BẦY SÂU VÀ CON SÂU BỰ NHẤT

Phạm Đình Trọng
BẦY SÂU VÀ CON SÂU BỰ NHẤT

PHẠM ĐÌNH TRỌNG

Gần mười năm trước, tôi và nhà báo Lê Phú Khải dự đám cưới con gái ông bạn của chúng tôi là nhà thơ Thái Thăng Long. Ngồi cạnh Lê Phú Khải là người đàn ông đạo mạo, ăn mặc trau chuốt, thắt cà vạt đỏ. Ông đạo mạo tự giới thiệu làm việc ở ủy ban Kiểm tra thành ủy. Khi đó Lê Thanh Hải đang là bí thư thành ủy Sài Gòn. Ông nhà báo Lê Phú Khải vốn tính thẳng như đường cao tốc, liền bảo: Dân Thủ Thiêm đang hàng ngày réo tên, kể tội bí thư thành ủy của anh đấy. Anh phải kiểm tra ngay bí thư thành ủy của anh đi. Làm kiểm tra lúc này không kiểm tra bí thư thành ủy Lê Thanh Hải thì kiểm tra cái gì!

2. CON SÂU BỰ NHẤT LÊ THANH HẢI
Trong đám lúc nhúc những ông quan cộng sản tội phạm thì bạo chúa Lê Thanh Hải, ủy viên bộ Chính trị dù chỉ là lãnh chúa một vùng lãnh thổ nhưng tội tham nhũng của Hải có thể sánh ngang ngửa với Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng và hơn hẳn ông Bộ trưởng Đinh La Thăng. Còn tội ác với dân thì ông Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, ông Bộ trưởng Đinh La Thăng, ông sứ quân miền Trung Nguyễn Bá Thanh, ông tướng cảnh sát Trần Đại Quang không thấm tháp gì so với tội ác ngút trời của lãnh chúa phương Nam Lê Thanh Hải.

Để xây dựng quyền lực bạo chúa, Lê Thanh Hải đẩy đi hết những người tử tế dưới quyền. Đẩy đi người có thực học, có tri thức vững vàng, là dòng dõi con nhà nòi khoa bảng, đã theo học và làm luận văn khoa học ở những trường đại học danh tiếng trên thế giới, phó thị trưởng Sài Gòn, giáo sư Nguyễn Thiện Nhân. Đẩy đi người có bề dày hoạt động cách mạng, có chính kiến riêng thể hiện cá tính mạnh như phó thị trưởng Sài Gòn Mai Quốc Bình. Đẩy đi người có nhân cách trung thực như phó bí thư thành ủy Sài Gòn Huỳnh Thị Nhân.

Xuất thân từ tổ chức Thiên Lôi, Thanh niên Xung phong, chỉ đâu đánh đấy, hoàn toàn không làm việc bằng tri thức, cũng chẳng có công trạng gì, Lê Thanh Hải tập hợp quanh mình những thân phận đồng dạng với Hải, những thân phận xuất thân từ đám Thiên Lôi, thành đoàn. Lê Thanh Hải chỉ dùng loại Thiên Lôi, không bề dày đóng góp, không công trạng như Nguyễn Văn Đua, Tất Thành Cang, Nguyễn Hữu Tín . . .

Khởi đầu con đường hoạn lộ từ quận Năm, nơi quần tụ người Hoa, nơi tiềm ẩn sức mạnh kinh tế ngầm của người Hoa, cũng tiềm ẩn thế lực chính trị ngầm từ phương Bắc, từ Trung Nam Hải, Bắc Kinh. Có phải sức mạnh kinh tế ngầm và thế lực chính trị ngầm đó đã đưa Lê Thanh Hải, người Việt gốc Hoa thần tốc lên lãnh chúa vùng đất giàu có nhất nước, tót vào nhóm quyền lực chóp bu ngồi trên ngai vua tập thể, nhóm Bộ Chính trị.

Cả đám đàn em đông đúc trong đảng bộ mà Hải là bí thư: Lê Hoàng Quân, Nguyễn Thành Tài, Nguyễn Văn Đua, Nguyễn Hữu Tín, Tất Thành Cang, Vũ Hùng Việt, Nguyễn Thị Hồng, Lê Văn Khoa, Đào Thị Hương Lan . . . Lê Thanh Hải đã có trong tay cả một đảng bộ quyền lực, cũng là một đảng bộ tội phạm.

Cả nhà trong bộ máy quyền lực, Trương Thị Hiền, Lê Tấn Hùng, Lê Trương Hải Hiếu, Lê Trương Hiền Hòa, Lê Thanh Hải đã tạo ra cả một phủ chúa quyền lực và cũng là phủ chúa tội phạm.

Với quyền lực ủy viên Bộ Chính trị, với quyền uy một đảng bộ, với sức mạnh kinh tế ngầm người Hoa, với thế lực chính trị ngầm phương Bắc, bè lũ Lê Thanh Hải mới dám cả gan ném bỏ quyết định 367 của Thủ tướng Chính phủ phê duyệt qui hoạch xây dựng Khu Đô Thị Mới Thủ Thiêm, KĐTMTT, có chữ kí của Thủ tướng Võ Văn Kiệt, thay bằng quyết định 6565 với chữ kí của một Thiên Lôi khi đó chỉ là phó thị trưởng Sài Gòn, Nguyễn Văn Đua.

Với quyền lực ủy viên Bộ Chính trị, với quyền uy một đảng bộ, với sức mạnh kinh tế ngầm người Hoa, với thế lực chính trị ngầm phương Bắc, những hung thần Thiên Lôi dưới vòm trời Lê Thanh Hải mới có thể mặc sức gây tội ác suốt thời gian dài gần hai mươi năm, chà đạp lên cuộc sống mười bốn ngàn sáu trăm gia đình, chà đạp lên cuộc đời sáu mươi ngàn người dân, tước đoạt mạng sống nhiều người dân lương thiện Thủ Thiêm.

Bảo đảm cho người dân bị xáo trộn do qui hoạch phải có cuộc sống tốt hơn trước khi qui hoạch chứ không thể tồi tệ vì qui hoạch, Quyết định 367 của Thủ tướng Chính phủ đã dành 160 ha đất sát 770 ha KĐTMTT làm khu tái định cư, để sáu mươi ngàn hộ dân phải giao đất rời nhà xây dựng KĐTMTT cũng được thụ hưởng ánh sáng đô thị hiện đại, cũng được thụ hưởng cơ sở vật chất của khu đô thị hiện đại nhất Đông Nam Á.

Nhưng ngửi thấy mùi vàng ròng của khối vàng lớn ở sự chênh lệch giữa giá đất bèo lau lách hoang vu và giá đất vàng đô thị hiện đại, ngửi thấy mùi vàng ròng của khối vàng khổng lồ ở 160 ha đất mênh mông tái định cư liền kề KĐTMTT, Lê Thanh Hải đã làm cho cuộc sống người dân Thủ Thiêm không những tồi tệ mà còn đau thương, chết chóc, đói khổ, bệnh tật, cùng quẫn, hết đường sống.

Khi có quyết định 367 của Thủ tướng Chính phủ qui hoạch KĐTMTT năm 1996, Lê Thanh Hải mới là phó của Thị trưởng Sài Gòn Võ Viết Thanh. Lá cờ quyền lực còn trong tay con người tử tế Võ Viết Thanh. Nhưng trước đây vì tử tế, không ngậm máu phun người trong vụ án ngụy tạo Sáu Sứ, Võ Viết Thanh phải bật khỏi triều đình. Nay vì tử tế, Võ Viết Thanh phải về hưu trước tuổi ba năm.trời để trao lá cờ quyền lực cho Lê Thanh Hải, năm 2001. Phải mất thêm vài năm nữa Hải mới tập hợp được quanh mình đủ mặt đám Thiên Lôi sấm sét.

Có trong tay đầy đủ quyền lực chính trị và sức mạnh bạo lực, Lê Thanh Hải liền cho em trai là Lê Tấn Hùng, cầm đầu lực lượng Thanh niên Xung phong Sài Gòn mặc sức cướp đất ở Bình Thạnh. Dưới bóng quyền lực chính trị và sức mạnh bạo lực Lê Thanh Hải, đại gia người Hoa Trương Mỹ Lan mặc sức thâu tóm những khu đất vàng khắp Sài Gòn. Bà Trương Mỹ Lan khá kín tiếng nhưng sức mạnh công ty Vạn Thịnh Phát của bà Lan đã sai khiến được cả cục trưởng cục Hàng hải Dương Chí Dũng ngoài Hà Nội. Thời Lê Thanh Hải, Vạn Thịnh Phát thâu tóm đất đai Sài Gòn và các tỉnh lân cận cũng rầm rộ và mạnh mẽ như những ông chủ người Hoa Mã Hỉ, Tạ Vinh thâu tóm lúa gạo miền Nam trước 1975.

