TIẾNG ĐÀN TRONG ĐÊM- MỘT PHÉP LẠ CỦA THÁNH CECILIA

 Tại một tu viện nhỏ ở miền quê Ý, có một nữ tập sinh tên là Lucia. Cô rất yêu âm nhạc và khao khát dâng tiếng đàn của mình cho Chúa, nhưng mỗi khi đứng trước cộng đoàn, cô lại run sợ, đôi tay cứng đờ, gảy đàn sai nốt, khiến cô buồn đến muốn bỏ cuộc.

 1.Đêm nước mắt bên cây đàn

Một tối mùa đông, Lucia ở lại trong nhà nguyện muộn. Ánh nến lay động, soi bóng cô đang ôm cây đàn nhỏ mà nức nở:

“ Lạy Thánh Cecilia… Con muốn hát cho Chúa, nhưng con yếu đuối quá. Xin ngài giúp con.”

Ngoài trời mưa rơi lộp bộp, nhà nguyện im lìm. Lucia lau nước mắt, đặt tay lên dây đàn, nhưng tiếng đàn lại run rẩy và tắt ngấm.

Cô thất vọng đến mức đặt cây đàn xuống và úp mặt xuống ghế quỳ mà khóc. 

  1. Ánh sáng và người phụ nữ lạ

Bỗng trong nhà nguyện xuất hiện một luồng hương thơm lạ — nhẹ như hoa hồng, nhưng cũng sâu như hương trầm trong lễ kính trọng thể. Lucia ngước lên.

Phía gần cung thánh, một vầng sáng trắng ngà từ từ hiện ra hình dáng một người phụ nữ mặc áo dài thanh khiết. Trên tay Người là một cây đàn cổ — loại đàn chỉ thấy trong tranh vẽ các vị thánh xưa.

Đôi mắt Người hiền từ, trong sáng lạ thường.

Lucia sững sờ, run giọng hỏi:

“Ngài… ngài là ai?”

Người phụ nữ mỉm cười, giọng êm như một khúc thánh thi:

“Ta là Cecilia. Ta được sai đến để nâng đỡ con.” 

  1. Bàn tay thiên thần

Thánh Cecilia bước đến gần, đặt nhẹ tay lên bàn tay Lucia.

Ngay khoảnh khắc ấy, Lucia cảm thấy toàn thân mình như tan chảy trong ánh bình an. Nỗi sợ biến mất. Đôi tay vốn run rẩy trở nên mềm mại, ấm áp.

Cecilia đưa cây đàn của mình cho Lucia.

“Tiếng đàn thiêng không bắt đầu từ ngón tay… mà từ trái tim yêu mến Chúa.”

Rồi thánh nữ chạm nhẹ lên dây đàn.

Tiếng đàn vang lên… ngọt ngào, thánh thiện, trong trẻo đến mức Lucia rùng mình. Mỗi âm thanh như một tia sáng chạm vào linh hồn. Mưa ngoài trời bỗng dịu đi, như đang lắng nghe.

Cecilia mỉm cười:

“Giờ con hãy thử.”

Lucia đặt tay lên dây đàn.

Lần đầu tiên trong đời, âm thanh vang lên trọn vẹn, trong trẻo và vững vàng như thể đôi tay cô được hướng dẫn bởi một thiên thần.

Nước mắt cô rơi ra, nhưng lần này là nước mắt của niềm vui. 

  1. Món quà trong sáng

Trước khi tan biến, Thánh Cecilia ghé tai Lucia và nói:

“Từ nay, mỗi khi con hát hay đàn để dâng Chúa, Ta sẽ ở bên con.”

Ánh sáng dần tan đi, hương thơm nhạt dần. Lucia quỳ sụp xuống, tim tràn ngập bình an. 

  1. Phép lạ lan tỏa

Từ đêm đó, Lucia không còn run sợ nữa. Cô đàn và hát trong các buổi kinh với sự tự tin dịu dàng khiến ai nghe cũng cảm nhận được ơn Chúa như đang chảy qua tiếng đàn của cô.

Nhiều sơ già trong tu viện thầm thì:

“Tiếng đàn của con bé ấy có gì đó rất lạ… như thể thiên đàng đang hát cùng nó.”

Lucia chỉ mỉm cười, đặt tay lên ngực, và biết rằng Thánh Cecilia vẫn giữ đúng lời hứa.

From: ngocnga_12 & NguyenNThu


 

ĐẬP THỦY ĐIỆN VÀ NHỮNG DÒNG SÔNG ĐANG KÊU CỨU

Tu Le

 ĐẬP THỦY ĐIỆN VÀ NHỮNG DÒNG SÔNG ĐANG KÊU CỨU

Mấy chục năm nay, người ta quen nói rằng: xây thủy điện là phát triển, là bắt dòng sông phải phục vụ cho cuộc sống văn minh. Nghe thì đúng, nhưng nếu nhìn vào những gì đang xảy ra ở miền Trung, ta sẽ thấy một điều rất cũ của loài người: hễ cứ chạy theo lợi trước mắt mà quên cái gốc thì sớm muộn gì cũng trả giá.

Dòng sông xưa vốn hiền, mùa mưa thì đầy, mùa nắng thì cạn, nhưng cái nết của sông là biết điều hòa. Cái gì thừa thì tự chảy đi, cái gì thiếu thì chắt chiu cho ruộng nương. Núi rừng hai bên che chở, giữ cho đất đai khỏi trôi, cho nước khỏi dồn xuống quá nhanh. Sông và rừng, hai thứ đó, gắn bó như hơi thở với lồng ngực. Mất một thứ, thứ kia cũng suy.

Rồi người ta bắt đầu ngăn sông, bít suối, chặt rừng làm thủy điện. Ban đầu là vài công trình lớn, tính toán kỹ lưỡng, có người giỏi xem xét, có người chịu trách nhiệm thực sự. Những công trình đó, dù có chiếm đất, có đổi dòng, nhưng vì được làm bài bản nên ít gây họa. Nhưng đến khi phong trào thủy điện vừa và nhỏ lan rộng, mỗi tỉnh vài chục dự án, mỗi con suối một cái đập, thì sự cân bằng nghìn đời của thiên nhiên đã bị phá đứt.

