BÀI HÁT SAU CÙNG
* Huy Phương
Vào ngày 26 Tháng Mười tới đây, cụ William Leo McDougall, 83 tuổi, cư dân Laguna Woods sẽ ra Tòa Thượng Thẩm Santa Ana, California vì tội giết người. Vào ngày 1 Tháng Mười, 2010, trong lúc dưỡng bệnh tại Palm Terrace Healthcare Center, Laguna Woods, sau khi ở bệnh viện về, ông McDougall đã nổi giận vì nghe người bạn chung phòng, ông Nguyễn Văn Mạnh, 94 tuổi, hát một bản nhạc bằng tiếng Việt. Ông McDougall đã dùng một cây gỗ, đánh vào đầu ông Mạnh nhiều lần. Ông Mạnh được xe cấp cứu chở đi bệnh viện, và sau đó tắt thở, vì bị xuất huyết não.
Trước đây trong nursing home, cũng có chuyện một bà cụ đánh một bà cụ khác chung phòng gây thương tích trầm trọng, nhưng trường hợp của cụ Nguyễn Văn Mạnh, mất đi đã để lại nỗi đau xót cho gia đình của cụ và gây nhiều xúc động cho cộng đồng Việt Nam trên đất Mỹ. Tuổi già, bệnh tật, buồn phiền gây ra sự cáu kỉnh đã khiến cho cụ Mc Dougall cầm gậy đánh chết người bạn cùng phòng. Khác văn hóa, ngôn ngữ, sở thích, tôi nghĩ nếu bạn ở chung phòng với một người Ấn Ðộ, bạn cũng không thích gì những bài hát của dân tộc này.
Nhưng điều làm cho tôi buồn, nghĩ đến tuổi già quạnh quẽ trên đất khách, là ông cụ đồng bào của mình, chết chỉ vì đang hát một bài hát tiếng mẹ đẻ, một bài hát Việt Nam. Tôi không biết là ông cụ đang “nghêu ngao” hát bài gì, vì mỗi bài hát đều mang những kỷ niệm riêng tư cho một người, nó khơi dậy cả một quãng đời đã qua. Ðó là một bài dân ca mang âm hưởng quê hương khuất bóng, một bài hát tuổi trẻ khiến cụ nhớ đến thời hoa niên cắp sách đến trường hay một đoạn tình ca “gọi người yêu dấu,” một người đầu gối tay ấp hay một người thương yêu đã “nghìn trùng xa cách.”
Tôi dùng tiếng “nghêu ngao” để nói đến tâm trạng một người lúc buồn hay vui, ngồi hay đi, đứng hát một mình, một bài hát có thể sai vần lạc điệu, nhưng chắc chắn là một bài hát đầy kỷ niệm, đầy thương nhớ đã gây xúc động cho lòng người hát. Những bài hát này không thể dành cho đám đông hay hát cho ai nghe, mà là trong lúc cô đơn nhất, buồn nhất hay hạnh phúc nhất, con người đã hát lên nho nhỏ cho một mình mình nghe và người hát đã đắm mình trong những giấc mơ riêng tư của mình.
Một ông cụ đã 94 tuổi, là người Việt Nam, hẳn ông đã sống qua những nỗi thăng trầm của đất nước. Ông sinh ra và lớn lên dưới thời Pháp thuộc, cũng có thể là đã biết thế nào là chiến tranh, loạn lạc. Giờ này, về già, ông sinh sống tại Mỹ, có nghĩa là, ít nhất một lần, ông phải bỏ quê hương vì nạn cộng sản. Vận nước đã đưa ông đến đây, lúc về già, vì hoàn cảnh phải sống trong nhà dưỡng lão với một người xa lạ, khác biệt tuổi tác, văn hóa, ngôn ngữ. Nếu không lú lẫn, quên quên nhớ nhớ, hẳn lòng ông đã trĩu nặng một nỗi buồn xa quê hương, hiu quạnh trong nhà dưỡng lão, không một bóng người thân.
