Không tự nhiên mà Cộng Sản tồn tại ở xứ này lâu đến vậy

Bắt đầu bằng ý tưởng giới thiệu và so sánh những tấm bảng chỉ dẫn 51 tiểu bang của Hoa Kỳ do một bạn đăng tải trên mạng xã hội. Sau đó hàng loạt Facebooker đăng lại, cuối cùng báo Tuổi Trẻ cũng có một bài để nói về sự xa xỉ của Việt Nam qua hàng triệu cái cổng chào tiền tỉ.

Khắp nơi trên mảnh đất đau thương này, từ phố thị cho đến những bản làng xa xôi, người ta dễ dàng bắt gặp những cái cổng làng bề thế có giá trị lên đến nhiều tỉ đồng. Càng ra phía Bắc, độ hoành tráng càng cao. 

Hồi đó ghé nhà thằng đệ ở một thôn nghèo thuộc Bắc Miền Trung. Tui choáng với cái cổng chào nghe đâu được làm hơn 2 tỉ. Hai cái trụ to vật vả của nó nằm luôn dưới ruộng vì con đường lầy lội vào làng chỉ tầm hơn 3 mét chiều ngang. 

Bên trên nó, ngoài dòng chữ ghi Làng Văn Hoá ra thì tui không tìm thấy bất cứ tí văn hoá nào nếu xét về kiến trúc, kết cấu, lẫn tính tương quan với hạ tầng.

Hỏi thì được biết rằng một doanh nghiệp nào đó tận mãi đâu ngoài Hà Nội vô làm. Địa phương chỉ việc giao đất và kí nhận thụ hưởng cái cổng chào chành bành chướng tai gai mắt ấy. Hoá ra người ta lập dự án ở đâu đó, phê duyệt ở đâu đó, rồi rót tiền cho một doanh nghiệp nào đó đến làm. Bất chấp chuyện người dân có đồng ý hay không, bất chấp nơi được đặt cổng chào hạ tầng có những thứ cần hơn cái cổng.

Điều nguy hiểm không chỉ đến từ sự lãng phí của cái cổng chào. Nghiêm trọng hơn là ở chỗ người ta coi nó như một sự hiển nhiên. Người ta tự hào rằng làng tau có cái cổng chào to nhất xã. Và thế rồi làng nọ đấu với làng kia về cái cổng chào. Nơi có vốn ngân sách rót đã đành, nơi không có người ta thu tiền của dân để làm cho bằng được nhân danh cái gọi là “Nông Thôn Mới”. 

Những dự án mang tên xã hội hoá, nhà nước và nhân dân cùng làm. Xét cho cùng nó chỉ là một hình thức lạm thu dưới những cái tên mĩ miều nhằm ru ngủ công dân. Có thể những dự án ấy vẫn còn có nơi dân chẳng đồng tình, thế nhưng nó vẫn được làm bằng mọi giá và dân vẫn móc tiền ra trả như một sự đương nhiên.

Người Việt mình vẫn thường lãng phí ngay chính những đồng tiền từ mồ hôi nước mắt của bản thân. Không ít gia đình đi vay mượn để làm cái nhà to vật vả, và rồi sau đó còng lưng trả nợ, còng lưng lau dọn, cho tới ngày không dọn nổi nữa thì người ta để dành nuôi chuột và chứa bụi. Bạn mình nói dân Việt luôn nô lệ cho vật chất.

Không tự nhiên mà Cộng Sản tồn tại ở xứ này lâu đến vậy. Mọi việc đều có nguyên nhân của nó. Là nhờ sự tương đồng trong suy nghĩ từ tiềm thức của con người. 

Thời phong kiến các tầng lớp quý tộc đã bóp méo Nho giáo, vận dụng nó phục vụ cho mục đích cai trị. Tâm thức người dân vẫn quen với việc cam chịu và coi nó như là thước đo của một công dân mẫu mực. Chính bởi cái yếu tố ấy đã giúp cho Cộng Sản có thể cắm rễ sâu, thiết lập một triều đại phong kiến kiểu mới để bóc lột dân mình.

Khi nào nền giáo dục chưa khai phóng các giá trị con người. Khi nào công dân vẫn còn coi việc điều hành xã hội là việc chẳng liên quan gì đến bản thân. Khi nào người ta vẫn chưa biết thể hiện chính kiến của riêng mình thì khi ấy chúng ta vẫn mãi là nô lệ.

Facebooker ‘Chương May Mắn’ nói về ảnh Cần Thơ

From:  Van Pham
Facebooker ‘Chương May Mắn’ nói về ảnh Cần Thơ

Người bị thanh tra Sở Thông tin Cần Thơ mời làm việc vì post Facebook ảnh đèn đường nghệ thuật “mừng Đảng mừng xuân” của thành phố cạnh ảnh quần lót giải thích với BBC rằng ông không đến cuộc gặp “vì tôn trọng chính quyền.”

Ngày 16/12, tài khoản Facebook ‘Chương May Mắn’ của ông Chung Hoàng Chương ở Cần Thơ đăng nội dung: “Ai đi Cần Thơ, đến chỗ này thì nhớ là vừa chui qua rồi ghé vào bên phải là tiệm bán sim số may mắn của em để  mua sim cho may mắn đó!!!”.

Kèm theo post là ảnh đèn nghệ thuật trang trí “mừng Đảng mừng xuân” tại giao lộ đường 30 Tháng 4 – Quang Trung ở quận Ninh Kiều, Cần Thơ).

Các bức ảnh gợi ra sự so sánh của bức ảnh đèn nghệ thuật ba góc treo ngang phố và với các đồ vật ba góc khác.

Sau đó, ông Nguyễn Việt Thanh, Chánh thanh tra Sở Thông tin Truyền thông Cần Thơ đã ký văn bản yêu cầu ông Chương “đến làm việc” vào chiều 28/12 vì “đăng thông tin sai lệch trên mạng xã hội về cổng đèn đường nghệ thuật.”

Trả lời BBC từ Cần Thơ hôm 28/12, ông Chương nói: “Khi nhận văn bản, tôi đắn đo rồi quyết định không đến gặp thanh tra Sở Thông tin.”

“Vì nếu đến, tôi sẽ đi cùng người thứ ba và ghi âm vụ việc.”

“Nhưng rồi tôi nghĩ có thể người của chính quyền liên tưởng hay hiểu lầm gì đó và mục đích của họ chỉ là muốn nhắc nhở mình thôi.”
‘Kiến thức pháp luật cơ bản’

“Có thể do lỗi của người đánh máy nên văn bản khiến tôi bức xúc.”

“Còn nếu tôi đến gặp mà lại ghi âm rồi về post tiếp nội dung cuộc gặp thì lại làm khó thêm cho họ.”

“Nên tôi quyết định không đi vì tôn trọng chính quyền.”

Bắt ‘bác sĩ Hồ Hải’ để dập tắt tiếng nói phản biện?

Tạo ảnh hưởng trên mạng xã hội để kiếm tiền có dễ?

Từ bắt blogger tới ‘kiểm soát’ xã hội dân sự
Google và Facebook đang phải đương đầu với tin thất thiệt được phát tán ở mức độ chóng mặt

“Họ không có căn cứ gì để phạt tôi.”

“Post Facebook của tôi không có sự so sánh, liên tưởng gì cụ thể, nếu có là do người xem thôi. Mà điều này thì tôi không kiểm soát được.”

“Còn nếu họ quyết định phạt thì tôi sẽ đi đóng phạt và mời luật sư bảo vệ quyền lợi cho mình.”

Ông Chương cho biết thêm: “Ở Việt Nam mà nói chuyện tự do ngôn luận thì tôi ít có nghe.”

“Tôi chỉ nghĩ mình tự do tưởng tượng, biểu đạt mà không vi phạm pháp luật hoặc thuần phong mỹ tục là tốt rồi.”

“Tôi muốn chia sẻ với những facebooker rằng mình cần lường trước những chuyện rắc rối nảy sinh từ Facebook, trang bị kiến thức pháp luật cơ bản để đối phó với những tình huống bị làm phiền vô cớ.”

“Tôi nghĩ những người của chính quyền cần thay đổi cách cư xử với người dân. Nếu ngay từ đầu họ nhắc nhở nhẹ nhàng thì tôi đã gỡ post.”

“Còn cách gửi văn bản như vậy thì càng khiến tôi bức xúc thêm.”

Hôm 28/12, BBC gọi ông Nguyễn Việt Thanh nhiều lần nhưng ông không nghe máy.

Hình: – Đèn đường nghệ thuật “mừng Đảng mừng xuân” của thành phố Cần Thơ

Người bị mời làm việc vì post ảnh đèn “mừng Đảng” cạnh ảnh quần lót nói ông không đến cuộc gặp “vì tôn trọng chính quyền.”
 
BBC.COM
 

Sức mạnh của Sự Thật

Sức mạnh của Sự Thật

Leo Tolstoy * Trần Quốc Việt (Danlambao) dịch – Sức mạnh của chính quyền phụ thuộc vào công luận. Nhờ có sức mạnh ấy, chính quyền có thể luôn luôn duy trì công luận mà họ cần, thông qua các cơ quan chính quyền, qua các viên chức tòa án, trường học, giáo hội, và cả chính báo chí. Công luận tạo ra sức mạnh này, và sức mạnh này tạo ra công luận. Tưởng như không có lối thoát ra khỏi hoàn cảnh này.

Điều này sẽ thực sự đúng như vậy nếu công luận là cái gì đấy cố định, bất biến. Lúc ấy chính quyền có thể tạo ra bất kỳ công luận nào họ muốn.

