ĐIỀU PHI THƯỜNG – (Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

 (Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

“Bởi đâu ông ta được như vậy?”.

Trong “Les Misérables”, “Những Người Khốn Khổ”, J. Valjean ở tù 19 năm vì ăn cắp một ổ bánh mì. Được tự do, anh đến nhà một Giám mục, được ăn ngon và ngủ qua đêm. Tối đó, J. Valjean lấy cắp bộ đồ ăn bằng bạc và bị bắt. Cảnh sát giao anh cho vị Giám mục; nhưng, chỉ để nghe, “Tôi đã tặng chúng cho anh ta. Và Jean, bạn quên cái chân đèn!”. J. Valjean đã sốc; sau đó, anh thực sự ăn năn vì lòng tốt phi thường của vị Giám mục.

Kính thưa Anh Chị em,

“Hãy nhận ra ‘điều phi thường’ giữa những gì bình thường!”. Điều phi thường vĩ đại nhất của lịch sử nhân loại vẫn là Giêsu, Ngôi Lời làm người. Vậy mà, Tin Mừng Chúa Nhật   hôm nay cho biết, Ngài về thăm quê, vào hội đường, đồng hương của Ngài không đón nhận Ngài; còn hơn thế, họ xúc phạm Ngài. Họ tự hỏi, “Bởi đâu ông ta được như vậy?”.

Qua miệng Êzêkiel, Thiên Chúa phán, “Chúng phải biết rằng có một ngôn sứ đang ở giữa chúng!” – bài đọc một. Ngạc nhiên thay, vị ngôn sứ Êzêkiel tiên báo chính là Chúa Giêsu. Buồn thay, cuộc gặp gỡ của Ngài với người cùng quê thật đáng thất vọng! Thoạt tiên, họ ngạc nhiên về sự khôn ngoan và những việc Ngài làm; nhưng sau đó, họ “vấp phạm”; đúng hơn, ‘xúc phạm’ Ngài. Họ không hiểu làm thế nào, một người họ biết rạch ròi đến thế lại có thể phi thường đến vậy! Họ để cho sự gần gũi và thân quen che phủ khả năng của một niềm tin lẽ ra phải có đối với Ngài, cùng với sự vui mừng trước Con Thiên Chúa.

“Ngôi Lời đãlàm người và ở giữa chúng ta”; “Ngài đã đến, nhưng người nhà của Ngài không tiếp nhận Ngài”. Nhà thơ Gerard M. Hopkins diễn tả chân lý này một cách tuyệt vời, “Thế giới bị buộc tội bởi sự vĩ đại của Thiên Chúa!”; “Trên một thế giới bị bẻ cong, Đức Thánh Linh vẫn ấp ủ nó với bầu ngực ấm áp và ôi, với đôi cánh rạng ngời!”. Đó là một thế giới không nhận ra ‘điều phi thường’ giữa những gì bình thường!

Tin Mừng muốn nói, Thiên Chúa có thể đến với chúng ta qua bất cứ ai – thân quen hay xa lạ – bất cứ biến cố nào. Vì thường khi, chúng ta coi những gì quen thuộc là hiển nhiên; vậy mà chúng vẫn tiết lộ những bí ẩn về sự vĩ đại và hoạt động của Thiên Chúa trong thế giới. Ngài vẫn có thể tạo nên điều kỳ diệu cả trong những gì chúng ta ước nó đừng bao giờ xảy ra. Như vậy, cả nơi những con người vốn có thể gây đau đớn cho chúng ta, những người ‘không mong chờ’ nhất, thì ‘điều phi thường’ của Thiên Chúa vẫn xảy ra!

Đó là những gì Phaolô gọi là “cái dằm đâm vào thân xác”. Nhưng nhờ cầu nguyện, Phaolô nghe được, “Ơn của Thầy đã đủ cho an, vì sức mạnh của Thầy được biểu lộ trọn vẹn trong sự yếu đuối!”. Lời Chúa dạy chúng ta, hãy cậhy trông vào Chúa, “Mắt chúng ta hướng nhìn lên Chúa, tới khi Ngài xót thương chút phận!” – Thánh Vịnh đáp ca.

Anh Chị em,

“Bởi đâu ôn ta được như thế?”. Đừng đặt câu hỏi như vậy, nhưng ngược lại! Bởi đâu tôi được Chúa thương nhiều như vậy? Rất dễ dàng, chúng ta vẫn có thể rơi vào cạm bẫy khiến Chúa Giêsu quay đi. Đã bao lần chúng ta đánh mất cơ hội không gặp được Ngài qua các biến cố, qua những con người. Và chúng ta mất ơn Chúa. Chúng ta quên rằng, chính những con người, những biến cố đó là những hồng ân chính Ngài gửi tặng.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, qua những sự việc ‘tầm thường’, những con người ‘bình thường’ và cả người ‘bất thường’, cho con nhận ra ‘điều phi thường’ Chúa thương gửi trao!”, Amen.

 (Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

From: KimBang Nguyen

***********************

CHÚA NHẬT XIV THƯỜNG NIÊN NĂM B

Bài trích thư thứ hai của thánh Phao-lô tông đồ gửi tín hữu Cô-rin-tô.

7 Thưa anh em, để tôi khỏi tự cao tự đại vì những mặc khải phi thường tôi đã nhận được, thân xác tôi như đã bị một cái dằm đâm vào, một thủ hạ của Xa-tan được sai đến vả mặt tôi, để tôi khỏi tự cao tự đại. 8 Đã ba lần tôi xin Chúa cho thoát khỏi nỗi khổ này. 9 Nhưng Người quả quyết với tôi : “Ơn của Thầy đã đủ cho anh, vì sức mạnh của Thầy được biểu lộ trọn vẹn trong sự yếu đuối.” Thế nên tôi rất vui mừng và tự hào vì những yếu đuối của tôi, để sức mạnh của Đức Ki-tô ở mãi trong tôi. 10 Vì vậy, tôi cảm thấy vui sướng khi mình yếu đuối, khi bị sỉ nhục, hoạn nạn, bắt bớ, ngặt nghèo vì Đức Ki-tô. Vì khi tôi yếu, chính là lúc tôi mạnh.

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mác-cô.

1 Khi ấy, Đức Giê-su trở về quê quán của Người, có các môn đệ đi theo. 2 Đến ngày sa-bát, Người bắt đầu giảng dạy trong hội đường. Nhiều người nghe rất đỗi ngạc nhiên. Họ nói : “Bởi đâu ông ta được như thế ? Ông ta được khôn ngoan như vậy, nghĩa là làm sao ? Ông ta làm được những phép lạ như thế, nghĩa là gì ? 3 Ông ta không phải là bác thợ, con bà Ma-ri-a và là anh em của các ông Gia-cô-bê, Giô-xết, Giu-đa và Si-môn sao ? Chị em của ông không phải là bà con lối xóm với chúng ta sao ?” Và họ vấp ngã vì Người. 4 Đức Giê-su bảo họ : “Ngôn sứ có bị rẻ rúng, thì cũng chỉ là ở chính quê hương mình, hay giữa đám bà con thân thuộc, và trong gia đình mình mà thôi.” 5 Người đã không thể làm được phép lạ nào tại đó ; Người chỉ đặt tay trên một vài bệnh nhân và chữa lành họ. 6 Người lấy làm lạ vì họ không tin. Rồi Người đi các làng chung quanh mà giảng dạy.


 

Được xem 14 lần, bởi 3 Bạn Đọc trong ngày hôm nay