Để có một đời sống vui tươi, hạnh phúc.

Để có một đời sống vui tươi, hạnh phúc.

Tác giả: Phùng văn Phụng

Một người bạn gởi cho tôi: 7 bước đến hạnh phúc, đọc đi đọc lại nhiều lần thấy rất là thắm thía, rất là chí lý, chỉ cần cảm thông nhiều hơn, yêu thương nhiều hơn, thương xót nhiều hơn. Hiểu biết là một chuyện. Thực hành mới là khó. Ai thực hành được thì người đó có hạnh phúc.

7 bước đến hạnh phúc là:

1) Suy nghĩ ít lại, Cảm nhận nhiều hơn!

2) Bớt đi khó chịu, Mỉm cười nhiều hơn!

3) Nói ít lại, Lắng nghe nhiều hơn!

4) Xem ít lại, Hành động nhiều hơn!

5) Phán xét ít lại, Chấp nhận nhiều hơn!

6) Phàn nàn ít lại,Trân trọng nhiều hơn!

7) Sợ hãi ít lại, Yêu thương nhiều hơn!

Ba mươi ba lúc vui của Kim Thánh Thán

Nhà phê bình Trung Hoa ở phái ấn tượng, ở thế kỷ 17,nhân một lúc ngồi buồn trong một ngôi miếu, nhìn mưa rơi liên miên mà nhớ  lại những phút vui trong đời mình .

1) Mùa hè, tháng bảy, mặt trời ngừng ở giữa trời, không có gió mà cũng không có mây, sân trước sân sau hực lên như lửa, không một con chim nào dám bay lại. Mồ hôi đổ khắp mình, chảy như suối. Cơm dọn trước mặt mà ăn không được. Bảo trải chiếu nằm trên đất, nhưng chiếu ướt nhẹp,

ruồi bay lại đậu ở cổ, ở mũi đuổi không đi. Đương lúc không biết làmsao, bỗng mây đen kéo tới, sấm nổ vang như trăm vạn tiếng trống, tiếng kèn của đạo quân. Mái nhà nước xối như thác. Mồ hôi ngưng chảy, đất khô như quét, ruồi bay đi hết, ăn cơm đuợc. Cũng chẳng khoái ư.?

2) Vợ vui vẻ lấy cây trâm vàng để cho chồng đổi rượu đã bạn được ba ngày. Chẳng cũng khoái ư?

3) Đêm ngồi một mình trong thư phòng đương bực mình vì nghe tiếng con chuột sột soạt không biết gậm đồ vật nào hay nhấm cuốn sách nào. Bổng thấy chú mèo dữ, đuôi ngoe nguẩy. Nghe tiếng kêu chít một tiếng, con chuột bỏ đi. Chẳng cũng koái ư?

28) Mở cử sổ cho ong bay ra cũng chẳng khoái ư?

30) Thấy chiếc diều đứt dây cũng chẳng khoái ư?

31) Nhìn cảng đốt đồng, chẳng cũng khoái ư?

32)  Trả hết nợ cũng chẳng khoái ư?

Trích Sách ” Sống Đẹp”  của Lâm Ngữ Đường

Cảm giác hạnh phúc nhiều khi rất đơn giản mà con người của mình làm thành phức tạp, phải không?

Nếu không bị đi “cải tạo” đi tù trong các trại “học tập” của cộng sản, không bị bỏ đói triền miên, không có miếng cơm nào trong bụng lâu dài 9, 10 tháng, 5, 10 năm thì  đâu có cảm giác hạnh phúc, vui tươi khi được ăn cơm với muối rang mà tưởng chừng ăn cơm với đường cát.

