Mũ Tai Bèo – STTD- Tưởng Năng Tiến

Mũ Tai Bèo – STTD- Tưởng Năng Tiến

Tôi đã trót có dăm ba lời về nón cốimũ cối, và dép râu nên (lỡ trớn) cũng xin được thưa luôn – đôi câu – về cái nón tai bèo.

 “Theo một tài liệu, chiếc mũ tai bèo đầu tiên xuất hiện ở một đơn vị võ trang ta trong đêm Đồng Khởi (17-1-1960) ở Bến Tre. Dần dần chiếc mũ vải mềm, màu xanh, vành tròn, có làn sóng giống như những cánh bèo trên sông nước, càng được đông đảo các chiến sĩ giải phóng quân sử dụng.

Đến những năm 1966-1967, chiếc mũ tai bèo “dễ thương như một bàn tay nhỏ”, với nhiều tiện lợi ở một xứ sở nhiệt đới nắng lắm mưa nhiều, trong hoàn cảnh chiến trận cần cơ động, gọn nhẹ, đã được đưa vào hành trang của anh bộ đội Giải phóng. Nó chính thức nằm trong trang phục của Quân giải phóng miền Nam. Và từ đó, chiếc mũ tai bèo cùng đôi dép cao su cũng hiện lên trong thơ, văn, nghệ thuật, gần gũi, giản dị mà đầy tự hào, cao vợi.” (Đàm Chu Văn. “Nhớ Chiếc Mũ Tai Bèo.” Đồng Nai Online 13.11.2019).

Trí nhớ của tác giả đoạn văn thượng dẫn e có vấn đề, chứ thực sự thì cái mũ bèo nhèo này chưa từng bao giờ được ca tụng (“tự hào, cao vợi”) như nón cối hay dép râu cả. Lý do dễ hiểu vì nó không thuộc về lực lượng chính quy mà chỉ là trang phục dành cho đám binh lính Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam (M.T.G.P.M.N) thôi. Chả những thế, cái mặt trận này đã chết. Vì chút “nhậy cảm chính trị” (hay cũng có thể là do “tế nhị”) nên không mấy ai muốn nhắc nhở (xa gần) gì đến sợi giây thừng trong một căn nhà đã có người bị treo cổ!

Thảng hoặc, mới thấy một vị quan chức cấp địa phương có cố gắng “nâng cấp” cái mũ tai bèo nhưng nỗ lực này – xem ra – cũng chả đến đâu. Ký giả Đoàn Nguyễn (Sài Gòn Tiếp Thị Online) tường thuật:

“Tại một hồ nước trên cánh đồng thuộc xã Đại Cường (Đại Lộc, Quảng Nam) có một pho tượng cô du kích đầu đội mũ tai bèo, vai mang súng. Bức tượng khi xây có thể là thạch cao trắng, nhưng bây giờ, người ta thấy đã loang lổ nhiều mảng đen.

Trong hồ nước, nông dân làm chuồng nuôi vịt. Qua mấy ngày mưa lũ, đàn vịt không còn, chỉ còn lại cái chuồng xiêu vẹo tả tơi. Một bác nông dân vác cuốc đi ngang dừng lại góp chuyện: “Mấy tháng trước, hồ nước sạch sẽ lắm, không ai dám thả vịt, thả cá, nước trong vắt. Nhưng từ khi thay Phật bà bằng cô du kích thì ra như ri đây”. Phật Quan Âm? Tôi ngạc nhiên và nhìn kỹ thì thấy có điều lạ là cô du kích này đứng trên… toà sen.

Trước đó, tuy cô du kích chưa bao giờ có chỗ đứng “ngang hàng” với Phật Quan Âm nhưng cũng chiếm được vị trí tương đối khá trang trọng trong tranh ảnh cổ động và sách báo của nhà đương cuộc Hà Nội. Cùng với những thành viên của lực lượng Dân Công Hỏa Tuyến hay Thanh Niên Xung Phong, họ luôn được xưng tụng là những bông hoa nở giữa chiến trườngbông hoa trên tuyến lửahoa lan trong rừng cháy …  

Sau khi chiến trường đã ngưng tiếng súng thì mọi hy vọng về một cuộc sống an lành (“đôi chim bồ câu trắng hẹn nhau về làng xưa”) cũng đều biến thành ảo vọng. Những bông hoa từng nở trên tuyến lửa đều héo úa trong các “xóm không chồng” giữa thời bình. Họ trở thành những con số không tròn trĩnh: không chồng, không con, không nhà, và không chế độ!

Họ chỉ được hưởng trợ cấp mỗi một lần thôi nhưng rất tượng trưng, và cũng rất muộn màng. Quyết định 290/2005/QĐ-TTg của Thủ Tướng Chính Phủ – Về Chế Độ, Chính Sách Đối Với Một Số Đối Tượng Trực Tiếp Tham Gia Kháng Chiến Chống Mỹ Cứu Nước nhưng chưa được Hưởng Chính Sách Của Đảng và Nhà Nước – ký ngày 8 tháng 11 năm 2005, quy định như sau:

Dân quân tập trung ở miền Bắc từ ngày 27 tháng 01 năm 1973 trở về trước, du kích tập trung ở miền Nam (bao gồm cả lực lượng mật) từ ngày 30 tháng 4 năm 1975 trở về trước do cấp có thẩm quyền quản lý đã về gia đình phải được hưởng trợ cấp một lần theo số năm thực tế tham gia dân quân, du kích tập trung, cứ mỗi năm được hưởng 400.000 đồng. Mức chi trả trợ cấp một lần thấp nhất bằng 800.000 đồng.

Những con số bạc bẽo và thảm hại này hoàn toàn tương phản với tâm tình chứa chan của những kẻ đã từng chiến đấu bên nhau, dù họ không hẳn đã là đồng đội cùng chung lực lượng hay đơn vị. Một cựu chiến binh tâm sự:

Sáng ngày 30-4-1975, sau khi Sư đoàn 10 (thuộc Quân đoàn 3) đánh chiếm xong một số mục tiêu đã định, ông Việt khi đó là Thượng sĩ, Tiểu đội trưởng Tiểu đội xe, thuộc Phòng hậu cần Sư đoàn 10, lái chiếc zeép (chiến lợi phẩm) có gắn máy thông tin 2W và rơ-moóc, đưa đồng chí Võ Khắc Phụng-Phó sư đoàn trưởng, Tham mưu trưởng Sư đoàn 10 cùng một số sĩ quan chỉ huy tổ chức đánh chiếm Bộ Tổng tham mưu ngụy.

Trên xe có một thiếu nữ độ 20 tuổi, gương mặt tươi sáng, đội mũ tai bèo, luôn luôn mang khẩu tiểu liên AK bên mình. Đó là nữ chiến sĩ biệt động Sài Gòn Nguyễn Thị Nết (biệt hiệu: Nguyễn Thị Trung Kiên, nguyên mẫu nhân vật Cô Nhíp trong bộ phim truyện cùng tên – bộ phim đầu tiên của điện ảnh miền Nam sau ngày giải phóng).

Theo sự dẫn đường thông minh, chủ động và linh hoạt của cô Nết, đội hình tấn công vừa vận động, vừa chiến đấu, vượt qua mọi trở ngại, thần tốc xốc tới…

Đã 40 năm trôi qua. Ông Việt và những người bạn chiến đấu ngày ấy … vẫn thường xuyên liên lạc, thông báo cho nhau chuyện vui, buồn. Những lúc như thế, các ông thường nhắc tới cô Nết, mong biết tin tức về người nữ biệt động xinh đẹp, gan dạ, mưu trí, dũng cảm và thông minh ấy… (Phạm Xưởng. “Cô Nhíp Đang Ở Đâu.” TIẾNG NÓI CỦA CỰU CHIẾN BINH VIỆT NAM – 01.06.2015).

Câu hỏi trên đã nhận được hồi đáp, qua một status ngắn của FB Văn Toàn, vào hôm 13 tháng 4 năm 2016:

Sáng ngày 29-4-1975, xe tăng của bộ đội Bắc Việt tiến vào cửa ngõ Sài Gòn theo hướng Tây bắc. Trên xe có một thiếu nữ độ 20 tuổi, gương mặt xinh đẹp, đội mũ tai bèo, luôn luôn mang khẩu tiểu liên AK bên mình dẫn đường cho bộ đội.

Đó là nữ chiến sĩ biệt động Sài Gòn Cao Thị Nhíp (tên hoạt động là Nguyễn Thị Trung Kiên,). Vốn thông thuộc đường xá, Cô Nhíp đã ngồi trên xe chỉ huy để hướng dẫn toàn đơn vị của Thiếu tá Bùi Quan Bùi Quang Đấng đánh chiếm sân bay Tân Sơn Nhất. Sau này, đạo diễn Nguyễn Trí Việt của Hãng phim Giải Phóng đã dựa vào hình tượng này để dựng thành bộ phim “Cô Nhíp” khá nổi tiếng. Hiện nay bà Nhíp đã sang định cư tại thành phố Garden Grove, Nam California, Hoa Kỳ từ lâu và mang quốc tịch Mỹ với tên họ khác…  

Bên dưới thông tin thượng dẫn có không ít những lời lẽ vô cùng cay nghiệt:

  • Tung Thu Tran: Bà nầy ăn cơm quốc gia thờ ma cs!
  • Hoang Nam: Mẹ kiếp sao bà không chết cho rồi?
  • Kim Oanh Tran: Loài ký sinh trùng dơ bẩn ai biết bà ta ở đâu làm ơn thông báo để đồng bào tránh xa
  • Anh Nguyen Hung: Bên thắng cuộc mà cũng đu càng à, LOÀI VÔ SỈ.
  • Quyền Toàn Lâm: Thiên đường ko ở qua đó làm j chòi.

Bà Nhíp không phải là người duy nhất đã rời khỏi Việt Nam, và đã thay tên cùng quố́c tịch. Hơn nửa thế kỷ qua đã có vài triệu người bỏ đi như thế, và dòng người này chưa bao giờ ngừng lại cả. T.S  Phương Mai gọi đây là cuộc “tị nạn niềm tin.”

Cũng như bao nhiêu kẻ khác, khi niềm tin đã mất, bà Nhíp có toàn quyền thay đổi chính kiến và đổi thay nơi cư trú để tìm đến một nơi có cuộc sống an toàn và khả kham hơn. Chỉ có điều đáng tiếc (và đáng nói) là số nạn nhân của những cái nón tai bèo thì quá nhiều mà kẻ may mắn, có cơ hội làm lại cuộc đời, lại quá hiếm hoi – và dường như chỉ có mỗi một thôi!

Tưởng Năng Tiến
9/2022 

Dựa vào “quĩ đất” để phát triển đất nước

Dựa vào “quĩ đất” để phát triển đất nước

Trương Nhân Tuấn

11-9-2022

Đọc lịch sử phát triển công kỹ nghệ các quốc gia tiên tiến như Anh, Pháp, Nhật v.v… Ta thấy có sự hiện hữu một chính sách sử dụng đất đai của quốc gia để làm điểm tựa cho việc phát triển đất nước.

Nước Anh đi sớm nhứt, từ thế kỷ 16. Hoàng đế Henry VIII (Henry đệ bát) truất hữu đất đai thuộc sở hữu của các tu viện. Nước Pháp làm tương tự hai thế kỷ sau, năm 1789, truất hữu đất đai thuộc sở hữu của các nhà thờ. Số đất đai này được bán, dĩ nhiên cho thành phần “có tiền”, là lớp quí tộc và lớp tư sản. Nhờ việc này ngân sách quốc gia được tăng cường và xã hội có được một lớp tư bản “mạnh”. Hai yếu tố nền tảng này thành công đưa đất nước vào công cuộc “công kỹ nghệ hóa”.

Đặc biệt nước Nhật, thời Minh Trị, giới “samurai” bị cô lập mà không phản kháng. Là vì có chính sách “giúp đỡ đặc biệt”, với ngân sách phần lớn đến từ số tiền “bồi thường chiến tranh” của nhà Thanh cho Nhật. Lớp người này nhờ có vốn và cơ hội, một số lớn trở thành những nhà kỹ nghệ (có tiếng tăm cho đến ngày nay), làm đầu tàu cho sự phát triển “thần kỳ” của Nhật (trước Thế chiến và sau Thế chiến II).

Riêng VN thì có các vụ “đánh tư sản”, “đổi tiền” và “quốc hữu hóa ruộng đất”. Tài sản của người dân (bất kể giàu nghèo) trở thành tài sản của nhà nước. Một số lớn công xưởng của tư bản VNCH cũ được tháo gỡ chở về Bắc.

Ai biết số vốn này, từ 1975 đến năm 1990 đã được sử dụng ra sao cho việc phát triển quốc gia?

Từ khi “đổi mới”, đảng CS cũng lập “quĩ đất” để làm “vốn” phát triển quốc gia.

