TÔI NHIỄM “CÔVÍT” LÀ ĐÚNG, NẾU KHÔNG THÌ ĐÚNG LÀ…

Thăng Tiến Hôn Nhân Gia Đình
TÔI NHIỄM “CÔVÍT” LÀ ĐÚNG, NẾU KHÔNG THÌ ĐÚNG LÀ…

Tôi bị lạc hơn ba tiếng đồng hồ, lái xe tứ tung trên nhiều phố, vào nhiều tiệm. Gặp đủ loại người, vào đủ nơi chốn, tay chạm vào các điểm dễ bị nhiễm, như các nắm cửa, các nút mở đóng nước, vào văn phòng, cầu tiêu, chỗ đông người, quên khuấy có bị “côvít” nhiễm hay không; lang thang vô định 3 giờ, từ 10:30 sáng tới 1:30 chiều ngày 23 tháng 7, 2020. Mắt mờ, bụng đói, nhất là không biết làm sao để về lại Nhà Dòng. Đành phải điện thoại cho cháu ruột là anh chị Chàng & Vân-Điền tới dẫn đường…

Đã nửa năm, từ tháng Hai tới nay, tôi chỉ ở trong Nhà Dòng, vừa không có việc phải ra ngoài, vừa ngại “côvít” nhẩy từ trẻ sang già, rồi trẻ còn sống, mà già dễ bị nhiễm, chết nếu không vào bệnh viện kịp thời.

Viết những hàng này khi đợi một tuần nữa để xem “côvít” có quên nhiễm vào tôi hay không. Nếu đọc tới đây, thì xin CẦU NGUYỆN cho tôi An Vui, Vững Tin “Ý Cha thể hiện dưới đất cũng như Trên Trời.”

Tôi Lắng Nghe Tiếng Chúa thế nào qua biến cố hy hữu này? Rút được bài học gì? Bài học “trách mình, không trách người”? Bài học “trở lại ban đầu”; bài học “sai một li, đi một dặm”; bài học “trong hoạn nạn thấy nhiều người tốt”; v.v.

Tôi bị lạc không vì lái xe trên đường xa lạ, mà trên đường tôi đi thường xuyên, chỉ cần vượt hai đèn xanh, rồi quẹo trái là tới phòng bác sỹ gia đình. Lần này bị lạc vì mới đến đèn xanh thứ I tôi đã quẹo trái, vào đường nhỏ xa lạ, mà cứ đi liều.

Vòng vèo thế nào mà đã lạc 1 giờ rưỡi! Sa vào “rừng rậm – labyrinth”, nên càng lái càng lạc. Tôi quẹo vào các dẫy phố để hỏi; nhưng gõ mà cửa không mở. Đến nơi rộng mênh mông, cả một hãng sửa chữa xe lớn. Hỏi ra mới biết đã lạc mấy chục dặm, lạc hơn 2 giờ! Từ “ông trưởng – manager” đến các chuyên viên, tất cả đều đeo khẩu trang, giữ cách ly. Ông trưởng chỉ nơi tiêu tiểu, nơi ngồi đợi, mở nước uống, nói truyện với cháu ruột để anh lái xe đến, rồi tôi lái theo lên xa lộ, về lại Nhà Dòng.

Không dại nào giống dại nào. Nếu lúc đầu, vừa biết quẹo trước một “block”, mà quẹo chữ “U” ngược lại, thì chỉ mất 5 phút, mà cuối cùng mất ít là 3 giờ! Thôi, cầu xin không bị nhiễm côvít vì xâm phạm “cách ly”, đụng chạm, gần gũi ngoài mức tưởng tượng.

Riêng điều “nếu lúc đầu” biết quẹo chữ “U”, thì tôi không nhớ làm như mình đưa ra “Trở Về CÁI HAY BAN ĐẦU” trong Khóa Căn Bản của Chương Trình. Đó là khóa viên cần “trách mình không trách bạn đời”, cần nhận trước Thánh Gia là xưa mình Có Điều Hay, nên bạn đời cưới mình. Sau mình bỏ Cảm Ơn, bỏ cái vuốt vai, cái nhìn thương yêu, bỏ làm điều bạn ưu thích… Nên hứa quẹo chữ “U”, thành tâm xin lỗi, làm lại như Ban Đầu mới cưới.

Bài học “trong hoạn nạn mới thấy nhiều người tốt”, vì tôi được giúp đỡ chân thật, tới quên cả “côvít” lây lan, quên bị lạc quá lâu. Về Chương Trình, thì nhiều khóa sinh khi vừa nhập Khóa, cũng dửng dưng, chỉ muốn bỏ nhau. Nay thấy các cặp diễn giải, mời tự nói, các trợ nguyền, tất cả đều cởi mở, tận tâm phục vụ mình; thấy họ xin lỗi, cảm ơn, hứa sửa đổi để Làm Gương Lành cho Con, cùng “phục vụ người thứ ba, là ruột thịt trong nhà và cả nhân loại.”

Dịp bị lạc đường này, nếu tôi bị NHIỄM “CÔVÍT’ LÀ ĐÚNG, NẾU KHÔNG THÌ ĐÚNG LÀ… CHÚA CỨU! Đọc tới đây, lần nữa xin TẠ ƠN và CẦU cho tôi được “Vâng Ý Cha dưới đất cũng như trên trời.”

Image may contain: 1 person, indoor
No photo description available.
Image may contain: drink
Image may contain: plant, flower, tree, outdoor and nature
+29
Được xem 1 lần, bởi 1 Bạn Đọc trong ngày hôm nay