SA MẠC NỞ HOA- TGM Giu-se Vũ Văn Thiên

TGM Giu-se Vũ Văn Thiên

 Sứ điệp và chứng từ của Thánh Gio-an Tẩy Giả gắn liền với sa mạc.  Ông sống trong sa mạc, làm bạn với muông thú, ăn mật ong rừng và mặc áo bằng da lạc đà.  Ông khởi đầu sứ mạng cũng ở trong sa mạc, bằng lời kêu gọi sám hối.  Con người khổ hạnh ấy có sức hấp dẫn lạ kỳ, đến nỗi dân thành từ Giê-ru-sa-lem, Giu-đê-a và vùng ven sông Gio-đan đều đổ xô đến nghe ông giảng.  Trong đó có cả những người thuộc phái Pha-ri-siêu và phái Sa-đốc.  Vào thời đó, hai phái này mâu thuẫn và không đội trời chung.  Sứ điệp của Gio-an Tẩy Giả đã gắn kết họ trong việc lắng nghe và thành tâm sám hối.

 Trước đó bảy trăm năm, ngôn sứ I-sai-a đã tiên báo về sự kiện này.  Ông chiêm ngưỡng một viễn tượng tương lai: Sa mạc sẽ nở hoa.  Đồng khô cỏ cháy mừng rỡ reo hò.  Vị ngôn sứ diễn tả một tương lai mà cỏ cây cũng như con người, đều biết nhảy múa và thể hiện niềm vui.  Lý do làm sao mà vui thế? Thưa, vì Thiên Chúa đến đây rồi.  Lúc đó, người què đi được, thậm chí còn nhảy nhót như nai; người mù sáng mắt; người điếc nghe thấy, và tất cả cùng nhau tiến về Xi-on.  Tiến về Xi-on là tiến về nhà Chúa, để gặp gỡ và tôn vinh Ngài.

 Lúc đó, ông Gio-an đang ở trong tù.  Có thể khi ông kêu gọi mọi người sám hối để chuẩn bị đón Đấng Thiên Sai, ông cũng không hiểu hết những gì mình nói.  Bởi vậy, lúc bị bắt cầm tù, ông cảm thấy hoang mang.  Trong cảnh ngục tối, có lẽ ông đặt câu hỏi: “Vị ngôn sứ thành Na-da-rét thực ra có phải là Đấng Ki-tô mà ông loan báo?”  Trăn trở này đã khiến ông sai môn đệ đến hỏi Đức Giê-su: “Thầy có thật là Đấng phải đến không, hay chúng tôi còn phải đợi ai khác?”  Chúa Giê-su không trả lời thẳng câu hỏi của các môn đệ này, nhưng Người nói đến kết quả lời rao giảng là các phép lạ Người đã thực hiện.  Ông Gio-an nghe những lời này, chắc chắn cảm thấy an tâm vì những gì ngôn sứ I-sai-a nói trước đó nay đã được thực hiện.  Qua câu trả lời, Đức Giê-su muốn nhắn gửi tới Gio-an Tẩy giả: “hãy an tâm!  Hãy vui lên, hỡi sa mạc và đồng khô cỏ cháy, vùng đất hoang, hãy mừng rỡ trổ bông….”

 Kiên nhẫn đợi chờ, đó cũng là thông điệp là Phụng vụ muốn gửi đến chúng ta trong Chúa Nhật này.  Bởi lẽ năm nào chúng ta cũng nghe nói đến việc Chúa sắp đến.  Hình ảnh người nông phu được Thánh Gia-cô-bê diễn tả (Bài đọc II) cho thấy sự kiên nhẫn sẽ được đền đáp.  Trong khi chờ đợi Chúa đến, người tin Chúa phải thực hành đức bác ái yêu thương, “đừng phàn nàn kêu trách lẫn nhau, để khỏi bị xét xử.”

 Ông Gio-an Tẩy Giả đã thi hành sứ vụ trong sa mạc.  Hôm nay, xã hội của chúng ta cũng đang rơi vào tình trạng sa mạc hóa.  Đó là sự dửng dưng của con người, và bạo lực dối trá tràn lan khắp nơi.  Những khủng hoảng về gia đình và đạo lý đang làm cho xã hội này trở nên khô cằn, ngược lại với cảnh nhộn nhịp phát triển của một cuộc sống được gọi là “hiện đại.”  Chính trong bối cảnh này, người tin Chúa được trao sứ mạng làm cho sa mạc nở hoa.  Thay vì bình phẩm phê phán, chúng ta hãy đóng góp phần mình để giảm thiểu bạo lực, đầy lùi dối trá và cổ võ tình thương, khởi đi từ gia đình, rồi đến với cộng đồng xã hội.  Khi cố gắng làm cho sa mạc cuộc đời nở hoa, là chúng ta làm lan tỏa chất Tin Mừng đến mọi góc khuất của cuộc đời.  Thánh Gia-cô-bê viết: “Anh em hãy noi gương các ngôn sứ là những vị đã nói nhân danh Chúa.”  Sống thanh tao giữa cuộc đời đầy bạo loạn, đó là sống ơn gọi Ki-tô hữu và thi hành chức năng ngôn sứ mà Chúa ban cho chúng ta khi lãnh nhận Bí tích Thanh Tẩy.

 Cùng chung một nội dung với Bài đọc I, Thánh vịnh 145 được hát lên trong Phụng vụ như cảm nghiệm sâu xa về những điều tốt lành Chúa đang làm cho mình.  Với lăng kính Ki-tô giáo, chúng ta tin Đức Ki-tô là Đấng giải phóng con người khỏi nô lệ tội lỗi mà các ngôn sứ và Thánh vịnh đã tiên báo.  Người đến để thiết lập một thế giới mới, nơi đó người với người không còn là lang sói, nhưng tất cả đều là anh chị em với nhau, có cùng một Cha trên trời (x. Mt 5,45).

 Ông Gio-an Tẩy Giả là gương mẫu cho chúng ta.  Sứ mạng của Ki-tô hữu là dọn đường cho Chúa.  Tuy vậy, trước hết chúng ta phải đón Chúa đến trong cuộc đời mình.  Gio-an được Đức Giê-su khen ngợi đặc biệt, và đánh giá ông là người cao trọng nhất trong số những phàm nhân.  Nếu chúng ta thực thi sứ mạng ngôn sứ một cách nghiêm túc, chúng ta cũng được chúc phúc như vị Tiền Hô.  Đôi khi người tin Chúa cũng bị cám dỗ bỏ cuộc và hoang mang.  “Phúc thay người nào không vấp ngã vì tôi.”  Đó cũng là lời Chúa Giê-su đang nhắn gửi chúng ta hôm nay.

 Lời Chúa hôm nay thấm đượm niềm vui.  Niềm vui vì được Chúa tạo dựng, được Chúa yêu thương và được Ngài cứu độ.  Ki-tô hữu còn vui vì có Đức Giê-su hiện diện trong cuộc đời mình.  Cảm nhận được niềm vui và hạnh phúc của người phụng sự Chúa, chúng ta sẽ có khả năng và nhiệt huyết đem niềm vui đến cho anh chị em mình. 

TGM Giu-se Vũ Văn Thiên

 From: Langthangchieutim


 

TỰ HỐI – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Êlia đã đến rồi mà họ không nhận ra!”.

“Không dám nhìn nhận sự thật về chính mình là kẻ thù lớn nhất của đời sống thiêng liêng!” – Henri Nouwen.

Kính thưa Anh Chị em,

Trong Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu bộc lộ một sự thật đáng tiếc. Người đương thời không nhìn nhận Gioan; vì thế, họ không nhận biết Ngài. Lý do, họ không dám nhìn nhận sự thật về chính mình – tự phụ, kiêu căng, báng bổ; nói cách khác, họ không ‘tự hối!’.

‘Tự hối’ là mở lòng cho Thiên Chúa thay vì trốn chạy Ngài. Vậy mà không chỉ không trốn chạy, chúng ta còn phải như Gioan – mở đường cho Chúa Kitô – chuẩn bị cho việc “đến liên tục” của Ngài trong đời sống. Muốn được thế, trước hết, chúng ta phải mở đường cho Ngài ngay trong chính bản thân mình. Ngài đã đến một lần trong lịch sử, nhưng cũng mong muốn đến trong linh hồn, gia đình và cộng đồng chúng ta từng ngày. Và Ngài chỉ có thể đến nếu chúng ta dám để cho ân sủng Ngài biến đổi. “Chúng ta không thể chuẩn bị thế giới cho Chúa Kitô nếu chưa chuẩn bị tâm hồn mình!” – Henri de Lubac.

Vậy mà việc nhìn nhận sự thật về bản thân không hề dễ dàng. Nó đụng chạm lòng tự phụ, thói quen, và cả những niềm vui giả tạo vốn đã gắn vào bản ngã. Khi từ chối điều này, chúng ta từ chối hồng ân tha thứ và đổi mới. Vì vậy, ‘tự hối’ không chỉ là nhận lỗi; nhưng còn là bắt đầu một hành trình thiêng liêng mới, nơi chúng ta khám phá chiều sâu của lòng thương xót Chúa, nhận ra sự tốt lành của Ngài. Mùa Vọng, mùa nhận ra lỗi lầm, thú nhận chúng, và tìm kiếm ơn tha thứ trong Bí tích Hoà Giải. Từ việc nhận ra lòng thương xót Chúa, chúng ta lớn lên trong việc thương xót người khác. “Thực hành ăn năn mở lòng cho Chúa và cho phép lòng thương xót của Ngài chảy qua chúng ta đến tha nhân!” – Von Balthasar.