Phá một quả đồi để làm thủy điện không chỉ là mất cây. Mất cây thì đất không bám, đất không bám thì mưa xuống là trôi, trôi xuống là nghẹt dòng, lấp suối, tạo nên những cơn lũ hung hãn như người ta thấy mấy ngày nay. Bà con vùng dưới chân núi vẫn nói: ngày xưa mưa lớn cũng chỉ lên đến sân, sao giờ mưa vừa vừa đã ngập mái nhà. Đó không phải điều ông trời thay đổi. Đó là lòng người đổi trước.

Nhiều doanh nghiệp làm thủy điện chỉ nghĩ đến điện bán được bao nhiêu, chứ không nghĩ đến người dân sống dưới chân đập. Họ giữ nước trong hồ cho đầy để chạy máy, để lời lãi nhiều hơn. Đến khi nước quá ngưỡng, buộc phải xả, họ xả ào một cái, vừa xả vừa nói là đúng quy trình. Quy trình thì có thể đúng, nhưng lòng người thì sai. Cái sai đó, dân nghèo lãnh đủ: nhà trôi, trâu bò mất, mùa màng trắng tay. Còn doanh nghiệp chỉ mất một bản thông báo.

Nhà nước có trách nhiệm lớn trong chuyện này. Đáng lẽ những dự án nằm ở vùng rừng đầu nguồn, vùng đồi dốc, vùng có khả năng gây họa cho hạ du phải được xem xét thật kỹ, thậm chí kiên quyết không cho làm. Nhưng có thời điểm, giấy phép cấp ra rất dễ, báo cáo đánh giá tác động môi trường chỉ làm cho có, thanh tra kiểm tra thì theo kiểu xem hồ sơ nhiều hơn xem thực địa. Khi lợi ích chen vào, người ta dễ quên mất rằng mỗi dòng sông có linh khí, mỗi cánh rừng có bổn phận, và mỗi quyết định sai có thể khiến bao gia đình phải leo lên mái nhà để trốn lũ.

Người dân miền Trung không trách trời. Họ quen với nắng gió, quen với mưa bão, quen chịu thiệt thòi. Nhưng họ không quen với cảnh nước từ trên núi đổ xuống như pháo kích, không quen với tiếng còi xả lũ lúc nửa đêm, không quen với cảnh sáng ra chỉ thấy trời, nước và những tiếng kêu cứu lạc giọng. Mưa là của trời, nhưng lũ lớn bất thường này là của lòng người.

Muốn sửa sai thì phải bắt đầu từ chỗ sai nhất: dừng ngay việc làm thủy điện tràn lan ở những vùng nhạy cảm. Công trình nào đã gây họa, vận hành thiếu trách nhiệm thì phải xem xét lại, thậm chí đóng cửa. Phải xem rừng là tài sản lớn nhất, không thể bán rẻ cho vài chục megawatt điện. Phải xem dòng sông là mạch sống, không phải nơi để đặt bao nhiêu đập cũng được. Và phải xem an toàn của người dân là giới hạn cuối cùng, không được ai phép vượt qua.

Làm được điều đó thì dân mới yên lòng, rừng mới hồi sinh, sông mới trở lại nhịp chảy xưa. Còn nếu vẫn để lợi nhuận dẫn đường, để sự dễ dãi lấn át lương tri, thì miền Trung còn ngập nữa, còn tang thương nữa. Khi ấy, ta không thể trách trời đất. Chỉ có thể trách chính mình đã để những dòng sông kêu cứu quá lâu mà không nghe.


 

Mẹ già ngồi khóc trên đống đổ nát.

Cao Thái Linh

 

Còn lại gì khi thủy điện Ba Hạ nhấn chìm khiến hàng trăm người dân thiệ.t mạ.n.g. Tài sản trắng tay. Rồi đây sẽ rõ. Chính người dân nơi đây sẽ cho quý vị biết thực tế. Không một ai có thể bịt miệng dân được mãi.

Mẹ già ngồi khóc trên đống đổ nát. Những tháng ngày tiếp theo họ sẽ sống bằng gì? Ai chịu trách nhiệm? Ai lo cho những người dân lầm than?

Không có gì diễn tả hết nổi đau đớn mất mát tại thời điểm này ở Phú Yên!

Đồng bào công giáo nơi đây thì sao? Xin mọi người quan tâm chung tay giúp đỡ họ. Đây mới là “hiệp hành” đúng ý nghĩa!


 

Nhà báo Nguyên Ngọc : Đất Chảy, 2020.

Võ Hồng Ly

21.11.2025

Nhà báo Nguyên Ngọc : Đất Chảy, 2020.

“Giáo sư Nguyên Ngọc Lung, chuyên gia số một về rừng vừa có bài viết nói rõ khi còn rừng tự nhiên thì mưa xuống chỉ có 5% nước chảy trên mặt đất, 95% sẽ ngấm xuống thành nước ngầm, cho nên ta đào giếng ở đâu cũng có nước. Khi mất rừng tự nhiên thì ngược lại, chỉ 5% ngấm xuống thành nước ngầm, hơn 90% sẽ chảy tràn trên mặt đất.

Nghĩa là còn rừng tự nhiên thì chỉ có lụt. Lụt hiền, lành, và thân thuộc như bạn chung tình mỗi năm một lần trở lại. Tôi ở Hội An, tôi biết, 3 năm qua không có lụt, người ta nhớ và chờ. Lụt rửa sạch ruộng đồng và mang về phù sa.

Lũ là khi đã mất rừng tự nhiên, chỉ còn lơ thơ mấy cây bụi lẹt đẹt, với cỏ, với cao su, keo, cà phê… tràn lan, là các loại cây không có bộ rễ giữ nước (mà các báo cáo với thống kê cứ gọi vống lên một cách gian dối là “độ che phủ”), 95% nước mưa chảy thành thác trên mặt đất quét hết mọi thứ, làng mạc và con người.

Nhưng năm nay khác: Năm nay không chỉ có nước xối xả thành lũ. Năm nay đã diễn ra một điều hoàn toàn khác, mới, và rất cơ bản: NĂM NAY ĐÃ ĐẾN LƯỢT ĐẤT CHẢY.”

“Ta gọi là lở núi. Thôi thì nói thẳng đi: Từng quả núi, từng ngọn núi lớn nổ tung rồi chảy ra thành nước, thành thác, vùi lấp xóm làng, ruộng đồng, con người, nuốt gọn từng gia đình, từng cộng đồng người, tất cả, tất cả…”

“Mối quan hệ sinh tử của sự sống là Đất và Nước được kết chặt vào nhau bằng Rừng. Năm mươi năm nay, với lòng tham vô độ, bất chấp mọi lời kêu cứu thất thanh, ta đã chặt đứt cái khâu sinh tử: RỪNG. Phá sạch sành sanh rừng rồi. Không còn rừng, rừng tự nhiên, thì NÚI CHẢY RA như nước. Năm nay không phải chủ yếu là lũ nước, mà là lũ đất. Đó là thay đổi cơ bản năm nay, và theo tôi, từ nay.

