Bác gái chứng nhân, khoảng trên sáu mươi tuổi, như sau:

–          Thưa các Bác, các Anh Chị , tôi được hân hạnh đến Nhóm hôm nay để làm chứng về Lòng Thương Xót Chúa, tôi không biết cách cầu nguyện của Nhóm (mãnh liệt) như thế nào , phần tôi thì cảm nhận được sự linh thiêng khi cầu nguyện vào lúc 3 giờ chiều với Lòng Thương Xót Chúa. Cách nay gần hai năm, con gái lớn của tôi hay bị đau đầu, khi không còn chịu đựng nổi, cháu mới chịu đến bệnh viện, khi chụp cộng hưởng từ, MRI rồi chụp cắt lớp CAT Scan thì khám phá ra là trong đầu cháu có đến 4 khối u ung thư. Cháu được điều trị tại trung tâm ung thư hàng đầu của Texas, bệnh viện M D Anderson, thuộc đại học UT. Tuy nhiên căn bệnh ung thư của cháu đã di căn và phát triển đến giai đoạn cuối cùng, các Bác sĩ đã bó tay, họ không dám mổ cũng không dám đặt kim xạ trị, không thể đụng chạm vào các khối u, tình trạng của cháu được kể là hoàn toàn tuyệt vọng và chỉ còn sống được một thời gian ngắn. Trước hung tin của cháu, tôi rất đau khổ và xúc động, điều này không tốt cho căn bệnh tim mạch và cao huyết áp nặng triền miên của tôi. Khi tôi thường xuyên từ nhà vào bệnh viện thăm cháu, thấy tôi xúc động và quá xao xuyến, cháu đã bình tĩnh nói với tôi, “ Con xin Mẹ đừng vào thăm con nữa vì Mẹ đã biết bịnh tình con sẽ như thế nào rồi. Con không muốn bịnh áp huyết của Mẹ ra nặng bất ngờ và Mẹ bị tai biến tim, tai biến mạch máu não (stroke) mà chết trước con thì khổ lắm. Từ nay, xin đừng vào đây thăm con nữa.” …

Làm thế nào đây? Là người Mẹ tôi phải tìm mọi cách để cứu cháu, tôi biết là chỉ còn có một cách duy nhất, đó là đặt trọn tín thác vào Lòng Thương Xót của Chúa, đêm hôm đó trong thao thức tôi cầu nguyện Lòng Thương Xót Chúa nhiều lần, tôi cứ tiếp tục cầu nguyện Lòng Thương Xót, trước bàn thờ, tôi chăm chú ngước lên nhìn ngắm Lòng Thương Xót Chúa với hết tấm lòng cậy trông xin Lòng Thương Xót Chúa chữa lành cho cháu vì Bác sĩ đã chịu thua cuộc và bó tay rồi. Như một em bé trong cơn đắm thuyền, tôi bám víu vào phao nổi là cứu Chúa với Lòng Thương Xót của Ngài. Tôi vững tin vào Chúa Giê Su, vốn là vị Bác sĩ đại tài, không có một bệnh tật nào mà Ngài không thể cứu chữa dù là 4 cục ung thư não di căn vào thời kỳ cuối. Nó chẳng là gì trong quyền năng của Chúa Giê Su, mạnh tin, tôi tiếp tục cầu nguyện liên lỉ với Lòng Thương Xót Chúa… Rồi trời cũng sáng dần, bắt đầu cho một ngày mới, lúc sau, tôi được cháu cho biết là đêm qua nó đã cảm thấy khỏe khoắn, và cảm thấy dường như có điều gì đã xảy ra trong đầu cháu. Về phần Bác sĩ, họ nhận thấy tình trạng bệnh không còn các cơn đau co thắt người cũng như các dấu hiện bệnh tiến triển, trở nặng. Hai ngày sau, Bác sĩ cho cháu chụp hình lại để xác định bệnh, kết quả MRI, CT đều không tìm ra bướu cũng như bất kỳ dấu vết ung thư hay sự thương tổn nào trong não. Chúa không chỉ chữa ung thư mà còn phục hồi các thương tổn trong não bộ do ung thư gây ra.

Đến nay, cháu đã sống khỏe mạnh, đi làm bình thường được gần hai năm rồi. Kỳ công của Chúa thật là ngoài sức tưởng tượng của các Bác sĩ và mọi người.

Thưa bạn, Lòng Thương Xót và quyền năng của Chúa Giê Su là như thế đó.Thật là uổng phí và thiệt thòi cho ta, nếu ta không biết chạy đến với Lòng Thương Xót Chúa và dìm tâm hồn vào trong biển tình bao la của Chúa kính yêu, vì Chúa luôn mong ngóng ta chạy đến với tình yêu mỏi mòn trong chờ đợi của Chúa.

Chúa phán với thánh nữ Faustina:“Cha khao khát lòng tín thác từ các thụ-tạo của Cha. Con hãy khuyên các linh hồn hết lòng Tín-Thác nơi LÒNG THƯƠNG XÓT vô-biên của Cha…Chớ chi các linh hồn tội lỗi và yếu đuối đừng bao giờ sợ đến với Cha, dù tội của họ có hằng hà sa số như cát đại dương đi nữa, thì tất cả những tội lỗi ấy cũng chìm hết trong Vực Thẳm Tình Yêu Thương Xót của Cha” (NK. 1059)

Không biết là từ bao giờ , tôi đã “ghiền” được cầu nguyện với Lòng Thương Xót Chúa, tôi luôn dùng cách thuận tiện là cầu nguyện Lòng thương Xót Chúa qua cell phone, mỗi ngày vào lúc 2 giờ ở Houston, ( tức là 3 giờ ở NewYork,  múi giờ Miền Đông Hoa Kỳ) chúng tôi lại cùng nhau gọi vào số điện thoại 605-562-3140, sau đó khi nghe đáp thì bấm tiếp số 460922#  để được ca ngợi và cầu nguyện với Lòng Thương Xót Chúa. Chương trình cầu nguyện này được Cha Lê Thanh Quang linh hướng và giảng Lời Chúa mỗi ngày. Bạn có thể tìm hiểu thêm chi tiết ở trang liên kết này http://www.longthuongxotchua-memedju.org/

Xin tạm biệt Bạn và hẹn gặp trong các kỳ chia xẻ cho nhau về tình yêu vô biên của Lòng Thương Xót Chúa.

CHÚA CHỮA LÀNH CHO CHÁU BÉ SƠ SINH BỊ BỆNH LỞ LOÉT DA & Ngứa Tứ Chi

CHÚA CHỮA LÀNH CHO CHÁU BÉ SƠ SINH BỊ BỆNH LỞ LOÉT DA & Ngứa Tứ Chi

Chị Mỹ Anh,

LA 04/2015

Tôi tên là Mỹ Anh, ở thành phố New Orlean, tiểu bang Louisiana. Lập gia đình và được hai cháu.

Cháu thứ hai của tôi, khi sinh ra kể từ tháng thứ hai thì bị ngứa ở đầu, Bác sĩ trị liệu bằng nhiều cách kể cả rọi tia hông ngoại, Ông cũng đã đổi đủ loại thuốc bôi mà cháu không đỡ . Phần tôi, cũng đã thử làm đủ cách mà người quen chỉ bảo, ai hướng dẫn gì , tôi cũng làm theo, cho cháu tắm trà , tắm khổ qua, tắm lá…

Tôi đã nhờ cậy và gọi đủ mọi dòng tu để xin cầu nguyện cho cháu, dòng Mân Côi, dòng Mẹ Thiên Chúa, dòng St. Paul ở Việt Nam,  các Sơ liên lạc và hỏi thăm cháu, và cầu nguyện cho cháu rất là nhiều .

Tình trạng bị ngứa đã lan ra toàn thân, vùng mặt cháu sần sùi, da đầu bong lở và chảy nước. Tóc không mọc được, đầu cháu trọc lóc. Toàn thân cháu cũng sần sùi và lở chảy nước, ai nhìn cũng sợ và thương cho cháu. Phần tôi, cảm nhận sự đau đớn, khó chịu của cháu, tôi cảm thấy bối rối quá, tôi khóc thương vì tội nghiệp cho cháu, nước mắt cứ tuôn chảy ngày đêm

Kế tiếp, tôi gởi lời cầu nguyện liên tục đi các dòng Việt Nam, dòng Đồng Công bên Mỹ. Tôi đã xin cầu nguyện nhiều đến mức mà các Cha nhìn thơ gởi, nghe tiếng nói qua phôn là biết ngay rằng tôi lại đang cần cầu nguyện.

Giai đoạn tiếp theo, thì cháu bị ngứa cả đêm, gãi chảy máu rồi khóc la, chả có đêm nào cháu được ngủ vài tiếng. Có một điều an ủi cho tôi đó là hễ hết ngứa thì cháu cười vui làm tôi cũng được an ủi và đỡ đau khổ.

Khi được 5 tháng thì bác sĩ cho cháu uống thuốc. Tuy nhiên, những chỗ trên người thì đỡ nhưng mà đầu của cháu không đỡ. Bôi thuốc thì nó dịu rồi lại phát tác trở lại. Bôi được chỗ này thì nó bùng lên ở chỗ khác.

Nhà dòng Đồng Công cũng gởi thuốc và cầu nguyện liên tục cho cháu.

Khi thấy cháu ngứa quá , thì lòng tôi rất xốn xang, tôi xin Chúa đổi lại và để mình chịu thay cho cháu.

Mấy Sơ gởi lá Dã Quỳ, từ Việt Nam sang, để tắm cho cháu, nhưng khi tắm xong thì cháu nổi mề đay nặng hơn nữa. Các Sơ khuyên thử lấy nước Thánh bôi cho cháu, ngày hôm sau, khi bôi nước Thánh thì các chỗ nổi mề đay đã lặn đi hết.

Tình cờ tôi  đọc trên Internet và biết được nhóm cầu nguyện Lòng Thương Xót Chúa & Mẹ Mễ Du cầu nguyện bằng phôn, Tại Mỹ gọi số phôn 605-562-3140, khi có tiếng nói thì bấm mã số 460922#.

Tại Việt Nam thì gọi cho số 84(0)4 7108 0099, khi có tiếng nói thì bấm mã số 460922#.