“Lạy Thiên Chúa, xin phục hồi chúng con, xin toả ánh tôn nhan rạng ngời, để chúng con được ơn cứu độ!”. Hãy để lời Thánh Vịnh đáp ca vang lên trong lòng chúng ta vào những ngày này. Một lỗi lầm được nhận diện là một cánh cửa hé mở cho ân sủng Chúa, để được phục hồi, chữa lành và lớn lên trong ánh sáng của Chúa. Vì thế, tự hối không làm cho sợ hãi hay mặc cảm; trái lại, là cánh cửa dẫn đến bình an và sự sống mới; là nhịp cầu giữa chúng ta và Thiên Chúa, giữa những hạn chế của mình và ơn gọi nên thánh.

Anh Chị em,

“Êlia đã đến rồi mà họ không nhận ra!”. Hôm nay, Chúa Kitô muốn chúng ta nhận ra Ngài đang đến dưới nhiều hình thức – trong người nghèo, trong những đau khổ của thế giới, trong Lời Chúa, và trong các dấu chỉ bình dị của đời sống. Nếu chúng ta không khiêm nhường ‘tự hối’, Ngài có thể vẫn hiện diện nhưng chỉ lướt qua. Chỉ khi tâm hồn được thanh tẩy và cởi mở, ánh sáng Ngài mới soi thấu những góc tối thường bị bỏ qua. “Nếu để Chúa Kitô đi vào đời mình, chúng ta chẳng mất gì… chỉ trong tình bạn với Ngài, cánh cửa sự sống mới được mở rộng!” – Bênêđictô XVI.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, để nhân tâm con không còn dao động, giúp con nhìn nhận tội lỗi mình – điều đang ngăn cản con với Chúa – Cho con ước ao hết lòng được gột rửa chúng!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế) 

**************************************

Lời Chúa Thứ Bảy Tuần II Mùa Vọng

 Ông Ê-li-a đã đến rồi mà họ không nhận ra.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.     Mt 17,10-13

10 Đang khi thầy trò từ trên núi xuống, các môn đệ hỏi Đức Giê-su rằng : “Sao các kinh sư nói rằng ông Ê-li-a phải đến trước ?” 11 Người đáp : “Đúng thế, ông Ê-li-a đến và sẽ chỉnh đốn mọi sự. 12 Nhưng Thầy nói cho anh em biết : ông Ê-li-a đã đến rồi và họ không nhận ra ông, nhưng đã xử với ông theo ý họ muốn. Con Người cũng sẽ phải đau khổ vì họ như thế.” 13 Bấy giờ các môn đệ hiểu Người có ý nói về ông Gio-an Tẩy Giả.


 

Cầu nguyện trong thế giới hôm nay – Tác giả: Phùng Văn Phụng

Tác giả: Phùng Văn Phụng

Tôi có nghe bài giảng của linh mục Nguyễn Tầm Thường (Nguyễn Trọng Tước) có nói đến tác dụng của cầu nguyện.

1)Một thí nghiệm khoa học đã chứng minh cầu nguyện có kết quả như sau:

Trong nhà thương chia làm hai nhóm bịnh nhân. Một nhóm bịnh nhân không được cầu nguyện và và một nhóm được cầu nguyện.

Sau một thời gian cầu nguyện, thử máu của nhóm bịnh nhân được cầu nguyện thì hệ thống miễn dịch cao hơn là nhóm bịnh nhân không được cầu nguyện.

Khi gặp những vấn đề nan giải, ta không thể giải quyết được, nếu thực sự cầu nguyện với lòng cậy trông, sự kiên nhẫn, lòng thành kính, tin tưởng vào Thiên Chúa, Chúa sẽ giúp ta sáng suốt để giải quyết những khó khăn.

2)Cầu nguyện là gì? Cầu nguyện là nói chuyện, tâm sự với Chúa như người con tâm sự với cha mình vậy. Cầu nguyện là cảm tạ, thờ lạy Chúa, ăn năn và xin ơn vì “hãy xin thì sẽ được, hãy gõ thì cửa sẽ mở cho (Mt 7,7 và Luca 11, 13)

Ơn thánh hoá.

Khi ta cầu nguyện ta dễ thánh hoá cuộc đời chúng ta, ta bớt hoặc tránh được nhiều cạm bẫy xấu như tham lam, danh vọng, tiền bạc,

Ơn yêu thương, bao dung hơn, tha thứ hơn.

Ta dễ có lòng bao dung hơn không nuôi hận thù, ghen ghét ai bởi vì nếu hận thù ghen ghét người khác (nhất là những người thân trong gia đình như anh chị em, bà con thân thuộc hay cha mẹ, con cháu) người bị ảnh hưởng nhiều nhất là chính ta vì làm cho ta buổn rầu, đau khổ, không ngủ được. Nếu tình trạng này xảy ra lâu dài sẽ bị STRESS, sức khỏe sẽ suy giảm sinh ra nhiều thứ bịnh khác… sự bất an về tinh thần đưa đến các  bịnh bao tử, bịnh gan, bịnh tim, bịnh tâm thần hay bịnh ung thư …

Ơn bình an, bình tĩnh, không giận dữ, bớt nổi nóng. Khi ta cầu nguyện với Chúa, tâm hồn ta bình an hơn, vui vẻ hơn.

Cuộc sống tích cực, không bi quan buồn chán.

Gia đình nào cũng có sự xung đột nhưng hoá giải được sự xung đột đó là vấn đề trong tâm hồn của mỗi người trong gia đình. Nếu trong gia đình các con yêu thương nhau thì cha mẹ vui vẻ, bình an, ngược lại, khi con cái bất hoà nhau, cha mẹ không vui mà các thành viên trong gia đình đó cũng không vui. Vậy gia đình nào có sự bất hoà, xung đột nhau thì gia đình đó mất phúc thiên đàng ở đời này rồi.

Gương thánh Monica (331 – 387), mẹ của thánh Augustinô, 

Thánh Monica sinh năm 331 tại Tagaste, Bắc Phi (nay là Souk Ahras, thuộc Algeria). Nhờ nước mắt và sự kiên trì cầu nguyện của người mẹ là thánh Monica…mà Augustinô là một tội nhân trở thành thánh nhân.

Thánh Augustinô được rửa tội lúc 33 tuổi, rồi làm linh mục lúc 36 tuổi, và làm giám mục lúc 41 tuổi.

Những lời cầu nguyện và gương lành của Thánh Monica cũng đã khiến chồng và mẹ chồng trở lại Công giáo (1)

*****

3)Cầu nguyện được xem là giải pháp điều trị thay thế phổ biến nhất ở xã hội Mỹ ngày nay. Có hơn 85% những người phải đương đầu với bệnh nặng đã cầu nguyện, theo một nghiên cứu của Đại học Rochester. 

Tiến sĩ Herbert Benson, một chuyên gia tim mạch tại Trường Y Harvard và một người tiên phong trong lĩnh vực y học tâm – thân, đã phát hiện điều gọi là “phản ứng thư giãn” (response of relaxation) xảy ra trong thời gian cầu nguyện và thiền định. Vào những lúc như vậy, sự trao đổi chất của cơ thể giảm xuống, nhịp tim chậm, huyết áp giảm xuống, và hơi thở của chúng ta trở nên bình ổn và đều đặn hơn.

TS Benson, có hơn một nửa những người đến thăm khám bác sĩ ở Mỹ ngày nay có vấn đề bệnh tật, như trầm cảm, huyết áp cao, viêm loét và đau nửa đầu… phân nửa gây ra bởi căng thẳng và lo lắng.(2)

Ghi chú:

(1)               Nguồn: https://daminhtamhiep.net/2018/08/thanh-monica-va-thanh-augustino/

 Xem thêm: (2)

a)Vì sao những người thường xuyên cầu nguyện có sức khỏe tốt hơn?

https://songhanhphuc.net/tin-tuc/vi-sao-nhung-nguoi-thuong-xuyen-cau-nguyen-co-suc-khoe-tot-hon

  1. b) Cầu nguyện khi cảm thấy dường như vô ích

https://daminhbuichu.net/cau-nguyen-khi-cam-thay-duong-nhu-vo-ich/

Tác giả: Phùng Văn Phụng

Ngày 17 tháng 02 năm 2025

https://keditim.net/cau-nguyen-trong-the-gioi-hom-nay-tac-gia-phung-van-phung/

TOÀN TRÍ, TOÀN TRI, TOÀN TRỊ – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Hãy đến cùng tôi, tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng!”.

Hudson Taylor, được khen là “Phaolô khổng lồ” của Hoa lục, viết: “Dường như Chúa đã tìm khắp thế giới một đứa ‘đủ yếu’ để làm việc của Ngài. Tìm thấy tôi, Ngài nói, ‘Con đủ yếu, con sẽ làm được!’. Những người khổng lồ của Chúa đều là những đứa yếu. Không cậy mình, họ cậy Ngài, Đấng ‘toàn trí, toàn tri, toàn trị!’”.

Kính thưa Anh Chị em,

Lời Chúa hôm nay mời chúng ta chiêm ngắm Chúa Giêsu, Đấng ‘toàn trí, toàn tri, toàn trị’; cũng là Đấng đã nói, “Hãy đến cùng tôi, tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng!”.

