NGƯỜI MẸ TRONG CĂN BẾP TỐI – Truyen ngan HAY

Tu Le

Căn bếp của bà lúc nào cũng mờ mờ khói. Không phải vì lửa lớn, mà vì mái bếp thấp, cửa nhỏ, khói chẳng có đường đi, cứ quẩn lại, bám vào tóc bà, vào áo con, vào bức tường đã đổi màu theo năm tháng. Ai đến cũng bảo căn bếp ấy khổ quá, sao không làm lại cho sáng sủa hơn.

Bà chỉ cười: “Bếp có sáng hay không, là ở nồi cơm có nóng.”

Bà sinh bảy đứa con trong một căn nhà không đủ chỗ cho bảy cái chiếu. Chồng mất sớm. Từ ngày ông gói ghém đời mình trong chiếc quan tài mỏng, căn nhà chỉ còn tiếng thở của đàn trẻ và những buổi chiều gió lùa lạnh ngắt.

Vậy mà, trong căn nhà ấy, không đứa nào lớn lên bạo liệt.

Lạ thật.

Người ta bảo nghèo sinh trộm cắp, đói dễ sinh liều. Nhưng đàn con bà lớn lên, mỗi đứa một phận, không ai thành kẻ dữ. Họ vụng về, có khi thua người ta nửa bước, nhưng chưa từng bước lầm sang phía tối.

Bởi giữa căn bếp tối ấy, có một ngọn đèn leo lét chưa từng tắt.

Ngọn đèn ấy không sáng bởi dầu – mà bởi sự nhẫn nhịn của người mẹ mỗi ngày.

Có lần, đứa con trai lớn ăn cắp tiền chợ của mẹ. Không nhiều, chỉ đủ mua gói thuốc. Người ta tưởng bà sẽ đánh. Nhưng bà không.

Bà ngồi xuống, bưng chén cơm nguội đặt trước mặt con, rồi nói:

“Tiền của mẹ, ăn cắp thì có. Nhưng lòng của mẹ, lấy trộm thì không bao giờ đủ.”

Rồi bà ăn trước. Ăn rất chậm.

Từ hôm đó, đứa con trai bỏ thuốc.

Cũng có lần, một đứa con gái khóc vì bị người ta chê nghèo mà đòi bỏ học. Nó gào lên: “Học để làm gì? Người ta cười con suốt!”

Bà không mắng, chỉ vá lại cái áo rách, rồi mặc vào cho con, vuốt thẳng nếp cổ, và nói:

“Người ta cười vào áo con, không phải cười vào lòng con. Con đừng cởi trí tuệ ra chỉ vì chiếc áo nghèo.”

Đứa bé quay lại trường.

Sau này thành cô giáo.

Người mẹ ấy chưa từng nói đến đạo làm người. Nhưng từng bữa cơm của bà là một bài giảng không chữ. Từng lần bà nhịn là một chương sách không tên. Những đòn roi bà không dùng – chính là cách bà đánh thẳng vào cái ác trong con.

Bà nghèo tiền, nhưng không bao giờ nghèo tình.

Bà ít chữ, nhưng dạy con bằng những điều không ai viết được.

Bà lặng lẽ, nhưng trong sự lặng lẽ ấy, cả một dòng đời được uốn lại.

Ngày bà mất, không ai trong làng tổ chức rình rang. Đám tang đơn sơ, vài vòng hoa rẻ tiền, mấy ông hàng xóm nói chuyện nhỏ nhẹ. Nhưng lạ thay, cả bảy đứa con đều quỳ rất lâu.

Không ai khóc thành tiếng.

Chỉ cúi đầu.

Bởi lúc người mẹ còn sống, nước mắt đã được lau từ trước.

Sau này, những đứa con lớn lên mỗi người một phương. Có người thành đạt, có người đủ sống, có người chật vật. Nhưng mỗi khi gặp chuyện bất nhẫn, bất công, họ đều im lặng rất lâu trước khi nói.

Có ai đó từng hỏi: “Nhà nghèo vậy, sao không có đứa nào hư?”

Một người con trả lời rất khẽ:

“Vì đã có một người sống hiền thay cả phần đời của chúng tôi.”

Căn bếp cũ sau này được đập đi. Nhà được xây lại. Bếp sáng trưng. Nhưng trong gian bếp ấy, vẫn có một bức ảnh cũ được đặt ngay ngắn.

Không lồng kính sang trọng.

Chỉ là khung gỗ mộc.

Trong ảnh, một người mẹ ngồi bên bếp lửa, tay quạt than, ánh mắt hiền và sâu như đất.

Và mỗi khi các con về, không ai bảo ai, đều đứng lại rất lâu trước bức ảnh ấy.

Họ không cầu xin.

Chỉ thầm hứa.

Sẽ sống sao cho xứng với căn bếp tối – đã từng thắp sáng cả một đời người.


 

TỪ BAO GIỜ LỜI THAN CỦA NẠN NHÂN BÃO LŨ LẠI BỊ COI LÀ “VÔ CẢM” VÀ “CHỐNG PHÁ”?

 Nhut Nguyen is with Hoa Pham 

 WeHear

 Trong thông báo mới nhất, Công an tỉnh Khánh Hòa đã liệt kê hàng loạt thành tích: 100% quân số, hàng trăm đợt ứng cứu, ưu tiên người già trẻ em… để rồi từ đó kết luận rằng những ai đang “chê trách, công kích” công tác cứu hộ là những kẻ “vô cảm”, “phủ nhận nỗ lực” và thậm chí quy chụp là “chống phá”.

Có một sự đánh tráo khái niệm đầy nguy hiểm và thiếu nhân văn ở đây cần được làm rõ.

