(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)
“Những kẻ đứng chót sẽ lên hàng đầu, những kẻ đứng đầu sẽ phải xuống hàng chót!”.
“Bi kịch của một cuộc đời không phải là nó kết thúc quá sớm, mà là chúng ta chờ đợi quá lâu để bắt đầu! Và Thiên Chúa vẫn hằng chờ đợi cái bắt đầu đó nơi mỗi người. Với ân sủng của Ngài, sớm muộn, không thành vấn đề!” – Richard L. Evans.
Kính thưa Anh Chị em,
Ý tưởng của Evans được gặp lại qua dụ ngôn “Thợ Làm Vườn Nho” trong Tin Mừng hôm nay. Chúng ta có thể thiên về những người cằn nhằn, vì xem ra khá bất công khi những người chỉ làm một giờ lại nhận tiền công – ‘ân sủng’ – như những người làm từ sáng sớm. Với Chủ Vườn, dường như kẻ vào trước, người vào sau không là vấn đề!
Dụ ngôn phản ánh tình hình Giáo Hội sơ khai. Các Kitô hữu đầu tiên là những người thuộc về một dân tộc có lịch sử tôn giáo hàng nghìn năm, họ là dân riêng của Chúa. Sau đó, những lương dân từ các môi trường ngoại giáo bắt đầu được nhận vào; có thể họ đã sống một cuộc sống rất vô luân. Tuy nhiên, một khi chịu phép Rửa tội, họ được hưởng nhận mọi ‘ân sủng’ như bao Kitô hữu khác. Cách nào đó, có vẻ không công bằng! Thực tế, những người chỉ làm một giờ không khiến cho ‘nhu cầu của họ’ kém hơn những người đến sớm. Công bằng của Chúa được đo bằng nhu cầu của con người chứ không bằng nhân chia toán học. Với Ngài, sớm muộn, không quan trọng.
Những gì mỗi người nhận được là ‘một biểu tượng’ tình yêu của Chủ Vườn. Người sớm, kẻ muộn nhận được như nhau. Tình yêu Chúa không có mức độ; nó luôn là 100 phần trăm. Thiên Chúa là Tình Yêu ‘không thể không yêu’, cũng ‘không thể không yêu toàn bộ!’. Đây là điều có thể đã xảy ra với bạn và tôi. Bao nhiêu lần, chúng ta ‘đến muộn!’. Quên điều đó, chúng ta có thể rời xa Chúa. Tôi có thể đi lạc thăm thẳm; nhưng bất cứ lúc nào tôi quay về, có thể là giờ thứ 11, Ngài vẫn dang rộng tay ôm lấy tôi! Thánh Vịnh đáp ca và bài đọc Êzêkiel có chung một tâm tình, “Chúa là mục tử chăn dắt tôi, tôi chẳng thiếu thốn gì!”. Tình yêu Chúa thật lạ lùng, Ngài tìm kiếm và chờ đợi từng con chiên, giành lại từng con, để không con nào phải thiếu thốn một ‘ân sủng’ nào.
Anh Chị em,
“Những kẻ đứng chót sẽ lên hàng đầu!”. Chúa không nhìn vào thời gian và kết quả, Ngài nhìn vào cái sẵn có, lòng quảng đại của chúng ta. Cách Ngài hành động còn hơn cả công bằng – vượt công lý – thể hiện trong ‘ân sủng’. Mọi thứ đều là ‘ân sủng’, sự cứu rỗi của chúng ta là ‘ân sủng’, sự thánh thiện của chúng ta là ‘ân sủng’. Khi ban ‘ân sủng’, Chúa ban nhiều hơn những gì chúng ta xứng đáng. Ai lý luận bằng logic của con người, logic của công trạng thông qua ‘sự vĩ đại’ của chính mình – tôi đã làm rất nhiều trong Giáo Hội, tôi đã giúp đỡ rất nhiều – từ việc là người đứng đầu, sẽ thấy mình xuống hàng chót. Ai là vị thánh đầu tiên được phong thánh của Giáo Hội? – Anh Trộm Lành. Anh đã ‘cuỗm’ thiên đàng vào phút cuối, và đây là ‘ân sủng!’. Ai nghĩ đến công trạng của mình, sẽ thất bại; ai khiêm nhường phó thác cho lòng thương xót của Chúa, thay vì là người đứng chót – như anh trộm lành – sẽ thấy mình lên hàng đầu!
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, ‘ân sủng’ Chúa “định đoạt” dẫy đầy trên con. Cho con biết bắt đầu lại ngay hôm nay, đừng để Chúa đợi con lâu và cuộc đời con sẽ không là một bi kịch!”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)
From: KimBang Nguyen
***************************
Thứ Tư Tuần XX, Mùa Thường Niên, Năm Chẵn
✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.
1 Khi ấy, Đức Giê-su kể cho các môn đệ nghe dụ ngôn này: “Nước Trời giống như chuyện chủ nhà kia, vừa tảng sáng đã ra mướn thợ vào làm việc trong vườn nho của mình. 2 Sau khi đã thoả thuận với thợ là mỗi ngày một quan tiền, ông sai họ vào vườn nho làm việc. 3 Khoảng giờ thứ ba, ông trở ra, thấy có những người khác ở không, đang đứng ngoài chợ. 4 Ông cũng bảo họ: ‘Cả các anh nữa, hãy đi vào vườn nho, tôi sẽ trả cho các anh hợp lẽ công bằng.’ 5 Họ liền đi. Khoảng giờ thứ sáu, rồi giờ thứ chín, ông lại trở ra và cũng làm y như vậy. 6 Khoảng giờ mười một, ông trở ra và thấy còn có những người khác đứng đó, ông nói với họ: ‘Sao các anh đứng đây suốt ngày không làm gì hết?’ 7 Họ đáp: ‘Vì không ai mướn chúng tôi.’ Ông bảo họ: ‘Cả các anh nữa, hãy đi vào vườn nho!’ 8 Chiều đến, ông chủ vườn nho bảo người quản lý: ‘Anh gọi thợ lại mà trả công cho họ, bắt đầu từ những người vào làm sau chót tới những người vào làm trước nhất.’ 9 Vậy những người mới vào làm lúc giờ mười một tiến lại, và lãnh được mỗi người một quan tiền. 10 Khi đến lượt những người vào làm trước nhất, họ tưởng sẽ được lãnh nhiều hơn, thế nhưng cũng chỉ lãnh được mỗi người một quan tiền. 11 Họ vừa lãnh vừa cằn nhằn chủ nhà: 12 ‘Mấy người sau chót này chỉ làm có một giờ, thế mà ông lại coi họ ngang hàng với chúng tôi là những người đã phải làm việc nặng nhọc cả ngày, lại còn bị nắng nôi thiêu đốt.’ 13 Ông chủ trả lời cho một người trong bọn họ: ‘Này bạn, tôi đâu có xử bất công với bạn. Bạn đã chẳng thoả thuận với tôi là một quan tiền sao? 14 Cầm lấy phần của bạn mà đi đi. Còn tôi, tôi muốn cho người vào làm sau chót này cũng được bằng bạn đó. 15 Chẳng lẽ tôi lại không có quyền tuỳ ý định đoạt về những gì là của tôi sao? Hay vì thấy tôi tốt bụng, mà bạn đâm ra ghen tức?’ 16a Thế là những kẻ đứng chót sẽ được lên hàng đầu, còn những kẻ đứng đầu sẽ phải xuống hàng chót.”