Nhưng, may mắn thay, không đúng như thế. Trước tiên, công luận không phải là cái gì đấy vĩnh cửu, bất biến, bất động; nhưng, ngược lại, thường xuyên thay đổi, chuyển động cùng với sự tiến bộ của nhân loại; thứ hai, công luận không chỉ không thể nào được tạo ra theo như ý muốn của chính quyền, mà chính công luận tạo ra chính quyền và ban sức mạnh cho chính quyền hay tước đi sức mạnh của chính quyền.

Đôi khi tưởng như công luận vẫn không chuyển động và công luận bây giờ giống như công luận cách đây hàng chục năm, như thể công luận dao động trong những trường hợp đặc biệt nào đấy, rồi trở lại như cũ-như khi công luận hủy diệt chính thể cộng hòa và thay bằng chính thể quân chủ, rồi lại phá tan chính thể quân chủ và thay bằng chính thể cộng hòa; nhưng công luận chỉ có vẻ như thế khi chúng ta chỉ xem xét những biểu hiện bên ngoài của công luận mà do chính quyền tạo ra một cách giả tạo.

Nhưng nếu chúng ta coi công luận trong mối quan hệ của nó với toàn bộ đời người, chúng ta sẽ thấy rằng, giống như những mùa trong năm, công luận không đứng yên một chỗ, mà luôn luôn chuyển động, luôn luôn tiến lên dọc theo cùng con đường mà tất cả nhân loại tiến lên, tựa như ngày và mùa xuân, dù trì hoãn hay do dự, vẫn chuyển động theo cùng con đường với mặt trời.

Cho nên, mặc dù, xét theo bề ngoài, hoàn cảnh các nước Châu Âu trong thời đại chúng ta hiện nay gần giống như hoàn cảnh cách đây năm mươi năm, nhưng mối quan hệ của quốc gia đối với những bề ngoài này bây giờ hoàn toàn khác với những gì vào thời đó.

Mặc dù cũng vẫn là những kẻ cai trị, quân đội, thuế khóa, xa xỉ và nghèo đói, Công giáo, Chính thống giáo, Tin lành ấy tồn tại bây giờ cũng như vào thời đó, nhưng trước đây những thể chế này tồn tại vì công luận đòi hỏi, còn bây giờ chúng tồn tại chỉ vì chính quyền duy trì một cách giả tạo công luận cũ, mà hiện nay đang hấp hối hay đã chết.

Nếu chúng ta thường không chú ý đến sự chuyển động này của công luận giống như chúng ta thường không chú ý đến chuyển động của nước ở sông khi chúng ta bơi theo dòng, chính vì những thay đổi tinh tế không thể nhận thức được này của công luận mà tạo nên sự chuyển động của công luận cũng đang diễn ra trong lòng chúng ta.

Bản chất của công luận là sự chuyển động không ngừng. Nếu chúng ta tưởng công luận dường như đứng yên, chính chỉ vì lúc nào cũng có những kẻ lợi dụng giai đoạn nào đấy của công luận nhằm thủ lợi riêng, và do vậy họ ra sức duy trì cho được giai đoạn ấy, và không thừa nhận biểu hiện của công luận mới và thực mà, tuy chưa được thể hiện ra hoàn toàn, nhưng vẫn sống trong ý thức và lương tâm của con người. Những kẻ như thế cố giữ lại công luận lỗi thời và che giấu công luận mới chính là những kẻ mà hiện nay thành lập chính quyền và giai cấp cai trị…

Phương tiện mà những kẻ này nắm được rất lớn, nhưng vì công luận giống như dòng sông luôn luôn chảy và tích tụ, cho nên tất cả mọi nỗ lực của họ cuối cùng chỉ vô ích: cái cũ tàn lụi, cái mới càng tràn đầy sức sống.

Biểu hiện của công luận mới này bị cản trở càng lâu thì nó càng tích tụ lại, và cuối cùng nó sẽ càng tuôn trào mạnh mẽ…

Do vậy, sự tiến bộ của nhân loại từ công luận cũ lạc hậu đến công luận mới tất yếu phải diễn ra. Sự tiến triển này là tất yếu như vào xuân những chiếc lá tàn cuối cùng rơi xuống và những chiếc lá non mới hé nở ra từ những cái chồi căng đầy.

Sự quá độ này bị trì hoãn càng lâu, nó càng trở nên tất yếu, và càng hiển nhiên cần thiết…

Không cần phải có những kỳ tích anh hùng mới đạt được những thay đổi lớn lao nhất và quan trọng nhất trong đời người. Cũng không cần có hàng triệu người lính vũ trang, cũng không cần xây dựng đường xá và máy móc mới, cũng không cần tổ chức triển lãm, cũng không cần thành lập công đoàn lao động, cũng không cần cách mạng, hay chiến lũy, hay chất nổ, cũng không cần phát minh ra hàng không, vân vân; mà chỉ cần thay đổi công luận.

Để tạo ra thay đổi này, không cần phải nhọc tâm suy nghĩ, cũng không cần bài bác bất kỳ cái gì đang tồn tại, cũng không cần phát minh ra điều gì mới mẻ phi thường; chỉ cần quyết tâm không khuất phục trước giả dối, trước công luận quá khứ đã chết, mà chính quyền tiếp tục nuôi dưỡng một cách giả tạo; chỉ cần mỗi người nên nói những gì mà họ thực sự suy nghĩ và cảm thấy, hay ít ra họ cũng không nên nói những gì mà họ không suy nghĩ.

Nếu như một nhóm nhỏ người làm được như vậy thì công luận lỗi thời sẽ tự biến mất và công luận mới, đầy sức sống, và thực sự sẽ tự thể hiện. Và khi công luận thay đổi, cuộc sống nội tâm của con người vốn làm cho họ đau khổ cũng sẽ tự thay đổi theo dễ dàng.

Thật là xấu hổ khi nghĩ rằng để thoát ra khỏi bao khổ đau đang đè nén mình mọi người chỉ cần làm thật rất ít: họ chỉ cần không nói láo.Ước gì mọi người không khuất phục trước bao dối trá tiêm nhiễm vào đầu óc họ; ước gì họ không nói những gì mà họ không suy nghĩ hay cảm thấy, thì ngay lập tức một cuộc cách mạng sẽ diễn ra trong toàn bộ tổ chức cuộc đời chúng ta, một cuộc cách mạng mà các nhà cách mạng trong suốt hàng bao thế kỷ, cho dù với tất cả quyền lực trong tay, cũng không thể nào đạt đến.

Thật tốt đẹp biết bao nếu mọi người tin sức mạnh không ở trong vũ lực mà ở trong sự thật, thật tốt đẹp biết bao nếu họ không tránh xa sự thật hoặc bằng lời nói hay bằng hành động, không nói những gì họ không suy nghĩ, không làm những gì họ coi là ngu ngốc và sai trái…

Chính quyền biết điều này, và run sợ trước sức mạnh này, nên bằng mọi cách ra sức chống lại hay chiếm hữu nó.

Họ biết sức mạnh không ở vũ lực, nhưng ở tư tưởng và ở sự biểu đạt tư tưởng rõ ràng, và vì thế họ sợ sự biểu đạt tư tưởng độc lập hơn sợ cả quân đội; do vậy họ đặt ra kiểm duyệt, mua chuộc báo chí, và độc quyền kiểm soát tôn giáo và trường học. Nhưng sức mạnh tinh thần thúc đẩy thế giới tiến lên ấy mãi mãi nằm ngoài tầm tay với của họ; sức mạnh ấy không ở sách báo; sức mạnh ấy vô hình và luôn luôn tự do; sức mạnh ấy ở tận trong sâu thẳm ý thức của con người. Sức mạnh vô hình, tự do nhất, và mạnh mẽ nhất ấy hiện lên trong tâm hồn con người khi họ tự mình chiêm nghiệm những hiện tượng trong vạn vật, và rồi tự nhiên bày tỏ những suy tư của mình với vợ, anh em, bằng hữu, tất cả những ai họ tiếp xúc, và những người mà họ coi là tội lỗi nếu họ che giấu những gì họ nghĩ là sự thật.

Hàng ngàn triệu rúp, hay hàng triệu binh lính, hay hàng bao nhiêu thể chế, hay hàng bao nhiêu chiến tranh, hay hàng bao nhiêu cuộc cách mạng cũng sẽ không tạo ra được những gì sẽ được tạo ra từ sự biểu đạt đơn giản của người tự do về những gì họ cho là công chính, mà không phụ thuộc vào những gì tồn tại hay những gì đã tiêm nhiễm vào đầu óc họ.

Một người tự do vẫn sẽ nói trung thực điều mình suy nghĩ và cảm nhận dù ở giữa hàng ngàn người mà qua hành động và lời nói của họ khẳng định chính điều ngược lại. Hình như ai bày tỏ thành thật suy nghĩ của mình thì thường cô độc, ngược lại với những người khác hay đa số cũng suy nghĩ và cảm nhận như vậy nhưng không nói ra.

Ý kiến mới của một người vào hôm qua trở thành ý kiến chung của tất cả mọi người vào hôm nay. Và ngay khi ý kiến này được chấp nhận, hành vi của con người bắt đầu thay đổi dần dần, không thể nhận thấy được, nhưng không thể nào cưỡng lại được.

Tuy nhiên, trong hoàn cảnh hiện nay, mỗi người tự do tự hỏi: “Ta có thể làm được gì để chống lại đại dương ác và dối trá muốn nhấn chìm ta này? Tại sao ta nên bày tỏ ý kiến của mình? Tại sao phải có ý kiến? Tốt hơn ta không nên nghĩ đến những vấn đề mơ hồ và phức tạp này. Hay có lẽ những mâu thuẫn này là điều kiện tất yếu của kiếp người. Tại sao ta nên một mình chống lại tất cả những cái ác trên đời này? Phải chăng tốt hơn là ta nên buông theo dòng đời chung cuốn ta đi? Một mình ta cũng chẳng làm nên tích sự gì mà phải làm chung với những người khác.”

