Thánh nhân và quá khứ tội lỗi

Thánh nhân và quá khứ tội lỗi

Chuacuuthe.com

Monica-8-27

VRNs (18.11.2014) – Sài Gòn – Trước mặt Thiên Chúa chí thánh, chẳng có ai nhân lành, “chỉ một mình Thiên Chúa nhân lành” (Mc 10:18). Ngoài ra, ai cũng lần mò tìm về Nhà Cha qua con đường tội lỗi và thứ tha: “Nếu như Ngài chấp tội, nào có ai đứng vững được chăng?” (Tv 130:3). Các thánh là những “anh hùng đức tin”. Mỗi nhà mỗi hoa, mỗi người mỗi cảnh, và về con đường nên thánh cũng vậy, mỗi người mỗi cách. Có các vị thánh sống đạo đức từ nhỏ, nhưng cũng có các thánh đã từng sống tội lỗi một thời, nhưng rồi họ đã hoán cải và họ đã nên thánh. Đừng nản chí, thất vọng, hãy tin tưởng và cố gắng để nên thánh bằng cách vươn lên từ đống xà bần tội lỗi!

Thánh Augustinô: Ăn chơi phóng đãng

Chẳng ai “xa lạ” với vị thánh đã từng “ngang ngược” này. Có thể nói rằng Thánh Augustinô (354-430) là người “nổi tiếng” nhất về quá khứ tội lỗi, nhưng “phúc đức tại mẫu”, ngài có được người mẹ đạo đức là Thánh Monica. Thánh Augustinô giỏi giang, thông minh, nhưng từ bỏ sự giáo dục Kitô giáo để sống buông tuồng, ăn chơi trụy lạc, có con ngoại hôn với một phụ nữ trẻ, nhưng lại kết hôn với một phụ nữ giàu sang, vì phụ nữ này có của hồi môn. Nhờ người mẹ kiên trì cầu nguyện, theo con tới mọi nơi, và người mẹ đã được Thiên Chúa cho mãn nguyện. Augustinô đã hoán cải, trở thành linh mục, rồi làm giám mục GP Hippo. Ngài viết cuốn “Confessions” (Tự Thuật hoặc Tự Thú) nổi tiếng cho tới ngày nay. Ngài đã từng cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin ban cho con đức khiết tịnh, xin cho con biết Chúa, xin cho con biết con”. Và ngài hối tiếc: “Con yêu Chúa quá muộn màng”. Với kinh nghiệm bản thân, Thánh Augustinô nhận định: “Không thành nhân nào không có quá khứ, không tội nhân nào không có tương lai”. Thánh Augustinô được Giáo hội tôn phong là tiến sĩ Giáo hội và là bổn mạng của “dân ăn chơi” (vì ngài đã từng ăn chơi xả láng), lễ ngày 28 tháng Tám.

Thánh Maria Ai Cập: Gái điếm nổi tiếng

Thánh nữ Maria (344-421) làm gái mại dâm từ lúc mới 12 tuổi, và “hành nghề” này 17 năm. Một lần hành hương tới Giêrusalem dịp lễ Suy Tôn Thánh Giá. Thật ra bà không có ý tốt, mà chỉ muốn đi với đoàn hành hương để kiếm khách thôi. Nhưng rồi bà đã hoán cải khi thấy Thánh tích Thánh Giá mà đoàn hành hương kính viếng. Khi đó, bà muốn vào nhà thờ nhưng người quá đông, và có sức mạnh bí ẩn giữ chân bà ở ngoài nhà thờ. Nhìn thấy tượng Đức Mẹ, bà xin ơn tha thứ và hứa từ bỏ cuộc sống tội lỗi nếu bà vào được trong nhà thờ. Và bà đã vào được, từ đó bà quyết tâm trở về với Chúa. Bà sống ẩn dật, ăn chay, hãm mình và cầu nguyện suốt 47 năm. Thánh Maria Ai Cập là bổn mạng của những người chống lại cám dỗ về tình dục, lễ ngày 1 tháng Tư.

Thánh Angela Foligno: Kiêu ngạo và ngoại tình

Thánh Angela (1248-1309) được ghi tên vào sổ bộ các thánh năm 2013, không cần qua các thủ tục thông thường. Bà sinh tại Foligno, miền Trung Ý, không xa Assisi. Cuộc đời bà luôn đi tìm sự giàu sang, vật chất và niềm vui. Bà sinh trưởng trong một gia đình giàu có, kết hôn với người thượng lưu, có vài đứa con. Lúc 40 tuổi, dù giàu có nhưng bà cảm thấy cuộc sống trống rỗng, nên bà quyết tâm tu thân tích đức. Ba năm sau, chồng và các con đều chết hết, bà bán hết gia sản và gia nhập Dòng Ba Phanxicô. Bà thành lập một nhóm phụ nữ làm từ thiện và phục vụ người nghèo. Thánh Angela là bổn mạng các bà góa, lễ ngày 8 tháng Một.

Chân phước Bartolo Longo: Linh mục của quỷ

Sinh trưởng trong một gia đình Công giáo đạo đức, Bartolo Longo (1841-1926) vẫn lần Chuỗi Mân Côi với gia đình mỗi buổi tối. Nhưng tuổi trẻ ham vui, ngài xa rời đức tin trong những năm học đại học. Ngài quan tâm những điều huyền bí nên đã trở thành linh mục của giáo phái Satanist (tôn thờ ma quỷ). Gia đình và bạn bè luôn cầu nguyện cho Bartolo trở lại, và Thiên Chúa đã nhậm lời họ. Để chấn chỉnh đời sống tội lỗi, Bartolo xin gia nhập Dòng Ba Đa-minh và giúp các sinh viên nhận biết cái xấu của giáo phái này mà tránh, đồng thời mở các trại mồ côi, trường học và viện tế bần.

Hồi trẻ, Bartolo theo ngành Luật, bỏ đức tin và theo giáo phái Satanist. Bartolo nhiệt thành đến mức tự phong mình là linh mục của Satan. Ông hầu như đánh mất chính mình, chỉ còn như chiếc bóng của mình. Một người bạn Công giáo thấy ông đáng thương về tâm linh, tâm lý và thể lý, đã xin ông đến gặp Lm Radente, một tu sĩ khôn ngoan của Dòng Đa-minh. Sau một thời gian, Bartolo đã xưng thú tội lỗi và được linh mục này linh hướng. Bartolo hoán cải, gia nhập Dòng Ba Đa-minh, lấy tên là Brother Rosario.

CP Bartolo viết: “Ơn gọi của tôi là gì? Viết về Đức Mẹ, ca tụng Đức Mẹ, yêu mến Đức Mẹ”. CP Bartolo đến với người nghèo, người bị bỏ rơi, và người khốn khổ nhất trong thành phố Pompei. Ngài dạy họ cầu nguyện bằng Kinh Mân Côi. Nhờ sự giúp đỡ của nữ bá tước Countess Mariana de Fusco, Bartolo đảm nhận việc xây Đền thờ Đức Mẹ Mân Côi tại Pompei. Và rồi thành phố này đã trở nên Thành Phố Kinh Mân Côi.

Thấy các nữ tu Dòng Đa-minh chăm sóc người nghèo, CP Bartolo đã mở trường cho các em trai. CP Bartolo viết rất nhiều để ca tụng Đức Mẹ Mân Côi. Lời cầu nguyện của CP Bartolo với Đức Mẹ Mân Côi đã được dịch sang nhiều ngôn ngữ. Ngày 7-10-2003, khi đến Pompei để bế mạc Năm Mân Côi, ĐGH Gioan Phaolô đã dùng lời cầu nguyện của CP Bartolo. Tại Ý, hằng năm vào Chúa Nhật đầu tiên của tháng Mười, mọi hoạt động như tạm ngưng vào buổi trưa, mọi người già hoặc trẻ, giàu hoặc nghèo, khỏe mạnh hoặc đau yếu, đều dùng lời cầu nguyện của CP Bartolo để dâng lên Đức Mẹ Mân Côi. CP Bartolo qua đời ngày 5-10-1926, trong Tháng Mân Côi.

Trong lễ tuyên chân phước cho Tông Đồ Kinh Mân Côi Bartolo tại Longo năm 1980, ĐGH Gioan Phaolô II đã gọi ngài là “l’uomo della Madonna” (Người của Đức Mẹ) và nói: “Tay cầm Chuỗi Mân Côi, CP Bartolo muốn nói với chúng ta rằng: Hãy đánh thức niềm tin của chúng ta vào Đức Mẹ”. Lễ CP Bartolo Longo ngày 5 tháng Mười.

TRẦM THIÊN THU

Việt Nam đứng đầu Đông Nam Á về bệnh tiểu đường

Việt Nam đứng đầu Đông Nam Á về bệnh tiểu đường

Theo thống kê, số người mắc bệnh tiểu đường ở Việt Nam đã tăng hơn 200% trong thập niên qua.

Theo thống kê, số người mắc bệnh tiểu đường ở Việt Nam đã tăng hơn 200% trong thập niên qua.

17.11.2014

Việt Nam hiện đứng đầu Đông Nam Á về tỷ lệ bệnh tiểu đường với 3,7% dân số mắc bệnh này, theo thống kê của Liên đoàn Tiểu đường Quốc tế IDF đưa ra hôm qua.