  1. Nỗ lực là trách nhiệm, không phải là “tấm khiên miễn trừ trách nhiệm”: Người dân họ ghi nhận sự vất vả của các chiến sĩ dầm mình trong mưa lũ. Nhưng xin đừng quên, đó là nghĩa vụ. Người dân đóng thuế để nuôi bộ máy công quyền, mua sắm trang thiết bị, tàu bè, áo phao… chính là để dùng cho những lúc như thế này. Khi một doanh nghiệp cung cấp dịch vụ không tốt, khách hàng có quyền phàn nàn. Nhà nước là bộ máy phục vụ nhân dân, khi công tác cứu hộ còn sai sót, chậm trễ, hay phân bổ chưa đều (mà thực tế bão lũ luôn có sai sót), thì người dân – những người trực tiếp chịu hậu quả – có quyền lên tiếng. Lấy sự vất vả của lực lượng chức năng ra để làm cái cớ cấm cản người dân kêu ca là một tư duy “kể công” lạc hậu và là thái độ của ông chủ nhân dân chứ chẳng phải là đầy tớ nhân dân.
  2. Ai mới là người “vô cảm”? CA tỉnh Khánh Hòa gọi những người chê trách, bất bình với sự ứng phó chậm trễ của chính quyền là “vô cảm”.? Hãy nhìn lại thực tế: Đó là những người dân có thể đang nhìn tài sản cả đời trôi theo dòng nước, con cái họ đang đói, hoặc họ chứng kiến sự bất cập trong phân phối cứu trợ. Họ lên tiếng vì xót xa, vì bức xúc. Đó là cảm xúc thật của con người. Ngược lại, ngồi trong trụ sở khô ráo, soạn thảo văn bản đe dọa “xử lý hình sự” những tiếng kêu cứu, than vãn của đồng bào mình giữa lúc dầu sôi lửa bỏng – đó mới chính là sự vô cảm đáng sợ nhất. Sự vô cảm mang màu sắc quyền lực.
  3. Đòi hỏi “kiểm chứng” giữa dòng nước lũ? Cơ quan chức năng phạt người dân vì “chưa kiểm chứng thông tin”. Trong bão lũ, thông tin bị chia cắt và người dân không có nghiệp vụ báo chí hay công cụ rà soát. Họ thấy nước lên thì họ nói nước lên, họ thấy chưa có mì tôm thì họ nói chưa có. Họ thấy người chết trôi nhiều thì họ nói nhiều. Họn phải bỏ qua người chết để hỗ trợ người sống thì họ phản ánh thực tế đó. Đòi hỏi một người dân đang hoảng loạn phải phát ngôn “chuẩn chỉnh”, “đúng quy trình”, “đã kiểm chứng” như một bản tin thời sự là một yêu cầu phi thực tế và áp đặt. Thay vì đi bịt miệng và phạt vạ những người đang đưa tin (dù có thể chưa chính xác hoàn toàn do góc nhìn cá nhân), chính quyền nên tập trung vào việc minh bạch thông tin và cứu trợ nhanh hơn. Khi cái bụng dân đã no, khi dân đã an toàn, tự khắc những lời “chê trách” sẽ biến mất.

Uy tín của chính quyền, của công an được xây dựng bằng sự hài lòng và an toàn của nhân dân, không phải bằng những biên bản phạt hay những lời đe dọa bỏ tù. Hãy để người dân được nói. Một xã hội mà người dân không dám than khổ khi gặp nạn vì sợ bị quy là “chống phá” để rồi sống vô cảm, thờ ơ thì đó là một thảm họa còn đáng sợ hơn cả bão lũ.

Mẹ Nấm – NNNQ


 

 Lũ lụt kinh hoàng, sự thật hé lộ và lương tâm tối thiểu…

Văn Hóa Việt

Sáng nay, 25/11, báo Pháp Luật TP.HCM có bài “Phú Yên cũ bị “dìm” trong lũ dữ, trách nhiệm nằm ở đâu?”. Một thái độ hành nghề đáng trân trọng, đáp ứng được chờ mong của đại bộ phận công chúng lúc này.

Tuy chưa tìm được câu trả lời rành mạch, nhưng Nhóm PV cũng ghi lại sự thừa nhận của Chủ tịch UBND tỉnh Đắk Lắk Tạ Anh Tuấn về hệ thống thủy điện đầu nguồn đã xả lũ kinh hoàng xuống hạ du: “Nói thật các hồ này không có khả năng chống lũ. Chúng tôi sẽ kiến nghị với Thủ tướng về quy trình vận hành hồ chứa trên sông Ba, vì dung tích phòng lũ của nó nhỏ so với lượng nước về. Hay nói một cách chính xác hơn là khả năng chống lũ rất thấp”.

Vậy, có thể thấy, những luận cứ khoa học để triển khai dự án thủy điện Sông Ba Hạ nhằm điều tiết lũ, đã không được tính toán một cách đầy đủ. Thủy điện chỉ biết hút nước vào mùa khô để kiếm tiền và xả lũ vào mùa mưa để giữ tiền cho riêng họ, còn mọi diễn biến khôn lường khác lại tùy thuộc may rủi số phận thường dân hẩm hiu.

Trận lũ lụt tàn khốc vừa qua, tỉnh Đắk Lắk đã thống kê: 63 người chết và 8 người mất tích, hơn 150.000 ngôi nhà bị ngập sâu trong nước, trong số đó hơn 120 ngôi nhà bị sập, hư hỏng hoàn toàn. 

Nhà văn Nguyễn Khắc Phê (em trai của học giả Nguyễn Khắc Viện) đang sinh sống tại Huế, bày tỏ: “Có thể nói hầu như toàn bộ các vụ thiên tai có nguyên nhân chính là nhân tai. Những người điều hành thủy điện Sông Ba Hạ, liệu có còn chút lương tâm tối thiểu, để đem lợi nhuận đền bù cho bà con Phú Yên không?”.

Nguồn: Nguyễn Thiếu Nhơn


 

Chặng Đàng Thứ Mười Một-Chúa Giêsu bị đóng đinh trên Thập Giá – Cha Vương

Trời lạnh nhắc nhở bạn về nỗi khát khao hơi ấm của tình Chúa, của tình người. Một ngày tràn đây tình yêu bên cạnh bạn bè và những người thân thương. Tạ ơn nhau nhé.

Cha Vương

Thứ 5: 27/11/2025.  (t4-24)

Chặng Đàng Thứ Mười Một—Chúa Giêsu bị đóng đinh trên Thập Giá

*CĐTG do ĐGH Benedict XVI biên soạn, Lm. Gioan Trần Công Nghị dịch.

LỜI CHÚA: Trích Phúc Âm theo Thánh Matthêu (Mt 27: 37-42)

Phía trên đầu Người, chúng đặt bản án xử tội viết rằng: “Người này là Giê-su, vua dân Do-thái.” Cùng bị đóng đinh với Người, có hai tên cướp, một tên bên phải, một tên bên trái. Kẻ qua người lại đều nhục mạ Người, vừa lắc đầu vừa nói: “Mi là kẻ phá được Đền Thờ, và nội trong ba ngày xây lại được, hãy cứu lấy mình đi! Nếu mi là Con Thiên Chúa, thì xuống khỏi thập giá xem nào! ” Các thượng tế, kinh sư và kỳ mục cũng chế giễu Người mà nói: “Hắn cứu được thiên hạ, mà chẳng cứu nổi mình. Hắn là Vua Ít-ra-en! Hắn cứ xuống khỏi thập giá ngay bây giờ đi, chúng ta tin hắn liền!