Thế rồi sau khi buông xuôi vũ khí tư tưởng và biểu đạt tư tưởng mạnh mẽ mà thúc đẩy thế giới tiến lên ấy, con người dùng đến vũ khí hoạt động xã hội, mà không nhận thấy rằng tất cả các hoạt động xã hội đều dựa trên chính nền tảng mà họ phải đấu tranh chống lại, và khi bước vào bất kỳ hoạt động xã hội nào tồn tại trong thế giới chúng ta, họ ít nhất phải xa rời sự thật, phải có những nhượng bộ mà tiêu hủy toàn bộ sức mạnh của vũ khí mạnh mẽ đã được trao cho họ. Tựa như kẻ được trao cho con dao cực kỳ bén có thể cắt đứt mọi thứ mà lại dùng lưỡi dao chỉ để đóng đinh.

Tất cả chúng ta đều than phiền về trật tự vô nghĩa của cuộc đời, mà mâu thuẫn với cuộc tồn tại chúng ta, tuy nhiên chúng ta lại từ chối dùng vũ khí mạnh mẽ duy nhất ở trong tay chúng ta-ý thức về sự thật và biểu đạt sự thật; mà ngược lại, dưới cái cớ đấu tranh với cái ác, chúng ta hủy diệt vũ khí này và hy sinh nó cho cuộc đấu tranh tưởng tượng chống lại trật tự này.

Một người không nói ra sự thật mà ông biết, vì ông cảm thấy mình mang ơn với những người mà ông có quan hệ. Còn người khác không nói ra sự thật vì nếu nói ra ông sẽ mất chỗ làm có lợi để lo cho gia đình. Người thứ ba không nói ra sự thật vì muốn đạt danh tiếng và quyền lực để rồi dùng chúng phục vụ con người; người thứ tư vì không muốn phạm vào truyền thống thiêng liêng lâu đời; người thứ năm vì không muốn làm mất lòng người khác; người thứ sáu sợ nói ra sự thật sẽ bị phiền toái và sẽ hại đến hoạt động xã hội rất tốt mà ông đang tận tâm phục vụ.

Một người phục vụ như hoàng đế, vua, bộ trưởng, viên chức, hay lính, và quả quyết với bản thân và với những người khác rằng sự ích lợi ông mang lại còn nhiều hơn cả sự xa rời sự thật mà cần thiết trong chức vụ của ông.

Người khác thực thi chức mục tử tinh thần, mặc dù trong đáy lòng mình ông không tin những điều ông rao giảng, nhưng vẫn cho phép mình xa rời sự thật vì ông làm điều hữu ích. Người thứ ba dạy văn chương, và dù phải giữ im lặng về toàn bộ sự thật để không khiêu khích chính quyền và xã hội chống lại ông, nhưng ông vẫn tin chắc rằng mình làm điều hữu ích. Người thứ tư đấu tranh quyết liệt với trật tự hiện tại như các nhà cách mạng hay những người vô chính phủ, và hoàn toàn xác tín rằng mục đích ông theo đuổi có lợi đến nỗi việc che giấu sự thật hay cả dối trá, mà rất cần thiết cho hoạt động thành công của ông, cũng không tổn hại đến hoạt động ích lợi của ông.

Để thay thế trật tự cuộc đời mà trái ngược với lương tâm con người bằng trật tự mới và thích hợp, cần phải thay thế công luận cũ tàn lụi bằng công luận mới đầy sức sống.

Để điều ấy diễn ra, tất cả những ai ý thức được những yêu cầu mới của cuộc sống nên công khai và mạnh dạn bày tỏ chúng rõ ràng. Tuy nhiên những người thực sự ý thức được những yêu cầu mới này, lại nhân danh điều này điều nọ, không những im lặng mà còn qua lời nói và hành động khẳng định những điều hoàn toàn ngược lại.

Chỉ sự thật và bày tỏ sự thật mới có thể xác lập được công luận mới mà sẽ thay đổi trật tự lỗi thời và độc hại của cuộc đời; tuy nhiên chúng ta không những không bày tỏ sự thật chúng ta biết mà thậm chí còn thường xuyên bày tỏ rõ ràng những gì chúng ta coi là giả dối.

Ước gì người tự do không trông cậy vào những gì không có sức mạnh và không phải lúc nào cũng tự do, tức vào sức mạnh bên ngoài, nhưng tin tưởng vào những gì luôn luôn mạnh mẽ và tự do- tức sự thật và bày tỏ sự thật!

Ước gì người ta mạnh dạn bày tỏ sự thật… thì công luận đã chết, giả dối mà toàn bộ sức mạnh của chính quyền dựa vào, và tất cả cái ác nó tạo ra, sẽ tự rụng xuống giống như lớp da khô, và thay vào đấy sẽ xuất hiện công luận mới, đầy sức sống, mà đang chờ công luận cũ rơi rụng để tuyên bố mạnh dạn và rõ ràng những yêu cầu của nó, và xác lập những hình thức cuộc đời mới hợp với lương tâm con người.

Người ta chỉ cần nên hiểu rằng những gì được chính thức tuyên bố với họ là công luận, những gì được duy trì bằng phương tiện rất phức tạp và giả tạo ấy, thật ra không phải là công luận, mà chỉ là tàn tích của công luận cũ; quan trọng nhất, họ chỉ cần tin ở chính mình, họ nên tin những gì mà họ ý thức được từ trong tận đáy sâu tâm hồn họ, và những gì mà khao khát được nói ra nhưng không nói ra được chỉ vì nó mâu thuẫn với công luận hiện tại, đấy mới chính là sức mạnh thay đổi thế giới và nói ra sự thật là sứ mệnh của tất cả mọi người. Con người chỉ cần tin rằng sự thật không phải là những gì người đời nói, mà là những gì lương tâm, tức Chúa, nói với mình, và ngay lập tức toàn bộ công luận được duy trì một cách giả dối ấy sẽ biến mất và thay vào đấy công luận đích thực sẽ xác lập.

Ước gì người ta chỉ nói ra những gì họ suy nghĩ, chứ không phải những gì họ không suy nghĩ,… thì, quan trọng nhất, sự tôn trọng nhà cầm quyền, sự từ bỏ thành quả lao động của mình cho họ, sự phục tòng họ từ trước đến nay sẽ tức thời biến mất.

Và giá như điều này chỉ cần xảy ra thì quần chúng rất đông đảo của những con người yếu đuối ngay lập tức sẽ tràn qua phía công luận mới mà sẽ ngự trị thay thế công luận cũ.

Hãy để chính quyền sở hữu trường học, giáo hội, báo chí, hàng ngàn triệu rúp, và hàng triệu người vũ trang biến thành công cụ: tất cả tổ chức vũ lực tàn bạo rõ ràng khủng khiếp này chẳng là gì khi so với ý thức sự thật dâng trào lên trong tâm hồn của một người biết sức mạnh của sự thật, và từ người này truyền sang người thứ hai rồi sang người thứ ba, như một ngọn nến thắp sáng lên muôn vàn ngọn nến khác. Ngọn lửa này chỉ cần nhóm lên, và giống như sáp trước lửa, toàn bộ tổ chức tưởng như rất hùng mạnh này sẽ tan biến đi.

Ước gì con người hiểu rằng sức mạnh rất to lớn được trao cho họ chính bằng lời nói bày tỏ sự thật; ước gì họ từ chối bán đi quyền của họ có được từ lúc chào đời để đổi lấy chén cơm manh áo; ước gì họ xử dụng sức mạnh của họ, thì những kẻ cai trị không những không dám, như họ dám bây giờ, đe dọa lùa, nếu họ muốn, tất cả mọi người vào lò sát sinh ở khắp nơi, họ cũng không dám tổ chức những buổi lễ duyệt binh và thao diễn của những kẻ sát nhân có kỷ luật trước bao đôi mắt của dân chúng ôn hòa; họ cũng không dám, vì lợi ích riêng và quyền lợi của những kẻ đồng lõa với họ, mà ký và xé bỏ các hiệp ước quan thuế, họ cũng không dám vặt của dân chúng hàng triệu rúp để chia chác cho những kẻ đồng lõa.

Cho nên thay đổi không chỉ có thể xảy ra, mà thậm chí không thể nào không xảy ra, vì cây chết không thể nào mà không mục ruỗng, và cây non không thể nào mà không mọc lên.

Nguồn:

Trích dịch từ bài viết tựa đề tiếng Anh”Christianity And Patriotism” của Bá tước Leo N. Tolstoy viết vào năm 1894. Tựa đề tiếng Việt của người dịch. Bản dịch được thực hiện từ ba bản dịch tiếng Anh của các dịch giả Paul Borger vào năm 1905, Leo Wiener vào năm 2013, và bản dịch đầu tiên của báo Anh The Daily Chronicle vào năm 1896.

Trần Quốc Việt

danlambaovn.blogspot.com

Thủ lĩnh đối lập Campuchia phát thông điệp năm mới từ nhà tù

Thủ lĩnh đối lập Campuchia phát thông điệp năm mới từ nhà tù


Ông Kem Sokha trước khi bị bắt.

Ông Kem Sokha trước khi bị bắt.

Thủ lĩnh đối lập Campuchia hiện bị cầm tù, ông Kem Sokha, đã kêu gọi tổ chức bầu cử tự do và công bằng tại nước mình trong thông điệp đầu năm mới hôm 1/1.

Ông Kem Sokha, người đứng đầu Đảng Cứu quốc Campuchia (CNRP) bị cấm hoạt động, đã bị bắt hồi tháng Chín năm ngoái vì tội âm mưu lật đổ chính phủ của Thủ tướng Hun Sen và làm gián điệp, nhưng ông đã bác bỏ các tội danh này, cho rằng chúng có động cơ chính trị.