Không cần giàu tưởng tượng lắm đâu, để mà thử nghĩ: Chảy hết núi rồi, thì đến gì nữa?”


 

NGAI TOÀ ĐỎ MÁU – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Đây là vua người Do Thái!”.

“Sự vĩ đại không được đo lường ở những gì chúng ta có, mà ở những gì chúng ta hiến trao!” – Henri Nouwen.

Kính thưa Anh Chị em,

Tin Mừng lễ Chúa Kitô Vua Vũ Trụ mời chúng ta chiêm ngắm thập giá, nơi Con Thiên Chúa – Mục Tử Nhân Lành – hiến trao mạng sống vì đàn chiên. Và, trên cao kia là tấm biển ghi, “Đây là vua người Do Thái!”. Thì ra, ngai toà của Ngài là một ‘ngai toà đỏ máu!’.

Từ thập giá, điều được hiến trao không chỉ là thân xác, mà là chính ‘bản thể Thiên Chúa’. Ngài không cho chúng ta một điều gì từ bên ngoài; Ngài cho chính mình, tự biến mình thành “không gian” cho nhân loại trú ngụ. Máu và nước tuôn trào không chỉ là dấu tích của cái chết, mà là việc khai sinh một thế giới mới, nơi con người không còn bị định nghĩa bởi tội lỗi, nhưng bởi chỗ đứng của họ trong trái tim của Thiên Chúa. “Máu và nước tuôn trào từ cạnh sườn là sự khai sinh của một nhân loại mới!” – Bênêđictô XVI. Thập giá là nơi Thiên Chúa tự “làm nghèo” chính mình để nhân loại được “làm giàu” bằng ân sủng.

Ít ai để ý tới, nơi thập giá, quyền năng không đi ra từ quyền lực, mà từ tự hạ; vinh quang không phát xuất từ thống trị, mà từ tự hiến; trật tự vũ trụ được tái lập không bằng quyền lực, nhưng bằng một thân mình bị bẻ ra. Vậy mà cạnh ngai toà ấy, một kẻ bị đóng đinh khác đã đọc được điều mà cả thế giới không thấy, “Ông Giêsu ơi, khi ông vào Nước của ông, xin nhớ đến tôi!”. Không một kinh sách, không một công trạng, chỉ là một trái tim trần trụi đắm mình trong lòng thương xót. Và ‘lời nguyện phong thánh’ được cất lên, “Hôm nay, anh sẽ ở với tôi trên Thiên Đàng!”. “Trên thập giá, quyền năng thể hiện không từ bạo lực, mà từ tình yêu chịu đựng; Người tự hạ chịu đóng đinh và thực thi vương quyền cao cả nhất!” – P. T. Forsyth.

“Nếu đời bạn là một bông hoa, khi nào bạn bước vào thời của hạt giống?” – Ron Rolheiser. Henri Nouwen trả lời, “Không phải khi được tung hô, vỗ tay hay đứng trên đỉnh cao, mà là khi sức lực suy giảm, tiếng nói mờ đi, tên mình gần như bị lãng quên. Khi đó, chúng ta mới thực sự gieo hạt cho đời!”. Điều đó đã xảy ra với Chúa Giêsu! Khi mọi sự tưởng chừng mất hết – quyền lực, ảnh hưởng, môn đệ, mất cả sự hiện diện của Chúa Cha; chính lúc ấy, từ ‘ngai toà đỏ máu’, Ngài bước vào ‘thời của hạt giống’ – đạt tới viên mãn – nhìn xuống ‘cánh đồng cứu rỗi’.

Anh Chị em,

Từ ngai toà thập giá, Vua Kitô dạy chúng ta rằng, vinh quang thật không phải là giữ, mà là dám cho; không phải là chiến thắng người khác, mà là chiến thắng chính mình; không phải là thù hận, nhưng là tha thứ. Bước theo Ngài, chúng ta được mời gieo hạt giữa đau thương, và biết rằng, từ nơi ấy, Nước Trời nảy mầm âm thầm nhưng chắc chắn; và Vương Quốc không được xây bằng những kẻ mạnh, nhưng bằng những ai dám để đời mình trở thành món quà. Dưới chân ‘ngai toà đỏ máu’, chúng ta được hỏi không phải, “Tôi đã làm được gì?” – nhưng là – “Tôi đã trao đi bao nhiêu phần đời mình?”.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, cho con nhận ra thập giá là vinh quang – đau khổ là sức mạnh – và yêu thương là quyền năng!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

***************************************************

LỜI CHÚA CHÚA NHẬT CHÚA KITÔ, VUA VŨ TRỤ, TUẦN XXXIV THƯỜNG NIÊN, NĂM C

Khi ông vào Nước của ông, xin nhớ đến tôi !

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.    Lc 23,35-43

35 Khi ấy, Đức Giê-su bị đóng đinh trên thập giá, dân chúng thì đứng nhìn, còn các thủ lãnh thì buông lời cười nhạo : “Hắn đã cứu người khác, thì cứu lấy mình đi, nếu thật hắn là Đấng Ki-tô của Thiên Chúa, là người được tuyển chọn !” 36 Lính tráng cũng chế giễu Người. Chúng lại gần, đưa giấm cho Người uống 37 và nói : “Nếu ông là vua dân Do-thái thì cứu lấy mình đi !” 38 Phía trên đầu Người, có bản án viết : “Đây là vua người Do-thái.”

39 Một trong hai tên gian phi bị treo trên thập giá cũng nhục mạ Người : “Ông không phải là Đấng Ki-tô sao ? Hãy tự cứu mình đi, và cứu cả chúng tôi với !” 40 Nhưng tên kia mắng nó : “Mày đang chịu chung một hình phạt, vậy mà cả Thiên Chúa, mày cũng không biết sợ ! 41 Chúng ta chịu như thế này là đích đáng, vì xứng với việc đã làm. Chứ ông này đâu có làm điều gì trái !” 42 Rồi anh ta thưa với Đức Giê-su : “Ông Giê-su ơi, khi ông vào Nước của ông, xin nhớ đến tôi !” 43 Và Người nói với anh ta : “Tôi bảo thật anh, hôm nay, anh sẽ được ở với tôi trên Thiên Đàng.”