SUY NGẮM: Chúa Giêsu bị đóng đinh trên Thập Giá. Bức khăn liệm Turin đã cho chúng ta khái niệm đến sự tàn nhẫn không thể tin nổi của thủ tục này. Chúa Giêsu đã không uống rượu pha mật đắng đưa lên cho người: người nhất định tự chuốc lấy tất cả những đau thương của Sự Đóng Đinh. Toàn thân người bị tra tấn, những lời trong Thánh Vịnh đã nói: “Thân sâu bọ chứ người đâu phải, con bị đời mắng chửi dể duôi” (Tv 22:7). “Người như kẻ ai thấy cũng che mặt không nhìn,bị chúng ta khinh khi, không đếm xỉa tới … Sự thật, chính người đã mang lấy những bệnh tật của chúng ta, đã gánh chịu những đau khổ của chúng ta” (Tv 53:3b,4b). Chúng ta hãy dừng lại trước hình ảnh đau thương này, trước sự đau khổ của Con Thiên Chúa. Chúng ta hãy ngước nhìn lên người vào những lúc tự phụ và ăn chơi trụy lạc, để học để tôn trọng những giới hạn và nhìn thấy được sự nông cạn của tất cả những của cải chỉ hoàn toàn vật chất. Hãy ngước nhìn lên ngời vào những lúc chịu thử thách và khổ tâm, và nhận ra rằng lúc đó là lúc chúng ta gần gũi với Thiên Chúa nhất. Hãy cố gắng nhìn xem gương mặt người nơi con người mà chúng ta coi khinh. Một ý nghĩ khác đến trong tâm trí là khi chúng ta đứng trước Thiên Chúa bị lên án, là Đấng đã không dùng quyền lực để xuống khỏi cây Thập Giá, nhưng cam chịu sự đau khổ của nó cho đến cùng. Thánh Ignatiô thành Antiochia, một tù nhân bì xiềng xích vì đức tin nơi Thiên Chúa, đã ca ngợi Tín Hữu Kitô tại Smuma vì đức tin không chuyển lay của họ: ngài nói họ là những người chịu đóng đinh với xác và máu vào Thập Giá của Thiên Chúa, Chúa Giêsu Kitô (1,1). Chúng ta hãy tự đóng đinh với ngài, chống trả cơn cám dỗ để tránh xa, hay chống trả không liên kết với những người khác chế nhạo người.

LỜI NGUYỆN: Lạy Chúa Giêsu Kitô, Chúa đã tự chịu đóng đinh vào Thập giá, chấp nhận sự dã man khủng khiếp của sự đau khổ này, hủy hoại thân xác và phẩm giá của chúa. Chúa đã tự để cho đóng đinh mau lẹ, Chúa đã không tìm cách trốn thoát hay làm giảm đi sự đau khổ của Chúa. Ước gi chúng con không bao giờ trốn chạy khỏi những gì chúng con được kêu gọi để làm. Xin giúp chúng con được trung tín với Chúa. Xin giúp chúng con lột trần sự tự do giả dối mà nó làm chúng con xa cách Chúa. Xin giúp chúng con chấp nhận sự tự do “ràng buộc” của Chúa và “kết lại” keo sơn với Chúa, để chúng con khám phá ra sự tự do đích thật.

Lạy Chúa, vì cuộc khổ nạn đau thương của Chúa,  xin cho các linh hồn được nghỉ yên muôn đời, và cho ánh sáng ngàn thu chiếu soi trên các linh hồn ấy. Amen.

From Do Dzung

*************************

ĐI TÌM MỘT MỐI TÌNH… 

XA MÀ GẦN – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Triều Đại Thiên Chúa đã đến gần!”.

“Những ngọn đồi phía trước thường được nhìn với những tiếng thở dài! Chúng trông dốc, cao và xa; nhưng khi đến gần, chúng không thực sự quá dốc, đỉnh không quá cao, và đến đó cũng không quá xa. Những ngọn đồi phía trước thật không khó hơn chúng ta nghĩ. Chúng xa mà gần là thế!” – Douglas Malloch.

Kính thưa Anh Chị em,

Thật thú vị, những ngọn đồi không quá dốc, quá cao, quá xa của thi sĩ người Mỹ – cách nào đó – được Tin Mừng hôm nay sánh với Triều Đại Thiên Chúa. Nó không ở đâu xa, nó chính là Chúa Giêsu – ‘xa mà gần’ – Ngài nói, “Triều Đại Thiên Chúa đã đến gần!”.

Trước hết, cứ tạm cho là ‘xa’, vì một ngày kia, Chúa Kitô sẽ trở lại trong vinh quang; Vương Quốc vĩnh cửu của Ngài khi ấy sẽ được thiết lập trọn vẹn. Nhưng Triều Đại đó lại rất ‘gần’, chỉ cách chúng ta một lời cầu – khi bạn đọc Kinh Lạy Cha và xin “Nước Cha trị đến”. Nhưng nếu đọc những lời này cách hời hợt, lòng chúng ta hướng về đâu đâu, bận tâm các thứ không phải là Ngài; hoặc cùng lắm, để Ngài lảng vảng trong trí đang khi trái tim vẫn cửa đóng then cài, thì đừng ngạc nhiên, Ngài trở nên xa lắc! Phải chăng chúng ta sợ phải thay đổi một điều gì đó? Gần mà xa là thế! “Triều Đại Thiên Chúa không phải là một viễn cảnh hão huyền của tương lai tưởng tượng; nó hiện diện bất cứ nơi nào Ngài được yêu mến và bất cứ nơi nào tình yêu ấy chạm tới chúng ta!” – Bênêđictô XVI.

Giá mà chúng ta biết được nỗi khát khao của Chúa Giêsu đến mức nào khi Ngài muốn đi vào linh hồn mỗi người! Được Ngài chiếm ngự, có lẽ, mọi sự đã đổi thay, bạn và tôi nên thánh từ lâu. Hãy suy ngẫm về ước muốn của Thánh Tâm Chúa Giêsu – Đấng khao khát thiết lập Vương Quốc trong cuộc đời mỗi người; Ngài khao khát được làm Vua linh hồn, quản cai chúng ta trong sự hoà hợp với một tình yêu xót thương toàn hảo. Được như thế, Ngài không ở đâu xa, Ngài ở trong chính chúng ta, ‘xa mà gần’ là vậy! “Khi mở lòng với Chúa Kitô, chúng ta tham dự vào Vương Quốc Thiên Chúa ngay tại đây và bây giờ!” – Fulton Sheen.

