HÀNH TRÌNH TỐI MỊT – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

 Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Maria!”.

“Đẹp biết bao khi nghĩ rằng lần hiện ra đầu tiên của Chúa Phục Sinh – theo Tin Mừng – đã diễn ra một cách cá nhân như vậy! Rằng có ai đó biết chúng ta, thấy nỗi đau khổ và thất vọng của chúng ta, người ấy xúc động vì chúng ta và gọi tên chúng ta!” – Phanxicô.

Kính thưa Anh Chị em,

Đó là tất cả những gì đã xảy ra với Maria Mađalêna, chứng nhân đầu tiên của Đấng Phục Sinh mà hôm nay Hội Thánh mừng kính. Maria – người được trừ bảy quỷ – đã đi ra mộ Chúa từ sáng sớm khi trời còn tối mịt; nhưng trước khi nhận ra Thầy, Maria đã phải trải qua một ‘hành trình tối mịt’ khác cho đến khi nghe ai đó gọi tên mình, “Maria!”.

Trước khi nhận ra Chúa Giêsu, Maria vẫn ở trong bóng đêm tối mịt của chiều thứ Sáu; không chỉ một Giêsu đã chết mà thi hài của Ngài dường như cũng bị đánh cắp! May thay, Maria được dẫn dắt dần dần để bước ra khỏi sự u minh tâm linh này khi ‘Ai đó’ gọi tên cô, mở mắt cô, cho cô nhận ra Thầy mình. Vậy mà, ngay khi khoảnh khắc tuyệt vời đó xảy ra, Maria vẫn phải vượt qua một sự thật khác: Thầy không còn như trước! Quan hệ với Chúa Giêsu của Maria đã đổi thay! Vậy là phải bắt đầu một hành trình mới – một ‘hành trình tối mịt’ khác – có tên là ‘hành trình của Thánh Thần!’.

‘Hành trình tối mịt’ của Maria là một chứng tá sẽ truyền cảm hứng cho tất cả chúng ta. Dù ít người bị bảy quỷ ám như cô, nhưng tất cả chúng ta đều bị dày vò cách này cách khác. Tất cả chúng ta đều phạm tội; tất cả chúng ta đều có một quá khứ khiến chúng ta hối tiếc. Và tất cả chúng ta đều được mời gọi trở nên tốt hơn. Cuộc sống “tốt hơn” của Maria là một cuộc sống được trao ban cho Chúa Giêsu cách trung thành nhất. Cô không quan tâm liệu binh lính có nhìn thấy cô dưới chân thập giá. Cô không quan tâm liệu lính tráng có quấy nhiễu cô khi cô đến mộ để xức dầu cho xác Thầy – cô chỉ nghĩ đến hành động yêu thương cuối cùng mà cô có thể dâng lên Ngài. Và khi nhìn thấy Chúa Giêsu sống lại và nghĩ rằng Ngài là người làm vườn, cô không quan tâm liệu Ngài có thấy trái tim đau khổ và nước mắt ứa tràn của cô – cô chỉ muốn nhìn thấy thi thể của Chúa cô.

Vì lòng trung thành không lay chuyển của cô – dẫu cô đang cất bước trong một ‘hành trình tối mịt’ – Chúa Giêsu đã ban cho cô một món quà ngoài sức tưởng tượng. Ngài hiện ra với cô và sai cô đi làm tông đồ cho các tông đồ.

Anh Chị em,

“Maria!”. Tiếng gọi đích danh với âm vực quen thuộc của “Người Làm Vườn” đã khiến cho trái tim của Maria giật thót, vì “Chiên của Tôi thì nghe tiếng Tôi”. Nếu thuở địa đàng, sự chết đã đến với loài người trong một khu vườn; thì nay, sự sống đã trở lại với nhân loại cũng trong một khu vườn! Vui biết bao, ‘lần hiện ra đầu tiên’ của Chúa Phục Sinh đã diễn ra theo ‘cách cá nhân’ đến thế! Một ‘Ai đó’ biết tôi, nhìn thấy những khổ đau, thất vọng của tôi đến nỗi Ngài xúc động và gọi tên tôi! Không phải tôi đi tìm Chúa, nhưng thật phi thường, Chúa đi tìm tôi ngay trong ‘hành trình tối mịt’ của tôi! Ngài quan tâm đến cuộc sống của tôi, Ngài nuôi dưỡng nó; Ngài chết đi và sống lại để cứu nó.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, để có thể gặp Chúa và loan truyền Ngài, cho con biết hoán cải và ra đi từ ‘cái tôi’ của con, dẫu đó là một sự khởi đi khá khó khăn và khá tăm tối, nhưng nó nhất định cần thiết!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

From: KimBang Nguyen

***************

Ngày 22 tháng 7

Lễ kính Thánh Nữ Maria Mađalêna, 

Thứ Hai Tuần XVI, Mùa Thường Niên

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Gio-an.

1 Sáng sớm ngày thứ nhất trong tuần, lúc trời còn tối, bà Ma-ri-a Mác-đa-la đi đến mộ, thì thấy tảng đá đã lăn khỏi mộ. 2 Bà liền chạy về gặp ông Si-môn Phê-rô và người môn đệ Đức Giê-su thương mến. Bà nói : “Người ta đã đem Chúa đi khỏi mộ ; và chúng tôi chẳng biết họ để Người ở đâu.”

11 Bà Ma-ri-a Mác-đa-la đứng ở ngoài, gần bên mộ, mà khóc. Bà vừa khóc vừa cúi xuống nhìn vào trong mộ, 12 thì thấy hai thiên thần mặc áo trắng ngồi ở nơi đã đặt thi hài của Đức Giê-su, một vị ở phía đầu, một vị ở phía chân. 13 Thiên thần hỏi bà : “Này bà, sao bà khóc ?” Bà thưa : “Người ta đã lấy mất Chúa tôi rồi, và tôi không biết họ để Người ở đâu !” 14 Nói xong, bà quay lại và thấy Đức Giê-su đứng đó, nhưng bà không biết là Đức Giê-su. 15 Đức Giê-su nói với bà : “Này bà, sao bà khóc ? Bà tìm ai ?” Bà Ma-ri-a tưởng là người làm vườn, liền nói : “Thưa ông, nếu ông đã đem Người đi, thì xin nói cho tôi biết ông để Người ở đâu, tôi sẽ đem Người về.” 16 Đức Giê-su gọi bà : “Ma-ri-a !” Bà quay lại và nói bằng tiếng Híp-ri : “Ráp-bu-ni !” (nghĩa là ‘Lạy Thầy’). 17 Đức Giê-su bảo : “Thôi, đừng giữ Thầy lại, vì Thầy chưa lên cùng Chúa Cha. Nhưng hãy đi gặp anh em Thầy và bảo họ : ‘Thầy lên cùng Cha của Thầy, cũng là Cha của anh em, lên cùng Thiên Chúa của Thầy, cũng là Thiên Chúa của anh em’.” 18 Bà Ma-ri-a Mác-đa-la đi báo cho các môn đệ : “Tôi đã thấy Chúa”, và bà kể lại những điều Người đã nói với bà.


 

Được xem 5 lần, bởi 2 Bạn Đọc trong ngày hôm nay