Khác nhau giữa VN và (Anh và Pháp), hai “đế quốc sừng sỏ” lấy đất của nhà thờ bán ra cho tư bản. Còn VN truất quyền sử dụng đất đai của nông dân, của những người nghèo thấp cổ bé miệng… đem “cấp” cho thành phần “tư bản địa ốc”, đa số có dây mơ rễ má với đảng viên CSVN.

Cùng một chính sách về “quĩ đất” nhưng VN gây ra muôn triệu trường hợp “dân oan”. Những người dân bị cướp đất tuyệt đường sinh sống. Họ trở thành hoặc là gánh nặng của xã hội, hoặc bị gạt ra bên lề xã hội. Trong khi các tu viện, các nhà thờ ở Anh và Pháp… thì cách thụ đắc đất đai của họ ra sao thì bây giờ họ bị truất hữu bằng cách như vậy.

Anh, Pháp, Nhật… phát triển thần kỳ. VN trở thành một quốc gia “không chịu phát triển”.

Người “giàu” ở VN hiện nay, đại đa số giàu lên từ “đất”. Đồng tiền họ có, do thủ đoạn do móc ngoặc với đảng viên cầm quyền bức hiếp người dân. Vốn tư bản của họ từ bản chất đã dinh máu và nước mắt của dân oan.

Nếu ta tin vào luật “nhân quả”, tiền mà họ có sẽ là một tai họa, cho họ, cho con cái họ, cho gia đình họ, thậm chí cho cả đất nước.

Người giàu lên từ đất ở VN đại đa số có quốc tịch Mỹ, Anh, Pháp… Họ dễ dàng từ bỏ tổ quốc. Bởi vì, giải thích cách nào thì “tổ quốc” cũng bao gồm cả những người nghèo khổ mà họ đã cướp đi mọi phương cách mưu sinh.

Tài sản của tư bản đỏ địa ốc VN cực kỳ lớn. Nhưng họ không hề bỏ vốn đầu tư xây dựng đất nước, như ở Nhật, ở Pháp hay Anh. Họ cho con du học Mỹ, mua nhà bên Mỹ, gia nhập quốc tịch Mỹ…

Tất cả không ngoại lệ, con cháu đảng viên chóp bu VN đều có con cái du học bên Mỹ, bên Anh…

Họ rập khuôn TQ, từ cái suy nghĩ cho tới cách lãnh đạo quốc gia. Nhưng họ ăn chơi với cái cách “playboy”, kẻ mới giàu tập tễnh học làm trưởng giả, kiểu chơi trội “ăn bò dát vàng”, đeo đồng hồ Rolex, điện thoại Vertu, áo quần hàng hiệu v.v…

Tự họ trong đầu óc, trên cửa miệng, lời nói tới việc làm đã chan chứa sự phản bội lại chính mình.

Với hàng ngũ những người “phản bội lại chính mình”, ta có thể hy vọng họ lãnh đạo người dân, đưa đất nước phát triển và đem lại hạnh phúc, tự do cho người dân hay không?

CẦU NGUYỆN KHÔNG NGỪNG, MỘT CÁCH NGHIÊM TÚC?

CẦU NGUYỆN KHÔNG NGỪNG, MỘT CÁCH NGHIÊM TÚC?

Một đoạn trích từ cuốn Hướng Dẫn để Cầu Nguyện Dành cho Người Bận Rộn.

Bởi: DEACON GREG KANDRA

Chuyển ngữ:  Sr. Maria Trần Thị Ngọc Hương

Khi tôi còn là một thiếu niên, tôi đã dành mùa hè để đi rửa chén bát và dọn bàn tại tiệm kem Gifford ở Silver Spring, Maryland.  Tôi vẫn có thể nhớ mùi khó chịu giữa kem tan chảy hòa quyện với mùi hương xà phòng của nước rửa chén.  Thật là kinh dị.

Thú thật, cả mùa hè năm đó tôi không tài nào ăn nổi một chút kem.  Nghĩ đến nó tôi đã buồn nôn.  Chiều tối nào tôi cũng ăn đầy miệng các loại kem trái cây với sôcôla, phô mai chảy, quả xơri (đã lấy hạt) và những vụn cốm đủ màu ỉu xìu.  May thay, tôi đã lấy lại được phong độ.   Kem không còn là vấn đề đối với tôi nữa (dù bác sĩ của tôi và vợ tôi có thể không đồng tình với tôi).

Dù sao, tôi đã có lý do để nhớ vào mùa hè đó khi tôi nhặt được một bản sao Việc thực hành về sự hiện diện của Thiên Chúa của một tu sĩ dòng Camêlô (Cát Minh) ít ai biết, tên là Nicolas Herman, anh được biết đến nhiều hơn với tên gọi Anh Lawrence.

Nhiều thế kỷ trước, anh Lawrence đã tạo ra một hình thức tâm linh đơn giản nhưng sâu sắc làm say mê các thế hệ tín hữu.  Tôi nghĩ rằng nó cung cấp cho chúng ta một mô hình để thực hiện việc cầu nguyện không chỉ là một phần trong cuộc sống của chúng ta mà còn thực sự là phần tuyệt vời nhất.  Thực hành sự hiện diện của Thiên Chúa biến đổi chính hành động sống thành một lời cầu nguyện bền bỉ, liên tục, một cách cầu nguyện không ngừng.

Một Khởi Đầu Không Cảm Hứng.  Nicolas Herman sinh ra ở Pháp vào năm 1614.  Anh bị thương trong nghĩa vụ quân sự và trong khi hồi phục, ông quyết định muốn trở thành một thầy tu.  Khi hai mươi sáu tuổi, anh gia nhập Dòng Carmel (Cát Minh) đi chân đất (khổ hạnh) ở Paris với tư cách là anh em giáo dân và lấy tên trong dòng là Lawrence.

Đó không phải là điều mà bất cứ ai cũng có thể coi là hấp dẫn.  Lawrence làm việc trong nhà bếp tu viện, nấu các bữa ăn cho các anh em tu sĩ.  Trong những năm sau đó, anh chuyển sang làm sandal.  Đó là khoảng thời gian thú vị như cuộc sống của anh.

Nhưng thật là bận rộn, tẻ nhạt,… không cảm hứng.

Anh Lawrence nhận thấy cuộc sống trong một tu viện gần như không thăng hoa như anh mong đợi.  Anh cầu nguyện, suy gẫm và dành hàng giờ trong thinh lặng.  Và không gì trong số đó thực sự lấp đầy được anh.  Thay vào đó, anh ta đã phát triển hình thức tâm linh độc đáo của riêng mình bằng cách rèn luyện bản thân để thực hành sống trong sự hiện diện của Thiên Chúa.  Và nó đã xảy ra chỉ bằng cách rửa chén đĩa.  Như anh đã viết: Tôi đã từ bỏ tất cả những hình thức đạo đức và những lời cầu nguyện không cần thiết và tôi tận hiến chính mình cách độc chiếm để luôn luôn ở trong sự hiện diện linh thiêng của Chúa . Tôi giữ mình trước sự hiện diện của Chúa bằng sự chăm chú đơn giản và nhận thức yêu thương chung về Thiên Chúa mà tôi gọi là “sự hiện diện thực sự của Thiên Chúa” hay tốt hơn, một cuộc trò chuyện thầm lặng và bí mật của linh hồn với Chúa đang kéo dài.

Anh Lawrence đã chết trong lặng lẽ ở tuổi bảy mươi bảy, và cuốn sách mỏng manh anh để lại là một kho báu nhỏ nhưng cao đẹp.  Nó tương đương với “quy tắc” của riêng anh, một sự hướng dẫn cho tất cả những ai muốn biến cuộc sống hàng ngày thành một lời cầu nguyện không ngừng (liên lỉ).

Khả Năng Thích Ứng của Việc Cầu Nguyện.  Về cuộc sống trong bếp, Anh Lawrence viết: “Thời gian hoạt động hoàn toàn không khác với những giờ cầu nguyện, vì tôi có Chúa cách bình an trong sự hỗn loạn của nhà bếp, nơi mọi người thường hỏi tôi về những điều khác nhau cùng một lúc, tôi làm như khi tôi quỳ trước Bí tích Thánh Thể vậy.”

Cho đến ngày nay, Anh Lawrence vẫn là một nhân chứng quan trọng cho một điều mà nhiều người trong chúng ta bỏ bê hoặc bỏ qua: cầu nguyện thì vô cùng sáng tạo và thích nghi.  Nó có thể và nên liên quan đến tất cả những gì chúng ta là.  Chúng ta cầu nguyện với Chúa như sự sáng tạo của Người, như những con vật đang vất vả, vật lộn, vui mừng, và, vâng, đang làm việc.  Bạn muốn “cầu nguyện không ngừng?”  Hãy bắt đầu bằng cách biến mọi hành động, mọi cử chỉ, mọi nhiệm vụ thành một hình thức cầu nguyện.  Hãy dâng tất cả cho Thiên Chúa.  Hãy cầu nguyện tại bồn rửa, trong nhà để xe, trên xe buýt, trong vườn, trong phòng ngủ nhỏ phía sau một đống giấy tờ đang chờ nộp.

ất kỳ công việc nào, được dâng lên với tình yêu dành cho Chúa, có thể là một lời cầu nguyện nếu chúng ta muốn.  Có thật không.  Trả lời điện thoại, chăm sóc khu vườn, đánh máy một tờ giấy về thời hạn, cân bằng sổ séc, thay tã, băng bó vết thương – tất cả những điều này và hơn thế nữa là một phần của thế giới vô cùng kỳ diệu và không hoàn hảo của Thiên Chúa.

Chúng ta có thể làm nhiều hơn là chỉ thực hiện các nhiệm vụ này.  Chúng ta có thể cầu nguyệnvới chúng.

Khi tôi lớn lên, mẹ tôi có một tấm bảng cầu nguyện nhỏ treo trên bồn rửa trong nhà bếp của chúng tôi.  “Lời cầu nguyện trong nhà Bếp” nói về sự tận tâm của Anh Lawrence và lòng đạo đức hàng ngày mà rất nhiều người trong chúng ta cố gắng sống.

Klara Munkres, một giáo viên đã nghỉ hưu từ Savannah, Missouri, đã viết lời cầu nguyện.  Chị chết năm 1971 và mặc dù hầu hết mọi người chưa bao giờ nghe nói về chị, nhưng vô số người biết những lời của chị, được trích ra dưới đây.

Lạy Chúa của tất cả mọi sự.
Vì con không có thời gian để trở thành
một vị thánh bằng cách làm những điều đáng yêu hoặc
thức khuya với Chúa; hay mơ màng dưới ánh bình minh hoặc
gõ Cổng thiên đàng.  Xin Chúa hãy làm cho con thành một vị thánh
qua việc nấu những  bữa ăn và rửa chén đĩa.

Klara Munkres đã tiếp tục với một thứ gì đó – chị có được sự thanh thản có thể đến từ việc làm bất cứ điều gì và mọi thứ cho Chúa.

Hãy Hiến Dâng Chính Mình cho Chúa.  Anh Lawrence, năm thế kỷ trước đó, hiểu rằng cầu nguyện không ngừng không khó như nó có vẻ.  Anh nắm vững thần học về sự hiện diện, ân huệ về sự hiện diện với Thiên Chúa và biến nhận thức sâu sắc đó thành một thực hành từng phút giây trong cuộc đời mình.

Bí mật của anh Lawrence? “Tôi chuyên tâm không làm gì và không nghĩ gì có thể làm mất lòng Chúa. Tôi hy vọng rằng khi tôi đã làm những gì tôi có thể, Chúa sẽ làm với tôi những gì Người muốn.”

Nghe có vẻ đơn giản, nhưng thách đố rất lớn.  Đó là công việc của một người trọn cả cuộc đời, khi tôi còn là một thiếu niên, đó là cách tôi cảm nhận về việc rửa chén bát tại một tiệm kem.

Nhưng những lợi ích của kiểu cầu nguyện trọn đời được mô tả bởi Anh Lawrence kéo dài lâu hơn.  Và mùi hương thì vô cùng ngọt ngào.

Phó tế Greg Kandra là phó tế vĩnh viễn cho Giáo phận Brooklyn.  Ông viết blog tại patheos.com và phục vụ như là biên tập viên đa phương tiện cho Hiệp hội phúc lợi Công giáo Cận Đông.

Cuốn sách mới của ông, Hướng Dẫn Cầu Nguyện cho Người Bận Rộn có sẵn tại wau.org và amazon.com.

Theo The Word Among Us
July/August 2019 Issue
Chuyển ngữ:  Sr. Maria Trần Thị Ngọc Hương

 From: Langthangchieutim 

LẠ THẬT – Tác giả Hồng Thủy

LẠ THẬT

Hồng Thủy (Tác giả)

Đang ngồi đọc báo, Phong giật mình vì tiếng la của Vợ:

– Đã nói Anh bao nhiêu lần rồi, đôi vớ cởi ra, nếu dơ thì cho vào giỏ trong phòng giặt. Nếu sạch thì bỏ lại vào trong đôi giày tử tế. Tại sao Anh cứ vứt lung tung cạnh đôi giày là thế nào!

