U 70 LVC.
Thầy Lê Văn Thông
CÁCH TA CÚI XUỐNG
Buổi trưa, khu vườn nhỏ trước tòa nhà lớn ngập nắng. Một người phụ nữ sang trọng cùng cậu con trai nhỏ ngồi trên ghế đá. Họ vừa ăn, vừa trò chuyện vui vẻ. Rồi người phụ nữ tiện tay ném tờ giấy gói xuống đất.
Một ông lão mặc bộ đồ làm vườn cũ kỹ, lặng lẽ bước đến nhặt, bỏ vào thùng rác. Bà ta nhìn thấy, nhưng chẳng mảy may quan tâm. Vài phút sau, hành động ấy lặp lại — rồi lại lặp lại. Ba lần như thế, ông vẫn kiên nhẫn cúi xuống, không nói một lời.
Người phụ nữ khẽ cười với con trai:
— Con nhìn đi, nếu không chịu học, sau này con cũng chỉ có thể làm những việc thấp hèn như ông ấy thôi.
Ông lão dừng tay, giọng trầm nhưng nhẹ:
— Cô vào đây bằng cách nào vậy? Đây là khu riêng của tập đoàn.
Người phụ nữ đáp, vẻ kiêu hãnh:
— Tôi vừa được nhận vào làm ở bộ phận quản lý.
Đúng lúc ấy, một chàng trai trẻ hối hả chạy đến:
— Thưa tổng giám đốc, cuộc họp sắp bắt đầu rồi ạ!
Không khí lặng đi. Người phụ nữ sững sờ, mặt thoáng tái. Ông lão đặt kéo xuống, điềm nhiên nói:
— Hủy quyết định tuyển dụng của cô này.
Rồi ông bước tới bên cậu bé, khẽ vuốt tóc, giọng dịu dàng mà ấm áp:
— Cháu à, học hành là để trở thành người tử tế, chứ không phải để đứng trên ai khác. Không có công việc nào là hèn mọn — chỉ có những con người tự đánh mất phẩm cách mới trở nên nhỏ bé thôi.
Cơn gió chiều lướt qua, làm tà váy người mẹ khẽ run. Cậu bé cúi đầu, ánh mắt bỗng khác đi.
Giữa khu vườn ngập nắng, ông lão lại cúi xuống, tiếp tục tỉa những nhành cây non.
Dáng ông bình dị, nhưng trong từng lần cúi ấy — là cách một con người giữ gìn sự cao quý của chính mình.
(LVT sưu tầm và biên tập lại)