Sáng nay mở mắt ra, nếu ta còn nghe tiếng người thân trong nhà, còn thấy bếp lửa ấm, còn có bữa cơm nóng đặt trước mặt…
Thì ta đã may mắn hơn biết bao sinh mạng đang run rẩy giữa biển nước miền Trung.
Nếu tối về còn có ánh đèn, có chiếc chăn khô để trùm lên người, có chiếc điện thoại vẫn bắt được sóng để gọi cho người mình thương…
Thì đó là hạnh phúc mà không phải ai lúc này cũng có được.
Ngoài kia, mưa vẫn trút xuống không ngừng.
Nước lũ cuộn lên như muốn nuốt trọn tất cả – nhà cửa, ruộng vườn, kỷ niệm và cả hy vọng của bao gia đình.
Có những em bé ôm nhau co ro trên nóc nhà, có những người mẹ chỉ cần nghe một cuộc gọi an toàn của con cũng đủ rơi nước mắt.
Giữa dòng nước lạnh cắt da ấy, con người vẫn vịn vào nhau mà sống.
Những bàn tay run rẩy chìa ra để cứu nhau.
Những tiếng kêu cứu vọng trong đêm tối nghe đến nhói lòng…
Chỉ cần một người buông xuôi, một tia hy vọng sẽ tắt, và một mạng sống có thể bị dòng nước cuốn đi trong khoảnh khắc.
Trong phút giây này…
Xin chúng ta đừng than phiền những điều vụn vặt.
Đừng so đo hơn thua, đừng chấp nhặt những chuyện nhỏ nhoi.
Chỉ cần còn được sống, còn được ăn no, còn có mái nhà trú mưa trú nắng – đã là phước phần lớn lao.
Cầu mong miền Trung bình an.
Cầu cho những người đang oằn mình trong nước lũ được trở về với đất lành, mái ấm và những vòng tay thương yêu.
Và cầu mong mỗi chúng ta, từ hôm nay, biết trân trọng từng hơi thở, từng bữa cơm, từng buổi sáng bình yên…
Vì bình yên – thật ra – là món quà mà không phải ai ngày hôm nay cũng có.
#lulut2025 – #songtot – #chiase – #Trantrongvabieton