Phong trả lời mắt vẫn không rời tờ báo:

– Em cứ tưởng Em sạch lắm mà thật ra Em chả sạch tí nào. Đôi vớ mới cởi ra còn mồ hôi phải để bên ngoài cho nó thoáng, để vào trong giày thì kinh chết, sẽ có mùi không thơm tí nào.

– Nếu sợ dơ sao không bỏ giặt?

– Nhưng mà nó chưa dơ, mới đi lần đầu có vài tiếng đồng hồ, để nó thoáng một lúc là sạch ngay có gì đâu mà phải giặt?

Hương vùng vằng đi vào trong bếp, miệng lầm bầm:

– Nhà lúc nào cũng bừa bộn, vừa dọn xong lại bày ra ai mà chịu được. Một ngày phải rửa cho Anh không biết bao nhiêu cái ly. Uống xong ngụm nước lại vứt cái ly đó. Một lát lại lấy ly mới ra rót nước. Uống xong lại bỏ, rồi lại lấy ly mới. Một mình mà xài cả đống ly!

– Sao Em nói nhiều thế! Anh muốn yên tĩnh đọc báo một chút cũng không được.

– Nói nhiều mà còn bừa thế này, không nói nhà sẽ như cái chuồng heo.

– Chuồng heo yên tĩnh còn sướng hơn, nhà sạch mà phải nghe cằn nhằn tối ngày.

– Anh bỏ cái giọng cãi chầy cãi cối đi có được không?

Thấy giọng Hương có vẻ gay cấn, Phong cầm tờ báo bỏ lên lầu.

Hai mươi phút sau lại nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang, Phong bắt đầu thấy hồi hộp, bỏ mẹ, Mụ này lại mò lên, sắp mở máy nữa rồi. 

Y chang,  giọng Hương léo nhéo trong buồng tắm:

– Tại sao mỗi lần dùng toilette xong Anh không làm ơn bỏ cái giá để ngồi xuống, cứ để dựng đứng là thế nào! Phải nghĩ đến Vợ mình còn dùng nữa chứ. Bộ muốn tôi cũng đứng tè à!

Phong phì cười:

– Nếu Em đứng tè được cũng nên lắm. Bỏ cái đó xuống nặng nhọc lắm hay sao mà Em phải la um sùm vậy?

Hương lườm Chồng:

– Không nặng nhọc sao Anh không làm?

– Tại Anh quên!

– Quên khôn quá vậy! Lâu lâu quên còn được, đằng này quanh năm ngày tháng quên.

Phong xuống giọng làm lành:

– Hôm nay Anh nghe đủ rồi. Nói ít thôi anh còn nhớ được, lần sau sẽ chừa. Nói nhiều quá Anh không nhớ hết nổi, lại mất công nói nữa.

Hương cười:

– Em nói một câu nữa thôi. Sao Anh hay quên tắt đèn vậy? Tối hôm qua Anh để quên đèn trong phòng computer cả đêm, như vậy thì chết tiền điện.

– Sorry, lần sau Anh sẽ nhớ.

Sợ Hương sẽ nói thêm gì nữa, Phong vội lỉnh xuống nhà. Vừa bật tivi lên chưa kịp coi, giọng Hương đã lanh lảnh ở cầu thang:

– Dùng điện thoại xong không bao giờ thèm bỏ vào cái base của nó để charge. Cứ vứt lung tung, đến lúc người ta dùng thì hết pin.

Phong lờ đi như không nghe thấy cho yên chuyện, chàng làm bộ chăm chú nhìn vào ti-vi.

Hương ngồi xuống cạnh Chồng :

– Em vừa nói gì Anh có nghe không?

Phong làm bộ ngạc nhiên:

– Không, tưởng vụ tắt đèn là vụ chót rồi nên Anh không để ý.

– Anh đừng có vờ vịt, Em nói to chứ có nói nhỏ đâu. Em muốn Anh nhớ đừng vứt điện thoại ở ngoài như vậy nữa.

Phong bực mình nói to:

– Ô kê, ô kê, ô kê.

Biết chồng cáu, Hương yên lặng bỏ vào trong bếp. Nàng nghĩ thầm Đàn ông lạ thật, mình nói toàn những cái đúng, có gì sai đâu mà cũng bực mình là thế nào. Sao chả biết phục thiện gì cả!

Đang bực mình nên Phong không sao chăm chú coi ti vi được. Tự nhiên chàng muốn đi ra ngoài cho thoải mái. Thấy chồng mở cửa bếp đi ra garage Hương vội hỏi:

– Anh đi đâu vậy?

– Anh đi ra ngoài một chút.

– Trời lạnh sao Anh không mặc áo ấm vào?

– Anh quên.

Phong quay lại lấy cái áo khoác da, Hương nghĩ thầm quên, quên, cái gì cũng quên, quên như vậy ốm ai lo. Nghĩ thôi chứ Hương không dám nói ra sợ Chồng lại cáu.

Thấy Vợ đứng tần ngần, Phong thương hại, giọng chàng dịu xuống:

– Anh ra Safeway mua bánh mì, Em cần mua gì không?

Hương vui vẻ:

– Em cũng định ra Safeway xem có chậu Cúc nào đẹp không mua về chưng Tết.

Nghe tới Tết Phong giật mình:

– Sắp Tết rồi cơ à!

– Tuần tới rồi.

– Nhanh quá nhỉ!

Sợ Hương đòi đi chung, Phong bước vội ra cửa:

– Để Anh xem, nếu có Cúc Đại đoá đẹp Anh sẽ mua, Cúc hoa nhỏ chán lắm.

Vừa lái xe Phong vừa suy nghĩ Vợ mình cái gì cũng được, xinh đẹp, giỏi giang, chỉ có tật tối ngày cằn nhằn Chồng. Mấy cái tiểu tiết đó, có đáng gì đâu mà phải cáu kỉnh lèm bèm. Chồng quên thì Vợ làm dùm, chết chóc gì mà lúc nào cũng phải la toáng lên, Lạ Thật!

Thoát được Vợ rồi Phong thấy nhẹ cả người. Chàng biết Hương muốn cùng đi với Chàng ra chợ, nhưng Phong ớn đi xe chung với Hương lắm. Ngồi bên nhau thế nào Hương cũng có một cái cớ gì đó để cằn nhằn. Chẳng hạn như xe gần hết xăng rồi sao Anh chưa chịu đổ. Này, này, có người sắp đi qua đường kia kìa, coi chừng đấy nhé. Sao anh lái nhanh quá vậy.. vv…  Có lần Phong đang hứng chí nói chuyện, tưởng Hương chăm chú nghe, ai dè Hương cắt ngang bằng một câu lãng xẹt làm Phong vừa giận vừa mất hứng.

– Anh chú ý lái xe đi, đừng nói nữa, sắp sửa đến exit rồi đó. Lần trước Anh ham nói chạy lố luôn, Anh nhớ không?

Thật ra những cái Hương nhắc đều đúng, nhưng không hiểu sao, giọng nói và lối nói của Hương làm Phong rất khó chịu.

Đi chợ, Phong thích nhất là chỗ bán thịt nguội và đủ thứ fromage. Cứ mỗi lần Phong vừa đụng vào miếng pâté nhập cảng từ Canada là Hương nói liền, cholesterol của Anh cao lắm mà cứ thích ăn pâté với fromage. Phải tránh mấy thứ đó đi mới được.

Hôm nay đi chợ một mình, Phong quyết định phải mua cả pâté lẫn fromage. Lâu lâu ăn một lần chết chóc gì mà sợ. Ăn rồi, uống rượu chát nó sẽ tan đi. Phong thấy mình vui và hí hởn như một đứa con nít. Đi ngang chỗ bán café Starbucks, mùi café thơm lừng thật hấp dẫn. Phong ghé vào mua một ly café. Nhìn quanh quất, những cái bàn vuông nhỏ và ghế xung quanh đều có người ngồi hết, ngoại trừ một cái bàn, có một người đàn bà trẻ ngồi còn dư hai ghế. Phong ngập ngừng, chưa biết có nên hỏi xin phép ngồi xuống đó không thì Bà ta đã lên tiếng:

– Ông có thể ngồi vì 2 ghế đó trống, không có ai ngồi cả.

Phong nói cám ơn và ngồi ngay xuống. Người đàn bà vui vẻ bắt chuyện. Bà ta tự giới thiệu làm nghề Realtor và than lúc này nhà bán rất chậm. Phong cũng cho biết chàng mới về hưu được mấy tháng nay, đang quyết định không biết có nên volunteer làm một việc gì không, cho đỡ cảm thấy buồn chán. Bà ta rủ Phong ghi tên vào câu lạc bộ thể thao mà Bà ta là một thành viên trong Ban Quản Trị.

Bà ta nói, có nhiều chương trình rất hay và bổ ích. Trước khi cáo từ, Bà ta bắt tay Phong, đưa cho chàng tấm danh thiếp, nhìn Chàng bằng đôi mắt thật đẹp và ướt át cộng với nụ cười thật tươi:

– Hy vọng sẽ được gặp lại Ông ở câu lạc bộ thể thao mà tôi vừa giới thiệu với Ông. Tôi bảo đảm với Ông, Ông sẽ không có một chút thì giờ nào trống để cảm thấy nhàm chán.

Người đàn bà quay lưng đi, Phong nhìn theo, Bà ta có dáng người thật cân đối. Đôi mông lắc lư theo nhịp đi vội vã trông rất hấp dẫn. Phong đọc nhanh tấm danh thiếp cầm trong tay. Helena Fitzgerald, chàng đoán Helena khoảng gần 50. Bỏ tấm danh thiếp vào túi, Phong ngạc nhiên thấy mình bỗng dưng huýt sáo một điệu nhạc thật vui.

Lâu lắm rồi mình đâu có huýt sáo. Lạ thật ấy nhỉ!

Phong đi ngay vào chổ bán hoa, mấy chậu cúc vàng tươi, bông nở thật lớn như đang chào đón Phong. Chàng chọn ngay hai chậu nhiều hoa nhất và nghĩ thầm Hương sẽ thích lắm đây.

Điện thoại reo, giọng Hương lanh lảnh ở đầu dây:

– Cái Valise cũ mình mang từ Việt Nam qua hồi 75 đâu rồi Anh?

– Anh vứt đi rồi, sao tự nhiên Em lại hỏi tới cái valise cũ mèm đó!

– Em dọn nhà ăn Tết, phải chuyển bớt một ít đồ xuống basement nên mới biết cái valise đã biến mất rồi. Em không tưởng tượng được Anh có thể vứt cái valise đó đi.

– Nó cũ quá đến nỗi lên mốc hết cả phía ngoài, không vứt đi thì để làm gì! 

– Anh là người không có trái tim.

Nói xong Hương cúp điện thoại cái rụp.

Phong ngạc nhiên không hiểu sao tự nhiên Vợ chàng lại giận dữ chỉ vì chàng vứt đi một cái valise cũ. Chàng nhìn hai chậu Cúc vàng tươi một cách chán nản. Tưởng mua hai chậu Cúc này về, Hương sẽ mừng húm và cảm ơn chàng rối rít.

Nhưng cái điệu này là không êm rồi. Hai chậu Cúc chẳng bù được tội lỡ vứt đi cái valise vừa cũ vừa dơ vì đầy mốc. Lạ Thật, đúng là mình lấy phải mụ điên. Phong than thầm như vậy. Vứt cái valise cũ đi, chứ có phải vứt mấy đứa con xuống sông như thằng cha báo mới loan tin đâu, mà lại bị mắng là không có trái tim. Phong cứ lập đi lập lại 4 chữ đó, cuối cùng chàng bỗng nổi xung thiên nói một mình: “Không có trái tim thì ông cóc về nhà nữa. Thay vì về nhà nghe cằn nhằn, mình đi thẳng đến cái câu lạc bộ thể thao mà Helena giới thiệu xem sao”. Nghĩ là làm. Một tiếng đồng hồ sau Phong đã trở thành hội viên của Câu lạc bộ Khoẻ và Vui. Chàng lái xe về nhà với ý định lấy quần áo thể thao và trở lại Câu lạc bộ tập liền ngay ngày đầu xem sao. Chàng chợt nghĩ đến phản ứng của Hương, chắc Hương ngạc nhiên và bực mình lắm, vì chàng đã tự ý quyết định mà không hỏi ý kiến Vợ. Who cares; Phong mệt mỏi lắm rồi. Cằn nhằn là nghề của Hương mà, Phong nghĩ vậy.

Chàng bước vào nhà chờ Hương la hét vì tội vứt valise cũ đi. Phong ngạc nhiên thấy Hương ngồi yên lặng trong bếp như một con mèo nhỏ, hai mắt đỏ hoe. Hương làm bộ như không biết sự có mặt của Phong. Nàng chẳng nói chẳng rằng.