Vào khi đó, tuy đã có nhiều lời cầu nguyện nhưng tôi  nghĩ rằng thôi mình liên lạc để được thêm lời cầu nguyện nhất là cho mình biết được ý Chúa và can đảm chấp nhận tuy rằng , tôi quá tuyệt vọng và  không còn tin rằng cháu sẽ được Chúa chữa khỏi bệnh ngứa da nữa.

Sau khi liên lạc với đường dây cầu nguyện và được nói chuyện với Cha Peter Lê Thanh Quang, Cha đã cầu nguyện thì đêm đó cháu bị ngứa nhiều, càng nản chí , tôi đã khóc và than trách Chúa , tôi nói lớn giữa đêm khuya  “ Chúa ơi, tại sao vậy”. “ Tại sao con của con lại bị bệnh đau đớn như vậy, không được khỏi .“Tại sao và tại sao?”

Tuy nhiên, dù nản đến đâu, dù mệt mỏi uể oải đến đâu, tôi vẫn cố gắng cầu nguyện,  tham gia đường dây cầu nguyện trên phôn mỗi ngày bắt đầu vào lúc 2:00PM (giờ miền đông bắc Hoa Kỳ) .

Cha và các Anh Chị càng gia tăng cầu nguyện cho cháu hơn nữa. Bấy giờ đã là mùa chay năm 2015.

Một tối nọ, mệt quá, tôi thiếp đi một chút, đang ngủ thì tôi mơ có tiếng nói bên tai “ Con của con sẽ được chữa khỏi” bừng tỉnh dậy,  không dám tin rằng đó là lời nhắn gởi của Chúa dành cho mình. Rồi tôi đã khóc và thưa với Chúa trong thất vọng, “Tại sao vậy, Chúa muốn con làm gì bây giờ đây ?”

Những ngày sau, bước vào tuần cửu nhật kính Lòng Thương Xót Chúa , đang khi tôi còn tiếp tục khóc thì lạ lùng thay, cháu không gãi chảy máu đầu nữa, không thấy cháu khóc như các đêm trước đó.

Ngày kế tiếp thì da cháu hết sần sùi và da trắng ra,

Ngày cuối tuần cửu nhật thì cháu mọc tóc trở lại, da láng lẫy, đẹp đẽ.

Cảm tạ Lòng Thương Xót của Chúa. Đúng như Lời Chúa của Lòng Thương Xót đã hứa “sẽ không từ chối bất kỳ ai hết lòng chạy đến với Lòng Thương Xót Chúa” Ngài đã chữa cho cháu khỏi bệnh mà các Bác sĩ bó tay.

Bài học tôi rút ra được qua biến cố này bao gồm mấy điểm sau đây:

Trong thời gian mọi người cầu nguyện, thì tôi đã không hợp tác cùng cầu nguyện trong sự hiệp nhất với tinh thần biết chấp nhận và khiêm tốn. Tới bây giờ tôi mới nhận ra điều này.

Tôi cũng muốn thưa với mọi người, xin đừng mất kiên nhẫn giống như tôi, khi có việc cần cầu nguyện thì ta hết lòng tín thác, trông cậy và kiên nhẫn, nhất là xin chớ, đừng oán trách Chúa giống như tôi nhưng hết lòng tin tưởng vào giải pháp tốt đẹp nhất từ Chúa và chấp nhận thánh ý Chúa.

Con xin cám ơn Cha Peter Le Thanh Quang và tất cả quí vị trong đường dây cầu nguyện nhất là cha đã kiên nhẫn với tôi và cùng cầu nguyện với tôi. Nhờ Chúa thương, không những con của tôi được ơn mà chính tôi còn được Chúa ban ơn quan trọng hơn, đó là quay về với Chúa, được ơn cầu nguyện ca ngợi Chúa bằng tiếng lạ.

Con xin cảm ơn Cha Peter kính mến, linh hướng của mạng lưới Cầu Nguyện Lòng Thương Xót Chúa & Mẹ Medju đã giúp cho con với những nhận xét như sau:

–          Trong tuần cửu nhật LTX Chúa thì Chúa đã ra tay, tỏ cho biết Chúa yêu thương ta vô cùng và chữa lành cho cháu bé.

–          Nhìn con chịu đau khổ thì người Mẹ còn đau gấp đôi.

–          Khi bị bệnh thì hết lòng cảm tạ và giao hết cho Chúa để Ngài lo liệu. Khi ta giao con cho Chúa thì Ngài còn yêu nó hơn ta, Ngài sẽ chữa lành cho cháu vì đó là con của Chúa.

–          Chúng ta một khi đã được ơn Chúa ban thì nên can đảm, mạnh mẽ làm chứng về Lòng Thương Xót đầy quyền năng chữa lành hồn xác của Chúa.

–          Khi chúng ta hết tâm hồn hướng về Chúa thì Đức Chúa Thánh thần sẽ nâng đỡ giúp ta cầu nguyện bằng ngôn ngữ đặc biệt như Thư Rô Ma, 8: 26. “Cũng vậy Thần khí đỡ đần tình cảnh yếu hèn của ta. vì cầu xin thế nào cho phải, ta nào có biết. Song chính Thần khí chuyển cầu cho ta, bằng những tiếng rên khôn tả.”

Các bạn cũng có thể nghe lời chứng của Mỹ Anh bằng cách nhấp chuột vào nối kết của trang mạng “Cầu Nguyện Lòng Thương Xót ChúaMẹ Medju”  này:

Phan Sinh Trần gởi

CHÚA PHỤC SINH và quà tặng ĐỜI SỐNG MỚI.

CHÚA PHỤC SINH và quà tặng ĐỜI SỐNG MỚI.

(phần hai)

Phan Sinh Trần.

Xin tái ngộ các bạn trong câu chuyện mạn đàm về ánh sáng của Chúa Phục Sinh làm mới đời sống chúng mình.

Vào ngày 28 tháng 3 năm 2015 tôi có cơ hội đến tham dự tĩnh tâm do Cha Giu se Nguyễn Thiện Lãm, Cha Mark Goring , và các sơ đến từ Ấn độ và Mexico tại trung tâm Canh Tân Đặc Sủng của giáo phận. Ngay từ đầu, bầu khí ca ngợi Chúa là trung tâm của ngày tĩnh nguyện. Các vị diễn giả bừng sáng trong sự tươi vui, họ hăng hái  làm chứng về một Chúa Giê Su vẫn đang sống, đang chữa  lành cùng với tác động của Thần Khí diệu kỳ của Ngài là Chúa Thánh Linh. Trong phần làm chứng cho Chúa, thì điều đã gây ấn tượng cho tôi là lời chứng của Anh Jonathan, 27 tuổi, người Mexico.

Trước hết Jonathan kể về cuộc đời của Anh, sinh ra trong một gia đình Công Giáo tốt lành, sốt sắng. Từ lúc còn bé, theo Bố Mẹ Anh Chị Em đi lễ, đi nhà thờ. Anh đã tham dự các nghi thức, các Thánh lễ trong đạo cách thường xuyên. Anh còn nhớ, có một tuần thánh nọ anh được chính Đức Giám Mục rửa chân cho trong Ngày lễ thứ năm, kỷ niệm bữa tiệc ly dù khi đó Anh chỉ có 7-8 tuổi. Đức Giám Mục , Các Cha thường đến thăm viếng và dùng cơm chung với gia đình, đàm đạo với Ông Bà , Bố Mẹ , cả gia đình của Anh rất là tâm đắc. Nói chung là mọi cơ hội để cho Anh được đến với Chúa và gần gũi Giáo Hội đều có đủ, dồi dào.

Theo Đạo qua các nghi thức, nhiều lần, nhiều năm, vào thời thơ ấu đã không làm cho Anh được rửa tội lại trong sức sống mới của Chúa Phục Sinh, theo năm tháng Anh lớn lên và xa cách Đạo, Anh nói:

–       Tôi ham thích tụ họp tán gẫu với bạn bè hơn là quan tâm tới Chúa và các lý thuyết trừu tượng của Ngài.

Khi đã thành một sinh viên thì cách sinh hoạt trong Đại Học có chung một mẫu số, Thày và trò đều phê phán, một cách nào đó đặt dấu hỏi vào các niềm tin không có căn cứ Khoa học, các hình thức tôn giáo ít nhiều mang tính cổ xưa thiếu các hào nhoáng của văn minh vật chất, thiếu các tiện nghi của kỹ thuật. Phần Anh thì cho rằng, mình có thể sống thiếu tôn giáo nhưng không thể nào thiếu các liên lạc nhanh nhạy của Cell phone, không thể sống mà thiếu tin tức đến từ máy tính bảng ipad, cả các bạn của Anh cũng cho rằng cuộc đời sẽ vô cùng nhàm chán nếu không có các sự hào hứng của các trò chơi từ máy vi tính, các trò game trực tuyến. Cuộc sống của Anh không thể thiếu ăn diện, xe cộ, bồ bịch nhât là sau khi đã tốt nghiệp và làm việc đại diện thương mãi cho một hãng nọ.

Cũng không biết từ lúc nào, có lẽ là đã dăm bẩy năm nay, Anh xa cách và ghét cay ghét đắng tôn giáo, anh thường đăng trên Internet các nhận định về “mấy người theo tôn giáo điên khùng” mỗi khi biết được các hoạt động của tôn giáo chống lại “đồng tính luyến ái”, chống “phá thai”, các kêu gọi về “luân lý”, về tu đức. Bất kỳ điều gì gợi lên tính tôn giáo là anh tránh xa vì không chịu nổi “mấy người theo tôn giáo điên khùng” Tuy nhiên cũng đã có một luật trừ đó là Anh có một vài người thanh niên hang xóm, mấy người này hay đi nhà Thờ và có đời sống rất vui vẻ, hòa nhã với mọi người trong xóm. Họ hay năn nỉ Anh đi tham dự thử một buổi sinh hoạt ca nhạc trong một buổi lễ nào đó tại trung tâm Canh Tân đặc sủng. Họ cứ năn nỉ, gợi ý mãi, làm anh bực mình thật là “mấy người theo tôn giáo điên khùng”. Anh hỏi, ca hát bao lâu, lễ kéo dài bao lâu, họ dám can đảm trả lời , chỉ có cỡ hai tiếng mà thôi, nghe xong, lập tức Anh dẫy nẩy lên :

–       Trời ơi, kéo dài tới hai thế kỷ hả? làm sao mà chịu được !