Có trong tay một đảng bộ quyền uy và một đám Thiên Lôi sấm sét, Lê Thanh Hải liền cho ra đời quyết định 6565 chỉ có hai điều.

Điều 1 phá nát qui hoạch 367 đã được Thủ tướng Võ Văn Kiệt phê duyệt, đưa cả đất dân cư ngoài qui hoạch theo quyết định 367 của Thủ tướng Chính phủ vào qui hoạch của quyết định 6565 để cướp thêm đất của dân và xé 160 ha đất tái định cư ra thành sáu mảnh, ném sáu mảnh đất tái định cư đến những chỗ khuất nẻo bùn lầy nước đọng, muỗi mòng, rắn rết. Có mảnh 50 ha bị ném ra tận kênh rạch sình lầy Cát Lái, giáp đất hoang hóa dừa nước tỉnh Đồng Nai, cách KĐTMTT đến gần 20 km. Còn 160 ha đất tái định cư theo quyết định 367 đã được Thủ tướng Võ Văn Kiệt phê duyệt thì được quyết định 6565 giao cho các nhà dầu tư để biến thành trung tâm thương mại, văn phòng, căn hộ kinh doanh của 51 dự án.

Điều 2 quyết định 6565 láo xược ghi “Quyết định này thay thế Quyết định số 367/TTg ngày 04 tháng 6 năm 1996 của Thủ tướng Chính phủ”. Lạm quyền và phi pháp, quyết định 6565 cấp thành phố đã vô hiệu quyết định 367 cấp Thủ tướng Chính phủ.

Xóa bỏ qui hoạch đã được Thủ tướng phê duyệt, vẽ lại qui hoạch KĐTMTT, quyết định lạm quyền, phi pháp 6565 ra đời vào ngày sắp kết thức năm 2005 mở ra một trời đau thương, một biển uất hận cho người dân Thủ Thiêm. Từ đó, năm này qua năm khác, đám Thiên Lôi như những hung thần đưa xe san ủi, xe cẩu đến phá nhà dân, đưa xe tải đến hốt tài sản của dân đưa đi đâu không ai biết, đưa lực lượng đặc nhiệm như bầy thú dữ đến đánh dân, bắt dân, đẩy người dân vào cuộc sống màn trời chiếu đất suốt hơn chục năm trời.

Những cuộc cướp đất dân Thủ Thiêm dồn dập, quyết liệt, khủng khiếp và man rợ nhất diễn ra từ năm 2009 khi Thiên Lôi Tất Thành Cang được Lê Thanh Hải cho ngồi trên hai ghế quyền lực cao nhất ở mảnh đất Thủ Thiêm, vừa là Bí thư, vừa là Chủ tịch quận 2. Trước đó, từ năm 2007, Hải đã ban lệnh cho lũ Thiên Lôi phải dùng bàn tay sắt cướp đất.

Người dân giữ nhà, giữ đất, không cho bọn cướp xông và nhà liền bị lũ sai nha đánh gãy tay, què chân, giập mặt, máu đổ lênh láng rồi bị ném lên ô tô chở về nhà giam. Ngày 14.12.2010 lũ sai nha của Tất Thành Cang, Lê Thanh Hải dùng vũ lực đánh bà Trần Thị Chuốt 73 tuổi ngã sấp mặt xuống đất rồi chúng nắm hai chân hai tay bà Chuốt quăng lên ô tô. Bà Chuốt bị đập vào thành xe, rơi xuống sàn ô tô, gãy một mảng xương sườn, giập gan, chết khi được đưa đi cấp cứu. Lũ sai nha và lũ đầu sỏ cướp đất thản nhiên giết dân như vậy nhưng dưới bóng quyền uy của Hải, pháp luật vẫn câm miệng hến!

Vợ chồng anh chị Trương Việt Hiếu và Nguyễn Kim Phượng cùng hai con ở căn nhà do cơ quan của anh chị cấp rồi bán hóa giá trên đường Lương Định Của nằm ngoài ranh quy hoạch. Sáng ngày 31.7.2012 ngôi nhà của anh Hiếu chị Phương cũng bị lũ sai nha của Tất Thành Cang, Lê Thanh Hải đến đập nát. Xác nhà và tài sản trong nhà bị lũ sai nha chất lên ô tô chở đi mất tích. Gia đình tứ tán. Anh Hiếu phải ở cơ quan, ngủ trên bàn làm việc. Hai đứa con, đứa ở nhà cậu, đứa ở nhà bà ngoại. Chị Phượng nhặt cây que dựng chiếc chòi ni lông trên nền nhà cũ ở lại giữ đất. Nhưng nỗi đau không chỉ có vậy. Đau buồn, anh Hiếu đổ bệnh hiểm, không tiền mua thuốc hiếm giá cao, không nơi nằm yên thân trị bệnh, anh Hiếu chết trong bơ vơ không nhà cửa. Cả đám tang anh Hiếu cũng phải nhờ nhà bà con.

Ông tướng đặc công về hưu Hồng Minh Hải giữ đất bằng khẩu súng ngắn ông được giữ bên mình suốt đời. Như thời giặc giã, người dân phải cầm súng giữ nước, giữ nhà, ông tướng đặc công cầm khẩu súng ngắn bảo lũ cướp đất: Tụi bây cứ tới cưỡng chế đi. Đứa nào bước vô nhà tao, tao bắn!

Hàng ngày nhìn người dân chung quanh bị lũ sai nha của Tất Thành Cang, Lê Thanh Hải cướp đất đánh tóe máu, ngất xỉu, nhà bị đập nát, san bằng, Máu nghĩa hiệp thôi thúc, ông tướng đặc công muốn ra tay. Nhưng ông kịp nghĩ lại đám nầy chỉ là tay sai, chẳng được xơ múi gì. Kẻ thực sự ăn đất Thủ Thiêm chỉ vài tên đầu sỏ. Ông lặng lẽ mang kĩ năng của cả cuộc đời lính đặc công đi điều nghiên kĩ càng cửa trước, cửa sau, phòng ăn, phòng ngủ nhà ở từng tên đầu sỏ cướp đất. Ông điều nghiên cả đường đi lối về, phòng làm việc có lính canh, có người hầu của chúng. Ông cũng viết sẵn cho mỗi tên một bản án. Nếu lũ đầu sỏ quyết dùng sức mạnh Thiên Lôi cướp đất của ông, ông sẽ cho chúng biết ý chí giữ đất sống của người lính cả đời đánh giặc giữ nước.

Người dân không có súng, chỉ còn biết mang mạng sống của mình ra giữ đất. Anh Trần Văn Phúc là thiếu tá công an quận 2. Ngôi nhà của vợ chồng anh Phúc ở đường Lương Định Của bị cưỡng chế. Vợ anh đội đơn đi khiếu kiện và có mặt trong đoàn dân Thủ Thiêm biểu tình đòi đất. Anh Phúc không thực hiện được đòi hỏi của chỉ huy là cán bộ, đảng viên không được để vợ chống cưỡng chế. Bị giáng cấp và thường xuyên bị kiểm điểm, khiển trách, anh Phúc phải bỏ công an, bỏ đảng viên, về làm dân thường để được kêu oan mất đất sống. Nhưng đơn kêu cứu bị cướp đất gửi lên triều đình thì triều đình lại lạnh lùng chuyển đơn về cho lũ cướp đất giải quyết. Tuyệt vọng, đêm 24.4.2015, anh Phúc treo cổ tự tử trong ngôi nhà sắp bị lũ cướp Lê Thanh Hải đập nát.