– Em sao vậy?

Phong hỏi nhẹ nhàng.

– Chả sao cả, giọng Hương thật lạnh.

– Chả sao cả, mà sao mắng người ta là không có trái tim. Nói cho Anh biết, tội vứt cái valise cũ đã lên mốc là tội nặng lắm à!

Hương vẫn im lặng không trả lời. Phong cáu tiết:

– Em điên vừa vừa chứ, không thôi Anh để Em ở một mình đó. Anh chịu hết nổi rồi.

Nói xong Phong bỏ lên lầu lấy quần áo. Khi Phong trở xuống thì Hương đang gục đầu xuống bàn khóc tấm tức. Phong càng điên thêm nữa, chàng gay gắt hỏi:

– Ai làm gì mà khóc mới được chứ . Mắng người ta cho đã rồi lại khóc thì lạ thật!

– Anh đúng là người vô tình, Anh không biết quí kỷ niệm gì cả .

Phong hơi chột dạ:

– Tại sao Em nói vậy?

– Anh có nhớ cái valise đó là cái valise kỷ niệm, hai Vợ Chồng mình đã chọn mua sau ngày cưới để đi hưởng tuần trăng mật ở Đà Lạt không?

– Anh quên mất, nhưng nó cũ và lên mốc hết rồi. Thôi, Anh xin lỗi.

Phong phải nói vậy cho Vợ vui lòng, chứ Phong đang nghĩ thầm:

– Cái thằng chồng lù lù đây không lo o bế, lo tiếc cái valise cũ mèm, rồi cằn nhằn cửi nhửi làm to chuyện, Lạ Thật! Phong có biết đâu, chả riêng gì Phong và Hương. Tất cả những cặp Vợ Chồng trên cái cõi đời này, trong cuộc sống chung, không biết bao nhiêu ngàn lần, họ phải thốt ra hai chữ Lạ Thật.

Thực ra, hai người một trai một gái, sinh ra trong một gia đình cùng Bố Mẹ, cùng máu mủ, cùng chung sự giáo dục, mà tính nết còn khác biệt nhau. Nhiều khi anh em còn không hợp với nhau, không chịu đựng được nhau. Huống hồ hai người xa lạ, sinh trưởng trong hai gia đình khác hẳn nhau. Hoàn cảnh và sự giáo dục hoàn toàn khác biệt. Bỗng dưng họ gặp nhau, hai trái tim đập loạn xà bèng, nói một cách văn hoa là hai trái tim đập chung một nhịp, rồi họ yêu nhau, lấy nhau. Trong cuộc sống chung, những thơ mộng êm đềm của ngày mới cưới rất ngắn ngủi. Sau đó, các cô cậu nhóc tì ra đời, bao nhiêu vất vả, lo lắng, muộn phiền trong cuộc sống. Chưa kể những suy nghĩ khác nhau giữa đàn ông với đàn bà. Vậy mà Họ vẫn sống được với nhau, vẫn cố gắng san bằng những khác biệt, để mái ấm gia đình được bền vững, thì quả thật là một điều khiến ai cũng phải thốt ra 2 chữ lạ thật, chứ chả riêng gì những người trong cuộc./.

Hồng Thủy (Tác giả)

From: TU-PHUNG

Tuổi 60

Tuổi 60

September 9, 2022

Bích Ngọc

Tuổi 60 của chúng tôi ghi dấu bằng một buổi tiệc được tổ chức thật chu đáo. (Hình: Bích Ngọc)

Trong nhóm bạn có Chi và Diệp là hai cô em gái của người đẹp nổi tiếng lẫy lừng ở Sài Gòn mà lúc trẻ mình thường nghe chị bà con nhắc đến. Đó là Trâm Quận Chúa trong Thương Xá Tax, với một sắc đẹp khuynh thành được người Sài Gòn nhắc nhớ mãi đến hôm nay.

Nhìn nét đẹp, dáng cao chuẩn của Chi và Diệp cũng đoán được ắt hẳn cô chị Trâm ngày ấy đẹp lắm! Riêng tôi thích mái tóc thẳng đen huyền của Diệp, gợi tôi nhớ đến tranh vẽ của họa sĩ ViVi nổi tiếng trước năm 1975. Chi tướng cao, thon thả như người mẫu, giọng nói rất ngọt ngào, dễ thương. Anh Hải chồng của Chi học cùng UCLA với Vân, em gái của tôi, nhưng vài lớp lớn hơn.

Căn nhà với khu vườn xinh xắn cây xanh cắt tỉa gọn gàng. Những dây đèn treo lung linh tỏa ánh sáng dịu mắt. Âm nhạc từ dàn máy phát ra thật du dương. Ngồi ngoài vườn ngước nhìn bầu trời đêm tôi có cảm giác như mình được quay về thuở đôi mươi uống cà phê tán gẫu với bạn bè.

Sài Gòn bỗng thật gần qua những bản nhạc Pháp quen thuộc làm say mê một thời: “Je pense à toi” (Jean-François Michael), “Nue comme la mer” (Christophe), “Si l’amour existe encore” (Jean-François Michael).

Tôi với cây guitar dạo vài khúc nhạc trữ tình cho những cô bạn có tâm hồn yêu văn nghệ cùng đưa nhau về kỷ niệm qua “Trả Lại Em Yêu” của Phạm Duy:

“Trả lại em yêu khung trời đại học
Con đường Duy Tân cây dài bóng mát”

Tôi đệm cho anh Nhạn hát đầy đam mê bài “Áo Lụa Hà Đông,” nhạc Ngô Thụy Miên, thơ Nguyên Sa:

“Nắng Sài Gòn anh đi mà chợt mát
Bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông
Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng”

Đêm đã khuya, vài giọt sương đêm rơi nhẹ trên mái tóc. Tiếng đàn, lời ca vẫn dập dìu. Nụ cười thật tươi, thật hồn nhiên, chúng tôi đón tuổi mới với tâm an vui, chia sẻ cho nhau những câu chuyện chẳng cần sáo ngữ, rào trước đón sau.

Ngần ấy năm của một đời người đã đi qua chúng tôi bước nhẹ nhàng vào tuổi 60 đầy ắp kinh nghiệm sống. Học cũng được biết bao điều hay. Học sống đơn giản, bớt lo lắng. Biết buông bỏ những điều không còn quá cần thiết như lao đi kiếm tiền làm giàu. Chạy theo những đua chen mỏi mệt, hư danh, phù phiếm.

Con cái đã trưởng thành và có cuộc sống riêng nên bây giờ là lúc chúng tôi biết cách sống cho riêng mình; biết sử dụng thời gian hữu ích như đi du lịch những nơi hằng ao ước nếu điều kiện tài chính cho phép, hoặc gặp bạn bè thâm giao thân tình, tâm sự nhỏ to; biết tránh những phiền toái, phức tạp, nhìn cuộc đời bao dung hơn, dễ dàng hơn; biết sẻ chia cho đi mà không cần nhận lại.

Như vậy tuổi 60 của chúng tôi đã được mở đầu ghi dấu bằng một buổi tiệc được tổ chức thật chu đáo tại tư gia của Chi-anh Hải.

Chia tay nhau lúc trời sắp hửng đông. Nhìn đồng hồ gần 3 giờ sáng. Ai bảo 60 tuổi là tuổi xuống dốc nhỉ?

Cảm ơn bạn bè đã tụ họp đông đủ góp phần cho một buổi tối vui vẻ, đầy ắp tiếng cười. Để chúng ta nhận ra rằng:

“Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương”

Hai câu thơ được nhà văn Nguyễn Nhật Ánh chuyển dịch năm 1993 từ thơ của Kahlil Gibran (1883-1931), một thi sĩ và họa sĩ người Mỹ gốc Lebanon: “Wake at dawn with winged heart and give thanks for another day of loving.” (Bích Ngọc) [qd]

Cô Thẩm Thuý Hằng

 Cô Thẩm Thuý Hằng

10-9-2022

Ảnh: Zing

Mấy hôm nay đọc tin tức thấy ngôi sao điện ảnh Thẩm Thuý Hằng, người từng một thời được mệnh danh là Người đẹp Bình Dương, vừa qua đời tại Sài Gòn, khiến cho tôi cảm động và bồi hồi nhớ lại vài kỷ niệm với gia đình cô.

Đúng hơn là những kỷ niệm với chồng cô, ông Tiến sĩ Nguyễn Xuân Oánh và hai người con trai song sinh là Ái Quốc và Quốc Việt.

Đọc báo thấy ảnh các con trai của cô Thẩm Thuý Hằng và ông Nguyễn Xuân Oánh về dự tang lễ mẹ, tôi chợt giựt mình, mới đó đã gần 30 năm tôi không thấy hình ảnh của Ái Quốc và Quốc Việt.

Thời gian trôi nhanh như một cái chớp mắt. Đối với tôi, hơn một phần tư thế kỷ cứ chỉ như mới hôm qua, hôm kia. Thời gian như bị dừng lại kể từ ngày tôi rời khỏi quê hương.

Tôi có nhớ đã từng viết về ông Oánh nhưng đã lâu rồi. Phải mất khá lâu mới tìm lại được bài trên Facebook. Riêng một bài trên trang Dân Luận thì giờ không còn vết tích vì trang báo “phản động” này đã không còn sinh hoạt nữa.

Chia sẻ lại những kỷ niệm khó quên với gia đình cô Thẩm Thuý Hằng trong một bài viết từ năm 2016 như một lời tưởng nhớ và tri ân đến gia đình cô, đặc biệt bác Oánh, người đã gián tiếp biến giấc mơ của cuộc đời tôi thành hiện thực.

Cầu mong hương hồn cô Thẩm Thuý Hằng sớm siêu thoát về cõi vĩnh hằng.

***

Cố Tiến sĩ Nguyễn Xuân Oánh

Lausanne, 5-12-2016

Tối nay soạn lại đống thư từ bên nhà gởi sang từ hơn 20 năm qua. Thư gia đình, thư tình, thư bạn bè… tất cả dường như đã nhạt màu theo năm tháng. Ít khi đọc lại vì có nhiều kỷ niệm buồn hơn vui. Bất chợt, trong đống thư ngổn ngang ấy, thấy thiệp chúc Tết của Giáo sư Tiến sĩ Nguyễn Xuân Oánh (1921-2003). Đọc lại, nhớ đến những năm tháng bên nhà và cuộc gặp gỡ với ông đã trở thành một bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời mình.

Ông Nguyễn Xuân Oánh (giữa). Ảnh tư liệu

Khi ấy tôi là sinh viên ĐHTH và chuẩn bị đi học bên Pháp. Tối đến tôi đi dạy thêm cho học sinh và tình cờ, em trai tôi, quen với cô Thẩm Thúy Hằng (qua những công việc từ thiện), giới thiệu tôi đến làm gia sư cho hai con trai của cô và ông Nguyễn Xuân Oánh. Hồ sơ xin đi Pháp bị kẹt cứng, dẫu đã có trường đại học nhận nhưng Lãnh sự Pháp từ chối không muốn cấp visa, bảo phải xin được passport thì họ mới cấp. Phía Việt Nam thì lại bảo khi nào có… visa của Pháp thì họ cấp hộ chiếu! Đã 3 năm chờ đợi cho đến khi gặp ông Oánh, ông biết chuyện nên hứa giúp. Dạo đó (1995) có Jacques Toubon là Bộ trưởng Bộ Văn hóa Pháp sang thăm Việt Nam, ông Oánh đã đi gặp và hỏi về vấn đề hồ sơ của tôi. Ngày hôm sau, Jacques Toubon nói với ông rằng hồ sơ bị kẹt vì gia đình tôi, chính xác hơn người bảo lãnh, có vấn đề chính trị với chính phủ Việt Nam!

Đi Pháp hoàn toàn bị bế tắc. Cậu tôi bên Thụy Sĩ đã làm giấy tờ lo cho đi học tại Lausanne. Cha mẹ tôi đã chạy bằng nhiều cách để mua cho bằng được cái hộ chiếu quí giá. Quá trình làm hồ sơ rất mau từ bên Thụy Sĩ. Tất cả cũng chính ông Nguyễn Xuân Oánh đã đưa tôi đi gặp ông Lãnh sự Thụy Sĩ để lo giấy tờ. Khi ấy ông bảo tôi: “Anh Nhiên ráng giúp cho mấy đứa con tôi thi đậu vào trường chuyên (từ lớp 5 sang lớp 6), việc xin giấy tờ với chính phủ Thụy Sĩ, tôi sẽ lo. Tôi có thể nói một tiếng với nhà trường thì hai đứa nhỏ cũng sẽ được nhận vào, nhưng tôi muốn tụi nó tự thi đậu!”. Tôi xem đó như một lời động viên nhưng đồng thời cũng là một yêu cầu chính đáng. Và chính tay ông Lãnh sự đã gởi hồ sơ của tôi về Berne để xin visa. Hai đứa nhỏ con ông, Ái Quốc và Quốc Việt, thi đậu vào trường chuyên (Colette), ông Oánh rất vui. Bộ Ngoại giao Thụy Sĩ cấp visa cho tôi và ông khuyên tôi nên đi ngay. Ông bảo, “với chính phủ này, chỉ khi nào anh lên máy bay và cất cánh khỏi Tân Sơn Nhất thì mới ổn!”. Tôi rời khỏi Việt Nam chỉ sau hai ngày nhận visa…

Ảnh: FB tác giả

Mất gần 5 năm tôi mới được đi học tại châu Âu. Nếu không có sự can thiệp và giúp đỡ của ông Oánh thì có lẽ tôi không thể nào ra đi. Và cũng buồn cười, dẫu bị làm khó, ngăn cản không cho xuất ngoại nhưng nếu biết đường chạy chọt thì cũng “xin” được hộ chiếu!