Trong đầu Anh chợt nổi lên sự suy nghĩ cau có “mấy người theo tôn giáo điên khùng”.

Ngày qua tháng lại, mấy người hàng xóm của Anh vẫn vui vẻ quá, họ rất hào hứng về các buổi Ca Ngợi của Nhà thờ và cứ mời anh đến coi thử cho biết. Phần nào có sự tò mò, nhất là cũng cảm thấy người hang xóm này thật là đáng mến Anh ậm ử rằng sẽ đi thử cho biết, anh không quên thòng theo một điều kiện là sẽ ra về sớm nếu cảm thấy quá nhàm chán. .

Lần tham dự đầu trong Thánh Lễ Ca Ngợi tại trung tâm Canh Tân Đặc Sủng anh thấy cũng không đến nỗi nhàm chán như mình nghĩ và có thể tham dự cho đến hết. Thánh lễ không đến nỗi kéo dài quá xá và rồi Anh cũng muốn đến tham dự thêm một lần nữa xem sao.

Lần tham dự thứ hai, đặc biệt có bạn gái  đi cùng Jonathan, phần Ca Ngợi Chúa cũng hơi hào hứng và vui nhộn,  khi Cha Mark mời những ai muốn có đời sống mới trong Chúa Phục Sinh tiên lên gần Cung Thánh  để Cha cầu nguyện cho. Khi đó, Jonathan đang quì ở ghế, Anh cảm thấy có một sự thôi thúc về tâm lý , anh cảm thấy cần đi lên để khám phá Chúa mặc dù Anh thấy rất là quê độ với Cô Bạn Gái vốn rất thường nghe anh phê phán về “mấy người theo tôn giáo điên khùng”. Ngần ngừ một lúc, thì anh đi đến quyết định, quay qua cô bạn Jonathan nói:

–       Anh muốn đi lên đó.

Cô bạn gái trố mắt ngạc nhiên, không biết đang có chuyện gì xảy ra cho người bạn vô thần của cô, nhưng cô im lặng, không phản đối để tùy ý bạn của mình. Khi anh bước đi trên lối hành lang, qua hai dãy ghế ở bên cạnh lối đi, Anh ngoái lại, thì ô kìa, Bạn Gái Anh cũng đi lên theo, Cô ở ngay sau lưng. Chuyện xay ra là vừa ngay khi Cha Mark vẫn còn đang giỏ tay cầu nguyện với Chúa,  Anh đang sắp vượt qua hàng ghế cuối cùng ngay sát cung thánh thì nước mắt ở đâu cứ tuôn ra dàn dụa, chúng nhiều đến mức Anh không còn thấy đường đi nên cứ phải liên tục chùi đi, thật là mắc cỡ và kỳ cục quá sức, cô Bạn Anh thấy thế vội nắm tay và thốt lên “Có sao không, có ổn không Anh?” Lòng Anh lúc đó rất bình thường, anh nói “Không có gì, Anh cũng ổn mà” Tuy nhiên, nước mắt còn tuôn dàn dụa hơn nữa, mặt anh đỏ và hơi sung vì khóc nhiều. Anh hiệp ý với Cha, Anh thưa với Chúa:

–       Nếu Chúa có thực thì con xin mời Chúa đến với con,  Con xin Chúa tha thứ mọi xúc phạm, phỉ báng và tội lỗi con đã phạm xin tha thứ và làm cho con được tái sinh làm con Chúa Cha mãi mãi. xin đổ đầy Thánh Thần cho con và cho con một đời sống mới.

Điều đã xảy ra ngay vào lúc đó là tôi đã được một khoảnh khắc nghỉ ngời trong Chúa, hai chân tôi bủn rủn, cặp chân mềm ra như bún, tôi ngả ra và được đỡ nằm trên sàn nhà, ngay vào lúc đó tôi đã có một niềm vui và bình an không thể nào diễn tả bao phủ tôi, ngay vào lúc đó tâm hồn tôi đã thay đổi với cảm giác nhẹ nhàng thư thái của một người mới tắm xong và cảm thây mọi sự đều  mới mẻ và tươi mát.

Chính Lời Chúa Giê Su đã cho biết :” Tự lòng Ngài có những sông tuôn chảy nước sinh sống. Ðiều ấy, Ngài nói về Thấn khí các kẻ tin vào Ngài sẽ lĩnh lấy” (Gioan 7: 37-39)

Đó là những gì xảy ra cách nay 6 tháng, còn bây giờ thì sao ? Này tôi đây, một Jonathan như các Bạn thấy, say sưa tham dự Thánh Lễ, giống như một người bị đói ăn đã lâu nay ăn trả bữa, tôi luôn tìm cách sắp xếp giờ giấc để tham dự thánh lễ ở Trung tâm này, ở mọi nơi. Có một cái gì thu hút tôi vào Thánh lễ nơi mà tôi có niềm vui và sự bình an. Lễ xong, tôi lại tìm cách ở lại mong được giúp ích cho Nhóm cách này, cách khác, làm những việc mà trước kia tôi hay thắc mắc là việc của “mấy người theo tôn giáo điên khùng”. Cũng có khi những đám mây mờ hồ nghi về sự hiện hữu của Thiên Chúa quay trở lại nhưng mà như mây trời chúng đến rồi đi, khi tôi cầu nguyện với Chúa trong Thánh Lễ thì nó phải tan biến. Ánh sáng chói chan của Mặt Tròi Chân lý Chúa làm tan biến mây mờ ngay tức khắc.

Anh Jonathan tâm sự rằng sự hiểu biết về Chúa của anh còn rất là hạn chế, gần như  số không dù anh rất giỏi chuyện đời như buôn bán, câu dụ khách hàng mua nhiều hàng của mình, … Anh chia xẻ: “nhu cầu cần kíp là tôi cần tiếp tục tham gia học lớp Kinh Thánh để biết về Chúa Giê Su và tìm hiểu Chúa ngày đêm qua Lời Chúa. Tôi muốn và cần cầu nguyện với Chúa nhờ Lòi của Ngài đẻ tiếp tục đâm rễ sâu và lơn lên trong Đức Tin”

Thưa Bạn, điều thú vị là anh Jonathan rất tự hào về các khám phá của mình, khi có dịp gặp lại các bạn vô thần cũ, bị họ trêu ghẹo mỉa mai. Anh cười, xác nhận: “vâng, tôi là một người theo Chúa đến cùng, mời các bạn khám phá Thiên Chúa xem có thật hay không, tôi không thể nào không tin Chúa qua các trải nghiệm của tôi, trong Khoa Học bạn đau có thấy hình dáng của điện lực nhưng mà qua năng lực mạnh mẽ của nó, ai cũng tin là có điện phải không ? Tôi cũng vậy, khi có kinh nghiệm về Chúa rồi thì rất khó mà không tin Chúa vì năng lực của Chúa là rất thực, rồi anh có dịp thao thao bất tuyệt làm chứng cho Chúa. Trên facebook của Anh , đăng bài làm chứng của anh với xác nhận nay Jonathan thuộc nhóm “mấy người theo tôn giáo điên khùng”.

Tới đây thì điều có thể là, Bạn sẽ hỏi tôi rằng thế còn Cha Mark thì sao? Trường hợp đến với Chúa của Ngài khác với Jonathan như thế nào?

Vâng, Bạn sẽ rất ngạc nhiên vì qua lời chứng của Cha Mark thì khi đến lứa tuổi nổi loạn, Ngài cũng chả hơn gì anh Jonathan, Khi còn là một thiếu niên Ngài cho rằng chẳng có lý gì để tin vào chuyện thần tiên về Chúa và Đức Mẹ có lẽ họ chỉ có trong trí tưởng tượng của con nít thơ ngây. Khi tất cả các bạn cùng thời đại, bạn trang lứa đều bỏ qua đức Tin và say sưa về việc thử khám phá và sống với nhục dục, tìm cách làm tình vói bạn khác phái. Ngài bị lôi kéo, có lúc cũng muốn đi theo khuynh hương tội lỗi chung của thời đại cho đến khi Ngài xin Chúa làm chủ đời mình. Ở 13 tuổi, Ngài chân thành cầu nguyện rằng nếu Chúa có thực thì tỏ ra cho con biết, sau vài lần cầu nguyện như thế thì Ngài được ơn bằng an và không bị cám dỗ muốn phạm tội. Điều đôc đáo là đã có sự bảo vệ của Mẹ Maria ôm ấp Ngài tư lúc 13 tuổi tới nay trong thanh sạch nhất là Mẹ luôn có cách dẫn Ngài đến với Chúa Giê Su.

Năm 16 tuổi, qua Nhóm Thánh Linh Ngài xin Chúa làm chủ đời mình, và xin đầu phục một mình Chúa, xin dâng cho Chúa tất cả những gì mà Ngài có được, từ đó trở đi đời sống mới đã đến và thế là từ năm 16 tuổi cho đến giờ, được 35 tuổi, chưa có một ngày mà Ngài bị nghi ngờ về sự hiện hữu của Thiên Chúa, chưa có một ngày Ngài không được sự thánh khiết và yêu thương của Chúa bao phủ. Thật là tuyệt diệu đời sống mới mà Chúa Phục Sinh ban cho con cái Chúa. Còn những ai đón nhận Ngài, thì Ngài ban cho họ quyền làm con Thiên Chúa, ấy là cho những kẻ tin vào Danh Ngài. (Gioan1:12)

Xin bạn nghe lời làm chứng của Cha, qua youtube nối kết sau đây:

http://play.tojsiab.com/M0Jfc19ZS2Y4MkUz

Để kết luận bài này, chúng mình cùng ghi khắc lời dặn dò của Chúa Giê Su kính yêu vì rất có thể là ngay hôm nay vào giờ này Chúa cũng đang muốn, đang mong chờ Bạn đến và ban cho Bạn một đời sống mới khi bạn quyết tâm đi theo Chúa một cách dứt khoát và trọn vẹn :

…Ðức Yêsu đáp lại:

“Quả thật, quả thật, tôi bảo ông,

ai không sinh ra bởi Nước và Thần khí,

thì không thể vào được Nước Thiên Chúa.

