Những Câu Chuyện Thú Vị
Tác giả: Mirko Blagovic
Dịch từ tiếng Nga: Chu Thị Hồng Hạnh
Tôi đã quen với việc mẹ đánh thức tôi mỗi ngày trước bữa sáng. Khi mở mắt, tôi nhận ra rằng mẹ đã đi. Mẹ đi và sẽ không bao giờ trở lại nữa. Không còn đồ của mẹ trong tủ, không có đôi giày ở cửa và tấm đệm đã được gấp gọn gàng sang một bên. Trên bàn, mẹ để lại một mảnh giấy:
Tôi có thể tự gọi mình là một người con xứng đáng sau tất cả những chuyện đã xảy ra không?
Đứng trước cửa viện dưỡng lão, tôi đau đớn nhìn mẹ già của tôi đứng bên cửa sổ. Trước đây, tôi đã chọn một cuộc sống thoải mái với vợ và đuổi mẹ đi, bây giờ tôi đau khổ vì hành động của mình. Làm sao tôi dám đối xử với mẹ ruột mình như thế?
Khi còn là một đứa trẻ, tôi đã mất cha. Ông rời bỏ chúng tôi từ sớm, và thay vì bắt đầu một cuộc sống mới, mẹ chọn tôi. Mẹ vẫn còn trẻ và đẹp, nhưng vấn đề chính là tôi. Người ta đã đề nghị mẹ kết hôn nếu bà để lại tôi, nhưng mẹ không bao giờ dám nghĩ đến việc bỏ rơi tôi. Bà từ chối tất cả các lời cầu hôn và tìm kiếm việc làm theo chuyên môn, bà là một thợ làm bánh. Bà thường nhận ca này đến ca khác để trả tiền thuê nhà, chi phí sinh hoạt và tiền học cho tôi.
Tay mẹ lúc nào cũng sưng đỏ vì liên tục làm bột, nhưng mẹ chưa bao giờ phàn nàn. Sau khi về nhà từ ca làm việc mệt mỏi, mẹ pha ấm trà và cho tôi ăn bánh nướng nóng hổi, dù có những ngày bà bị chậm lương. Mẹ thường nhìn tôi ăn và chỉ sau khi tôi no, bà mới bắt đầu ăn phần còn lại của tôi.
Một thời gian sau, tôi mới hiểu rằng mẹ sợ để tôi bị đói. Tình yêu của mẹ mạnh mẽ đến mức bà không ngần ngại hy sinh bản thân vì tôi. Mẹ thay thế cho cả thế giới đối với tôi, với mẹ như vậy tôi không cần cha nữa. Tôi nhớ mẹ thường nói rằng bà sẽ không bao giờ tái hôn để chồng mới không đối xử tệ với tôi.
Tuổi thơ của tôi trôi qua khá hạnh phúc, mẹ làm việc hết sức, thiếu ngủ, thiếu ăn, nhưng chưa bao giờ than thở. Sau đó, mọi thứ trở nên khó khăn hơn khi nhà máy nơi mẹ làm việc đóng cửa và bà bị viêm khớp ở các ngón tay. Mỗi cử động của bàn tay gây đau đớn không thể tả, và bà không thể làm việc nữa. Không nơi nào khác nhận bà vào làm.
Lúc đó, tôi học lớp cuối cấp và làm thêm ở một quầy bán hàng địa phương. Dọn dẹp, vứt rác, giúp sắp xếp hàng hóa, chuyển những hộp nặng, và đôi khi đứng quầy thu ngân. Tôi được trả công bằng thực phẩm và thỉnh thoảng bằng một ít tiền. Tôi dành dụm để mua thuốc cho mẹ và luôn cố gắng mang lại cho mẹ những tin vui. Biết rằng mẹ thực sự vui mừng khi nghe về thành tích học tập của tôi, tôi cố gắng hết sức để học giỏi. Sau khi tốt nghiệp với bằng đỏ, tôi nộp hồ sơ vào các trường đại học danh tiếng. Phản hồi đến khá nhanh, hầu hết các trường đều nhận tôi. Vì vậy, tôi và mẹ chuyển đến thành phố lớn.
Cuộc sống bắt đầu dần dần ổn định, sau giờ học tôi làm thêm ở quán cà phê và kho hàng. Tôi được trả công tốt, và số tiền đủ cho ăn uống, chi tiêu và các niềm vui khác. Tôi được phân một căn phòng trong ký túc xá vì là một trong những sinh viên xuất sắc nhất, nơi tôi và mẹ cùng sống. Tôi dẫn mẹ đi tham quan bảo tàng, nhà hát và rạp chiếu phim, mua váy cho bà và cố gắng làm cho bà vui.