Dạy học cho con ông hơn một năm, tôi có đôi dịp trò chuyện và học hỏi nhiều từ một nhân vật trí thức quan trọng của đất nước, của cả hai chế độ. Ông bị nhiều người lên án, chê bai đã cộng tác với người cộng sản… Tôi chỉ có thể cho rằng, vượt lên mọi ý thức hệ chính trị, ông là một người yêu nước mãnh liệt. Ông thừa biết chế độ CS tệ hại và bạc nhược nhưng điều đó vẫn không ngăn cản ông ở lại, giúp và cố vấn cho chế độ trên lĩnh vực kinh tế.

Khi ông bệnh nặng, gần qua đời, cha mẹ tôi có đến thăm ông, gọi ông là “thầy” dẫu không học ông ngày nào (ông vốn là tiến sĩ người Việt đầu tiên tại Harvard, và giảng dạy tại đây). Ông vui lắm, dẫu đã rất yếu.

Giờ nhìn lại những dòng chữ ông viết, tự nhủ có những cuộc gặp gỡ thật định mệnh. Tôi thật may mắn khi luôn găp những người tốt trong những thời điểm tưởng chừng bế tắc trong cuộc đời. Những gì ông Oánh giúp tôi là vô giá. Không đơn thuần là một giấc mơ, mà là cả một bầu trời tự do đang chào đón. Như lời ông dặn khi chia tay: “Anh hãy cố gắng nhé! Thế giới tự do nhiều điều hay lắm!”.

Ông mỉm cười và xua tay bảo tôi về đi. Mới đó mà đã hơn 20 năm!

Post lại bài viết cách đây đã lâu về ông. Như lời tưởng niệm về một trí thức trong một giai đoạn bi thương của dân tộc.

***

Ếch ngồi đáy giếng

16-09-2007

Thấy ông Thủ tướng đảng cộng sản đang đi công du châu Âu. Tôi lại nhớ đến một câu nói, mà theo thiển ý của riêng mình, là bất hủ. Đó là vào giữa thập niên 90, ông tiến sĩ Nguyễn Xuân Oánh (cựu Phó thủ tướng kiêm Thống đốc ngân hàng Việt Nam Cộng Hòa), khi ấy là cố vấn kinh tế cho nguyên Thủ tướng cộng sản Võ Văn Kiệt, đã nói với người viết rằng: “Tôi dẫn họ đi để cho họ biết thế giới bên ngoài, chứ họ cứ như là con ếch ngồi đáy giếng!”.

Dạo đó, ông Nguyễn Xuân Oánh cũng đã dẫn một phái đoàn của chính phủ cộng sản, do ông thủ tướng Võ Văn Kiệt cầm đầu để đi thăm các nước Châu Âu. Nói là đi thăm chính thức nhưng mục đích cốt yếu là để xin tiền viện trợ, để hòng thay đổi chút ít hình ảnh của một Việt Nam nghèo nàn lạc hậu và độc tài. Đó cũng là những năm sau thời kỳ “Đổi mới” (1986), chính sách mà ông Nguyễn Xuân Oánh là một trong những người chủ chốt đã giúp nhà cầm quyền cộng sản soạn thảo (dưới thời ông cố Tổng bí thư đảng cộng sản Nguyễn Văn Linh).

Ông Oánh so sánh những người lãnh đạo đảng CSVN như những con ếch!

Con ếch ngồi đáy giếng ngày ấy, cứ tưởng mình là ông trời, là cái rốn của nhân loại trong cái giếng bé tí bé teo. Nhưng khi thấy mấy con ếch khác dần dần nhảy ra khỏi miệng giếng, chỉ để lại nó một mình thì lại bắt đầu cuống cuồng, tìm đường sống. Khổ thay, có ai dẫn dắt nó đi ra ngoài để tận mắt thấy rõ thế giới! Thành phần lãnh đạo thì quá kém cỏi, già cả, ít học làm sao mở miệng nói chuyện với người khác! Muốn xin tiền thì cũng phải biết nơi, biết chỗ có tiền để đi xin. Thế là ông cố tiến sĩ Nguyễn Xuân Oánh, một trong những trí thức có tiếng trên bình diện quốc tế, đã đảm nhận vai trò làm cầu nối cho chính quyền cộng sản với các nhà lãnh đạo châu Âu.

Là một trí thức của VNCH và chấp nhận làm cố vấn kinh tế cho những người cộng sản. Nhưng ông thừa hiểu rằng họ vẫn chỉ là những con ếch, chẳng biết gì về thế giới, về tự do. Họ chỉ nghĩ rằng chuyên chính vô sản là siêu việt, là đỉnh cao trí tuệ!

Tôi cũng còn nhớ hình ảnh ông cán bộ lão thành trong xóm, mấy chục năm tuổi đảng, có lẽ vì ngồi giếng quá lâu nên cứ nghĩ mình là số một. Đó là cái thời mà cộng sản Việt Nam cứ tối ngày gọi Trung cộng là “bọn bành trướng Bắc Kinh” từ trên truyền hình đến báo chí. Ông ta, có lẽ một hôm quá cao hứng, nên tuyên bố với lũ thanh niên chúng tôi là: “Bọn bành trướng mà láo lếu thì đánh bỏ m… chúng. Quân đội ta anh hùng, Mỹ còn đại bại huống chi bọn Tàu!”. Tội nghiệp cho ông ta là quân đội Việt Nam anh hùng của ông đã bị Tàu cộng đánh tơi tả, chiếm đất, chiếm núi… thế mà chính ông và toàn thể đồng bào của ông trong nước không hề hay biết! Và có lẽ đến giờ ông cán bộ cách mạng lão thành ấy vẫn đinh ninh tin rằng Đảng là sự chọn lựa tất yếu trong sứ mệnh lèo lái dân tộc đi đến “dân giàu, nước mạnh”. Đáng sợ thay con ếch ngồi đáy giếng hay cái chính sách ngu dân, bưng bít thông tin, và bộ máy tuyên truyền của đảng cộng sản!

Con ếch – những người lãnh đạo đảng CSVN – mặc dù sau đó đã nhảy ra được khỏi miệng giếng rồi, nhưng có lẽ nó vẫn còn ì ra, chai lì ra, dẫu biết rằng mình chẳng là gì trong cái thế giới rộng lớn kia. Thế giới mà nó khám phá thực tế lớn hơn nhiều so với cái khung trời nhỏ mà nó thấy qua đáy giếng. Ấy thế mà nó lại cứ quay về cái chốn cũ!

Ngày nay, cứ mỗi khi muốn cải thiện hình ảnh của mình, muốn làm ăn, buôn bán, xin xỏ với thế giới, hay thậm chí tìm kẻ bảo vệ mình thì những người cộng sản lại công du. Hết Chủ tịch nước, Tổng bí thư đảng lại đến Thủ tướng chính phủ cứ rầm rộ kéo phái đoàn đi. Lạ thay là đại đa số những nơi đặt chân đến đều là thế giới của tự do, của nhân quyền, thế nhưng họ vẫn cố tình “làm ngơ”. Như anh chàng vừa mù, vừa điếc lại vừa câm để không thấy rõ cái quyền căn bản của một xã hội văn minh, dân chủ!

Đấy chỉ là một sự cố tình vì họ thừa biết rằng chủ nghĩa cộng sản đã lỗi thời trên thế giới. Họ cũng biết rằng muốn sống và tồn tại thì phải làm ăn với “bọn tư bản hút máu, bóc lột”. Họ thừa hiểu thế nào là khái niệm dân chủ mà nhân loại đã vật lộn để vươn tới và ngày nay đã trở thành một giá trị không thể chối từ của một dân tộc tiến bộ. Hiểu nhưng không chấp nhận vì nếu chấp nhận là đồng nghĩa với việc sẽ phải đương đầu với bao sóng gió. Là sự đối mặt với bao tội ác mà họ gây ra cho dân tộc. Là bao sự thật sẽ bị vạch trần trước công luận, là sự chà đạp lên lòng yêu nước của bao thế hệ, là sự hèn nhát đối với tổ tiên đã dày công gìn giữ non sông, là một tòa án do nhân dân phán xét… Và kết quả mà không mấy khó khăn để tiên đoán là ngày tàn (nếu không tàn thì cũng hấp hối như đảng cộng sản Pháp) của bộ máy cầm quyền vì chẳng có người dân nào còn tin tưởng để bỏ lá phiếu cho họ trong một xã hội dân chủ, đa đảng.

Thế nên con ếch ngày nào dẫu đã có dịp nhảy ra khỏi giếng, chu du thiên hạ, “đi một ngày đàng, học một sàng khôn… vặt” nhưng rồi vẫn quay về cái giếng cũ. Bây giờ, họ đã học ăn, học nói đôi chút nhờ vào thế hệ “trí thức” mà đảng gởi đi đào tạo tại các trường đại học nổi tiếng trên thế giới. Học cái mới chỉ để hòng củng cố sự cầm quyền của đảng. Phải “đổi mới, hội nhập với thế giới” cũng chỉ để tồn tại và đánh lạc hướng dư luận “thơ ngây” trong và ngoài nước.

Ông Oánh đã mãi mãi ra đi, và con ếch mà ông nói đến vẫn còn đó!

Thế mới biết, ngày nào con ếch cộng sản vẫn còn ngồi đáy giếng thì ngày ấy vẫn còn là đại họa cho dân tộc Việt!

Chiến tranh Ukraine – Nếu Nga thua…

Chiến tranh Ukraine – Nếu Nga thua…

Trịnh Khải Nguyên-Chương

clip_image002

Khi xua quân xâm lăng Ukraine, ai cũng biết Putin đã ném đất nước và dân tộc Nga vào một canh bạc khổng lồ chỉ vì “tháu cáy” Tây phương. Giờ đây, sau 6 tháng quần thảo trên chiến trường, Putin đang phải đối phó với một vấn nạn cực kỳ to lớn cho vận mệnh nước Nga tương lai, đó là Nga có thể thua trong trận chiến này.

Tháng Chín là tháng quyết định. Đó là tháng mùa lạnh bắt đầu ở xứ tuyết, và trong quân sử thế giới cổ kim không một đội quân xâm lăng nào chiến thắng vào mùa tuyết ở cái miền đất băng giá khắc nghiệt cực độ đó. Người ta không quên Napoléon ở thế kỷ XIX và Hitler thế kỷ XX đã thảm bại như thế nào, thảm bại không phải vì yếu hơn đối phương mà vì “Mother Nature.”

Quân đội Ukraine – được trang bị với những vũ khí tối tân của NATO, mà hiệu quả nhất là đại pháo cơ động HIMARS có tầm đạn cả trăm kí-lô mét nã vào lòng đất địch – đang có kế hoạch phản công để chiếm lại Kherson và Zaporizhzhia ở phía Nam, thành phố Kharkiv ở vùng Đông Bắc cũng là mục tiêu cho Ukraine tái chiếm. Hai mặt trận diễn tiến cùng lúc đã khiến Nga bất ngờ. Nếu chiến dịch này thành công, bất luận là phía Nam hay Bắc, quân Nga bị đẩy lui ra khỏi một trong những thành phố quan trọng đó, Nga xem như thua, dù tạm thời vẫn chiếm đóng hai vùng Crimea và Donbas.

Đó là nhận định của nhiều quan sát viên quốc tế.

Mặc dù Nga cố tình che đậy thất bại của mình bằng cách tuyên bố chiến thắng toàn diện ở Donbas, nhưng lời tuyên bố này xem ra chẳng có trọng lượng gì mấy bởi đất đai chiếm được bị mất dần và thiệt hại gia tăng, về cả mặt quân số lẫn súng đạn. Mới đây có tin Nga thương lượng với Bắc Hàn và Iran để mua đạn đại pháo và tên lửa từ hai quốc gia này. Sự yếu kém của Nga hé lộ khi Phát ngôn viên của Putin, Dmitry Peskov, tỏ ý muốn tái lập đàm phán với Kyiv. Nó chứng tỏ điện Cẩm Linh đang phải nhìn nhận tính cách tiêu cực về phía Nga trong cuộc chiến.