Báo Tuổi Trẻ trích khuyến cáo của IDF nói trong số khoảng 3,3 triệu người Việt đang bị bệnh tiểu đường có sự góp mặt ngày càng đông của giới trẻ và số ca tiểu đường gia tăng nhanh chóng không chỉ ở thành thị hay các khu công nghiệp mà cả ở các vùng núi.

Cứ 5 ca tiểu đường trên thế giới thì có 4 ca xuất phát từ các nước đang phát triển, và Việt Nam, một trong những quốc gia đang phát triển ở Đông Nam Á, đang dẫn đầu khu vực về số bệnh nhân tiểu đường.

Giới chuyên môn trong nước nói các yếu tố phát sinh từ lối sống như tình trạng thừa cân, béo phì, rối loạn trao đổi chất, và thiếu tập thể dục đã khiến số người bị tiểu đường loại 2 gia tăng.

Truyền thông trong nước cho hay theo một thống kê hồi tháng trước, số người mắc bệnh tiểu đường ở Việt Nam đã tăng hơn 200% trong thập niên qua.

TPHCM là khu vực có nhiều người bị tiểu đường nhất. Trong 10 năm qua, số ca bị tiểu đường trong thành phố gia tăng ở mức báo động là 300%.

Theo Tân Hoa xã, 65% bệnh nhân tiểu đường tại Việt Nam không được chẩn đoán chính thức trong khi đa phần những người đã được chẩn đoán chưa được điều trị đúng mức.

Tiểu đường là nguyên nhân gây chết người hàng thứ tư trên thế giới, làm giảm tuổi thọ con người từ 5 tới 10 năm.

Trên toàn cầu, cứ 6 giây có 1 người tử vong vì tiểu đường và cứ 20 giây lại có một người bị cắt cụt chân-tay vì biến chứng phức tạp của căn bệnh chết người này.

Tiểu đường làm tăng nguy cơ các vấn đề sức khỏe nghiêm trọng khác như mù mắt hay suy thận, suy tim.

Giới chuyên môn nói tiểu đường có thể được ngăn chặn bằng cách điều trị sớm, ăn uống lành mạnh, và rèn luyện thể chất.

Những vấn nạn về hôn nhân và gia đình trong bối cảnh các gia đình Việt Nam

Video: Những vấn nạn về hôn nhân và gia đình trong bối cảnh các gia đình Việt Nam

httpv://www.youtube.com/watch?v=vlPfHztqHUg

10/27/2014

Phỏng vấn linh mục nhà văn Nguyễn Tầm Thường

Lan Vy: Kính thưa quý vị và anh chị em,

Thượng Hội Đồng Ngoại Thường về Gia Đình vừa mới bế mạc với phiên họp cuối cùng diễn ra vào tối thứ Bẩy 18 tháng 10. Những vấn đề được đưa ra thảo luận tại Thượng Hội Đồng xoay quanh những khía cạnh của hôn nhân và gia đình, là những vấn đề có lẽ đang gây tranh cãi nhiều nhất trong xã hội. Cho nên các phương tiện truyền thông đã truyền đi một khối lượng thông tin rất lớn chưa từng có về một Thượng Hội Đồng tại Vatican. Tiếc là trong đó có những thông tin sai lạc, làm nhiều người xao xuyến.

May mắn là trong dịp này chúng tôi mời được một linh mục Việt Nam đã nhiều năm hoạt động trong lãnh vực mục vụ gia đình để trình bày một vài khía cạnh về hôn nhân và gia đình.

Xin giới thiệu với quý vị và anh chị em: linh mục nhà văn Nguyễn Tầm Thường tác giả của những các sách suy niệm như Nước Mắt và Hạnh Phúc, Con Biết Con Cần Chúa, Mùa Chay và Con Sâu Bướm.. .

Chúng con xin kính chào, và xin cha gởi lời chào đến quý khán thính giả VietCatholic.

1) Lan Vy: Thưa cha, lần cuối cùng VietCatholic có dịp phỏng vấn cha cách đây đã 3 năm, trong thời gian qua sinh hoạt của cha như thế nào?

Lm. Nguyễn Tầm Thường: Tôi chia thời gian 1 năm thành 3 công việc:

Tôi dành 3 tháng hướng dẫn các nhóm hành hương để học hỏi Phúc Âm, cầu nguyện ở Đất Thánh.

Thời gian còn lại tôi tiếp tục đi các nơi có Công Giáo Việt Nam để giúp các khóa linh thao và các buổi tĩnh tâm cộng đoàn. Thí dụ tháng 10 này tôi đang ở Úc để giúp 3 khóa linh thao và tĩnh tâm cho 4 cộng đoàn. Hết tháng 10 tôi rời Úc, qua Nhật để giúp các khóa linh thao cho các đệ tử và các Sơ Việt nam tu ở bên đó.

2) Lan Vy: Các nghị phụ châu Phi phát biểu tại Thượng Hội Đồng Giám Mục đã nhắc nhở các nghị phụ tại Thượng Hội Đồng Ngoại Thường về Gia Đình rằng mối quan tâm chính của các ngài về việc chăm sóc mục vụ cho các gia đình không giống với những lo lắng của các giám mục ở các nước giàu có phương Tây. Cha có dịp đi nhiều cộng đoàn Công Giáo Việt Nam Hải Ngoại, và cả trong nước nữa. Như vậy, đối với các gia đình Việt Nam, ngay ở thời điểm này những gì cha cảm thấy băn khoăn nhất?

Lm. Nguyễn Tầm Thường: Tôi thấy nhiều cuộc hôn nhân đổ vỡ và con cái không tha thiết với đức tin Công Giáo của bố mẹ. Tôi không biết chính xác, nhưng qua các buổi tĩnh tâm các nơi, tôi có cảm tưởng con số này có chiều hướng gia tăng

3) Lan Vy: Một trong những vấn nạn mà chúng con thấy Á Châu mình giống châu Phi lắm là cái chuyện đa thê. Trong trường hợp một người đa thê xin gia nhập Giáo Hội Công Giáo thì thông thường Giáo Hội giải quyết vấn đề này như thế nào, thưa cha?

Lm. Nguyễn Tầm Thường: Ngày xưa thì đây là vấn đề lớn vì cha ông chúng ta có câu: Trai thì năm thê bẩy thiếp, gái chính chuyê n thì chỉ có một chồng. Hôm nay tôi nghĩ không là vấn đề phổ thông nữa. Luật pháp Việt Nam cũng như Tây cũng không chấp nhận. Nhưng giả sử có đa thê thì người đó không thể rửa tội. Một vợ một chồng là giáo lý của Giáo Hội.

4) Lan Vy: Trong bối cảnh của gia đình Việt Nam, theo cha thì đâu là những thách đố của hôn nhân khác đạo. Trước màn ảnh truyền hình này, chắc chắn sẽ không thiếu những thanh niên và thiếu nữ Việt Nam chuẩn bị bước vào một cuộc hôn nhân khác đạo. Cha có những lời khuyên nào dành cho họ không?

Lm. Nguyễn Tầm Thường: Trước hết xin cho tôi một suy nghĩ riêng tư ở đây. Tôi phân biệt ĐẠO và TÔN GIÁO. ĐẠO là cái TÂM của con người, nó là nhân đức, như yêu thương, như công bằng, như hiếu thảo. Tôn Giáo là những điều mình tin, mình xin, mình giữ. Có người không theo tôn giáo nào nhưng họ vẫn có tâm tốt. Tôi nghĩ không nên gọi họ là người không có đạo. Họ có ĐẠO chứ, đó là tâm đạo.

Bây giờ, đối người Công Giáo trước hôn nhân không cùng tôn giáo thì sao?

– Đối với tôi, kết hôn cùng tôn giáo vẫn là tốt hơn. Vì đức tin, giáo lý, ơn sủng các bí tích trong Công Giáo hỗ trợ hôn nhân gia đình. Nhưng tình yêu đích thực của hôn nhân, nghĩa là hợp nhau là điều quan trọng, không thể vì khác biệt tôn giáo mà đánh mất tình yêu này. Nên nhớ họ không cùng tôn giáo nhưng họ có tâm đạo.

– Giáo Hội Công Giáo chấp nhận hôn nhân khác tôn giáo. Và Thiên Chúa chúc lành cho họ. Điều quan trọng là cả người Công Giáo và không Công Giáo cần học họi giáo lý về vấn đề này kỹ lưỡng trước khi kết hôn. Lý do là để hầu khác tôn giáo mà vẫn hạnh phúc trong hôn nhân.

5) Lan Vy: Những thay đổi sâu xa trong cơ cấu xã hội và ý thức xã hội đang tác động mạnh đến gia đình. Theo cha dự đoán thì đâu là những thách đố mà các gia đình người Việt tương lai sẽ phải đối diện?

Lm. Nguyễn Tầm Thường: Đây là suy nghĩ cá nhân tôi. Sự thiếu hiểu biết về giáo lý một cách phong phú của người lớn dẫn đến chỗ không trả lời được thắc mắc của các con. Cho nên thách đố lớn là làm sao lo cho đức tin của tuổi trẻ trong tương lai.

– Luân lý gia đình bị ảnh hưởng bởi lối suy nghĩ phóng khoáng Tây Pương đưa đến sống chung không hôn phối cũng bắt đầu nhiều.