Dẫu là Con Thiên Chúa, Ngài xuống thế mặc hình hài thơ nhi để cứu chuộc loài người. Ngài thấu suốt mọi tâm hồn – vất vả, nặng gánh bởi cuộc sống, tội lỗi, bất an lương tâm và những đam mê không thoả mãn. “Thiên Chúa hạ mình xuống thật thấp để nâng con người lên thật cao!” – G. MacDonald. Ngài hứa những gì linh hồn khao khát, vượt cả mong đợi – nghỉ ngơi thật, ủi an thẳm sâu. “Hãy đến cùng tôi!”. Ai có thể thốt lên một lời đơn giản mà quyền năng đến thế nếu không phải Đấng ‘toàn trí, toàn tri, toàn trị?’.

Lịch sử Israel vén mở chân lý đó – bài đọc một. Giữa lưu đày, khi dân nhụt chí, Chúa nhắc, “Các ngươi so sánh Ta với ai? Hãy đưa mắt lên cao mà nhìn: Ai đã sáng tạo những vật đó? Đấng tung ra toàn bộ đạo binh tinh tú, gọi từng ngôi một!”. Ngài biết từng ngôi sao, từng tâm hồn. Ngài sẽ chữa lành, đưa về, để họ ca lên, “Chúc tụng Chúa đi, hồn tôi hỡi!” – Thánh Vịnh đáp ca.

Từ đó, lời mời của Chúa Giêsu càng sáng tỏ – “Hãy đến, mang lấy ách của tôi, học với tôi!”. Nghĩa là hãy sống lối sống Ngài sống – vâng phục, hiến mình, đặt Chúa Cha ở trung tâm mọi quyết định; sống Tình Yêu tự huỷ của Con luôn để Cha dẫn dắt trong từng nhịp thở. Tắt một lời, để Thiên Chúa “cột mình vào Ngài”, hầu nhịp bước của mình “hoà vào nhịp bước” của Con Một Ngài. “Hãy thường nghĩ đến Chúa để trái tim mình trở thành nhà của Ngài!” – Brother Lawrence. “Học với tôi”, học cách Ngài yêu, cách Ngài nhìn, cách Ngài phó thác, cách Ngài sống các mối tương quan.

Trong quá trình học ấy, bạn và tôi nhận ra mình “đủ yếu” để sống yêu thương. Và rồi, không chỉ trở thành “sự nghỉ ngơi” cho anh chị em tôi nhưng trước hết, trở thành người biết “để Thiên Chúa nghỉ ngơi nơi mình!” – một tâm hồn “đủ yếu” khiến Thiên Chúa thích làm chỗ đặt chân, nơi người anh em tìm được chỗ tựa. “Sự yếu đuối của ta là sân khấu để Thiên Chúa biểu diễn quyền năng của Ngài!” – J. I. Packer.

Anh Chị em,

Hãy đến với máng cỏ nơi Giêsu đang nằm bất lực! Đấng ‘toàn trí, toàn tri, toàn trị’ nhập thể vì yêu con người. Chỉ cần lặng thinh! Mọi tham vọng tan biến, mọi đam mê dịu lại, những gì trống rỗng được thánh hoá và tất cả những gì viển vông mụ mị phải tan bay! “Thinh lặng là không gian để Thiên Chúa thở trong chúng ta!” – Madeleine Delbrêl. Ngài nhập thể vì yêu con người, để trong sự “thảnh thơi của máng cỏ”, chúng ta đặt xuống mọi gánh nặng và nghỉ ngơi trong Ngài.

Chúng ta cầu nguyện,

“Lạy Chúa, dạy con biết ‘chìm sâu vào trong’ khi cung chiêm máng cỏ. Cho con biết mình ‘quá yếu’ khi được Chúa ‘lỡ chọn’ cho những công việc ‘quá khổng lồ!’”, Amen.

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

*************************************************

Lời Chúa Thứ Tư Tuần II Mùa Vọng

Tất cả những ai đang vất vả, hãy đến cùng tôi.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.    Mt 11,28-30

28 Khi ấy, Đức Giê-su cất tiếng nói : “Tất cả những ai đang vất vả mang gánh nặng nề, hãy đến cùng tôi, tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng. 29 Anh em hãy mang lấy ách của tôi, và hãy học với tôi, vì tôi có lòng hiền hậu và khiêm nhường. Tâm hồn anh em sẽ được nghỉ ngơi bồi dưỡng. 30 Vì ách tôi êm ái, và gánh tôi nhẹ nhàng.”


 

BƯỚC QUA NGƯỠNG CỬA KITÔ – Lm. Hưng Phạm, S.J. 

Lm. Hưng Phạm, S.J. 

Này đây Ta đứng trước cửa và gõ.  Ai nghe tiếng Ta và mở cửa, thì Ta sẽ vào nhà người ấy, sẽ dùng bữa với người ấy, và người ấy sẽ dùng bữa với Ta (Rev. 3: 20)

 Mỗi ngày, chúng ta đi qua biết bao nhiêu cánh cửa mà ít khi nào để ý hay trân quý những hàm ý của sự biến đổi đang chờ đợi chúng ta ở phía bên kia.

Những cánh cửa quen thuộc trong mái nhà thân yêu: cửa phòng tắm, cửa bếp, cửa phòng ngủ vợ chồng, con cái, cửa ra vào mở ra một ngày mới.  Những cánh cửa của đời sống xã hội: cửa văn phòng, cửa nhà hàng, cửa siêu thị, cửa phòng gym, cửa sổ màn hình máy tính hay mạng xã hội.  Rồi những cánh cửa của đời sống tâm linh: cửa nhà thờ, cửa tòa giải tội.  Và không thể thiếu, những cánh cửa của các mối tương quan giữa người với người: những ánh mắt, cái bắt tay, vòng tay ôm, hay những buổi gặp gỡ…

 Ẩn sau những cánh cửa hữu hình ấy là những cánh cửa vô hình – cánh cửa của giác quan, của tâm trí, của con tim.  Những cánh cửa, dù hữu hình hay vô hình, cùng nhịp nhàng vận hành, đưa ta đi vào không gian mới, những chiều kích mới – cả thể lý lẫn thiêng liêng. 

Mở hay đóng – là những chọn lựa ta phải đối diện mỗi ngày.  Một cánh cửa mở có thể đưa đến sự sống, sự trưởng thành trong sứ vụ và ơn gọi; nhưng cũng có thể dẫn đến rạn nứt, mất mát và lầm lạc.  Mỗi quyết định, dù nhỏ nhặt như “mở hay không một trang web,” “gửi hay không một tin nhắn,” “lên tiếng hay giữ im lặng,” “tham gia hay rút lui,” “đến phòng tập thể dục hay ở nhà xem phim” – đều là những lần ta mở hoặc đóng không chỉ những cánh cửa bên ngoài, mà còn là những ngưỡng cửa sâu kín trong lòng mình. 

Những chọn lựa tưởng chừng rất bình thường ấy lại là nền tảng hình thành nên lối sống, tính cách, và căn tính của một con người.  Cánh cửa học đường và những lớp học ta chọn có thể định đoạt cả một sự nghiệp.  Một cú click chuột có thể mở ra chân trời tri thức – hoặc cũng có thể kéo ta vào hố sâu tăm tối của thất bại, thậm chí tù tội.  Mở lòng đón nhận một mối tương quan mới – có thể đem đến hạnh phúc, nhưng cũng có thể dẫn đến tổn thương. 

Không phải cửa nào cũng nên mở.  Mở toang lòng mình thì dễ khiến ta bị tổn thương.  Nhưng nếu khoá chặt tâm hồn lại, né tránh mọi tương giao, ta dễ rơi vào đơn côi mộc chiếc.  Sự khôn ngoan của một đời người hệ tại ở chỗ biết khéo léo mở sao cho đúng, khép sao cho khôn.  Bởi thế, người xưa mới dạy: “Học ăn, học nói, học gói, học mở.” 

Trong văn hóa Việt hiện nay, “cửa” còn mang nghĩa ẩn dụ: là cơ hội, là đặc quyền.  Người ta hay nói: “muốn vào làm ở tòa đại sứ, mình có cửa gì đâu,” hay “đi gặp Đức Thánh Cha, làm gì mình có cửa!” – nghe những câu nói tưởng đùa nhưng lại phản ánh rất thật sức mạnh của “cửa” trong guồng máy xã hội hôm nay. 

Cửa có đóng hay mở được là nhờ có bản lề.  Bản lề – phần kết nối âm thầm giữa cánh cửa và khung cửa, giữa phần trụ và phần đi động – tuy nhỏ bé và ít được người ta chú ý đến nhưng lại là bộ phận thiết yếu làm cho cửa có thể chuyển xoay được.  Phần trụ nhờ ốc xoáy chặt vào gỗ, phần di động gồm hai bản lề xoay quanh cái trục.  Cửa chỉ đóng mở êm xuôi khi cả hai phần hoạt động nhịp nhàng với nhau.  Nếu phần trụ không vững, cửa sẽ lỏng lẻo.  Nếu phần di động thiếu dầu mỡ, cửa sẽ kêu cót két, thậm chí kẹt cứng.  Cửa lòng người cũng vậy, muốn hoạt động đúng đắn cần phải, một phần, biết gắn chặt vào những “bản lề” đạo đức tâm linh vững chắc.  Phần khác, biết mềm mại uyển chuyển trong việc hội nhập dấn thân vào nếp sống mỗi ngày với ân sủng sẵn có ở nơi đó.  