Anh Chị em,

“Triều Đại Thiên Chúa đã đến gần!”. Bạn và tôi chỉ cần nói, “Lạy Chúa Giêsu, xin hãy đến!”. Ngài đang chực sẵn ngoài cửa linh hồn mỗi người, “Này đây Ta đứng trước cửa và gõ!”. “Chúa Giêsu đứng trước cửa lòng chúng ta, khao khát được mời vào!” – Henri Nouwen. Được vào, Ngài sẽ chiếm hữu cuộc sống chúng ta và vì là Vua toàn năng, Ngài sẽ biến đổi chúng ta nên tạo vật mới; mang lại bình an và hoà hợp toàn vẹn cho tâm hồn, Ngài sẽ làm những điều vĩ đại và đẹp đẽ cho dẫu – dưới cái nhìn thế gian – những đòi buộc của Tin Mừng thật vô lý. Bạn và tôi chỉ cần thốt lên một lời và ước ao thật lòng, Ngài nhất định sẽ đến. Không ở đâu xa, Ngài ở gần, rất gần! “Vương Quốc Ngài rao giảng và sống là về một lòng quảng đại huy hoàng, sôi nổi, dường như vô lý!” – N.T. Wright.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa Giêsu, đừng để con thở dài khi nhìn những ‘ngọn đồi nhân đức’ phía trước. Cho con biết, Chúa ở gần con, cũng có thể xa con. Điều này tuỳ con!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

**********************************************************

Lời Chúa Thứ Sáu Tuần XXXIV Thường Niên, Năm Lẻ

Khi thấy những điều đó xảy ra, anh em hãy biết là Triều Đại Thiên Chúa đã đến gần.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.    Lc 21,29-33

29 Khi ấy, Đức Giê-su kể cho các môn đệ nghe một dụ ngôn. Người nói : “Anh em hãy xem cây vả cũng như tất cả những cây khác. 30 Khi nhìn cây đâm chồi, thì anh em biết là mùa hè đã gần đến. 31 Anh em cũng vậy, khi thấy những điều đó xảy ra, thì hãy biết là Triều Đại Thiên Chúa đã đến gần. 32 Thầy bảo thật anh em : thế hệ này sẽ chẳng qua đi, trước khi mọi điều ấy xảy ra. 33 Trời đất sẽ qua đi, nhưng những lời Thầy nói sẽ chẳng qua đâu.”


 

Ngẫm Nghĩ về Cuộc Đời

Đừng bao giờ trách móc bất kỳ ai trong cuộc sống của bạn. Người tốt sẽ cho bạn Hạnh Phúc… Người xấu cho bạn Kinh Nghiệm… Người Tồi Tệ nhất cho bạn Bài Học… Và… người Tuyệt Vời Nhất sẽ cho bạn Kỷ Niệm. Đừng hứa khi đang… vui! Đừng trả lời khi đang nóng giận! Đừng quyết đinh khi đang… buồn! Đừng cười khi người khác… không vui! Cái gì mua được bằng tiền, cái đó rẻ. Ba năm học nói, một đời học cách lắng nghe.

Chặng đường ngàn dặm luôn bắt đầu bằng 1 bước đi. Đừng a tòng ghen ghét ai đó, khi mà họ chẳng có lỗi gì với ta. Tuy trong rừng có nhiều cây đại thọ cả ngàn năm, nhưng người sống thọ đến 100 tuổi không nhiều. Bạn thọ lắm cũng chỉ sống đến 100 tuổi (tỉ lệ 1 trên 100.000 người). Nếu bạn sống đến 70 tuổi, bạn sẽ còn 30 năm. Nếu bạn thọ 80 tuổi, bạn chỉ còn 20 năm. Vì lẽ bạn không còn bao nhiêu năm để sống và bạn không thể mang theo các đồ vật bạn có, bạn đừng có tiết kiệm quá mức. (trên 50t mừng từng năm, qua 60t mong hàng tháng, tới 70t đếm mỗi tuần, đến 80t đợi vài ngày, được 90t… ngơ ngác một mình với giờ phút dài thăm thẳm!) Bạn nên tiêu những món cần tiêu, thưởng thức những gì nên thưởng thức, tặng cho thiên hạ những gì bạn có thể cho, nhưng đừng để lại tất cả cho con cháu.

Bạn chẳng hề muốn chúng trở nên những kẻ ăn bám. Đừng lo lắng về những gì sẽ xảy ra sau khi bạn ra đi, vì khi bạn đã trở về với cát bụi, bạn sẽ chẳng bị ảnh hưởng bởi lời khen hay tiếng chê bai nữa đâu. Đừng lo lăng nhiều qúa về con cái vì con cái có phần số của chúng và chúng sẽ tự tìm cách sống riêng. Đừng trở thành kẻ nô lệ của chúng. Đừng mong chờ nhiều ở con cái. Con biết lo cho cha mẹ, dù có lòng vẫn quá bận rộn vì công ăn việc làm và các ràng buộc khác nên không thể giúp gì bạn. Các con vô tình thì có thể sẽ tranh giành của cải của bạn ngay khi bạn còn sống, và còn muốn bạn chóng chết để chúng có thể thừa hưởng các bất động sản của bạn.

Các con của bạn cho rằng chuyện chúng thừa hưởng tài sản của bạn là chuyện dĩ nhiên nhưng bạn không thể đòi dự phần vào tiền bạc của chúng.Với những người thuộc lứa tuổi 60 như bạn, đừng đánh đổi sức khoẻ với tài lực nữa.

Bởi vì tiền bạc có thể không mua được sức khoẻ. Khi nào thì bạn thôi làm tiền? và có bao nhiêu tiền là đủ (tiền muôn, tiền triệu hay mấy chục triệu)? Dù bạn có cả ngàn mẫu ruộng tốt, bạn cũng chỉ ăn khoảng 3 lon gạo mỗi ngày; dù bạn có cả ngàn dinh thự, bạn cũng chỉ cần một chỗ rộng 8 mét vuông để ngủ nghỉ ban đêm.Vậy chừng nào bạn có đủ thức ăn và có đủ tiền tiêu là tốt rồi. Nên bạn hãy sống cho vui vẻ. 

Mỗi gia đình đều có chuyện buồn phiền riêng. Đừng so sánh với người khác về danh vọng và địa vị trong xã hội và con ai thành đạt hơn, nhưng bạn hãy so sánh về hạnh phúc, sức khỏe và tuổi thọ…

Đừng lo nghĩ về những chuyện mà bạn không thể thay đổi vì chẳng được gì, mà lại còn làm hại cho sức khỏe bạn… Bạn phải tạo ra sự an lạc và tìm được niềm hạnh phúc của chính mình. Miễn là bạn phấn chấn, nghĩ toàn chuyện vui và làm những việc bạn muốn mỗi ngày một cách thích thú thì bạn thật đã sống hạnh phúc từng ngày. Một ngày qua là một ngày bạn mất đi, nhưng một ngày trôi qua trong hạnh phúc là một ngày bạn “được”. Khi bạn vui thì bệnh tật sẽ lành; khi bạn hạnh phúc thì bệnh sẽ chóng hết.

Khi bạn vui và hạnh phúc thì bệnh sẽ chẳng đến bao giờ. Với tính khí vui vẻ, với thể thao thể dục thích đáng, thừơng xuyên ra ánh sáng mặt trời, thay đổi thực phẩm đa dạng, uống thuốc bổ vừa phải, hy vọng rằng bạn sẽ sống thêm 20 hay 30 năm tràn trề sức khỏe. Và nhất là biết trân qúy những điều tốt đẹp quanh mình và còn Bạn bè nữa… họ đều làm cho bạn cảm thấy trẻ trung và có người cần đến mình…

Không có họ chắc chắn bạn sẽ cảm thấy lạc lõng, bơ vơ.