Trong Bình Ngô Đại Cáo, Nguyễn Trãi vạch tội giặc Minh với dân ta: Trúc Lam Sơn không ghi hết tội / Nước Đông Hải không rửa hết mùi. Tội của Lê Thanh Hải cướp đất Sài Gòn, tội của Lê Thanh Hải với dân Thủ Thiêm còn đểu cáng, man rợ hơn mọi loại giặc. Đất phèn Bến Nghé Cần Giờ cửa sông Sài Gòn không có trúc chỉ có bạt ngàn rừng đước. Đước Cần Giờ không ghi hết tội, nước sông Sài Gòn không rửa hết mùi tội ác Lê Thanh Hải.

ĐÓN ĐỌC PHẦN BA
TỘI ÁC ĐƯỢC BAO CHE, DUNG TÚNG

Tiếng Ho Khủng Bố – Trịnh Thanh Thủy

Tiếng Ho Khủng Bố – Trịnh Thanh Thủy

Chưa bao giờ người ta sợ tiếng ho trong mùa dịch Coronavirus đến thế. Sự hãi sợ xảy đến không những cho người ho, mà nó còn lây lan mãnh liệt hơn cho người không ho khi chứng kiến hay bị ở gần người bị ho mà không có gì che đậy hay ho vào mặt họ. Bản thân người ho lo lắng không biết rõ tiếng ho của mình có dính dáng gì tới con vi trùng Covid-19 hay không, và nỗi lo sẽ biến thành sợ sệt. Người ngồi gần hay tiếp xúc với người ho còn sợ hơn vì không biết người này có dương tính hay chứa chấp con vi rút tàng hình này hay không. Sốt cao, khó thở thì không ai thấy, ho giống như một cái còi báo động cho mọi người rằng con vi trùng Covid-19 có thể đang bay lơ lửng gần họ. Ho giống như một chiếc áo voan mỏng lúc tỏ lúc mờ đang trùm lên con Covid-19 để người ta nhận diện. Tiếng ho tự nó mang tính đe doạ, khiếp sợ và hoang mang cho số đông những người nghe hay thấy nó nên nói một cách suy diễn nó mang tính “khủng bố”.

Vài sự kiện có liên quan tới tiếng ho khủng bố đang xảy ra trong mùa dịch toàn cầu này.

Theo một bản tin của BBC ngày 9 tháng 3, 2020, tiếng ho của 1 phụ nữ đã gây ra hàng hoạt những phản ứng khác nhau trong truyền thông của dân chúng Úc. Trong một chuyến xe lửa của thành phố Sydney, nhà báo Andy Park của tập đoàn phát thanh truyền hình Úc trong lúc ngồi gần hai hành khách trên tàu, đã chứng kiến và ghi lại sự việc họ cãi nhau chỉ vì người phụ nữ ho. Clip video ngắn này cho thấy người đàn ông Úc yêu cầu người phụ nữ che miệng khi bà ta ho. Bà ta nói bà chỉ ho trong miệng, mà không ho ra ngoài. Ông ta nói “Thật là kinh tởm”. Thế là tức quá bà ta ho vào mặt người đàn ông.

Các trường hợp lây nhiễm ở Úc cũng như toàn thế giới đã gia tăng trong những tuần gần đây, với hơn 80 trường hợp ở Úc và ba trường hợp tử vong cho đến ngày tôi viết bài này.

Cũng trong 1 bản tin cùng ngày, một đoạn phim cho thấy một người phụ nữ Trung Hoa tức giận ho vào mặt tiếp viên phi hành hãng Thai Airways, khi bà được thông báo không được xuống máy bay trong nhiều giờ vì lý do phải qua thủ tục sàng lọc bệnh dịch Covid-19. Bà này đã phải ngồi trên chuyến bay từ Bangkok đến Thượng Hải trong 10 tiếng đồng hồ. Khi máy bay đáp, bà được thông báo phải chờ thêm vì mọi người phải qua thủ tục sàng lọc xem có ai nhiễm vi khuẩn Covid-19 không. Bà nổi nóng vung tay chân và ho vào mặt tiếp viên hàng không như một vũ khí đe doạ lây nhiễm. Phải 6 nhân viên phi hành đoàn mới khuất phục bà ta được để còng tay bà. Giám đốc công ty an ninh Hàng Không Thái giải thích “Chúng tôi đã phải chờ 7 tiếng đồng hồ để bên quan chức nhà nước Trung Quốc đến sàng lọc trước khi mở cửa máy bay cho khách hàng xuống”. Bà Trung Hoa này sau khi được giải thích đã nguội lại và đợi sàng lọc để xuống máy bay.

Ở Mỹ tình trạng sợ ho và kỳ thị người ho cũng không khác gì. Trong các chuyến xe điện ngầm ở New York, một phương tiện công cộng, là nơi lúc nào cũng có chứa chật cứng những người. Bà Robyn Gershon, giảng sư phòng của Đại Học New York Phòng Chống Thiên Tai cho biết, “Tôi luôn thủ sẵn khăn giấy để che miệng và mũi để khi nào có người ho, tôi che liền, tuần rồi gần chỗ tôi đứng có người đã ho, may quá tôi có đeo kính dù gì cũng che được đôi mắt. Chuyến bay chiều ngày 8 tháng 3 của hãng United Airlines từ bang Colorado đến New Jersey đã phải chuyển hướng bay qua Denver sau khi vài hành khách gây náo loạn đòi bỏ người ho xuống vì phát hiện một người trong chuyến bay bị ho, hắt hơi chỉ vì bị dị ứng. Cảm , cúm, cổ họng khô vì dị ứng phấn hoa hay sặc nước cũng bị ho.

Tại một trường trung học ở Los Angeles, một học sinh Việt Nam 13 tuổi đã bị thầy giáo cách ly, bắt em ngồi ở một góc, sau đó đưa lên phòng y tá, khi phát hiện em bị ho. Em nói em ho khi uống nước bị sặc và em nghĩ mình bị kỳ thị vì em là 1 học sinh Á Châu, trong khi các bạn khác ho thì chẳng sao. Sau đó, em đã bị các học sinh khác chọc ghẹo, nói là em bị nhiễm Coronavirus. Dylan nói rằng thầy giáo đã có vẻ bực bội khi thấy em trở lại lớp học. Qua ngày hôm sau, theo lời kể của Dylan Muriano, thầy giáo đó đã cáo buộc em đã gây rối trong lớp và bắt em phải đến văn phòng của hiệu trưởng để chịu kỷ luật và buộc phải chuyển lớp, không cho học ở lớp khoa học danh dự cho học sinh giỏi nữa. Mẹ em là Leyna Nguyễn, một cựu xướng ngôn viên tin tức và phóng viên lâu năm của hai đài truyền hình KCAL-9 và KCBS-2 đã đưa mọi việc ra ống kính truyền thông và nhờ luật sư can thiệp.

Một em học sinh trung học 16 tuổi khác ở học khu San Fernado Valley cũng bị tấn công và bắt nạt bởi các học sinh trong lớp do bị nghi là dính Coronavirus  và vì em là học sinh Á Châu. Trước đó em bị bệnh được đưa vào bệnh viện khẩn cấp và chụp MRI để chắc chắn em không bị chấn động chỗ nào khác. Ngoài ra, sự kỳ thị người Á Châu còn xảy ra trong thời gian này ở nhiều nơi khác nữa.

Đã vậy cả thế giới các nơi có dịch bệnh ai cũng trang bị mặt nạ khẩu trang trong khi dân Mỹ thì tin tưởng vào lời khuyên của Trung Tâm Kiểm Soát và Phòng Ngừa Dịch Bệnh CDC là không nên đeo khẩu trang vì nó không giúp ích gì lại còn có thể có hại. Nếu đeo thì những người bị ho nên đeo để tránh đờm giãi bay ra hay trúng vào người khác. Nên dùng khăn giấy để che, hay ho vào khuỷ tay áo. Theo tôi, nếu người ho mà đeo khẩu trang, có lẽ sẽ không gặp vấn đề làm phiền người khác hay khiến họ sợ sệt.

Thật ra cho đến nay, số khẩu trang của Hoa Kỳ có, không đủ dành cho những nhân viên y tế chăm sóc người bị lây nhiễm, huống gì người dân. Cơ quan CDC khuyên nên để dành cho những người cần thật cần. Các tin tức cho biết Mỹ vẫn thiếu rất nhiều các dụng cụ phòng chống dịch bệnh, kể cả các bộ thử nghiệm dịch. Khi chưa có dịch, khẩu trang là thứ người ta chỉ đeo khi làm vườn hay để chống bụi bặm. Khi nạn dịch bùng phát, giá khẩu trang không những tăng vọt mà còn khan hiếm đến nỗi, có tiền cũng không có mà mua. Bên Việt Nam có xưởng sản xuất khẩu trang mà còn bị khan hiếm, đã có những người đi thu lượm những khẩu trang xài rồi bỏ đi về tái chế, bán lại làm giàu.

