(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)
“Tôi phải ví người thế hệ này với ai?”.
Không ít người phi thường bị coi là tầm thường trước khi được chấp nhận. Fulton Sheen – nhà giảng thuyết lừng danh những 40 năm của truyền hình, truyền thanh Mỹ, viết 73 cuốn sách – từng bị một giáo sư chê bai, “Anh là diễn giả tồi nhất mà tôi từng gặp!”. Ernest Hemingway – tiểu thuyết gia, nhà văn, nhà báo bậc thầy của Hoa Kỳ – từng bị một giáo sư miệt thị, “Quên chuyện viết lách đi! Anh không đủ khả năng!”.
Kính thưa Anh Chị em,
Như Fulton Sheen và Hemingway đã từng thất vọng vì những định kiến của các vị thầy, Tin Mừng hôm nay cho thấy nỗi thất vọng của Chúa Giêsu trước những định kiến của người đương thời. Họ không nhận ra Ngài, họ không biết mình ‘được viếng thăm!’.
Chúa Giêsu ví họ như lũ trẻ ngoài chợ vốn bất nhất, điều mà các nhà tâm lý gọi là ‘thái độ bạo chúa của trẻ lên hai’; họ gọi Gioan là “quỷ ám”, gọi Chúa Giêsu là “ăn nhậu!”. Thói quen thường xuyên sàng lọc thực tế ‘người mang sứ điệp’ thông qua định kiến, thành kiến có thể khiến chúng ta từ chối sứ giả Chúa sai đến và ngày giờ của Ngài. Thay vì để mình được định hình theo tiêu chí Thiên Chúa muốn, chúng ta lại khéo đặt Ngài ngay ngắn trong thế giới tự tạo và thiết định trước của mình.
Trong đời sống ơn gọi hay cả trong đời sống gia đình, chính sự ‘bất nhất tâm cảm’ dẫn chúng ta đến việc chối từ Thiên Chúa, chối từ tha nhân. Thành kiến khiến chúng ta mất kiên định, định kiến khiến chúng ta mất khả năng đi trọn con đường ‘ơn gọi riêng’. Chúng ta xa rời mục tiêu hoặc thậm chí, gãy gánh! Không quan trọng bạn đi con đường khổ chế của các môn đệ Gioan hay sự phóng khoáng của các môn đệ Chúa Giêsu; điều quan trọng là liệu bạn có đi trọn con đường Chúa định cho đấng bậc mình! Bao lâu chúng ta còn tiến tới, bấy lâu Thiên Chúa còn dẫn dắt; không dịch chuyển, Thiên Chúa không có gì để dẫn dắt! Trong thực tế, việc ngồi chờ một số “điều kiện hoàn hảo” – như thần thoại – chỉ tỏ lộ một sự bất nhất và thiếu cam kết.
Khôn ngoan là quà tặng của Chúa Thánh Thần; nhờ Thánh Thần, chúng ta phân định, phán đoán. Từ đó, đưa ra những quyết định đúng đắn và khiêm tốn đón nhận ân huệ Thiên Chúa gửi đến. Đó cũng là những gì Phaolô đề cập trong thư Côrintô hôm nay, “Trong các ân huệ của Thiên Chúa, anh em cứ tha thiết tìm những ơn cao trọng nhất!”.
Anh Chị em,
“Tôi phải ví người thế hệ này với ai?”. Chúa Giêsu đau đớn vì sự cứng lòng của người đương thời, những kẻ không nhận ra vòng tay yêu thương của Thiên Chúa và giờ họ ‘được viếng thăm’. Đây không phải là một cảnh trong vở “Sứ Vụ Công Khai” của Chúa Giêsu; nhưng đây là bộ phim nhiều tập, bộ phim cuộc đời mỗi người! Bạn và tôi có thể tự hỏi, “Làm thế nào tôi nhận biết giờ tôi ‘được viếng thăm?’”, vì lẽ mỗi người chúng ta đều có thể dễ dàng rơi vào sự cứng lòng của các biệt phái. Mỗi ngày Chúa Giêsu đến thăm chúng ta, gõ cửa nhà chúng ta qua Thánh Lễ, qua các giờ cầu nguyện, qua các biến cố, qua những con người… Tôi có cảm nhận được lời mời nào, nguồn cảm hứng nào để gần Chúa Giêsu hơn, sống bác ái hơn hay để lắng nghe Ngài nhiều hơn?
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, ơn Chúa qua đi, không bao giờ trở lại. Đừng để con không múc được một ân huệ nào vào giờ Chúa ghé!”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)
From: KimBang Nguyen
*****************************
Thứ Tư Tuần XXIV, Mùa Thường Niên, Năm Chẵn
Bài trích thư thứ nhất của thánh Phao-lô tông đồ gửi tín hữu Cô-rin-tô.
12 31 Thưa anh em, trong các ân huệ của Thiên Chúa, anh em cứ tha thiết tìm những ơn cao trọng nhất. Nhưng đây tôi xin chỉ cho anh em con đường trổi vượt hơn cả.
13 1 Giả như tôi có nói được các thứ tiếng của loài người và của các thiên thần đi nữa, mà không có đức mến, thì tôi cũng chẳng khác gì thanh la phèng phèng, chũm choẹ xoang xoảng. 2 Giả như tôi được ơn nói tiên tri, và được biết hết mọi điều bí nhiệm, mọi lẽ cao siêu, hay có được tất cả đức tin đến chuyển núi dời non, mà không có đức mến, thì tôi cũng chẳng là gì. 3 Giả như tôi có đem hết gia tài cơ nghiệp mà bố thí, hay nộp cả thân xác tôi để chịu thiêu đốt, mà không có đức mến, thì cũng chẳng ích gì cho tôi. 4 Đức mến thì nhẫn nhục, hiền hậu, không ghen tương, không vênh vang, không tự đắc, 5 không làm điều bất chính, không tìm tư lợi, không nóng giận, không nuôi hận thù, 6 không mừng khi thấy sự gian ác, nhưng vui khi thấy điều chân thật. 7 Đức mến tha thứ tất cả, tin tưởng tất cả, hy vọng tất cả, chịu đựng tất cả. 8 Đức mến không bao giờ mất được. Ơn nói tiên tri ư? Cũng chỉ nhất thời. Nói các tiếng lạ chăng ? Có ngày sẽ hết. Ơn hiểu biết ư ? Rồi cũng chẳng còn. 9 Vì chưng sự hiểu biết thì có ngần, ơn nói tiên tri cũng có hạn. 10 Khi cái hoàn hảo tới, thì cái có ngần có hạn sẽ biến đi. 11 Cũng như khi tôi còn là trẻ con, tôi nói năng như trẻ con, hiểu biết như trẻ con, suy nghĩ như trẻ con; nhưng khi tôi đã thành người lớn, thì tôi bỏ tất cả những gì là trẻ con. 12 Bây giờ chúng ta thấy lờ mờ như trong một tấm gương, mai sau sẽ được mặt giáp mặt. Bây giờ tôi biết chỉ có ngần có hạn, mai sau tôi sẽ được biết hết, như Thiên Chúa biết tôi. 13 Hiện nay đức tin, đức cậy, đức mến, cả ba đều tồn tại, nhưng cao trọng hơn cả là đức mến.