Xin chúc bạn mọi điều tốt đẹp nhất.

Sưu Tầm


 

ĐỪNG ẢO TƯỞNG – Lm Ignatiô Trần Ngà

Lm Ignatiô Trần Ngà

 Vào dịp cuối năm, Lu-xi-phe triệu tập đại hội đồng quỷ sứ để kiểm điểm tình hình hoạt động suốt năm qua.

 Quỷ già, quỷ cái, quỷ con đều họp mặt đông đủ và báo cáo cho Quỷ Vương Lu-xi-phe biết tình hình cám dỗ của toàn bầy quỷ sứ.  Nói chung, hoạt động cám dỗ không đạt kết quả như chỉ tiêu đã đề ra và tỉ số người phải xuống hoả ngục xem ra không gia tăng đáng kể. 

Vì thế, khi bước qua phần hai của chương trình thảo luận, Quỷ Vương Lu-xi-phe kêu gọi hội đồng quỷ hãy đề ra những chiêu thức cám dỗ hữu hiệu hơn, liệu sao để lôi kéo được nhiều linh hồn sa hoả ngục hơn.  Các quỷ tham gia tranh luận sôi nổi, bày ra nhiều mưu chước nhằm làm cho loài người sa vòng tội lỗi.  Ý kiến thì nhiều, nhưng chỉ nêu ra đây một số ý kiến tiêu biểu.  Có quỷ đề nghị hãy cám dỗ các bạn trẻ rằng: “Không có Thiên Chúa, không có thiên đàng hoả ngục.  Thiên đàng là ảo tưởng do Giáo Hội bày ra để dụ khị loài người; hoả ngục chỉ là sản phẩm do Cha Cố thêu dệt để hù dọa những người yếu bóng vía.  Đừng dại dột tin vào Thiên Chúa, vào sự sống đời sau mà phí cả cuộc đời!”  Mưu chước nầy cũng chưa thuyết phục nên không được đa số chấp nhận.  Có quỷ thì hiến kế nên thuyết phục người ta biết rằng Đức Giêsu chỉ là hạng phàm phu tục tử, Phúc Âm của Ngài gồm toàn những chuyện bịa đặt viển vông…” nhưng rồi ý kiến nầy cũng không được hưởng ứng.

 Cuối cùng có lão quỷ già có tiếng là đa mưu túc kế lên tiếng: “Theo tôi, chúng ta nên cám dỗ thế nầy: “có Thiên Chúa, có thiên đàng hoả ngục, có linh hồn, có sự sống đời sau… (mình phải nói như vậy để người ta tin mình đã, rồi ta sẽ thêm) nhưng bạn hãy nhớ rằng: Đời bạn còn dài mà, bạn chưa chết đâu!  Vậy hãy vui hưởng lạc thú đời nầy đi!  Đợi đến khi già yếu rồi ăn năn sám hối cũng chưa muộn.”

 Một tràng pháo tay giòn vang tán thưởng diệu kế của lão quỷ già thâm độc.  Thế là hội nghị nhất trí với phương thức cám dỗ được xem là sẽ rất kiến hiệu của lão quỷ già đa mưu.

 ********************

 Hiện nay, hầu như mọi người đều tin theo lời cám dỗ độc hại ấy.  Ai cũng tin rằng đời mình còn dài, chưa đến lúc phải ăn năn hối cải.  Ngày mai, ngày mốt, ngày kia, ta sẽ sám hối, sẽ cải thiện cuộc đời, còn hôm nay, thì… 

Qua bài trích thư gởi tín hữu Rô-ma trích đọc hôm nay (Rm 13, 11-14) thánh Phaolô kêu gọi chúng ta hãy mau quay về với Chúa, hãy mặc lấy Chúa Giêsu Kitô, đừng mơ tưởng đời còn dài rồi cứ đắm mình trong lạc thú:  “Đêm sắp tàn, ngày gần đến.  Vậy chúng ta hãy loại bỏ những việc làm đen tối, và cầm lấy vũ khí của sự sáng để chiến đấu.  Chúng ta hãy ăn ở cho đứng đắn như người đang sống giữa ban ngày: không chè chén say sưa, không chơi bời dâm đãng, cũng không cãi cọ ghen tương.  Nhưng anh em hãy mặc lấy Chúa Giêsu Kitô, và đừng chiều theo tính xác thịt mà thoả mãn các dục vọng.”

 Và Lời Chúa trong Tin Mừng cũng kêu gọi chúng ta hãy tỉnh thức vì giờ Chúa đến thật bất ngờ; vì như “Thời ông Nô-ê thế nào, thì ngày Con Người quang lâm cũng sẽ như vậy.  Vì trong những ngày trước nạn hồng thuỷ, thiên hạ vẫn ăn uống, cưới vợ lấy chồng, mãi cho đến ngày ông Nô-ê vào tàu.  Họ không hay biết gì, cho đến khi nạn hồng thuỷ ập tới cuốn đi hết thảy.  Ngày Con Người quang lâm cũng sẽ như vậy.”

 “Vậy anh em hãy canh thức, vì anh em không biết ngày nào Chúa của anh em đến.  Anh em hãy biết điều này: nếu chủ nhà biết vào canh nào kẻ trộm sẽ đến, hẳn ông đã thức, không để nó khoét vách nhà mình đâu.  Cho nên anh em cũng vậy, anh em hãy sẵn sàng, vì chính giờ phút anh em không ngờ, thì Con Người sẽ đến.”

 Nếu hôm nay, lúc còn an bình khoẻ mạnh, ta không tưởng gì đến Chúa; đợi đến lúc lâm nguy rồi mới chạy đến với Ngài thì chúng ta xem Chúa có khác gì chiếc phao.  Bình thường khi trời quang mây tạnh, mọi sự an lành thì không ai thèm ngó lại chiếc phao, xem nó như cái gì thừa thãi vô tích sự, có thấy nó nằm giữa lối đi thì người ta cũng đá nó sang một bên, không ai thèm đoái hoài.  Nhưng khi gặp phong ba bão táp, nguy khốn đến nơi thì tranh nhau giành lấy phao cho bằng được!

 Lạy Chúa, Chúa là Chúa Tể quyền năng, là Thiên Chúa tối cao mà chúng con phải phụng thờ suốt đời, ngay cả bây giờ, chứ không phải là chiếc phao cứu mạng chỉ cần dùng lúc gặp gian nguy khốn khó.  Xin cho chúng con đừng khờ khạo tin rằng đời còn dài, hãy tận hưởng đời và mê đắm trong tội mà lãng quên phần rỗi đời đời của chúng con.