Do các kinh nghiệm sống có được, nhiều người Á Đông ở Mỹ vẫn đeo khẩu trang dù không bị ho, ai nói mặc kệ. Một hôm tôi vào một siêu thị Á Đông không đeo khẩu trang vì tôi không có cái nào, tôi thấy các nhân viên của chợ đều đeo khẩu trang. Khi vào khu bán rau, đang lựa rau thì gần chỗ tôi đứng một thanh niên Mễ, tay chân đều có hình xâm nổi cơn ho dữ dội. Anh ta ho mà không bịt miệng, nước giăng tùm lum, thế mà cứ đi tới đi lui mua sắm khắp chợ trông thật kinh khủng. Tôi len lén tránh ngay ra xa, không dám trở lại khu rau quả nữa. Đó là cái cảm giác chính tôi thấy người khác ho mà không đeo khẩu trang, “khủng bố” đến dường nào. Trông cái tướng xâm mình đầy tay của anh ta, ai dám nói anh bịt miệng lại khi ho? láng cháng mình bị vỡ mặt chứ chẳng chơi. Mấy hôm sau tôi bị cảm lạnh, ho muốn nổ cả phổi. Tuy không sốt nhưng cũng sợ sợ, liền đi cho bác sĩ khám. Bước vào văn phòng bác sĩ, tôi thấy ngay cái thông cáo bảo ai bị ho phải đeo khẩu trang. Ông bác sĩ cũng đeo khẩu trang và rửa tay liên tục. Các cô y tá thì không đeo. Tôi bảo cô y tá, tôi bị ho mà không có cái khẩu trang nào xin cô cho 1 cái. Cô đưa tôi một cái và chỉ 1 cái thôi không hơn. Sau khi khám, bác sĩ bảo tôi chỉ bị cảm lạnh, không sốt ok rồi, tuy nhiên ông vẫn cho tôi đi chụp hình phổi để chắc ăn.

Gần đây nhất một phụ tá bác sĩ Hoa Kỳ, người bị nhiễm dịch đã chia sẻ tình trạng sức khoẻ của anh cho đài The New York City WCBS biết. “Sức khoẻ của tôi ngày một xấu đi”. James Cai mới bị nhiễm và phải nhập viện, dù tuổi mới 32. Anh tin rằng anh bị nhiễm khi đi dự một buổi họp ở một khách sạn về sức khoẻ trong khu Time Square New York. Anh thêm, “Nó xảy ra nhanh lắm, Vi khuẩn Covid-19 là mọi thứ: Tiêu chảy, chảy nước mắt, đau ngực, khó thở, sốt cao, sức khoẻ mỗi ngày một xấu đi.”. Anh nhấn mạnh “Mọi người phải cẩn trọng, vì dịch này rất ư là nghiêm trọng. Nhiều người nói, không sao đâu, không cần đeo khẩu trang, tôi không tin như vậy”

Trịnh Thanh Thủy

Tài liệu tham khảo

Otherwise healthy NJ coronavirus patient says he’s ‘getting worse’ every day

https://nypot.com/2020/03/09/new-jersey-coronavirus-patient-thinks-he-caught-it-at-times-square-hotel/

Sự khác nhau… là do con người

Image may contain: sky, outdoor and nature
Image may contain: sky, mountain, nature and outdoor

Chau Nguyen Thi

Sa mạc ở Israel và các nước Jordan, Ai Cập… là giống nhau ở chỗ là toàn cát, khoan hàng trăm mét vẫn không có giọt nước nào. Thổ nhưỡng khí hậu giống nhau, chỉ có con người là khác.

Trên sa mạc này, người Do Thái đã trồng chà là (tiếng Anh là DATE) và thu được tiền rất nhiều từ xuất khẩu loại quả này đi khắp thế giới trong khi người Ai Cập vẫn tập trung trồng dọc theo con sông Nile (sông Nin) và vài ốc đảo có sẵn nước. Cùng điều kiện lịch sử địa lý, nhưng thu nhập của Israel đã đạt mức 40,000 đô la Mỹ/người/năm so với 2,500 đô la Mỹ/người/năm của người láng giềng Ai Cập. Nghèo là do đầu óc dở quá dở, không chịu tính toán làm ăn, không chịu đi xa học hỏi, không chịu hành động gì. Với người có đầu óc, tiền không phải là mục tiêu của làm việc. Mục tiêu là có thành tựu lớn để lại cho đời. Ai ai cũng tâm niệm vậy nên có tiền là đầu tư, nhỏ đầu tư nhỏ, lớn đầu tư lớn, sản xuất làm ăn và làm ăn. Ở Israel, người ta chỉ mua đất để sản xuất, không có đầu cơ chờ tăng giá. Còn ở thì chỉ 1 diện tích rất nhỏ, gọi là nhà ở, không lãng phí tài nguyên vì tham, vì tiền.

Một chuyên gia nông nghiệp Israel đã từng sang Phan Rang, Ninh Thuận và thốt lên, khí hậu và đất đai ở đây sao tốt vậy mà các bạn không trồng gì? Tôi vẫn thấy vài bụi cây trên đất chứ bên tôi là chẳng có cây nào mọc tự nhiên nổi. Đất các bạn cứ khoan 100-200 mét có nước, cách vài chục km có con sông hay hồ thuỷ điện thì đầu tư hệ thống tưới nhỏ giọt, đảm bảo mọi sa mạc sẽ nở hoa. Ông nói nếu tỉnh này chủ động sang Israel tiếp thị đầu tư, mời Israel quy hoạch và làm tất cả thành khu nông nghiệp công nghệ cao Israel ở Ninh Thuận, đảm bảo tỉnh này sẽ số 1 Việt Nam về thu nhập. Chỉ xuất cho Trung, Hàn, Nhật….những trái cây nhiệt đới mà 3 nước kia không trồng được, thì chúng ta thật sự không đủ nhân công làm, thậm chí phải nhập công nhân nông nghiệp từ Campuchia, Indonesia, Băng La Đét….Cứ có nắng thì sẽ làm nông nghiệp tốt. Các nước ôn đới họ thèm nắng kinh khủng mà không có….

UBND tỉnh Ninh Thuận, Quảng Trị,…nên chủ động liên hệ Đại Sứ Quán Israel tại VN để hẹn đi xúc tiến đầu tư, nhờ họ làm 1 tiểu Israel tại Việt Nam vì khí hậu tương đồng. Còn không thì mỗi cá nhân tự đầu tư cũng được. Còn trẻ thì đi Israel nghiên cứu học tập để về làm.

Đi du học là nghiên cứu học tập nước ngoài để bắt chước về làm, không phải vì mấy đồng lương của đầu óc nhỏ. Đầu óc nhỏ thì sẽ nghèo vĩnh viễn….

Không biết làm thế nào để giới trẻ VN có được đầu óc lớn nữa. Cha mẹ thầy cô xã hội nhồi nhét toàn chắc ăn, an toàn, ổn định, nghĩ nhỏ, nghĩ ngắn…từ bé, nhiều bạn không thoát ra được. Không chịu làm, cái gì cũng sợ, rồi ngửa tay xin việc hoặc xin tiền mẹ cha. Có tiền thì cũng chỉ biết chi tiêu, mua đất mua nhà mua xe chứ không đầu tư làm ăn gì ở quê hương. Ngán ngẩm với những mái đầu chim sẻ lúc nhúc trên phố.

“Lũ chúng ta ngủ trong giường chiếu hẹp
Giấc mơ con đè nát cuộc đời con
Hạnh phúc đựng chỉ trong 1 tà áo đẹp
Một mái nhà yên, rủ bóng xuống tâm hồn….”