Mọi thứ đều tuyệt vời cho đến khi tôi gặp cô ấy. Không biết cô ấy là tình yêu đầu tiên của tôi hay là kẻ phá hủy số phận của tôi? Học năm hai, tôi quen Lena. Chính các bạn cùng lớp đã giới thiệu chúng tôi, cô ấy là một cô gái thành phố, con nhà trí thức, rất thú vị và lập dị, khiến tôi mê mẩn ngay lập tức.
Bạn bè ghen tị vì tôi đã chinh phục được một cô gái khó tính như vậy. Thời gian trôi qua, mối quan hệ của chúng tôi phát triển, và một ngày cô ấy đề nghị chúng tôi sống chung. Tôi chưa sẵn sàng cho điều đó, nhưng cô ấy đe dọa sẽ chia tay, và tôi phải đồng ý. Chúng tôi không thể sống ở nhà cô ấy vì bố mẹ cô ấy không tán thành mối quan hệ của chúng tôi, nên chỉ còn lại căn phòng của tôi trong ký túc xá.
Cô ấy chưa gặp mẹ tôi, và tôi cũng không vội giới thiệu. Tôi xấu hổ khi phải giới thiệu mẹ tôi, một người phụ nữ mệt mỏi vì cuộc đời khó khăn, với một nhạc sĩ violon quý phái, mẹ của cô ấy trông rõ ràng tốt hơn. Điều này thật sai trái, nhưng tôi không thể làm gì được. Tôi cần nói chuyện với mẹ. Tôi biết rõ mình định nói gì, hiểu rằng tôi sẽ bỏ mẹ lại ngoài đường. Sau giờ học, tôi như thường lệ mở lời và sau đó đi vào chủ đề chính:
— Mẹ, con đã gặp một cô gái và chúng con định sống chung.
— Con trai, mẹ rất mừng cho con. Các con thật dũng cảm khi quyết định như vậy. Khi nào con giới thiệu mẹ với cô ấy?
— Không phải lần này. Mẹ, mà mẹ sẽ ở đâu?
— Mẹ… mẹ sẽ về quê sống với cô Clava, hàng xóm của chúng ta. Con đừng lo.
— Nhưng mẹ ở đó được bao lâu? Và có lẽ không thể miễn phí được?
— Cô Clava sống một mình và cần một người bạn chung phòng. Mẹ không cần tiền đâu con trai. Con hãy tiết kiệm và mua gì đó cho mình, ăn uống đầy đủ, dành tiền cho bạn gái của con. Mẹ sẽ cố gắng gửi tiền khi tìm được việc.
— Được rồi, mẹ. Vậy con tiễn mẹ ngày mai nhé?
— Ngày mai, con trai. Ngày mai. Con đi ngủ đi.
Tôi nhận ra sự đau đớn thoáng qua trong mắt mẹ mà bà không thể che giấu. Bà cố gắng giấu đi nỗi đau và nước mắt để không làm tôi buồn. Tôi hiểu rõ rằng mình đang hành xử như một người tồi tệ. Tôi đang gửi mẹ đi mà không biết bà sẽ sống ra sao, không tiền, không nhà, bị viêm khớp. Nhưng tôi chỉ muốn thoát khỏi bà càng nhanh càng tốt. Tình yêu đã che mờ mắt tôi. Tôi đi ngủ.
Buổi sáng, mẹ không đánh thức tôi như thường lệ. Khi mở mắt, tôi nhận ra rằng mẹ đã đi. Mẹ đi và sẽ không bao giờ trở lại nữa. Không còn đồ của mẹ trong tủ, không có giày ở cửa, và tấm đệm đã được gấp gọn gàng sang một bên. Trên bàn, mẹ để lại một mảnh giấy:
“Con trai, đừng lo lắng cho mẹ, mẹ sẽ ổn thôi. Mẹ không nhận ra rằng con đã trưởng thành và chín chắn. Mẹ biết con xấu hổ về mẹ, mẹ hiểu. Hãy nói với bạn gái của con rằng con không có mẹ, như vậy con sẽ không phải giới thiệu mẹ với cô ấy. Con trai yêu quý của mẹ, mẹ chúc con hạnh phúc và tình yêu. Hãy hạnh phúc, con trai, và đừng lặp lại số phận của mẹ. Nếu con cần giúp đỡ hoặc có chuyện gì xảy ra, hãy liên lạc với cô Clava. Mẹ sẽ ở đó.”
