VỢ CHỒNG – Truyen ngan HAY

Thầy Lê Văn Thông

Nàng là một người phụ nữ xinh đẹp, nước da trắng mịn, gương mặt thanh tú khiến ai cũng phải ngoái nhìn. Thế nhưng, số phận lại chẳng bao giờ ưu ái. Người chồng đầu tiên của nàng mất sớm, để lại cho nàng một đứa con gái chẳng may thiểu trí. Nỗi nghèo khổ và cảnh góa bụa khiến nàng kiệt sức, cuộc đời tưởng chừng chỉ còn bóng tối.

Trong lúc bế tắc, nàng quyết định tái giá. Người đàn ông ấy hơn nàng mười lăm tuổi, một thợ mỏ nghèo, lại có tật ở chân, miệng méo, mắt lệch. Ông không có gì ngoài đôi bàn tay chai sần và một trái tim chân thành. Với người khác, ông chỉ là gánh nặng, nhưng với nàng, điều nàng nhìn thấy chỉ là khoản tiền bồi thường nếu chẳng may ông mất đi trong hầm mỏ.

Những ngày đầu, nàng vẫn giữ suy nghĩ ác độc: chỉ cần ông chết, vài trăm triệu sẽ rơi vào tay, rồi mẹ con nàng sẽ rời bỏ tất cả. Nàng trang điểm lộng lẫy, phóng túng cùng người khác, mặc cho lời ra tiếng vào. Người ta thương hại ông, thậm chí chua chát bảo:

– Nhìn vợ ông kìa, lấy tiền của ông mà đi với kẻ khác!

Ông chỉ cười, dù lòng nhói đau:

– Cô ấy ở nhà cô đơn quá, ăn diện một chút thì có sao đâu.

Ông không trách, chỉ âm thầm chịu đựng. Một hôm, nàng thèm ăn quýt, ông chẳng nói chẳng rằng, lặn lội ra tận thị trấn xa xôi để mua. Đúng lúc ấy, hầm mỏ sập. Tin báo tử lan đến, nàng thầm reo: “Lần này thì tốt rồi, tiền đã đến tay rồi!”

Nàng hớt hải chạy đến, ngóng từng thi thể đưa ra, lòng tràn ngập hy vọng. Nhưng ông không có trong số đó. Khi nàng quay người, bàng hoàng thấy ông xuất hiện, tay ôm một giỏ quýt, nụ cười hồn nhiên như trẻ nhỏ:

– Cho em này! Anh vừa ra thị trấn mua về, nên thay ca cho người khác.

Nàng òa khóc. Không phải vì ông còn sống, mà vì giấc mộng tham lam tan vỡ. Ông lại tưởng nàng lo cho ông nên dịu dàng dỗ:

– Anh không sao đâu, em đừng sợ.

Khi quýt ngọt chạm đầu lưỡi, nàng mới thấy lòng mình thật đắng chát.

Rồi những ngày sau, ông vẫn âm thầm yêu thương. Thỉnh thoảng, ông lặng lẽ lên núi trồng cây. Khi có người hỏi, ông chỉ cười hiền:

– Tôi trồng cho hai mẹ con họ. Sau này tôi có chết, cây lớn lên cũng đủ nuôi sống họ.

Một lần nàng bệnh nặng, ông thức suốt đêm trông nom. Giữa khuya tỉnh dậy, thấy ông đang ôm chặt đôi chân mình, nàng ngạc nhiên hỏi:

– Anh ôm chân em làm gì vậy?

Ông đáp, giọng thật nhẹ:

– Chỉ cần em cử động, anh sẽ biết ngay để dìu em đi vệ sinh.

Lần đầu tiên, trái tim nàng run rẩy. Nàng hiểu, người đàn ông thô kệch này yêu thương mình bằng cả sinh mệnh. Từ đó, nàng thay đổi. Không còn tô son trát phấn, không còn rong chơi. Nàng mở một tiệm tạp hóa nhỏ, ngày ngày đứng chờ ông về. Với nàng, sự bình yên giản dị ấy đã là hạnh phúc.

Nhưng hạnh phúc ngắn ngủi. Một ngày, ông thấy ngực đau nhói, mồ hôi túa ra như tắm. Ông lén uống thuốc giảm đau, mỗi lần cả vốc, nhưng cơn đau vẫn bám riết. Đến bệnh viện, ông nghe án tử: ung thư gan giai đoạn cuối, chỉ còn ba tháng sống. Ông lặng người, rồi âm thầm ra chợ, mua thật nhiều áo quần cho vợ, áo hoa cho con, cả son phấn, nước hoa… nhưng chẳng mua gì cho mình.

Sáng hôm sau, ông vẫn đến mỏ, nhận phần việc nguy hiểm nhất. Nàng khẩn thiết:

– Đừng đi nữa, em sợ lắm.

Ông cười xòa, rồi lại bước vào bóng tối của lòng đất.

Đến ngày thứ ba, hầm ngập nước. Ông có thể chạy thoát, nhưng ông dừng lại. Trong giây phút cuối, ông nghĩ: “Có tiền rồi, mẹ con cô ấy sẽ không khổ nữa…”

Ông để mặc dòng nước nhấn chìm, miệng khẽ gọi tên nàng.

Khi tin dữ truyền đến, nàng lao đến mỏ, đôi tay rớm máu đào bới, gào khóc gọi ông. Trên ngực ông, người ta tìm thấy một tờ chẩn đoán bệnh viện đã ố vàng nước mắt. Lúc ấy, nàng mới sụp đổ, mới hiểu ra: người đàn ông ấy đã dùng chính cái chết của mình để yêu nàng lần cuối cùng.

Một câu chuyện khép lại bằng nỗi đau, nhưng mở ra một chân lý giản dị: Tình yêu đích thực không phải là nhận về, mà là cho đi – cho đến hơi thở cuối cùng.

(LVT sưu tầm và biên tập lại)


 

Được xem 1 lần, bởi 1 Bạn Đọc trong ngày hôm nay