Đối với Giáo Hội Công Giáo, Cửa là biểu tượng trung tâm của Năm Thánh.  Việc bước qua Cửa Thánh của bốn Vương cung Thánh đường không chỉ đơn thuần là những hoạt động bề ngoài để làm cho có, cho xong, hay chỉ để quay phim chụp hình phô trương trên mạng xã hội.  Trọng điểm của những hành động thiêng liêng đó thật sự là một quyết định, một điều cam kết nội tâm là tôi ước ao mở lòng mình để được kết thân với Đức Kitô và bước theo lối sống của một Thiên Chúa đã và đang lao tác ở giữa chúng ta.  Hình ảnh của Đức Mẹ và các thánh in sâu vào những Cửa Thánh này là những chứng tá hùng hồn của đức tin sống động soi dẫn bước chân chúng ta hôm nay.   

Bước vào Cửa Thánh Vương Cung Thánh Đường Đức Bà Cả, ta gặp Mẹ Maria – Người đã can đảm dám mở lòng thưa hai tiếng “Xin Vâng” tin tưởng vào kế hoạch của Thiên Chúa, ngay cả khi đối với hiểu biết con người thì không thể được.
Bước qua Cửa Thánh Thánh Phêrô, ta thấy “Đá” biết nhỏ lệ khi nhận ra lầm lỗi của mình, dẫu biết tình yêu mình chưa được trọn vẹn nhưng vẫn cố gắng trung thành yêu với cả tấm lòng, “Thầy biết hết mọi sự.  Thầy biết con yêu mến Thầy.”
Qua Cửa Thánh Thánh Phaolô Ngoại Thành, ta đối mặt với vị “Tông Đồ Dân Ngoại,” Người táo bạo hiên ngang sẵn sàng từ bỏ những gì quen thuộc đi ra chốn biên cương, dấn thân “trở nên mọi sự cho mọi người” vì Tin Mừng.
Ngang qua Cửa Thánh Vương cung Latêranô, một bên ta được đón chào bằng “Tiếng kêu trong hoang địa” của Gioan Tiền Hô vẫn tiếp tục mời gọi mọi người “hãy dọn đường cho Chúa đi.” Bên kia, ta được Thánh Gioan tông đồ thánh sử nhắc nhở điều đáng khắc ghi trong lòng là Chúa Giêsu “là đường, là sự thật và là sự sống.” 

Cũng như Đức Mẹ và các thánh, ta chỉ có thể bước qua những cánh Cửa Thánh ấy được vì Đức Kitô đã đi trước khai đường, mở lối cho chúng ta.  Chính Người đã không khép mình vào trong địa vị Thiên Chúa, nhưng đã mở cửa trời xuống thế làm người như chúng ta.  Vì thế, Người trở nên ngưỡng Cửa cho chúng ta đi vào hầu được thông phần với bản tính Thiên Chúa.  Hơn thế nữa, cái chết và sự Phục Sinh của Đức Kitô không những đã phá vỡ ranh giới ngăn chia giữa cung thánh và thế tục mà còn mở rộng không gian gặp gỡ giữa Thiên Chúa với con người – vượt cả cánh cửa của sự chết. 

Cậy nhờ vào sức mạnh của của Đức Kitô Phục Sinh, chúng ta hãy mạnh dạn bước theo gương Mẹ Maria và các thánh, biết can đảm và quảng đại mở rộng tâm hồn để gặp gỡ lẫn nhau nơi chính chúng ta là.  Nơi đó, chúng ta sống biết yêu thương và sẻ chia với nhau một cách chân tình hơn.  Là những “người hành hương trong hy vọng,” chúng ta cùng tiếp tục đồng hành tiến về và bước qua Ngưỡng Cửa Kitô.  

Lm. Hưng Phạm, S.J. 

From: Langthangchieutim


 

KHỞI ĐẦU MỚI – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Cha của anh em… không muốn cho một ai trong những kẻ bé mọn này phải hư mất!”.

“Xác thịt – một hỏng hóc cố hữu – mang một nội lực hấp dẫn ‘thừa hưởng’ từ sự sa ngã; tự nó, luôn nổi loạn chống lại Thiên Chúa. Nó không thể được cải tạo hay cải thiện. Hy vọng duy nhất là thực hành và thay thế toàn bộ cuộc sống bằng một khởi đầu mới trong Đức Kitô!” – M. Bubeck.

Kính thưa Anh Chị em,

Lời Chúa hôm nay soi rọi ý tưởng của Bubeck – rằng, mỗi cá nhân và cả cộng đoàn dân Chúa – Giáo Hội – không thể tiến xa nếu không bước vào một ‘khởi đầu mới’ trong Chúa Kitô.

“Sách An Ủi” mở đầu với những lời thật trầm ấm, Thiên Chúa phán, “Hãy an ủi, an ủi dân Ta!”, vì thời nô lệ kết thúc, Israel hồi hương. Nhưng hồi hương không chỉ là trở về mảnh đất cũ, nhưng còn là một ‘khởi đầu mới’ – đoạn tuyệt bóng tối lưu đày – vượt mọi chướng ngại, “Thung lũng phải lấp đầy, núi đồi phải bạt xuống”. Thiên Chúa dẫn dắt dân như mục tử “ấp ủ chiên con vào lòng”. Toàn dân được quy tụ, không ai bị bỏ lại. Thánh Vịnh đáp ca reo vui, “Kìa Thiên Chúa chúng ta quang lâm hùng dũng!”.

Điều xảy ra trong Cựu Ước được hoàn tất nơi Chúa Kitô. Ngài là Mục Tử tìm kiếm từng con chiên; Ngài bước vào một nhân loại tội luỵ để phục hồi phẩm tính con cái Chúa cho mọi người không trừ ai. Giáng Sinh là khởi điểm của một ‘nhân loại mới’ được Chúa Kitô vác trên vai – mang về, chữa lành, hội nhập lại vào đàn chiên. Con chiên lạc không chỉ là ‘từng cá nhân’, nhưng còn là hình ảnh của một ‘cộng đoàn tan tác’ mà Mục Tử Kitô muốn quy tụ nên một. “Cộng đoàn là nơi khiêm hạ và vinh quang chạm nhau!” – Henri Nouwen.

Đức Phanxicô giải thích, “Trong viễn kiến của Chúa Giêsu, không con chiên nào bị ‘lạc mất hoàn toàn’, mà chỉ có những con chiên ‘phải được tìm lại!’. Không khoảng cách nào ngăn được người mục tử; cũng không đàn chiên nào có thể từ bỏ một người anh em. Tìm thấy người lạc là niềm vui của mục tử, và của toàn thể đàn chiên!”. Đó chính là chiều kích cộng đoàn của ‘khởi đầu mới’ trong Chúa Kitô: chúng ta không chỉ được Chúa tìm thấy, nhưng còn được thúc giục ‘tìm nhau!’. Không ai bước vào ‘khởi đầu mới’ một mình; chúng ta được kêu gọi nâng nhau, đỡ nhau, kéo nhau về lại “đàn” của Chúa.

Anh Chị em,

Mùa Vọng, mùa biết rằng, Thiên Chúa luôn đi tìm tôi; nhưng mọi sự chỉ bắt đầu khi tôi biết đi tìm Ngài – và trong hai chuyển động ấy, chúng ta học cách tìm người khác. “Ai là người có ý nghĩa nhất đời tôi, đó là những ai đã chọn ở lại với nỗi đau của tôi, chạm vào vết thương của tôi bằng một bàn tay ấm áp dịu dàng!” – Henri Nouwen. Hành trình mới không phải là quay về điểm cũ, nhưng là để Chúa chạm vào những vùng tối cài then của cá nhân tôi, của cộng đoàn tôi; hầu chúng ta có thể bước vào những khoảng đời giấu kín của nhau bằng lời cầu nguyện, bằng việc tha thứ, cảm thông, thương xót và chữa lành.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, cho con nhận ra rằng, mùa Vọng, mùa Chúa đi tìm con; cũng là mùa con đi tìm Chúa – và cùng Chúa – con lên đường tìm những anh chị em lạc lối!”, Amen.

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

*****************************

 Lời Chúa Thứ Ba Tuần II Mùa Vọng

Thiên Chúa không muốn những kẻ bé nhỏ phải hư vong.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.    Mt 18,12-14

12 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : “Anh em nghĩ sao ? Ai có một trăm con chiên mà có một con đi lạc, lại không để chín mươi chín con kia trên núi mà đi tìm con chiên lạc sao ? 13 Và nếu may mà tìm được, thì Thầy bảo thật anh em, người ấy vui mừng vì con chiên đó, hơn là vì chín mươi chín con không bị lạc. 14 Cũng vậy, Cha của anh em, Đấng ngự trên trời, không muốn cho một ai trong những kẻ bé mọn này phải hư mất.”


 

YÊU KẺ THÙ… KHÓ QUÁ KHÔNG? – Pio Ngô Phúc Hậu

Linh Mục Mi Trầm

Pio Ngô Phúc Hậu

Câu chuyện về Lm Piô Ngô Phúc Hậu

Một linh mục cao niên vùng truyền giáo, được mời đi xức dầu bệnh nhân. Khi về, ngài lẳng lặng đi vào phòng riêng, đóng cửa và gục đầu xuống trên bàn viết. Buồn quá! Buồn tê tái! Buồn đến chết được! Cả đời mới có một lần buồn như thế!…

Nhiều năm sau cha già mới kể lại chuyện buồn hôm ấy…

– Nguyễn – Trần là hai dòng họ nổi tiếng của giáo xứ P.H., đông nhân danh nhất, giàu nhất, có nhiều người làm công chức nhất, công chức bên đạo cũng như bên đời, có nhiều người đi tu nhất, dâng cúng tiền bạc nhiều nhất cho nhà thờ và các cơ sở tôn giáo.

