NHỮNG CÂU MẮNG NHỚ ĐỜI

Image may contain: 1 person, standing and outdoor
8 SÀI GÒN

NHỮNG CÂU MẮNG NHỚ ĐỜI

Tiếng Ông Tổ trưởng vang lên từ ngoài cổng: “Sáng mai đi mua gạo nhé”.

Từ mờ sáng, tôi đã cầm cuốn sổ lương thực đi ra điểm bán gạo. Chỗ bán gạo là một cây xăng đã đóng cửa, vì xăng đâu ra mà bán vào thời điểm năm 1977. Người ta đã đến trước tôi và đứng xếp hàng từ bao giờ. 10g sáng, đến lượt tôi tiến lên nhận gạo. Phía dưới chen lấn làm tôi mất thăng bằng và ngã chúi vào đống gạo. Tiếng cô gái đong gạo quát lên: “Cái chị này! Từ từ rồi cũng có gạo, cứ như là chết đói đến nơi. Việc gì mà phải tranh nhau như vậy”. Tôi cảm thấy rất là nhục! Trước ngày Miền Nam bị rơi vào tay Cộng sản, tôi đâu có phải đi mua gạo kiểu này. Đây là lần đầu tôi bị mắng trước một đám đông và tôi cắn răng không nói một lời.

Lần thứ hai là lần đi mua dầu hôi thắp đèn. Những năm đầu của cái ngày gọi là Giải Phóng Miền Nam, điện cúp thường xuyên và phải thắp đèn dầu. Mua được lít dầu là quý lắm. Một lần xếp hàng mua dầu, mỗi nhà hai lít. Tôi đang đứng xếp hàng thì cô đong gạo hôm nọ nhìn thấy tôi: “Chị kia, đừng làm như lần trước đi mua gạo nhé. Lần này mà tranh nhau là sẽ không bán”. Tiếng cô gái the thé vang lên.

– Tôi tranh nhau bao giờ, ăn nói cho cẩn thận. Vừa nói dứt câu, tay Du kích xách súng chạy vào: “Chống đối cán bộ à”? Tù mọt gông đấy! Cả một đám đông nhìn chằm chặp vào tôi, tôi đứng như tượng đá.

Tiếng xì xào vang lên trách móc cô gái đã mắng tôi, còn tay Du kích nói to để cho tôi nghe thấy: “Xem lý lịch gia đình này thế nào, hay là lại đang âm thầm chống lại Nhà nước”.

Tôi xách hai lít dầu đi về nhà và nói với thằng em: “Từ ngày mai, tao không đi mua bất cứ một cái gì mà “chúng nó” bán nữa. Mày đi xếp hàng mà mua.

Và kể từ lần đó, không bao giờ tôi lai vãng đến những chỗ tập trung xếp hàng để mua đồ.

Ngày hôm nay, tôi có thể mua cả xe bồn dầu, vì cháu tôi có cây xăng, nhưng vào cái thời khốn nạn đó, mua được lít dầu là hạnh phúc lắm rồi…

SƯU TẦM

Được xem 1 lần, bởi 1 Bạn Đọc trong ngày hôm nay