TUỔI GIÀ – VỀ LẠI VỚI CHÍNH MÌNH

Tu Le

TUỔI GIÀ – VỀ LẠI VỚI CHÍNH MÌNH

Ở tuổi xế chiều, con người ta thường hay sống bằng ký ức và nỗi lo. Một nửa tâm trí để nhớ lại chuyện cũ, một nửa để sợ những điều chưa đến. Thế là hôm nay – ngày thật sự mình đang sống – lại trôi qua trong lặng lẽ, lạc lõng và đầy những tiếng thở dài.

Ngồi bên hiên nhà một buổi chiều, nghe tiếng gió lùa qua vạt cau, ta dễ buột miệng than thở: “Hồi đó mà biết giữ gìn thì đâu đến nỗi…”, hay “Giá như ông ấy còn sống, chắc giờ tôi đỡ cô đơn hơn nhiều…”. Nhưng dẫu có than thở bao nhiêu, người đã đi, chuyện đã qua, cũng chẳng thể trở lại. Quá khứ giống như một dòng nước đã chảy qua cầu. Có ngồi bên mà tiếc, mà khóc, mà giận cũng chẳng làm nước quay ngược lại. Ta chỉ thêm mỏi mệt, cõi lòng thêm nặng.

Nhiều người già vì không buông được quá khứ mà sống trong giày vò. Họ lật lại từng chuyện cũ như lật một cuốn sách buồn, lật đến đâu lòng rơi rụng đến đó. Nhớ một người không còn, trách một quyết định lỡ dở, tiếc một đoạn đường đã chọn sai… Tất cả những điều đó, nếu ôm mãi, thì tuổi già không còn bình an, mà chỉ còn nỗi buồn âm ỉ.

Cũng vậy, nhiều người lại lo cho tương lai quá mức. Ngày nào cũng thấp thỏm: “Lỡ tôi nằm xuống không ai hay?”, “Lỡ con cái bận bịu, chẳng kịp về chăm thì sao?”, “Lỡ tiền cạn, bệnh tật ập đến thì biết trông vào đâu?”. Cái “lỡ” ấy như một bóng mây đen, cứ che phủ hết cả bầu trời hôm nay. Ta quên mất rằng, có những điều lo cũng chẳng giải quyết được. Có những ngày lo mãi, cuối cùng điều sợ vẫn không xảy ra. Nhưng những tháng ngày bị gặm nhấm bởi nỗi sợ thì đã mất rồi, không lấy lại được nữa.

Tuổi già, rốt cuộc là quãng đời để về lại với chính mình. Là lúc ta học cách sống chậm, sống nhẹ, sống sâu. Không để mỗi ngày trôi qua chỉ là thêm một ngày già, mà là thêm một ngày biết ơn, một ngày thanh thản.

Ta không thể quay về quá khứ để làm lại, nhưng có thể ngồi với hiện tại để mà thở một hơi sâu, cười một nụ cười nhẹ, nhìn một nhành hoa nở mà thấy lòng còn tươi. Ta cũng không thể đoán chắc tương lai, nhưng có thể chuẩn bị cho nó bằng tâm thế buông bớt. Cái gì đến – thì đón, cái gì đi – thì tiễn. Như một người khách trọ ở đời, không níu, không giữ.

Tuổi già không cần phấn đấu nữa, không cần tranh đúng sai, hơn thua. Điều cần nhất là sự an yên. An trong từng bữa cơm đủ vị, yên trong từng giấc ngủ tròn. An trong một lời hỏi thăm từ bạn cũ, yên trong ánh mắt thương yêu từ đứa cháu nhỏ. An yên không phải là không còn đau, mà là biết chấp nhận nỗi đau như một phần đời sống, không oán thán, không gồng gánh.

Người già, nếu sống tử tế cả đời, thì nên tin rằng: phúc phần con cháu rồi cũng sẽ đến. Không phải vì mình có của để lại, mà vì mình để lại một tấm gương sáng, một nếp sống hiền hậu, một lòng bao dung. Những điều ấy còn quý hơn tiền bạc, bởi chúng nuôi dưỡng lòng người.

Ai trong chúng ta rồi cũng già. Đừng đợi đến khi ngồi chống gậy mới học cách sống nhẹ. Hãy tập từ bây giờ. Tập buông những điều đã qua, tập bớt lo những điều chưa tới. Tập uống trà chậm, tập nói ít lại, nghe nhiều hơn. Tập một lòng hiền – với mình, với người.

Tuổi già – không cần sống thật nhiều năm, chỉ cần sống từng ngày cho trọn. Như một cành hoa cuối mùa, không rực rỡ như xuân, nhưng đằm thắm, sâu lắng và dịu dàng. Một cành hoa chín mùi, biết mình sắp rụng, nên thơm nốt lần cuối.

Tuổi già – là về lại với chính mình.

Sống ít đi những điều cũ.

Nhẹ đi những điều chưa tới.

Sâu sắc trong từng phút giây đang có.

Ấy mới là sống.

___

#gotacoffee

#ngườiviếtgiữahaimiền


 

Được xem 1 lần, bởi 1 Bạn Đọc trong ngày hôm nay