 

 

TẠI SAO THÁNH CECILIA TRỞ THÀNH BỔN MẠNG CỦA CÁC NHẠC SĨ? – Geneviève Pasquier

Được mừng lễ vào ngày 22 tháng 11, Thánh Cecilia, vị thánh bổn mạng của các nhạc sĩ, đã được tôn kính ở Rôma từ cuối thế kỷ thứ V.  Việc tôn kính ngài dường như đã lan rộng ở vùng Albigeois từ đầu thời Trung cổ.  Vị thánh được các Kitô hữu cầu khấn và là thánh bổn mạng của Nhà thờ chánh tòa Albi này là ai?

 Câu chuyện về cuộc đời của Cecilia được mượn từ cuốn Các Cuộc Thương Khó tập hợp cuộc đời của các vị tử đạo trong các thế kỷ đầu tiên.  Người ta lấy cảm hứng từ đó cho các vị thánh mà người ta mong muốn tôn vinh.  Jacques de Voragine, giám mục của Genoa, Dòng Đa Minh, đã mượn cho cuốn Légende dorée của mình (khoảng 1261-1266) từ truyện thánh Cecilia (khoảng 500).

 Thánh Cecilia hẳn đã sống vào khoảng đầu từ thế kỷ thứ 2 đến thế kỷ thứ 3, và đã chết vì đạo vào khoảng năm 223.  Thuộc gia đình quý tộc lừng danh Caecilii, được lớn lên trong đức tin Kitô giáo, thánh nữ, ngay từ khi còn rất trẻ, đã quyết định dâng hiến đời mình cho Chúa và tuyên khấn đồng trinh.  Bị buộc phải kết hôn với Valêriô, thánh nữ thuyết phục anh tôn trọng sự trong trắng của mình và hoán cải anh sang Kitô giáo.

 Tiburce, em trai của Valêriô, cũng trở lại và hai anh em từ chối hiến tế các vị thần.  Họ làm việc để chôn cất các vị tử đạo, bị hành quyết vì đức tin Kitô giáo của họ.  Hai anh em bị tố cáo và chặt đầu.  Khi họ qua đời, Thánh Cecilia tiếp tục loan báo Tin Mừng và cải đạo cho những người ngoại giáo, cho đến ngày thánh nữ bị bắt, bị kết án tử hình rồi bị chặt đầu.  Sau ba nhát rìu, Thánh Cecilia vẫn sống, nhưng vì luật cấm đánh quá ba nhát trong một cuộc hành quyết nên người ta đã để cho ngài hấp hối trong ba ngày.

 Nhà thờ đầu tiên dưới sự bảo trợ của thánh nữ

 Theo truyền thuyết, thánh nữ phân phát tất cả tài sản của mình cho người nghèo và giới thiệu với Đức Giám mục Urbain tất cả những tín hữu mà thánh nữ đã cải đạo, và đồng thời nói rằng: “Con đã cầu xin Chúa cho ba ngày trì hoãn này để khuyên Đức Cha lần cuối và để xin Đức Cha cung hiến một nhà thờ trên địa điểm ngôi nhà mà con qua đời.

 Hài cốt của thánh nữ, được tìm thấy vào năm 821 trong hầm mộ Thánh Callixtô, đã được chuyển đến Trastevere, một quận của Rôma, nơi mà theo mong muốn của ngài, một nhà thờ đã được xây dựng để đón nhận lăng mộ của ngài.  Nhà thờ này vẫn còn tồn tại, đó là nhà thờ Sainte-Cécile-du-Trastevere.  Trong cuộc khai quật phục hồi năm 1599, thi thể được tìm thấy nguyên vẹn.  Sự kiện này đã góp phần tạo nên danh tiếng cho ngài.

 Tại sao ngài là thánh bổn mạng của các nhạc sĩ?

 Nguồn gốc của việc ngài là thánh bổn mạng của các nhạc sĩ xuất phát từ một điệp khúc được sáng tác vào thời Trung Cổ cho phụng vụ mừng lễ ngài mà, do giải thích sai, đã khiến người ta nghĩ rằng rằng ngài là một nhạc sĩ.  Việc phổ cập sự bảo trợ của các vị thánh, những biến đổi sâu sắc về lý thuyết, sáng tác và thực hành âm nhạc sẽ làm phần còn lại, đến mức từ hậu bán thế kỷ 16, Thánh Cecilia đã trở thành vị thánh bảo trợ không thể tranh cãi của âm nhạc và các nhạc sĩ.  Nhiều ban nhạc kèn đồng ở Pháp cho đến ngày nay vẫn được đặt dưới sự bảo trợ của thánh nữ.

 Việc sùng kính Thánh Cecilia ở Albi

Việc sùng kính Thánh Cecilia hẳn đã được đưa vào Albi bởi những người Wisigoths từ Rôma đến Gaule narbonnaise vào năm 413, phụng vụ của họ dành một vị trí đáng chú ý cho việc sùng kính Thánh Cecilia.

 Sự hiện diện của thánh tích của Thánh Cecilia ở Albi được chứng thực lần đầu tiên vào khoảng năm 1130 – hài cốt và vải lanh liên quan đến thân xác của ngài.  Năm 1468, thánh tích mới được Đức Giáo hoàng Phaolô II trao tặng cho Đức Hồng y Jean Jouffroy, Giám mục giáo phận Albi lúc bấy giờ.  Những thánh tích này – xương quay của cánh tay trái và hàm dưới của thánh nữ, một mảnh vải tạo thành một phần trang phục của ngài, một mảnh vải liệm được Thánh Giáo hoàng Urbain I quấn quanh thi thể của ngài – được bảo quản trong một hòm thánh tích được thực hiện vào năm 1887.  Hòm thánh tích này vẫn còn được rước trong thánh lễ Thánh Cecilia, vào ngày Chúa nhật gần nhất với ngày 22 tháng 11.

 Geneviève Pasquier

Chuyển ngữ: Tý Linh

Theo: La Croix

From: Langthangchieutim


 

LŨ LỤT : DO ÔNG TRỜI HAY DO “ÔNG NGƯỜI” ?

Người Giồng Trôm

LŨ LỤT : DO ÔNG TRỜI HAY DO “ÔNG NGƯỜI” ?

Mẹ thiên nhiên yêu con người lắm ! Mẹ nhiên nhiên chính là Thiên Chúa !

Mẹ yêu con người và bảo bọc con người như gà mẹ ủ ấp gà con thế nhưng rồi gà con cứ ngỡ mình là “con gà”.