(Thí dụ một câu hỏi rất căn bản: Thế nào là tội nặng, thế nào là tội nhẹ. Qua các cuộc tĩnh tâm cộng đoàn cho tôi thấy họ trả lời rất lung tung. Một thí dụ khác: Xưng tội thì Chúa tha tội, nhưng hậu quả của tội có được tha không? Thí dụ như giật hụi 10 ngàn đồng của người ta, cứ tôi xưng tội mà hết hay sao? Nếu phải trả thì những tội như nói xấu, gây chia sẽ, hậu quả nó cũng có chứ? Vậy cứ xưng tội là hết hay sao? Nếu phải đền trả mới hết thì đền bằng cách nào? Hoặc con cái hay hỏi: Tại sao phải đi lễ? Tôi thấy cha mẹ đều lúng túng trước những câu hỏi này.)

Chúng con cám ơn cha đã dành cho VietCatholic buổi phỏng vấn hôm nay.

ĐTC: Con người phải đặt ở vị trí trung tâm chứ không phải tiền bạc

ĐTC: Con người phải đặt ở vị trí trung tâm chứ không phải tiền bạc

Chuacuuthe.com 1

VRNs (17.11.2014) Sài Gòn- theo zenit- Đức Thánh Cha Phanxicô nói rằng để công việc, nghề nghiệp trên thế giới được thăng tiến người ta phải dựa trên Lời Chúa và phải biết thường xuyên cầu nguyện.

Đó là lời phát biểu của ĐTC hôm 14.11 nhân dịp Đại hội các nhà kinh tế thế giới hàng năm tại Rome. ĐTC nhắn nhủ họ rằng có một “cám dỗ lớn” là hay đặt lợi ích cá nhân trên lợi ích chung.

ĐTC nhắc họ nghĩ đến một thực tế của những người thất nghiệp: “Theo điều tra mang tính chuyên môn, các bạn đã thấy rõ một thực tế là hiện nay có rất nhiều người công việc bấp bênh, và số khác thất nghiệp; nhiều người trẻ vất vả tìm việc”.

Đức Thánh Cha mời gọi các chuyên gia kinh tế rằng hãy đặt lợi ích chung của mọi người trên lợi ích riêng của mình.

Điều này “Đòi buộc nơi tất cả mọi người”, đặc biệt là những người làm việc trong các lĩnh vực kinh tế tài chính”, nhằm đóng góp một cách tích cực trong vai trò xây dựng cuộc sống hằng ngày, dẫu biết rằng có những điều lệ, lịch sử và khuôn mặt riêng.”

Để làm điều này, cần phải có đời sống cầu nguyện và sống Lời Chúa đồng thời phải biết “đi ra” gặp gỡ và giúp đỡ những người nghèo, người bị bỏ rơi.

Chống lại cách sống thực dụng

ĐTC nói rằng nền kinh tế và tài chính là những chiều kích hoạt động của con người, và là những cơ hội để “gặp gỡ, đối thoại, hợp tác, nhận ra những giá trị chân thật, phục vụ không đòi đền đáp và thăng tiến phẩm giá công việc.” ĐTC nhấn mạnh rằng nhân phẩm con người phải được ở trung tâm chứ không phải là tiền bạc.

Tiền không thể trở thành cứu cánh và nguyên do cho mọi hoạt động.

Nếu để tiền bạc làm cứu cánh thì người ta sẽ sống “thực dụng”, và không còn “tôn trọng con người”, hậu quả dẫn đến “sự sụp đổ sâu rộng các giá trị như sự đoàn kết và tôn trọng người khác.”

ĐTC khuyến khích các chuyên gia kinh tế hãy có “sự lựa chọn để thúc đẩy kinh tế và phúc lợi xã hội cho toàn thể nhân loại, giúp tất cả mọi người có cơ hội phát triển khả năng riêng của mình.”

ĐTC kêu gọi họ luôn có trách nhiệm trong hành động, thúc đẩy các mối quan hệ tốt đẹp, nuôi dưỡng lòng trung thành, công lý và tình huynh đệ, để giúp “giải quyết các vấn đề nơi người nghèo với lòng can đảm đặc biệt.”

ĐTC nói thêm: “vấn đề chính không phải là giải quyết hết được các thách đố về kinh tế nhưng làm sao khơi lên và nuôi dưỡng một nền đạo đức trong kinh tế, tài chính và công việc. Cần thiết để gìn giữ các giá trị của tình đoàn kết qua việc thể hiện lưu tâm đến các nhu cầu của người khác.”

ĐTC nói: “Nếu chúng ta muốn trao tặng cho thế hệ tương lai một môi trường cải thiện, một di sản kinh tế, văn hóa và xã hội tốt đẹp thì chúng ta phải đồng trách nhiệm làm việc có tính toàn cầu hóa trong tinh thần đoàn kết.”

Hoàng Minh

Vụ án Công Án Bia Sơn: Bị kết án oan, không dám kêu oan

Vụ án Công Án Bia Sơn: Bị kết án oan, không dám kêu oan

Nguoi-viet.com

PHÚ YÊN (NV)Bị vu cho tội “hoạt động nhằm lật đổ chính quyền,” dù chỉ hoạt động tôn giáo, 25 người của nhóm “Hội Đồng Công Luận Công Án Bia Sơn” ở Phú Yên đành chịu đựng “pháp nạn.”

Ông Phan Văn Thu, người bị cáo buộc người cầm đầu tổ chức “âm mưu nhằm lật đổ chính quyền” bị án tù chung thân. (Hình: Người Lao Động)

“Đã gần 3 năm trôi qua kể từ ngày những người trong khu du lịch sinh thái Đá Bia bị bắt bỏ tù với tội danh âm mưu lật đổ chính quyền theo Điều 79 Bộ Luật Hình Sự, chúng tôi vẫn cứ im lặng như thế, không hề có bất cứ hành động nào để minh oan cho mình.”

Bà Võ Thị Thanh Thúy, vợ ông Phan Văn Thu tức Trần Nhơn người bị cáo buộc cầm đầu tổ chức tôn giáo “Hội Đồng Công Luận Công Án Bia Sơn” theo tinh thần Phật Giáo, nói với báo Người Việt như thế trong cuộc phỏng vấn mới đây.

Ông Phan Văn Thu (nay 66 tuổi) và 21 đồng đạo bị kết án ngày 4 tháng 2, 2013 rồi sau đó kết án tù giam thêm 3 người nữa với những bản án vô cùng nặng nề. Cá nhân ông Phan Văn Thu bị cáo buộc là cầm đầu nên bị bản án tù chung thân trong khi những người khác bị án tù từ 10 năm đến 17 năm tù.

Họ bị bắt phần lớn vào ngày 5 tháng 2, 2012 khi một lực lượng đông đảo công an gồm cả lực lượng chống khủng bố tấn công khu du lịch sinh thái Hoàng Long dưới chân núi Đá Bia thuộc thôn Hảo Sơn, xã Hòa Xuân Nam, huyện Đông Hòa tỉnh Phú Yên, nằm dưới chân Đèo Cả.

Báo chí nhà nước loan tin này nói rằng “tổ chức phản động ‘Hội Đồng Công Luận Công Án Bia Sơn’ có tiền thân là tổ chức ‘Ân đàn đại đạo’ (thành lập năm 1975) do Phan Văn Thu, quê ở xã An Thạch, huyện Tuy An, tỉnh Phú Yên cầm đầu”… “tổ chức các hoạt động chống phá Nhà nước,” theo tin tờ Dân Trí ngày 7 tháng 2, 2012 thuật lời ông thiếu tướng Công an Phạm Văn Hóa, giám đốc Công an tỉnh này.

Trong cuộc lục soát, ông tướng Hóa kể công rằng, “Lực lượng công an đã thu giữ hàng trăm tập tài liệu thể hiện nội dung cương lĩnh hoạt động của tổ chức này, 19 kíp nổ, 10 bộ đàm, 1 ống nhòm, 2 máy tính xách tay, 1 máy ảnh, 1 máy quay phim, trên $12,000 và gần 190 triệu đồng.”

Khi đưa 22 người ra tòa đợt đầu ngày 28 tháng 1, 2013 rồi ra bản án 5 ngày sau đó, ngoài chuyện vu cho họ tội “hoạt động lật đổ chính quyền,” họ còn bị vu cho là vu khống, nói xấu chế độ hiện tại, ca ngợi chủ thuyết công bản để tuyên truyền mê hoặc một bộ phận quần chúng nhân dân (…) làm phai nhạt niềm tin của quần chúng nhân dân vào sự lãnh đạo của đảng và nhà nước…

* Bị ép cung?

Trong các phiên xử, họ đã phủ nhận các cáo buộc của nhà cầm quyền và tố cáo đã bị ép cung. Bản cáo trạng bịa đặt những sự việc hay tang chứng không có. Nhà cầm quyền đưa một số luật sư của nhà nước tới chỉ có nhiệm vụ xin tòa “khoan hồng” cho họ.

Về chứng cứ “kíp nổ, bộ đàm, máy quay phim, máy chụp hình, máy điện toán” được nhà cầm quyền dùng để làm tang chứng “hoạt dộng lật đổ,” bà Võ Thị Thanh Thúy nói với báo Người Việt rằng, “Đúng là chúng tôi có những thứ đó nhưng đó không phải là tang vật hay những vật dụng phục vụ cho một vụ âm mưu lật đổ chính quyền như công an đã kết luận và báo chí đã đăng tin. Hàng trăm tập tài liệu đó là kinh điển mà ông Phan Văn Thu đã thuyết giảng và sau này đệ tử đã kết tập thành ‘Cửu Kinh Minh Triết’ (hiện nay, toàn bộ tài liệu này đã được đệ tử của ông Thu đăng tải lên mạng để mọi người có thể tham khảo). Đó là kinh điển, là giáo lý của một tổ chức tôn giáo chứ không phải là cương lĩnh hoạt động của tổ chức âm mưu lật đổ chính quyền.”