Nguồn Ăn Trưa Cùng Tony

ĐÔI LỜI VỀ “CHỮ VN SONG SONG 4.0”

Image may contain: 1 person, text
No photo description available.
Image may contain: 2 people, people standing and ocean
Image may contain: text
Image may contain: text
+2
Nguyễn HọcFollow

ĐÔI LỜI VỀ “CHỮ VN SONG SONG 4.0”

Đỗ Duy Ngọc

Cấp bản quyền chỉ là công nhận cái công trình tào lao đó của mấy anh thôi chứ không phải xác định giá trị của nó. Nhớ lấy điều đó để đừng đem cái chứng nhận bản quyền đó ra hù thiên hạ. Thực tế nó chỉ là Giấy chứng nhận đăng ký quyền tác giả, giấy này cấp để tránh chuyện có người tranh dành công trình này thôi, hoàn toàn không phải là giấy chứng nhận về mặt học thuật. Mấy anh sáng chế, sáng tạo cái gì cũng được, đó là quyền của mỗi người, nhưng đừng nghĩ là người ta sẽ sử dụng nó. Người ta cấp cái bằng này cũng như cấp bằng sáng chế ra cái chổi lông vịt thay vì bằng lông gà hay sáng chế cái ống xịt tưới nước thay vì tưới bằng bình thế thôi, nó chẳng có giá trị nào cả. Hàng năm ở Việt Nam hàng trăm bằng Tiến sĩ được cấp, chẳng có bao nhiêu đề tài trong các luận văn đấy giúp ích cho đời. Cái công trình của các anh cũng giống vậy thôi. Báo chí làm rùm beng chuyện này chứng tỏ những người viết báo chẳng có chút kiến thức vỡ lòng nào về chữ quốc ngữ.

Chẳng có ai ngu si, dốt nát đến độ đem chuyện bôi bẩn, làm xấu tiếng Việt để thay thế chữ Việt trong sáng, đẹp đẽ như đã có mặt trong đời sống của người dân Việt suốt cả một thời gian dài. Người Việt hôm nay yêu tiếng nước mình, chữ viết của nước mình từ khi bập bẹ và lúc bắt đầu cầm bút viết những con chữ đầu đời. Chắc chắn không ai có thể chấp nhận lối viết quái dị, xấu xí của mấy anh. Và như thế, các anh đừng có mơ tưởng hão huyền cái loại chữ không dấu như con chó cụt đuôi này được đưa vào giảng dạy cho học sinh. Ngay từ mới hình thành, những người sáng tạo ra chữ quốc ngữ đã dựa vào tiếng nói của người Việt để tạo nên chữ viết. Chính cái âm điệu trầm bổng của tiếng Việt mà nhiều nhà nghiên cứu ngôn ngữ của thế giới đã cho rằng tiếng Việt nói như hát. Và âm điệu đó đã sinh ra các dấu trong chữ quốc ngữ.

Tiếng Việt khác với các ngôn ngữ châu Âu như tiếng Pháp, Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha, Hà Lan ở nhiều đặc điểm, trong đó đặc điểm rõ nhất là tiếng Việt là ngôn ngữ có thanh điệu. Theo quan điểm ngữ âm học hiện đại về thanh điệu, thanh điệu tiếng Việt trong chức năng khu biệt nghĩa, là sự khác biệt về cao độ (pitch) và chất giọng (voice quality), khi phát âm âm tiết. Về cao độ (khái niệm về cảm thụ, tương ứng với khái niệm tần số thanh cơ bản (F0), về vật lí), các thanh điệu có thể phân biệt về 1- đường nét (contour) – đó là diễn tiến (sự biến đổi) F0 trong thời gian phát âm âm tiết; 2- âm vực (pitch level) – đó là vùng cao độ mà ở đó một thanh điệu được thể hiện (tính từ điểm thấp nhất đến điểm cao nhất về cao độ). Chất giọng là khái niệm về mặt cảm thụ, tương ứng với khái niệm kiểu tạo thanh (Phonation type), xét về mặt sinh lí tạo sản lời nói. Kiểu tạo thanh là kiểu thức rung dây thanh, tạo nên sự khác biệt về trạng thái thanh môn và lượng dòng khí đi qua thanh môn, khi phát âm âm tiết.

Khi các giáo sĩ châu Ấu mới tiếp xúc với tiếng Việt, việc phát âm đúng thanh điệu tiếng Việt là khó khăn lớn nhất đối với họ. Linh mục C. Borri đến Đàng trong năm 1618 thú nhận rằng, muốn hiểu và nói được tiếng Việt hoàn toàn phải dành ra 4 năm để học. Marini cho rằng, “dường như dân Việt bẩm sinh đã có một cơ thể rất chính xác, được điều chỉnh thật đúng và hoà hợp hoàn toàn với trí óc cùng buồng phổi; phải nói là, theo tự nhiên, người Việt là nhạc sư, vì họ có tài phát âm một cách nhẹ nhàng và chỉ hơi biến thanh là đã khác nghĩa”. Tháng 12 năm 1624, Linh mục Alexandre de Rhode từ Áo Môn đi tầu buôn Bồ Đào Nha vào Cửa Hàn đến Thanh Chiêm tức thủ phủ Quang Nam Dinh và học tiếng Việt tại đó. Về tiếng Việt ông viết: “Riêng tôi xin thú nhận rằng khi vừa tới đàng trong nghe người Việt nói chuyện với nhau, nhất là giữa nữ giới, tôi có cảm tưởng như mình nghe chim hót và tôi đâm thất vọng vì nghĩ rằng không bao giờ có thể học được tiếng Việt”. ( Alexandre de Rhodes, 1653 tr. 72 ; dân theo 2 : tr. 12).

Trong “Báo cáo vắn tắt về tiếng An nam hay Đông kinh”, Alexandre De Rhodes khẳng định hệ thống thanh điệu được phản ánh trong chữ Quốc ngữ là hệ thống thanh điệu Bắc Bộ (Tonkin- Đông Kinh). Tác giả đã miêu tả rất ấn tượng các “giọng” (thanh điệu) và đặt tên cho từng giọng (thanh điệu). “Thứ nhất, giọng bằng là giọng phát âm không uốn tiếng chút nào. Thứ hai, giọng sắc là giọng phát âm bằng cách nhấn tiếng và đẩy tiếng ra giống như người biểu lộ cơn giận. Thứ ba là giọng trầm và phát âm bằng cách hạ thấp tiếng. Thứ tư là giọng uốn cong, được diễn tả bằng cách uốn cong tiếng phát ra từ đáy ngực, và sau đó được nâng lên một cách cao vang. Thứ năm là giọng được gọi là nặng trĩu hay cực nhọc, bởi vì giọng này được diễn tả bằng việc phát âm từ đáy ngực với sự nặng trĩu hay cực nhọc nào đó, và nó được ghi bằng dấu chấm dưới. Sau hết, giọng thứ sáu là giọng nhẹ, bởi vì nó được phát ra với việc uốn cong tiếng cách nhẹ nhàng, như khi chúng ta có thói quen hỏi , itane (phải vậy không)? và những tiếng giống như vậy, và bởi vậy, dấu hiệu này được ghi bằng dấu hỏi“.

Việc các nhà truyền giáo sử dụng các dấu ghi thanh điệu cũng có lí do. 4 trong 5 dấu thanh có nguồn gốc Hi Lạp gồm dấu Huyền, Sắc, Ngã, Nặng, dấu Hỏi có nguồn gốc La Tinh. Việc lựa chọn dấu (hình dáng đồ họa, vị trí đặt dấu) để ghi mỗi thanh điệu được căn cứ vào cách phát âm của thanh đó. (NGUYỄN VĂN LỢI – Đăng lại từ báo cáo “Sự hình thành cách ghi thanh điệu chữ Quốc ngữ”)

Đoạn văn được trích trên cho thấy các dấu trong chữ Việt phát xuất từ cái hồn của tiếng Việt. Nay các anh bỏ mất dấu đi, hỏi tiếng Việt còn gì trong chữ viết mới của các anh. Chính các anh, bằng cái sáng chế công trình quái dị đó đã tước mất cái hồn vía, cái bản sắc đặc biệt trong chữ Việt mà các giáo sĩ Francisco de Pina, Joao Roiz; Gaspar Luis; Antonio Barbosa, Cristoforo Borri; Alexandre de Rhodes và Gaspar d’Amaral mất một thời gian rất dài mới tạo ra được.

Bằng công trình chữ Việt không dấu gọi là “Chữ VN song song 4.0” của hai tác giả Kiều Trường Lâm và Trần Tư Bình đã làm xấu đi chữ Việt, tạo ra một lối viết què quặt khó coi. Nhìn lối viết chữ này, người ta sẽ không còn thấy chữ Việt mà cứ nghĩ là lối chữ viết của một nhóm thổ dân nào đó. Chuyện cấp chứng nhận đăng ký quyền tác giả là chuyện bình thường, có gì đâu mà phải ầm ĩ thế!

