1 cú ngã… rồi nằm liệt vài năm… và rời xa thế giới, rời xa con cháu.
Đó là kịch bản buồn, nhưng lại là kết thúc của rất nhiều người lớn tuổi – đặc biệt là phụ nữ.
Nghe thì quá đơn giản. Nhưng tôi đã chứng kiến nó lặp lại nhiều đến mức… trở thành nỗi sợ thật sự.
Vì sao chỉ một cú ngã lại cướp đi phần đời cuối cùng của mẹ?
Phụ nữ sau 50 tuổi mất xương nhanh gấp nhiều lần đàn ông.
Cơ bắp yếu dần, chân tay run, thăng bằng kém, phản xạ chậm đi. Huyết áp thất thường, chóng mặt, bước hơi nhanh cũng có thể chao đảo.
Và rồi, chỉ cần
– Trượt chân trong nhà tắm,
– Vấp cái thảm cạnh giường,
– Bước hụt ở cầu thang,
– Hoặc đứng dậy quá nhanh…
Gãy cổ xương đùi, gãy tay, gãy vai – những chấn thương nghe quen đến mức… đau lòng.
Điều đáng sợ không phải là gãy.
Điều đáng sợ là họ không đứng dậy lại được.
Nằm lâu> yếu cơ >loét tì đè >viêm phổi > suy kiệt.
Từ một người từng đi chợ, nấu ăn, tưới cây… mẹ trở thành người nằm bất động, hoàn toàn phụ thuộc.
Có người nằm 1–2 năm.
Có người chỉ vài tháng.
…Rồi rời xa con cháu của mình.
TÔI TỪNG THẤY…
Tôi từng gặp nhiều bà cụ U70–U80, hôm trước vẫn còn cười nói, hôm sau đã nằm trên giường bệnh.
Tôi nhớ một cụ bà nói với tôi:
“Tôi không đau đâu bác sĩ… tôi chỉ buồn.
Hôm qua tôi còn tự rửa bát. Hôm nay lại thành người phải nhờ con bồng bê’.”
Cụ nhìn ra cửa, nơi cô con gái đứng, đôi mắt đỏ hoe vì thương mẹ và vì biết mình sắp bước vào những tháng ngày chăm sóc chưa có hồi kết.
Chỉ một cú trượt chân…
Nhưng nó lấy đi sự độc lập, phẩm giá, và cả niềm vui sống của một người mẹ.
TẠI SAO???
Lý do khiến phụ nữ dễ rơi vào bi kịch này:
– Loãng xương, thoái hoá khớp
– Thiếu cơ, ít vận động, ngồi nhiều
– Thiếu vitamin D, omega 3, canxi, nội tiết, glu.tathione… và nhiều chất khác..
– Chóng mặt do huyết áp hoặc nội tiết
– Ở nhà một mình
– Nhà tắm trơn, ánh sáng yếu
– Và quan trọng nhất:họ tiết kiệm đến mức hà tiện cho bản thân mình…
Phụ nữ cả đời hi sinh, làm việc, chăm chồng, chăm con…
Nhưng đến lúc già, họ lại ngã gục vì những điều nhỏ bé nhất.
Có một chị khoảng 40 tuổi đưa mẹ đến khám.
Chị nói nhỏ:
“Mẹ chị từ sau cú ngã 2 năm trước… không còn là mẹ nữa.
Bà ít nói, ít cười, sợ đi lại, sợ cả buổi tối.”
Tôi nhìn mẹ chị, gương mặt hiền, ánh mắt buồn nhưng cam chịu.
Cụ bảo:
“Giá mà hồi trẻ tôi chịu ăn uống đủ chất, chịu tập thể dục…thì chắc giờ đỡ khổ cho con.”
Nỗi ân hận muộn màng ấy, tôi nghe rất nhiều.
Mà càng nghe, càng thấy thương.
TÔI MUỐN NÓI…
Điều tôi muốn nhắn gửi…
Nếu bạn còn mẹ, còn bà – hãy chuẩn bị cho họ ngay từ bây giờ:
Đừng để họ thiếu canxi, vitamin D, omega 3, nội tiết, gluta.thione
Khuyến khích mẹ đi bộ, tập chân nhẹ, tăng cơ.
Lắp thanh vịn nhà tắm, chống trơn nhà vệ sinh.
Để ánh sáng đủ sáng, dọn bỏ thảm dễ vấp.
Cho mẹ khám xương khớp định kỳ.
Và quan trọng nhất: đừng để mẹ ở nhà một mình quá lâu.
Một cú ngã có thể cướp đi cả phần đời cuối cùng của một người già.
Nhưng chỉ vài thay đổi nhỏ lại có thể giữ họ ở bên ta thêm nhiều năm: khoẻ mạnh, tự chủ, và vẫn là chính họ.
Chúng ta không thể ngăn thời gian.
Nhưng ta có thể ngăn… cú ngã định mệnh ấy.

