HAI ĐỨA TRẺ MỒ CÔI-Truyen ngan HAY

Tuyet Le Melbourne

Sau cơn lũ cuốn Làng Nù, tôi bỗng nhớ câu chuyện “Hai đứa trẻ mồ côi” được viết gần một năm. Biết đến khi nào cho hết những cảnh đời khốn khó!

HAI ĐỨA TRẺ MỒ CÔI

Trời vào hạ, nhưng có những cơn mưa chợt đến chợt đi, thật lạ. Nóng lạnh đan xen nhau, rồi mưa dầm như những ngày mùa đông năm nào ở quê mẹ, xa lắc.

Hà nhớ những cơn mưa tầm tã, nhoè cả lối đi. Trời ban ngày mà như chỉ có hoàng hôn. Cái ướt lạnh thấm sâu vào làn da mỏng trẻ con làm da tím tái.

***

Nó mang chiếc áo mưa, được tết từ những cọng cỏ tranh cũng đã cũ lắm rồi. Đầu đội cái nón lá tả tơi, co ro ngồi bán những củ khoai củ mì đã nguội lạnh. Một người phụ nữ đơn thân, cho nó ngồi ké vỉa hè. Bà cũng nghèo quá, nên căn nhà chỉ có chỗ đặt chiếc chõng tre là chưa bị nước mua ghé thăm.

Mỗi ngày nó có mặt rất sớm và về rất trễ, có hôm bị ế, phải mang về thay bữa cơm chiều. Thời ấy khoai lang khoai mì rẻ tiền hơn gạo. Mà nhà có đủ gạo ăn đâu. Khoai độn, mì độn là bình thường. Thỉnh thoảng ăn được bát cháo trắng là sung sướng lắm rồi.

Hôm nay, trời mưa nặng hạt. Những giọt mưa lộp độp trên chiếc nón lá như những giọt buồn gõ vào trái tim non dại của nó. Mặt nó buồn thiu, bưng cái giỏ khoai phủ miếng nhựa đã bạt màu. Tối nay, phải ăn khoai, nhưng có khoai ăn là quí rồi. Nó nhớ có những ngày cơn đói cồn cào ruột gan, nó phải đi tìm những trái chim chim dú dẻ bờ rào ăn lót dạ. Có hôm, nó đứng nhìn trộm một cách thèm thuồng chủ nhà kia cho con chó ăn một cái tô lớn có khúc xương (Chó miền quê ăn cùng thức ăn với người, không phải đồ ăn riêng cho chúng). Nó ước gì được khúc xương đó đem về cho em.

Từ lúc mẹ mất, gà trống nuôi con. Cha nó ngày ngày phải đi thật xa tìm việc; bán mặt cho đất, bán lưng cho trời cũng chỉ đủ bữa cháo bữa cơm độn nuôi hai chị em nó. Ở cái làng quê nghèo này, có mấy ai khá giả để giúp nhau. Mới 5 tuổi thôi, nó phải cõng em đi kiếm từng cọng rau quanh nhà cho bữa ăn tối. Rồi theo anh chị trong làng xuống ruộng bắt cá bắt cua. Em nó đói, khóc. Các anh chị xúm lại dỗ dành.

Ngày qua ngày lây lất, có lẽ mẹ nó phù hộ, theo cách nói của miền quê; nên hai chị em nó lớn lên dưới sự đùm bọc của bà con lối xóm. Khi được 10 tuổi, trong một cơn bạo bệnh, ba nó cũng bỏ lại hai chị em nó mà ra đi. Em nó ngơ ngác chẳng biết gì, nhìn ba nó nằm im trên chiếc giường được làm bằng tre, nó nghĩ ba nó đang ngủ. Thật đơn giản! Giá mà cuộc đời này mọi chuyện cũng giản đơn như thế!

Mỗi người là một số phận. Nó quen với thân phận côi cút đói nghèo, nên vẫn hồn nhiên sống. Chỉ thương đứa em, vì thiếu thốn nên cọc còi.

***

Trời sụp tối rất nhanh. Nó ghé qua nhà bác tư hàng xóm, nơi gởi đứa em. Dắt em về nhà, hai chị em ướt đẫm nước mưa. Mò mẫm trong bóng đêm, nó đốt đèn lên. Nhà lạnh ngắt. Thay đồ cho em, lau khô nước mưa rồi lấy ra mấy củ khoai còn lại trong giỏ. Hai chị em ngồi dưới ánh đèn leo lét với hai cái bóng làm cho căn nhà có vẻ ấm hơn. Bữa ăn tối của hai đứa trẻ mồ côi là thế.

Tối hôm đó, em nó lên cơn sốt cao, mê sảng. Nó hoảng hốt, vừa khóc vừa cõng em chạy sang nhà bác tư trong cơn mưa tầm tã. Nó gào thét kêu cứu; nhưng giọng một cô bé 10 tuổi ốm yếu xanh xao làm sao át được tiếng mưa. Nó liên hồi đập cửa, nhưng chỉ có bóng đêm, tiếng mưa tuôn và cơn gió rít! Nó mệt lả, ôm em vào lòng ngồi khóc trong tuyệt vọng!

Đứa bé với thân hình gầy guộc, da mỗi lúc mỗi tím đi, hơi thở yếu dần rổi ngã đầu vào cánh tay yếu ớt của chị nó. Lặng im! Mưa ngừng tuôn, gió ngừng rít! Em bé ngừng thờ! Một sự im lặng đến tê tái. Em đã về với mẹ và cha!

Trong bóng đêm, bên thềm nhà chưa khô nước, hai đứa bé mồ côi quấn lấy nhau như để sưởi ấm cho nhau. Một tấm thân mỏng manh và một cái xác, lạnh dần…!

ThuTuyet, 12/12/2023


 

Được xem 2 lần, bởi 2 Bạn Đọc trong ngày hôm nay