Bà giải thích, “19 kíp nổ, đó là kíp nổ chúng tôi dùng để phá đá xây dựng các công trình. Như mọi người đã biết, khu du lịch sinh thái được xây dựng nơi địa thế là rừng núi. Vậy, muốn núi thành phố, thành khu du lịch thì chúng tôi phải san lấp, phá đá tạo mặt bằng để xây dựng. Hơn nữa, để xây dựng phải dùng đến đá. Nếu chúng tôi không dùng kíp nổ thì liệu sức người có phá nổi mấy tảng đá to nặng thế không?”

“Máy ảnh, máy quay phim đều phục vụ cho khách du lịch vì chúng tôi làm sinh thái. Máy tính xách tay dùng để ghi chép kinh điển. Thời đại công nghệ khoa học phát triển, việc ai đó có máy tính xách tay, có máy ảnh hay máy quay phim là chuyện hết sức bình thường, hồ huống chi chúng tôi là một công ty du lịch sinh thái thì việc có những thứ này không có gì là bất thường cả. Vậy nên, tòa án đưa những tang chứng này để luận tội chúng tôi đó là một việc làm hết sức vô lý. Một khu sinh thái rộng hơn 48ha thì việc sử dụng bộ đàm và ống nhòm là việc rất bình thường, không thể kết luận đó là tang chứng lật đổ chính quyền được.”

Bà Võ Thị Thanh Thúy giải thích thêm, “ Nội dung tài liệu mà tòa án Phú Yên kết luận là ‘cương lĩnh hoạt động’ đó đơn thuần chỉ là giáo lý của đạo Ân Đàn Đại đạo. Đó là 55 điều trợ luật, là 37 phẩm trợ đạo, là những đại giới và tiểu giới… mà các phật tử phải làm theo.”

* Tất cả đều là ngụy tạo

Bà Thúy và những thân nhân của những người bị bắt đều không kháng án vì họ cho rằng đây là “pháp nạn.” Hơn nữa, họ trực tiếp dự tòa và biết rằng đây là một “vụ án được vạch định sẵn. Tất cả những tang chứng, vật chứng đều là ngụy tạo.”

Một góc Khu du lịch sinh thái Đá Bia, bị cáo buộc là “sào huyệt chính của tổ chức phản động.” (Hình: CAND)

Bà Võ Thị Thanh Thúy kể lại theo trả lời của ông Phan Văn Thu trước tòa thì ông đã bị ép cung và một số người khác cũng vậy. “Cụ thể là tất cả những người này đều phủ nhận việc họ có quốc kỳ, quốc ca, quốc huy, quốc ấn nhưng tòa vẫn giữ nguyên kết luận này trong bản kết luận điều tra. Hơn nữa, sau khi tòa xử xong, chính quyền thường xuyên sách nhiễu đời sống những người có liên quan đến vụ án này, làm họ mất tinh thần và không dám nghĩ đến việc kháng án nữa.”

Không những vậy, theo lời kể của bà Võ Thị Thanh Thúy, về đời sống của những thân nhân, đa phần họ là nông dân nghèo tay lấm chân bùn. Họ chắt chiu, lam lũ nuôi con để chồng đi làm đạo pháp. Giờ thì chồng con bị tù tội, vướng vào vòng lao lý, họ rất đau khổ. Đời sống kinh tế vất vả là vậy, lâu lâu họ còn bị chính quyền sách nhiễu, dọa nạt. Những khi có biến động gì đó liên quan đến vụ án, ví dụ như ai đó được phỏng vấn nói về vụ án Bia Sơn, hay một vài biến động liên quan đến chính trị chung cả nước, họ lại tìm đến nhà những người thân nhân này để “hỏi thăm sức khỏe.” Những người thân nhân này vẫn cúi đầu chấp nhận tất cả những bất công đó vì đơn giản một điều, họ là người tu hành, họ không hề muốn gây chiến với ai, và luôn luôn nhận những thua thiệt về mình.

Trong số những người của nhóm tôn giáo “Hội Đồng Công Luận Công Án Bia Sơn” bị bắt có hai Việt kiều Mỹ là đệ tử của ông Phan Văn Thu. Hai ông này chỉ bị phạt hành chính , được thả cho về Mỹ và không hề bị kết án trong khi những người khác thì bị áp đặt những bản án hình sự nặng nề bất thường.

Bản cáo trạng nói, “Hội Đồng Công Luật Công Án Bia Sơn thành lập được 12 ban, 26 pháp hội và bốn nhóm chưa có tên pháp hội. Những pháp hội này ở tại các tỉnh thành từ Thừa Thiên-Huế, Đà Nẵng, Phú Yên, Khánh Hòa, Ninh Thuận, Bình Thuận, Đắc Lắc, Sài Gòn, An Giang, Đồng Tháp, Kiên Giang.”

Bản án của nhóm “Công Án Bia Sơn” nặng nhất so với những nhóm tôn giáo tín ngưỡng không được nhà cầm quyền CSVN công nhận. Liệu đây có phải là một mưu mô của kẻ cầm quyền muốn cướp không một khu du lịch sinh thái đẹp đẽ để băm xẻ chia nhau? (TN)

Uất ức chính quyền, một người tự thiêu trước trụ sở công an

Uất ức chính quyền, một người tự thiêu trước trụ sở công an

Nguoi-viet.com

SÀI GÒN (NV) Một người đàn ông đi xe máy tới phía trước cổng trụ sở công an quận 5, Sài Gòn dừng xe, tưới xăng lên người rồi châm lửa tự thiêu.

Theo Thanh Niên, khoảng 1 giờ ngày 12 tháng 11, ông Nguyễn Hải Triều (34 tuổi), ngụ đường Trịnh Hoài Ðức, phường 13, quận 5, là hội viên của một hội nhiếp ảnh tại Sài Gòn, đi xe máy mang theo xăng tới trước cổng trụ sở công an quận 5 trên đường Trần Hưng Ðạo, rồi châm lửa tự thiêu và chết tại chỗ.



Ông Triều là một người chồng rất tốt, thương vợ, thương con. (Hình: Pháp Luật Ðời Sống)

Ngay khi xảy ra vụ việc, công an quận 5 đã phong tỏa hiện trường, thu giữ chai nhựa 1.5 lít dùng đựng xăng, một xe máy, điện thoại và giấy tờ tùy thân của ông Triều.

Tìm đến nhà tang lễ An Bình, nơi gia đình ông Triều đang thực hiện lễ tang chế. Không khí u buồn bao trùm cả khán phòng, những giọt nước mắt đau buồn không thể ngừng rơi trên má của người vợ và các người thân trong gia đình.

Theo vợ ông Triều cho biết, ông là một người chồng rất tốt, thương vợ, thương con. Hiện tại, ông đang sống cùng vợ và hai cô con gái nhỏ.

Khi nhận được thông tin ông Triều ra đi, chị như không thể tin vào tai của mình và lặng người khi nhìn thấy thi thể của anh. “Giờ chỉ còn một mình, không biết phải làm sao?” Vợ anh Triều nghẹn ngào nói.

Mẹ của anh Triều, người phụ nữ đã ngoài 60, giọng nói miền Trung đầy xót xa khi nói về con trai của mình. Bà cho rằng, ông Triều quá dại dột khi hành động như vậy, chuyện gì cũng có thể giải quyết…

Qua tìm hiểu được biết, gia đình ông Triều vừa bị Viện Kiểm Sát quận 5, Sài Gòn “bẻ cong sự thật” trong một vụ án liên quan đến việc tranh chấp tài sản.

Trả lời báo chí, ông Nguyễn Kim Tiếng, viện trưởng Viện Kiểm Sát quận 5, nói mọi việc đang được cơ quan điều tra và kiểm sát viên làm rõ, ông Tiếng không bình luận gì thêm.

Trước đó, vào khoảng 2 giờ ngày 28 tháng 10, trong lúc đi tuần tra trong công viên Tao Ðàn, đường Cách Mạng Tháng Tám, quận 1, Sài Gòn, hai nhân viên bảo vệ của công viên phát hiện đám lửa bùng phát ở cổng số 16 nên vội tới xem Tại đây, phát hiện một người đang bốc cháy.

Qua xác minh, công an xác định người đàn ông tự thiêu là Nguyễn Văn Út (60 tuổi), sống lang thang tại quận Phú Nhuận. Và “do có nhiều chuyện buồn trong cuộc sống nên ông Út đã tự thiêu.” (Tr.N)

Sài Gòn nở rộ cà phê ‘phim giường’ cho 2 người

Sài Gòn nở rộ cà phê ‘phim giường’ cho 2 người

Nguoi-viet.com

SÀI GÒN (NV) – Kín đáo, có không gian riêng, thoải mái “tâm sự” chẳng sợ ai làm phiền, giá cả lại bình dân nên những rạp chiếu phim hai người theo yêu cầu ngày càng hút khách, đặc biệt là giới trẻ.