Theo Reuters, trong bức thư dài hai trang được con gái của ông là Kem Monovithya đọc và đăng lên Facebook hôm 1/1, ông Kem Sokha nói rằng Campuchia đối mặt với việc mất viện trợ và các thị trường xuất khẩu ở nước ngoài cũng như bị cộng đồng quốc tế chỉ trích sau khi CNRP bị tòa án tối cao giải tán.

“Hãy tạo cơ hội cho người dân lựa chọn các đại diện lãnh đạo thông qua một cuộc bầu cử tự do và công bằng”, ông Kem Sokha nói, đồng thời kêu gọi đoàn kết quốc gia và không sử dụng bạo lực để giải quyết cuộc khủng hoảng chính trị.

Thông điệp năm mới của thủ lĩnh đối lập Campuchia được đưa ra đúng lúc chính quyền nước này gia tăng đàn áp người bất đồng chính kiến, các nhóm xã hội dân sự và truyền thông độc lập trong một chiến dịch mà các nhóm nhân quyền nói rằng giống như một cuộc tàn phá dân chủ.

Campuchia sẽ tổ chức cuộc tổng tuyển cử vào ngày 29/7, và ông Hun Sen đã thể hiện quyết tâm kéo dài hơn 30 năm nắm quyền thêm ít nhất một thập kỷ nữa.

Ông Kem Sokha nói rằng năm 2017 được đánh dấu bởi các cuộc khủng hoảng chính trị khiến “dân chủ thụt lùi”.

Theo Reuters, phát ngôn viên của đảng cầm quyền của ông Hun Sen nói rằng ít ai quan tâm tới thông điệp đầu năm của ông Kem Sokha, đồng thời nói thêm rằng các chính trị gia đối lập có thể thành lập một đảng mới.

ĐẤU TRANH ĐÒI BẦU CỬ TỰ DO

 
 
Image may contain: text

Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên

 

ĐẤU TRANH ĐÒI BẦU CỬ TỰ DO

Trong đấu tranh để đòi bầu cử tự do cũng như để giành thắng lợi qua các cuộc bầu cử tự do đó, Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên lúc nào cũng chủ trương xóa bỏ hận thù, tôn trọng mọi người và mọi  chính kiến để hợp tác với nhau và cùng nhau xây dựng tương lai Việt Nam chung. Tinh thần hòa giải và hòa hợp dân tộc này không thể bị đồng hóa với thái độ sẵn sàng cấu kết và đồng lõa với bất cứ ai. Thái độ của Tập Hợp rất minh bạch. Tập Hợp có mục tiêu và đường lối rõ ràng và Tập Hợp sẽ kiên trì theo đuổi. Tập Hợp sẽ dồn mọi cố gắng để giành thắng lợi trong bầu cử tự do. Nếu thắng, Tập Hợp sẽ cùng với các tổ chức chính trị đồng minh chia sẻ trách nhiệm trước dân tộc. Nếu không may thắng lợi về tay những lực lượng khác lập trường, Tập Hợp sẽ tiếp tục đấu tranh trong cương vị của một đối lập đứng đắn và trách nhiệm.

Như tất cả mọi cuộc vận động chính trị, cuộc đấu tranh này sẽ đòi hỏi nhiều thỏa hiệp. Đấu tranh bất bạo động có nghĩa là chấp nhận đi đến thắng lợi sau cùng qua các thỏa hiệp giai đoạn. Tập Hợp sẽ chấp nhận những thỏa hiệp giai đoạn, nhưng sẽ không sợ đánh mất chính mình vì đã có tư tưởng nền tảng và những định hướng lớn làm kim chỉ nam. Tập Hợp sẽ chấp nhận những thỏa hiệp giai đoạn có tác dụng rút ngắn lộ trình dân chủ nhưng sẽ không nhân nhượng trên ba lập trường căn bản: lý tưởng dân chủ đa nguyên, tinh thần hòa giải và hòa hợp dân tộc, và phương thức đấu tranh bất bạo động.

Trích : HÌNH THÀNH MỘT MẶT TRẬN DÂN CHỦ VÀ ĐẤU TRANH ĐÒI BẦU CỬ TỰ DO, KHAI SÁNG KỶ NGUYÊN THỨ HAI

 

Phan Văn Anh Vũ ‘xin đi châu Âu tỵ nạn’

Phan Văn Anh Vũ ‘xin đi châu Âu tỵ nạn’

BBC

1-1-2018

Ông Phan Văn Anh Vũ hiện đang bị công an Việt Nam truy nã. Ảnh: VGP

Luật sư Remy Choo nói với BBC đơn xin tỵ nạn của thân chủ của mình ‘đã được nộp cho một nước ở châu Âu’ và đang ‘trong quá trình xét duyệt’.

Trả lời BBC tiếng Việt qua điện thoại vào chiều hôm thứ Hai 01/01, luật sư Remy Choo từ Singapore cũng nói về khả năng cảnh sát phải đưa ông Anh Vũ trình diện thẩm phán nếu quá thời hạn tạm giam.

BBC: Cuộc gặp của ông với gia đình ông Vũ có nội dung gì? Gia đình ông Anh Vũ trông đợi gì?

Tôi chỉ có thể khẳng định tôi đã nói chuyện [gián tiếp] với gia đình ông Anh Vũ. Gia đình ông ấy có nguyện vọng rằng ông Anh Vũ được tự do đi lại. Gia đình ông ấy biết rằng trước đây ông ấy đã đi lại với các giấy tờ mà hiện thời ông ấy đang giữ mà không gặp phải vấn đề gì.

BBC: Ông Anh Vũ bị bắt giữ khi nào và việc tạm giữ này kéo dài tối đa bao lâu theo luật Singapore?

Tôi có thể khẳng định lại thông tin tôi đã cung cấp cho BBC và đã đăng tải trên BBC Tiếng Việt rằng Cục quản lý xuất nhập cảnh Singapore tạm giữ ông Vũ vào khoảng 11 giờ sáng ngày 28/12/2017. Ông ấy chỉ bị tạm giữ tối đa 48 tiếng. Nếu cảnh sát muốn giam giữ ông ấy lâu hơn 48 tiếng họ cần đưa ông ấy trình diện trước thẩm phán.

Cho đến thời điểm hiện tại, tôi chỉ có thể nói rằng đơn xin tỵ nạn của ông Vũ đã được nộp cho một nước ở châu Âu và đang trong quá trình xét duyệt. Cũng cần phải nói rằng tôi chưa thể tiếp cận được [trực tiếp] với ông Vũ cho đến thời điểm này.

BBC: Ông có biết những vụ việc tương tự nào trong quá khứ khi Singapore cho dẫn độ người về Việt Nam?

Cho đến thời điểm hiện tại tôi không thể nói có trường hợp nào như vậy. Tôi đang cố gắng tìm hiểu xem lý do tạm giữ ông Anh Vũ là gì? Hiện giờ tôi còn chưa rõ vì sao ông ấy bị tạm giữ và liệu ông ấy có khả năng bị dẫn độ về nước hay không.

BBC: Theo ông có khả năng một phiên tòa về trường hợp của ông Anh Vũ sẽ diễn ra tại Singapore hay không?

Tôi chỉ có thể biết được việc này chừng nào tôi được tiếp xúc với ông Vũ. Hiện nay quá sớm đối với tôi để bình luận về việc này.

Việc tiếp theo chúng tôi hy vọng có thể làm được là nói chuyện với ông Anh Vũ để tìm hiểu xem vì sao ông ấy bị tạm giam. Đến nay cái mà gia đình ông ấy hiểu là giấy tờ đi lại của ông ấy chẳng hề có vấn đề gì cả và do đó ông ấy cần được tự do đi tới bất cứ đâu ông ấy muốn.

Nhìn lại năm 2017-những dấu hiệu lạc quan

Song Chi
2017-12-31

RFA

 

Giáo dân Song Ngọc, Nghệ An đi kiện Formosa bị đàn áp, đánh đập hôm 14/2/2017.

Giáo dân Song Ngọc, Nghệ An đi kiện Formosa bị đàn áp, đánh đập hôm 14/2/2017.

Photo courtesy of wordpress.com
 

Khép lại một năm 2017, cảm giác chung của đa số người dân bình thường cho tới những người có quan tâm về tình hình chính trị xã hội và thường xuyên sử dụng mạng xã hội, báo chí độc lập để chia sẻ thông tin, viết bài…về thực trạng và tương lai của VN, có lẽ vẫn là nhiều tiêu cực, bi quan hơn là tích cực, lạc quan.

Đúng là nhìn chung, tình hình chính trị xã hội ở VN vẫn cứ ảm đạm, không có gì sáng sủa hơn nếu không muốn nói là ngược lại. Ngoại trừ một thiểu số dư dả, đại gia, quan chức…, với phần lớn người dân bình thường, đời sống ngày càng khó khăn, xăng dầu vật giá liên tục leo thang mà đồng lương, thu nhập thì không thấy tăng cho, rồi thì đủ loại thuế, phí đổ lên đầu dân, lo sống đủ qua ngày cũng đã hết hơi. Rồi thì thiên tai liên tiếp, cơn bão này vừa đi qua đã có cơn bão khác tới, rồi đất lở, mưa lũ, thủy điện xả nước khiến lũ chồng lũ…cứ mỗi đận bão lũ là vài trăm người chết, mất tích, hàng ngàn căn nhà lâm vào cảnh màn trời chiếu đất, bao nhiêu hecta đất, hoa màu mất trắng, gia cầm chết sạch…Người dân đã nghèo càng thêm khó khăn chồng chất.

