Một tối, sau giờ dạy kèm, Nhân tranh thủ nói chuyện với Nam, anh từ tốn bảo:
– Anh muốn kể em nghe câu chuyện nhỏ, có tựa là Lovebank.
– Vâng, anh kể đi!
– Chuyện rằng,
“Một chàng trai làng mười tám, học giỏi, có khiếu văn chương, thi đậu trường đại học danh giá nhất kinh đô như anh ta từng mơ ước. Gia đình nghèo, không đủ chi phí cho bốn năm học, anh quyết định học ở trường nhỏ trong tỉnh.
Bất ngờ, cái trường anh mơ ước kia gửi anh lá thư ngắn với nội dung: có một doanh nghiệp, căn cứ vào điểm thi hạng ưu, quyết định tài trợ toàn bộ chi phí học tập và ăn ở cho anh đến khi tốt nghiệp.
Vậy là anh ấy khăn gói lên đường, nhập học.
Một hôm, tò mò, anh ta lên phòng kế toán tài vụ nhà trường tìm hiểu xem doanh nghiệp nào tài trợ cho mình. Câu trả lời, rằng, nhà trường nhận thanh toán hàng tháng bằng chuyển khoản, do Lovebank gửi đến.
Anh lại trực tiếp đến ngân hàng ấy, song, người quản lý bảo, đây là thông tin riêng tư, doanh nghiệp yêu cầu giữ bí mật, không tiết lộ cho bất kỳ ai.
Anh ra về. Rười rượi.
Lễ phát bằng tốt nghiệp, anh mừng, bởi, với hạng ưu, anh không phụ lòng nhà tài trợ.
Điều anh nóng lòng nhất là muốn biết thông tin về doanh nghiệp hào phóng kia. Anh đảo mắt tìm mãi cho đến khi nhận ra mình là người cuối cùng rời buổi lễ vẫn chưa thấy một ai đến chúc mừng anh trong vai nhà tài trợ.
Ba tháng sau khi tốt nghiệp, dù rất ư thiếu thốn, anh vẫn đợi, vẫn chưa xin việc, là anh chờ doanh nghiệp ấy liên lạc, anh muốn cống hiến cho họ, anh muốn trả ơn.
Đến khi không chờ được nữa, anh tự tìm việc làm. Giỏi giang, chăm chỉ, cuộc sống ngày càng khá hơn. Anh tiếp tục vừa làm vừa học thêm. Không lâu sau, anh lấy bằng tiến sĩ, công việc và thu nhập càng trở nên thuận lợi.
Hơn ba mươi, giàu có, anh lập gia đình, sinh con cái, nhà cao cửa rộng, ở kinh đô. Thỉnh thoảng, anh đưa vợ con về làng thăm bố mẹ, thăm hàng xóm láng giềng.
Anh tích cực giúp những gia đình nghèo và lập quỹ khuyến học ở quê nhà. Làng anh, lượng sinh viên ngày càng nhiều hơn, anh vui, vậy mà cái doanh nghiệp quái quỉ bí ẩn kia vẫn không ngừng ám ảnh anh.
Thoảng đã sáu mươi, anh về hưu. Bố mất từ lâu, mẹ hơn tám mươi. Anh thường về quê hơn, vừa chăm sóc mẹ già vừa tránh cái không khí ồn ào ô nhiễm thị thành, tâm hồn anh lặng lẽ và cân bằng hơn. Mỗi lần về, anh đều đi thăm bạn bè, bà con, được mọi người yêu mến bởi anh góp công lớn trong việc đưa tri thức vào lớp trẻ, nhờ đó, nhà cửa trong làng ngày thêm khang trang, gần ngang hàng những gì gọi là dân trí.
Một chị hàng xóm ở quê, lớn hơn anh hai tuổi, cách nhà bố mẹ anh chừng 100m, khi anh bước vào đại học chị đã là giáo viên tiểu học, chị là bạn anh từ nhỏ, một người tốt.
Nhiều chàng trai tán tỉnh, thậm chí có người nhờ mai mối đến dạm hỏi, song chị đều từ chối.
Giờ chị đã nghỉ hưu, vẫn chưa chồng, hay đau ốm, mỗi lần về, anh đều đến thăm và tặng quà, chị ấy rất vui. Họ kể nhau nghe về thời thơ ấu, về những kỷ niệm.
Năm anh bảy mươi, nhận tin báo chị ấy qua đời, anh tức tốc về làng dự đám tang.
Chị nằm đó, anh bước vào thắp nhang, đến gần quan tài, nhìn mặt chị lần cuối, dường như chị đang cười với anh, nụ cười bình an và mãn nguyện.
Lễ xong, anh ra bàn khách, ngồi nhìn vào, ngay cạnh quan tài, một vòng hoa, ghi, ‘Lovebank kính viếng!’
Dòng chữ Lovebank làm anh giật mình, hỏi người nhà chị về vòng hoa, họ nói, trước khi mất vài ngày, chị trối hai điều, một là đặt làm sẵn vòng hoa với dòng chữ ấy và để nó cạnh quan tài, hai là trao lại chiếc hộp nhỏ này cùng với chìa khóa hộp cho người nào hỏi kỹ về vòng hoa Lovebank, nếu chẳng ai hỏi hãy cho tất vào huyệt mộ theo chị. Gia đình chúng tôi cũng không ai biết tại sao chị đặt làm vòng hoa ấy. Giờ, thật sự, chúng tôi rất bất ngờ vì người hỏi Lovebank lại là anh.
Mở hộp, là những lá thư, xếp thứ tự, ngay ngắn, có thư đã ố vàng. Anh đọc. Chẳng biết cuối mỗi lá thư có câu ‘Em yêu anh’ hay không mà ai cũng thấy dường như anh khóc, cũng có thể anh khóc vì đến giờ mới biết trong lễ tốt nghiệp đại học anh không trơ trọi, bởi chị đã âm thầm đến chúc mừng, giấu mình ở một góc khuất, không ai nhận ra, kể cả anh.
Riêng chị, tận hưởng hạnh phúc ngập tràn, rồi một mình lẳng lặng rời buổi lễ.
Anh nhớ lại, từ lúc mười sáu, anh thầm yêu chị song không dám nói. Chị quá hiền thục, đoan trang, xinh đẹp, lại là tiểu thư con nhà giàu trong làng.
Hơn năm mươi năm tìm kiếm, giờ anh mới biết, người tài trợ thường ở rất gần, thậm chí ở ngay trong trái tim mình.
Chị mang tình yêu đơn phương lên trời. Anh nghẹn lời, thì thào, chờ ta với, Quỳnh ơi, đi đâu xa thế, dấu yêu!
Khói sương gánh một gánh Quỳnh
em đi đâu phải một mình về không
nhà uyên ở cạnh mênh mông
bên kia mây trắng em trồng mây xanh
chờ hoài chưa thấy điểm danh
xin thôi dự bị khung thành thượng lưu
Em vườn trời áo mỏng vô ưu
ta ngồi ngắm lại những trừu tượng bay
tay Cựu Ước tay hồng đào
thấp cao đừng chen lấn
kẻo bẩn cả chỗ không.”
Kể xong, Nhân ngập ngừng giây lát, bảo, “Chuyện chỉ thế, em nói gì đi!”
…
Trích từ tác phẩm: SAU CÙNG LÀ MẸ LỚN HƠN
Tác giả: Lê Tuân
(Sắp xuất bản )
( Lượm trên FB.TN)
From: Tu-Phung