Loại hình cafe phim… giường đang được giới trẻ ưa chuộng. (Hình: Tuổi Trẻ & Đời Sống)

Mỗi phòng chiếu 20m2, được trang trí đơn giản với bàn và ghế bệt, giường nằm khách không chỉ được xem phim mà còn được làm&’diễn viên’ nên những quán café phim…giường đang được nhiều giới ở Sài Gòn thích thú.

Một vòng quanh những con đường như Phan Văn Trị, Nguyễn Trãi ở quận 5; Sư Vạn Hạnh, CMT8, 3 Tháng 2, quận 10; Tạ Quang Bửu, quận 8; Độc Lập, Phổ Quang, quận Tân Bình,…mọc lên nhiều bảng hiệu quán cà phê chiếu phim HD tự chọn dành cho 2 người.

Phòng xem phim được thiết kế không khác gì một phòng khách sạn, treo đầy bong bóng màu hồng và có chiếc giường màu đỏ khá đẹp đủ để 2 người nằm.

Một bạn trẻ thản nhiên chỉ dẫn: “Lần đầu mà rủ bạn gái đi khách sạn thì không ai nhận lời, nhưng rủ đi xem phim thì kiểu gì cũng đồng ý ngay. Đến quán café phim giường này thì khác nào khách sạn. Phòng kín mít, đèn có nhưng hầu như không ai buồn bật. Khi đóng cửa phòng lại thì mình muốn làm gì chẳng được…”

Quán café chiếu phim K. ở đường Nguyễn Trãi, quận 5; quán HDTibo gần cầu Nguyễn Văn Cừ, quận 5, hay quán HD May 2 ở đường Sư Vạn Hạnh, quận 10… hoạt động khá nhộn nhịp. Mức giá 60,000/giờ dành cho 2 người từ thứ 2 đến thứ 6; thứ 7 và Chủ Nhật là 80,000/giờ.

Nhiều quán còn có ưu đãi giảm giá 20% cho khách đến xem lần 2, và từ lần thứ 5 trở lên được tặng thẻ VIP, giảm 10% cho tổng hóa đơn cho các lần xem kế tiếp.

Hầu như các “rạp” phim kiểu này đều phục vụ cả ngày, nhưng thường nhộn nhịp về đêm. Một số quán chỉ phục vụ từ tối tới khuya. Nhân viên chỉ dẫn khách lên phòng, đem nước rồi đi xuống, khách cứ thoải mái tâm sự rồi tự xuống, thanh toán tiền phòng.

Vừa kín đáo, có không gian riêng, chẳng sợ ai làm phiền, giá cả lại bình dân, nên những rạp chiếu phim 2 người theo yêu cầu ngày càng thu hút khách. Dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo từ màn hình, các cặp đôi sẽ thoải mái “tâm sự” mà không sợ ai làm phiền.

Vì vậy, đây còn là một bãi đáp lý tưởng cho khách mại dâm hành nghề vì giá phòng rẻ. Đám sinh viên học sinh có thể chọn nơi đây để qua mắt phụ huynh và “học” làm chuyện người lớn. Không loại trừ cả chuyện hút chích. (Tr.N)

Chẳng làm được gì?

Chẳng làm được gì?

Nguyễn Hưng Quốc

Tôi gặp một số trí thức, thuộc nhiều lứa tuổi khác nhau, từ Việt Nam sang Úc công tác hoặc thăm gia đình. Nói chuyện với họ, tôi phát hiện ra một điểm chung: Một mặt, họ biết tất cả những những gì chúng ta biết; mặt khác, họ lại từ chối bất cứ hình thức dấn thân nào. Họ biết, chẳng hạn, về kinh tế, Việt Nam đang ngập ngụa trong nợ nần; về xã hội, mọi giá trị đều đảo lộn; về giáo dục, đầy dẫy những sai lầm; về giới lãnh đạo, vừa tham nhũng vừa bất lực; bất lực trên nhiều phương diện, nhưng nguy hiểm nhất là bất lực trong việc đối đầu với âm mưu bành trường của Trung Quốc. Họ biết hết. Nhưng tất cả đều chọn thái độ thụ động và bất động, thậm chí, mặc kệ. Lý do? Thứ nhất, họ cho đó là chuyện chính trị, mà chính trị thì thuộc về chính phủ, chứ không phải bổn phận của họ. Thứ hai, nếu họ lên tiếng phản đối thì cũng chẳng thay đổi được gì. Và thứ ba, nếu họ có thể gây áp lực lên chính phủ Việt Nam thì chính phủ cũng không thay đổi được gì, vì, một là, tình hình Việt Nam rất bế tắc; và hai, không ai có thể chống lại được Trung Quốc.

Nghe những ý kiến như vậy, từ nhiều người, tôi vừa ngạc nhiên vừa buồn rầu. Ngạc nhiên vì không hiểu tại sao nhận thức của họ lại hời hợt và thái độ của họ lại vô cảm đến như vậy. Buồn rầu vì tôi cho đó là một sự sa đoạ về trí thức, một sự từ khước tư cách trí thức, bởi bản chất của trí thức là luôn luôn nghi vấn và phản biện, nếu không muốn nói là phản kháng.

Trước hết, quan niệm cho rằng người dân không nên dính líu đến chính trị vì đó là chuyện của nhà nước hẳn nhiên là sai. Xưa, ở Việt Nam đã phổ biến câu nói: “Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách”. Thời hiện đại, Tổng thống Charles de Gaulle của Pháp có lần nói: “Tôi nhận thấy chính trị là một vấn đề quá phức tạp không thể giao khoán cho đám chính khách”. Chính khách giỏi và có nhiệt tâm không đáng tin cậy hoàn toàn, huống gì chính khách kém cỏi như giới lãnh đạo Việt Nam: Hầu như làm cái gì cũng sai. Nếu những cái sai ấy không bị phản đối, chúng sẽ kéo dài và lặp đi lặp lại mãi, và nạn nhân của những chính sách sai lầm ấy không ai khác hơn là dân chúng. Chấp nhận những cái sai ấy là chấp nhận sự bế tắc, hơn nữa, chấp nhận số phận nạn nhân vĩnh viễn. Điều đó không những phản ánh một thái độ thụ động mà còn là một sự dại dột.

Trong chính trị, đã đành ý kiến của một người, nhất là khi người đó chỉ là dân thường, không làm thay đổi được gì. Nhưng với ý kiến của một ngàn, hoặc vài chục ngàn người thì khác. Khi ý kiến thuộc về đám đông, nó sẽ trở thành một sức mạnh. Điều này càng đúng trong xu hướng dân chủ hoá. Gần đây, nhiều người hay nói đến dân chủ, nhưng người ta lại quên một trong những đặc điểm nổi bật nhất của dân chủ là: nó là một cuộc vận động từ dưới lên trên. Những người cầm quyền không bao giờ tự động hạn chế quyền lực của mình để công nhận quyền của người khác. Họ chỉ làm thế khi bị bắt buộc. Sự bắt buộc ấy, thỉnh thoảng xuất phát từ bên ngoài, từ áp lực của một cường quốc hay siêu cường quốc nào đó (như trường hợp của Nhật Bản sau đệ nhị thế chiến), nhưng nhiều hơn, là xuất phát từ những sự tranh đấu của dân chúng, những người thấp cổ bé miệng. Nói cách khác, dân chủ chỉ khởi sự từ sự đòi hỏi của dân chúng. Nói cách khác nữa, dân chủ là kết quả của cuộc tranh chấp giữa tham vọng quyền lực của giới lãnh đạo và quyết tâm giành lại những cái quyền căn bản của người dân. Vấn đề quan trọng nhất ở đây là tương quan quyền lực.

Nói đến tương quan quyền lực, không thể không ghi nhận điều này: chính phủ Việt Nam hiện nay không quá mạnh như nhiều người tưởng nhầm. Trên bình diện quốc tế, họ không mạnh, nếu không nói là quá yếu; không những yếu trước Trung Quốc mà còn yếu trước mọi quốc gia khác, kể cả các quốc gia trong khối Đông Nam Á. Trong phạm vi đối nội, họ cũng yếu. Yếu, trước hết, vì nội bộ của họ chia rẽ và càng ngày càng chia rẽ ; sau đó, vì họ không còn nhận được sự ủng hộ của quần chúng cũng như của lịch sử: Họ chỉ là một lực lượng cản trở của tiến trình phát triển và dân chủ hoá, hay nói theo ngôn ngữ của chính họ, họ là lực cản của một xu thế tất yếu.

Chính sự yếu kém của chính quyền Việt Nam hiện nay là một cơ hội tốt để dân chủ có thể nảy nở. Dĩ nhiên sự nảy nở ấy chỉ có thể xảy ra với một điều kiện: người dân dám đứng lên tranh đấu.

Về quan hệ giữa Việt Nam và Trung Quốc, ai cũng biết là một vấn đề vô cùng phức tạp, nhưng không thể hoá giải tính chất phức tạp ấy bằng sự đầu hàng hoặc nhượng bộ liên tục như những điều giới lãnh đạo Việt Nam vẫn làm lâu nay. Một trong những bài học quan trọng nhất là Miến Điện, một nước, cũng giống Việt Nam, giáp giới với Trung Quốc và trong nhiều thập niên, lệ thuộc khá nhiều vào Trung Quốc. Thế nhưng mấy năm gần đây, họ đã quyết định thoát ly ra khỏi ánh hưởng của Trung Quốc và ngả hẳn về phía Tây phương bằng quyết định dân chủ hoá nước họ. Có thể nói sống ngay sát nách một nước lớn và tham lam như Trung Quốc là một số phận không thể thay đổi được nhưng quyết định lệ thuộc hoặc độc lập với Trung Quốc lại là một lựa chọn; và trong lựa chọn ấy, trong quá khứ, Việt Nam đã từng chiến thắng nhiều lần.