Giới thanh niên, dù đã tốt nghiệp đại học, thậm chí có những người có bằng Thạc sĩ…vẫn thất nghiệp đầy rẫy, phải chạy xe ôm, lái taxi, hay trở về quê cất mảnh bằng, cất luôn ước mơ đổi đời để lại cắm mặt xuống ruộng vườn phụ giúp gia đình mưu sinh.

Trong toàn xã hội thì cái xấu cái ác ngày càng gia tăng, từ trong nhà ra tới ngoài đường: trẻ em bị bạo hành, bị đánh đập bởi cha mẹ cho tới người giúp việc, có những trường hợp chỉ mới 1 tháng, 4 tháng tuổi; trẻ bị lạm dụng tình dục, hiếp dâm bởi người thân cho tới người quen, người dưng…Những môi trường tưởng là an toàn nhất như nhà trẻ, trường mẫu giáo, trường học, bệnh viện cho tới đồn cảnh sát…lại xảy ra đủ thứ bạo lực, ác tâm, khiến con người trở nên hung hăng, độc ác hơn: học sinh đánh nhau đổ máu, trò đánh thầy, thầy đánh trò, bác sĩ y tá xử tệ với bệnh nhân, bênh nhân hành hung lại bác sĩ, công an sử dụng bạo lực làm chết người v.v…Người ta chứng kiến một xã hội đang bị hủy hoại về mặt đạo đức và điều đó còn đáng sợ hơn những hậu quả tồi tệ khác mà một chế độ độc tài ngu dân có thể gây ra cho một quốc gia, một dân tộc.

Cuộc sống ngày càng trở nên bất an khi cái chết có thể đến từ bất từ đâu, từ bất kỳ lý do tào lao, vớ vẫn nào như tai nạn giao thông, chết do sập hố, cống, điện giựt…vào trời mưa, do tai nạn trong lao động vì sự bất cẩn, thiếu lương tâm của người khác, chết do bệnh tật, ung thư vì môi trường bị ô nhiễm, thức ăn nhiễm độc, chết do một kẻ tâm thần nhưng vẫn được phép sống bình thường giữa mọi người rồi một hôm nổi cơn điên xách dao ra chém người, chết do đang đi đường bị một nhóm giang hồ đang thanh toán nhau lỡ tay đâm trúng, do một tên cướp giựt túi, đạp ngã xe gây tai nạn, do sự vộ trách nhiệm, yếu kém về chuyên môn của một ông bác sĩ, bà y tá nào đó v.v…

Sự thiếu tinh thần trách nhiệm, thậm chí vô lương tâm, tràn lan trong mọi lĩnh vực, mọi ngành nghề khiến sinh mạng con người trở nên mong manh hơn bao giờ hết!

Đúng là nhìn chung, bức tranh toàn cảnh của VN vẫn cứ xám xịt, những mảng xanh tích cực rất hiếm. Đó là chưa kể đến tình hình chính trị, dưới chế độ cai trị độc tài của đảng cộng sản, VN ngày càng đi ngược chiều với nhân loại tiến bộ, ngày càng thụt lùi về mặt tự do, dân chủ, văn minh. Trong năm qua hồ sơ nhân quyền của nhà cầm quyền VN càng trở nên tệ hại khi số người bất đồng chính kiến, nhà hoạt động xã hội dân sự bị bắt nhiều hơn hẳn so với các năm trước; những người lên tiếng tiếp tục bị nhà cầm quyền xách nhiễu, khủng bố cách này cách khác, kể cả những trò bẩn quen thuộc như đánh vào uy tín, danh dự, đánh vào con đường mưu sinh, hay xử dụng côn đồ hành hung, gây tai nạn xe cộ…

Đó là chưa kể về đối ngoại, VN ngày càng trở nên đơn độc trong bối cảnh thế giới có nhiều thay đổi về chính trị, việc Anh rút khỏi khối EU làm khối này suy yếu hơn, Donald Trump lên làm Tổng thống Hoa Kỳ với chính sách “America first” và không hề quan tâm đến nhân quyền, kể cả bỏ lơ khu vực châu Á-Thái Bình Dương cho Trung Cộng; châu Âu rối ren với bao nhiêu chuyện và nạn khủng bố, chả ai còn quan tâm đến VN. Trong bối cảnh đó đảng cộng sản VN ngày càng bám chặt lấy Trung Cộng, hèn hạ bạc nhược hết mức trước Bắc Kinh để tồn tại khiến tương lai đất nước, dân tộc càng trở nên u ám hơn bao giờ hết.

Nhưng ngược lại, năm 2017 cũng là năm có những dấu hiệu tích cực, giống như đêm đã gần hết, chuẩn bị bình minh, hay những cơn sóng ngầm ngày càng cuồn cuộn bên dưới nay đã lộ hết lên bề mặt xã hội, chuẩn bị cho một cơn bão thay đổi phải đến.

1. Cuộc chiến “nhóm lò, đốt củi”, chống tham nhũng của ông Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng ngày càng trở nên căng thẳng, kịch tính.

Hàng loạt quan chức, đại gia “Đỏ” phải vào tù hoặc ra trước vòng móng ngựa, hoặc đang bị “sờ gáy”. Dù còn lâu mới bì được với chiến dịch “đả hổ, diệt ruồi” của Tập Cận Bình bên Trung Quốc do tầm vóc, uy tín và thế lực của Nguyễn Phú Trọng thua xa Tập Cận Bình, nhưng đã chạm tới hàng loạt quan chức ngân hàng, Bộ Công thương, tới cả Cựu Ủy viên Bộ Chính trị, Ủy viên Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam như Đinh La Thăng hay Thượng tá Công an, đại gia có máu mặt như Phan Văn Anh Vũ tức Vũ nhôm, hàng loạt thái tử đảng như Nguyễn Xuân Anh, từng là Bí thư thành ủy Đà Nẵng v.v…

Người viết bài này chưa bao giờ đặt lòng tin vào bất kỳ một cuộc chiến chống tham nhũng của bất kỳ một cá nhân nào trong bộ máy đảng và nhà nước cộng sản VN. Bởi một điều đơn giản, không thể chống và diệt tham nhũng khi nào đảng và nhà nước cộng sản còn tồn tại, khi chính cơ chế này đã tạo điều kiện và dung dưỡng cho nạn tham nhũng, trở thành một “quốc nạn” như hiện nay. Nhưng một khi chiến dịch đánh tham nhũng (thực chất là triệt hạ các phe phái không đồng thuận để bảo vệ vị trí Tổng Bí thư và phe mình của ông Nguyễn Phú Trọng) ngày càng lan rộng sẽ có nhiều kịch tính, nhiều biến cố xảt ra mà ngay chính “người đốt lò” là ông Trọng nhiều khi cũng không lường trước và kiểm sóat được.

Ở VN hay Trung Quốc cũng vậy, không một cá nhân nào có thể tham nhũng một mình mà tồn tại, ngược lại phải có phe cánh, dây mơ rễ má chẳng chịt, bắt một người sẽ lòi ra hàng chục người khác…Liệu sức của Tổng Trọng đến đâu, có đủ đi đến cùng tham vọng tiêu diệt những cựu thù như Nguyễn Tiến Dũng hay những đối thủ chính trị tương lai như Trần Đại Quang v.v..? Hay là những con cá to một khi biết bị sa lưới, sẽ cao chạy xa bay và ôm theo những bằng chứng có thể làm sụp đổ cả chế độ, hoặc sẽ tung đòn trả đũa khiến Tổng Trọng phải rơi đài trước khi kịp diệt cho bằng hết?

Vì Nguyễn Phú Trọng như đã nói, không phải và không bao giờ có cái tầm, cái thế như Tập Cận Bình, nên chưa biết chiến dịch này liệu chính ông Trọng có cầm cương được đến cùng. Nhưng dù ai thắng ai thua thì nhân cuộc đấu đá này nhiều kẻ phải mất hết hay phải vào tù, và người dân VN thì cứ việc ngồi xem bọn họ diễn kịch, truy sát nhau. Có thể nói không ngoa rằng 97-99% quan chức, chính khách trong cái bộ máy đảng và nhà nước cộng sản đều là bọn ăn tàn phá hại, bọn cõng rắn cắn gà nhà, phạm đủ thứ tội với dân với nước, để bọn họ tự diệt nhau càng tốt. Mà nếu từ chiến dịch này mà nội tình đảng cộng sản nát bét dẫn đến tự sụp đổ thì càng là hồng phúc của dân tộc.

2. Những hành động phản kháng của người dân đã tiến thêm một bước.

Khép lại năm 2017, hai sự kiện làm nhà cầm quyền đau đầu nhất, lại đến từ những người dân bình thường trong xã hội: Sự kiện Đồng Tâm, khi người dân thôn Hoành (Đồng Tâm, Mỹ Đức) bắt giữ 38 cán bộ, công an, đòi đối thoại với lãnh đạo Hà Nội và chuyện thu phí BOT, trong đó nổi bật là BOT Cai Lậy, khi các tài xế phản ứng gay gắt vì cho rằng trạm thu phí đặt sai vị trí, yêu cầu di dời, dẫn đến căng thẳng, buộc trạm phải xả liên tục và cuối cùng là ông Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc phải hạ lệnh cho tạm ngưng thu phí trong hai tháng để xem xét, tính toán lại. BOT Cai Lậy chỉ là một ví dụ cho hàng loạt BOT giao thông từ Nam ra Bắc với tình trạng bóp cổ dân để thu thuế cho bằng được.

