Nhiều khi không cho xuất cảnh, trong lòng vẫn phơi phới niềm vui!

Image may contain: sky, airplane and outdoor
Hoang Le Thanh

Nhiều khi không cho xuất cảnh, trong lòng vẫn phơi phới niềm vui!

Mặc cả!

Mặc cả hay trả giá là một loại đàm phán trong đó khách hàng tranh luận về giá cả, bản chất chính xác của giao dịch với nhà cung cấp. Nếu việc mặc cả dẫn đến được thỏa thuận thành công về các điều khoản, giao dịch sẽ diễn ra.

Mặc cả là một chiến lược trả giá thay thế cho sự kiện thông thường là cố định.

Cách đây gần 4 năm, khi đó tôi đang chữa trị căn bệnh ung thư và vừa trải qua một cơn phẫu thuật quyết định sự sinh tử của số mệnh.

Vừa tái khám sau 1 tuần xuất viện. Tôi nhận giấy mời của An ninh Quận Hải Châu Đà Nẵng, yêu cầu tôi đến làm việc.

Họ sốt sắng đến nỗi, người bị bệnh ung thư gần chết cũng không thoát được, họ cũng không quên nhiệm vụ “bảo vệ an ninh tổ quốc” tàu cộng.

Một viên thiếu tá an ninh chờ sẵn và đón tôi từ ngoài cổng trụ sở công an quận.

Tôi bước chân vào…

Trong phòng có 4 người, Tất cả đều mặc đồ dân sự. Một đại tá, một thượng tá, một người có lẽ là thiếu tá và tôi (@Hoang Le Thanh).

Thời gian làm việc đã kéo dài qua nhiều tháng, dường như có thể kết luận được, viên thượng tá nhếch môi cười nữa miệng, hỏi tôi:

– Theo anh thì tội trạng của anh là bao nhiêu năm tù.

– Ba năm – tôi dức khoát, không cần suy nghĩ.

– Tại sao là 3 năm – viên thượng tá cười gằn, đứng lên vung tay chỉ vào tập hồ sơ và gằn giọng:

– Tội trạng nầy tối thiểu phải 12 năm.

Tôi bật cười về thái độ của viên thượng tá, ông ta tưởng như đưa một người vào tù là sự thành công lớn của ông ta.

Tôi nhớ lại một đoạn đời xưa cũ, trong một trường hợp tương tự, và căn bệnh hiện tại, liệu mình còn sống được bao lâu mà ở tù, tự nhiên tôi nở nụ cười thật tươi:

Chờ cho viên an ninh ngồi xuống, tôi nói:

– Tại sao phải là 12 năm, anh thừa biết là tôi cũng chẳng có tội chi. Nhưng theo luật pháp Việt Nam qui định là tôi có tội, anh ghi biên bản, anh kết tội nặng nề quá. Chỉ gạch bỏ một dòng, thậm chí vài chữ là tôi chỉ còn 6 năm là cùng.

Viên thượng tá liếc nhìn vị đại tá phó trưởng phòng – đang ngồi trầm ngâm – rồi quay lại tôi, ông nói:

– À! Nếu lãnh đạo châm chước cho anh tuổi già. Trong khung hình phạt sẽ là từ 6 năm đến 12 năm, chúng tôi không làm gì … quá, mà do … biên bản … những lời khai, …

Vẻ mặt vẫn bình thản, không đi vào tranh cãi, tôi nhỏ nhẹ:

– Vâng! Tôi ở tù rồi cũng ra, các anh cũng sẽ về hưu, chúng ta vẫn còn nhiều dịp ngồi nhâm nhi chén rượu hay ly trà… Tuổi già, tôi và các anh, không ai tránh khỏi bệnh hoạn, tôi và các anh cùng nằm chung một phòng bệnh, lại 2 giường bệnh sát nhau, còn có thể kể chuyện kỷ niệm cho nhau nghe: Rồi cuối cuộc đời, ai cũng trở về với đất, …

Một khoảng yên lặng nặng nề trôi qua, tôi chủ động lên tiếng trước:

– Cơ quan an ninh có quyền hạn quá cao, tòa án và viện kiểm sát sẽ nghe các anh. Tôi nghĩ các anh chỉ cần đề xuất tội danh của tôi: Chỉ khoảng 3 năm tù là được rồi.

Thời gian lại nặng nề trôi qua.

Tôi ra về, chuẩn bị vài bộ đồ, một cái mền mỏng, vài thứ vệ sinh cá nhân bỏ gọn trong một cái túi nhỏ và đi đó đây. ĐT vẫn mở để an ninh dễ dàng định vị.

Thời gian kéo dài, tôi chịu sự giám sát chặc chẽ.

Sau nầy, trong một lần gặp gỡ vị phó Trưởng phòng an ninh nói với tôi rằng: Ông ta đã lên tiếng, bảo đảm và đề xuất tôi cần sự giám sát chặt chẽ thay vì vào tù.

Đó là giai đoạn mà tôi thường xuyên tiếp các sĩ quan an ninh đến viếng thăm.

Trong lương tâm, các vị sĩ quan an ninh già đều biết tôi hoàn toàn vô tội, họ cũng không cần lấy tôi làm bước chân danh vọng hay thêm cấp chức hoặc tăng lương.

Tôi chỉ thiên về một mảng là chống Tàu cộng xâm lược. Tôi có tội (theo luật pháp hiện thời tại Việt Nam) là viết bài chân chất nêu lên đúng sự thật đau lòng và xót xa cho Tổ Quốc Việt Nam.

Trong một đất nước lên tiếng nói thể hiện lòng yêu nước không phải là chuyện dễ dàng.

Tới bây giờ, bãi Tư Chính – quyền chủ quyền, quyền tài phán của nước ta lại bị quân Tàu lăm le xâm chiếm, non sông gấm vóc của chúng ta lại bị tổn thất.

Uất ức và làm sao câm lặng !?.

Những ngày vừa qua, có cảm nhận dường như những người cao tuổi có phần … lặng lẽ!

Năm nay tuổi đã 70, có lẽ tôi thuộc về lớp người già. Mà sao trong lòng đầy đắng cay.

Hay là những người già cũng quá mệt mỏi, …

Hoang Le Thanh

Ảnh: Sáng 18/8, một góc của thành phố Melbourne (Úc), nhìn từ cửa sổ, lúc máy bay sắp hạ cánh, trong dịp đi lang thang nước Úc.

Được xem 1 lần, bởi 1 Bạn Đọc trong ngày hôm nay