6 Sự gì sinh ra bởi xác thịt là xác thịt, và sự gì sinh ra bởi Thần khí là Thần khí.

(Gioan 3:8)

–       Lậy Chúa, giờ này xin Chúa tiếp nhận con người tội lỗi của con vì con muốn đầu phục Chúa trọn vẹn.

–       Xin ban cho con đời sống mới làm con Chúa, xin ban Thần Khí Chúa sống trong con, làm nên tạo thành mới hoàn toàn sống theo Chúa và chỉ có Chúa mà thôi .

Phan Sinh Trần.

TÁC HẠI CỦA THIỀN YOGA -phần một

TÁC HẠI CỦA THIỀN YOGA – phần một

Tác giả: Phan sinh Trần

Tuần trước ngày 17 tháng 9 năm 2014,  trong nhóm chia sẻ lởi Chúa, Houston Texas,  Chị Oanh có lên làm chứng và cho biết có một chị quen đến xin cầu nguyện vì khi di tập thiền được vài lần  thì bị một sự lạ, mối khi chị hát kinh Vinh Danh Chúa trong Thánh Lễ Misa  ở nhà thờ thì hai chân bủn rủn và muốn té khụy, không tài nào giữ thăng bằng, tâm hồn bất an và luôn lo âu sợ hãi. Chị  muốn tìm Cha  để được cầu nguyện xin Chúa giải thoát .

Chị Oanh nói , vì chưa có thể gặp Cha ngay nên chị cần hết lòng tuyên danh Chúa và tôn thờ Ngài duy nhất , xin Chúa chữa lành là sẽ được bình an và nếu may mắn thì sẽ có thể hết.

Chị bị ám đã làm như lời Chị Oanh . Cám ơn Chúa, cho đến nay, người bị ám đã lành được hơn 90%.

Cũng may đây là con quỉ xoàng không mạnh mẽ lắm  và Chị này vốn rất sốt sắng đạo đức nên lực lượng tối tăm chưa thể chiếm hữu Chị hoàn toàn.

Thiền Yoga là phương cách làm cho tâm trí trống rỗng và chú tâm vào giây phút mình đang hiện hữu bỏ qua tất cả các ý thức khác (Thiền Minh Sát, Vipassana), bỏ qua mọi hiện hữu chung quanh ta. Trong khi thiền , đọc câu niệm bằng tiếng Phạn hoăc Hindu để tập trung, ý nghĩa của câu niệm có thể là: hư vô, Phật, Thượng Đế, Thần Govinda,Yêu thương,  …

Khi Thiền đã trở thành chủ quan, nghĩa là khi tâm trí của người Thiền mở rộng vô hạn đến nỗi không ý thức cá nhân nào còn tồn tại, đó là lúc đã đạt được Đồng Nhất Vũ Trụ, đồng hoá vào Ý Thức Duy Nhất mênh mang trong vũ trụ …

–  Giáo hội Công Giáo , Thanh Bộ Giáo Lý Đức Tin có giáo huần về thiền tháng 10, năm 1989, ký bỏi Đức Hồng Y Ratzinger , sau này là Đức Thánh Cha Benedict XVI:

Tôi đã tìm thấy rằng  kỹ thuật Yoga không hữu dụng và có tiềm năng làm tổn hại tinh thần lớn lao, đáng kể. Bất kỳ là ai , một khi đã dâng đời mình cho Chúa Giê Su Ki tô và có tương quan gần gũi với Chúa trong Chúa Thánh Thần thì không cần những kỹ thuật có nguồn gốc từ các tôn giáo không phải là Ki tô.

https://forums.catholic.com/attachment.php?attachmentid=15565&d=1354124166

– – Đức Thánh Cha John Paul II trong “Bước Qua Ngưỡng Cửa Hi Vọng” năm 1994, khi nhận định về thiền tập  tiếp tục nhấn mạnh vể sự dậy dỗ của Thánh bộ Giáo Lý Đức Tin đã nêu ở trên.

Các lời chứng khác của Ki tô hữu vốn là bệnh nhân Thiền , do Soeur Jean Berchmans Minh Nguyệt sưu tầm được  ở Pháp nơi mà Thiền rất phổ biến từ những năm 1970, đáng kể có lời chứng của Linh mục Robert Thorn :

http://niemhyvong.net/forum/archive/index.php?t-7486.html

– Tôi (Cha Robert Thorn) có một người bạn thân, một người luôn rất điềm đạm và an hoà và tôi hỏi anh làm thế nào mà được như thế. Anh ta đáp: ‘À, tôi tập Siêu Nghiệm Thiền.’ Tôi biết một chút ít nhờ anh chỉ dạy, và quyết định tập thử. Từ khi khởi sự, tôi cảm thấy một sự an bình tràn ngập thân tôi. Tôi thực sự cảm thấy một sự bình an lớn lao lạ thường…

Cuối cùng, tôi trở thành huấn luyện viên môn Siêu Nghiệm Thiền….
… Tôi vẫn còn tập thiền và cảm thấy bị phụ nữ cuốn hút không cưỡng. Lúc đó, tôi vẫn còn đang sống trong tội. Tôi trở lại Mễ du (trên đường đến chỗ hẹn hò với một phụ nữ Thổ Nhĩ Kỳ để làm một cuộc chạy trốn đầy lãng mạn ở Istanbul).
…Vào một tối nọ, tôi được một cảm nghiệm khi tham dự nghi thức chữa lành ở trong nhà thờ ngay sau thánh lễ. Tôi đang quỳ gối, tưởng tượng như Máu Đức Kitô đang đổ tràn trên tôi. Tôi nhắm mắt lại và bất thình lình tôi nhìn thấy một con vật đen thui xấu xí, một thứ gì đó giữa cua càng và ong, đi qua lại trước con mắt tâm trí tôi.
Tôi nói theo bản năng: ‘Đó là một thần khí xấu. Tôi cần thoát khỏi nó’.

… Khi một linh mục nghe tôi xưng tội về chuyện đó, ngài nói: ‘Á à, nghe hấp dẫn chứ nhỉ. Kể tôi nghe anh có ăn chay không?’ Tôi đáp: ‘Dạ, có’ và vị linh mục nói tiếp: ‘Tốt, vì quyền năng của Chúa Thánh Thần sẽ mạnh hơn khi anh có ăn chay.’

Vị linh mục đó trừ  quỷ cho tôi,  qua một đêm dài sốt sắng cầu nguyện, chúng tôi tuyên bố từ bỏ mọi gắn bó với những thần khí xấu ở bên trong tôi nhân danh Chúa Giêsu Kitô. Tôi cảm thấy đau đớn lạ thường ở trong ruột (chú thích: như trường hợp của anh Chánh học Yoga và thiền theo phái “Con đường chân phúc (Ananda Marga)”. Nó bắt đầu thoát khỏi cổ họng tôi giống như bị ợ chua liên tục, có lúc tôi thực sự nhìn thấy một luồng khí thoát ra ngay khỏi miệng tôi ! Tôi bị lê trên sàn nhà trong khi vị linh mục rảy nước phép trên người tôi, ngài đặt tượng chịu nạn trên bụng tôi và tôi đau đớn kinh khủng…

Lời chứng của chị Sylvie:

…Một buổi tối, người bạn gái hỏi con có muốn dự buổi thực tập ngồi thiền không. Cô bạn giải thích: “Đây là lối suy niệm siêu hình, hay đúng hơn, là kiểu ngồi thiền tìm kiếm hư vô”. Con tự nhủ: “Mình cứ thử xem sao. Biết đâu sẽ gặp được Thiên Chúa, thay vì đi đến nhà thờ!” Nghĩ thế nên con theo bạn dự buổi ngồi thiền. Người hướng dẫn buổi ngồi thiền là một phụ nữ. Bà nói với chúng con: “Suy niệm kiểu này sẽ mang đến cho con người sự điềm-tĩnh, sự tự-chủ, niềm bình-an, trở về với nguồn cội của tư tưởng và đạt được những sức mạnh phi thường, kể cả các bí thuật thần thiêng!” Lời giải thích nghe thật êm tai, đưa hồn giới trẻ chúng con vào cõi mộng .. Nếu chỉ ngồi thiền trong một thời gian không lâu mà đạt được những điều vừa nói, thì quả thật là quá hay và quá dễ! Chúng con phải ngồi thiền mỗi ngày hai lần và mỗi lần 20 phút. Trong vòng 20 phút đồng hồ, con phải ngồi yên và chỉ lập đi lập lại hai tiếng duy nhất là “hư-vô”. Ban đầu, con cảm thấy mình hạnh phúc và hớn hở với ý nghĩ: “Chắc hẳn rồi đây mình sẽ khám phá nhiều điều lạ lùng. Và biết đâu, mình chẳng khám phá được Thiên Chúa?” Nhưng rồi, thời gian qua đi cùng với việc thực hiện phương pháp ngồi thiền, con không hề khám phá ra ánh sáng. Trái lại, con cứ càng ngày càng chìm sâu trong bóng tối đen dày đặc! Thật là hãi hùng kinh khiếp. Cứ mỗi lần con ngồi yên nhắm mắt là đầu óc con quay cuồng giữa hư-vô tư-tưởng, rồi, hư-vô tư-tưởng, rồi, hư-vô tư-tưởng! Sau 20 phút ngồi thiền, thể xác con có phần nghỉ ngơi chút ít, nhưng linh hồn con lại rơi vào lo âu sầu khổ và tràn đầy tuyệt vọng. Tâm trí con cứ bị ám ảnh bởi hai tiếng hư-vô .. hư-vô .. hư-vô! Và vì chỉ lập lại hai tiếng hư-vô nên con không còn cầu nguyện cùng Chúa GIÊSU và Đức Mẹ MARIA nữa. Trong khi đó hai tiếng hư-vô làm con khiếp sợ và chỉ muốn tìm cách trốn thoát.