– Hai dòng họ ganh đua nhau từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn. Họ Trần dâng cúng cho nhà thờ một trăm triệu đồng, thì họ Nguyễn sẽ dâng cúng một trăm mốt. Họ Nguyễn có mười người học đại học, thì họ Trần phải cố gắng có mười một. Bên họ Trần có mười người đi tu thì bên họ Nguyễn sẽ có mười một người…

– Một lần kia có cuộc tranh chấp về đất đai. Không bên nào chịu thua. Ban đầu thì cãi nhau to tiếng. Sau đó là chửi nhau thô tục. Cuối cùng là đánh nhau dữ dội. Cả hai bên đều có người u đầu, phù mỏ. Ông trưởng tộc họ Nguyễn bị trọng thương năm thở thoi thóp, rên hư hư…

Cha xứ được mời đi xức dầu bệnh nhân. Cha xứ và nạn nhân nhìn nhau bằng ánh mắt thương cảm. Trước khi xá giải và xức dầu, cha xứ mở lời :

– Xin ông giục lòng ăn năn tội, xin Chúa tha thứ mọi tội, nhất là tội đánh nhau. Vậy ông có sẵn sang tha thứ cho người đánh ông không?

– Thưa cha không. Đây là mối thù truyền kiếp con không thể tha được.

Cha xứ moi trong túi kẻ liệt ra một cây Thánh giá giơ cao lên và rỉ rả khuyên lơn.

– Ông xem Chúa bị đóng đinh đau đớn vô cùng, oan khiên vô cùng. Vậy mà Chúa vẫn cứ một niềm: “Lạy Cha, xin Cha tha cho họ, vì họ không biết việc họ làm”.

– Chúa khác, con khác. Chúa tha thứ kệ Chúa. Còn con thì chết cũng không tha.

Khuyên nhủ không được, nói ngọt không được, cha xứ đổi giọng, giọng cứng cỏi, giọng chua chát:

– Nếu ông không tha thứ cho người ta thì Chúa cũng không tha thứ cho ông đâu. Ông phải xuống Hỏa Ngục đấy.

– Xuống thì xuống. Còn tha thứ thì không bao giờ.

Hù dọa không xong, cha xứ chuyển sang chiến thuật năn nỉ:

– Xin ông nhìn xem Chúa bị đóng đinh và xin Chúa ban cho ông ơn quảng đại, bao dung, tha thứ…

– Thôi, thôi, đã nói là thôi…!

Ông trưởng tộc họ Nguyễn không thèm nhìn ảnh Chúa thọ nạn. Ông quay mặt nhìn vào bức tường. Cha xứ thất vọng ôm mặt khóc thầm. Bỗng có tiếng gào lên: “Bố đi mất rồi…”.

Cha xứ lủi thủi ra về. Không Bí tích Hòa Giải, không Bí tích Xức Dầu, không trao Mình Chúa. Sau lưng cha xứ chỉ còn tiếng khóc hậm hực, tiếng khóc oán thù. Chập trùng. Chập trùng.

Một kỷ niệm buồn, buồn tê tái, buồn chưa từng có trong đời mục vụ của một linh mục.

Nghe cha già kể chuyện, mình thấy xót xa trong tim, mình thấy tê tái trên làn da. Buồn quá!

Buồn vô cùng! Buồn lâu lắm rồi mới hồi tỉnh để đặt vấn đề.

– Tại sao một Kitô hữu, một người đạo dòng, một người đang đứng bên bờ vực thẳm của sự chết, mà lại chống đối luật bác ái của Chúa một cách quyết liệt và cực đoan đến như thế?

– Phải chăng “yêu kẻ thù và chúc lành cho kẻ thù” là điều không thể thực hiện được đối với thân phận con người?

– Phải chăng luật bác ái Kitô giáo thay vì nâng con người lên hàng thần thánh, thì lại ném nó xuống làm thân phận con thú?

Hình ảnh ông trưởng tộc họ Nguyễn tắt thở ngay sau khi từ chối nhìn Đức Giêsu thứ tha làm lương tâm mình bứt rứt khôn nguôi. Mình liên tưởng đến những kỷ niệm chồng chất trên đường truyền giáo.

۩ Mình mở một lớp Giáo lý dự tòng. Học viên ngồi đầy phòng lớp. Mình thấy phấn khởi quá chừng. Hôm ấy mình nói về bác ái Kitô giáo. Mình nhắc lại nguyên văn giáo huấn của Đức Giêsu: “Nếu không cầu nguyện và chúc lành cho kẻ thù, thì không xứng đáng làm con của Đấng đã cho mặt trời mọc lên soi sáng cho cả người lành lẫn người dữ…”. Mình đang cao hứng khai triển bài Tin Mừng, thì bỗng cụt hứng.

Một người đàn bà đứng lên dõng dạc phát biểu: “Đạo này khó quá à, tôi theo không được đâu. Tôi có một đứa con dâu, nó hỗn lắm, tôi không thể tha thứ được. Tôi đã ghi băng đàng hoàng dặn con cháu tôi không được coi nó như con cái trong gia đình”. Vừa dứt lời, bà ngoe ngoảy ra về và… không bao giờ trở lại lớp học nữa. Buồn ơi là buồn!

۩ Hôm ấy mình đang rảo bước trên đường phố, thì bỗng phải dừng lại để chứng kiến một chuyện buồn. Một thằng cu tí bên hàng xóm chạy về. Khóc hu hu. Khóc hậm hực. Mẹ nó đằng đằng sát khí.

– Tại sao mày khóc?

– Thằng Tèo nó đánh con.

– Nó đánh mày thì mày đánh nó. Tại sao mày ngu mà khóc?

Người đàn bà đằng đằng sát khí ấy là một Kitô hữu trong họ đạo của mình. Bà dạy con mình trả thù, ngược lại với giáo huấn của Đức Giêsu. Buồn ơi là buồn!

Chuyện buồn này gọi nhớ về một chuyện xa xưa.

۩ Thằng cu tí đang chập chững tập đi. Nó vấp phải cái ghế, lăn đùng ra, khóc òa lên. Mẹ nó lấy roi mây quất lên cái ghế vô tri, vừa quất vừa dạy đời: “cái ghế này làm cho con tao ngã. Tao đánh mày. Tao đánh mày. Chừa nhá”. Được mẹ trả thù giùm, thằng cu tí thôi khóc, sung sướng quá chừng. Người mẹ cũng sung sướng, vừa sung sướng vừa hãnh diện về tài dỗ trẻ em của mình. Bà không ngờ rằng chính bà đang đào tạo đứa con để nó không thể tha thứ như Chúa muốn. Từ bà mẹ này mình nhớ đến một bà mẹ khác.

۩ Bà đang bồng con, thì ông nội đến chơi. Ông nội đón cháu từ tay bà mẹ. Ông cưng cháu, nựng cháu. Nựng theo kiểu đấng nam nhi đội đá vá trời xanh. Ông hôn cháu như bão táp. Ông chà cái cằm râu lởm chởm của mình lên mặt mũi nõn nà của thằng cháu mới lên hai tuổi. Thằng cháu khóc òa lên. Ông nội cười khằng khặc. Bà mẹ lấy tay đánh nhẹ lên vai ông nội, vừa đánh vừa la : “Mẹ đánh ông nội này!… Nín đi con”. Thằng bé được mẹ trả thù giùm, nín ngay. Bà mẹ cười hả hê.

Bà mẹ ấy ơi, bà đã vô tình gieo hạt giống hận thù vào tâm não của em bé. Hạt giống ấy nảy nở và lớn lên bao trùm hết cuộc đời của nó. Thế là nó không thể tha thứ theo yêu cầu của Đức Giêsu. Đáng tiếc vô cùng!

Sau khi ôn lại những kỷ niệm buồn rải rắc đó đây, mình ngẫm nghĩ và ngộ ra rằng “yêu kẻ thù, cầu nguyện cho kẻ thù, chúc lành cho kẻ thù, để xứng đáng làm con của Cha trên trời” là một giáo lý cao siêu nhưng không vượt tầm với của con người. Loài người có thực hiện được giáo huấn ấy hay không là do những nguyên nhân rất cụ thể.

– Nếu bà mẹ nào cũng lấy roi trừng phạt cái ghế vì nó làm cho con của bà vấp ngã ; nếu bà mẹ nào cũng giả vờ đánh ông nội, để cho con mình nín khóc…, luật “yêu kẻ thù” sẽ mãi mãi ở ngoài tầm với của loài người.

– Nếu có những bà mẹ khuyến khích, năn nỉ con cái tha thứ và cầu nguyện cho những người ghét mình, nói xấu mình… thì giáo huấn “yêu kẻ thù” bắt đầu thăng hoa. Nếu tối nào cha mẹ cũng dạy con xin lỗi nhau trước khi đi ngủ, thì giáo huấn “yêu kẻ thù” đang là hiện thực.

– Thánh Phaolô yêu cầu tín hữu: “Giận ai thì giận nhưng khi mặt trời lặn xuống thì hãy quên hết đi”. Đó là tập luyện tha thứ, y như võ sĩ: tập luyện cơ bắp. Thời gian yêu kẻ thù như một tập quán sẽ chẳng còn xa bao nhiêu nữa.

