Ở ĐỜI, VÌ SAO CỨ PHẢI HƠN THUA?

Wendy Phan 

Ở đời, người ta chẳng mấy khi sống cho mình thanh thản. Lúc nào cũng ganh đua, lúc nào cũng soi mói, lúc nào cũng lăm le bắt lỗi nhau từ một câu nói, một ánh mắt, một hành động. Không phải vì họ không biết mệt, mà vì trong lòng đã quá đầy sân si. Hơn thua trở thành bản năng, đố kỵ như máu chảy trong tim.

Thử hỏi, người ta hơn nhau để làm gì? Để thấy mình giỏi hơn ư? Để người khác bị hạ thấp đi ư? Nhưng rồi có được gì ngoài một cơn hả hê ngắn ngủi và một tâm hồn ngày càng mục ruỗng? Người sống trong hơn thua thì lúc nào cũng thấy cuộc đời là một cái chợ – ồn ào, bon chen, chẳng có chỗ cho bình yên.

Người ta nhìn nhau chẳng bằng sự thấu cảm, mà bằng đôi mắt phán xét. Thấy ai nói sai một lời là chụp mũ, thấy ai lỡ lời là quay lưng. Họ không nghe để hiểu, họ nghe để bắt lỗi. Họ không lắng nghe bằng trái tim, mà lắng nghe bằng định kiến. Và thế là, bao nhiêu mối quan hệ tốt đẹp, bị giết chết bởi một câu nói chưa kịp giải thích, một ánh mắt chưa kịp hiểu nhau.

Ở đời, cái đáng sợ không phải là bị người khác làm tổn thương, mà là bị chính lòng đố kỵ của họ đâm sau lưng. Có những người không vui khi bạn thành công, không buồn khi bạn thất bại, nhưng lại hả hê khi bạn sa cơ lỡ vận. Họ không muốn bạn hạnh phúc hơn họ, bởi trong lòng họ, hạnh phúc không được xây từ yêu thương, mà từ sự ghen ghét.

Nhưng suy cho cùng, đời người ngắn lắm. Hơn nhau một chút rồi cũng về với cát bụi. So nhau từng lời, từng ánh nhìn rồi cũng chẳng ai mang theo được gì. Hơn thua chỉ khiến tâm hồn thêm nặng nề. Còn buông bỏ mới là khởi đầu của tự tại.

Hãy sống như dòng sông – lặng lẽ chảy, nhưng mang theo bao điều mát lành. Đừng là ngọn lửa – chỉ biết thiêu rụi những gì không hợp với mình. Ở đời, nếu ai cũng biết nhìn nhau bằng lòng từ bi thay vì sự đố kỵ, biết nghe nhau bằng sự bao dung thay vì định kiến, thì có lẽ, nhân gian đã nhẹ nhàng hơn một chút.

Bởi vì… chẳng có ai thắng khi tâm hồn đã thua.

Và sau cùng…

Ở đời, người ta cứ mãi chạy theo hơn thua mà quên mất điều quý giá nhất: bình yên trong tâm hồn. Họ để một lời nói khiến mình mất ngủ, để một ánh nhìn khiến lòng dậy sóng, để những đố kỵ nhỏ nhoi điều khiển cả cách sống, cách nghĩ. Nhưng rốt cuộc, người khiến ta khổ không phải ai khác – mà chính là ta, vì cứ khư khư giữ lấy những điều không đáng giữ.

Đừng sống để chứng minh mình hơn ai. Hãy sống để mỗi ngày soi gương, lòng thấy nhẹ, tâm thấy an, và không hổ thẹn với chính mình. Hạnh phúc thật sự không đến từ việc đứng trên người khác, mà là khi ta đứng vững giữa giông gió cuộc đời mà lòng vẫn thanh thản.

Hơn thua là trò chơi của kẻ chưa hiểu mình. Bao dung là bản lĩnh của người đã thấu đời.

Thế nên, nếu có thể, xin hãy học cách buông một lời phán xét, nhịn một câu đố kỵ, và mở lòng mà sống tử tế với nhau.

Bởi suy cho cùng, gieo gì thì gặt nấy. Gieo hơn thua, gặt khổ đau. Gieo nhân từ, gặt bình an.

Suu Tam

#Wendyphan

#suutam

#ynghiacuocsong

Được xem 4 lần, bởi 4 Bạn Đọc trong ngày hôm nay