Trong cơn khốn cùng, Mẹ MARIA đã giơ tay cứu vớt con. Trong phòng con có Bức Tượng Đức Mẹ nhỏ. Con thưa với Đức Mẹ: “Xin Mẹ đến giúp con!” Con chỉ nói với Đức Mẹ có thế thôi…

Rồi con gặp một vị Linh Mục. Ngài giúp con lãnh nhận bí tích Hòa Giải và trao ban ơn tha thứ của Thiên Chúa cho con. Thật là cuộc giải phóng tuyệt diệu! Con được tái sinh trong ơn thánh và tìm được hai vị Chủ Chăn dấu ái của cuộc đời con. Đó là Chúa GIÊSU KITÔ và Đức Mẹ MARIA. Con thay thế hai tiếng hư-vô bằng lời Kinh dấu ái: Kính Mừng MARIA Đầy Ơn Phước. Đức Chúa Trời ở cùng Bà, Bà có phúc lạ hơn mọi người nữ. Và GIÊSU Con lòng Bà gồm phúc lạ. Thánh MARIA Đức Mẹ Chúa Trời. Cầu cho chúng con là kẻ có tội, khi nay và trong giờ lâm tử. Amen.

http://www.binhcang.com/yoga.html

Chúng tôi xin phép tường trình và mong được các Anh Chị Em Công Giáo đang tìm kiếm và thực tập thiền định quan tâm đến sự nguy hiểm của Thiền.

Tuy nhiên, thiết nghĩ cũng cần phân biệt giữa Thiển Yoga có hại cho tâm hồn, hại cho tinh thần  vốn khác với  thể dục Yoga vốn là phương pháp tập thở, tập các cử động,  thì không có hại nhưng có lợi cho thân thể.

TÁC HẠI CỦA THIỀN YOGA – phần hai.

TÁC HẠI CỦA THIỀN YOGA – phần hai.

Tác giả: Phan Sinh Trần

“Thiền”vốn là từ gọi chung cho một phương pháp , cách thế trong đó con người định tâm dồn hết tâm trí hướng về một nguồn chân lý nào đó. Cũng giống như thể thao vốn bao gồm rất nhiều bộ môn, thiền cũng vậy, ngày nay ta có thiền của đạo Ấn độ giáo, Phật giáo, Lão giáo, Do Thái giáo, đạo Thời mới, Sikh, rồi đến thiền Yoga, thiền Đại thừa, thiền Nguyên Thủy , thiền Mật tông, …

Theo tự điển Bách Khoa Toàn Thư trên mạng Wikipedia, hầu như các tôn giáo  đều có pháp thiền.

Thiền của Phật Giáo bắt nguồn từ thế kỷ thứ nhất, thực hành tập trung tâm trí vào thời khắc hiện tại của thế giới bên trong (nội tại) từ bỏ hẳn thế giới bên ngoài và liên tiếp lập lại một lời niệm, từ đó làm chuyển đổi hạnh kiểm, thái độ sống của mình .

Thiền của Hồi Giáo, thực hành lần chuỗi và lập lại 99 tên của Chúa,  bắt đầu vào khoảng thế kỷ thứ tám hay thứ chín.

Thiền của Đạo Ba hải bao gồm cầu nguyện và kiểm điểm bản thân qua Lời của Thượng Đế, …

Thiền của Thiên Chúa Giáo, phương tây, tiến triển từ thế kỷ thứ sáu, bằng cách thực hành  Lectio Divina, bao gồm việc đọc và suy niệm Kinh Thánh, bởi các tu sĩ dòng Biển Đức ,

Điều quan trọng là tìm ra sự khác biệt của Thiền Ki tô giáo và các môn Thiền khác.

–          Thiền Ki tô giáo hướng về chủ thể của vũ trụ là Thiên Chúa độc nhất và duy nhất.

–          Thiền Ki tô giáo không bao giờ cho phép linh hồn mình loại bỏ Thiên Chúa và trở nên trống rỗng vì khi không có Chúa ngự trị ở đó thì sẽ có các Tà Thần len lỏi vào. Kinh Thánh nói rất rõ về điều này:

Khi thần ô uế xuất khỏi một con người, thì rảo qua những nơi khô cháy, tìm chốn nghỉ ngơi, mà không ra. Bấy giờ nó nói: “Ta sẽ về lại nhà ta, nơi ta đã bỏ đi”. Ðến nơi, nó thấy nhà đó để trống và đã quét tước, và trang trí hẳn hoi. Bấy giờ nó đi, và đem theo nó bảy thần khác dữ dằn hơn nó; chúng vào mà lập cư ở đó. Và tình cảnh cuối cùng người ấy lại tệ hơn trước. Cũng sẽ xảy ra như vậy cho thế hệ xấu xa này!” ( Mát Thêu 12:43-45)

Ni cô Thích nữ Diệu Tuyết, tu tại Chùa Phổ Hiền, kể rằng, trong một lần đi tụng kinh cho người chết cô đã bị quỉ nhập, tâm thần hoang dại, không còn tỉnh táo, nó làm cô không thiết ăn uống, tắm rửa trong một năm rưỡi trời, rồi cô được Chúa cứu qua sự giới thiệu và cầu nguyện của một Bà Dì theo đạo Chúa đến thăm cô tại nhà. Sau đó, khỏi bênh rồi thì đức tin lung lay, cô lại về Chùa, lại tiếp tục tụng niệm và lần này, tâm hồn trống rỗng cô bị mấy con Quỉ dữ dằn, hung ác hơn rất nhiều nhập vào nhà linh hồn của Cô, chúng miệt thị và nguyền rủa ngày đêm “ Mày chết đi “ làm cô hoàn toàn mất tự chủ và tự tử đến 4 lần trong vòng một tuần lễ. Sau những ngày đó, vào lần cuối cùng, cô mua bốn lưỡi lam, nghiền nhỏ và nuốt vào bụng, Bác sĩ không biết giải phẫu cách nào để cứu vì từ ruột bao tử , ở đâu cũng có mảnh lưỡi lam, chỉ cần cử động hay nuốt nước bọt thì cũng làm cô đau đớn lắm. Lần này thì cô chỉ biết hoàn toàn nhờ cậy duy nhất một mình Chúa Giê su, đấng duy nhất có quyền năng trên Ma Quỉ, đấng duy nhất có thể chữa lành và cô hy vọng Chúa sẽ đến cứu mình. Kết quả là Chúa lại ra tay thêm một lần nữa  làm phép lạ cho cô khỏi cả bịnh thể xác lẫn bệnh tâm linh. Cô bắt đầu một đời sống mới, dâng hiến cho Chúa, cầu nguyện, đọc Kinh Thánh và kết hiệp nên một với Chúa kính yêu của cô và hòa đồng vói các bệnh nhân phong cùi bị người đời từ bỏ. Như vậy, ta có thể thấy rằng, “Cầu nguyện, suy niệm bằng Kinh Thánh”  chính là cách Thiền mới của cô.

–          Thiền Ki tô giáo nhấn mạnh và đòi hỏi sự thực hành Lời Chúa trong cuộc sống để việc Thiền định thực sự mang lại hoa trái tốt lành. Nếu chỉ có thiền mà ta không đi vào trần đời và thực hành Lời Chúa thì không có kết quả nào hết. Cái khác biệt về cơ cấu ở đây, là yếu tố Thiền nhập thế và Thiền hành sự của Ki tô giáo.

–          Tột đỉnh của Thiền Ki tô giáo là sự kết hiệp trở nên một với Chúa. Đó là tình trạng mà “ Linh hồn Con ở trong Chúa và Chúa Ba Ngôi ở trong con”, Đức Chúa Giê Su có lời hứa nguyện sau đây cho những ai hết lòng tìm kiếm và thực hành Lời Ngài:

Phần Con, Con đã ban cho chúng vinh quang Cha đã ban cho Con để chúng nên một như Chúng Ta là một:

Con trong chúng và Cha trong Con, để chúng được hoàn toàn nên một,…(Gioan 17:22-23)

Xin đơn cử một thí dụ điển hình về Thiền dẫn đến kết hợp với Chúa qua trường hợp của Thánh nữ Faustina, được ghi lại trong nhật ký của Ngài,  bắt đầu bằng giai đoạn thiền ” đi tìm Chúa ” của mình :

–          Sự thinh lặng sâu thẳm bao phủ linh hồn tôi. Không có một áng mây nào che khuất mặt trời khỏi tôi. Tôi tắm mình trong áng sáng mặt trời để tình yêu Thiên Chúa có thể thực hiện việc biến đổi tôi hoàn toàn. Tôi muốn ra khỏi tuần tĩnh tâm này như một vị thánh, bất chấp tất cả; nghĩa là bất chấp tình trạng xấu xa của bản thân, tôi vẫn mong muốn trở thành một vị thánh, và tin vào Lòng Thương Xót Chúa có thể tác thành từ một kẻ khốn cùng như tôi, …

–          Con muốn sống và chết như một linh hồn thánh thiện, với ánh mắt luôn cắm chặt vào Chúa, lạy Chúa Giêsu chịu treo trên thập giá, mẫu gương các hành động của con. Con thường nhìn quanh để kiếm tìm các tấm gương, nhưng không tìm được gì thỏa đáng, và con nhận ra sự thánh thiện của con dường như chao đảo. Nhưng từ nay về sau, mắt con sẽ cắm chặt vào Chúa, lạy Chúa Kitô, Đấng hướng đạo toàn thiện của con. Con tin tưởng Chúa sẽ chúc lành cho các nỗ lực của con (NK 1333).

Rồi khi đã gặp được Chúa , ta hãy lắng nghe xem Chúa nói gì với Thánh nữ qua thiền chiêm niệm Lòng thương xót Chúa :

Hỡi con nhỏ của Cha, con đừng nản chí. Cha biết niềm tín thác vô hạn con trao đặt nơi cha; Cha biết con ý thức về lòng nhân lành và tình thương xót của Cha. Vậy Cha con mình hãy hàn huyên cho hết những gì đang đè nặng trái tim con.

Linh Hồn: Có đủ thứ đủ chuyện nên con không biết phải nói điều nào và phải trình bày như thế nào.

Chúa Giêsu: Con hãy nói cho thật đơn giản như chỗ bạn bè với nhau. Hỡi con, bây giờ con hãy kể cho Cha biết điều gì cản trở con tiến bước trên đường trọn lành?