Hai sự kiện này thật sự có ý nghĩa ở chỗ đó là những hành động phản kháng ôn hòa, và bất tuân dân sự của người dân, những người thực hiện cho thấy họ biết dừng lại ở phạm vi nào để không bị khép vào tội “bạo lực, chống phá chế độ”, biết sử dụng luật pháp của chính VN để chống lại nhà nước VN bằng cả lý lẽ, lập luận và hành động, họ có lẽ phải và sự ủng hộ rộng rãi của người dân cho tới báo chí “lề đảng”, “lể dân”. Quan trọng nhất người dân đã bước qua sự sợ hãi, dám khôn ngoan đối đầu với nhà nước. Sự tráo trở của chính quyền Hà Nội trong vụ Đồng Tâm và sắp tới, có thể của chính quyền tỉnh Bình Dương trong vụ Cai Lậy hay tại những trạm thu thuế giao thông khác, sẽ chỉ càng làm cho người dân nhận ta ai đúng ai sai mà thôi.

Kết luận, chỉ mới là những chuyện “nhỏ”, nhưng nếu cứ tiếp tục xử sự theo cái kiểu không coi dân ra gì, chỉ chăm chăm đè đầu cưỡi cổ bóc lột dân, thậm chí cướp trắng đất của dân, thì rồi “tức nước vỡ bờ” thôi. Từ xưa đến nay, mọi chế độ coi dân như giẻ rách hoặc coi dân như kẻ thù, luôn tìm cách thắng dân, bao giờ cũng thảm bại.

3. “Thành tích” chà đạp nhân quyền của nhà cầm quyền trong năm 2017 cũng tăng thêm một bước.

Với con số trên dưới 30 người bị bắt và khép vào các tội “Tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam’ theo điều 88 Bộ luật Hình sự và tội “Hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân” theo điều 79 BLHS. Đây là con số cao hơn hẳn so với các năm trước, và những bản án cũng nặng nề, nghiêm khắc hơn.

Chẳng hạn, bản án 7 năm tù, 3 năm quản chế, về tội “tuyên truyền chống Nhà nước xã hội chủ nghĩa” dành cho phóng viên tự do, blogger Nguyễn Văn Hóa chỉ vì dám quay phim, chụp hình và viết bài về thảm họa môi trường Formosa và lũ lụt miền Trung; blogger Mẹ Nấm tức Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, một người mẹ đơn thân có hai con nhỏ, bị bắt từ năm 2016 nhưng năm 2017 mới đem ra xử sơ thẩm và phúc thẩm, cả hai lần đều bị kết án 10 năm tù giam với tội danh “tuyên truyền chống nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam” theo điều 88; hay nhà hoạt động Trần Thị Nga, một người mẹ cũng có hai con nhỏ khác, cũng bị kết án 9 năm tù về tội “tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam”.

Nhưng điều đáng nói là không ai sợ hãi, không ai nhận tội cả, trước tòa họ bình thản ung dung dù khi bị bắt hay đơn độc giữa phiên tòa. Người đi vào tù, trong lúc người khác hết hạn trở về, như blogger Nguyễn Ngọc Già, người khác thì lại chuẩn bị tâm thế có ngày đến lượt mình, không ai tỏ ra sợ hãi, khuất phục. Những bản án không đe dọa được họ.

4. Bộ mặt phản dân hại nước của nhà cầm quyền ngày càng lộ rõ. Và nỗi sợ hãi của nhà cầm quyền cũng ngày càng lớn.

Nếu có ai đó đặt câu hỏi với những lãnh đạo đảng và nhà nước cộng sản VN rằng điều gì làm cho họ sợ hãi nhất? Chưa chắc họ đã dám thú nhận công khai, nhưng câu trả lời thực sự của họ sẽ là: sợ chế độ này bị sụp đổ, sợ mất chế độ. Đó là nỗi sợ lớn nhất, trải qua bao nhiêu đời lãnh đạo, quan chức VN cho tới ông Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng và dàn lãnh đạo hiện nay.

Nguyễn Phú Trọng và dàn lãnh đạo hiện nay tối ngày nói đến nguy cơ tự “diễn biến hòa bình” trong xã hội, rồi nào “giặc nội xâm”, “Tham nhũng, lãng phí đe dọa sự tồn vong của Đảng và chế độ”, rồi nào “nguy cơ “khô Đoàn, nhạt Đảng, ra rời chính trị” trong thanh niên v.v…Nghĩa là chỉ chăm chăm nghĩ đến sự tồn vong của chế độ.

So sánh hai câu nói của cố tổng thống VNCH Nguyễn Văn Thiệu, tổng thống của một chế độ bị gọi là “tay sai bán nước”: “Đất nước còn, còn tất cả, đất nước mất, mất tất cả” và tổng bí thư đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng“mất Đảng, mất chế độ là mất tất cả.”

Đám lãnh đạo đảng cộng sản chỉ lo mất đảng, mất chế độ. Bởi vì đúng là với họ, mất đảng, mất chế độ là mất cái quyền được đè đầu cưỡi cổ nhân dân, được đứng trên cả luật pháp, muốn làm gì thì làm, mất bao nhiêu bổng lộc ăn đến đời con đời cháu không hết. Nỗi nguy mất nước, đất nước bị tụt hậu cách nước khác hàng chục, hàng trăm năm hay nỗi lo nhân dân bị đói khổ, bần cùng, chưa bao giờ là mối bận tâm của họ. Họ sẵn sàng quỵ lụy, bạc nhược trước Trung Cộng, thậm chí bây giờ nếu có phải giao cả nước này cho Tàu mà được Tàu “bảo kê” để tiếp tục tồn tại thì họ cũng làm.

Nhưng dù đã kiểm soát tư tưởng cho tới từng hành động của người dân bằng một chế độ cực kỳ hà khắc, đảng và nhà nước cộng sản vẫn không an tâm, vẫn lo sợ. Sự thật, thông tin đa chiều là nỗi ám ảnh của họ. Và internet là kẻ thù của họ.

Trong năm qua nhà nước VN đã đánh tiếng tìm cách gây khó dễ cho Google, Facebook, Youtube, Twitter, Viber… Một dự thảo về Luật An ninh mạng vô cùng phản động của VN được đưa ra vào tháng 11, mà theo dư luận là rất giống với Luật An ninh mạng của Trung Quốc, nếu được thông qua, sẽ là một bước lùi rất lớn của nhà cầm quyền về mặt nhân quyền, không chỉ tước đoạt quyền tự do ngôn luận của nhân dân, ngăn cản người Việt giao tiếp, học hỏi với thế giới, đồng thời tạo điều kiện cho các tập đoàn truyền thông của Trung Cộng như Baidu, Weido, Alibaba…nhảy vào thế chỗ, mở ra những cuộc xâm lăng mới về mặt văn hóa, truyền thông lẫn an ninh quốc gia. Đó thực sự là một sự thiệt thòi và là một nguy cơ lớn cho đất nước, dân tộc, xuất phát từ sự sợ hãi mất đảng, mất chế độ của nhà cầm quyền.

Mới đây, Thượng tướng Nguyễn Trọng Nghĩa – Phó chủ nhiệm Tổng cục chính trị Quân đội Nhân dân Việt Nam, tại hội nghị toàn quốc tổng kết công tác tuyên giáo năm 2017 và triển khai nhiệm vụ năm 2018 đã đưa ra thông tin “Quân đội có lực lượng 10.000 người tác chiến trên mạng” (Pháp Luật TP.HCM), “Hơn 10.000 người trong ‘Lực lượng 47’ đấu tranh trên mạng” (Tuổi Trẻ)

Việc VN bắt chước Trung Cộng, sử dụng đội ngũ Dư Luận Viên tối ngày theo dõi, ngăn chặn, đánh phá lại mọi luồng thông tin đa chiều, sự thật trên mạng là điều ai cũng biết. Nhưng con số đưa ra làm nhiều người bất ngờ!

Không ai khảo mà khai, hóa ra quân đội VN có tới 10000 người tác chiến trên mạng kia đấy. Mà tác chiến trên mạng nói cho chính xác là đánh ai, đánh lại chính những người VN đang sử dụng internet để chia sẻ thông tin đa chiều, chia sẻ những sự thật về hiện tình đất nước, góp phần khai mở dân trí cho người khác, có nghĩa là đánh lại dân. Mà tiền đâu để nuôi đội ngũ 10000 người này, thì cũng từ tiền thuế của dân chứ ở đâu ra. Lấy tiền thuế của dân để “tác chiến” chống lại dân. Còn kẻ thù thật sự đang ngày đêm ngang nhiên hoành hành trên biển Đông, rượt đuổi đánh chìm tàu ngư dân VN, đang ngày đêm ra sức xây đắp các căn cứ quân sự trên đảo, ngoài khơi để phong tỏa con đường tiến ra biển của VN, còn trên bờ thì lũng đoạn chính trị, lũng đoạn kinh tế, dủng đủ mọi âm mưu để kìm hãm, khống chế VN, làm cho VN ngày càng phụ thuộc, lụn bại, và tiến dần đến con đường mất nước không còn xa. Với kẻ thù như vậy thì quân đội anh hùng ở đâu không hề thấy, chỉ tối ngày lo đấu với dân theo đúng chủ trương thà mất nước chứ không mất đảng, mất chế độ?

Trích: “ông Trần Quốc Vượng, Ủy viên Bộ Chính trị, Thành viên Thường trực Ban Bí thư, Chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra Trung ương, nhận định cuộc đấu tranh trên không gian mạng là vấn đề khó khăn phức tạp không chỉ riêng ở Việt Nam.

“Người ta đặt câu hỏi là một lực lượng làm công tác tuyên giáo hùng hậu như này, chúng ta có tới 800 tờ báo cách mạng, vậy mà chúng ta lại chịu thua trên mặt trận này? Đây thực sự là một thách thức” – ông Vượng nói.”

