“LICENCE TO KILL” VÀ LUẬT PHÁP CUNG ĐÌNH

Đỗ Văn Ngà
“LICENCE TO KILL VÀ LUẬT PHÁP CUNG ĐÌNH” 

Chắc mọi người cũng từng thưởng thức qua những loạt phim hành động nói về chàng điệp viên 007? Có một bộ phim có tựa đề không bao giờ tôi quên đó là “licence to kill”- tức “quyền được giết” do Timothy Dalton thủ vai James Bond. Bộ phim phát hành vào năm 1989.

Thực ra không phải James Bond trong phim này mới có đặc quyền được giết, mà James Bond trong bất kỳ phim nào cũng có cái đặc quyền đó hết. Những con người này không cần phải làm theo những gì luật pháp quy định như những nhân viên cảnh sát hay những đơn vị đặc nhiệm tồn tại công khai, mà họ toàn quyền tiền trảm hậu tấu trong sự bao bọc của những sự phong tỏa thông tin.

Đất nước nào cũng tồn tại những đơn vị gián điệp hoạt động ở nước ngoài họ làm nhiệm vụ quốc gia. Cho nên họ không phải chịu sự điều khiển luật pháp bên trong quốc nội. Dù bên ngoài thế, nhưng bên trong, những quốc gia dân chủ có mối quan hệ giữa nhà nước và nhân dân cùng chung một loại chất keo dính, đó là tất cả đều phải hoạt động theo pháp luật.

Tại các quốc gia dân chủ, luật pháp bao trùm từ tượng tầng xuống hạ tầng, tức từ nguyên thủ quốc gia xuống đến từng người dân. Cho nên, cuộc chạy đua vào ghế nguyên thủ nó rất đẹp tất cả đều theo luật pháp. Họ phải nỗ lực hết mình đi khắp nới vận động để kiếm từng lá phiếu cho mình. Cuộc chiến giữa họ là cuộc chiến giành lòng dân trên chính trường. Và người chiến thắng rất xứng đáng, vì họ đã thể hiện năng lực của họ trước đám đông như là show hàng cho dân chọn lựa. Đó là bản chất của những cuộc chiến giành quyền lực trong giới chính trị tại xứ đó.

Còn tại Việt Nam, luật pháp chỉ trùm ở tầng thấp không với tới thượng tầng được. Tức luật pháp chỉ đủ trùm lên đầu dân, còn đối với 4 triệu đảng viên, luật pháp không với tới. Chỉ một kẻ ấu dâm như Nguyễn Hữu Linh mà luật pháp còn bất lực huống hồ chi thượng tầng cao hơn? Ở đỉnh của bộ máy quyền lực ĐCS, nó quá cách xa luật pháp, vậy trên đó những người CS muốn giành lấy quyền lực về cho mình thì phải làm gì? Phải trang bị cho mình một Licence to kill, tức họ mặc nhiên tự ban cho chính họ quyền được giết như là luật ngầm của giới mafia.

Tể tướng có quyền lực quá mạnh đòi hoàng thượng nhường ngôi, hoàng thượng không nghe thì dùng licence to kill để diệt. Hoàng thượng muốn dồn cựu tể tướng vào chân tường, tể tướng dùng licence to kill thịt cho hoàn thượng ngã bệnh hôn mê bất tỉnh phải đánh đu từng giây từng phút với tử thần. Cuộc chơi giữa vua chúa và những đại thần trong một triều loạn, được bảo đảm sự riêng tư bằng hàng rào chặn tin của triều đình. Bên trong triều, các vua quan chém giết máu tươi chảy đầy đại điện trước ngai vàng, thế nhưng ở vòng ngoài, họ thông báo rằng: vua quan bọn họ rất thuận hòa.

Ở Việt Nam, người ta cho rằng có 2 tầng luật pháp:

– Tầng nhứ nhất, tầng thấp nhất chính là thứ luật dành cho tiện dân, tức là Hiến Pháp và Luật pháp. Nói theo ngôn ngữ của thời phong hiến thì thứ luật này chỉ thể quyết được trường hợp cẩu đầu trảm;

– Tầng thứ 2 cao hơn, đó là Điều Lệ Đảng. Luật này dành cho những đảng viên thông thường từ cấp ủy viên Trung Ương trở xuống. Luật này nó là chủ còn hiến pháp và luật pháp là tớ. Khi những quan chức phạm pháp, luật này chưa ra tay thì thứ luật giành cho tiện dân kia không thể chạm vào được. Nói theo ngôn ngữ của thời phong kiến thì luật này quyết được trường hợp hổ đầu trảm.

Đó là những gì người ta hiểu, còn thực chất, hệ thống luật pháp Việt Nam còn có một thứ luật tối thượng giành cho giới cung đình, đó là licence to kill – quyền được giết. Những cú ra đòn chí tử khiến đối thủ chính trị phải đi nước ngoài chữa trị để kéo dài sự sống rồi mới nhắm mắt. Không một loại luật nào trong 2 tầng luật pháp kia chạm tới họ. Đấy được xem như cách giải quyết tương tự như trường hợp long đầu trảm của phong kiến.

Vậy qua bức tranh chính trị Việt Nam, chúng ta thấy gì? Chúng ta thấy rằng, trong tầng nấc luật pháp Việt Nam, càng lên cao nó càng rừng rú. Và lên đến tầng thứ 3 – tâng cuối cùng- thì họ giải quyết nhau bằng những cú rình, vồ, và hạ sát y như loài lang soái đang tồn tại trong các rừng hoang vắng bóng con người vậy. Thực chất, 95 triệu dân chúng ta đang bị cai trị bởi một đảng như như vậy đó. Quan điểm “mọi thứ để đảng và nhà nước lo” chính là giao con cho sư tử trông giùm mà thôi. Cần phải thay đổi suy nghĩ.

– Đỗ Ngà –

DONGA.BLOG
Do Nga, Đỗ Ngà, Đỗ Văn Ngà, Facebooker Do Nga, Facebooker Do Van Nga, Do Van Nga, freedom, Vietnam
Được xem 1 lần, bởi 1 Bạn Đọc trong ngày hôm nay