TỬ TẾ VỚI NGƯỜI NGOÀI – NÓNG NẢY VỚI NGƯỜI NHÀ

Tu Le

TỬ TẾ VỚI NGƯỜI NGOÀI – NÓNG NẢY VỚI NGƯỜI NHÀ

Trời cuối đông, mưa bụi giăng như một tấm màn mỏng trên con phố nhỏ nơi vợ chồng anh Minh sống. Ánh đèn vàng hắt ra từ những ngôi nhà, đọng lại thành vệt sáng lung linh trên mặt đường ướt. Tiếng rì rào của mưa, tiếng gió len qua khung cửa tạo thành bản nhạc nền trầm buồn cho một buổi tối tưởng chừng bình yên.

Anh Minh vừa rời công ty, bước đi vội vã trong cái lạnh, áo sơ mi còn lấm tấm vệt bùn do xe tạt nước. Cả ngày anh đã phải căng mình trước áp lực công việc: dự án bị trễ, khách hàng liên tục phàn nàn, sếp thì cau có. Ở văn phòng, anh cố giữ nụ cười, cố nói năng chừng mực, kiềm chế từng lời, từng cử chỉ.

Vậy mà vừa mở cửa bước vào nhà, thấy đôi dép của con trai để lệch trước cửa, bồn rửa bát chất đầy chén đĩa, anh cau mày gắt:

– Sao nhà cửa bừa bộn thế này? Chẳng ai làm được việc gì tử tế à?

Chị Lan – vợ anh – đang đứng bên bếp, tay đảo nồi canh cá thơm dìu dịu. Chị khựng lại, quay sang nhìn chồng, ánh mắt thoáng buồn. Cậu con trai 12 tuổi đang ngồi xếp lego ở phòng khách bỗng dừng tay, định nói gì đó nhưng rồi im lặng, lặng lẽ bước vào phòng mình. Trong khoảnh khắc ấy, tiếng mưa ngoài hiên như rõ hơn, và không khí trong nhà nặng xuống.

Chị Lan không cãi, chỉ cúi xuống nhặt đôi dép, chỉnh lại ngay ngắn rồi nhẹ giọng:

– Anh ăn cơm trước nhé, hôm nay em về muộn nên chưa kịp dọn.

Lời nói nhẹ như mưa bụi, nhưng trong lòng chị là khoảng trống hụt hẫng. Cả ngày, chị cũng tất bật ở công ty, vẫn cố ghé chợ mua cá tươi vì nhớ anh thích món canh cá nấu dọc mùng. Chị cũng từng như anh – ra ngoài thì nhẫn nhịn, dịu dàng; về nhà lại để sự mệt mỏi trút xuống người thân. Nhưng rồi, năm tháng dạy chị rằng: một câu nói gắt có thể để lại vết xước rất lâu trong lòng người mình thương.

Hôm sau, ở công ty, chị Hạnh – đồng nghiệp – vô tình làm đổ cà phê lên tập hồ sơ của anh Minh. Anh mỉm cười:

– Không sao đâu, chị lau qua rồi để tôi sắp xếp lại là được.

Chính giây phút đó, anh giật mình. Với đồng nghiệp, anh có thể nhẹ nhàng bỏ qua, vậy mà với gia đình – những người luôn ở cạnh, yêu anh nhất – anh lại dễ nổi nóng vì những chuyện vụn vặt. Hình ảnh ánh mắt buồn của vợ tối qua, dáng lặng lẽ của con trai, khiến lòng anh nhói lên.

Tối ấy, anh về sớm hơn mọi ngày. Mưa vẫn rơi ngoài hiên, hắt vào mùi đất ẩm ngai ngái. Thấy con trai lại để dép lệch, anh cúi xuống chỉnh ngay ngắn, rồi xoa đầu con:

– Lần sau nhớ xếp gọn nha con. Nhưng dép lệch cũng không sao, ba chỉ muốn con để gọn cho dễ tìm thôi.

Cậu bé ngẩng lên, nụ cười tươi như xua tan màn mưa. Chị Lan từ bếp nhìn ra, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của chồng, lòng bỗng ấm như bát canh cá đang sôi lục bục trên bếp. Bữa cơm tối hôm ấy, tiếng cười nói át hẳn tiếng mưa rơi.

Anh Minh hiểu rằng, tử tế không chỉ dành cho người ngoài. Người thân – dù gắn bó bền chặt – cũng mong manh như sợi chỉ. Giữ được hay đánh mất nhiều khi chỉ nằm ở một cái chau mày hoặc một lời nhẹ nhàng. Khi ta học cách kiềm chế nóng giận ở nhà, ta không chỉ giữ được mái ấm, mà còn giữ được trái tim của những người thương mình thật lòng.

Bạn thân mến,

Nếu câu chuyện này chạm đến điều gì đó trong bạn, hãy thử dành một chút dịu dàng cho người thân ngay tối nay.

Nhấn “Theo dõi” để không bỏ lỡ những câu chuyện sâu sắc, giúp ta sống nhân hậu, bao dung và giữ gìn những mái ấm.

____

Tu Le

#gotacoffee – #ngườiviếtgiữahaimiền


 

Được xem 1 lần, bởi 1 Bạn Đọc trong ngày hôm nay