Quên:

Quên không phải là việc làm đơn giản. Muốn quên đi cần phải tập luyện. Suy cho cùng nếu ta không quên các lỗi lầm của người khác, tức giận là lấy sai lầm của người khác để trừng phạt chính mình, cứ mãi nhớ và không quên khuyết điểm của người khác thì người bị tổn thương nhiều nhất chính là bản thân mình, bởi lẽ đó để có được niềm vui và cuộc sống thanh thản ta không nên truy cứu lỗi lầm cũ của người khác vì nhớ lỗi lầm của người khác thì thiệt hại nhiều nhất chính là bản thân mình.

Tha thứ:

Thầy giáo yêu cầu mỗi chúng tôi mang một túi nylon sạch và một bao tải khoai lang đến lớp. Sau đó thầy bảo chúng tôi không tha thứ lỗi lầm cho người nào đó thì hãy chọn ra một củ khoai lang viết tên người đó và ngày tháng năm rồi bỏ nó vào túi nylon.

Sau vài ngày có nhiều khoai lang, túi trở nên vô cùng nặng.

Sau đó thầy lại yêu cầu chúng tôi phải luôn mang cái túi theo bên mình, tối ngủ cũng phải để túi bên cạnh. Sự phiền phức phải mang vác cái túi, nhất là về tinh thần lúc nào cũng phải nhớ đến nó.

Qua thời gian, khoai tây bị phân hủy thành một chất lỏng nhầy nhụa. Đây là cái giá mà chúng ta phải trả cho việc khư khư ôm lấy giận hờn trong lòng.

Trong thâm tâm chúng ta thường cho rằng tha thứ là món quà đối với người được tha thứ, như bạn thấy đấy, đây rõ ràng là món quà cho chính chúng ta.

Tin mừng theo thánh Mat-thêu: ” Bấy giờ ông Phê-rô đến gần đức Giê-su mà hỏi rằng: ” Thưa Thầy  nếu anh em con cứ xúc phạm đến con, thì con phải tha đến mấy lần? Có phải bảy lần không?” Đức Giê-su đáp: “Thầy không bảo là đến bảy lần, nhưng là đến bảy mươi lần bảy. (Mt 18 câu 21,22)

Nghĩa là tha thứ mãi mãi.

Khi Chúa Giê su bị đóng đinh, bấy giờ Chúa nói: ” Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết việc họ làm” (Lc.23: 34)

Yêu kẻ thù:

Chúa Giê-su dạy rằng :” Ngươi phải yêu mếm Đức Chúa , Thiên Chúa của ngươi hết lòng, hết linh hồn hết trí khôn và hết sức lực ngươi. Điều răn thứ hai là: Ngươi phải yêu người thân cận như chính mình. Chẳng có điều răn nào khác lớn hơn điều răn đó. (Mc 12 câu 30-31)

Khi anh em đứng cầu nguyện, nếu anh em có chuyện bất bình với ai, thì hãy tha thứ cho họ, để Cha của anh em là Đấng ngự trên Trời cũng tha lỗi cho anh em,. (Mc 11, câu 25)

Ngài cũng dạy rằng: ” Ai không yêu thương, thì không biết Thiên Chúa, vì Thiên Chúa là tình yêu” ( 1 Ga 4, câu 8)

Anh em đã nghe Luật dạy rằng: Hãy yêu người thân cận và ghét kẻ thù. Còn Thầy, Thầy bảo anh em, hãy yêu kẻ thù và cầu nguyện cho những kẻ ngược đãi anh em.(Mt 5, câu 43-44)

Nếu chúng ta thực hành được ba điều trên QUÊN, THA THỨ và YÊU KẺ THÙ chắc chắn chúng ta sẽ tìm thấy niềm vui và hạnh phúc.

Nhiều khi sức con người có giới hạn. Với sức con người chúng ta không làm được, nhưng nếu chúng ta cầu nguyện cùng Thiên Chúa toàn năng, với sự giúp sức của Thiên Chúa, chúng ta có thể làm được.

Phùng văn Phụng

18 April 2015

Được xem 1 lần, bởi 1 Bạn Đọc trong ngày hôm nay