DẦN DẦN, TÔI LẠI THÍCH SỰ CÔ ĐƠN- Lm. Anmai, CSsR

Vũ Quốc Thịnh

Lm. Anmai, CSsR

Dần dần, tôi lại thích sự cô đơn. Một kiểu cô đơn không hẳn là buồn, nhưng rất lặng. Một kiểu im lặng không gào thét, không oán trách, chỉ lặng lẽ tựa như dòng sông chảy qua đêm tối – không ai thấy, cũng chẳng ai quan tâm. Không phải vì tôi ghét thế giới, cũng không phải vì tôi sợ con người. Chỉ là… tôi mệt. Và tôi nhận ra, càng trưởng thành, con người ta càng cần ít hơn những ồn ào, và nhiều hơn những khoảng lặng để sống thật với mình.

Tôi từng nghĩ rằng, sống là phải có nhiều bạn bè, phải được yêu thương, quan tâm, thấu hiểu. Nhưng rồi tôi nhận ra, sự quan tâm nếu đến không đúng lúc hoặc không chân thành, thì cũng chỉ là thêm một vết cắt. Đã từng, có những lần mở lòng ra, nhưng đáp lại là sự thờ ơ hoặc vô tình. Đã từng, có những lần tâm sự, nhưng rồi câu chuyện riêng tư ấy lại trở thành đề tài để người khác đem ra bàn tán. Cái cảm giác bị hiểu lầm, bị đem ra so sánh, bị đánh giá… nó khiến lòng tôi đầy những vết nứt không tên.

Và rồi, tôi rút về. Rút khỏi những mối quan hệ mà ở đó tôi phải gồng mình để vừa lòng ai đó. Rút khỏi những cuộc trò chuyện nửa vời, nơi người ta nói cho có, lắng nghe cho xong. Tôi bắt đầu thích ngồi một mình. Lặng thinh trong quán cà phê không bạn đồng hành. Dạo bước trên con phố quen không ai kề cạnh. Đêm về, mở một bản nhạc nhẹ rồi viết vài dòng trong cuốn sổ nhỏ cũ kỹ. Thế mà nhẹ lòng lắm. Không giả vờ vui. Không cần cố gắng cười. Không phải diễn để ai vừa ý.

Cô đơn, nhưng không cô độc. Vì tôi có tôi. Tôi dần học cách làm bạn với bản thân. Học cách tự an ủi khi lòng buồn. Tự vỗ vai mình khi chẳng ai thấy nỗi đau trong mắt. Tự lau nước mắt mà không cần một lời hỏi han. Không phải vì tôi mạnh mẽ, mà bởi vì tôi hiểu, không ai có thể đồng hành cùng mình suốt cả hành trình. Sẽ có những đoạn đường mà tôi phải đi một mình, lặng lẽ nhưng kiên cường.

Tôi dần hiểu rằng, có những nỗi buồn chỉ cần một mình chịu. Có những hạnh phúc không cần ai chứng kiến. Có những chiến thắng không cần ai vỗ tay. Và cũng có những lần vấp ngã, chỉ bản thân mới biết đứng dậy đau đến thế nào.

Tôi bắt đầu ngại sự quan tâm từ người khác. Không phải vì tôi không cần, mà bởi vì tôi sợ – sợ kỳ vọng, rồi thất vọng. Sợ quen với sự ngọt ngào, để rồi một ngày bị bỏ rơi lại càng đắng. Tôi không muốn trở thành gánh nặng của ai, cũng chẳng muốn bất cứ ai trở thành điểm tựa cho mình một cách gượng gạo. Tôi chỉ cần một chút bình yên – bình yên trong chính tâm hồn đầy vết xước của tôi.

Thế là, tôi tập sống nhẹ.

Tập buông bớt những mối bận tâm.

Tập im lặng khi không cần thiết phải nói.

Tập cười khi đau, và tập chấp nhận cả những tổn thương như một phần không thể thiếu của trưởng thành.

Tôi học được rằng, bình yên thật sự không đến từ những ồn ào ngoài kia, mà đến từ sự tĩnh lặng bên trong. Không phải có ai đó luôn ở bên mới là hạnh phúc, mà là khi tôi một mình mà vẫn cảm thấy đủ đầy.

Dần dần, tôi chẳng còn muốn kể lể, chẳng cần ai phải hiểu. Không phải vì tôi khép kín, mà là tôi chọn lựa. Chọn cho mình một thế giới nhỏ – nơi tôi là chính mình, không phải giả vờ mạnh mẽ, cũng không cần biện minh cho bất kỳ cảm xúc nào.

Dần dần, tôi lại thích sự cô đơn – như một người bạn thân thuộc. Không ồn ào, không đòi hỏi, nhưng luôn ở bên tôi trong những khoảnh khắc thật nhất, đau nhất, và sâu lắng nhất của cuộc đời.

Và cũng chính từ trong sự cô đơn đó, tôi bắt đầu biết yêu lấy chính mình. Không còn mong ai đó đến cứu rỗi. Không cần một ai công nhận. Chỉ cần mỗi sáng thức dậy, tôi có thể mỉm cười, tự nhủ: “Hôm nay mình vẫn còn hiện diện, vẫn còn sống – và mình sẽ sống bình yên, theo cách của riêng mình.”

Lm. Anmai, CSsR


 

Được xem 3 lần, bởi 3 Bạn Đọc trong ngày hôm nay