Ý nghĩ cho rằng không thể chống lại Trung Quốc là một dấu hiệu của chủ nghĩa đầu hàng. Chủ nghĩa vô cảm và chủ nghĩa đầu hàng, thật ra, là một. Đó là những thứ tư tưởng mà bộ máy cầm quyền hiện nay muốn gieo rắc. Để đấu tranh cho dân chủ và độc lập cũng như toàn vẹn lãnh thổ, đấu tranh chống độc tài cần đi liền với việc đấu tranh chống lại chủ nghĩa vô cảm và chủ nghĩa đầu hàng của dân chúng, trước hết, của thành phần trí thức.

Cuộc bỏ phiếu tín nhiệm tại Việt Nam không chỉ là một màn kịch chính trị

Cuộc bỏ phiếu tín nhiệm tại Việt Nam không chỉ là một màn kịch chính trị

Martin Petty

Vũ Thị Phương Anh (dịch)

clip_image002

(Reuters) – Cuộc bỏ phiếu tín nhiệm của quốc hội đối với các lãnh đạo hàng đầu của Việt Nam dường như là một việc làm vô nghĩa, vì các đại biểu tham gia bỏ phiếu hầu hết đều là đảng viên Cộng sản, và trong các lựa chọn để bỏ phiếu không có lựa chọn nào là “không tín nhiệm”.

Mặc dù sẽ chẳng có ai bị ảnh hưởng nghiêm trọng, cuộc bỏ phiếu hôm thứ Bảy nhằm đánh giá hoạt động của của khoảng 50 quan chức hàng đầu cũng bắt đầu cho thấy trách nhiệm giải trình, đồng thời hé lộ chút thông tin hiếm hoi về những động thái bên trong của một đảng đang tự tìm lại chính mình sau gần bốn thập niên kiểm soát chặt chẽ.

Việt Nam đang thay đổi nhanh chóng, và người ta đang đồn rằng có sự chia rẽ nội bộ trong quan điểm phải làm gì trong tình hình hiện nay để vẫn giữ nguyên thể chế. Theo các nhà phân tích, sự chia rẽ này tồn tại giữa một bên là phe giáo điều bảo thủ và bên kia là những cán bộ nghiêng về tư bản và tự do hơn, trong nội bộ của một đảng vốn có truyền thống đồng thuận.

“Cuộc bỏ phiếu này tạo ra một sự cởi mở nhằm giảm bớt căng thẳng, nhưng rốt cuộc nó chỉ làm cho ta thấy có sự đấu đá nội bộ giữa các phe phái khác nhau”, nhà phân tích chính trị nổi tiếng Nguyễn Quang A nhận định.

Dân chúng lâu nay đã âm ỉ bất bình về nạn tham nhũng, chiếm đoạt đất đai và một nền kinh tế nhà nước là chủ đạo nhưng kém hiệu quả. Những vấn đề này đã trở thành cố hữu trong nền kinh tế của Việt Nam sau một thời kỳ tăng trưởng bùng nổ, và giờ đây đang mưng mủ như muốn vỡ ra trên diện rộng, đòi hỏi phải có các biện pháp cấp thiết nhằm khắc phục chúng.

Các chuyên gia cho rằng không có thách thức nào đối với quyền lực của đảng Cộng sản trong tương lai gần. Quỹ đạo của nền kinh tế có quy mô 178 tỷ đô la này, cùng khả năng nó hiện thực hóa được tiềm năng trở thành một ngôi sao thị trường mới nổi, hoàn toàn phụ thuộc vào phe nào sẽ nắm thế thượng phong.

Cuộc bỏ phiếu diễn ra chỉ hơn một năm trước một đại hội được tổ chức năm năm một lần, khi đảng Cộng sản lựa chọn người sẽ lãnh đạo bộ máy trong giai đoạn Việt Nam đang theo đuổi việc tham gia sâu hơn với thế giới phương Tây thông qua một loạt các hiệp định thương mại có tiềm năng làm thay đổi luật chơi, và đòi hỏi những nhượng bộ có thể sẽ không làm hài lòng các nhóm lợi ích khác nhau.

“Tôi không nghĩ có bất kỳ sự bất đồng nào trong việc theo đuổi các thỏa thuận thương mại lớn”, ông Nguyễn Quang A nói. “Sự bất đồng chủ yếu liên quan đến việc các thỏa thuận này sẽ ảnh hưởng như thế nào đến lợi ích của các cá nhân và các nhóm đang nắm quyền mà thôi”.

Sự chia rẽ trong Quốc hội

Cuộc bỏ phiếu tín nhiệm lần đầu tiên diễn ra vào năm trước có thể đã phản tác dụng, vì kết quả của cuộc bỏ phiếu này càng củng cố những đồn đoán về sự cạnh tranh ngấm ngầm giữa Chủ tịch nước và Thủ tướng.

Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng chỉ giành được sự ủng hộ của 42% tổng số các đại biểu quốc hội và bị gần 1/3 tổng số đại biểu chọn mức “tín nhiệm thấp”. Kết quả này trái ngược với Chủ tịch nước Trương Tấn Sang, người giành được 330 phiếu tín nhiệm cao trên tổng số 498 đại biểu và chỉ nhận có 28 phiếu tín nhiệm thấp.

Các nhà phân tích tin rằng ông Dũng sẽ tìm cách đưa ra một người kế nhiệm trước khi nghỉ hưu trước đại hội năm 2016, và có lẽ tăng cường ảnh hưởng của mình trong năm nay bằng việc thúc đẩy cải cách ngành ngân hàng đang gặp khó khăn vì nợ xấu, đồng thời tư nhân hóa một phần hàng trăm doanh nghiệp nhà nước đang thua lỗ trầm trọng.

“Cuộc bỏ phiếu tín nhiệm năm nay diễn ra trong bối cảnh đang có tranh cãi nặng nề trong giới lãnh đạo cấp cao nhất của Việt Nam trước Đại hội Đảng sắp đến … như vậy, kết quả sẽ làm sáng tỏ ít nhiều về tình hình hiện nay của nền chính trị phe phái này”, Phương Nguyễn, một nhà nghiên cứu tại Trung tâm Chiến lược và Nghiên cứu Quốc tế Washington cho biết.

“Người ta tin rằng Thủ tướng đã hồi phục từ cú đánh của năm ngoái, nếu không phải là đã củng cố được quyền lực của mình. Chúng tôi sẽ chờ xem kết quả bỏ phiếu tín nhiệm có phản ánh điều đó hay không”.

Ông Dũng vừa gặp Tổng thống Mỹ Barack Obama hôm thứ Năm, và có thể đã đạt được một số đòn bẩy quan trọng trong kế hoạch theo đuổi một mối quan hệ mạnh mẽ hơn với Mỹ và thách thức Trung Quốc trong cuộc tranh chấp về chủ quyền hàng hải gần đây.

Bế tắc với Trung Quốc có vẻ đã làm sâu sắc thêm cuộc tranh luận trong nội bộ đảng về sự phụ thuộc vào nước láng giềng Trung Quốc. Điều này đã bộc lộ ra trong tháng Sáu vừa qua, khi 61 đảng viên và cựu đảng viên đã gửi một bức thư ngỏ đến Trung ương đảng Cộng sản và cho rằng sự thất bại trong việc thoát khỏi quỹ đạo của Trung Quốc sẽ là “một tội ác đối với đất nước “.

(Editing by Robert Birsel)

Nguồn:http://www.ijavn.org/2014/11/cuoc-bo-phieu-tin-nhiem-tai-viet-nam.html

Bảo Nguyễn thắng cử thị trưởng Garden Grove

Bảo Nguyễn thắng cử thị trưởng Garden Grove

Nguoi-viet.com
Đỗ Dzũng/Người Việt

GARDEN GROVE, California (NV)Lần đầu tiên, cộng đồng người Việt tại thành phố Garden Grove tạo nên lịch sử vào lúc 5 giờ chiều Thứ Bảy, 15 Tháng Mười Một. Đó là, ông Bảo Nguyễn về nhất trong cuộc đua ba người tranh chức thị trưởng thành phố có 175,000 dân, qua một cuộc bầu cử và đếm phiếu kéo dài 11 ngày.

Ông Bảo Nguyễn (giữa), thị trưởng đắc cử, trả lời phỏng vấn của báo giới,
ngay trước tòa thị chính Garden Grove. (Hình: Dân Huỳnh/Người Việt)

“Cuộc bầu cử năm nay cho thấy cộng đồng Việt Nam chúng ta lại tạo nên lịch sử. Sau chiến thắng của Giám Sát Viên Janet Nguyễn vào Thượng Viện California, hôm nay, tôi hân hạnh được đồng hương và cử tri Garden Grove bầu vào chức vụ thị trưởng. Một lần nữa, cuộc bầu cử này chứng minh sức mạnh lá phiếu của cộng đồng chúng ta. Cộng đồng Việt Nam chúng ta tiếp tục tạo nên lịch sử ở Hoa Kỳ.”

