Tôi không muốn trở thành gánh nặng trong tuổi già.

Tôi không sợ già đi, không sợ những nếp nhăn khắc lên da những dấu vết của thời gian, cũng không sợ cơ thể dần buông lỏng như một tấm vải bay trong gió. Tôi không sợ mái tóc bạc hay những bước chân chậm rãi hơn sẽ đếm nhịp những ngày tháng của tôi. Tôi không sợ cô đơn, bởi tôi đã yêu nó, đã thuần hóa nó, đã biến nó thành của riêng mình. Nó là nơi trú ẩn, là đồng minh của tôi.

 Nhưng có một điều khiến tôi lo lắng, một cái bóng ẩn mình trong những năm tháng tôi chưa kịp sống: số phận. Kẻ chơi bài lão luyện đôi khi gian lận với những quân bài đã được đánh dấu, hôm nay có thể dọn sẵn cho bạn một ly rượu bên bàn ăn ấm cúng, nhưng ngày mai lại bỏ mặc bạn dưới cơn mưa, không áo choàng, không nơi nương náu.

Tôi không muốn trở thành gánh nặng, một tiếng thở dài cam chịu trên môi những người xung quanh tôi. Tôi không muốn đọc thấy trong ánh mắt họ hình ảnh sự yếu đuối và phụ thuộc của chính mình. Tôi không muốn cái tên của tôi trở thành biểu tượng của sự hy sinh đối với người khácTôi muốn là cơn gió, là làn gió nhẹ vẫn còn nhảy múa, dù cơ thể tôi có đau đớn. Tôi muốn tuổi già  ủa mình là một bài thơ tự do, là một tách cà phê thơm mùi ký ức, là một bức tranh chưa hoàn thành đang chờ nét màu cuối cùng.

 Tôi không sợ già đi. Tôi chỉ sợ lạc lối trong một số phận mà tôi chưa từng chọn.

 Thế giới văn chương

From: haiphuoc47 & NguyenNThu

Được xem 7 lần, bởi 7 Bạn Đọc trong ngày hôm nay