Ông cũng có một cuộc đời như những người khác, có một thời thơ ấu, trung niên, có cuộc sống hôn nhân, có một quãng đời yêu đương, sinh con đẻ cái, làm việc, hạnh phúc hay đau khổ. “Kỷ niệm là cái gối lúc ta về già,” nó có thật làm cho chúng ta cảm thấy êm ái đi vào giấc ngủ, hay đau khổ, dằn vặt suốt cuộc đời ta. Tuổi già chính là thời gian dừng chân đứng lại, để nhìn về quá khứ, với chút ngậm ngùi hay thương tiếc.
Nhu cầu của tuổi thơ chỉ là đời sống vật chất, một đứa trẻ khóc vì đói, khát, vì lạnh hay nóng, tuổi già ngoài những cảm xúc của một đứa trẻ, còn có niềm đau tinh thần, buồn bã, nhớ nhung, tủi thân vì cô đơn và hiu quạnh. Thủ phạm giết người, ông già McDougall chắc chắn đang mang tâm lý buồn bực, bẳn gắt, chán đời của một người già cô độc, chỉ có điều đáng tiếc là ông đã trút nỗi giận dữ đó lên một người bệnh cùng phòng vô tội để đến nỗi gây ra án mạng!
Ðôi khi chăm sóc cho tuổi già còn bận rộn hơn là có “con mọn.” Tuổi già quả đáng cho chúng ta quan tâm săn sóc hơn là trẻ thơ, không phải cho ăn, cho mặc, hay tắm rửa mỗi ngày là đủ, điều này nhà điều dưỡng nào cũng làm được. Trên đời này, mấy ai nghĩ đến cha mẹ già hơn là chăm lo cho con cái của mình, mấy ai đã có suy nghĩ: “Phụ mẫu tại đường, bất khả viễn du” (Còn cha mẹ ở nhà, không nên đi chơi xa.) Ðó là chưa nói đến chuyện có cha mẹ già, mà ca dao Việt Nam đã ví von như “…mít chín cây! Gió Ðông cũng sợ, gió Tây cũng buồn!”
Tòa án Santa Ana sẽ kết tội thủ phạm đã giết ông cụ Nguyễn Văn Mạnh, nhưng thật sự tôi không quan tâm về bản án này, nặng nhẹ như thế nào. Thủ phạm đã 83 tuổi, bản án nhẹ nhất cũng làm cho người này không hề có hy vọng sẽ ra khỏi nhà tù trước khi chết. Sống ở đây hay sống ở trong nhà tù thì có khác gì nhau, kẻ giết người sẽ không có hy vọng trở lại nhà trước khi xuôi tay, thì chết trong nhà tù hay trong nhà dưỡng lão cũng là cái chết.
Từ khi đọc được bản tin này, tôi cũng không hề thắc mắc về gia cảnh, bệnh tật hay đời sống của ông cụ xấu số. Ðiều duy nhất tôi nghĩ đến và muốn tìm hiểu là ông cụ đã hát bài hát gì trước khi ông qua đời. Thủ phạm là một người ngoại quốc không biết tiếng Việt, để cảnh sát lấy lời khai, mà điều này thì có gì là quan trọng đối với họ. Cũng như những nhân chứng, nếu là đồng bào của cụ thì cũng chỉ có mặt tại hiện trường khi cụ đã ngã xuống nên không ai nghe cụ hát bài gì.
Còn tôi, thực sự tôi muốn biết, vào lúc ấy, cụ đã “nghêu ngao” hát bài gì để biết nỗi buồn của cụ ra sao? Nỗi xa vắng người thân, thương nhớ quê hương, nỗi cô đơn buồn bã hay hoài niệm về một quãng đời đã mất! Tôi thương ông cụ, và nghĩ đến tuổi già mai sau của tất cả chúng ta.