Linh Hồn: Sức khỏe yếu nhược đã kiềm hãm con trên đường trọn lành. Con không thể chu toàn các phận sự. Con vô dụng như một bánh xe thừa thãi trên một cỗ xe. Con không ham mình và giữ chay được đến mức các thánh đã làm. Lại nữa, không ai tin là con bệnh tật, thành ra nỗi đau tinh thần làm trầm thống thêm nỗi đau thể xác, và con thường xuyên phải chịu nhục nhã. Lạy Chúa Giêsu, làm sao ai lại có thể nên thánh trong những hoàn cảnh như thế?

Chúa Giêsu: Con nhỏ của Cha ơi, đúng thế, tất cả điều ấy đều là đau khổ. Nhưng đâu còn con đường nào khác dẫn lên trời ngoài con đường thánh giá. Cha là người thứ nhất đã đi con đường ấy. Con phải biết đó là con dường ngắn nhất và bảo đảm nhất…

…Ái nữ của Cha ơi, nếu Cha muốn qua con mà đòi mọi người tôn sùng Lòng Thương Xót của Cha, thì con phải là người trước tiên trổi vượt trong niềm tin tưởng vào lòng thương xót ấy. Cha đòi hỏi con những hành vi nhân ái được thực hiện và yêu mến Cha. Ở mọi nơi trong mọi lúc, con hãy tỏ lòng nhân ái với người lân cận. Con không được thoái thác, kiếm cớ chữa mình hay tự miễn cho mình điều ấy.

Cha ban cho con ba phương thế để sống nhân ái với người chung quanh: thứ nhất – bằng hành vi, thứ hai – bằng ngôn từ, thứ ba – bằng cầu nguyện. trong ba cấp độ này hàm chứa lòng nhân ái sung mãn và bằng chứng không thể nghi ngờ về tình yêu dành cho Cha. Bằng cách này, một linh hồn sẽ tôn vinh và sùng kính Lòng Thương Xot Cha (NK 742).

“Hỡi ái nữ của Cha, con hãy cho cha các linh hồn. Con hãy biết sứ mạng của con là cho Cha các linh hồn bằng lời cầu nguyện và hy sinh. Khuyến giục họ tín thác vào Lòng Thương Xót của Cha (NK 1690).

Chúng ta có một vị thần quyền năng trên hết các Thần, vị Thần đó hoàn toàn có thể thông cảm và có thể gặp gỡ khi ta biết tìm đọc và  suy tư Lời Chúa đến mức Lời trở thành hơi thở của đời sống ta, đến mức Lời trở thành hành động cụ thể ta dâng hiến cho Anh Em mình. Khi đó ta sẽ có kinh nghiệm rất sống động và xác thực về một vị Chúa lưu ngụ trong đời sống của ta. Trong cuộc đời , tôi đã gặp nhiều cao thủ Thiền Lòng thương xót Chúa với kết quả cụ thể không những cho đời sống đơn sơ, vui tươi, đầy ánh sáng của họ mà còn có hiệu lưc trên  nhiều người mà họ cầu nguyện cho.

Chúc bạn qua kinh nghiệm của việc Thiền “Lòng thương xót Chúa” , lúc ba giờ chiều mỗi ngày trong đời , rồi ra , bạn có cơ hội thốt lên từ những trải nghiệm rằng:

Chúa kính yêu ơi ,

Ngài ngọt ngào và tuyệt hảo dường bao !

AI LÀ NGƯỜI YÊU CHÚA HƠN (phần 2) ?

AI LÀ NGƯỜI YÊU CHÚA HƠN (phần 2) ?

Phan Sinh Trần

Trong những ngày tháng u tối của nước Trung Hoa , khi mà cách mạng văn hóa còn đang ảnh hưởng , trong cả nước , không tìm ra 1 quyển Kinh Thánh vì tất cả sách báo cũ đã bị thiêu đốt công khai theo lệnh của Đảng Cộng Sản, các nhà truyền đạo đều bị bách hại rũ tù. Người ta còn nhớ vào năm 1970, khi một đoàn đại biểu Ki tô giáo đến thăm Trung Hoa, quay về lại Mỹ, họ đã báo cáo rằng , “ Không còn lại dù chỉ một người có Đạo ở Trung Hoa”.

  • Có thực là cuộc cứu độ của Chúa Giê Su đã hoàn toàn thất bại ở Trung Cộng không ?
  • Chúa có quên dân Trung Hoa và bị Bà Giang Thanh của Cách Mạng văn hóa xóa tên của Chúa trên toàn nước Trung Hoa không ?

Ông Lưu Chấn Dinh kể, trong một làng quê hẻo lánh đói nghèo , rách rưới cùng cực , lúc đó là vào năm 1972, Dinh ở tuổi 16, Cha ông bị bệnh ung thư và đang hấp hối, Mẹ con ông Dinh đang quýnh quáng kêu gào một thần linh nào đó có thể đến để cứu Bố của Dinh trong giờ khắc cuối , ông Bố đã bị Bệnh Viện trả về vì  hết cách chữa. Hàng xóm đều biết Bố của Dinh sẽ chết nay mai nhưng họ không thể cứu giúp gì. Cả gia đình còn đang khóc, chợt có tiếng nói trong tâm linh của Bà Mẹ , “ hãy kêu cầu danh Jesus” thế là Bà nói ra và cả nhà tiếp tục kêu gào “Lạy Giê Su , xin Ngài cứu bố con” . Mấy đứa con vốn không biết Đức Giê Su là ai , nhưng mà họ cứ danh ấy kêu gào hàng giờ đồng hồ bên cạnh người Cha đang cạn thở dần . Và… Chúa không bao giờ quên những người dân khốn khổ này,  Ngài ra tay cứu người Bố , bệnh thuyên giảm ngay lúc đó , ông đã có thể thở được trỏ lại và mấy ngày sau thì khỏi hẳn. Tuần lễ sau, cả nhà mời hàng xóm lại , trong đêm khuya, họ đóng cửa vì sợ công an thôn rình rập và bắt bớ. Cả nhà làm chứng về Chúa bằng cách kể lại sự việc và làm cho hàng xóm cùng tin vào Chúa Giê Su và dâng đời mình theo Chúa. Tới đây thì cả chủ nhà và hàng xóm gặp một bế tắc , Ngoại trừ Bà Mẹ võ vẽ nhớ lại vài câu Kinh Thánh , còn chả ai biết Chúa Giê Su là người như thế nào ,  tính cách Ngài ra sao ? Chúa Giê Su dậy bảo những gì ?  Làm sao mà theo Ngài đây? Bà Mẹ nói , Chúa dậy hết về Ngài và về vạn vật trong Kinh Thánh, “Chúa và Lời của Chúa ở trong đó”, nhưng mà làm sao có Kinh Thánh bây giờ ?

Túng kế , Anh Dinh , chạy qua làng bên cạnh , hỏi một cụ già , cụ vốn là một nhà truyền đạo , bị cầm tù 30 năm vì bị nhà Nước kết cho tội “truyền bá đạo ngoại lai, mê tín dị đoan”,

Cụ lấm lét dòm trước , ngó sau và nói nhỏ với cháu Dinh , “ con về cầu xin bền lòng , Chúa sẽ đáp lại lời cầu xin ” . Anh Dinh hăng hái về nhà , tìm ngoài vườn , anh tha một tảng đá xù xì vào cạnh gường, mỗi đêm anh quì lên tảng đá hàng giờ , anh xin Chúa cho mình một quyển Kinh Thánh “vì Chúa và Lời của Chúa ở trong đó”. Cầu xin 30 đêm như vậy , nhưng mà chả có chuyện gì xảy ra . Không hề nản , Dinh lại chạy qua cụ già ở làng bên, hỏi cụ:

–      Con cần cầu nguyện làm sao để có được kinh thánh ?

Cụ lại len lén , nói khẽ :

–      Cầu nguyện và ăn chay sẽ được Chúa nhận lời.

Anh Dinh hăng hái hơn nữa , anh tăng giờ cầu nguyện đêm và dù đói khó quanh năm, anh chỉ ăn hai bữa , một chén cơm vào buối sáng , một tô cơm vào buổi chiều sau khi làm việc ngoài cánh đồng. Về nhà , đêm nào anh cũng cầu xin Chúa cho một quyển Kinh Thánh “vì Chúa và Lời của Chúa ở trong đó”, được mấy tháng thì anh bắt đầu cảm thấy khó lòng, anh than khóc với Chúa rằng anh và mọi người cần Kinh Thánh “vì Chúa và Lời của Chúa ở trong đó” . Một đêm, khóc chán anh thiếp đi, trong giác ngủ anh mơ thấy một Lão trượng, tóc bạch kim sai hai người nhà mang Kinh Thánh cho Dinh, một người mặc áo khoác màu đỏ, một người mặc áo khoác xám. Bừng tỉnh dậy, anh kể cho Mẹ nghe, cả nhà càng hoảng hồn vì tin rằng Dinh đã mất trí, nhưng chỉ có mấy hôm sau thì trong đêm khuya có hai người , một mặc áo khoác đỏ , một mặc áo khoác xám,  gõ cửa nhà và giao cho Dinh quyển Kinh Thánh, họ giao xong thì vội vã đi ngay , đây là quyến Kinh Thánh cổ , do vị trưởng lão ở một làng xa xôi đem giấu trong một lon thiếc và chôn xuống đất đã nhiều năm, họ được thị kiến của Chúa và được Chúa thôi thúc trong lòng ngày đêm, vị trưởng lão đã sai hai người thân cận đêm khuya , đi giao Kinh Thánh cho Dinh theo địa chỉ mà Trưởng Lão đã nói.

