Quốc gia phát minh ra giấy hiện đang sản xuất quá nhiều giấy.
Vì vậy, Shandong Chenming Paper, một trong những nhà sản xuất giấy lớn nhất Trung Quốc, đã làm những gì mà bất kỳ công ty nào phải đối mặt với tình trạng dư thừa công suất sẽ làm: Giảm giá để giải phóng thêm nguồn cung trong khi cố gắng vượt qua cơn bão.
Hậu quả là sự lỗ lã của công ty tăng lên. Tháng trước, công ty cho biết họ đã bị tích lũy khoảng 250 triệu đô la tiền nợ quá hạn. Các chủ nợ đã kiện và một số tài khoản ngân hàng của nhà sản xuất đã bị đóng băng, công ty cho biết.
Những rắc rối của nhà sản xuất giấy này chỉ là dấu hiệu mới nhất cho thấy sự tàn phá do giá cả giảm ở Trung Quốc gây ra, khi các nhà máy phải vật lộn để ứng phó với tình trạng dư thừa công suất và nhu cầu yếu.
Các công ty sản xuất giấy khác vẫn tiếp tục sản xuất nhiều hơn. Theo Cục Thống kê Quốc gia Trung Quốc, sản lượng giấy và bìa các tông của Trung Quốc tính đến tháng 10 năm nay tăng khoảng 10% so với cùng kỳ năm ngoái. Giá các sản phẩm giấy rời khỏi các nhà máy Trung Quốc đã giảm theo từng năm kể từ tháng 10 năm 2022.
Các ngành công nghiệp khác cũng đi theo một mô hình tương tự. William Li , giám đốc điều hành của công ty xe điện Trung Quốc NIO, đã nói trong một cuộc gọi với các nhà phân tích vào tháng 9 rằng các nhà sản xuất xe động cơ đốt trong tại Trung Quốc đã bước vào một “chu kỳ không bền vững hoặc một chu kỳ luẩn quẩn” của việc cắt giảm giá, làm tổn hại đến lợi nhuận. Sản xuất xe tại Trung Quốc tiếp tục tăng .
Tuần này, các nhà lãnh đạo Trung Cộng đã cam kết sẽ làm nhiều hơn nữa để kích thích nền kinh tế, bao gồm cắt giảm lãi suất và tăng cường việc bảo đảm tín dụng vay nợ của chính phủ. Nhưng áp lực đang gia tăng đối với Bắc Kinh để thực hiện hành động mạnh mẽ hơn nữa nhằm ngăn chặn vòng xoáy giảm phát dai dắng, có khả năng đưa Trung Quốc vào suy thoái dài hạn.
Giá hàng hóa xuất xưởng từ các nhà máy Trung Quốc đã giảm trong 26 tháng liên tiếp, giảm 2,5% vào tháng 11 so với cùng kỳ năm trước và không có dấu hiệu nào cho thấy chúng sẽ sớm tăng trở lại. Chỉ số giảm phát tổng sản phẩm quốc nội của Trung Quốc, thước đo về mức độ giảm giá trên toàn nền kinh tế, đã ở mức âm trong sáu quý liên tiếp, đây là khoảng thời gian dài nhất kể từ cuối những năm 1990.
Một cuộc chiến thương mại mới tiềm tàng với Tổng thống đắc cử Donald Trump có thể làm vấn đề trở nên tồi tệ hơn, bằng cách khiến Trung Quốc khó có thể chuyển giao sản xuất từ các nhà máy dư thừa công xuất sang Hoa Kỳ, khiến cho nước này phải gánh thêm nhiều hàng hóa vốn không thể tiêu thụ trong nước của Trung Cộng.
Nỗi lo sợ là tình trạng giảm phát đang ăn sâu vào tâm trí của người dân Trung Cộng. Khi giá cả giảm làm giảm lợi nhuận, các công ty có thể hoãn đầu tư hoặc sa thải nhân viên, khiến nhiều người cắt giảm chi tiêu. Những người khác có thể trì hoãn việc mua hàng vì họ nghĩ giá cả sẽ giảm nhiều hơn nữa.
“Nó trở thành một vòng luẩn quẩn”, Penelope Prime, giám đốc sáng lập Trung tâm nghiên cứu Trung Quốc, một nhóm nghiên cứu có trụ sở tại Atlanta, cho biết.