Cũng thế ! Những ngày này, người ta ai oán Ông Trời nhưng thật sự chính “Ông người” đã gây họa cho mình

Dĩ nhiên mưa lũ không ai tránh khỏi nhưng hậu quả do đâu ? Đâu phải do Ông Trời mà do “Ông người”.

Phá quá mà ! Chơi vậy ai chơi lại ?

Bao nhiêu rừng nguyên sinh, bao nhiêu cây lâu năm đầu còn để mà giữ nước ?

Đừng ngồi đó ai oán Ông Trời mà hãy ai oán “Ông người” – những cái ông gây thiệt hại cho bao nhiêu gia đình, bao nhiêu con người.

Mỗi lần về Sài Gòn khám chữa bệnh là thương lắm ! Bao nhiêu mặt bằng trương biển cho thuê, bao nhiêu phận người lao đao với cuộc sống

Bí lắm người ta mới chạy grab ! Chạy grab dãi nắng dầm mưa cũng chỉ là đắp đổi qua ngày mà thôi

Bưng cà phê hay phụ quán thì 23 – 25 ngàn đồng 1 giờ thôi !

Vậy đó, cái phận ngheo nó bị cái nghèo vây bủa còn thêm những “Ông người” vây bủa nữa.

Những ngày tháng tới đây thì cuộc sống của nhiều gia đình chẳng biết đi về đâu

Chỉ biết cầu nguyện cho dân mình bớt khổ bởi lẽ mình cũng là dân mà ! Làm sao có thể an yên khi bao nhiêu gia đình đang chìm trong biển nước

Lặng và tự hỏi những “Ông người” còn lương tâm hay không khi đẩy dân nghèo mình quá khổ

Lm. Anmai, CSsR


 

Chị an nghỉ nha chị

Chuyện tuổi Xế Chiều – Công Tú Nguyễn

 Chị gần 60 tuổi, bị υпg thư đã phẫu thuật, đang chạy thận định kỳ. Chị còn bị suy tiм nặng. Quê tận Sóc Trăng, chồng mất sớm, chị và đứa con trai lưu lạc đến tận Bình Dương để con đi làm thuê, mẹ đi chạy thận…

Cuộc sống của chị mong manh. Không biết chấm dứt khi nào. Chị chạy thận suốt 2 năm mà luôn đi về một mình, vì con trai phải lo bươn chải kiếm tiền lo cho mẹ…

Sáng nay, chị trở nặng và ra đi. May mà điện thoại của chị không cài mật khẩu, nên gọi ngay được đứa con trai vào.

Thằng nhỏ khoảng hai mươi tuổi, gầy gò, lam lũ, ánh mắt đau khổ, run run hỏi tôi:

– Giờ con làm sao hả bác sĩ ?

– Con đưa mẹ con về nhà lo hậu sự đi. Để cô làm giấy tờ và lo xe bệпh viện cho con.

– Con không còn nhà để về, bác sĩ à..

– Vậy còn ai bà con không?

Thằng bé gọi điện thoại cho bà dì ruột. Xong, nó lắp bắp nói với tôi:

– Bác sĩ nói chuyện với dì của con.

Sau khi nghe hết câu chuyện, cô em gái trả lời:

– Bác sĩ thông cảm, lâu nay chị tui không liên lạc…

Có nghĩa là khốn cùng, khốn khổ cho chị. Có nghĩa là không còn chỗ nào, dù ở quê nhà, để trở về…

May sao, bác sĩ H, trưởng khoa cấp cứu liên lạc được tổ chức mai táng thiện nguyện 0 đồng, lo hỏa táng miễn phí cho chị. Khoa thận và bệпh nhân gom góp một ít tiền cho thằng bé…

Sáng, chị còn bước vô khoa thận nhân tạo; chiều, chị đã hóa thành tro bụi. Chị an nghỉ nha chị. Chị phù hộ cho thằng con côi cút của chị nha chị…


 

Họ im lặng!- Jang Kều

Ba’o Tieng Dan

20/11/2025

Jang Kều

20-11-2025

Khi tôi lên tiếng về việc lấn biển Cần Giờ, họ im lặng, vì Cần Giờ không liên quan đến họ.

Khi tôi lên tiếng về việc phá 500ha rừng Đăk Đoa, họ im lặng, vì Đăk Đoa chẳng phải quê họ.

Khi tôi lên tiếng về việc chặt 2.000 cây ở Hà Nội, họ im lặng, vì cây không nằm trên đất của họ.

Khi tôi lên tiếng về những ngôi làng phải tái định cư mất hết bản sắc văn hoá do thuỷ điện, họ im lặng, vì làng đó chẳng phải làng họ.

Khi tôi lên tiếng về việc lấp hồ làm nhà hát, họ im lặng, vì hồ đó không liên quan gì đến nhà họ.

Khi tôi lên tiếng về việc thiếu minh bạch, ém nhẹm thông tin khi có tai nạn, cháy nổ, người mua nhà không được cấp giấy tờ, họ im lặng, vì không phải vấn đề của họ.

Khi tôi lên tiếng về việc phá hoại các công trình di sản, họ im lặng, vì công trình đó chẳng phải của gia đình họ.

Khi tôi lên tiếng về những ngọn núi bị phá nát để xây khu vui chơi – resort, họ im lặng, vì núi đó không gần nhà họ.

Khi tôi lên tiếng về những dự án ép dân bán đất giá rẻ mạt, họ im lặng, vì họ đâu phải những nạn nhân đó.

Không những thế:

Họ mua nhà ở những khu đô thị lấn biển.

Họ đi du lịch, nghỉ dưỡng ở những khu đất phá nát rừng – biển – núi.

Họ mua villa ở những khu đô thị siêu cao cấp chiếm đất từ di sản.

Họ mua hàng hoá của những tập đoàn ém nhẹm thông tin xấu, bịt mồm báo chí.

Họ đi thưởng thức nghệ thuật ở các nhà hát được xây dựng từ việc lấp hồ, cưỡng bức người dân di dời.

Họ đầu tư chứng khoán, cổ phần ở các công ty thuỷ điện, phá núi rừng, lấn biển.

Họ khen ngợi những hành động “từ thiện hào hiệp” của những công ty kiếm tiền từ việc tống cổ người dân ra khỏi nơi sinh sống để chiếm đất làm dự án.