 Lm Ignatiô Trần Ngà

 From: Langthangchieutim


 

 

TÔI TẠ ƠN CHÚA – Cố  G.S.Trần Duy Nhiên dịch

Hãy tạ ơn trong mọi hoàn cảnh.(1)

 Tình cờ tìm được bài “Tôi tạ ơn Chúa”, tôi thấy nhiều điều hữu ích, đáng suy gẫm, có thể đem áp dụng trong đời sống ha`ng ngày để tìm thấy niềm vui, hạnh phúc đơn sơ mà chúng ta nhiều khi không cảm nhận được. Có những chuyện nho nhỏ làm cho chúng ta bực mình, mất vui, mất bình an vì cái nhìn từ phía chúng ta, từ trong tấm lòng, từ sự suy nghĩ của chúng ta.. Các bạn thử đọc lại bài này và áp dụng xem sao?

 Tôi Tạ Ơn Chúa. . .

Tôi tạ ơn Chúa vì chồng tôi cứ phàn nàn khi bữa cơm chưa dọn kịp, bởi lẽ chàng đang ở ngay bên cạnh tôi, chứ không phải bên ai khác.

 Tôi tạ ơn Chúa vì con tôi cứ càu nhàu khi phải phụ rửa chén đĩa cho tôi, bởi lẽ thằng bé đang ở nhà chứ không lêu lổng ngoài đường

Tôi tạ ơn Chúa vì số thuế thu nhập mà tôi phải trả quá cao, bởi lẽ như thế nghĩa là tôi đang có một công việc tốt để làm.

Tôi tạ ơn Chúa vì có nhiều thứ phải dọn dẹp sau bữa tiệc nhỏ, bởi lẽ như thế nghĩa là tôi luôn được bạn bè quý mến đến chơi.

 Tôi tạ ơn Chúa vì quần áo tôi bỗng trở nên hơi chật, bởi lẽ như thế nghĩa là tôi đang có đủ ăn.

 Tôi tạ ơn Chúa vì cái bóng của tôi cứ nhìn tôi làm việc, bởi lẽ như thế có nghĩa là tôi đang sống tự do ngoài nắng.

 Tôi tạ ơn Chúa vì sàn phòng cần quét, cửa sổ cần lau, máng xối cần sửa, bởi lẽ như thế nghĩa là tôi đang có một mái nhà để cư ngụ.

 Tôi tạ ơn Chúa vì tất cả những lời than phiền về chánh phủ, bởi lẽ như thế nghĩa là chúng ta được tự do ngônluận.

 Tôi tạ ơn Chúa vì hoá đơn đóng tiền cho hệ thống sưởi thật cao, bởi lẽ như thế nghĩa là tôi đang được ấm áp.

 Tôi tạ ơn Chúa vì người phụ nữ ngồi phía sau tôi trong nhà thờ hát sai, bởi lẽ như thế nghĩa là tai tôi còn nghe được rất tinh tế.

 Tôi tạ ơn Chúa vì đống đồ phải giặt ủi, bởi lẽ như thế nghĩa là tôi có đầy đủ áo quần để ăn mặc tử tế.

 Tôi tạ ơn Chúa vì các cơ bắp của mình thấy mỏi mệt vào cuối ngày, bởi lẽ như thế nghĩa là tôi có sức để làm việc nhiều.

 Tôi tạ ơn Chúa vì tiếng đồng hồ reo to thật sớm ban mai, bởi lẽ như thế nghĩa là tôi còn đi lại, hít thở và cười nói, bởi lẽ như thế nghĩa là tôi đang còn sống.

 Và cuối cùng:

 Tôi tạ ơn Chúa vì nhận quá nhiều thư từ gởi về, bởi lẽ như thế nghĩa là tôi vẫn còn có nhiều bạn bè đang nhớ đến tôi… 

 Tôi gửi bài này để các bạn hiểu rằng: 

 “Thiên Chúa luôn đến với con người bằng một quả tim yêu thương, cho dù chúng ta đang ở trong bất cứ tình trạng nào.”

Cố  G.S.Trần Duy Nhiên dịch

 (1) Hãy tạ ơn trong mọi hoàn cảnh. Anh em hãy làm như vậy, đó  là điều Thiên Chúa muốn trong Đức Kitô Giêsu .(1 TX 5 câu 18)

Thơ thứ nhứt của thánh Phaolô gởi tín hữuThê-xa-lô-ni-ca một thành phố lớn và là thủ phủ của miền  Ma-kê-đô-ni-a . 

Phùng Văn Phụng sưu tầm

CA TỤNG SUY TÔN – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Muôn ngàn đời, hãy ca tụng suy tôn!” – Thánh Vịnh đáp ca.

“Tất cả âm nhạc không có một mục đích nào khác ngoài việc ca tụng suy tôn Thiên Chúa và làm tươi mới các tâm hồn. Ở đâu điều này không được nhớ đến, sẽ không có âm nhạc thực sự; ở đó, chỉ có huyên náo của ma quỷ!” – J. S. Bach.

Kính thưa Anh Chị em,

Lời Chúa hôm nay, dù nói đến “ngày báo oán” và “giờ cứu rỗi”, vẫn xác nhận sự thật mà Bach trải nghiệm: mọi sự – nếu là chân thật – đều quy hướng về việc ‘ca tụng suy tôn’ Thiên Chúa và làm tươi mới các tâm hồn.

Đaniel bị quăng vào hầm sư tử – được cứu – không chỉ là phép lạ, nhưng còn là một mặc khải. Cậu bị kết án vì trung thành cầu nguyện; nhưng chính từ ngục tối ấy, Thiên Chúa tỏ lộ quyền năng – hàm sư tử bị khoá, lòng vua được mở ra – bài đọc một. Kết quả không chỉ là mạng sống Đaniel được bảo toàn, nhưng còn là một lời tuyên xưng vang dội của vua Đariô: “Mọi người phải run rẩy kính sợ trước mặt vị Thần của Đaniel!”. Một Thiên Chúa như thế thật đáng được ‘ca tụng suy tôn!’.

Chúa Giêsu nói về ngày Giêrusalem sụp đổ, ngày các tầng trời chuyển rung, ngày muôn dân kinh hoàng. Thế nhưng, với con cái Thiên Chúa, đó không phải là ngày kết thúc, mà là ngày khai mở – ngày “đứng thẳng và ngẩng đầu lên” – không phải trong kiêu hãnh, nhưng trong niềm tin; không phải trong an toàn giả tạo, nhưng trong phó thác trọn vẹn; không phải trong tuyệt vọng, nhưng trong hy vọng vững chắc! Thiên Chúa không cho phép chúng ta gục ngã trước bóng tối, bị cuốn trôi bởi các biến cố, nhưng biết rằng, tôi đang được yêu thương. “Chỉ trong bóng tối, ta mới thấy các vì sao!” – Nelson Mandela.