Với tư cách là một con dân đất Việt, nói tiếng Việt và sử dụng chữ Việt suốt gần cả đời người, đồng thời là một thầy giáo dạy chữ Việt mấy chục năm, tôi phủ nhận công trình này.
2.4.2020
DODUYNGOC

Bổ sung: Đây là một đoạn văn được viết theo lối chữ mới đăng trong face của tác giả. Nói thiệt, đọc và hiểu được, chết liền! Xin hỏi có ai hiểu chi không?

BILQ

Ahp kogy xugx lal bilq xahp*Nhugo ahp mulb em-lal bok cat tragx*Bok cat zail fagv lagh *Soi ahj nagx fa ley*Bok depr des cat vagl*Thojp thojz hagl thogy dugx *Nhuo lagh les moo magl*Sudb wanl namo beny sogj *Ahp xin laml bilq bisb *Hony mais cat vagl em *Hony thatf kes thatf emy *Hony emy demd mais mais *Das hony roid hony lair *Cho denb mais muly doik *Denb tan caz datb troik *Ahp moix thoiy zaol zatr Cugs coj ki aol atr*Nhuo wilb nat bok em *Lal luc triwd iwy menb*Wapf benb cuaz wayl demy *Ahp kogy xugx lal bilq xahp *Nhugo cugs xin laml bilq bisb *Deq hat mais beny gahl*Motf tihl chugp kogy hetb*Deq nhugw ki botr tugp tragx xoaj*Val joj ved bay toaz noio noio *Nhuo hony mais wanl namo kogy thoaz*Boiv iwy bok lamx lamx em oio.
—————–
CVNSS 4.0, Chuj Wylg Bihl zikr trogp bail thoo “Bilq” cuaz Xaly Ziwf

https://kenh14.vn/tieng-viet-khong-dau-chinh-thuc-duoc-cap-

Suốt 15 ngày tôi,Thành, đã bị nhiễm Covid-19 (Coronavirus)!

Thụy Sĩ, ngày 30 tháng 3, hôm nay là ngày thứ 15 tôi, Thành, đã bị nhiễm Covid-19 (Coronavirus)!

THANH TRINH · WEDNESDAY, APRIL 1, 2020 ·READING TIME: 24 MINUTES 

Suisse, le 30 mars, aujourd’hui le quinzième jour j’ai attrapé le Covid-19 !

Switzerland, 30 March, today is my fifteenth day that I caught the Covid-19!

Mặc dù tôi cũng càng mệt sau hơn 10 ngày sốt liên tục và chống chọi với virus Covid-19, được sự động viên của gia đình, anh em bạn bè và đồng nghiệp, tôi cố gắng ngồi dậy để viết vài dòng chia sẽ trải nghiệm thực tế của chính bản thân tôi khi bị nhiễm Covid-19, cho những ai đang chống chọi với con virus “không dễ thở này”, cũng như cho những ai đang tránh xa nó, để biết và phòng ngừa.

Một tuần trước khi bị nhiễm, sáng tôi đi đến công ty và chiều từ công ty về nhà bằng xe cá nhân của tôi, không cho em nào đi cùng hết, kể cả em Covid-19. Ngày lên công ty thì rửa tay không biết bao nhiêu lần theo cảnh báo của công ty. Chiều về đến nhà thì luôn nhớ rửa tay rồi mới được ôm hôn con. Vậy em Covid-19 nó yêu thầm tôi lúc nào? Tôi cũng không biết nữa, nhưng tôi nghĩ đó là chiều định mệnh thứ 6, ngày 13, lúc chiều đi làm về thì có ghé qua siêu thị mua ít đồ tập thể dục cho con, vì mấy đứa nhỏcon tôi tuần sau đó phải nghỉ học ở nhà vì tất cả trường học đóng cửa. Trong lúc đó thì có đi nhà vệ sinh trong siêu thị và có rửa tay bằng xà phòng, nhưng không có nước nóng và hết giấy lau tay vệ sinh.

Diễn biến bệnh Covid-19 trong 15 ngày đầu tiên của tôi

  1. Ngày 1,thứ 2, 16.03: Sáng dậy thấy mệt trong người, đo nhiệt độ thấy 37.9 °C, gọi điện báo cho công ty liền. Sau đó gọi bác sĩ gia đình và đi khám. Bác sĩ không thấy bất kì một triệu chứng nào của nhiễm Covid-19 (không ho, nhiệt độ bình thường, không đỏ cổ họng và tai). Bác sĩ bảo chỉ là cảm thường, nhưng khuyên là nên làm việc ở nhà, không cần cách li ở nhà và mọi hoạt động sinh hoạt bình thường. Tối bị sốt hơn 39°C, uống thuốc Dafalgan 1g (Paracétamol) để giảm sốt giống như cảm bình thường mấy khi. Lúc đấy ở Thụy Sĩ có tổng cộng khoảng 2’200 người xác nhận đã bị nhiễm Coronavirus.
  2. Ngày 2, thứ 3, ngày 17.03: Sáng dậy thấy khỏe hơn, ăn sáng xong rồi làm việc bình thường. Trưa thì sốt lại hơn 39°C và trong người thấy hơi bắt đầu lo lo, vì hết tác dụng thuốc là sốt lại. Tự nhủ mình là không thể bị virus Covid-19 được. Chiều làm việc xong còn rủ bé Na (con gái lớn 6 tuổi) đi đạp xe đạp ngoài cánh đồng để hít thở không khí. Hai cha con vừa đạp xe, vừa nghỉ chân, gần 1h30 phút. Chiều tối ăn tối xong và lúc 20h00 lại sốt 39°C, uống tiếp Dafalgan 1g. Trong những ngày này thì tôi cũng có triệu chứng là đi vệ sinh lỏng. Làm cho tôi mất nước nhiều.

Một sai lầm trầm trọng của tôi mà hy vọng mọi người không nên lặp lại là tôi hơi chủ quan, không tự cách li riêng trong phòng trong 2 ngày đầu tiên nên đã vô tình lây cho cả nhà của tôi trong hai ngày đầu tiên.

  1. Ngày 3,thứ 4, ngày 18.03 (ngày định mệnh): Sáng dậy đo thấy 39.3°C, gọi điện liền cho bác sĩ gia đình và bác sĩ bảo đến phòng khám để xét nghiệm có bị nhiễm Covid-19 không. Lấy mẫu xét nghiệm bằng cách lấy dịch sâu trong mũi. Lấy mẫu xong, bác sĩ nói một cách nhẹ nhàng “Sớm nhất sáng mai, thứ 5, thì có kết quả xét nghiệm và anh sẽ gọi cho em, trong lúc chờ kết quả thì em về làm theo hướng dẫn trong tờ giấy này nhé – Tờ giấy CÁCH LY TRONG PHÒNG VÀ CHỈ ĐƯỢC DÙNG MỘT NHÀ VỆ SINH RIÊNG TẠI NHÀ”.

Người nhà để cơm trước cửa phòng rồi gõ cửa để biết, sau đó người nhà đi chỗ khác rồi thì mới được lấy cơm để ăn. Tất cả liên lạc với người trong nhà là 100 % qua Whatsapp hoặc Viber (ứng dụng gọi điện thoại qua internet). TUYỆT ĐỐI không được nói chuyện trực tiếp với nhau. Khi đi ra khỏi phòng để đến nhà vệ sinh riêng tôi cũng phải đeo khẩu trang y tế. Làm như vậy là để hạn chế tối đa lây nhiễm người thân trong gia đình cũng như hàng xóm.

Lúc 22h00, trong lúc đang mê man và vật lộn với cơn sốt hơn 39°C, trong người thì cảm thấy lạnh buốt trong xương sống và phải đắp chăn thì điện thoại reo. Định không trả lời vì đang quá mệt, nhưng xem thử phải bác sĩ gọi không? Đúng như rằng, điện thoại của bác sĩ, thôi rồi, giờ này mà gọi là tôi có linh cảm không tốt rồi.

Tôi: “A lô, Dr. AAA hả?”

Dr AAA: “Đúng rồi em, từ giờ em ở cách li trong phòng 14 ngày cho anh nhé, không được đi ra khỏi phòng !!!!”

