Cổ Tích Đời Thường: Cô Gái Xinh Đẹp bỏ thanh xuân cho người đàn ông nằm một chỗ
Có những câu chuyện tưởng như chỉ xuất hiện trong cổ tích, nhưng lại xảy ra quanh ta, giản dị và thiêng liêng.
Câu chuyện về chị Thoa, một cô gái trẻ đẹp, đã quyết định gác lại thanh xuân của mình để chăm sóc một chàng trai xa lạ – anh Tuấn – là một câu chuyện như thế.
Chị Thoa, quê ở Đồng Nai, vô tình xem được đoạn video về anh Tuấn, một chàng trai bại liệt nằm bất động ở Tây Ninh. Trong video, anh cất giọng hát yếu ớt nhưng đầy cảm xúc, khiến lòng chị trào dâng một niềm thương xót khó tả. Không chần chừ, chị vượt hơn 100 cây số tìm đến nhà anh.
Khi tận mắt chứng kiến hoàn cảnh của anh – sống lặng lẽ bên người cha già bị tai biến, không người chăm sóc – chị càng không thể quay lưng. Dẫu biết con đường phía trước đầy khó khăn, chị vẫn quyết định gác lại tuổi trẻ của mình, gác lại những dự định cá nhân, để ở bên cạnh anh, làm đôi tay, đôi chân và cả niềm hy vọng cho anh.
Thời điểm ấy, giữa họ chỉ là tình bạn thanh khiết. Nhưng những gì chị làm không phải ai cũng đủ dũng cảm để thực hiện: hy sinh cả thanh xuân, cả tương lai rực rỡ của mình để chăm lo cho một người xa lạ.
Chị đã chứng minh rằng, không phải tất cả tình yêu đều bắt nguồn từ sự lãng mạn, mà có những tình yêu xuất phát từ lòng trắc ẩn, từ ánh sáng trong tâm hồn. Đó là tình yêu không cần đáp lại, chỉ cần biết rằng mình đã làm điều đúng.
Chuyện đời của chị Thoa và anh Tuấn là lời nhắc nhở về sức mạnh của lòng nhân ái, về việc đôi khi, phép màu không đến từ thần thánh, mà đến từ chính trái tim của con người.
Thanh xuân gửi lại
Tuổi xuân chị bỏ sau lưng,
Đổi lấy nụ cười, niềm tin một người.
Dẫu rằng đời lắm chơi vơi,
Tay chị nâng đỡ, giữa trời giông mưa.
Người đời ngợi chị nhân từ,
Mà đâu ai hiểu, nỗi nhọc lòng riêng.
Một đời chăm sóc, dịu hiền,
Chỉ mong người ấy trọn niềm bình an.
Thanh xuân gửi lại thời gian,
Chị mang ánh sáng dịu dàng cho anh.
Một đời, dù ngắn hay dài,
Chỉ cần trọn nghĩa, chẳng hoài tiếc chi.
Phong Bụi