Bóng tối có thể lan rộng, khổ đau có thể chất ngất, cái chết có thể đến gần; nhưng ánh sáng sẽ không bao giờ tắt. Chính từ giữa ánh sáng ấy, Hội Thánh được mời gọi cất lên lời ‘ca tụng và suy tôn’ không ngừng. Bởi lẽ, giờ thế giới đảo điên cũng là giờ Thiên Chúa đến gần, giờ Con Người tỏ mình rỡ ràng, và giờ ơn cứu độ trở nên tròn đầy. “Sống niềm hy vọng là tiếp tục sống giữa những gì tưởng chừng vô vọng nhưng vẫn ngân nga trong bóng tối!” – Henri Nouwen.

Anh Chị em,

Cánh chung không đang chờ đợi ở cuối thời gian; nó đã bắt đầu trong từng phút giây hiện tại. Mỗi bất ổn của thế giới, mỗi đổ vỡ của các bảo đảm quen thuộc hôm nay, không chỉ là dấu hiệu của suy tàn, nhưng còn là một lời mời gọi tỉnh thức. Khi con người buộc phải buông tay khỏi những gì tưởng là vững chắc, nó được trao cơ hội để bám rễ sâu hơn vào điều không lay chuyển, vào Đấng không chuyển lay! Giữa thế giới biến thiên, Kitô hữu không chạy trốn thực tại, nhưng học cách ‘ca tụng suy tôn’ ngay trong mong manh, vì chính tại đó, triều đại Thiên Chúa đang đến gần. “Ngài đáng được ca tụng mọi lúc – bằng lời ngợi khen – hỡi Con Thiên Chúa, Đấng ban sự sống; và cả trần gian sẽ tôn vinh Ngài!” – Hymn Phos Hilaron.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, khi thế giới quanh con chao đảo và những gì tưởng như vững chắc vụn vỡ, dạy con biến từng nhịp thở, từng giọt nước mắt, thành khúc ca dâng Ngài!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

*******************************************************

Lời Chúa Thứ Năm Tuần XXXIV Thường Niên, Năm Lẻ

Giê-ru-sa-lem sẽ bị dân ngoại giày xéo, cho đến khi mãn thời của dân ngoại.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.    Lc 21,20-28

20 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : “Khi anh em thấy thành Giê-ru-sa-lem bị các đạo binh vây hãm, bấy giờ anh em hãy biết rằng đã gần đến ngày khốc hại của thành. 21 Bấy giờ, ai ở miền Giu-đê, hãy trốn lên núi ; ai ở trong thành, hãy bỏ đi nơi khác ; ai ở vùng quê, thì chớ vào thành. 22 Thật vậy, đó sẽ là những ngày báo oán, ngày mà tất cả những gì đã chép trong Kinh Thánh sẽ được ứng nghiệm. 23 Khốn thay những người mang thai và những người đang cho con bú trong những ngày đó !

“Vì sẽ có cơn khốn khổ cùng cực trên đất này, và cơn thịnh nộ sẽ giáng xuống dân này. 24 Họ sẽ ngã gục dưới lưỡi gươm, sẽ bị đày đi khắp các dân các nước, và Giê-ru-sa-lem sẽ bị dân ngoại giày xéo, cho đến khi mãn thời của dân ngoại.

25 “Sẽ có những điềm lạ trên mặt trời, mặt trăng và các vì sao. Dưới đất, muôn dân sẽ lo lắng hoang mang trước cảnh biển gào sóng thét. 26 Người ta sợ đến hồn xiêu phách lạc, chờ những gì sắp giáng xuống địa cầu, vì các quyền lực trên trời sẽ bị lay chuyển. 27 Bấy giờ thiên hạ sẽ thấy Con Người đầy quyền năng và vinh quang ngự trong đám mây mà đến. 28 Khi những biến cố ấy bắt đầu xảy ra, anh em hãy đứng thẳng và ngẩng đầu lên, vì anh em sắp được cứu chuộc.”


 

AI ĐÃ NHẤN NÚT XẢ LŨ Ở PHÚ YÊN? LŨ QUÉT KHÔNG ĐÁNG SỢ BẰNG TRÁCH NHIỆM BỊ ‘XÓA’: YÊU CẦU TRUY TỐ!

Kim Dao Lam

 Fb Le Anh

AI ĐÃ NHẤN NÚT XẢ LŨ Ở PHÚ YÊN? LŨ QUÉT KHÔNG ĐÁNG SỢ BẰNG TRÁCH NHIỆM BỊ ‘XÓA’: YÊU CẦU TRUY TỐ!

Mỗi khi lũ tràn về, chính quyền lại nói: “Thiên tai bất thường, mưa lớn lịch sử.” Nhưng người dân Phú Yên biết rất rõ: mưa không thể khiến nước dâng tới nóc nhà ở những vùng cách sông hàng cây số; mưa không thể cuốn trôi cả làng trong vài giờ như thác đổ. Thứ làm được chuyện đó chỉ có một thứ:

Xả lũ đồng loạt từ hệ thống thủy điện.

Và lần này, kịch bản quen thuộc lại lặp lại như một bi kịch được lập trình:

  • Xả lũ không báo trước.
  • Không còi báo động.
  • Không kế hoạch sơ tán.
  • Không cơ chế cứu trợ tức thời.

Chỉ có tiếng nước ầm ầm đổ xuống, và tiếng kêu cứu tuyệt vọng của dân.

Vì sao thủy điện luôn “vô can”?

Bởi phía sau những con đập ấy không chỉ là xi măng, mà là lợi ích nhóm. Một mạng lưới gồm các doanh nghiệp thân hữu, quan chức ký duyệt, lãnh đạo địa phương “cùng hưởng” phần trăm từ dự án. Khi xảy ra chết người, trách nhiệm sẽ được đẩy cho “thiên tai”, còn thiệt hại đổ lên đầu dân.

Truy tố thủy điện nghĩa là động vào dây mơ rễ má của nhiều nhóm quyền lực. Chính vì thế, “quy trình đổ lỗi” luôn được kích hoạt:

Thiên tai, Bão lớn, Mưa cực đoan, Không lường trước.

Chấm hết. Không ai chịu trách nhiệm.

Tại sao con số người chết bị giấu?

Bởi càng nhiều người chết, câu hỏi trách nhiệm càng lớn. Tại Hòa Thịnh, tin dân nói “hàng trăm người” thiệt mạng; báo nhà nước nói “23 người”. Khi sự thật và tuyên giáo mâu thuẫn, lập tức công an vào cuộc:

  • 52 Facebooker bị triệu tập.
  • 5 người bị phạt gần 40 triệu.
  • KOLs bị gọi lên ép kiểm duyệt.
  • Hình ảnh tang thương bị buộc gỡ bỏ.