Tôi: “Anh, em bị dương tính rồi hả anh ? Có thật là em bị nhiễm Coronavirus rồi hả anh ?”

Dr. AAA “Xui quá em, em bị đính rồi em, anh cũng lo lắm nhưng không biết làm sao giờ nữa em. Em nhớ đo thân nhiệt ngày 4 lần và gọi cho anh biết Thành nhé. Một ngày em uống 4 viên Dafalgan 1g cho anh để giảm sốt và làm dịu cái phổi của em,… ……Thôi em nhé, có gì mai anh gọi lại cho em để nắm tình hình và tìm cách chữa trị cho em và gia đình”

Tôi : “Dạ, cảm ơn anh nhiều, sáng mai em gọi cho anh”

Lúc 00h00, tôi lại sốt hơn 39 °C và đổ mồ hôi ướt hết cả người và phải lau khô toàn bộ người, sau đó thay quần áo khác để có thể ngủ lại được.

  1. Ngày 4, thứ 5, ngày 19.03: Sáng dạy tôi báo cho cả gia đình biết thông tin không được vui. Sau đó, tôi thông báo cho công ty là tôi đã bị nhiễm Coronavirus để họ cách ly những người đã làm việc với tôi, báo cho khách hàng tôi để hủy các buổi họp đã sắp xếp trước đó. Tôi cũng email, nhắn tin cho hàng xóm và cơ quan địa phương nơi gia đình tôi đang sinh sống để tất cả họ có thông tin cần thiết khi liên lạc với tôi, cũng như hạn chế tiếp xúc với gia đình tôi. GIA ĐÌNH TÔI ĐÃ BỊ CÁCH LI TỪ NGÀY HÔM NAY.

Ngày tôi uống thuốc Dafalgan 4 lần, mỗi lần cách nhau 6h. Nhưng tôi luôn bị sốt cao trên 38.5°C, nằm miên man trên giường suốt cả ngày. Sau khi uống thuốc được vài giờ thì nhiệt độ hạ xuống thấp nhất là 38°C. Tôi uống rất rất nhiều nước. Còn ăn thì gần như là không biết ngon, chỉ cố gắng ăn cho no để có sức vượt qua bệnh thôi, mặc dù vợ tôi và mẹ tôi nấu rất nhiều món ngon mà hàng ngày tôi rất thích ăn.

  1. Ngày 5 đến 10, thứ 6, ngày 20.03 đến thứ tư, ngày 25.03: Tôi sốt 6 ngày liên tục, ít nhất là 38°C và cao nhất lên tới 39.7°C. Tôi nằm liên tục trên giường, có ngày tôi không đứng nổi dù chỉ vài phút. Nhiều khi tôi phải “bò và lết” ra ngoài cửa để lấy cơm vào trong phòng ăn. Nhiều lúc khi ho nhiều, tức ngực và bị hụt hơi thở, tôi phải đấu tranh với chính bản thân tôi là phải cố gắng lên, không được gọi cấp cứu để đến bệnh viện.

Cũng trong thời gian này, con gái tôi, bé Na (6 tuổi) và con trai tôi, cu Nu (gần 2 tuổi) cũng bị nhiễm Covid-19. Con gái tôi đến bệnh viện để khám và bệnh viện bảo con gái tôi cũng phải cách li trong phòng riêng của con gái vì cháu tự lo vệ sinh và ăn uống được. Hàng ngày cũng đo thân nhiệt và uống Dafalgan nhưng liều nhẹ hơn. Còn con trai tôi thì đành chịu, cháu trong phòng cháu, nhưng còn nhỏ quá và chưa tự lo được nên gia đình phải chăm cho cháu. Nhưng tất cả đều tự lo ở nhà, không ai phải nằm ở bệnh viện hết.

Sau đây là những kinh nghiệm rút ra từ chính bản thân tôi trong 6 ngày “chiến đấu” với “em” Coronavirus và không phải đi bệnh viện.

  1. Cố gắng vận động nhẹ, như Yoga hít thở nhẹ và sâu để phổi của tôi không bị dẹp sau nhiều ngày nằm mê man trên giường
  2. Uống nhiều nước cam, nước trái cây có vitamin C càng tốt. (hoặc nếu được thì mua loại viên sủi bọt Multivitamin, một viên mỗi ngày thôi. Mỗi ngày tôi cũng uống một ly khoảng 300 ml, gồm: gừng, sả cho vào ly nước nóng để ra tinh dầu, sau đó để nguội xuống khoảng 65°C thì mới cho mật ong vào để mật ong không bị mất Vitatmin và vắt một lát chanh vào là uống được.
  3. Súc miệng bằng nước muối, đơn giản nhưng lại RẤT hiệu quả, vì virus trước khi nó tấn công vào cơ thể và phổi của mình, nó phải qua rào cản tại cuống họng của mình trước. Nếu mình súc nước muối là đã loại được nhiều virus trong cuống họng của mình trước khi nó xâm nhập vào phổi của mình.
  4. Nếu bị HO thì sẽ dễ bị tức ngực, hụt hơi thở và mất sức RẤT nhanh. Do đó, cố gắng hạn chế tối đa không để được ho bằng cách năm cách sau đây:

Uống nhiều nước ẤM và không nên uống nước để nguội. Nước ấm nó giúp tôi rất nhiều trong việc làm ấm phổi, giảm ho rất nhiều.

Mở HÉ của phòng cho thông thoáng, nhưng phải mặt áo ấm để đảm bảo cho cái lưng và cái ngực luôn luôn được ấm, không được để lưng và ngực lạnh dù trong bất kì hoàn cảnh nào. Nếu lạnh quá thì có thể đóng cửa trong vài giờ.Quan trọng nhất khi ngủ, phải luôn đảm bảo cái LƯNG (nếu nằm nghiêng thì nên để một cái gối phía sau lưng) và cái NGỰC của mình phải ấm. Khi phổi của tôi ấm thì tôi giảm ho rất nhiều.

Không nên đợi tới 6h mới uống thuốc Dafalgan, mà đo thân nhiệt thường xuyên, khi khoảng 38°5C là phải uống thuốc liền, khi sốt cao thường nhanh mệt và mất sức nhiều. Buổi tối tôi phải hẹn điện thoại báo thức để dậy uống thuốc lúc 23h00, vì tôi biết là tôi bị sốt cao lúc 00h00. Nếu một ngày uống nhiều hơn 4 viên Dafalgan thì phải hỏi ý kiến bác sĩ, không nên tự uống và không tư vấn bác sĩ của mình.

Cố gắng hít chậm và thật sâu, để không bị “sặc” không khí qua miệng.

  1. Cố gắng giữ tinh thần lạc quan bằng cách nghe nhạc, nếu lúc nào khỏe hơn đọc sách mình thích và tìm hiểu thêm thông tin về dịch tại vùng mình đang sinh sống để an tâm hơn (cái này nói thì nghe có vẻ dễ, nhưng làm thì tương đối khó cho những ai mất sức nhiều như tôi).
  2. Thường xuyên rửa tay bằng xà phòng và nước ẤM-NÓNG là tốt nhất.
  3. Nếu có gia đình nên nhờ gia đình nấu mấy món ăn mình thích để dễ “lấp đầy dạ dày” trong những ngày không muốn ăn này.

Một món ăn hàng ngày lúc tôi bị bệnh

  1. Nhiều đêm tôi nằm ngữa, cứ nhắm mắt lại là có cảm giác như có tảng đá đang “đè” lên ngực của tôi, hoặc khi gác tay lên trán thì giống như có khúc gỗ đè lên đầu mình. Nếu có cảm giác này thì cũng bình thường thôi, vì nó đã xảy đối với tôi.
  2. Ngày 11 đến 13, thứ 5, ngày 26.03 đến thứ 7 ngày 28.03: Kể từ ngày thứ 11 trở đi thì tôi giảm sốt nhanh. Trong vòng 3 ngày tôi uống thuốc đều đặn 4 viên Dafalgan một ngày và thực hiện những điều tôi rút ra từ những ngày trước (từ ngày thứ 5 đến thứ 10). Tôi thấy nhiệt độ giảm từ ngày thứ 11 từ 39°C xuống còn 36.5°C trong ngày thứ 13 !!!!, (lại là ngày thứ 13 , nhưng không phải thứ 6)
  3. Ngày thứ 14 và 15, chủ nhật, ngày 29.03 đến thứ 2, ngày 30.03: Tôi đã khỏe lại, bác sĩ cho phép tôi được “ra trại với 4 bức tường”. Cái cảm giác được ra khỏi phòng sau gần 2 tuần giam trong phòng nó lạ lẫm làm sao, mà tôi không tả bằng lời được. Chắc nó giống như đi ở “tù” 2 tuần rồi được thả về với gia đình, thấy được mặt vợ con mình…., cảm giác khó tả lắm…

Bác sĩ bảo tôi xem như đã diệt được Conoravirus trong người tôi và đã miễn dịch với em Coronavirus này trong 2 năm tới và không có lây cho người khác nữa. Tuy nhiên, tôi vẫn cẩn thận và còn mang khẩu trang trong nhà.