***

Một số người có quyền lực quyết định, quyền lực thông tin, có ảnh hưởng đến công chúng im lặng hoặc giúp “thay đổi” thông tin, sự thật, bởi vì:

Họ được mua căn hộ, villa giá rẻ, thậm chí được tặng không.

Họ được mua điện thoại, mua xe, mua dịch vụ du lịch nghỉ dưỡng giá rẻ, thậm chí được tặng không.

Họ được cho con đi học, khám chữa bệnh cho gia đình giá rẻ, thậm chí được tặng không.

Họ được mời đi du lịch nước ngoài giá rẻ, thậm chí được tặng không.

Họ được mua thẻ câu lạc bộ, thẻ đặc quyền dịch vụ, vé máy bay giá rẻ, thậm chí được tặng không.

Họ được mua cổ phần, chứng khoán giá rẻ, thậm chí được tặng không.

Họ còn được hợp đồng quảng cáo, được mời đi dự event, hội nghị với phong bì với mức “catse” rất lớn.

Họ thậm chí còn được vinh danh, giải thưởng dù không xứng đáng.

***

Cho đến một ngày:

Chính gia đình họ, người thân của họ bị mất nhà, sản nghiệp, tính mạng do mưa lũ, sạt lờ, sụt lún.

Chính gia đình họ, người thân của họ bị tai nạn từ những sản phầm, phương tiện, hay công trình không đủ tiêu chuẩn, thiếu an toàn.

Chính gia đình họ, người thân của họ bị chèn ép, bất công.

Và lúc đó họ mới thấm thía câu nói của Elie Wiesel – người được trao Nobel Hòa bình năm 1986 với lời tôn vinh “Sứ giả của nhân loại – người khơi dậy lương tri cho thế giới”, rằng:

“We must always take sides. Neutrality helps the oppressor, never the victim. Silence encourages the tormentor, never the tormented. The opposite of love is not hate, it’s indifference.”

Dịch ra là:

“Chúng ta phải luôn chọn đứng về một phía. Sự trung lập giúp kẻ áp bức, không bao giờ giúp nạn nhân. Sự im lặng khích lệ kẻ hành hạ, không bao giờ khích lệ người bị hành hạ. Đối lập của yêu thương không phải là thù ghét, mà là sự thờ ơ”.

P/S: Một đêm không ngủ vì chỉ nghe thấy TIẾNG KÊU CỨU từ những vùng bão lũ…


 

Hành trình của một ‘cô gái’ Việt sau khi chuyển giới để được chấp nhận

Ba’o Nguoi-Viet

November 21, 2025

Trà Nhiên/Người Việt 

LTS: Nhật báo Người Việt hợp tác với đại học University of Southern California (USC) qua chương trình “2025 Ethnic Media Health Reporting Collaborative” để nghiên cứu các chủ đề liên quan đến cải tổ y tế của California như sức khỏe tâm thần, sức khỏe di dân, thiếu thốn về kinh tế và thực phẩm, vô gia cư… mang đến cái nhìn phổ quát cho cộng đồng thiểu số. Đây là bài viết thứ tám về đề tài này.

Cô Nicky Cao nhận giải “The Lotus Dao Trailblazer Award” tại buổi tiệc của Viet Rainbow of Orange County (VROC) hồi Tháng Mười. (Hình: Trà Nhiên/Người Việt)

ORANGE COUNTY, California (NV) – Khi cô Nicky Cao chào đời, cha mẹ cô trải qua một cuộc chiến, vượt biển, và bắt đầu lại từ đầu tại khu New Orleans East, Louisiana, nơi được cộng đồng người tị nạn Việt Nam gọi là Versailles. Cô là con thứ 14 trong gia đình có 15 anh chị em.

“Cha mẹ tôi là người tị nạn chiến tranh Việt Nam,” cô Nicky kể. “Tôi lớn lên trong nghèo khó.”

Nicky Cao sinh ra là con trai, cha mẹ từng tính đặt tên là Nicholas, nhưng do người mẹ không rành tiếng Anh nên y tá để tên trên giấy tờ là Nicky.   

“Tôi là người ‘queer,’ tôi là người chuyển giới,” cô Nicky nói. “Tôi bắt đầu quá trình chuyển giới từ nam sang nữ từ năm 18 tuổi, khi tôi tự mình tiếp cận được ‘hormone.’ Cha mẹ tôi lúc đó không chấp nhận, nên tôi hầu như tôi phải tự làm mọi thứ.”

Khắp nước Mỹ, quyền tiếp cận chăm sóc y tế dành cho người chuyển giới đang bị thu hẹp do các quy định liên bang mới và những lệnh cấm ở cấp tiểu bang. Nhiều hệ thống y tế lớn – bao gồm Kaiser Permanente và bệnh viện nhi khoa Children’s Hospital Los Angeles – gần đây tạm ngưng hoặc đóng các chương trình giải phẫu chuyển đổi giới tính, trong khi hơn 20 tiểu bang cấm hoặc hạn chế điều trị cho trẻ vị thành niên chuyển giới.

Cô Nicky từng trải qua vài ca giải phẫu ở miền Nam California từ khoảng năm 2021, và tại đây, cô tìm thấy một cộng đồng hỗ trợ qua Viet Rainbow of Orange County (VROC), một tổ chức hoạt động vì an toàn, khả năng tiếp cận ngôn ngữ, và sự chấp nhận của gia đình cho cộng đồng LGBTQ gốc Việt.

Cô Nicky, 27 tuổi, một sinh viên ý tá, và là một trong số ít người trong cộng đồng Việt Nam dám chia sẻ công khai về hành trình chuyển giới, sức khỏe tinh thần, và nỗi sợ hãi của mình.

“Thiểu số trong thiểu số”

“Cảm giác như mình là thiểu số trong thiểu số vậy. Tôi là ‘queer’ và tôi là người chuyển giới. Mà chuyển giới ở đây vốn đã bị chính trị hóa rồi,” cô Nicky nói.

Cảm giác ấy cũng chính là điều khiến anh Hiếu Nguyễn lo lắng.

Anh Hiếu là một chuyên viên xã hội, đồng thời là cố vấn độc lập cho các tổ chức bất vụ lợi và y tế, chuyên về sức khỏe tinh thần của cộng đồng LGBTQ tại Nam California. Anh cũng là nhà hoạt động cộng đồng lâu năm và đồng sáng lập VROC.