– Trong thực tế, đã có biết bao nhiêu người sẵn sàng yêu kẻ thù, thứ tha cho người làm khổ mình một cách bất công. Cụ thể là Thánh Stêphanô. Kẻ thù ném đá vào ngài như mưa. Vậy mà ngài vẫn một niềm tha thứ, yêu thương như Đức Giêsu trên khổ giá: “Lạy Chúa, xin Chúa tha cho họ”. Tuyệt vời! Trên tuyệt vời!

“Yêu kẻ thù” là đỉnh điểm chót vót của bác ái Kitô giáo. Khó lắm, nhưng không khó quá. Để vươn tới đỉnh điểm ấy, thì giáo dục và luyện tập là phương tiện cần thiết. Nhưng có bao nhiêu người đang tập luyện yêu thương và tha thứ ?

Pio Ngô Phúc Hậu


 

LỰC ÂN SỦNG – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Mừng vui lên, hỡi Đấng đầy ân sủng!”.

“Thiên Chúa tạo tác con người trong vẻ đẹp nguyên sơ; Ađam Eva sống ở một tầm cao vượt xa chúng ta. Nhưng khi khuất phục con rắn, điều kỳ diệu ấy tan biến. Giờ đây, nhân loại như cố ráp lại một chiếc máy bay từ đống đồng nát: vật liệu vẫn còn, nhưng khả năng bay đã mất!” – Dave Breese.

Kính thưa Anh Chị em,

Nhận xét của Breese thật tinh tế! Tuy nhiên, với ‘lực ân sủng’ của Thiên Chúa, mọi vật có thể được tái tạo, ‘bay trở lại’ và bay cao vút. Đó là một sự thật hấp dẫn khơi gợi niềm hy vọng nơi chúng ta trong ngày mừng kính Đức Trinh Nữ Maria, Vô Nhiễm Nguyên Tội!

Các bài đọc tường thuật hai cuộc đối thoại: một mất, một được. Eva – mẹ của “cuộc đối thoại mất mát” – Sợ hãi, trần truồng, ẩn núp, ngài không đủ can đảm để đứng trong ánh sáng. Một sự đổ vỡ – Ađam đổ cho Eva, Eva đổ cho con rắn… và kết cục, hậu duệ bị tước “khả năng bay”. Nhưng lạ lùng thay, ngay trong đổ nát đó, Thiên Chúa hé lộ một động lực mới, một “gia tốc âm thầm” của lòng thương xót, “Ta sẽ gây mối thù giữa mi và người đàn bà… dòng giống đó sẽ đánh vào đầu mi!”. Đó là ‘lực ân sủng’ khởi động lịch sử cứu độ – nhẹ như một lời hứa, nhưng mạnh như một vụ phóng mở ra kỷ nguyên mới. “Ân sủng tăng tốc ngay tại những vùng tội lỗi đã làm chúng ta trì trệ!” – Max Lucado.

Maria – mẹ của “cuộc đối thoại được lại”. Trái tim Mẹ tinh khôi, tự do; Mẹ không ẩn núp nhưng mở toang lòng mình. Lời “Xin vâng!” như một cánh cửa bật mở cho ‘lực ân sủng’ bùng lên trọn vẹn. “Ân sủng chỉ có thể đi vào nơi nào trái tim chịu mở ra!” – Karl Rahner. Nhờ lời xin vâng ấy, con người – từng bị trục xuất – được dẫn vào lại nhà Cha nhờ Đấng Mẹ cưu mang. Với Ngài, ‘lực ân sủng’ không chỉ nâng dậy nhân loại ngã quỵ, nhưng nâng bổng và biến đổi nó. Thánh Vịnh đáp ca chúc khen công trình kỳ vĩ ấy, “Hát lên mừng Chúa… vì Người đã thực hiện bao kỳ công!”. Trong Đức Kitô, con người được lại phiên bản nguyên thuỷ, “Trước thánh nhan Người, ta trở nên tinh tuyền thánh thiện” – bài đọc hai – và giờ đây, nó có thể bay lên, bay cao vút.

Anh Chị em,

“Mừng vui lên, hỡi Đấng đầy ân sủng!”. Không chỉ Mẹ đầy ân sủng; bạn và tôi cũng đầy ân sủng. Từ ngày chịu phép Rửa, ‘lực ân sủng’ đã được cấy vào linh hồn chúng ta như một lực nâng thầm lặng. Sống trong ân sủng, nghĩa là sạch tội và làm theo thánh ý Chúa, con người có thể bay trở lại, bay cao, bay xa, bay trong tự do của con cái Chúa. Các thánh mọi thời ‘đã bay’ như thế nhờ ‘lực ân sủng’. Ngược lại, một khi nuông chiều xác thịt, liều lĩnh đánh mất ơn thánh, “lực nâng” ấy suy yếu; nên dù vật liệu giống nhau, khả năng bay không còn. Mùa Vọng, mùa tìm lại ‘lực bay’: trở về, hoà giải, thanh tẩy, cho cánh hồn nhẹ lại và bay lên. “Ân sủng là tình yêu nâng ta dậy khi ta không còn đôi cánh!” – Brennan Manning.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, khi con chỉ còn là một đống đồng nát, xin nhúng con vào dòng Hoà Giải để được sạch, được tái tạo và được tiếp lực; hầu con có thể bay trở lại, bay cao vút!”, Amen.

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

*****************************************

LỜI CHÚA LỄ ĐỨC MẸ VÔ NHIỄM NGUYÊN TỘI 08/12

Này đây bà sẽ thụ thai, sinh hạ một con trai.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.    Lc 1,26-38

26 Khi ấy, bà Ê-li-sa-bét có thai được sáu tháng, thì Thiên Chúa sai sứ thần Gáp-ri-en đến một thành miền Ga-li-lê, gọi là Na-da-rét, 27 gặp một trinh nữ đã thành hôn với một người tên là Giu-se, thuộc dòng dõi vua Đa-vít. Trinh nữ ấy tên là Ma-ri-a.

28 Sứ thần vào nhà trinh nữ và nói : “Mừng vui lên, hỡi Đấng đầy ân sủng, Đức Chúa ở cùng bà.” 29 Nghe lời ấy, bà rất bối rối, và tự hỏi lời chào như vậy có nghĩa gì.

30 Sứ thần liền nói : “Thưa bà Ma-ri-a, xin đừng sợ, vì bà được đẹp lòng Thiên Chúa. 31 Này đây bà sẽ thụ thai, sinh hạ một con trai, và đặt tên là Giê-su. 32 Người sẽ nên cao cả, và sẽ được gọi là Con Đấng Tối Cao. Đức Chúa là Thiên Chúa sẽ ban cho Người ngai vàng vua Đa-vít, tổ tiên Người. 33 Người sẽ trị vì nhà Gia-cóp đến muôn đời, và triều đại của Người sẽ vô cùng vô tận.”

34 Bà Ma-ri-a thưa với sứ thần : “Việc ấy sẽ xảy ra thế nào, vì tôi không biết đến việc vợ chồng ?”

35 Sứ thần đáp : “Thánh Thần sẽ ngự xuống trên bà, và quyền năng Đấng Tối Cao sẽ toả bóng trên bà ; vì thế, Đấng Thánh sắp sinh ra sẽ được gọi là Con Thiên Chúa. 36 Kìa bà Ê-li-sa-bét, người họ hàng với bà, tuy già rồi, mà cũng đang cưu mang một người con trai : bà ấy vẫn bị mang tiếng là hiếm hoi, mà nay đã có thai được sáu tháng, 37 vì đối với Thiên Chúa, không có gì là không thể làm được.”

38 Bấy giờ bà Ma-ri-a nói với sứ thần : “Vâng, tôi đây là nữ tỳ của Chúa, xin Người thực hiện cho tôi như lời sứ thần nói.” Rồi sứ thần từ biệt ra đi.


 

CHUYỆN CỦA TÔI-Lm. Minh Anh, Tgp. Huế 

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế 

“Có tiếng người hô trong hoang địa: Hãy dọn sẵn con đường cho Chúa!”.

“Chúa Kitô có thể được sinh ra hàng ngàn lần ở Bêlem – nhưng tất cả đều vô nghĩa cho đến khi Ngài được sinh ra trong tôi! Đó là câu chuyện của tôi!” – Angelus Silesius.

Kính thưa Anh Chị em,

Các địa danh Tin Mừng hôm nay có thể xa xôi, nhưng sứ điệp của Gioan lại rất gần, vì đó cũng là ‘chuyện của tôi’. Lịch sử cứu độ cũng là lịch sử lòng tôi; và “tiếng hô trong hoang địa” ngày nào vẫn vang vọng ngay trong hoang địa lòng tôi.

Luca muốn nói rằng, Thiên Chúa không hành động mơ hồ: Ngài bước vào một thời điểm, một nơi chốn cụ thể của nhân loại, nhưng cũng bước vào thời điểm và không gian rất cụ thể của đời tôi. Ngài đến không để đứng ngoài cuộc sống tôi, nhưng để đi vào, chạm đến, chữa lành và đổi hướng; để tôi có thể kể ‘chuyện của tôi’ trong ánh sáng của Ngài. “Thiên Chúa viết nên lịch sử của Ngài trong những khoảnh khắc bình thường mà ta hay bỏ qua!” – Frederick Buechner.