Tóm lại:

Dành cho những ai chưa bị “em” Coronavirus yêu:

  1. Trước tiên chúc mừng cho bạn và gia đình bạn an lành để vượt qua mùa dịch Covid-19 “không dễ thở” này.
  2. Hạn chế tối đa khi đi ra ngoài, và tránh tiếp xúc nhiều người, ở nhà cho nó lành !

iii. Nếu có đi ra ngoài, đi siêu thị thì nên mang theo túi xách của mình. Nếu trường hợp phải dùng xe đẩy của siêu thị thì nên tẩy trùng cái tay cầm. Một ngày không biết bao nhiêu người khác nhau chạm vào chỗ tay cầm này, đó là ổ virus đấy ! Trong trường hợp phải đi nhà vệ sinh công cộng trong siêu thị thì nên rữa tay kĩ bằng nước Ấm-Nóng với xà phòng sau khi đi vệ sinh xong. Lâu tay và dùng giấy lau tay để mở cái tay cầm khi mở cửa. Khi mở xong thì bỏ nó vào thùng rác gọn gàng, tránh lây nhiểm cho những ngưởi dùng nhà vệ sinh sau mình.

  1. Nên rửa tay thường xuyên bằng xà phòng và NƯỚC ẤM-NÓNG.
  2. Tập thể dục ít nhất 30 phút mỗi ngày nếu có thể.

Dành cho những ai đã lỡ bị “em” Coronavirus yêu rồi thì đành phải chịu thôi, nó là “định mệnh” thì mình cũng không tránh được. Xin gia nhập hội những người bị nhiễm Coronavirus như tôi.

  1. Tôi là người đã bị nhiễm virus rồi, tự chữa trị ở nhà, và nay đang trong quá trình bình phục. Vậy thì tôi tin chắc là bạn cũng sẽ vượt qua được. Không phải quá lo lắng. Cố gắng sống lạc quan. Thụy Sĩ và nhiều nơi khác còn nhiều chỗ đẹp lắm, mình phải cố gắng vượt qua để còn đi tham quan và ngắm cảnh nữa !
  2. Nên tham khảo những kinh nghiệm từ “a” đến “h” thôi nhé (không có tới “Z” đâu nhé) trong ngày thứ 5 đến ngày thứ 10 mà tôi đã rút ra từ chính bản thân tôi khi “sống” cùng “em” Coronavirus. Xin lưu ý không phải những điều tôi rút ra từ bản thân tôi là hoàn toàn đúng cho bản thân bạn. Nó chỉ mang tính tham khảo cho bạn thôi nhé.

iii. Tuyệt đối phải tuân thủ theo hướng dẫn của bác sĩ khi dùng thuốc. KHÔNG nên tự uống thuốc theo những chỉ dẫn trên mạng, Youtube, FB và cả báo chính thống nữa. Chỉ tin duy nhất vào bác sĩ của mình thôi các bạn nhé. Tránh những trường hợp đáng tiếc đã xảy ra cho các bạn trẻ bên Pháp và Thụy Sĩ tự dùng thuốc và đã không tư vấn kĩ bác sĩ.

Cảm ơn chân thành:

  1. Tôi xin chân thành cảm ơn vợ tôi, con tôi, các thành viên trong gia đình đã chăm sóc tôi và động viên tôi trong những ngày bị cách ly trong phòng.
  2. Xin chân thành cảm ơn bác sĩ gia đình của tôi đã theo tôi trong suốt quá trình bệnh cũng như theo dõi sức khỏe của tôi sau khi hết bệnh.

iii. Xin chân thành cảm ơn các anh chị em bạn bè, hàng xóm, các cô chú trong phường (La Commune d’Orny) nơi tôi đang sinh sống, đồng nghiệp công ty của tôi và của vợ tôi đã gửi email, tin nhắn, những lời đề nghị giúp đỡ trong lúc nhà tôi gặp khó khăn.

  1. Cũng xin chân thành cảm ơn các anh chị em người Việt trên cộng đồng ” Chợ Việt online tại Thụy Sĩ“, những anh chị em này tôi đã hoặc chưa bao giờ gặp mặt ngoài đời. Những món hàng giúp đỡ nhà tôi lúc khó khăn (như chai nước khử trùng, hộp khẩu trang, hộp găng tay y tế và nhiều thứ khác tôi không thể nêu hết ra đây….) nó có giá trị vật chất, nhưng cái giá trị tinh thần theo tôi còn giá trị hơn gấp nhiều lần. Những trái tim của người Việt xa xứ giúp đỡ nhau những lúc khó khăn nó làm “ấm lòng người Việt” nơi xứ người. Đây cũng là động lực thôi thúc tôi viết bài “hơi quá” dài này bằng ngôn ngữ Tiếng Việt.

Gửi những bạn du học sinh và những bạn người Việt Nam hiện đang sống một mình tại Thụy Sĩ trong lúc đại dịch khó khăn và nguy hiểm này:

  1. Nếu các bạn có gặp khó khăn và thắc mắc gì thì vui lòng gửi yêu cầu lên những trang website hoặc Facebook của các Hội sau để anh chị em người Việt thân thương của mình sẽ giúp đỡ lẫn nhau:
  1. Tôi tin chắc rằng các bạn sẽ nhận được sợ giúp đỡ chân tình của anh chị em người Việt thân thương của chúng ta. Cá nhân tôi rất tự hào khi người Việt Nam chúng ta có một tấm lòng và trái tim rất tình người, rất nhân hậu. Nếu vì một lý do chủ quan hay khách quan nào đó mà bạn không liên lạc được, bạn có thể liên lạc trực tiếp với tôi qua điện thoại, Whatsapp, Viber thông qua số: +41 (0) 79 158 68 12 hoặc email cá nhân của tôi: thanhngtrinh@gmail.com. Tôi và những người bạn thân thương của tôi chắc chắn sẽ giúp các bạn. Các bạn cứ an tâm, chúng ta còn có một cộng đồng người Việt Nam rất dễ thương ở phía sau các bạn.

iii. Mong cho cả nhà sức khỏe tốt, an lành vượt qua đợt đại dịch khó khăn này.

  • P.S. Sau đây là những món quà rất quan trọng đối với tôi và tôi nhận qua khe cửa mỗi ngày từ con gái và con trai của tôi, món quà này nó giúp tôi đỡ cô đơn trong những ngày giam mình trong 4 bức tường.

Tranh con gái Na gửi Papa Thành qua khe cửa

Papa và Na đi nhặt trứng Phục Sinh tháng 4 hàng năm !

“Con yêu papa, Papa là người papa nhất trên thế gian này, Con thương ba nhiều !”

“Na thuong papa nhiều lắm…”

Tạm biệt “em” Covid-19 nhé và anh mong đừng gặp lại em lần nữa. Xin em để cho mọi người bình yên và an lành qua mùa đại dịch này.

Thân,

Trịnh Ngọc Thành

From: TU-PHUNG

Luật sư Lê Thị Công Nhân: “bệnh viện Bạch Mai là hang ổ tham nhũng vĩ đại, trắng trợn và tàn nhẫn nhất Việt Nam”

NGHIEPDOANBAOCHI.ORG

Luật sư Lê Thị Công Nhân: “bệnh viện Bạch Mai là hang ổ tham nhũng vĩ đại, trắng trợn và tàn nhẫn nhất Việt Nam”

Ngày 31 tháng 03 năm 2020, luật sư Lê Thị Công Nhân ở Hà Nội viết trên Facebook cá nhân: “Quyên góp cho bệnh viện Bạch Mai ư ? Không, đó là hang ổ tham nhũng vĩ đại, trắng trợn & tàn nhẫn…