Như vậy, sau 58 năm chính thức thành lập, Garden Grove có một thị trưởng gốc thiểu số, mà lại là người Việt Nam.

Ngoài ra, vào năm tới, lần đầu trong lịch sử Garden Grove, có ba người gốc Việt trong Hội Đồng Thành Phố.

Đó là ông Bảo Nguyễn, Luật Sư Chris Phan, và ông Phát Bùi.

Ông Chris Phan đắc cử nghị viên năm 2012 và ông Phát Bùi đắc cử hôm 4 Tháng Mười Một.

Trở lại cuộc bầu cử thị trưởng, ông Bảo chỉ hơn người về nhì đúng 15 phiếu!

Bên Kia Sự Chết

Bên Kia Sự Chết

Trên giường hấp hối, thánh Monica đã nhắn nhủ con ngài là Augustino như sau: “Mẹ chỉ xin con một điều là hãy nhớ đến mẹ khi tới bàn tiệc thánh”.

Có lẽ nhiều người trong chúng ta cũng đã được nghe nhiều lời van xin tương tự phát ra từ môi miệng của những người thân của chúng ta, trước khi từ giã cõi đời… Nhưng xa mặt cách lòng, nhiều người trong chúng ta lãng quên những lời van xin thống thiết ấy.

Cần được thương, cần được nhớ: đó là khát vọng tự nhiên của con người. Không ai muốn là một hoang đảo cô đơn. Dưới cái nhìn Ðức Tin, lời van xin kẻ khác cầu nguyện cho, còn chứng tỏ một lòng khiêm tốn, một thái độ chấp nhận cái giới hạn mỏng manh bất lực của mình.

Ðể giúp chúng ta có dịp đáp lại thỉnh cầu của những người đã đi vào thế giới bên kia và để thể hiện mối tình thông hiệp “các thánh thông công”, Giáo Hội ngay từ buổi đầu kỷ nguyên Kitô đã cổ động việc tưởng nhớ cầu nguyện cho những người quá cố. Những thế kỷ gần đây đã dành tháng 11 hằng năm cho việc đạo đức ấy. Hai ngày lễ mừng kính các thánh và cầu cho các linh hồn được ấn định vào hai ngày mùng một và mùng hai đầu tháng với những kinh nguyện rất ý nghĩa, nhắc chúng ta về sự hiệp thông trong Giáo Hội. Công đồng Vatican II trong hiến chế về Mầu Nhiệm Giáo Hội đã viết như sau: “Giáo Hội lữ hành hết lòng kính nhớ, dâng lời cầu cho những người đã chết, vì cầu nguyện cho họ được giải thoát khỏi tội lỗi là một việc lành thánh…”.

Nói về sự bầu cử của các đẳng linh hồn, Công Ðồng viết như sau: “Khi được về quê Trời và hiện diện trước nhan Chúa, nhờ Người, với Người và trong Người, các thánh lại không ngừng cầu bàu cho chúng ta bên Chúa Cha…”. Sự trao đi nhận lại đó vừa là một việc bác ái vừa là một bổn phận thảo hiếu đáp đền, đã thực sự củng cố Giáo Hội thêm vững bền trong sự thánh thiện.

Quỳ cầu nguyện một mình trong nhà thờ, hay ngậm ngùi đốt lên một ngọn bạch lạp tại một nghĩa trang nào, có lẽ ai trong chúng ta cũng cảm thấy bùi ngùi xúc động khi nghĩ đến những người chết và chính cái chết. Chúng ta đang đứng giữa biên giới vô hình của sự sống và sự chết. Và một cách vô cùng huyền nhiệm và sống động, những người chết đang hiện diện với chúng ta bằng một sợi dây liên kết thâm sâu, thắm thiết… Cái chết không còn là một chấm hết cuối cùng đối với chúng ta nữa. Tình yêu mạnh hơn sự chết. Chính Tình Yêu đã làm cho những người đã chết được sống và cũng chính Tình Yêu liên kết chúng tư với những người chết. Vâng, chỉ có Tình Yêu mới làm cho con người được bất tử. Chỉ có Tình Yêu mới làm cho con người liên kết với những người đã chết. Chỉ có Tình Yêu mới mặc cho những nghĩa cử của con người sự bất diệt.

Mỗi lần chúng ta hy sinh cho một người nào đó, mỗi lần chúng ta săn sóc một người đau yếu, an ủi một người đau khổ, bênh vực một người cô thế, hay cùng với những người khác dấn thân để canh tân cuộc sống… Chúng ta đang tiến dần đến sự bất tử.

Yêu thương chính là tái sinh, là sự thông dự vào sự sung mãn của cuộc sống. Ðó phải là niềm tin của chúng ta trong ngày hôm nay khi chúng ta tưởng nhớ và cầu nguyện cho người quá cố. Xin Chúa nâng đỡ Ðức Tin yếu kém của chúng ta, xin Ngài ban thêm niềm hy vọng cho chúng ta.

Trích sách Lẽ Sống

Luật Báo chí không thực thi tự do báo chí

Luật Báo chí không thực thi tự do báo chí

Nam Nguyên, phóng viên RFA
2014-11-14

  • RFA

namnguyen111414.mp3

000_Hkg7508717-600.jpg

Một sạp báo vỉa hè Hà Nội chụp hôm 26/6/2012

AFP photo

Hiến pháp Việt Nam 2013 cũng như các bản hiến pháp trước đó đều bảo đảm người dân có quyền tự do báo chí, tự do ngôn luận. Nhưng Luật Báo chí ban hành năm 1989 sửa đổi 1999 trên thực tế chỉ là một bộ Luật quản lý hoạt động báo chí vốn dĩ là trực thuộc nhà nước. Luật Báo chí sẽ được sửa đổi vào năm 2015, nhưng thông tin cho thấy Dự Luật này cũng không thực thi quyền tự do báo chí theo Hiến pháp qui định, mà thực tế là để kiểm soát sự xé rào của truyền thông đa phương tiện.

Sửa đổi để kiểm soát?

Đáp câu hỏi phải chăng các nhà báo công dân ở Việt Nam đang tự thực hiện quyền tự do báo chí qua blog, facebook và các mạng xã hội khác. Ông Nguyễn Quốc Thái, nguyên Tổng Thư Ký báo Doanh Nghiệp từ Sài Gòn nhận định:

Ở những thể chế cộng sản nói chung và Việt Nam nói riêng thì chuyện tự do báo chí là một điều cấm kỵ. Tại sao thế, rất nhiều người đồng ý với tôi rằng những thể chế độc tài thì bao giờ cũng sợ sự thật.
-Nhà báo Võ Văn Tạo

“Hiến pháp qui định mọi người công dân được quyền tự do ngôn luận, họ dùng chính phương tiện họ có trong tay để nói điều họ suy nghĩ, họ nhận định về một vấn đề gì đó. Nếu anh lên tiếng cấm cản điều đó… anh biết bây giờ là vấn đề này là vấn đề toàn cầu không còn của riêng quốc gia nào hay của khu vực nữa rồi. Vấn đề là chúng ta nhìn nhận nhau, hiểu nhau, thông cảm nhau, lắng nghe được nhau đó là điều căn bản điều chính. Còn dùng bạo lực để trấn áp thì tôi nghĩ rằng sẽ đưa đến hậu quả không hay.”

Theo báo điện tử VnMedia, Tại Hội nghị tổng kết 15 năm thi hành Luật Báo chí tổ chức ngày 12/11/2014 tại Hà Nội, ông Nguyễn Bắc Son Bộ trưởng Bộ Thông tin Truyền Thông báo động về hiện tượng “tư nhân hóa báo chí”, “thương mại hóa báo chí”. Ông Bộ trưởng nhấn mạnh phát triển báo chí đi đôi với quản lý báo chí và phải thể chế hóa một cách chi tiết và cụ thể quan điểm chỉ đạo của Đảng về công tác báo chí đặt dưới sự lãnh đạo của Đảng, quản lý của Nhà nước.

Qua lời Bộ trưởng Nguyễn Bắc Son, có thể hiểu rằng dù Việt Nam không chấp nhận báo chí tư nhân, nhưng Nhà nước hiện nay vẫn không yên tâm đối với hoạt động báo chí truyền thông của chính nhà nước. Việt Nam hiện có 838 cơ quan báo chí, 67 đài phát thanh truyền hình với đội ngũ nhà báo lên tới 40.000 người.

Nhà báo Võ Văn Tạo từng có hơn chục năm làm báo chuyên nghiệp trong hệ thống báo chí nhà nước từ Nha Trang phát biểu:

“Một trong những biểu hiện của tự do báo chí là có báo chí tư nhân, không nói thì nhân dân cũng biết, lực lượng báo chí của nhà nước cũng biết và quốc tế cũng biết. Ở những thể chế cộng sản nói chung và Việt Nam nói riêng thì chuyện tự do báo chí là một điều cấm kỵ. Tại sao thế, rất nhiều người đồng ý với tôi rằng những thể chế độc tài thì bao giờ cũng sợ sự thật.”