Gioan xuất hiện như người mở đường cho Đấng Cứu Thế, và lời ông – “Hãy dọn sẵn con đường cho Chúa” – còn dành cho tôi. Sám hối không chỉ là chỉnh đốn vài hành vi, nhưng là canh tân tận căn tương quan của tôi với Chúa, với người khác và với chính mình. “Để sống là phải thay đổi, và để nên trọn hảo là phải thay đổi nhiều lần!” – Henry Newman. “Thung lũng” cần lấp có thể là những hụt hẫng, tự ti, tội lỗi; “núi đồi” cần bạt là sự cứng cỏi, cố chấp, phòng vệ; “cong vẹo” cần sửa là những uẩn khúc, lươn lẹo, tính toán khiến tôi né tránh sự thật về mình. Chúng không ở ngoài, chúng chính là đời tôi. Nhận ra chúng, gọi tên chúng là ‘chuyện của tôi’ cần kể cho Chúa trong mùa Vọng này.

Và một khi tôi để “chuyện của tôi trở thành chuyện của Chúa”, tôi nhận ra lời Isaia không còn xa vời. Đấng từ “gốc Giêsê” đến làm cho nơi khô cằn nở hoa – bài đọc một – cũng chính là Đấng muốn làm cho hoang địa lòng tôi đâm chồi. Ngài dạy tôi “đón nhận người khác như Chúa đã đón nhận tôi” – bài đọc hai – và sự biến đổi nơi tôi trở thành mảnh đất đầu tiên cho Triều Đại Ngài bén rễ. Và khi đó, lời Thánh Vịnh đáp ca “Triều đại Người đua nở hoa công lý và thái bình thịnh trị” không chỉ là lời ca phụng vụ, nhưng là một thực tại đang âm thầm lớn lên trong tôi.

Anh Chị em,

“Hãy dọn sẵn con đường cho Chúa!”. Nghĩa là mở cửa cho Ngài đi vào “lịch sử thầm kín” đời mình; để ánh sáng Ngài phơi mở những vùng tối mà tôi thường tránh né; để việc sám hối trở thành hành vi ‘trao quyền’ cho Chúa tái lập trật tự tâm hồn – uốn thẳng điều cong, hâm nóng điều nguội, đánh thức điều đã chết. “Hoán cải là một sự sẵn lòng liên lỉ để thấy nhiều hơn và nhiều hơn nữa ánh sáng của Chúa!” – Henri Nouwen. Một khi tôi dám để Ngài làm điều đó với lòng thống hối, đơn sơ, khiêm tốn, tôi bắt đầu sống như người thuộc về Triều Đại mới; và bình an của Chúa vây kín đời tôi; công lý, sự thật và tình yêu của Ngài lặng lẽ lớn lên trong tôi.

Chúng ta có thể cầu nguyện:

“Lạy Chúa, cho con hiểu rằng, Giáng Sinh này chỉ thật sự ý nghĩa khi Chúa được sinh ra trong con – bắt đầu ngay hôm nay!”, Amen.

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế 

 ****************************

 LỜI CHÚA CHÚA NHẬT II MÙA VỌNG

Anh em hãy sám hối vì Nước Trời đã đến gần.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.    Mt 3,1-12

1 Khi ấy, ông Gio-an Tẩy Giả đến rao giảng trong hoang địa miền Giu-đê rằng : 2 “Anh em hãy sám hối, vì Nước Trời đã đến gần.” 3 Ông chính là người đã được ngôn sứ I-sai-a nói tới : Có tiếng người hô trong hoang địa : Hãy dọn sẵn con đường cho Đức Chúa, sửa lối cho thẳng để Người đi.

4 Ông Gio-an mặc áo lông lạc đà, thắt lưng bằng dây da, lấy châu chấu và mật ong rừng làm thức ăn. 5 Bấy giờ, người ta từ Giê-ru-sa-lem và khắp miền Giu-đê, cùng khắp vùng ven sông Gio-đan, kéo đến với ông. 6 Họ thú tội, và ông làm phép rửa cho họ trong sông Gio-đan. 7 Thấy nhiều người thuộc phái Pha-ri-sêu và phái Xa-đốc đến chịu phép rửa, ông nói với họ rằng : “Nòi rắn độc kia, ai đã chỉ cho các anh cách trốn cơn thịnh nộ của Thiên Chúa sắp giáng xuống vậy ? 8 Các anh hãy sinh hoa quả để chứng tỏ lòng sám hối. 9 Đừng tưởng có thể bảo mình rằng : ‘Chúng ta đã có tổ phụ Áp-ra-ham.’ Vì, tôi nói cho các anh hay, Thiên Chúa có thể làm cho những hòn đá này trở nên con cháu ông Áp-ra-ham. 10 Cái rìu đã đặt sát gốc cây : bất cứ cây nào không sinh quả tốt đều bị chặt đi và quăng vào lửa. 11 Phần tôi, tôi làm phép rửa cho các anh bằng nước để giục lòng các anh sám hối. Còn Đấng đến sau tôi thì quyền thế hơn tôi, tôi không đáng xách dép cho Người. Người sẽ làm phép rửa cho các anh bằng Thánh Thần và bằng lửa. 12 Tay Người cầm nia, Người sẽ rê sạch lúa trong sân : thóc mẩy thì thu vào kho lẫm, còn thóc lép thì bỏ vào lửa không hề tắt mà đốt đi.”


 

 

Chúa Cha mặc khải cho những người bé mọn – Cha Vương

Một ngày tươi vui ấm áp trong Chúa và Mẹ nhé. 

Cha Vương

Thư 6: 5/12/2025.  (t3-23)

TIN MỪNG: Ngay giờ ấy, được Thánh Thần tác động, Đức Giê-su hớn hở vui mừng và nói: “Lạy Cha là Chúa Tể trời đất, con xin ngợi khen Cha, vì Cha đã giấu kín không cho bậc khôn ngoan thông thái biết những điều này, nhưng lại mặc khải cho những người bé mọn. Vâng, lạy Cha, vì đó là điều đẹp ý Cha.” (Lc 10:21)

SUY NIỆM: Bạn thân mến, cuộc hoán cải thật sự không khác gì hơn là hành động của Thiên Chúa bên trong tâm hồn bạn chứ không phải nỗ lực của bản thân mình. Hãy hình dung rằng Chúa là cái áo phao giúp bạn nổi trên mặt nước. Dù tài bơi lội của bạn có cao siêu đến đâu, rồi đến một giây phút nào bạn sẽ bị đuối sức và bị cuốn đi bởi sức mạnh của nước. Để đảm bảo cho sự sống còn bạn phải cộng tác với Chúa, bạn phải bám vào áo phao! Thánh Phaolô khuyên nhủ rằng hãy mặc lấy tinh thần của Đức Kitô; thì mới có được tinh thần của Đức Kitô. Những ký ức bị tổn thương trong quá khứ, những nghiện ngập đang huỷ hoại thân xác và linh hồn, những mối quan hệ không lành mạnh… chúng đang đè nặng và khéo bạn xuống tận đáy sâu của biển cả. Bạn cần phải đưa nó đến cho Thiên Chúa và để cái ách nhẹ nhàng êm dịu của Chúa chạm vào tâm hồn bạn và đổi lấy sự hoán cải và chữa lành tận căn. Nói cái khác đi là bạn phải trở thành kẻ đơn sơ: đơn sơ với Chúa, đơn sơ với lương tâm và đơn sơ với mọi người. Như Chúa dạy hôm nay đơn sơ là điều kiện để được gần bên Chúa và được Chúa ban ơn. 

LẮNG NGHE: Lòng kính sợ ĐỨC CHÚA làm cho Người hứng thú, Người sẽ không xét xử theo dáng vẻ bên ngoài, cũng không phán quyết theo lời kẻ khác nói, nhưng xét xử công minh cho người thấp cổ bé miệng, và phán quyết vô tư bênh kẻ nghèo trong xứ sở. (Is 11:3-4a)

CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa, xin thanh lọc và tẩy sạch tâm hồn của con, bạn cho con ơn hoán cải để con trở nên đơn sơ bé mọn trước mặt Chúa.

THỰC HÀNH: Nhìn lại những tổn thương trong quá khứ và xin Chúa tẩy sạch trong bí tích hoà giải.

From: Do Dzung

Trẻ Thơ Đơn Sơ – Bé Mỹ Kiều – (St: Sr Têresa) 

CHO KHÔNG – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

 Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Anh em đã được cho không, thì cũng phải cho không như vậy!”.

“Đã từ lâu, Thiên Chúa đấu tranh với một nhân loại cứng đầu; Ngài ban cho nó muôn phúc lộc nhưng những món quà này vẫn không chiếm được trái tim nó. Cuối cùng, Ngài phải tự tạo một món khác, chính Ngài! Đó là quà tặng vô giá Ngài trao cho nhân loại – Ngài cho không – và nó không phải trả đồng nào!” – Henry Scougal.

Kính thưa Anh Chị em,

Hướng về lễ Giáng Sinh, thật ý nghĩa khi bạn và tôi dừng lại ở ý tưởng “Giêsu là quà tặng vô giá Thiên Chúa ‘cho không’ mà nhân loại khỏi phải trả đồng nào!”. Trong Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu xác nhận điều đó; và Ngài thêm, “Anh em cũng phải cho không như vậy!”.

‘Cho không’ nghĩa là khỏi mất phí. Đó là những gì? Là mọi điều tốt đẹp hoàn toàn do tình yêu Thiên Chúa chứ không do một công lênh nào của con người. Những ân tứ thiên hình vạn trạng: sự sống, sức khoẻ, không khí, ánh sáng, thời gian – “Chúa sẽ làm mưa trên hạt giống ngươi gieo trồng, cho lương thực, sản phẩm của đất đai, thật dồi dào béo bổ!” – bài đọc một; là những điều ‘thuộc linh’: trí khôn, lương tâm, tình yêu, gia đình, tình bạn, các mối tương giao. Kế đến, sự chữa lành, tha thứ và muôn ân lộc thiêng liêng như Thánh Kinh, Thánh Truyền, Bí tích, giáo huấn Hội Thánh. Ngài ‘cho không’, và chúng ta vui hưởng mà chẳng phải trả đồng nào. Thiên Chúa là Tình Yêu mà “Tình yêu tự bản chất là quà tặng; không thể mua, không thể đòi, không thể ép buộc – chỉ có thể ‘cho không!’” – Von Balthasar.