“Trong bất kỳ cộng đồng nào, việc bị gạt ra ngoài lề luôn chồng chất,” anh Hiếu nói. “Không chỉ là xu hướng tính dục. Đó còn là căn cước giới tính, là sắc tộc, là chủng tộc. Tất cả những điều đó đang bị tổng thống và chính quyền này tấn công – trong chính sách, trong ngôn từ, và trong thực tế.”

“Không chỉ phải đối diện với chấn thương lịch sử,” anh thêm. “Họ còn phải đối diện với chấn thương hiện tại. Tất cả đều ảnh hưởng trực tiếp đến sức khỏe tinh thần, cảm xúc, tâm lý, và cảm giác an toàn của họ. Nếu sức khỏe tinh thần suy sụp, sức khỏe thể chất cũng bị ảnh hưởng. Mọi thứ liên kết với nhau.”

Năm 18 tuổi, khi không có sự ủng hộ của gia đình và không có cảm giác an toàn trong chính căn nhà mình, cô Nicky phải dùng thuốc chống trầm cảm.

“Cha mẹ không cho tôi dùng ‘hormone’ trước 18 tuổi, và họ cũng không đồng ý để tôi dùng thuốc chống trầm cảm,” cô kể. “Nên đúng sinh nhật 18 tuổi, tôi bắt đầu dùng cả hai.”

Điều giúp cô muốn tiếp tục sống không phải là cầu nguyện, không phải là im lặng hay xấu hổ – mà là chăm sóc y tế khẳng định giới tính.

“Sau này tôi cai được thuốc chống trầm cảm,” cô nói. “Chích ‘hormone’ cho tôi hy vọng. Nếu không cảm thấy thoải mái với chính mình, rất khó để biết mình muốn làm gì với cuộc đời này. ‘Hormone’ khiến tôi cảm thấy một ngày nào đó cơ thể mình sẽ tương đồng với tâm trí mình. Nó cho tôi mục đích sống.”

Anh Hiếu Nguyễn gọi chữ “mục đích” ấy là một kết quả về sức khỏe.

Anh nhấn mạnh rằng tự tử hay ý nghĩ tự tử không phải vì người trẻ LGBTQ “có vấn đề,” mà là vì “những gì họ phải chịu đựng – bạo lực, kỳ thị, gia đình không chấp nhận, chính sách nhắm vào họ.”

“Tại Mỹ, gần 40% thanh thiếu niên vô gia cư là LGBTQ, dù họ chỉ chiếm khoảng 10% dân số,” anh nói. “Có đến 40% vụ tự tử là thanh thiếu niên LGBTQ, dù chúng tôi chỉ chiếm 5 đến 10% dân số. Con số đó quá chênh lệch.”

Người chuyển giới chỉ chiếm khoảng 0.6% dân số Mỹ, nhưng đối diện rủi ro lớn về an toàn, chỗ ở, và sức khỏe.

Theo cuộc kiểm đếm Point-in-Time năm 2018 của Bộ Gia Cư và Phát Triển Đô Thị Hoa Kỳ, có 2,512 người chuyển giới đang sống vô gia cư, hơn một nửa sống ngoài đường.

“Lúc đầu gia đình tôi không chấp nhận”

Với cô Nicky, “một người lớn cảm thông” đó chính là mẹ cô.

“Ban đầu gia đình tôi không chấp nhận,” cô Nicky kể. “Một số anh trai thì kỳ thị. Họ la hét, tức giận vì tôi là ‘gay’ ngay cả khi tôi chưa có ngôn ngữ để diễn đạt rằng mình là người chuyển giới.”

Các chị gái là những người bảo vệ cô đầu tiên.

“Các chị là những người đầu tiên tôi công khai,” cô kể.

Nhưng sự thay đổi của mẹ cô mới khiến cô xúc động nhất. Mẹ cô qua đời vào năm 2020.

“Trước khi mẹ mất, bà dần trở nên chấp nhận và yêu thương tôi hơn,” cô Nicky nói.

“Trong văn hoá Á Châu, chúng ta ít nói ‘I love you.’ Mẹ tôi trước đây không nói vậy. Nhưng rồi bà bắt đầu nói. Bà còn nói rằng nếu về Việt Nam, bà muốn dẫn tôi đi may chiếc áo dài của riêng mình. Tôi rất biết ơn điều đó,” cô nghẹn giọng.

Câu chuyện cũng chạm đến anh Hiếu Nguyễn.

“Tôi công khai cách đây 20 năm,” anh nói. “Lúc đầu mẹ tôi phản ứng như thể mọi hy vọng và ước mơ đặt vào tôi đều tan vỡ. Nhiều khó khăn lắm. Nhưng thời gian rồi cũng giúp mọi chuyện tốt hơn. Giờ họ chấp nhận tôi, chấp nhận chồng tôi vì họ nhìn thấy tình yêu của chúng tôi.”

“Chấp nhận không có nghĩa là hết hướng dẫn. Mẹ tôi vẫn có những hiểu lầm. Vẫn dùng vài từ sai hoặc nói ‘bị gay’ như thể đồng giới là bị bệnh. Tôi vẫn phải chỉnh mẹ và mọi người,” anh cười.

Anh Hiếu Nguyễn là cố vấn độc lập cho các tổ chức bất vụ lợi và y tế, chuyên về sức khỏe tinh thần của cộng đồng LGBTQ tại Nam California. (Hình: Thiện Lê/Người Việt)

Thông điệp chống chuyển giới

Năm 2025, có 28 tiểu bang thông qua 123 dự luật chống người chuyển giới. California không nằm trong số đó.

Ngày 31 Tháng Bảy, ông Rob Bonta, bộ trưởng Tư Pháp California, kiện chính quyền Trump về việc tấn công vào chăm sóc y tế khẳng định giới tính.

Nghiên cứu cho thấy chăm sóc này cải thiện đáng kể sức khỏe tinh thần của thanh thiếu niên chuyển giới. Ép họ chờ đến 19 tuổi hoặc hơn khiến triệu chứng phiền muộn giới tính tăng nặng, theo ông Bonta.

Vào Tháng Sáu, Stanford Medicine ngưng giải phẫu cho người dưới 19 tuổi. Vào Tháng Bảy, Children’s Hospital Los Angeles đóng trung tâm chăm sóc y tế khẳng định giới tính, đẩy khoảng 3,000 bệnh nhân dưới 21 tuổi đi nơi khác tìm dịch vụ. Tháng Tám, Kaiser Permanente làm điều tương tự, dù vẫn tiếp tục cung cấp dịch vụ liên quan đến “hormone.”