Phó Thủ tướng Vũ Đức Đam dự hội nghị tổng kết Luật Báo chí được Báo Xây Dựng và Đời sống Pháp luật trích lời nói rằng, sửa đổi Luật Báo chí lần này phải có tầm nhìn xa vì thế giới đã thay đổi rất nhanh và báo chí là lĩnh vực chịu ảnh hưởng trực tiếp nhất. Ông Đam nhấn mạnh rằng, sự phát triển của công nghệ thời gian qua diễn ra đặc biệt nhanh chóng, do vậy khi xây dựng Luật phải tính được những thay đổi này.

_MG_1652-250.jpg

Một sạp báo ở Saigon. RFA photo

Phó Thủ tướng Vũ Đức Đam tỏ ra có chút phóng khoáng về hoạt động truyền thông. Nếu Bộ trưởng Nguyễn Bắc Son chỉ đạo phải thể chế hóa vai trò lãnh đạo của Đảng phủ trùm hoạt động truyền thông báo chí và đề phòng tư nhân hóa báo chí, thì ông Vũ Đức Đam quan niệm không nên đóng sập cánh cửa, bịt hết mọi thứ  trong nhu cầu phát triển báo chí chỉ vì một vài biểu hiện tiêu cực. Ông Đam nêu ra ví dụ trong phát triển của Hệ thống Truyền hình Việt Nam VTV có sự liên kết, xã hội hóa một số chương trình cũng như nội dung. Điều này đặt ra yêu cầu mới và theo Phó Thủ tướng khi xây dựng Luật cần tính đến nhu cầu phát triển chính đáng của cơ quan báo chí tương lai.

Những điều Phó Thủ tướng Vũ Đức Đam nêu ra có lẽ là khá mới mẻ đối với các cán bộ phụ trách văn hóa tư tưởng. Xã hội hóa theo cách nói ở Việt Nam ngày nay có nghĩa có sự tham gia của mọi tầng lớp trong xã hội vào một lĩnh vực nào đó và tất nhiên trong trường này hợp được hiểu là có sự tham gia của tư nhân trong hoạt động truyền thông báo chí.

Không thể cấm phương tiện thông tin toàn cầu

Bên cạnh 838 cơ quan báo chí 67 đài phát thanh truyền hình, Việt Nam hiện có 90 báo điện tử, 207 trang thông tin điện tử tổng hợp của các báo in. Mặc dù tất cả các lĩnh vực báo chí dù truyến thống hay đa phương tiện, đa truyền thông đều chịu sự quản lý chặt chẽ của nhà nước. Nhưng rõ ràng Luật Báo chí sửa đổi lần cuối vào năm 1999 chỉ mới đề cập xơ sài về lãnh vực báo chí điện tử đa phương tiện. Dự luật báo chí 2015 được cho là sẽ kiến tạo khung pháp lý chặt chẽ hơn nữa để Nhà nước quản chặt hơn những đứa con của chính mình.

Theo nhà báo Nguyễn Quốc Thái hiện nghỉ hưu ở Sài Gòn, Internet và các ứng dụng tuyệt vời của nó phát triển rất mạnh trong báo chí truyền thông lề phải. Nhưng đồng thời cũng là phương tiện để các nhà báo công dân thực hiện quyền tự do báo chí. Ông nói:

Phương tiện thông tin đa truyền thông không thể cấm được, muốn cấm cũng không được bởi vì đây là phương tiện thông tin toàn cầu. Trên tất cả các hệ thống mạng phổ biến ở Việt Nam cũng như trên thế giới có những mạng nhà nước không thể kiểm soát được.
-Nhà báo Nguyễn Quốc Thái

“Phương tiện thông tin đa truyền thông không thể cấm được, muốn cấm cũng không được bởi vì đây là phương tiện thông tin toàn cầu. Trên tất cả các hệ thống mạng phổ biến ở Việt Nam cũng như trên thế giới có những mạng nhà nước không thể kiểm soát được. Vì thế thông tin trên mạng là chuyện đương nhiên không thể ngăn cản nổi. Ở Việt Nam ngay cả chuyện sử dụng điện thoại di động có nhiều trẻ mục đồng vừa chăn trâu vừa gọi điện thoại di động. Huống hồ là với các phương tiện thông tin đa truyền thông thì làm sao cấm cản được nhất là ở thành thị.”

Tuy nhà nước không thể cấm các trang mạng có máy chủ ở nước ngoài nhưng công an có thể trấn áp bắt giữ những nhà báo công dân đang sống trong nước và truyền tải thông tin lên các trang mạng đó. Một danh sách dài những tên tuổi như  Điếu Cày, Tạ Phong Tần, Phạm Bá Hải, Phạm Viết Đào, Trương Duy Nhất, Lê Quốc Quân, Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh và người cộng sự Nguyễn Thị Minh Thúy là những thí dụ điển hình.

Trả lời Hải Ninh trên TV Online Đài RFA, nhà báo cũng là blogger Đoan Trang một nghiên cứu sinh tại Hoa Kỳ nhận định:

“Cái hay của trang web anh Ba Sàm là anh đã tạo được một cộng đồng gần như một gia đình trên blog của anh ấy. Từ khi anh chưa bị bắt thì trang web của anh ấy liên tục bị tấn công. Rất nhiều đợt tấn công đã xoá bỏ dữ liệu luôn, đóng cả trang luôn. Mỗi lần như vậy bà con độc giả lo lắng lắm. Họ mong chờ anh, họ làm thơ về anh rằng bao giờ anh trở lại chúng đánh anh chết rồi. Mọi người rất quan tâm, quý vị cũng có thể hình dung được là sau khi anh Ba Sàm bị bắt thì nó gây làn sóng cảm xúc như thế nào ở trong cộng đồng blogger việt Nam. Người ta phẫn nộ, người ta lo lắng mà thực sự là cũng có nỗi sợ. Người ta sợ rằng bắt quá dễ, mà bắt chỉ vì việc đã post bài lên mạng hoặc là chỉ vì đã làm chủ cái blog nổi tiếng như vậy mà cũng bị bắt được. Thế thì chúng ta đều là các tù nhân dự khuyết cả.”

Luật Báo chí 1989 được Quốc hội sửa đổi năm 1999 có đoạn mở đầu rất đặc biệt: “Để bảo đảm quyền tự do báo chí, quyền tự do ngôn luận trên báo chí của công dân, phù hợp với lợi ích của Nhà nước và của nhân dân…Luật này qui định chế độ báo chí.” Từ đó đến nay công dân Việt Nam chưa bao giờ có quyền tự do báo chí, cũng không có báo chí tư nhân.

Dự luật Báo chí sửa đổi để thực thi Hiến pháp 2013 đang được góp ý để Quốc Hội xem xét thông qua vào nghị trình 2015. Nếu như Bộ trưởng Thông tin Truyền Thông Nguyễn Bắc Son cương quyết với thể chế hóa sự lãnh đạo toàn diện của Đảng trong hoạt động báo chí do nhà nước quản lý và đề phòng chặt mọi manh nha tư nhân hóa báo chí, thì giấc mơ tự do báo chí ở Việt Nam vẫn còn xa vời vợi.

” Dạo này dân Việt hình như đang “phiêu” với món cao lương mỹ vị của xứ mình: món tự do. Vô mạng, ra mạng, chuột chạy lung tung chỗ nào cũng đụng tự do báo chí. Tình hình “phiêu” đến mức ông phó thủ tướng Vũ Đức Đam đăng đàn diễn thuyết, nói rằng: Không nên đóng sập cửa báo chí, bịt hết mọi thứ trong nhu cầu phát triển báo chí… Quý vị đừng có mà vội hí hửng nhé, “nói zậy mà không phải zậy” đâu nhé. Quý vị đã bao giờ thấy một nước xã hội chủ nghĩa có tự do báo chí chưa? Cu Ba? Bắc Triều Tiên? Trung Quốc? Liên Xô? Đông Đức?… Việt Nam cũng không phải là ngoại lệ. Tất nhiên quý vị có thể mơ mộng chút đỉnh nhưng giấc mơ của quý vị chẳng bao giờ biến thành hiện thực nếu…

Việt Nam bao giờ thì có tự do báo chí?

Điều này bạn phải hỏi chính bạn, sau đó hỏi ông Tập Cận Bình rồi hỏi thêm ông Obama. Nhưng mà khí sắc ông Tập nhìn còn “vượng” lắm. Ông mà cứ “vượng” mãi như thế thì thật đáng buồn cho chúng ta. Thời mồ ma ông Tônxtôi, ông Sê khốp, có lần ông Tôn hỏi ông Sê:

– Nhà bác rất am hiểu đàn bà, vậy bác hãy nói cho nhà em nghe đàn bà nó là như thế nào?

Ông Tôn cười tủm tỉm đáp:

– Chú hãy rán sống mà đợi, lúc nào mỗ đây “sắp đi gặp cụ Các Mác”, mỗ sẽ đặt một chân trong quan tài, một chân ngoài quan tài, lúc đó mỗ sẽ cho chú em biết thế nào là đàn bà. Nói xong mỗ nhảy luôn vào quan tài, đóng sập nắp lại. Đến lúc đó đám đàn bà có muốn làm gì mỗ thì cũng chịu.

Bắt chước nhà bác Tôn, nếu quý vị có hỏi xem Đảng ta đối xử với cái vụ tự do báo chí như thế nào, em xin kiếu, đợi khi nào em trăm tuổi một chân đặt trong quan tài, một chân ngoài quan tài, em sẽ nói Đảng ta coi tự do báo chí là cái chi chi. Nói xong, em sẽ đóng nắp quan tài cái rụp.

Bauxite Việt Nam”