Thế nhưng, trong muôn một, món quà “Giêsu” vẫn là quà tặng tuyệt vời nhất. Mùa Vọng, mùa biết ơn, mùa vui mừng vì nhân loại đã được trao quà tặng lớn nhất ấy – “Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một!”. “Giáng Sinh là tuyên bố của Thiên Chúa rằng, Ngài trao chính mình mà không giữ lại điều chi!” – Karl Rahner. Vì thế, Sinh Nhật của Chúa Giêsu không chỉ là lễ tạ ơn nhưng còn là thời gian nhớ đến ơn gọi của mình: mang Giêsu đến cho người khác, cho những con người “lầm than vất vưởng, như bầy chiên không người chăn dắt!” – Tin Mừng hôm nay. “Hãy làm mọi điều thiện bạn có thể, cho mọi người bạn có thể, trong mọi khi bạn có thể – ấy là sống tinh thần cho đi!” – John Wesley. Như vậy, Mùa Vọng, mùa Giáng Sinh còn là mùa ‘chạnh thương’ như Chúa Giêsu chạnh thương.

Anh Chị em,

“Chạnh thương như Chúa Giêsu chạnh thương không chỉ là một xúc cảm vật chất, nhưng là “patire con” – cùng đau khổ – tự mình gánh lấy nỗi buồn của người khác. Tôi có chạnh thương khi đọc các tin tức về chiến tranh, đói khổ, dịch tễ? Tôi có chạnh thương với những người gần bên? Tôi có khả năng đau khổ cùng họ, hay tôi ngoảnh mặt làm ngơ và nói, “họ có thể tự lo?”. Đừng quên, “chạnh thương” không chỉ là phó dâng những người anh em chị em cho tình yêu quan phòng của Chúa Cha, nhưng còn là can đảm chia sẻ và ‘cho không!’” – Phanxicô.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, đừng để con ‘cứng đầu’ vì Chúa sẽ lưỡng lự khi không biết lấy gì để ban thêm cho con! Cũng đừng để con ‘nhức đầu’ khi phải làm một điều gì đó mà lẽ ra, con phải chạnh lòng!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

**********************************************

Lời Chúa Thứ Bảy Tuần I Mùa Vọng

Đức Giê-su thấy đám đông thì chạnh lòng thương.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.    Mt 9,35 – 10,1.6-8

9 35 Khi ấy, Đức Giê-su đi khắp các thành thị, làng mạc, giảng dạy trong các hội đường, rao giảng Tin Mừng Nước Trời và chữa hết các bệnh hoạn tật nguyền.

36 Đức Giê-su thấy đám đông thì chạnh lòng thương, vì họ lầm than vất vưởng, như bầy chiên không người chăn dắt. 37 Bấy giờ, Người nói với môn đệ rằng : “Lúa chín đầy đồng, mà thợ gặt lại ít. 38 Vậy anh em hãy xin chủ mùa gặt sai thợ ra gặt lúa về.”

10 1 Rồi Đức Giê-su gọi mười hai môn đệ lại, để ban cho các ông quyền trên các thần ô uế, để các ông trừ chúng và chữa hết các bệnh hoạn tật nguyền.

6 Đức Giê-su sai các ông đi và chỉ thị rằng : “Hãy đến với các con chiên lạc nhà Ít-ra-en. 7 Dọc đường hãy rao giảng rằng : Nước Trời đã đến gần. 8 Anh em hãy chữa lành người đau yếu, làm cho kẻ chết sống lại, cho người phong hủi được sạch bệnh, và khử trừ ma quỷ. Anh em đã được cho không, thì cũng phải cho không như vậy.”


 

NHỮNG CON TIM ĐỒNG THANH – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Lạy Con Vua Đavít, xin thương xót chúng tôi!”.

“Cùng nhau cầu nguyện là cùng thở trong Thiên Chúa!” – Ruth Burrows.

Kính thưa Anh Chị em,

Hình ảnh hai người mù trong Tin Mừng hôm nay là một bức hoạ thật đẹp về ‘những con tim đồng thanh’ – cùng thở trong Thiên Chúa – “Lạy Con Vua Đavít, xin thương xót chúng tôi!”.

Dù bước đi trong tối tăm, nhưng tâm hồn hai người mù lại bừng lên một thứ ánh sáng ‘rất Giáo Hội!’. Không thưa với Chúa Giêsu riêng lẻ – “Xin thương xót tôi!”; họ đến như một cộng đoàn – “Xin thương xót chúng tôi!”. Lời cầu ấy mang một khuôn mặt Giáo Hội. Nó là tiếng thở chung của ‘những con tim đồng thanh’ đặt niềm tin vào Chúa. Cũng thế, Chúa Giêsu chất vấn về ‘cái chung’ của họ, “Các anh có tin là tôi làm được điều ấy không?”. Câu hỏi ấy kéo họ vào một cuộc ‘phó thác chung’. Họ đáp, “Thưa Ngài, chúng tôi tin!”. Chính ở đức tin hợp nhất ấy, ân sủng tìm thấy đường đi! “Vết thương của chúng ta có thể mở ra cho ân sủng khi chúng ta dám bước đi cùng nhau như một thân thể duy nhất!” – Henri Nouwen.

Bài đọc Isaia đơn giản phác hoạ – Thiên Chúa sẽ mở mắt dân. Không chỉ chữa lành cá nhân, Ngài phục hồi “nhà Giacóp” – một cộng đoàn – để họ lại nhận biết Ngài. Lời hứa ấy làm nền tảng cho niềm hy vọng của một Giáo Hội được chữa lành; ánh sáng của Thiên Chúa bao giờ cũng mang ‘tính quy tụ!’. Thánh Vịnh đáp ca thì ngắn gọn nhưng thật căn cơ, “Chúa là nguồn ánh sáng và ơn cứu độ của tôi!”. Khi đặt Chúa làm ánh sáng, Giáo Hội được soi dẫn để nhìn nhau với lòng thương xót, và cùng nhau bước ra khỏi những vùng tối của nghi kỵ, mệt mỏi, ốc đảo và cô độc.

Ước gì giữa nhịp sống mục vụ, gia đình và lao nhọc mỗi ngày, bạn và tôi không đánh mất tiếng thở chung ấy. Khi cộng đoàn là ‘những con tim đồng thanh’ cất lên cùng một lời kinh, khi gia đình biết quỳ xuống cùng nhau trước bàn thờ, khi giáo xứ biết mang lấy nỗi đau của từng người – ánh sáng Mùa Vọng sẽ trở nên rõ ràng, gần gũi, và cũng chữa lành hơn. “Chúng ta được dựng nên để cùng nhau; khi cùng chịu đau, chúng ta cùng được chữa lành!” – Desmond Tutu.

Anh Chị em,

“Xin thương xót chúng tôi!”. Mùa Vọng, mùa của cộng đoàn cùng thở, cùng cầu, cùng hy vọng. Khi chúng ta thốt lên, “Lạy Cha chúng con!” hay “Lạy Chúa Giêsu, xin hãy đến”, thì những lời cầu ấy chỉ thật sự ‘đầy đủ’ khi là một ‘lời chung’, một ‘khát vọng chung’ của toàn thể Giáo Hội. Và đó chính là vẻ đẹp của nàng! Những trái tim không giống nhau, nhưng được Thánh Thần làm cho hoà nhịp, trở thành ‘những con tim đồng thanh’ dâng lời ngợi khen chúc tụng và mọi nhu cầu lên Thiên Chúa. Ước gì trong Mùa Vọng này, mỗi người chúng ta lại bước vào nhịp thở ấy – nhịp thở của một cộng đoàn đang nài xin ánh sáng, đang san sẻ đức tin và nâng đỡ những vùng tối của nhau. Vì “Cuộc sống cầu nguyện không bao giờ sống trong cô lập; nó nảy nở trong cộng đoàn!” – Thomas Merton.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, xin cho mỗi lời cầu của chúng con thành một nhịp thở chung, nâng đỡ những góc khuất của nhau trong yêu thương, và cùng hoà vào hơi thở của Mẹ Giáo Hội!”, Amen.

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

************************************************

Lời Chúa Thứ Sáu Tuần I Mùa Vọng

Nhờ tin vào Đức Giê-su, hai người mù được chữa khỏi.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.    Mt 9,27-31

27 Khi ấy, Đức Giê-su đang trên đường đi, thì có hai người mù đi theo kêu lên rằng : “Lạy Con Vua Đa-vít, xin thương xót chúng tôi !” 28 Khi Đức Giê-su về tới nhà, thì hai người mù ấy tiến lại gần. Người nói với họ : “Các anh có tin là tôi làm được điều ấy không ?” Họ đáp : “Thưa Ngài, chúng tôi tin.” 29 Bấy giờ Người sờ vào mắt họ và nói : “Các anh tin thế nào thì được như vậy.” 30 Mắt họ liền mở ra. Người nghiêm giọng bảo họ : “Coi chừng, đừng cho ai biết !” 31 Nhưng vừa ra khỏi đó, họ đã nói về Người trong khắp cả vùng.