Đọc xong, mắt tôi tràn ngập nước mắt, tôi cảm thấy tồi tệ vô cùng. Tôi bắt đầu nhớ mẹ, biết rằng bà đã ở ngoài đường không nhà cửa, không một xu dính túi và bị bệnh. Nhưng chuyện đã rồi và Lenka của tôi đã sẵn sàng dọn đến sống với tôi.
Chúng tôi sống cùng nhau, và chẳng bao lâu sau tôi kết hôn với Lena. Lúc đầu, tôi muốn mời mẹ đến dự đám cưới, nhưng tôi thay đổi ý định, bởi mẹ đã tự đề nghị rằng tôi nên nói với mọi người là mình không có mẹ. Tôi đã làm như vậy. Sau sự việc đó, tôi không cố tìm mẹ, luôn có những việc khác xảy ra và tôi không có thời gian cho bà.
Sau khi con gái ra đời, tôi mới hiểu thế nào là làm cha mẹ. Tôi kể hết mọi chuyện với Lena về mẹ và những gì tôi đã làm với bà.
— Và bây giờ anh muốn tìm bà ấy?
Lena hỏi bằng giọng giận dữ.
— Không phải đâu, Lenka. Anh chỉ muốn biết liệu mẹ anh có ổn không, chỉ vậy thôi.
— Hay là anh định đưa mẹ về nhà? Làm sao em biết được bà ấy đã lang thang ở đâu suốt bao năm và mang về những bệnh tật gì cho nhà mình? Nghĩ đến con của anh đi, nó còn nhỏ mới sinh, rất nguy hiểm khi ở gần người lạ.
— Bà ấy không phải người lạ, mà là bà nội của con. Lần này em nói gì cũng được, nhưng anh phải đảm bảo rằng mẹ mình ổn.
Sau vài tuần tìm kiếm, tôi đã tìm thấy mẹ. Thì ra, cô Klava đã mất ngay sau khi chúng tôi chuyển đi và mẹ tôi không thể đến sống cùng bà. Tôi hỏi thăm tất cả những người hàng xóm cũ ở quê, nhưng không ai nhìn thấy mẹ. Quá đau khổ và tuyệt vọng, tôi đến con sông nơi mẹ đã dạy tôi bơi. Gần đó có một cây bạch dương, nơi hai mẹ con đã cùng dựng tổ chim. Khi kiểm tra tổ, tôi tìm thấy một lá thư cũ, nhàu nát, tôi biết ngay đó là thư của mẹ. Trong thư, mẹ viết:
“Con trai yêu dấu, nếu con đọc được lá thư này, nghĩa là con vẫn cần mẹ và đã đi tìm mẹ. Mẹ mong con vẫn ổn và con đang tìm mẹ để đảm bảo rằng mẹ vẫn bình an. Đừng lo cho mẹ, mẹ đang sống trong nhà dưỡng lão cách hai con phố từ trường đại học của con. Mẹ thường xuyên theo dõi con, con hạnh phúc và mẹ không muốn làm phiền con.”
Tôi vội vã lên xe và lái thẳng về nhà. Tôi không thể tin rằng mẹ đã ở gần mình suốt thời gian qua. Khi đến nhà dưỡng lão có tên “Hy Vọng”, họ báo với tôi rằng mẹ tôi đang ở đó. Họ tìm thấy mẹ lang thang ngoài đường vào mùa đông, khi bà đang đi xin ăn. Nghe đến đây, tóc tôi dựng ngược, mẹ tôi đã phải xin ăn ư? Hơn nữa, lại vào mùa đông? Tôi là con người gì đây? Tôi đã ở đâu suốt thời gian đó? Những câu hỏi tương tự cũng được người chăm sóc ở đó hỏi tôi, và tôi không thể trả lời. Sau ngần ấy năm, tôi hy vọng rằng mẹ sẽ tha thứ cho tôi. Khi mở cửa phòng của mẹ, tôi vô cùng ngạc nhiên. Mẹ đã già đi nhiều, rất nhiều, mặc bộ quần áo rách nát và thậm chí không nhận ra tôi.
— Mẹ… Mẹ ơi… Mẹ, là con đây.
