ĐỪNG VÌ CÁI TÔI QUÁ LỚN MÀ ĐÁNH MẤT GIA ĐÌNH – Pham Nhat Minh

Pham Nhat Minh

Trong cuộc đời này, có những thứ nếu mất đi rồi sẽ chẳng bao giờ lấy lại được, và gia đình chính là một trong những điều quý giá nhất. Thế nhưng, trớ trêu thay, có rất nhiều người đã tự tay đánh mất gia đình của mình, không phải vì thiếu yêu thương, không phải vì cạn tình nghĩa, mà chỉ vì một thứ nhỏ bé nhưng lại vô cùng nguy hiểm: cái tôi và lòng sĩ diện.

Có người nói: “Trong hôn nhân, người thắng chẳng có gì để tự hào, bởi chỉ cần một người thua, cả gia đình đều mất.” Thật vậy, nhiều cặp vợ chồng từng yêu nhau đến quên mình, nhưng khi bước vào cuộc sống chung, lại để những mâu thuẫn nhỏ nhặt biến thành hố sâu chia cách. Không ai chịu nhường ai, không ai muốn cúi đầu trước ai. Mỗi người đều mang trong mình cái tôi quá lớn, sĩ diện quá cao, để rồi biến gia đình thành chiến trường, biến mái ấm thành nơi đầy tiếng thở dài.

Chúng ta quên mất rằng: gia đình không phải nơi để phân định đúng – sai, hơn – thua. Gia đình là nơi để thương nhau, để nương tựa vào nhau giữa giông bão cuộc đời. Một lời nhường nhịn không khiến ta nhỏ bé đi, một cái ôm sau cơn giận không làm ta mất giá trị, mà ngược lại, đó mới chính là sức mạnh để giữ gia đình bền lâu.

Đừng để cái tôi làm chúng ta thắng trong một trận cãi vã, rồi thua trong cả một đời sống chung. Đừng để lòng tự ái khiến ta hả hê trong giây phút, rồi nuối tiếc trong những năm tháng còn lại. Thử nghĩ xem, có đáng không, khi ta giữ được chút sĩ diện, nhưng mất đi tiếng cười con trẻ, ánh mắt yêu thương của người bạn đời, và sự ấm áp của một mái nhà?

Một gia đình hạnh phúc không được xây dựng bằng những cái tôi cao ngất, mà được vun đắp từ những lần biết lắng nghe, biết nhẫn nhịn, biết đặt chữ “chúng ta” cao hơn chữ “tôi”. Hạnh phúc không phải là không có cãi vã, mà là sau cãi vã, vẫn còn đủ bao dung để ngồi lại bên nhau, vẫn còn đủ thương để nắm tay nhau đi tiếp.

Con người ai cũng có lúc sai, ai cũng có lúc nóng giận. Nhưng điều quan trọng là, chúng ta có dám hạ thấp cái tôi để giữ lấy người thân của mình hay không. Một lời xin lỗi đúng lúc có thể cứu vãn một hôn nhân. Một lần nhường nhịn có thể giữ lại cả một mái ấm. Và một cái ôm trong nước mắt có thể xóa đi cả trăm ngày lạnh nhạt.

Đừng để đến khi mái ấm đã vỡ vụn, ta mới hoang hoải nhìn lại và thốt lên: “Giá như ngày ấy mình bớt sĩ diện, giá như mình chịu nhường một bước…” Nhưng giá như thì luôn đến muộn. Và khi đó, những gì còn lại chỉ là sự tiếc nuối trong những căn phòng lạnh lẽo, nơi cái tôi năm xưa chẳng thể sưởi ấm nổi một trái tim cô độc.

Bởi cuối cùng, hạnh phúc gia đình không cần người đúng – người sai, mà chỉ cần có những trái tim biết thương, biết nhường, biết đặt tình yêu trên cả cái tôi nhỏ bé.

Hãy nhớ: thắng một cuộc tranh cãi thì dễ, nhưng giữ được một gia đình mới là bản lĩnh.

Tg Phạm Nhật Minh

ngày 19/09/2025


 

Được xem 2 lần, bởi 2 Bạn Đọc trong ngày hôm nay