Chỉ số giá tiêu dùng của Trung Quốc vẫn cao hơn mức 0, nhưng chỉ tăng nhẹ 0,2% trong tháng 11 so với cùng kỳ năm ngoái, so với mức tăng 2,7% tại Hoa Kỳ. Tỷ lệ này của Trung Quốc thấp hơn nhiều so với mức khoảng 2% mà hầu hết các ngân hàng trung ương coi là lành mạnh cho nền kinh tế của họ.
Tuần này, Bộ Chính trị Trung Quốc gồm 24 thành viên cho biết họ sẽ thực hiện chính sách tài khóa chủ động hơn và áp dụng chính sách tiền tệ “nới lỏng nhẹ” vào năm tới – lần đầu tiên đưa ra ngôn ngữ như vậy kể từ cuộc khủng hoảng tài chánh thế giới năm 2008. Các nhà lãnh đạo cũng cam kết thúc đẩy nhu cầu trong nước và ổn định thị trường nhà ở, điều mà một số nhà kinh tế cho rằng là điều cần thiết để tái phát sự tăng giá.
Một số nhà kinh tế dự đoán giá sản xuất sẽ tiếp tục ở mức âm ít nhất là cho đến hết năm 2025, trong khi Nomura dự đoán chỉ số giá sản xuất của Trung Quốc sẽ giảm 1,2%, trong khi Macquarie ước tính mức giảm 1% vào năm 2025. Bank of America và Goldman Sachs dự báo ngược lại, giá sản xuất sẽ ổn định vào năm 2025.
Vấn đề là một khi dân chúng kỳ vọng về mức giá thấp hơn đã trở nên bản tánh cố hữu, thì rất khó để đảo ngược lại. Nhật Bản đã nhận ra điều đó một cách khó khăn vào những năm 1990 khi bong bóng bất động sản và thị trường chứng khoán vỡ khiến người tiêu dùng và doanh nghiệp tập trung vào việc trả nợ thay vì chi tiêu hoặc đầu tư, mặc dù các nhà hoạch định chính sách đã cắt giảm lãi suất xuống gần bằng không. Điều đó dẫn đến khoảng ba thập kỷ tăng trưởng yếu và giảm phát dai dẳng.
Nạn “Nhân khẩu học già hóa” cộng thêm vào một yếu tố bất lợi, càng không giúp ích được gì.
Trong những giai đoạn giảm phát trước đây, Trung Quốc đã có hành động quyết liệt hơn. Sau cuộc khủng hoảng tài chính châu Á vào cuối những năm 1990, khi giá sản xuất giảm trong 31 tháng liên tiếp, Trung Quốc đã tiến hành một quá trình đau đớn để kiểm soát tình trạng dư thừa công suất. Dưới thời Thủ tướng Chu Dung Cơ , nhiều doanh nghiệp nhà nước đã đóng cửa hoặc thu hẹp quy mô, dẫn đến tình trạng sa thải hàng loạt.
Giá tại nhà máy cũng giảm trong khoảng bốn năm liên tiếp từ năm 2012 đến năm 2016, một lần nữa, nó đã xảy ra vì tình trạng sản xuất quá mức các sản phẩm như lốp xe và tấm pin mặt trời . Các nhà lãnh đạo Trung Quốc lúc đó đã phải quyết định đóng cửa các nhà máy sản xuất thép và các nhà máy khác không cần thiết.
.
Trong lần giảm phát hiện tại, Ông chủ tịch Tập Cận Bình dường như cam kết thúc đẩy tăng trưởng thông qua sản xuất nhiều hơn. Ông coi tăng trưởng nền kinh tế theo hướng kích thích tiêu dùng kiểu Mỹ là sự lãng phí , những người quen thuộc với việc ra quyết định ở Bắc Kinh cho biết.
Một điểm khác biệt quan trọng hiện nay là nền kinh tế Trung Quốc đang tăng trưởng với tốc độ chậm hơn các giai đoạn trước đây. GDP của nước này tăng trưởng với tốc độ hàng năm khoảng 7% vào những năm 2015 và 2016. Trong quý 3 năm nay, nền kinh tế Trung Quốc đã tăng trưởng chỉ có 4,6% so với cùng kỳ năm trước và nhiều nhà kinh tế cho rằng tăng trưởng sẽ chậm hơn vào năm tới.