ĐEM YÊU THƯƠNG VÀO NƠI OÁN THÙ.

Hoa Kim Ngo and Lê Việt Kỳ Nhi shared a post.
Image may contain: 1 person, standing and outdoor
Image may contain: plant, basketball court, flower and outdoor

Nguyễn Ngọc LụaFollow

ĐEM YÊU THƯƠNG VÀO NƠI OÁN THÙ.

 

Đi tìm sự tự do là một nhu cầu tất yếu do sự ngột ngạt ở Việt Nam đã bóp chết những cơ hội muốn vươn lên sống đúng phẩm giá của một con người tự do đúng nghĩa. Phải nói khi người yêu nước dám bước chân xuống đường biểu thị thái độ phản đối của mình, giây phút đó họ đã trở nên thật sự tự do với chính họ, tự do với chính suy nghĩ của họ. Gây phút đó họ đã cho phép mình tự cởi trói khỏi những xiềng xích sợ hãi vô hình bấy lâu nay.

Trên thực tế bắt bớ, đàn áp sẽ là những chính sách đường lối thất bại vì nó chẳng thu phục nhân tâm mà luôn tìm cách dựng nên những hàng rào kẻm gai ngăn chặn tự do của Dân chúng. Để dẫn đến những cái sai trái, dối trá khác như phải tạo ra những làn sóng thông tin giả hồng đánh lừa người dân như dàn dựng, tuyên truyền và bịa đặt để biến nhân dân thành kẻ bạo động để rồi đàn áp mọi tiếng nói ôn hòa khác. Điều đó chứng tỏ họ không có năng lực và khả năng để lãnh đạo đất nước.

Con đường Tự do, dân chủ, nhân quyền là nỗi khát vọng, là ước mơ của người Việt. Và cái giá của nó là chịu đàn áp, bỏ tù, đánh đập, trục xuất, và bị gọi là “phản động”. Những điều đó không làm nhục chí, mà càng tạo ra Sức mạnh để chúng ta cùng nhau xuyên qua nó.

“Dây kẽm gai đâm nát trời chiều” sẽ không còn là vấn đề của con người gây ra tổn thương với con người, mà đã trở thành vấn đề con người xúc phạm trực tiếp đến Đấng Tạo Hóa, Đấng đã kêu gọi con người để phục vụ chứ không phải cai trị bằng sự áp đặt, Đấng có quyền trên tất cả nhưng vẫn để con người sống có tự do, sống có phẩm giá chỉ để con người bắt chước và làm theo bài học đó

Thương những anh em đã bị bắt bớ đánh đập chỉ vì biểu tình, ngoài những tổn thương về thể xác, biết khi nào những tổn thương về tinh thần của họ sẽ vơi đi? hay là giống như mình, mỗi khi nghĩ về nó, cảm thấy tê dại và xót xa như nuốt phải muối ớt, gợi nhớ về một màn hành hung tập thể thời đêm trường nô lệ…yêu quái xấu, nhưng con người đáng sợ hơn nó nhiều. Nhà nước này đã mang lấy ách của nó sao? Dẫu sao xin anh em cũng hãy vui lên, vì “Phúc thay ai bị bách hại vì sự công chính, vì Nước Trời là của họ”.

Nếu không tha thứ được chính chúng ta đang uống chén độc của người cộng sản: chính là gieo rắc sự căm thù, và bạn sẽ chết vì nộc độc đó trước khi người cộng sản chết, bạn phải mạnh mẽ hơn họ ở trái tim bao dung, yêu cho đến khi họ trở về với nhân dân. Có nhiều anh chị em dân chủ, vẫn đấu tố người cùng chuyến tuyến, vẫn miệt mài khinh miệt và chửi rủa đòi chém giết người cộng sản. Nghĩa là vẫn uống chén của người cộng sản, vậy làm sao thay đổi được cộng sản?

Nếu có dịp ngang qua đây, xin hãy dừng lại để lại trên những hàng rào kẽm gai những bông hoa với thông điệp muốn nói của mình, và có thể lưu giữ nó bằng những hình ảnh đẹp, để ai đó muốn bắt bớ ngăn cản chúng ta xuống đường cũng ý thức một điều rằng, chính là những bông hoa màu nhiệm chứ không phải điều gì khác, mới hồi phục lại một xã hội văn minh tình thương.

Lê Việt Kỳ Nhi shared a post.
Vừa bắt gặp một tấm lòng mình rất trân trọng và quý mến. Qua bài viết này! Tôi chợt nhớ đến bài diễn văn xuyên thế kỷ của Martin Luther King, đến những bông hoa người Đông đức tặng cho cảnh sát, bài học tình yêu thương chúng ta cần phải học chớ có chê cũ rích.

Mong rằng sẽ bắt gặp được nhiều người Việt Nam như Lụa, ngày thay đổi sẽ phải đến thôi !

Được xem 1 lần, bởi 1 Bạn Đọc trong ngày hôm nay