Sự thất bại của Nga sẽ ảnh hưởng lên cục bộ thế giới như thế nào? Trật tự mới sẽ là gì? Ai là kẻ trục lợi?

Trước hết, sự thất bại là dấu hiệu cho thế giới thấy Nga không còn là một “đối cực quyền lực” bên cạnh Hoa Kỳ và Trung Quốc nữa. Song song với suy thoái quân sự, kinh tế Nga cũng băng rã dần do những trừng phạt kinh tế gắt gao của Tây phương. Châu Âu sẽ không tùy thuộc quá nhiều vào nguồn dầu khí của Nga. Chính Thủ tướng Đức Olaf Scholz cũng tuyên bố Nga là nguồn cung cấp nhiên liệu không thể tin tưởng được. Đến cuối năm 2022, Hoa Kỳ sẽ cung cấp phân nửa lượng khí đốt cần thiết cho châu Âu, phần còn lại sẽ từ các nơi khác đổ vào. Moskva sẽ không còn khí giới trong tay để “blackmail” lục địa này vì bị đá văng ra khỏi thị trường. Thu nhập sẽ không dồi dào như trước.

Trung Quốc sẽ lợi dụng cơ hội này trục lợi. Chắc chắn Bắc Kinh sẽ thương lượng với Moskva để mua nhiên liệu với giá rẻ, và đầu tư vào thị trường quốc nội với những điều kiện béo bở. Họ cũng sẽ gây khó khăn cho Nga bằng cách tạo ảnh hưởng chính trị-kinh tế, và cuối cùng đòi lại lãnh thổ mà họ cho là Nga đã chiếm đoạt của họ từ thế kỷ XIX. Một khi bạn suy yếu thì đừng hòng loài sói hung dữ tha cho bạn. Đó là quy luật tự nhiên xưa nay.

Chẳng những sói không tha mà những con cừu yếu đuối bị giam trong chuồng lâu nay cũng bắt đầu toan tính tìm cách thoát ly. Những quốc gia trước đây nằm trong đế quốc Liên bang Xô viết như Kazakhstan và Uzbekistan, chỉ chờ Nga gục xuống là vực dậy tìm đường thoát. Quyết sách của hai quốc gia này – cũng như các quốc gia khác nhỏ hơn thuộc vùng Trung Á, ngay cả Nam Caucasian – là làm sao thoát ra khỏi quỹ đạo của Nga mà không bị rơi vào miệng hùm sói Trung Quốc. Con đường trước mắt họ, một khi Nga suy yếu dẫn đến tình trạng các liên minh tan rã, là bắt tay thân thiện với NATO và Hoa Kỳ để củng cố nền độc lập và an ninh quốc gia.

Thậm chí tại những mảnh đất “da beo” Nga kiểm soát gián tiếp như Transnistria ở Moldova hoặc Nam Ossetia ở Georgia, Nga cũng sẽ gặp nhiều khó khăn nếu muốn tiếp tục thao túng. Các bang quốc “chư hầu” này sẽ tìm cách trở về quốc gia mẹ, hoặc người dân sử dụng bạo lực nổi dậy chống phá nhà nước thân Nga. Rồi thể diện của Nga ở vùng Balkan cũng bị lu mờ. Nhóm Quốc gia chủ nghĩa cực đoan ở Serbia sẽ mất tin tưởng vào điện Cẩm Linh, ảnh hưởng chính trị-kinh tế theo đó cũng phai nhạt, và những cỗ máy tuyên truyền của Nga hiện nguyên hình là những xưởng bào chế “fake news.”

Hiển nhiên, Hoa Kỳ có lợi nhiều nếu Nga thất bại tại Ukraine. Đó là lý do vì sao hiện nay Hoa Kỳ đổ đô-la hết tỉ này đến tỉ khác vào Ukraine. Qua cuộc chiến, guồng máy quân sự khổng lồ của Nga bị tiêu hao trầm trọng đến nỗi nhiều phân tích viên thế giới phỏng đoán sẽ phải mất từ 10 đến 15 năm mới phục hồi. Như thế Nga sẽ không đủ sức để phiêu lưu vào một cuộc chiến khác, ít nhất trong thập kỷ sắp tới. Các nhà hoạch định quyết sách ở Washington cũng sẽ tìm cách chiêu dụ các quốc gia đồng minh với Nga tách dần ra khỏi vùng ảnh hưởng Nga để gia nhập cộng đồng thế giới phát triển kinh tế. Đối với Georgia và Moldova, hai quốc gia nạn nhân trực tiếp của các cuộc xâm lăng trước đây của Putin, Hoa Kỳ cũng phải có những chương trình trợ giúp tích cực để hai quốc gia này chiếm lợi thế, qua đường lối hòa bình không bạo động, giành lại đất đai bị mất, và giấc mơ “thoát Nga” trở thành hiện thực. Nếu muốn “thoát Nga” và “thoát Trung” thì chỉ có nước quay sang NATO và Hoa Kỳ chứ không có con đường nào khác. Đây là cơ hội hãn hữu cho Hoa Kỳ tạo thế mạnh ở vùng đất đó để kềm chế con gấu phương Bắc hung tợn.

Cuối cùng, tái thiết Ukraine sẽ là gánh nặng vô cùng to lớn cho Tây phương, và sẽ phải mất nhiều thập kỷ mới hoàn thành. Nhưng một Ukraine độc lập, thân Tây phương, dù không nằm trong NATO, vẫn là mối lo canh cánh ngày đêm cho bất kỳ kẻ nào ngồi nơi bàn chủ tọa điện Cẩm Linh.

Putin đang thua canh bạc. Nhưng nhiều người bảo không nên dồn ông ta vào chân tường. Một con hổ bị thương vẫn là con hổ. Putin nổi tiếng xưa nay là người không ai tiên đoán được chính xác ngón đòn nào ông ta đem ra thi thố. Những đầu đạn nguyên tử hờm sẵn trên 6.000 bệ phóng tên lửa, chờ ngón tay của Putin bấm nút, là mối e ngại không ai dám xem thường. Chẳng cần nói nhiều, Putin biết rõ điều đó hơn ai hết.

T. K. N. C.

Tác giả gửi BVN.

  Ta có được thờ kính Đức Maria không? Cha Vương

  Ta có được thờ kính Đức Maria không?

Mừng Tết Trung Thu nhé! Thay vì rước lồng đèn thì mời bạn đốt một ngọn nến để tôn kính Mẹ vì Mẹ được ví như là vầng trăng tuyệt vời, vầng trăng đón nhận ánh sáng từ Thiên Chúa và phản chiếu cho nhân loại. Xin Mẹ đồng hành với bạn hôm nay.

Cha Vương

 

Thứ 7: 10/09/2022

GIÁO LÝ: Ta có được thờ kính Đức Maria không? Không. Chúng ta chỉ thờ một mình Thiên Chúa. Nhưng chúng ta có thể tôn kính Đức Maria cách đặc biệt, vì Người là Mẹ Đấng Cứu Thế. (YouCat, số 149)

SUY NIỆM: Thờ kính có nghĩa là nhìn nhận cách khiêm tốn vô điều kiện quyền tối cao tuyệt đối của Thiên Chúa trên mọi thụ tạo. Đức Maria là một thụ tạo như ta. Người là Mẹ ta theo đức tin. Và ta phải thảo kính cha mẹ, đó là Kinh thánh dạy. Và Đức Maria đã nói về mình rằng: Vâng từ nay mọi thế hệ sẽ khen tôi có phước (Lc 1,48). Trong Hội thánh, việc tôn kính này được diễn ra một cách độc đáo trong các trung tâm hành hương kính Đức Mẹ, trong các lễ phụng vụ kính Mẹ Thiên Chúa và trong các kinh nguyện tôn kính Đức Mẹ, như kinh Mân Côi, được xem là bản tóm lược toàn bộ Tin Mừng. (YouCat, số 149 t.t.)

❦ Là người tôn sùng Đức Mẹ, có biệt danh là Linh mục Kinh Mân Côi, Bậc đáng kính Patrick Peyton (1909-1992) nói: “Gia đình cầu nguyện với nhau thì hòa thuận với nhau. Thế giới cầu nguyện là thế giới bình an”

LẮNG NGHE: Sứ thần đáp: “Thánh Thần sẽ ngự xuống trên bà, và quyền năng Đấng Tối Cao sẽ rợp bóng trên bà, vì thế, Đấng Thánh sắp sinh ra sẽ được gọi là Con Thiên Chúa. (Lc 1:35)

CẦU NGUYỆN: Lạy Mẹ Maria, đoàn con tôn kính Mẹ vì Mẹ  là Mẹ của Đấng Cứu Thế và là Mẹ của những ai tin vào Chúa, “xin Mẹ lấy đức đơn sơ, điềm tĩnh, khôn ngoan, hiền dịu và quả cảm của Mẹ thay thế vào lòng con” để con nên giống Mẹ hôm nay.

THỰC HÀNH: Sắp xếp có giờ đọc kinh chung trong gia đình hoặc nối mạng với những người thân thương bạn bè đọc kinh trên “zoom/điện thoại” cũng mang lại hiệu quả rất tương xứng.

From: Đỗ Dzũng

Các binh sĩ Ukraine bị thương kể về những thương vong lớn của cuộc tấn công vào Kherson

 

Các binh sĩ Ukraine bị thương kể về những thương vong lớn của cuộc tấn công vào Kherson

Washington Post

Cù Tuấn, dịch

9-9-2022

Một binh sĩ Ukraine bị thương trong thời gian đầu giao tranh trong cuộc tấn công mới đây ở vùng Kherson được chăm sóc tại một cơ sở y tế ở miền nam Ukraine. Ảnh: WP

Trong những căn phòng bệnh viện thiếu ánh sáng ở miền nam Ukraine, những người lính bị đứt lìa chân tay, bị thương do mảnh đạn, với những bàn tay biến dạng và các khớp xương bị vỡ nát, đã kể lại những bất lợi mà đơn vị của họ phải đối mặt trong những ngày đầu của cuộc tấn công mới đây, nhằm đánh đuổi quân Nga khỏi thành phố chiến lược Kherson.

Các binh sĩ nói rằng họ thiếu pháo binh cần thiết để đánh bật quân cố thủ của Nga và tường thuật lại khoảng cách đáng ngạc nhiên về công nghệ của họ so với các đối thủ được trang bị tốt hơn. Các cuộc phỏng vấn đã cung cấp một số thông tin trực tiếp đầu tiên về nỗ lực chiếm lại lãnh thổ Nga chiếm được trước đó. Đây là chủ đề rất nhạy cảm, và các chỉ huy quân đội Ukraine đã cấm các phóng viên đến gần tiền tuyến.

Sau khi bị pháo kích dữ dội, Denys, một người lính Ukraine 33 tuổi, đã cùng với tiểu đội của anh bị tụt lại phía sau và di chuyển vào vùng đất Nga đang chiếm giữ, cho biết: “Họ đã pháo kích dữ dội lên đầu chúng tôi. Ai có thể sống sót sau một cuộc pháo kích trong năm giờ liền như vậy?”.

Denys và tám binh sĩ Ukraine khác từ bảy đơn vị khác nhau đã cho phóng viên thấy được những góc nhìn hiếm hoi về cuộc phản công Kherson ở phía nam, hoạt động quân sự tham vọng nhất của Kyiv kể từ khi quân Nga bị đánh đuổi ra khỏi thủ đô Kyiv vào tháng 3. Giống như trong trận chiến giành Kyiv, thành công của Ukraine hầu như không được đảm bảo và lời kể của các binh sĩ cho thấy rằng một cuộc chiến kéo dài và nhiều thương vong hơn đang ở phía trước.

Ihor, một chỉ huy trung đội người Ukraine, 30 tuổi, bị thương ở lưng khi chiếc xe tăng mà anh ta đang lái lao xuống một con mương. Anh đang được chăm sóc trong một cơ sở y tế ở miền nam Ukraine. Ảnh: WP

Ihor, một người chỉ huy trung đội 30 tuổi, bị thương ở lưng khi chiếc xe tăng anh lái đâm vào một con mương cho biết: “Để tiêu diệt được một lính Nga, chúng tôi phải mất 5 người.”

Ihor không có kinh nghiệm gì về quân sự trước cuộc xâm lược của Nga vào Ukraine vào ngày 24 tháng 2. Anh kiếm sống bằng việc bán thức ăn gia súc cho các trang trại lợn và bò. Người thay thế anh làm chỉ huy trung đội cũng không có kinh nghiệm quân sự nào trước đây.

