(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)
“Tội của chị đã được tha rồi!”.
“Vì người phụ nữ này – khi thấy những vết nhơ của sự xấu hổ – đã chạy đến rửa chúng tại nguồn nước thương xót, và không đỏ mặt khi nhìn thấy thực khách!” – Grêgôriô Cả.
Kính thưa Anh Chị em,
Lời Chúa hôm nay nói đến một phụ nữ ‘đầy tội’ nhưng không đỏ mặt. Cô đến với Chúa Giêsu, một người ‘đầy tình’. Ở đâu có tội, ở đó cần tình; ở đâu có tình, tội được giảm khinh! Biệt phái Simon nhìn cô như kẻ ‘có tội’; Chúa Giêsu nhìn cô như người ‘cần tình’.
Tin Mừng tường thuật những gì xảy ra tại nhà một biệt phái. Biết Chúa Giêsu dùng bữa ở đó, một phụ nữ đến, mang theo một bình dầu thơm, quỳ dưới chân Ngài, khóc nức nở; nước mắt cô ướt đẫm chân Ngài. Cô lấy tóc lau, xức dầu và hôn chân Chúa Giêsu. Simon tự nhủ, “Nếu quả ông này là ngôn sứ, thì hẳn phải biết người phụ nữ đang đụng vào mình là ai, là thứ người nào: một người tội lỗi”. Là Ngôn Sứ của các ngôn sứ, Chúa Giêsu biết ai chạm vào Ngài, một người ‘đầy tội’, Ngài biết ở một mức độ lớn hơn nhiều so với những gì Simon biết. Vì lý do đó, Ngài đã đối xử với cô một cách ‘đầy tình’.
Simon không thể nhìn quá bề mặt, ông nhìn cô như một người ‘đầy tội’ và trách Chúa Giêsu sẽ ‘nhiễm uế’ vì cô ấy. Để mình ‘nhiễm uế’, Chúa Giêsu tiết lộ cho Simon một bài học. Đó là sự khác biệt giữa tội lỗi với người có tội. Ngài không chấp nhận tội lỗi, nhưng đón nhận tội nhân; không đồng tình với tội lỗi, nhưng xót thương tội nhân; không khoan nhượng với tội lỗi, nhưng khoan dung với tội nhân.
Vậy tại sao người phụ nữ ‘đầy tội’ này lại dám tỏ tình cách công khai với Chúa Giêsu giữa một thế giới của các đấng mày râu, điều mà truyền thống Do Thái không cho phép? Phải chăng cô đã khám phá một điều gì đó trong trái tim ‘đầy tình’ của con người này? Phải chăng con tim khô héo cần tình của cô nay đang ngụp lặn trong suối nguồn tươi mát từ trái tim ‘đầy tình’ của Ngài, và điều này khiến cô không đỏ mặt hay sợ hãi?
Khá trùng hợp, bài đọc Côrintô hôm nay tiết lộ, Phaolô tự coi mình là một người ‘đầy tội’, “Tôi đã ngược đãi Hội Thánh”; coi Chúa Giêsu là người ‘đầy tình’, “Đức Kitô đã chết vì tội lỗi chúng ta”. Ngài đã biến đổi Phaolô thành sứ giả của một Thiên Chúa Xót Thương. Thánh Vịnh đáp ca trào tràn niềm vui, “Hãy tạ ơn Chúa, vì Chúa nhân từ!”.