Từ khi có được Kinh Thánh, “ Chúa và Lời của Chúa ở trong đó”, Anh Dinh học thuộc lòng và đi khắp các làng, đến nơi, ông liên lạc với 1 Tín hữu nhờ tụ họp người làng, trong đêm khuya, từ 12 giờ trỏ đi , khi dân làng bí mật tụ lại, Dinh  đọc nằm lòng các chương của Tin Mừng Tân Ước , Công Vụ Tông Đồ cho họ nghe. Làm chứng về Chúa và mời họ tin nhận Chúa làm đáng cứu độ cho cuộc đời mình. Khi bắt đầu hành động là lúc anh Dinh chỉ mới 16 tuổi đầu , nhưng Dinh đi đến đâu thì Lời của Chúa đánh động lòng dân làng quê tới đó , họ đàu phục Chúa Giê Su và nhờ Ngài chữa lành bệnh, tật nguyền. Niềm vui trong Chúa là sức mạnh của Dinh, nụ cười rạng rỡ kéo dài từ mang tai này qua mang tai kia của anh có sức thu hút và truyền cảm hứng. Chỉ trong vẻn vẹn mấy năm , đã có 2000 nông dân tin Chúa. Nhà cầm quyền truy nã Lưu Chấn Dinh khắp các nơi, lệnh truy nã dán đầy các bến ga xe lửa. Ông phải ngủ ngoài đồng , trốn trong hang động, từ làng này qua quận lỵ khác , đêm thì Ông đọc nằm lòng Kinh Thánh trong các nhà dân, khi mà mọi người tụ lại. Thế là có sự khai sinh thêm của các “giáo hội hầm trú”. Giáo Hội hầm trú từ thời đó bắt đầu bùng phát khắp Trung Hoa qua các vị truyền đạo dân gian trong các trường Đại học, trong các làng mạc , trong các thị xã , thành phố …

Cám ơn Chúa, quả thực Ngài không bao giờ quên dân tộc Trung Hoa đã và đang chịu quá nhiều bách hại, đau khổ.

Về phần của Dinh, vào tù ra khám đã 3 lần, ông trón thoát nhiều lần lùng bắt bủa vây, mấy lần vượt ngục ,  vào lần tù cuối, giống như Thánh Phê rô, Chúa làm cho cửa ngục giam cầm trọng tội, nhà tù Trịnh Châu, kiên cố nhất của Bộ An Ninh Công Cộng mở ngỏ, và còn hơn thế nữa, Chúa làm cho hai chân bị đánh đến tàn liệt của Dinh được lành lặn để có thể bước qua nhiều lớp cửa, các lính canh nhìn trừng trừng mà không thấy ông, bước qua sân tù đến cánh cổng lớn với nhiều lính canh nghiêm nhặt bố trí. Với sự hướng dẫn của Chúa Thánh Thân ông đã bước ra khỏi tù. Trong báo cáo điều tra của Chính phủ Trung Quốc, kết luận rằng Dinh đã trốn thoát mà không có sự giúp đỡ của con người. Trong lich sử của nhà tù Trịnh Châu, chưa có ai từng trốn thoát thành công khỏi nó.

(trích dấn : http://en.wikipedia.org/wiki/Brother_Yun)

Brother Yun.jpg

Brother Yun in 2010.

Ngày hôm nay , Ông Lưu Chấn Dinh định cư tại Đức và có dịp đi khắp nơi làm chứng về “Chúa và Lời của Chúa ở trong Kinh Thánh”, Ông ước ao cả thế giới biết về một Chúa Giê Su giống như Ông biết về Ngài, không phải là cái biết về một nhân vật lich sử xa vời vợi, nhưng là một Chúa Giê Su đang sống, đầy ắp yêu thương, đầy quyền năng của một vị Thiên Chúa. Chúa Giê Su mà mỗi lời hứa của Ngài trong Kinh Thánh là một sự thật sống động đã ứng nghiệm trong cuộc đời Ông và Đồng bào theo Chúa của Ông, Ông nói:

–      Mỗi một lời hứa trong Kinh Thánh là một sự thật .

Chính thức, Cộng hòa nhân dân Trung Hoa là một quốc gia vô thần nhưng điều đó đang thay đổi nhanh chóng. Một trong những mục tiêu lớn nhất của Mao Trạch Đông là dập tắt Kitô giáo từ đất của Trung Quốc, nhưng chưa đầy bốn thập kỷ sau khi ông chết Trung Quốc đã sẵn sàng để trở thành quốc gia có nhiều Kitô hữu nhất thế giới.

Số công bố chính thức của Kitô hữu là gần 100 triệu tín đồ Thiên Chúa Giáo ở Trung Quốc , tuy nhiên, Tín hữu trong các nhà thờ của Hội Thánh thầm lặng, (hội thánh không được Cộng Sản cấp phép) là nơi mà sự hồi sinh của phong trào Thiên Chúa Giáo bùng phát. Chúng ta có thể dễ dàng chứng minh rằng những con số này thực chất cao hơn con số 100 triệu nhiều và có thể lên đến 160 triệu tín hữu.

Ngay cả khi ước tính này là sai, thì với tốc độ tín đồ mới gia tăng hiện nay ở Trung Quốc, được cho là tăng gần 1 triệu tín đồ mới mỗi tháng thì chỉ cần  một vài năm nữa mà thôi,  Trung Quốc sẽ có thể công khai chứng minh rằng họ có số các Kitô hữu nhiều hơn bất kỳ quốc gia nào khác trên thế giới.

Cám ơn Chúa kính yêu, vì Chúa không để một con Chiên nào hư mất đi mà không được có cơ hội được biết về Chúa.

Trich lược từ “ the Heavenly Man”  (Brother Yun, Paul Hattaway)

CHÚA CỦA TÔI, CHÚA CỦA ANH.

CHÚA CỦA TÔI, CHÚA CỦA ANH.

Maria Thúy Vũ.

Tôi đã có những ngày tháng rất xa cách Chúa trong hơn 30 năm, tôi lấy một người Chồng ngoại Đạo, anh là một Phật Tử tin vào Đức Phật, còn tôi là một con chiên khô khan nguội lạnh, tôi lo bươn chải làm ăn, vui chơi và chả có thì giờ để nhớ đến Chúa, năm thì mười họa tôi đi lễ cho có, trong thánh lễ tâm trí tôi còn để ở các công việc toan tính khác. Các con tôi lớn lên, chúng thờ ơ với Đạo và đi theo băng đảng quậy phá, bắn nhau, đâm chém nhau. Thật là một mối rối Đạo, rối Đời to đùng, không biết làm sao mà gỡ rối cho được, cãi vã, loạn đả , đau khổ chồng chất trong mấy chục năm trời cho đến một ngày, tôi đi tĩnh tâm Thánh Linh tại nhà thờ St Christopher, Houston. Tôi dâng hết đau khổ lên cho Chúa, nhất là xin lỗi Chúa vì các tội lỗi có tính ngỗ nghịch của tôi và gia đình tôi.  Tôi đã không dám tin vào sự tha thứ của Chúa vì tội của tôi gây ra, trực tiếp qua hành vi lấy chồng không cùng niềm tin, không kính sợ Chúa, rồi tội cãi vã, tranh chấp, rồi tội vui chơi quá đà,  … gián tiếp qua đàn con ngỗ nghịch, làm ngược lại Lời Chúa và gây bao đau khổ từ băng Đảng mà người con cả của tôi cầm đầu…

Nhưng Chúa thì lại có cách đối xử không như tôi nghĩ, Chúa chỉ cần sự ăn năn và chạy đến xin chữa lành là đủ. Phần còn lại Chúa giải quyết cho tôi, cho dù đó là bất cứ nan đề nào Chúa cũng có cách lo và lo cho bằng hết.

Chúa chỉ đòi một hy sinh nhỏ của tôi thôi, đó là tôi phải đóng của tiệm nail vào ngày Chúa Nhật để đi Nhóm Thánh Linh tại  Giáo Xứ NL trong ngày nghỉ của Chúa, điều này quả là một hy sinh lớn vì tiệm của tôi mới mở, còn rất ít khách, nhưng mà tôi phó thác cho Chúa và làm theo ý Ngài.  Tôi đi Nhóm rất siêng năng, ở đó  tôi mở hết volume, giọng ca  vụng về  của tôi để ca ngợi Chúa, rồi lắng nghe sự chia sẻ Lời Chúa của mọi người, qua một năm thì Chúa cho tôi ơn yêu mến Ngài, tôi có thể  nói chuyện với Chúa, đọc kinh Lòng Thương Xót của Chúa Giê Su đã truyền cho Chị thánh nữ tu,  Faustina, lần hạt kính Mẹ  trong vài giờ mà không biết mệt dù đó là vào ban đêm hay ban ngày.

Ca ngợi Chúa trong vòng khoảng một năm, thì Chúa ban thêm ơn mới cho tôi, đó là mỗi khi rước Chúa vào lòng thì tôi không cầm được nước mắt vì vui mừng và nhất là cảm kích sự hy sinh và tha thứ lớn lao, vĩ đại  đến lạ kỳ của Chúa. Nhiều khi, trong nhà Thờ, giữa mọi người đang tham dự phàn hiệp lễ, nước mắt tôi chan hòa, khuôn mặt nhòe nhoẹt, tôi ngượng, xấu hổ và phải xin Chúa cho tôi bớt chảy nước mắt làm chia trí người khác. Tôi say sưa ca ngợi Chúa Thánh Thể, cầu nguyện, thưa chuyện với Ngài đến quên cả thời giờ. Có khi tôi ở với Chúa Thánh Thể cả đêm, trong các dịp tĩnh tâm Thánh Thể tại các nhà Dòng, thật là một kinh nghiệm tuyệt vời khi được Ca Ngợi Chúa cực thánh !

Ơn Chúa cứ tăng tiến mãi, mặc dù vậy, tôi vẫn có mặc cảm “mình tội lỗi quá không biết Chúa có nghe mình cầu nguyện không? “. Chúa có cách để trả lời cho thắc mắc này, đó là vào ngày hội mừng lễ Thánh Thể Chúa năm 2012,  tại Đan Viện Thiên Tâm Biển Đức gần Dallas , Texas.  Lúc 12 giờ 15 đêm, tôi đang ở trước mình Thánh Chúa trong lều Thánh Thể thì một chị nọ đến xin cầu nguyện, Chị rất thất vọng vì đã lái xe dăm tiếng đồng hồ để đến đây với hy vọng được Cha Nguyến Thiện Lãm và các Anh Chị trong Nhóm cầu nguyện cho mình được ơn Chúa chữa lành, vì Chị bị đau lưng rất nặng, di chuyển khó khăn và khó cúi xuống làm cho bị đau đớn và rất trở ngại cho kế sinh nhai. Tôi an ủi Chị rằng Chúa đã biết lòng Chị và dâng Chị lên cho Chúa. Sau một lúc, thì chị khẩn khoản xin mọi người có mặt ở đó cầu nguyện cho. Mọi người quây chung quanh Chị , tôi bị họ thúc dục hãy nắm tay chị và cầu nguyện, họ nói mãi, thức mãi  làm cho tôi đánh liều “ vừa cầu nguyện vừa run”,  dù tôi biết và cũng có chút kinh nghiệm về vị Chúa nhân từ, rất giàu lòng quảng đại của mình, tôi thưa với Chúa:

–          Con ca ngợi tình yêu sâu thẳm của Chúa Thánh Thể. Con cầu nguyện nhân danh tên cực Thánh của Chúa Giê Su và dâng Chị cùng với căn bệnh đau lưng và mọi sự hoạn nạn của Chị lên cho Chúa. Con xin Chúa an ủi và nâng đỡ chi. Nếu đẹp ý Chúa và có lợi cho Chị thì xin Chúa chữa lành cho Chị. Con ngợi ca và tôn vinh Chúa chiên nhân lành muôn đời Amen.