Những người lính đã được phỏng vấn trên cáng và trên xe lăn trong quá trình họ hồi phục sau những vết thương trong cuộc tấn công. Một số trả lời với điều kiện giấu hoàn toàn tên và họ để tránh bị kỷ luật. Những người khác, như Denys và Ihor, đồng ý cho phóng viên nêu tên của họ. Nhưng hầu hết trong số họ đều kể rõ ràng về những bất lợi mà họ phải đối mặt.

Họ nói rằng máy bay không người lái Orlan của Nga đã tiếp xúc với các vị trí của Ukraine ở độ cao hơn một kilomet trên đầu họ, và ở độ cao này họ chưa bao giờ nghe thấy tiếng vo ve của thiết bị bay này đang theo dõi chuyển động của họ.

Một binh sĩ Ukraine bị thương, Serhii, 30 tuổi, tại một cơ sở y tế ở miền nam Ukraine. Ảnh: WP

Các xe tăng Nga chạy ra từ các công sự xi măng mới xây và bắn bộ binh bằng pháo cỡ lớn, các binh sĩ Ukraine bị thương cho biết. Sau đó, các phương tiện sẽ lại chạy trở lại, nấp bên dưới các hầm trú ẩn bằng bê tông, được che chắn khỏi hỏa lực súng cối và tên lửa.

Hệ thống radar phòng không của Nga tự động phát hiện và xác định vị trí những binh lính Ukraine đang nhắm bắn pháo vào quân Nga, và sử dụng hỏa lực pháo binh để đáp trả.

Các công cụ hack của Nga đã hack các thiết bị bay không người lái của Ukraine. Những người điều khiển drone đã thấy máy bay của họ trôi đi ra sau chiến tuyến mà không thể điều khiển được

Ukraine đã không khuyến khích đưa tin về cuộc tấn công này, dẫn đến độ trễ thông tin về một bước ngoặt quan trọng có thể xảy ra trong cuộc xung đột đã kéo dài gần bảy tháng với Nga.

Khi Ihor bắn vào các binh sĩ Nga bằng khẩu súng trường Kalashnikov của mình cách đây vài ngày, anh nói, đây là lần đầu tiên anh bắn một người. “Bạn không nghĩ về bất cứ điều gì,” anh nói. “Bạn hiểu rằng, nếu bạn không bắn chết họ, họ sẽ bắn chết bạn.”

Bất chấp những thách thức, Ihor cho biết anh rất háo hức trở lại tiền tuyến ngay sau khi anh đã lành lặn. “Người của tôi ở đó. Làm sao tôi có thể rời bỏ họ?”

Những người lính khác thì sẽ không trở lại chiến trường.

Oleksandr, một người lính Ukraine 28 tuổi, bị mất cánh tay khi chiến đấu với quân Nga đang chiếm đóng Kherson, một phần của “cây cầu đất liền” nối tới Crimea của Tổng thống Nga Vladimir Putin. Ảnh: WP

Oleksandr, một cựu công nhân xây dựng 28 tuổi, bị mất cánh tay trong một vụ nổ súng cối trong cuộc phản công tuần trước. Anh nhăn mặt vì cơn đau tưởng tượng trên giường bệnh vào Chủ nhật, nói rằng anh cảm thấy đau nhói từ các ngón tay và bàn tay mà đã bị cắt rời ra khỏi cơ thể anh.

Oleksandr cho biết, các đợt pháo kích của Nga là không ngừng. “Họ pháo kích chúng tôi mọi lúc,” anh nói. “Nếu chúng tôi bắn ba quả đạn cối về phía họ, họ sẽ bắn lại về phía chúng tôi 20 quả đạn cối.”

Các binh sĩ Ukraine cho biết họ phải cân nhắc kỹ lưỡng việc sử dụng các loại vũ khí nhưng ngay cả khi khai hỏa, họ vẫn gặp khó khăn khi bắn trúng mục tiêu. “Khi bạn đưa ra tọa độ, nó được cho là sẽ bắn chính xác tới đó, nhưng không phải vậy,” anh nói, lưu ý rằng thiết bị của anh có niên đại từ năm 1989.

Oleksandr chưa bao giờ đến Kherson trước chiến tranh, nhưng anh cho rằng mục tiêu đánh đuổi quân xâm lược Nga đáng để hy sinh một cánh tay. “Đó là đất nước của chúng tôi,” anh nói.

Tổng thống Volodymyr Zelensky nói rằng quân Ukraine đã chiếm lại hai ngôi làng ở khu vực Kherson và một trong những phụ tá của ông đã đăng hình ảnh lá cờ Ukraine được treo trên làng Vysokopillya vào cuối tuần qua.

Zelensky nói trong một video: “Các lá cờ Ukraine đang trở lại những nơi đáng lẽ nó phải ở đó.” Nhưng không thể đánh giá được những tiến bộ mà lực lượng Ukraine đã đạt được trong nỗ lực đánh đuổi quân xâm lược Nga khỏi Kherson.

Khu vực bị Nga chiếm trước đó trong chiến tranh, là một phần quan trọng trong “cây cầu nối đất liền” của Tổng thống Nga Putin với Crimea, bán đảo bị Nga xâm lược và sáp nhập trái phép vào năm 2014.

Petro, 30 tuổi, là một trong số nhiều binh sĩ Ukraine hiện đang được điều trị tại các cơ sở y tế ở miền nam Ukraine khi thương vong gia tăng trong cuộc tấn công chiếm lại Kherson của Ukraine. Ảnh: WP

Dù cuộc chiến có đẫm máu, các binh sĩ Ukraine cho biết họ không thấy có sự thay thế nào khác.

“Nếu chúng tôi không ngăn chặn kẻ thù, chúng sẽ hãm hiếp và giết người dân của chúng tôi như chúng đã làm ở mọi nơi khác,” bạn cùng phòng của Oleksandr trong bệnh viện, một người lính nghĩa vụ 49 tuổi, người yêu cầu phóng viên gọi anh bằng biệt danh “Pinochet.”

Pinochet cho biết đầu gối của anh đã bị ép vỡ do mảnh đạn từ một quả đạn cối được bắn ra sau khi một máy bay không người lái phát hiện ra anh trong cuộc phản công Kherson. Anh nói rằng mặc dù thương vong về người của Ukraine là đáng kể, nhưng bên tấn công luôn mất nhiều binh sĩ hơn.

Pinochet nói: “Chúng tôi không thể làm gì để giải quyết vấn đề đó. Và chúng tôi vẫn có thể giành chiến thắng.”

Tác chiến điện tử của Nga cũng là mối đe dọa thường trực. Các binh sĩ mô tả việc kết thúc ca làm việc, sau đó họ bật điện thoại để gọi điện hoặc nhắn tin cho các thành viên trong gia đình – một hành động ngay lập tức thu hút sự chú ý của pháo binh Nga.

Denys nói: “Khi chúng tôi bật điện thoại di động hoặc radio, họ có thể nhận ra sự hiện diện của chúng tôi ngay lập tức. Và sau đó màn pháo kích bắt đầu.”

Bất chấp lệnh cấm các phương tiện truyền thông đến thăm tiền tuyến, có những dấu hiệu cho thấy Nga có thể đang mất dần quyền kiểm soát tại Kherson.

Trong một tuyên bố hôm 5/9, một tổ chức chính phủ tại vùng Kherson được Điện Kremlin hậu thuẫn cho biết, các kế hoạch tổ chức trưng cầu dân ý ở khu vực này đã bị hoãn lại do các vấn đề an ninh. Tuyên bố này của Nga sau đó đã được rút lại, nhưng nó khiến người Ukraine lạc quan và cho rằng ít nhất, cuộc phản công đã gây ra một số xáo trộn cho quân Nga.

Ukraine hy vọng rằng cuộc phản công Kherson sẽ thúc đẩy tinh thần yêu tổ quốc, và chứng minh cho các chính phủ phương Tây thấy rằng hàng tỷ đô la hỗ trợ kinh tế và quân sự của họ đang được đền đáp, ngay cả khi các lệnh trừng phạt chống lại Nga đã làm tăng giá năng lượng và lạm phát và làm gia tăng lo ngại về một mùa đông thậm chí còn đắt đỏ hơn nữa tại châu Âu.

Phóng viên Washington Post không thể xác nhận các tuyên bố của Ukraine về việc chiếm lại các ngôi làng như Vysokopillya, mặc dù các binh sĩ được phỏng vấn cho biết họ có thể tiến vào một số ngôi làng do Nga kiểm soát trước đây. Những người lính đó từ chối nêu tên các ngôi làng, họ nói rằng họ đã nhận chỉ thị bảo mật từ cấp trên của họ.

Một nhóm các nhà báo của Washington Post đã đi đến gần sát Vysokopillya, ở phía bắc Kherson, trong phạm vi 3km vào hôm 5/9. Họ đã bị quân đội Ukraine ngăn cản tiến vào ngôi làng và không thể xác định được nó đã được quân Ukraine chiếm hay chưa. Một quan chức địa phương cho biết tại đây các lực lượng Ukraine và Nga vẫn đang chiến đấu để giành quyền kiểm soát.

Không thể có được một bức tranh toàn cảnh chi tiết về thiệt hại của Ukraine, với đánh giá một cách độc lập từ các phóng viên.

Người lính Ukraine Ruslan, 30 tuổi, bị thương khi chiến đấu ở Kherson. Ảnh: WP

Denys, ngồi thẳng lưng trên giường bệnh, cho biết hầu hết mọi thành viên trong đơn vị 120 người của anh đều bị thương, mặc dù chỉ có hai người thiệt mạng.

Một binh sĩ 25 tuổi đang được điều trị vết thương do mảnh đạn găm phải cho biết, trong đơn vị 100 binh sĩ của anh, có 7 người thiệt mạng và 20 người bị thương. Ihor, chỉ huy trung đội, cho biết 16 trong số 32 người dưới quyền chỉ huy của anh đã bị thương và một người thiệt mạng.

Những người lính bị thương của Ukraine đã được chia ra đến các bệnh viện khác nhau trên khắp miền nam Ukraine để giải phóng các cơ sở y tế chính gần khu vực Kherson cho các bệnh nhân đến sau.

Washington Post giấu tên các bệnh viện điều trị cho các binh sĩ vì những cơ sở y tế này đã bị quân Nga nhắm tới trong suốt cuộc chiến.

Hôm Chủ nhật, một bệnh viện ở Mykolaiv, một thành phố gần Kherson, đã bị Nga pháo kích. Phòng khám nhi khoa của cơ sở này đã bị hư hại nặng đến mức không còn hoạt động được nữa.

Khi nói đến thương vong, Rob Lee, một nhà phân tích quân sự tại Viện Nghiên cứu Chính sách Đối ngoại, cho biết Ukraine phải đảm bảo rằng họ duy trì một lực lượng chiến đấu đủ lớn để chống lại những bước tiến của Nga ở phía đông, trong bối cảnh lực lượng vũ trang của Matxcơva là lớn hơn nhiều.

“Nếu họ bị thương vong nặng nề và việc này tiếp tục trong một thời gian dài, đó có thể là một vấn đề,” Lee nói.

Việc Ukraine phụ thuộc vào những người lính thiếu kinh nghiệm cũng là một lỗ hổng nhưng không phải là yếu tố chỉ dành riêng cho quân Ukraine, mà còn đúng cho cả quân Nga.

Khi bắt đầu xung đột, Nga và Ukraine đã chiến đấu bằng các đơn vị quân đội chuyên nghiệp. Sau khi chịu thiệt hại nặng nề ở khu vực phía đông Donbas, cả hai bên bắt đầu triển khai các đơn vị tình nguyện hoặc quân dự bị có ít kinh nghiệm hơn.

Lee cho biết, “cuộc phản công tại Kherson hiện đang thách thức quân đội Ukraine theo những cách hoàn toàn mới.”

Những người lính Ukraine đối đầu với người Nga trong vài tháng qua đã có được sự nhạy bén trên chiến trường mới, “nhưng phần lớn kinh nghiệm đó có thể chỉ liên quan đến việc giữ chắc các vị trí phòng thủ,” ông nói. “Tiến hành các hoạt động tấn công khó hơn nhiều, và cần có thời gian và đào tạo.”

Oleh, một người lính Ukraine đang được điều trị vết thương ở miền nam Ukraine, đã giải cứu một chú mèo con tại tiền tuyến. Ảnh: WP

Việc các bệnh viện hoạt động tấp nập cho thấy rõ ràng rằng những người lính không phải chiến đấu một mình. Các bác sĩ, y tá và các nhân viên bệnh viện khác đã làm việc suốt ngày đêm để chăm sóc cho lượng lớn binh sĩ bị thương. Một y tá đã lén đưa một con mèo con vào phòng điều trị chấn thương cho một người lính tên là Oleh. Anh đã giải cứu con mèo này từ tiền tuyến sau khi mẹ của nó bị một mảnh đạn pháo giết chết.

Các tình nguyện viên đã mang theo đồ vệ sinh cá nhân, bao gồm bàn chải đánh răng và chất khử mùi, và túi quần áo mới để binh sĩ mặc sau khi các bác sĩ dùng kéo cắt nát áo và quần của họ để làm vết thương lộ ra.