Nước mắt không cho phép tôi thốt ra những gì đang chất chứa trong lòng. Tôi gục xuống bên chân mẹ, không dám ngẩng mặt lên. Tôi quá xấu hổ để nhìn thẳng vào mắt mẹ. Mẹ rơi nước mắt, xoa đầu tôi và nói:
— Con trai yêu của mẹ. Con đã tìm thấy mẹ. Mẹ đã chờ con, chờ mãi và tin rằng con sẽ tìm thấy mẹ.
— Mẹ, về nhà với con đi.
— Về nhà? Nhưng mẹ đâu có nhà.
— Có mà mẹ. Mẹ có nhà. Mẹ còn có cháu gái, con sẽ giới thiệu mẹ với cháu.
— Cháu gái? Con trai yêu!
Chúng tôi ôm nhau và nước mắt lại trào ra. Chúng tôi về nhà, và tôi hối hận vì đã không nói trước với Lenka. Cô ấy thậm chí không thèm chào hỏi mẹ tôi. Vừa bước vào cửa, cô đã bắt đầu la hét và trách móc mẹ tôi một cách thẳng thừng, yêu cầu mẹ tôi rời đi.
— Bà làm gì ở đây? Bà là ai? Anh ta đâu có mẹ, mẹ anh ta là một nhạc công và đã chết trong trận lũ khi đi lưu diễn.
Cô ấy nói những điều vô lý, chính xác hơn là những điều tôi đã bịa ra để lấy lòng cô ấy nhiều năm trước. Mẹ tôi tội nghiệp, tôi đã thật tàn nhẫn. Không kìm được cơn giận, tôi tát Lenka một cái và tuyên bố sẽ ly dị.
Cô ấy lập tức đe dọa rằng tôi sẽ không bao giờ được gặp con gái mình nữa, nhưng lúc đó tôi không còn quan tâm. Tôi không thể tha thứ cho chính mình vì đã đối xử với người đã yêu thương tôi hơn tất cả mọi thứ trên đời. Chỉ trong vài phút, cuộc sống của một con người có thể thay đổi mãi mãi. Chỉ vì vài phút bị cuốn vào cuộc cãi vã với Lenka, tôi đã không nhận ra mẹ đã rời đi.
Tôi lao ra khỏi tòa nhà, như kẻ mất trí, chạy đi tìm mẹ. Tim tôi ngừng đập… Đôi chân tôi như mềm nhũn… Phía trước là một đám đông tụ tập, một chiếc xe hơi bị móp méo và mẹ tôi nằm bất động gần đó. Đây chính là sự trừng phạt của tôi, và tôi phải sống với điều này. Không có tình yêu nào trên thế gian có thể thay thế tình yêu của mẹ. Không ai, không bao giờ có thể yêu bạn nhiều hơn mẹ. Không ai sẽ sẵn sàng hy sinh cuộc đời mình cho bạn như mẹ. Người phụ nữ này đã từng chọn tôi thay vì một cuộc đời mới, và tôi đã là người hạnh phúc nhất trên đời vì tôi có cơ hội được gọi một người tuyệt vời như thế là mẹ.
Với cảm giác tội lỗi và nỗi đau, tôi sống qua từng ngày. Tôi không cần gì và không cần ai cả, chỉ có tôi là người duy nhất phải chịu trách nhiệm cho tất cả. Và đối với tôi, không còn lý do để tiếp tục sống nữa, không thể sống một cách trọn vẹn khi trong lòng nặng trĩu.
Nếu bạn từng suy nghĩ về mẹ mình, hãy nhớ rằng, các mối quan hệ và hôn nhân là những thứ không bền vững và có thể thay thế. Nhưng chỉ có tình yêu của mẹ là vĩ đại nhất đối với con cái. Nếu bạn có người để gọi là mẹ, bạn là người hạnh phúc nhất trên đời… Hãy trân trọng mẹ, cha và những người sinh thành. Hãy yêu quý họ khi họ còn ở bên, bởi sau này, sẽ quá muộn và vô nghĩa. Bạn sẽ không thể tự tha thứ cho mình…
C.T.H.H
‐————
P/S Tôi tham gia rất nhiều nhóm truyện của các tác giả văn học Nga hiện đại và ngày nào tôi cũng đọc rất nhiều truyện. Đêm hôm qua tôi đã khóc khi đọc xong truyện này. Tôi giữ nguyên tên “Buổi sáng mẹ không đánh thức tôi” mà trong lòng rất muốn đổi lại là “Đứa con trời đánh”. Xin được giới thiệu truyện này cùng các cô chú, anh chị, bạn bè.
Ảnh st minh họa