Anh Chị em,
“Tội của chị đã được tha rồi!”. Đức Phanxicô nói, “Lời tha thứ của Chúa Giêsu thúc giục mỗi người chúng ta không bao giờ dừng lại ở bề mặt của sự việc, đặc biệt là khi có một người trước mặt. Chúng ta được mời gọi nhìn xa hơn, tập trung vào trái tim để thấy ‘mức độ rộng lượng’ mà mọi người có thể có. Không ai bị loại khỏi lòng thương xót của Chúa. Với tình yêu bao la, Ngài chữa lành trái tim ‘đầy tội’ của chúng ta! Tội lỗi của chúng ta không bao giờ làm Ngài sợ hãi!”. Hãy để Ngài đi vào những giờ cầu nguyện của mình, Ngài sẽ tiết lộ tội lỗi và sự yếu đuối của mỗi người. Ngài sẽ làm điều đó với sự dịu dàng, xót thương, ‘đầy tình’, và nhen lên ở đó ngọn lửa thống hối. Và nếu biết đáp ứng, bạn và tôi cũng sẽ được Ngài chào đón như Ngài đã chào đón người phụ nữ.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, con ‘đầy tội’, Chúa ‘đầy tình’. Đừng để con rơi vào cạm bẫy xét đoán, giúp con đối xử ‘thâm tình’ với anh em con như Chúa đã đối xử ‘thắm tình’ với con!”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)
From: KimBang Nguyen
**************************************
Thứ Năm Tuần XXIV, Mùa Thường Niên, Năm Chẵn
✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.
36 Khi ấy, có người thuộc nhóm Pha-ri-sêu mời Đức Giê-su dùng bữa với mình. Đức Giê-su đến nhà người Pha-ri-sêu ấy và vào bàn ăn. 37 Bỗng một phụ nữ vốn là người tội lỗi trong thành, biết được Người đang dùng bữa tại nhà ông Pha-ri-sêu, liền đem theo một bình bạch ngọc đựng dầu thơm. 38 Chị đứng đằng sau, sát chân Người mà khóc, lấy nước mắt mà tưới ướt chân Người. Chị lấy tóc mình mà lau, rồi hôn chân Người và lấy dầu thơm mà đổ lên.
39 Thấy vậy, ông Pha-ri-sêu đã mời Người liền nghĩ bụng rằng: “Nếu quả thật ông này là ngôn sứ, thì hẳn phải biết người đàn bà đang đụng vào mình là ai, là thứ người nào: một người tội lỗi!” 40 Đức Giê-su lên tiếng bảo ông: “Này ông Si-môn, tôi có điều muốn nói với ông!” Ông ấy thưa: “Dạ, xin Thầy cứ nói.” 41 Đức Giê-su nói: “Một chủ nợ kia có hai con nợ: một người nợ năm trăm quan tiền, một người năm chục. 42 Vì họ không có gì để trả, nên chủ nợ đã thương tình tha cho cả hai. Vậy trong hai người đó, ai mến chủ nợ hơn?” 43 Ông Si-môn đáp: “Tôi thiết tưởng là người đã được tha nhiều hơn.” Đức Giê-su bảo: “Ông xét đúng lắm.”
44 Rồi quay lại phía người phụ nữ, Người nói với ông Si-môn: “Ông thấy người phụ nữ này chứ? Tôi vào nhà ông: nước lã, ông cũng không đổ lên chân tôi, còn chị ấy đã lấy nước mắt tưới ướt chân tôi, rồi lấy tóc mình mà lau. 45 Ông đã chẳng hôn tôi một cái, còn chị ấy từ lúc vào đây, đã không ngừng hôn chân tôi. 46 Dầu ô-liu, ông cũng không đổ lên đầu tôi, còn chị ấy thì lấy dầu thơm mà đổ lên chân tôi. 47 Vì thế, tôi nói cho ông hay: tội của chị rất nhiều, nhưng đã được tha, bằng cớ là chị đã yêu mến nhiều. Còn ai được tha ít thì yêu mến ít.” 48 Rồi Đức Giê-su nói với người phụ nữ: “Tội của chị đã được tha rồi.” 49 Bấy giờ những người đồng bàn liền nghĩ bụng: “Ông này là ai mà lại tha được tội?” 50 Nhưng Đức Giê-su nói với người phụ nữ: “Lòng tin của chị đã cứu chị. Chị hãy đi bình an.”