Một phân tích của trung tâm San Francisco Community Health Center kết luận Hoa Kỳ trở thành “nền dân chủ phát triển hạn chế nhất thế giới về quyền tiếp cận y tế của người chuyển giới,” với 25 tiểu bang cấm chăm sóc y tế cho thanh thiếu niên chuyển giới, ảnh hưởng hơn 120,400 người chuyển giới trẻ.

Chi phí giải phẫu của cô Nicky – từ chỉnh hình khuôn mặt, nâng ngực đến tạo dáng cơ thể – do bảo hiểm chỗ làm của cô chi trả.

“Starbucks là công việc đầu tiên tôi có bảo hiểm bao gồm chăm sóc cho người chuyển giới,” cô Nicky nói. “Starbucks chi trả phần lớn chi phí giải phẫu.”

Cô vẫn làm ở đó, dù đang đi học, vì đang chạy đua với “đồng hồ chính trị.”

“Tôi muốn giải phẫu giọng nói sớm,” cô nói. “Tôi muốn hoàn tất tất cả trước khi tình hình tệ hơn. Với cách chính quyền hiện tại đang hoạt động, rất nhiều quyền tiếp cận đang bị cắt bỏ. Tôi sợ họ sắp kiểm soát cả ‘hormone’ nữa.”

Anh Hiếu khẳng định nỗi sợ đó không phải là tưởng tượng.

“Người ngồi trong văn phòng quyền lực nhất thế giới đang yêu cầu bệnh viện, đại học, và bác sĩ ngừng điều trị khẳng định giới tính, nếu không sẽ cắt ngân sách,” anh nói, ám chỉ Tổng Thống Donald Trump. “Đó là điều đang xảy ra. Họ đang yêu cầu hệ thống y tế ngừng điều trị cho người chuyển giới.”

Các thành viên VROC dịp Diễn Hành Tết 2024. (Hình: VROC)

“Đó là một hành động rất mạnh và rất phi dân chủ,” anh Hiếu nhấn mạnh.

Anh cũng cảnh báo rằng việc tấn công y tế không phải ngẫu nhiên – mà là chiến lược.

“Đây là chiêu bài từng thấy trong lịch sử,” anh nói. “Khi khiến người ta xem họ không còn là con người, người ta mới cảm thấy ‘chính đáng’ khi từ chối chăm sóc, từ chối nhân phẩm, từ chối sự an toàn.”

Văn hóa, kỳ thị, và sự rối loạn trong gia đình

“Trong văn hóa của chúng ta, nhiều người vẫn nghĩ LGBTQ là ‘không bình thường,’ hoặc thậm chí là ‘bệnh,’” anh Hiếu nói. 

Anh thêm: “Chúng ta vẫn nghe những từ sai, như thể ‘gay’ là thứ có thể lây lan. Không chỉ là người lớn tuổi đâu – cả anh chị em của tôi đôi khi cũng vậy. Tôi vẫn phải chỉnh họ.”

Anh Hiếu nói sự kỳ thị ấy tồn tại từ lâu nhưng điều khác biệt bây giờ là nguồn cơn của nó.

“Nó không chỉ đến từ người hàng xóm nào đó,” anh nói. “Nó đến từ tổng thống, từ cơ quan liên bang, từ giới chức y tế.”

Hệ quả là sự rối loạn trong giai đoạn cộng đồng đang bắt đầu học hỏi.

“Cộng đồng mình đang ở giai đoạn học hỏi cơ bản,” anh Hiếu nói. “Họ vẫn đang cố hiểu LGBTQ nghĩa là gì. Nhưng trong lúc ấy, cộng đồng LGBTQ bị tấn công bằng thông điệp thù ghét từ cấp cao nhất. Điều đó làm mọi thứ khó hơn, chậm lại, và khiến cộng đồng sợ không dám hiểu.”

Còn cô Nicky cảm nhận điều ấy trên cơ thể mình mỗi ngày.

“Hồi trước tôi còn dám đi Texas hay Mississippi,” cô nói. “Giờ thì không. Tôi thật sự sợ. Nhiều tiểu bang miền Nam thông qua luật cấm dùng nhà vệ sinh khác với giới tính trên khai sinh. Tôi không còn đi du lịch nữa.”

“Tôi không ra ngoài trừ khi đi làm hoặc đi học,” cô giải thích. “Thời điểm này rất đáng sợ.”

“Với người chuyển giới – đặc biệt là phụ nữ chuyển giới gốc thiểu số – giờ đây không còn là chuyện hy vọng và ước mơ,” anh Hiếu nói. “Là chuyện sinh tồn.”

“Nhiều người chỉ đang cố tồn tại,” anh cho hay. “Chúng tôi muốn họ được phát triển, được mơ ước. Nhưng nhiều người thậm chí không dám tin rằng họ có thể tồn tại ngoài xã hội mà không bị tấn công.”

Cộng đồng tạo cảm giác thuộc về

“Điều quan trọng nhất lúc này là để mọi người cảm thấy rằng họ có một cộng đồng,” anh Hiếu nói. “Rằng họ không cô độc. Rằng họ được yêu thương. Rằng họ thuộc về. Rằng sẽ có người xuất hiện vì họ.”

Cô Nicky nhìn thấy điều đó khi cô kết nối với VROC ở Nam California– nơi làm công tác chấp nhận của gia đình với các bậc phụ huynh Việt Nam.

“Các thành viên VROC gặp tôi từ sớm trong hành trình chuyển giới,” cô nói. “Họ dạy tôi rằng mình có thể vừa là người Việt, vừa là người ‘queer,’ vừa là người chuyển giới. Tôi không phải chọn một trong hai.”

“Ở Nam California, quý vị có những tổ chức ‘queer’ và chuyển giới Việt Nam hoàn chỉnh, có nguồn lực, có cộng đồng,” cô Nicky tâm sự.

Tại buổi tiệc kỷ niệm 12 năm thành lập VROC vào ngày 17 Tháng Mười, cô Nicky Cao tự hào nhận giải “The Lotus Dao Trailblazer Award” vì những nỗ lực nâng cao tiếng nói của các nhóm yếu thế và thúc đẩy sự bao dung trong cộng đồng.

“Tôi từng nghĩ mình phải chọn – hoặc là người Việt, hoặc là người chuyển giới,” cô nói. “Bây giờ tôi biết mình không phải chọn. Tôi có thể là cả hai.”

“Tôi chính là cả hai,” cô Nicky thì thầm. [đ.d.]

Liên lạc tác giả: nguyen.nhien@nguoi-viet.com