Truy cứu trách nhiệm không thấy đâu, nhưng truy người đưa tin thì cực nhanh.

Câu hỏi lớn nhất

Nếu xả lũ sai quy trình khiến dân thiệt mạng, đó rõ ràng là hành vi có thể truy tố hình sự.

Vậy ai sẽ bị truy tố?

Người dân nói thật?

Hay những người đã nhấn nút xả lũ không đúng quy chuẩn?

Và câu hỏi đau nhất, ám ảnh nhất:

Nước lũ chỉ g.i.ế.t người một lần. Nhưng sự dối trá g.i.ế.t người mãi mãi. Ai mới là thủ phạm thật sự?

Le Anh


 

Những mất mát vĩnh viễn không thể lấy lại được.

Võ Hồng Ly

 24.11.2025

Nước lũ đã rút đi, nhưng những bi kịch đau thương vẫn còn ở lại với những mất mát vĩnh viễn không thể lấy lại được.

Trong clip là người con gái 73 tuổi đã cố gắng cõng mẹ già 95 tuổi của mình và dùng 2 tay bám tường theo thế nước để ngoi dần lên nóc.

Khi nước lũ tràn về và dâng nhanh cao tới nóc, cô kịp ngoi đầu lên mái ngói trong khi 2 tay vẫn tìm cách bám tường. Cô kêu cứu nhưng chỉ có bóng đêm và tiếng nước dội lại. Cô cố gắng cầm cự trong tư thế cõng mẹ như thế từ 5h chiều đến 6h sáng hôm sau và thỉnh thoảng lại ngụp đầu xuống uống luôn nước lũ đục ngầu để cố gắng sống sót.

Bị ngâm trong nước lũ lạnh quá lâu, 2 bàn tay người mẹ già đã cố gắng dồn hết sức tàn cuối cùng của mình để bám vào lưng con gái đã bị tê cứng. Không thể chờ cứu thêm được nữa, cụ đã buông tay rời khỏi bờ vai con gái và chìm xuống dòng nước lũ lạnh lẽo….

Người con gái biết người mẹ thân yêu của mình đã bỏ cuộc và chìm dần xuống dưới ngay chân mình mà cô đành bất lực trong đau khổ và tuyệt vọng.

6h sáng nước rút, cô xuống được bên dưới thì thân xác người mẹ già thân yêu đã cong queo trên nền đất bùn lầy lội ngay bậc thềm cửa của ngôi nhà mình đã từng gắn bó.

Thật là một tấn bi kịch đau thương ngay giữa đời thường trong một ngày lũ dữ ! Đau và xót đến vô cùng !

Thành kính phân ưu cùng tang quyến !

_____

Nguồn : Trịnh Sơn.


Người Một Chợ Hai Quê – Hải Huỳnh

Hai Huynh

Người Một Chợ Hai Quê

Trở về Virginia vào những ngày cuối thu, lòng tôi chợt lắng lại trước cảnh vật buồn bã. Lá vàng đã rụng gần hết, phủ kín lối đi, và những hàng cây trụi cành như đang đón đợi gió Đông. Gió lạnh và những cơn mưa se sắt đã chuyển mùa, mang đến một nỗi buồn man mác, không tên.

Có lẽ, đó là nỗi buồn của người “một chợ hai quê” cứ mãi lững lờ theo dòng đời. Về đây đã một tuần, nhưng giấc ngủ vẫn chưa quen, vẫn chập chờn nhớ về quê hương, nhớ về Sài Gòn.

Tôi đã sống ở xứ Mỹ này suốt 50 năm, gắn bó với từng con đường, bờ cây ngọn cỏ. Ngày xưa, khi còn làm việc, tôi vẫn mơ ước về hưu sẽ trở lại quê hương sống trọn phần đời còn lại. Ý định ấy đã được thực hiện, tôi đã về và sống thử trước khi quyết định hẳn.

Thế nhưng, thời gian sống nơi đó lại khiến tôi nhớ về xứ Mỹ, nơi đã cưu mang, đã cho tôi cơ hội làm việc và gắn liền với 50 năm cuộc đời. Tình quê hương cũng nặng, nhưng tình tri ân và kỷ niệm nơi đây cũng sâu đậm, khiến tôi đứng trước ngã ba đường mà không có giải pháp nào cho lòng được ổn thỏa. Thôi đành chấp nhận: khi nào nhớ thì đi rồi về.

Tôi vẫn biết rằng quỹ thời gian còn lại rất ít. May mắn thay, mọi nghĩa vụ và bổn phận đã hoàn thành. Con cái đều thành đạt, sống tốt, không còn gì phải lo lắng. Gia đình chị và các em cũng đang có một cuộc sống đầy đủ, an lành.

Nhân dịp Lễ Tạ Ơn (Thanksgiving) hôm nay, tôi xin viết những dòng chữ này như lời tri ân từ đáy lòng.

  1. Tạ Ơn Cha Mẹ

Xin tạ ơn Ba Mẹ đã nuôi dưỡng và cho con hình hài này. Điều tiếc nuối lớn nhất là khi có nhiều thời gian rảnh rỗi thì Cha Mẹ không còn nữa. Tuy nhiên, con xin được an ủi khi biết rằng Cha Mẹ đều mất ở tuổi già, bình yên sau giấc ngủ. Lúc sinh thời, Cha Mẹ đã được sống trong tình yêu thương và sự chăm sóc chu toàn của các con, từ miếng ăn giấc ngủ.

Trong đó, con xin được đặc biệt tri ân anh chị Hai và các em: Hùng, Dung, Tài, Ngọc, Phúc, Liễu. Mỗi người con, con dâu, con rể đều có bổn phận và đóng góp như nhau. Nhưng công lao của người chăm sóc hằng ngày mới là to lớn hơn cả, vì việc săn sóc người già đòi hỏi sự kiên nhẫn và tình yêu thương vô bờ bến.

Tạ ơn các anh chị em đã hoàn thành tròn vẹn bổn phận làm con, làm dâu, làm rể, và luôn giữ gìn truyền thống tốt đẹp: yêu thương, đùm bọc lẫn nhau trong mọi hoàn cảnh, đúng như lời giáo huấn của Ba Mẹ lúc sinh thời.

  1. Cảm Ơn Người Bạn Đời

Tôi cũng xin gửi lời cảm ơn sâu sắc đến Bà Tư – người vợ hiền lành, người đã đồng hành cùng tôi suốt hành trình dài. Từ khi khập khiễng bước chân đầu tiên đến xứ Mỹ, Bà Tư đã luôn chia sẻ mọi buồn vui, cùng tôi xây đắp mái ấm gia đình nhỏ bé và hoàn thành mọi bổn phận của cuộc đời.

Xin cảm ơn mọi người !

Happy Thanksgiving

Hải Huỳnh