Cụ ơi, bài hát đó là bài gì vậy?
Huy Phương.
No Jail for Octogenarian Who Clubbed Rehab Roommate to Death
“A lose-lose situation for all.” William Leo McDougall, 83, killed 94-year-old Manh Van Nguyen in a rehab center.
Rich Kane,Patch Staff
An 83-year-old man was sentenced Friday to lifetime probation with a suspended sentence of 16 years in state prison for murdering his 94-year-old rehabilitation center roommate by repeatedly hitting him in the head with a wooden rod, according to a release from the Orange County District Attorney’s office.
William Leo McDougall, 83, pleaded guilty on Aug. 17 to one felony count of murdering Manh Van Nguyen, with a sentencing enhancement for the personal use of a deadly weapon.
McDougall’s mental state at the time played a large part in determining his sentence, as did the wishes of the victim’s family, McDougall’s lack a of criminal record, his advanced age, and medical condition.
On Oct. 1, 2010, McDougall was sharing a room at Palm Terrace Healthcare Center in Laguna Woods with Nguyen as they both recovered from hip surgeries. That night while lying in bed, McDougall mistakenly believed that his wife was sleeping beside him, and mistakenly thought that his quietly-sleeping roommate, Nguyen, was singing loudly. McDougall became angry and got out of bed to silence the victim, believing that Nguyen was disturbing the defendant’s wife, who in reality was not present.
McDougall took a wooden rod from the closet in their room and hit Nguyen multiple times in the head with the rod. A nurse, who had been approaching the room, reported the incident to staff members, who restrained McDougall.
The victim was taken to the hospital, where he died due to blunt force trauma to the head.
Nguyen’s wife of 58 years and four adult children, who viewed a video interview and confession from the defendant in 2010, submitted a family letter for the court, which says in part, “We got to hear what actually happened to our father … and how he was killed (and most importantly, hearing directly from the person who did it and admitted it). We fully understand nothing can be done now that will bring our father back to us. This is a real tragedy in which all parties involved have suffered tremendous losses and will continue to suffer for years to come. It is indeed a lose-lose situation for all.”
McDougall’s wife submitted a letter for the victim’s family, which says in part, “Our entire family is devastated by what Bill did, which we cannot explain, and nothing could ever justify Bill’s conduct. I can only say that his actions must have been the product of illness … his surgery, old age, or a combination of factors unknown to me. I realize what an unbelievable nightmare this has caused the Nguyen family and the McDougall family … I offer my sincere condolences on behalf of the entire family and ask for forgiveness for Bill, even in spite of the terrible pain he has caused, only because the ‘real’ man I have known for over 58 years is not the one [who has] done this horrible deed.”
The OCDA submitted a sentencing brief, which says in part, “Mr. Nguyen was an honorable 94-year-old man who was very much loved and respected by everybody who knew him, especially his family … Doing the right thing is not always easy. This is most certainly true in this case. As a prosecutor, it is much easier to argue that a defendant convicted of murdering an innocent victim should be sentenced to spend the rest of his or her life in prison. In the vast majority of murder cases, that would be the right and just thing to do. Not in this case. The People’s objective is not to do what’s easy; rather, it is to do what’s right, fair, and just.”
The OCDA continues, “The People’s recommendation [for lifetime probation] in this case is in no way, shape, or form a reflection solely of the value of the life of Mr. Nguyen. If that was the case and the People’s recommendation was to be made solely based on the value of the life of Mr. Nguyen or on the harm that was inflicted upon him and his family, the People’s recommendation would have been a sentence of life in prison. However, as the law dictates, the People’s recommendation is based on the totality of all the circumstances relating to the specific facts of the crime, the victim, and the defendant. This is a tragic case and it has been so since day one.”
WILLIAM LEO MCDOUGALL GETS NO PRISON TIME FOR MURDER–AND THAT’S FINE WITH VICTIM’S FAMILY
From: TU-PHUNG