800 tờ báo, 10000 “dư luận viên” chứ hơn nữa thì cũng thua, đơn giản ông Vượng có biết tại sao không? Vì con đường các ông sai, mô hình thể chế chính trị của các ông sai, tính chính danh của các ông không có, lý tưởng không còn, lý luận (Mác Lê) thì đã bị bị gãy đổ từ lâu, chế độ của các ông tồn tại dựa trên sự dối trá, đàn áp và bạo lực thì làm sao mà các ông thắng nổi nhân dân và thắng nổi tương lai?

Sự thật từ người dân bình thường cho tới  các nhà hoạt động dân sự, bất đồng chính kiến ngày càng tỏ ra không sợ hãi trong lúc nhà cầm quyền có đủ mọi thứ trong tay nhưng vẫn không yên, vẫn lo sợ mất đảng, mất chế độ, là thêm một chỉ dấu tích cực cho năm 2017, trong cái nhìn của người viết bài này.

10 người chết trong các cuộc biểu tình trên đường phố ở Iran hôm 31/12

From:   Trần Bang added 2 new photos.

10 người chết trong các cuộc biểu tình trên đường phố ở Iran hôm 31/12, Reuters đưa tin, dẫn lại nguồn từ truyền hình nhà nước của quốc gia Hồi giáo này hôm 1/1.

Tin cho hay, các cuộc biểu tình khắp đất nước đã thu hút hàng chục nghìn người, cho thấy sự thách thức lớn nhất đối với giới lãnh đạo Iran kể từ khi bùng ra các cuộc xuống đường ủng hộ cải cách năm 2009.

“Trong các sự kiện tối qua, không may là có tổng cộng 10 người đã thiệt mạng tại một số thành phố”, truyền hình nhà nước đưa tin trong khi chiếu cảnh hư hại do các cuộc biểu tình gây ra, nhưng không cho biết thêm chi tiết.

Hãng tin Anh nhận định rằng những lời kêu gọi biểu tình thêm nữa ở thủ đô Tehran và 50 trung tâm thành thị khác hôm 1/1 làm gia tăng khả năng bất ổn kéo dài.

Một số người kêu gọi Lãnh tụ Tối cao Ayatollah Ali Khamenei từ chức và hô vang các khẩu hiệu chống chính phủ mà họ cáo buộc là những tên trộm.

Những người biểu tình cho biết rằng họ bất bình về tình trạng tham nhũng và khó khăn kinh tế ở Iran mà tỷ lệ thất nghiệp trong thanh niên đã lên mức 28,8% năm ngoái.

Trong bài phát biểu trên truyền hình, Tổng thống Hassan Rouhani nói rằng người Iran có quyền chỉ trích nhà nước, nhưng đồng thời cũng cảnh báo rằng chính quyền sẽ mạnh tay.

“Chính phủ sẽ không dung thứ những ai phá hoại tài sản công, vi phạm trật tự công cộng và gây bất ổn trong xã hội”, ông Rouhani nói.

Theo Reuters, hàng trăm người đã bị bắt, nhưng các lực lượng an ninh nhìn chung tỏ ra kiềm chế.

Image may contain: one or more people and people standing
Image may contain: 6 people, people smiling, text
 

Một đất nước đầy rác thì đừng nói chuyện bốn chấm

42 năm xây dựng XHCNVN ưu việt. Hành động của thế hệ sau 1975, không thể đỗ thừa Mỹ ngụy  nữa à nha.

From:  Thuong Phan and Son Dang shared a link.
Sau đêm đón giao thừa 2018, phố đi bộ Nguyễn Huệ – TPHCM là một phố rác. Chuyện này không mới.
 
LAODONG.VN
 

Vụ án Vũ Nhôm và ván cờ triệt hạ Chủ tịch Nước Trần Đại Quang – Kami

From:  Van Pham
Vụ án Vũ Nhôm và ván cờ triệt hạ Chủ tịch Nước Trần Đại Quang – Kami

Trong hai ngày 26 – 27/12/2017 tại Hà Nội, Quân ủy Trung ương, Bộ Quốc phòng đã tổ chức Hội nghị Quân chính toàn quân và Đảng ủy Công an T.Ư, Bộ Công an khai mạc Hội nghị Công an toàn quốc lần thứ 72. Người ta thấy trong buổi lễ khai mạc các hội nghị quan trọng này với sự xuất hiện của Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng liên tục tham dự và chỉ đạo hội nghị. Ngoài ra còn có ông Tô Lâm, bà Trương Thị Mai, ông Nguyễn văn Bình, ông Phan Đình Trạc… Đáng chú ý là tại hai hội nghị quan trọng của các lực lượng vũ trang lại vắng mặt Chủ tịch Trần Đại Quang và Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc trong phiên khai mạc. Chủ tịch Trần Đại Quang chỉ xuất hiện và phát biểu khi không có mặt Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng.

Cộng với việc ông Nguyễn Phú Trọng vừa ban hành quy định “Không bổ nhiệm các cán bộ có vấn đề về sức khỏe và đạo đức”, theo đó những cán bộ sau khi được bổ nhiệm vì những lý do cụ thể như sức khỏe không bảo đảm sẽ được thay thế kịp thời không chờ hết thời hạn giữ chức vụ bổ nhiệm. (bit.ly/2Duu5zJ). Người ta cho rằng, quy định này có ý đồ nhằm đến ông Trần Đại Quang.

Điều đó cho thấy, dẫu rằng thâm tâm của Tổng Bí thư Trọng rất muốn nhân cơ hội này, sau khi bắt Thanh – trảm Thăng rồi diệt Dũng để báo thù trả hận, nhưng kẻ đang nằm trong toan tính của ông Nguyễn Phú Trọng sẽ là Chủ tịch Nước Trần Đại Quang chứ không phải đồng chí 3X.

Sở dĩ có nhận định như vậy không chỉ vì cách đưa tin của truyền thông Nhà nước xung quanh các tội trạng của ông Đinh La Thăng, người ta cố ý đưa tin cho thấy Đinh La Thăng cố ý làm trái các chỉ thị của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng khi đó. Cũng không hẳn vì thế và lực của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng dẫu có thể khuynh loát trong lúc này, nhưng chưa đủ mạnh cần phải có giống như Chủ tịch Tập Cận Bình của Trung Quốc để có thể làm những gì mà ông Trọng muốn. Điều quan trọng là, ông Trọng không dám cạn tàu ráo máng với cựu Thủ tướng Ba Dũng vào lúc này, vì sức ép của các cựu lãnh đạo lão thành, đặc biệt là các Thái thượng Hoàng còn ngồi đó không phải là nhỏ. Việc nhà báo Huy Đức viết một status nhạy cảm “Lê Đức Anh’s Kids” (Những đứa con của Lê Đức Anh) để hạ bệ Thái thượng Hoàng Lê Đức Anh, rồi nhanh chóng gỡ xuống sau đó về thực chất là chiêu ném đá dò đường thử phản ứng của dư luận. Huy Đức viết điều đó để phục vụ cho thế lực chính trị nào thì không nói ai cũng biết. Nghĩa là ông Trọng chưa có “thời” và “cơ” để có thể thịt được ông Ba Dũng tại thời điểm này.

Khi những thông tin về Tổng cục 5 – Tổng Cục Tình báo Bộ Công an làm kinh tế bị tung ra ngoài dồn dập gây xôn xao dư luận, người ta đã hình dung ra sự chia rẽ trong nội bộ Ban lãnh đạo Bộ Công an. Điều đó được coi là dấu hiệu quyền lực và sự ảnh hưởng của ông Trần Đại Quang tại bộ Công an đã lung lay.

Khi dư luận đã có thông tin cho rằng dẫu là Chủ tịch Nước, một trong 4 chức vị cao nhất trong ban lãnh đạo, nhưng hàng ngày vào buổi trưa Chủ tịch Trần Đại Quang vẫn về trụ sở Bộ Công An ngồi làm việc trong phòng làm việc của Bộ trưởng Bộ Công An cũ của mình. Và Bộ trưởng Công An Tô Lâm vẫn là cái bóng với tư cách người giúp việc. Việc Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đột nhiên tham gia vào Đảng Ủy Công An trung ương và được sự ủng hộ của Thượng tướng Tô Lâm một phần cũng vì lý do này.

Công cuộc đút củi vào lò của Tổng Bí thư Trọng đến ngày hôm nay thành công, một phần cũng do sự giúp sức hết sức nhiệt tình của Bộ trưởng Công An Tô Lâm. Mà việc tháo nút thắt bằng cách tổ chức bắt cóc nghi can Trịnh Xuân Thanh, dưới sự chỉ đạo của Trung tướng Đường Minh Hưng – Phó Tổng Cục trưởng Tổng Cục an ninh, Bộ Công an đã sang Berlin hôm 16.7 – trực tiếp chỉ huy vụ bắt cóc đã đích thân sang Berlin bắt Trịnh Xuân Thanh theo tin của tình báo CHLB Đức. Nghĩa là việc bắt cóc Trịnh Xuân Thanh đưa về Việt Nam là do Bộ Công An thực hiện chứ không phải Tổng Cục 2 Tình báo Quân đội tiến hành. Vì thế, việc tại sao Bộ trưởng Công An Tô Lâm trả lời truyền thông rằng, ông ta không biết việc Trịnh Xuân Thanh về nước đầu thú sẽ là chuyện dễ hiểu.

Trước đây ý của Tổng Bí thư là “Bằng mọi giá phải bắt bằng được Trịnh Xuân Thanh”, vì khi đó ông Nguyễn Phú Trọng có động cơ muốn tiêu diệt Ủy viên Bộ Chính trị , kiêm Bí thư Thành ủy Tp HCM Đinh La Thăng. Khi ấy người ta đã nhìn thấy lộ trình đánh sẽ là Trịnh Xuân Thanh – Vũ Đức Thuận – Đinh La Thăng.

