HAI CHỊ EM
Dinh van Son
Sáng nào chị Hai cũng chở tôi tới trường đi ngang qua quán cafe cây mận bắt gặp anh Tư mỉm cười nhìn chị. Chị tôi cũng mỉm cười nhìn anh, biết là ảnh thích mình nhưng chị vẫn làm lơ vì còn độ tuổi đi học.
Nhà anh Tư phía cuối dưới xóm, qua ngõ quanh co sát mé sau vườn. Cha mẹ đã già mà chỉ có mình anh. Anh bỏ học nửa chừng ra học nghề sửa xe rồi mở tiệm. Cái tiệm nho nhỏ góc ngã ba cuối con đường làng. Trên đường này tới trường còn lỗ chỗ quanh co đầy ổ voi, ổ chuột bởi vậy nên chị tôi chở tôi tới trường vô cùng vất vả. Nhớ hôm nào trời mưa rơi lất phất chị đạp xe bỗng trật dây sên, đang loay hoay chưa biết làm sao thì bỗng nhiên từ đâu anh đạp xe tới đưa áo mưa cho chị rồi ngồi hụp xuống gắn lại sợi dây sên. Lúc dẫn xe đi anh không quên dặn tôi chiều mai đem xe tới tiệm anh thay cho sợi dây sên mới. Chị Hai mỉm cười nhìn anh nói cảm ơn lí nhí trong cổ họng, tôi giận chị la lên “có cảm ơn thôi mà chị cũng ngượng ngùng à ! “. Trông ảnh thật tội nghiệp đầu đội trời mưa rơi lất phất, tay chân thì lấm lem dính dầu mỡ sợi dây sên, tôi thấy thương anh vô cùng. Sau hôm đó thì chị Hai tôi cũng có cảm tình chút chút đối với ảnh. Chiều hôm sau tôi đạp xe tới tiệm anh sửa chữa. Sau khi thay dây sên mới xong, tôi trả tiền anh không lấy rồi nhét tờ giấy nhỏ vào túi tôi nói gởi cho chị Hai.
Dọc đường trở về nhà tôi gặp nhỏ Hạnh lùn rủ đi ăn bún canh thế là tôi quên hẳn luôn tờ giấy nhỏ gởi cho chị. Ai có ngờ đó là lá thư tỏ tình và hẹn gặp chị uống nước sau sân đình. Tôi bỏ quên trong túi áo rồi bỏ vào thau đồ đem giặt báo hại anh đứng đợi chị Hai tới tối khuya mới chịu về. Hôm sau anh gặp tôi gương mặt buồn rười rượi cứ nghĩ chắc chị tôi không thích anh ấy. Tôi đến xin lỗi anh kể lại sự tình, anh mỉm cười vui lắm.
***
Thời gian dần trôi, chị Hai tốt nghiệp ra trường xin được việc làm ở trên Saigon. Anh vẫn chờ đợi chị hai. Tía má tôi ngày càng già yếu cũng mong chị yên bề gia thất. Một buổi chiều mưa rơi lất phất anh đến nhà tôi cậy nhờ mai mối xin cưới chị hai. Tía má tôi mừng lắm rồi định ngày kết hôn. Nhưng mà trong thời gian học tại Saigon chị quen và yêu một người học trên một lớp. Gia thế nhà anh ta rất giàu có, anh đẹp trai cao to hát hay đàn giỏi là thần tượng của các cô sinh viên cùng trường trong đó có chị Hai tôi. Vì thế chị tôi từ chối lời cầu hôn với anh Tư viện lý do mới ra trường cần đi làm có chỗ ổn định mới tính chuyện cưới xin. Nghe chị nói vậy lòng anh buồn rười rượi đôi mắt đỏ hoe, gương mặt nhợt nhạt, anh quay trở về mà trái tim tan nát héo hon.
Tối hôm đó hai chị em tâm sự tôi nói sao chị ác quá, anh Tư thương chị thật lòng, người như ảnh khó kiếm lắm sao chị lại từ chối. Chị nói thật là do trình độ anh và chị chênh lệch nhau rất lớn sợ sau này anh mặc cảm mà ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình. Còn người mà chị đang thầm thương trộm nhớ là anh chàng đẹp trai con nhà giàu hát hay đàn giỏi. Nhưng tôi cũng cảnh báo chị nếu anh ta có điều kiện như vậy ắt là sẽ có rất nhiều cô theo đuổi làm gì tới lượt chị. Nhà mình ở dưới quê cũng đâu giàu có gì làm sao môn đăng hộ đối. Nghe tôi nói xong chị mỉm cười nói nhỏ :
– Chị hỏi thiệt em nè ?
– Dạ, sao chị Hai ?
– Em có thương thầm anh Tư phải không ?
– Dạ…thì em có cảm tình với ảnh chút chút.