Đang khi tôi đặt tay cầu nguyện, thì có một sức nóng từ tay tôi lan sang lưng của Chị, về sau Chị cho biết là có luồng hơi nóng rực chạy dọc theo sống lưng.

Khi tôi cầu nguyện xong thì Chị thấy hết đau và có thể cúi gập mình được, chị thử xoay người bốn phía và cảm thấy hoàn toàn bình phục, không còn đau đớn làm cho thốn và sợ phải cử động chạm đến cơ lưng, xương lưng.

Qua sự kiện chữa lành ngay lập tức của Chúa, thì tôi biết là Ngài luôn sẵn lòng nhận lời của một người con tội lỗi từng rối rắm như tôi, khi mình biết lỗi và quay về, Chúa chỉ có một sự duy nhất dành cho con chiên lạc đường đó là lòng yêu thương và ưu ái vô cùng của người Cha Trời . Chính Chúa Giê Su của tôi đã từng nói là cả Thiên Đàng vui mừng vì một con Chiên trở lại mà.

Trước đó , Chúa ban cho tôi một ơn rất trọng đại và tuyệt vời , đó là làm cho người con Cả 26 tuổi , trùm một  băng đảng khu vực, theo ngày tháng thì Cháu có sự thay đổi, cuối cùng muốn vui lòng tôi vì tôi đã năn nỉ Cháu ngày đêm, nó đã chịu tham dự Tĩnh tâm Thánh Linh tại Dickinson, Texas, Cháu được Chúa đánh động trong ngày thứ hai của buổi tĩnh tâm,  bằng cách chiếu lại trong tâm trí các đau khổ của các nạn nhân mà nó làm hại. Cháu ăn năn, khóc và hồi tâm theo Chúa. Nay Cháu trở thành một Con Chúa gương mẫu, ngày đêm học hỏi Lời Chúa, đọc Kinh Thánh cách say mê. Sự gương mẫu của cháu lớn là đầu tầu kéo theo hầu như cả băng nhóm của nó trở lại với Chúa, Các Em trong nhà cũng đều được ơn Chúa một phần cũng nhờ vào cái đầu tầu này, Cám ơn Chúa vô cùng. Lòng yêu mến Chúa trong gia đình được Chúa làm cho lan ra tới hàng xóm, tới họ hàng. Họ cũng cảm kích và sốt sắng quay về với Chúa là Cha Nhân Từ và hào phóng.

Chúa giầu có, Ngài ban cho nhiều đến mức tôi cảm động quá có khi phải thốt lên những lời vô nghĩa, có lẽ làm cho Chúa phì cười, tôi nói: Chúa ơi, sao Chúa cho con nhiều quá, không thể tưởng tượng ra nổi, con nào xứng đáng gì, con tội lội quá sức, chả lẽ con xin Chúa lấy bớt lại vì con không đáng để được như vậy. Con biết ơn Chúa lắm.

Chúa thay cho tôi một trái tim mới, ân cần với mọi người và luôn vui mừng trong Chúa. Tôi tìm cách phục vụ Anh Em mình, tôi dậy sớm mỗi Chúa Nhật, lo nấu nướng phần điểm tâm cho cả Nhóm cầu nguyện và Lớp tìm hiểu về Chúa của các Anh Chị Em Tân Tòng. Lòng luôn có niềm vui phấn khởi vì được làm một cái gì dù rất nhỏ bé dâng cho Chúa, càng cố gắng tôi càng vượt qua mệt nhọc và sự lưởi biếng của mình.

Trong gia đình tôi , nay còn lại một thử thách cuối cùng, đó là Chồng tôi, Anh không cùng một niềm tin và một lý tưởng với cả nhà, Anh về Việt Nam mấy chuyến nói là đi làm ăn. Tôi thì miễn cưỡng chấp nhận cho Anh đi tuy biết rằng đó không phải là những chuyến đi đơn thuần chỉ có làm ăn. Một ngày nọ, khi Anh còn đang ở Việt Nam, anh bị té từ lầu thượng xuống đất, anh được mang vào trung tâm chấn thương chỉnh hình, thương tích trầm trọng khắp người không thể cử động được lưng và đầu. Tôi lo lắng lắm, nhưng tôi  xin Chúa cứu chữa cho Anh vì linh hồn Anh vốn chưa thuộc về Chúa , tôi xin Chúa cho Anh còn có cơ hội làm con Chúa. Chúa đã ra tay và bác sĩ ngỡ ngàng , vì Anh té rất nặng nhưng không bị gãy cổ, gãy  xương sống, không bị chấn thương hộp sọ, không bị các vết thương trí mạng. Sau vài tuần chữa trị thì từ chỗ hoàn toàn tê liệt, anh có thể hồi phục và quay về Mỹ. Biến cố đó có thể làm cho anh bừng tỉnh về cái đúng, cái sai. Tuy rằng Anh cho là được Trời Phật độ trì cho tai qua nạn khỏi.

Chúa sẽ đi tiếp bước thứ hai như thế nào đây?

Cách đây hai tuần Chúa lại ra tay một lần nữa, số là từ bốn, năm  tuần qua Anh loay hoay mà không sửa được hệ thống điện trong cái xe hơi của mình mặc dù là một người rành rẽ về máy móc, đã phải hơn một lần tháo nguyên cả dashboard ra để kiểm. Xe không đề máy được nữa. Quá thất vọng Anh tính tới chuyện đổi xe khác nhưng ai, sẽ có dealer nào  chịu đổi chiếc xe mất điện như thế này ? Thấy Anh quá vất vả, hì hục, tội nghiệp tôi khuyên Anh cầu nguyện với Chúa, nhưng mà Anh không tin nơi phép lạ Chúa làm. Tôi tìm cách đặt tay và cầu nguyện, nhân danh tên cực Thánh của Chúa Giê Su, tôi ra lệnh cho máy phải nổ, mọi cơ phận phải trở lại bình thường làm ích cho con cái Đức Chúa Trời.  Nhưng mà! … máy vẫn không thể nổ, tôi muốn tìm cho ra nguyên nhân, tôi mở các hộc trong xe thì thấy có 2 tượng Đức Phật nhỏ. Tôi liền lấy và cất tượng riêng ra một chỗ bên ngoài và vào nhà kiếm Anh tôi nói:

–          Em biết Anh chưa tin quyền năng và lòng thương xót của Chúa nhờ lời cầu nguyện. Anh chưa tin Chúa có thể giúp mình sau khi ta đã tận dụng sức của mình và cố gắng hết mức có thể, sau khi đã vận dụng hết trí khôn thì Chúa sẽ giúp khi ta cầu nguyện?  Đây là dịp cho anh thấy Chúa của em như thế nào?

Trong lòng đầy sự an ủi và tin tưởng mạnh mẽ vào quyền năng của Chúa đang hiện diện, nói rồi, tôi đi ra đặt tay lên bình ác qui, tôi cầu nguyện theo cách đã được Cha Đinh Thanh Sơn dậy dỗ :

–          Con ca ngợi tình yêu và quyền phép của Chúa Giê Su. Nhân danh tên cực thánh của Chúa, ta ra lệnh cho hệ thống điện này phải chậy lại bình thường làm sáng danh Chúa và đem lại lợi ích cho con cái Chúa. Đang khi tôi cầu nguyện thì có luồng nóng từ bàn tay tôi truyền vào bình điện, tôi biết là Chúa lại tỏ vinh quang và quyền năng của Ngài một lần nữa rồi, khi Ngài sửa chiếc xe cho chồng tôi. Tôi chạy lại tay lái, xoay chìa khóa đề một phát là máy nổ ngay lập tức…

Chứng kiến cảnh đó, Anh xanh lè mặt, sợ hãi khi nhận ra quyền phép Chúa.

Tôi mang trả hai tượng Đức Phật lại cho Anh để tùy Anh suy luận và quyết định ai sẽ là Đấng Bảo vệ cho Anh trên đường trường sau tay lái, hay trong lúc nguy khốn. Là vợ, tôi  tôn trọng chọn lựa của chồng , là một Ki tô hữu tôi muốn anh Tin Đức Chúa Trời bằng sự nhận biết từ lý trí và con tim mà không có sự áp đặt. Kết quả là từ ngày đó, tôi không thấy Anh để tượng Đức Phật trong xe nữa.

Tôi cám ơn Thiên Chúa và thưa với Ngài:

–          Chúa có hứa rằng: “ Ai xin thì sẽ được” con xin và con hết lòng cảm tạ, ngợi khen Ngài.

–          Con không còn bi quan nữa, Chúa cực thánh ơi, con biết rằng một ngày nào đó Chúa sẽ cứu linh hồn Chồng con, vì Chúa còn một con Chiên lạc nữa trong gia đình con. Lòng con vô cùng biết ơn Chúa quyền năng, uy quyền và đầy lòng xót thương của con.

–          Xin mẹ Maria, Mẹ Hằng Cứu Giúp tiếp tục chuyển cầu cho con cái Mẹ Amen.

Tôi cũng còn một ước nguyện cuối cùng , đó là Chúa sẽ dùng cả gia đình tôi để làm một thí dụ , minh chứng cho Tình Thương tuyệt vời của Thiên Chúa dành cho mọi người cho dù họ có bị rối nùi và bết bát đến đâu đi nữa.

Chúa sẽ còn làm sáng danh Chúa thêm nữa. Con ngợi khen Chúa.

Maria Thúy Vũ.