Sau đó cũng vẫn ý của ông Trọng là phải xử lý kỷ luật, truất chức Ủy viên TW đảng của ông Nguyễn Xuân Anh với lý do lãng nhách, thiếu sức thuyết phục. Cuộc chiến phe nhóm tại Đà Nẵng thời gian trước đây là sự xung đột mâu thuân giữ một bên là ông Nguyễn Xuân Anh là Bí thư thành ủy có quan hệ mật thiết với Vũ Nhôm. Liên minh này mâu thuẫn với phe của ông Huỳnh Đức Thơ, đang là chủ tịch Đà Nẵng và tân Bí thư Trương Quang Nghĩa. Vậy lộ trình đánh Nguyễn Xuân Anh là gì, nếu không phải là lộ trình Nguyễn Xuân Anh – Phan Văn Anh Vũ – Trần Đại Quang.

Có lẽ việc bắt Vũ Nhôm của Bộ Công An trước đây thì không hề khó, nhưng truy tố Phan Văn Anh Vũ bằng tội danh gì mới là cái khó. Bởi vì thương nhân họ mua đi, bán lại kiếm chênh lệch giá là lẽ đương nhiên chứ làm gì có tội? Còn kẻ có tội phải là những quan chức biến chất, cố ý bán rẻ để rồi chia chác chênh lệnh với Vũ Nhôm bằng cách không đấu thầu công khai, hay chỉ định bên mua thì đó là lỗi của Nhà nước. Vũ Nhôm không có tội.

Dẫu rằng, việc Vũ Nhôm được một thế lực chính trị lớn chống lưng để làm ăn kinh tế thông qua việc núp bóng công ty bình phong của Tổng cục 5 – Tổng cục Tình báo Bộ Công An để kinh doanh bất động sản. Mà thực chất là mua bán công sản đã hưởng lợi hàng ngàn tỷ ai mà không biết? Song người đại diện cho các công ty bình phong của Tổng cục 5 là Thượng tá tình báo Phan Văn Anh Vũ – Vũ Nhôm. Nghĩa là các dịch vụ kinh tài này là của Bộ Công An, vì thế người ta không thể truy tố Vũ Nhôm về tội tham nhũng, tham ô mà là tội tiết lộ bí mật của nhà nước.

Như thế có thể hiểu, đằng sau câu chuyện ai đó tung tài liêụ mật về Tổng cục 5 – Tổng cục Tình báo Bộ Công An chỉ là vấn đề xoay quanh nhân vật Phan Văn Anh Vũ? Nó không đơn giản chỉ là chuyện tiền bạc, mà nó còn là vấn đề liên quan đến quyền lực trong Bộ Công An. Vì Vũ “Nhôm” được ai “bảo kê” nếu không phải là ông Trần Đại Quang? Vì ai cũng biết, Tổng cục Tình báo Bộ công an là đơn vị có mối quan hệ cực kỳ gắn bó với Chủ tịch Nước Trần Đại Quang. Và Trung tướng Bùi Văn Thành, Thứ trưởng Công an kiêm Tổng cục trưởng Tổng cục Tình Báo Bộ Công An không chỉ là người đồng hương Ninh Bình mà còn là một tay chân thân tín của ông Quang. Vì thế ung tài liệu tình báo tuyệt mật của nhằm đánh phá Tổng cục 5, tức là người ta muốn đánh phá là mất uy tín của ông Trần Đại Quang.

Việc triệt hạ được sự ảnh hưởng của Trần Đại Quang tại Bộ Công An đã được nhiều cá nhân và thế lực ủng hộ và chung tay. Trước hết là Bộ trưởng Tô Lâm, là người hưởng lợi trong việc này, vì triệt hạ được sự ảnh hưởng của Trần Đại Quang tại Bộ này thì tướng Tô Lâm sẽ giành lại được thực lực tại Bộ Công an để có cơ hội sắp xếp lại những người thuộc phe cánh của mình. Sau đến Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, đơn giản chỉ vì ông Trọng không muốn ông Quang kế vị ngôi Tổng Bí thư của mình mà sẽ phải là người của ông Nguyễn Phú Trọng. Một khi Trần Đại Quang bị mất uy tín sẽ là thắng lợi lớn của Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc trong cuộc đua vào chức Tổng Bí thư khi ông Trọng chính thức nghỉ. Vì con đường tiến đến chức Tổng BT của ông Nguyễn Xuân Phúc sẽ thênh thang hơn, khi không có đối thủ Trần Đại Quang. Phe lợi ích nhóm trong quân đội lâu nay muốn triệt hạ để thâu tóm những miếng mồi làm Kinh tế, như trường hợp của Vũ Nhôm mà Bộ Công an đang có.

Lâu nay dư luận ở Đà Nẵng vẫn truyền nhau câu chuyện về quan hệ giữa ông Trần Đại Quang và Vũ Nhôm. Đó không chỉ là việc bà H. vợ đại gia Vũ Nhôm là con của em gái bà Nguyễn Thị Hiền, là phu nhân của Chủ tịch Nước Trần Đại Quang. Cũng không phải là việc người ta thấy ông Trần Đại Quang khi còn là Bộ trưởng Bộ Công An thường xuyên có mặt tại căn nhà 82 Trần Quốc Toản, Hải Châu, Đà Nẵng là nhà riêng của Phan Văn Anh Vũ. Mà là chuyện mỗi sáng, khi thấy đại gia Vũ Nhôm đến uống cafe ở đường Thái Phiên thì nhiều người hay nói đùa với nhau rằng, Trần Đại Vũ đến rồi kìa. Chuyện này thoáng nghe chỉ là chuyện đùa, song đến nay theo báo Dân Việt, đưa tin liên quan đến việc truy nã Vũ Nhôm, Bộ Công an cũng yêu cầu UBND TP.Đà Nẵng tạm dừng tất cả các giao dịch, chuyển đổi tài sản liên quan đến 3 cá nhân đáng chú ý trong đó có tên của ông Trần Đại Vũ (bit.ly/2leljyv). Đồng thời bài báo này cũng cho biết ông Phan Văn Anh Vũ, thường gọi Vũ “nhôm”, SN 2/11/1975, nhưng cùng một lúc có 02 giấy CMND với 2 mã số công dân khác nhau. Đó là các CMTND số 201243660 cấp ngày 11/8/2009 và CMTND số 201293660 cấp ngày 31/01/2000, dưới 2 tên khác nhau là Phan Văn Anh Vũ và Trần Đại Vũ.

Cũng như vụ án Trịnh Xuân Thanh, khi chưa bắt được nghi can này thì truyền thông nhà nước buộc tội Trịnh Xuân Thanh làm thất thoát 3.200 tỷ nghe rất lớn và quan trọng. Đến khi bắt được thì ra Trịnh Xuân Thanh tham ô chưa đến 20 tỷ đồng. Nhưng cái được lớn nhất là Tổng Trọng Nhổ được cái gai Đinh La Thăng, một ứng viên cho chức TBT trong một tương lai không xa. Điều mà dư luận nghi ngờ vì hết sức lạ lùng là, kể từ khi bắt được Trịnh Xuân Thanh người ta tuyệt đối vẫn chưa biết ai đứng đằng sau và tổ chức cho nghi can này bỏ trốn? Vì thế có lẽ việc bắt hụt Vũ Nhôm và để con cá này bỏ trốn có lẽ nằm trong tính toán của TBT Nguyễn Phú Trọng. Tổng Bí thư Trọng muốn đẩy Vũ Nhôm vào tình thế phải bỏ trốn rồi sẽ bắt lại. Khi đó chắc chắn ông Trọng sẽ lôi ra hàng lô, hàng lốc tướng lĩnh công an đứng sau để bảo kê và tổ chức cho đại gia Phan Văn Anh Vũ cũng như Trịnh Xuân Thanh bỏ trốn.

Biết đâu đấy lại là ông Trần Đại Quang?

http://www.rfa.org/…/vu-aluminum-a-plot-against-president-1…

Kẻ đang nằm trong toan tính của ông Nguyễn Phú Trọng sẽ là Chủ tịch Nước Trần Đại Quang chứ không phải đồng chí 3X.
RFA.ORG

Lương lãnh đạo thấp sao vẫn có nhà lầu, xe hơi, con học nước ngoài?

Lương lãnh đạo thấp sao vẫn có nhà lầu, xe hơi, con học nước ngoài? 

TPO – “Lương cán bộ lãnh đạo không đủ sống, nhưng tại sao con cái họ vẫn đi học ở nước ngoài, tại sao có biệt thự, xe con? Rõ ràng đang có chuyện sống bằng các nguồn thu nhập không chính thức, không công khai”, Phó Chủ nhiệm Uỷ ban Tài chính Ngân sách Bùi Đặng Dũng nói.

Theo Báo Tiền Phong 

 
 
Lê hồng Song
LỖI HÊ THỐNG MÀ.!

Ông Bùi Đặng Dũng đặt vấn đề: Không chỉ lương của cán bộ công chức bình thường, ngay cả mức lương của cán bộ lãnh đạo cũng khó sống.

“Thế nhưng, tại sao con cái họ vẫn đi học ở nước ngoài, tại sao họ đều có biệt thự, xe con? Rõ ràng có chuyện người ta đang sống bằng các nguồn thu nhập không chính thức, không công khai, nhưng cũng chẳng phải tham nhũng.

Người làm lãnh đạo, chỉ cần ký cho một dự án nào đó thôi, thế là như “luật bất thành văn”, người ta đến cám ơn, hoa hồng, lại quả, rồi quà cáp vào mỗi dịp lễ, tết… Từ đó, họ đã có một khoản thu nhập lớn. Đó là một hiện tượng xã hội phổ biến hay đặc thù? Rõ ràng có điều gì đó bất bình thường.