– Ừ, chị hiểu rồi…
Chị Hai không nói gì thêm nữa, chị úp mặt vào trong, tôi chỉ nghe tiếng nấc mà thôi. Đêm nay thật khó ngủ cho hai người.
***
Mấy hôm sau đó nghe chị Hai kể lại là viện lý do cần nhiều tài liệu trong công việc nên chị có đến nhà anh nhờ cậy. Anh rất nhiệt tình giúp đỡ và cảm nhận được tình cảm của chị Hai. Anh nói với chị rằng có rất nhiều cô gái đến làm quen nhưng ảnh chỉ để ý đến chị thôi vì nét duyên ngầm. Sau đó hai người đã có những khoảnh khắc yêu thương hò hẹn. Được biết gia đình anh làm nghề kinh doanh địa ốc rất khá giả nên chị rất trông mong lọt vô được gia đình này.
Mấy năm sau gia đình anh có giấy bảo lãnh ra nước ngoài sinh sống. Anh hẹn chị ba năm sau sẽ về thưa chuyện cùng tía má rồi làm lễ cưới luôn. Chị chờ đợi ba năm trôi qua rồi ba năm nữa nhưng hình bóng anh chàng lãng tử như bóng chim tăm cá. Thời gian dần trôi, tuổi xuân chị héo mòn, chị đã khóc hết nước mắt. Qua thăm dò bạn bè và theo dõi được biết anh ta đã lấy một cô gái khác ở bên đó. Chị đau khổ lắm, chị đã ân hận vì không nghe theo lời khuyên của mọi người.
Trong khi đó tôi đã thương thầm anh Tư từ lâu. Ngày nào tôi cũng đạp xe qua đây giả vờ xe hư để được anh sửa chữa. Rồi một hôm tôi đi học về bị trúng mưa nằm nóng sốt li bì trong phòng ngủ, anh nghe tin chạy tới chăm sóc chu đáo, nấu cháo mua thuốc cho tôi uống, thế rồi tình cảm giữa tôi và anh phát sinh. Ảnh cũng biết là chị tôi đã thương người khác nên đồng ý đến với tôi. Hôm cữ hành hôn lễ chị Hai có về dự, nhìn thấy tôi hạnh phúc chị nắm tay tôi rươm rướm nước mắt. Tôi biết chị vui lắm, mừng vì đứa em mình thật sự lấy được người thương nó. Mừng vì đứa em rễ là người đàn ông có trách nhiệm, hiền lành và chí thú làm ăn.
Đêm hôm trước khi về nhà chồng, hai chị em đã ôm nhau khóc. Chị nói trong nghẹn ngào :
– Út à, chị thương em nhiều lắm. Tía má già yếu rồi sẽ mất. Chị chỉ còn mình em là thân nhân thôi.
– Chị à, em cũng thương chị nhiều lắm. Sao chị không tìm hạnh phúc khác. Em biết có nhiều nơi dọ hỏi chị mà
– Ừ rồi chị sẽ tìm. Em nhớ giữ gìn sức khỏe ngày mai về làm dâu nhà người ta phải vui vẻ nha em
– Dạ, em biết rồi. Chị ở chơi với em vài ngày rồi lên Saigon nha chị
– Ừ chị sẽ ở lại đây chơi vài ngày với em rồi chị sẽ đi
– Ôi em thương chị quá !
– Chị cũng thương em…
Hai chị em ôm nhau khóc rưng rức dưới vầng trăng khuya. Chỉ có tiếng côn trùng nỉ non nghe lời tâm sự của hai người.
***
Thời gian trôi mau, tía má tôi lần lượt qua đời. Gia đình nhỏ của tôi hạnh phúc có thêm hai đứa con một trai một gái. Còn chị Hai vẫn ở vậy đến giờ. Mặc dầu biết là trông chờ trong vô vọng, có nhiều nơi dạm hỏi nhưng như trái tim lòng đã rỉ máu khó làm lành vết thương.
Mãi đến sau này trong trận bệnh thập tử nhất sinh tôi mới biết qua cuốn nhật ký chị đã ghi. Thì ra tất cả câu chuyện chị quen anh chàng đẹp trai con nhà giàu ở Saigon chỉ là câu chuyện chị bịa ra mà thôi. Bởi vì chị Hai thấy tôi thương thầm anh Tư nên chị bỏ lên Saigon đi làm công nhân chứ đâu có học hành gì đâu. Chị Hai thấy em mình thương người mình yêu thì đã nhường tình yêu đó lại cho em mình.
Chị đã chôn chặc một mối tình câm lặng không hề oán trách. Đêm đêm chị nhớ anh ấy da diết nhưng đành ôm mối tơ lòng gói trọn vào trong tim. Cho đến bây giờ chị vẫn ở vậy dù tóc đã hai màu muối tiêu. Em thương chị quá chị Hai, tại vì em mà chị phải dở dang cả một đời của tuổi thanh xuân. Em cúi đầu xin lỗi chị.
Dinh van Son