Mỗi binh sĩ cho biết không thể dự đoán khi nào Kherson có thể được giải phóng, và nhiều người cho biết điều đó sẽ phụ thuộc vào thời điểm Ukraine nhận đủ các hệ thống pháo binh từ các đồng minh.

Khi một người lính tỏ ra không chắc liệu cuộc phản công có xứng đáng với những khó khăn mà họ phải chịu đựng hay không, Oleksandr, người đã nổi tiếng là “diễn viên hài của bệnh viện”, cho biết điều quan trọng là phải duy trì một thái độ tích cực.

“Bạn phải pha trò để giữ tinh thần phấn chấn. Chúng tôi có thể có thái độ lạc quan như thế này bởi vì chúng tôi là người Ukraine,” anh nói. “Chúng tôi sẽ rất tử tế nếu bạn không đụng chạm đến chúng tôi.”

Vụ cháy karaoke: Phong bì và thời của vô lý nhưng ai cũng tin có thật

Vụ cháy karaoke: Phong bì và thời của vô lý nhưng ai cũng tin có thật

Blog VOA

Trân Văn

9-9-2022

“Vấn đề nằm ở chỗ người ta chỉ phàn nàn chốn riêng tư vì lên tiếng nơi công cộng là tự đốn đường sống của mình. Chúng ta hời hợt, cơ quan hữu trách hời hợt để rồi những mạng người trẻ phải chết trong tức tưởi như vậy.”

Số nạn nhân thiệt mạng trong vụ hỏa hoạn xảy ra ở quán karaoke An Phú, tọa lạc tại thành phố Thuận An, tỉnh Bình Dương hôm 7/9/2022 đã tăng từ 12 lên 33 vào ngày 8/9/2022. Chưa rõ đó đã là tổng số nạn nhân hay chưa vì vẫn còn mười người đang được điều trị tại bệnh viện và giới hữu trách không cho biết tình trạng sức khỏe của họ thế nào.

Tại cuộc họp báo do chính quyền tỉnh Bình Dương tổ chức để cung cấp thêm thông tin về tai nạn thảm khốc này, Giám đốc Công an Bình Dương tuyên bố sẽ… “sớm khởi tố vụ án để làm rõ trách nhiệm của cá nhân, tổ chức có liên quan” (1). Cuộc điều tra chưa bắt đầu nhưng trách nhiệm của các viên chức và cơ quan hữu trách ở Bình Dương đã chính thức được loại bỏ bởi: Công an thành phố Thuận An thường xuyên kiểm tra an toàn phòng cháy – chữa cháy (PCCC) của quán karaoke An Phú và xác nhận nơi này luôn “chấp hành qui định về an toàn PCCC”. Ngoài kiểm tra, phía công an thành phố Thuận An còn “hướng dẫn duy trì các điều kiện an toàn PCCC đồng thời kiến nghị mười nội dung để tổ chức thực hiện nhằm đảm bảo an toàn về PCCC”. Theo đại diện chính quyền của tất cả các cấp tại Bình Dương thì những cơ quan hữu trách khác ở tỉnh này cũng đã chu toàn trách nhiệm trong việc cấp giấy phép, quản lý hoạt động cơ bản bảo đảm đúng các quy định pháp luật trong kinh doanh karaoke tại quán An Phú.

Vụ hỏa hoạn tạo ra hậu quả khiến dư luận rúng động trong vài ngày vừa qua được cho rằng chỉ vì… “chập nguồn điện gây cháy từ vách cách âm, nguồn nhiệt phát sinh nhanh” và do các nạn nhân thiếu ý thức, không thực hiện đúng hướng dẫn của tiếp viên, thậm chí sau khi đã nhận tin báo cháy vẫn vào phòng khóa cửa lại để hát tiếp…

***

Trên mạng xã hội, công chúng không… “chia sẻ” những… “quan điểm” như vừa dẫn. Có người phê phán nhẹ nhàng như Đỗ Dũng: Karaoke và PCCC phải là “một cặp song ca”. Đừng để chúng tách ra hát riêng, hiểm nguy vô cùng (2)! Song có không ít người thẳng thắn hơn, chẳng hạn Chau Doan. Chau khẳng định: Phong bì chính là kẻ sát nhân (3)!

Chau Doan cho rằng, nguyên nhân dẫn tới các vụ cháy quán karaoke khiến nhiều người chết là do các cơ quan quản lý không làm tốt chức trách và… đã đến lúc phải nhìn thẳng vào vấn đề, giải quyết cho triệt để, đừng mơ màng mộng mị, đừng giả dối lấp lửng, đừng mập mờ để những người trẻ phải ra đi một cách vô cùng đau lòng như vậy nữa. Theo Chau, lẽ ra các phòng karaoke phải có lối dẫn vào ban công, từ ban công có thể dùng cầu thang thoát hiểm nằm bên ngoài giống như các nước khác mà người Việt vẫn thấy qua phim ảnh. Kiểu thoát hiểm này đã có cả trăm năm rồi nhưng Việt Nam không học, không áp dụng. Vì sao? Châu lý giải: Ai đã kinh doanh karaoke, khách sạn thì quen với việc đưa phong bì. Có ngày phải đưa nhiều phong bì cho nhiều đoàn khác nhau. Mà đã dính tới phong bì thì làm sao mà việc kiểm tra an toàn cháy nổ tử tế được? Nói cách khác chính phong bì là nguyên nhân cướp đi nhiều mạng người vô tội.

Chau tự vấn: Vấn đề nằm ở chỗ người ta chỉ phàn nàn chốn riêng tư vì lên tiếng nơi công cộng là tự đốn đường sống của mình. Chúng ta hời hợt, cơ quan hữu trách hời hợt để rồi những mạng người trẻ phải chết trong tức tưởi như vậy. Sự việc cứ lặp đi lặp lại, nguyên nhân y như nhau là do chập điện, do hàn nhưng cứ xảy ra là chết người. Tôi thương xót những nạn nhân, họ không có lỗi khi đi giải trí hay đi làm. Tôi tức giận với lối quản lý hời hợt của cơ quan hữu trách. Các vị thu thuế của các doanh nghiệp nhưng các vị làm ăn không tử tế, không có trách nhiệm. Nếu không cương quyết thay đổi thì các tai nạn kiểu này sẽ còn tiếp tục xảy ra nhiều.

Cũng có những người như Nguyễn Thị Bích Hậu dựa vào ảnh chup quán karaoke An Phú để nêu thắc mắc về việc công nhận đạt qui chuẩn an toàn: Diện tích mặt bằng kinh doanh tới 1.500 mét vuông nhưng rất ít cửa sổ mà còn bị bít bằng gạch cho kín bên trong. Sân thượng cũng bít bùng do lợp bằng tôn. Còn biển hiệu thì bít hết mặt tiền bên ngoài căn nhà. Do không có lối thoát hiểm nên khi cứu phải đục rất nhiều chỗ trên tường để xông vô. Vậy thì có khác gì một cái hộp kín mít chỉ chừa một đường vào và ra, làm sao thoát khi có cháy nổ? Nghe nói quán này có đầy đủ các loại giấy phép, khi cấp phép những nơi cấp phép có tính tới các yếu tố đó không (4)?

Suy nghĩ giống như Chau Doan, Nguyễn Thị Bích Hậu, Mai Bá Kiếm chọn phương thức khác để diễn đạt – điểm lại một số vụ hỏa hoạn xảy ra ở các quán karaoke từ trong Nam ra ngoài Bắc dẫn tới chết chùm như vụ cháy một quán karaoke ở 68 Trần Thái Tông – Hà Nội hồi tháng 11/2016 khiến 13 người chết và 11/13 là cán bộ nhiều tỉnh đang theo học Cao cấp chính trị tại Học viện Chính trị Quốc gia HCM… gần đây là vụ cháy một quán karaoke tại 231 Quan Hòa cũng ở Hà Nội vào đầu tháng trước khiến ba lính cứu hỏa thiệt mạng và kết luận: Tốt hơn hết đừng bao giờ đi hát karaoke vì tất cả quán karaoke đều là lò thiêu Bình Hưng Hòa tiềm năng (5)!

Cũng nhắc lại một số vụ hỏa hoạn tước đoạt cuộc sống của nhiều người giống như Mai Bá Kiếm – ví dụ vụ hỏa hoạn ở chung cư Carina Plaza, quận 8, TP.HCM, xảy ra hồi tháng 3/2018 khiến 13 người chết, 91 người bị thương vì hệ thống chữa cháy tự động tê liệt dẫu trước đó hai tháng đã được các cơ quan hữu trách kiểm tra và xác định là đạt yêu cầu an toàn – Đỗ Ngà cảm thán: Công tác kiểm tra PCCC các tòa nhà khắp Việt Nam cũng vẫn thế! Ở vị trí một nhà thầu, Ngà kể một số chuyện ông đã trải qua để chứng minh, việc thực hiện các yêu cầu về PCCC, thực hiện các gói thầu PCCC tại nhiều công trình chỉ nhằm đối phó dù chúng liên quan đến tính mạng nhiều người.

Theo Đỗ Ngà, thường thì Ban Quản lý dự án sẽ giới thiệu nhà thầu PCCC, nhà thầu chính không có quyền lựa chọn doanh nghiệp thực hiện gói thầu PCCC. Những nhà thầu nhận thực hiện gói thầu PCCC thường là sân sau của giới lãnh đạo lực lượng PCCC, toàn bộ trang bị – thiết bị đều là hàng Trung Quốc giá rẻ. Thi công vốn đã không ổn, lúc vận hành và kiểm tra định kỳ vẫn “qua” nhờ “đóng hụi chết” cho lực lượng cảnh sát PCCC – tính ra vẫn rẻ hơn nhiều nếu phải thực hiện đúng kỹ thuật và điều này đã trở thành “luật bất thành văn”. Đỗ Ngà lưu ý, hậu quả các vụ cháy chỉ là “phần nổi của tảng băng”, không ai có thể thống kê đầy đủ bao nhiêu nơi sử dụng hệ thống PCCC không ổn ở những chỗ chưa bị cháy và chất vấn: Tại sao không thể ngăn chặn thảm họa và thảm họa vẫn xảy ra khắp nơi từ nguyên nhân cũ mèm như vậy? Cần nhớ “có cầu mới có cung”, bởi suy nghĩ, hành xử theo kiểu đối phó nên giới hữu trách mới tìm cách thỏa mãn để có tiền đút túi. Tham tiền, coi nhẹ tính mạng là cái khó sửa trong xã hội này. Rất khó sửa (6)!

***

Sau vụ hỏa hoạn ở quán karaoke An Phú, Đức Nguyễn bày tỏ khơi khơi: Ăn tiền cũng phải có đạo đức nghề nghiệp, chẳng hạn phải cho giải pháp khi có sự cố, đâu phải phân bua người ta chết vì họ sai. Ở Việt Nam dân mình vô tư lắm. Vô tư đi xe máy ngược chiều trên đường cao tốc dành cho xe hơi, vô tư vượt đèn đỏ, vô tư chất đồ ở cửa thoát hiểm… Khi điều bất hạnh xảy ra, cả xã hội lên đồng, khóc lóc vài ngày rồi thôi, đâu lại vào đấy. Những vụ cháy quán karaoke ở Việt Nam… “chung quy cũng tại vua Hùng… (7)

Chú thích

(1) https://thanhnien.vn/vu-chay-quan-karaoke-an-phu-lam-33-nguoi-chet-ubnd-binh-duong-hop-bao-post1497607.html

(2) https://www.facebook.com/100038779184703/posts/pfbid02o6h7nZXWuo4eAchpn6GdubDQdYJrrTadBZhzyZ13pSsEL6NKZLbzFwgFbLvemMaVl/

(3) https://www.facebook.com/DoanBaoChau21165/posts/pfbid0bheKhoNm5mEa44F3gwnTp4TG8xTRrvYV99Py75bZWbbh9mdiiZGo2ZH3ipzq4txwl

(4) https://www.facebook.com/bichhau2020/posts/pfbid0pMRmdzigUXjyzdsrK7gyAB7HXbqQSEgr92iJCHLjmDMpAG86fhZFM2n7CaZv8GEFl

(5) https://www.facebook.com/bakiem.mai/posts/pfbid02KHDrEM5BBLru9J9M7CW3mSLtziLqR3ugPY9CzZh32dA8XVGCxjJwwZRwRJeDWbjGl

(6) https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=pfbid033DzBayYmYBBLsVUvVxMaNc2jeWsAo6wmhLK6E5GUe3ejVtgmvb2BRYUwFzQ22rsAl&id=114083577973404

(7) https://www.facebook.com/100000285671991/posts/pfbid02HEQFjqvP7YHzJGj7PqKUf558SP5rg2B5ndvKcnP3QfTCJByjx1kKxoJism1UhGWal/